1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 100: Trọng Vi sinh bệnh

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lí Thư ngạc nhiên. “Tại sao vậy?”.

      Thím Chân cười. “Thanh Liên là thông phòng, Đại thiếu gia làm việc này cho dù Đại thiếu phu nhân biết có làm sao, nhưng thiếu gia lại lòng gạt thiếu phu nhân là vì cớ gì?”.

      Lí Thư suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên hiểu được, khóe miệng vốn sầu xuống cũng nhoẻn lên. Thím Chân thấy Lí Thư nghĩ thông, lấy ra gói trong hộp, nắm trong tay, lặng yên lui ra ngoài. Lí Thư biết bà làm việc thỏa đáng, an tâm nhắm mắt lại, ngủ lát. Cơm chiều xong, thím Chân báo lại. “Đại thiếu phu nhân, Thanh Liên cơm nước xong, tôi gọi nó đến hầu hạ?”.

      Lí Thư nghe thế liền biết thím Chân cho thuốc vào cơm của Thanh Liên, tình hoàn tất, cũng mừng rỡ hân hoan, . “Đêm nay Cẩm Thư hầu hạ , cho Thanh Liên cùng Đại thiếu gia”.

      Cẩm Thư hiểu được bên trong tất có lý do, bởi vậy ghen tị, chủ động . “Nô tỳ cho Thanh Liên, cần mệt thím Chân”.

      Trương Bá Lâm nhớ tới phen tình cảm mãnh liệt ban ngày, nội tâm có chút mong chờ, nhưng mặt thần sắc như thường, làm bộ để mặc cho Lí Thư an bài. Đến lúc lên đèn, Lí Thư bảo rằng cần nghỉ ngơi, Trương Bá Lâm khoang thuyền của Thanh Liên, Trương Bá Lâm vẫn . “Ta vẫn , ở lại cùng em”.

      Lí Thư đẩy ta. “Đừng giả vờ giả vịt, mau nhanh qua đó”.

      Gặp ngay đúng lúc Lâm Y đến thăm Lí Thư, nghe thấy bọn họ chuyện, che miệng mà cười, Trương Bá Lâm hơi ngượng, vội chào hỏi câu “Em dâu mời ngồi”, đứng dậy mất.

      Lí Thư ngồi tựa vào bên cửa sổ, thấy Lâm Y đến liền đứng dậy, Lâm Y bước lên vài bước ngăn lại. “ phải người ngoài, Đại tẩu mau nằm xuống, bằng em đấy”.

      Lí Thư là mệt, cũng cố kị nghi thức xã giao, lại nằm xuống, . “Hôm nay nôn ra hồi, là mệt mỏi, thím Chân những ngày khổ sở còn ở phía sau, lòng ta vẫn còn dọa đến hoảng”.

      Lâm Y cười. “Em nghe Đại phu nhân , nôn ọe dữ là vì mang thai con trai, đứa bé nghịch ngợm thích làm ầm ĩ”.

      Lí Thư nghe xong rất vui mừng, cười trả lời. “Em dâu là mát tai”.

      Lâm Y chỉ vào cửa, kì quái hỏi. “Vừa rồi Đại ca muốn ở lại với Đại tẩu, sao Đại tẩu lại đuổi Đại ca ra ngoài?”.

      Lí Thư đuổi ta, là vì giữ thai, hai là vì giữ cái danh hiền lành, nhưng muốn ra, chỉ đáp. “Ta có bầu, sợ hầu hạ quan nhân chu toàn, bởi vậy bảo quan nhân đến khoang của Thanh Liên”.

      Lâm Y hơi sững sờ, lâu sau mới khen câu. “Đại tẩu hiền lành”. Nàng quay về khoang với Trương Trọng Vi. “Đại tẩu có bầu, lại nôn ọe, vốn là vất vả, khó được Đại ca có lương tâm muốn ở bên cùng chia sẻ, Đại tẩu lại đẩy ra ngoài, nếu là em, em làm được”.

      Trương Trọng Vi đề bút viết văn, cũng ngẩng đầu lên, hỏi. “ biết sẵn là em làm được, ta cũng dám nghĩ muốn”.

      Lâm Y cười. “Biết là tốt rồi, nếu chàng biến thành người như Đại ca, ta thà ném chàng xuống sông Trường Giang cho bớt việc”.

      Trương Trọng Vi thầm nghĩ : bảo em được nhắc đến hai chữ ‘ly hôn’, em liền đổi cách ném ta xuống sông Trường Giang, là đủ ác, vì thế gác bút, tiến đến phạt nàng, cù léc hai bên nách, nhưng Lâm Y sợ nhột, đành phải đổi xuống bên hông. Lâm Y đẩy chàng. “Đừng nháo, nếu rảnh như vậy, khuyên khuyên Đại ca săn sóc Đại tẩu nhiều hơn, đừng lúc trước ân ân ái ái, nay thể hầu hạ nữa lại quăng ra sau đầu”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười hỏi. “Em vừa là Đại tẩu đẩy Đại ca ra ngoài, phải Đại ca muốn ở lại, cái này bảo người ta khuyên làm sao?”.

      Lâm Y nghĩ nghĩ, cũng cười. “ hiểu Đại tẩu nghĩ thế nào nữa, cái danh hiền lành quan trọng như vậy sao? Đổi lại là em, mặc kệ bị thành người đàn bà đanh đá cũng cho quan nhân hai lòng”.

      Trương Trọng Vi cười nhéo má nàng. “Em làm như ai cũng giống em?”.

      Lâm Y liếc trắng cái, tự trải giường, Trương Trọng Vi quay về trước bàn viết cho xong bài văn, hai người cởi áo ngủ đề cập tới.

      Lại đến Cẩm Thư, đoán được Lí Thư động tay chân với Thanh Liên, vì thế khắp nơi giả bộ hào phóng, khiêm nhượng vô cùng, nhưng Trương Bá Lâm giống người bình thường, ta thích tuýp hiền lành ngoan ngoãn, ngược lại ưa kiểu ghen tuông khi như Thanh Liên hơn, vì ta hảo món này, dần dần cắt lượt luân phiên đổi cũng biến thành mười ngày có tám chín ngày là Thanh Liên ấm giường, chỉ có hai ngày là ở cùng Cẩm Thư. Cẩm Thư cũng đến ấm ức với Lí Thư, nhưng thứ nhất Lí Thư nôn nghén dữ dội, lòng dạ nào quan tâm ta, thứ hai là Lí Thư ngại ta ngu dốt, giữ được lòng đàn ông, bởi vậy bảo rằng việc này người ngoài thể nhúng tay, tự bản thân ta tranh .

      Ba chiếc thuyền xuôi ven sông, đường trải qua các châu Gia, Hỗ, Du, Trung, mắt thấy sắp ra khỏi Tứ Xuyên, Trương Trọng Vi lại ngã bệnh, tuy rằng phải bệnh gì nặng, chỉ hơi nóng sốt chút, nhưng mọi người vẫn hoảng, trải qua thương lượng, quyết định ngừng tàu ở bến Tiếp Châu, mời lang trung đến bắt mạch.

      Trước khi thuyền cập bến, Trương Trọng Vi vẫn nhắc. “ phải bệnh gì nặng, đừng vì ta mà chậm trễ hành trình”.

      Lâm Y ban đầu còn mềm giọng khuyên nhủ, khuyên mãi được, mất kiên nhẫn, chỉ cần chàng lên tiếng lập tức . “Im lặng, ta muốn tuổi trẻ thủ tiết”.

      Nếu Trương Bá Lâm nhất nương tử ghen tuông, Trương Trọng Vi nhất nương tử phát giận, tuy rằng bị mắng chỉ biết giương mắt nhìn, nhưng trong lòng lại ngọt như mật, cảm thấy đời này chỉ có nương tử quan tâm đến mình nhất. Chạng vạng hôm đó thuyền đến Tiếp Châu, Lâm Y nhờ Lí Thư phái người hầu mời lang trung, nhưng Trương Bá Lâm lo lắng, tự mình rời thuyền tìm đến y quán lớn nhất thành, mướn cáng tre nâng lão lang trung đến tận thuyền.

      Lang trung chẩn mạch cho Trương Trọng Vi, xem xét ngày tháng gì đó, mọi người nghe hiểu, chỉ hiểu câu cuối cùng. “Chi bằng uống thuốc, mỗi ngày mời lang trung đến bắt mạch”.

      Trương Bá Lâm mời lang trung sang khoang cách vách kê đơn thuốc, Trương Trọng Vi xốc chăn lên, xoay người xuống giường, . “Cái gì mỗi ngày đến bắt mạch, chẳng qua tham lam tiền chẩn bệnh thôi”.

      Chàng thèm để ý bệnh tình của mình, nhưng mọi người trong phòng từ Trương Đống đến Lâm Y đều rất quan tâm, nghe chàng giải thích, Lâm Y tiến lên ấn chàng nằm xuống đắp chăn, quay về . “Hay là dừng lại ở Tiếp Châu thêm mấy ngày, chỉ là sợ chậm trễ Đại ca vào kinh nhậm chức, băn khoăn”.

      Phương thị xót Trương Trọng Vi, vội . “ em ruột thịt, ai so đo thứ này, cứ ở thêm mấy ngày, chờ Trọng Vi hết bệnh lại lên đường”.

      Theo pháp luật mà , Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi bây giờ là đường huynh đệ*, bởi vậy Dương thị bất mãn cách của Phương thị, nhưng tình cảnh này nếu phải bác khó tránh khỏi bị xem là cố tình gây , bởi vậy bà lên tiếng, còn cảm tạ Phương thị. “Vậy chúng ta tạ ơn em dâu”.

      *Đường = họ hàng bên nội. Biểu = họ hàng bên ngoại.

      Phương thị thầm nghĩ tôi quan tâm người nhà của tôi cần gì Đại tẩu cảm tạ. Bà ta giống Dương thị có thể nhẫn nhịn, mặt lập tức lộ sắc, Lâm Y quan sát khí có vấn đề, vội nhéo Trương Trọng Vi cái, Trương Trọng Vi bị đau, ôi tiếng, Lâm Y giả bộ lo lắng lo lắng, hỏi. “Chỗ nào khó chịu, có phải lại đau đầu , mau nằm xuống, em sai người xuống bếp sắc thuốc”.

      Phương thị tin là , vội . “Ta , ta ”. xong chân chạm đất ra khỏi cửa, đến chỗ Trương Bá Lâm lấy đơn thuốc.

      Dương thị tâm tình phức tạp, cũng biết tỏ thái độ gì, ngay cả lời thân thiết cũng quên, vẫn là Trương Đống lên tiếng. “Nhị lang khỏe, chúng ta ngày mai lại đến, nếu thiếu người hầu, kêu Lưu Hà đến hỗ trợ”.

      Lâm Y dạ, thay Trương Trọng Vi tạ ơn phụ thân mẫu thân, tiễn bọn họ ra cửa. Trương Trọng Vi đợi bọn họ vừa , liền kêu lên. “Nương tử, ta bị bệnh em còn nhéo ta”.

      Lâm Y để ý đến chàng, tự mình cảm thán. “Rốt cuộc cũng là mẹ ruột, Nhị phu nhân đối xử với chàng tâm lòng, hề giả dối chút”.

      Trương Trọng Vi hơi trầm xuống, lâu sau . “Dù vậy ta cũng thể hiếu kính bà”.

      Lâm Y lâu lắm cảm nhận được tình mẹ ấm áp, thấy người khác như vậy, trong lòng hâm mộ, cũng cảm động nữa, . “Sao hiếu kính được, cháu trai hiếu kính thím, chẳng lẽ người khác ra vào?”.

      Trương Trọng Vi cảm kích giấu cũng giấu được, đứng dậy ôm chặt lấy nàng, giọng run run. “Chỉ có em hiểu ta”.

      Qua nửa canh giờ, Phương thị tự mình bưng thuốc đến, nhờ người ngoài, kiên nhẫn thổi nguội, múc cho Trương Trọng Vi uống, khiến Lâm Y đứng bên lại cảm động lần nữa.

      Mặc dù phải dừng lại ở Tiếp Châu mấy ngày, nhưng vì tiết kiệm chi tiêu, mọi người đều ở thuyền, ngờ Lí Thư nôn nghén càng lúc càng trầm trọng, sóng đánh thân thuyền hơi chông chênh cái, liền muốn ói, Trương Bá Lâm chịu nổi, đành phải thương lượng với mọi người. “Hay chúng ta chuyển lên bờ ở mấy ngày?”.

      Phương thị là người đầu tiên trả lời. “Ở mấy ngày thành vấn đề, nhưng chúng ta có tiền”.

      Trương Lương liếc bà ta cái, ý rằng con dâu muốn ở, chẳng lẽ bắt bà trả tiền? Bọn họ rốt cuộc làm vợ chồng nhiều năm, Phương thị hiểu ánh mắt ông ta, gật đầu. “Thôi chúng ta dời lên bờ ở mấy ngày vậy”.

      Trương Bá Lâm thấy bà ta đồng ý, lại hỏi Trương Đống và Dương thị. Bọn họ phiêu bạc sông ít thời gian, Trương Đống và Dương thị đều cực muốn lên bờ ở mấy ngày, nhưng bất hạnh trong tay có tiền, liền lắc đầu. “Chúng ta ở thuyền thôi, các người chuyển khách điếm là được”.

      Trương Bá Lâm hiểu bọn họ khó xử tiền bạc, mới . “Ngày ấy cháu mời lang trung, nhìn thấy bên cạnh có dịch quán, bằng chúng ta đến đó ở?”.

      Trương Đống và Dương thị vui mừng . “Như thế vừa hay, chúng ta đều chuyển ở mấy ngày”.

      Thỏa thuận xong, mọi người quay về khoang chuẩn bị hành lí đơn giản, Dương thị sai Lưu Hà thông báo cho Trương Trọng Vi và Lâm Y, khó khăn mới được lên bờ lần, cả hai đương nhiên vui, gật đầu đồng ý.

      bao lâu sau, hành lí chuẩn bị xong, Trương Bá Lâm dìu Lí Thư, Lâm Y đỡ Trương Trọng Vi, hai phòng về dịch quán. ngờ tới nơi, dịch quán tuy có, nhưng rách nát chịu nổi, Lí Thư kiên quyết chịu ở nơi đó, vì thế Trương Bá Lâm lại phải thương nghị lại, ngượng ngùng với Trương Đống và Dương thị. “Bá phụ, bá mẫu, nơi này thoạt nhìn giống như lâu chưa ai ở, chung quanh đầy tro bụi, cửa sổ đóng mạng nhện, chúng ta khách điếm ở vậy?”.

      Dương thị và Trương Đống liếc nhau, cực kì khó khăn mở miệng. “Các người , chúng ta quay về thuyền”.

      Lâm Y biết bọn họ chỉ là có tiền chứ ra vẫn muốn đến khách điếm ở, mới . “Trọng Vi phải dưỡng bệnh, chúng ta cũng ở khách điếm mấy ngày , vừa vặn con dâu có mang theo tiền”.

      Phương thị cũng . “Ở khách điếm mời lang trung cũng tiện”.

      Tất cả mọi người đồng ý, còn có người chấp nhận bỏ tiền, Dương thị có thể gì nữa, liền nhìn Lâm Y cảm kích, theo đoàn người vào trong thành.
      Hale205, Phong Vũ YênPhong nguyet thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 101: Đơn thuốc khác thường

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Trương Bá Lâm xung quanh bến tàu hầu như đều có quán trọ, vì vậy đoàn người vòng, tìm thấy khách điếm cách bến tàu xa tên là Duyệt Lai, ngoài cửa có treo hai câu đối : Cận Duyệt viễn Lai, tân chí như quy*. Trương Bá Lâm vào xem trước, nhìn thấy bên trong sạch gọn gàng, hỏi qua tiểu nhị, vẫn còn phòng trống, liền ra hỏi mọi người. “Là nơi này , thế nào?”.

      *Chơi chữ 2 từ trong tên khách điếm. Duyệt = vui lòng, Lai đến. Nghĩa 2 câu đối là người ở gần thấy tâm vui, người xa tới ưu ái chọn ở lại, mới đến mà tưởng như về nhà.

      Mọi người đều gật đầu, lục tục kéo nhau vào, trong đó cám thấy mới lạ nhất chính là Lâm Y, từ lúc nàng xuyên qua đến Bắc Tống, đây là lần đầu vào khách điếm, nhịn được đưa mắt nhìn xung quanh quan sát. Khách điếm có hai tầng, lầu dưới bố trí bàn ghế phục vụ người đến ăn cơm uống rượu, cầu thang bên trong dẫn lên, lầu dãy phòng cho khách trọ ở lại qua đêm.

      Tiểu nhị nghe bọn họ nhiều người như vậy đều muốn trọ lại, vô cùng vui mừng, cúi đầu khom lưng dẫn bọn họ tới quầy đăng kí, ngờ sắp xếp hết phòng trọ lại thiếu mất hai gian, liền khó xử. Trương Bá Lâm trở lại hỏi mọi người. “Khách điếm này đủ phòng, chúng ta kiếm chỗ khác vậy?”.

      Chưởng quầy tiếc muốn bỏ qua việc kinh doanh này, vội hỏi. “Vẫn còn hai phòng trống, chỉ là được vị quan nhân đặt trước, các vị khách quan trước đợi chút, ta sai tiểu nhị đến hỏi, nếu ta cần nữa đưa cho các vị ở”.

      Tiểu nhị cầm khăn trong tay vắt ngay lên vai đáp. “Chưởng quầy, Hồng Đại quan nhân mặc dù đặt phòng trước nhưng chưa đặt cọc tiền, tính, hỏi làm chi nha, chúng ta trực tiếp đưa mấy vị khách quan này lên lầu luôn”.

      Chưởng quầy trầm ngâm lát, . “Thôi được, tạm thời ngươi đưa khách lên trước, nếu ta đến, ta thương lượng với ta sau”.

      Tiểu nhị liền tiếp đón mọi người lên lầu, Trương Trọng Vi sợ gây ra rắc rối, kéo tay Trương Bá Lâm . “Ca ca, được người ta đặt trước rồi, chúng ta vẫn nên tìm nơi khác ”.

      Trương Bá Lâm gan to, . “Sợ cái gì, chúng ta cũng phải trả tiền, cho dù người kia tìm tới, cũng là chưởng quầy thương lượng, chúng ta có liên quan gì đâu”.

      Trương Trọng Vi còn muốn khuyên nữa, Lí Thư bên cạnh lại nôn trận, Trương Bá Lâm vội vàng tiến đến đỡ , thím Chân vuốt lưng, Cẩm Thư đưa khăn tay, Thanh Liên rót nước, nhất thời rối loạn nùi. Lâm Y lại gần kéo tay áo Trương Trọng Vi, . “Quên , dừng ở đây thôi, Đại tẩu như vậy, sợ là được”.

      Trương Trọng Vi thấy mọi người rối tung bên kia, cũng tiếp được gì, đành phải gật đầu, theo mọi người lên lầu. Lâm Y tới hỗ trợ mọi người chăm sóc Lí Thư, đợi hồi phục mới lên. lầu có năm gian phòng trống, hai gian phòng hảo hạng có vợ chồng Trương Đống và Trương Lương vào ở, còn lại ba gian hạng nhất, vợ chồng Trương Bá Lâm gian, vợ chồng Trương Trọng Vi gian, còn gian cho Trương Tuấn Minh cùng bà vú.

      Tiểu nhị còn chờ ở thang lầu, đợi Lí Thư và Lâm Y lên, nhân tiện . “Hai vị phu nhân, đằng sau khách điếm chúng tôi có sắp xếp phòng hạng thấp, dùng cho người hầu ở, mỗi đêm mười văn tiền”.

      Giá này vô cùng rẻ, Lí Thư và Lâm Y đều gật đầu, phân phó nha hoàn bà tử hai phòng theo tiểu nhị xuống lầu. Thanh Liên quen ở khoang hạng nhất thuyền, ngại phòng hạng thấp u ám, ẩm ướt, liền lôi kéo Cẩm Thư bàn bạc. “Cẩm Thư tỷ tỷ, tỷ tỷ là nha hoàn hầu hạ bên người Đại thiếu phu nhân, sao thiếu phu nhân thuê cho chúng ta tạp phòng khô ráo chút mà ở, dù sao cũng dễ chịu hơn phòng hạng thấp ẩm mốc kia”.

      Cẩm Thư cũng là người chưa từng chịu khổ, chịu nổi phòng hạng thấp, nhưng ta nhìn Thanh Liên vô cùng vừa mắt, liền cố ý tăng lượng, . “Chúng ta chẳng qua chỉ là nha hoàn mà thôi, chủ nhân cho ở đâu ở đó, làm sao được phép cò kè mặc cả.”

      Lí Thư nghe như thế, nhìn về phía hai ta, rồi cười khổ với Lâm Y. “Nha hoàn nhà ta vô phép vô tắc, khiến em dâu chê cười rồi”.

      Lâm Y cười . “Mỗi nhà đều có cái khó riêng”. Nàng nhìn bộ dạng Lí Thư là định giáo huấn Thanh Liên, vội vén áo hành lễ chào, tìm gian phòng của mình, đẩy cửa vào. Trương Trọng Vi thân thể thoải mái, cởi áo nằm xuống, Lâm Y qua sờ sờ trán của chàng, rồi lại sờ trán của mình. “Hình như bớt nóng hơn hôm qua, xem ra đơn thuốc lang trung kê hôm qua dù đắt nhưng vẫn rất hữu hiệu”.

      Trương Trọng Vi xấu hổ . “Ta còn chưa kiếm được văn, tiêu ít của hồi môn của em”.

      Lâm Y giận trách. “ làm vợ chồng, chàng còn phân biệt của em của chàng gì nữa, lời này chàng chớ nhắc lại”.

      Cách vách bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc, Trương Trọng Vi nghĩ tới phòng trọ ở đây lại cách kém như vậy, liền kinh hãi hỏi. “Là ai?”.

      Lâm Y vội xua tay. “Đừng hoảng, đại khái là Đại tẩu dạy dỗ nha hoàn thôi”.

      Trương Trọng Vi từng ở gần Thanh Liên quãng thời gian ngắn, lát sau nhận ra tiếng ta, chàng . “Sớm biết có hôm nay, lúc trước sao phải vậy”.

      Lâm Y hiểu, hỏi. “Chàng ai?”.

      Trương Trọng Vi trả lời. “Nếu từ sớm Thanh Liên biết Đại tẩu thích ta, lúc trước còn bò lên giường đại ca sao?”.

      Lâm Y liếc mắt khinh thường, thuận tay nhéo lỗ tai chàng, mắng. “ ngờ chàng vẫn còn rất quan tâm tới Thanh Liên, bằng ta Đại tẩu tiếng, mang về đây cho chàng ở cùng phòng, được ?”.

      Trương Trọng Vi hiểu . “Em ghen bậy gì đó, nếu lúc trước ta có ý với ta sao lại đuổi ta ra khỏi cửa, chẳng qua là cảm thán cảm thán chút thôi mà”.

      Lâm Y buông lỏng tay, thuận thế ngồi xuống cạnh chàng. “Đừng Thanh Liên, ngay cả Đại tẩu, ta thấy cũng là tự mình chuốc lấy, ràng muốn Đại ca thân mật với thông phòng, còn cố tình hết lần này đến lần nọ đẩy Đại ca vào lòng người khác”.

      Cách vách truyền đến tiếng Trương Bá Lâm trách mắng Thanh Liên. “Đại thiếu phu nhân có bầu, ngươi còn chóc thiếu phu nhân tức giận, to gan!”.

      Thanh Liên có lẽ bị đánh vài cái, tiếng khóc lại vang lên, trong nhất thời tiếng quát mắng, tiếng khóc đan vào nhau, là vô cùng ầm ỹ. Trương Trọng Vi bị quấy nhiễu ngủ được, lại tiện sang cách vách khuyên giải, bèn cùng Lâm Y ngồi giường ngả đầu vào vai nhau tiếp tục chuyện phiếm. “Đáng tiếc là phải trì hoãn rồi”.

      Lâm Y ngạc nhiên. “Trì hoãn chuyện gì?”.

      Trương Trọng Vi sờ sờ bụng nàng, trả lời. “Ta bị bệnh kéo mất mấy ngày, khiến việc sinh con bị trì hoãn rồi”.

      Lâm Y vỗ lên tay chàng. “Chàng thấy Đại tẩu vất vả thế nào sao, em mới muốn mang thai đường ”.

      Trương Trọng Vi ngạc nhiên . “Việc này có thể theo ý em?”.

      Lâm Y lén nhìn tay nải bàn, bên trong cất thuốc tránh thai Dương thị đưa cho nàng, nhưng nàng tính việc này cho Trương Trọng Vi biết, chỉ . “Chàng bớt quấn quýt lấy em là được”.

      Trương Trọng Vi cười hì hì, sáp lại gần hôn lên cổ nàng cái. “Việc này khó mà làm được”.

      Lúc này cách vách yên tĩnh lại, Lâm Y đẩy chàng ra. “Nhân lúc ai khóc nháo, tranh thủ nghỉ ngơi , sáng mai em còn phải dậy sớm sắc thuốc cho chàng đây”.

      Trương Trọng Vi . “ có Thanh Miêu rồi mà”.

      Lâm Y ấn chàng xuống giường, đắp chăn cẩn thận trả lời. “Em yên tâm”.

      Hai người đều có tật xấu lạ giường, ôm nhau rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Y thức dậy trước, sắc xong chén thuốc mang vào, bưng tới cho Trương Trọng Vi uống, lại . “Em thấy thuốc này đắt, nhưng biết có phải lão lang trung kia lừa gạt chúng ta nữa, hay là để em xuống phố hỏi thăm vài tiệm thuốc bắc, xem thử giá cả thế nào, chàng thấy được ?”.

      Nếu Trương Trọng Vi tiêu tiền của chính chàng, hẳn câu “Thôi bỏ ”, nhưng thuốc này là dùng tiền hồi môn của Lâm Y mua, bản thân nàng ngại đắt, chàng còn được gì, đành . “Ta với em”.

      Lâm Y hỏi thăm giá thuốc chỉ là cái cớ mà thôi, sao có thể để chàng theo cùng. vội ngăn. “Em ra phố còn phải vì chàng, nếu chàng theo, bệnh tình nặng thêm biết làm sao?”.

      Trương Trọng Vi nghĩ nghĩ, . “Chúng ta lần đầu đến Tiếp Châu, biết tình hình đường thế nào, em dẫn Thanh Miêu theo, mượn của Đại tẩu thêm vài người nữa theo”.

      Lâm Y gật đầu, dặn chàng nghỉ ngơi tốt, lại cách vách mượn của Lí Thư hai tên đầy tớ, thêm Thanh Miêu, bốn người hàng xuống phố. Lâm Y và Thanh Miêu trước, hai tên đầy tớ theo sau, đến trước hiệu thuốc lớn, trong hai đầy tớ tiến lên bẩm. “Nhị thiếu phu nhân, lang trung xem bệnh cho Nhị thiếu gia chính là ở chỗ này”.

      Thanh Miêu hỏi Lâm Y. “Vậy chúng ta vào trong xem thử?”.

      Lâm Y cười . “Thuốc Nhị thiếu gia uống là tiệm này bốc, chúng ta cũng phải biết giá thuốc, còn vào trong xem chi nữa?”.

      Mọi người cảm thấy có lý, liền tiếp tục phía trước, tới cuối đường, nhìn thấy có hiệu thuốc bắc hơn, Lâm Y bảo hai tên đầy tớ và Thanh Miêu chờ ở cửa, tự mình vào, hỏi vị lang trung. “Tôi vô tình có được phương thuốc ngừa thai, cũng biết có tốt hay , muốn nhờ lang trung xem giúp chút”.

      Lang trung đưa tay ra hỏi. “Đơn thuốc đâu? Xin đưa tôi nhìn xem”.

      Lâm Y lấy phương thuốc Dương thị đưa ra, ngờ sau khi lang trung xem xong, vẻ mặt kinh ngạc, vội hỏi. “Vị phu nhân này, từng uống thuốc theo đơn đây chưa?”

      Lâm Y hiểu, lắc đầu . “Chưa từng. Sao vậy, đây phải thuốc ngừa thai ư?”.

      Lang trung lương y như từ mẫu, thấy nàng lắc đầu, liền thở phào nhõm, luôn miệng . “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. Sau đó giải thích. “Thuốc này ngừa thai đúng là ngừa thai, nhưng tất cả đều là dược liệu mạnh, dùng chỉ chút ngừa đến cả đời thể sinh con”.

      Lâm Y thầm kinh hãi, may mắn nàng cẩn thận phòng hờ, lỗ mãng dùng ngay, bằng cả đời tiếc nuối, hối hận cũng kịp. Nàng lấy lại bình tĩnh, . “Đa tạ lang trung cho biết, chẳng hay có loại thuốc nào có thể tạm thời ngừa thai mà ảnh hưởng đến thân thể ?”.

      Lang trung cười . “Thuốc ngừa thai đương nhiên là có, chẳng qua thuốc luôn có ba phần độc, là thuốc uống nhiều đều tốt”.

      Lời này giả, Lâm Y lại hỏi. “ biết thuốc ngừa thai dùng như thế nào?”.

      Lang trung . “Sắc thuốc theo đơn kê, sinh hoạt vợ chồng xong uống ngay”.

      Lâm Y thầm cân nhắc, uống thuốc kiểu đó cũng giống như thuốc ngừa thai khẩn cấp của mấy ngàn năm sau, xong uống ngay lập tức, Trương Trọng Vi lại ham thích chuyện đó như vậy, uống thuốc thường xuyên nhất định hại thân thể, cân nhắc kĩ vẫn là canh ngày hành tốt hơn. Vì thế cúi người tạ ơn lang trung, mua thuốc gì cả, tay ra về.

      Trở lại khách điếm, Trương Trọng Vi hỏi nàng. “Hiệu thuốc khác có rẻ hơn ?”.

      Lâm Y đáp. “Có rẻ hơn vài văn tiền, nhưng em suy nghĩ nếu bốc thuốc tại hiệu kia, chỉ sợ lão lang trung chẩn mạch tận tâm, vì vậy bằng trả thêm tiền, coi như phí vất vả của ông ta”.

      Trương Trọng Vi cũng nghĩ như vậy, liền gật đầu, cười . “Đúng vậy, chịu thiệt tạo phúc”.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 102: Canh thịt bò

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lâm Y trong lòng có chút loạn, đáp lời chàng, mình ngồi xuống cạnh cửa sổ, nghĩ tới đơn thuốc đó, phỏng đoán mục đích của Dương thị. Từ trước tới giờ nàng vẫn nghĩ phương thuốc đó chỉ là thuốc tránh thai bình thường, thậm chí thầm vui sướng vài ngày, nhưng ngờ dược liệu lại độc như vậy, khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn, chỉ đơn thuốc này Dương thị nhằm vào nàng hay nhằm vào nha hoàn thông phòng và thiếp thất. Nàng cẩn thận nhớ lại tình cảnh ngày ấy, lúc Dương thị giao đơn thuốc cho nàng, chỉ cho Thanh Miêu dùng, vẫn chưa đề cập gì khác, hẳn là hảo tâm muốn giúp nàng, phải hại.

      Trương Trọng Vi thấy nàng ngồi bên cửa sổ hồi lâu, liền đến gần hỏi. “Nương tử có gì khó khăn nghĩ thông sao?”.

      Lâm Y nhàng cười, che giấu cảm xúc, hỏi. “Nghe lúc phụ thân chưa về quê, từng có nhiều thông phòng và thiếp thất, sao lại có con thiếp sinh?”.

      Trương Trọng Vi ngạc nhiên. “Em ngồi đây nửa ngày là nghĩ này sao?”.

      Lâm Y lấy cớ. “Em nghe ngoài Tam lang ra, phụ thân còn có con trai”.

      Nàng chẳng qua là thuận miệng hỏi, ngờ câu trả lời của Trương Trọng Vi lại ngoài dự liệu của nàng. “Đâu chỉ đứa, vài cái kia, chỉ là thể nuôi lớn”. Chàng xong, nghi hoặc hỏi Lâm Y. “Vì sao đột nhiên em lại hỏi vậy, chẳng lẽ ca ca gì với em?”.

      Có liên quan đến Trương Bá Lâm? Lâm Y vốn là người đặt câu hỏi, lại bị Trương Trọng Vi biến thành hiểu gì cả, bắt chàng giải thích. Trương Trọng Vi thấy nàng biết, chịu mở miệng, quay về bàn làm bộ rằng phải viết văn. Lâm Y trong lòng như bị mèo cào, làm sao buông tha chàng, nhanh chóng đến quấy rối, chút lấy mực bôi lên mũi chàng, chút lại vò giấy thành cục. Trương Trọng Vi tiếc giấy, vội . “Đừng náo loạn, sợ em rồi, đưa lỗ tai qua đây”.

      Lâm Y thành công, cảm thấy mỹ mãn ghé tai qua, Trương Trọng Vi thầm. “ ra cũng liên quan tới tới ca ca, chẳng qua là có lần phụ thân và thúc phụ chuyện phiếm, bị ta và ca ca nghe thấy”.

      ra trước khi mẫu thân sinh Trương Tam lang, thiếp thất của Trương Đống từng sinh vài con trai con , nhưng kể từ khi Dương thị sinh Trương Tam lang xong, thiếp thất lúc trước cũng vậy, thiếp thất nạp thêm cũng vậy, ai sinh con nữa.

      Lâm Y kinh ngạc hỏi. “Phụ thân nghi ngờ là mẫu thân làm sao?”.

      Trương Trọng Vi sợ quá la lên. “Đừng vội bừa, là chuyện phiếm vậy thôi”.

      Lâm Y nghĩ nghĩ, lại hỏi. “Vậy con trai con lúc trước thiếp sinh bây giờ ở đâu?”.

      Trương Trọng Vi gõ lên đầu nàng, . “Nếu có con thiếp sinh lớn, cần gì nhận ta làm con thừa tự?”.

      Lâm Y bật cười, nữa, trong lòng thầm nghĩ, Trương Đống đứa con dưới gối phân nửa chẳng phải ý trời mà là ý người. Nhưng Dương thị giao cho nàng đơn thuốc quan trọng như vậy, sợ bị nàng đoán ra manh mối? Nàng lo trái lo phải, tìm được câu trả lời, đành phải quyết định cất kĩ đơn thuốc đó, phòng hờ tình huống bất ngờ.

      Giữa trưa ăn cơm, vì Trương Trọng Vi bị bệnh nên sai Thanh Miêu cho tiểu nhị, dọn cơm canh vào phòng. Chốc lát tiểu nhị bưng mâm lên, đĩa trứng gà, hai đĩa rau xanh, thêm tô canh thịt còn bốc khói nghi ngút đặt lên bàn, . “Đây là canh thịt bò Hồng quan nhân tặng cho hai vị”.

      “Canh thịt bò?”. Từ lúc Lâm Y xuyên tới Bắc Tống, cực ít khi được ăn thịt bò, khỏi ngạc nhiên mừng rỡ. Trương Trọng Vi lại nhíu mày, hỏi tiểu nhị. “Hồng quan nhân là vị nào?”.

      Tiểu nhị . “Chính là vị Hồng quan nhân ngày hôm qua đặt phòng trước, hình như là người quen cũ của người nhà khách quan, ở dưới lầu uống rượu với hai vị trưởng bối kìa”.

      Trương Trọng Vi ra ngoài, dựa lan can nhìn xem, quả là người quen, chẳng ai xa lạ chính là người tặng thiếp thành nên buồn bực bỏ trước trong buổi tiệc rượu cảm tạ các ân sư ngày ấy – Hồng viên ngoại. Trương Trọng Vi thấy ông ta và Trương Đống Trương Lương, ba người nâng cốc hoan hỉ, khỏi lấy làm lạ, đến cách vách gõ cửa, với Trương Bá Lâm. “Hôm qua lúc đặt phòng, chưởng quầy có nhắc tới Hồng quan nhân, đúng là Hồng viên ngoại, ở dưới lầu cùng phụ thân và thúc thúc uống rượu kìa”.

      Trương Bá Lâm cũng ra lan can nhìn, . “Khó trách vừa rồi tiểu nhị bưng canh thịt bò lên, là vị quan nhân họ Hồng tặng, hóa ra là ông ta”. xong lại nghi ngờ. “Sao ông ta lại ở Tiếp Châu?”.

      Trương Trọng Vi cho là đúng, . “Chúng ta cũng ở đây đó thôi, ông ta ở trong này có gì ngoài ý muốn chứ?”.

      Trương Bá Lâm ngạc nhiên . “Vậy cậu đặc biệt đặc biệt gọi tới xem là có ý gì?”.

      Trương Trọng Vi hơi lo lắng đáp. “Chúng ta chiếm mất hai gian phòng của ông ta, vì sao ông ta làm ầm lên, ngược lại tặng đồ ăn cho chúng ta?”.

      Trương Bá Lâm bận lòng Lí Thư trong phòng nôn ọe ăn ngon, nghĩ tới nghĩ lui có kết quả, chỉ . “Để ý ông ta làm chi, binh tới tướng chặn thôi”. xong nhấc chân vào phòng, dỗ Lí Thư.

      Trương Trọng Vi đành phải quay về phòng, cho Lâm Y. “Em thử xem, Hồng viên ngoại này từ trước đến nay có thù tất báo, lần trước ta và ca ca nể mặt ông ta, bây giờ nhà mình lại chiếm mất của ông ta hai gian phòng, ông ta định trả thù cũng sao, vì cớ gì còn tặng canh thịt bò?”.

      Lâm Y vừa gắp khối thịt bò, nghe vậy tay run lên, thịt rơi tòm vào tô lại, cây đũa rớt xuống bàn, kinh hoàng . “Thôi chết, chẳng lẽ thịt này có độc?”.

      Trương Trọng Vi nhìn bàn, tô canh thịt bò kia bị Lâm Y ăn hết bảy tám phần, chàng chưa bao giờ thấy Lâm Y ăn uống hăng say như vậy, khỏi buồn cười, cố ý hoảng lên. “Ai chao ơi, chưa nghĩ tới này, mau, chạy mời lang trung tới”.

      Chàng diễn trò rất dở, Lâm Y liếc mắt nhìn ra là giả bộ, cầm chiếc đũa còn sót trong tay gõ cái, tức giận . “Hù dọa người ta thú vị lắm sao?”.

      Trương Trọng Vi vội lấy đôi đũa sạch khác nhét vào tay nàng, . “Ngay cả tiểu nhị cũng biết là canh thịt bò do Hồng viên ngoại tặng, nếu chúng ăn có gặp phải gì, chẳng phải là trách nhiệm của ông ta hay sao?”.

      Lâm Y hề khách khí, nhận đôi đũa, lại gắp khối thịt ăn, cười đáp. “ ngờ chàng cũng thông minh như vậy nha”.

      Trương Trọng Vi . “ phải ta thông minh, là em quá ngốc, đạo lý đơn giản như vậy cũng nghĩ ra”.

      Lâm Y trừng mắt. “Trương Trọng Vi, chàng là càng ngày càng xấu, dám mắng ta ngốc?”.

      Trương Trọng Vi nghiêm mặt. “Em gọi ta là gì?”.

      Lâm Y quay qua chỗ khác thèm để ý tới chàng, lúc sau thấy có động tĩnh gì, nhìn lại, ra Trương Trọng Vi nhặt đôi đũa bẩn kia lên, hào hứng ăn thịt bò. Nàng la lên tiếng, quay sang bắt đầu tranh, vừa kẹp đũa đánh nhau với đũa của chàng, vừa chất vấn. “Đũa này ban nãy rớt xuống đất, chàng rửa chưa vậy?”.

      Trương Trọng Vi miệng nhồm nhoàm thịt bò, . “Lau người hai lần, sạch ”.

      Lâm Y vội nhìn lên người chàng, quả nhiên tay áo có hai vệt mỡ và hỗn hợp bụi bặm, nàng buồn bực, hét lên. “Trương Trọng Vi!”.

      Trương Trọng Vi tưởng là Lâm Y trách mình ăn trộm thịt bò, vội . “Ta chỉ ăn năm khối, còn lại để dành cho em đây…”. chưa xong, phần sau nuốt vào lại cổ họng, Lâm Y thấy lạ, quay đầu lại, ra Phương thị cầm chén canh thịt bò khác đứng ở cửa, đại khái nghe được Lâm Y hét, trợn mắt há hốc mồm.

      Lâm Y nhớ nàng đóng cửa phòng rồi, Phương thị làm sao vào được, nghi ngờ, Thanh Miêu ngoài cửa thầm. “Nhị phu nhân cũng quá gấp gáp , chờ tôi thông báo tiếng được? Chính mình lại đẩy cửa vào”.

      Phương thị phục hồi tinh thần, nghiến răng nghiến lợi . “Ta vào phòng thân nhân của mình còn cần ngươi thông báo?”. Miệng bà ta mắng Thanh Miêu nhưng ánh mắt lại trừng Lâm Y. Lâm Y tự giác bản thân đuối lý, tiếng cũng dám hó hé, ngoan ngoãn khoanh tay đứng bên.

      Phương thị tức nàng hét Trương Trọng Vi, cũng rống nàng. “Đứng đó làm chi, còn nhanh chân tới đỡ lấy cái chén!”.

      Lâm Y vội vàng tiến đến nhận chén canh thịt bò kia, cười làm lành. “Chúng ta cũng có mà, thím cần gì bưng đến, giữ lại tự mình ăn”.

      Phương thị nhìn tô canh thịt của bọn họ gần thấy đáy, hừ phát. “Cả tô to như vậy, con trai ta chỉ ăn năm khối, may mà ta bưng chén khác tới, còn dám nữa”.

      Lâm Y chỉ hận bản thân khóa cửa, chẳng thể trách người ngoài, rụt rụt cổ, thối lui về bên, cố ý với Trương Trọng Vi. “Em ăn, quan nhân mau ăn ”.

      Trương Trọng Vi sợ nàng có hậu chiêu, chỉ dám động chiếc đũa gắp gắp, Phương thị lại đứng bên trừng, bộ -mà--ăn-ta---, chàng khó xử, ăn cũng được, ăn cũng được.

      Dương thị nghe thấy bên này tranh cãi ầm ĩ, tìm đến, trước tiên hỏi Thanh Miêu tình hình cụ thể, khỏi buồn cười, ràng chỉ là vợ chồng son đùa giỡn vui vẻ, bà ta còn chặn ngang làm chi, là khiến người ta cười rớt răng.

      Lưu Hà . “Cháu trai cháu dâu ăn cơm trong phòng, thím ở đó làm chi? Đại phu nhân mau vào quản quản”.

      Dương thị trầm ngâm lát, thực vào, lúc này trong phòng vẫn giằng co, Trương Trọng Vi ngồi trước bàn, tay niết đũa nhưng ăn, chỉ . “Mẹ, con ăn no, để đó sau này lại ăn”.

      Phương thị buông tha. “Con vừa mới chỉ ăn năm khối, làm sao no?”.

      Dương thị cười. “Em dâu bưng canh đến cho các cháu? Vì sao giữ lại bản thân ăn, đừng nuông chiều bọn họ”.

      Phương thị đáp hề suy nghĩ. “Ruột thịt của mình, nuông chiều chút có làm sao”.

      Dương thị trầm mặt xuống, nữa, nhìn thoáng qua Lưu Hà, Lưu Hà liền cười tiếp lời. “Nhị phu nhân bưng canh thịt bò cho Nhị thiếu gia, sợ Đại thiếu gia trách phu nhân bất công?”.

      Phương thị chưa hề nghĩ tới, sửng sốt, Lưu Hà thừa dịp này kéo tay bà ta hướng ra ngoài, vừa vừa cười. “Ban nãy Đại thiếu gia còn hỏi Nhị phu nhân kìa, là sợ tô canh thịt bò đủ phu nhân ăn, muốn đưa của thiếu gia cho phu nhân, tôi cùng Nhị phu nhân về nhìn thử , xem có đưa tới chưa”.

      Phương thị dù cưng con trai sau, rốt cuộc vẫn bận tâm tâm tư của con cả, sợ Trương Bá Lâm đến phòng bà ta, phát bà ta tặng canh cho Trương Trọng Vi, liền vội vàng bỏ rơi Lưu Hà, vừa thầm bịa lý do, vừa chạy vội về phòng.

      Dương thị nhìn Trương Trọng Vi, bỗng dưng có chút đau lòng, thầm thở dài, lâu sau mới . “Các con ăn cơm ”.

      Lâm Y tiễn bà ra cửa, cảm ơn lại cảm ơn, . “Vừa rồi con đắc tội thím, biết phải làm sao cho phải, may có mẫu thân đến giải vây”.

      Dương thị cười khẽ. “Con và Nhị lang tâm trong phòng mình, liên quan gì tới thím, đừng nghĩ nhiều, nhưng ra Thanh Miêu canh cửa tốt, nên phạt”.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 103: Hàn Mai lên thuyền

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Thanh Miêu đứng cạnh để ý, bỗng nhiên nghe Dương thị gọi tên mình, sợ nhảy dựng lên, vội quỳ xuống . “Nô tỳ thất trách, Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân trách phạt”.

      Thanh Miêu làm việc chưa bao giờ sơ suất, đặc biệt là việc liên quan tới Phương thị, hôm nay là làm sao vậy, Lâm Y cảm thấy kì quái, định phạt , mà là chờ rảnh rỗi cẩn thận hỏi chút, nhưng Dương thị đứng đó, cũng cần phải làm ra vẻ, nàng . “Là con dâu có năng lực dạy dỗ nô tỳ, liền phạt nhà ngươi tháng lương này”.

      Dương thị cảm thấy phạt , nhưng dù gì cũng là nha hoàn của Lâm Y, bà muốn can thiệp nhiều, gật gật đầu, dẫn Lưu Hà rồi.

      Lâm Y vẫn giữ Thanh Miêu canh cửa, đóng cửa quay vào trong, thấy Trương Trọng Vi vẫn động đũa, vừa buồn cười vừa đau lòng, vội đến gắp khối thịt bò bỏ vào chén chàng. “Mau ăn thôi, nguội rồi hương vị ngon nữa”.

      ra hai người đều cảm thấy xấu hổ vì bị Phương thị quấy rối, đều làm như chưa có việc gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm. Chờ ăn xong, Trương Trọng Vi xoa xoa bụng phồng lên, cười. “May mắn thím tặng thêm chén thịt bò, nếu làm gì tới lượt ta ăn”.

      Lâm Y liếc trắng mắt. “Chàng tranh ăn nhanh lắm kìa”. xong chống cằm, lo lắng. “ hay ho, khó khăn lắm mới được rống chàng cái, lại bị thím nghe thấy, sợ bây giờ thím vẫn còn bực em”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ta có người che chở, nhìn em sau này có còn dám ăn hiếp ta hay ”.

      Lời còn chưa dứt, lỗ tai bị Lâm Y xách lên, kéo đến chỗ chậu đồng, buộc rửa sạch tay. Lâm Y mở hành lí, lấy bộ quần áo sạch ra, đưa cho chàng đổi. “Ta thấy sở dĩ chàng nhiễm bệnh là do ngày thường sống sạch ”.

      Trương Trọng Vi để ý, nhưng cũng phản bác, vừa thay quần áo vừa hỏi. “Nương tử, em thích ăn thịt bò như vậy sao?”.

      Lâm Y đáp. “Triều đình cho bán thịt trâu bò, nào có ai bán đâu, cầm tiền nhiều nữa cũng được ăn, đương nhiên tham ăn chút. Hồng viên ngoại này cũng giỏi , có thể tìm được nhiều thịt bò như thế, chẳng lẽ nhà ông ta tự nuôi”.

      Trương Trọng Vi lắc đầu. “ ai giết thịt trâu bò cày, đó là mua từ mỏ muối”.

      ra Tứ Xuyên nhiều mỏ muối, giếng lắp ròng rọc kéo nước làm muối cần sức trâu bò, đầu trâu khỏe mạnh kéo nhiều nửa năm, ít ba tháng kiệt sức, làm được nữa liền bị giết thịt, nghe canh thịt bò này là công nhân làm muối nghĩ ra.

      Lâm Y nghe xong, hơi đăm chiêu. “Theo lời chàng, Hồng viên ngoại phải người tốt gì, sao bỗng dưng đặc biệt mua thịt bò từ mỏ muối cho chúng ta ăn, có rắp tâm gì?”.

      Rắp tâm gì rất nhanh biết. Thanh Miêu vào dọn dẹp chén đũa, giao cho tiểu nhị, chính mình , quỳ xuống . “Vừa rồi là em thất thần, kịp thông báo cho các chủ tử, Nhị thiếu phu nhân phạt em ”.

      Lâm Y hỏi. “Làm sao mà thất thần?”.

      Thanh Miêu đáp. “Vừa rồi Đại lão gia ngồi uống rượu với vị quan nhân dưới lầu, ăn ăn uống uống xong liền dẫn tiểu nương tử lên, biết là thiếp mua cho lão gia hay mua cho Nhị thiếu gia, bởi vậy em nhìn thêm mấy lần, lúc quay đầu lại Nhị phu nhân vào”.

      Lâm Y còn chưa lên tiếng, Trương Trọng Vi hỏi trước. “Tiểu nương tử kia là vị quan nhân đó mang tới?”.

      Thanh Miêu gật đầu. “Đúng vậy, vị quan nhân đó dẫn ta tới hành lễ chào hai vị lão gia, Đại lão gia liền dẫn ta lên, giờ ở trong phòng Đại phu nhân”.

      Trương Trọng Vi giật mình, với Lâm Y. “Chẳng lẽ là thứ nữ của Hồng viên ngoại, lần đầu tặng thành, lại chờ lần này tặng?”.

      Lâm Y buồn cười . “Chàng nghĩ chính mình là ai chứ?”.

      Trương Trọng Vi gãi gãi đầu, ngượng ngùng trả lời. “Người khác đương nhiên coi trọng ta, nhưng…”. Chàng chưa hết, Lâm Y hiểu, chừng là Hồng viên ngoại tặng thứ nữ cho Trương Đống, nhưng chuyện này cũng quá khéo , mặc cho người ở bất cứ nơi nào ra khỏi nhà, chỉ cần phải chuyển nhà chỗ khác, chẳng ai mang thứ nữ theo, Hồng viên ngoại này làm sao biết trước mà đặc biệt chờ Trương Đống ở đây?

      Cả hai vợ chồng còn cân nhắc, Lưu Hà đến gọi, rằng Dương thị mời Lâm Y sang đó chuyện. Lâm Y nghĩ bụng đại khái là vì vị Hồng tiểu nương tử kia. Nàng thấy Thanh Miêu vẫn còn quỳ dưới mặt đất, vội . “Đứng lên , hôm nay quả là em thất trách, tiền tiêu vặt tháng này coi như phạt, lần sau được viện lý do nữa”.

      Thanh Miêu dập đầu, đứng lên, theo sau nàng đến phòng Dương thị.

      Trong phòng Dương thị quả nhiên có thiếu nữ lạ mặt, cũng phải mỹ mạo gì, nhưng rất đoan trang, ngồi nghiêm túc ghế, ánh nhìn quy củ. Dương thị thấy Lâm Y vào, hỏi nàng trước. “Hôm nay ăn canh thịt bò có ngon ?”.

      Lâm Y biết tiểu nương tử họ Hồng, ngoại trừ khen ngợi thịt bò, còn bỏ thêm câu. “Làm khó Hồng viên ngoại lo lắng, có thể tìm được nhiều thịt bò như vậy, chúng ta dù là cầm tiền cũng biết mua ở đâu”.

      Lời này vừa xuôi tai lại khéo , Dương thị cảm thấy hãnh diện, cười chỉ vào ta. “Đây là con Hồng viên ngoại”. xong lại chỉ Lâm Y. “Đây là con dâu ta”.

      Lâm Y và Hồng tiểu nương tử cùng hành lễ chào, xã giao mấy câu, tự báo tên họ. Hồng tiểu nương tử . “Lúc di nương sinh tiểu nữ, đúng dịp có cành hàn mai nở rộ, liền đặt tên tiểu nữ là Hàn Mai”.

      Lâm Y khen. “Tên là thanh nhã”. Lại cố ý hỏi. “Hàn Mai muội muội là người Tiếp Châu?”.

      Dương thị cười . “ ấy cũng là người Mi Châu, con biết?”.

      Lâm Y cũng cười. “ ra là đồng hương, quả là khéo quá, biết Hàn Mai muội muội đến Tiếp Châu thăm người thân, hay chỉ ngang qua như chúng ta?”.

      Hồng Hàn Mai đáp. “Gia phụ vốn muốn tự mình đưa tiểu nữ lên kinh thành, ngờ vừa đến Tiếp Châu, trong nhà xảy ra chút chuyện, gia phụ phải quay về, lại sợ chậm trễ hành trình của tiểu nữ, lúc khó xử, may mắn gặp được Đại lão gia và Đại phu nhân”.

      ta chỉ nửa, Lâm Y ngẫm nghĩ, Dương thị bổ sung thêm. “Hồng viên ngoại nhờ chúng ta đưa Hồng tiểu nương tử lên kinh, giao cho trưởng tỷ của ấy”.

      Trong nhà cha mẹ còn tại, gia thế tồi, lại muốn nương tựa trưởng tỷ, là đạo lý gì? Lâm Y nghĩ nghĩ, đột nhiên hiểu ra, hẳn là trưởng tỷ của Hồng Hàn Mai muốn chọn thiếp, lo lắng người ngoài hai lòng, bởi vậy gọi thứ muội nhà mình đến. Nàng nghĩ thông, thầm thở phào, cái gọi là thiếp nhiều nhà yên, nếu nàng Hồng Hàn Mai này phải muốn chen chân vào nhà họ Trương cái gì cũng tốt.

      Dương thị đại khái cũng nghĩ thế, đối đãi Hồng Hàn Mai cực kì khách khí, hỏi ta. “Lúc trước hai gian nhà đặt bị chúng ta chiếm mất, vậy đêm nay các người ở đâu?”.

      Hồng Hàn Mai cúi đầu đáp. “Gia phụ phải chạy về suốt đêm, còn biết an bài tiểu nữ ở đâu”.

      , Hồng viên ngoại đến đây, cũng vào cửa, chỉ đứng chắp tay bên ngoài, với Trương Đống. “Đại lão gia, Hàn Mai nhà tôi lẻ loi mình, tìm khách điếm khác ở chỉ sợ an toàn”.

      Nhà họ Trương chiếm phòng của bọn họ, Trương Đống có chút băn khoăn, liền với Dương thị. “ bằng chúng ta quay về thuyền trước, chừa gian phòng cho Hồng tiểu nương tử ở lại”‘.

      Hồng viên ngoại và Hồng Hàn Mai cùng thốt lên. “Cái này sao có thể”.

      Trương Đống và Dương thị là trưởng bối, bọn họ nhường phòng, Hồng Hàn Mai đương nhiên ngại thể ở, đồng dạng Trương Lương và Phương thị cũng thể nhường, nhưng Trương Trọng Vi bệnh, Lí Thư ốm nghén, Trương Tuấn Minh tuổi , ai quay về thuyền trước cũng xong. Mấy người thương lượng lúc lâu vẫn có kết quả, cuối cùng Hồng Hàn Mai . “Nếu là Đại thiếu gia Đại phu nhân cho phép, tiểu nữ lên thuyền ở, như thế nào?”.

      Trương Đống và Dương thị đều coi ta là người nhà, thể bạc đãi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách này là tốt nhất, chẳng qua thuyền hạng nhất hết khoang trống, Trương Đống nghĩ chuyện Hồng Hàn Mai này Trương Lương cũng đồng ý, liền sai Lưu Hà đến hỏi Lí Thư có thể dọn khoang thuyền của Cẩm Thư cho khách ở được .

      Lúc trước sở dĩ Lí Thư cho hai thông phòng lên thuyền hạng nhất ở, thứ nhất là vì giúp Lâm Y, thứ hai là tỏ ra mình hiền lành, giờ có lý do chính đáng như vậy đuổi Cẩm Thư và Thanh Liên rời thuyền, cớ sao làm, sảng khoái đồng ý ngay, sai Cẩm Thư và Thanh Liên theo dọn hành lí. có khoang trống, mọi người đều vui vẻ, Dương thị sai Lưu Hà đưa Hồng Hàn Mai lên thuyền.

      Lâm Y thấy bọn họ an bài thỏa đáng, có việc của mình, liền cáo lỗi đứng dậy về phòng.

      Trương Trọng Vi thấy nàng lâu như vậy mới về, hỏi. “ là phụ thân nạp thiếp?”.

      Lâm Y cười. “Nếu là thiếp, cần gì đặc biệt gọi em qua gặp mặt, tuy em là tiểu bối, nhưng tốt xấu cũng là chính thất phu nhân”.

      Trương Trọng Vi kinh ngạc hơn. “Chẳng lẽ là thiếp mua cho ta?”.

      Bàn tay trắng nõn của Lâm Y đánh lên ngực chàng. “Chàng mơ ”. Nàng kể lại chuyện Hồng Hàn Mai vào kinh nương tựa trưởng tỷ cho chàng nghe, . “Chẳng qua là tiện đường đưa đoạn, liên quan tới chàng, đến lúc lên thuyền, nhớ được nhìn ngó lung tung”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ta nhìn nương tử là đủ rồi”.

      Lâm Y hiếm có nghe được câu tâm tình từ chàng, là vừa kinh ngạc vừa vui mừng, để ý chàng còn bệnh, chủ động chui vào lòng chàng, âu yếm thân mật trận.

      Ngày thứ hai, Trương Trọng Vi uống thuốc xong, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, liền xuống lầu tản bộ, trùng hợp Trương Bá Lâm cũng dạo, tiến đến sóng vai cười. “Khó trách ngày ấy cậu kiên quyết nhận thứ nữ của Hồng viên ngoại, thực là nhan sắc kém chút”.

      Trương Trọng Vi . “Em chưa gặp ta lần nào, làm sao mà biết, nhưng ca ca đừng lén nhìn tiểu nương tử nhà khác sau lưng Đại tẩu, tốt”.

      Trương Bá Lâm cuống lên. “Chớ bừa, đâu có nhìn lén, chẳng qua là ta vô tình ngang cửa phòng chúng ta, trùng hợp nhìn thấy thôi”.

      Lúc này Lí Thư cũng xuống lầu, Lâm Y đỡ , cả hai nhìn thấy quan nhân nhà mình, gật đầu mỉm cười. Trương Bá Lâm vỗ sau lưng Trương Trọng Vi cái, giọng uy hiếp. “Đừng linh tinh, cẩn thận tố cậu từng dạo lầu xanh”.

      Trương Trọng Vi buồn cười đáp. “Ca ca cũng biết xấu?”.

      Lâm Y và Lí Thư tới gần, cười hỏi. “Hai em chuyện gì mà vui vẻ vậy?”.

      Trương Bá Lâm ngẩng đầu nhìn trời. “Ta thấy sắc trời hôm nay tồi, bệnh của Trọng Vi cũng khởi sắc, thương lượng biết khi nào lại khởi hành đây”.

      nhiều ngày Trương Bá Lâm chăm sóc Lí Thư từng li từng tí, bởi vậy nghi ngờ ta, cười. “Nhị lang bệnh còn chưa khỏe, đừng ra ngoài lâu, dạo hai vòng thôi rồi về”.

      Trương Bá Lâm nịnh vợ, vội tiến đến đỡ cánh tay Lí Thư. “Nương tử cũng nhiều rồi, cần phải trở về”.

      Lâm Y trộm cười vợ chồng bọn họ, Lí Thư ngượng, túm Trương Bá Lâm bước .

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 104: Lên đường lần nữa

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lâm Y hơi gật đầu, hỏi Trương Trọng Vi. “Bàn chuyện khởi hành mà mặt mày hớn hở vậy sao?”.

      Trương Trọng Vi ầm ầm ừ ừ vài câu, rốt cuộc chống đỡ nổi sức công phá của ánh mắt Lâm Y, giọng . “Chẳng qua là ca ca ngại Hồng tiểu nương tử đẹp”.

      Lâm Y . “Nghị luận nhan sắc tiểu nương tử nhà lành sau lưng người ta, nên đánh”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ca ca đương nhiên chột dạ, bỏ qua cho ca ca ”.

      Lâm Y nhớ tới bộ dạng khúm núm của Trương Bá Lâm trước mặt Lí Thư ban nãy, nhịn được phì cười, dặn dò Trương Trọng Vi. “ được học theo Đại ca”.

      Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, . “Nương tử lại theo ta dạo chút, mấy ngày chưa thấy thái dương”.

      Lâm Y vốn là muốn khuyên chàng về phòng, thấy chàng đáng thương như vậy, liền im lặng, theo chàng cùng dạo trước khách điếm. Đợi bọn họ dạo xong, cả nhà tụ lại trong phòng Dương thị bàn chuyện, Lưu Hà đến mời. “Ở Đông Kinh dùng tiền giấy, cũng dùng tiền sắt, bởi vậy Đại lão gia Đại phu nhân thương lượng coi tính toán thế nào”.

      Lâm Y đốc thúc Trương Trọng Vi rửa mặt mũi tay chân, nghiêng người trả lời. “Bẩm lại với Đại lão gia Đại phu nhân, chúng ta lập tức đến”.

      Lưu Hà vâng theo lui ra.

      Trương Trọng Vi dùng khăn lau tay, với Lâm Y. “Thiếu chút nữa quên, trước khi vào kinh chúng ta phải đổi tiền sắt sang tiền đồng. May mà phụ thân mẫu thân nghĩ tới, bằng vào kinh lại đổi phiền toái lắm”.

      Trước mắt bọn họ vẫn ở Tứ Xuyên, tiền sắt vẫn lưu hành tốt, Lâm Y cũng biết tiền tệ Đại Tống thống nhất, khỏi thầm kinh ngạc, hỏi. “Vậy tiền sắt và tiền giấy còn có thể dùng làm gì?”.

      Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, đáp. “Phía Bắc hình như cũng có hai nơi dùng tiền sắt, nhưng phần lớn vẫn là dùng tiền đồng”.

      Lâm Y lại hỏi. “Tiền giấy sao?”.

      Trương Trọng Vi lắc đầu. “Theo ta biết, chỉ có trong đất Tứ Xuyên mới dùng tiền giấy thôi”.

      có tiền giấy làm sao thuận tiện, trong đầu Lâm Y ra cảnh kéo cả xe tiền đồng mua đồ ăn, phụt cười. Trương Trọng Vi thấy nàng bỗng dưng cười, sờ sờ đầu, . “Đừng nghĩ tiền đồng càng đáng giá, đổi phiền toái rất nhiều, gia sản Đại tẩu mang theo ít, ta đánh giá phải thuê tận mấy chiếc xe mới có thể mang hết tiền về thuyền”.

      Lâm Y vốn nghĩ tới chuyện này, nghe chàng vừa , có chút lo lắng, vội kéo chàng sang phòng Dương thị. Trong phòng Dương thị, mọi người tới đầy đủ, Trương Lương và Phương thị ngồi bên trái, Trương Bá Lâm và Lí Thư ngồi bên phải, vợ chồng Lâm Y tiến vào chào, gần bên phải chưa có ai ngồi, trước tạ lỗi. “ dạo hơi lâu chút, trở về muộn”.

      ai để bụng, chỉ có Phương thị trừng mắt liếc Lâm Y, bực tức . “Trọng Vi bệnh chưa khỏi hẳn, làm nương tử, sao có thể để mặc nó ra ngoài dạo, lỡ trúng gió bệnh tình tăng thêm sao?”.

      Lâm Y còn chưa trả lời, Dương thị mở miệng. “Cứ ngột ngạt trong phòng mãi cũng tốt, con dâu nên cùng Nhị lang ra ngoài lại chút, phơi nắng”.

      Mắt thấy hai vị trưởng bối sắp sửa vì việc mà đối đầu, Lâm Y vội lên tiếng hỏi Lí Thư, dẫn dắt đề tài dời nơi khác. “Đại tẩu, nghe chúng ta phải tha thuyền tiền đồng Đông Kinh?”.

      Lí Thư đương nhiên hiểu ý nàng, vội trả lời. “ quan tâm việc này đây, tiền đồng nhiều như vậy làm sao mang theo hết, bằng mang tiền giấy vào kinh, Đông Kinh là đô thành Đại Tống, hẳn là đổi dễ dàng hơn Tứ Xuyên nhiều”.

      Trương Đống thấy hai tiểu bối còn hiểu biết hơn hai trưởng bối, khỏi thầm lắc đầu, lại . “Đông Kinh có nơi đổi, chỉ là thường hay ép giá, tiền giấy quan chỉ đổi được tám trăm văn tiền túc mạch, mà phải ngàn văn”.

      Phương thị nghe vào kinh đổi tiền bị thiệt, đương nhiên chịu, vội la lên. “Con dâu, chúng ta đổi tiền ngay tại Tiếp Châu thôi”.

      Lí Thư khó xử . “Tiền đồng mặc dù hơn tiền sắt, nhưng rốt cuộc vẫn nặng, chẳng lẽ chúng ta phải thuê thêm con thuyền chứa tiền?”.

      Trương Đống . “Mướn thuyền cũng tốn ít tiền, tha thêm con thuyền chở tiền, quá rêu rao”.

      Lí Thư . “Chính là vậy, nếu thực thuê, còn phải mướn vài tên bảo tiêu theo, tiền tốn còn nhiều hơn chênh lệch giá nữa”.

      Lâm Y lần đầu ra khỏi Mi Châu, thế giới bên ngoài nàng mực hiểu, bởi vậy thể góp ý gì, đành phải ngồi yên nghe, nàng vân vê bạch ngọc bội đeo cạp váy, đột nhiên nhớ tới khi xưa bần hàn, Trương Bát nương từng tặng nàng khối bạc vụn, mơ hồ nghe ở Đại Tống trong số trường hợp đặc thù, vẫn sử dụng vàng bạc, vì thế giọng hỏi Trương Trọng Vi bên cạnh. “Đông Kinh dùng bạc ư?”.

      Trương Trọng Vi đáp. “Vàng bạc thường ngày ai sử dụng, chỉ có nộp thuế, bổng lộc của quan viên, còn có mua bán giữa hai quốc gia mới dùng vàng bạc”.

      Lâm Y nghe xong có chút thất vọng, nhưng Dương thị lại cao hứng, . “Chúng ta mang theo vàng bạc vào kinh, tới Đông Kinh lại đến cửa hàng vàng bạc đổi tiền đồng, thế nào?”.

      Làm như vậy vô cùng thuận tiện, trước cầm tiền giấy mua vàng bạc, nhập kinh xong lại đến cửa hàng bán vàng bạc , chẳng qua mua bán, mang theo ai thấy, qua tay cũng thiệt, mọi người nghe xong đều khen chủ ý này hay.

      Lí Thư nhiều tiền nhất, cười tươi nhất, tạ ơn Dương thị. “Ít nhiều do Đại phu nhân nghĩ ra diệu kế ấy, bằng biết làm sao cho phải”.

      Dương thị khiêm tốn . “Đâu là chủ ý của ta, là vợ Trọng Vi nghĩ ra được”.

      Lí Thư . “Cháu dâu thấy việc mua vàng bạc nên gấp gáp, thứ quý trọng như vậy, bỏ lên thuyền trước ai yên tâm được, bằng chờ chúng ta quyết định khi nào khởi hành lại đến cửa hàng vàng bạc”.

      Lâm Y gật đầu . “Đúng vậy, hai ngày nay thôi phiền toái Đại tẩu sai vài tên gia đinh hỏi thăm trước, chúng ta chọn nhà gần bến tàu nhất, thuận tiện lúc đó làm việc”.

      Lí Thư đồng ý, mọi người lại thương lượng ít việc, sau đó tự về phòng.

      Lại Trương Trọng Vi, uống thuốc liên tục hai ba ngày, chịu nổi, tới ngày thứ tư, lặng lẽ đổ thuốc chỗ khác, ngờ tới ngày thứ năm, bệnh khỏi. Lâm Y biết được việc này, mắng lão lang trung lòng dạ hiểm độc, muốn đập y quán của ông ta, Trương Trọng Vi ngăn nàng. “Việc này ràng, ai biết có phải vì uống thuốc của ông ta mấy ngày nay nên bệnh của ta mới tốt lên đâu”.

      Lâm Y tin, vẫn sai Thanh Miêu đến hỏi, lão lang trung kia quả nhiên . “Là uống thuốc ta bốc đến hôm qua mới chuyển biến tốt đẹp, hôm nay khỏi. Ngươi dám chắc nếu uống thuốc mấy ngày nay, hôm nay khỏe được sao?”.

      Dương thị và Phương thị đều cho rằng việc này lừa đảo, rất tức giận, đặc biệt mời lang trung ở y quán khác đến tra xét đơn thuốc, nhưng lang trung hai ba nơi đều xem qua, bảo rằng vấn đề, mọi người mới yên tâm.

      Trương Trọng Vi khỏi bệnh, Lí Thư cũng bớt ốm nghén, vì thế cả nhà quyết định, rạng sáng trời chưa tỏ mua vàng bạc, mua xong lập tức lên thuyền, xuất phát. An bài như vậy chủ yếu là vì Lí Thư, chút tiền của Lâm Y ở nông thôn tính là giàu có, nhưng vào thành chỉ có thể xem là “Tạm sống”.

      Tiền ít hao tâm tổn trí cũng ít, vợ chồng dẫn theo Thanh Miêu, lại mượn gã gia đinh của Lí Thư, đổi hết sang vàng bạc, bỏ vào rương sắt nâng lên khoang thuyền, cất giấu.

      Bọn họ đổi thành bạc, Lí Thư đổi là vàng, bởi vậy tuy nhiều tiền hơn bọn họ nhưng lúc dời lên thuyền lại ít hơn bọn họ rương, Lâm Y hối hận vô cùng, than bản thân thiếu kinh nghiệm, sớm biết đổi thành vàng luôn, chỉ hạp , mang theo tiện vô cùng.

      Hối hận xong, lại cảm thán với Trương Trọng Vi. “Em còn tưởng mang vàng bạc theo quá rêu rao, sợ người ta nhòm ngó, nghĩ tới gia sản cả nhà chúng ta gom lại chỉ có ba rương con con, xem ra vẫn là nghèo”.

      Trương Trọng Vi nghe nàng xong, sầu não. “Mọi thứ ở Đông Kinh đều đắt đỏ, cả nhà chúng ta rồi biết phải sống sao đây?”.

      Lâm Y buồn cười đáp. “Chàng và phụ thân có thể mưu chức quan, sợ chuyện gì”.

      Trương Trọng Vi là quan tâm Nhị phòng, mình Trương Bá Lâm làm quan, phải nuôi sống cả gia đình, biết có ứng phó nổi . Lâm Y an ủi chàng. “Đại tẩu còn tiền áp đáy hòm, đói bọn họ được”.

      Tuy dùng tiền hồi môn của nương tử mất mặt, nhưng đến mức phải đói bụng rồi cũng phải dẹp bỏ thể diện qua bên, chỉ là biết Trương Bá Lâm có chịu hay . Trương Trọng Vi vì thế thở dài, cảm khái. “Dân cư trong nhà đông đúc cũng tốt, khó nuôi sống”.

      Giác ngộ cũng cao, Lâm Y ngạc nhiên liếc chàng, định khích lệ hai câu, Lưu Hà bẩm ngoài cửa. “Nhị thiếu phu nhân, Đại phu nhân mời thiếu phu nhân qua đó chuyện”.

      Lâm Y vội sửa soạn dung nhan, đến khoang Dương thị, cúi người hỏi. “Mẫu thân tìm con có việc?”.

      Dương thị lần chuỗi phật châu, nghe vậy mở mắt, . “Hồng tiểu nương tử kia mới vừa đến tìm ta, muốn đóng tiền cơm canh, con xem xem, tiền này nên thu hay ?”.

      giờ Trương Đống và Dương thị thân vô xu, tất cả chi tiêu đều là Lâm Y bỏ ra, bởi vậy Dương thị hỏi như thế Lâm Y nghe xong có chút khó xử, lẽ ra Hồng Hàn Mai là khách, nên thu tiền, nhưng lên kinh đường xá xa xôi, phải chuyện ngày ngày hai, nếu chi phí toàn bộ hành trình đè lên nàng, Lâm Y chịu nổi.

      Nàng có cách nào hay, đành hỏi lại Dương thị. “Con dâu tuổi, chưa gặp qua chuyện này, mong rằng mẫu thân dạy con”.

      Dương thị thấy nàng thành khẩn, thực dạy nàng. “Hồng viên ngoại và phụ thân các con cũng có giao tình gì sâu sắc, nhưng quả quen thuộc Nhị lão gia nhiều hơn, ngại con hỏi ý Nhị lão gia Nhị phu nhân chút”.

      Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Hồng viên ngoại thân với thúc thúc hơn, vì sao phó thác con cho thúc, ngược lại đưa đến chỗ chúng ta?”.

      Dương thị lộ vẻ mặt khinh thường, . “Chắc là nhìn trúng nhà chúng ta nhiều người làm quan”. xong lại bổ sung. “Trưởng nữ nhà bọn họ, gả vào nhà làm quan”.

      Lâm Y hiểu, gật đầu . “Vậy con đến hỏi thúc thúc và thím”.

      Khoang thuyền của Trương Lương và Phương thị ở ngay cách vách, nàng rời khỏi phòng Dương thị, sang phải hai bước. Trương Lương ở, trong khoang chỉ có Phương thị, Lâm Y ý đồ đến, Phương thị chút do dự . “Đương nhiên phải thu, cũng phải con cháu nhà chúng ta, vì sao phải nuôi ta. Riêng khoang thuyền ta ở kia, cũng phải thu tiền”.

      Lâm Y . “Khoang thuyền kia vốn là của Đại tẩu, cháu dâu làm chủ được”.

      Phương thị hào hiệp . “ làm chủ được, ta có thể làm chủ, giờ phải đến chỗ Hồng tiểu nương tử lấy tiền”.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :