1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 85: Đường phát tài


      Gia đình nhà đề nghị trước gọi là ly hôn, thực chất khác bỏ chồng là bao, Trương Lương vừa nghe liền phát hỏa, cả giận . “ hưu vượn, chúng ta ly hôn khi nào?”.

      Quản nhà họ Phương đáp. “ ly hôn, Nhị phu nhân nhà các người ở nhà mẹ đẻ hơn hai tháng, sao thấy người đón?”.

      Trương Lương nhìn mặt ta mơ hồ có ý cười, lập tức hiểu ra đây là ép mình đón người. Nhất thời cảm thấy mất mặt hết sức, hừ tiếng, phất tay áo bỏ . Lí Thư đứng nhìn, vốn muốn lên tiếng, thím Chân lại góp lời. “Nhà họ Phương gia thế lớn, lại nắm trong tay Trương Bát nương, Nhị phu nhân dễ dàng bị bỏ, thế, Đại thiếu phu nhân sao khiến bà ta nợ mình ân tình?”.

      Lí Thư ngẫm nghĩ thấy có lý, liền nhấc tay bảo quản nhà họ Phương tranh cãi ầm ĩ trước nhà chính khoan hãy gấp gáp. Theo vào nhà, khuyên Trương Lương. “Nhị lão gia, vừa rồi lão gia muốn nuôi ngỗng, con dâu cảm thấy tốt lắm, chỉ là chưa bao giờ làm qua mấy chuyện như vậy, biết phải làm sao, chi bằng lão gia tiếp Nhị phu nhân về nhà, cho phu nhân quản”.

      Quản nhà họ Phương quan tâm làm thế nào, chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ Vương thị giao là được, vì thế cũng tới cửa dối như . “Nhị phu nhân biết sai rồi… Nhị phu nhân rất muốn về… Nhị phu nhân nhớ Nhị lão gia…”.

      Trương Lương nghe xong câu cuối, nét mặt có chút phiếm hồng, vội ngắt lời bọn họ. “ biết sai ta xem ở mặt mũi các con, cho bà ta cơ hội”.

      Lí Thư thấy ông ta đồng ý, liền chỉ hai tức phụ tử và hai nha hoàn trong phòng mình đón. là người của Lí Thư, gặp Phương thị ắt hẳn có việc cần . “Lão gia liên tục đồng ý, là Đại thiếu phu nhân mỏi miệng năn nỉ nửa ngày mới đả động được lão gia”.

      Phương thị ngày thường chẳng quan tâm, nay gặp nạn có kẻ tương trợ mới nhận ra con dâu tốt, về nhà dù chưa lời cảm ơn Lí Thư nhưng sắc mặt ôn hòa hơn lúc trước nhiều.

      Trương Lương vẫn giữ bộ trịch thượng, giáo huấn Phương thị. “Sau này chớ có làm việc tùy ý, mọi thứ phải hỏi qua ta trước”.

      Phương thị mới trở về, nào dám nửa chữ , vội hạ thấp người dạ.

      Trương Lương rồi, Phương thị lên ngồi ghế , cảm giác như người vừa sống sót qua tai nạn. Lí Thư vẫn đối xử với bà ta cung kính như trước, hầu hạ bà ta uống trà, lại chủ động trả lại sổ sách trong nhà.

      Phương thị dù cảm kích Lí Thư, việc nên làm vẫn hề hàm hồ, câu khách sáo, liền nhận lấy sổ sách. Bà ta lật vài tờ, lông mày nhíu lại, hỏi. “Tại sao chỉ còn nhiêu đó tiền?”.

      Nhà họ Trương giờ có sáu mươi mẫu ruộng, vốn chẳng hề giàu có, thêm bà ta đổ hết hai mươi quan vào Phương Đại Đầu, còn nhiêu đó còn bao nhiêu. Lí Thư đáp. “Hai vị thiếu gia mang lộ phí, tiền trong sổ sách giảm phân nửa, thêm hai tháng nay các hạng mục chi tiêu, xác thực còn lại nhiều”.

      Phương thị lầm bầm. “Còn phải vì nuôi cả đống người hầu…”.

      Thím Chân nghe lọt tai, chen vào. “Nhị phu nhân lúc , người hầu trong phòng Đại thiếu phu nhân đều do thiếu phu nhân tự bỏ tiền hồi môn ra nuôi sống, chưa từng dùng xu trong sổ sách”.

      Phương thị hận thể bắt Lí Thư bỏ tiền nuôi cả cái nhà họ Trương này, nhưng bà ta mới được Lí Thư cứu giúp, ngượng mồm ra câu ấy, liền ngồi than ngắn thở dài. “Sổ sách có tiền, cả nhà cần nuôi sống, làm sao mới tốt đây”.

      Lí Thư chưa từng nghe nửa câu lời hay từ miệng Phương thị, mới thèm nuôi cả nhà thay bà ta, chỉ điểm chủ ý. “Nhị lão gia muốn kết phường nuôi ngỗng với Lâm Tam nương, nghe Nhị phu nhân từng hợp tác rồi, bằng vẫn như cũ?”.

      Phương thị tỉnh táo tinh thần, lật lật sổ sách, thấy tiền lời nuôi ngỗng là hai mươi bốn quan, bỏ quan tiền vốn và tiền mua nợ gạo Chiêm Thành, còn lại hai mươi quan. Bà ta mừng rỡ la lên. “Nuôi ngỗng kiếm tiền được vậy sao!”.

      Lí Thư ước gì Phương thị kiếm ra tiền, mới tính kế của hồi môn của con dâu, vội giật dây bà ta tìm Lâm Y, thương lượng việc hợp tác tiếp. Phương thị gom hết sổ sách, hoan hỉ đến tìm Lâm Y, thấy nàng nhàn nhã cắt giấy chơi, khỏi ngạc nhiên. “Tam nương tử ra ruộng làm việc?”.

      Lâm Y mới nghe bà ta về, ngờ lại mau như vậy, đáp. “Tá điền đều quen tay, cần tôi lúc nào cũng nhìn chằm chằm”.

      Phương thị ngồi xuống, nhặt giấy cắt lên xem, khen ngợi vài tiếng khéo tay, mới ý đồ đến. “Ta vẫn kết phường nuôi ngỗng với Tam nương tử chứ?”.

      Lâm Y đoán trước sớm hay muộn bà ta cũng đến, lấy ra khế ước viết xong, . “Tôi vẫn phân cho Nhị phu nhân phần lợi nhuận, tiền vốn mỗi người nửa”.

      Phương thị đương nhiên vừa lòng cách chia, nhận lấy khế ước xem, thấy bên viết bà ta phải bỏ ra hai mươi quan tiền vốn, lập tức sửng sốt. “Sao lại nhiều tiền như vậy?”.

      Lâm Y giải thích. “Tôi thấy nuôi ngỗng có lời, vừa tăng thêm bảy mẫu cỏ linh lăng, nuôi nhiều hơn, trong viện nhốt hết, phải dựng hai chòi ngỗng ở phụ cận, trong hai mươi quan ấy có tiền mua ruộng và phí tổn dựng chòi”.

      Phương thị bất mãn. “Tại sao tiền mua đất cũng bắt ta bỏ ra?”.

      Thanh Miêu trợn mắt liếc bà ta. “Nhị phu nhân, kết phường hợp tác, tại sao bắt mình Tam nương tử nhà tôi bỏ tiền mua ruộng? Lúc trước ba mẫu cỏ linh lăng kia chẳng hề tính của phu nhân đồng, lúc này mười mẫu, thể lại bắt Tam nương tử nhà tôi bỏ hết”.

      Phương thị được lời nào, lại lấy đâu ra được mười bảy quan nữa, do dự . “Nếu khấu trừ vào hoa hồng?”.

      Thanh Miêu phì cười. “Nhị phu nhân, ai lại làm như vậy”.

      “Sao được?”. Phương thị sốt ruột.

      Lâm Y sớm nghĩ ra cách đối phó với bà ta, vội . “Nhị phu nhân nếu tạm thời có tiền, tại sao góp vốn mấy mẫu ruộng?”.

      Phương thị thấy có cách giải quyết, liền hỏi. “Như thế nào?”.

      Lâm Y đáp. “Giống như trước, kết phường nuôi năm mươi con, thế nào?”.

      Phương thị đồng ý, rồi lại nghi ngờ. “Vậy mấy mẫu còn lại tính sao?”.

      Lâm Y cười. “ phải mình tôi gánh vác”.

      Phương thị thầm kinh ngạc, ngờ hai tháng vắng mặt, Lâm Y lại tài đại khí thô như vậy, có năng lực gánh vác phí tổn lớn. Bà ta kí xong khế ước năm mươi con ngỗng, về cảm thán với Lí Thư. “Ai mà ngờ được Lâm Tam nương cũng có ngày phát tài”.

      Lí Thư lơ đãng . “Nhị phu nhân quá lời, chỉ là nuôi nhiều hơn vài con ngỗng thôi, phát tài cái gì”.

      Phương thị ghét bỏ con dâu có mắt nhìn, tính toán cho nghe, mười mẫu cỏ linh lăng của Lâm Y, nuôi năm trăm con ngỗng, ít nhất có thể kiếm được hơn ba trăm quan. Lí Thư vẫn đáp. “Ba trăm quan cũng chẳng bao nhiêu”.

      Phương thị hận . “Ngỗng phải heo, rất mau xuất chuồng, hơi hai tháng kiếm được lời rồi”.

      năm thu vào đến bạc triệu chưa lọt được vào mắt Lí Thư, chẳng qua lười cãi nhau với Phương thị, tùy tiện đáp. “ có lời như vậy, Nhị phu nhân kết phường với ấy cũng có thể kiếm được ít”.

      Phương thị tiếc nuối . “Đáng tiếc tiền vốn của ta nhiều, chỉ hợp tác nuôi được có năm mươi con”.

      Lí Thư hỏi. “Nếu hợp tác nuôi hết, Nhị phu nhân cần bỏ ra bao nhiêu vốn?”.

      Phương thị thấy có ý định cho mượn tiền, mừng quá vội . “ nhiều lắm, mười bảy quan”.

      Lí Thư sắp đồng ý, thím Chân đứng sau lập tức kéo áo , đành phải im miệng, chút việc mặn nhạt khác. Phương thị thất vọng, vô tình đáp vài câu, phất tay áo cho con dâu lui.

      Lí Thư về phòng, hỏi thím Chân. “Mười bảy quan đáng gì, sao cho bà ta lấy lòng?”.

      Thím Chân . “Đại thiếu phu nhân nhìn ra sao? Chỉ cần Nhị phu nhân đắc ý, bà ta để người khác sống vui vẻ nổi, chỉ có để bà ta sống khổ sở chút, thường thường bị Nhị lão gia răn dạy mới tốt”.

      Lí Thư nghĩ thầm, quả nhiên là vậy, hai tháng Phương thị bị đuổi về nhà mẹ đẻ là hai tháng thoải mái thích ý nhất, vì thế liền nhoẻn miệng cười. “Thím Chân từng này tuổi, hóa ra lại là người xấu như vậy nha”.

      lúc sau, Trương Lương từ phòng Đông Mạch ra, biết Phương thị kết phường nuôi ngỗng với Lâm Y chỉ nuôi năm mươi con, rất là thất vọng, . “Trong nhà chẳng còn bao nhiêu tiền, lúa lại chưa chín, mấy tháng sắp tới phải sống qua ngày sao đây?”.

      Phương thị trả lời. “Tôi cũng muốn nuôi thêm, nhưng có đủ vốn, biết làm sao?”.

      Vì sao đủ vốn, còn phải vì Phương thị phá của, Trương Lương trừng bà ta. “Bà đương gia, phải nghĩ ra cách, thể để cả nhà đói bụng”.

      Phương thị rầm rì. “Con dâu có tiền mà chịu bỏ ra”.

      Trương Lương cũng dám đòi tiền Lí Thư, dặn dò Phương thị. “Các con ở kinh thành phải dựa vào quan hệ của Lí thái thú, bà chớ có đến đắc tội với con dâu”.

      Phương thị mới từ nhà mẹ đẻ về, còn nhớ phải bớt bớt tính tình lại, liền gật đầu đồng ý, lại sầu não. “Sắp đến lễ, đâu moi ra tiền đây, là sầu chết người”.

      Trương Lương hận bà ta kém cỏi, quở trách. “Ai bảo bà chỉ biết tiêu xài, biết kiếm, nhìn Lâm Tam nương cách vách , lẻ loi mình, chỉ có đứa nha hoàn giúp đỡ, vậy mà đời sống còn đầy đủ hơn chúng ta”.

      Phương thị cúi đầu nghe mắng, nghe đột nhiên vỗ tay. “Tôi có kế tuyệt hảo, lập tức phát tài ngay!”.

      Trương Lương nửa tin nửa ngờ. “Bà có ý gì hay nổi, đừng giống như lúc trước, tiền mất tật mang”.

      Phương thị đáp, về phòng lục tung tìm ra tờ hôn ước ố vàng, cẩn thận vuốt nếp gấp, lấy ra cho Trương Lương nhìn, cười gian xảo. “Dựa vào cái này, hằng năm nhà chúng ta đều có thể thêm ngàn quan tiền lời, hơn cũng có thể”.

      Trương Lương vẫn nghi ngờ, Phương thị lần lượt kể cho ông ta nghe, Lâm Y có ruộng nước, có ruộng cạn, có chuồng heo, đàn ngỗng, lại , mặt mày hớn hở, nước miếng bay tứ tung, cứ như là sản nghiệp đó thuộc về nhà họ Trương bà ta rồi.

      Trương Lương cũng kinh hỉ, Lâm Y là bé mồ côi nơi nương tựa, dễ dàng bị niết trong tay hơn là Lí Thư, bắt nó lấy tiền trợ cấp gia dụng, sợ nó chịu. Nhưng trong lòng ông ta vẫn ghi hận chuyện Kim Tỷ, lo lắng . “Lâm Tam nương chẳng phải đứa lương thiện, nó muốn vào nhà chúng ta, lại thả cho thiếp của ta chạy mất, làm sao mới tốt?”.

      Rốt cuộc là ai thả Kim Tỷ chạy , Phương thị ràng hơn ai hết, bà ta chột dạ trong bụng, vội quay mặt nơi khác, đáp. “Chuyện cũ năm nào rồi, còn nhắc lại làm chi, tôi thấy Lâm Tam nương tồi, vừa biết kiếm tiền vừa ngoan ngoãn hơn vợ Bá Lâm, dù là nuôi heo hay nuôi ngỗng đều biết phân cho tôi phần cổ phần”.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 86: Phương thị cầu thân


      Trương Lương nghĩ bụng, nếu cưới Lâm Y vào cửa, tạm thời sinh nhai cần sầu, nhưng nuôi ngỗng rốt cuộc ổn thỏa bằng làm ruộng, ai biết được năm nay kiếm bộn tiền, năm sau có lỗ sạch vốn hay . Nó lại có nhà mẹ đẻ để dựa vào, căn cứ vào “Bảy điều được bỏ, ba điều ”, chỉ cần cưới vào cửa ruồng rẫy được, bởi vậy vẫn nên thận trọng lo lắng tốt hơn.

      Ông ta kể nỗi lo ấy ra cho Phương thị nghe, bảo rằng. “Để đó xem ”.

      Lúc Phương thị tính kế người khác, đầu óc đặc biệt nhanh nhạy, cười. “Tôi biết nuôi heo nuôi ngỗng đều có lúc lãi lúc lỗ, thể so với làm ruộng, cho dù gặp thiên tai đất đai vẫn còn đó, chỉ là Lâm Tam nương vào cửa nhà họ Trương xong, muốn xử thế nào còn phải do chúng ta định đoạt, bắt nó nuôi ngỗng kiếm tiền mua ruộng nước, chẳng phải đẹp cả đôi đường?”.

      Trương Lương nghe xong khen to. “Hay lắm!”. Mới gọi thím Nhâm, sai bà ta vào thành mời bà mối, muốn trao đổi thảo thiếp với Lâm Y.

      Thím Nhâm kinh ngạc, giọng hỏi thím Dương xem náo nhiệt. “Chẳng phải Nhị phu nhân khăng khăng từ hôn sao, thế nào lại đột nhiên thay đổi tính tình?”.

      Thím Dương bĩu môi. “Lúc trước Lâm Tam nương nghèo rớt mồng tơi, Nhị phu nhân đương nhiên muốn kết thân, giờ ấy còn giàu hơn cả nhà họ Trương, làm sao Nhị phu nhân có thể muốn ấy mau mau gả vào được?”.

      Thím Nhâm tỉnh ngộ, là Phương thị nhìn ra Lâm Y có thể kiếm được tiền, muốn cưới nàng vào cửa làm cây rụng tiền cho nhà ấy. Thím Nhâm thấu hiểu nhất nỗi khổ khi nhà họ Trương suy tàn, cực kì đồng ý Lâm Y gả vào, mau chóng thay đổi cảnh ngộ trong nhà, vì thế vui vẻ phấn khởi vào thành.

      Thím Dương theo ngay sau thím Nhâm, luồn ra cửa viện, phía nhà cũ, vào phòng Lâm Y báo cho nàng hay. “Tam nương tử, Nhị phu nhân chuẩn bị cầu cưới cháu vào cửa, sai thím Nhâm vào thành mời bà mối”.

      Lâm Y căn bản tin, nghĩ rằng thím vui đùa, bảo. “Nhị phu nhân chờ hết lúc giữ hiếu từ hôn, làm sao lại chủ động đến cầu cưới cháu?”.

      Thím Nhâm chỉ vào bộ đồ mới người Lâm Y, cười tươi. “ giờ cháu ăn mặc sung túc hơn nhà họ Trương gấp trăm lần, trong tay lại có ruộng, có tiền, Nhị phu nhân đương nhiên đồng ý cưới cháu vào cửa”.

      Lâm Y nghĩ đến : gia sản nhà họ Trương quả bại còn bao nhiêu, mà nàng lúc nào cũng có tiền vào sổ sách, Phương thị đỏ mắt tiền tài của nàng, bởi vậy đổi ý, phải có khả năng, nhưng chánh chủ Trương Trọng Vi có ở đây, làm sao thành thân?

      Thím Dương nghe nàng xong, chỉ cười. “Cháu quên Đại thiếu gia thành thân thế nào rồi sao? Nhị thiếu gia chỉ cần về bái đường là được, các hạng mục công việc khác, căn bản cần thiếu gia tham dự”.

      Lâm Y thiếu chút nữa quên mất, đây là Đại Tống, phải thời đại ngàn năm sau, chuyện hôn nhân ở đây trước nay chỉ có cha mẹ làm chủ, nào có phần con cái tham gia. Nếu Trương Lương và Phương thị muốn cưới nàng về làm con dâu, chỉ sợ dù Trương Trọng Vi ở, bọn họ cũng bắt con gà trống đến bái đường với nàng. Nàng ngồi trong phòng nghĩ, Thanh Miêu tìm hiểu ràng tin tức quay về, . “Thím Dương nghe lầm đâu, Nhị phu nhân muốn thay Nhị thiếu gia cầu cưới Tam nương tử”. nàng xong, thấy Lâm Y lên tiếng, đoạn tiếp. “Tam nương tử vì sao rầu rĩ vui? Đây là chuyện tốt mà”.

      Thím Dương cũng . “Cháu và Nhị thiếu gia thanh mai trúc mã, gả qua có gì tốt đâu?”.

      Lâm Y nhìn thím Dương, đáp. “Lòng cháu nghĩ thế nào, thím còn hiểu ư?”.

      Thím Dương trả lời. “Tâm tư của cháu, thím sớm biết, đừng chi cháu, ngay cả nếu là thím, thím cũng muốn cháu gả vào nhà họ Trương bị Nhị phu nhân giày vò”.

      Lâm Y ngạc nhiên . “Vậy thím còn khuyên cháu gả?”.

      Thím Dương ngượng ngùng cười cười. “Thím là vú nuôi của Nhị thiếu gia, đương nhiên thiên vị nghĩ cho thiếu gia”.

      Thanh Miêu lặng lẽ cười lén với thím. “Tam nương tử đồng ý mà, chỉ là thẹn thùng thôi”.

      Lâm Y cũng giống các sinh trưởng ở Bắc Tống, vừa nghe đến việc hôn nhân của mình liền đỏ mặt, nàng ngẩng đầu lên. “Ta muốn gả”.

      Thím Dương nghe, định khuyên bảo, Lâm Y đứng dậy về phía phòng Dương thị. Dương thị vẫn như thường ngày gõ mõ trước bàn thờ Phật, hai mắt nhắm nghiền tụng kinh. Lưu Hà gật đầu hành lễ, đến trước bồ đoàn, cúi người giọng bẩm báo. “Đại phu nhân, Lâm Tam nương đến”.

      Nếu là người khác đến, Dương thị quan tâm, chỉ có nghe thấy Lâm Y đến, bà mới gác mõ, đứng dậy chào hỏi. “Tam nương tử có việc?”.

      Lâm Y nhận ly trà Lưu Hà dâng, cúi đầu , Dương thị liền hiểu nàng có chuyện tư mật muốn , cho Lưu Hà lui ra.

      Lâm Y chờ tới lúc trong phòng chỉ còn có nàng và Dương thị, mới mở lời. “Tôi từng đề cập với Đại phu nhân về việc từ hôn, biết phu nhân còn nhớ hay ?”.

      Dương thị trả lời. “Lúc trước muốn từ hôn là sợ Nhị phu nhân ra tay trước, hại mất mặt, tìm được hộ trong sạch nào khác, có phải thế ?”.

      Lâm Y nhàng gật, đáp. “Phải”.

      Dương thị cười. “ giờ giàu có hơn Nhị phòng, bọn họ o bế còn kịp, sao lại dám chuyện từ hôn, yên trăm cái tâm ”.

      Lâm Y ngẩn ra. “Đại phu nhân quả là nữ Gia Cát”.

      Dương thị hỏi. “Vì sao thế?”.

      Lâm Y kể cho Dương thị tin tức thím Dương mang đến, cứng rắn . “Đại phu nhân giúp tôi”.

      Dương thị khó hiểu. “Khó khăn lắm mới chờ được Nhị phu nhân đổi ý từ hôn, đây là chuyện tốt, còn bảo tôi giúp thế nào đây?”.

      Lâm Y trả lời. “Vẫn giống như lần trước tôi với Đại phu nhân, đưa ra ý định từ hôn cho Nhị phòng nhà họ Trương biết”.

      Dương thị giật mình, lập tức suy đoán hẳn là Lâm Y muốn làm con dâu của Phương thị, bà khuyên nàng, khác Thanh Miêu là bao : nhà ai mà chẳng có mẹ chồng, thay vì gả vào nhà xa lạ biết tính biết nết chấp nhận giao tiếp với kẻ ngu dốt như Phương thị còn hơn, sợ là còn thoải mái chút. Lâm Y vừa nghe, vừa lắc đầu.

      Dương thị hỏi. “ vẫn muốn?”.

      Lâm Y vẫn lắc đầu. “Cũng phải”.

      Dương thị thấy nàng quả quyết phủ nhận, tâm hơi nhóm lên hy vọng, hỏi tiếp. “Vậy đồng ý?”.

      Lâm Y đáp. “Chờ Nhị thiếu gia trở về tính sau”.

      Dương thị cân nhắc lúc, hiểu được, Lâm Y biết Phương thị tuyệt đối chấp nhận từ hôn, chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, nhưng vì sao phải đợi cho được Trương Trọng Vi quay về? Bà khó hiểu, Lâm Y lại nhất định ra nguyên do, đành thôi.

      Vì bà mối đường đến, Lâm Y sợ nhà họ Trương hôm nay định ra thảo thiếp, liền vội thúc dục Dương thị nhà mới. Dương thị đồng ý, từ Lưu Hà đỡ, nhà chính cách vách tìm Phương thị. Phương thị ở nhà chính, mà tránh trong phòng ngủ lật rương, Dương thị thấy cửa trống ai coi, sai Lưu Hà ho khan hai tiếng, báo cho bà ta biết.

      Phương thị nghe thấy tiếng vang, ngẩng đầu lên, tươi cười đon đả. “Ngọn gió nào thổi Đại tẩu đến đây nha?”.

      Dương thị nghĩ bụng quả đúng là nhà gặp việc vui, thím ta có lúc nào khách khí với mình như vậy đâu. Bà thấy hai rương quần áo bị lật tung lộn xộn, liền hỏi. “Thím tìm gì thế?”.

      Phương thị cười. “Em nhớ áo choàng Bá Lâm mặc lúc thành thân vẫn còn mới, định lôi ra giặt giũ, hồ lại”.

      Dương thị biết vẫn cố hỏi. “Giặt giũ, hồ cho ai mặc?”.

      Phương thị đáp. “Trọng Vi cưới vợ, giặt sạch cho thằng bé mặc”.

      Dương thị tiếp. “Là Lâm Tam nương cách vách sao?”.

      Phương thị đắc ý. “Đúng vậy, là tiểu nương tử dịu ngoan lại có năng lực”.

      Dương thị cười thầm, vị tiểu nương tử “dịu ngoan” kia muốn từ hôn với nhà các người đây. Bà truyền đạt lại ý tứ Lâm Y, vốn tưởng Phương thị tức điên cũng cãi đổng, ngờ Phương thị làm như chẳng nghe thấy gì, vẫn ngồi xổm xuống lục tìm áo, đầu thèm nâng lên chút.

      Dương thị rất kinh ngạc, lại lại lần nữa. “Thím, Lâm Tam nương muốn từ hôn”.

      Phương thị chẳng thèm để ý, phất tay. “Chuyện này ta tính, bảo ta chờ đổi thảo thiếp , bà mối đảo mắt tới”.

      Dương thị vốn chuẩn bị trời lý do thoái thác, bực là gặp phải kẻ lí lẽ, thế nào? Bà tự xưng có tài ăn tồi, ngờ trước mặt Phương thị chưa mở miệng bại, đành hổ thẹn về nhà, tới gặp Lâm Y. “Phụ phó thác của ”.

      Lâm Y nghe bà kể lại thái độ của Phương thị, dở khóc dở cười, về phòng sầu não. “Thế này làm sao mới tốt đây…”.

      Thanh Miêu hỏi. “Tam nương tử muốn từ hôn? Em có cách, chính xác để đối phó với người có chứng bệnh như Nhị phu nhân”.

      Lâm Y tò mò. “Em có cách gì?”.

      Thanh Miêu thừa nước đục thả câu, cười cười thần bí. “Tam nương tử chỉ cần để ý trốn xem trò hay là được, đối phó với Nhị phu nhân, chỉ có chiêu của em là hiệu quả”.

      Lâm Y vốn định dặn nàng đừng dính vào, lại nghĩ đến, làm việc vô tổ chức, ai qua mặt được Phương thị. Vì thế im lặng, tùy ý Thanh Miêu.

      Trước khi thái dương xuống núi, thím Nhâm dẫn bà mối qua cổng nhà cũ, Thanh Miêu liếc thấy vội đẩy Lâm Y. “Tam nương tử chạy trốn mau, nhìn em làm việc”.

      Lâm Y nghe lời , ra sau nhà nấp, nhìn tình hình trong viện qua song cửa sổ. Qua lúc, bà mối vào, che cái ô đầu, vừa vừa dòm ngó, đến trước cửa phòng Lâm Y, hỏi. “Lâm Tam nương ở đây phải ?”.

      Thanh Miêu đứng ở cửa, đáp, cười với Lưu Hà ngoài sân. “Vị đại tẩu này thực thú vị, mới tháng năm thôi bắt đầu bung dù rồi”.

      Mặt bà mối trát đống phấn son nhưng vẫn nhận ra sắc mặt bà ta thay đổi, bà ta đánh giá Thanh Miêu từ xuống dưới, thấy quần áo chất liệu kém, mới nhịn xuống, ôn tồn hỏi lại.

      Thanh Miêu thấy bà ta có ý định đấu võ mồm, mất hứng thú, trả lời. “Lâm Tam nương thăm người thân rồi, biết ngày nào mới về nhà đâu, bà chị về trước ”.

      Bà mối nghe xong, nhìn ra sau lưng thăm dò, thấy trong phòng quả có ai, đành phải vòng vèo về, căm giận Phương thị. “Trương Nhị phu nhân chưa hỏi thăm ràng liền gọi tôi đến, Lâm Tam nương kia thăm người thân chưa về, tôi xin đổi thảo thiếp với ai?”.

      Phương thị cả giận. “Ai bịa chuyện gạt bà? Lâm Tam nương là bé mồ côi, người thân ở đâu ra?”.

      Bà mối lúc này mới xả giận, tả lại vóc dáng cách ăn mặc của Thanh Miêu. Phương thị nghe, hận . “Đó là Thanh Miêu, nha hoàn hầu hạ Lâm Tam nương, con nha đầu chết dầm kia, dám phá hư chuyện tốt của ta”.

      Bà mối chưa lấy được tiền thưởng, phải nịnh nọt Phương thị vài câu. “Trương Nhị phu nhân bớt giận, chờ phu nhân cưới Lâm tiểu nương tử vào cửa xong, nha hoàn của ta cũng là nha hoàn của phu nhân, muốn vò muốn niết còn phải do phu nhân định đoạt”.

      Phương thị thích nghe lời này, lập tức liền cười tươi roi rói, khen thím Nhâm mời bà mối giỏi. Thím Nhâm cũng ngóng trông Lâm Y sớm gả vào nhà họ Trương, góp lời. “Bà mối nhận ra người, để tôi cùng ”.

      Phương thị . “Phải nên như thế, bà nhìn thấy con nha đầu Thanh Miêu, đừng quên đánh nó vài cái”.

      Thím Nhâm nhớ lại Thanh Miêu từng bổ nhào vào người mình đấm đá ăn vạ, dám lên tiếng trả lời, dẫn bà mối nhà cũ. Thanh Miêu dự đoán được Nhị phòng còn phái người tới, đứng dựa vào cửa, khuôn mặt ủ rũ u sầu. Thím Nhâm để ý sắc mặt , tự tiến lên chào hỏi. “Tam nương tử ở đâu, tôi có chuyện vui cho Tam nương tử hay”.

      Thanh Miêu giả bộ. “Tam nương tử ra ruộng cỏ linh lăng, ở nhà, thím Nhâm có việc vui gì trước tôi nghe xem?”.

      Thím Nhâm nhìn thái độ tệ, ngờ vực nhìn bà mối, chuyện trao đổi thảo thiếp, cười . “ xem đây có phải việc vui ?”.

      Thanh Miêu cười còn khó coi hơn khóc. “Vui vui, chỉ sợ Tam nương tử mấy ngày tới bận váng đầu, có thời gian để ý này”.

      Thím Nhâm cười ngất. “Tôi biết Tam nương tử gia nghiệp to lớn, bận rộn hơn người thường, có điều hôn nhân là đại cả đời, phải để chút thời gian lo lắng chứ”.

      Thanh Miêu thở dài. “Ngỗng Tam nương tử nuôi gặp ôn dịch, sầu muốn chết, nếu thực cứu được, chỉ sợ vốn gốc cũng hồi được. Chúng tôi lo cơm có mà ăn, làm sao còn tâm tư nghĩ đến thành thân”.

      xong, đột nhiên tỏ ra vui sướng, kéo tay áo thím Nhâm. “Ít nhiều có thím nhắc nhở, thiếu chút nữa quên, thành thân rồi, Tam nương tử gả vào nhà họ Trương còn lo chi ăn uống nữa?”. xong dậm chân tự trách. “Tôi là sầu choáng váng, lập tức chạy báo tin vui cho Tam nương tử”.

      Lâm Y sắp lỗ tiền? Khó trách Trương Lương luôn miệng bảo rằng làm gì cũng bằng làm ruộng. Thím Nhâm nhanh chóng quay ngoắt tâm tư, theo Thanh Miêu , Lâm Y hẳn là lại sắp khốn cùng, thế, hôn này có còn kết hay ? Bà ta vội giữ chặt Thanh Miêu. “Thư thả cho Lâm Tam nương chăm sóc đàn ngỗng nhiễm bệnh , chuyện thành thân, ngày khác chúng ta sau”.

      Bà ta xong, kéo bà mối lập tức quay về nhà mới. Phương thị thấy bà ta về nhanh như vậy, đoán rằng mọi chưa hoàn tất, mặt trầm xuống, định phát hỏa. Thím Nhâm vội la lên. “Nhị phu nhân, nghe Lâm Tam nương nuôi ngỗng bị bệnh, sầu lo lỗ vốn, chúng ta có nên chờ chút ?”.

      Bệnh? Lỗ? Phương thị ngẩn người, đột nhiên vịn ghế đứng bật dậy, kêu lên thảm thiết. “Ai da ngỗng của ta!”. Bà ta sợ năm mươi con ngỗng kết phường nuôi với Lâm Y bị thiệt, liền tạm thời quên mất chuyện cầu thân, cũng quản tiền thưởng cho bà mối, vội vàng chạy ra ruộng cỏ linh lăng.

      Bà mối gặp chủ nhân bỏ chạy, liền đòi thím Nhâm tiền lộ phí. Thím Nhâm trợn tròn con mắt. “Bà tôi cũng , đòi lộ phí cái gì?”.

      Bà mối cả giận. “Hay cho nhà họ Trương các người tự nhận là giàu có, ở căn nhà to như vậy mà biết nửa điểm quy củ, bà mối tới cửa đương nhiên phải thưởng tiền”.

      Thím Nhâm thở dài. “Dẹp , giàu có cái gì, chỉ sáu mươi mẫu ruộng cũng coi là giàu có? Căn nhà này do Đại thiếu phu nhân xây, Nhị phu nhân làm gì có năng lực đó”.

      Bà mối có hứng thú nghe thím Nhâm kể lể, khăng khăng nắm tay áo bà ta đòi tiền thưởng. Thím Nhâm vội la lên. “Tôi chỉ là người hầu, bà bám riết lấy tôi làm gì, muốn tiền tìm chánh chủ mà đòi”.

      Phương thị ra ruộng cỏ linh lăng, Trương Lương ở trong phòng Đông Mạch, ai dám quấy rầy, làm sao tìm chánh chủ? Bà mối cũng thuộc hạng hạ đẳng, lấy được tiền liền đặt mông ngồi ngay cửa, tuyên bố. “Các người trả tiền, ta ra ngoài truyền khắp nơi xem nhà các người có ai dám đến làm mai nữa ”.

      Lí Thư ở trong phòng nghe thấy, vội hỏi thím Chân xảy ra chuyện gì, thím Chân đóng chặt cửa, đáp. “Đừng để ý, bọn họ ngày nào nháo sống yên”. Lí Thư giờ chỉ ngóng trông Trương Bá Lâm trở về, muốn để ý chút việc lặt vặt, nghe vú nuôi như vậy cũng bỏ qua đề cập tới.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 87: Thanh Miêu đấu trí


      Bà mối náo loạn trận, thấy có người để ý tới, đành phải rời , vừa vừa hùng hùng hổ hổ, phải tung hê keo kiệt của nhà họ Trương cho khắp nơi cùng biết. Phương thị tới ruộng cỏ linh lăng, đàn ngỗng sớm được lùa vào trong, vợ Trương Lục canh cửa, gì cũng cho bà ta vào. Phương thị đành phải đứng xa xa nhìn đàn ngỗng, cảm thấy bộ dạng chúng cũng giống bị ôn dịch, nghi ngờ. “ bị bệnh? Hay là lừa ta đó?”.

      Vợ Trương Lục sớm nhận được chỉ thị, . “Đây cũng phải chuyện tốt lành gì, lừa phu nhân làm chi.”

      Phương thị vẫn tin tưởng lắm, lại chẳng thể xông vào trong chòi nhìn, trách mắng. “Ta góp sáu phần cổ đông, vì sao thể vào nhìn?”.

      Vợ Trương Lục vóc dáng khỏe mạnh, căn bản cần đẩy bà ta, đứng chắn trước cửa, nhanh tay đóng chặt cửa lại. Phương thị cách nào chen vào trong được, đành chịu, mắng vài câu, dọa dẫm vài câu, ba bước lại quay đầu lại nhìn.

      Trong lòng bà ta có nghi hoặc, muốn tiếp tục dò xét tài sản của Lâm Y, liền gọi thím Nhâm đến ra lệnh. “Chuồng heo của Lâm Tam nương, hôm nay đến phiên ai trực đêm?”.

      Thím Nhâm đáp. “Là nô tỳ”.

      Phương thị mừng rỡ, vội kêu bà ta nhìn heo trong chuồng xem có béo tốt , có bị nhiễm bệnh . Thím Nhâm liền lóc cóc nhìn, quay về bẩm báo. “Hơn mười đầu heo đều béo tốt, khỏe mạnh”. Lại thêm. “Rau xanh trong vườn cũng tươi tốt, tôi muốn nhổ mấy cây mang về, tiếc rằng Hắc Thất Lang canh chừng quá chặt”.

      Phương thị mắng bà ta có tiền đồ, chỉ biết nhìn chằm chằm mấy cây rau, . “Ta xem ra chuyện đàn ngỗng bị ôn dịch là con nha đầu Thanh Miêu kia bịa đặt”.

      Thím Nhâm . “Cho dù nuôi ngỗng bị lỗ, ta còn có ruộng, có heo, cưới ta vào cửa, ít nhất chúng ta bị đói”.

      Phương thị liên tục gật đầu. “ cho nó nuôi ngỗng nữa, đau cả tim, có chút tiền lại đổ hết xuống sông xuống biển, nên nhanh chóng cưới nó vào cửa, bắt nó lấy tiền mua ruộng hết”.

      Thím Nhâm tiếp lời. “Vậy mai tôi lại tìm bà mối tới cửa cầu thân?”.

      Phương thị liếc mắt trừng bà ta. “Còn phải hỏi nữa?”.

      Sáng sớm ngày hôm sau, thím Nhâm bị Phương thị thúc giục, vào thành tìm bà mối, ban đầu vẫn tìm bà mối lần trước, ngờ bà này hôm qua lấy được tiền thưởng, trong lòng hậm hực, chịu đến nữa. Thím Nhâm nghĩ bụng : bà mối đầy đường, bà làm chẳng lẽ có người khác làm? ngờ bà ta khắp thành Mi Châu, vẫn tìm được bà mối nào chịu đến làm mai cho nhà họ Trương, mọi người đều bảo . “Nhà họ Trương keo kiệt, lộ phí cũng đưa, chi cho lỗ vốn”.

      Thím Nhâm căm giận Phương thị biết đối nhân xử thế, liên lụy người hầu trong nhà cũng bị khinh bỉ, bà ta nén cơn giận về nhà, đem báo cáo tình huống cho Phương thị, . “Tất cả bà mối trong thành đều nhà chúng ta cho tiền thưởng, chịu tới”.

      Phương thị oán hận mắng. “Cái thứ tiểu nhân tham tiền”.

      Người ta đòi phí vất vả đúng theo quy củ, làm sao là tham lam? Đạo lý của Phương thị ngay cả thím Nhâm cũng hiểu nổi, thầm bĩu môi. Bà ta vào thành bị khinh bỉ, càng ngóng trông Lâm Y mau chóng gả, cải thiện cuộc sống của nhà họ Trương, vì thế liền đề nghị với Phương thị. “Tôi tìm đại bà mối trong thôn đến?”.

      Phương thị ghét bỏ bà mối trong thôn quê mùa, muốn, . “ có bà mối chuyện thành ư? Để ta tự mình với Lâm Tam nương”.

      Thím Nhâm sợ bà ta làm hỏng việc, vội ngăn lại. “Nhị phu nhân của tôi ơi, phu nhân là mẹ chồng tương lai của Lâm Tam nương, sao có thể thẳng trước mặt ta được, sợ người ta ngượng ngùng sao?”.

      Phương thị nghĩ lại, là như thế, liền dừng chân, hỏi. “Theo ý bà nên thế nào?”.

      Thím Nhâm suy nghĩ chút . “Thím Dương từng làm mai cho vài người, coi như là nửa bà mối, sai bà ấy với Lâm Tam nương”.

      Phương thị nhớ đến thím Dương và Lâm Y cảm tình sâu đậm, hẳn là chuyện cũng tốt hơn chút, vì thế khen. “Chủ ý này vô cùng tốt, làm như vậy ”. xong gọi thím Dương giao việc, cho lui xuống, phá lệ dặn dò. “Tốt hơn hết là mang được thảo thiếp về đây luôn, khỏi đêm dài lắm mộng”.

      Thím Dương ghét sắc mặt vô sỉ của Phương thị, hoàn toàn vì nghĩ cho Trương Trọng Vi mới tìm đến phòng Lâm Y. Thanh Miêu thấy bà đến, đằng sau có bà mối theo cùng, mời bà vào phòng, cười . “Thím Dương lâu chưa đến nhà chúng ta chơi”.

      Thím Dương cười trả lời. “Hai người bận rộn suốt ngày, thím làm sao có mặt mũi đến quấy rầy”.

      Lâm Y đưa giấy cắt cho thím nhìn, trêu. “Thím biết sao, cháu bây giờ là chưởng quầy ở , mỗi ngày chỉ nhàn nhã ngồi trong phòng thôi”.

      Thím Dương . “Nên như thế, nếu cháu lúc nào cũng phải bận rộn, còn mướn tá điền làm chi”. xong lại hỏi. “Nhị phu nhân trước đây có đề cập hôn với cháu ?”.

      Lâm Y đáp, chỉ mỉm cười nhìn Thanh Miêu, Thanh Miêu cười . “Có đến, nhưng chưa thấy mặt Tam nương tử bị cháu đuổi ra ngoài”.

      Thím Dương nhìn Lâm Y thở dài. “Cháu vẫn muốn? Thím lòng với cháu, cháu đừng ngại khó nghe, cháu có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, chỉ có thể gả cho người thành như Nhị thiếu gia, nếu đổi lại là kẻ dối trá nào đó, nhất định hai ba năm liền chiếm đoạt hết của hồi môn của cháu, ném cháu qua bên coi như đứa thiếp”.

      Lâm Y cúi đầu , Thanh Miêu tiếp lời. “Nhị thiếu gia thành giả, nhưng cha mẹ của thiếu gia e là bằng lòng của hồi môn của Tam nương tử mới chịu cưới Tam nương tử về nhà”.

      Tâm tư của Phương thị đương nhiên thím Dương hiểu, bắt đầu do dự, ngại ngùng ra chuyện cầu thân. Vẫn là Lâm Y nhìn bà đứng ngồi yên, chủ động hỏi, bà mới kể lại việc Phương thị dặn dò.

      Lâm y nghe bà đến cầu thân liền sững sờ, Thanh Miêu cũng kinh hô. “Quy củ nhà họ Trương là thế nào vậy, cầu hôn mời bà mối, lại sai bà vú đến”.

      Thím Dương cười khổ trả lời. “Bà mối trong thành ngại nhà họ Trương keo kiệt chịu đến, bà mối trong thôn Nhị phu nhân lại ngại quê mùa mất mặt. Do thím từng làm mai mấy hôn , tạm coi như nửa bà mối, cho nên mới sai đến”.

      Thanh Miêu thầm nghĩ, Lâm Y dù hào phóng đến đâu đây cũng là việc hôn nhân của chính nàng, vẫn là tiện ra mặt, cần người ngoài cuộc tương trợ, vì thế kéo Lâm Y qua bên thầm vài câu. Lâm Y nhịn được phì cười. “Dù sao nữa ta cũng phải kéo dài thời gian, tùy em làm sao làm”. xong giả bộ bản thân thẹn thùng, trốn qua phòng Thanh Miêu.

      Các ở Bắc Tống mỗi lần nhắc đến hôn của mình đều xấu hổ trốn , bởi vậy thím Dương thấy nàng như thế là bình thường, chỉ hỏi Thanh Miêu. “Rốt cuộc Tam nương tử tính toán như thế nào? Vẫn chịu lấy chồng?”.

      Thanh Miêu chút hoang mang, rót trà đưa tới trước mặt thím Dương. “Đâu có, đương nhiên phải gả, hôn này cũng chẳng hủy được, có thể nào lấy chồng?”.

      Thím Dương mừng rỡ, nhìn thấy bàn có giấy, nhân tiện . “Vậy giờ mau viết thảo thiếp, thím mang về báo cáo kết quả”.

      Thanh Miêu đến trước bàn, mài mực, trải giấy đặt bút viết. theo hầu Lâm Y bấy lâu, học được ít chữ, mặc dù viết vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng sai sót gì lớn. Thím Dương đợi hồi lâu mới đợi Thanh Miêu viết xong, nhận lấy nhìn, cảm thấy cách thức đúng, nhưng Thanh Miêu mực chắc chắn đúng, thím Dương lại biết chữ, đành phải nhét tờ giấy kia vào tay áo, mang về bẩm báo.

      Phương thị thấy thím Dương mang theo tờ giấy quay về, mừng rỡ, ngay tràng. “Mau đưa thảo thiếp ta xem”.

      Thím Dương dâng tờ giấy lên, Phương thị nhận lấy, bên chi chít là chữ nhưng phải thảo thiếp, mà là… Thư điều kiện?

      Điều , sau khi Lâm Y gả vào nhà họ Trương xong, lập tức ở riêng, đèn nhà ai nhà nấy sáng;

      Điều hai, tất cả của hồi môn của Lâm Y, nhà họ Trương được dùng bất cứ cái cớ nào đụng đến;

      Điều ba, sau khi Lâm Y gả vào nhà họ Trương xong, mọi chi phí ăn mặc phải do nhà họ Trương cung cấp…

      Phương thị mới nhìn qua ba điều giận sôi lên, điên tiết hỏi. “Ai viết cái này?”.

      Thím Dương biết trong đó viết gì, mờ mịt đáp. “Là Thanh Miêu viết”.

      Phương thị vò tờ giấy thành cục, ném lên đầu thím Dương. “Thứ người hầu vô dụng, sai bà đổi thảo thiếp, bà lấy cái gì về vậy hả?”.

      Thím Dương bị mắng mà chẳng hiểu vì sao, muốn nhặt cục giấy kia lên, cầm đến cho người biết chữ xem dùm, Phương thị lại đột nhiên xông tới đoạt lấy tờ giấy, nổi giận đùng đùng về phía nhà cũ.

      Thím Dương sợ bà ta tìm Lâm Y tranh cãi ầm ĩ, vội vàng kéo thím Nhâm. “Bà từng lấy được ít tiền thưởng từ Lâm Tam nương, còn lãnh tiền công canh chuồng heo, cũng thể nhìn ấy gặp họa, chúng ta mau theo khuyên Nhị phu nhân”.

      Thím Nhâm gật đầu, nghĩ đến tiền thưởng mới cùng thím Dương đuổi theo, trái phải kẹp Phương thị ở giữa. Phương thị còn tưởng hai bà đến giúp tăng thêm khí thế, đầu càng hất lên cao, hùng hổ đến trước phòng Lâm Y, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, có ai ở nhà. Bà ta bụng buồn bực mà tìm được chỗ xả, càng tức giận, nhìn trái nhìn phải, thấy Lưu Hà gần đó, liền kéo qua hỏi. “Thanh Miêu đâu?”.

      Lưu Hà trả lời. “Ai biết được, có lẽ là bận rộn ở chỗ nào rồi”.

      Phương thị lại hỏi. “Vậy Lâm Tam nương đâu?”.

      Lưu Hà mất kiên nhẫn đáp. “Tôi cũng có nghĩa vụ thay Nhị phu nhân trông chừng người khác, làm sao biết được ấy đâu”.

      Phương thị thấy ta vô lễ như vậy, định giáo huấn ta chút, thím Dương vội nhắc nhở. “Nhị phu nhân, ta là nha hoàn của Đại phòng, thể động vào”.

      Phương thị đành nhịn xuống cơn tức, tự mình tìm. Trước ra vườn rau bên hông nhà, Hắc Thất Lang thấy bà ta liền cắn, bà ta sợ quá chạy trối chết, chuồng heo cũng dám , sai thím Dương xem thử, quay về báo rằng có người, bà ta đành phải ra ruộng tìm. Tá điền ruộng ai cũng bận rộn, lại thấy nhà họ Trương nghèo, khinh thường bà ta, thèm trả lời vấn đề bà ta hỏi. Phương thị vừa vừa tìm, vừa bị khinh bỉ, ngừng than vãn hổ lạc xuống núi bị chó bắt nạt, đợi đến lúc bà ta tìm được Lâm Y và Thanh Miêu ruộng cỏ linh lăng, dáng vẻ bệ vệ hùng hổ tiêu tan còn lại bao nhiêu, đến nỗi mắng Thanh Miêu cũng có vẻ yếu ớt. “Con nha hoàn chết tiệt kia, biết quy củ là gì, Tam nương tử nhà mày phải gả chồng, mày lại ngăn cản, chẳng lẽ muốn cướp đoạt hôn của người ta?”.

      Thanh Miêu xem xét hàng rào có hỏng hóc chỗ nào hay , bận bịu lúc mới ngẩng đầu đáp lời. “Nhị phu nhân láo chớp mắt, tôi ngăn cản Tam nương tử lúc nào? Thảo thiếp chúng tôi cũng viết xong, chỉ chờ Nhị phu nhân tới lấy”.

      Phương thị nghe thảo thiếp viết xong, lại cao hứng trở lại, vội hỏi. “Thảo thiếp ở đâu? Ta cho người lấy”.

      Thanh Miêu phủi tay, ra khỏi ruộng cỏ linh lăng, đòi Phương thị đưa tờ giấy viết. Phương thị đưa qua tờ giấy bị vò thành cục, Thanh Miêu nhìn xuống bên dưới, . “Nhị phu nhân còn chưa ký tên đồng ý, thể trao thảo thiếp cho phu nhân được”.

      Phương thị cả giận. “Mày viết đống nhảm nhí còn bắt ta kí tên đồng ý? Có ai gả chồng mà dám đặt điều kiện với nhà chồng ? Quy củ kiểu gì đó?”.
      Phong Vũ Yên, Anhdvalinhdiep17 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 88: Trọng Vi đuổi người

      Thanh Miêu phe phẩy tờ giấy, cười hì hì. “Nhị phu nhân đồng ý chúng ta hủy hôn, phu nhân lại tìm nương tử khác ngoan ngoãn quy củ ”.

      Phương thị á khẩu, Thanh Miêu đẩy bà ta vào hoàn cảnh lưỡng nan, muốn cưới phải đồng ý tờ điều kiện “vớ vẩn” kia, cưới bà ta lại chẳng cam lòng. phiền não, thím Nhâm . “Nhị phu nhân sao phải chuyện với đứa nha hoàn, Lâm Tam nương đứng ngay kia, Nhị phu nhân với chánh chủ chứ”.

      Phương thị tỉnh ngộ, vội đẩy phắt Thanh Miêu qua bên, băng qua ruộng cỏ linh lăng, đến chòi ngỗng tìm Lâm Y. Bà ta tùy tiện đẩy hàng rào ra, ngờ đàn ngỗng kia còn hung hăng hơn cả Hắc Thất Lang, gặp người liền mổ, bà ta bị mổ vào đùi đau điếng, vội vàng lui về phía sau, đứng xa xa xuýt xoa cái miệng. “Ta biết Tam nương tử trong lòng muốn gả, nếu vì sao vô duyên vô cớ phân cổ phần cho ta? Tất cả là do con nha đầu Thanh Miêu kia gây mới làm chúng ta ly tâm, mau đem thảo thiếp tới, chúng ta mau chóng xử lý hôn ”.

      Lâm Y cúi đầu , vợ Trương Lục đứng cạnh lên tiếng. “Trương Nhị phu nhân, làm gì có ai thẳng ngay mặt tiểu nương tử chuyện hôn nhân chứ, phu nhân xấu hổ, ấy xấu hổ”.

      Phương thị lẩm bẩm. “Nó cha mẹ, thẳng với nó với ai”.

      Lúc này Thanh Miêu đuổi theo, túm lấy Phương thị. “Điều khoản tôi liệt kê rành mạch, nếu phu nhân chịu làm theo tôi lấy thảo thiếp, nếu chịu mau về nhà , đừng có đứng ở đây cản trở Trương Lục tẩu tử làm việc, còn khiến Tam nương tử nhà chúng tôi thêm ngột ngạt”.

      Phương thị sao chịu , thèm nhìn Thanh Miêu, vẫn dong dài với Lâm Y. Thanh Miêu quan sát, lặng lẽ mở cửa hàng rào, nháy mắt với vợ Trương Lục, hai người hợp lực lùa đàn ngỗng ra ngoài.

      Đàn ngỗng tính hung, thấy người lạ liền mổ, quác quác ồn ào muốn nổ màng nhĩ, Phương thị chịu nổi, vội gọi hai bà thím Nhâm Dương đến giúp. Thím Dương thấy bà ta kêu la, chuẩn bị nhảy vào, thím Nhâm lại giữ chặt. “Xem ra Tam nương tử cố tình muốn cho Nhị phu nhân bài học, chúng ta cứ kéo dài thời gian , chừng được tiền thưởng”.

      Thím Dương nghiêm mặt . “Chủ nhân gặp họa, thân là người hầu sao lại đứng xem náo nhiệt?”. xong liền xông lên, nhưng lại gần, chỉ chạy xung quanh đàn ngỗng, kêu to. “Nhị phu nhân chớ hoảng sợ, tôi đến cứu phu nhân”.

      Thím Nhâm nhìn lúc, thấy bà này miệng kêu hăng say nhưng chân lại chẳng xê dịch, mới hiểu ra, cười mắng thím Dương gian xảo, cũng xông lên, hợp lực la hét.

      Đáng thương Phương thị bị ngỗng mổ đỏ cả hai chân mà chẳng thấy ai đến cứu, cuối cùng Lâm Y sinh lòng thương hại, đuổi đàn ngỗng bà ta mới thoát ra được.

      Hai bà thím Nhâm Dương chạy đến đỡ Phương thị, liên tục cảm thán. “Ngỗng dữ quá, chúng tôi muốn cứu Nhị phu nhân mà chui vào được, còn bị mổ vài cái”.

      Phương thị đau đớn khó nhịn, chỉ muốn mau chóng về, rảnh trách mắng hai bà thất trách. Về nhà, Lí Thư nhìn thấy hai đùi Phương thị sưng đỏ như củ cải, vội sai thím Nhâm tìm thầy lang dạo. Phương thị vừa la đau vừa mắng đàn ngỗng. Lí Thư thấy lạ, hỏi. “Sao tự nhiên ngỗng lại xổng ra?”.

      Phương thị hận . “Là con nha đầu chết tiệt Thanh Miêu làm”.

      Lí Thư đoán ra vài phần nguyên do, cố ý . “Nó to gan , để con dâu cho người đánh nó”.

      Phương thị trước nay quen bắt nạt kẻ yếu, bất đắc dĩ gặp phải Thanh Miêu còn dữ dằn hơn cả bà ta, bà ta khiếp đảm, do dự . “Thôi, chắc là cửa hàng rào đóng kĩ”.

      Thím Nhâm mời thầy lang dạo về, nghe câu này quay sang cười thầm với thím Dương. Bà ta thấy trong phòng nhiều người, lẳng lặng kéo thím Dương lui ra ngoài. Thím Dương cố ý cười bà ta. “Nhị phu nhân bị thương hai chân, đúng là thời điểm để bà nịnh bợ, sao ở trong ấy lại ra ngoài?”.

      Thím Nhâm bĩu môi. “Nịnh bợ sao, ngay cả tiền lương hàng tháng còn phát nổi”. xong bắt lấy cánh tay thím Dương, kéo bà này ra ngoài. “Tam nương tử chắc là về rồi, chúng ta qua đó xin tiền thưởng”.

      Thím Dương có tâm tư đòi tiền thưởng, nhưng muốn báo tin cho Lâm Y, vì thế theo thím Nhâm phía nhà cũ.

      Lâm Y quả nhiên trở lại, đứng trước bồn rửa mặt. Thanh Miêu canh cửa, thấy trong hai người đến có thím Nhâm, tưởng hai bà tới đòi tiền thuốc men liền ngăn lại, ra tay trước. “Vừa rồi Nhị phu nhân đạp nát cỏ linh lăng ruộng nhà chúng tôi, còn khiến mấy con ngỗng bị hoảng sợ, mau bồi thường ”.

      Thím Dương vỗ vỗ tay , cười. “Thực là lanh mồm lanh miệng, Nhị phu nhân sợ cháu luôn kia kìa, dám bậy câu nữa, làm sao dám tới đòi tiền thuốc men”.

      Thím Nhâm cũng gật đầu liên tục. “Chúng tôi trộm chạy tới đây”.

      Thanh Miêu hiểu được, xoay người vào nhà, với Lâm Y. “Hai người bên ngoài kia chắc là đến xin tiền thưởng”.

      Lâm Y bật cười. “Vừa rồi cũng mệt hai bà ấy góp vui”.

      Thanh Miêu nghe nàng vậy, liền mở rương tiền thưởng, đếm trăm văn, ngẫm nghĩ, lại lấy thêm trăm văn nữa, cười đáp. “Ngày thường luôn là chúng ta bị thiệt, hiếm lắm mới có lúc Nhị phu nhân cũng gặp vố, em thưởng thêm chút tiền xem như ăn mừng”. xong thấy Lâm Y cười nghiêng ngả phất tay, liền ra ngoài cho thím Nhâm thím Dương mỗi người trăm văn, cười. “Đa tạ hai vị thím giúp đỡ”.

      Thím Dương đẩy. “Thím phải đến vì tiền thưởng”.

      Thím Nhâm nhận thay bà, kéo ngược bà quay lại. “Tiền lương tháng trước được phát, có đồng nào hay đồng nấy”.

      Hai người giằng co, chợt nghe thấy phía nhà mới có người gọi mới vội vàng chạy .

      Thanh Miêu nhìn cả hai ra khỏi cửa viện, về bảo với Lâm Y rằng. “May là hai bà ấy đến chuyến, nếu em vẫn lo Nhị phu nhân đến bắt bớ tiền bạc”.

      Lâm Y cười ngất. “Chân người ta đúng là bị em xua ngỗng mổ sưng lên, dù đến đòi tiền cũng phải lừa bịp tống tiền”.

      Thanh Miêu biết Lâm Y phải trách cứ mình, cũng cười theo. “Tam nương tử tin , hôm nay Nhị phu nhân bị vố như thế dám hành động thiếu suy nghĩ nữa”.

      Lâm Y cười mắng . “Đúng là người ác có người ác hơn trị”.

      Thanh Miêu cố tình làm bộ hung thần ác sát. “Chỉ cần đối phó được bà ta, làm người ác hơn có sao đâu?”.

      Mấy ngày tiếp theo, Phương thị ở nhà dưỡng thương, lòng dạ nào sai người đến cầu thân nữa, Lâm Y cuối cùng cũng được hưởng vài ngày thanh nhàn, hô to khen ngợi vẫn là Thanh Miêu có cách. Thanh Miêu dào dạt đắc ý, về sau chỉ cần Phương thị tới cửa ngang ngược, vẫn thẳng tay “chiêu đãi”.

      nhiều ngày, phía nhà mới lục tục có tin tức truyền về, Trương Lương nhìn thấy Phương thị bị thương ở đùi, chẳng những đau lòng, ngược lại còn răn dạy bà ta mấy câu, trách cứ bà ta ngay cả việc như cầu thân cũng làm xong. Nhà họ Trương vốn túng quẫn, Phương thị bị thương phải mời thầy lang dạo, phải bôi thuốc, càng chật vật hơn. Mắt thấy sổ sách cạn sạch tiền, Phương thị rối quá, đành phải sai thím Nhâm đến chỗ Lâm Y đòi tiền thuốc thang. Lúc này cần Thanh Miêu ra mặt, Lâm Y thoải mái từ chối. “Ngỗng kia là Nhị phu nhân và ta cùng kết phường nuôi, Nhị phu nhân bị ngỗng nhà mình mổ, hà cớ gì tới đòi tiền người khác?”.

      Phương thị nghe trả lời, muốn đến cửa náo loạn, ngặt nỗi chân đau được, đành đến xin Lí Thư bỏ tiền hồi môn ra. Lí Thư muốn, nhưng trong nhà quả chẳng còn gạo đổ vào nồi nữa, cũng thể để hai bậc trưởng bối đói bụng, rơi vào đường cùng, phải bỏ mấy quan ra mua gạo.

      Phương thị khỏe lại, là vẫn nhớ vết thương đau, hai là sợ Thanh Miêu, làm việc cũng biết điều hơn nhiều. Thấy Lâm Y, những tươi cười chào đón mà còn tỏ vẻ nịnh bợ, Lâm Y biết bà ta chẳng qua là đổi phương pháp, nhưng được bà ta nịnh hót vẫn đỡ hơn bị cố tình gây , vì thế chỉ cần bà ta đề cập tới hôn , nàng cũng cười chào đón lại, khách sáo có lệ phen.

      Tháng bảy, Trương Trọng Vi lại gửi thư về, bảo rằng ở kinh thành mưa to dứt suốt hai tháng rốt cuộc cũng ngừng. Chàng và Trương Bá Lâm gặp Âu Dương hàn lâm, trình bức thư Lí Giản Phu gửi và văn thơ của mình, được Âu Dương hàn lâm tán thưởng, trước mắt cả hai tích cực chuẩn bị tham gia cuộc thi vào tháng chín.

      Thanh Miêu nghe Trương Trọng Vi gửi thư, với Lâm Y. “Nhị thiếu gia gửi phong thư thứ hai rồi, Tam nương tử cũng phải biết chữ, mau viết thư hồi đáp nha”.

      Lâm Y câu “Có lý”, ngồi xuống cạnh bàn, trải giấy mài mực, đặt bút viết thư, bảo rằng nàng sống vui vẻ lắm, hết thảy đều mạnh khỏe, nhưng đề cập nửa chữ chuyện Phương thị cầu thân, lại càng hỏi câu về Thanh Liên có quan hệ gì.

      Lúc nhận được thư, Trương Trọng Vi ở trong đại điện chong đèn đọc sách, chàng vốn tưởng rằng thư Trương Lương gửi, mở ra xem, thấy thư của Lâm Y, chàng mừng đến độ đóng sách bỏ chạy, chui đầu vào phòng, lập tức đốt đèn đọc thư. ngờ đèn sáng lên, chiếu sáng bóng người nằm giường, chàng đưa đèn lại gần nhìn cho , vội la lên. “Thanh Liên, vì sao ngươi ở trong phòng của ta, phải chuẩn bị phòng riêng cho ngươi ở hay sao?”.

      Thanh Liên kéo chăn lỏng lẻo đắp ngang ngực, khéo léo đưa đẩy hai vai trần lộ ra, vẻ mặt điềm đạm đáng , nhu nhược mềm giọng. “Phòng ở to như vậy, chỉ có mình em, em sợ”.

      Trương Trọng Vi khó hiểu. “Chẳng phải có Cẩm Thư hay sao?”.

      Thanh Liên chê cười chàng thành . “Cẩm Thư tỷ tỷ ngày ngày đều túc trực trong phòng Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia biết ư?”.

      Cẩm Thư ban đêm còn trong phòng Trương Bá Lâm, Trương Trọng Vi có gặp qua vài lần, nghe vậy mặt liền đỏ. Thanh Liên còn tưởng chàng động lòng, chuẩn bị tụt chăn xuống, biết Trương Trọng Vi bình sinh ghét nhất kẻ biết tự trọng, quát. “Ngươi hâm mộ Cẩm Thư như vậy, chi bằng với ta tiếng, hầu Đại thiếu gia luôn ”.

      Thanh Liên quyến rũ mấy lần mà được, vừa thẹn vừa giận, rầm rì mắng. “Đàn ông ai chẳng ba vợ bốn nàng hầu, chỉ có thiếu gia đứng đắn nhất”.

      Trương Trọng Vi vội vã muốn đọc thư của Lâm Y, lười tranh luận với ta, đóng cửa lại, ra ngoài. “Ta đếm đến mười, nếu ngươi còn ra, sáng mai ta bán ngươi ”.

      Thanh Liên biết chàng e ngại mặt mũi Lí Giản Phu, dễ dàng bán mình , nhưng cũng muốn vì thế mà trở mặt với chủ nhân, nhanh chóng khoác áo váy lên, bộ dạng chưa chỉnh lao ra ngoài.

      Trương Trọng Vi rốt cuộc cũng đợi đến lúc trong phòng ai, lập tức đóng cửa cài then, tiến đến gần đèn mở thư ra đọc. Chàng đọc thấy Lâm Y tâm bảo rằng nàng nuôi ngỗng lời ít tiền, Thanh Miêu cũng dần dần có khả năng hơn, từ tận đáy lòng mừng rỡ cho nàng. Nhưng trong thư hề nhắc tới Phương thị, chàng khỏi thầm đoán : là hai người giải hòa hay Phương thị vẫn tiếp tục làm khó dễ, khiến Lâm Y chán ghét muốn nhắc tới?

      Trong lòng chàng nhớ thương Lâm Y, chốc vui vẻ, chốc lại lo lắng, sớm quăng chuyện Thanh Liên ra sau đầu. Thẳng đến ngày hôm sau Trương Bá Lâm tới hỏi, chàng mới nhớ ra hôm qua có nha hoàn bò lên giường mình. Trương Bá Lâm có chút tiếc nuối rèn sắt thành thép, hỏi. “Tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, chủ động thương quyến luyến, vì sao cậu cần?”.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 89: Áo gấm về làng


      Trương Trọng Vi cả đầu chỉ nghĩ về Lâm Y, thuận miệng đáp. “Ca ca nếu thích, em cho ta vào phòng hầu hạ ”.

      Trương Bá Lâm đánh chàng cái, . “Hôm qua vào phòng rồi, cậu biết?”.

      Trương Trọng Vi lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ : Thanh Liên này quả là người càn rỡ, xem ra thể giữ lại, vì thế thương lượng với Trương Bá Lâm. “Em muốn bán ta , lại sợ Lí thái thú phật lòng, ca ca có biện pháp nào vẹn cả đôi đường ?”.

      Trương Bá Lâm tức giận đến nỗi gõ lên đầu chú em, mắng. “Nhị tiểu tử, khi nào cậu mới thông suốt đây hả?”.

      Trương Trọng Vi chẳng hiểu sao bị mắng, cân nhắc ý tứ trai , chợt nghe bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ, ra ngoài mới thấy là Cẩm Thư và Thanh Liên cãi nhau, người trước dí vào cái trán người sau cái, mắng chửi. “Tiện nhân biết xấu hổ, mới hở mắt ra bò lên giường Đại thiếu gia”.

      Thanh Liên cam lòng yếu thế, cũng chọt lại. “ và tôi cũng là nha hoàn giống nhau, bò lên được sao tôi được?”.

      Trương Trọng Vi nghe hiểu, hẳn là đêm qua Thanh Liên xông vào phòng Trương Bá Lâm, bị Trương Bá Lâm thu phòng. Trương Bá Lâm táy máy cả nha hoàn của em trai, có chút ngượng ngùng, vuốt cái mũi. “ ta cậu thèm quan tâm ta, mới miễn cưỡng chịu. Cậu yên tâm, ngày khác lại tặng đứa tốt hơn cho cậu”.

      Trương Trọng Vi mười phần cao hứng Đại ca giải quyết thay mình vấn đề nan giải, vui mừng . “Em vốn định tặng ta cho , như vậy vừa hay. Em cũng muốn nha hoàn gì hết, thêm người thêm phiền”.

      Trương Bá Lâm lại nổi nóng, tiếp tục gõ đầu chàng. “Cậu cũng nữa, muốn thu phòng ai?”.

      Trương Trọng Vi nghĩ bụng : thu phòng nha hoàn có gì hay, lúc trước Trương Bá Lâm thu Như Ngọc liền phiền toái cả nhà người ngã ngựa đổ, cho tới bây giờ con cháu được nhận tổ tông, cha con được gặp mặt, nếu chàng cũng học theo chẳng phải tự tìm phiền toái hay sao. Câu này chàng dám ra miệng, chỉ đáp. “Kì thi vào tháng chín sắp tới, em chỉ muốn đọc sách thôi”.

      Lời ấy đúng đắn, Trương Bá Lâm thể phản bác chàng, vì thế tự chỗ khác, vui tươi hớn hở nhìn Cẩm Thư và Thanh Liên tranh giành tình cảm của ta.

      Trương Trọng Vi thấy ta chẳng những khuyên can, ngược lại còn thích thú, lắc đầu xoay người vào nhà, đóng cửa sổ lại hết, bản thân chăm chú khổ đọc.

      Tháng chín, hai em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi thuận lợi thông qua kì thi cử nhân. Tháng giêng năm tiếp theo, lễ bộ mở kì thi thứ hai, đúng do Âu Dương hàn lâm làm chủ khảo, cuộc thi lúc ấy tiến hành giấu tên thí sinh, các giám khảo đọc văn thơ nhưng biết ai là người viết, có điều vì Lí Giản Phu đề cử, Âu Dương hàn lâm cũng đọc qua văn thơ của cả hai, bởi vậy lật chưa đến chục bài tìm ra bài làm của Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi. Nếu so hai bài này, Âu Dương hàn lâm ra thích của Trương Trọng Vi hơn, nhưng nghĩ đến Trương Bá Lâm mới là con rể Lí Giản Phu, vì thế cho Trương Bá Lâm đứng vị thứ hai, Trương Trọng Vi thứ ba, còn lại vị trí đầu là cho đệ tử của chính Âu Dương hàn lâm.

      Sau khi thi vòng thứ hai của lễ bộ, tháng ba thi đình, hai em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi thuận lợi thông qua, cả hai cùng đậu tiến sĩ, chờ đợi với các tiến sĩ khác nhận lễ quốc sĩ của triều đình.

      Hai người cá chép vượt vũ môn thành danh, Trương Bá Lâm đắc chí, hành xử với người ngoài khó tránh khỏi có chút ngạo mạn, Trương Trọng Vi lại cho rằng bản thân vì ca ca mới được Lí Giản Phu vớt vát, vẫn hành xử cẩn thận như trước, đề phòng nơi nơi chốn chốn.

      lúc em đều thỏa thuê mãn nguyện chờ triều đình bổ nhiệm chức danh, thư nhà từ Mi Châu đến, trước chúc mừng bọn họ đề tên bảng vàng, sau lại gọi Trương Trọng Vi nhanh chóng về quê thành thân. Trương Trọng Vi mừng rỡ kiềm chế được, lập tức nhanh tay thu dọn hành lý, gấp gáp về nhà.

      Vì đường xá xa xôi, Trương Bá Lâm muốn về nhà lắm, lại đành lòng chú em về mình, đành tạm thời bỏ lại phồn hoa chốn kinh thành, lên đường với Trương Trọng Vi.

      Lúc này mọi người nhà họ Trương hết kì giữ hiếu, lại cấm kị gì nữa, Nhị phòng họ Trương giăng đèn kết hoa khắp nhà mới, bức phong cảnh náo nhiệt. Trương Trọng Vi bảy phần hưng phấn ba phần thẹn thùng, quỳ gối dập đầu tạ ơn cha mẹ, đợi Trương Bá Lâm ra ngoài tìm Lí Thư, mới hỏi Trương Lương và Phương thị. “Đa tạ cha mẹ quan tâm con, định ngày thành thân rồi chưa?”.

      Phương thị lúng túng . “Thảo thiếp còn chưa đổi đâu”.

      Trương Trọng Vi ngây ra, bước đầu tiên nghị thân còn chưa xong, thành thân cái gì?

      Trương Lương trách cứ Phương thị vài câu, . “Tự bà gây chuyện, tự bà ”.

      Phương thị bị giục, tay chân luống cuống mở miệng, ra bà ta thấy Lâm Y mãi chịu đưa thảo thiếp, liền nghĩ ra cách lừa dối, cho người làm giả thảo thiếp để hoàn tất toàn bộ công văn, ép Lâm Y bằng mọi giá phải xuất giá, ngờ nhà họ Trương có nhiều người mật báo với Lâm Y, khiến việc chưa bắt đầu lọt vào tai Trương Đống, Trương Đống làm sao cho phép tình như thế phát sinh trong gia đình, giận dữ mắng chửi răn dạy hai vợ chồng Trương Lương.

      Phương thị bị mắng là chuyện như cơm bữa, vốn chẳng có việc gì, nhưng Lâm Y vì chuyện làm giả đó mà nổi giận lôi đình, lúc nhà họ Trương cầu thân bị nàng mắng về, hôn mắc cạn cho tới bây giờ.

      Trương Trọng Vi vô cùng khiếp sợ, nhịn được chất vấn. “Mẹ, mẹ xuất thân dòng dõi thư hương thế gia, sao có thể nghĩ đến ép hôn? có thảo thiếp và định thiếp chính là xem cưới vợ cả như nạp thiếp, khiến Tam nương tử hổ thẹn , còn hại danh dự nhà họ Trương”.

      Trương Bá Lâm dắt Lí Thư tới cửa cũng nghe, khó nhịn được lên tiếng. “Nếu bị người ta tố cáo bức ép con nhà lành làm thiếp biết thế nào đây?”.

      Phương thị sớm hiểu tính chất quan trọng của việc, nhưng trước mặt con cái trong nhà vẫn mạnh miệng như cũ. “Chẳng qua ta muốn vậy thôi, lại làm , biết đứa nô tỳ lắm mồm nào truyền tin tức cho Lâm Tam nương”.

      Trương Trọng Vi nghe mọi chuyện chưa thành , thở dài nhõm hơi, hỏi. “Ngay cả thảo thiếp cũng chưa đổi, giăng đèn hết hoa làm chi?”.

      Trương Lương và Phương thị cùng nở nụ cười. “Các con ta đậu tiến sĩ, đương nhiên phải bố trí rực rỡ vui mừng chút”.

      ra là Trương Trọng Vi hiểu sai ý, bất giác mặt đỏ như gấc, nhưng ngay sau đó Phương thị tiếp. “Lâm Tam nương từng hôn phải chờ con về tính, giờ con về tới, ngại gặp ta , chừng ta thấy tiền đồ sáng chói của con bây giờ lập tức đồng ý ngay. Đợi ta gật đầu rồi, chúng ta làm việc vui, khắp viện treo sẵn đèn lồng đỏ”.

      Trương Lương cười. “Trọng Vi bây giờ là tiến sĩ, chớp mắt làm quan, nếu Lâm Tam nương đồng ý hẳn là ngu dốt”.

      Lí Thư đứng bên tấm tắc lấy làm lạ, Phương thị luôn luôn nước lên thuyền lên, giờ Trương Trọng Vi đậu tiến sĩ, cứ tưởng bà ta xem thường Lâm Y, tìm tiểu nương tử khác làm con dâu, ngờ bà ta vẫn lòng dạ muốn cưới Lâm Tam nương vào cửa.

      đâu có biết Phương thị ghét nhất các tiểu thư nhà quan lại, cảm thấy con dâu xuất thân như vậy dễ cầm nắm trong tay, nếu lúc trước chẳng phản đối Trương Bá Lâm cưới Lí Thư.

      Trương Trọng Vi nghe theo Phương thị, ra cửa, vui rạo rực tìm Lâm Y, thấy mấy chục mẫu cỏ linh lăng và đàn ngỗng trắng muốt của nàng, khen từ đáy lòng. “Dù mình đọc nhiều sách như thế cũng bằng Tam nương tử giỏi giang”.

      Thanh Miêu phát ra chàng trước, mặt mũi lại hầm hầm đẹp, đuổi chàng. “Mẹ thiếu gia phái thiếu gia tới cướp tân nương?”.

      Lâm Y ngăn lại. “Nhị phu nhân là người thế nào em còn biết ư? Liên quan gì đến Nhị thiếu gia?”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng giận chó đánh mèo, rất cảm kích. “Tôi biết việc đó, nếu biết tuyệt đối để mẹ tôi dính vào”.

      Lâm Y giờ có chút tài sản, đàn ngỗng tăng gấp đôi, ruộng nước hơn ba mươi mẫu, tá điền làm công còn nhiều hơn người hầu nhà họ Trương, phải là tiền nhiều tới thở cũng mạnh mẽ, bây giờ nàng căn bản đặt Phương thị nghèo túng vào mắt, vì thế chỉ cười tiếng, nhiều, trước chúc mừng chàng thi đậu tiến sĩ, lại hỏi cảnh sắc chuyện hay chốn kinh thành.

      Trương Trọng Vi vẫn thành như vậy, hỏi cảnh sắc cảnh sắc, hỏi chuyện hay kể chuyện hay, Lâm Y rốt cuộc nhịn được nữa, hỏi ra câu hỏi gần năm nay vẫn nặng như chì trong đáy lòng nàng. “ về mình? phải thu nha hoàn tên là Thanh Liên sao?”.

      Trương Trọng Vi hạ giọng xin lỗi. “Tôi thấy nha hoàn đó có chữ Thanh đứng đầu, vừa hay tương xứng với Thanh Miêu nhà em, vì thế muốn mang về cho em sai bảo, ngờ ta… ta…”.

      Trái tim Lâm Y lập tức chìm xuống đáy, nghiến răng hỏi. “ thu phòng rồi?”.

      Trương Trọng Vi gật đầu, định giải thích, Lâm Y nắm chặt lấy cây gậy trúc trong tay, hung hăng đánh vào đùi chàng, tức giận mắng. “Tôi chờ ngày chờ đêm, chịu những cơn giận đâu của mẹ , cũng chưa bao giờ muốn từ hôn , vẫn nhớ mãi trung hậu thành , thầm nghĩ chỉ cần tốt tôi chịu đựng hết thảy, làm sao biết chờ đến chờ , lại chờ kẻ phụ lòng”.

      Trương Trọng Vi nhận ra nàng hiểu lầm, vội xua. “ phải… Tôi phải kẻ phụ lòng…”.

      Lâm Y tức giận ghê gớm, trong mắt người sinh trưởng ở Bắc Tống, thu nha hoàn thông phòng trước khi thành thân phải là kẻ phụ lòng, nhưng nàng cảm thấy tủi thân lắm, lòng cứ nhói đau liên tục, hai mắt cay cay nhịn được rơi lệ, vẫn mắng. “ cút cho tôi”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng khóc, luống cuống tay chân, vội vàng tiến đến dùng tay áo lau nước mắt, giải thích. “Thanh Liên thu phòng, nhưng phải tôi thu, là Đại ca”.

      Lâm Y còn tưởng chàng lấy cớ, . “Nếu phải , vì sao vừa rồi ấp úng?”.

      Trương Trọng Vi gãi đầu, trả lời. “Nha đầu kia đêm hôm khuya khoắt bò lên giường ca ca tôi, ra mất mặt chết người”.

      Lâm Y nghe, cảm thấy kì quặc. “Nha hoàn của , làm sao đêm hôm lại mò vào phòng Đại thiếu gia?”.

      Trương Trọng Vi sợ nàng khóc nữa, kể hết đầu đuôi mọi chuyện ra, ngay cả chi tiết Thanh Liên chui vào ổ chăn của mình cũng dám giấu, xong giơ tay. “Toàn bộ kể cho em nghe, đừng khóc nữa”.

      Lâm Y bấy giờ mới hiểu bản thân hiểu lầm chàng, nháy mắt mặt đỏ như quả tần bà, xấu hổ thút thít. “Chân có đau ?”.

      Trương Trọng Vi nhớ ra đùi bị đánh vài cây, lập tức ngồi bịch xuống ruộng ôm chân, kêu lên. “Ôi, đau, chỉ sợ là bầm tím cả rồi”.

      Lâm Y hoảng hốt, định ngồi xuống an ủi, đột nhiên phát chàng ôm chân trái ăn vạ, bật cười mắng. “Tôi đánh đùi phải, sao lại đau bên trái?”.

      Trương Trọng Vi nghe cũng hề đỏ mặt ngượng, vội vàng ôm chân còn lại, tiếp tục hô la “Ôi đau”. Lâm Y dở khóc dở cười, đành phải ngồi xổm xuống xin lỗi, mềm giọng an ủi.

      Trương Trọng Vi cười hì hì nhìn nàng lúc, đột nhiên lên tiếng. “Thanh Liên bị ca ca thu phòng cũng tốt, đỡ mất công có người của Lí thái thú kè kè bên cạnh tôi, bó tay bó chân”.

      cũng biết như thế! Lâm Y kinh ngạc vô cùng, hỏi. “Vậy sao còn nhận?”.
      Hale205, Phong Vũ Yên, Phong nguyet2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :