1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      CHƯƠNG 45
      --oOo--


      Tiết Thụ làm gà xong, đem tới phòng bếp, gọi Diệp Nha ra hầm ăn. cảm thấy đồ ăn nương tử làm đều cực kỳ ngon, ăn đồ ăn của nàng làm rồi muốn ăn của người khác nữa.

      Diệp Nha trả lời tiếng, ra phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy Tiết Tùng tiếp nhận con gà từ trong tay Tiết Thụ, quay đầu với nàng: “Đệ muội, muội nghỉ ngơi , đêm nay để ta làm đồ ăn cho.”

      Giọng bình tĩnh tự nhiên, giống như ngày thường.

      Diệp Nha rốt cuộc nhịn được liếc nhìn , đúng lúc cũng lặng lẽ chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, con ngươi đen thâm trầm như đầm nước sâu, vĩnh viễn để người khác nhìn thấu được. Nhưng điều làm nàng kinh ngạc nhất chính là, dường như luôn mực chờ mong nàng nhìn , nàng vừa ngẩng lên, đôi mắt chuyên chú đó giam cầm nàng lại, giống như muốn nhìn thấu vào nội tâm của nàng, nàng kinh hãi, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, ấp úng : “Hay để muội làm cho, đại ca, huynh nghỉ .” Bụng nàng hết đau, thân thể cũng yếu ớt đến mức bắt đại nam nhân như Tiết Tùng làm cơm giúp nàng.

      Rốt cuộc có thể cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, Tiết Tùng cảm thấy phiền muộn cả ngày nay, đều biến mất trong đôi mắt đó.

      nhìn nàng ngẩn ngơ. Thực ra khoảnh khắc đó quá ngắn ngủi, vốn thể nhìn ra được điều gì. Nhưng thứ thích nhìn nhất chính là dáng vẻ kinh sợ hoặc ngượng ngùng của nàng, khi đó, khuôn mặt trắng nõn của nàng dần trở nên đỏ ửng, xinh đẹp còn hơn ánh nắng chiều tà, khiến lòng rung động. Trước đây hiểu cái gì gọi là cảnh đẹp ý vui, bây giờ biết rồi, thích nhìn nàng, thích vô cùng, thích đến mức thể chịu nổi nếu nàng nhìn lại , thậm chí muốn làm tất cả vì nàng, chỉ để đổi lấy chút quan tâm của nàng dành cho . cầu mong nhiều lắm, cần nàng thích , nhưng thực chịu nổi việc nàng nhìn , chuyện với .

      Lý trí cảnh báo đừng trêu chọc nàng nữa, cứ như vậy, giữ khoảng cách với nhau, nàng toàn tâm toàn ý sống với nhị đệ, thành quy củ làm đại ca của . Nhưng mà, lúc này bị nàng giày vò, tinh thần hoang mang, thậm chí sắp phát điên rồi, làm sao còn tâm tình bận tâm đến lý trí nữa? Tựa như lúc muốn nàng hiểu lầm chuyện thích Hạ Hoa, trong lòng lo lắng bồn chồn muốn giải thích với nàng, thậm chí còn muốn thẳng thắn với nàng chuyện muốn cưới thê tử, biết nàng thích , cũng quan tâm đến việc có cưới thê tử hay , nhưng lỡ đâu, phần vạn khả năng nàng có chút xíu quan tâm đến sao? có thể tự mình đa tình nhưng hy vọng nàng có chút ủy khuất nào.

      Còn việc tại sao nàng lại thay đổi thái độ, lạnh nhạt khách khí với và tam đệ, trong lòng Tiết Tùng có hai suy đoán. là nàng phát ra tâm ý của , quyết định trốn tránh. Còn hai là do bản thân mình trong lúc vô tình phạm phải lỗi lầm nào đó khiến nàng tức giận. Nàng vui cho nên muốn để ý đến , rồi giận lây sang tam đệ.

      Do đó, phải biết rốt cuộc là vì lý do gì. Cảm giác bị nàng phớt lờ như vậy, quá dày vò, muốn trở lại giống trước kia.

      Đầu tiên đoán nàng giận . Vậy phải nghĩ biện pháp lấy lòng nàng. Từ lúc sáng thấy nàng còn chưa khỏe, muốn nàng vất vả làm cơm trưa rồi, nhưng ngại vì nhị thúc nhị thẩm còn ở đây, thể gì. Bây giờ trong nhà còn người ngoài, nàng có thể nằm xuống nghỉ ngơi, cần làm gì hết, cũng ai chê nàng yếu ớt cả.

      Diệp Nha sắp chịu hết nổi rồi, nàng phải khúc gỗ, bị Tiết Tùng nhìn chằm chằm lâu như vậy, sao lại có cảm giác gì được chứ?

      Nàng cho rằng bản thân thấy tức giận, nhưng hoàn toàn có, nàng chỉ cảm thấy khẩn trương, và cả uất ức nữa. Là chính đại ca cảnh cáo nàng nên suy nghĩ nhiều, bây giờ huynh ấy lại chủ động dành công việc của nàng, còn e dè nhìn chằm chằm vào nàng, ra huynh ấy có ý gì đây?

      Tiết Tùng nhúc nhích, Diệp Nha cũng biết lấy dũng khí từ đâu ra, cúi đầu đến trước mặt , thò tay giựt lại con gà trong tay : “Đại ca, huynh vào phòng nghỉ ngơi , muội sao nữa rồi.” Nàng cần tốt bụng quan tâm nàng!

      Tiết Tùng bị hành vi lớn mật của nàng làm kinh sợ, buông tay, ánh mắt rơi vào đôi môi mím chặt của nàng, trong lòng cảm thấy bất an.

      Diệp Nha dùng sức kéo, nhưng đoạt lại nổi, con gà trụi lông kia bị hai người giằng co nhàng lung lay.

      Tính tình bướng bỉnh của nàng bộc phát, ngẩng đầu lên, lần đầu tiên trừng mắt nam nhân nàng chưa bao giờ dám nhìn thẳng này, la lớn: “Đại ca!”

      Tiết Tùng cũng là lần đầu tiên thấy nàng tức giận như vậy, mắt hạnh đen bóng vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, bên trong phản chiếu hình bóng của . Cổ họng khẽ nuốt vào, ánh mắt nhu hòa, từ cao nhìn xuống nàng: “Đệ muội, muội còn yếu lắm, vẫn nên để ta làm .”

      Mặt Diệp Nha đỏ bừng lên, đúng, chính là ánh mắt này, giọng này, , ...

      Nếu quả thực muốn khiến nàng hiểu lầm, đáng lẽ nên nhìn nàng bằng ánh mắt đó!

      Ngây người trong giây lát, nàng tức giận buông tay, bỏ chạy về phòng.

      Tiết Thụ an vị ở cửa bắc, nhìn hai người tranh đến cướp , hiểu tại sao đến cuối cùng nương tử lại bỏ chạy, còn đại ca sững sờ đứng đó nhìn rèm cửa. nhìn vào con gà còn lắc lư tay đại ca, hoài nghi hỏi: “Đại ca, bộ huynh biết hầm gà bằng thuốc bắc sao? Mà dù sao nữa chắc chắn huynh cũng làm ngon bằng nương tử.”

      Tiết Tùng lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ liếc , giọng răn dạy: “Có ngon hay cũng phải làm cho đệ ăn, đây là dành riêng cho đệ muội bồi bổ thân thể.”

      Tiết Thụ bĩu môi, con gà đó lớn như vậy, nương tử vốn dĩ thể nào ăn hết mình được, nàng nhất định chia cho ăn chung.

      suy nghĩ chút, thấy đại ca bắt đầu chặt gà, cực nhanh đứng dậy vào phòng tây.

      Diệp Nha ngốc lăng ngồi nhìn bình mật hoa, nghe thấy tiếng động, quay sang nhìn Tiết Thụ, rồi im lặng gì.

      Tiết Thụ tiến tới ôm nàng, lấy lòng hôn tai nàng: “Nương tử, bụng nàng còn đau ?”

      Diệp Nha rụt cổ, lắc đầu, sau đó đẩy ra: “Chàng đừng làm rộn, rối tóc ta.”

      Tiết Thụ vội lui về sau ít, chỉnh lại mái tóc phía sau cho nàng, ôm cánh tay nàng cầu xin: “Vậy nàng hầm gà , đại ca có khiếu nấu ăn đâu, ta và tam đệ đều thích ăn đồ của đại ca làm, nếu để huynh ấy hầm gà, nhất định dở ẹc luôn, uổng phí cả con gà, nương tử dấu, ta muốn ăn đồ ăn của nàng làm...”
      Đại ca nấu ăn rất tệ?
      Nhớ đến dáng vẻ bình tĩnh kiên quyết dành việc nấu ăn lúc nãy của Tiết Tùng, Diệp Nha cảm thấy có chút buồn cười, hỏi lại lần nữa , "Đại ca thực nấu tệ như vậy sao? "
      Tiết Thụ trịnh trọng gật đầu, “Mỗi lần đại ca nấu cháo, thường thường chưa kịp đợi cháo chín múc ra rồi, lần nào cũng quên bỏ muối cả, ngày bé tam đệ từng phàn nàn với huynh ấy lần, từ đó đại ca mới bắt ta học nấu cơm.” Lần đó tam đệ ăn xong bị đau bụng, đặc biệt nhớ kỹ chuyện này.

      ra phải cái gì đại ca cũng biết làm...

      phát này làm buồn phiền trong lòng Diệp Nha phai nhạt chút, thấy Tiết Thụ vẻ mặt trông đợi nhìn nàng, nàng ngẫm nghĩ, quyết định thể để lãng phí con gà kia.

      thôi, chúng ta ra ngoài hầm gà, chàng nhóm lửa giúp ta.”

      Đôi mắt Tiết Thụ nhất thời sáng lên, cười hì hì theo sau nương tử.

      Tiết Tùng còn thầm hồi tưởng dáng vẻ đỏ mặt xấu hổ của nàng, trong lòng ngọt ngào, căn bản nghe được cuộc trò chuyện khe khẽ ở phòng tây. Mãi đến khi Diệp Nha và Tiết Thụ tới cửa bắc, cũng nghĩ nhiều, chỉ len lén nhìn về phía nàng, muốn xem hai người họ định làm gì. Kết quả vừa nhìn, cả kinh suýt chút nữa cắt vào tay.

      Nàng thế mà nhìn !

      Rình coi bị phát , Tiết Tùng vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu dùng sức chặt gà, lát sau, nghĩ nàng chắc hẳn quay đầu , làm bộ lơ đãng nhìn sang bên kia lần nữa.

      Nàng còn nhìn !

      Tiết Tùng tay chân luống cuống, biết nàng nhìn mình chớp mắt, cảm thấy ngay cả dao cũng sắp cầm nổi rồi, tùy tiện chặt đại hai cái, cuối cùng thực nhịn được, mới ngẩng đầu hỏi: “Đệ muội, muội nhìn gì vậy?” cố tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng, kỳ thực lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

      Có Tiết Thụ bên người, Diệp Nha trả lời rất hùng hồn: “Muội muốn nhìn đại ca nấu ăn như thế nào, nghe A Thụ huynh nấu ăn ngon cực kỳ, muội muốn học hỏi chút, có được ?” xong, giả bộ vô tội nhìn , nét mặt bình tĩnh của Tiết Tùng rốt cuộc lộ vẻ bối rối, Diệp Nha cảm thấy vui sướng vô cùng, dựa vào cái gì chỉ cho phép huynh ấy nhìn mình chằm chằm, mà nàng lại thể nhìn huynh ấy như vậy? Lần trước đại ca làm nàng nghẹn khuất vô cùng, nếu huynh ấy dành việc với nàng, cảnh cáo nàng xong còn quan tâm nàng như thế, nàng nhất định đón nhận lòng tốt của huynh ấy.

      Tiết Thụ biết nương tử của cố tình “ ngược với lòng mình”, còn tưởng Diệp Nha muốn học hỏi tài nấu ăn của đại ca, sợ hết hồn, vội vã bày tỏ: “Ta đại ca nấu...A!” Còn chưa dứt lời, cánh tay bị nương tử nhéo cái, lập tức oán giận : “Tại sao nàng nhéo ta!” trừng mắt nhìn Diệp Nha.

      Diệp Nha nhéo xong, biết việc móc của mình lộ tẩy, hết dám lộ liễu quan sát Tiết Tùng nữa, quay đầu nhìn ra cửa, khuôn mặt hồng hồng.

      Tiết Tùng bối rối, nhưng nhìn thấy linh động đáng của nàng như vậy, lập tức bình tĩnh lại, tâm tình cực kỳ tốt, chỉ cần nàng tỏ ra xa cách với nữa, chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ, dù bị nàng chê cười cũng có sao đâu.

      chặt gà cách dứt khoát, rồi thành khai báo với nàng: “Đệ muội, ra ta biết hầm gà đâu, lát nữa muội nhất định phải giúp ta, nhắc ta phải bỏ bao nhiêu dầu muối vào, nên hầm bao lâu, lửa như thế nào...có được ?” Hai mắt nhìn chằm chằm vào thớt thịt gà, dám nhìn nàng, sợ nàng mắc cỡ bỏ .

      Nghe khai báo thành như vậy, Diệp Nha cảm thấy mất tự nhiên, hơi cúi đầu : “Đại ca, muội, vừa rồi muội chỉ muốn đùa với huynh chút thôi, cứ để mình muội làm cho, huynh vào phòng nghỉ ngơi .” êm đẹp, nàng bực bội cái gì chứ? Đại ca giành việc nấu ăn là vì muốn tốt cho nàng, tuy rằng thực làm cho nàng buồn phiền...

      Tiết Tùng chặt xong dao cuối cùng, để dao xuống, xoay người nhìn nàng, đôi mắt phượng thâm trầm xưa nay, hiếm thấy mang theo ý cười, “Ta biết muội chơi, nhưng ta thực muốn học hỏi muội, đệ muội, ba người chúng ta cùng nhau làm được ? Nhị đệ nhóm lửa, ta hầm gà, muội chỉ cần đứng bên cạnh chỉ dẫn là được...”

      thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, nhưng nàng xấu hổ, chung quy vẫn là do sợ . Nếu lúc nào nàng cũng giống vừa rồi, ánh mắt loé sáng, tỏ ra nghịch ngợm, lại thêm chút tính trẻ con, có chỗ nào thích thẳng ra, như vậy mới chứng minh nàng hoàn toàn hòa nhập vào gia đình này, người nhà sống thành vui vẻ với nhau, chẳng phải tốt hơn sao?

      Tâm tình của tốt, giọng tự nhiên cũng ôn nhu hơn, Diệp Nha tò mò nhìn , thấy ánh mắt nhu hòa, lời lại quan tâm thân thiết, khiến bầu khí trở nên thoải mái vui vẻ, thấy thế nàng cũng đành phát giận, tạm chôn những bất an và hoài nghi xuống đáy lòng, khẽ gật đầu: “Cũng được, nhưng chỉ lần này thôi, việc nấu cơm sau này tốt nhất vẫn nên giao cho mình muội .”

      “Được.” Tiết Tùng ngầm nhàng thở ra, thực rất sợ nàng đồng ý.

      Mọi chuyện quyết định xong, ba người bắt đầu lu bù công việc, phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến tiếng giật mình nhắc nhở hoặc bất đắc dĩ thở dài của Diệp Nha, kèm theo là tiếng cười ha ha của Tiết Thụ, sau đó lại là tiếng giải thích lúng túng của Tiết Tùng, ví dụ như lỡ cho vào rất nhiều muối, thế mà còn cố bịa ra mấy lời dối biện bạch cho bản thân.

      Tiết Bách thể tập trung đọc sách được nữa, ngồi dựa vào tường nghe tiếng cười đùa náo nhiệt từ phòng bếp vang ra, thích ý nhắm mắt lại, ba người lo làm cơm , ở đây ngồi chờ mát ăn bát vàng!

      Mùi thơm càng ngày càng nồng đậm, lan tỏa khắp nơi. Đến lúc dọn cơm xong, bốn người ngồi tề tựu quanh bàn, mặt mỗi người đều mang theo nụ cười nhàn nhạt.

      Tuy nhiên, từ đầu đến cuối bữa ăn, Tiết Tùng đều chưa từng ngừng suy đoán tâm tư trong lòng Diệp Nha, lúc gần ăn xong, hắm im lặng trong chốc lát, sau đó buông chén đũa xuống, bình tĩnh với Tiết Bách: “Tam đệ, buổi trưa nhị hối thúc ta sớm thành thân, nhưng ta muốn lấy thê tử, tạm thời kéo dài đến mùa thu hoạch, đệ có cách nào giúp ta ? Ta muốn để nhị thúc lo lắng, nhưng ta suy nghĩ cẩn thận rồi, bất luận thế nào nữa, ta cũng tuyệt đối cưới thê tử.” Vừa xong, liền chột dạ, ánh mắt vững vàng khóa vào người tiểu nữ nhân ngồi xéo trước mặt , buông tha bất cứ biến hóa nào mặt nàng.

      Sau đó, Tiết Tùng phát , lúc nhắc tới nhị thúc, nàng nhanh chóng rũ tầm mắt xuống, môi đỏ mộng khẽ mấp máy, lúc nghe muốn kéo dài chuyện này, lông mi nồng đậm của nàng giật giật, vai run , lúc dứt khoát bày tỏ ý muốn cưới thê tử, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, lập tức cắn răng vào môi, dường như làm vậy có thể che giấu chút đắc ý nho trong lòng nàng, đến khi mừng rỡ muốn thu hồi tầm mắt, nàng lại lặng lẽ giương mắt lên nhìn , bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thủy linh mông lung kia lên hoảng loạn, nàng nhanh chóng cúi đầu, mặt đỏ ửng làm hại thể khống chế tim mình đập loạn cả lên.

      Tiết Tùng chưa từng ăn mật, nghe mật rất ngọt, ngọt vô cùng, nhưng cảm thấy, mật dù có ngọt, cũng sánh bằng cảm giác ngọt ngào thỏa mãn trong lòng lúc này, nàng để ý , nàng thực quan tâm chuyện có cưới thê tử hay , điều này có phải chứng minh rằng, trong lòng nàng có , dù chỉ là chút?

      Thế là trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ đến chuyện, từ lúc sáng sớm nàng bắt đầu để ý đến , khi đó vẫn chưa có chuyện nhị thúc hối thúc cưới thê tử, thế tại sao lúc đó nàng tỏ ra tức giận với ?

      Trước khi ba người cùng nhau làm cơm, Tiết Tùng mơ hồ cảm thấy nàng phải do tị hiềm mới tránh mặt , như vậy, chẳng lẽ làm gì sai khiến nàng tức giận?

      Ngày hôm qua, trước khi nàng té xỉu mọi việc còn rất bình thường, vậy chỉ có thể là do tối hôm qua sai hoặc làm sai chuyện gì đó.

      Trong đầu Tiết Tùng bắt đầu hồi tưởng chuyện tối qua, nếu nàng để ý đến chút, vậy chắc chắn phải vì chuyện tốt với nàng mà làm nàng tức giận....Bỗng nhiên, nhớ tới mấy lời cuối cùng với nàng, sợ bị nàng nhìn thấu tâm tư, cố ý bảo nàng nên suy nghĩ nhiều quá, sau đó liền sãi bước bỏ , lúc đó, hình như nàng còn sững sờ đứng đó, A, đừng là do câu đó gây họa nha!

      Đúng rồi đúng rồi, nhất định chính là nó. Nếu trong lòng nàng có , nhất định vui vẻ vì săn sóc của , vậy mà lúc trêu chọc nàng xong còn như vậy, nàng nhất định cảm thấy rất ủy khuất phải ?

      Nghĩ thông suốt, Tiết Tùng cảm thấy hoang mang vô cùng, lòng nóng như lửa đốt, hận thể giải thích với Diệp Nha ngay lập tức.

      Tuy nhiên quên, bàn cơm cũng phải chỉ có và nàng, khi ra bản thân muốn cưới thê tử, Tiết Bách liền kinh ngạc nhìn , sau đó, theo tầm mắt của nhìn về phía Diệp Nha cúi đầu, ánh mắt qua lại băn khoăn, trong đầu đột nhiên sinh ra ý niệm hoang đường, nhưng cũng khó đồng tình, đại ca của , cũng giống như , thích nhị tẩu rồi!

      Đúng rồi, ngay cả người sớm về trễ như còn động lòng với nàng, huống chi đại ca đều ở chung với nàng cả ngày?

      Chỉ là, biết nhị tẩu có thích đại ca ?

      Ánh mắt Tiết Bách lóe lóe, quyết định “lửa cháy đổ thêm dầu”: “Đại ca, bây giờ nhà mình tốt hơn, tại sao huynh lại muốn cưới thê tử? tại chúng ta cũng có chút tiền, huynh đừng là vì muốn để dành tiền đọc sách cho đệ, huynh cũng biết, đệ thà rằng đọc sách, cũng muốn nhìn huynh độc cả quãng đời còn lại.”

      Diệp Nha khôi phục tinh thần, bình tĩnh gắp thịt gà cho Tiết Thụ, lựa chọn nhìn hai nam nhân thảo luận chuyện chung thân đại này. Tiết Thụ có chút hiếu kỳ tại sao đại ca muốn cưới thê tử, vừa ăn thịt gà Diệp Nha gắp cho , vừa dùng ánh mắt tò mò nhìn Tiết Tùng.

      Tiết Tùng ở trước mặt hai em trai trước nay đều là hai, giải thích cái gì, hơn nữa vốn ra chỉ là vì muốn xem phản ứng của Diệp Nha, cũng trông cậy vào Tiết Bách có thể ra chủ ý cho , vòng vo: “ phải bởi vì đệ, là chính bản thân ta muốn cưới, ta chỉ thuận miệng ra, đệ lo đọc sách , tự ta tìm cách.” xong, đứng dậy sân sau.

      Ngoài trời bóng đêm sập xuống, Tiết Bách nhìn đại ca đến dưới tàn cây, mới quay đầu với Diệp Nha: “Nhị tẩu, tẩu nghĩ sao về chuyện của đại ca?”

      Trong lòng Diệp Nha bây giờ cảm thấy rất hỗn loạn, nàng dám tìm hiểu xem vì sao lúc nàng nghe được Tiết Tùng nghĩ cách từ chối nhị thúc, lại cảm thấy thở phào nhỏm, thậm chí càng dám nghĩ đến việc tại sao Tiết Tùng muốn cưới thê tử. Nghe thấy câu hỏi của Tiết Bách, nàng có chút chột dạ, cũng ngẩng đầu lên trả lời, “Chuyện của đại ca tất nhiên do bản thân huynh ấy quyết định, ta dám bàn luận, bất quá, tại sao lại có thể lấy thê tử chứ?” Câu cuối cùng, là lời trong lòng nàng, nam đại đương hôn nữ đại đương giá (**trai lớn lấy vợ, lớn lấy chồng), đại ca có lý do gì để cưới thê tử chứ?

      Nghe Diệp Nha trả lời, Tiết Bách im lặng, tâm tình có chút buồn phiền. Tựa hồ bây giờ nàng còn chưa thích đại ca, nhưng sau này sao, ai biết trước chuyện tương lai, nếu nàng động tâm với đại ca, huynh ấy có thể vì nàng cưới, còn sao, có thể làm được sao? phải đại ca, có rất nhiều trọng trách phải gánh vác.

      Rất nhanh, Tiết Bách cũng ăn xong, vội vàng rời khỏi, bàn cơm chỉ còn lại Diệp Nha và Tiết Thụ.

      “Nương tử, nàng ngủ trước , tối nay ta rửa chén cho.”

      Tiết Thụ ăn rất no, nhớ kỹ lời dặn của Tôn đại phu và nhị thẩm, được để nương tử làm việc vất vả, cũng thể để nàng đụng nước. Buổi trưa cầu xin nương tử hầm gà là vì dự định phụ giúp nàng tay, nàng chỉ cần nêm nếm là được, vất vả, nhưng rửa chén lại là chuyện khác, khi rửa chén cần phải khom lưng đứng lâu, dễ bị đau mỏi eo, còn phải ngâm tay vào nước, thể để nương tử rửa chén được.

      Diệp Nha bận thu gom chén đũa, lắc đầu : “ cần đâu, chàng cứ để ta làm , chàng ra ngoài giúp ta lùa gà vào chuồng là được.” Thời tiết ban đêm rất lạnh, gà con còn , ban ngày thả ra để nó dạo chơi quanh vườn, nhưng buổi tối phải lùa về chuồng, còn phải kê mấy tảng đá chặn lại, coi chừng nửa đêm có chồn trộm ăn gà.

      Tiết Thụ suy nghĩ chút, gà con nhà mình rất biết điều, trời tối liền bắt đầu về xung quanh chuồng, rất dễ bắt vào, việc như vậy, nên để cho nương tử làm mới đúng. Vì vậy bắt lấy tay Diệp Nha: “Nương tử, ta rửa chén, nàng bắt gà.”

      Tay ấm áp mạnh mẽ, nắm chặt tay nàng, căn bản là cho phép Diệp Nha tránh thoát, Diệp Nha ngẩng đầu, nhìn ánh mắt kiên định của , biết là vì đau lòng cho nàng nên mới muốn nàng làm việc nặng, trong lòng thấy ấm áp, nàng cười với : “Được được được, chàng rửa chén, ta bắt gà, vậy chúng ta so tài xem ai làm xong trước, thế nào?” xong, chuẩn bị ra ngoài.

      Tiết Thụ chợt ngăn cản nàng lại, vịn vai nàng, : “Nương tử, nếu ta thắng có phần thưởng ?”

      Ánh mắt sáng quắc, giọng khàn khàn, nếu Diệp Nha còn biết trong lòng suy nghĩ gì, uổng công làm phu thê với bấy lâu nay. Nàng khỏi hối hận vì nhanh nhẩu của mình, giả vờ giọng dỗ .

      “Bảo bối...” Nương tử cúi đầu cắn môi, Tiết Thụ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nương tử xấu hổ, nếu nàng xấu hổ tức là mọi việc đều dễ dàng hơn.

      Diệp Nha nghiêng đầu quan sát sân sau chút, thấy bóng dáng Tiết Tùng, biết ở gần đây mới giọng : “Chỗ đó của ta còn đau lắm, thể...”

      Tiết Thụ sớm đón đầu đường lui của nàng: “Lấy tay cũng được!”

      bật ra lời đối đáp nhanh như vậy, nhất định suy tính từ lâu, Diệp Nha tức giận đẩy ra: “Hừm, chờ chàng thắng rồi hãy !” vội vã sân sau, bước nhanh về phía chuồng gà. Cả ngày chỉ biết suy nghĩ mấy chuyện này, sau này nàng coi là trẻ con để dỗ nữa, vốn muốn cho thắng cuộc trong vui vẻ, chứ nàng muốn lấy bản thân làm trò cá cược chút nào.

      Tuy nhiên ông trời định là, lần này nàng thua chắc rồi, phải vì tay chân nàng chậm chạp, mà là vì, đường bắt gà, nàng bị người ta quấy rối.


      -----------------------------------------------------------------------


      CHƯƠNG 46
      --oOo--


      Tiết Tùng lượn vòng quanh sân sau, lúc trở về thấy ba người còn đứng ở cửa, quyết định chờ bọn họ ngủ hết mới vào nhà. lặng lẽ tới dưới tàn cây táo gai, tựa lưng vào thân cây, thẩn thờ ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.

      Trong lòng nàng có , vậy nên bày tỏ tâm ý của mình hay ?

      Nếu ra, mọi chuyện vỡ lẽ, sau này hai người khó nhìn mặt nhau. Còn nếu , tuy vẫn có thể thầm thích nàng, quang minh chính đại lấy danh nghĩa đại ca quan tâm, chăm sóc nàng, nhưng liệu nàng có thể vì câu “Đừng suy nghĩ nhiều” kia mà phiền lòng khổ sở hay ? Rồi cảm thấy bất an vì chuyện chung thân đại của ?

      Haizz, trước khi biết tâm ý của nàng, thực khát vọng muốn biết, còn bây giờ biết rồi, chân chính phiền não mới tới.

      rối rắm, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập từ bên cạnh. nhận ra, đó là tiếng bước chân của nàng!

      Tim Tiết Tùng đập thình thịch, khẩn trương đến đổ mồ hôi, nàng, chẵng lẽ nàng cố ý đến tìm ?

      Nhưng khắc sau, biết bản thân mình suy nghĩ nhiều quá, nghe tiếng gọi thầm bắt gà của nàng, có chút dở khóc dở cười.

      kìm được chuyển tầm mắt đến người nàng, thân ảnh nhắn khẽ lay động trong bóng đêm, càng xem, xúc động trong lòng càng trở nên mãnh liệt, cứ ồn ào thúc giục phải ra.

      Có lẽ là gió đêm mang theo mùi hương của nàng phất qua người quá say lòng người, hoặc cũng có thể là do bữa cơm tối nay nàng đem lại cho hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào, chờ lúc nàng đóng cửa chuồng gà, nhấc chân bước ra hàng rào, thấy nàng chuẩn bị trở về, kìm lòng đậu kêu lên: “Đệ muội.”

      Toàn thân Diệp Nha cứng đờ, dám quay lại đối mặt Tiết Tùng! Bởi vì nàng biết, việc nàng nhìn trộm trong bữa cơm tối nay bị phát , có lẽ đoán được tâm tư “ nên có” trong lòng nàng, thậm chí đến chính nàng cũng biết tại sao bản thân lại có những suy nghĩ như thế.

      Cho nên, gọi nàng lại, là vì muốn cảnh cáo nàng lần nữa sao?

      hổ thẹn khiến nước mắt nàng tràn ra, nàng xoay người chậm, cúi đầu : “Đại ca, muội biết huynh muốn gì, huynh yên tâm , sau này muội suy nghĩ nhiều nữa...” suy nghĩ tại sao phải tốt với nàng như vậy, suy nghĩ xem rốt cuộc có thích nàng hay , cũng dám đối diện với tình cảm của bản thân nữa, nàng thích , thích , thích ...Nàng tự nhủ với bản thân mình như vậy.

      Giọng của nàng dần, nhưng tiếng khóc nức nở lại càng ngày càng ràng.

      Tiết Tùng ảo não nắm chặt tay lại, quả nhiên là do câu đó!

      Nàng bức thiết ra như vậy, là vì sợ trách nàng sao?

      Trong lòng đau đớn vô cùng, chút suy nghĩ thốt ra: “Đệ muội, là huynh có lỗi với muội trước, huynh sinh ra tâm tư nên có với muội, muội, muội suy nghĩ nhiều cũng sao, bởi vì, bởi vì huynh, huynh...thích muội.”

      Gió đêm lặng lẽ thổi phớt qua, giọng trầm thấp mang theo tự trách, cứ như vậy mà bày tỏ.

      Diệp Nha khiếp sợ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt vẫn ngừng rơi xuống, nhưng, trong lòng lại dâng lên ngọt ngào, tại sao lại như vậy?


      --------------------------------------------------------------------

      /*Tác giả ra suy nghĩ của mình:--*/
      Tim mọi người có đập nhanh hơn chút nào ? hehe~~
      Last edited: 23/10/16
      dao, tietiebaobei, cucai_yunnie28 others thích bài này.

    2. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      :yoyo60:Ố ô...ố ồ.....hời ơi vại bây giờ mấy chị em sắc nữ biết làm gì cho chương sau ùi hen.....:yoyo60::yoyo60:.......*mài dao~ing*:yoyo36::yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      mingyuheavydizzy thích bài này.

    3. mingyu

      mingyu Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      3,922
      @tiji tỏ tình mới chỉ là bước đầu, Diệp Nha nhà ta e thẹn lắm, đại ca còn vất vả lắm a~~:062:

      P/S: Đố các nàng sau khi nghe được lời tỏ tình của đại ca, Nha Nha phản ứng thế nào??
      Haruka.Me0, A fanglinhdiep17 thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      tỏ tình xong từ điềm tĩnh trở nên vô lại :059:
      Trông chờ a~~

    5. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      có phải Nha Nha thẹn thùnng bỏ chạy trong mưa hông nàng......:yoyo22::yoyo22::yoyo22::yoyo22:.............ka ka..tớ......đùa chứ...... tấn công ngọt ngào như vậy chắc là làm chị hết hồn rồi.....dù kết quả có ra sao....chỉ mong tiểu Thụ đừng bị ngược... nhà vui vẻ thôi :yoyo26::yoyo26:
      atulaasarimingyu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :