Câu chuyện số 2: Tình vay mượn Guitar là trong số cậu bạn học cùng lớp đại học với tôi. Chúng tôi cũng khá thân với nhau. Guitar thích nàng kém hơn 2 tuổi tên là Bánh Sữa. Bánh Sữa xinh đẹp, nhưng rất dịu dàng. Tôi nghĩ ấy có lẽ chẳng bao giờ nổi giận với ai hoặc cho dù có nổi giận cũng vẫn là nổi giận dịu dàng. Bánh Sữa thích xem phim, thích đọc tiểu thuyết, Guitar cũng bắt đầu xem phim, bắt đầu đọc tiểu thuyết. Nhưng cậu ấy xem vào, đọc cũng vào. buổi chiều khi chúng tôi cùng làm bài tập nhóm trong thư viện, cậu ấy nhăn nhó bảo: - Con các cậu sao cứ thích mấy thứ sến súa như vậy chứ?! - Vậy cậu có giỏi xem phim với đọc tiểu thuyết nữa ! Guitar lại được tôi, tiu nghỉu quay về với đống bài tập còn dang dở. Tôi rồi mà, thích ai chắc chắn thích tất cả mọi thứ liên quan đến người đó. Tháng 8 sinh nhật Bánh Sữa, Guitar học đòi theo phim, dốc hết tiền ăn trong vòng 1 tuần, mua 99 bông hoa hồng tặng ấy. Cậu ấy viết lên thiệp dòng chữ: “ chọn 99 bông hoa đẹp nhất để tặng em. Nhưng em có biết tại sao tặng em bông hoa thứ 100 ? Vì trong lòng , em mới là bông hoa đẹp nhất, chỉ có em mới có thể hoàn thiện được chỗ trống duy nhất ấy, cũng chỉ có em mới có thể lấp đầy trái tim . Chúc em sinh nhật vui vẻ!”. Tôi cậu ấy bị ảnh hưởng quá nhiều bởi tiểu thuyết ngôn tình rồi. Đó là lần đầu tiên Guitar tỏ tình với Bánh Sữa. Cậu ấy bị từ chối! Bánh Sữa bị ốm, điện thoại cũng liên lạc được. Nửa đêm Guitar gọi cho tôi, cậu ấy đứng trước cửa phòng trọ của Bánh Sữa, lo lắng đến mức thiếu chút nữa là phá cửa xông vào rồi. Tôi lơ mơ ngủ liền bị câu của cậu ấy làm cho tỉnh hẳn. Tôi bảo cậu ấy quay về, nửa đêm nửa hôm đứng ở trước cửa nhà người ta bị coi là trộm cắp cũng là biến thái. Cuối cùng Guitar vẫn ngồi chờ ở đó cả đêm. Tôi biết Bánh Sữa có biết được chuyện đó vì ngay cả Guitar cũng chưa lần nào nhắc lại. Quốc khánh được nghỉ liền 3 ngày, Guitar rủ tôi cùng vài người bạn nữa chơi Tam Đảo. Leo lên đến tháp truyền hình, chúng tôi ai nấy đều thở ra hơi, chỉ có Guitar đưa tay lên miệng làm thành loa hét lên: “Bánh Sữa thích em! Bánh Sữa thích em!”. thanh ấy đập vào vách núi, cứ vang vọng vùng như vậy cho đến khi gió làm cổ họng của cậu ấy khản đặc. Ngày nghỉ cuối cùng, Guitar bảo rằng tỏ tình với Bánh Sữa lần nữa. Bánh Sữa rất thích cuốn tiểu thuyết Bên nhau trọn đời, vì thế mà Guitar lại dựa theo câu của nhân vật chính Hà Dĩ Thâm mà cải biên chút: “Sau này em hiểu, ở nơi nào đó thế giới này có em xuất những người khác với chỉ là tạm bợ. Và muốn tạm bợ”. Chẳng biết cậu ấy lấy dũng khí ở đâu ra mà có thể đứng trước mặt Bánh Sữa nguyên vẹn câu đó. Lần này cũng bị từ chối! Từ đó cứ cách tháng Guitar lại dùng mấy câu vay mượn trong tiểu thuyết và phim để bày tỏ tình cảm với Bánh Sữa. Tôi nhớ lần cuối cùng của đợt tỏ tình đằng đẵng ấy là vào trước kì nghỉ Tết nguyên đán năm chúng tôi tốt nghiệp. Đến cuối cùng cũng vẫn là được. 19 lần tỏ tình, cậu ấy nhận được 19 câu xin lỗi. Tôi khuyên Guitar bất cứ điều gì vì tôi biết có khuyên cũng được. Tôi cũng chưa bao giờ hỏi lí do vì sao Bánh Sữa thích cậu ấy. Nếu muốn , cậu ấy nhất định hoặc chính cậu ấy cũng chẳng biết lí do là gì. Guitar quyết định liên lạc với Bánh Sữa nữa, cậu ấy bảo nhất định quên được ấy. Cho đến ngày chúng tôi tốt nghiệp, Bánh Sữa đến gặp tôi, đó cũng là lần đầu tiên tôi chuyện với Bánh Sữa. ấy hỏi tôi tình hình của Guitar. Tôi cậu ấy vẫn ổn. Lúc đó tôi tự hỏi, liệu Bánh Sữa lần nào rung động vì những lời tỏ tình của Guitar chưa? Tôi tự hỏi có nên cho ấy biết Guitar đau khổ như thế nào , có nên cho ấy biết Guitar giờ trở nên trầm mặc và bắt đầu hút thuốc mỗi khi buồn ? Cuối cùng khi tôi còn chưa kịp quyết định, Bánh Sữa chỉ để lại câu cảm ơn rồi quay . Tôi đương nhiên chuyện đó cho Guitar. Tối hôm đó Guitar rủ tôi ăn lẩu, bảo là liên hoan chia tay quãng đời sinh viên. Cậu ấy gọi nồi lẩu gà và 2 chai rượu, tuyệt nhiên rót cho tôi giọt nào, mình uống liên tục 5 chén. Đến chén thứ 6 bị tôi giật lại: - Cậu có điên ? Nhớ gặp Bánh Sữa ! Cậu ấy giật lại chén rượu, uống hơi rồi hét vào mặt tôi: - Bánh Sữa thích tớ! ấy ghét tớ! - Cậu đâu cần phải vì người thích mình mà như thế này chứ! Đồ ngốc! Tửu lượng của Guitar tốt, uống vài chén chếnh choáng, mặt đỏ bừng như con gà chọi, bắt đầu lẩm bẩm những câu đầu cuối. Mãi sau cậu ấy lôi điện thoại ra, ấn phím số 1 rồi đợi cho đến khi đầu dây bên kia bắt máy hét lên: - Bánh Sữa, em! Tôi biết Bánh Sữa gì với Guitar nhưng cậu ấy khóc. - Tớ phải tìm Bánh Sữa! Cậu ấy ném lại cho tôi câu đó rồi bỏ . 20’ sau Guitar quay lại, dắt theo cả Bánh Sữa. Tôi thấy họ cầm tay nhau. Sau này Guitar bảo với tôi, Bánh Sữa muốn nhận được lời tỏ tình thực từ cậu ấy. phải lời tỏ tình mượn từ người khác, phải lời tỏ tình tích góp được từ phim và tiểu thuyết mà là lời tỏ tình xuất phát từ trái tim, lời tỏ tình chỉ thuộc về Bánh Sữa mà thôi. ~ Muốn có được tình cảm chân từ người nào đó, hãy dùng tình cảm chân của mình để làm cảm động tình cảm đó ~
Câu chuyện số 3: Định nghĩa hạnh phúc Có lần khi chờ xe bus, tôi tình cờ nghe được câu chuyện của hai người phụ nữ lớn tuổi. Người A : - Nó xinh xắn lắm, học hành tử tế đàng hoàng, thế nào lại lấy phải thằng này làm công nhân quèn, giờ hai vợ chồng về quê làm công ty lương ba cọc ba đồng thôi. Người B tiếp lời: - Đúng là cái duyên cái số mà. Chỉ khổ nó thôi, đầy thằng tử tế hỏi nó có thèm đồng ý đâu, cứ nhất quyết đòi lấy thằng này, ngăn cũng được. Câu chuyện này khiến tôi nhớ đến người bạn học của mình. Hồi chúng tôi học lớp 10, ấy cậu bạn cùng khóa. Cậu ta trong trí nhớ của tôi là người chẳng chịu học hành, lúc nào cũng phì phèo hút thuốc, hút nhiều đến mức mỗi lần cậu ta cười với bạn của tôi là tôi lại thấy hàm răng xỉn vì thuốc ấy. Nhưng ấy lại cấm cậu ta hút thuốc, thậm chí ấy còn cảm thấy thích thú với từng vòng khói trắng. Tôi hiểu ấy thích cậu ta nên mới thích thuốc lá hay ngay từ đầu ấy thích những thứ như thế rồi. Năm lớp 12, bạn tôi có bầu. Hai người họ bỏ học rồi làm đám cưới. Tôi cũng đến dự. Nhìn ấy hạnh phúc với bộ váy cưới, những cảm giác tiếc nuối tôi dành cho người bạn thông minh, xinh đẹp ấy cũng dần biến mất. Lúc đó tôi nghĩ, có lẽ chẳng có gì là tốt cả vì có lẽ, ấy thực hài lòng với lựa chọn của mình. Mãi đến năm ngoái, khi chúng tôi quyết định họp lớp và liên hoan tại nhà hàng ở quê, tôi mới gặp lại ấy. Đám con chúng tôi kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện còn ấy tuyệt nhiên chỉ nhắc đến chồng và con mình. ấy : “Sau khi kết hôn, chồng mình xin làm công ty, hàng tháng kiếm thêm chút tiền. Mình mang bầu, ấy cho làm nên chỉ nhận việc về làm thêm ở nhà lúc rảnh rỗi. Chồng mình làm việc vất vả nhưng lại chẳng bao giờ ra, sợ mình lo lắng. Mỗi ngày trước khi ngủ ấy đều chuyện với con, hát cho con nghe, cũng bỏ thuốc lá vì sợ ảnh hưởng đến mình và con. Giờ lương tháng hai vợ chồng cũng đủ ăn với nuôi con, còn phải nhờ cậy bố mẹ như trước nữa. Chồng mình vậy thôi nhưng hiền lành lắm, có dịp các cậu đến nhà mình chơi nhé!” ấy dịu dàng cười như thể vừa kể chuyện vừa đắm chìm trong những hạnh phúc mà mình có vậy. Tôi biết những người khác nghĩ gì, nhưng tôi thấy đó là nụ cười đẹp nhất của ấy, đẹp hơn cả nụ cười của 18 tuổi mang mình chiếc váy cưới màu trắng năm nào. Khi đó tôi nhận ra, mỗi người có cách định nghĩa về hạnh phúc khác nhau. Có người hạnh phúc với cuộc sống giàu sang phú quý, có người hạnh phúc khi nhận được lời tỏ tình từ người mình thích bấy lâu, hay như bé hạnh phúc khi được mẹ mua cho chiếc váy mới, cũng có người như bạn tôi, hạnh phúc với cuộc sống bình yên giản dị. Còn với tôi, hạnh phúc là khi ta biết thỏa mãn với hạnh phúc ta có và chỉ có ta mới biết ta hạnh phúc như thế nào.
Câu chuyện số 4: Thịt ba chỉ Tôi quen người bạn mạng có nick name là Thịt ba chỉ. Tôi chỉ biết Thịt ba chỉ là con trai, hơn tôi 3 tuổi vì chúng tôi hứa với nhau hỏi những chuyện liên quan khác. Ban đầu tôi và ấy chuyện với nhau khi cần lời khuyên từ đối phương, dần dà lại chia sẻ nhiều thứ hơn về cuộc sống. Nhưng tuyệt nhiên chưa lần nào nhắc đến chuyện gặp mặt. Thịt ba chỉ rất am hiểu về u não và câm bẩm sinh. Tôi nghĩ có lẽ ấy là bác sĩ. Thịt ba chỉ online thường xuyên, vài ba ngày tôi mới thấy ấy xuất lần. Cũng phải, nếu ấy là bác sĩ, hẳn là có nhiều thời gian rảnh rỗi. ngày tháng 9, Thịt ba chỉ gửi cho tôi bức ảnh của . Đến trẻ con cũng có thể nhận ra đó là tấm ảnh chụp trộm. Tôi gửi icon mặt cười gian xảo cho ấy rồi bảo: “ bao nhiêu tuổi rồi mà còn chụp trộm người ta chứ, dũng cảm tiến đến làm quen ”. ấy gì, chỉ gửi lại icon mặt cười rồi offline. Ba ngày sau Thịt ba chỉ nhắn tin cho tôi. ấy bảo ấy là người rất vui vẻ và hoạt bát. Tôi đáp: “Chúc mừng sa vào lưới tình”. ấy cũng lại chỉ nhắn icon mặt cười rồi biến mất. Lần này Thịt ba chỉ biết mất hẳn 3 tháng. Tôi cũng gửi vài tin nhắn cho ấy nhưng chúng luôn nằm trong tình trạng chưa được xem. Buổi tối hôm ấy, khi tôi vừa định ngủ nhận được tin nhắn của Thịt ba chỉ: “Xin lỗi em, bận quá nên online được”. Tôi gửi lại icon mặt giận dữ: “Em còn tưởng có bồ quên bạn rồi đấy!”. ấy nhắn lại 10 icon mặt khóc. Tôi hỏi tình hình đương của ấy, ấy lại hỏi ngược lại tôi: “Con các em thường thích được nhận quà gì vào ngày sinh nhật?”. Tôi bảo: “Mỗi người sở thích nhưng em thích quà handmade, món quà dùng cả tâm huyết và tình cảm của mình để làm ra mới là món quà đáng quý nhất”. tuần sau, Thịt ba chỉ nhắn tin hỏi địa chỉ nhà và số điện thoại của tôi, ấy bảo muốn gửi cho tôi món đồ. Hai ngày sau, bưu phẩm được gửi đến. Đó là bức thư tay. “Chào cỏ, là Thịt ba chỉ đây! chưa bao giờ với em là ở đâu, làm nghề gì phải ? Có lẽ em nghĩ là bác sĩ, thậm chí có lần em còn vô tình hỏi về công việc ở bệnh viện nữa. Quả thực ở viện rất vất vả. Hàng ngày phải chống chọi với cơn đau từ bệnh u não trong khi thể thốt lên lời nào vì câm bẩm sinh. dám gặp em, cũng chẳng có cơ hội để gặp em, nhưng nghĩ em chắc chắn là xinh đẹp và tốt bụng. Em vẫn nhớ người thích chứ? ấy bị hỏng giác mạc sau vụ tai nạn ô tô. thể chuyện với ấy, ấy cũng thể nhìn thấy . chỉ có thể lẳng lặng nghe ấy hát, nghe ấy trò chuyện với mọi người. ấy là người khiến khao khát được sống hơn bao giờ hết, cũng lại là người khiến muốn mình chết hơn bao giờ hết. Em biết , giác mạc của phù hợp với ấy. Chỉ khi chết, ấy mới có thể bắt đầu cuộc sống mới; chỉ khi chết, mới được cùng ấy ngắm nhìn mọi điều tuyệt đẹp thế gian này. còn nhiều thời gian nữa nhưng thực , chưa bao giờ nghĩ mình hạnh phúc đón nhận cái chết đến như vậy. Cỏ à, ngày em nhận được bức thư này là ngày còn đời nữa, cũng là ngày ấy được phẫu thuật ghép giác mạc. Nếu có kiếp sau mong chúng ta mãi là bạn. Ở kiếp sau ấy, đường đường chính chính nắm tay ấy đến gặp em. Cảm ơn em vì lắng nghe mọi chuyện của . Vĩnh biệt!” Khi ấy, tôi khóc ngừng lại được. Thịt ba chỉ rồi, ấy vĩnh viễn offline. Tôi mở lại tấm hình ấy gửi cho tôi, trong hình ấy cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết – đôi mắt đẹp. Tôi gửi tin nhắn cuối cùng cho Thịt ba chỉ: “Món quà của tuyệt vời.”
Câu chuyện số 5 Học cùng khoa ở trường đại học với tôi có bạn rất xinh. Bạn cứ thử đứng trước cổng trường tôi, túm bừa bạn sinh viên nào đó rồi nhắc đến tên Chuông Gió mà xem, bạn biết ấy nổi tiếng đến mức nào. Mức độ xinh đẹp của ấy phải là mức tôi có thể dùng nhan sắc của mình mang ra so sánh được. Tôi quen Chuông Gió nên tất cả những gì tôi biết về ấy đều thông qua bạn bè và những bài đăng diễn đàn của trường. Ngày nào cũng phải có ít nhất hai bài nhắc đến ấy. Đối với các bạn nam, ấy là nữ thần. Đối với bộ phận các bạn nữ ấy lại là kẻ đáng ghét. Tôi cũng có lúc ghen tị với Chuông Gió, chính là ghen tị với vẻ đẹp của ấy ấy. Những bài đăng về Chuông Gió cũng nhiều thể loại lắm, có người khen, người chê, có người xấu, có người thản nhiên mắng chửi nhưng ấy từ trước đến nay vẫn luôn im lặng, chưa bao giờ đáp trả bất cứ lời nào. Vả lại, cũng chẳng có ai có bằng chứng thực rằng ấy xấu xa đến như vậy. Người ta bảo càng ở cao càng lạnh, tôi cũng biết ấy có “lạnh” nữa. Khi chúng tôi học năm thứ 2, chuyện Chuông Gió cướp bạn trai của bạn được bàn tán ầm ĩ diễn đàn. Lần này có cả ảnh kèm. Bức hình ấy chụp vào buổi tối, trong hình có chàng cúi xuống hôn . Ai cũng dễ dàng nhận ra trong ảnh, còn chàng trai đó, ai dám chắc là bạn trai của người bạn ấy nếu chỉ nhìn từ đằng sau như vậy, mà cũng đâu có ai biết bạn trai của người bạn ấy là ai, ai dám chắc người viết ra điều đó biết 100% chứ. Người trong cuộc còn lên tiếng mọi phán đoán cũng chỉ là phán đoán mà thôi. Cũng có người bênh vực Chuông Gió, có người còn cố gắng tìm ra bằng chứng để chứng minh đó là ảnh ghép. Tuy nhiên người ta thường hay cứ tin vào những gì số đông tin tưởng. Từ lần đó, những bài viết mắng chửi ấy ngày tăng lên. 3 tháng sau, Chuông Gió học nữa. Có người bảo ấy làm mấy chuyện xấu xa nên còn mặt mũi nào để đến trường, có người bảo ấy du học, cũng có người lại bảo ấy có thai. Tuy nhiên chẳng ai biết là gì. Chuông Gió nghỉ học, diễn bình lặng hẳn , thỉnh thoảng có người nhắc đến ấy nhưng cũng chỉ nhận được vài ba lời đáp lại. Việc năm đó Chuông Gió có cướp bạn trai của bạn hay cũng chẳng ai có lời giải đáp, còn ấy, trong mắt của nhiều người, vẫn mang cái danh kẻ bị người khác coi thường.
Tên truyện: Cậu ấy và tôi Tác giả: Cỏ Thể loại: đại, thanh xuân Tình trạng: sáng tác Giới thiệu: ngày mùa thu, khi tôi dọn dẹp lại đồ đạc trong nhà tìm thấy bức ảnh từ nhiều năm trước. Trong bức ảnh đó tôi đứng cạnh cậu ấy cười tươi đến vậy. Có lẽ ai cũng từng trải qua khoảng thời gian tươi đẹp như thế. Chương 1: Bước chân đầu tiên trong quá trình trở thành người lớn của tôi Tháng 6, chúng tôi bắt đầu kì thi đầu vào cấp 3. Tôi miệng căng thẳng nhưng lúc nào cũng lẩm bẩm câu “Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật”. Mẹ tôi bảo nếu thành tâm khấn “Nam Mô A Di Đà Phật” chuyện khó khăn nhất cũng có thể vượt qua. Tôi khấn đến lần thứ 149 bị gọi vào phòng thi. Đề toán với tôi khó cũng dễ, ngày thi đầu tiên cũng coi như suôn sẻ. Ngày thứ 2 thi ngữ văn, mẹ tôi chuẩn bị 1 đĩa đậu phụ lớn, bắt tôi ăn đến xém chút nữa là cho ra bằng sạch. Sau đó, ngữ văn tôi làm theo cảm tính. Ngày cuối cùng, những câu hỏi tiếng làm khó được tôi. Bố tôi bảo cứ đà này cũng có thể được chọn vào lớp tốt tốt chút. 10 ngày sau, kết quả thi dán đầy trường. Tôi nhìn bảng điểm mà ngậm được miệng lại. 41 điểm. Nếu phải tôi “chó ngáp phải ruồi” có lẽ giám thị khi chấm bài hoa mắt mất rồi. Nếu cả hai đều phải đích thị khi lên danh sách chắc hẳn đánh nhầm tên tôi với tên bạn khác. Điều đáng hơn nữa là tôi so với bạn cao điểm nhất trong đợt thi này, chỉ ít hơn 0.5 điểm. Cái vinh quang này khiến tôi có chút gì đó bất an. Bố mẹ tôi ngược lại, vô cùng hãnh diện, gọi điện thông báo cho tất cả họ hàng. Sau đó, mẹ tôi hồ hởi dẫn tôi mua sắm, chỉ cần tôi thích, mẹ tôi đều mua hết. Nhưng tôi cũng có giới hạn, sắm 3 bộ là đủ rồi, dù sao học cũng chỉ mặc đồng phục. Bố tôi thậm chí còn gần như ngay lập tức mang về cho tôi chiếc xe đạp màu hồng mà mỗi lần tôi qua đều ngoái mỏi cả cổ lại nhìn ấy. Bất an, lo lắng? Thôi dẹp hết! Tôi phải tận hưởng đãi ngộ nghìn năm có của bố mẹ tôi . Ngày nhập học, tôi được xếp vào lớp số 1. Cả trường cấp 2 của tôi cũng chỉ có mình tôi vào lớp 1. Lớp mới của tôi có 40 người, nam nữ bằng nhau. Tuy nhiên, các bạn nam từ đầu đến cuối đều chỉ cùng nhìn về hướng. Đương nhiên họ hướng về tôi, họ hướng về bạn nữ xinh đẹp hơn tôi 0.5 điểm kia kìa. Phải thế nào nhỉ, mức độ xinh đẹp của bạn nữ ấy phải là mức tôi có thể mang nhan sắc của mình ra so sánh được. Tôi thấy vài bạn bóng gió gì đó bạn ấy nhưng tôi lại chẳng bận tâm. Hội các bạn nam hâm mộ người hơn tôi 0.5 điểm kia đâu phải của riêng mình tôi. Thầy chủ nhiệm lớp tôi khá khó tính, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, trán đầy nếp nhăn dù thầy mới 26 tuổi. Chúng tôi gọi thầy là Bão Cát. Thầy Bão Cát chỉ định Hoa Khôi làm lớp trưởng và xếp chúng tôi ngồi xen kẽ nam nữ. Đám con trai cứ nhao nhao lên, ai cũng muốn ngồi cùng Hoa Khôi. Cuối cùng thành viên khiến bọn họ ghen tị lại là bạn nam bé tí tẹo, nom như học sinh tiểu học. Chúng tôi gọi cậu ấy là Em Bé. Tôi ngồi phía trong bàn thứ tư, cạnh tôi là cậu bạn đeo kính khá ít . Vì cả lớp chỉ có mình cậu ấy đeo kính nên chúng tôi gọi cậu ấy là Bốn Mắt. Tôi với Bôn Mắt: “Chào cậu, bạn cùng bàn”. Cậu ấy nhìn tôi cười: “Chào cậu!” Ngày đầu tiên đến trường, tôi cũng tránh khỏi cảm giác hồi hộp. Dù sao cũng là bước chân đầu tiên trong quá trình trở thành người lớn của tôi. Tôi phải làm nó trở nên oai hùng mới được! Tiết đầu tiên là vật lý của thầy Bão Cát. Thầy giảng bài khá hay nhưng mấy cái lí thuyết về cơ học ấy lại chẳng vào đầu tôi chút nào. Bốn Mắt bên cạnh tôi chép lia lịa. Thầy Bão Cát gì cậu ấy đều chép hết vào vở. Tôi rất muốn quay sang hỏi cậu ấy thực mỏi tay à nhưng nghĩ đến mối quan hệ bạn cùng bàn ngày giữa chúng tôi nên tôi quyết định để dành nó cho những lần sau. Cuối cùng 45’ đầy “cơ” và “chuyển động” cũng trôi qua. bạn Lải Nhải ngồi tôi quay xuống : - Cậu có hiểu bài ? Tôi tiu nghỉu lắc đầu. Lải Nhải liền cầm lấy tay tôi làm bộ mặt rưng rưng như sắp khóc: - Đồng chí! Tự nhiên tôi cảm thấy mình được an ủi. ra phải chỉ có tôi có thiên phú về vật lý. Lải Nhải đúng là lải nhải, cả buổi cũng ngớt. Ngồi cạnh Lải Nhải là Dưa Hấu. Chúng tôi gọi như vậy vì mái tóc ngố tàu của cậu ấy chẳng khác gì quả dưa hấu cắt nửa. Khi tôi vẫn còn mơ hồ trong vật lý bạn Chim Sẻ từ đâu về đưa lên tin sét đánh: - Nghe giáo viên dạy ngữ văn là Bà la sát! Thôi xong, tôi những có thiên phú về vật lí mà còn có thiên phú về văn học. Lải Nhải thấy mặt tôi nghệt ra vỗ vai tôi : - Đừng lo, còn có mình! Ngay lúc đó tôi xác định, Lải Nhải chính là đồng chí chí cốt của mình. Tiết thứ hai là tiếng , tôi đương nhiên như cá gặp nước nhưng lại thể nhiều vì phần lớn các bạn trong lớp đều biết như tôi, số còn lại giỏi hơn tôi. Bạn cùng bàn của tôi nằm trong số còn lại ấy! Khi tôi hỏi Bốn Mắt về câu thành ngữ tiếng , cậu ấy liền xổ tràng tiếng ra giải thích. Tôi ngoài mặt giả bộ hiểu nhưng lại thầm rủa trong lòng: “Chết tiệt, cậu có thể tiếng người được ?”. Lúc đó có chết tôi cũng ngờ được rằng cậu ấy lại : - Cậu hiểu chưa, thử giải thích lại cho mình xem nào. Tôi lắp bắp: - Mình… mình…vẫn chưa hiểu. Lần này cậu ấy đẩy kính lên, lại xổ thêm tràng tiếng khác. Định chơi tôi à? Tôi là tôi hiểu, cậu ấy có nghe vậy? Tôi tức giận giật lại quyển sách của mình rồi : - Cậu thích giúp câu, mình làm phiền cậu! Thế là tôi chính thức tuyên bố chiến tranh lạnh với bạn cùng bàn sau chưa đầy 2 giờ bắt đầu quá trình trở thành người lớn của mình. Cuối cùng nó chẳng uy phong cũng chẳng lẫm liệt tẹo nào.