Mỹ nhân kế, quân cờ vương phi - Tố Tử Hoa Thương (C39/297)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      :shiver:CHƯƠNG 31. NÀNG LẠNH NÓNG:042:

      “Bách Hợp, tiết xuân năm nay lạnh !”

      Hai vành mắt Bách Hợp lập tức đỏ lên, nàng ta ngẩng đầu, cố gắng ngăn những giọt nước mắt rơi xuống. Tháng tư lịch sao có thể có tiết xuân hàn chứ, chỉ sợ đó là cái lạnh trong lòng!

      “Vương phi... nếu ... để nô tỳ đến tìm Vương gia, có thể... dạo gần đây Vương gia bận rộn quá...”, Bách Hợp nghẹn ngào, khóc thành tiếng.

      Nàng ta hiểu, trong kí ức Vương gia sủng chủ tử như thế, sao giờ xảy ra chuyện lại đoái hoài?

      Điều càng khiến nàng hiểu đó là, Vương phi lại như có gì xảy ra, thân thể biến thành bộ dáng thế này, vậy mà sống chết vẫn để nàng gặp Vương gia.

      “Bách Hợp, ngoài trời nổi gió rồi đúng ?" Mặc Sương tựa hồ nghe thấy nàng hỏi, vì lâu chuyện, nên giọng nàng có chút khản đặc.

      “Thưa vâng!” Bách Hợp vốn nghĩ nàng sợ gió lạnh nên liền đến bên cửa sổ đóng lại.

      “Đừng... đừng đóng cửa!”

      Đó là thứ duy nhất giúp nàng có thể nhìn thấy bên ngoài, nếu như đóng cả nó nàng cả ngày hay đêm cũng chẳng phân biệt được.

      Nghe tiếng gió thổi phần phật vào tấm giấy dán cửa, mắt nàng khẽ sáng lên, “Bách Hợp, đây là gió Đông sao?”

      Thấy bộ dạng chủ tử như thế, Bách Hợp cảm thấy lòng mình vô cùng xót xa, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, “Bây giờ giữa mùa xuân, đương nhiên đây là đông phong ạ”

      “Đúng thế!”, Mặc Sương nhếch nhếch khóe môi, “Có lẽ vì nằm ở đây quá lâu rồi nên ta quên mất bây giờ là mùa xuân. Bách Hợp, ngươi có thể đem mấy con con diều trong phòng ra ngoài thả ? Để cho ta ngắm nhìn và cảm nhận được chút khí mùa xuân?”

      “Vâng”, Bách Hợp cắn chặt môi, những giọt lệ vốn kiềm nén giờ lại lần nữa lăn dài, nàng hít hít mũi, cười vui vẻ , “Chỉ cần Vương phi cảm thấy vui, người bảo nô tỳ làm gì cũng được!”

      Bách Hợp ra sân viện thả diều, khi đạt đến độ cao đủ để Mặc Sương nhìn thấy được, nàng liền đem cuộn dây diều đặt bên bậu cửa sổ.

      Chẳng mấy chốc, mười mấy con diều được thả lên, nhuộm cả khoảng trời xanh xanh đỏ đỏ trước cửa sổ của Mặc Sương.

      “Tốt lắm, có thể bay lượn tốt... có được tự do tốt...”

      ***

      Vũ Mặc hiên

      Lãnh Kỳ Túc ngồi trước thư án tay cầm một quyển sách tùy tiện lật vài trang, từ trang này đến trang khác, biết vì sao chữ cũng nhìn vào.

      Nặng nề đem sách đặt xuống bàn, phủi phủi tay áo, ngẩng đầu nhìn ra ngoài bầu trời đen kịt, mày kiếm dần nhíu chặt.

      Vì sao trời mãi vẫn mưa? Mới tháng tư thôi, ấy thế mà oi bức, hanh khô như tháng sáu.

      “Linh Lung, đem quạt đến đây cho Bổn vương!”

      Linh Lung thần sắc có chút trầm xuống, sau vài giây im lặng mới cong cong khóe môi cười nhạt, “Vương gia, tâm tĩnh tự nhiên mát!”

      Ý tại ngôn ngoại!

      Lãnh Kỳ Túc ánh mắt khẽ lóe lên, hơi nghiêng đầu nhìn nàng cái, sắc mặt lạnh lùng, đứng dậy, thẳng ra ngoài.

      Nghênh đón cơn gió dữ dội thốc vào mặt, híp híp mắt, cảm giác thoải mái ít.

      Bầu trời vẫn đen nghịt như thế, ràng mới chính ngọ mà khiến người ta ngỡ rằng sắp hoàng hôn.

      Bất ngờ, nền mây đen u có những dải màu xanh đỏ thu hút tầm mắt của , nhìn kĩ lại, ra là mười mấy con diều bay lượn.

      [​IMG]
      :06(1):CHƯƠNG 32. CHẲNG CÓ TÌNH XƯA:06(1):

      Bất ngờ, nền mây đen u có những dải màu xanh đỏ thu hút tầm mắt của , nhìn kĩ lại, ra là mười mấy con diều bay lượn.

      Từng con diều bay lượn trong cơn gió dữ dội, như muốn dứt khỏi sợi dây ràng buộc, những màu sắc sặc sỡ bắt mắt như tô điểm thêm cho bầu trời Vũ Mặc hiên bớt phần ảm đạm.

      Lãnh Kỳ Túc hai mắt nhíu lại, đây phải là những con diều ngày lễ đó mua cho Mặc Sương hay sao?

      Nhớ đến nữ nhân ấy, tim kiềm được mà co thắt lại, cũng chẳng biết bây giờ nàng ta như thế nào?

      có thể cứu nàng, nhưng lại thể cứu.

      Tâm tư của kẻ hạ độc hiểu rất , nhưng cũng chính vì vậy lại càng thể hành động bừa bãi.

      Trong cuộc minh tranh ám đấu chốn cung đình này nàng chỉ có thể là vật hy sinh mà thôi.

      Đây cũng chính là lý do lui tới U Mai uyển thêm lần nào nữa. Kỳ , giết qua ngàn vạn người, nhưng chẳng hiểu vì sao, lại biết dùng thái độ nào để gặp người sắp chết là nàng.

      “Vương gia, người muốn U Mai uyển nhìn chút ? Nghe , tình trạng của Vương phi vô cùng ổn!” biết từ lúc nào, Linh Lung đứng sau lưng , trong tay cầm cây quạt. Nàng cũng ngước nhìn những con diều trời, thần sắc miên man.

      “Vậy sao?” Lãnh Kỳ Túc trả lời, chỉ nhếch mép cười với thái độ bất cần, “Bổn vương thấy cần thiết, vẫn còn nhã hứng thả diều thế kia, chắc chắn chẳng phải như ngươi vô cùng tốt”

      Linh Lung thu ánh mắt lại, lặng lẽ nhìn bên mặt nghiêng tuyệt diễm của , trầm thấp nhả ra câu, “ ra, tình trạng tốt hay tốt, Vương gia trong lòng rất ràng rồi, phải sao?”

      Dừng lại chút, nàng tiếp tục , “Người trúng phải độc "bán diện thương" nhiều lắm chỉ sống được tháng, mà trong tháng này lại phải chịu nỗi đau giày vò khôn xiết, tính thời gian đến nay Vương phi có lẽ bên mắt mù, còn tai có lẽ…”

      “Vậy làm sao?”, Lãnh Kỳ Túc hai mắt khẽ lóe, quay đầu hét lớn cắt ngang lời nàng, “Nàng ta chẳng qua cũng chỉ là con nô tỳ Bổn vương bỏ mười mấy lạng bạc ra mua ờ chợ nô mà thôi”

      Linh Lung hạ mắt, nhàn nhạt mỉm cười, “ sao? Vương gia nghĩ như thế?”

      “Đương nhiên!” Lãnh Kỳ Túc phủi tay áo rồi lại quay đầu tiếp tục nhìn những con diều sặc sỡ trời, song khóe môi mím chặt thành đường, còn ánh mắt ngập tràn băng lạnh.

      ***

      U Mai uyển.

      Mặc Sương yếu ớt nằm giường, mượn khe cửa ngắm nhìn những con diều bay lượn, ánh mắt vô hồn tựa như hình nhân gỗ.

      Con chích chòe than suốt ngày chiêm chiếp hót hôm nay cũng im lặng lạ thường, nó chỉ đậu bên gối nàng, ngừng lấy chiếc mỏ dài của mình mổ lên tóc nàng.

      Đúng, những con diều ấy là do nàng cố ý thả lên, U Mai uyển nằm ở góc khuất, còn Mặc Vũ hiên nằm ở hướng tây, nàng chỉ học theo những người cổ đại mượn vật người mà thôi. Chỉ muốn để cho nam nhân đó thấy được những chiếc diều này, có lẽ niệm chút tình xưa nghĩa cũ.

      Xem ra, chẳng có tình xưa!

      Hoặc dã nhìn thấy được chăng?

      Thôi bỏ , nàng cười trào phúng, mặc dù nhìn thấy, nhưng phải biết nàng đến bước đường này, nếu muốn đến sớm đến rồi.

      Mà phía Dật ca ca vẫn mực bảo nàng tiếp tục nhẫn nại.

      Nàng cười khổ, tiếp tục chịu đựng sợ là cũng chẳng đổi được thuốc giải, đúng ?

      “Bách Hợp, đem dây diều tất cả đều cắt đứt hết !”

      LỜI TRANSLATOR:
      Lâu quá vào thăm nhà đóng bụi hết cả lên, hix, mong các bạn vẫn ủng hộ :04(1):
      Last edited: 10/10/16
      Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Bonus thêm 1 chương @Đặc Lôi Tây, lâu quá mới post chương mới.
      Đặc Lôi Tây thích bài này.

    3. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      @Chris nếu rãnh thì sẽ làm thui, có lẽ còn là 2c ko chừng :)
      Chris thích bài này.

    4. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      :010:CHƯƠNG 33. ĐẶT TẠI NƠI NÀO:010:

      “Bách Hợp, đem dây diều đều cắt cả

      Nếu thả diều mà chẳng có ích lợi gì, mà bản thân trong hoàn cảnh giam cầm này, thôi hãy thả tự do cho diều!

      Ngày 24 tháng 4, mưa như vũ bão, sấm chớp vang trời.

      Song những thứ này Mặc Sương thể cảm thấy được nữa, bởi vì ý thức nàng bắt đầu trở nên hỗn độn, chốc chốc ngủ thiếp , chốc chốc lại bừng tỉnh, hơn nữa mặc dù tỉnh nhưng thần trí vẫn mơ mơ hồ hồ, ý thức đứt đoạn.

      Nàng tiếng nào, bất k là hôn mê hay tỉnh táo, chỉ nằm im lặng ở đó, giống như phiến lá khô lúc nào cũng có thể bị gió thổi , tựa như chết rồi.

      Bách Hợp vành mắt đỏ hoe, đem muỗng nước cháo đút cho nàng, nhưng mỗi lần như thế, phân nửa muỗng cháo lại theo khóe miệng chảy ra ngoài.

      Cứ như thế, đút rồi lau, lau rồi lại đút, cháo nguội từ lâu, ấy thế phần đút được vẫn chưa đến nửa chén.

      Bách Hợp cuối cùng phẫn nộ đập mạnh chén cháo xuống đất, nằm bò mép chăn mà bật khóc lớn, nhưng với động tĩnh như thế vẫn khiến nữ nhân nằm giường có chút phản ứng gì, nàng hai mắt vẫn khép chặt.

      biết khóc bao lâu, Bách Hợp từ trong chăn ngẩng đầu, bất ngờ như nghĩ ra điều gì, nàng liền đứng phắt dậy, điên cuồng chạy ra ngoài.

      Mặc Vũ Hiên.

      Lãnh Kỳ Túc tay quân trắng, tay quân đen, tự mình đánh cờ.

      “Dạ Phong, ngươi xem, con cờ này Bổn vương nên đặt ờ đâu?” ngón tay phải thon dài vân vê quân trắng, bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thống lĩnh thị vệ Dạ Phong đứng bên cạnh.

      Dạ Phong sắc mặt có chút khó xử, đến đây để thông báo tỳ nữ Bách Hợp của U Mai uyển quỳ trước cửa Vũ Mặc Hiên, thế nào cũng , mà mưa càng ngày càng lớn, nàng ta cứ quỳ dầm mưa như thế, sợ là có chuyện.

      Ai ngờ rằng nam nhân này lại vờ như nghe thấy gì, ngược lại còn hỏi gã cách đánh cờ.

      Từ lúc còn là thị vệ cho đến khi lên được chức thống lĩnh, từ lúc chỉ phụ trách an toàn trong phủ cho đến khi theo Lãnh Kỳ Túc ra trận, gã theo hầu nhiều năm, nhưng hiểu vì sao, gã cảm thấy tài nào hiểu thấu .

      “Vương gia, thuộc hạ là kẻ thô tục, hiểu kỳ nghệ, chỉ là…. Nhìn cục diện cờ thế này, quân đen quá nhiều, lại còn vây quanh quân trắng, sợ là quân trắng này đặt ở đâu cũng đều thành quân cờ bỏ .”

      “Vậy sao, quân cờ bỏ ?” Lãnh Kỳ Túc gật gù, thần sắc hơi tối lại, bất ngờ hai mày nhếch lên, “Vậy đặt tại đây thế nào?” chỉ ngay vị trí ở giữa, nơi có loạt quân quen vây quanh.

      “Như thế phải tự chui đầu vào lọ, dâng mình cho cọp sao?” Dạ Phong ngạc nhiên, xung quanh đều là quân đen, nếu đem quân trắng đặt vào giữa, cho dù là người hiểu cách đánh cờ cũng biết được, đó là con đường tự sát.

      ! Có khi tự động xuất kích, tự động chui đầu vào rọ lại có thể có được kết quả ngoài mong đợi!” khóe môi mỏng chầm chậm nhếch thành nụ cười khiến người ta say đắm, giơ tay đem quân trắng dứt khoát đặt xuống vị trí đó.

      Khi Dạ Phong vẫn còn ngơ ngẩn vì câu kia đột ngột đứng dậy, với tay lấy chiếc dù đặt bên cửa, tiến thẳng ra ngoài màn mưa dữ dội.

      “Vương gia, mưa lớn thế này, ngài còn muốn đâu?” Linh Lung đứng dưới mái hiên, thần sắc lo lắng hỏi.

      “Vào cung!”
      Chris thích bài này.

    5. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      :032:CHƯƠNG 34. NHẪN NẠI ĐƯỢC:032:

      Mưa ngày càng dữ dội hơn, giống như cơn lốc quét qua, đất trời chỉ còn lại mảng xám xịt mù mịt.

      Long Ngâm cung

      Lãnh kỳ Dật thân long bào vàng rực ngồi ngay ngắn trước thư án, tay vén tay áo, tay cầm bút lông, chẳng mấy chốc tấu chương xuất chữ “Nhất” ( là chữ này nhé“一”,^_^)

      Bỗng chốc, tiếng sấm rền cái, tay y khẽ run, thế là nền giấy trắng xuất đốm mực đen lan rộng.

      Nghe tiếng mưa và sấm chớp chằng chịt như thế, mùa xuân năm nay sợ là có nạn lũ lụt.

      Lãnh Kỳ Dật nhăn mày, đem bút trong tay gác nghiên ngọc, y ngẩng đầu nhìn ra cửa hô lớn, “Cao Đức Toàn, hôm nay là hai mươi mấy tháng tư rồi?”

      Nội vụ tổng quản Cao Đức Toàn tay cầm phất trần đứng bên cửa, lập tức tiến lên thưa, “Bẩm Hoàng Thượng, là hai mươi sáu tháng tư ạ”

      Hai mươi sáu!

      Lãnh Kỳ Dật mi tâm càng nhíu chặt, Mặc Sương trúng độc là ngày tháng tư, qua bốn ngày nữa tròn tháng rồi.

      Mà Tứ ca bên đó vẫn chút động tĩnh gì.

      Xem ra huynh ấy tâm gan sắt đá , sẵn sàng hy sinh ta để bảo vệ Phong gia.

      Là y đánh giá thấp !

      Vì sao dạo gần đây y thấy Mặc Sương gửi chim chích chòe đến báo cáo tình hình nữa nhỉ?

      Chẳng lẽ...

      Hô hấp của y có chút khó khăn, y dám nghĩ tiếp nữa.

      Đến lúc phải ra tay rồi, nếu tiếp tục như thế này nữa, sợ rằng Mặc Sương phải mất mạng.

      “Cao Đức Toàn, mau đến đây”, y từ trong tay áo rút ra chiếc bình rồi ghé vào tai gã , “Cẩn thận đem độc Bán diện thương này hạ lên vài đại cung nữ trong cung cho ta”

      Hạ độc? Còn là loại kịch độc như thế này?

      Cao Đức Toàn gương mặt trắng bệch, gã hiểu nguyên cớ gì, song lại dám tự mình dò đoán thánh ý, nên hỏi nhiều chỉ nhận lấy rồi y lệnh mà làm.

      , và nhớ làm cho kín đáo chút!”, y phất phất tay, gương mặt lạnh lùng.

      Y muốn tìm lý do danh chính ngôn thuận để Thái y viện bắt tay vào điều chế thuốc giải, chỉ như thế, y mới có thể mượn tay họ để lan truyền thuốc giải ra khắp đất nước.

      Đến lúc đó, thuốc giải của Bán diện thương chẳng phải là thứ hiếm hoi nữa, và nó cũng chẳng lên được gì về thân phận chính trị cả, nên Mặc Sương chắc chắn được cứu.

      Còn vì sao phải hạ độc lên các đại cung nữ, y có tính toán riêng của mình.

      Các tiểu cung nữ thân phận ti tiện, chết vài người chẳng ai quan tâm. Còn nếu là các cung phi trong hậu cung thân phận quá cao quý, khi trúng độc khiến lòng người hoang mang. Vì thế, đại cung nữ là lựa chọn thích hợp nhất, bởi vì họ rất được chủ nhân xem trọng, nếu bị trúng độc, các phi tần nháo nhào kêu gào Hoàng thượng là y đây lệnh cho Thái y viện điều chế ra thuốc giải.

      Nghe tiếng sấm chớp bên ngoài ầm ầm dữ dội, y lặng lẽ than dài tiếng, cơ hội tốt để tóm gọn cả Tứ ca và Phong gia cứ như thế mà lãng phí mất, đáng tiếc làm sao!

      Ngay lúc này, tiểu thái giám Lý tử chạy trối chết vào điện, cúi chào y cái sau đó hổn hển thưa, “Hoàng thượng, vừa rồi, Tứ Vương gia.... Tứ Vương gia vào cung diện kiến Thái hậu, biết hai người họ điều gì, nhưng bây giờ Thái hậu đường đến Long Ngâm cung rồi ạ!”

      Tứ ca sao?

      Lãnh Kỳ Dật mày kiếm nhíu chặt, khóe môi bất giác nhếch lên thành nụ cười mỉm, xem ra người nhẫn nại được chẳng phài là y, bất ngờ như nghĩ ra điều gì đó, y , “Nhanh, mau gọi Cao công công lại mau! rằng chuyện mà trẫm bảo làm trước cứ khoan , về đây, vì Thái hậu thích nhất là món trà Vũ tiền Long tĩnh do chính tay pha!”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :