1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 45: Bốn nha hoàn

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lâm Y nhắm mắt, lời khuyên cũng sáng suốt chút nào, khi mở mắt ra gặp thấy Trương Lương tức giận, đẩy thím Dương lảo đảo, hét lên. “ kẻ hầu mà dám ăn lung tung”.

      Chung quanh có người chê cười nhà họ Trương nghèo túng, càng làm ông ta để ý, máu nóng dồn lên đầu, nhất thời xúc động phẫn nộ, chỉ thêm ba nha đầu nữa, . “Bốn nha đầu, đàn ông nhà họ Trương, mỗi người nha đầu, vừa vặn”.

      Thím Dương cả kinh, khuyên nữa lại bị đẩy ngã nhào ra đất, bà lớn tuổi tay chân già cả, dám tiến lên nữa, đành phải trơ mắt nhìn Trương Lương mang theo bốn nha đầu và người môi giới hướng nhà họ Trương. Lâm Y chen vào đám người, đỡ thím Dương ra, ân cần hỏi. “Bị thương ở đâu, cần lang trung xem sao?”.

      Thím Dương lắc đầu . “ sao, nào yếu ớt như vậy, Nhị lão gia về nhà, Nhị phu nhân nhất định phát giận, chúng ta nhanh về nhìn xem”.

      Lâm Y nâng bà , bước chậm chậm, . “Chúng ta cần xui xẻo, đợi Nhị phu nhân phát giận xong rồi hẵng vào”.

      Thím Dương xoa xoa khuỷu tay vẫn còn ê ẩm, gật đầu nghe nàng, hai người chậm đến cửa nhà họ Trương, chỉ ở ngoài cửa viện trốn tránh vào.

      Trương Lương mang người đến trước mặt Phương thị, Phương thị đứng ở cửa nhà chính nghe ông ta nguyên do, cũng chưa làm ầm ĩ, nhưng cương quyết chịu trả tiền, người môi giới thấy thế, đành phải đến sau lưng Trương Lương, kéo bốn nha đầu , . “ trả nổi tiền, tôi lại mang về, hộ trưởng còn muốn chọn đứa, đừng làm trễ nãi việc buôn bán của tôi”.

      Trương Lương vừa rồi bị khích tướng hơi chọn luôn bốn nha đầu, nếu lại bị dẫn trở về, chẳng phải càng mất mặt, ông ta vội vàng nhanh chân ngăn người môi giới lại, thanh từ tốn . “Cứ từ từ, ta lấy tiền”. Ông ta mới mắng Phương thị, có kết quả, lúc này thay đổi cách khác, kéo bà ta ra chỗ kín đáo, ôn tồn giải thích . “Tôi thấy phu nhân ở nhà vất vả, mua đứa nha hoàn hầu hạ phu nhân mà thôi, phu nhân nghĩ mà xem, nhà chúng ta còn để tang, làm sao tôi nạp thiếp được?”.

      Lời này coi như xuôi tai, còn mang chút lý lẽ, sắc mặt Phương thị hòa hoãn chút, hỏi. “Hầu hạ tôi đứa đủ rồi, ông mua bốn làm gì?”.

      Trương Lương đỏ mặt, . “ mua nha hoàn, chỉ mua cho chúng ta có vẻ keo kiệt, bởi vậy tôi mua thêm vài đứa, phân cho đại ca và các con”.

      Con trai là ruột thịt, mua hai cái nha hoàn sai sử, Phương thị gì, nhưng nghe còn muốn tặng nha hoàn cho Trương Đống, lông mi lập tức nhíu lại. Trương Lương vội vã giục bà ta ra tiền, vội . “Bình thường nhờ vả ai chẳng phải tặng phần lễ vật, các con sau này còn phải trông cậy vào đại ca, có thể nịnh nọt trước?”.

      Mỗi lần có việc, luôn lấy cớ này thoái thác, Phương thị buồn bực trừng ông ta, nhưng vẫn coi trọng con trai của mình, gật đầu đồng ý, lập tức xuống nước, hỏi người môi giới. “ nha đầu bao nhiêu tiền?”.

      Người môi giới thấy Trương Lương thuyết phục được bà ta, thầm giơ ngón tay cái lên, khen. “Vị phu nhân này quả hiền lành”. Mới báo giá tiền. “Bốn nha đầu đều là dung mạo xinh đẹp, mỗi người quan tiền”.

      Phương thị nhìn bốn nha đầu kia ai cũng dung mạo như hoa, trong nội tâm trăm lần muốn, nghe xong giá tiền xoay người bước , . “Nhà chúng ta là nhà nông, mua nha hoàn là để làm việc nặng nhọc, muốn xinh đẹp làm chi, dẫn về ”.

      Người môi giới sợ mất mối làm ăn, kéo cái nha đầu cho bà ta nhìn, . “Tay chân cũng linh hoạt, khó được nhất là thành ”.

      Trương Lương cũng hát đệm bên. “Tuổi chỉ mới mười ba mười bốn, bà nghĩ dạy dỗ thế nào dạy dỗ thế ấy”.

      Lời này Phương thị thích nghe, kéo qua xem xét, nhìn chân tay, nhìn ánh mắt, hỏi vài câu quê quán nơi nào, tại sao bị bán , lại cò kè mặc cả với người môi giới. “Nữ hài mười mấy tuổi ăn nhiều, khí lực lại ít, ta mất nhiều hơn được, mỗi người hai trăm văn, được bán”.

      Người môi giới sững sờ. “Phu nhân ép giá hơi quá đáng”.

      Trương Lương thấy Phương thị trả giá quá mức, vội dàn hòa. “Bớt bớt chút , năm trăm văn”.

      Người môi giới ưng, Phương thị bắt đầu vạch lá tìm sâu, đứa này tay quá , đứa kia chỉ biết dụ dỗ người. Người môi giới nghe được bực mình, . “Dụ dỗ người tính tật xấu gì, nếu bán làm thiếp, bao nhiêu người tranh nhau mua đấy”.

      Đại khái là Lưu Hà nghe ngóng báo tin, Dương thị ra cửa, . “Nha đầu ngươi bán, ngoại trừ xinh xắn chút, còn lại ca hát cũng , múa cũng , đại lão gia nhà nào muốn mua làm thiếp, gạt ai đó”.

      Phương thị thấy Dương thị giúp mình trả giá, rất là kinh ngạc, nghiêng đầu liếc nhìn bà. Người môi giới ngẩng lên, thấy Dương thị dù ăn mặc sơ sài, nhưng khí độ ung dung, ngẫm xem cãi lại thế nào, Lưu Hà ở bên xen vào. “Đại phu nhân chúng tôi là người Đông Kinh, chuyện gì chưa thấy qua, đừng bịa đặt lường gạt làm chi”.

      Người môi giới bị trúng tâm đen, xấu hổ cười, dám tiếp, y theo giá Trương Lương ra, thu hai ngàn văn, bán bốn tiểu nha đầu cho nhà họ Trương.

      Bởi vì Dương thị hỗ trợ trả giá, Phương thị xem bà thuận mắt rất nhiều, đợi bà trở về phòng, dẫn nha đầu dung mạo xuất chúng nhất đến, cười . “Gia đình đại tẩu ba người lại chỉ có nha hoàn hầu hạ, trước nay ít nhiều tiện, chúng em đặc biệt mua thêm đứa, tặng cho đại tẩu sai bảo”.

      Dương thị cũng chối từ, chỉ hỏi. “Xác định là tặng cho tôi?”.

      Phương thị gật đầu. “Dạ phải”.

      Dương thị lại hỏi. “Tùy tôi xử trí?”.

      Phương thị đưa khế bán mình của nha đầu kia qua, cười . “ là nha đầu của đại tẩu, muốn đánh muốn chửi tự nhiên liền tùy đại tẩu nha”.

      Dương thị tiếp khế, tạ ơn bà ta, . “Em dâu tặng cho, đương nhiên phải nể mặt, sao có thể đánh là đánh”. Bà nhìn sắc mặt Phương thị mỉa mai, xem thường bà ta, rũ mắt xuống, vịn tay Lưu Hà vào trong nhà. Trương Đống ngồi trước bàn xem phong thư đồng nghiệp ngày xưa gởi, thấy bà dẫn nha đầu mới tiến đến, ngẩng đầu hỏi. “Ở đâu ra?”.

      Dương thị ngồi xuống, . “Động tĩnh bên ngoài ông đúng là nghe thấy? Nhị đệ dẫn trở về, em dâu tặng cho”.

      Trương Đống đánh giá nha đầu kia mấy lần, mặt lộ vẻ hài lòng, phất tay gọi Lưu Hà dẫn xuống dưới, lại hướng Dương thị thương lượng. “Con trai mất, bà dù sao cũng phải để cho tôi nối dõi tông đường, mấy người thiếp trước đây sinh con được, bán thôi, nha đầu này nuôi sai sử vài năm, đợi đến hết tang kì giữ hiếu, cho nó chải tóc vào phòng tôi hầu hạ, được chứ?”.

      Dương thị nhắm mắt nghĩ đến dung mạo nha đầu kia, lắc đầu . “Hai mươi bảy tháng chịu hiếu, chỉ còn hai năm, nha đầu kia tôi vừa hỏi qua, mới mười ba tuổi, chừng hai năm nữa cũng mới mười lăm, sợ là sinh con tốt. Hơn nữa chúng ta bây giờ còn chưa trả hết nợ, có tiền nhàn rỗi để nuôi thêm miệng ăn, chi bằng bán , đợi ra hiếu kì, tôi chọn cho lão gia đứa khác tốt hơn”.

      Trương Đống luyến tiếc, nhưng lo lắng các mặt phen vẫn là Dương thị có lý, lại nghĩ dù sao Dương thị ngăn đón ông ta nạp thiếp, nạp sớm hay muộn cũng như nhau, đồng ý. “Theo ý phu nhân , gọi ngay người môi giới ban nãy, khỏi mất công”.

      Dương thị đáp, gọi Lưu Hà vào, sai hỏi Lâm Y xem người môi giới ở đâu. Lưu Hà qua, về báo. “Lâm Tam nương ngay tại đầu thôn Đông, chỗ có đám đông vây quanh là chính nó”.

      Dương thị nghe vậy, kêu Lưu Hà dẫn nha đầu kia tìm người môi giới trả lại tiền. Lưu Hà nghe lệnh , người môi giới kia muốn, miệng hàng bán đổi trả. Nhưng nha đầu này dung mạo tốt nhất, cần Lưu Hà biện giải bị lão gia giàu có khác nhìn trúng, Lưu Hà là người linh hoạt, liền trả người nữa, trực tiếp bán cho người khác, ngược lại lời thêm năm mươi văn, về báo cáo sổ sách, được Dương thị khen ngợi vài câu.

      Phương thị tặng nha đầu xinh đẹp nhất cho Đại phòng, muốn nhìn xem Dương thị khốn đốn, ngồi trong phòng cười trộm, chợt thấy thím Nhâm chạy vào . “Nhị phu nhân, Đại phu nhân quả là lợi hại, quay đầu liền đem bán nha đầu đó , Đại lão gia tằng hắng tiếng”.

      Phương thị tin, tự mình đến phòng Dương thị, liếc tứ phía, hỏi. “Sao thấy nha hoàn mới hầu hạ đại tẩu?”.

      Dương thị giải thích, thêm. “Thùng gạo cạn, Đại ca thím muốn bán nha đầu thím tặng, tôi ngăn kịp, cũng đành theo ý lão gia”.

      Phương thị tỏ vẻ hoài nghi. “Đàn ông đời này ai cũng như ai, Đại ca chủ động bán nha đầu? Là đại tẩu bán phải ?”.

      Dương thị cười, cũng cãi, sai Lưu Hà châm trà cho Nhị phu nhân. Phương thị thấy bà cam chịu, trong lòng vừa bội phục vừa buồn bực, nhịn được hâm mộ phen. “Đại tẩu là bản lĩnh, bán nha đầu sạch lưu loát, cũng thấy Đại ca oán giận”.

      Dương thị nhấp ngụm trà, như . “Sớm muộn cũng nạp, phải nối dõi tông đường chứ”. Than thở xong khuyên khuyên Phương thị. “Tôi là vì con nối dòng, thể nạp, thím con cái đề huề, tùy ý Nhị đệ mua nha đầu làm chi, nếu thiếu người hầu, xung quanh thiếu gì phụ nữ có chồng cần làm công, mướn hai người về là xong”.

      Bà dốc sức khuyên Phương thị bán nha đầu mới mua , Phương thị cũng muốn lắm, nhưng sờ sờ thái dương, cục u ngày xưa biến mất mà dường như vẫn đau, bà ta sợ bán mất bảo bối trong lòng Trương Lương, lại chịu đánh đập, nghĩ trước nghĩ sau, . “Em phải làm người vợ hiền”.

      Dương thị và Lưu Hà che miệng cười trộm, Phương thị vẫn hồn nhiên tỉnh bơ, mặt tình lòng nguyện đứng dậy cáo từ. Bà ta tốc tốc trở về phòng, Trương Lương phân phát nha hoàn cho hai đứa con, bà ta thấy bộ dạng ba người đều bình bình như nhau, gì, tùy tiện Trương Lương.

      Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi mỗi người được phân , hai người bốn mắt nhìn nhau đều kinh ngạc hiểu, Trương Bá Lâm to gan trực tiếp hỏi Trương Lương. “Cha, người ta đọc sách đều có thư đồng theo, vì sao chúng con lại là nha hoàn?”.

      Trương Trọng Vi cũng gật đầu lia lịa. “Sai nha hoàn ôm sách vở thư viện, quá mất mặt”.

      Trương Lương bị hai đứa con ngây thơ đỏ mặt tía tai, nhưng lời thô tục khó mở miệng, đành phải đánh trống lảng. “Đâu có hai con sai nha hoàn như thư đồng, đây là thấy các con lớn, tặng cho các con trải giường chiếu”. Ông ta mập mờ về nha hoàn thông phòng, Trương Bá Lâm lớn hơn, nghe hiểu, có chút ngượng ngùng, nhưng hơn là vui mừng, cười cảm tạ phần thưởng của cha, lôi kéo Trương Trọng Vi ra ngoài.

      Trương Trọng Vi vẫn nghĩ ra, chân bước theo Trương Bá Lâm vào phòng, chỉ vào nha hoàn của mình, hỏi. “Ca ca, em có vú nuôi hầu hạ, muốn nha hoàn trải giường làm chi?”.

      Trương Bá Lâm bận xem xét nha đầu của chính mình, rảnh quan tâm chàng, bực mình . “Mệt cậu đọc nhiều sách như vậy, bản thân tự cân nhắc ”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 46: Trọng Vi ngây thơ

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Trương Trọng Vi thành vâng lời, chuẩn bị về phòng đọc sách, tìm đáp án trong văn thư, Trương Bá Lâm gọi chàng lại, hưng trí bừng bừng hỏi. “Cậu nhìn nha hoàn của có giống Nhan Như Ngọc , gọi Như Ngọc được chứ?”.

      Trương Trọng Vi mấy hiểu biết việc đặt tên, tùy tiện đáp. “Ca ca tốt, nhất định là tốt”.

      Trương Bá Lâm nghe chàng cũng tốt, liền với nha hoàn kia. “Từ nay về sau, ngươi tên là Như Ngọc”.

      Như Ngọc được tên mới dạ ngọt, bưng ấm trà bàn lắc lắc, . “ hết, em xuống bếp nấu nước pha trà cho hai vị thiếu gia”.

      Trương Bá Lâm thấy nàng thông minh lại hiểu chuyện, mừng rỡ, ánh mắt dán theo ra cửa, thẳng đến khi bóng dáng biến mất mới thu trở về, lôi kéo Trương Trọng Vi hỏi. “Nha hoàn của cậu, nghĩ ra tên chưa?”.

      Trương Trọng Vi tỉnh tỉnh mê mê, . “Để em hỏi Tam nương chút”.

      Trương Bá Lâm đánh vào lồng ngực chàng cái, . “Việc như vậy cậu còn muốn hỏi Lâm Tam nương, đúng là chán ngán”.

      Trương Trọng Vi quen tranh cãi với huynh trưởng, chỉ . “Em chưa hiểu lắm, chờ về phòng ngẫm lại”. Chàng gạt Trương Bá Lâm ra, dẫn nha hoàn của mình về phòng, suy nghĩ nhất thời vẫn hiểu vì sao Trương Lương vô duyên vô cớ đưa cho chàng nha hoàn, lật mấy quyển sách, các thánh nhân cũng chẳng cho đáp án. Chàng hoang mang ngồi trước cửa sổ, ánh mắt nhìn hướng phòng ngủ Lâm Y, hỏi nha hoàn kia. “Ngươi biết làm cái gì?”.

      Nha hoàn kia cá chết sợ đao thớt, đáp lạc đề. “Chạy theo người môi giới cả đêm, buồn ngủ muốn chết, có thể cho nô tỳ ngủ giấc lại trả lời được ?”.

      Trương Trọng Vi hoảng sợ, rụt về sau. “Ngươi cái nha đầu biết quy củ, nơi này có giường cho ngươi ngủ”.

      ta quay đầu nhìn xung quanh, mép tường có giường bỏ trống, liền chỉ ngón tay vào đó, . “Ở kia phải có sao, Nhị thiếu gia chớ keo kiệt”.

      Nếu đổi lại là Trương Bá Lâm, nghe xong câu này ắt hẳn vui mừng, nhưng Trương Trọng Vi mất hứng, trách mắng. “Ngươi làm nha hoàn cũng dám cả gan làm loạn, ta hỏi gì ngươi đáp đó, rốt cuộc ngươi biết làm cái gì, nếu biết làm gì cả, ta trả ngươi lại cho cha ngay lập tức”.

      người là thiếu niên hào hoa phong nhã, kẻ là lão già rệu rạo gần phân nửa trăm tuổi, nha đầu kia nghĩ qua liền lựa chọn, liên tục xua tay. “Đừng, thiếu gia đừng đuổi nô tỳ về, nô tỳ bản lãnh cao, thiếu gia ra được, nô tỳ liền làm được”.

      Trương Trọng Vi thầm nghĩ, cuối cùng đứng đắn hỏi tiếp. “Gấp chăn trải giường, có biết ?”.

      Nha đầu vội gật.

      Trương Trọng Vi hơi vừa lòng, hỏi. “Biết làm ruộng ?”.

      Nha đầu ràng sửng sốt, do dự đáp. “ biết… Nô tỳ học…”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười. “Có chí cầu tiến, rất tốt”. Chàng lại nhìn ra ngoài, cửa sổ phòng Lâm Y mở, vậy nàng về nhà, đưa nha hoàn này cho nàng, giúp nàng làm ruộng, là đỡ mệt nhọc nhiều lắm. Chàng cười ha ha đứng lên, dẫn nha hoàn kia nhà kề, dặn dò. “Ta tặng ngươi hầu hạ Lâm Tam nương, ngươi phải nghe lời, nếu ăn đánh”.

      Nha đầu kia hình như rất buồn ngủ, vừa ngáp vừa gật đầu, cũng biết có nghe vào hay .

      Lâm Y ngồi trong phòng, thấy bọn họ lại đây, vội đứng dậy mở cửa, hỏi. “Đây là làm sao?”.

      Trương Trọng Vi đẩy nha đầu đó về phía trước, cười. “Cha tặng tôi nha hoàn, là gấp chăn trải giường cho tôi, tôi có thím Dương hầu hạ, cần gì đến nha hoàn, bởi vậy tặng cho em sai sử”.

      Chàng hiểu ý “gấp chăn trải giường” là gì nhưng Lâm Y hiểu, thấy bộ dạng chàng ngốc mà biết mình ngốc, bản thân lại đỏ mặt, giận . “Ta cần”.

      Trương Trọng Vi sợ nhất bị nàng cự tuyệt, vội la lên. “Vì sao cần, em cần người giúp đỡ, tôi vừa hỏi qua, tuy nha hoàn này biết làm ruộng nhưng chịu học, em cứ dạy dỗ, sai bảo nó làm chút việc nặng nhọc, chẳng phải bản thân thoải mái chút hay sao?”.

      Lâm Y nhìn chàng lúc lâu , Trương Lương tặng cho chàng nha hoàn thông phòng, bị chàng sai làm việc nặng nhọc, đây là cố ý bày tỏ chân thành hay hiểu nha hoàn kia để làm gì? Nàng nhớ Trương Lương mua bốn nha hoàn, hỏi. “Ca ca của cũng được cho người phải ?”.

      Trương Trọng Vi gật đầu, . “Ừ, đặt tên là Như Ngọc, nha hoàn này tôi chưa đặt tên, để lại cho em”.

      Lâm Y thầm mắng tiếng “Đứa ngốc”, . “Em còn chưa nuôi nổi thân mình, nào có đồ ăn nuôi nha hoàn, mau dẫn vè , nếu biết công dụng, hỏi ca ca ”.

      Trương Trọng Vi mảnh hảo tâm bị cự tuyệt, vẻ mặt uể oải, lại cam lòng rời , đứng ở cửa lần lữa mãi bước, . “Em cứ phải chạy vào thành mãi, mệt , bên người có nha hoàn, sai nó bôn ba thay em, tốt ư?”.

      Lâm Y nghe xong, cũng có động lòng đôi chút, ngoài đồng sản xuất càng lúc càng nhiều, công việc cũng càng lúc càng bận rộn, cần người đưa tin, nhưng người môi giới còn ở thôn Đông, tự mua cái là được, tội gì phải dùng của Trương Trọng Vi? Nàng kiên quyết lắc đầu. “Đa tạ hiến kế, em thôn Đông tìm người môi giới mua nha hoàn sai sử”.

      Trương Trọng Vi bất mãn, than thở. “Có sẵn đứa, việc gì phải tốn tiền”.

      người nhất quyết muốn đưa, người kiên quyết nhận, Dương thị đứng ở cửa nhĩ phòng nhìn lâu, với Điền thị hầu hạ phía sau. “Ta thấy Lâm Tam nương ngày thường khôn khéo , lúc này cớ gì hồ đồ, khó được Trương Trọng Vi có tâm, vì sao ấy nhận”.

      Điền thị nhớ đến Trương Tam lang, lúc trước cũng có thông phòng, nhân tiện . “Nhà giàu người ta, trước khi cưới vợ có cái nha hoàn hầu hạ cũng bình thường”.

      Dương thị liếc Điền thị cái, vẻ mặt vui. Lưu Hà giỏi nhìn nét mặt, vội chen. “Nô tỳ thất Nhị phu nhân làm việc chẳng giống người thường chút nào, động tay động chân liền tặng thông phòng cho con trai, lỡ đâu thứ tử sinh ra trước đích tử, mới nhục nhã”.

      Dương thị mỉm cười, khẽ gật đầu, khen. “Cũng là ngươi hiểu được”.

      Lưu Hà được tán dương, cười . “Nô tỳ khuyên Lâm Tam nương, ấy nhận tấm lòng của Nhị thiếu gia?”.

      Điền thị sáp vô. “Chỉ sợ Nhị phu nhân lại nổi giận”.

      “Có lý”. Dương thị cũng khen Điền thị câu, xoay người về phòng sai Lưu Hà mời Lâm Y đến, khuyên nàng tính toán cho tương lai, nhận lấy nha hoàn Trương Trọng Vi tặng.

      Lâm Y thầm kinh ngạc, Dương thị trước nay là người thích xen vào việc người khác, hôm nay có tâm tính toán thay nàng, là hà cớ gì?

      Dương thị thấy nàng lên tiếng, tiếp. “Là sợ Nhị phu nhân giở trò ngang ngược? Ta bỏ tiền ra mua nha đầu đó rồi tặng cho , được chứ?”.

      Lâm Y có tính toán khác cho hôn của mình, dịu dàng từ chối. “Nhị thiếu gia phải người như vậy, cần thiết phải làm thế”.

      Dương thị kêu tiếng “Hồ đồ”, vội ngăn. “Đàn ông là con mèo, có mèo nào chê mỡ dâng tận miệng, thừa dịp Nhị thiếu gia vẫn tinh khiết trong sạch, mau thu phục, nếu tương lai hối hận cho xem”.

      Lâm Y nghe được câu khuyên bảo tâm, cảm thấy vô cùng cảm động, nếu phải nàng chẳng còn lòng dạ nào gả vào nhà họ Trương, nàng nhất định đến xin Dương thị cho lời khuyên dạy bảo. Nàng biết được quan tâm, mặt khó tránh khỏi lộ vẻ cảm kích, Dương thị xem thấy, còn tưởng nàng bị mình khuyên đổ, vui mừng cười, nháy mắt truyền ý cho Lưu Hà.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 47: Thiếu nợ ân tình

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lưu Hà là người thông minh, lập tức hiểu ý, lặng lẽ ra ngoài, nhìn tứ phía, Trương Trọng Vi còn khổ canh trước cửa phòng Lâm Y. nhịn cười qua, cho chàng biết Dương thị muốn mua nha hoàn của chàng, lại . “Đại phu nhân muốn tặng nha hoàn cho Lâm Tam nương mới tìm thiếu gia mua”.

      Trương Trọng Vi ở thời khắc mấu chốt cũng hồ đồ, nghe hiểu được, vui mừng . “Thay ta tạ ơn bá mẫu”. Hai người nhanh chóng làm thỏa đáng thủ tục mua bán, Lưu Hà về phòng, đặt khế bán mình mới lên bàn bên cạnh Lâm Y, nhìn Dương thị mỉm cười. “Đại phu nhân nhà chúng tôi thấy ai hầu hạ Lâm Tam nương, tặng nha hoàn cho Tam nương”.

      Lâm Y tự nhiên kiên trì nhận, Dương thị khổ khuyên. “Chớ hành động theo cảm tính giả bộ hiền lành cái gì, nghe ta khuyên lần, ta hại ”.

      Lâm Y thầm nghĩ : ta biết phu nhân hảo tâm, nhưng Trương Trọng Vi có thông phòng hay , cũng liên quan đến ta. Nàng muốn nhận, đứng dậy định cáo từ, Dương thị tiếp “Trưởng bối ban thưởng thể từ chối”, kiên quyết nhét khế bán mình của nha đầu kia vào tay nàng, . “ cần để ý Nhị phu nhân, đều có ta ứng phó”. Bà phân phó Lưu Hà. “Ta coi nha đầu kia ánh mắt láo liên khắp nơi, chỉ sợ phải đứa an phận, ngươi tiễn Lâm Tam nương về, thuận tiện thay Tam nương răn đe nó”.

      Nha đầu kia dễ thu phục, Lâm Y biết, nhưng Dương thị biết, thế vì sao còn muốn tặng? Lâm Y trong lòng thấy cực quái lạ, nhưng thủy chung giải ra được. Nàng cân nhắc nên từ chối hảo ý của Dương thị thế nào, Lưu Hà đến đưa tay tỏ vẻ “Mời”, nàng thể, đành phải cúi người tạ ơn Dương thị, cáo từ về phòng.

      đường , Lâm Y hỏi Lưu Hà. “Tôi làm sao lọt vào mắt xanh của Đại phu nhân, Đại phu nhân chiếu cố tôi nhiều như thế?”.

      Lưu Hà cười , chỉ đáp đó phải chuyện xấu. kín miệng, Lâm Y cũng hết cách, chỉ có thể sẵn sàng binh đến tướng chặn, nước lên đập ngăn.

      Lưu Hà được Dương thị dặn dò, tới cửa phòng Lâm Y, trước kéo nha hoàn kia ra ngoài răn dạy. “Chủ nhân mới của ngươi là Lâm Tam nương, là người vô cùng giỏi giang, tuổi nhưng bản lãnh kiếm tiền lớn, nếu ngươi hầu hạ tốt, thiếu cho ngươi ưu việt, nhưng nếu Lâm Tam nương để ngươi vào mắt, phạt ngươi cũng ai thèm cứu”.

      Nha hoàn hai mắt run run, liên tục gật đầu.

      Lâm Y nhìn Lưu Hà xong, giao cho tờ tiền giấy. “Đại phu nhân hảo tâm, tôi sao có thể biết xấu hổ nhận , nha hoàn này xem như tôi mua”.

      Lưu Hà đẩy. “Tam nương tử là muốn tôi về chịu trách mắng sao”.

      Lâm Y nhét tiền vào túi , . “Thêm miệng ăn, thêm chút tiền cơm canh là đương nhiên”.

      Lưu Hà ngẫm nghĩ, chối từ. “Tôi về báo cáo cho Đại phu nhân, nếu phu nhân nhận, tôi lại gửi trả cho Tam nương tử”.

      Lâm Y cười . “Phu nhân nhận tôi cũng nhận”. Nàng nhìn Lưu Hà rời , quay người về phòng, trước đóng chặt cửa mới giấu khế bán mình . bao lâu sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, nàng lên tiếng cho vào, nha hoàn kia đến dập đầu hành lễ. Lâm Y quen sai bảo người hầu, biết ứng phó như thế nào, lúc lâu mới . “Đứng lên ”.

      Nha hoàn nghĩ nàng cố ý lập uy, có chút kinh sợ, khoanh tay đứng hầu bên, cẩn thận hỏi. “Tam nương tử có gì sai bảo?”.

      Lâm Y đến bàn học, lật quyển sách, . “Trước đặt cho ngươi cái tên ”. Nàng lấy trúng quyển “Tề dân yếu thuật”*, tiện tay lật tờ, chỉ vào từ bất kì, nhìn ra là chữ “Mạch”, nàng cười. “Thực khéo, vừa hay thu hoạch hết hoa màu là đến kì gieo lúa mạch, bằng gọi Đông Mạch ”.

      *Tề dân yếu thuật = Dân muốn yên ấm phải có kĩ năng. Sách nhà nông thôi.

      Đông Mạch được tên mới ngại nó quê mùa, nhưng dám phản bác, cúi đầu “Dạ”, im lặng. Lâm Y nhìn ra cũng chẳng gì, còn sai. “Đông Mạch, tìm thím Dương mượn cái giường, buổi tối ngươi trải dưới giường ta mà ngủ”.

      Đông Mạch biến sắc, thử hỏi. “Tam nương tử muốn nô tỳ trực đêm?”.

      Lâm Y có hứng thú nhìn ta, . “Ban đêm cần ngươi hầu hạ, chỉ là ta có mỗi gian phòng này thôi, có giường trống cho ngươi ngủ”.

      Đông Mạch tin, chỉ ngoài phòng. “Nô tỳ thấy có vài căn trống, có giường?”.

      Lâm Y ngồi xuống cạnh bàn, lại lật quyển “Tề dân yếu thuật”, . “Đó là của nhà họ Trương, ta họ Lâm”.

      Đông Mạch nghi ngờ. “Chủ tử phải thân thích nhà họ Trương?”.

      Lâm Y đáp. “Chỉ là họ hàng rất xa, ăn nhờ ở đậu”.

      Đông Mạch tỏ vẻ khinh thường, giấu cũng giấu được, đứng tại chỗ bất động, biết nghĩ gì. Lâm Y cố ý . “Thế nào, hối hận? Vẫn là ở chỗ Nhị thiếu gia tốt hơn phải ?”.

      Đông Mạch còn thái độ cung kính, lớn mật nhìn thẳng vào nàng, im lặng. Lâm Y làm như thấy, đầu cũng chưa nâng, nhìn sách khẽ cười. “Mượn chăn đệm xong, xuống bếp phụ Lưu Hà bổ củi, nấu cơm chiều”. xong mặc kệ ta có nghe hay , tự nhiên đọc sách.

      Đông Mạch trừng nàng hồi lâu, thấy nàng phản ứng, liền chân ra ngoài. bao lâu, thím Dương đến gõ cửa, hỏi. “Tam nương tử, nha hoàn tên Đông Mạch là cháu vòng vèo qua mấy tay mua được phải ?”.

      Lâm Y gật đầu . “Từ chối Đại phu nhân được, đành nhận”.

      Thím Dương gật đầu lia lịa, . “Nhận là nên, nhưng nó trốn bên đống cỏ khô tán phét kia kìa, sao cháu sai bảo nó làm việc?”.

      Lâm Y cười. “Có sai, thím đừng để ý nó, cháu có tính toán cả”.

      Thím Dương còn rất nhiều điều muốn , nhưng bận nấu cơm chiều, rảnh rỗi, đành dặn dò nàng quản giáo nha hoàn, quay về bếp.

      Mặt trời chiều ngả về tây, Lưu Hà đến gọi Lâm Y ăn cơm. Lâm Y hỏi . “Nha hoàn mới mua tên Đông Mạch có đến giúp bổ củi ?”.

      Lưu Hà lắc đầu. “Chưa từng nhìn thấy”.

      Lâm Y nhân tiện . “Nhờ giám sát phòng bếp chặt chẽ chút, nó bổ xong củi, cho nó ăn cơm”.

      Lưu Hà hiểu , che miệng cười. “ biết, Lâm Tam nương yên tâm”.

      vào nhà ăn, Dương thị yên vị, Điền thị bày bát đũa, bàn đĩa đậu hũ trộn hành lá, đĩa cải trắng xào, thêm đĩa rau muối. Cải trắng là từ ruộng Lâm Y sản ra, nàng liền cười hỏi. “Hoa màu tôi trồng, ăn được chứ?”.

      Điền thị cười đáp. “So với trong thành bán tốt hơn trăm lần”.

      Dương thị cũng cười. “Chỉ sợ cải trắng bán trong thành tất cả đều họ Lâm”.

      Mọi người đều cười rộ lên, Lưu Hà giao lại tiền giấy cho Lâm Y, . “Nô tỳ hỏi qua Đại phu nhân, Đại phu nhân nhận, Lâm Tam nương chớ trách”.

      Dương thị cười mắng. “Nha đầu kia bị ta nuông chiều vô pháp vô thiên”.

      Lâm Y nhận, cũng chuyện tiền mua nha hoàn, chỉ . “Cũng thể lại còn ăn ”.

      Dương thị nghĩ nghĩ, . “Tiền cứ giữ, nếu ruộng của hoa màu tươi tốt, lấy về nhà ít làm cơm, thế nào?”.

      Mấy cọng rau làm gì giá trị mấy trăm đồng tiền, xem ra Dương thị cố ý muốn nàng thiếu nợ ân tình, Lâm Y thầm than, gật đầu. “Đại phu nhân thiên vị tôi”.

      Dương thị cười, gắp mấy đũa thức ăn, nhìn bốn phía, hỏi. “Nha hoàn mới đâu rồi?”.

      Lưu Hà biết Lâm Y muốn dùng thủ đoạn lập uy, vội đáp. “Tam nương tử đặt tên cho nó, gọi là Đông Mạch, nay sai phòng bếp bổ củi”.

      Dương thị gật đầu, trêu. “Thêm Đông Mạch, ngươi chớ học lười nhát”.

      Lưu Hà giả bộ sợ hãi, liên tục dám, trốn sau lưng Lâm Y, rước lấy Dương thị cười to.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 48: Đổi nha hoàn

      Nguồn:freecookiesfortoday.wordpress.com

      Cơm xong, Lâm Y trở về phòng, thừa dịp trời chưa tối tiếp tục đọc sách, còn chưa lật vài tờ, Đông Mạch tiến vào, nửa tức giận nửa ấm ức, hỏi. “Tam nương tử, vì sao Lưu Hà cho nô tỳ ăn cơm?”.

      Lâm Y cũng ngẩng đầu lên. “Chưa bổ củi xong, được ăn cơm”.

      Lời lớn nhưng kiên quyết đứt đoạn, Đông Mạch mơ hồ nhận ra Lâm Y phải chủ nhân dễ bị người ta xoa nắn, thu hồi giọng điệu thách thức ban nãy, . “Nô tỳ ăn no mới có sức làm, Tam nương tử chờ nô tỳ ăn xong lại bổ củi”.

      Lâm Y trả lời, nghiêng người qua chỗ khác, trực tiếp đưa lưng quay ra. Đông Mạch ngoài cửa ỉ ôi hồi được đáp ứng, đành phải nhận mệnh quay ra, về phòng bếp bổ củi. Đợi ta bổ xong củi, lưng đau hông mỏi tay chùn, miễn cưỡng cầm được đũa lùa cơm mới nhớ tới chuyện chăn nệm, về phòng vừa thấy, mặt đất chỉ có chăn nệm, còn có xác hạt dưa vứt đầy sàn. Lâm Y ngồi cạnh bàn, vừa cắn vừa chuyện phiếm với thím Dương, thấy ta vào, ra lệnh. “Quét rác , sau đó múc nước, ta phải tắm rửa”.

      Đông Mạch muốn, đứng ngay cửa bất động, thím Dương ngồi dậy giơ tay muốn đánh mới dọa ta phòng bếp được. Lâm Y nhìn bóng dáng, nhíu mày. “ phải đứa chịu khổ được, chờ ngày mai cháu đem bán nó ”.

      Thím Dương . “Việc ngoài ruộng của cháu lúc vội vàng, thiếu người sai bảo chớ, tội gì rách việc, vừa hay Nhị lão gia ngại nha hoàn của ông ta quá mức thành , sao cháu đổi với ông ta”.

      Lâm Y hỏi. “Thành quá mức là làm sao?”.

      Thím Dương ngại nàng là con chưa gả, chỉ mịt mờ. “Nhị lão gia sai nó hầu hạ, nó chịu, chả phải thành quá là gì”.

      Lâm Y thầm nghĩ, ra là chịu làm thiếp cho Trương Lương, nhưng ra là người có chút khí phách.

      Thím Dương tiếp. “Nhị lão gia còn ngại tay nó chai sần, đủ non mịn, thím thấy như vậy mới giỏi giang làm việc, vừa hay trợ giúp cháu”.

      Lâm Y thầm gật đầu, ngoài miệng đáp vu vơ. “Sáng mai cháu xem thử”.

      Hai người trò chuyện, Đông Mạch xách nước về, đặt thùng nước bên ngoài, lấy chổi chậm rì rì quét rác. Thím Dương nhìn bộ dạng ta, nổi nóng. “Mày đúng là lâu đánh quên đau, sợ Tam nương tử bán mày ?”.

      Đông Mạch nghe xong, mặt lại mừng rỡ hân hoan. “Lúc trước tôi hầu nhà người ta là nhà giàu, tuy là nha hoàn nhưng quá khổ, Tam nương tử giữ tôi lại đối với Tam nương tử cũng như với tôi đều có ích, còn bằng bán tôi cho rồi, mọi người đều lời”.

      Thím Dương còn muốn mắng nữa, Lâm Y ngăn lại. “Ai có chí nấy, người thành cháu thích, đỡ hơn giữ lại thầm đâm sau lưng cháu”. xong quay sang Đông Mạch. “Ngươi chờ, ngày mai ta liền tìm người môi giới, thỏa mãn tâm nguyện của ngươi”.

      Đông Mạch nửa tin nửa ngờ. “ sao?”.

      Lâm Y cười. “Ngươi cũng , ta có lợi, vì sao ta phải lừa ngươi?”.

      Thím Dương vốn cảm thấy bán Đông Mạch là chuyện tốt, nhân tiện . “Nếu tin, có bà già đây làm chứng”.

      Đông Mạch được mấy câu này như được châu báu, dập đầu tạ ơn, lúc đứng dậy lại như thay đổi người khác : vừa chịu khó vừa ân cần. Lâm Y dở khóc dở cười, cảm thán với thím Dương vài câu, tiễn bà ra ngoài.

      Ban đêm trong phòng đột nhiên có thêm người, Lâm Y yên tâm, thế nào cũng ngủ được, mở mắt tới hừng đông. Gà gáy ba lần, nàng gọi Đông Mạch tỉnh dậy, sai đến phòng bếp phụ Lưu Hà làm bữa sáng, lúc này mới tranh thủ chợp mắt tí. nghĩ vừa ngủ tỉnh dậy mặt trời lên cao, nàng rời giường dụi mắt, thấy Đông Mạch gà gật bàn, hỏi. “Sao gọi ta ăn bữa sáng?”.

      Đông Mạch giật mình tỉnh lại, vội đứng dậy đáp. “Thím Nhâm của Nhị phòng đập phá phòng bếp Đại phòng, chưa ai ăn bữa sáng cả, cơm trưa có mà ăn cũng chưa biết”.

      Lâm Y cả kinh. “Thím Nhâm cũng to gan quá đỗi, dám đập phá phòng bếp Đại phòng? Vì sao bà ta lại đập, Nhị phu nhân sao?”.

      Đông Mạch trả lời. “Nhị phu nhân bà ta nổi điên, nhốt vào phòng chứa củi rồi”. Dừng hơi, tiếp. “Ai tin được, hôm qua còn bình thường, nay điên? Còn phải lúc Đại phu nhân mua nô tỳ mang tiền, bây giờ Nhị phu nhân sai đến phá”.

      Lâm Y sửng sốt. “Nhị thiếu gia tặng ngươi cho Đại phu nhân?”.

      Đông Mạch gật đầu, nghiêng tai nghe ngóng, tiếp tục. “Nhị phu nhân phạt Nhị thiếu gia quỳ, tìm Nhị lão gia gây lộn”.

      Lâm Y đến trước cửa sổ, đẩy ra khe hở, quả nhiên nghe thấy tiếng Phương thị vang ra từ nhà giữa. “Đều do ông nuông chiều con, cho đứa nha hoàn thôi, sao ngay cả khế bán mình của nó cũng đưa luôn? Tốt rồi, nha hoàn bị con tặng cho Đại phòng, Lâm Tam nương ngồi chơi nhặt được vàng!”.

      Lâm Y nghe xong lúc, trào phúng. “Hôm nay sao khách khí vậy, tới cửa làm loạn”.

      Đông Mạch đáp. “ sớm đến, bị Đại phu nhân ngăn”.

      Lâm Y bực Trương Trọng Vi, tại sao nhận tiền của Dương thị, khi phải chịu cơn giận vô cớ của Phương thị. Lại oán Dương thị xen vào việc người khác, cuối cùng khiến nàng bị phiền toái. Càng hận bản thân ở nhà của Dương thị thể kiên cường, biết chẳng phải chuyện tốt mà vẫn đáp ứng.

      Nàng bực mình trong chốc lát, hỏi Đông Mạch. “Ta tặng ngươi cho Nhị lão gia làm thông phòng được ?”.

      Đông Mạch muốn cả đời sống với ông già, muốn lắc đầu, lại sợ bị bán cho người môi giới rồi biết chủ nhân sau này giàu nghèo ra sao, bằng nắm chắc tại.

      Lâm Y thấy ta gật đầu, liền dẫn ta đến phòng Phương thị. “Nhị phu nhân chớ tranh cãi ầm ĩ, tôi trả phu nhân năm trăm văn”.

      Phương thị vốn trông cậy có thể thu hồi tiền, giờ thấy nàng sảng khoái như vậy, ngại năm trăm văn quá ít, cố ý lên giá, muốn thu thêm năm mươi văn. Lâm Y “Được thôi”, tìm tiền trả.

      Phương thị vui mừng, chợt nghe Lâm Y . “Tôi nhớ còn hơn ba trăm văn gửi chỗ phu nhân ‘bảo quản’, giá năm trăm năm mươi văn, tôi bù số còn lại”. xong bỏ lên bàn trăm mấy chục văn.

      Phương thị bị dập lại, muốn nổi đóa, Lâm Y dắt Đông Mạch đến trước mặt Trương Lương, cũng thẳng là tặng ông ta thông phòng, chỉ . “Nhận được Nhị lão gia chiếu cố bấy lâu, chẳng có gì đền đáp, đành tặng nha hoàn cho lão gia, mong lão gia chớ ghét bỏ”.

      Vừa dứt lời, Đông Mạch liền tự giác chớp chớp mắt nhìn Trương Lương. Trương Lương nhận được tia điện bắn ra, nửa người nhũn ra, hối hận lúc trước chọn sai người, gọi nha hoàn đứng canh ngoài cửa vào, giao cho Lâm Y. “Người khác lại bảo ta thu lễ của hậu bối , ta lấy đứa này đổi cho ”.

      Phương thị định cản, nghe thấy vậy, thầm nghĩ : tới đứa, đứa, chẳng khác gì lúc trước.

      Trương Lương đúng hợp ý Lâm Y, dù cho nha hoàn này có tốt như lời thím Dương hay , đổi cũng chịu thiệt. Nàng để Đông Mạch lại, dẫn nha hoàn vốn dĩ của Trương Lương ra, thuận đường ngang qua phòng bếp Nhị phòng, với thím Dương. “Tiền mua nha hoàn cháu trả Nhị phu nhân rồi, thím mau gọi tên ngốc kia đừng quỳ nữa”.

      Thím Dương thấy nàng đổi được nha hoàn, rất là vui mừng, vội lên tiếng ừ, đến phòng Trương Trọng Vi.

      Lâm Y dẫn nha hoàn kia về phòng, hỏi. “Ngươi tên là gì?”.

      Nha hoàn kia cúi đầu đáp. “Nhị lão gia vui nô tỳ, chưa từng đặt tên”.

      Lâm Y lại giở sách nhà nông, . “Rất tốt, vậy ta đặt, gọi ngươi Thanh Miêu, được?”.

      Thanh Miêu dập đầu tạ ơn nàng ban thưởng tên.

      Đột nhiên bên ngoài ồn ào huyên náo, Lâm Y sai Thanh Miêu ra ngoài tìm hiểu phen, ra Đông Mạch ngại tên mình quê mùa, xin Trương Lương đổi tên, Trương Lương vui vẻ đồng ý, muốn vuốt râu tìm chữ, Phương thị cái nha hoàn thôi, tên quê mùa chính thích hợp, Đông Mạch biết khuyến khích Trương Lương thế nào, ông ta và Phương thị cãi lộn ỏm tỏi.

      Lâm Y nghe Thanh Miêu kể lại, thím Dương đứng ngoài thập thò, hì hì cười. “Đổi cái nha hoàn đúng thích hợp”.

      Lâm Y cúi mình tạ ơn ý hay của bà, thím Dương chỉ chỉ cửa viện. “Thím đến chuyện phiếm, có người tìm cháu, là tá điền trồng hoa màu cho cháu”.

      Lâm Y còn chưa hiểu tâm tư Thanh Miêu, dám để nàng ở lại phòng mình, dẫn theo ra cửa, hỏi tá điền kia. “Có chuyện gì?”.

      Tá điền vui sướng . “Mấy ngày nay ấm áp, rau củ ngoài đồng chín sớm, tôi đến hỏi Tam nương tử tiếng, hôm nay thu hoạch luôn hay chờ mấy ngày sau?”.

      Lâm Y vui vẻ . “Đương nhiên hôm nay thu hoạch, trong thành chủ mua chờ, đừng để dành kẻo hỏng mất”.

      Nàng dẫn Thanh Miêu theo tá điền ra ruộng, đảo mắt nhìn khắp, cảnh tượng so với lúc thu hoạch cải trắng lần đầu tiên đồ sộ hơn nhiều, hơn mười chiếc xe đẩy chất đầy dưa chuột, đậu đũa rau xanh vân vân, liên tục đẩy vào thành, mỗi chiếc phải chuyển chuyển về mấy lần mới tính xong việc.

      Thanh Miêu theo Lâm Y quan sát hồi lâu, hỏi. “Tam nương tử, chủ tử vào thành trông coi sao, lỡ đâu bọn họ gian trá?”.

      Đây đúng là cơ hội tốt để nàng khảo sát Thanh Miêu, Lâm Y chỉ vào chiếc xe, bảo theo, đến chỗ chủ mua trông coi, đợi bán xong rồi về.

      Buổi tối Thanh Miêu quay về, dẫn theo hộc biên lai giao cho Lâm Y, khen ngợi. “Tam nương tử chu toàn quá, giao xe thu biên lai, hề có tiền mặt, khó trách chủ tử vội theo”.

      Lâm Y cười , nhận biên lai, câu vất vả cho ngươi, kế tiếp mấy ngày để Thanh Miêu trông xe. Đợi cho hơn hai trăm mẫu hoa màu đều bán xong, Lâm Y tự mình vào thành đối chiếu sổ sách với chủ mua, nhìn con số sai xu, thầm gật đầu, tạm áp chế ý định bán Thanh Miêu , giữ bên người giúp đỡ.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 49: Mua nhà gặp trở ngại

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Ruộng của Lâm Y đến mùa thu hoạch, Dương thị cũng cao hứng phấn chấn, dẫn Điền thị và Lưu Hà tự mình động tay dọn dẹp gian nhà kho khô thoáng làm chỗ chứa số rau quả Thanh Miêu đưa tới. Lưu Hà nghe lần này Lâm Y kiếm được ít tiền, thập phần tò mò, chờ cất xong rau củ, giữ Thanh Miêu lại hỏi. “Tam nương tử nhà kiếm được ít tiền phải ?”.

      Thanh Miêu cười . “Tôi chỉ là đứa nha hoàn thôi, làm sao biết được này”.

      Lưu Hà lại hỏi bóng gió vài lần vẫn hỏi ra cái gì, đành phải thả Thanh Miêu .

      Điền thị cảm thán. “Lâm Tam nương dạy dỗ nô tỳ tốt , miệng kín như vậy”.

      Dương thị lộ vẻ hài lòng, với Lưu Hà. “Lâm Tam nương quả nhiên tồi, ai từng nghĩ được ấy đảo mắt đổi xong nha hoàn, bản thân vừa được trợ lực, vừa lấy được lòng Nhị lão gia, còn trả đũa Nhị phu nhân, mũi tên trúng ba đích, chúng ta chưa hề nhìn nhầm”.

      Điền thị hiểu mẹ chồng có tính toán trong lòng, dò hỏi. “Cha lúc tráng niên, còn muốn nạp thiếp…”.

      Dương thị ngắt lời, giọng điệu vui. “Lúc trước thiếp thất trong nhà vì sao sinh con được, hiểu lý do sao? Dạy mấy năm nay vẫn là khúc củi mục”.

      Dương thị đối với ai cũng hòa nhã sắc mặt, chỉ riêng con dâu là ngoại lệ, Điền thị ấm ức cúi đầu, cắn môi. Lưu Hà vội ngắt lời. “Buổi sáng Đại lão gia phải có chuyện muốn thương lượng với Đại phu nhân sao, chúng ta qua đó chứ?”.

      Dương thị đối xử với nha hoàn này còn tốt hơn với Điền thị, nghe vậy nguôi cơn giận, sai Lưu Hà mời Trương Đống, bản thân bà được Điền thị đỡ nhà chính Đại phòng ngồi. Trương Đống vào nhà, trước nhìn nhìn bốn vách tường, thở dài. “Đều do chúng ta nghèo, phải nhận phân căn nhà bỏ như thế này, ngay cả nhà chính cũng phân nửa”.

      Dương thị nhìn ông ta. “Nếu ở riêng, chuyện quan trọng dám trong nhà chính sao? Vào phòng ngủ còn phải nhớ đóng chặt cửa nữa là”.

      Trương Đống nghĩ ngợi. “Cũng là thế”. Liền nở nụ cười, đến ngồi xuống cạnh bàn bát tiên, . “Năm nay lương thực ngoài đồng thu hoạch được toàn bộ thuộc về Nhị đệ, mấy chục mẫu ruộng chúng ta được phân cho phải chờ mùa thu sang năm mới có thể tái sản xuất, từ đây đến đó phải ăn cái gì?”.

      Dương thị gật đầu thở dài. “Chưa đến việc ăn, nợ nần vay bên ngoài lãi chồng chất lãi, những ngày gian khổ còn chờ ở phía sau”.

      Trương Đống vuốt chòm râu, hỏi. “Phu nhân và Lâm Tam nương có quen biết ?”.

      Dương thị cười. “ ấy ở nhà chúng ta, còn ăn chung bếp, có đạo lý nào lại thân”. xong chỉ vào gian nhà kề. “Hoa màu chất trong gian kia chính là ấy mang về”.

      Trương Đống ngừng vuốt râu. “Đúng là ta định bàn với phu nhân việc này – số ruộng Lâm Tam nương trồng rau có của chúng ta mấy chục mẫu, phu nhân với ấy, chúng ta coi như bỏ tiền thuê, ấy trả lại ruộng cho chúng ta, thế nào?”.

      Dương thị hỏi. “Lão gia có tính toán?”.

      Trương Đống gật đầu. “Bạn hữu ở Phúc Kiến, Chiết Giang cách Mi Châu cũng thuận tiện, ta hỏi muốn ít hạt giống để gieo”.

      Dương thị chậm rãi rót trà, . “Lâm Tam nương chỉ sợ khó , nàng tuổi còn , lại có tâm nhãn lắm, đất cho thuê kí khế ước đóng dấu quan phủ rồi”.

      Trương Đống cố cứu vãn. “ ta ở nhà chúng ta, cũng bắt ta trả đồng…”.

      Dương thị ngắt lời. “Trong ba nhà ở viện này, chỉ có ấy là giàu có nhất, thu tiền nữa nháy mắt ấy có thể bù lại ngay thôi”.

      Trương Đống đứng dậy, vòng quanh bàn bát tiên hai vòng, nghĩ ra ý khác. “Ruộng đều có người nhìn, chúng ta gieo riêng cái gì người khác vừa thấy biết, bằng chọn gieo hoa màu tương tự, xin Lâm Tam nương nể tình?”.

      Dương thị vỗ tay khen. “Rất tốt, ấy thuê hơn hai trăm mẫu ruộng, mấy chục mẫu nhà chúng ta đối với ấy chẳng có gì, nếu có thể gieo cùng giống cây còn gì tốt hơn”.

      Chủ ý tuy là của Trương Đống đề ra, nhưng ông ta vẫn có chút muốn, cứ nhắc mãi. “Kể ra là chúng ta chịu thiệt, hạt giống ta tìm được lật cả phủ Thành Đô cũng chưa chắc mua ra”.

      Dương thị cười. “ bó tuổi còn so đo với tiểu nương tử làm chi, ấy là nương tử tương lai của Trọng Vi, nước phù sa đổ ruộng người ngoài đâu mà sợ”.

      Trương Đống rất trông chờ vào hai đứa cháu trai, nghe bà vậy lại cao hứng, sai Lưu Hà mời Lâm Y.

      Lâm Y lúc này trốn trong phòng tính sổ, vừa tính xong chợt nghe Lưu Hà gọi, rằng Đại lão gia Đại phu nhân cho mời. Nàng vừa hay có việc làm ăn muốn kết phường với Đại phòng, liền cất kĩ bàn tính và sổ sách, dẫn theo Thanh Miêu nhà chính Đại phòng.

      Lưu Hà vào trước bước thông báo, dẫn các nàng vào, cười. “Vừa mới hỏi Thanh Miêu, miệng nàng kín , tại Tam nương tử ở đây nô tỳ phải lớn mật hỏi câu, Tam nương tử buôn bán lời bao nhiêu nha?”.

      Dương thị mắng vô lý, giọng nhưng lại nhàng. Lâm Y liền hiểu mọi người trong phòng ai cũng tò mò. “Nhìn náo nhiệt vậy thôi, tiền lời phân ba phần cho tá điền cả rồi, mỗi mẫu ruộng phí tổn cũng cao, có kiếm được bao nhiêu đâu”.

      Bản thân chính chủ muốn , Lưu Hà cũng đành im lặng, dâng trà, đứng hầu.

      Lâm Y cười. “Tôi có sai Thanh Miêu gửi rau củ thu được đến, Đại lão gia Đại phu nhân thấy sao? Ngoài đồng tôi còn để lại nửa mẫu, nếu ăn hết lại ra lấy”.

      Dương thị đa tạ, nhìn lướt qua Trương Đống, nửa đùa nửa mé đến việc họ muốn thu hồi ruộng. “Tam nương tử bây giờ buôn bán lời ít tiền, còn giữ ruộng làm chi a”.

      Lâm Y ngoài cũng cười nhưng trong dạ hiểu : hơn hai trăm mẫu ruộng mặc dù kiếm được ít nhưng quả cũng chẳng nhiều, trừ tiền công tá điền, phí thuê đất và phân bón, trả hết nợ cho hộ trưởng và nhà Lí Tam, còn dư hơn tám trăm quan, ứng theo giá đương thời có thể mua được hơn hai mươi mẫu ruộng, miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn lập nữ hộ. Mặc dù buôn bán lời chút, nhưng nàng còn muốn gieo lúa mạch vụ đông, bởi vậy luyến tiếc trả đất lại, nhưng nếu Trương Đống muốn thu hồi biết sao cho được?

      Nàng hỏi luôn ra miệng. “Đại lão gia muốn ruộng làm chi?”.

      Trương Đống đáp, hỏi ngược. “Tam nương tử giữ ruộng là muốn làm chi? Đảo mắt đến mùa đông, thể trồng hoa màu được”.

      Trong thôn hơn phân nửa ruộng đất đều nằm trong tay Lâm Y, nàng có gì sợ hãi, liền đáp thực. “ dối gạt Đại lão gia, tôi định gieo lương thực”.

      Trương Đống kinh ngạc . “ cũng muốn gieo —“.

      Rốt cuộc ông ta cũng từng làm quan, vô cùng cẩn thận, chỉ thốt ra phân nửa lại nuốt trở về. Dương thị liếc ông ta oán trách, muốn mượn Lâm Y phần nhân tình còn giấu giếm làm gì nữa, tiện thể luôn. “Chúng ta từng sống ở vùng Tô Hàng, nơi đó ruộng đất xong vụ lúa còn gieo cả tiểu mạch nữa”.

      Trương Đống gật đầu. “Khí hậu Mi Châu tuy có khác nhưng tính là quá lạnh, hẳn là cũng gieo được, bởi vậy chúng ta muốn thử xem”.

      Lâm Y có chút kinh ngạc, ra Đại Tống trồng xen vụ lúa nước và lúa mạch, chẳng qua chưa đến được Tứ Xuyên thôi, xem ra nếu nàng muốn kiếm tiền chỉ có thừa dịp này, sang năm nhà nào cũng nghe tin, giá lương thực lại tuột dốc. Nghĩ đến đó, nàng càng muốn trả ruộng, vội hỏi. “Tôi và Đại lão gia đều nghĩ cùng ý, muốn gieo lúa mạch vụ đông”.

      Trương Đống tin, hỏi. “Làm sao có hạt giống?”.

      Xem ra là người chưa từng làm ruộng bao giờ, Lâm Y cười. “Phương Bắc dù trồng lúa nước nhưng trồng rất nhiều lúa mạch vụ đông, tùy tiện hỏi thương nhân bán dạo là có, khó gì đâu”.

      Trương Đống vốn tưởng hạt giống lúa mạch là của quý hiếm, định lấy ra giao dịch với nàng, ngờ người ta sớm mua được, phương pháp còn đơn giản hơn ông ta nhiều. Ông ta hơi xấu hổ, dám thừa nước đục thả câu nữa, sai Lưu Hà lấy hạt giống ra, đặt trước mặt Lâm Y. “Lâm Tam nương có biết vật này ?”.

      Lâm Y nhìn kĩ, chỉ xem ra là hạt giống, nhưng chưa gặp bao giờ, thành lắc đầu. “ biết, mong là Đại lão gia chỉ giáo”.

      Trương Đống thấy nàng biết, vui vẻ nở nụ cười, . “Đây là lúa Chiêm Thành. Triều đình lấy giống từ Phúc Kiến, trồng thử nghiệm ở Tô Hàng, ta đặc biệt đặc biệt nhờ người mang về”.

      Tuy là giống hoàn toàn mới nhưng Lâm Y rất hưng phấn, thử nghĩ nếu giống lúa Chiêm Thành cho sản lượng cao tại sao chưa hề nghe ? Liền hỏi. “Lúa này Đại lão gia có từng gieo chưa? Sản lượng cao hay cao, chất lượng gạo có được ?”.

      Trương Đống cười . “ quả là người biết làm nông”. ra lúa Chiêm Thành quả kém hơn gạo kê thông thường, người giàu khinh thường ăn, nhưng có ưu điểm thứ nhất là chịu hạn, ưu điểm thứ hai là kén đất, thứ ba là chu kì gieo trồng ngắn, từ lúc gieo đến lúc thu hoạch chỉ vỏn vẹn có năm mươi ngày.

      Lâm Y thầm cân nhắc, ruộng cạn có thể gieo, cần chiếm ruộng nước, ra lại là ưu điểm tồi.

      Trương Đống nhìn thần sắc nàng, mỉm cười. “Ta tặng hạt giống Chiêm Thành, trả lại sáu mươi mẫu ruộng của nhà ta, được chứ?”.

      Lâm Y nghi ngờ . “Đại lão gia tự mình trồng?”.

      Trương Đống đáp. “Có, nhưng chúng ta chỉ có hai mẫu ruộng cạn, lấy mất mối làm ăn của đâu mà sợ”.

      Lâm Y thầm nghĩ : người từng làm quan quả là gian xảo, giống lúa Chiêm Thành này cho dù gieo trồng cũng chỉ có năm gặp thiên tai mới có thể kiếm tiền tốt, ngày thường gạo ngon ăn ai lại ăn gạo dở. Người nghèo khổ có khả năng bán lúa nước hết , mua gạo Chiêm Thành ăn, lời được chênh lệch giá, nhưng bán cho người nghèo kiếm đến kiếm cũng chẳng có bao đồng, Lâm Y để vào mắt.

      Mặc dù nàng có thể lấy giống lúa Chiêm Thành, trả lại ruộng cho Đại phòng trước thời gian quy định, nhưng có cơ hội làm ăn nàng phải làm, liền gọn gàng dứt khoát hỏi. “Đại lão gia và Đại phu nhân có muốn kiếm nhiều tiền?”.

      Đại phòng nợ nần chồng chất, Trương Đống đương nhiên muốn, bị nàng hỏi trắng ra hơi ngượng ngùng, nhìn sang chỗ khác. Dương thị bận tâm nhiều lắm tới mặt mũi, hỏi. “Nghe Tam nương tử vậy là muốn chiếu cố chúng ta?”.

      Lâm Y nghe nàng dùng từ “chiếu cố”, liên tục xưng dám, đặng hỏi. “Đại lão gia Đại phu nhân tính toán ở tại nông thôn dài lâu hay chỉ đợi cho hết tang kỳ?”.

      Dương thị cười. “Tất nhiên là cho đến hết tang, Đại lão gia còn phải xuất sĩ làm quan”.

      Lâm Y trong lòng vui mừng. “Đợi mọi người rời , mấy gian nhà này lại mệt lo liệu, bỏ cũng được, là định bán hay cho thuê?”.

      Dương thị hiểu được, cười nhìn Trương Đống. “Tam nương tử muốn mua nhà của chúng ta nha”.

      Lời vừa ra, Lâm Y cũng hiểu Đại phòng thiếu tiền vô cùng, muốn cho thuê, muốn bán luôn.

      Trương Đống lắc đầu. “Bán nhà chúng ta đâu ở?”.

      Lâm Y sớm lo lắng xong, vội . “Nếu Đại lão gia bán, chúng ta cứ lập khế ước trước , đợi Đại lão gia xuất sĩ làm quan, chúng ta lại giao nhà sau”.

      Trương Đống còn chưa gật đầu, Dương thị trước khen. “Như vậy rất tốt”.

      Lâm Y lại . “Tôi thấy các vị còn nhà trống, ngoại trừ gian bây giờ tôi ở, hai gian còn trống nếu được giao trước, có thể chứ?”.

      Muốn trả nợ, bán nhà là nhanh nhất, Dương thị cực nguyện ý, nhưng nhà là sản nghiệp tổ tiên, Trương Đống có ràng buộc về cảm tình, có luyến tiếc, bán, cũng bán, im lặng vuốt râu. Dương thị thấy thế, đành phải bọn họ còn muốn bàn bạc, sai Lưu Hà tiễn Lâm Y về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :