1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 35: Phương thị bị đánh

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Dương thị cười, nhiều, xoay người về phía Lưu Hà, . “Đứng lên , hôm nay làm khó ngươi”. Lưu Hà đứng lên, lắc đầu. “Là Nhị phu nhân khinh người quá đáng, ràng là nhà tổ tiên để lại, bị bà ta thành nhà của Nhị phòng”.

      Lâm Y nghe đến đó, thầm nghĩ : hôm nay Dương thị hành động như vậy phải vì tranh gia sản, mà là vì tranh tiếng , về phần cho nàng miễn phí ở lại chẳng qua là nhân tiện. như vậy, liên quan đến nàng tốt hơn đừng dính vào, vì thế nàng hướng Dương thị hành lễ, xoay người về phòng, đóng cửa, lấy tiền và giấy ghi nợ ra bắt đầu tính sổ sách.

      Thiếu trưởng hộ ba quan năm trăm văn tiền vẫn chưa đến kì hạn ước định, cần sốt ruột, nhưng ba mẫu ruộng nhà Lí Tam phải nhanh mua được, miễn cho nạn đói qua giá lại tăng lên. Lần trước nàng và Đinh môi giới thỏa thuận đặt cọc trước quan tiền, kí xong khế đất, quan tiền đó thành phí trung gian; ruộng tổng cộng hai mươi quan, thanh toán nội trong năm, số lần thanh toán hạn chế, tiền trả phân kì ước định trước với nhà bán, nhưng Lâm Y dối xưng “bà ” của nàng tiện lộ diện, từ nàng giao tiền cho Đinh môi giới chuyển cho Lí Tam.

      Lâm Y tính tính lại, hơn năm quan tiền trong tay tạm thời chưa cần động vào, lấy làm tiền vốn kinh doanh nho . Nàng vui rạo rực giấu tiền và giấy ghi nợ , đột nhiên sực nhớ ra chưa trả tiền thuê nhà và tiền cơm canh, nếu hai bà Dương Phương tranh chấp mà Phương thị thắng, vậy mỗi tháng phải nộp ra hơn quan tiền, cứ theo đà đó hết thảy kế hoạch ngâm nước nóng. Nàng từ vui vẻ chuyển thành ủ rũ, hết tâm trạng ngồi phịch xuống giường, nhìn cửa gỗ ngẩn người.

      Sắc trời dần đổ muộn, thím Dương đứng ngoài gõ cửa kêu. “Tam nương tử, ăn cơm chiều thôi”.

      Lâm Y hoàn hồn thở dài, mở hé cửa. “Nhị phu nhân bực dọc, cháu chịu xui đâu”.

      Thím Dương đè thấp thanh , . “Thím có thấy, cả ngày sưng mặt lên, còn gọi thím Nhâm mắng xối xả, chẳng biết vì sao”.

      Thím Nhâm bị phạt, Lâm Y vẫn còn cao hứng lắm, cười. “Cháu xuống dưới bếp ăn”.

      Thím Dương xua tay. “Là Đại phu nhân sai thím đến gọi, sao cháu cho được?”.

      Lâm Y thở dài. “Cháu còn phải kiếm ăn dưới trướng Nhị phu nhân đây, dám nghe theo Đại phu nhân, đắc tội Nhị phu nhân phải làm sao?”.

      Thím Dương lại . “Để ý nhiều vậy làm chi? Đạo hiếu phải để tang hai mươi bảy tháng, Đại phu nhân nhất thời chưa được, trước hết cháu cứ bám lấy Phật bà này , sống hai năm tiện nghi rồi tính”.

      Lâm Y cân nhắc nhất thời, cảm thán. “Quả nhiên ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cũng là thím nghĩ thông suốt, dù sao bất luận cháu có làm gì Nhị phu nhân vẫn nhìn vừa mắt, chẳng bằng theo Đại phu nhân mưu chút lợi ích thực tế”.

      Thím Dương đẩy nàng về phía nhà ăn bên kia, cười. “Đúng là ý này”.

      Lâm Y vào nhà ăn, chính diện là bàn bát tiên, Dương thị ngồi ở thượng vị, Phương thị và Điền thị ngồi ở hạ vị, nàng tiến lên hành lễ chào hỏi, cũng ngồi ở hạ vị.

      Phương thị ngẩn người, hỏi. “ đến đây làm chi?”.

      Dương thị nhàng bâng quơ đáp. “Tôi gọi ấy đến”.

      Phương thị nhịn cơn tức, lại . “Đại tẩu, ta chẳng qua là khách thuê, ngồi cùng bàn ăn cơm với chủ nhà coi sao được?”.

      Dương thị bác bỏ. “ ấy là khách thuê, cũng đâu phải người hầu, vì sao thể ăn cùng bàn với chúng ta, có phải đóng tiền cơm đâu mà được”.

      Tiền cơm canh Phương thị còn chưa nắm trong tay, đâu chịu cho Lâm Y nhấc đũa bàn, hướng nàng . “ dọn về phòng mà ăn”.

      Dương thị chút hoang mang tiếp. “Dọn về phòng ăn cũng được, nhưng biết tiền cơm canh có giảm bao nhiêu ?”.

      Phương thị chỉ có thêm tiền chứ làm gì có giảm, đành phải để Lâm Y lưu lại dùng cơm. Bà ta nghẹn bụng tức, căn bản ăn vô, gắp vài miếng đại khái liền rời bàn về phòng, thím Nhâm mời Trương Lương. Trương Lương ăn cơm chịu , nửa canh giờ sau ăn no bụng mới thong thả về phòng ngủ. Phương thị thấy ông ta nhàn bước, vội la lên. “Nhà chúng ta sắp bị Đại phòng đoạt rồi, cũng mệt ông còn nuốt trôi được”.

      Trương Lương nhấc ghế ngồi xuống, lại sai thím Nhâm đôn ghế con cho ông ta gác chân, tiếc hận . “Trong phòng có thiếp, ngay cả người đấm chân cũng có”.

      Phương thị cả giận. “Tôi chuyện nghiêm túc với ông đấy”.

      Trương Lương bực mình. “Đúng là đàn bà, có chuyện làm lại bắt đầu gây rối, đại ca rồi, gia sản chia ra Đại phòng cần, ai tranh đoạt với bà?”.

      Phương thị vội la lên. “Đại ca dỗ ông có, hôm nay đại tẩu bức tôi phân gian chứa lúa cho đại tẩu, cho Lâm Tam nương ở”.

      Trương Lương hiểu tâm tư Dương thị, ngẫm nghĩ mới ngạc nhiên. “ êm đẹp, đại tẩu quan tâm Lâm Tam nương làm gì?”.

      Phương thị thấy ông ta rốt cuộc cũng để tâm vào, mừng thầm, cũng tìm ghế dựa ngồi xuống, bưng trà lên nhấp, . “Mặc kệ đại tẩu muốn làm sao, dù gì phòng ốc đều là của Nhị phòng chúng ta, đại tẩu làm chủ được, chuyện này ông lo với đại ca ”.

      Trương Lương nhìn Phương thị vài lần, đột nhiên nhớ tới bản tính bà ta, vội hỏi. “Bà cãi nhau với đại tẩu đó chứ?”.

      Phương thị bưng ly trà che khuất nửa bên mặt, mơ hồ . “Cũng tính cãi, chỉ lại vài câu mà thôi”.

      Trương Lương nghe vậy nổi nóng cực kì, nhấc ghế dưới chân thẳng phang qua, Phương thị cúi đầu nhâm nhi trà để ý, đến lúc nghe tiếng vang kịp tránh nữa, cạnh ghế đập qua thái dương bà ta, đập đến mắt mũi bà ta nổ đom đóm, đầu óc mê muội. Thím Nhâm nghe động tĩnh chạy vào, trán Phương thị sưng u cục lớn, nhảy dựng lên, vội tiến đến xem xét, muốn tìm lang trung dạo. Trương Lương tốt xấu là người đọc sách, muốn kẻ khác biết ông ta đánh nương tử, nhân tiện . “Mời lang trung xong, tiện đường đuổi bà ta về nhà mẹ đẻ ”.

      Phương thị vội vàng kéo tay thím Nhâm, . “May mắn là ghế đôn, có góc cạnh, cũng chẳng đau bao nhiêu, bà xuống , đừng để lộ ra”.

      Trương Lương chưa hết cơn tức, cáu tiết. “Ngu xuẩn, lẽ ra nên đón bà về nhà”.

      Phương thị trán đau đớn, thở mạnh mấy hơi, cả giận. “Tôi che chở nhà chúng ta cũng sai ư?”.

      Trương Lương lại mắng vài tiếng “Ngu xuẩn”, hỏi. “Hai con trai nhà chúng ta, tương lai làm ruộng hay làm quan?”.

      Phương thị có chút khó hiểu, biết vì sao ông ta lại đề cập đến các con. “Hằng năm học phí đóng vào Châu học cũng ít, kiếm thêm chút tiền cũng là vì muốn cho bọn có tiền đồ tươi sáng”.

      Trương Lương nghiến răng hận, nóng lên. “Nếu hiểu tương lai các con phải làm quan, vậy bà đắc tội đại tẩu làm chi? Thân thích nhà chúng ta chỉ có đại ca tôi và đại ca bà là làm quan, nhìn cái tính đại ca bà khẳng định tương lai hy vọng gì được, nếu o bế đại ca tôi chút, sau này làm sao mới tốt?”.

      Ông ta giải thích đạo lý, Phương thị ngộ ra, nếu hai đứa con trai có tiền đồ, phải làm quan, thể thiếu cần người dẫn dắt, cần người quan tâm, bà ta hiểu có người nhà nâng đỡ mới lợi, nhưng vẫn mạnh miệng. “Ông làm sao biết đại ca tôi thể trông cậy vào, đại ca tôi làm quan kìa, đại ca ông có tang, hai năm sau chưa biết về đâu đâu”.

      Trương Lương hận thể nhấc ghế phang tiếp cái nữa, mắng. “Nhìn xem nhà họ Phương bà đối xử với Bát nương thế nào, bọn họ khắt khe khe khắt con tôi, chẳng lẽ hậu đãi con trai tôi? Hơn nữa, bọn họ cũng có con trai, sao có thể đặt con trai tôi lên trước con trai bọn họ”.

      Lời này giả, cháu ngoại sao thân bằng con đẻ, Trương Đống dù có con trai nhưng vẫn là ma ốm, thể đặt tâm huyết tài bồi cháu trai. Phương thị tìm ra lời phản bác, cúi gầm xuống ngồi lúc sau. “Tôi đau đầu, nghỉ ngơi chút”.

      Trương Lương làm như nghe thấy, túm cánh tay lôi bà ta đến cửa, chỉ ra bên ngoài. “ nhận lỗi với đại tẩu ngay, đại tẩu tha thứ cho bà trở về”.

      Phương thị quen làm chủ mẫu đương gia, đột nhiên bắt bà ta phải cúi đầu quỵ lụy quả là có chút thẹn thùng, do dự muốn bước . Trương Lương đẩy bà ta cái mạnh, thúc giục. “Còn chạy nhanh , nếu đại tẩu ngủ, bà cũng tự về nhà mẹ đẻ cho xong”. xong giậm chân đấm ngực ảo não. “Lẽ ra được gả Bát nương nhà họ Phương, báo hại bây giờ tôi muốn bỏ bà cũng bỏ được, có bà vợ như bà, vừa phá sản, vừa đắc tội người khác, chẳng hiểu giữ lại dùng chuyện gì”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 36: Lâm Y dời nhà

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Phương thị bị Trương Lương ép, chậm chạp đến dưới mái hiên, rút khăn tay che cục u sưng to trán, mới đến trước phòng Dương thị gõ cửa. Tiểu nha đầu Lưu Hà ra, tiếp bà ta vào trong, báo cho Dương thị biết. Dương thị nằm trường kỷ, từ Điền thị đấm bóp bả vai, nghe bẩm liền kêu Điền thị dừng tay, ngồi thẳng dậy mời Phương thị ngồi xuống.

      Phương thị chưa từng phải chịu lỗi với ai, biết mở miệng thế nào, nhăn nhó lúc lâu sau, tìm câu chuyện để tán gẫu. “Đại tẩu kiếm được con dâu ngoan quá, là hiếu thảo”.

      Dương thị thấy bà ta vậy, nghĩ rằng bà ta có chuyện tiện để người ngoài nghe, liền cho Điền thị và Lưu Hà lui xuống, mới hỏi. “Thím muộn như vậy còn đến phòng tôi, có chuyện gì ?”.

      Trong phòng có người ngoài, Phương thị lớn gan chút, lại lời Trương Lương dặn bà ta, lại thêm. “Đều theo ý đại tẩu phân phó, mong rằng đại tẩu đại nhân so đo với tiểu nhân, đừng chấp nhặt em làm gì”.

      Dương thị biết Trương Lương vừa dùng ghế đập bà ta, còn tưởng bà ta tâm hiểu ra, có vài phần xúc động, lập tức diễn trách bản thân vài câu, lại khen tặng vài câu, thẳng đến khi mặt bà ta miễn cưỡng lộ ý cười mới gọi Điền thị tiễn bà ta về.

      Lưu Hà tiến vào, tiếp nhận vị trí của Điền thị ban nãy, tiếp tục đấm vai cho Dương thị. Dương thị nhắm mắt dưỡng thần chút, mới sai. “Ngươi cho Lâm Tam nương, kêu ấy ngày mai dọn về phòng mới mà ở”.

      Lưu Hà vội dạ, xuyên qua sân, gõ cửa vào phòng Lâm Y, liên thanh chúc mừng, cười. “Đại phu nhân lòng tính toán cho , khó khăn thuyết phục Nhị phu nhân, dành ra gian trong kho lúa đối diện để ở, mỗi tháng tiền cơm canh chỉ thu của bốn trăm văn”.

      Lâm Y nghĩ tới Dương thị quả nhiên thắng Phương thị, mừng rỡ . “ ư? Thay tôi tạ ơn Đại phu nhân, ngày mai tôi gặp trực tiếp bái tạ”. xong lục trong túi mấy đồng tiền nhét vào tay Lưu Hà, miệng . “Đừng ghét bỏ”.

      Lưu Hà vội chối từ. “ lẻ loi mình, tuổi lại , mỗi tháng bốn trăm văn vẫn là ít, nên giữ lại mà dùng”.

      Lâm Y nghe Lưu Hà thành khẩn, liền thu hồi tiền, đổi sang lấy quả cầu đến tạ ơn. “Tôi cũng có gì tốt, món đồ chơi nho , giữ lúc nhàn rỗi lấy ra đùa cũng vui”.

      Lưu Hà nhận, cúi người cảm ơn, lại . “Tam nương tử ngày mai lúc nào chuyển nhà đến gọi tôi tiếng, tôi hỗ trợ”.

      Lâm Y có ý muốn nấp dưới gốc đại thụ Dương thị, đương nhiên có tâm kết thân với nha đầu của bà, lại thấy Lưu Hà lễ tiết đầy đủ biết tiến thoái, có vài phần hảo cảm với nàng, liền giữ Lưu Hà lại chuyện phiếm mấy câu. Lưu Hà cũng chịu ngồi, đứng giỡn. “Tôi là Đại lão gia dùng vò rượu Lưu Hà đổi, Đại phu nhân liền lấy ngay tên này, gọi là Lưu Hà”.

      Lâm Y khen. “Đại phu nhân có học thức, Lưu Hà là tên hay”.

      Lưu Hà nghe nàng khen, hé miệng cười. “Đại phu nhân nhà chúng tôi rất tốt, đối xử với người ngoài luôn hòa hòa khí khí chưa bao giờ đỏ mặt tía tai, mấy ngày nay là Nhị phu nhân khinh người quá đáng”.

      Lâm Y dụng ý, dám dễ dàng tiếp lời, liền vòng đề tài sang chuyện khác, hỏi về bệnh tình Trương Tam lang. Lưu Hà thở dài. “Bệnh của Tam thiếu gia phải nằm giường bất động, cách mấy ngày lại mắc bệnh lần, lúc này vội vã về nhà chịu tang, đường bôn ba lao lực, làm sao thiếu gia chịu nổi, hôm qua lang trung vừa mới đến xem bệnh, thiếu gia…”.

      chưa xong, ngoài cửa có tiếng thím Dương gọi. “Lưu Hà, Đại phu nhân hỏi sao còn chưa về đáp lời”.

      Lưu Hà vội lên tiếng, hướng Lâm Y từ biệt, đẩy cửa .

      Lâm Y đóng kín cửa, cởi áo lên giường nằm, nghĩ đến mỗi tháng tiết kiệm được biết bao nhiêu là tiền, nội tâm kích động lăn qua lộn lại hồi lâu mới ngủ.

      Bữa sáng ngày hôm sau Phương thị lộ diện, xưng rằng bị nhức đầu, ở trong phòng nghỉ tạm. Dương thị thân thiết . “Hẳn là tang lão thái gia vất vả, nhiễm bệnh, vừa hay lang trung xem bệnh cho Tam lang hôm nay đến, tiện đường mời ông ấy cũng xem luôn cho Nhị phu nhân”.

      Điền thị đứng dậy đáp. “Con dâu nhớ kỹ”.

      Lưu Hà nhìn người hầu Nhị phòng ở, liền đến trước mặt Dương thị . “Nghe Nhị phu nhân phải đau trong đầu, là đau bên ngoài đầu”.

      Đau bên ngoài? Dương thị nghĩ, do dự hỏi. “Chẳng lẽ bị mọc nhọt? Tối hôm qua thím đến, ta nhìn thấy”.

      Lưu Hà cười. “ cục nhọt lớn nha, hôm qua Nhị phu nhân bọc khăn đầu chúng ta mới nhìn thấy”. Mọi người nhất tề khó hiểu, nhìn vào Lưu Hà, Lưu Hà khoa tay múa chân chỉ vào cái trán. “ cục u to như cái chén, nghe là bị Nhị lão gia đập”.

      Dương thị trừng mắt nhìn , trách mắng. “ bậy, Nhị lão gia là người đọc sách, làm sao thân thủ đánh nương tử mình”. Lưu Hà bị mắng, vội cúi gằm mặt thối lui ra phía sau. Dương thị nghiêng đầu cười cười với Lâm Y. “Nha đầu của ta, cái gì cũng tốt, chỉ tội hơi lắm mồm”.

      Lâm Y trả lời. “Tôi thấy ngược lại, Đại phu nhân rất biết chọn người”.

      Dương thị thấy nàng biết chuyện, rất là cao hứng, cười . “ là người thông minh, uổng tôi tặng gian nhà cho ở”.

      Lâm Y định đứng dậy cảm tạ, thím Dương bỗng chạy vọt vào, vội vàng hô lên. “Đại phu nhân, ổn! Tam thiếu gia lúc ăn cơm đột nhiên ngất xỉu!”.

      Dương thị nghe vậy sợ hãi quá, quăng cả đôi đũa, dẫn Điền thị và Lưu Hà, bất chấp dáng vẻ, nhấc váy mạch phóng về phía nhà chính. Lâm Y muốn theo, thím Dương ngăn nàng lại, thầm. “Thím thấy Tam thiếu gia lành ít dữ nhiều, cháu đừng theo chịu xúi quẩy”.

      Lâm Y do dự. “Cháu mới nhận của Đại phu nhân ân huệ lớn, há có thể hỗ trợ, Đại phòng chỉ dẫn theo nha hoàn, chỉ sợ đủ nhân thủ”.

      Dương thẩm vội la lên. “Cháu là tiểu nương tử chưa gả, Tam thiếu gia là người thành thân, cháu giúp được cái gì, chớ nhắc lại chọc người chê cười”.

      Lâm Y chỉ nghĩ mỗi chuyện báo ân, quên mất tầng lễ nghĩa này, nếu quả hỗ trợ, chừng bị người ta huyên thuyên đến chết, ở tuổi này danh tiết còn quan trọng hơn tánh mạng. Nàng sợ đến đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cúi người trịnh trọng tạ thím Dương nhắc nhở. Thím Dương xua tay. “Tạ ơn cái gì, thím sao nhìn cháu chịu hại được, thím giúp cháu dời nhà, miễn cho ở ngày lâu Nhị phu nhân lại thu thêm tiền thuê”.

      Hai người ra ngoài, về phía phòng ngủ của Lâm Y, cách phòng bếp thấy Lưu Hà nhóm lửa sắc thuốc, thím Dương muốn phụ, Lâm Y lại lôi kéo bà , . “Thím nhớ danh tiết của cháu, sao biết tính toán cho bản thân, thím là người của Nhị phòng, làm sao sắc thuốc cho Tam thiếu gia, lỡ đâu Tam thiếu gia… Liên lụy đến thím phải làm thế nào?”.

      Thím Dương ở nông thôn cả đời, đâu hề nghĩ đến những chuyện phức tạp như vậy, trong mắt tràn đầy tin, nhưng vẫn theo Lâm Y, để ý đến chuyện sắc thuốc, lập tức phụ nàng chuyển nhà. Trương Trọng Vi biết nghe tin ở đâu, hai người vừa chân trước vào nhà, sau lưng chàng đến rồi, muốn theo vào lại dám, đứng ở cửa vọng. “Ngăn tủ kia mọi người khẳng định nhấc nổi, vẫn là tôi đến làm ”.

      Lâm Y quay lại nhìn chàng, nhưng trong đầu nghĩ đến chuyện khác. Trong phòng này có ba thứ vật dụng, đều là của Phương thị, nếu dời qua chừng bị bà ta đòi tiền, bằng đừng dời. Trương Trọng Vi bị nàng nhìn chằm chằm, còn tưởng nàng để ý đến mình, vừa hưng phấn vừa đỏ mặt, thầm nghĩ rốt cuộc nàng vẫn là nhớ kỹ mình, lần trước như vậy chẳng qua là giận dỗi.

      Lâm Y thấy chàng tự nhiên đỏ mặt, rất là kì quái, lại nhìn chàng lần nữa, . “Nhị thiếu gia trở về , tôi chuyển chúng qua nhà mới”.

      Trương Trọng Vi kinh ngạc. “Kho lúa bên kia trống , em chuyển sang lấy gì mà sống?”.

      Chàng hiểu ý Lâm Y, thím Dương lại nhìn ra, đẩy chàng. “Tam thiếu gia phát bệnh, Nhị thiếu gia là đường huynh, nên qua nhìn xem cái”.

      Trương Trọng Vi thẳng bên kia có người chăm sóc, che kín cửa vào được, Lâm Y thấy chàng hiểu được bằng thím Dương, đành phải giải thích. “Bao nhiêu vật dụng đó đều là của Nhị phu nhân, nhà tôi sắp ở là của Đại phòng, mang đồ của Nhị phòng sang sao có thể?”.

      Trương Trọng Vi ngẩn ra. “Nhà của Đại phòng? Sao tôi nghe , phải mẹ tôi cho em ở?”.

      Lâm Y tức giận liếc trắng mắt, nhấc lên tay nải sớm chuẩn bị tốt, đứng trước mặt chàng. “Tránh ra”.

      Trương Trọng Vi hiểu cái gì gọi là ‘giận chó đánh mèo’, bị biểu tình lạnh lùng mặt nàng dọa ngây, vội vàng lùi về sau từng bước, tránh đường cho nàng . Thím Dương cũng nhấc hai tay nải lớn, ngang qua chàng, thở dài. “Nhìn như vậy, Tam nương tử là quyết tâm rồi, Nhị thiếu gia về ”.

      Trương Trọng Vi nắm lấy tay áo bà, để bà , la lên. “ bậy, thím sao biết nàng… Nàng…”.

      Thím Dương giơ tay nải lên cho chàng nhìn. “Bên trong đều là quần áo, Tam nương tử dọn sạch cả rương quần áo, muốn gọi các người đến hỗ trợ”.

      Trương Trọng Vi há miệng, có cách nào lên tiếng, chàng định phụ nhấc rương, lại giúp Lâm Y lần, ngờ ngay cả đường này nàng cũng chặn.

      Thím Dương yên lặng nhìn chàng rời , than thở vài câu “Nghiệp chướng”, khoác tay nải sang cho Lâm Y, lại cùng nàng khiêng rương đồ qua, bỏ quần áo vào vị trí cũ. Kho lúa này so với gian nhà kề lúc trước Lâm Y ở lớn hơn nhiều lắm, chỉ đơn sơ hai rương quần áo trơ trọi mặt đất, càng có vẻ trống trải. Thím Dương buồn rầu. “Ngay cả giường cũng có, buổi tối cháu ngủ thế nào bây giờ?”.

      Lâm Y chỉ chỉ đằng sau nhà. “Dọn ít rơm rạ vào, Nhị phu nhân cũng ngượng ngùng lấy tiền”.

      Thím Dương bĩu môi. “ biết chừng, chi bằng tìm Đại phu nhân, giúp người giúp cho trót”.

      Dương thị bận sứt đầu mẻ trán vì Trương Tam lang bị bệnh đây, cầu bà ấy giúp lúc này ổn, Lâm Y lắc lắc đầu, ra sau nhà ôm rơm rạ. Khi nàng quay lại, ánh mắt thím Dương nhìn nàng có chút quái dị, hỏi nàng. “Cháu tìm hộ trưởng?”.

      Lâm Y xưa nay thân thiết với bà, nghe vậy hoảng, vững vàng đáp. “Tìm hộ trưởng làm chi, là tìm hộ trưởng nương tử, xin bà ấy dạy cháu ít cách kiếm tiền, nghe bà ấy rất biết cách phát tài”.

      Thím Dương yên tâm, vỗ ngực niệm “A di đà Phật”, . “Hù chết tôi, còn tưởng rằng cháu muốn làm thiếp nhà hộ trưởng”. Vừa cười . “Hộ trưởng nương tử giỏi kiếm tiền, dựa vào quan hệ của hộ trưởng phần nhiều, cháu làm sao học được”.

      Lâm Y hỏi. “Cháu chỉ tìm hộ trưởng nương tử có lần, làm sao thím biết?”.

      Thím Dương trả lời. “Vừa rồi bà ấy tới, gọi cháu sang nhà bà ấy chuyến”.

      Lâm Y cả kinh, vội hỏi. “Bà ấy có lên nhà ?”.

      Thím Dương lắc đầu. “Chưa từng, chỉ đứng bên ngoài, thím mời vào nhà ngồi, bà ấy chịu”. Bà xong mặt lại lộ vẻ căng thẳng. “Cách kiếm tiền của bà ấy thể dạy cháu đâu, tìm cháu làm gì? Cháu ngàn vạn lần chớ để lỗ tai mềm yếu, tin người ta chuyện ma quỷ, thiếp phải người, được làm”.

      Lâm Y nghe bà khuyên, cảm động vô cùng, níu cánh tay bà cười. “Nhìn Ngân Tỷ là thấy, thông minh hơn Nhị phu nhân gấp trăm lần, cuối cùng vẫn thua, cháu sao phải vào vết xe đổ đó”.

      Thím Dương thấy nàng hiểu được, vui mừng gật đầu, đến góc tường thay nàng lót rơm rạ, lại thúc giục nàng. “Hộ trưởng nương tử đắc tội được, cháu , nơi này có thím”.

      Lâm Y sờ sờ ngực, năm quan tiền nàng mang theo người, sợ thím Dương vô tình lục ra, nàng cảm tạ tiếng, nhích người hướng nhà hộ trưởng.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 37: Chống đối Phương thị

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Nhà của hộ trưởng là tòa có ba viện hợp lại, kém nhà họ Trương là bao, thẳng hướng chính diện là nhà chính rộng thoáng, hộ trưởng ngồi cạnh bàn lật xem mấy quyển sách, hộ trưởng nương tử ra khỏi chuồng heo, liếc mắt thấy Lâm Y đứng ở cửa viện, bước tới tiếp đón. “Sợ cho thêm phiền toái, tìm cố ý tiến vào, chỉ kêu thím Dương ra”.

      Lâm Y tạ ơn bà. “Đa tạ hộ trưởng nương tử lo lắng hao tâm tốn sức, nếu việc này ổn thỏa, chừng khi buôn bán có lời, sang năm còn phải tạ ơn nương tử”.

      Hộ trưởng nương tử đại khái là nhận quà đến quen, chút cũng khách sáo, còn quan tâm hỏi. “ có cách kiếm ra tiền?”.

      Lâm Y sầu . “Còn chưa nghĩ ra được, nương tử kiến thức rộng rãi, có thể dạy tôi chút đỉnh được chăng?”.

      Hộ trưởng nương tử dẫn nàng vào nhà, . “Nữ nhi gia, ngoại trừ nuôi tằm canh cửi còn làm gì được, nhiều lắm thêu mấy đóa hoa bán thôi”.

      Lâm Y chẳng qua thuận miệng hỏi, vốn trông cậy bà đáp lại chuyện gì, nghe vậy chỉ cười tiếng, lên hành lễ chào hộ trưởng. Hộ trưởng ngoắc nàng lại gần, chỉ bàn cho nàng xem. Lâm Y vừa thấy, tờ giấy kia tuy lớn, ba chữ “Đinh trướng bộ” ghi ở còn chưa ráo mực, hiển nhiên là hộ trưởng đặc biệt lấy đến cho nàng nhìn, nàng mặc dù nhận biết ba chữ kia, lại hiểu ý, liền nhìn hộ trưởng chờ thỉnh giáo.

      Hộ trưởng giải thích phen, ra “Đinh trướng bộ” chuyên môn ghi lại tình trạng hộ tịch tài sản nộp thuế, lấy làm căn cứ áp thuế má lao dịch. Lâm Y ngạc nhiên . “Tôi thân vô xu, cũng phải nộp thuế?”.

      Hộ trưởng . “Lập nữ hộ có quy định, phải có tài sản mới có thể lập hộ”.

      Lâm Y thầm giận, lần trước đến sao trước, dỗ nàng kí giấy vay nợ mới , may mà nàng có chuẩn bị. “Nếu hộ trưởng đồng ý giúp tôi hoàn thành, tôi có phải vay tiền cũng ráng mua cho được mẫu đất, lấy làm tài sản”.

      mẫu đất?”. Hộ trưởng cười hắc, ra sản lượng lương thực ở Đại Tống cao, hộ nhà nông có đến hai mươi mẫu chỉ được xem là dân nghèo, mẫu đất căn bản thể sống tạm, làm sao coi là tài sản?

      Lâm Y biết ngọn nguồn, rất là xấu hổ, mảnh đất chính mình nhọc lòng muốn mua trong mắt hộ trưởng ngay cả tài sản cũng đáng gọi tên. Hộ trưởng nương tử nhớ thương quà tạ ơn Lâm Y hứa ban nãy, đẩy hộ trưởng phen. “ ấy mới bao tuổi đâu, có mẫu đất sai”.

      Hộ trưởng nghe lời nương tử, ngừng cười, bản mặt chính sắc đặt bút viết, vừa hỏi ý Lâm Y vừa ghi lên tờ giấy ban nãy quê quán, tính danh và tài sản của nàng. Lâm Y nhìn ông ta thu bút, hỏi ông ta vài câu, mới hay nữ hộ phải nộp thuế ước chừng đấu lương mỗi mẫu đất, nàng lặng lẽ tính toán : mẫu đất trong kế hoạch mỗi năng sản hai thạch, tổng cộng hai mươi đấu, lấy đấu ra nộp thuế, thuế này đúng là chút nào.

      Nàng tạ ơn hộ trưởng, cáo từ về nhà.

      đến bốn năm ngày sau, hộ trưởng nương tử nhân đến thăm bệnh Trương Tam lang, mang giấy hộ khẩu đến cho nàng, giấy hộ khẩu như sổ hộ khẩu ở Bắc Tống, có ghi lại tình trạng tài sản, Lâm Y nhìn qua, thầm vui mừng, đất còn chưa mua được, trong giấy ghi trước, hộ trưởng là thần thông quảng đại. Nàng ôm khư khư tờ giấy trước ngực hồi, kích động lúc lâu mới bình phục, thẳng đến khi thím Dương ở ngoài cửa gọi, nàng mới vội vàng đem giấu, ra cửa.

      Thím Dương chỉ chỉ nhà chính, . “Nhị phu nhân tìm cháu”. xong lại chỉ cửa viện, tò mò. “Tam nương tử kiếm tiền giỏi , mới mấy ngày mà mua được gia cụ”.

      Lâm Y hiểu, định hỏi bà, lại sợ Phương thị chờ, đành phải áp chế nghi ngờ gặp Phương thị trước. Phương thị trán còn cột khăn, nằm trường kỷ, sắc mặt lụn bại, liếc mắt quét lên quét xuống Lâm Y đánh giá phen, . “Quả nhiên thu tiền cơm canh quá ít, cho có tiền dư đóng gia cụ”.

      Lâm Y thấy hai bà đều nhắc đến gia cụ, càng thấy khó hiểu, nhịn được hỏi. “Gia cụ nào kia, sao tôi hiểu?”.

      Phương thị mặt lạnh tanh. “Đừng có giả bộ trước mặt tôi, tủ bàn đều chuyển đến cửa nhà, còn nhận?”.

      Lâm Y nhịn mấy năm nay là quá đủ, nghĩ đến bây giờ nàng ở nhà của Đại phòng, tiền cơm canh cũng trả đủ, vì sao cứ phải chịu oan uổng, liền cứng rắn đáp. “Đại phu nhân cho tôi phòng ở, có gia cụ, tôi tự bỏ tiền đóng, có gì phải ”.

      Phương thị ở với Lâm Y bao nhiêu năm chưa bao giờ thấy nàng cãi lại, nhất thời ngây ra, đợi đến lấy lại tinh thần vừa tức vừa giận, ngay cả cục u đầu cũng ỉ đau rêm. Nếu là trước kia, bà ta mặc kệ Lâm Y vạch mặt với Trương Lương khế bán mình của Ngân Tỷ là giả cũng phải đuổi cho được nàng ra khỏi nhà, nhưng bây giờ Lâm Y ở nhà của Đại phòng, chút liên quan đến bà ta, làm gì được?

      Nhân Phương thị đề cập đến gia cụ ở cửa viện, Lâm Y băng qua sân nhìn thử, quả gặp thấy mấy món gia cụ đặt ở đó, bàn tròn , bốn chiếc ghế con, ngăn tủ thấp, còn có bàn học, trang bị thêm ghế dựa. Nàng nhìn, thím Dương tới giọng . “Cháu chính là có năng lực, mấy thứ này tốn kém ít phải ?”.

      Lâm Y cười . “Cháu mới trả xong tiền cơm canh, có mấy đồng mua được này?”.

      Thím Dương tin. “Trước mặt thím còn chịu ? Nếu phải là cháu, ai lại thận trọng như vậy, còn đặt cả giường?”.

      Lâm Y ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài cửa viện quả nhiên còn có cái giường gỗ, phải giường ván gỗ đơn sơ như ở nhà kề, mà giống giường trong khuê phòng Trương Bát nương như đúc. Nàng ngạc nhiên . “Chẳng lẽ Đại phu nhân giúp cháu?”.

      Thím Dương lắc đầu. “Lang trung hôm qua vừa đến, Tam thiếu gia sống qua năm nay là việc khó, Đại phu nhân vội vàng khóc than kia, làm gì có thời gian để ý nhà của cháu”. xong lại thêm. “ phải cháu mua?”.

      Lâm Y chẳng hề do dự, há miệng định phải”. Đột nhiên tâm tư vừa động, nhớ tới chút chuyện, nuốt lời đó vào lại, sửa . “Là cháu đặt đóng, vừa rồi Nhị phu nhân gọi cháu chính là vì này mà mắng cháu, thím ngàn vạn lần chớ để truyền ra, khiến bà ta thêm mất hứng”.

      Thím Dương nhìn thoáng qua nhà chính, bất mãn. “Nhà cửa có gia cụ, mua mấy thứ sao, cũng phải tiêu tiền của bà ấy, là nhiều chuyện”.

      Lâm Y nghĩ nghĩ, kể lại vừa rồi nàng chống đối Phương thị cho bà nghe. “Hôm nay cháu cũng phạm thượng hồi, chỉ sợ Nhị phu nhân tháng sau cắt cơm”.

      Thím Dương cười. “Bà ta tiếc bốn trăm văn”.

      Lâm Y cũng cười, cười xong lại nhìn cửa viện phát sầu, cái bàn nàng và thím Dương còn có thể khiêng , nhưng tủ và giường biết thế nào đây? Thím Dương đợi nàng nghĩ ra biện pháp thay nàng làm chủ, chạy đến gọi Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi nâng giường gỗ vào nhà. Lâm Y định ngăn, gọi tiểu tử cách vách sang hỗ trợ, Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi giống như thông đồng sẵn trước, nhất tề để ý tới nàng, cắm đầu khiêng đồ vào phòng, nhấc cả cái giường to như vậy còn chạy rất mau, nàng đuổi theo kịp.

      Thím Nhâm thấy tình cảnh bên này, vội chạy vào phòng báo cho Phương thị biết. Phương thị tức lớn chồng tức bé, trước kêu thím Nhâm gọi Trương Trọng Vi, Trương Trọng Vi lại bận rộn cân nhắc giường nên dựa tường phải tốt hay tường trái tốt, căn bản quan tâm bà ta. Phương thị nghe báo lại, càng tức tối hơn, muốn đích thân bắt người, ngờ nằm quá lâu, đột ngột ngồi dậy, trước mặt tối sầm, vội vịn thím Nhâm đứng lúc mới khỏe, đợi thím Nhâm đỡ bà ta đến phòng Lâm Y, Trương Trọng Vi sớm dời xong đồ đạc mất.

      Lâm Y vừa dọn hoàn tất, cười tủm tỉm đứng đó, khách khí . “Nhị phu nhân đến thăm nhà tôi sao? Mau vào ngồi ngồi”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 38: Trọng Vi thành

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Phương thị đứng ở cửa, ánh mắt quét vào trong mấy lần, chỉ thấy gia cụ đặt vừa khéo, bà ta tức đến khó thở, bắt đầu ăn hàm hồ. “ làm sao có tiền mua những thứ này, hay là ăn cắp tiền của nhà họ Trương mà ra”.

      Dù bà ta chưa ngồi xuống, Lâm Y vẫn giữ đúng lễ tiết, rót ly trà đẩy ra trước mặt bà ta, cười. “Nhị phu nhân đúng là quý nhân hay quên, tôi khâu hài, kết nút thắt kiếm tiền, có mấy trăm đồng được Nhị phu nhân giữ hộ, biết Nhị phu nhân khi nào trả tôi?”.

      Phương thị ngực phập phồng kịch liệt, định tìm từ để mắng nàng, nhưng quả lúc đến lục soát bà ta có lấy cớ đó nên phản bác được. xong, hành động thay, bà ta đưa tay hất ly trà Lâm Y bưng, tức giận ra cửa. Lâm Y nhìn ly trà lăn quay mặt sàn, lăn về phía chân bàn đánh cái cộc, miệng chén mẻ miếng, nàng vội vàng đuổi theo ra cửa, hướng về phía Phương thị kêu lên. “Nhị phu nhân, ly trà do phu nhân tự làm vỡ, tôi đền tiền đâu”.

      Nàng nhìn Phương thị trượt chân lảo đảo, đè nửa người qua thím Nhâm đỡ, đột nhiên tâm tình tốt vô cùng, quay đầu thấy thím Dương tròn mắt há hốc miệng, do dự . “Cháu hẹp hòi quá phải ?”.

      Thím Dương phục hồi tinh thần, lại đột nhiên vỗ đùi khen. “Phải vậy mới tốt, cháu cũng phải người hầu, tội gì hạ thấp bản thân nịnh nọt bà ta”.

      Lâm Y cười, xách nước lau bàn ghế, nàng thầm nghĩ : sau này mình tay làm hàm nhai, bao giờ nhìn sắc mặt ai nữa. Nàng ngâm nga cười khẽ, bàn tay lưu loát lau đến khi cái ghế sáng bóng mới dừng lại, trở rương tìm váy cũ của Trương Bát nương, sửa lại thành bức màn treo lên.

      Buổi tối, Lâm Y lo giường có đệm chăn, thím Dương đưa đến bộ còn mới phân nửa, . “ phải mới hoàn toàn, nhưng mấy ngày trước đây thím có tháo giặt rồi, đừng ghét bỏ”.

      Lâm Y vội tạ ơn. “Sao có thể, cháu lo buổi tối phải nằm ván gỗ ”.

      Thím Dương giúp đỡ nàng trải giường. “Ngày mai thím mang đệm cỏ đến cho, ngủ êm hơn”.

      Lâm Y cúi người cười. “Cũng may có thím Dương”. Xong việc, nàng kéo bà ngồi xuống, hỏi. “Nhị phu nhân có phạt Trọng Vi ? Nếu vì cháu mà bị phạt làm sao cháu lo đây”.

      Ánh mắt thím Dương lóe lên, quay đầu nhìn nhìn bên ngoài, đứng dậy . “Trời tối đen, thím về phòng ngủ”.

      Lâm Y giữ chặt bà. “Lúc thím tới trời tối rồi, đừng giấu cháu, rốt cuộc làm sao vậy?”.

      Thím Dương bị nàng kéo thể nhích người, đành phải ngồi xuống, giận dữ . “Ban ngày Nhị phu nhân định phạt Nhị thiếu gia, bị Đại phu nhân thấy cản lại, lúc thím sang chỗ cháu, nhìn thấy bà ta lại phía phòng ngủ Nhị thiếu gia, cũng biết phải làm gì”.

      Lâm Y nghe vậy, vội đẩy bà. “Thím phải vú nuôi của sao? Mau cứu ”.

      Thím Dương ngạc nhiên. “Cháu muốn thím , sao bản thân ?”.

      Lâm Y thầm nghĩ, nàng muốn gả vào nhà họ Trương, chọc người ta hiểu lầm làm chi? Thím Dương mơ hồ đoán ra tâm tư nàng, tiện thể . “Đâu phải thím muốn , nhưng mẹ dạy con là chuyện bình thường ở đời, ai ngăn đón cho được?”.

      Lâm Y vẫn đẩy bà, . “Thím trốn xem cái, nếu mắng vài câu đánh vài cái thôi, nếu nhìn xong phải thông báo Đại phu nhân”.

      Thím Dương thầm nghĩ lúc trước Dương thị ngăn Phương thị chẳng qua là tiện đường, đâu phải đặc biệt rảnh rỗi mà quan tâm đến. Dù bà nghĩ vậy, nhưng rốt cuộc vẫn yên lòng Trương Trọng Vi, theo lời Lâm Y, thừa dịp trời tối núp ngoài cửa sổ phòng Trương Trọng Vi, thấm nước miếng ngón tay chọt lỗ hổng cửa sổ, nhìn trộm bên trong.

      Phòng trong, Phương thị ngồi ngay ngắn cạnh bàn, thím Nhâm túc trực bên cạnh, Trương Trọng Vi quỳ dưới đất, phân trần. “Nếu là hàng xóm cách vách gặp nạn còn phải giúp đỡ hồi, con chỉ khiêng hộ Tam nương tử mấy món gia cụ, coi là quá mức”.

      Phương thị giống như bị chọc tức, để ý hình tượng vỗ cái bàn, cả giận . “Nó là gì của ? Vì nó mà cãi lại mẹ của mình?”.

      Trương Trọng Vi hơi ngước lên nhìn bà ta cái, lại lập tức cúi xuống, giọng pha chút ngại ngùng. “Nàng… Nàng là… của con… Hôn ước…”.

      Lời vụn vỡ, Phương thị lại nghe hiểu được, chỉ vào chàng, quay phía thím Nhâm. “Nhìn đứa con bất hiếu này xem, hiểu ta nhìn trúng Lâm Tam nương mà vẫn nhắc đến hôn ước, nhìn , sớm mai ta báo cho Nhị lão gia, hủy hôn ước”.

      Thím Nhâm cười. “Nhị phu nhân nên tức giận, phu nhân ngẫm lại xem, việc này Nhị lão gia đương nhiên có cùng ý tưởng với phu nhân, sao phải lo lắng?”.

      Phương thị đại khái nghĩ đến thái độ của Trương Lương đối với Lâm Y, khóe miệng mang cười gật gật đầu.

      Trương Trọng Vi nghe vậy hoảng hốt, ngẩng đầu . “Mẹ sai rồi, nếu con hủy hôn mới là bất hiếu”.

      Phương thị lại vỗ bàn tiếp, mắng. “ bậy”.

      Trương Trọng Vi biện hộ. “Hôn ước là bà nội lúc còn sống đặt ra, nếu con từ hôn, ngỗ nghịch ý bà nội, đó phải bất hiếu là gì?”.

      Thím Dương nhìn đến đó, trái tim nhảy lên cao, thầm nghĩ : đứa hồ đồ này, giáp mặt chống đối Phương thị làm chi, bà ta làm gì được Lâm Y, chẳng lẽ làm gì được con trai chính mình?

      Quả nhiên, Phương thị giận thể át. “ chỉ trích tôi bất hiếu với lão phu nhân?”.

      Thím Dương thầm. “Bà bất hiếu với lão thái gia, cả thôn đều biết, còn sợ bất hiếu thêm người?”.

      Phương thị nghe được, vẫn giận Trương Trọng Vi, phạt chàng quỳ gối sàn đêm, nghĩ cho thông suốt, sáng mai lại thỉnh tội. Thím Dương nóng nảy, mặc dù mới đầu thu nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, quỳ suốt cả đêm sàn lạnh buốt thế này mai thể nào cũng sinh bệnh, hơn nữa hai đầu gối chưa chắc chịu nổi. Bà kịp chạy báo Lâm Y, trước chạy đến phòng Dương thị, cầu xin. “Đại phu nhân, Nhị phu nhân phải phạt Nhị thiếu gia quỳ đêm, làm sao được?”.

      Dương thị tâm phiền ý loạn vì Trương Tam lang, chịu quản chuyện con người khác, nhắm mắt nằm trường kỷ. “Ban ngày cản hồi, hết sức, giờ đây bất lực thôi”.

      Thím Dương khổ cầu vài câu, Dương thị thủy chung mở miệng, bất đắc dĩ, thím Dương phải tìm Lâm Y xin chủ ý. Lâm Y nghe bà xong, buồn cười. “Lần trước là đánh thước, bây giờ là phạt quỳ, quả cũng thay đổi đa dạng”.

      Thím Dương trào phúng cười. “Đó là bà ta mới bị đập cho sưng đầu, có khí lực đánh”. Bà vội hồi, thấy Lâm Y thèm để bụng, la lên. “Cháu nghĩ kế cứu Nhị thiếu gia?”.

      Lâm Y ngạc nhiên . “Đây còn muốn người ta cứu sao? Đâu có ai theo dõi chứ, ban đêm ngủ giấc, sáng mai lại quỳ, phải giống nhau?”.

      Thím Dương giậm chân. “Tam nương phải biết, nhà chúng ta, Đại thiếu gia cứng đầu nhất, Nhị thiếu gia thành nhất, Nhị phu nhân bắt thiếu gia quỳ đêm, tuyệt đối thiếu gia quỳ đến canh ba”.

      Lâm Y im lặng, giận dữ. “Đêm hôm khuya khoắc còn có biện pháp gì, nếu phải cầu xin, thím cứ cầu hai vị lão gia, nếu cầu được mặc cho Nhị thiếu gia quỳ”. xong oán thầm thôi, Trương Trọng Vi này cũng thành quá, là… ngu hiếu.

      Thím Dương chạy , định đến cầu Trương Lương trước, sực nhớ ra ông ta tán thành việc từ hôn, làm sao cứu Trương Trọng Vi, vì thế đổi hướng phòng Trương Tam lang tìm Trương Đống. Trương Đống nghe bà , còn do dự, Trương Tam lang thều thào. “Ban đêm lạnh lẽo, tội gì trong nhà thêm người bệnh”.

      Trương Đống nghe giọng con suy yếu, trong lòng đau xót, liền đồng ý. Đêm khuya, ông này thể trực tiếp tìm Phương thị, gọi Trương Lương ra giảng giải, Trương Lương từ trước đến nay đối với lời huynh trưởng chỉ có nghe theo, hỏi cũng hỏi, liền sai thím Nhâm gọi Trương Trọng Vi đứng lên.

      Thím Dương theo đuôi thím Nhâm, chính mắt nhìn thấy Trương Trọng Vi đứng lên mới xem như thả lỏng tấm lòng, báo cho Lâm Y. Lâm Y thầm . “ kiện đơn giản như vậy, đến lượt Nhị thiếu gia lại hóa phức tạp”.

      Thím Dương lau mồ hôi trán, cười. “Thành tốt hơn dối trá nhiều”.

      Lâm Y cãi bà, dặn dò. “Sau này nếu Trọng Vi muốn giúp cháu, thím nên ngăn đón , bị Nhị phu nhân phạt đến phạt như vậy cũng giỡn chơi đâu”.

      Thím Dương cũng là sợ Phương thị, vội gật đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện bà nghe lén, kể nàng nghe Phương thị từ hôn.

      Lâm Y cũng lo lắng, cười . “Bà ta tức mới vậy, chưa mãn tang, Nhị lão gia để bà ta sinh ”.

      Thím Dương vội la lên. “Tang kì dài dài, ngắn ngắn, cháu mau sớm tính toán”.

      Lâm Y thấy bà còn lo lắng hơn bản thân mình, vội an ủi. “Yên tâm, cháu đều có tính toán cả”.

      Thím Dương biết nàng luôn luôn có chủ đích, nghe vậy thoáng yên tâm, ra ngoài.

      Đối với việc hôn nhân này, từ lúc Lâm Y thành khách thuê nhà họ Trương, nàng nghĩ xong phải làm thế nào, nhưng trước tiên phải kiếm tiền . Trong lòng có mục tiêu, chuyện gì xảy ra cũng ảnh hưởng đến tâm tình, nàng nằm giường ngủ thoải mái, ngày thứ hai vào thành tìm Đinh môi giới, căn cứ giá lúc trước thương lượng xong, mua mẫu đất năm sản hai thạch của nhà Lí Tam. Nàng dù mượn danh nghĩa “bà ”, nhưng khế đất vẫn viết tên “Lâm Y”, ảnh hưởng đến năm sau làm “Nhuận niên đồ”.

      Lâm Y trốn trong phòng, đọc đọc lại khế đất có đóng dấu đỏ của quan phủ, lại cẩn thận đặt cùng với giấy hộ khẩu, chuẩn bị năm sau làm “Nhuận niên đồ”. Qua tháng tiếp theo chính là mùa thu hoạch, ngay cả Đinh môi giới cũng khen nàng mua mẫu đất này có lời, giờ giá lương thực tuy xuống chút, nhưng đấu cũng bán được ít nhất bốn trăm năm mươi văn tiền, thạch mười đấu, hai thạch hai mươi đấu, mẫu đất này sản ra phần lãi gộp là chín ngàn văn.

      Lâm Y ngồi mình bên cạnh bàn cười ngây ngô lúc lâu mới nhớ lúa đất đó tự gặt lấy, phải có người thu lúa, nhưng xem ra khó, cùng lắm nhờ Đinh môi giới mướn người đến hỗ trợ. Việc này nên chậm trễ, chi bằng mướn sớm, mặc dù chưa đến mùa thu hoạch nhưng dù sao cũng phải có người trông nom. Nàng lần đầu làm tiểu địa chủ, chờ đến ngày hôm sau, lập tức đứng dậy ngay vào thành.

      Đinh môi giới nghe qua ý định của nàng, thay nàng ra chủ ý. “ nay sắp đến vụ thu hoạch, mướn tá điền hơi khó, bằng tôi gọi Lí Tam giúp trông ruộng, đợi thu hoạch xong, trả tiền công cho , nếu làm việc tốt, sang năm lại thuê”.

      Nháy mắt chủ đất thành kẻ làm thuê, Lâm Y thầm cảm khái, cúi người tạ ơn Đinh môi giới hảo tâm chỉ bảo, làm nàng khỏi tốn kém vô ích. Ra khỏi chỗ của Đinh môi giới, nàng dọc mấy cửa hàng san sát ngã tư đường, tìm được nhà độc quyền về gia cụ, chiếu theo mấy thứ trong phòng mình, hỏi chưởng quầy. “Tổng cộng bao tiền?”.

      Chưởng quầy nhìn nàng tuổi , lại ăn mặc như thôn , lười lên tiếng, giơ ba ngón tay lên quơ quơ. Lâm Y thầm tính toán : ba ngàn văn tiền, cũng trả giá, xoay người về nhà.

      Ngày hôm sau, trưởng hộ đến nhà họ Trương tặng “Tùy tử”, tiện đường đem bản của Lâm Y đến luôn, lặng lẽ đưa cho nàng. Lâm Y giọng tạ ơn, giấu vào tay áo, làm như có việc gì về phòng mở ra xem, ra “Tùy tử” là giấy thông báo nộp thuế, bên ghi mức thuế thu tương ứng, cộng với chín thăng* lương thực. Nàng bỏ “Tùy tử” chung với khế đất các thứ, cẩn thận giấu , lần đầu từ lúc xuyên qua đến nay có được cảm giác an toàn.

      *Thăng = 1/10 đấu

      Lâm Y giấu kĩ “Tùy tử”, đến bàn học nhấc bút, mở tập tre ra, bên môi khỏi cười khổ, ngây người lúc lâu mới đề bút ghi : Ba ngàn văn. Nàng cất tờ giấy luyện chữ chỗ khác, bắt đầu tính toán sổ sách. Trong tay hơn năm quan tiền, giao xong tiền cơm canh, trả phí trung gian và tiền mua đất kì đầu, còn dư hơn hai quan, vốn nàng định lấy kinh doanh nho , nhưng giờ nàng có hộ khẩu độc lập, trong tay cần giữ lại chút tiền phòng khẩn cấp, hơn nữa là nữ nhi gia, xuất đầu lộ diện ổn, đành phải ghìm ý tưởng này xuống.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 39: Thu hoạch vụ thu

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Chớp mắt hơn tháng trôi qua, lúa đồng chín, ánh vàng lấp lánh động lòng người, Lâm Y nghĩ trong tay sắp sửa có tiền, hưng phấn đến mấy đêm ngủ được. Ngày hôm đó, Nhị phòng nhà họ Trương đều ra đồng, Đại phòng dẫn Trương Tam lang phủ Thành Đô khám bệnh, trong nhà chỉ có mình Lâm Y, nàng ở trong phòng ngồi luyện chữ, chợt nghe bên ngoài có người gọi, ra ngoài vừa hay ra là Đinh môi giới. Nàng sợ bị người khác nhìn thấy, vội vội vàng vàng hỏi. “Đinh môi giới tìm tôi có việc?”.

      Đinh môi giới . “Đến hỏi bà của xem, thu lúa cần liềm cần thúng, là bà ấy lo hay Lí Tam lo?”.

      Lâm Y ở nhà họ Trương nhìn quen tá điền làm việc, vừa nghe hiểu, trả lời. “Bà tôi hôm kia vừa dặn, để nhà Lí Tam lo , bà ấy cho thêm ít tiền. Nhưng bà ấy sợ người ta nghi ngờ, muốn mang lúa về sân nhà mình phơi, phải làm sao?”.

      Đinh môi giới chỉ chỉ cách vách. “ chở đến nhà Lí Tam phơi, nhà bán đất, có gì cần phơi, chẳng sợ lẫn lộn”.

      Lâm Y do dự . “Bà tôi biết có đáng tin …”.

      Chuyện này Đinh môi giới cũng dám đảm bảo, bởi vậy cả hai đều bắt đầu do dự, suy nghĩ chút, đánh giá sân nhà họ Trương, hỏi. “Nghe thuê nhà ở đây, nếu phòng ốc thuê được, sân cũng có thể chứ?”.

      Lâm Y mắt sáng lên, lương thực phơi nắng dưới mí mắt của mình là thể tốt hơn, cao hứng . “Ý kiến hay, làm phiền Đinh môi giới ra mặt cho Nhị phu nhân nhà này, bà ta ngay tại đồng , tôi dẫn đường”.

      Đinh môi giới hỏi. “Bà của có thể trả bao nhiêu?”.

      Lâm Y nghĩ nghĩ, đáp. “Tôi nghĩ bà chỉ có thể ra mười văn”.

      Đinh môi giới cười. “Nhà họ Trương mấy trăm mẫu đất, làm sao thèm để ý mười văn tiền, bằng tôi cứ Lí Tam , thế nào?”.

      Lâm Y vui mừng . “Như thế rất tốt, Đinh môi giới rốt cuộc là quen làm trung gian, nghĩ chu đáo”.

      Đinh môi giới tiếp mười văn tiền nàng đưa qua, tìm Lí Tam gọi tìm Phương thị thuê sân. Lí Tam cất tiền vào tay áo, cùng Phương thị, Phương thị nhìn mười văn vào mắt nhưng đồng hương thân thuộc, lại là hàng xóm, sao có thể giúp chút việc , liền nhận tiền cho thuê góc sân.

      Lâm Y nghe Đinh môi giới báo lại, vui vẻ vô cùng, lại nhờ ông ta. “Chờ lương thực phơi khô, Lí Tam cân ngay tại nơi này được ?”.

      Đinh môi giới sảng khoái đáp. “Chuyện nào có đáng gì, tôi tiếng là xong”.

      Lâm Y cúi người đa tạ, tiễn Đinh môi giới vài bước, sợ bị bắt gặp, chưa tới cửa viện quay lại, thầm nghĩ : Lí Tam làm người thế nào chưa biết, ở ngoài đồng phải nhìn cho cẩn thận, ai biết được có thừa dịp thu lúa mà trộm mấy đấu hay ? Nàng suy nghĩ như vậy, qua ngày hôm sau, mọi người ra đồng nàng cũng theo, thấy Lí Tam sắp gặt đến lúa mẫu đất của mình, ngày tiếp theo nàng thức dậy sớm qua nhà , hỏi vợ Lí Tam . “Nhà Tam tẩu tử còn chưa xong việc sao?”.

      Tập tục thôn quê, ngày mùa bận rộn đều là hàng xóm hỗ trợ nhau, thu xong lúa nhà lại thu lúa nhà tôi, lúc này nhà Lí Tam tụ hội ít hàng xóm đến giúp, bọn họ như ở chính nhà mình, cần chủ nhân tiếp đón, tự lấy bát xới cơm, ăn no ra ruộng làm.

      Vợ Lí Tam đưa bát cho nàng, cười . “Tam nương tử cũng tới nhà tôi giúp đỡ?”.

      Lâm Y đến phòng bếp xới cơm, cười đáp. “Tam tẩu tử đừng chê em khí lực chẳng bao nhiêu là được”.

      Bên cạnh có vợ trẻ cũng cười. “Khí lực ít ăn ít, Tam tẩu tử cũng chịu mệt”.

      Tất cả mọi người cùng cười rộ lên, Lâm Y xới cơm đưa bát ra, nhìn khí nơi này thoải mái hơn nhà họ Trương biết bao nhiêu, cũng bắt đầu giỡn. Người bận rộn, ăn cơm cũng nhanh, nháy mắt đều dừng đũa đứng dậy, chuẩn bị ra đồng, Lâm Y theo họ ra cửa, lại bị vợ Lí Tam gọi lại. “Tam nương tử, chúng ta rửa chén cái ”.

      Lâm Y cực kì muốn sớm sớm ra ruộng lúa nhà mình, nhưng vợ Lí Tam ràng muốn chiếu cố nàng, nàng thể cảm kích, liền ngừng chân quay lại bếp, giúp đỡ rửa chén. Vợ Lí Tam đánh giá Lâm Y vài lần, khen. “Tam nương tử bộ dạng xinh xắn đáng ”.

      Lâm Y được khen, trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn làm bộ thẹn thùng, sợ người khác mình quá mức càn rỡ. Vợ Lí Tam lại hỏi. “Nhà có những ai?”.

      Lâm Y cất chén bát sạch vào tủ chạn, cười khổ. “Nếu có người, sao lại sống nhờ nhà họ Trương?”.

      Vợ Lí Tam thắc mắc. “ phải còn vị đường thúc sao?”.

      Lâm Y . “Đừng nhắc đến ông ta, mùa đông lạnh cắt da thịt còn phạt em quỳ gối ngoài trời, thiếu chút nữa đông lạnh chết”.

      Vợ Lí Tam lộ vẻ thương tiếc, rửa hai cái bát, lại hỏi. “Tam nương tử mười ba phải ?”.

      Lâm Y đáp. “Qua năm nay liền mười bốn, Tam tẩu tử nhớ ”.

      Vợ Lí Tam cười. “Con trai cả nhà chúng ta lớn hơn Tam nương tử ba tuổi, cho nên nhớ kĩ”. đoạn, lại đặt câu hỏi. “Bình thường Tam nương tử ở nhà làm gì?”.

      Lâm Y . “Nữ nhi gia còn có thể làm gì, chút ít việc mà thôi”.

      Vợ Lí Tam cười đến thập phần hài lòng, liên thanh . “Rất tốt, rất tốt”.

      Lâm Y liếc nhìn chị ta cái, ngạc nhiên : tôi làm, chị tốt cái gì. Rửa chén xong, nàng theo vợ Lí Tam ra ruộng nhà mình, nghĩ đến tiền lời, tay chân phá lệ lưu loát, vợ Lí Tam thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nàng, vui tươi hớn hở. “Tam nương tử cũng giỏi việc nhà nông ghê nhỉ”.

      Lâm Y vốn xuất thân nông thôn, dù sau học đại học, nghỉ đông và nghỉ hè cũng phải về nhà hỗ trợ làm nông, cắt lúa đương nhiên quen tay. Nàng nghe vợ Lí Tam tán dương, khiêm tốn . “Sao so được với Tam tẩu tử”.

      Vợ Lí Tam thấy nàng ngọt, càng cười hớn hở hơn, ngoắc gọi con trai lớn nhà mình, an bài cậu ta và Lâm Y cùng làm việc.

      Ở nông thôn dù thoáng hơn thành thị, nhưng đến mức đặc biệt cho con trai và tiểu nương tử chưa gả cùng làm việc chung, Lâm Y vốn tâm tư tinh tế, đến đây đoán ra bảy tám phần ý định của vợ Lí Tam. Con cả nhà Lí Tam nàng thường xuyên thấy, cậu ta đen gầy thấp bé, nửa chữ bẻ đôi biết, mặc dù nàng đánh mất ý định gả vào nhà họ Trương, nhưng có nghĩa…

      nghĩ ngợi, nghe có người gọi nàng, ngẩng đầu nhìn ra là thím Dương, nàng lội lên ruộng, hỏi. “Thím Dương đến đưa nước?”.

      Thím Dương gật đầu, thuận tay rót cho nàng chén nước, ngạc nhiên . “Ruộng nhà Lí Tam chẳng phải bán rồi ư, cháu ở đây giúp đỡ làm chi?”.

      Lâm Y nhìn mọi người đứng cách khá xa, liền dối. “Vợ Lí Tam thiếu người, gọi cháu đến”.

      Thím Dương gật đầu. “Hàng xóm cách vách, hỗ trợ cũng là nên”.

      Lâm Y thầm nghĩ bụng, muốn đánh tan ý định trong đầu vợ Lí Tam, thím Dương là người thích hợp để làm, nàng kể cho bà nghe hành động vừa rồi của chị ta, . “ chuyện xã giao, nhưng chị ta cười đến kì quái, lòng cháu bỗng thấy lo lo”.

      Thím Dương là người từng trải, vừa nghe, lại nhìn con trai nhà Lí Tam, liền hiểu, cả giận. “Hẳn là muốn hỏi cháu làm vợ, nhà có đất, con trai chẳng ai mối lái”. xong thấy ổn, Lâm Y vẫn là tiểu nương tử chưa gả, vội lôi kéo. “Cháu cần để ý, trốn đâu , thím ta”.

      Lâm Y tự nhiên vui, cảm tạ thím, tìm khoảnh rừng hóng gió. Thím Dương xách ấm trà đến gần vợ Lí Tam, cười hỏi. “Tam tức phụ có nhìn thấy Tam nương tử nhà tôi đâu ?”.

      Vợ Lí Tam đưa tay lên lau mồ hôi, ngạc nhiên . “ phải vừa chuyện với thím đó sao?”

      Thím Dương đáp. “ thế, ấy mà nháy mắt thấy tăm hơi đâu, tôi đặc biệt đưa nước tới cho ấy uống mà cũng uống nhiều chén”.

      Vợ Lí Tam chép miệng. “Tôi phân vân hiểu sao thím lại sang đây, ra là đưa nước cho Lâm Tam nương, thím đúng là đối xử với ấy tốt khỏi cần ”.

      Thím Dương cố ý giọng. “Tam nương tử và Nhị thiếu gia có hôn ước trong người, là Nhị thiếu phu nhân tương lai của nhà chúng tôi, sao tôi lại đối tốt cho được?”.

      Vợ Lí Tam sửng sốt. “Bên ngoài đồn thổi là sao?”.

      Thím Dương gật đầu lia lịa. “Đương nhiên là , ai lại lấy chuyện danh tiết ra đùa, đây là Lão phu nhân quá cố tự mình đặt ra”.

      Vợ Lí Tam cúi đầu thầm. “Đáng tiếc”.

      Thím Dương nghe xong, vừa vặn chạy về bên cạnh Lâm Y, phun nước bọt. “Cũng nhìn lại bản thân, nghèo đến bán cả đất đai, nào có tư cách đáng tiếc”.

      Lâm Y ngăn bà. “Đừng vậy, cháu cũng là người nghèo, bị chị ta nhìn trúng cũng bình thường”.

      Thím Dương bĩu môi. “Thím thấy tiểu nương tử nhà có tiền còn chưa chắc bằng cháu”.

      “Thím Dương, thím tung cháu lên tận mây”. Lâm Y vui đùa.

      Thím Dương nở nụ cười, dặn nàng chớ để quá mệt, hướng phía ruộng nhà họ Trương rồi. Lâm Y lại xuống ruộng cắt lúa, vợ Lí Tam thấy nàng quay lại, nhớ tới thím Dương vừa , sai con cả. “Qua kia đập lúa ”.

      Lời này nhắc nhở Lâm Y, muốn xem bọn họ có gian trá hay phải nhìn chằm chằm lúc đập lúa mới mấu chốt. Nàng giương mắt nhìn chỗ đập lúa, ngay tại góc ruộng khác, người ôm bó lúa vừa gặt bỏ đầu vào thúng, con cả nhà Lí Tam liền cầm gậy đập lấy đập để cho thóc rơi xuống bồ. Lâm Y thấy thích hợp, ở nhà nàng lúc trước dù đổi sang đập lúa bằng máy nhưng vẫn thấy người ta đập lúa thủ công, đập như bọn họ cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.

      Chú thích (hay Bảo điển cho dân đọc convert =D) : 1. Tức phụ/ Tức phụ nhi : Người làm vợ, người lấy chồng. Người ta chỉ gọi “phu nhân” với những phụ nữ ở các gia đình giàu có, còn lại gọi “bà tử” nếu lớn tuổi hoặc “tức phụ” nếu còn son trẻ.

      2. Tẩu tử : Chị dâu. Ngoài ra còn để gọi chung chung thân mật hơn đối với những người phụ nữ lấy chồng. Trong truyện Lâm Y còn hơn con trai của Lí Tam nhưng vẫn gọi vợ Lí Tam là “tẩu tử” là do vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :