1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 20: Phong ba hưu thê

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Phương thị gả vào nhà họ Trương hơn hai mươi năm, cung kính trước mặt trưởng bối, chưa từng phạm sai lầm, ai ngờ chỉ vì chuyện bán lương thực mà bị cha chồng mắng bất hiếu, tội danh này , bà ta vừa kinh hoảng vừa tức hận, gọi thím Nhâm vào đổ ập xuống chửi trận, còn phạt ba tháng tiền công.

      Thím Nhâm đợi được tiền thưởng, ngược lại bị phạt mất tiền lương, trong lòng buồn bực thôi, ra cửa tìm Ngân Tỷ, bắt đền ta bù tiền cho mình. Ngân Tỷ buồn cười . “Tôi có ép bà dùng biện pháp của tôi đâu, bản thân bà muốn khoe mẽ lấy lòng chủ, trách chi người ngoài?”.

      Thím Nhâm cũng chẳng phải người lương thiện gì, bị câu này ép tới đường cùng, nổi quạu chơi trò lưỡng bại câu thương. “ cho đúng , tôi đến cho Nhị phu nhân, nợ cũ nợ mới chồng chất, Nhị phu nhân lo biết chém vào điểm yếu nào của đây”.

      Ngân Tỷ thầm sợ, vội đổi mặt cười, bảo rằng vừa rồi chỉ là đùa, lại đền cho thím Nhâm bốn tháng tiền công, mới bịt miệng được bà ta. Thím Nhâm tham tiền, dù có bị Phương thị quở trách cũng chẳng coi vào đâu, nhưng Phương thị thấy bà ta kính cẩn nghe theo, ngược lại thấy áy náy, mắng mắng chút liền ngừng.

      Trương lão thái gia rốt cuộc cũng sống thêm được bao lâu, kéo dài hơi tàn nửa tháng, bệnh tình càng ngày càng nặng, dần dần khó thở, ăn uống nữa, đêm ấy – nhắm mắt buông tay.

      Nhà họ Trương có tang, dựng linh đường, thông cáo hàng xóm láng giềng, Phương thị cho mọi người thay đồ tang, tự tay viết hai phong thư, gửi cho Trương Đống làm quan bên ngoài, gửi kinh thành cho Trương Lương, gọi hai ông nhanh trở về chịu tang. Lúc này vào hạ, thời tiết nóng bức, việc ma chay phải nhanh như lửa sém lông mày, nhưng Trương Đống Trương Lương đều ở xa, tháng trôi qua mà vẫn thấy bóng dáng, Phương thị bế tắc, ngày đêm phát sầu.

      Thím Nhâm hiến kế. “Nhà cữu lão gia có tiền, hằng năm tới mùa nóng, trong hầm đều trữ băng, sao Nhị phu nhân về nhà mẹ đẻ mượn vài khối băng, để trong linh đường cho đỡ nóng bức”.

      Cách này hay, Phương thị mừng rỡ, sai người duy nhất trong nhà cần chịu tang là Lâm Y nhà họ Phương mượn băng. Lâm Y đến nhà họ Phương, cầu gặp Vương thị, tỏ ý định đến. Vương thị đồng ý cho mượn, nhưng có điều kiện. “Người ta có câu em ruột còn phải tính cho , huống chi nhà chúng tôi và nhà họ Trương chỉ là quan hệ thông gia, nếu muốn mượn băng, viết cái giấy vay nợ ”.

      cầu mặc dù hợp tình hợp lý, cũng tính quá phận, nhưng Lâm Y làm chủ được, đành vội vàng trở về cho Phương thị ra quyết định. Phương thị trước giờ chưa từng thắng nổi Vương thị, thở dài. “Nếu nhà giàu khác mượn sợ còn đòi tiền mặt, muốn giấy vay nợ viết giấy vay nợ”.

      Lâm Y nghe bà ta vậy, lấy giấy bút ra mời bà ta viết, rồi nắm trong tay đưa cho nhà họ Phương. Vương thị bây giờ rất sảng khoái, thu giấy vay nợ xong lập tức sai người mở hầm, khiêng hai thùng băng giúp Lâm Y đưa đến nhà họ Trương.

      Hai thùng băng giúp Phương thị bớt khổ, bà ta an tâm canh giữ linh đường, chỉ chờ Trương Đống Trương Lương về nhà.

      Lại đến Trương Lương, tháng chín năm trước thi Hương xong, ông ta lại lên đường du sơn ngoạn thủy, ăn Tết bên ngoài rồi mới quay về nhà, ngờ vừa mới đặt chân vào đất Thục* liền nhận được tin dữ cha già qua đời, ông ta sợ hãi quá, nhanh chóng thay đồ tang, chạy ngừng nghỉ về đến nhà, gục trước linh cữu Trương lão thái gia, gào khóc thảm thiết.

      *Giản xưng của Tứ Xuyên là “Xuyên” hoặc “Thục”, do thời Tiên Tần, đất Tứ Xuyên có hai nước chư hầu là Thục và Ba, nên Tứ Xuyên còn có biệt danh là “Ba Thục” – Wikipedia Tiếng Việt.

      Phương thị xem thấy ông ta mình về nhà, bên cạnh có Kim Tỷ Đồng Tỷ theo, trong lòng khỏi vui sướng vài phần, nhưng ngại có ma chay trong nhà, dám cười, cúi gầm mặt giấu giếm.

      Trương Lương khóc rồi dừng lại, quỳ gối trước linh cữu nhìn tứ phía, hỏi Phương thị. “Đại ca chưa về?”.

      Phương thị lắc đầu, . “Gần hai tháng lão gia mới về tới nhà, đại ca đường xá xa xôi hơn, hẳn là mấy ngày sau mới đến nơi”. xong lại lo lắng. “Đại ca chưa gặp mặt cha lần cuối, dám liệm, băng lại đủ dùng, tôi nhà mẹ đẻ mượn tiếp?”.

      Trương Lương thấy bốn góc linh đường có đặt bồn băng, nghĩ bụng Phương thị làm việc cũng khá chu đáo, liền gật gật đầu, bà ta tự làm. Phương thị về phòng cầm bút viết giấy vay nợ, giao cho Lâm Y làm. Lâm Y xếp giấy vay nợ vào ống tay áo, quen thuộc chạy hướng nhà họ Phương, thầm nghĩ Trương Đống sao còn chưa về, đây là tờ vay nợ thứ năm rồi, đợi ma chay xong xuôi phải trả bao nhiêu băng?

      Hai thùng băng nữa được khiêng vào linh đường, Trương Lương và Phương thị tự mình khiêng thùng, bỏ băng vào bồn. Phương thị rốt cuộc vẫn là người hơn bốn mươi tuổi, thể lực chống đỡ hết nổi, đợi bốn chậu băng đều đầy bà ta mệt nâng nổi thắt lưng, nhưng linh đường chưa hạ, bà ta dám nghỉ tạm mình, đành lấy cớ vệ sinh, đến nhà kề nghỉ tạm chốc lát.

      Từ lúc Trương Lương trở về, Ngân Tỷ vẫn im lặng, câu cũng , giờ phút này Phương thị ra ngoài, cơ hội tốt đến, ta vội vàng hành động, lặng lẽ lấy trong tay áo bình nước gừng , rỏ vài giọt lên khóe mắt, bưng bộ mặt nước mắt lưng tròng đến bên cạnh Trương Lương, làm như bi thương quá độ, . “Lão gia, tại sao hỏi chút lão thái gia đột nhiên qua đời là do nguyên nhân gì?”.

      Trương Lương đúng là chưa nghĩ tới, chỉ nghĩ rằng Trương lão thái gia tuổi gần thất thập, thọ lắm, qua đời là bình thường, nhưng Ngân Tỷ hỏi như vậy tất có nguyên nhân, liền cầu ta kể lại.

      Ngân Tỷ dụi hai mắt có chút cay rát, giọng trả lời. “Lão thái gia là bị Nhị phu nhân làm cho tức chết, lão gia quả biết sao?”.

      Trương Lương cả kinh, nhưng tin, trách mắng ta. “Đừng bậy, phu nhân hiếu thảo, trong thôn ai cũng công nhận”. Ở trong lòng ông ta, Phương thị dù hay bắt chẹt người khác, nhưng về mặt phụng dưỡng cha chồng đúng thực tận tâm hết sức, nếu ông ta yên tâm vào kinh, giao hết cả gia đình cho bà ta quán xuyến.

      Ngân Tỷ thấy ông ta tin, kể chuyện Phương thị bán lương thực cho ông ta nghe, . “Nếu phải Nhị phu nhân bán lương thực, hại lão thái gia mang tiếng thất tín, lão nhân gia làm sao tức đến sinh bệnh? Đây phải bất hiếu ư? Lão thái gia lúc còn bệnh nằm giường, vẫn mắng phu nhân như thế”.

      Trương Lương nghe xong, cơn giận bốc lên hừng hực, lập tức gọi Phương thị tiến vào, hỏi bà ta vì sao phải ngỗ nghịch ý lão thái gia, vụng trộm bán lương thực.

      Phương thị và ông ta vợ chồng lâu năm, biết bản tính ông ta và lão thái gia khác nhau, hỏi ngược lại. “Lương thực nhà chúng ta cũng phải trời rớt xuống, lão gia muốn phân phát hết ra ngoài, để chúng ta nhịn đói sao?”.

      Trương Lương á khẩu trả lời được, nếu đổi lại là ông ta, đương nhiên muốn, nhưng ông ta thể như vậy, liền nén giận câu. “Cho dù muốn cũng phải năng uyển chuyển, sao lại chọc cha tức giận?”.

      Phương thị biện hộ. “Tôi có chọc tức cha đâu, là người trong thôn lòng tham đáy, trách cha phát thiếu ngày lương thực, mới khiến cha tức mà sinh bệnh”.

      Ngân Tỷ thấy cơn tức của Trương Lương dần dần xẹp xuống, vội thêm dầu vào lửa. “Lão thái gia trước giờ là người là làm, lại bị phu nhân hại thành kẻ thất tín, vừa ra cửa bị người ta chỉ trỏ. Lão gia hiểu đúng , lão thái gia thích nhất là rong chơi, phu nhân bán lương thực, lão thái gia dám ra cửa, làm sao nghẹn đến bệnh cho được?”.

      ta , ra cùng ý với Phương thị, nhưng trọng điểm bất đồng, Trương Lương nghe hiểu sang ý khác, trầm ngâm suy nghĩ.

      Ngân Tỷ thấy mục đích đạt được, nữa, vòng lưng tránh rỏ thêm nước gừng vào mắt, bổ nhào xuống trước linh cữu, khóc lóc kêu gào “Lão thái gia oan ức quá ~” vân vân.

      Trương Lương vốn định thế nào, bị hành động của ta kích động, sa sầm mặt, buồn bực hỏi ta. “Rốt cuộc có ý gì?”.

      Ngân Tỷ nức nở. “Lúc lão thái gia bệnh nặng, em hầu hạ trước mặt, nghe lão thái gia phải bắt Nhị lão gia bỏ Nhị phu nhân”.

      Phương thị nổi điên, quát mắng ta hưu vượn, nhưng sở dĩ Ngân Tỷ dám như vậy cũng là có nguyên do, Trương lão thái gia bệnh bệnh nhưng quên trách cứ Phương thị, Phương thị dám tới gần hầu hạ, trọng trách chăm sóc lão thái gia liền đổ lên Ngân Tỷ và thím Nhâm, bởi vậy Ngân Tỷ có thể nghe lão thái gia như vậy cũng hoàn toàn vô căn cứ.

      Bên vợ bên thiếp, nhà họ Phương có tiền có thế, sao bỏ là bỏ được, nhưng tình liên quan đến Trương lão thái gia, Trương Lương dám ngó lơ, định sai người gọi thím Nhâm đến đối chất với Ngân Tỷ, thím Nhâm lại biết chạy đâu, tìm ra, ông ta đành tạm gác chuyện này qua bên, chờ thím Nhâm về, nghe xong làm chứng mới quyết định.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 21: Lầm mê nặng

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      tìm ra thím Nhâm, Ngân Tỷ lòng dạ nào túc trực bên linh cữu, tìm cái cớ trốn vào phòng cho người hầu. Buổi tối thím Nhâm tự quay về, đẩy cửa ra gặp Ngân Tỷ ngồi trước bàn sợ đến nhảy dựng lên, thầm than trong bụng : né cả ngày vẫn thể né mãi. Bà ta cầm nến thắp, miễn cưỡng cười cười. “Ngân di nương hôm nay sao rảnh rỗi đến phòng tôi ngồi chơi thế?”.

      Ngân Tỷ đè tay ngăn bà ta lại cho thắp nến, cười lạnh. “Đừng có đánh trống lảng với tôi, tình thỏa thuận xong xuôi, vì sao đổi ý?”.

      Thím Nhâm dậm chân . “Tôi thỏa thuận gì với khi nào, lúc ấy tôi đồng ý rồi, nếu Nhị phu nhân bị bỏ, tôi làm nha hoàn hồi môn cũng vạ lây, việc ngu xuẩn như vậy tôi mới thèm làm”.

      Ngân Tỷ nắm chặt lấy bà ta, vội la lên. “Lão thái gia ràng đuổi con dâu , bà cũng nghe thấy đó thôi? Cũng phải tôi vu hãm Nhị phu nhân, vì sao bà làm chứng, tôi nhất định quên được phần bà”.

      Thím Nhâm dùng sức rút tay ra, ánh mắt liếc trái liếc phải, . “Lão thái gia bệnh nặng, miệng mồm lảm nhảm , tôi đâu có nghe cẩn thận, chẳng biết lão thái gia gì”.

      Ngân Tỷ thấy bà ta láo trắng trợn, cả giận. “Nếu bà giúp tôi, tôi tố cáo bà với Nhị phu nhân”.

      Câu này làm sao dọa được thím Nhâm, bà ta cười. “Ngân di nương à, tôi với kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng có ai trong sạch cả, vẫn là miễn chuyện tố cáo , miệng ai nấy ngậm mới có ngày lành”.

      Ngân Tỷ từ lúc đến nhà họ Trương tới nay đều là tiền tài mở đường, quên mất cân nhắc lợi hại những thứ khác, giờ phút này vấp phải trắc trở mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thím Nhâm rốt cuộc vẫn là người của Phương thị, có thể thu mua nhưng giữ được tâm tưởng, vừa đến thời điểm mấu chốt bà ta ngả về phía Phương thị nhiều hơn. ta nghĩ thông cũng là muộn, có nhân chứng, nếu bị Phương thị khép vào tội vu hãm ta còn cơ hội xoay người.

      Thím Nhâm thúc giục ta ra ngoài, sợ người khác nhìn thấy. Ngân Tỷ ra cửa bị gió thổi mới phát sau lưng ướt đẫm mảng mồ hôi, lạnh lẽo. ta do dự dám trở về linh đường, chợt thấy Lâm Y xách thùng nước phía phòng ngủ, vội chạy hớt hải qua theo nàng.

      Lâm Y cảm thấy kinh ngạc, dừng chân đẩy cửa, quay người lại . “Ngân di nương trực bên linh đường, theo tôi làm chi?”.

      Ngân Tỷ ra vẻ thần bí. “Có chuyện tốt kể cho nghe”.

      Lâm Y đặt thùng nước xuống đất, lùi từng bước về phía sau, cười. “ là chuyện tốt, Ngân di nương vạn lần đừng kể cho tôi biết”.

      Ngân Tỷ ngạc nhiên. “Vì sao?”.

      Lâm Y . “Ngân di nương quên, lần trước chuyện của tôi tố với Nhị phu nhân, sợ tôi lại phá hư chuyện của ?”.

      Ngân Tỷ nghe nàng vậy, do dự, Lâm Y thừa dịp ta nghĩ ngợi, vội nhấc thùng nước lách mình vào cửa, ngờ Ngân Tỷ phản ứng cực nhanh, cũng nghiêng mình chen vào.

      Lâm Y dở khóc dở cười nhìn ta. “Lúc trước ưa đến phòng tôi, cũng mệt tôi bị thím Nhâm hãm hại, còn thấy chưa đủ?”.

      Ngân Tỷ . “Thím Nhâm xấu chỉ có Nhị phu nhân tin, ai bảo bà ta ghét ”.

      Đây hoàn toàn là , Lâm Y lên tiếng.

      Ngân Tỷ tiếp. “Nếu nhà này có Nhị phu nhân nữa, chẳng phải sống khỏe hơn ư?”.

      Lâm Y cả kinh. “ muốn làm gì?”.

      Ngân Tỷ cười mỉa. “Yên tâm, giết người phóng hỏa tôi làm”. ta kể lại chuyện Trương lão thái gia trước lúc chết . “Cơ hội tuyệt hảo phải ? Để Nhị lão gia vâng theo lời cha bỏ Nhị phu nhân, cần sống khép nép như bây giờ, cũng lo bà ta ngó lơ hôn của mình”.

      Lâm Y từ chối cho ý kiến, cười nhợt nhạt. “ được lợi gì?”.

      Ngân Tỷ muốn , chỉ . “Nếu phải bà ta nhiều lần phá hư chuyện của tôi, tôi sớm được tự do mình vui vẻ, cục tức này tôi nuốt trôi”.

      Lâm Y thầm than, nhẫn nại chút như vậy cũng được, như thế nào làm thiếp? Nước trong thùng sắp lạnh hết, nàng bối rối. “Tôi khuyên quên tâm tư đó , hiểu đạo lý làm phải cúi đầu phục lớn, dù Nhị phu nhân rời khỏi nhà họ Trương, Nhị lão gia tái hôn người khác vào vẫn cho khó ở”. xong mở cửa đuổi ta ra.

      Ngân Tỷ làm sao chịu , chỉ đứng yên, còn đẩy ghế ra ngồi, điệu bộ “ đồng ý tôi ”. Lâm Y thấy ta bản tính khó dời, cũng khuyên nữa, bản thân ra cửa. “Tôi cũng nghĩ thông, làm phật lòng vị cơ thiếp chẳng tính là gì, tôi cho Nhị phu nhân ép tôi làm giả chứng cứ”.

      Ngân Tỷ hoảng đến độ lập tức nhảy bật lên khỏi ghế, sống chết kéo tay áo nàng. “Tôi láo, lão thái gia như vậy”.

      “Câu này giữ lại mà với Nhị lão gia Nhị phu nhân, tôi bản thân còn chưa làm chủ được, thể giúp ”. Lâm Y kéo ta về phía trước vài bước, tay còn lại mở cửa, kêu lên. “Thím Dương!”.

      Ngân Tỷ thấy nàng gọi người, sắc mặt đột biến, vội thả tay nàng ra, bước nhanh rời . Thím Dương nghe được Lâm Y gọi, chạy tới hỏi. “Làm sao vậy? Sao thím lại thấy Ngân di nương ra từ phòng cháu?”.

      Lâm Y lúc trước bị hiểu lầm, bây giờ dám dấu diếm thay Ngân Tỷ, kể hết tình cho thím Dương nghe, cười khổ. “Cháu luôn luôn bo bo giữ mình, lại nhiều lần bị phiền toái gõ cửa”.

      Thím Dương cười. “ ta láo đâu, lão thái gia bỏ con dâu thím cũng nghe thấy loáng thoáng”.

      Lâm Y kinh ngạc. “ có chuyện đó ư? Khó trách Ngân Tỷ chẳng buồn sợ hãi, dám mặt đối mặt chống lại Nhị phu nhân”.

      Thím Dương nhìn nhìn bốn phía, giọng. “Là sao, hai vị thiếu gia đều lớn, nhà họ Phương lại có quyền thế, mọi người đều coi như lão thái gia bị tức nên vậy, người nào chấp nhận làm chứng, lúc này sợ chỉ có mình Ngân di nương hay ho”.

      Lâm Y khó hiểu. “Cha bắt bỏ, con có thể nghe sao? sợ bị người ta ?”.

      Thím Dương xuýt tiếng, . “Rốt cuộc cháu vẫn còn , hiểu được quy tắc là chết, người ta là sống, lão thái gia chẳng qua bệnh nặng mát con cháu, cũng đâu phải giáp mặt trăn trối cho Nhị lão gia, có thể nào vì vậy mà làm hai nhà Trương Phương trở mặt thành thù? Đừng quên Bát nương tử còn ở nhà họ Phương làm dâu!”.

      ra quan hệ thông gia phức tạp, muốn bỏ vợ phải chuyện đơn giản, Lâm Y cười tự giễu, bản thân quả nhiên vẫn chỉ là “người mới vào nghề”, nàng lo nghĩ, vẫn có chút khó hiểu. “Ngân di nương bình thường là người khôn khéo, đạo lý này sao ? Để làm việc lỗ mãng như giờ?”.

      Thím Dương muốn lại thôi, nguyên nhân tiện kể cho tiểu nương tử chưa lấy chồng nghe, thể mở miệng. Lâm Y cũng phải người tọc mạch, nhưng sợ mập mờ lại bị hãm hại, liền kéo thím Dương vào trong phòng. “ phải cháu biết xấu hổ, chỉ sợ Ngân di nương hại cháu, dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, thím kể cháu nghe chút có làm sao”.

      Thím Dương do dự . “Chuyện này cũng là thím nghe đồn thôi —- Nhị phu nhân sắp tặng Ngân di nương cho người khác, chỉ chờ lão thái gia liệm xong hành động, nếu Ngân di nương cố nốt cú chót, kịp”.

      Lâm Y càng nghe càng tò mò. “Nhị lão gia cứng rắn rồi mà, nếu Nhị phu nhân dám tặng tặng lâu rồi, sao còn đợi đến hôm nay?”.

      Thím Dương cũng qua loa nàng, chỉ Nhị phu nhân có lý do mười phần nắm chắc thuyết phục được Nhị lão gia, tình huống tường tận cũng lộ ra.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 22: mưu dương mưu

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lâm Y truy hỏi vài câu vẫn có được câu trả lời, đành chuyện phiếm hồi rồi tự tan.

      Ngày thứ hai, Lâm Y như cũ đến linh đường bái tế Trương lão thái gia, thấy trước linh đường nhao nhao ồn ào, ra Trương Lương gặp thím Nhâm hôm nay ở nhà, liền gọi bà ta đến làm chứng đối chất với Ngân Tỷ, nhưng thím Nhâm mực chắc chắn Trương lão thái gia chưa bao giờ phải bỏ con dâu.

      Phương thị liếc nhìn Trương Lương, hận . “Tôi nghe lời lão gia, chưa bao giờ bán nó , nhưng nó cảm kích, ngược lại lấy oán trả ơn, vu hãm tôi”.

      Thiếp thất vu hãm vợ cả chính là phạm thượng, cho dù Trương Lương có tâm thiên vị cũng đành phải gọi Lâm Y khóa nhốt Ngân Tỷ vào phòng, cấm chừng. Phương thị còn chêm thêm câu. “ được cho nó ăn cơm”.

      Lâm Y dẫn Ngân Tỷ nhà kề, vừa tìm chìa khóa vừa . “Bây giờ là do lỗ mãng, phải tôi mật báo gì”.

      Ngân Tỷ tựa vào cạnh cửa, suy sụp. “Phương Đại Đầu ở thôn cách vách sắp đến đây, ngẩng đầu trúng đao, cúi đầu cũng trúng đao, làm gì để ý đến lỗ mãng hay ”.

      Lâm Y muốn hỏi ta Phương Đại Đầu là ai, chợt nghe Phương thị ở nhà chính gọi nàng, vội khóa cửa kĩ chạy sang. Phương thị trước tiên đòi chìa khóa nhà kề lại, tự mình cất giữ, lại sai nàng. “ ra cửa nhìn xem, nếu là Phương Đại Đầu đến, dẫn vào đây”.

      Lâm Y thắc mắc là ai, nghe bà ta sai vội lên tiếng, ra cửa chờ. Đại khái khoảng nén nhang sau, có người đến gõ cửa, Lâm Y hỏi, đúng là Phương Đại Đầu, theo sau còn có tiểu thiếp của , nàng vội dẫn khách nhà chính báo cho Phương thị.

      Phương thị vừa thấy Phương Đại Đầu, tươi cười rạng rỡ, sai thím Nhâm dâng trà, lại bảo Lâm Y mời Trương Lương, giới thiệu. “Đây là họ hàng xa của tôi, nhiều năm con, khó lắm mới để dành tiền mua được cơ thiếp, vẫn thấy tin vui, là sầu chết người”.

      Trương Lương biết Phương thị bán thuốc gì trong hồ lô, lơ đãng đáp. “Vậy lại mua thêm thiếp, cố gắng xem thử”.

      Phương thị cười . “Chính là nghĩ như vậy, nhưng nhà dư dả, mua cơ thiếp này xong tiêu hết tiền, làm sao có tiền mua thêm thiếp nữa”.

      Trương Lương giật mình. “Muốn mượn tiền sao? Phu nhân xem rồi làm, hỏi ta làm chi”.

      Phương thị lên tiếng, lia mắt qua Phương Đại Đầu, Phương Đại Đầu lật đật đứng lên, đon đả. “Hiểu lầm hiểu lầm, tôi vay tiền, chỉ là muốn đổi cái thiếp với nhà ta”.

      “Đổi thiếp?”. Trương Lương ngạc nhiên.

      Phương thị thấy ông ta từ chối ngay, mừng thầm, . “Hàng xóm nhà ca ca tôi có con trai cũng là đổi thiếp mới sinh ra được, Phương Đại Đầu nghe bọn họ có con, nghĩ muốn học theo, mới đến cầu lão gia”.

      Trương Lương ngẫm nghĩ, xác thực có việc này, nhưng ái thiếp của ông ta có thể nào đưa đến trong lòng kẻ khác, là làm nhục ông đây. Ông ta chuẩn bị trách cứ Phương thị, đột nhiên vừa nhấc đầu thấy cơ thiếp nhà Phương Đại Đầu, tuổi trẻ hơn Ngân Tỷ, mạo mỹ hơn Ngân Tỷ, vòng eo thon hơn Ngân Tỷ, ông ta nhìn nhìn, đá bay những lời vừa nghĩ đến xứ xa nào đó, lại khác. “Thiếp nhà người ta lúc trước sinh đẻ rồi mới đổi, Ngân Tỷ nhà ta còn chưa biết sao, các người chê?”.

      Phương Đại Đầu cười to. “Có được hay phải thử xem , được lại đổi trở về”.

      Trương Lương nghiêm mặt. “Thiếp nhà ta quý báu cực kỳ, há có thể để ông đổi đến đổi ”.

      Phương Đại Đầu vội . “Dù sao thiếp nhà tôi sinh con được, có đổi về cũng vô dụng, nếu ông thích cứ giữ lại”.

      Trương Lương trong lòng mừng rỡ, nhưng lại do dự. “Tôi lúc để tang, sao nạp thiếp được, vẫn là thôi, ông chỗ khác tìm ”.

      Phương thị khẩn cấp kêu Lâm Y dắt Ngân Tỷ lại đây, tìm cớ thay Trương Lương. “Đây là đổi thiếp, cũng phải việc vui, sợ cái gì”.

      Trương Lương trước nay hiếu thuận, còn do dự, Phương thị chêm vào thêm. “Cứ để nó ở chung nhà với Lâm Tam nương , chờ tang kì xong lại tính”.

      Trương Lương vui vẻ . “Vậy quá ổn, quyết định như thế”.

      chuyện, Ngân Tỷ theo sau Lâm Y vào phòng, Phương thị mặt mũi mang cười, kể lại ván đóng thuyền sao, hân hoan ba tiếng “chúc mừng”. Ngân Tỷ lập tức mặt xám như tro tàn, tuyệt vọng hỏi. “Phu nhân phải nên đợi lão thái gia liệm rồi hẳn ra tay sao?”.

      Phương thị trách mắng. “Ra tay cái gì! Chớ khó nghe như vậy, đây là chuyện tốt, đương nhiên càng sớm càng tốt”.

      Trương Lương phụ họa. “ là chuyện tốt, cũng coi như em làm việc thiện tích đức, đến nhà Phương Đại Đầu thay nối dõi tông đường”. Ông ta xong, lại liếc nhìn tiểu thiếp nhà Phương Đại Đầu. “ tới nhà chúng ta, tên lúc trước đừng dùng nữa, từ nay về sau gọi là Kim Tỷ ”.

      Phương thị cười kéo tay tân nhiệm Kim Tỷ, giao cho Lâm Y, ra lệnh. “Kim Tỷ trước ở cùng , nhớ chăm sóc người ta”.

      Lâm Y dạ, dẫn Kim Tỷ về phòng, mở hòm ra, lấy chăn đệm sạch chuẩn bị thay. Kim Tỷ thấy nàng bận rộn, ngăn lại. “Đừng phiền toái”. Lâm Y tưởng nàng ta khách khí với mình, tự nở nụ cười, cố ý thay, lại xem xét dáng người nàng ta, lấy bộ quần áo cũ của Trương Bát nương tặng cho nàng ta thay.

      Kim Tỷ lại câu “Đừng phiền toái”, thấy nàng vội trước vội sau, bưng trà đổ nước, đột nhiên giật mình than. “ là người nhiệt tâm, nỡ hại ”.

      Lâm Y trải giường, cười . “ là thiếp của Nhị lão gia, chẳng liên quan đến tôi, có thể hại tôi cái gì?”.

      Kim Tỷ miễn cưỡng cười cười, nữa, đứng dậy cùng nàng trải giường.

      Buổi tối, Lâm Y phòng bếp múc nước, thím Dương kéo nàng. “Thiếp Nhị phu nhân và Nhị lão gia vừa đổi, ở trong phòng cháu?”.

      Lâm Y gật đầu. “Nhị lão gia tặng cho tên mới, gọi là Kim Tỷ”.

      Thím Dương xì cười. “ đúng là chúng ta miệng thiêng, Ngân vừa , Kim tới”.

      Lâm Y múc nước, cảm thấy nghi ngờ nặng, Phương thị trăm phương nghìn kế đổi thiếp là vì cái gì, Kim Tỷ Ngân Tỷ cũng là thiếp thôi, cũng tranh quan nhân với bà ta thôi? Huống chi, Kim Tỷ so với Ngân Tỷ càng có nhan sắc, bà ta sợ Trương Lương chẳng buồn vào phòng bà ta nữa sao?

      Thím Dương cũng thắc mắc, thấy thím Nhâm vào múc nước, liền hỏi. “Bà tin tức linh thông, tôi nghe xem, Kim Tỷ kia có phải trước khi vào cửa bị ép uống thuốc thể sinh con?”.

      Ngân Tỷ bị đổi , thím Nhâm thiếu tiền, tâm phiền muộn lắm, kiên nhẫn mắng. “Đừng có bậy, Nhị phu nhân làm sao làm vậy”.

      Thím Dương tự nhiên hiểu bà ta phiền muộn cái gì, cười. “Bà nóng nảy làm chi, chừng Kim Tỷ kia so với Ngân Tỷ càng lắm tiền?”.

      Thím Nhâm mở miệng liền bô bô. “ ta có đồng xu nào! ta phải…”. Chưa xong chợt thấy Lâm Y đun nước bếp, thất kinh vội bụm miệng, nhấc thùng nước bỏ chạy.

      Nhiều năm ăn nhờ ở đậu, Lâm Y tâm tư mẫn cảm hơn hẳn người thường, nàng nhìn ra Kim Tỷ và thím Nhâm có gì đó kì lạ, nhưng hiểu ngọn nguồn ở đâu, chỉ có thể lo lắng suông.

      Chú thích :

      Bắc Tống gọi người chồng là “Tướng công” hay “Phu quân” mà gọi là “Quan nhân”

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 23: Nhất tiễn song điêu

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Y còn ngủ chợt nghe bên ngoài thím Nhâm gọi nàng. “Lâm Tam nương, phòng bếp phụ nấu cơm”. Nàng dụi hai mắt, cảm thấy kì lạ, trời còn chưa sáng nấu cơm cái gì, vả lại việc bếp núc phải thím Dương quản lý sao, vì sao thím Nhâm lại đến gọi?

      ở nhà người ta, dù tình nguyện cũng phải rời giường, Lâm Y lấy áo vắt gối phủ thêm lên người, phát nửa bên kia giường trống , nàng buộc thắt lưng bỗng khựng lại chút, chưa kịp nghĩ thêm, tiếng đập cửa rầm rầm thúc giục, phải vội vàng mặc quần áo mở cửa.

      Thím Nhâm đứng ngoài cửa, ánh mắt thèm dừng lại người nàng mà lướt qua đỉnh đầu ngó vào trong phòng quét qua quét lại, hỏi. “Kim Tỷ đâu?”.

      Lâm Y giật thót mình, mặt cũng bình tĩnh phi thường. “Hẳn là nhà vệ sinh”.

      Thím Nhâm tăng lượng cao lên. “Nhà vệ sinh cái gì, tôi vừa nhà vệ sinh về đây, ở đó chẳng có ai hết”.

      Lâm Y liếc bà ta. “ có, cớ gì bà quát tôi”.

      Thím Nhâm để ý nàng, quay đầu la lên. “Nhị phu nhân, Lâm Tam nương thả Kim Tỷ chạy mất”.

      Phương thị giống như chờ câu này, nghe tiếng lập tức chạy đến, giận dữ gặn hỏi Lâm Y. “ ăn của nhà này, mặc của nhà này, vì sao chân ngoài dài hơn chân trong, giúp Kim Tỷ chạy trốn?”.

      Thím Dương cũng đứng đó, nghe xong chen vào. “Còn chưa tìm khắp mọi nơi, chưa chắc là chạy trốn đâu”.

      Phương thị hung hăng trừng mắt thím Dương, lại phản bác được, đành gọi thím Nhâm cùng bà chung quanh tìm. Lâm Y cụp mắt, nhếch môi cười lạnh, tìm gì nữa, ràng là cái bẫy. Quả nhiên, thím Dương lật tung cả vườn rau vẫn tìm ra Kim Tỷ.

      Phương thị đắc ý . “Lâm Tam nương, có còn lời nào nữa ?”.

      Lâm Y . “Giấy bán mình của Kim Tỷ Nhị phu nhân vẫn giữ, ta trốn thế nào được?”.

      Thím Dương sốt ruột thay nàng, nghe nàng vậy, thở phào nhõm, mặt tươi cười. ngờ Phương thị sớm có chuẩn bị, . “Giấy bán mình trộm rồi, đừng có láo”.

      Lâm Y định nữa, Phương thị chặn. “Giữ lại mà cho Nhị lão gia nghe !”.

      Thím Nhâm tiến lên kéo tay Lâm Y, đẩy đẩy kéo kéo ồn ào tới linh đường. Trương Lương túc trực trước linh cữu, chợt thấy đám người hùng dũng tiến vào, kinh ngạc hỏi nguyên do. Phương thị kêu Lâm Y đến quỳ trước linh đường, cho Trương Lương. “Lão gia, hôm qua tôi bận bịu túc trực bên linh cữu, để giấy bán mình của Kim Tỷ bàn trong phòng ngủ, ngờ bị Lâm Tam nương trộm mất, thừa dịp đêm khuya thả cho Kim Tỷ bỏ chạy”.

      Trương Lương tin lắm. “Chạy trốn rồi?”.

      Phương thị gật đầu, gọi thím Nhâm thím Dương. “Tôi vừa sai hai bà tìm, thấy bóng người”.

      Trương Lương rất giận dữ, đến trước mặt Lâm Y quát hỏi. “Thả Kim Tỷ chạy mất có lợi gì?”.

      Lâm Y thầm nghĩ, tội định cần gì biết nguyên do, còn về phần nguyên do nhất định Phương thị nghĩ đâu vào đấy cả rồi. Quả nhiên, Phương thị đứng bên xen vào. “Cần gì hỏi nữa, nhất định là nó nhận tiền của Kim Tỷ”.

      Trương Lương cả giận. “Nhà họ Trương chúng ta chưa từng bạc đãi , vậy mà giúp đỡ người ngoài”. Ông ta tới lui hai vòng trong linh đường, vung tay lên sai Phương thị xét phòng, nhất định phải tìm cho được rốt cuộc Kim Tỷ cho Lâm Y thứ quý báu gì mà nàng lại lấy oán trả ơn dưỡng dục của nhà họ Trương.

      Phương thị dẫn mọi người ra ngoài, gần đến trước phòng Lâm Y, lặng lẽ dúi tiền giấy vào tay thím Nhâm, ý tứ là nếu lục ra tiền đưa cho đủ số. Thím Nhâm hiểu ý, nắm tờ tiền trong tay, cùng thím Dương vào phòng lục soát. Thím Dương thương Lâm Y, qua loa lật lật ngăn tủ, luôn miệng có. chuẩn bị sẵn, thím Nhâm cũng lười cố gắng, đưa tay lật qua lật lại rương quần áo, lúc rút tay về liền có tờ tiền giấy, làm bộ như kinh ngạc vạn phần, reo lên. “Nhị lão gia, Nhị phu nhân, Lâm Tam nương quả nhiên nhận tiền của Kim Tỷ”.

      Trương Lương tức giận đến râu vểnh lên trời, sai Phương thị nhốt Lâm Y vào phòng, cho ăn cơm. Phương thị lập tức sai thím Nhâm làm, đỡ cánh tay ông ta rời , luôn mồm. “Rốt cuộc cũng là người ngoài nuôi quen mắt, lão gia chớ để giận hư thân”.

      Thím Dương kéo Lâm Y phen, hốt hoảng. “Sao cháu phân bua hai câu?”.

      Lâm Y cười khổ. “Cả tội chứng vật chứng đều chuẩn bị sẵn hết, cháu còn phân bua cái gì bây giờ?”.

      Thím Nhâm nhìn nàng cái, giọng thầm. “Hiểu được là tốt rồi”. xong đẩy mạnh nàng vào trong phòng, khóa cửa lại.

      Chuyện Lâm Y nhận tiền thả Kim Tỷ chạy mất rất nhanh truyền khắp nhà, Trương Trọng Vi hay tin vô cùng lo lắng, hỏi Trương Bá Lâm. “Tiền kia nhất định là bán nút thắt mà có, vì sao ấy thanh minh cho mình?”. Trương Bá Lâm chỉ tay vào ngăn tủ chất đầy nút thắt, chê cười em trai. “ là tiền bán nút thắt? ràng là cậu mượn tiền cho ấy”.

      Trương Trọng Vi mài mực bỗng dừng lại, . “Tam nương tử bị bỏ đói, ca ca còn có tâm tư vui đùa”.

      Trương Bá Lâm thấy chàng nóng nảy, vội . “Tiểu tử ngốc, ấy muốn để lộ cậu ra, ý mẹ thế nào cậu còn hiểu ư? Nếu ấy người bị phạt lại thêm cả cậu nữa”.

      Trương Trọng Vi mới hiểu ra Lâm Y là vì bảo hộ chàng mới mở miệng, chàng cảm thấy cảm động kì lạ, thầm nghĩ nếu nàng đối đãi có tình nghĩa mình cũng thể để nàng chịu khổ. Chàng mài mực càng thêm hăng hái, như hạ quyết tâm, xông ra ngoài.

      Trương Bá Lâm thấy chàng hành động khác thường, đuổi theo sau. “Nhị tiểu tử, cậu làm chi?”.

      Trương Trọng Vi quay đầu, đáp. “Em giải thích cho cha mẹ hiểu”.

      Trương Bá Lâm gấp đến độ dậm chân bình bịch, kêu liền mấy tiếng “Tiểu tử ngốc”, gượm đuổi theo bắt lấy vạt áo chàng, nhưng hụt mất, đành phải mặc chàng . Trương Trọng Vi chạy như điên tới linh đường, quỳ rạp xuống trước mặt Trương Lương và Phương thị, . “Tiền của Tam nương phải Ngân Tỷ cho ấy, chính là con thấy ấy kết nút thắt đẹp, buộc ấy đem bán đổi tiền”. Chàng nghĩ cứ đổ hết trách nhiệm lên bản thân Phương thị buông tha Lâm Y, sao hiểu được trong mắt Phương thị, chỉ cần hai người có tiếp xúc, mặc kệ là ai chủ động, đều thể tha thứ được.

      Sắc mặt Phương thị trầm khó đoán, lúc sau, đột nhiên hỏi Trương Lương. “Lão gia định thế nào?”.

      Cái gọi là ấn tượng đầu khó phai chính là như vầy : Trương Lương chắc mẩm là Lâm Y thả Kim Tỷ chạy, trong lòng hận nàng ghê gớm, từ chối cho ý kiến, phất tay. “Việc nhà, phu nhân tự lo, đừng hỏi ta”.

      Phương thị nheo mắt nhìn Trương Trọng Vi, buồn bực rèn sắt thành thép, nhẫn tâm gọi thím Nhâm dùng gia pháp. Gia pháp nhà họ Trương là cây thước, dành cho lúc hai em Trương Bá Lâm học hành chăm chỉ bị đánh vào lòng bàn tay, Phương thị hạ quyết tâm cắt đứt tâm tư của Trương Trọng Vi, giơ cao cây thước, chút lưu tình mà đánh, từng cây từng cây đều là đau .

      Lòng bàn tay Trương Trọng Vi rất nhanh sưng đỏ lên, Phương thị rốt cuộc đau lòng con trai, ném cây thước , định mắng chàng vài câu liền cho qua. Trương Lương lại . “Là nó nuông chiều Lâm Tam nương mới dưỡng lá gan ta phình ra, ngay cả thiếp của ta cũng dám thả”. Trương Trọng Vi cân nhắc câu này, Trương Lương cầm thước lên đổ ập xuống đánh, chàng dám né, gắng gượng trúng đánh vài cái, cảm thấy tay, cổ nóng rát đau đớn.

      Trương Lương còn muốn đánh nữa, Phương thị nhìn đành lòng, nhào qua giật lấy thước, sai thím Dương đuổi Trương Trọng Vi về phòng.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 24: Sinh lòng lui hôn

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Thím Dương định đỡ Trương Trọng Vi, chàng khoát tay áo, cúi người hành lễ với Phương thị và Trương Lương mới quay người hướng phòng ngủ. Trương Bá Lâm ở cửa nhìn xung quanh, thấy chàng bị thương quay về, ngừng than “Tiểu tử ngốc”. Thím Dương là bà vú của Trương Trọng Vi, thiên vị chàng, mắng Trương Bá Lâm đừng nữa, nhưng bản thân bà lại nhịn được, thở dài. “Thiếu gia tội gì a”.

      Cả hai người quýnh lên, người thở dài, Trương Trọng Vi lại tựa lên ghế nở nụ cười. “Mẹ đánh tôi, vậy hẳn là phạt Tam nương nữa”.

      Thím Dương thầm nghĩ : nào có dễ dàng như vậy, bà định nhưng nỡ dội nước lạnh lên tấm lòng của chàng, liền phòng bếp nấu canh tẩm bổ cho chàng. Bà tới trước linh đường hỏi qua Phương thị, được phép, lại ra sau nhà bắt con gà béo nhất, cắt tiết vặt lông, rửa sạch rồi bỏ vào nồi hầm. Chính vội, Trương Bá Lâm lấp ló ở cửa, cười hì hì. “Vừa vặn tôi cũng đói bụng, hưởng ké phúc Nhị đệ, làm phiền thím Dương bới thêm chén cơm”.

      Thím Dương cười đáp ứng, bỏ cây quạt bếp xuống, thùng gạo múc, phát thùng gạo thấy đáy, bên trong chỉ còn đủ gạo để nấu cháo loãng, đủ nấu cơm khô, bà nghĩ Trương Trọng Vi có thương tích trong người, tốt xấu gì cũng nên được ăn bữa cơm, liền linh đường tìm Phương thị, xin bà ta tiền mua gạo.

      Phương thị ở linh đường, Trương Lương bà ta nhà vệ sinh, thím Dương tìm vòng thấy, định quay về phòng bếp, chợt nghe sau mấy cây cổ thụ xì xào vài tiếng – đúng là giọng Phương thị, bà mau chóng rón rén qua, tránh dưới mái hiên nghe lén.

      Giọng Phương thị mang theo hận ý. “Đúng là thời cơ tốt, nhốt nó ngày, sáng mai đuổi nó ra khỏi nhà ”.

      Tiếp theo là giọng thím Nhâm. “Đuổi cũng vô dụng, hôn ước còn đó, sớm hay muộn cũng quay về nhà họ Trương. giờ lão thái gia mất, Nhị lão gia lại muốn nhìn mặt ta, Nhị phu nhân sao hủy việc hôn nhân này , hủy rồi mới vô ưu”.

      Phương thị trách mắng. “Lão thái gia còn chưa liệm, chúng ta liền hủy hôn chọc người khác nhảm, đợi đợi ít lâu nữa hết tang kỳ hãy quyết định”.

      Thím Nhâm khen tặng. “Nhị phu nhân mưu tính diệu kỳ, ta khỏi nhà họ Trương sao sống toàn thây, chừng chưa đợi đến lúc Nhị phu nhân mãn tang kỳ chết đói rồi”.

      Thím Dương nghe đến đó, lòng nóng như lửa đốt, đường chạy đến phòng Lâm Y, gõ cửa kêu. “Tam nương tử, Nhị phu nhân muốn đuổi cháu ra khỏi nhà”.

      Lâm Y ở trong đáp tiếng, lại im lặng.

      Thím Dương nghĩ nàng bị dọa chết khiếp, vội an ủi. “Mau nghĩ thấu triệt, Nhị phu nhân sợ là sắp đến đây”.

      Lâm Y cười khổ. “Cửa đóng, cháu có cách gì, lão thái gia giá hạc về Tây, cháu lại bị oan uổng, đuổi ra khỏi nhà là kết cục sớm hay muộn”.

      Thím Dương la lên. “Tiền Nhị phu nhân lục được ở phòng cháu bị Nhị thiếu gia nhận hết trách nhiệm, vì việc này Nhị thiếu gia bị Nhị lão gia Nhị phu nhân đánh, hai tay sưng lên như bánh bao, cháu vì Nhị thiếu gia cũng đừng buông tay dễ dàng như thế”.

      Lâm Y ngẩn ra, chợt hiểu được Trương Trọng Vi biết việc này do Phương thị thiết kế, cứ nghĩ tiền đó là tiền bán nút thắt mới nhận. Nàng tự nhận mình xin lỗi Trương Trọng Vi, nhưng cũng chỉ có thể tạ lỗi trong thầm, có cách nào khác.

      Thím Dương thấy nàng đáp, hoảng đến độ mồ hôi đầm đìa, có điều bà cũng có diệu kế gì đâu, chỉ phải tìm Trương Trọng Vi, kể mưu đồ của Phương thị cho chàng nghe, mong chàng hỗ trợ nghĩ cách. Trương Trọng Vi nghe xong vừa kinh hoàng vừa hối hận, thừa dịp Phương thị vào linh đường, chạy đến trước phòng Lâm Y, kể chuyện chàng linh đường nhận trách nhiệm, tự trách bản thân. “Nhất định là tôi hành động như vậy ngược lại chọc mẹ giận, ca ca đúng, tôi chính là tiểu tử ngốc”.

      Lâm Y giảng giải tình hình thực tế cho chàng nghe. “Tiền Thím Nhâm lục soát thấy phải của em, là bà ta vu oan hãm hại”.

      Trương Trọng Vi nghe thấy, càng hối hận chính mình lỗ mãng, buồn bực đến ra lời. Lâm Y nghe bên ngoài có tiếng động, đoán được chàng tự giận, vội . “ liên quan đến , là em quên nhắc ”.

      Trương Trọng Vi nắm tay đấm vào cửa, làm như ra quyết định. “Em chờ, tôi khuyên mẹ tôi, bà ấy đừng tự dưng hối hôn, nhất định tôi cưới em làm vợ…”.

      Lâm Y xuyên qua đến Đại Tống là năm thứ ba, biết hôn ước quan trọng như thế nào đối với người con , nàng và Trương Trọng Vi ở chung viện hơn hai năm, nếu chẳng chút cảm tình đó là giả, huống chi Trương Trọng Vi đối với nàng lòng dạ, là phu quân chi tuyển, chỉ tiếc Phương thị những năm gần đây càng làm trầm trọng thêm, khiến nàng dám tưởng tượng sau này bà mẹ chồng ác độc như thế.

      Nàng thở dài thườn thượt, ngắt lời Trương Trọng Vi. “Đừng ngăn mẹ , để mặc bà ấy ”.

      “Vậy là thế nào?”. Trương Trọng Vi sửng sốt.

      Lâm Y lại thở dài tiếng nữa. “Chúng ta, cứ như vậy quên thôi”.

      Trương Trọng Vi quá mức kinh ngạc, để ý hai tay đau đớn, sống chết đập cửa. “Em gì, quên chuyện gì? Em phải sợ, em yên tâm, tôi nhất định cưới em vào cửa”.

      Lâm Y đầy bụng tâm , cũng hết được cho chàng, cổ nhân sùng đạo hiếu, cho dù Trương Trọng Vi đấu tranh mọi cách, cưới nàng vào cửa, nàng cũng phải ngày ngày hầu hạ trước mặt Phương thị, nhẫn nhục chịu đựng, thử hỏi, có bà mẹ chồng coi mình như kẻ thù, cuộc sống có thể khá chỗ nào? Nàng phải nghĩ tới thay đổi, cũng phải thử cố gắng, nhưng bị hãm hại liên tiếp, oan uổng liên tiếp, nàng quá mệt mỏi.

      Trương Trọng Vi liên tục truy hỏi ngoài cửa, nhưng thế nào cũng nhận được câu trả lời từ Lâm Y, chàng sợ ở lâu bị Phương thị nhìn thấy, đành đứng dậy về phòng. Thím Dương chờ ngay cửa phòng chàng, thấy chàng thất hồn lạc phách quay về, trong lòng thắt lại, vội hỏi. “Thế nào?”.

      Trương Trọng Vi vô lực lắc đầu, vào nhà ngồi phịch xuống, . “Tam nương … Quên …”.

      “Quên cái gì?”. Thím Dương khẩn cấp, Trương Trọng Vi lại giống như mất hồn, mặc bà hỏi thế nào cũng đáp.

      Thím Dương thể, chỉ phải tìm Lâm Y, hỏi ý nàng muốn thế nào. Lâm Y ngồi dưới đất, tựa lưng vào cửa, . “Nhị phu nhân vì sao đuổi cháu , còn phải vì muốn từ hôn, cháu chuẩn bị… Nếu bà ta mở miệng, cháu đồng ý”.

      Thím Dương khẩn trương. “Tam nương tử, đừng phạm hồ đồ, khoan hãy Nhị thiếu gia tình ý đối với cháu thế nào, riêng hai chữ ‘từ hôn’ có thể khiến cháu tìm được nhà ai trong sạch nữa”.

      Phương thị rốt cuộc là mẹ ruột Trương Trọng Vi, có số thứ Lâm Y tiện cho chàng, nhưng nguyện tâm cho thím Dương nghe, nhân tiện . “Đạo lý này Bát nương tử sớm cho cháu biết, cháu làm sao hiểu, cái chính là tìm kẻ nghèo hèn sống qua ngày còn tốt hơn bị mẹ chồng tra tấn mãi mãi”.

      Thím Dương có thể tưởng tượng nếu Lâm Y gả vào nhà họ Trương, Phương thị đối xử với nàng như thế nào, bà đột nhiên cảm thấy còn lý lẽ nào để khuyên nữa. Bà nhìn hướng phòng Trương Trọng Vi, do dự . “Nhị thiếu gia…”.

      Lâm Y cũng chịu nổi đau lòng, ngăn bà lại. “Chúng ta nhiều cũng vậy, Nhị phu nhân muốn từ hôn, cháu có thể làm thế nào, chấp nhận mệnh thôi, lẽ phải quỳ trước cổng nhà họ Trương, khóc hô ‘ta phải gả cho Nhị thiếu gia’ sao?”.

      Thím Dương ngẫm kĩ, đằng trước quả cùng đường, bà nhịn được chùi nước mắt. “Nhị thiếu gia từ đem lòng thương cháu, ngày ngày chạy qua nhà họ Lâm, hai năm trước gặp cháu bị thúc phụ trong tộc phạt quỳ, đông lạnh đến tím môi, vội vã chạy về nhà cầu lão thái gia, mới đem cháu nhận về nhà nuôi…”.

      Lâm Y nhớ lại lúc trước, nàng xuyên đến Đại Tống chẳng bao lâu mà sống quá được ngày lành, trừ bỏ chịu khổ vẫn là chịu khổ, khó khăn mới có người quan tâm đến mình cũng đành rơi vào kết cục ly tan, nàng nghĩ mãi nghĩ mãi, đau lòng rơi lệ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :