1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 147: Ngày hội nóng ruột nóng gan mong tương phùng

      Màn cửa dầy hơi hơi đung đưa, hoa mẫu đơn thêu bên hết sức sang quý, trong lá xanh lộ ra đóa hoa đỏ rực, trong cánh hoa tàng mạch lạc loáng thoáng, như đưa tay ra có thể kéo chúng ra.

      Đứng ở cửa là tiểu nha đầu kéo màn, xoa xoa bàn tay, nhìn Gia Mậu cười: "Đại thiếu gia, sao lại vào vậy?"

      Gia Mậu nhìn rèm cửa kia chút, cuối cùng vẫn giơ chân lên.

      Dung đại phu nhân và Dung đại gia chuyện trong phòng, thấy Gia Mậu vào, mặt là nụ cười: "Gia Mậu, con sao vậy? Vẻ mặt gì mà trầm trầm, quá vui vẻ?"

      "Mẹ, sao năm nay lại về Nghiễm Lăng?" Gia Mậu ngồi xuống, tâm trạng hơi khẩn trương, muốn nghe mẹ trả lời, lại sợ nàng trực tiếp cự tuyệt, chỉ có thể giả bộ trấn định, búng bông tuyết y phục cái, ánh mắt lại rơi cẩm bào màu xanh ngọc của mình, gấm màu xanh da ngừng thay đổi màu sắc, bên có vân văn, giống như động, cẩm bào này là Tam thẩm nương làm, tay nghề đúng là tốt.

      "Năm nay về làm chi?" Dung đại phu nhân nhìn Gia Mậu cười: "Bây giờ nhà hai cậu của con cũng ở Nghiễm Lăng, trong phủ kia chỉ còn mấy chục người làm, ta còn phải chúc tết những hạ nhân kia hay sao?"

      Gia Mậu phục: " phải mẹ chỉ có về Nghiễm Lăng trong lòng mới thoải mái hơn sao? Giờ nhà bà ngoại ở Nghiễm Lăng rồi, mẹ về vừa vặn tùy tiện thích thế nào làm thế ấy, như vậy còn tốt sao?"

      "Ôi ôi ôi, chàng nhìn con ." Dung đại phu nhân nhìn Dung đại gia cười: " Chàng nhìn con của chàng , so với người mẹ này còn gấp về nhà mẹ đẻ hơn."

      Dung đại gia cười ha ha: "Gia Mậu thân cận với bà ngoại, vẫn thân thiết với Bảo Trụ nhất, lần tới chúng ta kinh thành tìm bọn họ là được, năm nay Nghiễm Lăng." Nhìn mặt Gia Mậu mang theo thần sắc thất vọng, Dung đại gia trấn an : "Sao hả? Chẳng lẽ con cảm thấy thiếu tiền lì xì của hai cậu trong lòng vui? Gần đây con thay vẽ ít bản vẽ tốt cho Kim Ngọc Phường, cha thưởng con trăm lạng bạc ròng, thế nào?"

      "Cha, cha còn nghĩ con là con nít sao." Gia Mậu hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn vươn tay ra như cũ: " trăm lượng trăm lượng, con cũng chê ít."

      Dung đại phu nhân ở bên cắn hàm răng cười: " trăm lượng còn ít? Con chỉ vẽ chừng mười bản vẻ, còn cần những sư phụ kia hỗ trợ dùng được!"

      Trong lòng Gia Mậu hơi thích, bất kể mọi người khen đồ trang sức vẽ đẹp mắt thế nào, chỉ có mẹ nơi này có chỗ nào đúng, đến bây giờ còn với trăm lạng bạc ròng quá nhiều. trầm mặt, gục chân mày : "Mẹ, hơn mười kiểu đồ trang sức kia, bạc kiếm được chỉ sợ hơn mấy ngàn, mới cho con trăm lượng, chẳng lẽ còn nhiều?"

      Dung đại gia bỏ ngân phiếu vào trong tay Gia Mậu, thuận tiện sờ đầu của cái: "Sao con lại chuyện với mẹ như vậy? Cho dù con vẽ đẹp hơn nữa, cũng nên khiêm tốn chút. Mẹ của con cũng sai, con vốn cầm bạc phân chia trong Kim Ngọc Phường, giờ cha cho ngươi trăm lượng là thưởng thêm, thấy năm nay con Nghiễm Lăng ít tiền lì xì mới cho đó!"

      Gia Mậu buồn buồn vui, cầm ngân phiếu trăm lượng kia ra bên ngoài, Dung đại gia kêu tiếng: "Gia Mậu, qua năm con cũng mười tuổi rồi, đều là người lớn rồi, phải chững chạc hơn chút, làm chuyện gì cũng vạn lần thể hành động theo cảm
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 148

      Trong lư hương hình thú màu đồng mạ vàng phun ra sương mù màu trắng, mang theo mùi hương thơm tho thanh đạm, hít hơi sâu, chỉ cảm thấy trong miệng đọng lại thơm ngọt ra được. Chậu lửa than trong phòng cháy lên rừng rực, tiếng vang tất tất ba ba, hoàn toàn đánh vỡ yên tĩnh, chỉ là cũng vang lên chút rồi cũng thấy tiếng động.

      Xuân Hoa vén rèm cửa lên vào trong nhìn chút, Dung đại phu nhân cầm mảnh tắc nướng nóng đút Đông Hoa ăn, tay mập mạp của Đông Hoa leo cánh tay của Dung đại phu nhân, đứa đầu tới bên tay nàng, mút vào ngừng. Dung đại phu nhân cười điểm mũi của nàng cái: " Quỷ tham ăn, thiếu chút nữa cắn đứt ngón tay của mẹ."

      "Mẹ." Xuân Hoa cao hứng vào trong vừa , lúc này mẹ vui vẻ, mình mau mau đưa cầu: "Mẹ, con muốn ra ngoài dạo chút."

      "Hôm nay mới sơ tam, có cái gì hay mà dạo? Trong vườn nhà chúng ta còn chưa đủ cho con dạo?" Dung đại phu nhân cười nhìn Xuân Hoa cái: " phải theo Vân Uyển học vẽ với Tam thẩm nương sao? Sao về sớm như vậy?"

      Xuân Hoa lấy ra tờ xếp xong giấy lớn mở ra: "Mẹ ngươi nhìn chút, có thể so với ban đầu vẽ tốt lắm?"

      Dung đại phu nhân nhìn chút: " tệ tệ, hôm nay tranh này còn có thể phân ra cành khô hoa mai và nụ hoa, thể so với hôm qua, như trong đen thấm đỏ vậy."

      "Mẹ, mẹ lại giễu cợt con." Xuân Hoa uốn éo người, tay kéo tay mập mạp của Đông Hoa lay động: "Con muốn ra ngoài mua chút pháo hoa về, tối nay thả pháo hoa."

      "Để cho người làm ra ngoài bên mua là được." Dung đại phu nhân hết sức kiên quyết: "Trời đông giá rét như vậy, ra ngoài làm chi? Cẩn thận đông lạnh hỏng thân thể! Hôm nay lại là sơ tam, cũng biết tiệm bán pháo hoa có mở cửa , nếu đảo ra bên ngoài uổng công chuyến, phải càng mất hứng sao."

      Xuân Hoa há miệng, lời nào để , chỉ có thể ngượng ngùng xoay người ra ngoài.

      " đứa hai đứa, sao đều muốn chạy ra bên ngoài? Chẳng lẽ trong nhà này còn chứa được cho bọn họ?" Dung đại phu nhân giao Đông Hoa cho bà vú, nghi ngờ đứng lên, nhìn màn cửa đung đưa, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, năm trước cũng thấy Xuân Hoa thích thả pháo hoa, năm nay là thế nào? Ngày mùng ba tháng giêng muốn ra ngoài mua pháo hoa!

      "Thế nào rồi? Mẹ chấp thuận ?" Gia Mậu ra từ sau cây cột màu đỏ, mặt là mảnh thần sắc lo lắng: " Muội được mẹ thích nhất, muội vừa mở miệng, chắc chắn nàng chấp thuận, có phải ?"

      Xuân Hoa hơi ủ rủ: " có, mẹ cho phép ra ngoài." Nàng liếc mắt nhìn Gia Mậu, thấy mặt đầy phiền muộn: "Lần trước huynh lại chịu trốn vào trong xe ngựa hai thẩm nương, bất kể thế nào, Hoa Dương trước lại ."

      Gia Mậu than thở đạo: "Lần đó ta còn chờ Tam thẩm nương làm xong áo choàng, nghĩ tới mẹ đóng cửa, giờ muốn ra ngoài cũng khó."

      "Ca ca, huynh có thể chui chuồng chó ra ngoài." Xuân Hoa hì hì cười tiếng: "Muốn ra ngoài vẫn có chủ ý."

      " Muội là nghĩ ra được." Gia Mậu tức giận vui, vẫy vẫy ống tay áo: "Đắc đắc đắc, ta suy nghĩ tiếp tìm cách."

      Xem ra mẫu thân hạ quyết tâm muốn cho mình ra cửa, Gia Mậu hơi phiền não, biết vì sao, mẹ có
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 149:

      Trời tờ mờ sáng vô cùng yên lặng, bỗng nhiên "Két " tiếng, phần yên lặng này bị phá vỡ.

      Trong khoảnh khắc tiếng gà gáy lẫn chó sủa, rất là náo nhiệt, cửa nông trại mở ra, từ trong ra vài người. phía trước đích là vị công tử mặc trường bào vân cẩm màu tím, bên người theo gã sai vặt, phía sau đôi lão phu thê cao tuổi, mặt đầy đều là cười: "Công tử, về trước hai mươi dặm, đến Hoa Dương rồi."

      Gia Mậu chắp tay: "Đa tạ hai vị lão nhân gia."

      Lão phu thê vội vàng khoát tay: "Công tử quả thực quá khách khí, tá túc đêm, trả cho nửa lượng bạc, chúng ta nhận cũng cảm thấy ngại."

      " việc gì việc gì, Nhị lão đừng quá nhớ chuyện này, Đại thiếu gia nhà chúng ta xưa nay phóng khoáng." Gã sai vặt vội vàng giúp Gia Mậu đáp lại, mới vừa quay đầu, chỉ thấy Gia Mậu chui vào trong xe ngựa.

      Từ Giang Lăng Hoa Dương hơi xa, chạy mấy bốn ngày đường mới đến Hoa Dương, xe ngựa vào thành sắp đến giờ Thìn, Gia Mậu nhìn xa xa đường tường thành, trong lòng ngọt từng trận.

      tám tháng chưa gặp nàng, Gia Mậu đếm đầu ngón tay, biết Tương Nghi cao hơn bao nhiêu, gần đây sống thế nào. Đầy tớ sắp xếp ở Hoa Dương kia cho rất nhiều chuyện của Tương Nghi, nhưng lại luôn cảm thấy chưa đủ, chỉ mong có thể tới bên người nàng, nhìn ánh mắt của nàng, nghe nàng cười , mới có thể yên lòng.

      Xe ngựa vào thành, chạy thẳng mạch đến thành nam, nghe là đến tìm Lạc tiểu thư, người canh cửa kia lắc đầu cái: " nương ra ngoài."

      " ra ngoài?" Gia Mậu có vài phần giật mình: "Nàng đâu?"

      "Dĩ nhiên là vườn trà thành bắc." Người kia toét miệng cười : "Từ hồi mùng sáu, Nương bắt đầu vội vội vàng vàng, chờ đầu mùa xuân dời đến chỗ vườn trà ở."

      vườn trà ở? Gia Mậu chỉ cảm thấy hơi dám tin tưởng, nghe chuyện Tương Nghi mua vườn trà, nhưng lại nghĩ rằng Tương Nghi lại dự định dời đến vườn trà ở. Những chỗ như vườn trà kia, có thể cho người ở hay sao? Gió núi lớn, mùa xuân gặp ngày mưa dầm, chắc chắn ngập nước khắp nơi, nghĩ đến những thứ này, chân mày Gia Mậu nhíu lại, có thể khuyên nhủ Tương Nghi, thân thể nàng mảnh mai, làm sao có thể chịu đựng mưa gió?

      "Mau mau, thành bắc." Tâm tâm niệm niệm nghĩ tới nàng, sợ rằng trễ Tương Nghi cũng bị gió núi thổi bay mất, trong lòng Gia Mậu khẩn trương đến sắp ra lời.

      Hóa ra quan tâm đến nàng như vậy.

      Trong vườn trà mảnh tiều điều, mới mùng tám tháng giêng, gió xuân còn chưa kịp thổi qua núi, cả vườn trà ra màu bụi xanh, phiến lá còn có vết tích màu nâu loang lổ. Tường rào vườn trà hơi thấp, cửa lớn vẫn còn mở rộng, đứng ngoài nhìn vào, chỉ thấy chen chúc chen chúc dầy đặc cây trà, có mấy căn phòng, mặt tường màu trắng miếng ngói màu đen, chỉnh chỉnh tề tề đứng lặng trong mảnh bụi xanh.

      mặt đất có chút bùn lầy, Gia Mậu vén áo choàng vân cẩm lên, ở bên hông mang cái kết, mới thận trọng chọn chỗ bùn đất mà qua. Cây trà cao đến vai , giữa cây và cây chỉ chừa đường mòn đủ người qua, Gia Mậu xuyên qua cây trà, xa xa nhìn, giống
      [​IMG]

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ai da, lại cãi nhau rồi .... mẹ của gia mậu là, sao lại có thành kiến về tương nghi như thế, ... như vậy đường truy thê còn dài lắm nha. mà sao mẹ của gia mậu ko nghĩ mình có dc 1 tấm chồng tốt, bà bà tốt mới tốt số như vậy, nếu ko cũng như người ta thôi, ở đó mà soi vs mói.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 150: Hạ quyết tâm nhất đao lưỡng đoạn

      trận tiếng vang tất tất tốt tốt, cành trà xào xạc trận, cuối cùng cũng ngừng lại, tiếng bước chân Gia Mậu chạy băng băng rời khỏi vẫn còn bên tai, như thế nào cũng ngừng nghỉ.

      Tương Nghi đỡ cây trà đứng đó, giống như mất tất cả sức lực, ngơ ngác ngắm lên mảnh sắc bụi xanh trước mặt, trong lòng có nửa phân vui vẻ.

      Nàng làm Gia Mậu tức giận bỏ , có lẽ sau này cũng trở lại nữa.

      Nàng vẫn nhớ ánh mắt vừa rồi Gia Mậu, vốn là vui vui vẻ vẻ, bên trong tràn đầy nhu tình như nước, nhưng thoáng chốc trở nên ảm đạm ánh sáng, còn có tuyệt vọng ra được. Ngón tay Tương Nghi dần dần dùng sức, chọc vào trong thân cây bên, bóc lớp vỏ xuống, bên trong thấm ra chút chất lỏng màu xanh, mang theo màu sắc mới mẽ trong suốt.

      Cây trà bị thương, Gia Mậu bị thương —— nàng, cũng bị thương.

      Nàng biết ý tứ Gia Mậu, nhưng cự tuyệt mới là lựa chọn chính xác của mình, Tương Nghi thở ra hơi dài, bên mép là trận khói nhàn nhạt. Trong đáy lòng, làm sao nàng muốn để cho Gia Mậu rời , nhưng nàng lại biết , Gia Mậu và mình là có khả năng ở chung với nhau, bằng sớm phân giới hạn.

      Lấy ánh mắt của người đời đến xem, giờ mình xứng với Gia Mậu rồi, huống chi chờ Dung phi trong cung thành hoàng hậu thành Thái hậu, Dung gia biến thành Trường Ninh Hầu, mình lại dùng thân phận gì kết duyên với ?

      Kiếp trước nàng còn chưa ra Tộc từ Lạc gia Nghiễm Lăng, Dung lão phu nhân và Dung đại phu nhân xem thường gia thế của nàng, mà kiếp này nàng ngay cả môn hộ Lạc gia cũng dựa vào được, chỉ là tiểu nữ đơn, các nàng càng xem thường mình. Khó trách Gia Mậu phải len lén chạy ra ngoài, Dung đại phu nhân sao lại để cho tới Hoa Dương thăm mình chứ?

      Thừa dịp tất cả còn sớm, bằng quyết tâm chặt đứt phần nghiệt duyên này, nàng và vốn phải người trong thế giới, cần thiết lại dây dưa. Tương Nghi nhìn đường mòn lẳng lặng tiêu điều, trong lòng chua xót chút chút, càng ngày càng nặng nề, đột nhiên chỉ cảm thấy gương mặt có gì đó động đậy, đưa tay ra lau, mới phát hóa ra là hai hàng thanh lệ.

      Tay nàng vừa lau xuống, nước mắt trong mắt như nén được nữa, cầm khăn càng lau, nước mắt càng chảy nhiều. Tương Nghi ngồi chồm hổm xuống, nước mắt ngừng rơi vào trong bùn đất, bắt đầu nàng vẫn chỉ khóc tỉ tê, từ từ, tiếng khóc kia càng ngày càng khó ức chế, từ khóc thút thít biến thành khóc ròng ròng.

      Nàng khóc tỉ tê phần cảm tình từ đầu đến cuối cũng có được của mình, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, nàng và Gia Mậu vẫn luôn là người trong hai thế giới, mỗi người có cuộc sống của mình, có phạm vi mình lui tới—— giống như xem thường việc tự cầm kéo tỉa nhánh cây, thấy bàn tay mình lên bọt nước ngạc nhiên.

      là Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng, đến lúc đó biến thành trưởng công tử Trường Ninh Hầu phủ, mười năm sau, có vợ của , cha vợ là đại quan chính nhị phẩm. Tương Nghi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, kiếp trước, từng màn từng màn nổi lên trước mắt nàng, nàng ti tiện ở trong viện , trong góc của Trường Ninh Hầu Phủ, mỗi tháng chỉ có thể gặp Gia Mậu ba lần, ở trong vườn mà gặp các chủ tử trong Trường Ninh Hầu phủ, chỉ có thể cúi đầu đứng ven đường, rất cung kính để cho họ qua.

      Cả đời này, nàng muốn làm kẻ phụ thuộc nữa, nàng phải có nghiệp của mình, có thể làm uy phong tám phương như Dương lão phu nhân vậy, ít nhất cũng phải bàn tay làm việc, ngày vào đấu vàng, làm cho mình sống thoải mái, muốn lại như chiếc thuyền đơn độc trong mưa gió, người lay động theo gió.

      Nàng muốn dựa vào bất cứ người nào, nàng chỉ dựa vào chính mình, nàng muốn mạnh mẽ lên, để cho mình bị người khác tổn thương, cho dù là Gia Mậu nàng quý, nàng cũng cho nàng rồi tổn thương nàng —— muốn lại chịu nổi như kiếp trước lần nữa, nàng phải lương
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :