1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghê Gia bỗng nhói lòng, qua đó khoác tay thị, tự nhiên cho lắm : “Mẹ, cuối tuần này chúng ta dạo phố , cả Nghê Lạc nữa”, xong, kéo người nào đó hễ rời khỏi công ty là đần độn lại gần, “được chú em?”.

      Nghê Lạc phản đối: “ vấn đề”.

      Trương Lan tươi cười rạng rỡ: “Được”

      Bốn năm ngày tiếp theo, Nghê Gia đều tập trung viết kịch bản.

      Trong mấy ngày ngắn ngủi này, ra xảy ra rất nhiều việc.

      Bên Clover phát ra cổ phiếu bị tập trung thu mua liền lựa chọn phát hành thêm cổ phiếu, nhưng cổ phiếu vừa tung ra lại bị mua mất. Quyền cổ đông bị khống chế, tiền đầu tư bị đóng băng trong tay kẻ khác, tình hình kinh tế của KARNER nhà họ Ninh và Y tế Tống thị chuyển biến bất ngờ.

      Nhà họ Liễu bất ngờ tuyên bố làm cho ra lẽ chuyện này, cuộc đấu đá nội bộ giữa ba nhà gay gắt hơn, thậm chí Tưởng Na còn từng hủy bỏ hôn ước giữa Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi, khiến mọi người xôn xao bàn tán hai người đó là em, có người còn moi ra bản ghi chép khách sạn của cả hai, loạn luân. Nhà họ Ninh bất đắc dĩ phải công bố kết quả xét nghiệm AND, tuyên bố tiếp tục đính hôn.

      Người ngoài cười thầm mẹ con họ Mạc cùng hầu nhà.

      Ở nhà họ Nghê, bà nội và Nghê Lạc bắt đầu tiến hành điều tra, Tống Nghiên Nhi trở nên vui tươi hơn, Nghê Lạc càng ngày càng tự tin, còn Trương Lan cũng bắt đầu học nấu nướng.

      Còn Nghê Gia, dù phong ba bên ngoài có lớn, vẫn rất bình thản. Cảm giác buông bỏ mọi trách nhiệm mới nhàng tự tại làm sao.

      Đạo diễn nổi tiếng Chương Lam hỏi dạo này có kịch bản nào hay , Nghê Gia muốn viết câu chuyện kiếp trước ra, tên ban đầu của kịch bản là Hồ điệp, chỉ giới thiệu vắn tắt câu “Kiếp nạn đẹp đẽ”.

      Chương Lam rất có hứng thú với chủ đề này, lại càng hứng thú hơn với các tình tiết trong câu chuyện, đứa bé lạc quan cứng cỏi sinh ra dưới đáy xã hội, sau khi đến với tầng lớp thượng lưu bất an vì thích ứng được, thể tự thoát ra khỏi mưu và lợi ích quyền lực, dần dần đánh mất bản thân, cuối cùng thảm bại trong cuộc đấu đá quyền lợi gia tộc.

      Có lẽ là viết về chuyện xưa của mình, tư liệu rất phong phú, Nghê Gia chỉ cần hai ngày có thể viết xong bản phác thảo kịch bản, những tình tiết phải cắt bớt hoặc củng cố thêm có thể từ từ sửa chữa, dù sao vẫn dư dả thời gian.

      Đến thứ bảy, Nghê Gia và Việt Trạch đến công ty tổ chức tiệc. Cả công ty chuẩn bị sẵn hơn chục cái kế hoạch. Việt Trạch để Nghê Gia tùy ý lựa chọn.

      Đây là công ty tổ chức tiệc tốt nhất, khâu nào cũng rất hoàn mĩ, Nghê Gia còn gì để bổ sung, trái lại còn bị thuyết phục bởi tỉ mỉ của bọn họ, thầm tán thưởng công ty do ông nội Việt tự chỉ định quả nhiên tầm thường.

      Lúc rời , Việt Trạch nhìn đồng hồ, : “Vẫn còn sớm, mua sắm với em nhé”.

      Nghê Gia khoác tay , đủng đỉnh bên cạnh: “Đương nhiên là rồi, ai cũng bảo 97% đàn ông sau khi kết hôn đều trở nên lười biếng. Phải tranh thủ bây giờ kéo dạo càng nhiều càng tốt”.

      vậy sao?” Việt Trạch nghiêng đầu nhìn , trong đôi mắt đẹp lấp lánh nét cười, “ chưa từng kết hôn, đúng là có quyền lên tiếng”.

      Nghê Gia bất mãn lườm : “Chẳng nắm được ý chính gì cả”.

      Việt Trạch lập tức kéo vào lòng, ngả đầu vào vai , “ cam đoan, nằm trong số 3% còn lại, cho dù kết hôn hay , bất cứ lúc nào em muốn làm chuyện gì, cũng làm cùng em”.

      “Ai biết được chuyện ngày sau?” Nghê Gia bĩu môi, nén cười đẩy đầu ra, “Đừng dựa vào người em, nặng chết được”.

      Tất nhiên chịu buông ra, chỉ thế, còn thổi hơi vào tai . Nghê Gia buồn buồn rụt đầu rụt cổ, cười khach khách, muốn vùng ra khỏi lòng , song lại giữ chặt eo , nhất quyết rời.

      Còn vui vẻ trêu nhau, Nghê Gia ngoái sang thấy Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Nguyệt đứng trước cửa tiệm, lạnh lùng nhìn hai người. Nghê Gia lập tức dừng lại, Việt Trạch cũng ngước mắt lên, nụ cười tắt ngấm.

      rằng ôm eo Nghê Gia thẳng.

      Lúc lướt qua, Nghê Gia lặng lẽ quan sát hai người đó, Ninh Cẩm Nguyệt có vẻ thay đổi, nom rất lạnh lùng, còn chút kiêu ngạo lỗ mãng ngày xưa nữa. Trong mắt ta nhìn Nghê Gia chỉ có cảm xúc, là đố kị.

      ta đố kị với Nghê Gia còn có thể hiểu được, nhưng Mạc Doãn Nhi cũng ra vẻ hận thù ghen tị lại khiến người ta thể hiểu nổi. Ả cũng sắp đính hôn rồi, còn nhòm ngó gì người đàn ông của kẻ khác nữa?

      Đến bao giờ ả mới sửa được cái thói tệ hại này?

      Nghê Gia vốn định hôm sau dạo phố với mẹ, nhưng buổi tối lại nhận được điện thoại của đạo diễn Chương Lam, thời gian dự tính có thay đổi, hy vọng mau chóng viết nốt.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Những ngày kế tiếp, Nghê Gia thậm chí còn từ chối những cuộc hẹn với Việt Trạch, ở nhà lòng dạ sửa chữa gọt giũa. Đây coi như là bộ phim tự truyện của , đương nhiên phải cân nhắc từng câu từng chữ, đong đếm lại từng tình tiết.

      Chỉnh sửa biết bao lâu, rốt cuộc Nghê Gia cũng vừa lòng, gửi bản thảo cuối cùng của Hồ điệp cho Chương Lam.

      Hai giờ sau, nhận được tin nhắn: “Perfect!”. (Hoàn hảo!)

      Nghê Gia như trút được gánh nặng, giờ mới nhận ra bản thân rất cần ngủ, cũng kinh ngạc nhận ra vài ngày liền uống thuốc, sức khỏe cũng có gì khác thường. Tuy thi thoảng hơi buồn ngủ, nhưng chỉ cần cố xốc lại tinh thần là có thể vượt qua.

      Có lẽ khá hơn!

      Nghê Gia nghĩ, hạnh phúc ngủ giấc say.

      Vừa tỉnh lại, Trương Lan kéo tay ra ngoài: “ ra ngoài chơi với mẹ, kết quả là để mẹ chờ hơn tuần, con cũng kiêu ghê”.

      Nghê Gia cười khanh khách chui vào trong xe: “Là lỗi của con, hôm nay con đãi mẹ được nào?”.

      được.” Trương Lan thoắt trở nên nghiêm túc, “Mẹ còn chưa mua gì cho con, đâu ra cái nhẽ để con chi tiền?”.

      Nghê Gia rung động, cười tủm tỉm.

      Lặng lát mới nhớ ra việc mấy ngày nay tình cờ nghe được, hỏi: “Phải rồi, nghe bác và bà nội điều tra ra gì đó?”.

      Trương Lan cười tươi như hoa, khởi động xe: “Tìm được hết người làm chứng và chứng cứ quan trọng rồi, còn vài khâu nữa chuẩn bị tài liệu gửi cho cơ quan kiểm sát. Hơn nữa rất nhiều học trò của bà nội đều làm trong mảng truyền thông. Bây giờ việc này ầm ĩ mạng, viện kiểm sát tối cao tính truy tố, chức vụ của Ninh Trung Kì và vị trí của Tưởng Na ở KARNER đều bị đình chỉ rồi. Nếu tội danh được xác định, KARNER bị sung làm tài sản nhà nước”.

      Nghê Gia bội phục, bà nội Nghê Cẩn và bác Nghê Khả mới là mẹ con đồng lòng thứ thiệt, đánh đâu thắng đó!

      Hai người phụ nữ mạnh mẽ này chỉ trong vòng vỏn vẹn hai tuần dùng hết tiềm lực, dấy lên trận mưa gió trong giới kinh doanh và giới chính trị.

      “Vậy Ninh thị sao? Bên ông nội Ninh Cẩm Hạo định nhúng tay vào giúp ạ?”

      đâu.” Trương Lan chắc như đinh đóng cột, mặt đượm vẻ xót xa.

      “Vì sao?”

      Trương Lan thở dài thườn thượt: “Việt Trạch tìm ra bằng chứng, chứng minh Tưởng Na có liên quan trực tiếp đến vụ khủng bố làm trăm ba mươi lăm người chết ở Tây Cương hồi đó”.

      Nghê Gia gật đầu: “A Trạch đúng là cao tay, ấy muốn moi bí mật của ai người đó tuyệt nhiên chạy thoát”.

      Nghĩ vậy, trong lòng Nghê Gia bỗng thấy ấm áp, rất biết ơn Việt Trạch làm thế với , mà trao cho gian riêng tư và tự do lớn nhất.

      Nhưng mặt Trương Lan vẫn sầm sì như sắp chảy nước, Nghê Gia chợt nhận ra ổn, vừa muốn hỏi lại nghe Trương Lan : “Vì thằng bé là người may mắn duy nhất còn sống sót”.

      Nghê Gia bỗng ngẩn ra, bất thình lình có thể móc nối rất nhiều việc lại với nhau. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến Việt Trạch mất cha mẹ?

      Tấn công khủng bố có thể khiến cuộc sống con người biến thành địa ngục. Việt Trạch từng qua địa ngục lần, chẳng trách lại lạnh lẽo như trời đêm.

      Nhớ lại lần đầu tiên gặp Việt Trạch, ngồi trong bóng tối, đôi mắt còn đen hơn bóng đêm.

      Tới giờ chưa từng nghe đề cập đến chuyện của bố mẹ, nhưng ngờ lại thảm thương đau đớn đến thế. Tim như thắt lại, buồn bã đau lòng thay Việt Trạch, hồi lâu mới gửi cho tin nhắn: “A Trạch, hôm nay em ra ngoài, cho em ăn chực bữa cơm tối nha *^__^*”.

      Tin nhắn trả lời rất nhanh: “Cầu còn được ^__^”.

      Nghê Gia thở ra hơi, lại ngoảnh sang nhìn Trương Lan: “Mẹ, khi nào mọi chuyện kết thúc, cả nhà chúng ta đưa bà nội và cả bác ra nước ngoài du lịch được ?”.

      “Được”, Trương Lan bỗng hung phấn như đứa trẻ, “bố con cứ hai năm đưa mẹ ra nước ngoài lần, bố mẹ gần như hết châu Âu rồi, vốn định chuyển sang châu Mĩ, kết quả là bố con lại đột ngột qua đời. mình mẹ chẳng còn lòng dạ nào, đâu nữa. Lần này được cùng người nhà, tốt quá”.

      Nghê Lạc nhìn nửa bên mặt khi thương cảm khi phấn khởi của Trương Lan, bỗng nhiên hiểu ra vì sao người cha thông minh lanh lợi trong truyền thuyết lại lấy người mẹ ngốc nghếch như Trương Lan.

      Thị trẻ con ấu trĩ nhưng có bụng dạ xấu, xưa nay chủ động hại ai bao giờ. Thị hay cáu song mau giận mau quên, mưu toan cũng gây , rất dễ dỗ dành. Thị yếu đuối mặc cho người ta bắt nạt nhưng lại ra sức bênh vực cho người nhà, ví như Nghê Lạc trước kia, ví như Mạc Doãn Nhi trước kia, ví như Nghê Gia bây giờ. Thị ngoan cố bướng bỉnh nhưng lòng dạ, đừng có hành vi lẳng lơ như Mạc Mặc, thậm chí chỉ là nghĩ thị cũng chưa từng.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngây ngô đến mức này, thực ra cũng đáng .

      Nghê Gia mỉm cười, gì.

      Mười phút sau, nhìn rừng cây bên ngoài lùi vùn vụt về phía sau mới nhận ra có gì đó đúng, nhắc nhở: “Mẹ, mẹ vui cứ vui, nhưng đừng nhấn ga. xuống dốc đấy!”.

      Nhưng lại thấy nét mặt Trương Lan rất căng thẳng, còn bất cứ ý cười nào khi nãy: “Mẹ nhấn phanh”.

      Vì sao ô tô lại lao nhanh xuống dốc?

      Nghê Gia hoảng sợ nhìn đường núi biến mất sau xe với vận tốc ánh sáng, ngồi thẳng lưng theo phản xạ, cả người cứng nhắc. còn chưa kịp phản ứng nghe Trương Lan thào lẩm bẩm: “ thể tăng tốc nữa”.

      xong, chiếc xe đột ngột ngoặt sang trái, lốp xe trượt rất mạnh, phát ra tiếng ma sát chói tai. Nghê Gia đập rầm vào cửa xe, trong tích tắc, chiếc xe bất thình lình xoay tròn, mé trái xe đâm nát hàng rào bảo vệ, theo lực ly tâm bắn vào vạt rừng, lao vào thân cây khô rồi mới dừng lại.

      Cả quá trình chưa đầy năm giây, nhưng giữa những va chạm khủng khiếp của cơ thể với thân xe, Nghê Gia chợt nhớ có người từng , ghế lái phụ là vị trí nguy hiểm nhất. Bởi khi gặp tình huống ngoài ý muốn, lái xe ngoặt sang hướng có lợi cho mình theo bản năng, để va chạm trực tiếp theo hướng ngược lại.

      dối.

      Đâm vào hàng rào bảo vệ vẫn là phía Trương Lan, đụng phải thân cây cũng vẫn là phía đó.

      Nghê Gia thắt dây an toàn, các nơi va chạm mạnh bị thương nặng, hai chân bị kẹt chặt trong thân xe, thể nhúc nhích. Toàn thân đau buốt, tai ù đặc .

      Chất lỏng sền sệt đầu chảy xuống dính vào mắt , thế giới bỗng nhuộm màu đỏ.

      Nhưng có thanh hết sức rệt: “Gia Gia, Gia Gia”.

      ngơ ngác nhìn sang thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Trương Lan. Thị đưa tay liên tục lau mặt , mắt nhìn hơn chút, nhưng tai vẫn ong ong.

      Trương Lan nghẹn ngào: “Gia Gia, con ngoan của mẹ, ngoan, đừng nhắm mắt, mẹ cứu con ra ngoài, nhé?”.

      Người chỗ nào cũng đau, muốn chuyện nhưng lại mở miệng được; muốn cử động nhưng lại thể điều khiển được.

      Trương Lan gọi điện thoại báo cảnh sát, nén cơn đau liều chết đẩy cửa xe bị đâm móp méo, rút đôi chân bị chảy máu ròng ròng ra, định sang bên kia mở cửa xe kéo Nghê Gia ra.

      Nhưng đúng lúc này, thân cây bị xe xô phải đột nhiên lung lay đổ sụp xuống. Trương Lan kinh hãi, xoay người nhào lại phía Nghê Gia.

      Thân cây đổ xuống kính chắn gió, tiếng va chạm ầm ầm, tiếng kính vỡ loảng xoảng vang lên.

      Sau khi những mảnh vỡ bắn ra khắp nơi, tất cả lại trở nên yên lặng.

      Thân xe bị đè bẹp, cơ thể Nghê Gia chịu sức nặng lần nữa. Cơn đau nhức làm tỉnh táo lại chút.

      Hai chân như bị ai chém đứt, đau buốt, lại thấy Trương Lan che trước mặt mình, cổ còn bị mảnh kính chắn gió cứa qua.

      Giờ khắc này, sợ hãi trong lòng vượt xa tất cả.

      giật mình, muốn bịt chặt vết cứa ứa máu cổ thị, song hai tay mắc kẹt giữa chỗ ngồi và cửa xe, dù có cố gắng giãy giụa vẫn tài nào rút ra được.

      “A!!!” Nghê Gia tuyệt vọng và đau đớn hét lên, ngay sau đó, cơn đau ập đến, xụi lơ ghế, còn cảm giác gì, chỉ có đôi mắt và đôi tai hoạt động.

      Toàn bộ thế giới chỉ có khuôn mặt mỉm cười và giọng đứt quãng của Trương Lan: “Gia Gia ngoan, đừng cử động bừa bãi, con bị thương, ngồi im nào”. Trương Lan bị kẹt lại giữa mảnh thủy tinh và bàn điều khiển xe, nhìn Nghê Gia, cười dịu dàng và buồn rầu chưa từng thấy: “Gia gia, con ngoan của mẹ, đừng sợ, có người tới cứu con ngay thôi”.

      “Ông trời cho mẹ cơ hội sao? Phải rồi, mẹ chưa từng nuôi con, chưa từng dạy con, chưa từng thương con, sao có tư cách mua váy cưới cho con? sao có tư cách được làm mẹ con tình cảm với con?”

      Máu thấm qua quần áo của thị, giọng thị càng lúc càng , đượm vẻ tiếc nuối và cam lòng.

      “Nhưng kiếp sau nhất định mẹ đối xử tốt với con từng giờ từng phút. Mua búp bê cho con, mua lược cho con, con có mối tình đầu mẹ dìu dắt con, con tủi thân mẹ ôm con, con bị thương mẹ bảo vệ con…”

      Nghê Gia nhìn thị, nước mắt trút xuống như mưa.

      Trương Lan cau mày, khó nhọc hít hơi, rốt cuộc nén nổi nỗi tuyệt vọng buồn đau trong lòng nữa, run rẩy bật khóc thành tiếng: “Làm sao bây giờ? Nếu sau này còn ai bắt nạt con nữa, mẹ biết làm gì bây giờ?”. Nước mắt giàn giụa khuôn mặt đầy vết máu của thị, hơi thở mong manh yếu ớt hơn, “Tại mẹ giữ lời hứa, thể ở bên con thêm nữa. Gia Gia, tha thứ cho mẹ, được ?”.

      Nghê Gia im lặng, ánh nhìn trong đôi mắt lưu ly như tan nát. nhìn chằm chằm thị, giống như muốn khắc sâu gương mặt này vào lòng. Người mẹ vất vả lắm mới có lại được giờ có thể bị mất . “Cũng may, A Trạch bảo vệ con, Lạc Lạc bảo vệ con, mẹ có thể yên tâm rồi. Việc tốt duy nhất mẹ từng làm cho con cả đời này là sinh cho con đứa em trai, đúng ?”

      “Gia Gia, con ngoan của mẹ, đừng khóc, ngoan nào.” Tay Trương Lan bê bết máu, khẽ khàng yếu ớt lau nước mắt mặt Nghê Gia, “Đừng nhắm mắt, mọi người cứu con”.

      Thị vuốt ve đôi má ấm áp mềm mại của con , đột nhiên cảm nhận được niềm hạnh phúc xưa nay chưa từng có, thị yếu ớt nở nụ cười, "Còn chưa kịp dạo phố với con, mẹ rất muốn ".

      "Gia Gia", thị khe khẽ khuỵu xuống, để lại cho Nghê Gia nụ cười mềm mỏng nhất tươi đẹp nhất, "mẹ con".

      Nghê Gia trơ mắt nhìn thị chậm rãi gục đầu xuống, chậm rãi khép mắt lại, đến phút cuối im lìm tiếng động, nhưng khóe môi rướm máu vẫn nở nụ cười.

      mở to mắt, nước mắt rơi xuống. Mẹ , Gia Gia là con ngoan của mẹ.

      Thế giới yên tĩnh kì lạ, chỉ có tiếng gió vù vù thổi qua ngọn cây, vang lên những tiếng xào xạc.

      Nghê Gia nhìn chòng chọc gương mặt của Trương Lan, gàn bướng nghĩ, mẹ chỉ ngủ thôi.

      chỉ thấy trái tim như bị nghìn vạn mũi tên xuyên qua, đau đớn tột cùng, họng lại xót xa nghẹn ứ, muốn gọi tiếng "mẹ" nhưng chỉ mở miệng khí huyết trào lên, thể chịu đựng tiếp.

      chống đỡ nổi nữa rồi, chống đỡ nổi nữa rồi.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      63



      Bao nhiêu năm vậy rồi, đêm nào Việt Trạch cũng mơ thấy ác mộng, ánh lửa đầy trời, những xác người, tiếng thét thê thảm. bé xíu đứng giữa địa ngục, mù mờ hiểu gì.

      giọng phụ nữ gọi , tuyệt vọng, mà dồn hết toàn bộ niềm hi vọng:

      "A Trạch, chạy mau!"

      "Đừng quay đầu lại! Chạy mau lên!"

      Cơn ác mộng đó theo mười mấy năm nay.

      nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Nghê Gia giường bệnh, đồng tử co lại, lo lắng liệu cơn ác mộng như vậy từ nay về sau có quấn lấy ?

      Lúc hay tin gặp tai nạn giao thông, lập tức sợ hãi đến mức tim như ngừng đập, tức tốc chạy thẳng đến bệnh viện, lòng nóng như lửa đốt chờ ngoài phòng phẫu thuật.

      ràng lần trước gặp mặt còn vui vẻ tươi cười rạng rỡ, ràng mấy tiếng trước vẫn còn gửi tin nhắn xin cho ăn chực bữa cơm, nhưng giờ phút này, yên lặng như chết, sắc mặt tái nhợt như bị ngâm trong nước.

      Chỉ liếc nhìn cái, mắt hoe hoe.

      Bà nội Nghê lên cơn đau tim phải nhập viện, Tống Nghiên Nhi nức nở, còn Nghê Khả và Nghê Lạc từ đầu chí cuối cố cắn chặt răng, tuy ngấn nước mắt nhưng lời.

      Ba ngày rồi, bác sĩ trừ tổn thương phần mềm và gãy xương chân Nghê Gia gặp vấn đề nào khác, theo lý thuyết nên tỉnh lại từ sớm. Nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

      Việt Trạch và Nghê Lạc ngồi bên giường ba ngày ba đêm. Gương mặt khi ngủ của vẫn rất bình thản, song Việt Trạch biết, bị ác mộng bám chặt, trong mơ rất đau khổ, rất bất lực, nên mới tỉnh được.

      Nghê Lạc gục mặt xuống giường ngủ, Việt Trạch lại tài nào nhắm mắt nổi, bàn tay mềm mại, lạnh toát như đá, yếu ớt như muốn từ bỏ sống.

      nắm chặt tay , chợt thấy sợ, biết sau khi tỉnh lại, liệu có phải còn là Gia Gia trước kia nữa .

      Gia Gia trước kia cho dù lòng đau như cắt, chất chồng vết thương cũng có thể kiên cường mỉm cười đối mặt. Nhưng bây giờ, liệu có từ bỏ, chết ?

      Ngoài cửa thấp thoáng bóng người, Việt Trạch đặt tay Nghê Gia vào chăn, đứng dậy ra ngoài.

      A Minh sầm mặt, lưng thẳng tắp đứng ngoài cửa, chờ Việt Trạch ra rồi báo cáo: "Xe của mẹ Nghê Gia bị Tống Nghiên Nhi lái , chiếc xe kia là xe của bác Nghê Gia. Chúng em kiểm tra lượt, ngày trước khi xảy ra vụ tai nạn, bác ấy đỗ xe dưới văn phòng luật sư khoảng tiếng đồng hồ. Trùng hợp là trong thời gian này, băng ghi hình giám sát bãi đỗ xe bị gián đoạn mười mấy phút đồng hồ. Hơn nữa, trước đây Nghê Gia cũng từng thay đổi lượt người làm trong nhà. ngờ nhân viên bảo dưỡng xe mới tới lại là...".

      "Tên nhân viên kiểm tra xe đâu?"

      " trói lại rồi."

      Việt Trạch lạnh tanh: "Giết người đền mạng".

      A Minh gật đầu: "Em hiểu rồi. Nhưng em muốn hỏi ra kẻ xúi giục sau lưng".

      "Khỏi cần hỏi nữa."

      Việt Trạch lạnh lùng. Điều hối hận nhất là tuân theo cái quy tắc chết tiệt đó, để mất chứng cứ lần trước, phải điều tra lại từ đầu theo hướng khác. Vốn nghĩ sung công tài sản nhà họ Ninh rồi mới tiếp tục nhổ cỏ tận gốc, ai ngờ ma xui quỷ khiến thế nào, Nghê Gia lại ngồi xe của Nghê Khả.

      Hận nhất là giết luôn đám người đó .

      "Những kẻ khác đâu?" Việt Trạch hỏi.

      Tống Minh bị tạm giam rồi, Ninh Trung Kì cũng thế, hai lão ngo ngoe được nữa. Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi ở nhà họ Tống, nhưng có lẽ bắt được nhanh thôi. Còn Tưởng Na, bà ta dẫn Ninh Cẩm Niên và Ninh Cẩm Nguyệt bỏ trốn rồi."

      "Bỏ trốn càng tốt." Việt Trạch sầm mắt nhếch môi, nếu mấy kẻ đó bị cơ quan công an tạm giữ rất phiền toái. Nhưng hẳn Tưởng Na cũng biết giờ bị tạm giam an toàn hơn, nhưng còn hai đứa con trai con bên ngoài. Càng là lúc nguy cấp, bà ta càng lo lắng, càng muốn tự mình bảo vệ chúng.

      Trốn , dù có trốn đến chân trời góc biển tôi cũng moi các người ra nghiền nát thành tro bụi!

      " Ba", A Minh trù trừ chốc lát, " ba ngày, bác sĩ cũng bất lực rồi".

      Lòng Việt Trạch đột nhiên chùng xuống: "Kết quả?".

      " chẩn đoán là chết não rồi. Dù có dùng máy thở duy trì bất cứ lúc nào cũng có thể chết..."

      Việt Trạch gì. Chết não, còn tuyệt vọng hơn sống thực vật. Ông trời lại bắt Gia Gia trải qua cơn đau nữa hay sao?

      Việt Trạch xoay người vào phòng bệnh, vừa đúng lúc thấy Nghê Gia mở to mắt, trống rỗng, tĩnh mịch, đôi đồng tử tối đen nhìn thẳng lên trần nhà, biết nghĩ gì.

      Việt Trạch tiến lên vài bước, đỡ vai : "Gia Gia? Em vẫn ổn chứ?"

      Nghê Lạc cũng bị đánh thức, nhìn Nghê Gia, kích động đến lắp bắp run rẩy: " Nghê Gia, chị làm em sợ muốn chết, chị có biết chị..."

      Câu của cậu sững lại nửa chừng, bởi ánh mắt Nghê Gia rất kì lạ, làm người ta thấy hoảng hốt cách khó hiểu. Trong ánh mắt buồn vui, có chút gợn sóng nào, như tồn tại ở thế giới này.

      Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, trái tim vừa mới yên ổn lại chùng xuống.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc tim sắp rơi xuống mức thấp nhất Nghê Gia bình tĩnh mở miệng: "A Trạch, em muốn gặp bác sĩ tâm lý Khương Hoàn Vũ".

      Nghê Gia ngồi trước cửa sổ trong viện điều dưỡng, mặt cảm xúc nhìn thảm cỏ trải dài tràn ngập ánh mặt trời vàng rực bên ngoài.

      Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu lên người . Xe lăn, quần áo, thạch cao, làn da đều màu trắng. màu trắng chói mắt tan ra trong vạt nắng chiều, hư ảo.

      Việt Trạch nhìn bóng dáng màu trắng bé đằng xa, trong đôi mắt đen thẳm chứa bao điều khó .

      Nghê Gia ngồi được lát Khương Hoàn Vũ đến.

      Y nghe về vụ tai nạn, trong lòng lo lắng vô cùng, biết Nghê Gia muốn gặp mình lại càng vui sướng, chỉ muốn lập tức bay đến ôm lấy xoa dịu nỗi đau thương trong .

      Lúc đẩy cửa vào, y vốn tưởng yếu ớt khóc lóc, nhưng lại thấy bình tĩnh khác thường, ngồi trong ánh dương rực rỡ, khuôn mặt thanh tú gọn gàng, giống người bệnh, mà giống thiên thần trời giáng xuống hơn.

      Hình ảnh đẹp đẽ ấy như bàn tay bóp chặt tim y, y thề dốc sức bảo vệ , trân trọng . Nhưng y còn chưa kịp bước Nghê Gia lạnh lùng cảnh cáo:

      "Chú ý hành vi của . Chân tôi bị thương, đá được . Song có người theo dõi nơi này, nếu dám động tay động chân, có hành động suồng sã, đêm nay có người dìm xuống nước."

      nhìn y, từ đầu chí cuối vẫn ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

      Trái tim khấp khởi của Khương Hoàn Vũ bị trúng đòn đau, chẳng lẽ y hiểu nhầm? Vậy tại sao lại muốn gặp y? phải kể khổ xin an ủi sao? đời này trừ y ra, còn ai hiểu được nỗi đau của ?

      Khương Hoàn Vũ thể chấp nhận nổi vẻ lạnh nhạt của : "Vì sao bị thương nặng thế rồi mà vẫn thờ ơ lãnh đạm với như vậy? Vẫn chịu dỡ bỏ lớp phòng ngự của em?".

      " tưởng tôi tìm đến là để xin được an ủi à? lại tự cho mình tốt bụng, đến cứu rỗi tôi trao cho tôi cái ôm dỗ dành?" Nghê Gia nghiêng đầu, mặt nửa sáng nửa tối, "Tôi dỡ bỏ lớp phòng ngự với . Xin lỗi, tôi khóc trong lòng người khác rồi, cần ".

      Khương Hoàn Vũ lại chịu đả kích lần nữa, vừa muốn tiến lên túm , nhưng đưa mắt nhìn thấy người đàn ông ở tầng tòa nhà bên cạnh, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt phức tạp khó lường chăm chú nhìn vào phòng này.

      Y nhớ lại câu uy hiếp của Nghê Gia, ấm ức dừng bước: "Em tìm đến là để với điều này?".

      Nghê Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt nhắn trắng trẻo như tan vào ánh nắng mờ ảo: "Tôi muốn hỏi kết cục kiếp trước của mẹ tôi".

      Khương Hoàn Vũ có vẻ lừng khừng, ra chiều đành lòng: "Sau khi em nhảy lầu, bà ấy đến gặp em, nửa đường gặp tai nạn giao thông. Cứu chữa ba ngày nhưng cuối cùng vẫn chết não, duy trì hai tháng bằng máy thở, rồi...".

      Chẳng lẽ lịch sử tái diễn.

      Hai tháng sao?

      Hai tháng nữa, vừa tròn năm sống lại.

      Nghê Gia lặng người hồi lâu, mới hỏi: "Thế còn Ninh Cẩm Niên và mẹ con Mạc Doãn Nhi?".

      Khương Hoàn Vũ lập tức cảnh giác: "Gia Gia, từng , nếu em muốn biết chuyện này, nhất định phải chấp nhận trị liệu tâm lý của trước ".

      "Vẫn tự cho là đúng, tự cho mình là chúa cứu thế, sống uổng kiếp thứ hai rồi." Nghê Gia cười hừ tiếng, châm chọc.

      "Gia Gia, trong lòng em có bệnh, em còn chưa thử mà sao..." Khương Hoàn Vũ còn chưa hết câu, bị câu nổi giận đùng đùng của Nghê Gia cắt đứt:

      " chữa được lòng tôi, vĩnh viễn được."

      " nghe hiểu tiếng người hay nhìn hiểu biểu cảm của người?" Nghê Gia ngồi xe lăn, ngước mắt nhìn y, tràn ngập vẻ chán ghét, "Cho dù gì làm gì, tôi vẫn thấy ghê tởm , cả đời này đều gột trôi nổi ghê tởm ấy. Nếu phải lần này gặp tai nạn, tưởng tôi còn muốn gặp lại cái bản mặt ra vẻ đạo mạo ra vẻ bao dung nhưng thực tế chỉ biết áp đặt người khác của à?".

      "Kẻ có bệnh là , Khương Hoàn Vũ! mắc bệnh thích phân tích tâm lý người khác! Muốn tôi tha thứ cho ? Chỉ dựa vào mấy câu xin lỗi của mà tôi phải tha thứ sao? Tôi tha thứ là tôi bệnh sao? bệnh có!”

      Khương Hoàn Vũ bị chửi như tát nước vào mặt, mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc: "Gia Gia, là bản thân em ý thức được rằng, em ở bên Việt Trạch phải vì , mà vì trong tiềm thức em muốn được bảo vệ và ỷ lại, em...".

      " muốn chữa cho tôi cũng phải vì tốt với tôi, mà trong tiềm thức kiêu căng tự đại, muốn có được cảm giác thành tựu và cảm giác thỏa mãn bên trong nỗi đau của tôi. Cứu người vĩ đại, lại có thể cứu rỗi lòng hư vinh của , đúng chứ?"

      Câu này làm Khương Hoàn Vũ giật mình đánh thót, nhưng phản bác lại. Mà câu kế tiếp của Nghê Gia như đâm thêm vài dao nữa:
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :