1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      2 chương xóa tan màn đêm :yoyo14::yoyo14:
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 137


      Trưởng tử của Thái Tử phi, 3 tuổi năm ấy chết non.

      Từ Tấn nhớ rất ràng, bởi vì hoàng trưởng tôn chết, phụ hoàng quãng thời gian rất dài mặt cười nữa.

      tại Phó Dung lo lắng nàng cũng bảo vệ được đứa , ngoài miệng là sợ đứa sinh bệnh, nhưng trong lòng nàng chân chính sợ điều gì Từ Tấn hiểu.

      Nếu như hết thảy dựa theo đời trước, bốn năm sau chết, Phó Dung phía trước bởi vì muốn làm quả phụ, tự nhiên cũng ...

      Sợ chết rồi nhi tử có phụ thân?

      Từ Tấn biết Phó Dung kiêng dè phải là chuyện này.

      Nàng so với ai cũng kiên cường hơn, chỉ cần nàng chân chính để ý bình an, nàng sống sót cho tốt. Từ Tấn tự nhận lúc này ở trong lòng Phó Dung, khẳng định là kém hơn đứa chưa ra đời kia. Cho nên Phó Dung phải sợ nhi tử thiếu phụ thân thương , mà là sợ nhi tử có phụ thân làm chỗ dựa này, xảy ra chuyện.

      Từ Tấn rất muốn hỏi Phó Dung, trong mấy năm nàng sống lâu hơn đó, kinh thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Nhưng thể hỏi, thể bại lộ bản thân cũng trùng sinh, thể làm cho nàng biết sớm tính kế nàng.

      Cũng may có thể đoán được.

      Mưu hại huynh đệ bọn họ, ngoài An vương, Thái Tử, Thành vương ba phe này.

      Bọn họ huynh đệ lên chiến trường phụ hoàng bệnh nặng, khi tin dữ truyền đến kinh thành, phụ hoàng nghe tin bệnh tình càng nghiêm trọng. Những người kia chằm chằm vào hoàng vị lúc này động thủ vô cùng thích hợp. Mà trong quá trình này, muốn đoạt được hoàng vị người đó nhất định thừa loạn tiêu trừ hết thảy tai hoạ ngầm.

      Phó Dung nhất định là thấy con nối dõi của vương phủ khác đều bị hại mới có thể sợ hãi như thế, sợ con của mình cũng chịu độc thủ.

      Cho dù nàng chưa từng thấy, Phó Dung cũng lo lắng nàng sinh con ra, tương lai lúc chết rồi tiếp tục bị phía đối địch nhổ cỏ tận gốc, cho nên dám sinh.

      Nàng hết thảy sợ hãi, đều là bởi vì thể xác định đời này có thể sống sót hay .

      Nàng khóc , biết. Nàng , mới hiểu được trong lòng nàng có bao nhiêu khổ sở, mới hiểu được nàng vì sao luôn trốn .

      Ai bảo đời trước lãnh đạm đối với nàng, khiến nàng chịu nhiều ủy khuất như vậy? Ai bảo sơ ý mất mạng, khiến nàng có nhiều kiêng dè như vậy?

      Từ Tấn ôm chặt nương trong ngực, nâng mặt nàng, nhìn ánh mắt của nàng, chậm rãi kiên định cho nàng nghe: "Nùng Nùng cần sợ, nàng cứ việc an tâm sinh, ta nhất định bảo vệ tốt đứa cũng bảo vệ tốt nàng. Chúng ta trong phủ có thần y, nàng cần sợ đứa sinh bệnh, bên ngoài hết thảy có ta."

      Phó Dung hai mắt đẫm lệ nhìn , mắt phượng bị nước mắt làm mơ hồ : "Vậy chàng ở bên ngoài xảy ra chuyện làm thế nào đây? Ta, ta sợ ta cùng Tam bá mẫu giống nhau, mang theo nữ nhi một đời đau khổ vắng vẻ, nhà người ta đều là vợ chồng mỹ mãn, phụ từ tử hiếu, hai mẹ con chúng ta lại..."

      Lời này có chút ý tứ nguyền rủa Từ Tấn, nếu bình tĩnh Phó Dung tuyệt đối với Từ Tấn. Nhưng tại, ôn nhu kiên định cam đoan với nàng, vì nước mắt của nàng, đem nàng trở thành bảo bối ôm vào trong ngực thương , Phó Dung liền nghĩ phá lệ lần, muốn tin lần, ngóng trông đáp ứng giống chuyện tránh thai lần trước, cởi bỏ khúc mắc cho nàng.

      Nàng lên tiếng bất kính, Từ Tấn lại cao hứng nàng nguyện ý tin , " , ta bỏ lại các nàng. Nùng Nùng, trước khi thành thân, ta thường thường làm ít hành động khinh suất. Ví dụ như ở chiến trường khinh địch liều lĩnh, liên lụy di phụ vì ta gãy cánh tay, hay như lúc Lục đệ cưỡi ngựa bị hoảng loạn, ta vì cứu thiếu chút nữa cũng ngã rớt xuống ngựa. Nhưng sau này thế nữa, ta có vương phi, rất nhanh còn có đứa đáng giống Quan ca nhi, ta vì các người sống tốt."

      Phó Dung nhìn , rất muốn bởi vì lần này cam đoan triệt để yên tâm, nhưng nàng buông xuống được.

      Chẳng lẽ đời trước Từ Tấn muốn sống tốt sao? khẳng định muốn, nhưng đâm sau lưng khó phòng...

      mặt nàng lại có nước mắt lăn xuống, trong mắt là do dự bàng hoàng. Từ Tấn hôn nước mắt của nàng, thanh càng thêm ôn nhu, "Nùng Nùng nàng tin ta lần. Đứa sinh ra, nàng thương bao nhiêu, ta so với nàng càng thương bấy nhiêu. Vì hai mẹ con các nàng, ta để cho mình mạo hiểm. Nùng Nùng nàng biết là ta có mười sáu hộ vệ. Mỗi người thân thủ đều thua Hứa gia. Trước kia ta ỷ vào chính mình công phu cao, thường thường điều bọn họ . Bây giờ ta đáp ứng nàng, tương lai vô luận ra ngoài săn hay là lên chiến trường, ta đều để bọn họ tùy thân theo cùng, lần này nàng có thể yên tâm chưa?"

      "Chàng có mười sáu hộ vệ?" Phó Dung lẩm bẩm hỏi.

      Từ Tấn cười gật đầu: "Ngày kia ta nghỉ công việc, ta mang nàng cùng Quan ca nhi nhìn bọn họ tỷ thí? Có bọn họ, cho dù bị vây giữa thiên quân vạn mã, ta cũng có cơ hội thoát thân."

      Phó Dung nháy nháy mắt.

      Đời trước Từ Tấn có phải hay đem mười sáu người kia điều , cho nên mới bị hại?

      "Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, sau này chàng chỗ nào đều phải gọi bọn họ theo." Phó Dung mau chóng dặn dò.

      Nàng rốt cuộc chịu bỏ qua, Từ Tấn vội : "Nhất định nhất định, Nùng Nùng yên tâm, ta cưới nàng, cho nàng và đứa những thứ tốt nhất. Nàng cứ an tâm sinh con, ta được làm được, làm cho nàng thất vọng."

      Phó Dung muốn cười, kết quả nước mắt lại rớt xuống: "Vậy ta, ta có thể sinh con?"

      Nàng ngốc khiến người ta đau lòng, Từ Tấn hôn môi nàng: "Sao mà thể? Nàng muốn sinh vài đứa, chúng ta liền sinh vài đứa."

      Phó Dung dựa vào đầu vai , vẫn yên lòng: "Vậy thân thể ta có vấn đề làm thế nào đây?"

      Nàng triệt để ngốc, Từ Tấn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ôm nàng nâng lên cao, trong tích tắc đem quần của mình cởi ra, lại bên hôn nàng bên thay nàng cởi áo: "Nàng cứ miên man suy nghĩ , ta biết nên khuyên nàng thế nào, đành phải trước hết để nàng mang thai, Nùng Nùng, chúng ta đêm nay sinh đứa ..."

      Môi nóng như lửa, Phó Dung rất nhanh chống đỡ được, vịn bả vai nghênh lại trốn .

      Trong màn lụa tiếng khóc mau chóng thay đổi mùi vị.

      Từ Tấn nâng nàng lên, lại chậm rãi thả xuống.

      Phó Dung muốn như vậy, kiên quyết chịu, nhưng nàng khí lực , bị Từ Tấn cứng rắn triệt để ấn ngồi đùi .

      "Nằm xuống, ta lạnh..." Phó Dung túm lấy bả vai Từ Tấn giọng cầu xin, thanh run run.

      "Như vậy còn lạnh?" Từ Tấn nhìn chằm chằm vào mặt nàng đỏ bừng, chút cũng tin, lại cố ý : "Nghe người nghèo mùa đông có áo bông chống lạnh, bọn họ liền đứngtại chỗ nhảy, rất nhanh ấm áp, ta làm nhanh chút, Nùng Nùng lạnh nữa."

      Vừa vừa bận rộn, hơi thở bất ổn.

      nâng càng cao, Phó Dung thực có cảm giác như nhảy lên, nhưng nàng chịu nổi, nhân lúc Từ Tấn buông nàng xuống dưới gắt gao ôm lấy eo , "Vương gia, vương gia ta thích như vậy..."

      " thoải mái?" Từ Tấn kéo tóc nàng sang bên, hôn lỗ tai nàng.

      Phó Dung cắn cắn môi, nhắm mắt : "Ngồi dễ dàng, dễ dàng có thai..."

      Từ Tấn lần đầu nghe được cách này, căn bản tin, vừa hôn vừa hỏi: "Ai cho ngươi biết ? Nùng Nùng cố ý lừa gạt ta?"

      Phó Dung mặt nóng đến được, nhưng nàng khúc mắc mởi giải, muốn vội vã mau chút mang thai cốt nhục của mình, bất cứ giá nào xấu hổ : "Chàng, chàng nghĩ xem, chàng dốc ngược cốc nước, nước ở trong cốc, có thể đổ ra ngoài sao..."

      đến nửa, được nữa, vừa ngượng vừa bực mà đấm bả vai .

      Nàng lắp bắp, Từ Tấn đem những chữ kia nối lại mới bừng tỉnh hiểu ra, sau đó nhịn được phì cười, ôm lấy nàng, nhưng cười đến suýt nữa lặng lẽ hành quân mới vội vàng thu lại. Liên tục khi dễ nàng vài lần, lần nữa ổn định sĩ khí, hôn lỗ tai nàng, "Nùng Nùng nàng sao lại ngốc đến vậy, nàng xem, nàng sao lại ngốc đến vậy..."

      còn chưa phun ra đâu, nàng lo lắng đâu cái gì?

      Phó Dung chút cũng cảm thấy chính mình choáng váng chỗ nào, tiếp tục giục thúc mau nằm xuống.

      Từ Tấn mặc kệ, đến lúc nàng gấp đến độ sắp phát giận mới dán vào mặt nàng : "Nùng Nùng yên tâm, ta đều giữ lại cho nàng, lãng phí."

      Nùng Nùng của là tham lam, đưa cho nàng hộp trân châu, nàng còn mọn tới mức muốn chia cho năm hạt, tại...

      có nhiều như vậy, nàng đến vài giọt cũng luyến tiếc.

      Nhìn nương khả ái nhắm mắt bất mãn phản kháng, trong mắt Từ Tấn tràn đầy nhu tình.

      ~

      Mười tám tháng hai, trưởng tôn Cảnh Dương Hầu phủ làm lễ mừng đầy tháng.

      Phó Dung rất sớm trở về nhà mẹ đẻ, đây cũng là lần đầu tiên quay về Hầu phủ kể từ lần trước cùng lão thái thái nháo ra chuyện vui.

      "Nương, bên kia có tìm Đông viện chúng ta gây phiền toái ?" về phía viện của vợ chồng Tần Vân Nguyệt, Phó Dung giọng cùng mẫu thân hỏi thăm.

      Kiều thị nhìn bên Phó Tuyên nắm Quan ca nhi, giọng : ", giống như là an phận, Nùng Nùng cần lo lắng."

      Lão thái thái trong lòng tức giận, bị cháu rể vương gia khiển trách trận, nàng cũng dám làm tiếp chuyện thiêu thân chỉnh người.

      Phó Dung gật gật đầu, vừa định hỏi tỷ tỷ mới ra kỳ ở cữ lâu hôm nay có thể đến hay , thấy bên kia Tam phu nhân dẫn Phó Mật tới.

      Mẹ con vài người dừng bước chân lại, đợi đối phương cùng .

      Tam phu nhân nhìn thấy Phó Dung, kinh ngạc : "Nùng Nùng sớm như vậy tới a?"

      Phó Dung cười : "Đúng vậy, nhân lúc khách nhân còn ở phía trước, ôm cháu nhiều thêm lúc, cũng cùng vài muội muội hảo hảo gặp nhau." Ánh mắt rơi vào người Phó Mật, ngơ ngác, tự đáy lòng khen : "Vài ngày thấy, Ngũ muội muội càng thêm tinh xảo."

      Nàng là lời .

      Năm nay Phó Mật cũng mười ba, chải búi tóc song nha đơn giản, thân bối tử hồng đào làm tôn lên màu da trắng hơn tuyết, bộ dáng nhìn lại so Phó Bảo còn đẹp hơn vài phần. Câu nệ đứng ở chỗ đó, nhút nhát e ngại ngược lại có khí chất nhu nhược làm cho người khác thương tiếc phen.

      Tam phu nhân khiêm tốn cười cười, cúi đầu nhìn nữ nhi.

      Phó Mật lúc này mới theo thứ tự chào: "Nhị bá mẫu, Tam tỷ tỷ, Lục muội muội." Tới phiên Quan ca nhi, mắt nàng lóe lóe, khóe miệng rốt cuộc tươi cười, "Quan ca nhi dường như lại cao thêm."

      Quan ca nhi thích được người khen, ngẩng đầu hướng Phó Tuyên cười.

      Phó Tuyên sờ sờ đầu .

      Hàn huyên xong, mọi người tiếp tục về phía trước, đổi thành Kiều thị Tam phu nhân ở trước, Phó Dung mấy tiểu bối ở phía sau.

      Quan ca nhi giữa Phó Dung Phó Tuyên, bá đạo để hai tỷ tỷ cùng nhau dắt .

      Phó Mật cạnh Phó Tuyên, thoáng lùi sau nửa bước, vụng trộm nhìn Quan ca nhi mặt cười đáng , nhìn nhìn, ánh mắt rơi vào váy Phó Dung. Đó là loại chất liệu nàng chưa bao giờ thấy qua, tính chất mềm như nước, mặt thêu mẫu đơn kiều mị phảng phất như , ở trong nắng sớm nở rộ sáng rọi.

      Nàng hơi mím môi, rũ rèm mắt xuống.

      Tam phu nhân quay đầu vừa vặn nhìn thấy bộ dáng này của nàng, thở dài trong lòng.

      Nữ nhi bộ dáng tốt, đáng tiếc quá hướng nội, trong nhà thân tỉ muội cũng thể chơi chung với nhau.

      Trách nàng a.

      Trượng phu chết, hai năm đầu nàng đắm chìm trong bi thống, vô tâm lo nghĩ chuyện khác. Đến khi nàng nhớ tới còn có nữ nhi cần nàng hảo hảo nuôi nấng tính tình nữ nhi định rồi. Nàng bảo cái gì nữ nhi đều làm theo, chỉ là làm xong rồi lại thành Ngũ nương hướng nội ít , ngay cả mẫu thân này cũng nhìn ra trong đầu nàng ấy đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
      Uyên Sama, minhminhanhngoc, thanhbinh51 others thích bài này.

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Cuối cùng khúc mắc của Phó Dung cũng đc giải. Cứ yên tâm mà sinh con cho Từ Tấn thôi. Cuối cùng cũng đuổi kịp tiến độ của mọi người rồi. Moa ha ha....
      Chris_Luuheavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆Chương 138



      Đại danh của trưởng tử Phó Định được đặt, gọi là Phó Hàng, nhũ danh đơn giản gọi là Đại lang.

      Đều nhũ danh càng xấu càng dễ nuôi, gia đình giàu có thể đặt cho đứa nhũ danh quá khó nghe, bình thường đều là theo thứ tự mà gọi.

      Phó Dung đời trước rất thích đứa cháu này, bây giờ nhìn thấy bộ dáng cháu hồi , đỉnh đầu có tóc máu đen nhánh, mắt to ngập nước, khuôn mặt nhắn trắng non mềm, nhịn được ôm vào trong ngực ngắm nghía, kinh ngạc với Tần Vân Nguyệt: "Đại lang nhiều thịt a, so với Viện Viện ôm có vẻ còn nặng hơn."

      Viện Viện là nhũ danh của nữ nhi nhà Phó Uyển, hôm nay Phó Dung tới được lúc, Phó Uyển phái người đưa tin tới, có gia khách từ Tín Đô Lương, nàng tiện tới đây, chỉ đưa lễ đầy tháng cho cháu, ngày khác tới thăm.

      Tần Vân Nguyệt cười : "Đại lang đứa này có thể ăn khỏe, bộ dạng nhanh lớn."

      Nàng lúc trước gả tới, năm bụng vẫn có tin tức, trong lòng cũng gấp rút, giờ thai đầu tiên liền sinh được nhi tử, tuy rằng lộ ra đắc ý nở mày nở mặt, nhưng đầu mày khóe mắt vui mừng thỏa mãn cũng có thể cho người ta nhìn ra nàng vui sướng.

      Phó Dung có phần hâm mộ.

      Nếu là nàng, con trai con Phó Dung đều lòng thích, nhưng thai đầu tiên sinh con trai có thể chặn lại những miệng người kia muốn nhìn nàng chê cười, bớt rất nhiều phiền toái.

      Đáng tiếc việc này thể cưỡng cầu.

      Trong lúc chuyện, Lâm thị từ bên ngoài vào trong, cười với mọi người: "Khách nhân đều đến đông đủ, chúng ta mau qua , đừng để người ta đợi."

      Tần Vân Nguyệt vội vàng đáp tiếng, từ trong ngực Phó Dung nhận lấy đứa , theo sát phía sau mẹ chồng.

      Phó Dung muốn cùng Phó Tuyên, Phó Bảo cười hì hì ôm lấy bên cánh tay nàng, "Tam tỷ tỷ, vẹt của ta cũng sắp chuyện, tan tiệc rồi ta dẫn ngươi về phòng ta xem."

      Phó Dung nghiêng đầu nhìn nàng, giật mình phát tiểu nha đầu cao hơn ít, sắp cao bằng nàng, mắt ngọc mày ngài, trong veo như nước tựa như đóa hoa. Nghĩ tới kiếp trước Lâm Thiều Đường chính là vào sang năm cưới Thẩm Tình, Phó Dung khỏi thả chậm bước chân, giọng hỏi nàng: "Đường biểu ca của ngươi cũng sắp trở lại rồi? Có nhớ ?"

      Lâm Thiều Đường đọc sách trong kinh, nhưng hết năm quay về Tô Châu, tính ra cũng vào kinh được mấy ngày.

      Phó Bảo lập tức hừ hừ : "Ta nhớ làm gì, trở lại cũng phải Tây Sơn thư viện đọc sách, có thời gian chơi với ta. Ta càng nhớ lúc Tam tỷ tỷ ở nhà, chúng ta tỷ muội cùng nhau chơi đùa tốt cỡ nào a. tại ngươi gả rồi, Lục muội muội lại cả ngày ở trong phòng muốn ra khỏi cửa. Tam tỷ tỷ biết, ta chỉ có đem Quan ca nhi ôm đến, nàng mới chịu theo, dường như sợ ta chiếu cố Quan ca nhi tốt. May mắn Quan ca nhi hiếu động, nên Ngũ muội muội cũng thích ra cùng."

      Phó Dung nghe mẫu thân Quan ca nhi làm cho người ta thích, Phó Bảo vài người thường đưa chơi đùa, chơi trốn tìm, sờ người mù. Tiểu tử mỗi ngày chơi vui đến quên cả trời đất, ban đêm ngủ mớ còn nhắc chơi. Bất quá Quan ca nhi ngày lành cũng còn bao nhiêu, năm nay sinh nhật tới phải chính thức đọc sách vỡ lòng. Cho nên tại mẫu thân đồng ý thả ra ngoài.

      Trò chuyện chút tới buồng sưởi.

      Mọi người ào ào chào, nhích gần đến bên người Tần Vân Nguyệt vây xem tiểu nam oa, đưa tặng quần áo trẻ con tự tay thêu, khóa Trường Mệnh, đợi hạ lễ.

      Lão thái thái ngồi ở chủ vị cười híp mắt nhìn, thấy mẹ con Phó Dung về phía này, nàng tươi cười thay đổi, thân thiết cùng Phó Dung chào hỏi, phảng phất trước đây chưa từng đưa nha hoàn cho Phó Dung, cũng chưa từng bị Túc vương gián tiếp khiển trách. Ngược lại làm cho các phu nhân kia vốn nghe được chút tin tức, ánh mắt trông ngóng chờ xem náo nhiệt phải thất vọng.

      Phó Dung đồng dạng qua loa có lệ, ngồi vào chỗ chuyện phiếm.

      Tần Vân Nguyệt ứng phó xong khách nhân, ôm đứa tới.

      Lão thái thái ngoắc ngoắc gọi: "Cho ta cho ta, hôm nay ta còn chưa nhìn chắt trai ta cái đâu, nhanh cho ta nhìn xem."

      Tần Vân Nguyệt vội bảo nhũ mẫu đem nhi tử ôm tới, đứa bé còn quá , cho ai ôm nàng kỳ đều yên tâm, ánh mắt chăm chú nhìn tã lót, mặt lộ ra bình tĩnh tươi cười.

      Lão thái thái lòng thích chắt trai mập mạp, nhìn nhìn đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng Phó Mật : "Mật nha đầu lại đây xem xem, ta nhìn Đại lang, bộ dáng này có phần giống ngươi đâu."

      Nghe được lời này, những nhóm khách nữ chuyện phiếm đều yên lặng, tò mò quan sát tỷ muội Phó Bảo Phó Mật. Theo lý Phó Bảo là thân mẫu của đại lang, nếu giống cũng nên giống Phó Bảo. Lão thái thái sao lại là giống Tam phòng Ngũ nương? Bất quá Phó Phẩm Xuyên, Phó Phẩm Hiên đều là lão thái thái sinh ra, giống nhau cũng có khả năng.

      Phó Mật có chút khẩn trương nhìn về phía mẫu thân mình.

      Tam phu nhân cảm thấy Đại lang có chỗ nào giống nữ nhi của mình, nhưng lão thái thái như vậy , nàng cũng thể , cam chịu.

      Phó Mật trong lúc mọi người chú ý, tới, tò mò nhìn đứa trẻ trong ngực lão thái thái.

      Lão thái thái nhìn chắt trai lại nhìn Phó Mật, gật đầu : "Cằm có chút giống, giống với phụ thân ngươi, đều giống tổ phụ các ngươi."

      Lâm thị ngồi bên cạnh lão thái thái, nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía Tam phu nhân.

      Tam phu nhân bất ngờ nghe người đề cập tới vong phu, sắc mặt tái nhợt, buông mi trả lời.

      Phó Dung cùng mẫu thân nhìn nhau cái, đều hiểu lão thái thái lại làm trò gì, ngày đại hỉ lời này, phải cố ý tự tìm phiền phức sao?

      Trong bầu khí yên lặng quái dị, Phó Mật sợ hãi hỏi han: "Tổ mẫu còn nhớ được bộ dáng phụ thân ta?"

      Lão thái thái thần sắc chán nản gật gật đầu, vừa muốn chuyện, ý thức được người khác đều nhìn nàng, vội vàng cười tự trách : "Nhìn ta này, là già rồi, hồ đồ, cái này làm gì. Mật nha đầu quay về bên nương ngươi thôi." xong đem đứa trong ngực đưa cho nhũ mẫu, để nàng ôm trở về chỗ Tần Vân Nguyệt.

      Phó Mật cúi đầu lui về trước mặt Tam phu nhân, thấy sắc mặt mẫu thân đúng, giọng hỏi: "Nương lại nghĩ tới phụ thân sao?"

      thanh tinh tế, yếu ớt, tội nghiệp truyền ra ngoài, nữ quyến chung quanh nghe được hoảng hốt, trong lòng lập tức dâng lên đồng tình.

      Tam phu nhân ngờ nữ nhi hội đột nhiên như vậy hỏi, thấp giọng : " có, ngồi , nương có việc gì."

      Phó Mật động, nhìn chằm chằm vào mẫu thân lát, đột nhiên quay người lui tới phía trước người Kiều thị, ập quỳ xuống, trong lúc mọi người khiếp sợ dập đầu lạy cầu xin: "Nhị bá mẫu, cháu chuyện muốn cầu, xin ngài đáp ứng ta được ?"

      Kiều thị mắt trợn tròn , lấy lại tinh thần vội vàng đỡ nàng, Phó Dung thấy mẫu thân bị Phó Mật ôm chân động tác khó khăn, vội vã hỗ trợ: "Ngũ muội muội có chuyện gì từ từ , đều là người nhà, ngươi như vậy là làm sao?"

      Nhưng hai mẹ con cùng nhau ra sức đều thể đẩy Phó Mật ra.

      Phó Mật ôm chân Kiều thị khóc, đến Tam phu nhân khuyên cũng nghe, khóc đến ruột gan đứt từng khúc "Nhị bá mẫu, phụ thân ta chết rồi, nương ta mỗi ngày đều nhớ , cơm nước màng. Nhiều năm như vậy còn lòng cười, chỉ riêng hôm ấy nhìn thấy Quan ca nhi mới cười lần. Nhị bá mẫu, cầu ngươi đem Quan ca nhi làm con thừa tự cho phụ thân ta . Tương lai tế tổ, có người nhớ thắp nén hương cho . Ngày sau ta rồi cũng có người giúp ta hiếu kính nương. Xin ngài , ta đem Quan ca nhi làm thân đệ đệ chăm sóc tốt, Nhị bá mẫu thành toàn cho ta mảnh hiếu tâm được ?"

      Kiều thị sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đảo qua mặt Tam phu nhân, cuối cùng lại rơi vào người lão thái thái.

      Các nàng thông đồng tốt, nhân lúc hôm nay kinh thành đám phu nhân ở đây diễn khổ tình, bức nàng đem nhi tử làm con thừa tự cho Tam phòng?

      Tam phòng có con nối dõi, lấy từ hai phòng khác làm con thừa tự là đương nhiên. Lúc trước Phó Phẩm Hiên qua đời, Phó Phẩm Xuyên viết thư cho trượng phu nàng, là tính toán tương lai từ đời cháu chọn người làm con thừa tự cho Tam phòng chống đỡ môn hộ. Cho nên nàng chưa từng nghĩ tới các nàng nhìn vào con trai mình. tại Quan ca nhi tuổi còn , chính là thích hợp làm con thừa tự, nếu nàng cự tuyệt, chính là đại nghĩa...

      "Mật nhi ngươi đứng lên, ai bảo ngươi hươu vượn!"

      Tam phu nhân chưa từng nghĩ tới chuyện muốn cướp Quan ca nhi. Vừa mới bị ánh mắt Kiều thị tuyệt vọng phẫn hận đảo qua, nàng liền đoán được Kiều thị hiểu lầm. Ngay lập tức đem Phó Mật quỳ mặt đất hung hăng lôi dậy, hướng Kiều thị bồi tội : "Nhị tẩu đừng nghe nàng bậy, ta chưa từng nghĩ tới chuyện nhận con thừa tự. Mật nhi tối hôm qua thân thể thoải mái, ta đây mang nàng trở về."

      Việc này ra, Tam phu nhân hiểu được bây giờ dù nàng thừa nhận hay phủ nhận đều có khả năng đem tình đè xuống. Ngược lại càng thể Kiều thị nguyện nhường nhi tử, dứt khoát cường kéo nữ nhi trúng tà ra.

      Chung quanh xì xào bàn tán, Kiều thị vỗ vỗ tay Phó Dung, đứng dậy hướng lão thái thái : "Bác, lời kia của Mật nhi ta cũng biết là ý của bản thân nàng hay là Tam đệ muội. Ta tới hỏi xem, nếu như nàng muốn nhận người cháu thừa tự, ta với phu quân, lại cùng đại ca hảo hảo thương lượng."

      xong lại hướng Lâm thị xin lỗi, dẫn Phó Dung tỷ muội ra.

      Lão thái thái xoa xoa cái trán, lấy lý do thân thể thoải mái bảo Thẩm Tình đỡ trở về.

      Lễ đầy tháng thể bỏ, Lâm thị là đương gia chủ mẫu có cách nào thoát thân, chỉ đành đè bực bội trong lòng xuống, trấn an chúng nữ quyến.

      Hôm đó, chuyện ở Cảnh Dương Hầu phủ, Tam phòng muốn thứ tử Nhị phòng làm con thừa tự truyền khắp kinh thành.
      Uyên Sama, thanhbinh, hauyen280346 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ra là như vậy? bà già thái thái kia bị điên à, toàn kiếm chuyện vs nhị phòng ko? chiêu này hiểm? ko đồng ý mang tiếng mà đồng ý ai mà chịu dc, con mình sinh ra khổ công nuôi lớn lại phải nhận người khác làm mẹ, kiều làm sao chịu nổi, mà quan ca nhi thông minh như thế chắc gì thân can vs người khác, phãi trừng thị bà bà này cho đáng mới dc.
      tart_trung, stella2412heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :