1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh ngụy loli - Mặc Hoành Thủy (35/172)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 47 : Điều tra

      Sau khi tan học, Vân Thiên Mộng về nhà, mấy ngày nay Lâm Dục Phong cũng đến tìm , chắc là bỏ qua vấn đề Vân Hi, cho nên cũng nghĩ thêm gì.

      Chính là, buổi tối, cái tên Vân Hi này lại được nhắc đến.

      Sau khi Vân Thiên Mộng làm xong bài tập, 9 rưỡi tối lên giường ngủ. Bình thường thường cùng Sở Vô Dực ở thư phòng làm bài tập, mỗi lần đều là làm xong trước, Sở Vô Dực còn có rất nhiều bài còn chưa làm xong, có lòng muốn cùng , nhưng mà Sở Vô Dực cũng cho, còn bé phải ngủ sớm, ngủ sớm dậy sớm, nếu thân thể tốt. Cho nên mỗi ngày vừa đến 9h, thay thu dọn xong, ôm về phòng, giúp rửa mặt đánh răng, lại cẩn thận ôm lên giường giúp đắp chăn, vỗ dỗ ngủ.

      Vân Thiên Mộng nhìn Sở Vô Dực nhàng vỗ lưng , giọng : “ bận , Mộng nhi ngoan ngoãn ngủ.” ra nhìn ra được, Sở Vô Dực càng ngày càng bận, sách phải đọc cũng càng ngày càng nhiều…..

      Sở Vô Dực lắc đầu, gương mặt tuấn tú dịu dàng, “Mộng nhi, chờ em ngủ rồi .”

      cũng tranh luận cùng , ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chỉ chốc lát liền phát ra tiếng hít thở nhàng.

      Sở Vô Dực thấy ngủ say, thay chỉnh lại góc chăn, sau đấy nhàng ra ngoài.

      Chỉ là Vân Thiên Mộng còn chưa ngủ, sau khi Sở Vô Dực ra liền mở mắt, vẫn tỉnh táo như trước, có chút buồn ngủ.

      Sở Vô Dực cũng chưa lớn, mới 13 tuổi, cũng là thời điểm thân thể phát triển, nhưng mà mỗi ngày phải vất vả đọc rất nhiều sách tiếng , rốt cuộc là vì cái gì….

      luôn rất dễ ngủ, là loại vừa chạm vào giường là ngủ, nhưng mà biết vì sao tối nay ở giường lăn vài vòng cũng buồn ngủ, vẫn quyết định xuống nhà tìm gì đấy ăn, có lẽ ăn ít dễ ngủ hơn.

      Chính là, lúc mở cửa phòng ở hành lang tầng hai, nghe thấy thanh của Sở Quân Quốc ở dưới nhà, theo bản năng đứng lại.

      “Ba, ngài còn nhớ Tống gia sao?”

      “Tống gia Hongkong?” Lần này là thanh của Sở Phong, “Nghe đương gia Tống gia bây giờ ở Thượng Hải, bọn họ có chuyện gì sao?”

      “Cũng phải chuyện lớn gì, là Tống Cẩm Thiên nhờ con giúp tìm người.”

      “Người nào?”

      “Là người phụ nữ tên là Vân Hi.”

      Vân Thiên Mộng dựa vào lan can tầng hai nhìn tình hình dưới nhà, Sở Phong nghe Sở Quân Quốc xong hơi nhíu mày, “Quân Quốc, tìm người cũng phải chuyện gì lớn, làm sao còn cần con cố ý về với ta?”

      Bộ dạng Sở Quân Quốc hơi phiền não, từ người lấy ra tấm ảnh đưa cho Sở Phong : “Ba, đây là người Tống Cẩm Thiên nhờ con tìm, lúc trước ở Hongkong photo lại ảnh chụp Vân Hi, đưa cho con tấm nhờ con tìm người hộ , ba nhìn ảnh chụp này hiểu được.”

      Sở Phong cầm lấy, nhìn kỹ lúc, bỗng nhiên nghi hoặc mở miệng: “Người trong tấm ảnh này nhìn hơi quen quen?”

      Sở Quân Quốc cười khổ: “Ba, ba xem ảnh photo lại hơi sai lệch, con xem tấm ảnh gốc trong tay Tống Cẩm Thiên, khuôn mặt trong tấm ảnh, hơi giống….”

      “Giống ai?”

      Sở Quân Quốc cắn răng ra, “Giống Mộng nhi, Mộng nhi tuy còn , nhưng mà ánh mắt rất giống với người phụ nữ Vân Hi này.”

      Sở Phong nghe vậy, híp mắt nhìn lại, suy tư lúc rồi : “Trừ tấm ảnh này ra còn có manh mối khác sao?”

      “Nghe còn có ít thư từ” Sở Quân Quốc suy nghĩ rồi , “Nhưng mà Tống Cẩm Thiên tiện đưa cho người khác, nhờ con nếu về sau tìm được ít đồ liên quan đến Vân Hi đưa cho , kiểm tra.”

      “Thư từ sao…” Sở Phong trầm ngâm lúc, hỏi Sở Quân Quốc, “Ý của con là gì?”

      Sở Quân Quốc thở dài, “Ba, con là chắc chắn nên mới hỏi ngài, người này nhìn giống Mộng nhi, hơn nữa đều là họ Vân, chúng ta có cần hỏi Mộng nhi chút ?”

      Sở Phong do dự vài giây liền quyết định, “Ngày mai ta hỏi con bé, nhưng mà….”Ông đến đây, thanh quyết liệt hơn, “Mộng nhi người của Sở gia chúng ta, trước khi làm gì phải lo lắng đến cảm nhận của Mộng nhi.”

      Sở Quân Quốc nghe vậy, cười thản nhiên gật đầu, gương mặt tuấn dịu dàng hơn, “Ba, con đương nhiên thương Mộng nhi, chỉ là còn biết có nên hỏi con bé hay .”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy, trong lòng vô cùng ấm áp, gia gia cùng bác cả đều thương , vô cùng vui mừng…

      Hình như bụng cũng đói nữa, quyết định vẫn là về phòng suy nghĩ lại chuyện này.

      Chẳng qua lúc định bước , bỗng nhiên nghe thấy thư phòng sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, Sở Vô Dực từ trong thư phòng ra.

      Trong lúc cấp bách, dụi mắt, giả vờ như mới dậy quay đầu nhìn Sở Vô Dực dùng thanh trẻ con mềm mại gọi: “

      Sở Vô Dực thấy đứng ở hành lang, nhanh vài bước đến chỗ hỏi: “Mộng nhi, sao lại chưa ngủ?”

      chu môi đỏ: “Mộng nhi đói bụng, muốn tìm ăn.”

      “Đói bụng?” Sở Vô Dực vừa nghe thấy đói, lập tức ôm xuống nhà, vừa vừa đau lòng : “Lần sau cơm tối phải ăn nhiều chút, được lại kén ăn như vậy.”

      lè lưỡi, hơi nghịch ngợm nhìn Sở Vô Dực, cũng biết nghe vào tai được bao nhiêu.

      Sở Quân Quốc cùng Sở Phong nhìn thấy hai người xuống, liếc nhìn nhau, sau đấy Sở Quân Quốc đứng lên đến trước mặt bọn họ hỏi: “ muộn thế này sao Mộng nhi còn chưa ngủ?”

      Sở Vô Dực : “Mộng nhi bị đói tỉnh, cháu đưa phòng bếp ăn chút gì.”

      Như này cũng làm Hà tẩu ra, Hà tẩu hiểu được có chuyện gì sau tihf vào phòng bếp nấu bát mì cho Vân Thiên Mộng ăn.

      Sở Quân Quốc nhìn Vân Thiên Mộng ăn mỳ, do dự lúc vẫn quyết định ngày mai lại hỏi, hôm nay muộn, Mộng nhi ăn xong rồi ngủ tốt hơn.

      Vì thế, Vân Thiên Mộng lại trì hoãn được thêm ngày.

      Mà trì hoãn này cũng được bắt lấy, hỏi vài việc, chẳng may đến lúc đấy Sở Quân Quốc hỏi chuyện trước đây, trả lời đúng chẳng phải là bị nghi ngờ….

      Lâm Dục Phong và Sở Quân Quốc tìm người chắc là được người nhờ vả, mà cái người nhờ kia chính là Tống Cẩm Thiên, Tống Cẩm Thiên Tống thị từ Hongkong đến đồng thời cũng là….

      Ba của Tống Thiên Gia!

      Nếu chỉ là Vân Hi trong ảnh giống sao, nhưng mà tối qua Sở Quân Quốc cùng Sở Phong đều như vậy…… vậy cũng đáng giá nghi ngờ. Dù sao ngũ quan trẻ con còn chưa phát triển, bình thường chỉ cần nhìn họ hàng gần cũng có chút giống nhau, cái Vân Hi kia, có thể là cùng có chút quan hệ, thể chờ, muốn tự mình điều tra trước mới được.

      Còn điều tra như thế nào…

      Vậy cần nhờ đến Tống Thiên Gia rồi.

      chống má mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy tiếng huyên náo bình thường cũng có thể có tác dụng.

      Tống Thiên Gia lần trước đâm phải sau còn đồng ý chuyện đâu!

      *

      Ngày hôm sau, vừa hết tiết Vân Thiên Mộng cười tủm tỉm nhìn Tống Thiên Gia, làm cho Tống Thiên Gia trực giác thấy tốt, bình thường cũng thấy em xinh đẹp này cười ngọt ngào như vậy với cậu, hôm nay có chuyện gì xảy ra sao…..

      Ngay ở lúc cậu còn nghĩ ra việc gì, nghe thấy Vân Thiên Mộng hỏi cậu: “Tống Thiên Gia, là ba cùng nhau đến Thượng Hải phải ?”

      “Đúng vậy.” Tống Thiên Gia hoang mang gật đầu, vì sao đột nhiên hỏi đến việc này.

      “Vậy ba đến Thượng Hải làm gì?” tiếp tục hỏi.

      Nghe vậy, Tống Thiên Gia càng hoang mang, “Em hỏi chuyện này làm gì?”

      chớp chớp mắt to, : “Ngày hôm qua bác cả về nhà nhắc đến ba , em tò mò nên hỏi thôi.” đến đây, bỗng nhiên nhớ đến lý luận nam tử hán của cậu ta lúc lần đầu tiên gặp mặt, lại thêm:”Thân là nam tử hán đại trượng phu, có nghĩa vụ thay em xinh đẹp giải đáp nghi hoặc.”

      Có… chuyện như vậy……sao?

      Tống Thiên Gia thầm trong lòng, nhưng mà vẫn thành mở miệng : “Nghe vú Trương , hình như ba đến tìm ai đấy.”

      Vân Thiên Mộng vừa nghe liền biết Tống Thiên Gia vẫn hơi chút biết việc này, vì vậy ngừng cố gắng, “Vậy có biết ba muốn tìm ai hay ?”

      Tống Thiên Gia gãi đầu, nhíu mày suy nghí lúc mới : “Nghe người phụ nữ, hình rất quan trọng với ba ba”

      Phụ nữ….. rất quan trọng…..

      im lặng lúc, gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười ngọt ngào dụ dỗ người hỏi Tống Thiên Gia: “Có thể giúp em việc sao?”

      Tống Thiên Gia nghe vậy, trực giác càng mạnh, bản năng lùi lại phía sau chút, gương mặt tuấn đề phòng hỏi : “Em muốn giúp em chuyện gì?”

      PS: Trùng lặp sử.

      Khụ khụ, còn muốn xem JQ sao…. Nhanh thôi…..

      Viết xong chuyện Tống Cẩm Thiên, JQ sắp đến….. (lời tác giả)
      Phong Vũ Yên, Phương Lăng139 thích bài này.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 48 : Nét chữ

      Vân Thiên Mộng trả lời câu hỏi của Tống Thiên Gia, ngược lại chậm rãi chuyện khác, “ còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ?”

      Tống Thiên Gia gật đầu: “Đương nhiên nhớ .”

      Nhớ là được rồi, chỉ sợ cậu ta quỵt nợ.

      “Nếu nhớ, vậy nên biết, có lỗi với em,phải trả ơn .”

      Trong đầu Tống Thiên Gia xuất tình cảnh hơn năm trước khi hai người gặp, chính mình đâm ngã , vì làm cho người nhà cho ba biết, đúng là đồng ý chuyện này, phải trả ơn cho ….

      Lý luận nam tử hán: “Nam tử hán đại trượng phu, là làm, nhất là chuyện đáp ứng em xinh đẹp, cho dù vượt lửa sang sông cũng chối từ….”

      Cậu tiếp tục gật đầu, “ đáp ứng em, nhất định trả ơn cho em.”

      Nhìn bộ dạng nhu thuận ít gặp này của Tống Thiên Gia, tâm tình của Vân Thiên Mộng tốt lắm, suy nghĩ lát, sau : “Chuyện trả ơn thôi, sau, trước hết muốn cam đoan chuyện hôm nay chúng ta , tuyệt đối được cho người khác biết, chỉ có trời biết đất biết em biết biết nếu ngược với lời thề liền phạt chép gia huấn Tống thị mười nghìn lần.”

      Mười nghìn lần?!

      Nghe đến con số này Tống Thiên Gia hít hơi, cậu có bóng ma tâm lý với gia huấn Tống thị, Vân Thiên Mộng lấy điều này đến uy hiếp cậu đúng là rắn đánh bảy tấc.

      Tuy rằng từ bé chuyện đáp ứng với người khác nhất định làm được, nhưng mà lấy chép gia huấn Tống thị làm trừng phạt nếu vi phạm lời hẹn, nhất thời cậu thể nhận.

      Vân Thiên Mộng thấy cậu gì, ho : “Nam tử hán đại trượng phu, sao lại ngay cả đáp ứng chuyện này cũng rụt rè sợ hãi như vậy?”

      Tống Thiên Gia vừa nghe, nhất thời nhớ đến tư tưởng từ bé, làm đàn ông, nhất định phải kiêu ngạo, cái gọi là nam tử hán đại trượng phu là có thể đỉnh thiên lập địa, mới thể có làm nên được nghiệp.

      Nam tử hán đại trượng phu…..

      Được rồi, vì điều này, cậu sợ gì, dù sao cũng vi phạm lời hẹn.

      Cậu gật đầu, vỗ ngực làm như ta rất lợi hại, hơi ngẩng đầu, kiêu ngạo : “ Nam tử hán đại trượng phu lời đáng giá ngàn vàng, yên tâm, chuyện hôm nay cùng em , tuyệt đối cho người khác.”

      Vân Thiên Mộng nhìn bộ dạng người lớn của , bật cười: “Được rồi, nếu chúng ta nhất chí, vậy tiếp tục , có biết cụ thể là ba đến Thượng Hải tìm ai , người kia tên là gì, nhìn như thế nào sao?”

      Tống Thiên Gia sửng sốt, lắc đầu, “ biết, ba chưa từng đến chuyện này.”

      biết cũng sao.” bình tĩnh , “ tìm hiểu biết.”

      ….khụ khụ, tìm hiểu?” Đột nhiên cậu bị sặc nước miếng của mình vô cùng hy vọng chính mình nghe nhầm.

      Chỉ tiếc, ông trời cho cậu cơ hội nghe nhầm, cậu nhìn Vân Thiên Mộng cười gật đầu, môi đào lung linh mở ra lại khép: “Đúng vậy, tìm hiểu, chuyện em muốn làm, chính là vào phòng ba tìm manh mối về người chú ấy muốn tìm”

      Nhất thời Tống Thiên Gia trợn mắt há mồm, vào phòng lão ba đáng sợ tìm manh mối?! Đây đúng là khó như nhổ râu con hổ!

      Khóe miệng cậu run rẩy, “Muốn , tìm hiểu như thế nào cơ?”

      Vân Thiên Mộng hơi híp mắt lại, “Nam tử hán đại trượng phu, sợ cái gì, cũng phải bảo vào đầm rồng hang hổ trộm trứng rồng, chỉ bảo vào phòng bố tìm chút manh mối cho em. Em cho biết người mà ba muốn tìm tên là Vân Hi, em muốn vào phòng ba tìm ít đồ mà bà ấy từng dùng, từng ghi chép lại, sau đấy lại cho em biết, tìm ảnh chụp mới nhất của bà ấy, nếu có thể cho em xem là tốt nhất, nếu thể cho em xem, cho em biết Vân Hi kia nhìn như thế nào, càng chi tiết càng tốt, nếu có thể tìm thư từ gì mà bà ấy tự tay viết càng tốt, em cầu mang đến cho em xem, chỉ cần bắt chước nét chữ rồi viết lại là được, chép lại lá thư đấy là được rồi, còn nữa, làm xong chuyện này, ơn của em trả xong rồi.”

      Tống Thiên Gia cúi đầu, trong lòng cậu ba cậu vô cùng có quyền uy, bảo cậu vào phòng ba tìm hiểu này nọ, cậu cảm giác như là mạo phạm ba.

      Đương nhiên, cậu càng sợ sau khi ba biết bị phạt….

      Cho nên cậu do dự.

      Vân Thiên Mộng tự nhiên là biết cậu do dự.

      hơi cúi đầu xuống, cúi xuống 45 độ ưu thương, thanh so với trước kia càng trầm thấp, “ Tống, em biết còn do dự, nhưng mà em cũng có lý do của em, chuyện này rất quan trọng với em…. Cho nên, em cầu xin , giúp em chuyện này, được …… Tống……”

      Ba chữ Tống thành công khơi lên ý muốn bảo hộ của cậu, cậu nhìn bộ dạng Vân Thiên Mộng cúi đầu khổ sở, bỗng nhiên có chút nỡ, khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy Vân Thiên Mộng rất thích, cho nên ở ngày đầu tiên khai giảng bảo ngồi cùng bàn, sau này có thể mỗi ngày chuyện với , đông tây cậu cảm thấy có gì ổn…. cậu luôn đối với có cảm giác thân thiết, giống như là giữa hai bọn họ có mối ràng buộc nào đấy….

      Tuy rằng bình thường cậu thích chuyện, nhưng cũng có chừng mực, nhưng mà chừng mực này đến chỗ Vân Thiên Mộng biến mất….

      Chuyện của người tên Vân Hi kia, quan trọng với như vậy sao? Nếu cậu giúp đỡ , có thể khóc ?

      Nghĩ đến đâu cậu thấy to đầu, cậu sợ nhất là bé khóc, vừa khóc cậu đau đầu muốn chết, nếu theo như những gì , chỉ vào phòng ba xem, cũng lấy cái gì, thay tìm manh mối,dường như cũng có vấn đề gì lớn, cũng tổn thương gì đến ba, bằng…..

      Vân Thiên Mộng thấy cậu chậm chạp đồng ý, định thêm lửa, hít hít mũi, chuẩn bị giọng nức nở hai tiếng, chợt nghe thấy Tống Thiên Gia bất đắc dĩ : “Được rồi được rồi, đáp ứng với em, nhưng mà, chỉ giúp em tìm, tìm thấy cũng cam đoan gì, nếu chuyện này có tổn hại gì với ba cho em.”

      Tống Thiên Gia vừa , vừa cảm thán bất đắc dĩ trong lòng, cậu đúng là người tốt, loại cầu này của Vân Thiên Mộng cậu đều đồng ý rồi….

      Nhưng mà cậu có nhận thấy được, nếu phải cậu cảm thấy đặc biệt thân thiết với Vân Thiên Mộng, cậu đồng ý giúp loại chuyện này.

      Vân Thiên Mộng nghe thấy Tống Thiên Gia đồng ý, lặng lẽ cong khóe môi, lộ ra nụ cười thắng lợi.

      Tống Thiên Gia đồng ý buổi chiều kết quả cho , cho nên trưa hôm nay Vân Thiên Mộng có chút lo lắng yên mà về nhà, sợ Sở Quân Quốc bỗng nhiên hỏi chuyện kia, nhưng mà vận may của sai, Sở Quân Quốc vẫn như bình thường có thời gian về nhà ăn trưa, Sở Phong cũng gì, vì thế, buổi trưa yên bình trôi qua.

      Buổi chiều cố ý học sớm, khi đến phát Tống Thiên Gia sớm đến.

      Trong lòng mừng thầm, lập tức nhanh đến chỗ ngồi, hỏi cậu: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

      Tống Thiên Gia đưa tờ giấy cho vừa cằn nhằn, “Đây, cho em, em biết trưa nay tốn bao nhiêu công sức mới giúp được em đâu. Vận may của em sai, ba có hẹn về, liền mất sức chín trâu hai hổ mới làm cho vú Trương đồng ý lấy chìa khóa giúp mở cửa phòng ba ba để tìm chút đồ, nhưng mà tìm đồ dùng sử dụng tìm thấy, chỉ ở trong cái ngăn kéo to nhất tìm thấy phong thư ghi là thư của Vân Hi, bắt chước nét chữ chép lại cho em, cũng nhiều, thấy có gì lạ” Cậu than thở xong, cũng chú ý đến sắc mặt Vân Thiên Mộng, cậu phát sắc mặt Vân Thiên Mộng tốt, sắc mặt tái nhợt, hai tay run rẩy, trong mắt có thê lương của người trưởng thành.

      Cậu lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy, có chuyện gì?”

      Vân Thiên Mộng trả lời cậu, chỉ nhìn phong thư cậu đưa.

      Nội dung thư rất đơn giản, chỉ có bài thơ cổ cùng tên người viết:

      “Tiêm vân lộng xảo,

      Phi tinh truyền hận,

      Ngân Hán điều điều ám độ.

      Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,

      Tiện thắng khước nhân gian vô số.

      Nhu tình tự thủy,

      Giai kỳ như mộng,

      Nhẫn cố thước kiều quy lộ!

      Lưỡng tình nhược thị cửu trường ,

      Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?

      Dịch nghĩa:

      “Từng đám mây màu khoe đẹp

      Sao bay truyền cho nhau nỗi hận

      Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua

      Gió vàng móc ngọc khi gặp nhau

      Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời

      Tình mềm như nước

      Hẹn đẹp như trong giấc mơ

      nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về

      Hai mối tình là lâu dài

      Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm”

      Dịch thơ:

      thầm quá bước Ngân Hà

      Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu

      Gió vàng sương ngọc tìm nhau

      Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng

      Nhu tình mộng đẹp tương phùng

      Ngậm ngùi chẳng nỡ ngoảnh trông thước kiều

      Tình xưa nếu mãi còn

      Cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau” [ Phi hoa phi tuyết, Vietkiem.com ]

      Người gửi: Vân Hi

      Bài thơ này sớm thuộc, làm cho khiếp sợ là nét chữ bài thơ này! Nét chữ này cùng nét chữ tờ giấy mang theo người khi bị vứt bỏ kia, vô cùng giống nhau! Môn tự chọn ở đại học chọn môn giám định nét chữ, trừ những nét Tống Thiên Gia bắt chước sai ra, người viết xuống bài thơ Thước kiều tiên cùng người viết tờ giấy kia, chắc là cùng người…..

      Vân Hi, rất có thể là người vứt bỏ ….

      Dựa vào lẽ đoán bình thường, nếu theo họ mẹ, như vậy Vân Hi có thể là mẹ của , nếu theo họ ba, vậy Vân Hi là kiểu , dì, bác….

      cười lạnh, ở kiếp trước, vô cùng khát vọng có thể tìm được người có cùng huyết thống, nhưng mà lại có chút kết quả….

      ở kiếp này, buông tha cho việc tìm kiếm, nhưng mà cố tình ngay ở lúc buông tha, manh mối lại đến trước mặt vận mệnh, chính là trêu đùa người như vậy.

      Chỉ tiếc, bây giờ thích tùy ý cho vận mệnh an bài.

      từ từ xé vụn tờ giấy Tống Thiên Gia đưa, chút do dự mà xé vụn.

      Tống Thiên Gia trợn to mắt nhìn , đẩy hỏi: “Vân Thiên Mộng, em sao chứ, nhìn thấy ba giữ gìn thư tình người phụ nữ khác viết cũng khổ sở, sao em lại khổ sở như vậy, sao lại xé tờ giấy này? Có phải có chuyện gì đau lòng , ra có thể giúp em, em phải là bị bệnh ?”
      Phong Vũ Yên, Phương Lăng139 thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 49 : Phủ nhận

      Vân Thiên Mộng nhìn tờ giấy bị xé nát trước mặt, hít sâu hơi, cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh lại, tuy rằng rất buồn, rất đau lòng, rất muốn khóc, nhưng mà trước mặt có người có thể cho dựa vào có thể dung túng yếu đuối, cho nước mắt chỉ lãng phí, phải kiên cường.

      Tống Thiên Gia ngồi bên cạnh nhìn biểu tình thay đổi của , vẫn lo lắng hỏi: “Vân Thiên Mộng, em sao chứ? Có muốn xin nghỉ buổi chiều nay ? Nhìn em tốt lắm.”

      lắc đầu, “Em sao, Tống Thiên Gia, cảm ơn tìm giúp mấy cái này cho em.”

      Tống Thiên Gia nghe xong lời này, đau đầu, hơi ngượng ngùng : “ có gì, cũng quá khó khăn, vừa rồi em sao vậy? Cái người tên Vân Hi này có quan hệ gì với em sao?”

      Vân Thiên Mộng nghe xong, lại nghĩ đến các loại nghi vấn của Tống Thiên Gia, im lặng lúc, quay đầu hỏi Tống Thiên Gia, “Trước đây chưa từng nghe thấy cái tên Vân Hi này sao?”

      Cậu gật đầu.

      hỏi tiếp: “Ba lưu giữ thư tình của người phụ nữ lạ, …. Khụ khụ, thấy kỳ lạ sao? có muốn cho mẹ , em cảm thấy bà ấy muốn biết chuyện này.” Cái này là có thể làm cho Tống Thiên Gia im miệng lại , tốt nhất là về nhắc nhở mẹ cậu ta chút,làm cho vợ Tống Thiên Cẩm đưa ông ta về Hongkong , đừng để cho Tống Thiên Cẩm điều tra ra việc gì liên quan đến , ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ của .

      Chính là ngờ Tống Thiên Gia lại cho cái đáp án giật mình như vậy.

      “Mẹ qua đời rồi.” Tống Thiên Gia như vậy, biểu tình rất bình tĩnh, bình tĩnh có chút khổ sở nào, giống như kể về người chút liên quan nào đến cậu, tuổi còn , thế nhưng có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện mẹ để qua đời, nếu phải đứa bé này thần kinh đúng là thô, chính là có chuyện xưa.

      xin lỗi.” Vân Thiên Mộng lập tức , mặc kệ như thế nào đều là vì lời của mới làm cho Tống Thiên Gia nhớ đến người mẹ mất của mình, nên xin lỗi.

      Nhưng mà Tống Thiên Gia nhún vai , “ sao, có mẹ cùng có mẹ cũng khác gì nhau.”

      Hóa ra Tống Thiên Gia đứa bé này lại lớn lên ở trong gia đình kỳ lạ như vậy! Ba vô cùng nghiêm khắc, hơi tí là gia huấn Tống thị, mẹ sớm mất , hơn nữa nghe lời của cậu hình như mẹ cậu ta đối xử với cậu ta cũng tốt lắm……

      Đứa bé này, có thể trưởng thành khỏe mạnh đến bây giờ, hơn nữa tính cách lại sáng sủa hoạt bát như vậy, đúng là đóa kì ba.

      Nháy mắt hình tượng của Tống Thiên Gia trong lòng có chút thay đổi.

      Nhưng mà Tống Thiên Gia thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng cũng tốt hơn nhiều, giống như vừa rồi có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tán gẫu các chuyện với Vân Thiên Mộng, nhưng mà đáy lòng cậu ta có cho rằng có chuyện gì xảy ra hay còn cần xem xét.

      *

      Buổi tối lúc về nhà, Sở Quân Quốc hôm nay cũng về nhà ăn cơm.

      vào cửa liền nhìn thấy Sở Quân Quốc ngồi sofa trong phòng khách, nháy mắt dại ra, liền chạy nhanh bổ nhào vào lòng ông, cười : “Bác cả.”

      Sở Quân Quốc cười ôm lên, đứng lên ôm bay vài vòng, làm cho cảm giác như cả người bay lên, tiếng cười như chuông bạc tràn ngập cả phòng khách.

      Sở Phong thấy thế cười thở dài: “Đứa bé này đúng là thân thiết với con, vừa thấy con về liền nhào vào lòng con.”

      Sở Quân Quốc xoa xoa sợi tóc mềm mại của Vân Thiên Mộng : “Ba, ngài cũng rất thân với Mộng nhi mà.”

      “Nhưng mà rất ít thấy con bé nhào vào lòng ta.” Sở Phong cảm thán câu, sau đấy bảo Vân Thiên Mộng lên phòng cất ba lô rồi xuống nhà chơi.

      Vân Thiên Mộng gật đầu, ngoan ngoãn lên thư phòng cất ba lô. Cất ba lô xong, hít sâu hơi, nháy mắt cả người bình tĩnh lại, biết, rất có thể Sở Quân Quốc là về hỏi chuyện Vân Hi….

      Manh mối Tống Thiên Gia cho có thể làm cho đoán được Vân Hi là có quan hệ huyết thống với , bài thơ tình Thước Kiều Tiên mà Vân Hi viết bị Tống Cẩm Thiên cất giữ, Tống Cẩm Thiên từ Hongkong xa vạn dặm đến Thượng Hải tự mình tìm kiếm tung tích bà ta, như vậy cũng có thể đoán ra được quan hệ của hai người.

      Nếu Vân Hi là mẹ , như vậy Tống Cẩm Thiên có thể là ba

      Tống Cẩm Thiên là người nắm quyền Tống gia Hongkong, cho dù Vân Hi từng ở Thượng Hải thời gian, cũng có khả năng thường trú ở Thượng Hải, nếu Vân Hi đúng là mẹ của như vậy từ hẳn là có người mẹ.

      nhớ tới lần đầu tiên vào Sở gia, trong lời của có nhắc đến ba mẹ, cho dù chỉ đơn thuần hai chữ ba ba, cũng làm khó được người Sở gia cảm giác được, là có ba.

      Nhưng mà bây giờ xuất loại chuyện này, ông trời là muốn cho sống sao, an bài cho cái thân thế từ lớn lên với mẹ…. nếu tương lai Sở gia phát là chuyện này, nên tự bào chữa như thế nào.

      Đây là sai của sao, hai kiếp làm người trong đầu đều có trí nhớ về ba mẹ, làm cho vất vả tìm được người lòng thương , cũng nguyện ý bảo vệ người nhà người có cùng quan hệ huyết thống lại xuất ….

      mím chặt môi.

      Người có quan hệ huyết thống này, thể nhận, lại càng nguyện ý nhận, bây giờ, cần quan hệ huyết thống.

      Nhưng về việc Tống Cẩm Thiên có phải ba của hay , cũng muốn biết , người muốn sống phải hiểu được ít, có số việc trong lòng phải ràng, còn chuyện có ra hay …..

      *

      Ăn cơm tối xong, quả nhiên Sở Quân Quốc ôm ra phòng khách cho ngồi đùi ông, ông ngồi sofa từ trong áo lấy ra tờ giấy photo, vuốt tóc : “Mộng nhi, bác cả cho cháu xem tấm ảnh, cháu nhìn xem cháu có biết người trong ảnh , được ?”

      Vân Thiên Mộng ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Sở Quân Quốc lấy tấm ảnh của Vân Hi ra trước mặt .

      Thời đại này kỹ thuật sao chép dù sao cũng kém thế kỷ 21 tiên tiến, ảnh chụp photo lại cùng ảnh gốc giống nhau, nhưng mà cho dù như vậy, Vân Thiên Mộng cũng có thể nhận ra, người phụ nữ trong ảnh cùng có vài điểm giống nhau.

      ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Sở Quân Quốc, nghi hoặc hỏi: “ biết, bác cả người này là ai vậy nha?”

      Sở Quân Quốc nghe câu trả lời của Vân Thiên Mộng, trong lòng cũng cũng hơi thở dài nhõm, ông đúng là hy vọng vất vả lắm mới có được đứa con ngoan lại có quan hệ với Tống Cẩm Thiên, ông lập tức cất tấm ảnh, thêm, ngược lại hỏi tình huống học tập của Vân Thiên Mộng, vì thế, trong phòng khách lại tràn ngập khí ấm áp.

      Vân Thiên Mộng bởi vậy cũng thuận lợi qua được cửa này, trẻ con quả nhiên có ưu thế dối, bởi vì cơ bản nghi ngờ.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      hihi.quả mong chờ jq

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :