Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 20.1: Hương Vị Tuyệt Vời

      " đe dọa tôi?"


      Châu Khả Ly điên loạn đưa tay chỉ vào mặt , đôi mắt sưng húp của dần trở nên mơ hồ. bật cười cùng nỗi đau tan tát trong tim, tất cả lòng tin của đều bị nuốt chửng.


      Cảm thấy người con trước mặt dần mất kiểm soát nên cũng có chút đề phòng lùi về sau:"Chẳng phải tất cả tôi đều bảo toàn cho sao?."


      Đúng vậy, Hứa Nhất Chính chưa lần làm ô nhục thân thể Châu Khả Ly, quan hệ giữa vô cùng trong sáng. Nắm tay có vài lần còn hôn hít, ôm ấp... Chưa từng xảy ra.


      Châu Khả Ly chịu đựng tất cả, vẫn luôn đánh lừa bản thân mình rằng người đàn ông nghiêm túc, bảo thủ. Đến khi tất cả được phơi bày trước mắt, vẫn đinh ninh tin tưởng ở . Rồi tất cả những thứ đó, đánh đổi được điều gì? Bị ruồng bỏ, bị lợi dụng?


      Hứa Nhất Chính lùa tay vào mớ tóc rối, nhàng vuốt mái tóc dài chấm mắt ra sau:"Tránh xa Âu Tuệ Nhi của tôi ra."


      Để lại lời cảnh cáo dành cho Khả Ly, bạc tình lạnh lùng rời khỏi. Hai tay đút vào túi quần, bực bội tháo luôn chiếc cà vạt cổ, Nhất Chính cởi hai chiếc cúc áo để lộ phần ức cứng cáp, đầy đặn. Mở cửa bước vào Dora, khuôn mặt Hứa Nhất Chính lập tức thay đổi tựa như đeo lên chiếc mặt nạ khác.


      "Sao rồi?."


      Nụ cười khóe môi tô điểm cho khuôn mặt sắc sảo của , bàn tay thon dài to lớn vô cùng tinh tế vuốt mái tóc Âu Tuệ Nhi. Do ăn đến mức no căng bụng, hai mắt nổi đầy đom đóm nên Âu Tuệ Nhi chỉ có thể gật đầu chứ ra hơi.


      "Em chọn cái này hả?."


      Âu Tuệ Nhi chỉ vào tấm hình có chiếc bánh hai tầng đơn giản, chiếc bánh được trang trí bởi lớp kem phủ socola, hình dâu chú rể được nặn theo cầu, còn xung quanh bánh được trang trí bởi những trái dâu tươi ngon lành đỏ chót. Hứa Nhất Chính cảm thấy cái bánh này quá đơn giản hề cầu kỳ. Hai bên cãi cọ mãi cho đến khi phải chịu thua :"Được rồi, bánh của em và tháp chảy socola của ."


      Sờ cằm, Âu Tuệ Nhi suy tư nghĩ ngợi:"Tất cả đều là socola?"


      Hứa Nhất Chính gật đầu.


      Âu Tuệ Nhi mỉm cười ranh mãnh, mắt sáng quắc:"Được, miễn có socola là duyệt hết."


      Nhất Chính bật cười, nâng tay đánh lên trán Âu Tuệ Nhi. Ánh mắt của chăm chú nhìn vào khóe miệng Tuệ Nhi khiến chột dạ, khó chịu cúi đầu, đôi mắt đảo điên nhìn xung quanh. Bất chợt lại nâng tay vuốt ve đôi gò má nhô cao hồng nhuận của Tuệ Nhi. Cảm thấy buồn buồn nhột nhột nhưng Tuệ Nhi vội hất tay ra:"Làm gì vậy?"


      "Xuỵt."


      đặt ngón tay giữa hai bờ môi căng mọng của Tuệ Nhi, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười mỗi lúc càng trở nên dâm đãng giữa chốn đông người. Âu Tuệ Nhi ngượng ngùng đưa mắt nhìn xung quanh, là muốn đem cái mặt úp vô tường ngay và luôn. Mọi người che miệng cười tủm tỉm, ánh mắt ngưỡng mộ ngừng dõi theo Tuệ Nhi. Hứa Nhất Chính nghiêng đầu, cúi đầu khom lưng, hơi thở nóng rực hé mở nơi môi phả vào mặt Tuệ Nhi khiến trái tim nhảy dựng lên, đôi má phớt hồng dần đỏ và cái màu sắc đó lan tỏa đến tận mang tai .


      Hứa Nhất Chính từ tốn, ôn nhu đặt xuống môi Âu Tuệ Nhi nụ hôn ngọt ngào, mùi hương thanh mát nơi miệng hòa quyện cùng vị ngọt của socola nơi tạo nên cảm giác mê man còn đường thoát thân. Bị kéo vào nụ hôn triền miên gợi tình, hơi thở Tuệ Nhi trở nên gấp rút, đứt quãng, định nhắm hai mắt lại và tận hưởng... Thế nhưng Tuệ Nhi vội nhận ra nơi đây quả là chốn công cộng. Sao có thể thản nhiên hôn hít như vậy? hơi cựa quậy cố đẩy ra.


      Chiếc lưỡi ma quái ươn ướt của say sưa, mải mê cướp vị ngọt trong khoang miệng Âu Tuệ Nhi bị bất ngờ đẩy ra. Luyến tiếc phải rời khỏi đôi môi mềm mại đó, Hứa Nhất Chính mỉm cười quái ác:"Em với socola. kết hợp tuyệt vời!"


      Đôi mắt Hứa Nhất Chính lóe sáng lên tia mưu nào đó ngừng đốt cháy tâm can Âu Tuệ Nhi, ý đến là gì? Sao Âu Tuệ Nhi nghe xong cả người rùng mình? ràng lời phải khen ngợi đâu, mà những từ ngữ ấy nhằm hướng đến mục tiêu xấu xa bí nào khác.


      là gì?."


      Nụ cười của Hứa Nhất Chính rực rỡ như ánh sáng mặt trời, ánh mắt sắc lạnh chiếu đến từng người trong phòng chỉ riêng Âu Tuệ Nhi . Lúc nào đối diện với cũng chỉ dùng ánh mắt ấm áp nhất, nhưng Tuệ Nhi lại hề nhận thấy điều đó. Đối với , cái nhìn của Nhất Chính tượng trưng cho quan sát của ác ma, chỉ có chiếm hữu và bạo lực thôi.


      Hứa Nhất Chính ngoắc tay bảo chủ cửa hàng đến.


      "Quý khách có điều gì căn dặn."


      "Tôi muốn mua mười hộp socola đặc loại thượng hạng, đừng để lạnh."


      chủ cửa hàng nghe xong liền vâng dạ, mâu quang chuyển đến Tuệ Nhi vô cùng mờ ám.


      Âu Tuệ Nhi hiểu, đứng nép vào lồng ngực Hứa Nhất Chính thở hắt ra vài hơi, ôm lấy , vòng tay chặt khiến khó chịu vùng vẫy. cứ ngoan ngoãn đứng yên làm hơi gắt gỏng thầm nho bên tai :"Em còn vùng vẫy lần nữa . Âu Tuệ Nhi à, tôi thề xé nát quần áo em và ăn em tại nơi này đấy!"

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 20.2: Hương Vị Tuyệt Vời

      Âu Tuệ Nhi lập tức đứng bất động, chứ cho tiền cũng dám cựa quậy. Ngó trước dòm sau, Tuệ Nhi đắng lòng khi xung quanh chẳng có chỗ nào cho vượt rào, ủ rủ nhìn xuống hai chân. Ôi! Hai cái chân cân bằng này chạy làm sao lại với những bước sải dài của Nhất Chính.


      Nghĩ đến hết sức não nề, trầm ngâm ôm đầu khóc thét!.


      chủ cửa hàng gọi người mang hàng ra đặt vào xe Hứa Nhất Chính, vì đây là nơi quen biết cho nên cần đưa tiền mặt, chỉ khẽ gật đầu tất người đối diện hiểu cách thức thanh toán.


      " định làm gì tôi? Tắm tôi trong socola chắc?". Âu Tuệ Nhi ngang bướng hất cằm thách thức.


      Hứa Nhất Chính nắm lấy chiếc cằm thon hết sức tinh tế của Tuệ Nhi, tay nâng cằm lên, trao cho nụ cười đầy ý:"Tuệ Nhi đáng của tôi! Em là thông minh, cho nên khỏi cần tôi phải em cũng đoán ra được phần nào rồi đấy! Nhưng em vẫn còn thiếu..."


      "Thiếu?."


      Âu Tuệ Nhi nheo mắt, nhíu chặt mi tâm đề phòng đôi môi mỏng cùng nụ hôn cháy bỏng của Hứa Nhất Chính, có thể cưỡng đoạt bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.


      "Tắm em trong socola vẫn chưa đủ... Tôi muốn em và socola hòa quyện làm ... Cái mùi vị đó! Chỉ mới nghĩ đến thấy thích rồi."


      Nụ cười môi Hứa Nhất Chính càng lúc càng trở nên dâm tà, quái gở. Âu Tuệ Nhi đẩy tay Nhất Chính ra:" hợp vệ sinh, bị bệnh tai mũi họng đấy!"


      "Mặc kệ bị bệnh hay , tôi chỉ quan tâm mùi vị khi thưởng thức em thôi."


      Hứa Nhất Chính đá lông nheo với Âu Tuệ Nhi, lùi về sau, da gà da vịt nổi lên khiến lông tơ dựng đứng. Chỉ cần mường tượng đến cái cảnh trói như cây que rồi nhúng xuống bồn socola ngọt ngậy, sau khi tẩm gia vị hoàn hảo, chắc chắn rất vui vẻ thưởng thức như món đồ ăn thượng hạng, chưa dừng ở đó... Hứa Nhất Chính ăn những qua việc liếm láp mà còn tiến công động thủ nữa.


      "Em suy nghĩ viễn vong về chuyện gì thế?"


      đứng trước mặt lúc nào hay, bàn tay to lớn của ngừng huơ huơ, búng búng trước mặt Tuệ Nhi. chợt hoàn hồn, sợ muốn ngất nhưng vẫn cố mở to mắt đối diện với :"Mấy ngày qua có ngày nào ăn chay ? Cho tôi đình công nghỉ ngơi vài ngày được chứ?"


      Lời khẩn cầu rất có tâm, có lẽ xem xét lại. Sờ cằm, bản tính tiềm của Hứa Nhất Chính chính là tinh quái, khoái đùa dai và chơi rất lầy lội...


      "Được thôi, làm nốt ngày hôm nay nhưng phải chiều tôi sáu lần. Bù lại tôi cho em nghỉ ngơi ba ngày."


      Âu Tuệ Nhi há hốc mồm, chết đứng như Từ Hải, ra được lời nào, tay chân cứng đờ run rẩy còn sức để chắp lại rồi quỳ xuống lạy ác ma cuồng dâm, bạo ngược trước mặt nữa.


      Hứa Nhất Chính đưa tay đẩy cằm Âu Tuệ Nhi cho đôi môi khép lại, ngậm chặt miệng, nếu ruồi nhặng bay vào làm tổ mất.


      Cảm thấy vẻ mặt Âu Tuệ Nhi rất buồn cười, khuôn mặt méo mó, màu sắc đa dạng phong phú biến hóa ngừng:"Hay em chê nhiều? Vậy tôi hạ xuống còn hai ngày nhé!"


      đưa ba ngón tay trước mặt Tuệ Nhi rồi nhàng hạ ngón xuống. Thần sắc sa sầm, Tuệ Nhi như bị mất máu trầm trọng, môi trắng bệch run lên bần bật, còn khuôn mặt xanh xao cắt còn giọt máu.


      Thấy vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng mất hồn, Nhất Chính ngó ngón tay mình, bĩu môi rồi lắc đầu. Khuôn mặt tuấn dật, điển trai có vạn phần lãnh khốc hôm nay lại trở nên tinh nghịch quá đỗi, cứ như thể trêu chọc , ăn cơm ngon, ngủ yên vậy:"À, em vẫn còn chê nhiều đúng ? Ma nữ à, em ranh quá đấy! Thôi được rồi, tôi cũng muốn làm phật mỹ nhân. Cho em ngày nghỉ ngơi đó."


      rất ngây ngô làm như đúng rồi hạ thêm ngón tay nữa.


      Khóc được mà cười cũng chẳng ra hơi, quả nhiên muốn áp bức người ta đến đường cùng đây mà. Âu Tuệ Nhi lảo đảo ngã chúi về trước, cả khuôn mặt thiếu sức sống của áp vào lồng ngực , lời vừa thê lương vừa gượng ép:"Vâng, muốn thế nào cũng được."


      Hứa Nhất Chính vui vẻ đưa ra xe, thắt dây an toàn cho Âu Tuệ Nhi đâu vào đấy, xoay người về sau lấy ít socola đặc.


      " muốn ăn à?"


      Âu Tuệ Nhi nãy giờ vẫn còn kinh hãi về Hứa Nhất Chính.


      "Ừ"


      cười ma lanh, đôi bàn tay cứng cáp nhanh nhẹn lại mạnh bạo xé nát chiếc áo thun của Tuệ Nhi. tiếng xoẹt kêu lên làm Tuệ Nhi chết ngồi, ngậm ngùi đưa mắt nhìn ngừng đổ socola lên ngực .


      Hoàn toàn cứng họng, chức năng ngưng hoạt động, đại não chỉ còn biết náo loạn gào thét. Âu Tuệ Nhi theo phản xạ định đẩy ra nhưng rất nhanh bị Nhất Chính khóa chặt. tặc lưỡi, lắc đầu cùng nụ cười biểu ý "bé ngoan" cho Tuệ Nhi.


      Sau đó, cảnh tượng làm Âu Tuệ Nhi vừa thẹn vừa thích... Hứa Nhất Chính cúi mặt, đôi môi ma mãnh lướt quanh bờ ngực sữa căng tròn của . liếm láp, nhắm mắt thưởng thức cách ngon lành. Âu Tuệ Nhi chiêm ngưỡng qua đôi mắt mơ màng bị che lấp bởi dục vọng. Nửa khuôn mặt tuấn lãng hút hồn khiến cho người ta say mê muốn phạm tội mà.


      "Âu Tuệ Nhi ơi, hương vị của em và socola đúng kết hợp tuyệt vời!."

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 21: Đừng Bao Giờ Gặp Lại

      Trở về vùng ngoại ô thanh bình, yên tĩnh ngày nào, Âu Tuệ Nhi giang đôi tay đón gió, hai mắt nhắm hờ, môi hé mở hít vào từng ngụm khí tươi mát. Hứa Nhất Chính vòng tay từ sau lưng ôm chặt lấy chiếc eo thon thả của :"Em thích nơi này sao?"


      Tuệ Nhi gật đầu:"Nơi này rất bình yên!."


      Đưa mắt về phía ngôi biệt thự màu trắng quen thuộc, che miệng cười khúc khích, mọi ký ức tốt đẹp nhất liên tục ùa về:"Nơi đó là nhà của Trịnh Trấn Đông và Trấn Nam, nơi tôi từng làm đấy."


      "Biết."


      Hứa Nhất Chính thèm nhìn đến ngôi nhà, chẳng bận tâm trông xem nó tròn méo hay vuông thế nào, ghét cái quái gì liên quan đến họ Trịnh cũng đều ngứa mắt.


      "Ừ ha, năm năm qua theo dõi tôi thế mà."


      Ánh mắt đượm buồn, trái tim đầy tổn thương ngừng buốt nhói. chưa bao giờ trả lại cho tự do cả.


      "Em có muốn dạo ở đâu ?"


      lái sang chuyện khác vì chẳng có bất cứ lời biện minh nào cho hành động ngày trước cả. Âu Tuệ Nhi thở dài thườn thượt:" mang Trấn Đông vào nhà giúp tôi , tôi muốn dạo vài vòng."


      " sớm về sớm, gần đây thôi đừng xa quá! Tôi có GPS theo dõi được em đấy."


      Hứa Nhất Chính an lòng nhưng cũng chẳng bắt ép Tuệ Nhi quá đáng, vừa định dìu Trấn Đông vào nhà mới hay ra từ lúc nào lê lết được tới cửa. Ánh mắt Trịnh Trấn Đông cực kỳ sợ hãi mỗi lần đối diện Hứa Nhất Chính, la oai oái khiến người trong nhà hốt hoảng chạy ra đỡ lấy.


      Trịnh Trấn Nam buồn cười vừa đỡ vừa hỏi:" làm gì thê thảm đến mức kêu thét như đàn bà, con thế?"


      Trấn Đông chỉ tay về phía Hứa Nhất Chính:"... ta... đích thị... hơn cả... ÁC MA!"


      Chỉ mới tháng thôi mà Trấn Đông ra nông nỗi này rồi, Trịnh Trấn Nam chỉ còn cách lắc đầu, phóng tầm mắt ra xa, cậu cả kinh, tay chân luống cuống:"Hứa Tổng?."


      Hứa Nhất Chính cho tay vào túi, ung dung bước lại gần hơn nữa, đến khi đứng trước mặt hai em họ Trịnh, theo lẽ lịch tối thiểu, Nhất Chính tiêu soái chìa tay đến trước mặt Trấn Nam:"Phải chăng đây là Trịnh Trấn Nam nghịch ngợm khiến Tuệ Nhi của tôi mệt mỏi mấy năm qua?."


      Trịnh Trấn Nam phấn khích khi Hứa Nhất Chính biết tên cậu, Nam đưa tay bắt lấy liên hồi:" vinh hạnh được gặp mặt Hứa Tổng lừng lẫy thương trường. Chị Tuệ Nhi á? Em có làm gì khiến chị ấy mệt đâu nhỉ?"


      Cậu làm như vẻ suy nghĩ sâu xa, Trấn Đông đứng bên cạnh có vẻ đắn đo vừa muốn bước vào vừa muốn cước đạp bay Hứa Nhất Chính, nhưng chân mới lành sao có đủ lực để đá đây?.


      Âu Tuệ Nhi bước chậm, bước chân tiêu dao khắp những nơi quen thuộc từng qua, vùng ngoại ô này đến mức lớn, nhưng cũng phải hẹp gì. được lúc cảm thấy chân khá mỏi nên tấp vào quán trà sữa khá thân quen, bất chợt môi vén lên nụ cười tươi tắn, những ký ức từ đâu tuôn về như dòng thác thanh mát, nơi đây từng chất chứa biết bao nhiêu kỉ niệm khó quên.


      "Tuệ Nhi? Có phải ?."


      Trữ Thanh Trà - người bạn sinh viên năm nào chung khóa với Tuệ Nhi, tại Trà làm phục vụ cho quán trà sữa này, bởi lẽ nơi đây chẳng có mấy chỗ tốt để xin được việc làm. Muốn cầu tiến phải tới trung tâm thành phố A nhưng đến đó cần lắm chi phí vô cùng tốn kém.


      "Trữ Thanh Trà? Sao cậu vẫn còn ở S thế này?"


      "Chứ tôi biết phải đâu đây?." Thanh Trà cười buồn, lôi kéo tay Âu Tuệ Nhi vào bàn.


      "Đến thành phố A , nơi đó có rất nhiều chỗ để cậu khởi nghiệp, với sức lực như cậu chắc chắn thành công sớm thôi."


      Âu Tuệ Nhi vỗ lên mu bàn tay Thanh Trà.


      "Đến đó được rồi, thế nhưng còn tiền thuê nhà? Ăn uống? Biết bao nhiêu chi phí phát sinh, đối với người vùng quê nghèo nàn như tôi sao có thể?" Trữ Thanh Trà than thân trách phận lúc mới sực nhớ:" phải cậu đến thành phố A rồi sao? Quay về đây làm gì?."


      "Quay về đây để chào tạm biệt thôi!."


      Trữ Thanh Trà thở dài chán nản, nằm bò bàn, tay nhịp nhịp gõ gõ vào cuốn sổ ghi cầu khách hàng:"Thành phố A đẹp ? Nơi đó cậu trú ngực ở đâu?"


      Âu Tuệ Nhi muốn nhắc đến Hứa Nhất Chính, cười cười:"Ở lại nhà kẻ biến thái, đê tiện và cực kỳ độc tài."


      "Cậu làm osin á?" Thanh Trà có vẻ phấn khích:"Chuyện tình osin và cậu chủ có lẽ rất thịnh hành vào thời buổi đại đấy!"


      Tuệ Nhi có ý định tiếp, đưa tay lấy chiếc menu bàn xem qua xem lại.


      "Âu Tuệ Nhi?"


      Lại ai nữa vậy?


      Âu Tuệ Nhi cáu bẩn trừng mắt, thoát khỏi chiếc menu để nhìn chủ nhân giọng .


      Bỗng dừng lại điệu bộ hung hăng kia, ánh mắt ngưng trọng, như chết sững tại chỗ:"Trương Phong Vân? Sao lại ở đây?"


      Trương Phong Vân ngồi xuống bên cạnh Âu Tuệ Nhi giúp lật tiếp trang sau của menu. Thanh Trà cảm thấy dư thừa nên vội vọt lẹ, bóng đèn là tốt...


      "Hôm nay tôi có cảm giác rất kỳ lạ khi tỉnh dậy, tôi nghĩ đến việc gặp lại em ở đây."


      Trương Phong Vân vẫn giữ điệu cười ấm áp vô hồn, dường như linh hồn thể chạm vào, trái tim kia cũng bất khả xâm phạm, thấy buồn cười... Buồn cười vì từng nghĩ bản thân chạm được vào góc khuất của trái tim .


      "Tôi lại nghĩ chẳng bao giờ gặp lại nữa." Âu Tuệ Nhi thẳng thắn , cảm thấy giận, rất giận.


      "Em làm tôi đau lòng đấy Tuệ Nhi!"


      "Tôi xem đó việc tốt khi làm cho đau lòng."


      Âu Tuệ Nhi đứng phắt dậy, bỏ quay đầu nhìn lại.


      Trương Phong Vân cũng nhanh chóng đứng lên, thong dong sau lưng Tuệ Nhi. giữ im lặng, cũng có tâm trạng oán hận để chửi mắng , khoảng cách của hai người xa nhưng lại ngập trong yên lặng đè nặng từng nhịp thở.


      " theo tôi làm gì? muốn gặp lại tôi mà hay định ném tiền vào mặt tôi lần nữa?."


      Biết được tức giận sôi lên sùng sục trong máu Tuệ Nhi, Phong Vân ôn nhu bước đến cạnh :"Ngày đó là do sai, rất muốn tìm lại em. Tuệ Nhi, muốn bù đắp cho em."


      Âu Tuệ Nhi dừng bước, đưa bàn tay phải lên. Nơi ngón áp út khẽ lóe sáng chói mắt:"Bù đắp cho tôi? Nhìn Chủ tịch Trương, tôi là vợ Hứa Tổng rồi."


      " biết em ."


      Trương Phong Vân mảy may lo lắng, biết tổng cảm giác của dành cho Hứa Nhất Chính, đối với kẻ luôn mang đến áp bức, cưỡng đoạt sao có thể tồn tại tình ?


      " Phong Vân, tôi Nhất Chính." Âu Tuệ Nhi dùng ấy mắt kiên định, biết những lời thốt ra có lòng hay , nhưng biết nó phải những lời dối:" ấy tôi, sẵn sàng vì tôi làm tất cả. thể bằng Nhất Chính của tôi. Và cuối cùng tôi xin ... Đừng bao giờ gặp lại tôi nữa, chúng ta hề quen biết. Chủ tịch Trương, nơi đây phải là nơi phù hợp với đâu."


      bước , vứt bỏ cái quá khứ chấp vá từ đau thương kia, bỏ lại hình ảnh Trương Phong Vân lãng tử, dịu dàng, ấm áp, ném tất cả vào xó xỉnh. từng vứt bỏ đừng mong có thể nhặt lại được. Âu Tuệ Nhi đây phải công cụ để người ta mặc nhiên lợi dụng.


      "Tốt nhất đừng bao giờ gặp lại nữa."


      Đúng vậy, cứ xem như hai người dưng , chưa bao giờ gặp mặt, chưa bao giờ quen, cũng chưa từng biến mất khỏi cuộc đời nhau.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 22: Chăm Sóc Tận Tình

      "Âu Tuệ Nhi! Em bị tha hóa đến vậy sao? Em thích tiền? Thích kim cương? Tôi có thể cho em mọi thứ em muốn."


      Chợt bước chân Tuệ Nhi khựng lại, xoay người đối diện với Phong Vân, khẽ nâng khóe môi, trao cho nụ cười bỡn cợt:"Vậy sao? Thứ gì cũng được à?"


      Trương Phong Vân cũng nở nụ cười, ánh mắt khinh miệt hướng thẳng đến Âu Tuệ Nhi, chọc khuấy, săm soi khắp mọi đường nét gương mặt thanh tú của :"Đúng, thứ gì cũng được."


      "Tôi muốn Nhà Trắng. mua cho tôi được ?."


      Biết trong lòng Phong Vân nghĩ gì về , nhưng nếu muốn từ bỏ, muốn ném hết tất cả chẳng còn cách nào ngoài việc phải đối mặt cùng . Đến mức đường cùng này rồi, phải làm tổn thương , muốn phải rời xa , dù cách đó có biến Tuệ Nhi trở nên hèn mọn, rẻ mạt cỡ nào cũng được.


      Trương Phong Vân hơi sững người lại:"Hứa Tổng có thể sao? bất quá cũng chỉ là tên Tổng Giám đốc nhoi mà thôi."


      Âu Tuệ Nhi nhún vai:"Ừ, đối với Tổng Giám đốc có vẻ bé, nhưng mẹ ấy... Có lẽ , tôi từ bé được nuôi dạy như con ruột của bà ấy. lẽ tôi muốn thứ gì lại phải cần xem xét đến địa vị chồng tôi?"


      "Em thay đổi rồi." lắc đầu, phóng tầm mắt về nơi xa xăm, tâm tư trầm mặc như đường chân trời. Người con trong hồi ức của phải kẻ đứng trước tại, dù khuôn mặt ấy y như đúc, và tiếng chẳng thể nào lầm được. Nhưng tâm hồn có lẽ còn tồn tại nữa:"Em ngày xưa đâu rồi, Âu Tuệ Nhi?."


      Dùng cái nhìn chán ghét trao cho Phong Vân, cười giã lã:"Tôi ngày xưa nơi đâu? phải biết chứ?"


      đượm bước rời , vứt bỏ tâm tư sầu não về phương nào. Trong thoáng chốc, giọng được sở hữu bởi ai đó nhàng, cảm giác quen thuộc len lỏi trong tim Tuệ Nhi khiến chùng bước.


      "Có phải em vẫn đứng đợi nơi đó?"


      Âu Tuệ Nhi chớp chớp mi mắt, biểu buồn bã qua đôi ngươi thăng trầm nhưng rất may mái tóc xõa dài rũ rượi che lấp nửa khuôn mặt, tạo nên bức tường ngăn cách giữa và cả :", tôi chưa từng chờ đợi ai ở bất kì nơi nào."


      Bóng Tuệ Nhi khập khiễng khuất xa, nhưng vẫn cứ đứng đờ người ở đó lâu, mâu quang thoáng tia ưu tư, đau xót. cho tay vào túi, lầm lủi quay ngược hướng của Tuệ Nhi. Giọng như trút bỏ được thứ gì đó, nụ cười gắng gượng cứng ngắc trông khó coi chợt nhoẻn lên:"Người rồi còn ở lại đây chi nữa?"


      Người đàn ông mặc bộ y phục lịch đen huyền bí hơi cúi đầu kính cẩn, gật đầu hiểu ý:"Vậy bây giờ ngài muốn đâu, thưa Chủ tịch?"


      "À... đâu nhỉ? Về nhà thôi."


      Nhân ảnh cao to tráng kiện ưỡn ngực về phía trước, thở ra hơi dài não nề, thâu tóm tất cả khung cảnh cùng hình ảnh xung quanh vào tầm mắt lần cuối. Vào trong xe, ngã đầu về sau, đưa tay day day hai bên thái dương:"Hối hận có phải quá muộn màng rồi ?"


      hỏi, nhưng có ai trả lời. Bởi lẽ, chẳng có ai hiểu nổi tâm tư thầm giấu kín trong lòng , cũng chẳng ai cảm nhận được... Trái tim luôn hướng về phía, nhưng lại phải phủ lên tấm màng băng vô tình, lãnh cảm. Quyền lực cho phép tình cảm được tồn tại, muốn được người ta quỳ gối, cúi đầu. Trước hết phải rèn luyện trái tim trở nên sắc đá, thờ ơ với mọi thứ.


      Cố chấp về phía trước, Âu Tuệ Nhi cảm thấy mệt mỏi rã rời, đến khi sắp buông xuôi cánh tay ai đó từ sau lưng vòng lấy ôm chặt bờ eo thon gọn của .


      Âu Tuệ Nhi mỉm cười:" chưa bao giờ để em mình cả."


      rất giận Hứa Nhất Chính, chẳng bao giờ giữ lời hứa, nhận thức được bản thân quá ích kỉ khiến Tuệ Nhi ngạt thở. Cũng bởi cứng đầu đó khiến cho Âu Tuệ Nhi nhận ra điềuHứa Nhất Chính cũng chỉ vì quá mà thôi, ấy đích thị là đồ ngốc khi thể tình cảm, lại còn độc tài và thích chiếm hữu nữa chứ.


      "Đồ ngốc, lại khó khăn còn thích chạy. Muốn bị thêm chân cho đều phải ?"


      Tuệ Nhi hạnh phúc choàng tay ôm lấy cổ nên hề phòng bị, cũng chẳng ngờ đến Hứa Nhất Chính chơi bẩn. cư nhiên... Do giận quá mất khôn ấy mà.


      "Aaaaa"


      ôm eo Tuệ Nhi bằng hai tay nên thể nào đét vào mông được. Hứa Nhất Chính hé miệng to rồi cắn phập phát xuống vai trái Tuệ Nhi, đau đớn thét lên tiếng rồi ngất lịm.


      Hai ngày sau.


      Hôn lễ chẳng lẽ được diễn ra vào hôm nay, nhưng rốt cuộc lại bị hoãn. Lý do thoái thác của mẹ Hứa Nhất Chính tự nhiên muốn đổi gió bảo rằng:"Đợi bà già này du lịch Hàn Quốc về rồi hãy tổ chức."


      Hứa Nhất Chính dù khẩn thiết nài nỉ nhưng vẫn vô ích. Âu Tuệ Nhi hai hôm nay cứ ngủ li bì giường, sốt râm ran, vai trái bị cắn vẫn còn ứa máu mỗi lúc cử động mạnh. Lâm bệnh làm tâm tình Tuệ Nhi thay đổi, dường như rất thích làm nũng với Nhất Chính:"Em đói quá!"


      Nhất Chính xoa xoa bụng Tuệ Nhi, gật đầu:"Ừ, đợi chút."


      "Nhưng phải là nấu." Âu Tuệ Nhi được nước làm tới.


      "Được, nấu." Thấy yếu ớt, xanh xao nằm giường, tâm cầm lòng đậu. Bản thân luôn tự trách tại sao lại để bệnh cảm xâm nhập vào cơ thể được. Đúng rằng rất thích bạo ngược , nhìn thấy khóc, đau đớn là niềm vui thích thú cũng như khoái cảm riêng biệt nơi . Nhưng đối với ... Căn bệnh chính là do người khác ngược đãi Tuệ Nhi, và cho phép điều đó xảy ra. Âu Tuệ Nhi có thân hình mình dây, nhưng tại lại gầy guộc quá nhiều. Mỗi đêm ôm trong lòng, cảm giác như càng lúc càng bé lại.


      Đêm xuống, Âu Tuệ Nhi ho khan cả cổ, môi khô khốc, sắc mặt nhợt nhạt quá đỗi.


      "Ngoan... ngoan..."


      Đêm nay Nhất Chính lại giật mình tỉnh giấc, đưa tay luồn vào áo , rồi ôn nhu xoa lưng cho Tuệ Nhi bớt ho. Cảm nhận được nhiệt độ nơi Âu Tuệ Nhi càng lúc càng nóng rực, chợt tỉnh queo còn biếng nhác nữa.


      Lấy chiếc khăn tay, hứng tô nước lạnh đặt tủ đầu giường, ôm lấy đặt nơi lồng ngực. Vắt khăn khe khẽ để phát ra tiếng động lớn đánh thức Tuệ Nhi, thương đặt khăn ướt lên trán . Cứ năm đến mười phút lại vắt khăn, vì sợ di chuyển kinh động đến , đành hứng thêm ba bốn tô cùng năm sáu cái khăn để sẵn.


      Sức người đâu phải sức trâu bò, sao có thể chống chọi được quyến rũ, khiêu gợi của giấc ngủ.


      Thiêm thiếp chìm vào giấc nồng, gật gù đặt tay trán Âu Tuệ Nhi.


      Bịch


      Thao nước mủ rơi xuống đất đánh thức Hứa Nhất Chính, vuốt mặt, ánh sáng chói mắt từ cửa sổ hắt vào làm khóe mi Nhất Chính khó chịu nheo chặt lại. Cảm giác ai đó ngọ nguậy nơi lồng ngực khiến nở nụ cười tươi tắn, đặt tay lên trán Âu Tuệ Nhi, êm dịu thầm vào tai :"Em hạ sốt rồi còn mau dậy, định được nước làm tới à?"


      Âu Tuệ Nhi mở mắt cười hì hì, đưa tay nhéo chóp mũi của Hứa Nhất Chính dí sát vào má :"Nhưng em vẫn còn rất mệt, thấy em mới khỏi bệnh cần tịnh dưỡng, chăm sóc thêm sao?"


      Hứa Nhất Chính đáp mà thay vào đó là nụ cười nửa miệng, vờ như đồng thuận ý kiến đó nhưng hoàn toàn ngược lại. cái nhấc tay liền bế xốc dậy, ẵm thẳng vào phòng tắm.


      "Này, em mới khỏi bệnh đó. Đụng nước bệnh lại bây giờ."


      Hứa Nhất Chính thẳng thừng đáp:"Bệnh tiếp lo, chẳng phải ba bốn đêm qua toàn thức trắng đấy thôi? Bây giờ cần vận động vã mồ hôi chút."


      Tuệ Nhi đánh vào ngực , chề môi:"Thức chưa được mấy phút ngủ gật có. Đừng vận động nhiều quá, em mệt chết này."


      Dù ngoài miệng thế thôi nhưng trong lòng Âu Tuệ Nhi reo hò sung sướng. Tính cách bạo ngược của ... Xem ra chẳng lấy làm lạ lắm, sống chung lâu năm cũng cho là chai lì rồi. Nhưng chỉ còn việc chấp nhận nó...


      "Từ bây giờ em bắt đầu."


      "Bắt đầu cái gì cơ?" ngờ nghệch hỏi:


      "Chẳng có gì cả." cười híp cả hai ông mặt trời. Ừ, từ từ rồi cũng thôi, tại dần dần cảm thấy trái tim bấn loạn vì rồi đây này.

    5. Jo_Jo

      Jo_Jo New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      Tên truyện: Những câu chuyện của tôi
      Tác giả: Cỏ
      Tình trạng: tiến hành

      có lời giới thiệu cụ thể nào cả vì mỗi phần là câu chuyện của mình, mong các bạn thích nó :th_83:

      Câu chuyện số 1: Mối tình đầu của Trà Sữa

      Tôi có người bạn chơi thân từ tên là Trà Sữa. Trà Sữa rất thích cậu bạn Bánh Mì gần nhà, sinh nhật năm nào cũng chia cho cậu ta miếng bánh gato ngon nhất. Đám con chúng tôi nhìn Trà Sữa đầy “khinh bỉ”, cái đồ trọng sắc khinh bạn ấy! Mùa đông năm chúng tôi học lớp 12, Trà Sữa và Bánh Mì thành đôi. Họ còn đăng kí thi chung trường đại học. Khỏi phải , bạn của tôi hạnh phúc đến nhường nào.

      Trước kì thi đại học ngày, Trà Sữa gọi cho tôi. Cậu ấy vừa khóc vừa phải tìm Bánh Mì. Tôi còn hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào cậu ấy cúp máy. Ngày hôm sau, Trà Sữa thi, điện thoại luôn trong tình trạng liên lạc được.

      tuần sau, Trà Sữa trở về với khuôn mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng. Tôi nhìn cậu ấy ngồi sô pha, để mặc cậu ấy khóc. Tên khốn Bánh Mì ấy! Nếu có cơ hội tôi dùng đôi giày cao gót duy nhất mình có lúc đó để nện cho cậu ta trận. Trà Sữa Bánh Mì cùng vài người bạn nữa đến quán bar uống rượu, uống say rồi còn gây với người ta, bị đánh cho trận nhừ tử. Bánh Mì bị nặng nhất, phải nhập viện tuần. Tôi hỏi Trà Sữa:

      - Cậu có thấy hối tiếc ? Kì thi đại học qua rồi…
      Cậu ấy lắc đầu:
      - Đại học có thể thi lại, nhưng Bánh Mì thể tìm lại được nữa rồi.

      Tôi có hỏi tại sao nhưng Trà Sữa trả lời, chỉ im lặng nhìn vào khoảng vô định. Bọn họ chia tay vày ngày sau đó, lí do là gì tôi cũng nữa. Từ lúc đó hai từ Bánh Mì còn được nhắc đến trong những câu chuyện của chúng tôi. năm sau, Trà Sữa đỗ vào trường đại học mà cậu ấy và Bánh Mì từng đăng kí. Ra trường làm nhân viên hành chính cho công ty của nước ngoài. Đêm Giáng Sinh, Trà Sữa hẹn tôi ăn quán vỉa hè.

      - Cỏ này, cậu xem phải mất bao lâu mới có thể quên được người?

      Tôi :

      - Cậu chưa quên được Bánh Mì?

      - Cậu có biết vì sao Bánh Mì lại gây với người ta ? Vì bảo vệ người cậu ấy đấy! Năm đó mình gặp rồi, là rất xinh đẹp, tên cũng hay nữa vì thế mà đám con trai ở bar mới chọc ghẹo ấy.

      Tôi chẳng biết phải tiếp lời Trà Sữa như thế nào, tôi lại phải tuýp người có thể an ủi người khác. Sau cùng, cậu ấy mới :

      - Hôm nay Bánh Mì kết hôn… với ấy.

      cơn gió lớn thổi qua cuốn những chiếc lá khô đường, cuốn cả mối tình đầu của Trà Sữa. Tôi nghe tiếng cậu ấy hòa trong tiếng gió: “Tạm biệt Bánh Mì!”
      Last edited: 21/10/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :