1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vú em là Bạch Cốt Tinh - Tối Ái Pha Cân Hài (35/91+1PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Tên khốn này đúng là đồ biết xấu hổ!

      Editor: Ưu Tịch


      Bạch Phượng Hoàng nở nụ cười, đôi mắt bỗng nhiên lạnh lùng sắc bén như băng, tinh quang lóe lên: "Ngươi biết nàng chính là Bạch Linh năm đó, ấy vậy mà, ngươi còn có mặt mũi hỏi bản tôn rằng ngươi muốn nàng?"

      Hi Chân đột nhiên trầm mặc. Dù sao... Năm đó hại Bạch Linh đến nông nỗi đó, đúng là do đại nhân làm.

      Mới đầu nàng cũng biết, nếu phải Bạch Phượng Hoàng bất ngờ xuất chỉ sợ nàng cũng hiểu được mối quan hệ sâu xa này.

      Nguyên bản Linh Linh thân mang tiên khí, Hi Chân cũng từng hoài nghi, nhưng rốt cuộc nàng cũng muốn tin rằng thiên ý lại trêu ngươi như thế, thế nhưng làm cho bọn họ gặp lại nhau, nên vẫn muốn dò xét việc này. Thẳng đến lúc Bạch Phượng Hoàng xuất , nàng mới biết được. Có số việc, cho dù ngươi lòng muốn chạy trốn tránh thoát, chỉ tiếc là thiên ý trêu người, vạn vạn lần phải chính mình có thể quyết định.

      Lúc trước Bạch Phượng Hoàng đối với nàng có đại ân, đương nhiên, đồ ngu ngốc này chính bản thân lại biết.

      Nàng vốn là thần thú từ thời thượng cổ phụng mệnh Nam Hải thần đế trả lại tòa Ngũ thần sơn trở về với biển—— bồng lai tiên đảo của nhân ngư.

      'Khứ Hồi' là thâm cốc bên trong lòng biển sâu, ở dưới đáy biển đông đến cả tỷ dặm, là động thần bí nhất thế gian.

      Trả lại cốc kia vào bên trong đại dương xanh thẳm mênh mông vô tận, cứ như vậy tòa Ngũ thần sơn, cứ thế phập phềnh đứng vững ở mặt biển xa xôi vô cực, có nơi chốn cố định, tới lui giữa những đợt thủy triều cao thấp. núi có hơi thở huyền diệu từ thời cổ xưa, nguyên khí trong trẻo lan truyền khắp nơi, các linh thú thần dược tái sinh, rạng rỡ mạnh khỏe đến bất ngờ, chính là thánh địa nhất đẳng của thần tiên. Thế là từ bấy đến giờ liền có thuyết núi Côn Luân lan truyền từ đông tới tây, hòn đảo trôi nổi lềnh bềnh cùng động u sâu sắc đó, chính xác đúng là Côn Luân Tây Hải nổi danh là thánh địa thần tiên.

      Khi đó, vẫn là thời thượng cổ sơ khai, thời đại hồng hoang, thiên địa hỗn độn thành đoàn nguyên khí. Bàn Cổ tổ thần khai thiên tích địa*, phá hồng hoang, lấy thân thể hóa thành núi cao, xuyên thành sông rộng tạo nên thế gian vạn vật. Mà thiên địa khi đó hãy còn sơ khai, thế gian vạn vật vừa mới thành hình hình, thần linh rất thưa thớt, liền có Thú tộc hỗn độn sinh sống chung quanh làm ác.
      Cũng chỉ có hai vị thần đế, lúc đó tồn tại là thái tổ của thiên địa, bọn họ là chưởng quản Nam Hải thần đế**- Thúc và chưởng quản Bắc Hải, thần đế Hốt**.

      *Khai thiên tích địa: Khai thiên lập địa

      **Có nghĩa là Nhanh nhạy, chớp nhoáng, là tên hai vị thần.

      Bọn họ lợi dụng động dưới đáy tòa Ngũ thần sơn này, đem hỗn độn Thú tộc làm ác khắp nơi phong ấn trong trận Ngũ Thần, dùng đến mười lăm đại nhân ngư khác nhau giữ cố định trận pháp tòa Ngũ thần sơn, cứ mỗi sáu vạn năm lại thay đổi lần.

      Cái gọi là quy luật trời đất xoay vần, vật đổi sao dời, mấy vạn năm, tháng ngày dài dằng dặc như trời tàn đất tan trôi qua, Thúc và Hốt cũng trước sau thay phiên nhau gặp được đại nạn thiên mệnh của mình, có lẽ trở về hồng hoang gặp Bàn Cổ tổ thần rồi . Chỉ còn có chúng nó, mười lăm nhân ngư vẫn còn phụng mệnh trấn giữ Tòa ngũ thần sơn, khổ sở nên lời, trông ngóng mong đợi nhân ngư khác tới thay.

      Mà ngay trong khi chúng nó lâm vào giấc ngủ say, trả lại thần sơn cho biển sâu xanh thẳm, đại địa hoang vu yên lặng do Bàn Cổ tạo ra bất tri bất giác xảy ra biến hóa long trời lở đất. Càng ngày càng nhiều sinh linh xuất trong thiên địa, tứ hải bát hoang dần dần phân chia thành hình, Tam giới Lục đạo định luật sinh thành, mà hình ảnh Thúc và Hốt, nhị vị thượng cổ thần đế cũng dần dần trở nên mơ hồ trong dòng chảy như nước lũ của thời gian, trở thành câu chuyện thần thoại xa xưa...

      Thẳng đến khi Cộng Công giận giữ húc đổ Bất Chu sơn, làm cho thiên địa nghiêng ngả khiến thiên thủy chảy xuống hướng đông, vô số dòng chảy bị hồng thủy cuốn vào. Mà động bị sinh linh ngoại lai đột nhiên xâm nhập, mới làm cho vùng biển cổ xưa này như tỉnh khỏi giấc mộng, mới phát giác, ba đào mênh mông.

      Chúng nó giờ mới phát , thế giới này kỳ thực sớm còn là thượng cổ chi sơ.

      Chúng nó từ trong miệng sinh linh ngoại lai kia nghe kể về truyền thuyết từ thế giới bên ngoài, về truyền thuyết Tứ Hải, về truyền thuyết Bát Hoang, về Thiên- Địa- Nhân tam giới, về chúng sinh Lục đạo, về thiên đình, thế gian, chủng tộc, còn có truyền thuyết về nhân loại... Chúng nó bắt đầu mong muốn hướng về thế giới mới rộng lớn, tự do, náo nhiệt vui vẻ ở bên ngoài đại dương mênh mông xanh thẳm kia hơn...

      Khi ấy, lại đúng lúc Ngũ Tiên trận phát sinh dị động, thượng đế lệnh Bạch Phượng Hoàng mang thiên binh thiên tướng xuống dưới xem xét. Bạch Phượng Hoàng tên ngu ngốc này bị hỗn độn Thú tộc vốn bị giam ở dưới kết giới đánh cho nửa chết nửa sống, vô tình ngã vào trong biển sâu, ngược lại cơ duyên xảo hợp đánh vỡ tiên trận của Bồng Lai tiên hạ đảo của nàng, nàng mới có thể chạy ra khỏi cốc, ở tiên giới lăn lộn vài trăm năm, còn giải thích với đám người xung quanh là đến lúc nàng được ra ngoài.

      Kỳ , nàng là cong đuôi mà chạy. Trong lòng thượng đế e rằng cũng biết ràng, dù sao cho tới niên đại giờ, thượng cổ nhân ngư sớm tuyệt tích, hỏi làm sao có thể đổi lượt? Thượng đế chẳng qua là vạch trần mà thôi.

      Về sau Hi Chân khắp thế gian, tới kinh thành lại gặp Bạch Ngọc Thư có dáng vẻ giống Bạch Phượng Hoàng. Hai người bọn trùng tên lại trùng họ, mà bộ dạng lại còn tương tự như thế, hơn nữa người Bạch Ngọc Thư lại mang chút tiên khí, bàng quan tranh với đời, nàng liền nghĩ đây chính là Bạch Phượng Hoàng hạ phàm lịch lãm. Bạch Ngọc Thư đánh mất nữ nhi, nàng có tâm báo ân liền muốn đem Linh Linh trả lại cho , mới có đoạn chuyện dài lúc trước.

      Nhưng nàng vạn vạn lần cũng chưa từng nghĩ tới, bé xinh đẹp dung mạo thập phần tương tự Bạch Linh, thậm chí tên cũng là Bạch Tiểu Linh, nhưng lại thực là Bạch Linh chuyển thế.

      ...

      Bạch Phượng Hoàng mắt lạnh nhìn Hi Chân trầm mặc , hận hận : "Bạch Linh vì nó mà chết, lúc trước bản tôn tha cho nó mạng là vì nó từng đối với Linh Linh có ân, mà nay bản tôn lại tái kiến nó, tất nhiên làm cho nó vừa chết toàn thây lại vừa phát tiết được mối hận trong lòng!"

      xong liền động thủ, mà Cốt Đầu vốn trốn đằng sau Hi Chân đột nhiên chạy vọt vào trong phòng, thẳng về phía Linh Linh nằm giường.

      Hai người kia đối chọi gay gắt, bọn họ hoàn toàn lưu ý đến Cốt Đầu tên khôn lỏi này chạy vào trong phòng. Nó thừa dịp hai bọn họ chú ý, rất nhanh liền vọt vào trong phòng chạy tới chỗ Linh Linh, vừa bế được nàng liền muốn chạy.

      Bạch Phượng Hoàng nhanh chóng nhận ra, lật tay cái, đạo tiên chướng liền vung tới, đánh về phía cửa sổ. Cốt Đầu chạy trốn bán mạng, lúc phi thân vào cửa sổ liền hung hăng bị đập trở lại, ngã xuống dưới đất, thân mình lăn lộn tới thất điên bát đảo nhận ra đâu là nam đâu là bắc nữa.

      Bạch Phượng Hoàng lúc này phi thường giận giữ. vốn là hỏa thần, pháp lực vô biên, mở bàn tay gọi Hồng Liên nghiệt hỏa ra, định bụng thiêu chết tên Cốt Đầu luôn phá hoại chuyện của , thiêu nó hôi phi yên diệt luôn!

      Cốt Đầu ngã xuống đất, chỉ lo ôm chặt Linh Linh, chết cũng buông tay.

      Cốt Đầu đánh lại Bạch Phượng Hoàng, mà Bạch Phượng Hoàng tên khốn này lại cũng phải cái hạng người lương thiện, huống hồ lại có thâm cừu đại hận với Cốt Đầu từ trước, cho nên dù nó có tay tấc sắt cũng có thể hạ ngoan thủ được.

      Hồng Liên nghiệt hỏa vốn là khắc tinh của sinh vật hệ thủy, Hi Chân cả kinh liền gọi ra thực thủy trong cơ thể, hóa thành bình chướng che ở trước người, bảo vệ Cốt Đầu.

      Lúc này Hi Chân liền muốn hoãn mọi chuyện lại, mới đầu Bạch Phượng Hoàng khí thế bức nhân, nàng nhất thời túng quẫn, lúc này mới nhớ ra, liền lôi chuyện cũ ra.

      Nàng cắn chặt răng đấu pháp cùng với Bạch Phượng Hoàng. Tên khốn này có pháp lực cường hãn đến nghịch thiên, truyền nhân của Xích Đế Chúc Dung quả danh bất hư truyền. hổ là hỏa thần thiên đình, chỉ lạnh lùng nghiêm mặt vung tay lên cái, khắp cả trong ngoài phòng liền bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực, tụ lại thành mảnh biển lửa nóng bỏng. Trong nháy mắt, chung quanh là sóng nhiệt cuồn cuộn, ngoại trừ Cốt Đầu được nàng che phía sau, những nơi khác hết thảy toàn bộ vật chất đều lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bị hỏa diễm cắn nuốt, hóa thành tro tàn màu đen.

      Hơi nước trong thân thể Hi Chân nhanh chóng bốc lên, khuôn mặt nàng tái nhợt, để ngăn cản Hồng Liên nghiệt hỏa của Bạch Phương Hoàng, ngay cả chuyện cũng cay nghiệt: "Bạch Phượng Hoàng! Ngươi luôn miệng Linh Linh là vì đại nhân của chúng ta mà chết, ta đây hỏi ngươi, lúc trước tiên nữ Bạch Linh thủ hạ của Tây Vương mẫu, vốn là vị hôn thê do thượng đế chỉ hôn cho ngươi, lại vì ngươi vô ơn bạc nghĩa mới hỏa thiêu Tam công chúa Thần Long tộc, chịu thiên phạt bị nhốt đánh vào mười tám tầng địa ngục nhận hết luyện ngục khổ, chịu nổi khổ hình mà nhảy xuống dòng Vong xuyên! Nếu có đại nhân của chúng ta cứu giúp, nàng sớm thần hình câu diệt! Thần tôn, đoạn ân tình này ngươi định tính toán thế nào?"

      Bạch Phượng Hoàng bị lại đoạn này, trong lòng liền đau đớn. nắm tay, hỏa diễm khắp nơi lại có xu thế dịu xuống.

      lại đột nhiên thúc dục pháp lực, còn dõng dạc: "Nàng là hải xà bản tôn tự tay mang về Nam Hỏa cung từ động Ngũ thần sơn, là từ ta tay nuôi nấng lớn lên! Ngay cả khi bản tôn phụ nàng trăm ngàn lần, nàng cũng vẫn ta như lúc ban đầu, còn hai ngươi..." Vẻ mặt hèn mọn, kiêu ngạo hừ lạnh: " phục cũng phải phục!"

      Hi Chân đúng là á khẩu trả lời được. Ban đầu cứ tưởng chẳng qua chỉ nhân tình thế thái, nhưng thế này quả thực chính là biết xấu hổ!

      Linh Linh bị Cốt Đầu ôm vào trong ngực lúc này cũng bị Hồng Liên nghiệt hỏa cuồn cuộn sóng nhiệt nướng cho tỉnh lại, thấy bọn đấu pháp càng đấu lại càng đỏ mặt tía tai, còn nàng vẻ mặt ngây thơ, nhìn trái nhìn phải.

      Cốt Đầu đồ ngốc này nghe hiểu tiếng người, còn nàng cũng giống như nghe thiên thư. Nàng ngủ mơ mơ màng màng, lại nghe cái câu chuyện đầu đuôi, dấu chấm hỏi đầy đầu, mắt to thuần khiết vô tà mê mang nhìn Bạch Phượng Hoàng: "Phụ thân, con nghe hiểu."

      Bạch Phượng Hoàng nhìn sâu vào trong đôi mắt trong veo của nàng, rồi đột nhiên trong lòng đau xót. Cặp mắt kia, tràn đầy tin cậy cùng muốn xa rời, giống y hệt như những ngày tháng qua, trong ký ức dạy nàng viết chữ, dạy nàng pháp thuật, mảy may khác biệt.

      Trong khoảnh khắc đôi mắt trở nên nhu hòa. cùng Hi Chân đấu pháp, muôn ôm ôm nàng cũng được, chỉ có thể ôn nhu với nàng: "Bảo bối, về sau ta đối với ngươi tốt, bao giờ để ngươi chịu dù chỉ phần khổ sở, ngươi theo ta được chứ?"

      "Thế còn Cốt Đầu thúc thúc, có thể cùng sao?"

      Linh Linh có chút chần chờ. Cốt Đầu khóc ô ô , thập phần thương tâm đáng thương, Linh Linh cũng đau lòng nó.

      Thuở nàng cùng Cốt Đầu sống nương tựa lẫn nhau, cảm tình tất nhiên là thâm hậu. Tuy rằng tưởng niệm thân nhân, trong lòng nàng có đến muôn vàn khát vọng có được gia đình, nhưng cũng bao giờ nghĩ bỏ rơi Cốt Đầu. Hơn nữa nàng cũng sợ Cốt Đầu có nàng thương tâm khổ sở.

      Hô hấp Bạch Phượng Hoàng bị kiềm hãm, tức giận đến gân xanh bạo khởi.

      ni mã nó đáng ra nên bế quan dưỡng ni mã cái quỷ gì thương tích, nên lúc nào cũng phải coi chừng Linh Linh. Mà nay Linh Linh lại đối với tên phá hoại Cốt Đầu này có cảm tình, tựa như lúc trước, khi muốn giết Cốt Đầu, Linh Linh sống dở chết dở còn thay Cốt Đầu cầu tình.

      Trước mắt đột nhiên lại là hình ảnh Linh Linh thân tàn hồn phá, máu tươi giàn giụa, thân mình nho cuốn lui ở trong lòng . Hốc mắt đột nhiên nóng lên, đột nhiên thu tay lại, Linh Linh mới khẽ gọi: "Phụ thân!" vung tay áo, trong nháy mắt hóa thành phiến tử quang bay ra ngoài cửa sổ, biến mất bên trong bóng đêm mênh mang.

      Cốt Đầu nay lại được trận chiến toàn thắng, đồ ngốc nó vui vẻ đến điên rồi, ôm Linh Linh hôn mấy cái để yên. Nó hôn liền hôn, còn hôn thẳng lên cái miệng nhắn, Hi Chân liền vội vàng giữ chặt nó: "Đại nhân, ách... Này... Miệng, thể hôn, rất thuần khiết đó!”

      Cốt Đầu đâu chịu để ý nàng. Nó hôn nửa ngày, lại ôm lấy Linh Linh muốn chạy. Tên ngốc này đánh lại Bạch Phượng Hoàng, tự nhiên là muốn nhanh chân chạy tìm chỗ khác để giấu bảo bối của nó .

      Linh Linh vẫn mang vẻ mặt lo lắng: "Phụ thân... cần ta sao?"

      Hi Chân chỉ có thể thở dài: "Linh Linh, nhất định phải là phụ thân sao? Cốt Đầu thúc thúc cũng rất thương Linh Linh, nó cũng là cha Linh Linh mà."

      "Nhưng là, là cha ruột của ta."

      Hi Chân ngồi xổm xuống trước mặt nàng, dùng thanh ôn hòa dỗ nàng: "Linh Linh, ngươi nghe đại tỷ tỷ , phải là phụ thân, kỳ ..."

      "Ngươi bậy!" Linh Linh trừng mắt, trong đôi mắt to nhất thời đong đầy nước mắt.

      Từ nàng bị Bạch đại nhân nuôi dưỡng mười phần yếu đuối, trong vài năm bị Cốt Đầu nuôi dưỡng hoang dã cũng đỡ phần nào. Mà đoạn thời gian mới vừa rồi có Bạch Phượng Hoàng ở bên, nàng bị 'Phụ thân' sủng đến tận trời, tính tình yếu ớt lại tái phát, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống: " chính là phụ thân, ta cho phép ngươi bậy, cho phép ngươi mắng cha ruột ta!"

      Hi Chân biết làm thế nào. Nàng nhìn về phía Cốt Đầu, Cốt Đầu tên ngốc này nghe hiểu, chỉ là nó nghe thấy Linh Linh câu lại câu 'Phụ thân', nó nhất thời có cảm giác an toàn, liền ôm lấy Linh Linh, bỏ chạy.

      ...

      Cốt Đầu chạy thục mạng như điên mấy ngàn dặm, tùy tiện tìm cái đại động ở thâm sơn đưa Linh Linh vào.

      Mấy năm qua nó thường lang thang ở bên ngoài, đúng là khắp nơi đều có chỗ ở, vào trong động còn nhìn thấy chút đồ dùng và gia cụ, liền biết là sơn động trước kia bọn họ từng trú ngụ, ít đồ dùng gia cụ đều hư thối rối tinh rối mù. Hi Chân chịu mệt nhọc vùi đầu rửa sạch, Cốt Đầu ôm Linh Linh vào động, vừa buông nàng ra, Linh Linh liền nhảy dựng lên đánh Cốt Đầu.

      Lần này dọc đường nàng cũng chịu yên tĩnh, đối với Cốt Đầu vừa đánh lại vừa cắn. Trong đầu nàng kỳ vẫn lưu lại chút bóng ma tâm lý trước đây, Cốt Đầu lần lại lần cướp nàng khỏi vòng tay cha mẹ, cho dù nàng có là do Cốt Đầu nuôi lớn , trong lòng cũng khó mà hận. Trong lòng vẫn mang oán hận lúc trước, lần này mắt thấy Cốt Đầu lại ôm nàng chạy trốn, chạy xa như vậy, có lẽ phụ thân vĩnh viễn cũng tìm được... Nàng rốt cục bạo phát toàn bộ ra rồi.

      Cốt Đầu thân toàn là xương, bị nàng đánh vẫn bất động. Nàng nhìn chung quanh, ở trong động lại tìm được cây gậy gỗ lớn, nhấc tới liền đẩy Cốt Đầu xuống mặt đất, lại dùng hết hơi hết sức, ra sức đánh.

      Nàng đánh giống y như giặt quần áo, nhấn Cốt Đầu mặt đất gậy lại gậy đánh đến mất mạng mới thôi, Cốt Đầu bị đánh đến mức phải kêu 'Ô ô'. Dọc đường Hi Chân nhìn nổi rồi, tính tình tiểu nương thế này cũng quá đáng rồi, đánh đại nhân của bọn họ đến mức này...

      Nàng cũng nổi giận: "Tiểu thư! Ngươi cũng nên có chừng có mực chút, đại nhân Cốt Đầu của ta lớn tuổi rồi, chịu nổi ngươi đòn roi như vậy!"
      Last edited: 20/10/16
      Jeremej San, windlove_9693Hale205 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Phải nhanh chóng gạo nấu thành cơm thôi!

      Editor: Ưu Tịch


      Linh Linh nhấn Cốt Đầu mặt đất, lại lấy gậy gỗ đập nó y hệt như giặt quần áo (thời xưa người ta thường lấy gậy đập đập quần áo, coi như chà quần áo cho sạch). Chờ đến khi nàng phát tiết tới mức kiệt sức, liền vứt gậy gỗ sang bên, thần sắc cả người đầy vẻ đơn lủi vào góc trong động, lẳng lặng ngồi đó ôm đầu gối khóc.

      Cốt Đầu lúc này bị nàng đánh đến mức đầu óc choáng váng. Nó vốn cũng sợ đau, chỉ là bị Linh Linh đánh cho đến mức dầu óc quay cuồng, ngã ngồi xuống, ánh mắt ngơ ngác, hốt hoảng đờ đẫn hồi lâu nó mới định thần lại được. Thấy Linh Linh ôm đầu gối đơn mình lủi ở trong góc động khóc huhu, nó lập tức lại sợ chết tới ôm Linh Linh vào trong ngực dỗ dành, trong cổ họng phát ra thanh “Ô ô…” như trấn an.

      Kết quả, liền làm ơn mắc oán, bị Linh Linh nổi nóng lại ra tay đánh cho trận.

      Hi Chân yên lặng xem hết màn này, trong lòng cũng thực nhức nhối. Ni mã nó, chuyện này đúng thực là bi kịch mà.

      Trong lòng nàng thực lo lắng Bạch Phượng Hoàng lại tìm đến.

      Nàng biết mối quan hệ giữa Bạch Phượng Hoàng và Linh Linh, đương nhiên cũng đoán được năm đó sau khi Bạch Tiểu Linh gặp nạn, khẳng định là được Bạch Phượng Hoàng lấy pháp lực ngưng kết hồn phách vốn tiêu tán, đầu nhập luân hồi chuyển sinh, lại tìm cơ hội hội tu tiên đắc đạo.

      Nàng ngược dòng xem xét những kiếp trước của Linh Linh, thấy cả chín kiếp của nàng, mỗi kiếp đều là tiểu thư con nhà phú quý, nhưng mà kiếp nào cũng đều hương tiêu ngọc vẫn khi còn đương tuổi thanh xuân, e rằng đây chính là Bạch Phượng Hoàng cửa sau chỗ Diêm Vương. Kiếp trước chết sớm liền lấy đức đó tích vào kiếp sau, lại thêm nàng tâm địa thiện lương, bình thường làm rất nhiều việc thiện nên tích ít đức, chín kiếp tích lũy, nên kiếp này vô cùng có khả năng có tiên duyên, chín kiếp trước kia chỉ sợ chính là chuẩn bị cho kiếp này tu tiên.

      Bạch Phượng Hoàng lần này e rằng dốc toàn lực, vị Bạch đại nhân Bạch Ngọc Thư kia e rằng cũng chính là Bạch Phượng Hoàng cắt máu thịt của mình tạo nên, vì thế mà cả người cũng mang tiên khí, dung mạo cũng tương tự với Bạch Phượng Hoàng, khiến cho nàng cũng đoán nhầm Bạch Ngọc Thư chính là Bạch Phượng Hoàng lịch kiếp.

      Bạch Phượng Hoàng vốn là hỏa thần, Linh Linh lại là hải xà, ngũ hành chứa chúc(lửa) thủy, thủy hỏa bất dung, thể trực tiếp lấy máu thịt làm thân thể cho Linh Linh, đành gián tiếp tạo ra Bạch Ngọc Thư ở thế gian. Đến khi Bạch phu nhân hoài thai là nữ nhi, lại để cho Linh Linh đầu thai. Linh Linh sinh ra liền mang cốt nhục của thần tiên, tất nhiên là căn cốt kỳ giai(tốt hiếm có khó tìm), tu tiên cũng dễ dàng, xác suất thành công cực cao.

      Chỉ là Hi Chân dự đoán được, Bạch Phượng Hoàng tên khốn này chỉ dùng huyết nhục của chính mình tạo nên Bạch Ngọc Thư, mà vì bảo đảm vạn vô nhất thất, còn dùng nửa thần nguyên của chính mình tạo ra tiên căn cho Linh Linh. Linh Linh chẳng những có được huyết mạch thần tiên của , mà bởi vì vừa sinh ra có tiên căn, đắc đạo phi thăng vô cùng dễ dàng, nửa điểm sai lầm cũng thể nào có.

      Đáng thương Bạch Cốt Tinh tên ngốc này có đầu óc, Bạch Phượng Hoàng khổ sở dụng tâm, tạo ra tình thế bắt buộc với Linh Linh, nó lại mực hề hay biết. Trong mắt nó, chỉ có duy nhất Bạch Tiểu Linh.

      Linh Linh chịu để ý đến nó, nó gấp đến độ xoay quanh, trăm phương nghìn kế muốn dỗ dành nàng. Chỉ là lần này Linh Linh giận mà giở hết tình tình tiểu thư ra, Cốt Đầu chỉ cần tới gần nàng liền bị đá ra xa, cho nó chạm vào người. Ngu ngốc chỉ có thể tránh ở góc xa, chờ Linh Linh ngủ mới dám tới ôm nàng.

      Cốt Đầu ôm được Linh Linh vào lòng liền cảm thấy mĩ mãn, nhưng vừa mới hôn hôn cọ cọ khuôn mặt nhắn của nàng, Hi Chân chạy mạnh mẽ lôi Cốt Đầu ra khỏi động.

      Nàng kéo Cốt Đầu ra ngoài động, thấp giọng thương lượng cùng nó: "Đại nhân, ta thấy tình huống nếu cứ kéo dài như vậy cũng phải là cách. Người nhìn xem, tại Linh Linh chán ghét người như vậy! Nay tuy là nàng vẫn có chút luyến tiếc người, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Bạch Phượng Hoàng tên khốn đó quyền cao chức trọng có tiền có thế, bộ dạng đẹp trai miệng lại ngọt, cao phú suất*. chỉ cần cho ra mấy lời ngon tiếng ngọt hứa hứa hẹn hẹn, vốn giỏi nhất là dỗ dành nữ nhân. Chờ thêm hai ngày nữa, khi tìm được đến đây, hai ba câu trong nháy mắt liền có thể dỗ Linh Linh cùng mình, người ngẫm lại rồi tìm biện pháp ."

      *Câu tiếng lóng của giới trẻ Trung Quốc, chỉ người đàn ông hội tụ đủ 3 yếu tố: Cao lớn, giàu có, đẹp trai.

      Kỳ lập trường của Hi Chân vốn là muốn để Cốt Đầu đem Linh Linh trả lại cho Bạch Phượng Hoàng. Vì dù sao trước kia cũng là do Cốt Đầu hoành đao đoạt ái, lại liên tiếp làm thương tổn Linh Linh. Mà Hi Chân để an nguy lo lắng của Linh Linh vào trong lòng nên mới năm lần bảy lượt muốn đưa Linh Linh rời khỏi Cốt Đầu.

      Nhưng mà nay tình cảm của Cốt Đầu dành cho Linh Linh nàng thấy ở trong mắt, sâu nặng khó rời như thé, nàng cũng biết đại nhân chắc chắn vô luận thế nào cũng buông tay. Nàng còn có thể làm cái gì đây? Cũng chỉ có thể giúp Cốt Đầu nghĩ biện pháp.

      Nàng nhiều như vậy, Cốt Đầu câu cũng nghe hiểu. Hi Chân: ==”, ta này đại nhân, đầu óc của người thể phát triển ra nhanh hơn chút sao?

      Kỳ trong lòng nàng cũng có biện pháp. Có câu là:“ Con lớn thể giữ lại nhà”, Cốt Đầu tuy rằng nuôi lớn Linh Linh, nhưng Bạch Phượng Hoàng tên khốn này phong lưu phóng khoáng, thiên đình cũng có biết bao nhiêu tiên tử ái mộ . Mà nay lại muốn giở trò phong nguyệt, tên dày dặn kinh nghiệm mà muốn quyến rũ Linh Linh, tiểu nương ngây thơ rành thế chưa hiểu chuyện tình , chẳng phải là vô cùng dễ dàng hay sao? Cho nên biện pháp tốt nhất tại, chính là nhanh chóng cùng Linh Linh gạo nấu thành cơm ăn sạch , sao còn sợ về sau nàng theo
      [​IMG]
      Jeremej San, ThiênMinhwindlove_9693 thích bài này.

    3. ThiênMinh

      ThiênMinh New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      13
      hóng chương mới ah :yoyo43::yoyo43::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo51::yoyo51:

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Nó ăn nàng!

      Editor: Ưu Tịch


      Bạch Phượng Hoàng giương mắt phượng, lãnh ngạo liếc nhìn hai người.

      ta đau đầu khổ sở hai ngày, cũng cuối cùng được khai thông. cảm thấy Linh Linh lúc này luyến tiếc tên Cốt Đầu phá phách kia, là vì nó dưỡng dục nàng mười năm, nhưng trong lòng Linh Linh sao lại oán hận Cốt Đầu cướp mình khỏi cha mẹ, làm nàng tuổi còn mất cha mẹ thương chăm sóc, phải theo nó trôi giạt khắp nơi ăn sương uống gió, nằm gai nếm mật? xem trong Trần kính, nhìn thấy được Linh Linh phát tiết với Cốt Đầu như thế nào.

      Nếu giữa hai người vốn có khúc mắc, vì sao lại nhân cơ hội lợi dụng, ly gián bọn họ đây?

      tại cứ đánh giạt Cốt Đầu sang bên, sau đó đưa Linh Linh , còn ai có thể cướp nàng với nào?

      hừ lạnh tiếng, phất tay áo vào trong động. đường qua, mưa gió đều vì mà mở đường. Cốt Đầu muốn nhanh chân bế Linh Linh chạy mất, Bạch Phượng Hoàng đầu cũng thèm quay lại, phất tay áo đánh ra đoàn tử quang vây nó trong đó, bóng dáng cao lớn tiến vào trong động.

      Hi Chân giúp Cốt Đầu thoát ra, thanh Bạch Phượng Hoàng hững hờ phiêu phiêu lại hàn khí, cuồng phong bạo vũ từ trong động truyền ra: "Nếu ngươi muốn ta thiêu sống nó lần nữa, cứ thả tự nhiên."

      Hi Chân chỉ đành buồn bực nhòm nhòm Cốt Đầu bị nhốt trong trận, lại vội vàng tiến vào trong động.

      Ngoài động sét đánh chớp giật, trong động lại là mảnh ấm áp yên tĩnh. Dưới ánh nến, Linh Linh im lặng ngủ say trong trướng.

      Bạch Phượng Hoàng đưa tay vén sa trướng ở đầu giường lên, ngồi xuống. gọi Linh Linh tỉnh lại, chỉ cúi đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn dung nhan say ngủ của nàng, trong cặp mắt phượng là mảnh u trầm tăm tối.

      Bộ dạng kiếp này của nàng, khác mấy so với Bạch Linh trước đây. dịu dàng vuốt ve cặp mắt đôi môi, lại nhớ tới đoạn thời gian dài dằng dặc, yên bình lại thanh thản, thực tốt đẹp trước kia, khi hai người ở chung sớm sớm chiều chiều.

      Dung nhan của nàng cũng phải là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ít nhất so với mỹ nữ Như Vân tiên giới, cho tới bây giờ nàng cũng thể sánh bằng, mà dung mạo diễm lệ kia cũng khinh thường chẳng thèm liếc nhìn. Nàng làm bạn với mấy ngàn năm, là tâm can bảo bối do tay nuôi lớn, thương nàng nàng còn kịp, nếu phải khi đó bản thân quá mức lông bông, làm sao có thể đối xử nhẫn tâm với nàng như thế, hại nàng phải chịu biết bao khổ sở.

      có tâm muốn bù đắp lại, liền thèm để ý bản thân bị phá huỷ nửa nguyên thần, cũng quan tâm máu thịt huyết nhục cắt xuống đau đớn. muốn đưa nàng trở lại tiên giới, tiếp tục làm tiểu xà tinh tay nuôi lớn, tâm can bảo bối hồn nhiên đáng của .

      “Bạch Ngọc Thư” đưa tay nâng Linh Linh dậy, đưa nàng dựa vào trong lòng mình, hai người dựa sát vào nhau. Có lẽ Linh Linh cảm thấy lạnh, liền nhắm mắt chui thẳng vào trong lòng . Khóe môi Bạch Phượng Hoàng lên nụ cười ôn tồn, kéo chăn lên vì nàng che kín, để nàng gối vào trong lòng ngủ yên, bàn tay to dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của nàng. giống như sau ngày phong lưu, nửa đêm hồi phủ, cũng giống như thế này, cảm thấy tịch mỏi mệt, liền ôm nàng say ngủ, cả hai dựa sát kề bên nhau.

      Hi Chân thờ ơ lạnh nhạt, khinh miệt hừ lạnh : "Ngươi cho là những việc bồi thường thế này của ngươi liền có thể xóa bỏ những việc trước kia? Nếu nàng nhớ lại hết thảy những việc qua, nàng tuyệt tha thứ cho ngươi!"

      " ..." Thanh Bạch Phượng Hoàng mê mang thốt ra vài lời vô nghĩa. cúi đầu, cặp mắt sâu thẳm ở dưới ánh nến mê ly dừng dung nhan say giấc của Linh Linh, giống như chìm vào quá khứ, thanh dần dần thấp xuống, "Từ nàng nhất nhất bao giờ muốn xa rời ta, mỗi lần ta xa trở về, nàng vừa mới tu tập thuật pháp, phép gọi mây còn chưa hoàn thiện, vẫn cứ nghiêng ngả lảo đảo điều khiển đụn mây bay ra cửa thiên cung đón tiếp ta.

      Nàng là do ta tay nuôi lớn, là tâm can bảo bối mà ta để trong tim, nâng trong lòng bàn tay mà che chở, cho dù ta có phụ cho nàng... Nàng bị nhốt đánh vào mười tám tầng địa ngục nhận hết luyện ngục khổ, nàng vẫn như cũ chưa bao giờ oán hận ta..."

      Hi Chân muốn cười ngu muội: "Thần tôn ngươi khỏi quá mức tự tin võ đoán, nếu nàng hận ngươi, vì sao lại muốn nhảy vào dòng Vong Xuyên, hồn phi phách tán? Nàng là muốn ngươi áy náy hối hận trăm năm ngàn năm, thậm chí vạn năm cũng đủ!"

      "Nàng phải thế!" Bạch Phượng Hoàng có chút kích động, cúi đầu nhìn Linh Linh, dần dần hồi phục lại bình tĩnh, thanh thản nhiên trầm hoãn vang lên: "Ngươi có từng nghĩ tới nàng bị nhốt ở sâu dưới mười tám tầng địa ngục, làm sao có thể nhảy vào dòng Vong Xuyên? Đối với Diêm Vương ta vốn dặn qua, nếu nàng chịu cúi đầu nhận sai, liền thả nàng lên trời tới tìm ta, nàng chỉ là..."

      Giọng của bỗng nhiên còn vững vàng, run rẩy vang lên: "Nàng chỉ là... Ở dưới luyện ngục chịu quá nhiều hình pháp, thân thể suy yếu, nàng muốn bay lên trời tìm ta, chỉ là khi nàng đón mây bay lên, thể lực hết chống đỡ nổi mới rơi vào Vong Xuyên... Nàng phải có lòng muốn chết, nhất định phải..."

      Hi Chân gì, chôn chân đứng đó, biết làm sao.

      Thanh Bạch Phượng Hoàng bẫng xong, thực giống như là cho chính mình nghe, tự thôi miên mình, mới bị hối hận đến tận cùng tra tấn nội tâm đau đớn: "Nàng là muốn quay lại thiên đình tìm ta, nhưng lỡ trượt chân ngã vào Vong Xuyên, mới bị đại nhân của ngươi cứu, mới bị nó... Ăn chỉ còn lại mảnh xương trắng..."

      Hi Chân đột nhiên nghẹn lại. Nàng hốt hoảng kéo tóc mạnh, thảm trạng khi đó đến giờ này ngày này nàng vẫn thể quên. Nàng nghẹn ngào biện giải, "Đại nhân, đại nhân nó cũng thực muốn như thế, khi đó nó tu vi thấp, khống chế được chính mình..."

      " ra ngoài!" Bạch Phượng Hoàng ôm chặt Linh Linh, giọng lạnh hơn cả băng tuyết mùa đông, đem mặt dùng sức vùi vào gáy nàng, thân thể run . màn cực độ bi thảm như vậy, đến nay vẫn là ác mộng của .

      Hi Chân chỉ có thể cắn răng ra khỏi động.

      Cốt Đầu tên ngốc này vẫn còn dũng giãy dụa bên trong trận, Hi Chân cũng biết khuyên nó như thế nào, nàng nghĩ... Hay là làm đại nhân buông tha Linh Linh ? Nàng có tâm muốn để Cốt Đầu xem lại trí nhớ trong quá khứ, lại sợ tên đầu gỗ này lý giải sai ý tứ, thực học theo lại ăn Linh Linh lần nữa.

      lời của Bạch Phượng Hoàng gợi lên chuyện cũ nàng chôn dấu dưới đáy lòng, mãnh liệt muốn hồi tưởng lại.

      Kỳ , nếu có chuyện lần đó, nếu có chuyện Cốt Đầu làm ra với Linh Linh, nàng cũng chưa chắc vì trong quá khứ Bạch Phượng Hoàng vô tình giúp nàng, mà toàn tâm toàn ý phải giúp người phàm Bạch Ngọc Thư có lại nữ nhi. Mà đó là vì đại nhân tạo nghiệt, nàng phải dốc hết toàn lực bồi thường...

      ...

      Khi đó, Cốt Đầu còn chân
      [​IMG]
      windlove_9693Jeremej San thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Ngẫu nhiên Cốt Đầu ngạo kiều, âu cũng là loại tình thú

      Editor: Ưu Tịch


      Sáng sớm hôm sau khi Linh Linh tỉnh lại, phát 'Phụ thân' thế nhưng nằm ngay bên cạnh, ôm lấy nàng ngủ cùng giường, nàng liền ôm lấy cổ , ô ô khóc.

      Những tưởng lại mất thân nhân lần nữa, lần này quả nàng khóc cực kỳ thương tâm, đem toàn bộ sợ hãi ủy khuất phát tiết ra ngoài. Bạch Phượng Hoàng dỗ rồi lại dỗ, lại hôn lên đôi môi nhắn dính đầy nước mắt ướt át lúc lâu. Linh Linh khóc đến mấy cũng phải dừng khóc, khuôn mặt nhắn được tự nhiên hồng hồng.

      Bạch Phượng Hoàng lòng muốn đưa Linh Linh trở về Nam Hoa, nghĩ đôn đốc bảo bối tu tiên mới là điều quan trọng nhất. Linh Linh đương nhiên biết đăm chiêu suy nghĩ cái gì, nàng nhớ sư phụ và Lam Dã Du, Bạch Phượng Hoàng liền thuận theo ý nàng, đưa nàng trở lại Lam phủ trước tiên.

      đằng vân bay lên, lần đầu Linh Linh được thử việc này, vừa tò mò lại hưng phấn, nhưng dẫm đến nát đám mây mềm nhũn mà đứng vẫn ngả ngả nghiêng nghiêng. Bạch Phượng Hoàng đỡ lấy eo của nàng, bạc môi ôn nhuyễn dán bên tai nàng, phun ra hơi thở nóng cháy ái muội: " sợ, ôm lấy ta."

      mặt Linh Linh ửng đỏ, nàng mãi vẫn hiểu được vì sao lần này gặp lại phụ thân mà bản thân lại luôn liên tiếp đỏ mặt. Nàng cảm thấy đặc biệt được tự nhiên, nâng tay choàng qua ôm lấy cổ , nhưng vẫn ngượng ngùng quay mặt sang bên.

      Bạch Phượng Hoàng tên khốn này vốn có hảo ý, Linh Linh chỉ là tiểu nương rành thế , làm sao có thể là đối thủ của . Từng ngữ điệu ánh mắt các loại động tác bày ra, chỗ nào có khiêu khích ái muội, khác xa với Cốt Đầu thuần khiết vô tà, Linh Linh có muốn nghĩ lung tung cũng khó.

      nheo mắt phượng, tà tà liếc ra phía sau, thị uy lại khiêu khích. Bạch Cốt Tinh đồ ngốc này bị Hi Chân tóm theo cũng trèo lên đụn mây phi đằng sau. Nó bắt Hi Chân cầm theo bức họa, gần như điên cuồng tập biến hóa. Bạch Phượng Hoàng cũng biết nó làm cái trò gì, liền nghĩ tên ngu ngốc Cốt Đầu chắc chắn là chìm trong bể dấm* bị ngâm chua đến phát điên.

      *trong tiếng Trung, từ “dấm” đồng nghĩa với “ghen”

      Trong lòng thống khoái vô cùng. Cho ngươi cướp đoạt bảo bối của lão tử này! Ô ha ha, thấy , thấy , bảo bối của ta vẫn ta nhất!

      ...

      Lần này, kẻ có tính tình tốt như Tư Mệnh cũng có chút phát cáu. (à vâng, tui cũng suýt quên mất ông )

      Ni mã Bạch Phượng Hoàng thằng nhãi này có phải sinh ra đời để làm khổ người khác? ni mã phụng chỉ thượng đế xuống dưới tróc thằng nhãi này trở lại thiên đình lĩnh tội, vừa tìm tới Lam phủ, ghế ngồi còn chưa nóng đít, thiên đình bên kia lại truyền tin tới tên khốn kia trở về. vừa mới chạy về thiên đình phục mệnh, ni mã thượng đế bệ hạ lại giận dữ, nguyên nhân là thằng nhãi này cư nhiên lại im ỉm vô thanh vô tức chạy tới thế gian.

      Tư Mệnh lại phải hứng chịu cơn tức giận lôi đình của thượng đế bệ hạ, bị Nhị Lang Thần mạnh mẽ vang dội xách ra khỏi Lăng Tiêu cung đá xuống Nam Thiên môn. dẫm nát đụn mây dưới chân, lại kéo vạt áo choàng che dấu chân to tướng, thập phần muốn mắng người.

      Nhưng cho dù tức phát điên như thế nào, thượng đế thiên mệnh thể trái, chỉ đành lại phải đằng vân Lam phủ. Bạch Phượng Hoàng tên khốn này còn chưa trở về, Tư Mệnh cũng xung quanh tìm . Dù sao Hư Ngụy là sư phó Bạch Linh, dù thế nào cũng phải đưa Bạch Linh trở về đây, nên Tư Mệnh liền khí định thần nhàn chờ.

      Bạch Phượng Hoàng mang theo Linh Linh đằng vân quay trở lại Tuyền Châu, dọc đường , mỗi khi nhìn thấy dưới chân có non xanh nước biếc phong cảnh xinh đẹp gì liền dừng lại cùng Linh Linh chơi đùa giỡn. Mấy năm nay Linh Linh có xuống núi cũng đa phần là vì tróc , đến vội vàng cũng vội vàng, là chưa từng có cơ hội du sơn ngoạn thủy phen. trải nghiệm như vậy đối với nàng mà vừa tuyệt vời lại mới mẻ, nàng đường cùng Bạch Phượng Hoàng vui vẻ chạy đông chạy tây chơi đùa, giống như chú chim .

      Cốt Đầu ngốc ngốc theo phía sau, nhìn nàng lúc nào cũng nở rộ lúm đồng tiền như hoa với Bạch Phương Hoàng, ánh mắt nó liền bày tỏ nỗi ai oán lên lời.

      Tư Mệnh đợi ba ngày, Bạch Phượng Hoàng thằng nhãi này vẫn còn đường du sơn ngoạn thủy. Đám người Hư Ngụy đa phần cũng dưỡng tốt thương thế, liền muốn trước quay trở lại Nam Hoa. Tư Mệnh nghĩ rằng dù sao theo Hư Ngụy chắc chắn Bạch Phượng Hoàng cũng chạy được, liền gật đầu : "Cũng tốt, ta đây theo ngươi đường tới Nam Hoa."

      Vào ngày thứ hai khi mọi người quay trở lại Nam Hoa, Bạch Phượng Hoàng vị đại thần tôn này liền giá lâm bay tới.

      Ngày hôm đó mọi loài chim được Nam Hoa nuôi dưỡng đồng loạt dậy sớm, chúng nó quần kết thành đội bay , tiếng hót thanh thanh uyển chuyển cao vút. Cũng có vô số phi điểu từ bốn phương tám hướng bay tới, xoay quanh ở bầu trời Nam Hoa tụ hoài tán, số lượng đông đúc dày đặc đến
      [​IMG]
      Jeremej San, ThiênMinhwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :