1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký thuần dưỡng nghiệt đồ - Ninh Dung Huyên (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Đau tim quá :062::062::062:

    2. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 53: Kí Đắc Thế Tục (Nhớ trần tục) (Thượng)
      Dây lưng trắng đen bay bay trong gió, hai người đứng Tam Sinh Đài hôn nhau, ôn nhu triền miên, lại thắm thiết hay quyết tuyệt.

      Diêm Vương đứng nhìn từ xa, xoay tay cái, Tam Sinh Đài bỗng nhiên sáng rực.

      Lâu Nguyệt Đồng trợn to hai mắt, Tịnh Đế Liên xoay tròn nở rộ, tim sen như ngọc, đẹp khiến lòng người ta phải đắm say, vài cánh hoa rơi xuống bay vào Tam Sinh Kính, mặt kính như nước hồ nhộn nhạo nổi lên từng tầng rung động, bỗng chốc đem hai người hút vào.

      “ Người thể cảm động, ta cho người quay về điểm bắt đầu, tam sinh tam thế.” Diêm Vương lẩm bẩm , “ Xem cho kỹ, nàng ta tính kế người thế nào .”

      Đó là khi thế giới Thượng cổ sụp đổ, niên đại của lục giới mới bắt đầu, Thiên đạo vận chuyển, Thánh tôn sinh ra cùng Thiên Bi, ba nghìn đại thiên thế giới tượng trưng cho ba nghìn quy tắc, đạo tâm thanh tịnh, vô tư vô niệm.

      Chín mươi chín kiếp, chín mươi chín kiếp nạn phải vượt qua.

      Kiếp cuối cùng của là tình kiếp, Thánh tôn đạo tâm thanh tịnh và thông minh, đây có thể được coi là cửa ải dễ nhất.

      Trình Tử Xuyên vừa mở mắt ra liền nghe thấy thanh xe ngựa ồn ào náo động. có thể cảm nhận được ý thức của chính mình bám vào nam tử, hỉ cùng hỉ, bi cùng bi.

      Nhân gian, loạn thế.

      Nam tử này là con trai của Vương hầu và sủng phi, quyền thế ngập trời, vinh hoa phú quý, ba nghìn sủng thê, muốn gì có đó, nhưng khi đặt đủ loại mê hoặc của thế gian trước mắt , lại hề bị lay động. Có lão đạo sĩ quả quyết rằng trời sinh đạo cốt, thích hợp tu tiên, liền bị Vương hầu đuổi ra khỏi cửa.

      Sủng phi bất an, sợ rời nên liền lặng lẽ ban cho nhũ danh: “Kí Đắc Thế Tục”, cả ngày gọi , nhưng càng về sau, càng trầm mê đạo pháp kinh thư, thân mang tiên khí, giống với công tử vương tôn, quả là ứng với câu kia của vị hòa thượng: “ Trời sinh đạo cốt”.

      Biến cố phát sinh khi lên mười lăm tuổi. Vương hầu qua đời, con trai của Vương hậu đăng vị, sủng phi mang tội danh phạm thượng, dùng ba thước lụa trắng treo cổ ra . Kí Đắc Thế Tục bị giam trong ngục, người tới gặp, Vương hậu muốn bỏ đói đến chết.

      Con của Vương hậu có nhũ danh là Ngô Đồng, thiên chân hồn nhiên, mười tuổi. lần, nàng vui đùa qua nơi này, thấy thiếu niên bị nhốt dưới bức tường đổ liền cảm thấy đành lòng, tìm đồ ăn cho , cứu về, từ đó trở luôn gạt đầy tớ chạy đến với , gió mặc gió, mưa mặc mưa.

      tình cảm huynh muội kỳ dị thân mật liền được hình thành.

      Ngô Đồng ngây thơ lại thông minh, biết được tâm của Kí Đắc Thế Tục liền vụng trộm sai người mang hài cốt của sủng phi ra ngoài, an táng tốt.

      Ơn cứu mạng mẫu thân qua đời, đối với Kí Đắc Thế Tục, nàng mang ơn tái tạo.

      Vô luận là loại tình cảm nào, thể .

      Về sau, Vương hậu chịu nổi những lời đồn đại, lại thấy còn sống sau tháng liền lập tức sợ hãi, quyết định bắt lưu vong.

      Trước khi , Ngô Đồng tự tay mang bữa cơm cuối cùng đến cho , tiểu nương đáng nghiêm túc : “ Ngươi đừng trách mẫu hậu ta có được ? Ta rất nhớ rất nhớ ngươi, ca ca.”

      Ngày thường nàng chỉ thích gọi bằng nhũ danh, đây là lần đầu tiên gọi là ca ca. Là tiếng ca ca thân mật, phải “huynh trưởng”.

      Mười năm sau khi rời khỏi vương đô, ngoại trừ thanh của Vương hầu và sủng phi, tiếng “ca ca” đó chung thủy tồn tại trong lòng Kí Đắc Thế Tục, mãi mãi tan.

      Những người ủng hộ Kí Đắc Thế Tục đăng vị cùng nhau rút khỏi vương đô, mười năm sau, vương đô phản loạn, địch quốc xâm lược, Quốc quân tại ngu ngốc bất lực, mọi người liền tìm Kí Đắc Thế Tục để lập lại trật tự, cứu nhân dân.

      Mùa hoa nở, Kí Đắc Thế Tục gặp lại Ngô Đồng, tiểu nương năm nào trưởng thành, trở thành thiếu nữ kiều, thân váy áo xanh nhạt, sáng rỡ tuyệt luân, loạn trong giặc ngoài làm ảnh hưởng đến dáng vẻ tươi cười của nàng, như ánh mặt trời bừng bừng sinh cơ, người gặp người thích.

      Họ cùng nhau đua ngựa, lên núi ngắm mặt trời lặn, sóng vai chèo thuyền hồ, ban đêm ngồi cùng nhau dưới ánh đèn lập lòe... Ngô Đồng nổi điên như đứa trẻ, kéo chạy khắp nơi, cuối cùng kéo đến cung điện nơi bị giam năm đó.

      “ ... Ta phải rồi, Vương huynh định đám cưới cho ta. Ngươi có thể trở về cùng ta mấy ngày này, tốt.”

      Khi nàng , mặt có bi thương, chỉ có chút tiếc nuối.

      lên tiếng, Ngô Đồng nghiêng đầu lại : “ Ngươi trầm mặc như vậy, thảo nào nương nào thích ngươi! Đúng rồi, ta quên hỏi, ca ca, ngươi có người trong lòng ?”

      Kí Đắc Thế Tục ngẩn ngơ, nghiêm túc suy nghĩ chút, cầm tay nàng, chậm rãi trả lời: “ Thích... ngươi.”

      Ngô Đồng cười tiếng: “ Ta là muội muội của ngươi, ngươi đương nhiên phải thích ta, ta là... Thôi, ta có ngươi cũng hiểu, chúng ta cùng về .”

      Kí Đắc Thế Tục quả hiểu, chỉ đơn thuần là thích ở bên Ngô Đồng, thích nhìn nàng cười, thích nghe nàng gọi tên , mặc kệ thân phận của nàng ra sao.

      Đám cưới cuối cùng cũng thành công, Ngô Đồng vụng trộm bỏ chạy giữa đường. Nàng là nương thông minh và có chủ kiến, chuyện này khiến lệnh quốc quân giận dữ, nhưng Kí Đắc Thế Tục lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn nào.

      Quốc quân phái người tìm nàng về, Kí Đắc Thế Tục đứng dậy, : “ Để nàng tự do.”

      Quốc quân tức giận: “ Để nàng tự do, ai buông tha cho chúng ta? Ai có thể chống đỡ kẻ thù bên ngoài? Ai có thể phá giải cục diện tại?”

      Kí Đắc Thế Tục thản nhiên đáp lại: “ Ta có thể.”

      Cả điện ngạc nhiên, có lấy tiếng động, thong dong thay chiến bào, đến biên ải.

      Ngô Đồng chạy xa, họ gặp nhau ở biên ải, câu đầu tiên khi nàng nhìn thấy là: “ Ngươi là tên ngu ngốc!”

      Kí Đắc Thế Tục : “ Ngươi cũng thế.”

      Ngô Đồng ôm mặt, vành mắt đỏ lên: “ Nếu quốc gia này phải dựa vào đám cưới để kéo dài hơi tàn, vậy ngày diệt vong cũng còn xa. Ta thà rằng chết chiến trường cũng muốn sống sót như công cụ. Nhưng, ta nghĩ đến chuyện người chịu trận lại là ngươi, mẫu hậu và Vương huynh đều có lỗi với ngươi, tại sao ngươi phải bán mạng vì họ? Bước ra đây bước, ngươi nhất định phải chết, cho dù thắng, Vương huynh cũng tha cho ngươi!”

      Kí Đắc Thế Tục tìm được khăn, liền đưa y phục sạch cho nàng lau nước mắt, ôn nhu trả lời: “ phải vì họ, vì ngươi, vì quốc, vì gia.”

      đơn giản, nhưng Ngô Đồng lại hiểu.

      Sớm sớm chiều chiều, ngày đêm dài dằng dặc, dưới trận bàn chiến lược, khăng khít ăn ý làm người ta sung sướng... Nhưng chút tình cảm này, sớm biến chất trong vô tình.

      Ý thức của Trình Tử Xuyên bám lại người Kí Đắc Thế Tục, tình cảm của thắm thiết mà thuần túy, nhưng trong những phương diện khác, lại nhận ra chân tướng - - Ví dụ như chuyện của Ngô Đồng. Ngô Đồng chết, thiếu nữ thông tuệ mà giảo hoạt kia ra lại là người khác, nàng dùng những hành động tinh xảo để đảo lộn tình cảm của , những thứ hận kia, những thứ kỷ niệm kia, những thứ vui vẻ và bi thương kia... hết thảy, đều là giả.

      Chương 54: Kí Đắc Thế Tục (Hạ)
      Khi Kí Đắc Thế Tục gặp Ngô Đồng liền cảm thấy đó là tiểu nương ngây thơ thiện lương, nhưng Trình Tử Xuyên lại nhìn thấy mặt khác của việc - - Ngô Đồng này, lần khi muốn hái hoa trong vương cung, do chạy gấp quá nên lên cơn đau tim, qua đời. Xung quanh có người, sau đó, nàng vậy mà lại đứng dậy, tới bên dưới tán cây, dần dần biến thành thiếu nữ váy đen xinh đẹp.

      Khi đó Lâu Nguyệt Đồng còn rất bé, chỉ bé ở vẻ bề ngoài, mà còn có những dấu vết của năm tháng trong ánh mắt và vẻ mặt, hơi lộ ra vẻ non nớt, nhưng ngoan tuyệt từ trước đến giờ đều thay đổi.

      Lâu Nguyệt Đồng cứu Ngô Đồng, ngược lại, nàng khóa hồn phách Ngô Đồng trong người, lấy bản thân thay thế, đến bên Kí Đắc Thế Tục.

      Sau mười năm, Lâu Nguyệt Đồng trong lốt Ngô Đồng mới thức tỉnh, bản tính của Ngô Đồng hoàn toàn khác với Lâu Nguyệt Đồng, ôn nhu mà yên tĩnh, rất nghe lời, vì thế mới đồng ý làm đám cưới.

      Trong mệnh số, tình kiếp của Kí Đắc Thế Tục căn bản phải là do Ngô Đồng mà là do nữ vương địch quốc gặp được chiến trường gây nên. Nàng ta cứu Kí Đắc Thế Tục, sau đó lưu luyến si mê , Kí Đắc Thế Tục hai mươi mấy năm tâm như nước lặng, hai ngươi dây dưa gần thập niên, cuối cùng Kí Đắc Thế Tục giết nàng, xem như kết thúc, từ đầu đến cuối chỉ có ân nghĩa, thương.

      động tình, là tình kiếp tự tiêu.

      Lâu Nguyệt Đồng tự tiện bóp méo mệnh số, nàng thay thế Ngô Đồng, lưu lại ấn ký trong lòng Kí Đắc Thế Tục khi còn chưa trưởng thành, tạm biệt lúc mềm nắn rắn buông - - Ma giới nhiều người vì nàng mà thần hồn điên đảo, nàng là ma nữ, những thủ đoạn này dùng rất quen tay.

      Nếu là Thánh tôn, đạo tâm thông minh, nhất định bị nàng dẫn dụ, nhưng Kí Đắc Thế Tục chỉ là phàm nhân, thấy được, sớm hãm sâu vào đó, Ngô Đồng lòng, , phải là Lâu Nguyệt Đồng trong lốt Ngô Đồng mới đúng.

      Thời cơ chín muồi, đến lúc tiểu ma nữ thu lưới.

      Địch quốc lui binh, chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc, Kí Đắc Thế Tục lòng tràn đầy vui mừng, lúc này lại thấy Ngô Đồng hấp hối. Sau đó, Quốc quân ban cho lệnh tử, đúng như Ngô Đồng , nếu thua chết, nếu thắng cũng chết, thể quay đầu.

      Trừ phi, tạo phản.

      Từ trước đến giờ, luôn muốn làm quốc quân, đế vương gì cả, chỉ muốn dắt tay Ngô Đồng rời xa những nơi ồn ào náo động, nghiêm túc với nàng câu: “ Ta thích ngươi”. Nếu Ngô Đồng muốn thành thân, cưới nàng, nếu muốn làm huynh đệ, ở bên nàng như vị huynh trưởng, nhàn rỗi ngắm hoa, chơi đùa cùng nhau, chỉ cần nàng nguyện ý, thế nào cũng được.

      Hoàng hôn buông xuống, cát bụi mờ mịt.

      “ Rượu độc là ngươi tự uống, Vương huynh muốn giết ngươi, lấy lí do ta là muội muội của ngươi, chúng ta thể cùng nhau ở chỗ, tình nghiệt chỉ mang lại tai họa. Chiến loạn vừa kết thúc, quốc gia chịu được rung chuyển. Ta chết mới tốt, Vương huynh có lí do để giết ngươi, ngươi cũng cần gây chiến.” Sắc mặt Ngô Đồng trắng bệch như tờ giấy, hít ngụm khí, khẽ, “ ... Huống chi ta có bệnh tim, vốn sống được bao lâu.”

      Kí Đắc Thế Tục chỉ thấy môi nàng khép mở, trong đầu trống rỗng.

      bi thương, phẫn nộ, tuyệt vọng của truyền vào lòng Trình Tử Xuyên, hung hăng khoét đao vào lòng , cho biết, đây chính là nỗi thống khổ khi mất người mình , dù thành tiên, thành thần cũng thể quên được.

      "... cần chết!"

      Quanh thân Kí Đắc Thế Tục mơ hồ tỏa ra ánh sáng, người phàm nhìn thấy được, nhưng Lâu Nguyệt Đồng lại có thể. Nàng duỗi tay biến thành bộ dạng vị đạo sĩ, đúng lúc tìm đến, hỏi Kí Đắc Thế Tục câu: “ Ngươi có muốn cứu nàng ?”

      “ Ngươi... có thể?”

      “ Nếu muốn cứu nàng, chỉ có thể dùng mệnh của ngươi để đổi. Ngươi tiếc buông xuôi tất cả sao?”

      Kí Đắc Thế Tục cúi đầu, cuối cùng liền bật cười. Nụ cười của trong trẻo như tuyết, trong nháy mắt lại tựa như trăng sáng mây tan, như tia nắng ban mai lộ ra xóa tan màn đêm u tối. Đây là thời khắc vui vẻ nhất trong đời, đại khái là vì, cuối cùng cũng có thể làm gì đó cho nàng.

      Thơ vạn cuốn, rượu ngàn thương.

      thích phàm trần, nhưng nếu phàm trần có nàng, là Kí Đắc Thế Tục.

      Lâu Nguyệt Đồng tính toán quá tốt, vung đao xuống rồi lại sát muối vào lòng người, lòng đau đến tuyệt vọng, đào lên sinh cơ... Trình Tử Xuyên trong lòng Kí Đắc Thế Tục lạnh lẽo, nhìn nàng lòng hay giả tạo, hoặc là, từ đầu đến cuối, vốn hề có chút lòng nào, nàng tự biên tự diễn cũng thực đáng sợ.

      Năm đó nàng có thể làm đến bước này, vậy tại sao?

      Trình Tử Xuyên tự nhận bản thân mình có được chân thành thuần túy như Kí Đắc Thế Tục, Lâu Nguyệt Đồng động tâm với Kí Đắc Thế Tục, có thể có vài phần tình cảm với ? Nếu như vậy, tình cảm của nàng đối với , có khác gì lần tự biên tự diễn nữa của nàng đâu?

      lạnh lẽo nhìn Lâu Nguyệt Đồng đạt thành mong muốn.

      Lấy mệnh đổi ân kết thúc, vì mà liều mình bắt đầu tình kiếp, huống chi trong lòng Kí Đắc Thế Tục còn có bận tâm, có tiếc nuối, có tình thuần túy mà mãnh liệt với Ngô Đồng... Đủ loại chấp niệm hình thành tạo nên nhân quả giữa hai người, tựa như sợi dây trói, kiếp này kiếp sau, họ tiếp tục gặp nhau, tiếp tục dây dưa dứt.

      Tình kiếp biến thành mệnh kiếp, Kí Đắc Thế Tục ở Minh giới trăm năm, cuối cùng nhìn thấy Ngô Đồng dắt tay vị hôn phu của nàng đến, cũng nhìn thấy Ngô Đồng hề quay đầu lại nhìn , chạy về phía cầu Nại Hà.

      thủ tiết vì nàng cả đời, nàng lại quen biết .

      trớ trêu làm sao.

      căn bản biết, đây phải “Ngô Đồng” của , mà “Ngô Đồng” ... chẳng qua cũng chỉ lợi dụng mà thôi.

      Mỗi lần cho rằng mình thống khổ nhất, nàng lại có thể tiếp tục khiến cảm nhận được thế nào là thống khổ hơn.

      hận đến khắc cốt ghi tâm, giao hội mờ mịt dần dần ăn mòn đạo tâm êm dịu, buông tay, nhưng thể quay lại Thiên Ngoại Thiên. Thiên Đạo nhận ra, cuối cùng cũng mang mất.

      Trình Tử Xuyên nhìn thấy “Ngô Đồng” , thấy nàng lạnh lùng nghe Mạnh bà giảng đạo lý, thấy nàng chút sợ hãi đối kháng cùng Thiên Đạo.

      Từ xưa đa tình trống hận, mộng đẹp từ đâu tới tỉnh dễ dàng.

      Hóa ra, đây mới chính là đáp án.

      Ý thức liền quay lại.

      Trình Tử Xuyên chưa từng cảm thấy mệt mỏi như thế bao giờ, phải thân thể mệt mỏi, mà là nội tâm mệt mỏi.

      Lúc trước tin tưởng nàng, cho dù nàng trở mặt muốn giết cũng tin, dứt khoát, giết cũng bằng phẳng, đây mới là tiểu ma nữ mà biết.

      Nhưng bây giờ, muốn chắc chắn rằng tin tưởng nàng, trừ khi kẻ ngốc.

      "... Trình Tử Xuyên?"

      Tiếng gọi này kéo quay lại đời thực, Tam Sinh Đài, nàng đứng đối diện với , vẫn là dung mạo khi trước, nhưng nhìn được, cũng muốn nhìn lại.

      “ Nàng còn nhớ... Kí Đắc Thế Tục ?” Trình Tử Xuyên tự chủ được lên tiếng.

      Lâu Nguyệt Đồng mờ mịt: “ Kí Đắc Thế Tục? Đó là ai?”

      Diêm Vương cho Trình Tử Xuyên nhìn lần, cảm giác qua đời, nhưng thực ra mới chỉ trong nháy mắt.

      Ngược lại, thứ Lâu Nguyệt Đồng thấy được, chính là phương pháp chặt đứt khế ước.

      Khi trước nàng tự bóp méo ký ức của chính mình, căn bản nhớ người nào tên là Kí Đắc Thế Tục, dù nghe được Mạnh bà kể chuyện trước kia cũng nhớ .

      Nhưng điều này cũng ngăn cản được quyết định của nàng: “ Trình Tử Xuyên, ta muốn phá khế ước.”

      Trình Tử Xuyên nhìn thấy vẻ mặt của chính mình, nếu nhất định biết giờ có bao nhiêu khó coi. người, đến sâu đậm, việc này chẳng khác nào hai tay tự dâng lên vận mệnh của chính mình cho nàng.

      Lòng bàn tay nắm chặt đến mức ứa máu, Trình Tử Xuyên rũ mắt, vẻ mặt chậm rãi trở nên lãnh đạm như ban đầu, thực cốt đau nhức thể kìm nén được. là Kí Đắc Thế Tục, là Thánh tôn, là Trình Tử Xuyên, từng người từng người đều bị hủy hoại trong tay tiểu ma nữ. Chín mươi chín kiếp có ký ức, đây mới là tình kiếp thể vượt qua.

      Kí Đắc Thế Tục biến thành Thánh tôn, Thánh tôn chuyển thế thành Trình Tử Xuyên, cốt là để vượt qua đại kiếp cuối cùng ấy.

      Chuyện cho tới bây giờ, Trình Tử Xuyên mới hiểu .

      Chiến Hoàng Thần quân, Phù Tang, u hồn, Diêm Vương, khế ước thượng cổ, Tam Sinh Đài... tất cả mọi thứ đều như cảnh cáo , và nàng như sao Sâm và sao Thương, khi gặp nhau, phải chết chính là nàng vong.

      cần lưu tình, cũng thể lưu tình.

      Sau tất cả mọi thứ, đây mới chỉ là mở màn mà thôi.

      Trống trận gõ vang, Lâu Nguyệt Đồng lại ngửi thấy mùi khói thuốc, giống xưa, vô cùng nguy hiểm.

      Chỉ thấy Trình Tử Xuyên giương mắt, thản nhiên cất lời: "Xin cứ tự nhiên."

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      huhu ... oaoa ... 2 chị ngọt ngào chưa bao lau lại ngược nhau nữa rồi. >.<

    4. tunguyetminh

      tunguyetminh Well-Known Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      1,142
      Chương 55: Tương thông

      Muốn chặt đứt khế ước, mỗi người đều phải ép ra giọt máu tim, cách khác, việc này tương đương với chuyện cắt cái miệng, lấy nửa cái mạng, chỉ đơn giản là thống khổ bình thường.

      Ánh sáng tỏa ra từ Tam Sinh Đài giống như trước, xiềng xích vô hình hóa thành hữu hình, quấn quanh thân thể hai người, thấy được vô cùng ràng.

      Tam Sinh Kính như chiếu thẳng vào tim họ.

      Hai tay Lâu Nguyệt Đồng mở rộng, trong nháy mắt lấy ra giọt huyết châu, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, thân thể run rẩy. Lấy ra giọt máu này khiến nàng cảm thấy như tự móc tim mình, đau đến mức chỉ muốn ngã xuống đất lăn lộn, nhưng nàng cố cắn răng, hít hơi dài rồi dùng hết sức nhịn xuống.

      Trình Tử Xuyên liếc qua, cũng đưa ra giọt máu, nhưng dường như cảm nhận được đau đớn, vẻ mặt hề biến đổi.

      Tam Sinh Đài phát ra thanh rung chuyển, hào quang bao phủ, thanh đao lên, xiềng xích bị chặt đứt.

      Lâu Nguyệt Đồng phun ra ngụm máu, ôm chặt lồng ngực mình; hồn phách của Trình Tử Xuyên cũng cảm nhận được nhức nhối. Hai người đều tổn thương nguyên khí nặng nề, trong lòng lại như mất thứ gì quan trọng, yên ắng vắng vẻ.

      kịp nhìn nhau cái, lối về nhân gian mở ra, hai người đều bị hút vào, biến mất tại Minh giới.

      Diêm Vương thu tay lại, thở dài: “ Thần quân hiếu chiến, quyết thể để đoạt vị, ma nữ phản nghịch, cuối cùng cũng chỉ làm hại lục giới... Thánh tôn, mong ngài sớm quay về vị trí cũ của mình.”

      Nhân gian, hoàng hôn buông xuống, yên tĩnh đến cực điểm, thanh quạ đen vỗ cánh rời khiến gian càng thêm phần quái dị và đáng sợ.

      Phù Tang tĩnh tọa bên cạnh Trình Tử Xuyên, hề nhúc nhích phòng thủ.

      Đột nhiên, khóe miệng Trình Tử Xuyên tràn ra tia máu, ho khan tỉnh lại. đưa tay lau , kịp giải thích, lập tức : “ Chúng ta !”

      Phù Tang thấy thần sắc ngưng trọng, chút do dự nào liền đáp ứng.

      Vì trước kia họ được môn chủ Thương Nhai đưa vào, khi ra có ai ngăn cản. Hai người đường tiến ra khỏi Cửu U Môn, Trình Tử Xuyên lại phun ra hai ngụm máu to, hai mắt ảm đạm có lấy tia sáng.

      “ Tử Xuyên! xảy ra chuyện gì?” Phù Tang vội vàng đỡ , ánh mắt khẽ động, trâm gỗ đầu Trình Tử Xuyên lóe sáng, linh lực thảo mộc ôn hòa thuần túy này chính là thứ chữa thương tốt nhất cho .

      Trình Tử Xuyên trả lời: “ Khế ước đứt.”

      Lời này vừa ra, Phù Tang liền hiểu, hỏi nhiều mà chỉ : “ thể ở lại địa vực của ma tu, chúng ta nhất định phải trở về.”

      Trình Tử Xuyên gật đầu cái, Phù Tang liền nhíu mày: “ Cách để quay về tại chỉ có thể là qua Hỗn Độn biên giới, bộ dạng này của ngươi...”

      " sao."

      Vừa nhìn được vừa hộc máu, hồn phách lại yên, Phù Tang rất lo lắng cho , nhíu mày thở dài. đảo mắt cái liền hóa ra chiếc thuyền , bảo Trình Tử Xuyên ngồi xuống điều tức, còn bản thân nhanh chóng thực thi pháp lực, vội vã bay về phía chân trời.

      Cùng lúc đó, Cửu U Môn xuất trận chấn động, thân ảnh Lâu Nguyệt Đồng ra, khóe miệng còn có tia máu, nàng hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nhìn biểu tình, cười giễu cợt tiếng, cúi đầu : “ Chạy cũng nhanh!”

      “ Tỷ tỷ, ngươi nhanh vậy phản bội sao?” Dù là Lâu Dịch Dương cũng nhịn được cảm thấy kinh ngạc trước tốc độ trở mặt của hai người họ.

      Lâu Nguyệt Đồng đáp: “ Chưa từng bắt đầu, tại sao lại phải phản bội?”

      Khóe miệng Lâu Dịch Dương giật giật, vậy các ngươi thân mật lúc trước là cho chó xem sao?

      Lâu Nguyệt Đồng mặc kệ nghĩ gì, nhắm mắt lại điều tức: “ Gọi Thương Nhai đến, ta có việc phân phó cho .”

      Bộ dáng nàng khi trước còn có được chút ôn hòa, sau khi trở về từ Minh giới liền khác hẳn, mi tâm lên vẻ uy nghiêm và lệ khí khiến ai dám khinh thường - - ít nhất là Thương Nhai bị ném đến nghĩ như vậy.

      “ Ma quân có gì phân phó?"

      “ Bên phía đạo tu kia...” Lâu Nguyệt Đồng khép hờ mắt, giọng nhàn nhạt, “ Tô Duyên có tin tức gì truyền về sao?”

      Thương Nhai sửng sốt, đề phòng việc nàng hỏi vậy, mặt ra vài phần kinh hãi.

      cần bày ra vẻ mặt này, nếu phải bên cạnh ta có người báo tin, ngươi có thể biết được hành tung của ta sao? Còn vừa vặn gặp nhau bên ngoài Thiên Lâm Thành? Tô Duyên quản lý phòng đấu giá nhiều năm như vậy, có thể vô duyên vô cớ cho ta cầu gì được nấy?” Lâu Nguyệt Đồng thuận miệng vạch trần sơ hở, “ Đừng đùa với ta, vẫn là , ngươi chỉ nghe lời Lâu Dịch Dương, chẳng hề đem Ma quân rời bảy trăm năm là ta để vào trong mắt?”

      Mồ hôi lạnh của Thương Nhai chảy xuống ướt đẫm lưng áo, Lâu Dịch Dương nhìn cái, quay đầu cười : “ Đây chỉ là việc , chưa kịp báo cho ngươi, chẳng qua cũng cảm thấy việc này xứng tầm với tỷ tỷ mà thôi...”

      “ Xảo ngôn loạn ngữ, nịnh hót gì đều miễn hết .” Lâu Nguyệt Đồng mở mắt, cũng cười cười, “ Vị trí càng cao càng nhiều người nhăm nhe, Dịch Dương, ngươi trở thành Ma chủ lâu như vậy, chút dã tâm cũng có sao?”

      Lâu Dịch Dương thu lại bộ dạng tươi cười, thở dài: “ Đương nhiên phải có.”

      Đế vương nhân gian luôn muốn cả giang sơn cả mỹ nhân, Lâu Dịch Dương nếu có chút dã tâm này cũng trở thành Ma chủ.

      “ Có dã tâm là tốt, đúng lúc ta cũng có.” Mắt thấy ánh mắt của Lâu Dịch Dương thay đổi, Lâu Nguyệt Đồng lơ đãng hỏi thêm, “ Vậy vấn đề tại, người đưa đến nghe lời ngươi, hay nghe lời ta?”

      Lâu Dịch Dương cẩn thận dò hỏi: " Tỷ tỷ muốn làm gì?"

      Lâu Nguyệt Đồng đáp: “ Ta đánh giá qua cả địa vực của đạo tu và ma tu, tại sao lại cảm thấy bên này lớn bằng bên kia? Sông Định Giới, Hỗn Độn biên giới, tuy dễ nghe là ước định chung giữa hai bên nhưng ra cũng chỉ là thỏa hiệp của mình ma tu mà thôi, vậy mà các ngươi đến nay đều vẫn luôn co đầu rụt cổ.”

      Lời này quả hề lưu tình, sắc mặt Thương Nhai có chút khó coi nhưng lại hề phủ nhận.

      Lâu Dịch Dương nhận ra ý tứ của nàng, ánh mắt chợt lóe lên, giọng điệu như sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “ Tỷ tỷ muốn hủy diệt Hỗn Độn biên giới và sông Định Giới? Sau đó sao?”

      Lâu Nguyệt Đồng đứng lên: “ Đương nhiên là đánh qua, còn có thể thế nào? Hóa ra các ngươi có suy nghĩ này sao?”

      Thương Nhai: "..."

      xem như được lĩnh giáo cái gì gọi là lên tiếng thôi, khi lên tiếng lập tức khiến người ta hoảng sợ rồi.

      Đương nhiên cũng có suy nghĩ này, nhưng còn nhiều thứ phải lo lắng, thể quyết đoán ngoan tuyệt được như vậy. khi hai phe khai chiến, nhân gian hỗn loạn thành cái gì rất khó để tưởng tượng ra.

      “ Thiên Bi sớm bị nứt, lục giới sớm muộn cũng lần tẩy bài, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. trước bước hơn phần tiên cơ, bằng ngồi đợi bản thân bị tiêu diệt sao?”

      Lời này đúng lời trong lòng Thương Nhai, trong đầu chợt lóe qua vô số hình ảnh. nhìn Lâu Dịch Dương có chút ý tứ ngăn cản, lâu sau liền nghiêm túc cúi người: “ Thuộc hạ nguyện theo Ma quân!”

      Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày nhìn về hư , có người muốn ổn định trật tự, nàng lại càng muốn làm loạn triệt để.

      Ván cờ bắt đầu, đây là bước đầu tiên của ta, Trình Tử Xuyên, ngươi định đối đầu thế nào?

      Mặt trời lặn rồi lại mọc, Hỗn Độn biên giới mang cảnh tượng khác.

      Sở dĩ bị gọi là Hỗn Độn biên giới, là vì nơi này loại người gì cũng có, có thể có những ma đầu bề ngoài bé nhưng lòng dạ độc ác, có thể có những tên giết người như ngóe nhưng ra lại là người tốt... Nhưng Trình Tử Xuyên và Phù Tang vừa tiến vào, lập tức liền bị vây quanh.

      Những ánh mắt có ý tốt kia như của những dã thú bị bỏ đói từ lâu, hận thể cắn nuốt họ đến xương cốt cũng chừa.

      “ Những thứ tạp chủng này giao cho ta là được!”

      Phù Tang để Trình Tử Xuyên động thủ, khẽ hít hơi, nguồn gốc thần mộc dung hợp được trực tiếp quét ngang ngàn dặm, những tên ngấp nghé họ lập tức phải đường vòng.

      “ Ngươi còn chưa tu được bản thể, đừng quá manh động.” Trình Tử Xuyên nhắc nhở.

      Phù Tang thở dài: “ Làm sao hiếu thắng bằng người vừa mù vừa thổ huyết vừa hồn phách yên như ngươi? Lúc trước ta rồi, ngươi nên trêu chọc tiểu ma nữ kia... Được được được, đừng nghe ta, ta đề cập đến chuyện này nữa. Ngươi có nghĩ nàng đuổi theo ?”

      “ Chặt đứt khế ước, nguyên khí của nàng cũng tổn thương nặng nề, vài ngày sau động thủ, nhưng sau đó ta thể .” Trình Tử Xuyên gõ gõ lên vách thuyền, suy nghĩ chút, “ Thậm chí, nàng còn có thể tạo ra động tĩnh lớn hơn...”

      “ Động tĩnh gì?”

      “ Ví dụ như... trực tiếp hủy diệt Hỗn Độn biên giới.”

      Hủy diệt Hỗn Độn biên giới, nhân giới đại loạn!

      Vẻ mặt Phù Tang đại biến: “ Tử Xuyên, ngươi có biết , lục giới càng loạn, Thiên Bi nứt ra càng nhanh, nàng có dự mưu...”

      Trình Tử Xuyên nâng tay, mặc dù đôi mắt ảm đạm nhưng lại tỉnh táo đến cực điểm: “ Nàng ra chiêu, chúng ta tiếp chiêu, sợ gì? phải là có cách giải quyết.”

      Phù Tang nhìn chằm chằm lúc lâu, sau đó mới hỏi: “ Ngươi có thể nhẫn tâm đối phó với nàng?”

      “ Đây phải vấn đề nhẫn tâm hay , ta vốn phải nên chịu trách nhiệm chuyện này.” Trình Tử Xuyên hai mắt nhìn thẳng như thể Lâu Nguyệt Đồng giờ ở bên cạnh, chậm rãi , “ Hơn nữa, nàng hi vọng ta hạ thủ lưu tình với nàng."

      Theo cách của Lâu Nguyệt Đồng, nàng là kẻ mạnh, có tôn nghiêm của kẻ mạnh.

      Phù Tang ngẩn ra, đột nhiên có loại ảo giác - - cho dù khế ước giữa Lâu Nguyệt Đồng và Trình Tử Xuyên bị chặt đứt, họ vẫn tâm ý tương thông như vậy. Nàng hiểu , cũng hiểu nàng, dù cách nhau ngàn dặm, dù đến chết cũng ngừng, theo mức độ nào đó, ra họ đều cảm thấy thích thú.

      Chỉ có ngươi mới có thể trở thành đối thủ của ta, chỉ có ta mới xứng chém giết cùng ngươi.

      Đây... chính là loại cảm giác khi gặp được đối thủ ngang tầm sao?
      tart_trung, Xu trần, Thùy Dương9512 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      các chị cứ ngược nhau thế à?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :