1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      đúng là gia đình cực phẩm
      bánh ngọt có khi nào là tần chính sắp xếp k
      Carol thích bài này.

    2. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      Đọc chương này tự dưng thấy nghẹn nghẹn... nghĩ cũng thấy tội tội, cơ mà nghĩ đến Tần Chính giày vò như nào mà khiến cho Y Y từ trở nên như bây giờ lại thấy đáng...:th_15::th_15::th_15:
      K biết việc gì sau này có thể "hồi sinh" trái tim Y Y ?:th_9:
      gió đông bắcCarol thích bài này.

    3. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      T thấy ngược Tần Chính zậy chưa đủ. Đề nghị ngược thêm :05(1)::05(1):
      HenlunCarol thích bài này.

    4. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Tần Chính đúng là ko nắm bắt ơ hội mà . cảm ơn bạno∩_∩o
      Carol thích bài này.

    5. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      Chương 39: Đợi Mở Miệng Van Xin.

      Đường Y Y ở Thiên Thai, bên cạnh là Lý Mi, hai người nằm ở lan can tiêu thực.

      “Y Y, từ khi bệnh viện nhi đồng chuyển đến tiểu khu bên cạnh của chúng ta, giá nhà ở tăng liên tục, gần nhất tăng thêm ba vạn.”

      Lý Mi gặm ngón tay, đây là thói quen khi gặp chuyện phiền lòng, do dự - “ ít hộ gia đình trong tiểu khu bán nhà, theo như tớ biết, có ba hộ bán xong rồi, lấy được tiền mua nhà ở khu khác tốt hơn chút, tớ và lão Điền vì chuyện này cãi lộn tới mức thiếu chút nữa ly hôn.”

      Đường Y Y sững sờ - “Ly hôn?”

      hoang mang giương mắt lên nhìn, hiểu vì sao hai người lại xung đột đến mức đó.

      “Uhm.” – Lý Mi thở dài – “Phòng đó lúc trước trùng tu, thiết kế, kể cả nội thất bên trong, đều do hai người làm, tốn rất nhiều tâm tư, cộng thêm phần tớ khá kén chọn, lựa lựa lại, khoản thời gian đó suy nghĩ quá nhiều, tinh thần suy nhược, dính giường là ngủ liền.”

      Đường Y Y hỏi Lý Mi – “Lúc đó hai người mua nhà bao nhiêu tiền mét vuông?”

      “Chưa tới 9000.” Lý Mi – “Nếu bây giờ bán sinh lợi rất nhiều, số tiền đó bọn tớ có thể cải thiện chất lượng cuộc sống.”

      thao thao bất tuyệt xong, mặt Lý Mi lộ ra và phần đùa cợt – “Tớ cảm thấy, tiền này nếu có được có thể rất tà môn, khi có được món tiền khá lớn, con số chi ra cũng phải ít.”

      Nhu cầu vật chất của con người tăng theo số tiền gởi ngân hàng, hạn chế.

      Đường Y Y có chút cảm xúc dao động – “Vậy hai người thương lượng xong chưa?”

      thương lượng được, vừa mở miệng lập tức cãi vả.” – Giọng Lý Mi đầy cảm khái – “Tớ và lão Điền đều so giọng xem giọng ai lớn, tại càng cảm thấy quan điểm của hai người bất đồng với nhau.”

      Lúc trước cũng biết vì sao hai người vừa mắt nhau, quen nhau, cảm giác của thời điểm đương ra sao cũng quên mất.

      Bầu khí hơi ngột ngạt, Đường Y Y lấy điện thoại di động ra – “Nhà của hai người ở cư xá nào?”

      Lý Mi – “Gia Uyển Cẩm Tú.”

      Đường Y Y lướt di động – “Giá ở thời điểm tại là tốt nhất, sắp tới chính phủ ép giá xuống, lúc đó giá xuống thấp.”

      Lý Mi nhìn chăm chăm – “Cậu cũng cảm thấy nên bán căn nhà đó ?”

      Đường Y Y lòng – “Hơn trăm vạn phải là con số .”

      “Hai người phải dự định có con trong vài năm tới hay sao? Có số tiền đó, cuộc sống của hai người thoải mái hơn nhiều.”

      Lý Mi gặm móng tay theo thói quen – “Để tớ suy nghĩ lại.”

      “Cậu quyết định nhanh , trước tiên tìm căn nào vừa ý trước, rồi tìm đại lý bán.”- Đường Y Y – “Chỉ cần vấn đề gặp phải vi phạm nguyên tắc, còn những chuyện khác, cậu phải bình tĩnh chút, đến bước cuối cùng, những lời nên nên ra.”

      “Hai người ở bên nhau nhiều năm, điều này dễ dàng chút nào.”

      “Điều này tớ biết.” Lý Mi thản thốt tiếng – “Tình trạng của tớ và lão Điền người ta người gọi là…cái gì…thời điểm nguy hiểm sau bảy năm, mỗi lần có chuyện làm cho đối phương máu chảy đầm đìa bản thân khó chịu.”

      Khóe miệng Đường Y Y giật giật.

      và Lý Mi ở Thiên Thai thêm lúc, trở lại văn phòng, nhìn đến cuộc gọi nhỡ điện thoại di động, cầm điện thoại bỏ lên bàn, điềm nhiên như pha trà.

      Bên trong xe, Tần Chính gọi cú điện thoại, đầu bên kia có người nhắc máy, trong cơn giận dữ, sắc mặt trầm xuống.

      “Trở về công ty.”

      “Dạ.”

      Lục Sơn lên tiếng thưa.

      Dọc theo đường , bên trong gian chật chội của xe, áp suất bầu khí xuống thấp, khiến mọi người rét mà run.

      Cho đến khi Tần Chính bước vào thang máy, đến phòng làm việc thấy được người muốn tìm, ngọn lửa giận bị kiềm hãm trong lòng ngực bộc phát, trong chốc lát phá hủy lý trí của .

      Vẻ mặt của kinh khủng vô cùng.

      Thạch Tiến đứng bên cạnh nuốt nước miếng liên tục, mồ hôi lạnh rỉ ra thấm vào máu.

      Hôm qua Thạch Tiến bị cảm lạnh, ngủ trễ, hôm nay lại bị tiêu chảy, trước khi vào nhà vệ sinh liếc mắt thấy Đường Y Y bận rộn làm việc máy tính có gì bất thường.

      Cho đến khi Thạch Tiến bước ra khỏi nhà vệ sinh thấy người đâu.

      Bên tai vang lên giọng lạnh như băng – “Người đâu?”

      Thạch Tiến lắp ba lắp bắp – “ …”

      lại tiếp, tiếng lưu loát hơn lúc nãy – “Tổng tài, có thể ấy ở phòng thiết kế, bên phòng Lý Mi.”

      Lông mi Tần Chính nhíu chặt, bóng mờ rợp xuống – “Gọi qua phòng thiết kế.”

      Thạch Tiến lập tức bước lên gọi điện thoại, Hách Tình nhắc máy Lý Mi vẫn làm việc trong phòng, nhưng thấy bóng dáng Đường Y Y.

      Thạch Tiến lau mồ hôi trán, cả người khẩn trương, bụng dạ yên.

      Trong bầu khí đầy áp bách xuống thấp dần theo tiếng của Thạch Tiến.

      Khóe môi Tần Chính mím thành đường thẳng, lãnh khốc, sắc bén – “Đến phòng điều khiển nhìn camera giám sát xem.”

      Thạch Tiến lập tức bước dám chậm trễ đến phòng bảo an.

      lúc sau, nhanh chóng cầm video trở về.

      Tần Chính ngồi ghế, hai tròng mắt băng hàn nhìn chằm chằm màn hình chiếu video.

      Từ trong video cho thấy, ngồi làm việc bình thường, cho đến khi nhận được điện thoại mới bước ra ngoài, lúc bước cả người vội vàng, bước chân hoảng loạn, hết sức bình thường.

      thăm dò Lưu Đình Vân.”

      Lục Sơn khom lưng lên tiếng – “Dạ, tiên sinh.”

      Khi Lục Sơn bước qua người Thạch Tiến, hạ thấp giọng, rỉ tai Lục Sơn – “Có thể ở khu vực gần công ty.” – Chưa tới mười phút, Đường Y Y có thể chạy đâu? ấy cũng thể mọc cánh, chẳng lẽ ấy có thể bay lên trời?

      Thạnh Sơn đáp trả năm chữ - “Tự cầu phúc cho mình.”

      Thạch Tiến duỗi tay nới lỏng cà vạt cổ, trong nội tâm cự tuyệt phải nghiền ngẫm mấy lời kia, cảm giác bản thân đúng là bị xúi quẩy.

      Tổng tài cũng kỳ lạ, Đường Y Y chỉ cần khuất tầm mắt là ta lập tức nổi điên.

      Đâu phải là trẻ con, mà phút rời bỏ? Thạch Tiến nhịn được châm chọc trong lòng.

      Ngay khi Tần Chính phái người tìm Đường Y Y khắp bốn phía, chạy đến bệnh viện tìm Lưu Đình Vân.

      Lúc trước, chỉ có sắc mặt của Đường Y Y tái nhợt, còn Lưu Đình Vân lúc nào cũng hồng hào khỏe mạnh, nhưng lúc này, làn da so với Đường Y Y còn trắng hơn, lộ ra vẻ căng thẳng khó nén và bất lực.

      Đường Y Y bước tới, đứng bên cạnh , lên tiếng.

      Từ khi nhận được điện thoại của , Đường Y Y có rất nhiều điều muốn , nhưng được điều gì.

      Trái, phải, trước, sau Lưu Đình Vân đều có người ngồi, ai cũng cuối đầu lướt di động, chỉ có ngồi đó hai mắt trống rỗng.

      đứng người lên, đứng cùng với Đường Y Y, hai người im lặng mặt đối mặt, trước sau đến đứng vào trong góc.

      Đường Y Y nhíu mày – “Đình Vân, cậu suy nghĩ xong chưa?”

      Lưu Đình Vân – “Rồi.”

      nghĩ sai, đứa bé này nhất định chính là đêm ở với Tiết Ngũ có.

      Ông trời có lẽ nhìn thấy nghiệp của bắt đầu có triển vọng, khó chịu, muốn đạp cước để té xuống.

      Đứa bé này của Tiết Ngũ, thể giữ lại.

      cũng muốn.

      Chỉ có trời mới biết thời khắc khi biết mình có thai, có biết bao nhiêu kinh hãi.

      “Người đến lúc xui rồi uống nước cũng mắc phải kẽ răng.”

      “Đúng là số mệnh.” – Lưu Đình Vân mỉa mai cười cười – “Lần này tớ phải công nhận.”

      Đường Y Y hỏi – “Tiết Ngũ biết chuyện này ?”

      Lưu Đình Vân lắc đầu – “ sao, tớ và ta có liên quan gì đâu, biết hay cũng có ảnh hưởng gì.”

      Đường Y Y thêm gì nữa, chờ đến lượt gọi tên Lưu Đình Vân.

      lát sau, loa thông báo gọi tên Lưu Đình Vân, dùng tay che mặt, hít sâu hơi – “Tớ vào đây.”

      Ngồi ghế, hai tay Đường Y Y nắm chặt lại, ngón tay vô ý thức móc vào mu bàn tay.

      Nhiều năm trước, cũng đối diện nỗi đau nhức giống Lưu Đình vân.

      phải chỉ đau đớn thuần túy, mà còn bao hàm tâm tình khiến con người ta khủng hoảng.

      Cảm xúc này kéo dài rất lâu, rất lâu sau.

      Cho dù nhiều năm trôi qua, cũng thoát khỏi hẳn.

      Là phụ nữ, là chịu tội

      Nếu người phụ nữ đó có người thương, mà tự mình phải đả thông cho bản thân, liếm láp vết thương, chờ thời gian dần trôi, thong thả, thong thả lành lại.

      Tay Đường Y Y chống trán, chờ Lưu Đình Vân làm giải phẫu.

      Đứng bên ngoài bệnh viện, mẹ Đường qua lại.

      Khi bà lái xe chạy lại nơi này, bản thân cũng biết chuyện gì xảy ra, ai bị bệnh.

      Di động trong túi rung lên, đổ chuông, mẹ Đường tránh người đường nghe máy – “A lô, tiểu Hi, mẹ…”

      Đầu bên kia tiểu Hi mở miệng cắt lời bà – “Mẹ, lúc này mẹ ở đâu? Sao con thấy mẹ đâu?”

      Mẹ Đường – “Mẹ ở bệnh viện.”

      “Cái gì?” Đường Hi cất cao thanh – “Bệnh viện?”

      “Mẹ bị gì?”

      Đến tột cùng bà nghe thấy giọng còn kiên nhẫn của con , vội giải thích – “ phải là mẹ, là chị của con, Đường Y Y.”

      Đường Hi khựng lại chút, giọng thay đổi, còn lo lắng – “ ấy xảy ra chuyện gì?”

      có.”- Mẹ Đường – “Mẹ cũng biết chuyện gì xảy ra.”

      Đường Hi – “Được rồi, con sắp tới rồi, gặp mặt tiếp.”

      Trong điện thoại truyền tới chuỗi thanh ngắt quãng, mẹ Đường phản ứng chậm chạp, lúc sau mới biết con cúp máy.

      Bà đứng tại cửa lớn bệnh viện, cũng được, ở lại cũng xong.

      Đường Hi chạy lại, vẻ mặt kinh ngạc – “Mẹ, sao mẹ còn đứng đây mà vào bên trong?”

      nghĩ rằng mẹ mình và Đường Y Y chuyện với nhau.

      Theo cái tình hình thế này, đúng là bản thân có suy nghĩ hão huyền, Đường Y Y vẫn cự tuyệt tiếp xúc dưới bất cứ hình thức nào với gia đình họ.

      Mẹ Đường kéo tay Đường Hi – “Chị của con còn chưa ra.”

      Đường Hi – “, chúng ta vào xem chút.”

      lâu sau khi đến tìm Đường Y Y lần trước công ty phá sản.

      Thái độ của bệnh viện cũng thay đổi rệt, như là giải quyết việc công, tiếng nhân tình với gia đình , tiền thuốc men được thiếu đồng.

      Có thể là Đường Y Y cản trở từ phía bên trong.

      Nếu làm sao khéo như vậy?

      Mẹ Đường có chút ít do dự - “Tiểu Hi, chúng ta vào sao?”

      Đường Hi cảm thấy kỳ quái hỏi – “ vào làm sao biết tình huống cụ thể bên trong?”

      Mẹ Đường vẫn còn do dự.

      Đường Hi chịu nhục nhã ở chỗ Tần chính, nghẹn muốn nổ ngực, giờ nhìn thấy mẹ mình cái dạng này, càng tức giận trong lòng.

      “Mẹ, cuối cùng mẹ nghĩ như thế nào? Chạy đoạn đường xa đến đây, phải là muốn Đường Y Y chi tiền thuốc cho ba hay sao?”

      như vậy…” Mẹ Đường dừng lời chút, chùi nước mắt ở khóe mi – “Tiểu Hi, bao nhiêu năm qua mẹ chưa cho chị con được cái gì.”

      “Mẹ mở miệng được, chúng ta về thôi.”

      Mặt Đường Hi xanh mét, nếu bỏ qua lúc này đến lúc nào? túm tay mẹ mình – “Mẹ, lúc này là lúc nào rồi mà còn vậy? Mẹ còn giữ thể diện làm gì?”

      “Mẹ ngại với Đường Y Y, vậy mẹ nhẫn tâm nhìn ba đau đớn, thống khổ?”

      Cả người mẹ Đường lung lây, quơ quơ, trong phút chốc bỗng dưng già mấy tuổi – “Chúng ta cũng cố gắng hết sức, ba con hiểu…”

      Đường Hi trừng to mắt – “Mẹ!”

      Người qua lại đường thoáng dừng chân lại, ghé mắt nhìn.

      Trong bệnh viện mỗi ngày qua sinh lão bệnh tử xoay quanh nhiều lần, nhìn cũng nhiều, nhưng vẫn thấy chán.

      Dù sao chuyện của người khác phải chuyện của bản thân, cảm xúc giống nhau.

      Mẹ Đường bị mọi người nhìn cảm thấy tự nhiên, bà dùng tay sửa lại đầu tóc, dùng hành động này che mặt mình lại.

      Trong lòng bà có điều hổ thẹn, giả vờ cây ngay sợ chết đứng, bình thản lạnh nhạt được.

      Người xem xung quanh ngày càng nhiều, mặt mẹ Đường tái nhợt – “Tiểu Hi, chúng ta thôi.”

      Đường Hi – “Nếu muốn mẹ tự .”

      Mẹ Đường cách nào được con mình – “Vậy mẹ về khách sạn trước, con về sớm chút.”

      thêm câu trước khi – “Có chuyện gì gọi cho mẹ.”

      Đường Hi bước vào bệnh viện mình.

      Tìm ở tầng vòng, thấy Đường Y Y, lại bước tiếp lên lầu hai, lầu ba, từng tầng .

      lát sau, Đường Hi tìm được người.

      mang ủng da cao mười cm, bước chân khá lớn.

      Đường Y Y nghe tiếng bước chân cạch cạch về phía mình, giương mắt, đồng tử hơi co lại.

      Đường Hi cầm ví da, mặt mỉm cười – “Sao? Nhìn thấy tôi giật mình?”

      Đường Y Y giả vờ thấy.

      Đường Hi bị để ý tới, nóng nảy, siết chặt ví – “ lo lắng cho bạn mình làm giải phẫu bên trong, sao lo lắng cho mình dù chút?”

      Đường Y Y nhìn ta, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng – “Đây là bệnh viện.”

      “Tôi đương nhiên biết ro.” Đường Hi cười haha hai tiếng – “Từ năm ngoái đến giờ tôi đều ngửi được mùi vị này, biết tôi ghét nó ra sao hay ?”

      biết ! bước lên trời ở Tần gia, có khi nào lo lắng cho cha mẹ người thân trong gia đình sống chết ra sao…”

      tiếng chát giòn đanh vang lên trong hành lang.

      Đường Hi ôm mặt dám tin – “ dám đánh tôi…”

      ta thét lên chói tai – “Đường Y Y, dựa vào cái gì mà đánh tôi?”

      Nhìn nàng, Đường Y Y lạnh lùng – “Cút xéo!”

      Loại ánh mắt như thế này được thấy lần thứ hai, thân thể Đường Hi run lên, nhưng đem cảm xúc xem xuống rất nhanh.

      hiểu nổi Tần Chính vừa lòng ở điểm nào.”

      Nghe thấy vậy, mặt Đường Y Y đổi sắc, như cười như – “ tự rước lấy nhục?”

      Giọng chắc chắn vô cùng.

      Mặt Đường Hi đỏ lên như tôm luộc, lựa lời mà – “Đắc ý gì? Cũng nhìn lại bản thân mình bao nhiêu tuổi? nghĩ xem Tần Chính ngủ với bao nhiêu năm nữa?”

      Huyệt thái dương giật giật, lời của Đường Hi kích thích mỗi đầu dây thần kinh của , nhưng mặt biểu ra chút cảm xúc nào, nhưng hơi thở lãnh tản mát ra từ trong xương .

      “Chuyện của tôi, mắc mớ gì tới .”

      Đường Hi cứng đơ.

      nghĩ tới bản thân nghe được lời thô lỗ này từ trong miệng của chị mình, trong nhất thời tinh thần kịp bình thường trở lại.

      “Đường Y Y, đến xấu hổ cũng có.”

      “Cút xéo.” Khẩu khí Đường Y Y lạnh lùng cực độ - “Chuyện của nhà chẳng liên quan gì đến tôi.”

      Khuôn mặt vốn dĩ vặn vẹo lại càng thêm vặn vẹo, Đường Hi – “Được lắm, Đường Y Y, do bức tôi.”

      “Tôi chống mắt lên nhìn xem, đồng nghiệp ở công ty, bạn bè, rồi mọi người nhìn thấy con người mặt kệ sống chết của cha ruột mình ra sao như mặt mũi ra sao!”

      Mùi nước hoa gay mũi dần tản , cảm giác buồn nôn của Đường Y Y từ từ giảm bớt.

      Chuyện còn chưa xong, đúng là đáng ghét.

      Bất quá, Đường Hi tìm Tần Chính là chuyện nằm trong dự liệu của .

      Đường Hi muốn giấu cũng giấu được ghen tị, hâm mộ đối với .

      Đường Y Y nghĩ cách đùa cợt trong đầu, nếu có thể, cam tâm tình nguyện thỏa mãn mong muốn của Đường Hi, hai tay dâng lên những gì có, để cho đối phương trải qua những gì mà ta gọi là “điều tốt đẹp”.

      Để xem ta có thể trải qua bao lâu, chống chọi được đến khi nào.

      Đáng tiếc, đây chỉ là ảo tưởng của Đường Y Y .

      có ai giống như , bị ma quỷ quấn thân.

      Đường Y Y làm suy nghĩ trong đầu, Đường Hi tự nhiên mà xuất ở bệnh viện, nhất định là người đàn bà kia gọi đến, bà ta theo từ công ty đến bệnh viện.

      Chỉ có duy nhất khả năng này.

      May là người , nếu ổn, ta nhận ra Lưu Đình Vân, đây lại là chuyện khác.

      Cửa phòng giải phẫu mở ra, Lưu Đình Vân làm xong giải phẫu, kéo thân thể suy yếu ra ngoài, cười với Đường Y Y cái, dùng nụ cười để những điều muốn với Đường Y Y.

      Mọi chuyện đều kết thúc rồi.

      Đường Y Y – “Tớ đưa cậu về nhà.”

      Lưu Đình Vân thong thả - “Y Y, tớ có làm trễ nải công việc của cậu ?”

      làm trễ nải.” – Đường Y Y – “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều.”

      Lưu Đình Vân đột ngột hỏi cậu – “Cậu chạy đến đây Tần Chính biết ?”

      Sắc mặt Đường Y Y lập tức thay đổi, đến giờ mới nhớ là điện thoại của vẫn để bàn làm việc.

      Nhìn vẻ mặt của , Lưu Đình Vân lập tức đoán ra đáp án – “Cậu về nhanh .”

      Đường Y Y an ủi – “ có gì đâu.”

      Dứt lời, đầu hành lang xuất và bóng người, người đàn ông trước ánh mắt thâm trầm, đen tối nhìn nghĩ gì.

      Nhìn thấy tình huống đột ngột thế này, Lưu Đình Vân hít khí, trong mắt chỉ có lo lắng và lo lắng.

      Đường Y Y nhìn Tần Chính bước về phía mình, sắc mặt bình tinh.

      đột nhiên phát giác bản thân mình sợ hãi Tần Chính.

      phát quỷ dị.

      Ánh mắt lia nhanh qua, thấy người vẫn bình an đứng đó, thái dương Tần Chính dịu xuống, bộ mặt nguội lạnh.

      Người con này biết đến đây bằng tâm tình như thế nào đâu.

      cũng muốn biết .

      Đỡ phải bị trào phúng mình.

      Nhất thời, bầu khí bị đông lại.

      Lưu Đình Vân vừa làm giải phẫu xong, cơ thể hư nhược, giờ phút này lại nhật thêm áp lực quá lờn từ Tần Chính, da đầu tê dại, cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

      Cũng may Tần Chính có ý làm khó Lưu Đình Vân, mở miệng – “Đưa ấy về.”

      Lưu Đình Vân khoát tay – “ cần, tôi tự lái xe được.”

      Hai người đàn ông, trái, phải, bước lại đứng cạnh Lưu Đình Vân, ý tứ rất ràng, cười gượng – “Vậy cảm ơn.”

      Lưu Đình Vân vừa bước , Đường Y Y bị đem vào trong xe, sau đó Tần Chính cũng ngồi vào bên cạnh. – “Vì sao nghe máy?”

      “Di động để ở phòng làm việc.”

      “Vậy sao?”- mặt Tần Chính nhìn ra tia cảm xúc nào – “Lưu Đình Vân gọi đến, em nghe điện thoại xong, cũng thấy cuộc gọi nhỡ điện thoại?”

      Đường Y Y lời.

      Ánh mắt Tần Chính ánh lên tia tàn nhẫn – “ chuyện!”

      Đường Y Y trả lời mà hỏi ngược lại – “ nghĩ xem tôi có thấy hay ?”

      lại tiếp – “ muốn nghe loại đáp án nào từ trong miệng của tôi?”

      như độc xà nhìn chằm chằm lúc lâu, tay Tần Chính phủ lên mặt Đường Y Y mò mẫm, hai ngón tay bóp mặt , vẻ mặt khiến người ta sợ hãi, – “Em xem, tại sao chuyện đơn giản gì liên quan đến em cũng làm tôi nổi giận?”

      Gương mặt Đường Y Y bị Tần Chính bóp đến vặn vẹo, biến hình, đỏ bừng.

      “Em của em so với em còn tức thời hơn, làn da cũng trơn bóng hơn.” lầm bầm.

      Đường Y Y hỏi – “Cảm thấy hứng thú?”

      Tần Chính híp híp mắt lại – “Nếu tôi phải sao/”

      “Khi nào bắt đầu?” – Đường Y Y tiếp – “Để tôi đặt khách sạn cho hai người?”

      Tần Chính giận quá hóa cười – “Ghen?”

      Đường Y Y dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn , ý là – “ nghĩ nhiều quá rồi.”

      Môi Tần Chính cọ lên mặt Đường Y Y – “Em tốt nhất là nhắm mắt lại cho tôi.”

      Đáy mắt cuồn cuộn lệ khí, giống như muốn móc mắt Đường Y Y ra.

      Ánh mắt Đường Y Y lướt qua bả vai Tần Chính, nhìn về phía cửa sổ xe, nhìn ra thế giới bên ngoài.

      Bên tai vang lên giọng – “Mẹ và em em mỗi ngày đều chặn trước cửa công ty, em định gặp mặt sao?”

      Tần Chính đợi Đường Y Y mở miệng van xin .

      Nếu để ý tới.

      Đường Y Y biết Tần Chính tính toán điều gì, mở miệng.

      Gia đình kia vứt bỏ rất nhiều năm về trước, bây giờ có bất kỳ quan hệ gì với .

      nghe thấy tiếng đáp lại của Đường Y Y, trong lòng Tần Chính cười lạnh, nếu cậy mạnh phải trả giá lớn.

      Lời của đột ngột chuyển hướng – “Đứa bé trong bụng Lưu Đình Vân là của Tiết Ngũ?”

      Giọng điệu hỏi thăm nhưng từ những chữ tuông ra khỏi kẽ răng lại là khẳng định.

      Biết Tần Chính điều tra ràng, Đường Y Y cũng muốn nhiều với – “Đúng vậy.”

      Tần Chính gọi điện thoại cho Tiết Ngũ trước mặt Đường Y Y.

      Đầu dây bên kia, Tiết Ngũ lên giường với người khác, hứng thú bị quấy rầy, khẩu khí của kiên nhẫn – “Có chuyện gì vậy? Có chuyện lát nữa , tớ bận…”

      “Lưu Đình Vân mang thai.”

      Vẻ mặt Tiết Ngũ nghiêm lại, mặt đầy vẻ tin được – “Của tớ?”

      khả năng, khi tớ lên giường với ấy, ấy vừa chia tay với bạn trai, nhất định trước đó hai người lên giường lên với nhau.”

      Vuốt vuốt mái tóc, Tiết Ngũ bước xuống giường, đến bên cửa số, chậc chậc lưỡi, tất cả những người con lên giường với chưa có ai dính bầu.

      Lưu Đình Vân đúng là thần kỳ! Chẳng lẽ cấu trúc cơ thể của giống với những người khác?

      lúc suy nghĩ lung tung, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng của Tần Chính – “Vừa lảm giải phẫu nạo thai xong, có phải của cậu hay chính bản thân cậu nhất.”

      Tiết Ngũ cắn cắn môi – “Người phụ nữ kia đúng là ướt át bẩn thỉu.”

      Người phụ nữ nằm giường nũng nịu thúc giục , Tiết Ngũ rống lên – “Mẹ nó, im miệng cho tôi!”

      tiếp tục với Tần Chính trong điện thoại – “ A Chính, chuyện này tớ biết rồi, cứ vậy , Lưu Đình Vân ngủ với tớ, tớ để ta đổ máu vô ích.”

      Xế chiều hôm đó, Lưu Đình Vân nhận được tin nhắn của ngân hàng, có người chuyển tiền vào tài khoản của – năm mươi vạn.

      Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu – Chính là Tiết Ngũ.

      để ý vì sao Tiết Ngũ biết được số tài khoản của , Lưu Đình Vân bị con số năm mươi vạn kia kích thích đến đỏ mắt, cả người đều run rẩy.

      Đường Y Y bưng chén nước bước vào phòng – “Chuyện gì vậy?”

      Lưu Đình Vân tựa vào đầu giường – “Y Y, Tần Chính cho Tiết Ngũ biết chuyện phải ?”

      mỉa mai cười lạnh – “ ta chuyển cho tớ năm mươi vạn.”

      Vốn dĩ muốn chuyện này cho Tiết Ngũ biết, dù sao và Tiết Ngũ có tình cảm gì, nhiều lắm có thể là say rượu loạn tính, tại chuyện đến nước này, giống như là lợi dụng đứa bé để có khoản lớn.

      Sắc mặt Đường Y Y thay đổi, cách Tiết Ngũ vũ nhục người khác từ xưa đến giờ vẫn như vậy.

      Bỏ chén nước xuống, xoay người ra cửa, đến công ty Tiết Ngũ.
      Last edited: 2/9/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :