1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hôm sau, vừa đúng lúc có bên đầu tư đến trường chọn đạo diễn và biên kịch tiềm năng mới, đồng thời tổ phim cũng tìm diễn viên mới.

      Lúc Nghê Gia còn nằm viện, Tần Cảnh sau khi đọc kịch bản phim chiến tranh Long đồ của , chị tiến cử cho nhà sản xuất Hứa Mặc của công ty Thịnh Hạ. Hứa Mặc rất có hứng thú, có ý muốn đầu tư để Tần Cảnh và Nghê Gia hợp tác lần nữa.

      Nghê Gia rất hưng phấn, đường tới trường còn líu ríu rất nhiều điều với Việt Trạch làm tài xế cho .

      Việt Trạch vừa lái xe, vừa nghe tiếng cười vui vẻ của , khẽ cong môi cười, thỉnh thoảng cũng đáp lại vài câu.

      mặt mừng vì lại trở về làm sinh viên tài giỏi khoa Biên kịch, lúc nhắc đến kịch bản là vô cùng hưng phấn, mặt khác lại xót xa vì biết tươi tỉnh này của rốt cuộc có thể duy trì được bao lâu.

      ra Nghê Gia cũng thấy khang khác.

      Mấy hôm nay bất kể là gặp qua điện thoại hay gặp trực tiếp, đều nhiều hơn, hành động lại càng dịu dàng. Người nhạy cảm như sao có thể phát ra nỗi đau bất lực trong lòng .

      biết thương , có lẽ còn tìm đủ cách để điều tra, muốn thay trút giận, nhưng lại điều tra ra được.

      Đúng thế, chuyện kiếp trước, dù có bản lĩnh tày trời cũng tìm ra được.

      Với tính cách của , nhất định khổ sở muốn chết, nhưng lại sợ ra khiến tổn thương, nên chỉ có thể cố gắng thoải mái, tạo thêm áp lực cho cả hai.

      Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, quan hệ của hai người có vấn đề.

      Nên khi xe dừng lại, Nghê Gia tháo dây an toàn, nhưng xuống xe mà bất thình lình nhào vào lòng .

      ôm lấy , sửng sốt: “Sao thế?”.

      Nghê Gia dịu dàng : “ sao cả, chỉ là đến lúc cho nghe số việc trong lòng em rồi”.

      Việt Trạch khỏi căng thẳng, vừa bất an vừa chờ đợi. cần bất cứ điều gì, chỉ chờ có thể mở rộng lòng mình, những đau khổ trong tim cho nghe, chỉ chờ có thể hoàn toàn tin tưởng , dựa vào .

      Giọng rất , thậm chí còn hơi run rẩy: “Từ đến lớn, em phải chứng kiến hình ảnh ghê tởm của Mạc Mặc và rất nhiều người đàn ông. Trong quá trình trưởng thành, luôn có kẻ xấu muốn em… nên em mới học võ để tự bảo vệ mình. Nhưng đêm hôm đó bị trói thuyền, toàn thân còn sức lực, nhìn thấy nhiều tên đàn ông như thế, mặt mũi kinh tởm, lời hạ lưu”, chậm chạp thào, trầm mặc nhẫn nhịn, nắm chặt bàn tay, “em cứ nghĩ bị…”. Nghê Gia khẽ run lên, “Bọn chúng rồi, em nghĩ lại mà vẫn sợ hãi. Mãi đến khi nhìn thấy , em mới hoàn toàn thả lỏng, có cảm giác may mắn và ấm áp chưa từng có, khi đó em thầm nghĩ muốn gần hơn. Nhưng trong tiềm thức em vẫn có mâu thuẫn, nên đừng trách em được ?”.

      Tay nổi gân xanh, cơ thể cứng ngắc vì giận, khi nghe đến vài câu sau cùng mới dần dần dịu .

      “Sao lại trách em?” ôm , áp má vào mái tóc , tuy hận những tên đó, nhưng giờ phút này điều quan trọng nhất là mở lòng của .

      ôm lấy vóc dáng mềm mại, cảm thấy lòng mình cũng mềm theo, thở dài khe khẽ: “Là lỗi của . Lúc đó em ốm, tâm trạng lại bất ổn, nên mất kiềm chế như thế”.

      qua rồi”, mỉm cười trong vòng ôm của , “sau này chúng ta cứ như thế này, trong lòng có chuyện gì, nghĩ kĩ rồi ra, được ?”

      run lên, cúi thấp đầu, dán sát vào má :”Được!”.

      Bình lặng ôm nhau lát như vậy, Nghê Gia mới rời khỏi lòng chuẩn bị xuống xe. Lúc đứng dậy, bất cẩn đánh rơi túi xách, thứ gì đó trong túi rơi ra.

      Việt Trạch liếc mắt nhìn sang, sửng sốt, nhặt hộp thuốc an thần lên, nhìn .

      Nghê Gia vuốt vuốt chỗ tóc rối bên tai, có phần xấu hổ, thành : “Sau hôm đó, trong lòng em luôn bất an, hay nghĩ đến những chuyện vui nên khám bác sĩ tâm lý xem sao. Bác sĩ có lẽ là việc lần này đánh thức những thương đau trước kia, sợ em có mắc chứng trầm cảm nên mới cho thuốc uống”.

      Việt Trạch nhíu mày: “ thấy bác sĩ có vẻ muốn bị tước giấy phép hành nghề rồi, tịch thu thuốc này”. Dứt lời, dịu giọng, cầm tay , “Nếu em cần bác sĩ tâm lý, tìm hộ em tin cậy hơn”.

      Với những việc trải qua mấy năm nay, quả nên tìm người chuyên nghiệp đến giúp đỡ, liền gật đầu đồng ý.

      Lúc đến hội trường các sinh viên túm năm tụm ba trao đổi với nhà sản xuất, đạo diễn mà mình có hứng thú. tìm vị trí của công ty Thịnh Hạ thấy Tần Cảnh vẫy .

      Nghê Gia qua đó, thông qua Tần Cảnh mà làm quen được với nhà sản xuất nổi tiếng Hứa Mặc. Ba người tán gẫu lát về kịch bản phim Long đồ, Hứa Mặc rất vừa lòng, tỏ ý mong ngày có thể gặp nhau để bàn bạc sâu hơn.

      Nghê Gia hết sức phấn khởi, nhưng tại sao Tần Cảnh cũng phấn khởi như thế. kéo chị sang bên: “Chị làm gì mà kích động vậy? Thịnh Hạ là nhà chị, chị là bà chủ của nó, kinh ngạc vui mừng thế là sao?”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tần Cảnh cười hì hì, chị ra là vì Việt Trạch làm nhiều việc vụn vặt thế rồi mà vẫn còn nhờ Tần Cảnh với Hứa Mặc khuyến khích Nghê Gia. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Nghê Gia quả thực rất có tài.

      Tần Cảnh chuyển đề tài, “Trường mình làm trang web thông tin tức thời, mọi tin tức mới ở đây hôm nay lập tực lên di động của mọi người”. Ngón tay Tần Cảnh lướt nhanh màn hình gõ chuỗi kí tự, loạt điện thoại xung quanh vang lên chuông báo.

      Mọi người xem di động rồi đổ dồn ánh mắt về phía Nghê Gia, hâm mộ ghen tị có cả.

      “Chị làm gì thế?” Nghê Gia cầm lại di động xem thử, tin tức “Nhà sản xuất Hứa Mặc của Thịnh Hạ vừa ý kịch bản Long đồ của Nghê Gia, chuẩn bị tiến hành, cùng nhau chờ đón” Tần Cảnh vừa gõ lên web.

      Tin này có thể di động của tất cả mọi người ở đây? Nghê Gia nhịn được cong môi cười, đúng là giảm bớt được bao nhiêu vấn đề kĩ thuật.

      Đúng lúc này chợt nhìn thấy Nghê Lạc giữa đám người. Công ty con trực thuộc Hoa thị cũng có đầu tư bên mảng giải trí, nên cậu xuất ở đây cũng có gì là lạ.

      Nhưng Nghê Gia vừa định đến thấy Mạc Doãn Nhi ăn mặc hết sức dễ thương bắt chuyện với Nghê Lạc.

      Nghê Gia sa sầm mặt, rồi nhếch mép cười, tiến lại gần liền nghe thấy giọng điệu nhão nhoét õng ẹo của Mạc Doãn Nhi: “Nghê Lạc, đạo diễn Trương vừa có ý để chị đóng vai chính trong phim điện ảnh mới của ông ấy, lúc biết nên chia sẻ niềm vui với ai nhìn thấy em. Em đúng là ngôi sao may mắn của chị mà”.

      Nghê Lạc cũng cười: “Doãn Nhi, em từng xem chị diễn rồi, rất tốt, cố gắng lên nhé”.

      Nghê Gia tiến lên, khoác tay Nghê Lạc, cười với Mạc Doãn Nhi: “Mẹ ở ngay đằng sau mà sao lại bảo biết nên chia sẻ niềm vui với ai?”.

      Lần họp mặt này mời cả hội phụ huynh, Trương Lan, Mạc Mặc và Tưởng Na đều đến cả.

      Trương Lan trước kia từng là diễn viên, vài người quen cùng thời với thị đổi sang làm nhà sản xuất hoặc đạo diễn nên giờ thị chuyện trò vui vẻ với họ.

      Mạc Mặc ngồi cùng Tưởng Na suốt từ đầu đến giờ, trò chuyện xởi lởi, thân thiết như thông gia. Nghê Gia đoán, có lẽ sau khi làm đồng phạm trong vụ Macau, hoặc Tống Minh cho Mạc Doãn Nhi quyền kinh doanh nhà họ Tống và hơn nửa số cổ phần công ty làm của hồi môn, nên giờ Tưởng Na có ý muốn đón nhận Mạc Doãn Nhi rồi.

      Tưởng Na là người đàn bà tinh ranh, biết thể lôi kéo Nghê Gia và Việt Trạch, tìm đồng minh mới là hơn.

      Nghê Gia vừa dứt lời, nụ cười mặt Nghê Lạc tắt ngấm, bởi cậu vừa nhìn thấy Mạc Mặc và Tưởng Na – hai mụ già cậu ghét nhất – sau lưng Mạc Doãn Nhi.

      Mạc Doãn Nhi nhìn Nghê Gia, trong mắt lóe lên thù hận.

      Hôm đó Ninh Cẩm Niên cương quyết bỏ , ả cũng đành theo, sau đó mới biết Việt Trạch đến cứu Nghê Gia. Mà Việt Trạch vì Nghê Gia, tiếc gì cắt đứt quan hệ giữa hai nhà, suýt nữa ép nhà họ Ninh vào đường cùng.

      ngờ Nghê Gia còn có bản lĩnh hơn ả, mồi chài được người đàn ông như Việt Trạch.

      Mạc Doãn Nhi ghen tị muốn phát điên, nếu biết trước bịt mắt Nghê Gia lại, để mấy tên kia cưỡng bức rồi sau.

      Nhưng đáng giận hơn nữa là, trước khi , ràng ả cho Nghê Gia uống loại thuốc. Đây là thứ thuốc thí nghiệm nghiên cứu thất bại của phòng nghiên cứu Tống thị. Tất cả những con chuột bạch được thử thuốc đều tê dại thần kinh, phát điên thể cứu.

      ngờ nổi, chẳng lẽ ta lại biến thứ thuốc này thành thuốc hạ sốt?

      Mạc Doãn Nhi tuy tức tối nhưng có Nghê Lạc ở đó, ả vẫn ngụy trang rất giỏi, cười đến là ngọt ngào: “Nghê Gia, tôi vừa biết tin, xem ra cậu hợp tác với nhà sản xuất Hứa rồi, chúc mừng cậu nhé”.

      Nghê Gia chẳng buồn ra vẻ thân thiết với ả trước mặt Nghê Lạc, thèm để ý đến ả, nhìn sang Nghê Lạc, còn làm nũng khoe: “Nhà sản xuất Hứa nhắm trúng kịch bản của chị rồi, chị siêu ? Em phải tặng quà chúc mừng chị chứ”.

      Nghê Lạc trong lòng tự hào và vui mừng thay cho Nghê Gia, nhất thời tranh cãi với như mọi lần, ngược lại còn trở nên giống ông trai, đầy chiều chuộng: “Được, chị thích gì em tặng chị thứ đó”.

      Nghê Gia hơi ngẩn ra, ấm áp len vào trong tim, nhếch môi cười: “Vậy chị phải nghĩ cho kĩ mới được”.

      Mạc Doãn Nhi lần đầu tiên thấy Nghê Gia và Nghê Lạc thân nhau như thế, cũng là lần đầu tiên thấy Nghê Lạc đàn ông mạnh mẽ chững chạc như vậy. Nghê Lạc trong ả mãi mãi chỉ là thằng nhóc to xác ngây ngô quấy phá, rất xốc nổi, rất đơn giản, rất lỗ mãng, rất thẳng tính.

      Nhưng giờ phút này, cậu biến thành gốc đại thụ vững chãi, biết bảo vệ chiều chị .

      Mà chị của cậu là Nghê Gia, phải Mạc Doãn Nhi ả.

      Trong lòng Mạc Doãn Nhi nhức nhối, vừa ghen tị vừa oán hận, nhếch môi lên như cố gắng kéo Nghê Lạc: “Nghê Lạc, thế em định chúc mừng chị thế nào?”

      Nghê Lạc nghệt mặt, còn chưa trả lời, Nghê Gia cứng rắn : “ thích tìm người khác đòi quà thế à?”.

      Mạc Doãn Nhi tức tủi thân đến nỗi rưng rưng nước mắt. Giờ Nghê Gia cần suy xét đến cảm nhận của Nghê Lạc nữa, lạnh lùng cười hừ tiếng:

      “Khóc cho ai xem? Lúc tìm người bắt cóc tôi, thấy tôi sốt còn cố tình hắt nước đá lên người tôi, còn suýt để những thằng đàn ông đó làm nhục tôi, tôi còn khóc. Giờ lại tủi thân chỉ vì câu chẳng hề đau đớn gì ư?”

      “Mạc Doãn Nhi, có thể vờ đáng thương đòi được thông cảm trước cả thế giới này, chỉ riêng trước mặt tôi là được phép, cũng đủ tư cách để khóc!”
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      57



      Mạc Doãn Nhi ra vẻ hoang mang vô tội: “Nghê Gia, cậu gì cơ? Tôi hiểu, sao cậu lại phải vu cáo hãm hại tôi, còn hiểu lầm tôi sâu sắc đến thế?”.

      Vừa khéo lúc Trương Lan nhìn sang Nghê Gia và Nghê Lạc, cũng đến cạnh ba người, nghe thấy cuộc đối thoại này bèn sửng sốt: ”Mấy đứa gì? Bắt cóc cái gì? Chuyện Gia Gia bị sốt có vấn đề gì nữa à?”.

      Nghê Gia còn chưa kịp lên tiếng nghe tiếng cười quái gỡ của Tưởng Na: “Nghê Gia linh tinh rồi, xem ra là chưa hết sốt, nên ra viện sớm như thế”.

      Nghê Gia lạnh nhạt nhìn bà ta, sau chuyện ở Macau, và bà ta là kẻ thù, cần khách khí nữa. Vả lại giờ đứng trong góc, ai chú ý đến nơi này, càng cần né tránh, nên cười khẩy:

      Tưởng cũng nên ra viện sớm thế. Để con mình chuốc thuốc cháu, làm cò mồi cho cháu và con trai , đầu óc người bình thường hẳn là nghĩ ra được đâu nhỉ? Giờ lại sắm vai mẹ chồng nàng dâu tốt với Mạc Doãn Nhi, bệnh của mà so với cháu, tình cũng chẳng hơn đâu!”

      Con ranh con này dám mắng bà ta bị thần kinh?

      Tưởng Na chưa từng bị thứ con cháu như thế coi rẻ, suýt chút nữa bùng nổ. Song dù gì bà ta cũng giống như Mạc Mặc vừa mới bị chọc cái nhảy đổng lên, bà ta nhịn đến run cả hai má, vẫn mỉm cười:

      “Nghê Gia, có phải cháu mắc chứng hoang tưởng bị hại(*) ? muốn làm mối cháu cho Cẩm Niên khi nào? Giờ nhìn cháu thế này, sao còn có thể có ý ngấp nghé cháu làm con dâu nhà họ Ninh chứ?”

      (*) Là hình thức hoang tưởng hay gặp nhất ở các người mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng (PPD – Paranoid Persionality Disorder). Người mắc chứng này thường cho rằng mình bị những người xung quanh, bao gồm cả người thân và người lạ, tìm cách hãm hại.

      Tưởng thích nhất là đạo miệng nam mô bụng bồ dao găm, đương nhiên phải chướng mắt cháu rồi.” Nghê Gia cười tươi như hoa ngọt nhạt, “Có câu cá mè lứa, kiểu mẹ chồng giả dối nham hiểm như , loại con trai ra vẻ đạo mạo như Ninh Cẩm Niên, tất nhiên chỉ có Mạc Doãn Nhi trong ngoài bất nhất đây mới có thể thành người nhà được”.

      Tưởng Na thấy độc miệng, song bản thân lại thể dỗi dằn với hàng con cháu, tức suýt ngã: “Nghê Gia, giáo dục của cháu ở đâu mà có thế? ra làm sao cả”.

      Ánh mắt Nghê Gia khẽ lướt qua chỗ Mạc Mặc: “Mẹ Mạc Mặc, Tưởng chửi mẹ kìa”.

      Tưởng Na nghẹn họng.

      Mạc Mặc vốn đứng về phía Nghê Gia, giờ lại thấy châm ngòi chia rẽ quan hệ thông gia giữa mình và Tưởng Na, lập tức nổi điển, ra vẻ trưởng bối giáo huấn: “Nghê Gia, sao mồm miệng lại độc địa thế?”.

      Nghê Gia nhìn bản mặt bạc bẽo của bà ta, hừ nhạt tiếng: “Miệng tôi có độc cũng độc bằng lòng dạ bà”.

      Mạc Mặc nghiến răng, nhưng ngại xung quanh nhiều người, mắng : “Nghê Gia, sao lại thế? Dù sao tôi cũng là mẹ nuôi nấng mười tám năm, bất hiếu như thế sợ bị sét đánh à?”.

      Nghê Gia cười khẩy: “Câu này của bà mới làm tôi như bị sét đánh đấy, về ác độc, ba kẻ các người mới đúng là người nhà. Tiểu thư Mạc Mặc, mừng vì hôm nay bà cũng có ở đây. Hôm nay, xem như cuối cùng tôi cũng có thể để mọi người thấy rằng, các người còn ghê tởm độc ác hơn so với tưởng tượng của họ nghìn vạn lần”.

      Mạc Mặc ngẩn ra, nhìn vẻ bình tĩnh của Nghê Gia lạnh cứng sống lưng, chỉ thấy Nghê Gia cúi đầu, lướt lướt vài cài màn hình điện thoại.

      Ngay lập tức, đủ kiểu chuông điện thoại vang lên hết đợt này đến đợt khác trong đại sảnh. Người mở trước người mở sau, thanh như vang vọng trong khe núi, kéo dài dứt.

      Tiêu Lâm dạt dào hứng thú: “Hai đứa con bên cạnh cậu, đúng là trường hợp hay của tâm lý học”.

      Mạc Mặc tức giận: “Cậu đừng bóng gió nữa, Doãn Nhi lúc thân thiết lúc lạnh lùng với mình, mình chịu thấu”.

      Tiêu Lâm thở dài: “Ai bảo năm đó cậu chạy đến nhà họ Nghê với nó cậu là mẹ nó? đứa bé có thể chịu đựng được sao? Tuy cậu lập tức biến mất, nhưng có lẽ vẫn để lại ám ảnh tâm lý cho nó. Cứ từ từ thôi, dù sao cũng là mẹ con, rồi ổn”.

      Mạc Mặc cắn răng: “Lúc ấy mình sợ Trương Lan nhìn thấy Nghê Gia có cảm giác thân thiết vì mẹ con tâm linh tương thông nên mới tạm thời bỏ . vội vàng quá, vừa nghĩ tới việc được nhìn thấy con mình nữa, mình rất buồn nên mới xúc động”.

      “Mà cũng phải , Nghê Gia lớn thế rồi, theo lý thuyết hẳn là có bệnh tâm lý.”

      Mạc Mặc chua ngoa: “Có bệnh càng tốt, tính cách ngay thẳng thương xót ai của Trương Lan làm hai mẹ con nó cãi nhau ầm ĩ. Nhà bọn họ có tiền như thế, nếu Nghê Gia có thể tiếp tục thân thiết với mình tốt rồi. Nhưng trước đây vì giới thiệu nó cho khách mà mình với nó cãi nhau trận, tình cảm xa cách được như trước kia nữa”.

      “Cũng vì cậu làm càn quá. Cho dù nó phải con cậu cậu cũng thể trắng trợn như thế. Hơn nữa, trước kia cậu cố tình lén lút đổi con, con cậu hưởng phúc trong nhà người ta, ít nhất cậu cũng phải đối xử với con người ta tốt chút. Ngược đãi nó bao năm như thế, giờ cũng nên lấy lòng chứ.”

      Mạc Mặc nén giận: “Chỉ cần nhìn thấy nó là mình tức rồi, Trương Lan với mình hoàn cảnh giống nhau, dựa vào đâu mà ta lấy chồng sướng hơn mình? Mà con cưng của mình còn phải gọi ta là mẹ nữa. Giờ cậu biết Nghê Gia biến thành cái ngữ gì đâu, nó đối đầu với Doãn Nhi của mình khắp nơi. hối hận trước kia bán quách nó , càng xa càng tốt”.

      Tiêu Lâm cười: “Theo mình được biết, ra con bé có khác gì bảo mẫu nhí của cậu đâu, nấu cơm quét tước giặt giũ, việc gì đến tay nó? Mà hồi đó chẳng phải Nghê Khả cũng nghi ngờ cậu và Tống Minh có con riêng, sai người đuổi theo cậu lâu à? Suýt nữa bán Nghê Gia lên tận miền ngược. ngờ đứa con riêng bà ta theo đuổi nhiều năm như thế lại là cháu ruột. Cậu đúng là…”.

      Mạc Mặc châm biếm: “Cao tay hả?”.

      Mạc Doãn Nhi (đẩy cửa): Chuyện kiếp nào rồi mà hai người vẫn còn thảo luận? phải được kể ra sao?”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tiếng đoạn video trong hơn trăm chiếc điện thoại dần dần tắt hẳn, trường lặng ngắt như tờ.

      Sau tin tức Mạc Mặc là kẻ thứ ba nhà họ Tống, Mạc Doãn Nhi là con của kẻ thứ ba, tin bùng nổ hơn xuất .

      Năm xưa Mạc Mặc còn dám cố tình đổi đứa con riêng của mình với con nhà họ Nghê.

      Lúc trước bà ta chỉ suy đồi đạo đức, song sau đó là vô nhân tính, thậm chí còn phạm tội nữa.

      Lén đổi con, ngược đãi trẻ em, đáng sợ, ác độc.

      Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Mạc Mặc, xem thường và miệt thị, còn mang vẻ căm hận sâu sắc.

      Bàn tay cầm di động của Mạc Doãn Nhi liên tục run rẩy, thầm lẩm bẩm liên tục: “Tôi biết gì cả, biết gì cả”.

      Tưởng Na vì cùng phe Mạc Mặc nên cũng liên đới bị ánh mắt phê phán của tất cả làm cho biến sắc, chết nỗi nữa là tất cả mọi người ở đây hôm nay đều là người làm truyền thông nổi tiếng.

      Còn Trương Lan và Nghê Lạc hoàn toàn khiếp sợ, nếu hoạnh họe cay nghiệt lúc nãy của Nghê Gia làm hai mẹ con lâm vào thế khó xử đoạn video này làm họ đau đớn phẫn nộ tột bậc.

      Dù bình thường Trương Lan có ngu ngốc rộng lượng đến mức nào giờ phút này, thế giới đảo điên, thị cũng bỏ luôn những lễ nghi giao tiếp cả đời mình.

      Ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, thị xông lên phía trước, giơ tay lên giáng cho Mạc Mặc cái tát. Thị như dồn hết sức bình sinh vào cái tát này, tàn nhẫn và đoạn tuyệt, tiếng “chát” chói tai vang lên khắp đại sảnh yên tĩnh.

      Ai nấy gần như đồng thời đều rủa thầm: loại độc ác chỉ có thể thấy phim truyền hình này, đáng đánh!

      Mạc Mặc mụ mị vì cái tát, ngờ Trương Lan lo cơm áo yếu đuối vô hại trong ấn tượng của mình lại đột nhiên bùng nổ. Bà ta còn chưa kịp phản ứng, Trương Lan tức run người, hung dữ tặng thêm tát nữa.

      “Bốp!”

      Hai má Mạc Mặc lập tức xuất hai dấu tay đỏ lựng.

      “Đê tiện! Trâng tráo!” Ngực Trương Lan phập phồng, thị nghiến răng nghiến lợi: “Tôi bị mù rồi nên mới làm bạn với . lại bày mưu tính kế với tôi như thế? Ăn cắp con tôi, còn ngược đãi nó, nuôi nấng nó như con người, … Đồ đàn bà ác độc nham hiểm, tôi…”.

      Trương Lan đến đây, lòng nhức nhối, nước mắt giàn giụa.

      Quả thị sống xuôi chèo mát mái, như công chúa trong nhà kính, đời này chưa từng đánh ai, cũng chưa từng chửi bới ai, thậm chí còn chưa từng cãi nhau với ai. giờ trong lòng tuy ngập tràn phẫn uất và căm hận, nhưng lại tìm được từ nào thích hợp để trút giận, cũng biết phải lấy đâu ra những lời độc địa để .

      căm hờn Mạc Mặc, hối hận và thương xót Nghê Gia, khinh bỉ bản thân ngu xuẩn nhất tề trào lên trong lòng thị.

      Nghê Gia mặt mày điềm nhiên nhìn theo, ra phản ứng này của Trương Lan rất thỏa đáng. Giận tột bậc, nhưng lời ra lại kinh tởm lạc quẻ kéo thấp thân phận. tóm lại, người mẹ này của vẫn chiếm được nhiều đất diễn hơn Mạc Mặc.

      Khác khí thế lạnh nhạt bén nhọn trong góc khi nãy, trước mặt mọi người, Nghê Gia thản nhiên tỏ vẻ đau thương, nhìn thế nào cũng lộ ra bất đắc dĩ cam chịu số phận, thở dài: “Thôi bỏ mẹ, mẹ Mạc Mặc coi như cho con vài miếng cơm. Giống như mẹ đối xử với Mạc Doãn Nhi vậy, cũng có chút công ơn nuôi dưỡng”.

      Tưởng Na sắt mặt lại, quả nhiên thể xem thường con ranh này. Mà Mạc Doãn Nhi cũng nhận ra điều bất ổn, Nghê Gia quá nham hiểm…

      Giờ Trương Lan bị Mạc Mặc chọc tức, trút được lửa giận ra khó chịu sẵn, nhưng nghe Nghê Gia nhắc nhở thế, chẳng phải cho thị biết, có chỗ tốt hơn để xả giận sao?

      Đó chính là con của Mạc Mặc, Mạc Doãn Nhi.

      Thị tìm được cửa xả lũ, sao có thể bỏ qua?

      Quả nhiên, giây sau, Trương Lan chĩa thẳng mũi dùi vào Mạc Doãn Nhi, nhìn ánh mắt thị giống như nhìn cục cưng dấu nuôi nấng mười tám năm, mà giống kẻ thù đội trời chung hơn:

      “Mạc Doãn Nhi, tôi và mẹ cháu đội trời chung, sau này cháu được phép gọi tôi là mẹ nữa, đừng liên lạc với tôi, cũng được đến nhà tôi.”

      Mạc Doãn Nhi nước mắt lưng tròng: “Dù mẹ con có sai nữa, con vẫn vô tội mà?”.

      Nếu là bình thường, có lẽ Trương Lan cảm động bởi nước mắt ả, nhưng giờ thị tức đến váng đầu, muốn đứng đây cho mọi người xem kịch nữa, lập tức ném ra câu: “Muốn trách trách người mẹ ruột mặt trơ trán bóng vô liêm sỉ của cháu!”.

      Dứt lời, thị kéo Nghê Gia bỏ .

      Mạc Doãn Nhi đứng giữa những tiếng châm chọc, suýt nữa siết tay đến gãy xương, nhưng chỉ chốc lát sau, ả tỏ vẻ đau khổ vô hạn túm tay Nghê Lạc, khóc như hoa lê chịu mưa: “Nghê Lạc, mẹ chị có lỗi, nhưng chị biết gì cả. Lúc ấy chị chỉ là trẻ con, làm sao phân biệt được lời bà ấy ?”.

      Nghê Lạc mặt nặng như chì, dùng sức đẩy tay ả ra, rằng, quay lưng bỏ .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mạc Doãn Nhi nhìn bóng lưng cậu, dằn nước mắt, cắn chặt răng. Bọn họ chỉ nhất thời tức giận Mạc Mặc mà thôi, liên quan đến ả. Ả tin cách bám riết buông nhõng nhẽo mặt dày mày dạn của ả có hiệu quả, lần này dù có phải liều mạng cũng phải để mẹ và Nghê Lạc thay đổi thái độ với ả.

      Nghê Gia đứng trong bãi để xe, dựa vào xe Mạc Doãn Nhi. Vừa rồi lấy lí do có việc, để Trương Lan về trước.

      Đợi chưa đầy mười phút thấy Mạc Doãn Nhi vội vàng tới.

      Trong bãi để xe trống trải chỉ có tiếng giày cao gót của ả lộc cộc, vừa nghe nhận ra ả nôn nóng bất an. Nghê Gia quay đầu lại liếc ả cái, đứng thẳng người, bình thản chờ ả tới gần.

      Mạc Doãn Nhi như bay, chuẩn bị mau chóng rời khỏi nơi toàn những lời đồn đại nhảm nhí này. Đạo diễn Trương vốn hứa hẹn với ả rồi đột nhiên lại chịu nữa, mà cả trường đều bình luận mẹ ả thâm hiểm độc ác, làm ả vừa ngượng vừa tức.

      Nhưng mới đến trước xe phát Nghê Gia đứng bên cạnh, Mạc Doãn Nhi liếc cái. Nghê Gia tay , mặc váy dài tơ tằm màu xanh nhạt, còn ngón tay lên mui xe. Hình như đợi ả, hình như cố ý đến đây để chế giễu ả.

      Chuyện hôm nay đều do Nghê Gia hại, Mạc Doãn Nhi vốn uất hận, giờ nhìn thấy lại càng tức hơn. Thấy xung quanh có ai, ả bèn lột mặt nạ rống lên:

      “Tao hối hận! Tao hận bắn chết mày lúc bắt nhốt mày ở Macau! , tao hận nhất là phí thời gian lời vô nghĩa với mày mà bịt mắt mày lại, để bọn đàn ông kia sung sướng với mày phen! Mày thích tiết lộ video như thế, tao nên chuẩn bị đoạn video mày bị bọn đàn ông ngược đãi để tung ra ngoài, để cả đời mày dám nhìn mặt ai!”.

      Nghê Gia chờ ả bắn như súng liên thanh xong mới chậm rãi : “Tôi học theo thôi. Trước đây lừa tôi Thượng Hải, cho tôi uống thuốc mê rồi đưa đến buổi tiệc thác loạn ấy, may mà tôi trốn được. Sau này lại chiếu tấm hình đó trong bữa tiệc sinh nhật tôi. Là ra tay trước nên tôi mới trả đòn”. lạnh lùng, “Là muốn hủy hoại tôi trước”.

      “Tao muốn hủy hoại mày đấy!” Mạc Doãn Nhi lập tức hung ác gào vào mặt Nghê Gia: “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy mày tao ghét mày rồi, thế mà mày còn dám đổi lại thân phận tao, dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà mọi thứ của tao lại phải cho mày, phải bị mày cướp mất?”.

      ngược rồi”, Nghê Gia lạnh lùng nhìn ả, “là chiếm vị trí của tôi mười tám năm, tất cả mọi thứ của , đáng lẽ đều là của tôi”.

      Mạc Doãn Nhi nghe thế lại cười ha hả như điên.

      “Của mày? Nghê Gia, chẳng lẽ mày nhìn à? Tất cả những gì trong cái nhà đó đến bây giờ vẫn phải của mày. Mẹ phải mẹ mày, em trai cũng phải em trai mày. Mày tưởng mày để người khác biết mẹ tao cố tình đổi con tao sống nổi? A, bà ấy thế nào là việc của bà ấy, liên quan gì đến tao? Mày biết có câu trẻ con vô tội à? Tao lúc đó chỉ là trẻ con thôi.”

      “Tiêu Lâm , Mạc Mặc từng tìm , bà ta là mẹ .”

      Mạc Doãn Nhi run rẩy: “Khi đó bà ấy là bạn của mẹ Trương Lan, ai có thể coi là ? Mà chỉ lần rồi bà ấy biến mất tăm. Sao hả, chỉ dựa vào điều này mà muốn tao biết bà ấy là mẹ ruột từ lâu ư? Nực cười”.

      Câu này quả tình thể coi như chứng cứ, việc họ hàng bạn bè gặp được bé nào mình thích rồi dụ “gọi bố ”, “gọi mẹ ” là rất phổ biến.

      Có điều, khi ấy Mạc Doãn Nhi lại ghi tạc trong lòng. Họ hàng bạn bè luôn giống bố mẹ và em, hay trêu ả được nhặt về. Cách “nhặt được” này cũng quá đỗi bình thường, nhưng trong lòng Mạc Doãn Nhi lại thoải mái, nhất là sau khi gặp Mạc Mặc. Cảm giác thân thiết kì lạ làm ả dần dà thích dì Mạc Mặc, thỉnh thoảng thấy Mạc Mặc trộm tiền lẻ trang sức trong phòng Trương Lan, ả cũng cho Trương Lan biết.

      Nhưng sau đó Mạc Mặc lại biến mất.

      Mãi đến nhiều năm sau đó, khi nhìn thấy cột tên mẹ “Mạc Mặc” của Nghê Gia (lúc đó vẫn là Mạc Doãn Nhi) tờ thông tin tập quân đầu học kì, và sau khi nhìn thấy Nghê Gia , nỗi ám ảnh của câu “Mẹ mới là mẹ con, con gọi mẹ ” Mạc Mặc để lại cho ả nhiều năm trước lại bộc phát.

      quyến rũ mặc đồ rằn ri, cười rạng rỡ như hoa hướng dương kia như được đúc ra từ cùng khuôn với Nghê Lạc. chỉ giống Nghê Lạc, ta còn giống cả người bố mất, thậm chí còn giống cả bác Nghê Khả.

      Từ đó Mạc Doãn Nhi thấy sợ, nên gây khó dễ đủ đường cho , đối đầu với khắp nơi. ngờ, chuyện ả sợ nhất cuối cùng vẫn thành .

      Giờ phút này trong lòng Mạc Doãn Nhi hừng hực lửa giận, mặt mày méo mó, tràn đầy thù hận: “Nghê Gia, mày tưởng mày thắng à? Mày có tin , chỉ cần tao khóc lóc yếu đuối trước mặt mẹ và Nghê Lạc, họ tin lời tao. Mày cho rằng đó là nhà mày?”.

      Vẻ mặt Nghê Gia vẫn bình thản, nhìn ả chăm chú lát, : “Trước kia tôi tin có năng lực này, nhưng giờ !”.

      Mạc Doãn Nhi sửng sốt, càng phẫn nộ hơn, vì sao Nghê Gia yếu đuối hèn mọn trước kia lại thay đổi nhiều thế này, đứng trước mặt ả vẫn có thể giữ tư thái bình tĩnh ung dung, cao ngạo tự đại thèm để mắt đến ả.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :