1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      cầu, vào khoảnh khắc tận mắt nhìn rơi xuống, trong đầu chỉ còn hai chữ: Xong rồi! Hai mươi ba năm qua, chưa từng trải qua giây phút nào tuyệt vọng và khủng hoảng nhường ấy.

      thề nhất định phải tìm được , nhất định từ bỏ.

      Khi Nghê Gia hôn , Việt Trạch quả thực kiểm soát nổi nữa.

      quên mất việc bị ốm, quên rằng sốt, quên rằng thần chí mơ màng, đầu óc chỉ còn ý niệm…

      khát khao có được , ngay bây giờ!

      Việt Trạch quyết liệt hôn trả, lên thùy tai xinh, lên cổ mềm mảnh dẻ của Nghê Gia.

      Nghê Gia khẽ run rẩy trong lòng , nụ hôn của lại nóng bỏng như trộn với lửa, dày đặc lan khắp mặt .

      cảm thấy choáng váng, ngăn nổi cơn rung động trong lòng, thân mật dữ dội này làm đủ sức chống trả, mệt mỏi hừ tiếng, chỉ còn sức để thở dốc.

      Nghê Gia run rẩy, biết có thể xua cảm giác sợ hãi người khác của , nhưng lựa chọn nào khác.

      Đôi tay mềm mại của tham lam vuốt ve những đường nét lồng ngực của qua lớp áo sơ mi. thân mật này tựa như làm vơi râm ran dưới đáy lòng.

      Cơn sốt trong người Nghê Gia càng lúc càng cao, từng luồng nhiệt liên tiếp tràn vào trong , như thể bị ngâm trong bể nước nóng.

      Đầu cũng càng lúc càng nặng, ý thức bắt đầu mơ hồ, nhưng cảm xúc càng rệt hơn, có cái rất quen thuộc, có cái rất xa lạ. Trong lúc những nụ hôn của Việt Trạch liên tiếp rơi xuống môi , cổ , ngoài mùi hương bạc hà thuộc về riêng còn cả mùi vị xa lạ nào đó có ở .

      Cơ thể Việt Trạch nóng ấm khiến Nghê Gia biết, nó rốt cuộc là mâu thuẫn quen thuộc hay an toàn xa lạ.

      Khi cảm giác bài xích vừa được đè xuống cảm giác đáng sợ khác lại được khơi lên.

      Nhất thời, cảm thấy đau thương tột cùng.

      Lúc Nghê Gia muốn đẩy ra, cảm xúc mâu thuẫn trong lòng bào mòn hoàn toàn ý chí của , khí càng lúc càng loãng, tài nào thở nổi, cuối cùng chẳng còn chút sức lực nào nữa, lập tức ngất xỉu.

      Thế giới của trở nên tối mịt.

      Khi ý thức quay trở lại Nghê Gia thấy cơn nóng nực trong cơ thể tan biến, vô cùng thoải mái.

      tỉnh lại là vì nghe được giọng quen thuộc, chẳng phải là em trai quý của đó sao: “Chẳng trách lần này em Đức chị ấy lại kè kè như hình với bóng, hóa ra là chạy đến Macau chơi bài bạc. Lớn thế rồi mà vẫn làm người khác bớt lo”.

      Nghê Gia mở mắt ra, nhìn Nghê Lạc: “ xấu chị lúc chết à?”. xong mới nhìn sang, Việt Trạch cũng ngồi bên cạnh, vầng trán hằn vết mệt mỏi nhưng vẫn trấn tĩnh như thường.

      Nghê Gia nhớ lại việc hai người làm ở ghế sau ô tô trước khi ngất , xẩu hổ quay mặt , nhìn .

      Việt Trạch vẻ mặt mờ ám, ánh mắt khẽ vờn quanh , đúng mực hỏi: “Thấy khá hơn chút nào chưa?”.

      Nghê Gia cụp mắt gật gật đầu, cuối cùng bổ sung thêm câu: “ hạ sốt rồi”.

      còn chưa dứt lời, Nghê Lạc cốc trán .

      “Xin chị, chị làm ơn chăm sóc mình cho tốt được , đừng liên lụy đến em!” Nghê Lạc miệng ngậm nhiệt kế, hết sức bực dọc nhìn , “Lần sau chị còn ốm mà thông báo cho em đừng trách em cho chị ăn đòn”.

      xong cậu giơ nắm đấm lên, hoa chân múa tay làm bộ muốn đánh người. Nghê Gia ngẩn ra, giờ mới biết cậu cũng ốm vì tâm linh tương thông với .

      lập tức vô cùng thoải mái, nhìn hai má đỏ bừng của cậu đáng như quả cà chua, nhịn được bật cười, còn véo má cậu: “Oa nóng ghê, như bánh bao hấp ấy!”.

      Nghê Lạc cáu kỉnh, tay rút nhiệt kế, tay kéo tay Nghê Gia ra.

      giây sau, bạo lực của bác sĩ Tô bùng nổ đầu Nghê Lạc: “Lại táy máy”.

      Nghê Lạc: “Sao …”.

      Bác sĩ Tô nhét nhiệt kế vào miệng cậu lần nữa: “Im miệng!”. Từ ta là bác sĩ riêng chuyên chăm sóc Nghê Lạc nên rất có uy.

      Nghê Lạc ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế, căm hận trợn mắt lườm Nghê Gia. lè lưỡi với cậu, tinh thần phơi phới.

      Việt Trạch bên cạnh bình thản nhìn Nghê Gia, lúc ở bên Nghê Lạc vừa thoải mái vừa dễ chịu, nở nụ cười thuần khiết hiếm hoi đến xa lạ.

      Nghê Lạc ngồi trước giường bệnh, miệng ngậm nhiệt kế, càu nhàu với Việt Trạch: “À phải rồi, Việt Trạch, theo đuổi được cái thích chưa?”.

      Việt Trạch đưa mắt nhìn Nghê Gia, sau đó cúi đầu cụp mắt, bình tĩnh : “Ừm, được rồi”.

      Nghê Gia khẽ khàng cắn môi, , vẫn chưa nghĩ ra phải với Nghê Lạc thế nào về chuyện này.

      Nghê Lạc rất hưng phấn: “Cách em dạy đúng là có ích mà! Hôm nào dẫn ấy đến cho em làm quen với, dù sao cũng có công của em mà!”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Việt Trạch gật đầu, sâu xa: “Quả có công của cậu”.

      Hai tay Nghê Gia xoắn chặt, rằng.

      “Vậy hai người đến mức độ nào rồi?” Nghê Lạc rất kích động, hỏi cho đến cùng mới thôi, “Lũy , lũy ba hay góc(*) rồi?”.

      (*) Cách mượn thuật ngữ bóng chày để ám chỉ mức độ thân mật giữa hai người khi nhau. Lũy là nắm tay, lũy hai là hôn, lũy ba là lên giường, nếu làm tất cả các việc được gọi là góc.

      Việt Trạch bình tĩnh gãi gãi mũi, lên tiếng. ra cũng muốn biết vấn đề này.

      Chuyện xe hôm đó bám rễ trong lòng . cũng thường nghĩ, nếu lúc đó Nghê Gia ngất chắc bọn họ cũng đến bước kia chứ?

      Việt Trạch, quyến rũ thế này, nhất định là nàng kia chủ động áp sát hiến dâng đúng ?”

      Nghê Gia đỏ mặt, quả là …

      “Nhất định là thế, có phải hai người …”

      Việt Trạch hung hắng ho đôi tiếng. vẫn bình thản, nhưng Nghê Gia chịu hết nổi rồi.

      kéo cậu: “Nghê Lạc sao em …”

      Nghê Lạc hất tay ra: “Chuyện đàn ông con trai, đàn bà con như chị chĩa mỏ vào làm gì?”

      Nghê Gia hung ác bẹo má cậu: “Lắm mồm thế, cẩn thận cắn vỡ nhiệt kế, chết vì ngộ độc thủy ngân đấy!”.

      Nghê Lạc nhíu mày: “Thủy ngân cũng độc như chị à?”.

      Nghê Gia mắm môi mắm lợi: “Mày lại đây, chị ngứa chân rồi”.

      Nghê Lạc tức cảnh giác nhảy lên: “Còn muốn đá em?”.

      Nghê Lạc vừa bật dậy, bác sĩ Tô rút nhiệt kế trong miệng cậu ra, ngó qua cái: “Ba mươi chín độ, truyền nước ngay”.

      Nghê Lạc thần sắc mệt mỏi ra ngoài, vẫn quên ai oán liếc Nghê Gia: “Tại chị hết đấy, chiều nay em còn phải dự thính cuộc họp hội đồng quản trị nữa”.

      Nghê Gia thoáng sửng sốt, có cảm giác dáng vẻ ngốc nghếch của cậu hợp nhắc đến đề tài nghiêm túc này, muốn gì đó cậu biến mất ngoài cánh cửa phòng bệnh.

      “Chờ chút .” Nghê Gia loẹt quẹt xỏ dép đuổi theo nhưng thấy bóng dáng Nghê Lạc đâu.

      Khi tìm được chỗ truyền nước, thấy Nghê Lạc đổi sang complet, mu bàn tay trái cắm ống truyền nước, tay phải lướt giấy, thảo luận gì đó với Từ Lập – trợ lý bà nội tuyển cho cậu.

      Chiều nay tập đoàn có cuộc họp hội đồng quản trị, Nghê Lạc muốn dự thính, nhìn có vẻ cậu chuẩn bị rất nghiêm túc rồi. Nghê Gia khỏi bất ngờ, tưởng cậu bị ốm , ngờ ông lỏi con này lại chuyên tâm đến thế.

      Khác với phong cách thoải mái thường ngày, cách ăn mặc của Nghê Lạc hôm nay rất chững chạc, bắt đầu giống người đàn ông chín chắn rồi.

      Nghê Gia nghiêng đầu, say sưa nhìn vẻ tập trung nghiêm túc xưa nay chưa từng có của cậu, đây là em trai ư, có lẽ cậu trở thành niềm tự hào của .

      vốn muốn đuổi theo để với cậu mấy câu, nhưng giờ nữa. cho cậu biết Mạc Doãn Nhi là kẻ tồi tệ và những việc ả làm với ? có chứng cứ chỉ làm cậu hoang mang mất phương hướng.

      Cứ để cậu ngoan ngoãn trưởng thành, còn chuyện Mạc Doãn Nhi, đối phó.

      Việc xảy ra đêm đó làm Nghê Gia quyết tâm, lần này nhất định phải chủ động ra tay.

      Lúc Nghê Gia quay lại phòng bệnh, Việt Trạch im lặng ngồi đó, nhắm mắt lại, vầng trán tuấn tú lộ vẻ mệt mỏi.

      ràng rón rén rồi mà vẫn cảm nhận được, từ tốn mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh chiếu thẳng vào .

      “Sao nhìn em thế?”

      sao cả.” đứng dậy, nắm tay , lòng bàn tay vuốt lưng , như thể trong lòng có chuyện gì đó, nhưng lúc sau lại chỉ thốt ra câu rất bình thường: “Uống nước ?”.

      Nghê Gia gật gật đầu. Việt Trạch xoay người rót nước cho , đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Tống Nghiên Nhi bước vào.

      Nhìn thấy Tống Nghiên Nhi, Nghê Gia sửng sốt, nhưng nhìn nàng mặc quần áo bệnh nhân, có lẽ đại nạn chết rồi.

      Nghê Gia vốn tưởng nàng đến tìm mình, nhưng Tống Nghiên Nhi chỉ hờ hững liếc cái rồi nhìn sang Việt Trạch bên cạnh. nàng vặn vặn tay, có phần ngượng ngập: “Cảm ơn cứu em”.

      Việt Trạch rót nước, chỉ thờ ơ nhìn nàng cái rồi quay đưa cốc nước cho Nghê Gia. Nghê Gia cầm cốc ngoan ngoãn uống nước, nhưng lòng hiếu kì trỗi dậy.

      Tống Nghiên Nhi cũng nhận ra Việt Trạch nhớ gì, mặt đỏ ửng, chậm chạp : “Ở Macau, cứu em từ dưới biển lên, nếu , em chết rồi”.

      Việt Trạch hề để ý, thành thẳng: “Tôi để ở bờ biển, sau đó ai cứu tôi biết”.

      “Nhưng em biết là .” Tống Nghiên Nhi cố chấp lúng túng , giọng lí nha lí nhí. Nghê Gia nghe thấy, biết Việt Trạch có nghe thấy . Cuối cùng, nàng lại kéo khóe môi tái nhợt lên, “Tóm lại, rất cảm ơn ”.

      Việt Trạch vẫn thờ ơ rằng.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong phòng bệnh nhất thời lặng phắc. Tống Nghiên Nhi đứng đó lúc, thêm câu cảm ơn rồi mới .

      Nghê Gia tò mò hỏi: “ làm hùng cứu mĩ nhân lúc nào thế, sao em lại biết?”.

      Việt Trạch mảy may lo lắng, sờ đầu , thuận miệng đáp: “Hiểu nhầm thôi”.

      Vừa xong điện thoại vang lên, Việt Trạch còn nhiều việc bộn bề, trước khi dặn dò đôi câu.

      cười hì hì gật đầu, ngoan như bé mèo chiêu tài bé, Việt Trạch thấy lòng dạ ngứa ngáy, lại cầm được lòng cắn môi mấy cái mới .

      Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, lòng lại nặng trĩu.

      Màn ghế sau cứ lởn vởn trong đầu suốt mấy hôm nay, tài nào xua nổi. Khi đó, Nghê Gia nằm dưới ấm nóng như lửa, mềm mại như nước. Khi mọi sắp nước chảy thành sông, hai má lại tái , ánh mắt dại ra, nước mắt giàn giụa trong đôi mắt mù mịt cứ thế chảy xuống.

      Mỗi lần nhớ lại cảnh đó, đều đau đớn tan nát cả cõi lòng.

      Khi đó…

      gần như mất ý thức, tiếng khóc yếu ớt mà tuyệt vọng tràn ra khỏi môi: “Van xin các người, đừng!”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      56



      Việt Trạch trầm tư ngồi trước bức tường tràn ngập ánh mặt trời đối diện cửa sổ.

      Có vài việc rất đơn giản với , nhưng cũng có vài việc rất khó khăn.

      Đơn giản như việc Nghê Gia mất tích.

      chỉ biết liên quan đến hai người, Tôn Lý và Ninh Cẩm Niên.

      Đối phó với Tôn Lý rất đơn giản, chỉ cần tìm Tôn Triết, kẻ coi trọng quy tắc giống Việt Trạch là được. Nếu Tôn Triết dám cắt ngón tay của em trai ruột vì làm trái quy củ đánh bạc ngay trước mặt Việt Trạch dối về việc Nghê Gia.

      Chỉ còn Ninh Cẩm Niên.

      Việt Trạch đoán, kế sách bỏ thuốc của Tưởng Na khiến Ninh Cẩm Niên phản ngược lại, thêm cả Mạc Doãn Nhi nữa, khả năng bọn chúng bắt cóc Nghê Gia là rất lớn.

      hề nghĩ ngợi để người ở Bắc Kinh gửi cho họ Ninh bản fax, chứng cứ tham ô nhận hối lộ cho thuê quyền hạn dài phải hơn trăm trang, đủ để phán cha mẹ Ninh Cẩm Niên án tử hình.

      phút sau, nhận được điện thoại của Tưởng Na.

      Việt Trạch hứa, chỉ cần Nghê Gia bình yên tổn hại, cam đoan mãi mãi tiết lộ.

      Ngữ điệu bình bình của Tưởng Na làm Việt Trạch phát ra, đây thực chất là cái bẫy của bà ta, có lẽ ngay cả hai đứa con của bà ta cũng phát ra cái thòng lọng này.

      Rất có thể, sau khi Tưởng Na biết được tình cảnh của Ninh Cẩm Nguyệt từ bỏ kế hoạch lôi kéo Nghê Gia và Việt Trạch, mà đứng về phía Ninh Cẩm Niên muốn hủy diệt Nghê Gia, nhưng đồng thời cũng muốn biến Nghê Gia thành quân cờ, dò la tâm tư Việt Trạch.

      Tuy tiếc cho tình cảm của con , nhưng nếu biết Việt Trạch phải đồng minh mà là đối thủ, bà ta cũng lú lẫn đến mức để con cưng của mình chịu giày vò, có lẽ đóng gói Ninh Cẩm Nguyệt đưa rồi.

      Việt Trạch vốn định sau khi từ Macau về thâu tóm hết những vị trí chủ chốt bên KARNER nhà họ Ninh, nhưng…

      Có điều Việt Trạch cũng tiếc. muốn diệt trừ ai chỉ là vấn đề thời gian, trong tương lai còn nhiều cơ hội.

      Chỉ là, có vài chuyện cứ luẩn quẩn thôi.

      Từ khi biết chỗ Nghê Gia bị nhốt đến khi đuổi tới nơi chỉ có mười lăm phút.

      Nước đọng, dây thừng, vết bầm đỏ tay chân, từ khoang thuyền ra boong.

      Rốt cuộc mười lăm phút đó xảy ra chuyện gì?

      Khi hôn mê ở hàng ghế sau, lời tựa mũi dao đâm vào tim , thậm chí còn tìm người điều tra cuộc đời mấy lần.

      Kết quả còn thảm thương hơn so với tưởng tượng của , biết vì sao thường ngày vẫn có thể cười được. Câu trả lời hợp lý nhất là, mấy tiếng bị nhốt khơi gợi lại toàn bộ kí ức thống khổ trước kia của .

      Trong ánh dương ấm áp, mắt Việt Trạch lại u tối lạnh băng, cằm bạnh ra thành đường cung mạnh mẽ.

      Lần đầu tiên trong đời thấy bất lực đến thế. Khó khăn lắm hai người mới xích lại gần nhau, vậy mà đột nhiên lại có ngăn cách xa lạ vắt ngang giữa hai người. Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cứu vãn.

      Mà cùng lúc đó, Nghê Gia hoàn toàn bình phục, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra viện. Giữa chừng nghe có người gõ cửa, quay đầu nhìn, là Tống Nghiên Nhi.

      nàng đổi quần áo bình thường, khoác chiếc túi , xem chừng hôm nay cũng ra viện.

      Nghê Gia thấy vẻ mặt nàng khó coi, hỏi: “Cậu phải ở lại bệnh viện thêm à?”.

      Tống Nghiên Nhi lắc đầu, ỉu xìu gắng đáp: “Bà ngoại tình hình mẹ mình có chuyển biến tốt, đón mẹ đến dưỡng bệnh ở Tây Dương lâu rồi. Dù sao ở đó cũng có bác sĩ, mình cứ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương thôi, tiện thể qua đó thăm mẹ. Có lẽ nếu trò chuyện nhiều với mẹ, mẹ mình tỉnh lại nhanh hơn”.

      Nghê Gia nhất thời im lặng, biết nên gì.

      Lần đọ sức này, Ninh Cẩm Niên phá nát lòng nàng rồi.

      Tống Nghiên Nhi thấy ánh mắt Nghê Gia phức tạp, cười nhạt: “Mình non tay đánh giá thấp Ninh Cẩm Niên. Có điều coi như mình mua lại được cổ phần của Tống thị trong tay Tôn Lý với giá thấp, hành trình Macau lần này vẫn có lời. ngày đàng, học sàng khôn, còn biết được…”. nàng hơi khựng lại, “rất nhiều việc, rất nhiều người”.

      Nghê Gia thu dọn đồ đạc tiếp, thản nhiên : “Tự cảm thấy sao là được rồi”.

      “Mình về trước đây.” Tống Nghiên Nhi toan , chợt nhớ ra điều gì đó, gạn hỏi: “Nghê Gia, còn nhớ hôm đó mình hỏi sao cậu chưa có bạn trai ?”.

      Nghê Gia còn nhớ gì, hờ hững hỏi: “Gì cơ?”.

      Tống Nghiên Nhi thấy vẻ bận tâm của , lại lắc đầu: “ có gì”.

      nàng chưa được bao lâu lại có người gõ cửa, là Từ Hiền. Nghê Gia gác chuyện trong đầu lại, hỏi: “Điều tra ra chưa?”.

      Từ Hiền gật đầu, đưa túi tài liệu cho : “ chủ đoán đúng rồi, trong nhà hay trong Hoa thị đều có người có hành vi khả nghi”.

      Nghê Gia mở túi tài liệu ra xem.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Từ lúc Tống Nghiên Nhi kể chuyện Ninh Cẩm Nguyệt bỏ thuốc , Nghê Gia sinh nghi, Ninh Cẩm Nguyệt thể tìm hiểu hành tung của Nghê Gia như ban ngày thế được.

      Nghê Gia nghi ngờ bên cạnh có gián điệp, nên bảo Từ Hiền điều tra tỉ mỉ các công ty xí nghiệp nhà họ Nghê có qua lại và các công nhân viên cốt cán của Hoa thị.

      Nghê Gia mặt nặng như chì, trong lòng hiểu , đưa tập tài liệu lại cho Từ Hiền: “Phải nghĩ cách xử lý hết những vị trí then chốt có vấn đề. Đúng rồi, có tìm thấy bác sĩ tâm lý mà tôi nhờ ?”.

      “Tìm được rồi. Đó là Tiêu Lâm, trùng hợp nhất là, bà ta là vợ của bác sĩ Phan – bác sĩ riêng của bà nội .”

      Đồng tử Nghê Gia co lại, quả nhiên là trùng hợp, bạn thân Tiêu Lâm của Mạc Mặc lại có thể dính dáng đến nhà họ Nghê như thế.

      Bất kể thế nào, bước đầu tiên trong kế hoạch của là phải bắt thóp được Tiêu Lâm.

      Nghê Gia vừa định chợt dừng bước, lấy tờ giấy trong túi áo đưa cho Từ Hiền, vẻ mặt bình tĩnh khác thường: “ tìm hộ tôi loại thuốc này, nhưng được cho bất cứ ai biết”.

      Từ Hiền nhìn tên thuốc xa lạ tờ giấy, hiểu gì nhưng vẫn đồng ý.

      Nghê Gia nhanh chóng liên lạc được với Tiêu Lâm qua giới thiệu của bác sĩ Phan.

      Ngồi trong phòng làm việc của Tiêu Lâm, Nghê Gia trầm tĩnh đưa mắt nhìn quanh, bài trí rất đơn giản và sạch .

      nhớ láng máng ngày xưa khi còn ở Bắc Kinh, Mạc Mặc và Tiêu Lâm rất thân thiết. Khi đó Mạc Mặc mỗi lần đến nhà họ Nghê mà thể làm thân với Mạc Doãn Nhi và thấy Trương Lan sống đời phu nhân nhung lụa, khi trở về thế nào cũng cáu bẳn gào khóc. Đối tượng để bà ta khóc lóc kể lể ai khác chính là bác sĩ tâm lý Tiêu Lâm luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu.

      Sau này Nghê Gia chuyển đến Đại Liên, cũng phai nhạt dần ấn tượng với Tiêu Lâm mới chỉ gặp vài lần.

      Song giờ Mạc Mặc quay lại Bắc Kinh, gả cho nhà giàu, nhận lại con , ắt hẳn vui vẻ chia sẻ trước mặt Tiêu Lâm. Dù sao năm xưa bà ta luôn dùng thân phận kẻ yếu để xin được an ủi, giờ đổi đời rồi nhất định muốn khoe ra.

      biết Mạc Mặc có chú ý , nhưng Nghê Gia hiểu rất , trong số những bệnh nghề nghiệp của bác sĩ tâm lý là, để phân tích người bệnh và lập hồ sơ bệnh án, họ thường có thói quen ghi , thậm chí là ghi hình.

      Kiếp trước, khi bị nghiện, Nghê Gia thử trị liệu tâm lý, lúc ấy bác sĩ phụ trách điều trị là Tiêu Lâm.

      Đợt trị liệu hiệu quả, Tiêu Lâm lại đột nhiên kết luận có khuynh hướng phản xã hội(*) thù ghét nhân loại(**), nếu phải hôm bác sĩ của bệnh viện tâm thần đến bắt người gặp phải Nghê Lạc, chắc chắn bị trói vào viện tâm thần ép uống thuốc ức chế rồi. Hôm đó Nghê Lạc nóng nảy đánh người, bị chụp ảnh tung lên mạng, truyền thông lại tiếp tục xỉa xói đứa cháu bất hiếu nhà họ Nghê.

      (*) Phản xã hội (ADP - Antisocial Persionality Disorder), biểu bằng khó thích ứng hoặc thích ứng được với các chuẩn mực xã hội. Người mắc chứng này thường có khuynh hướng quan tâm đến quyền lợi của người khác và thường xuyên xúc phạm người khác.

      (**) Thù ghét nhân loại (Misanthropy): Những người mắc hội chứng này thường thể căm ghét toàn bộ loài người, nhưng lại có những mối quan hệ bình thường với vài cá nhân đơn lẻ trong xã hội.

      Giờ ngẫm lại, nguyên nhân rất đơn giản, nhất định là nhờ ân huệ của Mạc Mặc.

      Nghê Gia còn nghĩ ngợi, Tiêu Lâm đến rồi.

      Bà ta cũng nhớ Nghê Gia, nhưng biết thân phận từ miệng chồng mình. Nghĩ đến việc có thể nắm trong tay để đòi tiền Mạc Mặc, trong lòng bà ta vô cùng khoái trá, thái độ với Nghê Gia cũng mềm mỏng hơn nhiều.

      Nghê Gia cường điệu kể lại việc bị bắt cóc, suýt nữa còn bị làm nhục của mình, giọng điệu vô cùng đau thương: “Giờ hễ cứ nhắm mắt là tôi lại nhớ đến gương mặt tởm lợm của chúng, ngày nào tôi cũng thấy tuyệt vọng và sợ hãi, ngày nào cũng là ác mộng”.

      Nghê Gia nửa nửa giả, trong lúc kể còn âu sầu rơi nước mắt vài lần.

      Tiêu Lâm liếc mắt cái kết luận là chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý(*) cường độ thấp, ngữ điệu nhàng, chậm rãi trấn an: “Đừng sợ, ác mộng nào rồi cũng tỉnh lại. Những thứ vướng mắc chỉ là ảo ảnh trong lòng , những việc đáng sợ đó giờ hề xảy ra, đúng nào?”.

      (*) Rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý (PTSD – Post Traumatic Stress Disorder) là hội chứng rối loạn tâm lý thường gặp ở những người từng gặp các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần hoặc/và thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành, tai nạn…

      Nghê Gia thấy ánh nhìn xét nét chợt lóe lên trong mắt bà ta, liền đánh mắt , vùi đầu vào ghế khóc rít lên: “Tôi muốn nữa, chỉ muốn nghỉ ngơi lát thôi”.

      xong, tỏ vẻ đau đớn khép đôi mắt đẫm lệ lại.

      sao cả, lần sau chúng ta tiếp.”

      Nghê Gia nghe tiếng động bà ta lấy băng ghi ra, he hé mắt, thấy bà ta bỏ vào ngăn kéo cuối cùng giá sách sau đó khóa lại.

      lại nhắm mắt, tìm tên trộm có ngón nghề điêu luyện là việc cỏn con.

      Đêm đó, nhận được băng ghi và băng ghi hình của Mạc Mặc thời gian gần đây, bất ngờ hơn là còn có cả Mạc Doãn Nhi nữa. Đây phải trị liệu tâm lý mà chỉ làm chuyện phiếm bình thường, bị Tiêu Lâm lén thu lại theo thói quen.

      Nghê Gia bình tĩnh xem hết lượt, lòng có chủ ý.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :