1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cuộc quyết đấu giữa đàn ông và đàn ông quả nhiên đầy tính thách thức, Tôn Triết có vẻ đắc ý nhìn Việt Trạch, sau đó lại thấy thản nhiên như , nhìn qua bài, cần suy nghĩ : “Theo. 15% của SIESS”.

      Tôn Triết cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rút bài tiếp, lá K nữa.

      Tôn Triết có dự cảm mơ hồ, lần này có lẽ còn hoàn hảo hơn lần trước. Xem ra lần này nữ thần may mắn đứng về phía y rồi!

      Tôn Triết nhân lúc rảnh rỗi đưa mắt nhìn Nghê Gia ngồi cạnh Việt Trạch, mím môi, sắc mặt trắng bệch, gần như dám nhìn bài của , chỉ cứng ngắc ngồi ghế căng thẳng nhìn Việt Trạch chăm chú.

      Vẻ nghiêm túc mà lo lắng của rất đáng .

      Tôn Triết bất mãn sờ sờ cằm, chỉ tiếc trong mắt tiểu mỹ nhân có y. Tôn Triết cảm thấy mất mát, liếc qua người đàn ông nhìn bắt gặp ánh mắt của Việt Trạch, lạnh lùng, đen kịt, cảnh cáo.

      Ánh mắt tức giận đó như muốn , y nhìn lén người phụ nữ của ta, bị ta phát rồi.

      Tôn Triết nghĩ bụng, Việt Trạch có bạn sao? phải. Nhưng nhìn ta và Nghê Gia hình như có gì đó. Nghê Gia sao lại có thể cam tâm tình nguyện là người tình bí mật của Việt Trạch? Ngốc , phải chịu tủi thân rồi, phí của trời quá.

      Xem ra, y phải cố gắng giật được .

      Tôn Triết gác những suy nghĩ vẩn vơ lại, nở nụ cười: “Theo. 5% của Hoa thị”.

      Việt Trạch lạnh lùng nhìn y, gần như y chưa dứt lời lên tiếng: “Theo. 25% của SIESS”.

      Trong lòng Tôn Triết gợn lên nghi ngờ, rút lá bài cuối cùng, sau khi thầm đọc “K” vô số lần, cẩn thận lật lên nhìn thử, quả nhiên là K.

      Năm lá K!

      Tôn Triết mừng như mở cờ trong bụng, y thắng chắc rồi. Phần thắng còn cao hơn cả ván đầu tiên.

      Trừ phi tay Việt Trạch là năm lá A bích đen, nếu có được trường hợp đó, ta chết là cái chắc. Nhưng ta tuyệt đối thể có năm lá A, xác suất để rút được năm lá bài đồng dạng là cực kì , hôm nay ông trời ban phúc để y có được may mắn, Việt Trạch có vận may như thế.

      Với trực giác của y, chắc chắn thể.

      “Theo. 7% của Hoa thị.” Đây là toàn bộ cổ phần Hoa thị còn lại trong tay y.

      Y nắm chắc phần thắng nhìn Việt Trạch, ngờ vẫn bình chân như vại, lãnh đạm nhả ra chữ: “Theo”.

      Sau cùng, còn đầy khí phách bổ sung thêm câu: “50% của SIESS, thêm 2% của Vận tải Việt thị, nhưng tôi muốn cược thêm 20% Tôn thị của nữa”.

      Tôn Triết ngây ra, vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng hiểu sao lại đầm đìa mồ hôi.

      Từ đầu đến cuối, Việt Trạch ngồi đối diện có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, y thể nào đoán được tâm lý của .

      Cho dù thình thoảng Tôn Triết cố tình để lộ rằng bài y đẹp lắm, Việt Trạch cũng như nhìn thấy. Y nghe Việt Trạch cực kì lãnh đạm, nhưng kẻ trải qua trăm trận chiến như y cũng chưa từng thấy ai vẫn có thể làm như chẳng có gì khi đối diện với tài sản giá vài chục tỷ như thế.

      Hơn nữa ta lại dám mang cả 50% của SIESS lên chiếu bạc, thậm chí còn đặt cả cổ phần của Vận tải Việt thị.

      Chẳng lẽ gã đàn ông này may mắn đến mức rút được năm lá A bích đen?

      Làm sao có thể?

      Trong giới cờ bạc có câu , người có thể rút được năm lá A bích đen chính là con của thần may mắn.

      ta, Việt Trạch? Là con của thần may mắn?

      Tôn Triết khịt mũi khinh thường, nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi. Lẽ nào Việt Trạch lừa y? Nhưng ta là kẻ làm việc cẩn thận, sao có thể xốc nổi đặt tiền cược lớn như thế.

      Rốt cuộc là thế nào?

      Nhân viên xáo bài hỏi: “Chắc chắn rút lui chứ ạ?”.

      Việt Trạch lạnh nhạt : “ rút”, xong, quay đầu sang phía Nghê Gia, mặt mũi bé con tái mét, vô cùng căng thẳng và lo lắng nhìn . Việt Trạch nhìn lúc lâu, nhịn được đưa tay xoa khuôn mặt lạnh cóng của , mỉm cười.

      lại bỏ tay xuống, nắm lấy bàn tay siết chặt của .

      Tôn Triết nhìn chòng chọc cảnh này, rồi nhìn khóe môi chứa ý cười mờ nhạt của Việt Trạch, sợi dây căng lên trong đầu đột nhiên đứt phựt: “Tôi bỏ cuộc!”.

      Tôn Triết y chưa bao giờ thất bại, nhưng hôm nay thần bài Baccarat lại bại dưới tay Doãn Thiên Dã thông minh, và dù ràng là rất may mắn trong trò Infinite Bluff nhạt toẹt kia, nhưng vẫn thua bởi tay mơ Nghê Gia.

      Y có phần hận sắp xếp của ông trời, hôm nay y rút bài đẹp như thế, thậm chí còn có thể ghi vào lịch sử trở thành huyền thoại thường xuyên được truyền miệng sau này, nhưng số y đỏ, số đối thủ còn đỏ hơn.

      Nếu bỏ cuộc, y chỉ mất 3,5% của Hoa thị, nếu bỏ cuộc, năm lá A bích đen trong tay Việt Trạch làm y mất 7% Hoa thị và 20% Tôn thị. Y thể mạo hiểm như thế.

      Tôn Triết vừa dứt lời, những dây thần kinh căng như dây đàn trong đầu Nghê Gia lập tức như đứt lìa, cả người nhũn ra, gục trong lòng Việt Trạch, nước mắt chảy bộ vest của như vỡ đê.

      Việt Trạch ôm , ánh mắt dịu dàng, khẽ vỗ lên bả vai , nhàng : “ sao rồi, sao rồi”.

      Tôn Lý tức tối đấm lên tường, lời nào, còn Tôn Triết lại rất hiểu quy củ của casino, dù sao y cũng thắng được cổ phần của Hoa thị nhờ bài bạc, thua cũng tiếc. Nên y dứt khoát gọn gàng cầm văn bản, đóng dấu rồi giao cho Việt Trạch.

      “Cảm ơn.” Việt Trạch câu gọn lỏn, nhận tài liệu, đưa cho Nghê Gia rồi đỡ bỏ .

      Nghê Gia ôm chặt túi tài liệu, còn Việt Trạch ôm chặt như ôm báu vật, ra khỏi phòng.

      Trong phòng lặng ngắt như tờ, Tôn Triết hiếm khi hút thuốc cũng châm điếu lặng lẽ suy tư.

      Tôn Lý bên cạnh phát hỏa: “Bluff cái gì? Cái trò bài bạc dùng vận may thế này mà cũng chơi? Em thấy điên rồi, sao lại nghe lời con ranh thối tha kia?”.

      Tôn Triết vô cảm liếc Tôn Lý: “Tôi thua mất những cái trước đây tôi thắng được, chú tức cái gì? Tốt xấu gì tôi cũng thua cách quang minh chính đại, như chú, bị kẻ khác uy hiếp bằng đoạn video cưỡng gian kia”.

      Tôn Lý nghẹn họng, đỏ mặt tía tai, gào lên tiếng, đá đổ cái ghế.

      Gã tức đến nỗi suýt đứng vững, nhìn chằm chằm đống bài bàn, đột nhiên tiến lên: “Em muốn xem xem, đứa con của thần may mắn rút được năm lá A bích đen…”.

      Giọng tức tối bỗng im bặt, Tôn Lý kinh ngạc trợn tròn hai mắt, dám tin nữa.

      Tôn Triết thấy gã hóa đá, ngẩng đầu lên: “Sao thế?”.

      Bàn tay Tôn Lý run bần bật, quay năm lá bài mình cầm trong tay ra cho y xem, Tôn Triết cũng kinh ngạc đến nỗi cứng đờ cả mặt, điếu thuốc tay rơi xuống, đốt thành lỗ mặt thảm trải sàn.

      Năm lá bài kia, lần lượt từ trái sang phải là:

      3, 6, 7, 9, 6.

      Tôn Triết hóa đá, y lại bị những lá bài chết tiệt này bịp.

      Tôn Lý căm phẫn ném bài lên bàn, những lá bài sặc sỡ bay tung khắp bàn.

      Người phục vụ lặng lẽ dọn sạch phòng VIP, kéo rèm cửa, ngoài cửa sổ là màn mưa rền gió giật.

      Tôn Lý nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm, bật cười: “Bão đến rồi, vừa lúc Trình muốn nhân cơ hội này để thanh lý môn hộ. Hôm nay hòn đảo này biến thành địa ngục. xem, có muốn để Việt Trạch gặp bất trắc ?”.

      Băng qua hành lang dài, qua rất nhiều cánh cửa, Nghê Gia cảm thấy quãng đường này mới xa làm sao, mặt thảm còn mềm hơn cả lúc vào. Có lẽ vì vừa rồi quá căng thẳng nên tay chân lạnh toát, giờ khi ý thức quay trở lại toàn thân nóng hầm hập.

      Thế giới như quay cuồng, các bức tranh hậu đại tường hoàn toàn biến thành trường phái trừu tượng, màu sắc như con sông cuộn chảy trong hành lang trước mặt .

      Chân mềm nhũn như thạch hoa quả, tài nào đứng vững được, gần như sức nặng toàn thân đều dựa vào người Việt Trạch mới gắng gượng ra được.

      Cánh cửa cuối cùng mở ra, nhóm vệ sĩ của Việt Trạch ùa ra đón, Tiểu Minh : “Bão sắp đến rồi, chúng ta phải ngay bây giờ”.

      Giọng ta cứ ong ong như truyền đến từ nơi rất xa.

      Nghê Gia thấy mắt tối sầm, người nhũn ra, ngã vào lòng Việt Trạch.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      53



      Nghê Gia nằm mơ giấc mơ rất dài, trong mơ, thấy có rất nhiều gã với gương mặt dữ tợn đuổi theo , bất kể có chạy thục mạng cũng thể cắt đuôi được.

      Quần áo của bị xé nát, tay những gã đó như rắn rết túm chặt lấy , có giãy giụa gào thét thế nào cũng ai đến cứu.

      biết bao lâu sau, trong lúc mê man hình như có ai hôn , cảm xúc rất quen thuộc, chợt thấy an toàn lạ lùng. Rồi chất lỏng đắng chát tràn ngập khoang miệng , chảy xuống cổ họng.

      Sau đó, lại mất ý thức. Nhưng từ lúc đó trở , còn bị ác mộng quấy rầy nữa.

      Khi Nghê Gia tỉnh lại, phát ra mình đắp chiếc áo vest thơm tho, nép mình vào lồng ngực ấm áp, thoang thoảng hương rừng xanh. chui ra khỏi áo vest, ngẩng đầu nhìn lên bèn gặp ngay đôi mắt tĩnh lặng lo lắng nhìn của Việt Trạch.

      giờ, họ ngồi ghế sau xe, bên ngoài cuồng phong bão táp.

      Mưa gió bên ngoài càng lúc càng to, khuôn ngực vừa ấm áp vừa an toàn, giống như hải cảng tránh gió duy nhất của trong trời đất này.

      nhúc nhích, ngoan ngoãn ghé người vào ôm .

      “Tỉnh rồi à?” cúi đầu, áp má vào trán , nhíu mày than, “Vẫn sốt”.

      Nhờ nhắc nhở, giờ Nghê Gia mới cảm thấy người mình bị vây bủa bởi nhiệt độ cao khác thường, hai má bỏng rát như trái bóng hơi sắp nổ.

      “Có lẽ đêm qua bị cảm lạnh.” Nghê Gia lên tiếng mới phát giọng mình khàn tệ.

      cau mày, ôm chặt hơn: “Vốn định để em nghỉ ngơi, nhưng mà...”.

      Việt Trạch có dự cảm đêm nay ở lại hòn đảo này rất nguy hiểm, nhất định phải ngay. muốn làm lo lắng, lập tức chuyển chủ đề: “Gặp ác mộng à?”.

      Nghê Gia dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm vì ngái ngủ, uể oải “ừm” tiếng.

      dựa vào ngực , cảm giác ấm áp này mới mông lung làm sao. khỏi nhớ lại cảnh trong casino, tránh tay , mình cáng đáng.

      Nghê Gia nhắm mắt lại, lát sau mới điều hòa được cảm xúc, cong môi cười: “Em chợt nhớ ra việc”.

      “Hửm?” thấy tinh thần có vẻ khá hơn, cổ vũ tiếp.

      ra vẻ thoải mái: “Lúc máy bay đến Macau, em nghe Doãn Thiên Dã trêu , bảo cái gì cũng tỏ chỉ có mỗi đánh bạc là chẳng biết gì”.

      đủng đỉnh : “Đúng vậy. Nên mới bảo Thiên Dã đến đánh đòn ra oai với Tôn Triết”. Thảm bại dưới tay Thiên Dã chắc chắn để lại áp lực tâm lý cho Tôn Triết.

      “Lúc đấy em lo lắm”, Nghê Gia xong, vô thức níu chặt tay phải , cánh tay đó như vừa dạo vòng ở Quỷ Môn quan, “ phải rồi, rút được lá nào thế?”.

      Việt Trạch lơ đễnh đáp: “Quên rồi, mấy lá vớ vẩn thôi”.

      giỏi đấy”, Nghê Gia rúc vào áo vest, “thấy tự tin ăn chắc thế, em còn tưởng rút được năm lá A bích đen chí tôn vô thượng . Nghe người rút được năm lá bài ấy là con của thần may mắn đấy”.

      Việt Trạch mỉm cười, “Xưa nay chưa bao giờ gặp may cả”, cuối cùng còn lạnh nhạt bỏ thêm câu, “Bất kể là gặp chuyện hay gặp người”.

      Tim Nghê Gia nhói lên, thấy vô cùng khó chịu.

      Việt Trạch thả lỏng mắt, nhìn dáng vẻ sững sờ và thần sắc mệt mỏi của , chợt thấy đau đớn kì lạ.

      tham lam, hi vọng có thể giao bản thân cho . Song với tính cách cảnh giác bất an lại kiêu ngạo quật cường của , nếu ép buộc chỉ làm càng thấp thỏm yên hơn, rồi ngày nào đó, chạy trốn, biến mất còn tăm tích trong cuộc đời .

      Mưa gió rền xiết đập rào rào vào cửa xe, Việt Trạch ôm chặt hơn theo bản năng, thẫn thờ nửa khắc, rốt cuộc cũng : “Chuyện hôm nay, xin lỗi em”.

      Nghê Gia vốn biết nên giải thích thế nào với , nghe vậy, mù mờ ngẩng đầu lên: “Vì sao?”.

      áp mặt vào vầng trán nóng hầm hập của , thầm: “Em có tự do của em, nên quyết định xử lý mọi việc thay em. Chỉ là có vài chuyện, thậm chí còn dám nghĩ đến, choáng váng nhất thời nên mới để ý đến suy nghĩ của em”.

      cười khổ sở tiếng, siết vòng tay chặt hơn: “Tính em kiêu ngạo như thế, nếu phải nhờ đàn ông ra mặt hộ ấm ức và tức tối lắm đúng ? Chắc em cảm thấy khinh thường em lắm. có ý đó. ...”.

      Câu tiếp theo Việt Trạch còn chưa kịp ra, Nghê Gia nắm chặt tay , lắc lắc đầu.

      đâu, là em có lỗi với mới đúng.” ngẩng lên nhìn , đôi mắt trong veo mờ vì sốt, “Là em chưa quan tâm đến cảm nhận của . Em chỉ quen ở mình, quen được bảo vệ. Nhưng nếu hai ta ở bên nhau, em nên tin tưởng nhiều hơn. Những chuyện như thế, hẳn là em nên cùng đối mặt”.

      lại co mình vào lồng ngực , yếu ớt nhắm mắt lại, thở vài hơi mới nhếch môi mỉm cười: “Mà giờ em mới phát ra, cảm giác được người khác bảo vệ rất tuyệt”.

      Việt Trạch thoáng sửng sốt, cảm giác ấm áp lạ thường cuộn trào trong .

      bỗng rất muốn hôn , dằn được lòng nghiêng người cắn môi . đôi môi ấy còn đọng vị thuốc đắng chát, nhưng lại là hương vị tuyệt vời nhất với .

      Nghê Gia bị giữ chặt thể nhúc nhích, cả người bị vây giữa hơi thở cuồng nhiệt của , cảm thấy đầu óc váng vất, thể suy nghĩ gì được.
      Chris_Luu, bornthisway011091, duyenktn12 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Từ trước đến giờ, nụ hôn của vẫn rất quyến luyến, chưa bao giờ thô bạo kịch liệt như hôm nay. Đôi môi như muốn chạm đến tận đáy tim , làm toàn thân Nghê Gia bất giác run rẩy, cơ thể càng lúc càng nóng, sao hít thở bình thường được. dốc sức như thế, điên cuồng như thế làm cảm thấy mình như sắp bị hút vào.

      Nghê Gia chỉ thấy choáng váng như trời đất ngả nghiêng, song mùi bạc hà khi môi lưỡi chạm vào nhau lại làm lưu luyến quên đường về, tuy toàn thân bải hoải nhưng vẫn ôm lấy cổ theo bản năng, nhiệt tình đáp lại.

      Như thế biết bao lâu, cho đến khi xe đột nhiên phanh gấp, hai người mới tách ra.

      Nghê Gia mất trọng tâm, suýt ngã xuống ghế, giây sau lại rơi vào vòng tay ấm áp của , được an toàn ôm vào lòng.

      lại mất hết sức lực lần nữa, bám vào ngực , đến thở cũng thấy khó khăn.

      Xe dừng lại, tiếng mưa gió bên ngoài ngày càng to. Tiếng còi xe vang lên ồn ào, tít phía xa là tiếng cãi nhau vì sốt ruột.

      chẳng để ý, cũng chẳng bận lòng, chỉ thấy tĩnh lặng và an toàn, mềm nhũn dựa vào lòng .

      Việt Trạch cúi đầu liếc nhìn , chỉ thấy má đỏ bừng, nửa vì sốt cao, nửa vì nụ hôn vừa rồi. khỏi tự trách mình, còn chưa khỏe hẳn, nên mất tự chủ như vậy.

      Nghe tiếng hít thở của vẫn nặng nề, Việt Trạch càng lo lắng, nhất định phải mau chóng đưa bệnh viện.

      Nhưng sao xe lại dừng lại thế?

      Vệ sĩ ở xe bên cạnh xuống xe, gõ gõ vào cửa kính xe Việt Trạch.

      Việt Trạch khoác áo vest lên cho Nghê Gia, rồi mới bấm nút hạ cửa kính xe xuống chút.

      Gió lùa vào xe theo khe hở, vài hạt mưa lạnh buốt cũng bay vào, hơi lạnh thấm vào người, co người rúc vào lòng Việt Trạch theo phản xạ, nhích sâu hơn vào chiếc áo của . dán tai vào ngực Việt Trạch, chỉ nghe thấy tiếng tim đập ổn định mạnh mẽ của mà thôi.

      Bình yên đến mức làm người ta muốn ngủ thiếp .

      Ba”, giọng Tiểu Lượng rất trầm, “vì có bão nên cầu ra khỏi đảo bị phong tỏa rồi”.

      Việt Trạch sầm mặt: “Giờ là mấy giờ?”.

      “Mười giờ, sớm hơn tiếng so với thời gian phong tỏa cầu báo trước.” Tiểu Lượng im lặng hồi lâu rồi mới tiếp tục lên tiếng, “Nghe bọn Trình Hướng hôm nay muốn ra tay thanh trừng bang phái, xem…”.

      “A Minh và Lê Sổ đâu?”

      “Hai người đó cầm tập tài liệu trước bằng cano theo lời dặn rồi, giờ có lẽ rời khỏi Macau, chẳng mấy chốc có thể về đến Bắc Kinh.” Tiểu Lượng báo cáo, lòng thầm tán thưởng cảnh giác của Việt Trạch, vừa ra khỏi casino sai người cầm tài liệu trước.

      giờ, tuy trận ác chiến nội bộ bang phái Trình Hướng can gì tới họ, song khí kì dị này làm người ta thấy khó chịu.

      Trước lúc bão đến, mưa to như trút nước, sấm sét lóe lên nền trời đen như ngày tận thế.

      Xe cộ lấp kín cả cầu, cái này còn chưa kịp quay đầu phía sau ùa tới đống xe khác. Cây cầu dài biển biến thành bãi đỗ xe ầm ĩ, tiến được mà lùi cũng xong.

      Nghê Gia khó khăn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài: “Sao thế?”.

      Việt Trạch đỡ lấy đầu , : “Tắc đường, lát thông thôi, ngủ ngoan ”.

      mệt mỏi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ thiếp , nhưng hơi thở phả lên cổ càng lúc càng nóng. Việt Trạch cau mày, lại áp má vào trán , hình như còn nóng hơn lúc nãy.

      liếc ra ngoài cửa sổ, vì mưa to nên tầm nhìn chưa đầy nửa mét.

      Cái thời tiết chết tiệt!

      Việt Trạch rầu rĩ chửi thầm câu, lại lấy thuốc hạ sốt ra đưa vào miệng Nghê Gia, giọng dỗ dành: “Uống ít thuốc , lát nữa mưa ngớt đưa em đến bệnh viện”.

      Nhưng , biết lát nữa cơn mưa này thể ngớt được, mà còn mưa to hơn.

      Nghê Gia nghe theo há miệng, uống hết thuốc, nhưng gò má vẫn đỏ bừng, rúc vào lòng Việt Trạch thở nặng nề.

      Người trong lòng nóng rực, như muốn để lo nên vẫn luôn giữ im lặng, thi thoảng khó chịu lắm mới lầm bầm tiếng rất . Sao Việt Trạch lại biết bị cơn ốm hành hạ, đau lòng đến nỗi chỉ tiếc thể chịu thay . lấy chiếc áo gió nam rộng thùng thình trong thùng đồ phía sau, bọc kín Nghê Gia. cúi đầu ủ rũ hỏi: “ làm gì thế?”.

      “Đưa em bệnh viện.” Sắc mặt trầm trọng, xong bế Nghê Gia lên, vừa toan mở cửa xe lại thoáng nghe vài tiếng súng vang lên.

      Việt Trạch dừng sững lại, ôm chặt Nghê Gia, dồn hết chú ý vào hai tai, sau tiếng mưa gió lại là những tiếng súng vang lên liên tục, hơn nữa càng lúc càng gần.

      Những người bên ngoài hoảng loạn kêu gào, biết ai thét to: “Xã hội đen thanh toán nhau!”. Ngay lập tức, gần như tất cả bỏ xe mà chạy.

      Đám người cuồng loạn tràn ra khỏi xe, chạy tản về bốn phương tám hướng, khe hở giữa các xe chật ních những người tháo chạy, có người còn leo lên nóc xe mà chạy, thế nhưng những người chạy mui xe chẳng khác gì bia ngắm tự do rơi xuống đất.

      Bàn tay Việt Trạch đặt cửa xe, do dự.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Người áo đen sau tay lái quay đầu lại chờ lệnh, tất cả những vệ sĩ ở các xe khác cũng xuống đứng vòng quanh đầu xe.

      Việt Trạch kéo chiếc áo gió trong lòng, che lên khuôn mặt đỏ như quả táo của Nghê Gia, trầm giọng : “Bỏ xe”. xong, đẩy cửa xe ra, bế bước vào màn mưa gió.

      Trong khoảnh khắc từ khoang ghế ấm áp lấn vào mưa đêm lạnh giá, Nghê Gia run lên, trái lại tỉnh táo hơn chút. Mùi bão đêm pha lẫn vị mằn mặn của gió biển lại khiến thấy thư thái, cơn nóng rực làm choáng váng hình như cũng giảm phần nào.

      Áo gió khá kín, mưa dính vào người lấy hạt, ra sức hít những cơn cuồng loạn, nhìn nửa bên mặt kiên nghị của Việt Trạch trong màn mưa tăm tối. Vừa xuống xe, mưa xối ướt , mái tóc ngắn chỉnh tề cũng dính bết thành nhiều lọn .

      khẽ ngọ nguậy muốn bước xuống, nhưng lại cúi đầu nhìn , những giọt mưa chảy dọc khuôn mặt như dòng sông. Bầu trời lập lòe ánh chớp, tôn lên u ám trong đôi mắt vốn đen thẳm của .

      gì, chỉ siết chặt thêm vòng tay, chặn những cử động của lại.

      nhìn lúc lâu, thấy mưa rơi xuống mặt , liền cúi đầu lấy miệng cắn cổ áo gió kéo lên để mưa gió chạm đến nữa.

      Nghê Gia vốn định sao, để em xuống dưới tự ”, nhưng biết chắc chỉ phí công, nhất định thể lay chuyển được , nên bỏ cuộc, ngoan ngoãn để bọc kín trong lòng.

      ôm cây cầu dần dà bóng người, sấm chớp giật đùng đùng đỉnh đầu, mưa to táp vào người cả hai.

      rất nhanh, Nghê Gia nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng biết có ở đây, nhất định được an toàn.

      Nhưng tiếng súng vang lên sau lưng càng lúc càng gần, mà người của Việt Trạch hình như cũng bắt đầu nổ súng về phía đó. Giờ Nghê Gia mới biết, chỉ ôm qua gió mưa sấm chớp, mà còn qua cả mưa bom bão đạn. Tuy có vệ sĩ bên cạnh, nhưng cứ bế như thế, trong tay có bất cứ vũ khí nào là nguy hiểm.

      cuống lên, lại giãy giụa đòi xuống. ôm chặt hơn, vừa nhanh về phía trước vừa nghiêng người thầm vào tai : “Đừng sợ, để em gặp chuyện gì đâu”.

      phải sợ bản thân mình gặp chuyện mà!

      vừa muốn lên tiếng lại nghe vài tiếng súng vang lên ngay gần trong gang tấc, giây sau, Việt Trạch thả lỏng tay ôm . Nghê Gia lập tức mất trọng tâm, suýt rơi tự do, song Việt Trạch vẫn buông ra, mà đột nhiên thụp xuống đất, ôm lăn vào gầm chiếc xe.

      Nghê Gia tức ngã vào nước mưa lạnh như băng, nóng lạnh đột ngột cùng ập tới làm run lẩy bẩy, Việt Trạch bên cạnh vẫn ôm , trong mắt nhen lên vẻ áy này.

      Búi tóc của Nghê Gia xổ tung, gắng cười, thào: “Coi như là chữa sốt”.

      Việt Trạch nhìn khuôn mặt đỏ lựng rồi trắng bệch của , rất xót xa nhưng lên tiếng. tay nâng Nghê Gia, tay ra sức bò sang gầm chiếc xe khác.

      Nghê Gia đẩy tay ra, ý mình vẫn khỏe, rồi gắng gượng bò về phía trước theo . nhìn lướt qua, gầm xe hai bên cạnh đều là những vệ sĩ bám theo Việt Trạch, xung quanh là màn mưa ào ào trút xuống.

      Gầm xe coi như là gian yên bình chật chội. Nghê Gia ướt đẫm, ngăn nổi cơn run rẩy, Việt Trạch đưa tay kéo sang, ôm vào lòng. Tìm lại được chút ấm áp, ngẩng lên nhìn , nhưng lại tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước, tay ôm khẩu súng bắn tỉa (*).

      (*) Tức dòng Sniper Rifle, là dòng súng bắn tỉa nặng và cồng kềnh, dùng để hạ mục tiêu từ khoảng cách rất xa.

      còn nhớ lấy súng ra khi nào.

      Nghê Gia nhìn theo ánh mắt , thấy hình như có người ngồi xổm rình sau màn mưa.

      Lòng căng như dây đàn, như cảm giác được nhìn, liền tập trung nhắm ngay bóng đen đó, tay che mắt Nghê Gia, tay còn lại mạnh mẽ nổ súng.

      Nghê Gia chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên bên tai và tiếng la hét thảm thiết từ phía xa. còn chưa kịp run Việt Trạch ôm lăn ra khỏi gầm xe.

      Tiếng súng nổ làm lộ vị trí, nhất định phải chuyển chỗ ngay.

      Thần kinh Nghê Gia căng thẳng cao độ, quên cả cơn cảm sốt. Được che chở, cố gắng cúi thấp người chạy sang bên.

      Những tiếng súng dày đặc liên tiếp đuổi theo hai người, che cho chạy đến cuối cây cầu ngồi sụp xuống cạnh chiếc xe, lấy chiếc áo gió ướt sũng ra che để mưa chảy vào mắt .

      Việt Trạch cũng ướt đầm đìa, tóc bết vào mặt. Nghê Gia lặng lẽ nhìn , khuôn mặt tuấn tú như được khắc gọt của nổi bật giữa ánh chớp sáng trắng. Nhưng giờ, trong mắt người đàn ông lúc nào cũng hờ hững lãnh đạm này lại toát ra vẻ bối rối, thậm chí là sợ hãi.

      Nghê Gia biết, sợ gặp chuyện bất trắc.

      lạnh tới phát run, cố gắng mỉm cười: “Yên tâm, em sao đâu”.

      bật cười, chạm lên mặt , ánh mắt dịu dàng kiên định. Bỗng nhiên, rút cravat ra, che kín mắt rồi thắt nút sau gáy.

      Nghê Gia rơi vào bóng tối, vừa kịp sững người, hôn lên môi , giữa hai đôi môi còn cách lớp mưa băng và gió biển lạnh toát, nhưng sao lại ấm áp và mềm mại đến thế.

      Tim Nghê Gia như ngừng đập, chớp mắt quên mình vẫn trong cảnh mưa máu gió tanh.

      Nhưng chỉ giây lát, buông ra, ghé sát tai dịu dàng: “Sau khi trở về, chúng ta công khai quan hệ, làm bạn nhé, được ?”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghê Gia đưa tay sờ soạng lần tìm mặt , tuy ướt đẫm nước mưa lạnh lẽo, nhưng vẫn vững vàng như mọi ngày, cười rạng rỡ: “Được!”.

      nghiêng đầu, cọ cọ lên gò má mịn màng của , “Em chờ lát!”. thủ thỉ bên tai rồi đứng phắt dậy.

      Chị chờ em lát!

      Câu cuối cùng Nghê Lạc với kiếp trước như xuyên qua thời gian và gian, bất ngờ chui vào đầu .

      Nghê Gia có dự cảm lành, thình lình muốn túm lấy , nhưng chỉ túm được cơn gió ùa qua.

      rất ngoan, gỡ cravat mắt ra, chỉ dồn toàn bộ chú ý lên hai tai.

      nghe tiếng giẫm lên mưa, nhảy lên nóc xe, tiếng giày da đạp lên nóc xe sắt ầm ầm, tiếp đó nữa là tiếng súng vang khắp nơi.

      Tim Nghê Gia vọt lên cổ họng, cuộn chặt mình, cả người run bần bật, phải vì lạnh mà vì sợ hãi.

      sao đâu, Việt Trạch sao đâu.

      Nhưng thời gian lâu như thế, mưa đập lên đôi vai gầy phong phanh của , tiếng gió tiếng mưa tiếng súng vang lên ngớt, khi nào mới dừng lại, khi nào mới về?

      biết chờ đợi bao lâu, bỗng có ai đó nắm bả vai , sợ rụt người về phía sau theo phản xạ. Ngay sau đó, cravat được tháo ra, lại được ôm vào lồng ngực quen thuộc nọ.

      Mắt Nghê Gia nhòe nhoẹt nước, ôm chặt lấy , khóc òa lên: “Sau này được bỏ em lại mình”.

      “Được.” trả lời ngắn gọn, ôm chặt.

      Vừa nãy tuy biết để chỗ an toàn hơn, nhưng hễ khắc nào thấy là khắc đó đều thấp thỏm yên, sợ xảy ra chuyện gì. Lúc giải quyết xong quay lại, thấy co rúm run rẩy như chú cún con bị bỏ rơi, như bị ai cấu vào tim, chỉ muốn tát mình cái.

      Việt Trạch ôm chặt vào lòng, : “Ổn rồi, giờ chúng ta rời khỏi đây ngay lập tức, được ?”.

      Việt Trạch mau chóng đưa đến nơi đỗ thuyền cứu sinh cạnh cầu, ở đây còn sót chiếc thuyền , vệ sĩ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, chỉ cần ngồi lên là có thể ngay.

      Việt Trạch bế Nghê Gia lên thuyền, để A Lượng ngồi lên rồi bảo mọi người hạ thuyền xuống. Nghê Gia sửng sốt, túm tay : “Em muốn với ”.

      Việt Trạch khẽ cong môi, trong mắt là tình cảm dạt dào thể hết: “ còn việc phải xử lí, A Lượng chăm sóc em”.

      Mục tiêu của bọn người đó là , nếu theo ra biển, chiếc thuyền này chìm xuống biển mất.

      Ánh mắt đầy lưu luyến, bàn tay định gỡ tay ra, nhưng vẫn túm chặt lấy chịu buông ra, khăng khăng như trẻ con, gần như muốn bật khóc: “ vừa bảo bỏ em lại mình…”.

      còn chưa dứt lời vài tiếng súng nữa vang lên, A Lượng và vài vệ sĩ lập tức cảnh giác nổ súng phản kích. Việt Trạch cũng tức tốc quay sang nổ súng trả đòn.

      Việt Trạch ba phát súng hạ ba gã, định bắn tiếp nghe thấy vài tiếng súng chát chúa pha lẫn với tiếng kèn kẹt của máy móc.

      thấy Nghê Gia kinh hoàng và bất lực hét lên: “A Trạch!”. Lòng dạ Việt Trạch đột nhiên nặng trĩu, xoay người nhào về chiếc thuyền con.

      Nhưng sợi dây buộc thuyền bị đạn bắn xuyên qua, chiếc thuyền lung lay, cuồng phong thổi tung mái tóc đen và bộ váy đỏ của , tựa như đóa hoa nở bung trước mặt .

      Nghê Gia thuyền luống cuống đưa tay về phía . Tim như bị xoắn chặt lại, dùng hết sức nhào đến nắm lấy , song dây thừng đứt phựt, kịp nắm lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghê Gia, cả người cả thuyền rơi xuống mặt biển đen.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :