1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      51



      Hôm sau, lúc Nghê Gia thay quần áo nhận được cuộc gọi từ số lạ, ngờ đó lại là Liễu Phi Phi.

      “Nghê Gia, tôi là Liễu Phi Phi.” Sau khi tự giới thiệu, ta gì nữa.

      “Có chuyện gì à?”

      Đầu kia chần chừ lát mới : “Tôi nghe Tôn Triết chị cứu tôi, cảm ơn chị nhé”.

      Nghê Gia thoáng sửng sốt, cười nhạt : “Người cứu là Tôn Triết, tôi còn tưởng ta có ý đồ bất chính với nên đá ta cú nữa. Tất nhiên, lúc đá ta, tôi biết đó là . Nếu biết trước, có khi tôi bỏ luôn rồi”.

      Liễu Phi Phi nghe thế lại khách khí, cười hì hì bảo: “Nhưng Tôn Triết sau khi chị biết đó là tôi còn mắng ấy bắt nạt trẻ vị thành niên nữa”.

      Nghê Gia hơi chấn động, Liễu Phi Phi lạ , chỉ câu vô thưởng vô phạt như thế cũng làm nàng ngây ngô bật cười, thoạt nghe còn có vẻ rất cảm kích.

      Nghê Gia quen nên hơi mất tự nhiên: “Tất cả chỉ là hiểu lầm, ra Tôn Triết cứu , kết quả lại bị tôi coi như người xấu. Nhưng cũng là”, Nghê Gia nhiều chuyện thêm câu, “mới tí tuổi đầu mà sao chuyện gì cũng muốn thò chân vào góp vui thế?”.

      “Chẳng qua tôi chỉ muốn tìm người đàn ông để qua đêm thôi.” Liễu Phi Phi nghe xong lại còn tỏ vẻ hơi tủi thân, “Tôi chỉ uống bừa cốc nước, biết sao lại ngất . Thiệt tình, muốn lên giường với tôi mà còn phải bỏ thuốc, thẳng được à?”.

      “Liễu Phi Phi, …” tìm được tính từ thích hợp.

      Liễu Phi Phi mở máy phát thanh, càng nghiêm túc hơn: “Nhưng Nghê Gia chị yên tâm, tôi biết tự bảo vệ mình. Bình thường tôi đều cầu bạn tình dùng bao cao su. Lần mang thai trước là do hết bao cao su, ngờ lại dính ngay. Bài học này cho tôi biết, nhất định được có tâm lý ăn may”.

      “…”

      “Sau này tôi dám thế nữa. Nghê Gia, chị phải nhớ lời tôi dặn đấy nhé.”

      Nghê Gia cầm điện thoại, đứng vững nữa.

      và Liễu Phi Phi thân thiết như thế này từ bao giờ?

      Nghê Gia câm nín từ đầu đến cuối. biết Liễu Phi Phi buôn chuyện bao lâu rồi, bô lô ba la như súng liên thanh, tài nào chen vào được.

      “Xã hội này bất công, đàn ông ngủ với nhiều phụ nữ coi là bình thường, còn phụ nữ làm thế lại bị ăn chửi. ra, tình dục vốn là chuyện bình thường, giống như ăn uống thôi. Rất nhiều đều như thế, nhưng Mạc Doãn Nhi khác.”

      Nửa đầu bài phát biểu còn làm Nghê Gia đau đầu vì sao nàng này lại dũng mãnh đến thế, nhưng câu sau cùng lại thu hút chú ý của : “Mạc Doãn Nhi? Liên quan gì đến ta?”.

      Khi nhắc đến Mạc Doãn Nhi, Liễu Phi Phi còn khí thế đối đầu với ả như trước nữa, trái lại còn có vẻ tiếc rẻ: “Từ đáy lòng tôi thấy rằng, Mạc Doãn Nhi và tôi là đồng đạo. Tôi đoán ta cũng là loại con nghiện làm tình”.

      “Sao lại thế?”

      “Lúc chị gọi điện cho cảnh sát, tôi nằm dưới đất có nhìn thấy Mạc Doãn Nhi xuống hầm rượu ngầm. Chỉ có mình thôi, ta tự đấy.”

      Nghê Gia sửng sốt, tự Mạc Doãn Nhi ? Chẳng lẽ ả bị thuốc làm cho hồ đồ? Song việc quan trọng bây giờ phải là Mạc Doãn Nhi, giọng lạnh : “Tôi gọi điện thoại cho cảnh sát, nghe nhầm rồi”.

      Đầu dây bên kia dừng lại, giọng lẩm bẩm: “Suýt quên mất lời Tôn Triết dặn”, lập tức lại cười hì hì, “Đúng rồi, tôi nghe nhầm thôi. Chị yên tâm, sau này tôi bao giờ nhắc lại chuyện này nữa”.

      Nghê Gia ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Tôn Triết có thân với trai ?”.

      Liễu Phi Phi rất thẳng thắn: “ ấy rất thân với trai tôi, à , ấy rất thân với Trình, nên cũng quen tôi”.

      “Thân?” Nghê Gia lặp lại.

      “Đúng, thân. Tôn Triết và Trình Hướng cùng mẹ sinh ra, còn thân hơn với Tôn Lý cùng cha đấy!”

      Nghê Gia tỉnh ngộ, chẳng trách nhà họ Tôn lại phát triển hừng hực như lửa ở Macau thế. chỉ có hai em Tôn Triết, Tôn Lý tuy suy đồi đạo đức nhưng rất có đầu óc, mà còn có cả đại ca xã hội đen Trình Hướng bảo kê, họ Tôn làm lão đại ở Macau ai làm?

      Có điều, Tôn Triết hẳn thân thiết lắm với Tôn Lý, nếu sau khi Nghê Gia gọi điện báo cảnh sát, tại sao Tôn Triết lại nhắc Nghê Gia bỏ chạy, hơn nữa biết cảnh sát đến mà còn kéo dài thời gian mãi sau đó mới báo cho Tôn Lý.

      Y khiến Tôn Lý có thời gian rút quân dọn dẹp, sau khi cảnh sát ập tới bèn vắt chân lên cổ chạy, rất nhiều trường đều bị bắt ngay tại trận.

      Nghê Gia hỏi Liễu Phi Phi định nán lại chơi bao lâu, Liễu Phi Phi chẳng lấy gì làm vui vẻ: “Giờ tôi ở cổng hải quan chuẩn bị xuất cảnh rồi. Rạng sáng mai Macau có bão, tôi phải cho sớm”.

      Nghê Gia cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Mưa như trút nước, cuồng phong vần vũ, bầu trời cuồn cuộn mây đen.

      Theo dự báo thời tiết, tầm mười hai rưỡi đêm nay bão đổ bộ vào Macau, và Việt Trạch hẳn rời Macau về đại lục rồi.

      Nghê Gia nhìn vào gương, hít hơi sâu. Giờ trong tay có cơ hội để khiêu chiến Tôn Triết, mọi thứ còn lại nhờ cả vào “thành tại thiên”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      trong gương để xõa tóc, làn da trắng nõn, vận lễ phục dạ hội cúp ngực đỏ rực, toát ra vẻ chững chạc và gợi cảm vô cùng. Casino giới hạn độ tuổi, tuy Việt Trạch có thể đưa vào nhưng trang điểm già dặn chút vẫn tốt hơn.

      Nên lần này, trang điểm đậm, đôi môi đỏ mọng, nhất là phần mắt kẻ viền rất đậm, càng làm đôi mắt đen sóng sánh thêm sâu thẳm.

      Phần ngực eo của chiếc váy bó sát, phần chân váy là trăm nếp xếp ly mềm mại đổ xuống, làm nổi bật vòng eo mảnh mai.

      Lúc Nghê Gia ra ngoài với dáng vẻ này, Việt Trạch chờ bên ngoài cũng quay đầu lại, dán mắt lên người .

      Nghê Gia ngại ngùng: “Già dặn quá phải ? đẹp đúng ?”.

      , đẹp lắm.” lại gần, hết sức tự nhiên nắm tay , nhìn thêm vài lần nữa, cảm thấy trang điểm kiểu chín chắn này như có sức mạnh mê hoặc lòng người, “Khác với em lúc bình thường, đẹp kiểu khác”.

      Nghê Gia cũng nhìn , cảm thấy mặc vest cũng gợi cảm chết người, tỉnh bơ thở ra hơi, nhoẻn cười: “Chúng ta thôi”.

      Sòng bạc tư nhân cao cấp nhà họ Tôn nằm trong phòng VIP số 5 tầng cao nhất của casino Venetian.

      Lúc Việt Trạch và Nghê Gia bước vào đều phải kiểm tra an ninh như thường lệ, còn những vệ sĩ của được vào.

      Khi được nhân viên kiểm tra, Nghê Gia thấy Việt Trạch đưa cây súng trong áo cho đồng chí Tiểu Minh, điều này làm tâm trạng Nghê Gia nặng nề kì lạ.

      Kiểm tra xong xuôi, những người phục vụ cung kính cúi người, giơ tay về phía cánh cửa phòng khách. hành lang nguy nga lộng lẫy treo những bức tranh sơn dầu hậu đại đậm màu dọc hai bên tường.

      Bàn tay phải trắng ngần của Nghê Gia khoác lên cánh tay Việt Trạch, chậm rãi theo vào phòng, tấm thảm êm dày khiến người ta ảo giác rằng rơi xuống.

      Rẽ vào khúc quanh, Việt Trạch nghiêng người lại gần , cười hỏi: “Căng thẳng ?”.

      Nghê Gia lắc đầu: “Có ở đây rồi mà!”.

      Hai người phục vụ đứng cuối hành lang mở cánh cửa gỗ màu nâu vào phòng VIP số 5. Căn phòng được trang hoàng vô cùng cao quý thanh lịch, đèn chùm thủy tinh xếp tầng trong suốt, bích họa màu thời văn hóa Phục hưng, quầy bar treo đèn mờ, cụm ghế sofa nghỉ ngơi ấm áp yên tĩnh. Bắt mắt nhất là bàn gỗ lim cỡ lớn đặt ngay chính giữa sảnh, hàng đống quân bài và casino chips nằm ngay giữa bàn.

      Phòng riêng rộng như thế mà chỉ có bảy tám người tham gia ván bạc và nhân viên xáo bài, ngoài ra còn có nhân viên phục vụ đứng trong góc đằng xa, quay mặt vào bức vách. Chỉ khi nào ván bạc chấm dứt mới được xoay người lại để phục vụ.

      Bên trái bàn là Tôn Triết và Tôn Lý, còn cả Liễu Phi Dương lâu gặp, nom gã có vẻ hung ác máu lạnh hơn xưa, hai bên là hai người Nghê Gia biết, còn bên phải bàn là Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh.

      Sắc mặt Tần Cảnh hơi tái, xem ra khá hồi hộp, nhưng Doãn Thiên Dã vẫn giữ vẻ hờ hững thản nhiên, chưa từng thua khi đánh bạc.

      Trong bầu khí im lặng đến căng thẳng, Nghê Gia theo Việt Trạch ngồi xuống sofa gần đó, cảm thấy lòng bàn chân hơi lạnh .

      Tiền đặt cược cũng như áp lực tâm lý trong canh bạc mật cao cấp này lớn đến mức những người ngoài tài nào tưởng tượng nổi. Thậm chí canh bạc ở các phòng VIP xa hoa khác mà gặp canh bạc ở đây cũng chỉ là hạng tép riu. Các canh bạc khác thường cược vài chục triệu, nhưng canh bạc của Tôn Triết thường cược tài sản hàng trăm triệu của công ty.

      Hai em họ Tôn đánh bạc rất có nghề, đặc biệt là bài Baccarat, đây cũng là lí do tại sao những năm gần đây họ lại nắm giữ nhiều cổ phiếu trôi nổi của các tập đoàn lớn ở đại lục trong tay đến thế, đa số là thắng được chiếu bạc.

      Các ván bạc ngầm của Tôn Triết rất nổi tiếng trong giới này, nhưng chỉ mời riêng, lại phải là hạng mục đăng ký kinh doanh chính thức của công ty cá độ(*) nên được chính quyền địa phương bảo hộ. Tuy vậy cũng chẳng hề gì. Bởi nếu ai thua cuộc quỵt nợ, ắt có đại ca xã hội đen Trình Hướng đòi hộ.

      (*) Ở Macau, có 5 loại hình cá độ công khai bao gồm: casino, sòng bạc, đua ngựa, xổ số và cá độ bóng đá.

      Lúc Nghê Gia ngồi ghế, ván đầu tiên của Doãn Thiên Dã và Tôn Lý vừa kết thúc, hai người lạ kia rời chỗ, kết quả ván thứ hai đổi thành Doãn Thiên Dã với Tôn Triết.

      Hai người chơi theo cách tùy ý cụ thể những gì mình đặt cược và những gì cầu đối phương đặt, Doãn Thiên Dã bẫng: “Tiền đặt cược là 20% Tôn thị vừa thắng cược ban nãy. cầu 10% khác của Tôn thị”.

      Nghê Gia nghẹn họng trố mắt, Doãn Thiên Dã thắng 20% tập đoàn gia đình từ tay hai em họ Tôn?

      Có thể ván này hề có gánh nặng tâm lý nào, cho dù có thua sạch kẻ lỗ vẫn là nhà họ Tôn.

      Tôn Triết cười: “Đặt cược 20% Tôn thị trong tay tôi, cầu 20% cậu vừa giành được lúc nãy cộng thêm nụ hôn may mắn của quý đây”.

      Tôn Triết nhìn Tần Cảnh, cười vô cùng dịu dàng nhã nhặn.

      Nghê Gia im lặng nhìn Việt Trạch, cũng im lặng suy tư. lại nhìn sang Doãn Thiên Dã, nhận thấy rất nét mặt thay đổi, còn vẻ thoải mái trước đó nữa mà khẽ nhíu mày.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Điều kích thích của cách chỉ đích danh tiền cược tùy chọn là, muốn có được thứ gì của đối phương, cứ việc gọi tên, chỉ cần thắng dù là mạng người cũng lấy được. Sau khi hai người nêu cầu xong, nếu đáp ứng nổi cầu của người kia mà rút lui giữa chừng phải mất trắng những thứ vừa đặt cược.

      Nghê Gia và Tần Cảnh đều cho rằng Doãn Thiên Dã hoàn toàn có thể chơi ván này, vì dù có thua cũng thua tiền của nhà họ Tôn, nhưng nếu thắng, cộng lại là 30%, nhà họ Tôn đổi chủ.

      Nhưng chỉ trong nháy mắt, Doãn Thiên Dã đột ngột đứng dậy, túm tay Tần Cảnh ra ngoài. Tần Cảnh kinh ngạc, chưa kịp ú ớ tiếng nào bị tha mất. Chỉ còn đống những đồng xèng sặc sỡ nằm trước chỗ Doãn Thiên Dã vừa ngồi mà thôi.

      Sau khi cánh cửa đóng lại, gian phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

      Chẳng biết tại sao, mắt Nghê Gia hơi cay cay. ra có người đàn ông cần giang sơn chỉ cần mỹ nhân. dám mang vài trăm triệu sản nghiệp ra cược nhưng lại muốn cược nụ hôn của Tần Cảnh, người đàn ông tự tin chưa bao giờ thua chiếu bạc, cho dù phần thắng lên đến 99.99% cũng muốn để người con mình phải hôn kẻ khác vì xác suất 0.01% còn lại.

      Biết thua, nhưng vẫn cược. Đúng là cặp đôi ngốc nghếch.

      Nghê Gia chớp chớp mắt, nhìn sang Tôn Triết, chỉ thấy người nào đó vừa mới thắng dễ như bỡn sâu xa nhìn chăm chú, cười như có như , lát sau mới : “Chẳng phải Nghê Gia muốn khiêu chiến tôi sao?”.

      Nghê Gia xốc lại tinh thần, đứng lên, đến ngồi xuống vị trí đối diện Tôn Triết.

      siết chặt tay, nhìn Tôn Triết phía đối diện qua ánh đèn hắt lên bàn gỗ lim, bình tĩnh : “Tôi nhớ Tôn cho tôi quyền được khiêu chiến, nên hôm nay Tôn nhất định phải chấp nhận lời khiêu chiến của tôi”.

      Ánh mắt Tôn Triết sáng lập lòe dưới ánh đèn: “ Nghê Gia đây hi vọng tôi chơi trò gì với em nào?”.

      Nghê Gia tỉnh queo hít hơi, khóe môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Infinite Bluff”.

      Tôn Triết thoáng ngây ra, mắt sầm xuống.

      Infinite Bluff, cách chơi trò này rất đơn giản, thậm chí còn hơi thiểu năng.

      Xáo bảy bộ bài tú lơ khơ với nhau, từng người rút bài theo thứ tự, bắt đầu từ lá bài thứ hai là có thể lựa chọn tăng thêm tiền đặt cược hoặc nhận thua bỏ cuộc chơi.

      Có hai cách để chấm dứt ván bài, cách thứ nhất là tự nhận bài mình hơn bài đối phương để tránh gây tổn thất lớn hơn nữa; cách thứ hai là sau khi hai bên cùng rút năm lá và lật ngửa bài.

      Ngoại trừ lượt cuối cùng, trong cả ván bài đều ra bài hoặc đặt bài xuống, các kĩ năng nhớ bài đoán ý đều vô dụng, hai nhân tố hữu ích nhất, là may mắn, hai là tâm lý.

      Bình thường mà , rút năm trong số vài trăm lá bài đều là những lá ngẫu nhiên vớ vẩn. Trong quá trình chơi, người chơi phải tỏ ra bài của mình rất lớn, đánh đòn tâm lý ép đối phương bỏ cuộc trước.

      Sau khi nghiên cứu thuật đánh bạc rất lâu, Nghê Gia phát ra vốn chẳng thể nắm chắc giành chiến thắng. Duy chỉ có trò Infinite Bluff này cố lắm mới có thể kéo và đối thủ nằm ở thế cân bằng.

      cũng hâm mộ kĩ thuật cao siêu của Doãn Thiên Dã, song thể ký thác vận mệnh của nhà họ Nghê cho người khác.

      Dù sao cũng có câu “ngộ nhỡ”, lúc đó ai gánh trách nhiệm?

      Nghê Gia nhìn Tôn Triết: “ Tôn có ý kiến gì khác ?”.

      Tôn Triết lắc lắc đầu, nhướng mày cười: “Tôi thấy rất thú vị”, cuối cùng còn , “ Nghê Gia là khách, mời”. Y làm tư thế mời với .

      Nhân viên bắt đầu xáo bài.

      Nghê Gia đưa mắt nhìn bảy bộ bài được xáo lẫn với nhau, rồi lại nhìn Tôn Triết: “Tôi đoán trong tay Tôn hẳn có khoảng dưới 13% cổ phần của Vận tải Hoa thị? 8% vốn có, thêm số Tống Nghiên Nhi đổi với , tôi đoán chắc là 5%”.

      Mắt Tôn Triết lóe lên, nhìn thẳng vào : “ Nghê thông minh”.

      Việc này cũng khó đoán, Tống Nghiên Nhi thân thiết với Tôn Lý như thế, ngoài việc để hại Mạc Doãn Nhi ra còn vì lý do nữa, là hỏi khéo số cổ phần Tống thị trong tay họ Tôn. Tống Nghiên Nhi có nhiều tiền mặt mua lại, chỉ có thể lấy cái gì đó ra để đổi.

      Trong tay Tống Nghiên Nhi cũng chỉ có 7% Vận tải Hoa thị, nhưng cổ phần của Tống thị vốn khá tập trung, số lượng cổ phiếu trôi nổi nhà họ Tôn mua được hẳn nhiều, thêm vào đó cổ phiếu công ty nhà họ Tống có giá hơn Hoa thị của nhà họ Nghê, có lẽ Tống Nghiên Nhi chỉ cần dùng 5% là có thể đổi được toàn bộ cổ phần Tống thị mà nhà họ Tôn nắm giữ rồi.

      13%, con số này bắt đầu nguy hiểm rồi, hôm nay Nghê Gia nhất định phải dốc hết khả năng để giành lại nhiều hơn.

      khi vậy, cầu của tôi với Tôn đây là dùng cổ phần Hoa thị làm tiền đặt cược.”

      Tôn Triết nhún vai, có vẻ gì là áp lực: “Được thôi. Còn tôi tạm thời có bất cứ cầu nào với tiền đặt cược của Nghê cả”. Thoạt nhìn y rất có phong thái quý ông.

      Nghê Gia thờ ơ đáp: “Cảm ơn”.

      Ván bài bắt đầu.

      Nghê Gia rút lá bài, nhìn thoáng qua rồi khép lại, mặt lộ cảm xúc gì. Tôn Triết cũng rút lá, bình tĩnh như .

      Hai người lại rút lá tiếp theo, có thể bắt đầu nêu tiền cược rồi.

      Nghê Gia ngước mắt nhìn y, bình tĩnh: “0,5% Vận tải Hoa thị”. Mức cược này nằm ở khoảng trung bình, nhiều ít .

      Tôn Triết rất nhàng: “Theo. 1%”.

      Hai người rút tiếp lá thứ ba.

      Sau khi nhìn thoáng qua, Nghê Gia khép lại: “1,5%”.

      Tôn Triết cũng làm động tác tương tự: “2%”.

      Lá thứ tư được rút trong bầu khí im phăng phắc.

      Nghê Gia lặng lẽ cất kĩ lá bài, ngước mắt nhìn y, : “3%”.

      Tôn Triết trấn tĩnh nhìn , nếu như theo, tiền đặt cược nhất định phải tăng thêm. Y tỉ mẩn quan sát , bắt đầu từ lúc rút lá bài thứ nhất, luôn tỏ vẻ rất cẩn thận, để lộ dù chỉ là chút cảm xúc nhất, nhất là lúc xem bài, gương mặt đẹp cứng đờ như bị đóng băng.

      Đối với tay mơ kiểu này, y trái lại nhìn ra được rốt cuộc giả vờ hay căng thẳng , loại người am hiểu thuật đánh bạc như làm y đau đầu.

      Có lẽ còn phải quan sát thêm lượt nữa.

      Tôn Triết nhìn lướt bài mình, ba lá K, lá A, là bài đẹp lắm rồi. Y tin bài của còn đẹp hơn bài mình.

      “Theo, 3,5%.”

      Lượt rút bài cuối cùng.

      Nghê Gia chậm rãi rút bài, nhìn thoáng qua rồi đặt xuống. lại nhìn y, đôi mắt đen láy tĩnh lặng như vầng ánh sáng lờ mờ phía sau , giọng lớn, nhưng rất ràng: “5%”.

      Tôn Triết nhìn chớp mắt, với 3K2A, y thắng chắc.

      Tôn Triết nhếch môi cười: “Theo. 6%”. xong, y thấy đầu ngón tay mảnh dẻ của Nghê Gia vô thức bấm cái lên lá bài bàn, có lẽ là căng thẳng.

      Nhân viên xáo bài hỏi: “Chắc chắn rút lui ạ?”.

      Nếu Nghê Gia rút lui, mất 2,5% cổ phần Hoa thị, nếu còn Tôn Triết rút lui, y mất 3%.

      Nghê Gia thả lỏng mắt, ánh đèn hắt lên hàng mi dài tạo thành bức rèm mờ.

      Tôn Triết nhẩn nha nhìn , ngọn đèn phản xạ mặt bàn tạo nên quầng sáng mỏng, phía sau quầng sáng đó, dung nhan lặng lẽ suy tư của Nghê Gia mang vẻ đẹp đẽ và dửng dưng khác thường.

      Tôn Triết sờ cằm, hơi nheo mắt lại, Tôn Lý ở bên cạnh tiến đến ghé vào tai thầm : “, ván đầu tiên chúng ta điều kiện, nhưng ván thứ hai phải thêm vào, muốn có ấy”. Tôn Lý cười, mắt gợn vẻ phóng đãng: “Để nàng vui vẻ với hai em ta đêm”.

      Tôn Triết nhếch mép, có vẻ tồi.

      nghĩ ngợi, hàng mi của Nghê Gia lật lên, để lộ con ngươi đen huyền: “ rút”.

      Tôn Triết cũng biếng nhác cười, nhả ra hai chữ: “Xin theo”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      52



      Nhân viên xáo bài: “Mời lật bài”.

      Tôn Triết cầm bộ bài trước mặt, vung thẳng vào giữa bàn, tất cả đều là quân đen có ba lá K, đôi A, bài rất lớn.

      Nghê Gia nhìn bài của y, sợ hãi hít hơi, tay khẽ run lên.

      Tôn Triết thu cả vào mắt, mỉm cười: “ Nghê, sao đâu, còn có ván thứ hai”.

      Nghê Gia trả lời, vững vàng mở những lá bài cầm trong tay ra, đôi K ba lá A, cũng đều là quân đen.

      Thắng hiểm!

      Tôn Triết sửng sốt, ngờ xác suất này lại xuất .

      Lúc cầm năm lá bài trong tay, y biết thừa tình huống có bài lớn hơn bài y vẫn tồn tại, nhưng y học đánh bạc nhiều năm như vậy, xác suất học là thứ y hơn ai hết, rút năm lá bài trong số hơn ba trăm lá, về cơ bản đều là những lá vớ vẩn lung tung. Xác suất rút được bài đẹp cách ngẫu nhiên là rất .

      Y tình cờ rút được 3K2A là bài cực tốt chỉ có thể xuất trong phim truyền hình, là việc có xác suất rất rồi. Ai ngờ Nghê Gia lại có thể rút ngẫu nhiên được 2K3A, số đỏ nghịch thiên thế này là …

      Hôm nay rốt cuộc là ngày bao nhiêu?

      Song y chơi bạc nhiều năm như thế, tố chất tâm lý cũng phải hạng xoàng, ván đầu thua ván hai đổi vận là chuyện rất bình thường nên y cũng cuống.

      Lần thứ hai Nghê Gia thể may mắn như thế, dù sao cũng chỉ là hạng tay non, chưa đủ kinh nghiệm đứng trước mặt y.

      Tôn Triết như người thua cuộc tao nhã, nhũn nhặn lịch : “Chúc mừng Nghê, năm phút nữa đấu ván thứ hai”.

      Nghê Gia đứng dậy, khẽ gật đầu, nhiều lời, mặt lạnh tanh rời khỏi bàn.

      Lúc quay người lại, Nghê Gia hơi choáng, cảm giác thở nổi, lúc về hướng Việt Trạch bước chân hơi hỗn loạn, gần như chạy về cạnh .

      mỉm cười nhìn , cầm bàn tay hơi lạnh của , khẽ khàng xoa xoa: “Căng thẳng hả?”.

      Nghê Gia giọng “ừm”, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sao, hai má đỏ ửng, giọng kích động: “Nhưng mà em thắng 6% đấy nhé”.

      “Ừ thấy rồi. Em giỏi lắm.” Việt Trạch nắm tay , trầm giọng cổ vũ.

      Nhưng trong lòng tránh khỏi lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đánh bạc, tuy làm rất khá, gần như biểu lộ cảm xúc, nhưng chỉ chút xíu lộ ra cũng đủ để tay chơi lõi đời Tôn Triết nhìn thấu.

      Có thành công hay thường quyết định ở chi tiết đó.

      Kiểu bài ngon liên tiếp dù sao cũng rất hiếm, đến lúc đó có lẽ phải cộng dồn điểm. Khi đó lại là cuộc chiến tâm lý, ai dọa được đối phương, người đó thắng.

      Nhưng Nghê Gia, nếu ván tiếp theo cầm toàn những lá tệ hại, liệu còn có thể trấn định như thế này ?

      Lúc này, Tôn Lý bên kia đột nhiên mỉm cười, hỏi sặc mùi khiêu khích: “Nghê Gia, em vẫn là trinh chứ?”.

      Nghê Gia quay đầu lại nhìn Tôn Lý, cau mày khó chịu.

      Tôn Lý luôn: “Thế là đúng rồi. Ván trước bên tôi cầu gì, ván này lấy đêm đầu tiên của em, thế nào?”.

      Mắt Việt Trạch tối sầm, mặt u ám, toan đứng bật dậy, Nghê Gia ra sức giữ lại, kiên định lắc đầu với .

      Nếu đồng ý điều kiện chúng điều kiện trước đó cũng bị xóa bỏ, tiền đặt cược của chúng đổi thành thứ khác, phải cổ phần của Hoa thị nữa. Hơn nữa, chọc giận bọn biến thái này, rất có thể chúng bán cổ phần Hoa thị cho đối thủ của nhà họ Nghê.

      Tay Việt Trạch như muốn bóp nát tay Nghê Gia, mắt u tối như vực sâu, nhìn , bình tĩnh : “ thay…”.

      còn chưa dứt lời, Nghê Gia biến sắc, hề do dự rút tay ra khỏi tay , kiên quyết đứng dậy.

      nhìn , giọng bẫng: “Xin lỗi ”.

      Việt Trạch cũng đứng lên, chẳng hiểu sao có dự cảm lành, muốn nắm đôi tay bé gầy yếu của , nhưng lại chậm rãi né tránh, tay chỉ chạm vào khí.

      Lòng trống rỗng, đột nhiên phát ra, tất cả mọi thứ trước kia đều chỉ là ảo ảnh, khoảng cách thể vượt qua tại giờ phút này mới là thực tế.

      vẫn nhìn , chỉ lặng lẽ nhìn khoảng , nét mặt mờ mịt như đứa bé lạc, nhưng lại bất khuất như chiến sĩ kiên gan.

      Xem ra vẫn được.

      vẫn thể giao vận mệnh mình cho .

      Nếu hôm nay thua, bị Tôn Triết và Tôn Lý đưa .

      Nếu hôm nay thắng, cũng thể giải thích với Việt Trạch tín nhiệm mình dành cho .

      Cho dù kết quả thế nào, ngăn cách giữa và Việt Trạch được vạch rồi.

      “Việt Trạch, xin lỗi ! Em vẫn…”, khẽ khàng nhoẻn cười, “xin lỗi , em vẫn có thói quen nắm giữ vận mệnh trong tay mình. Em quen, và cũng thể giao vận mệnh của mình cho người khác”.

      Giọng như lông hồng, dịu dàng êm ái như bông liễu, nhưng lại như búa tạ nện vào lòng Việt Trạch.

      chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng độc của kiên quyết bỏ .

      còn nhớ, mỗi khi ở bên , luôn hồn nhiên hoạt bát, đáng ngây thơ. có dạo tưởng rằng, làm bỏ gánh nặng và rối rắm trong lòng xuống, làm quên dần trách nhiệm nặng nề kia.

      Nhưng đến giờ mới phát , ra vẫn là con nhím. Nghê Gia của giờ phút này mới là Nghê Gia . độc, mệt mỏi, cảnh giác, đa nghi, bất an, kiêu ngạo, kiên cường, cứng cỏi, tàn nhẫn.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      dựa dẫm bất cứ ai, tin tưởng bất cứ ai.

      Đến giờ mới nhận ra, từ đầu đến cuối, vẫn luôn thân mình.

      Có lẽ những người khác mãi mãi thể bước vào thế giới của . Và lại đúng là người khác ấy.

      nhìn cái bóng mờ ảo trong ánh sáng của , vô thức cong môi nở nụ cười.

      Giờ khắc này, tim đau như vỡ nát.

      Nghê Gia đến trước bàn đánh bạc, vừa định ngồi xuống có người túm lấy tay ngăn lại.

      ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc, kinh ngạc nhìn sang thấy Việt Trạch kéo ghế ngồi xuống.

      Quy định của sòng bạc, lên bàn rồi, được xuống.

      Tim Nghê Gia như bị ai đâm nhát. Vừa rồi muốn giao vận mệnh của mình cho người khác, người đàn ông này hiểu tiếng người hay sao vậy?

      thở phì phì như uy hiếp, giọng tí chỉ đủ cho mình nghe thấy: “Việt Trạch, nghe à? Việc của em cần lo, dựa vào đâu mà can thiệp…”.

      cho rằng vận mệnh của chúng ta gắn kết với nhau rồi.” Giọng tênh, hề nhìn .

      Nghê Gia chợt ngẩn ra, đầu óc lập tức trống rỗng.

      Chưa từng có ai gánh vác trách nhiệm thay , cũng chưa từng có ai bảo vệ , chỉ có bản thân ôm chặt lấy mình. Vậy nên khi tự quyết định thay thế này đúng là độc tài.

      rất phản cảm, rất ghen tị.

      Nhưng trong lòng lại dâng lên niềm ấm áp đầy xót xa, ấm áp tới nỗi mắt cũng nhức nhối theo.

      nghiến răng, cố gắng chớp mắt, cố chấp nhìn , nhưng lại hề ngoái đầu lại, lạnh lùng nhìn đối thủ.

      Tôn Lý nhíu mày, vừa muốn lên tiếng, Tôn Triết mở miệng trước: “Việt Trạch, cậu muốn chơi ván thứ hai thay Nghê Gia?”.

      Việt Trạch hờ hững đáp: “ chỉ vậy, tôi muốn xin đổi điều kiện các vừa đưa ra”.

      Tôn Lý càng nhíu mày chặt hơn, lại muốn mở miệng, kết quả vẫn là Tôn Triết cất lời trước: “Hả? Việc này khó xử, tại sao chúng tôi phải nghe lời cậu?”.

      So với khẩu khí hòa nhã trầm bổng của Tôn Triết, giọng của Việt Trạch luôn bình tĩnh: “Tôi cho điều kiện khác mà thấy hứng thú”.

      “Ồ?” Tôn Triết dần hăng hái hơn.

      Việt Trạch liếc Liễu Phi Dương đứng sau y cái như gió thoảng mây bay, : “Nghe trai Trình Hướng của rất muốn cánh tay phải của tôi, tôi cược cánh tay phải này, sao hả?”.

      Nghê Gia trố mắt: “Việt Trạch, điên rồi???”.

      xông lên phía trước bước, hai tay bấu chặt mép bàn, nhìn chằm chằm Việt Trạch, mắt đỏ hoe, gằn từng tiếng: “Việt Trạch, tôi với có quan hệ gì, tôi nhờ đến lo hộ”.

      Nghe xong câu đó, rốt cuộc Việt Trạch cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn , đôi mắt đen chút ánh sáng, sâu thẳm như muốn nhấn chìm người khác.

      Kiểu con hễ cuống lên là hung dữ hươu vượn này đúng là…

      Kiểu con ràng là sốt ruột lo lắng đỏ hoe mắt rồi mà vẫn còn cố giương nanh múa vuốt với này đúng là…

      Nghê Gia nhìn đôi mắt tĩnh lặng của , đột nhiên còn gì để , trong đầu chẳng hiểu vì sao còn suy nghĩ gì nữa.

      Có lẽ, theo thôi.

      Nếu vận mệnh của hai người gắn kết với nhau, vậy cứ giao cho .

      Cho dù kết quả hôm nay là kết cục xấu nhất, chẳng phải vẫn có hai người cùng nhau gánh vác ư? Dẫu thế nào cũng đơn nữa.

      Nước mắt ngân ngấn trong mắt Nghê Gia tan , lặng lẽ tìm chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống.

      Tôn Triết ngồi đối diện xoa cằm nghĩ ngợi lát, phát y lọt vào bẫy của Việt Trạch. Tay phải của Việt Trạch và đêm đầu tiên của Nghê Gia, đương nhiên là vế sau khiến y vui mừng hơn, huồng hồ, y cũng đủ khả năng chặt cánh tay phải của Việt Trạch.

      Nhưng lời Việt Trạch cho y câu hỏi khó.

      Tôn Triết, mày trọng sắc cần người phụ nữ hay trọng tình thay mày trút giận?

      “Nếu tôi muốn tay của cậu nếu cậu thua, tôi giao cậu cho ấy.”

      Việt Trạch có ý kiến khác, điều quan tâm chỉ là đối phương đồng ý điều kiện đưa ra, chuyện này hoàn toàn dính dáng đến Nghê Gia.

      “Vậy bắt đầu thôi.” Tôn Triết .

      Nhân viên chia bài bày bài xong, đẩy tới trước mặt Tôn Triết, chờ y rút bài xong lại đẩy tới trước mặt Việt Trạch, cứ lặp lại đến lúc trong tay hai người đều có hai lá bài Tôn Triết mới nhìn lướt qua.

      Hôm nay đúng là kì lạ vô cùng, giống như ván đầu tiên, trong tay y lại là lá K bích đen.

      Tôn Triết: “1% của Vận tải Hoa thị”.

      Việt Trạch gõ ngón tay xuống mặt bàn, giọng điệu và biểu cảm điềm tĩnh như nhau: “Theo. 10% của SIESS”.

      Lông mày Tôn Triết khẽ nhướng lên, SIESS là công ty chế tạo trang thiết bị trực thuộc Vận tải Việt thị do Việt Trạch toàn quyền xử lý, rất có triển vọng.

      Lá bài tiếp theo lại là K bích đen, Tôn Triết cười thầm, ngoài mặt vừa nhẫn vừa khiêu khích.

      “2% của Vận tải Hoa thị.”
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :