1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 112:

      Hạ Trọng Phương chút nghĩ ngợi, giương tay lên, tát vào mặt Trầm Tử Trai, nghe tiếng "Pằng" vang lên, nàng cũng ngây người.

      Trầm Tử Trai bị đau, buông Hạ Trọng Phương ra, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt từ từ trở nên tối tăm, cách hồi mới : " Phương nương, mọi việc đều có giới hạn của nó, vượt qua giới hạn ấy, phải ai cũng có thể chịu được." rồi lui về phía sau, cảm giác cả người nóng ran biến mất, phẩy tay áo bỏ .

      Hạ Trọng Phương ủ rũ ngồi vào thùng tắm, nhìn kỹ tay mình, lại giọt giọt nước mắt lăn xuống, rơi mặt nước, tạo thành từng vòng, từng vòng tròn .

      Đúng, sau khi nghe Tiền ma ma và Thanh Trúc khuyên bảo, nàng cũng có lòng hòa hảo với Trầm Tử Trai, nhưng phải dùng phương thức như vậy. Nàng chỉ hi vọng Trầm Tử Trai biểu lộ cõi lòng, hành động tôn trọng nàng, biểu lộ đặt nàng trong lòng, lấy lòng nàng, khi đó, nàng liền thuận thế mà làm lành, cùng hòa hảo. Nàng hy vọng Trầm Tử Trai dùng phương thức như thế này để mong cùng nàng hòa hảo, tuy thân thể nàng cũng biểu lộ ra ý tưởng đó, nhưng đây chỉ là hòa hảo thân thể, phải hòa hảo trong lòng.

      Tiền ma ma và Thanh Trúc thấy rất nhanh Trầm Tử Trai ra, vả lại mặt còn có dấu tay, khỏi kinh hãi, : "Vương Gia!"

      Trầm Tử Trai để ý tới họ, nhanh chóng rời .

      Đêm nay, Hạ Trọng Phương thể ngủ ngon giấc.

      Ngày hôm sau, mắt nàng sưng đen, chỉ đành phải dùng phấn che giấu, điềm nhiên như có việc gì, cứ theo lẽ thường xử lý phủ vụ.

      Ngược lại, Tô Lương lại tới đây bẩm báo: "Vương phi, công chúa Việt Quốc ra khỏi phủ, hoàng cung, bảo là muốn vào cung cầu xin hoàng thượng ban hôn."

      Sắc mặt Hạ Trọng Phương thay đổi, sau đó định thần : "Ban hôn? Ta còn ở vương phủ, nàng lại cầu xin hoàng thượng ban hôn, chẳng lẽ muốn làm trắc phi?"

      Tô Lương : "Dù thế nào, vương phi cũng nên đuổi theo nàng vào cung chuyến, gặp Thục phi nương nương, để Thục phi nương nương nghĩ cách ngăn cản công chúa Việt Quốc mới đúng."

      Hạ Trọng Phương cắn môi, hỏi "Vương Gia đâu?"

      Tô Lương : " Sáng sớm Vương Gia và Vi thiếu gia đến Binh bộ, lúc này sợ là rảnh để vào cung ."

      Hạ Trọng Phương nghe vậy, vội phân phó người chuẩn bị ngựa xe, chuẩn bị vào cung.

      Trầm Ngọc Tiên nghe Vũ Văn Thực vào cung cầu thánh chỉ ban hôn, : "Tẩu tử lạ gì ca ca, cũng có nhiều nương hiếm lạ ca ca, chờ thánh chỉ hạ xuống, ca ca nạp trắc phi, ta xem xem nàng đến chỗ nào mà khóc?"

      Phương Chấp Bình thấy mấy ngày nay tính tình Trầm Ngọc Tiên càng thêm cổ quái, liền khuyên nhủ: "Vương phi dù sao cũng là chủ mẫu vương phủ, tương lai là thái tôn phi, Quận chúa cần gì đối nghịch cùng nàng? Và lại giữa hai phu thê tối kỵ có người thứ ba xen vào, Quận chúa như vậy, chỉ sợ Vương Gia và vương phi càng khó hòa hảo."

      Trầm Ngọc Tiên hừ lạnh, : "Những năm ta và ca ca sống nương tựa lẫn nhau, vương phi ở nơi nào? Nàng cũng chỉ là chờ hưởng phúc mà thôi, nên ta liền ưa nàng như vậy."

      Phương Chấp Bình thử dò xét : "Nếu , chúng ta trở về Phương gia, ở cùng chỗ với vương phi nữa, được ?"

      Trầm Ngọc Tiên giận dữ : "Ngày đó chàng theo ta ở lại vương phủ, lúc này lại muốn ta đến Phương gia?"

      Phương Chấp Bình lập tức tay đầu hàng : "Tốt lắm, tốt lắm, xem như ta chưa gì."

      Lúc này Trầm Ngọc Tiên mới chuyển giận sang vui, cho người hỏi thăm chuyện Vũ Văn Thực cầu thánh chỉ ban hôn.

      Tới buổi chiều, có tin tức là Vũ Văn Thực cầu hôn , nhưng phải gả cho Tề vương, mà là gả cho Giản Mộc Huyền. Hoàng đế đồng ý để bọn họ tùy ý thành thân.

      Vào lúc này, Hạ Trọng Phương cũng ra khỏi cung, thở phào nhõm, Vũ Văn Thực và Giản Mộc Huyền cũng coi như là lương phối rồi, lần này, nàng cũng cần cố kỵ Vũ Văn Thực, sợ Vũ Văn Thực làm ra chuyện gì khiến Trầm Tử Trai thể nạp nàng nữa.

      Ngược lại ở Giản gia nghị luận ầm ĩ, cưới Việt Quốc Công chúa vừa có lợi cho Giản gia vừa bất lợi Giản gia. Giản Thái Phó chỉ gọi Giản Mộc Huyền vào hỏi: "Tuy hoàng thượng ban hôn, nhưng cũng phải hỏi ngươi...ngươi có ý kiến gì ?"

      Giản Mộc Huyền kinh ngạc : "Con có ý kiến gì."

      Giản Thái Phó sững sờ, nhất thời bật cười : "Đây là , ngươi cũng nguyện ý cưới Công chúa Việt Quốc? Dù thế nào nữa nàng cũng là công chúa nước, đến phủ chũng ta làm dâu, là gả thấp rồi."

      Giản Mộc Huyền hồi tưởng bộ dáng và tính tình Vũ Văn Thực chút, cũng xác nhận mình ghét nàng, nhất thời liền : "Nếu là hoàng thượng ban hồi, dĩ nhiên là phải tiếp nhận rồi."

      Giản Thái Phó nghe Giản Mộc Huyền vậy, biết ghét, ngược lại thở phào hơi.

      Trầm Tử Trai tới muộn mới trở về phủ, liền cho người mời Hạ Trọng Phương đến thư phòng chuyện.

      Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử Trai tìm nàng, nhớ tới chuyện tối hôm qua phẩy tay áo bỏ , dù sao cũng có chút chột dạ, vội ăn mặc phen mới qua.

      Trầm Tử Trai thấy nàng cũng lộ ra sắc mặt giận dữ, khách khí : "Mời ngồi!"

      Mắt thấy Trầm Tử Trai nghiêm chỉnh như thế, Hạ Trọng Phương lại có chút khó chịu, nhất thời ngồi xuống, hỏi "Vương Gia mời ta tới đây, có phân phó gì?"

      Trầm Tử Trai : "Hoàng thượng đồng ý hôn của Công chúa Việt Quốc, Công chúa Việt Quốc lại ở phủ chúng ta, hôn của nàng, chúng ta cũng phải giúp lo liệu phen mới đúng."

      Hạ Trọng Phương : "Ta cũng muốn tìm Vương Gia bàn luận chuyện này !"

      Trầm Tử Trai liền gật gật đầu : "Nếu sứ quán muốn để nàng xuất giá ở đó, chúng ta liền chuẩn bị lễ dầy, cũng cần quá phí tâm. Nếu muốn ở phủ chúng ta xuất giá, chỉ đành phải giúp đỡ chuẩn bị đồ cưới, coi nàng như muội muội mà gả ra ngoài."

      Bên sứ quán Việt Quốc, sứ giả nghe tin Vũ Văn Thực muốn gả đến Giản gia, cũng mừng rỡ, vội báo tin về nước. Lại tới Tề Vương phủ cầu kiến Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương, là muốn để Vũ Văn Thực xuất giá ở vương phủ.

      Trầm Tử Trai nghe sứ giả vậy, ngược lại có chút hiểu , xem ra Việt Quốc bọn họ sớm có ý tưởng này, chỉ cần Vũ Văn Thực gả cho con em thế gia đại tộc của Cảnh quốc, bọn họ đồng ý. Về phần ở Tề Vương phủ xuất giá, tự nhiên có chỗ tốt, tương lai Vũ Văn Thực và Giản Mộc Huyền có phân tranh, Tề Vương phủ bị coi là nửa nhà mẹ, là
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113:

      "Vân nương!" Hạ Trọng Phương thấy Sử Bích Vân, tay chân có chút luống cuống, liền gọi câu.

      Sử Bích Vân nghe tiếng gọi mình, lúc này mới nhận ra Hạ Trọng Phương, bật thốt lên: "Phương nương, sao ngươi...ngươi trở nên xinh đẹp như vậy, chợt nhìn, ta cũng nhận ra."

      Ma ma ở bên cạnh ho tiếng, nhắc nhở: "Đây là vương phi của chúng ta!"

      Sử Bích Vân lấy lại tinh thần, vội phúc thân "Bái kiến vương phi!"

      "Miễn, ngồi xuống chuyện !" Hạ Trọng Phương bảo ma ma mang cái ghế đến cho Sử Bích Vân, đợi nàng ngồi xuống, liền hỏi: "Vân nương! Lần này tới Kinh Thành là có chuyện gì sao?"

      Sử Bích Vân hồng vành mắt, cúi đầu : "Ta cùng đường mới tới kinh thành, nghe ngươi là vương phi Tề vương phủ, liền lấy can đảm đến cầu kiến." Rồi đem chuyện mình sinh được con rồi bị hưu, kể lại giản lược lần.

      Hạ Trọng Phương nghe nàng xong, nhớ tới mình năm đó, sau khi bị hưu kém chút nữa là bị bức tử, liền nổi lên lòng trắc với Sử Bích Vân, hỏi: "Bây giờ ngươi ở đâu?"

      Sử Bích Vân : "Ta ở hộ gia đình giàu có làm công nhưng vì mấy ngày trước ta đánh vỡ cái mâm nên bị đuổi, bây giờ chỉ đành ở nhà trọ. Thiếu bạc của nhà trọ mà trả được." Câu phía sau nàng ta cực .

      Hạ Trọng Phương suy nghĩ chút, quay đầu hỏi Phương Chấp Tâm: " Tiệm bán son phấn của chúng ta còn cần thuê người làm ?"

      Phương Chấp Tâm vừa nghe, biết Hạ Trọng Phương tính an bài Sử Bích Vân đến tiệm bán son phấn giúp tay, liền quan sát Sử Bích Vân cái, thấy nàng ta tuy mặc xiêm áo vải thô, nhưng dáng người thướt tha, cũng có mấy phần đẹp mắt, lại mồm miệng lanh lợi, là người bán hàng, chuyên giới thiệu phấn cho khách nữ, cũng hợp, liền : "Còn cần! Vân nương tử nếu ngại, liền đến tiệm bán son phấn của chúng ta làm ! Bao ăn bao ở, mỗi tháng còn có hai lượng bạc tiền công."

      Sử Bích Vân nghe vậy, hơi thất vọng, nàng ta còn tưởng rằng Hạ Trọng Phương mời nàng ta đến vương phủ làm khách, cứ như vậy, nàng ta cũng có cơ hội làm quen quý nhân, chừng cũng có thể trèo cành cao làm cái quý phu nhân ! Nhưng Phương Chấp Tâm hỏi như vậy, nàng cũng biết thể cự tuyệt, liền đáp: "Được, cám ơn vương phi và phu nhân!"

      Hạ Trọng Phương thấy nàng nguyện ý, liền cười : "Như thế , lát nữa ngươi chỉ cần cùng Tâm nương thôi, tất cả có nàng an bài !"

      Sử Bích Vân nhu lẩm bẩm : "Vương phi, nhiều năm chúng ta gặp, ta cũng muốn ôn chuyện với ngươi chút, vả lại nghe Tiền ma ma cũng ở trong vương phủ, ta cũng muốn gặp bà."

      Hạ Trọng Phương thấy nàng bộ dạng nhớ bạn cũ, liền cười : "Vậy ngươi hãy đến vương phủ ở cùng ta mấy ngày, mấy ngày nữa ta để Tâm nương tới đón ngươi đến tiệm bán son phấn."

      Sử Bích Vân mừng rỡ, vội cám ơn rồi.

      Phương Chấp Tâm thấy Hạ Trọng Phương và Sử Bích Vân vui vẻ, nên cũng gì.

      Xem chút thấy còn sớm nữa, Hạ Trọng Phương cũng sợ Hiền ca nhi muốn tìm nàng, liền đứng dậy, phân phó người đến trả bạc phòng trọ Sử Bích Vân thuê, còn giúp nàng ta thu dọn đồ đạc, mang về phủ.

      Lúc này, Trầm Tử Trai khó có khi rảnh rỗi, trong thư phòng chơi cùng Hiền ca nhi, lại nắm tay con, tự tay dạy viết chữ, thấy tư thế cầm bút của đoan chánh, khỏi khen: "Tốt."

      Lục Mộng ở bên cạnh mài mực, cười : "Tiểu vương gia mới tuổi rưỡi mà biết viết chữ, quả là thông minh!"

      Hiền ca nhi nghe được khích lệ, tất nhiên dương dương hả hê, lại để cho Trầm Tử Trai nắm tay bé của , viết tên mình lần nữa.

      Hai cha con viết chữ hồi, lại xem sách, Trầm Tử Trai cũng lấy ra họa sách, đặt vào tay Hiền ca, cùng xem họa sách, vừa xem giải thích.

      Lục Mộng thấy Trầm Tử Trai dần dần có chút yên, biết nhớ Hạ Trọng Phương, liền ra ngoài tìm ma ma, để ma ma thám thính xem Hạ Trọng Phương dâng hương trở lại chưa?

      Ma ma xem, hồi lâu mới trở lại : "Vương phi trở về phủ, trong phòng thay quần áo !"

      Lục Mộng vừa nghe, liền vào bẩm Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai gật đầu cái, ôm Hiền ca nhi : ", tìm mẫu thân ."

      Lúc này, Hạ Trọng Phương cho người tìm những xiêm áo mà mình mặc, thưởng hai bộ cho Sử Bích Vân, lại cho người gọi Tiền ma ma vào.

      Tiền ma ma trong phòng bếp chuyện với nữ đầu bếp, nghe tin Hạ Trọng Phương trở về phủ, vội tới đây hầu hạ, vừa vào phòng, nhìn thấy nương tử quen mắt ngồi trong phòng, nhìn nàng tới gần mình, chần chờ hô: "Tiền ma ma?"

      Mấy năm này Tiền ma ma theo Hạ Trọng Phương, ăn ngon mặc đẹp, dáng vẻ phú quý hơn rất nhiều, liếc mắt vừa nhìn cũng giống phu nhân giàu sang phú quý, Sử Bích Vân cũng nhận ra được bà.

      Tiền ma ma nghe giọng , nhận ra là Sử Bích Vân, kinh ngạc : "Vân nương!"

      "Còn phải là ta sao?" Sử Bích Vân thấy người quen, tỉnh táo lại, cười hỏi: "Nghe người mực tìm nữ nhi và nữ tế, rốt cuộc tìm được chưa?"

      Tiền ma ma lắc lắc đầu : "Còn chưa tìm được!"

      Sử Bích Vân liền an ủi: "Có vương phi giúp đỡ, nhất định có thể tìm được."

      "uh" tiền ma ma đáp tiếng, muốn thêm chuyện này, liền hỏi Sử Bích Vân: "Sao ngươi lại tới đây?"

      Sử Bích Vân liền lại những việc mình trải qua lần nũa, giọng : "Ta gặp được vương phi, liền đến đây ở mấy ngày, sau đó đến tiệm bán son phấn hỗ trợ!"

      chuyện cá nha hoàn vén rèm lên : "Vương Gia đến ạ!"

      Tiền ma ma thấy Hạ Trọng Phương ở bên trong thay quần áo còn chưa ra, vội đón Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai ôm Hiền ca nhi vào phòng, thấy trong phòng có người lạ mặt, liền nhìn về phía Tiền ma ma.

      Tiền ma ma vội giới thiệu, lại hướng mắt tới Sử Bích Vân ngây người : "Đây là Vương Gia, mau tới bái kiến!"

      Trong lòng Sử Bích Vân chỉ nghĩ: có tin đồn Vương Gia Tề vương phủ tuấn tú, nhưng ngờ tuấn tú như vậy, mình có thể theo dù làm trâu làm ngựa cũng cam lòng. Phương nương sao lại tốt số như vậy, cư nhiên trở thành vương phi?

      Tiền ma ma thấy Sử Bích Vân mất hồn, liền ho tiếng, đẩy nàng cái.

      Sử Bích Vân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đỏ mặt, vội phúc thân : "Bái kiến Vương Gia, Vương Gia kim an!"

      Trầm Tử Trai hơi gật đầu, đem Hiền ca nhi giao cho Tiền ma ma, thấy Hạ Trọng Phương ra, liền : "Sáng mai là sinh thần của phu nhân Đức khánh công nàng chuẩn bị lễ thọ cho tốt, chúng ta sớm qua đó chút."

      Đức khánh công trong miệng Trầm Tử Trai, chính là cha chồng Giản Mộc Thanh. Đức khánh công là người có tiếng trong triều, tương lai chuyện phong Hoàng thái tôn còn phải dựa
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 114:

      Tối nay Trầm Tử Trai uống nhiều nên có chút say, mặc dù khi trở về uống canh giải rượu, cảm giác say cũng tiêu tán toàn bộ, vả lại vóc người Sử Bích Vân và Hạ Trọng Phương sai biệt lắm, nàng ta lại mặc xiêm áo của Hạ Trọng Phương, liền nhận lầm, đợi khi chạy gấp tới đỡ biết đúng, lúc này nghe được giọng , lại cúi đầu nhìn, mới nhìn thấy trong ngực mình phải Hạ Trọng Phương mà là Sử Bích Vân.

      Ở ngoài cửa phòng Hạ Trọng Phương mà đỡ nữ nhân khác, đợi Hạ Trọng Phương ra ngoài nhìn thấy, đoán chừng đời này tha thứ cho . Trầm Tử Trai tự hù dọa đến chảy cả mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người, hoàn toàn tỉnh rượu, chỉ trong nháy mắt cầm tay Sử Bích Vân ném nàng ta khỏi người mình, ném tới cách đó xa.

      "Rầm" tiếng, Sử Bích Vân bị ném , có chút phân biệt được đông nam tây bắc, chỉ thét chói tai tiếng.

      Hạ Trọng Phương nghe được động tĩnh, ra ngoài, chỉ thấy Trầm Tử Trai đứng ngoài cửa, Sử Bích Vân lại ngã ở hành lang, khỏi kinh ngạc hỏi "Sao lại thế này?"

      Trầm Tử Trai mở miệng : "Bổn vương vừa mới tới đây, nàng chạy thẳng tới nghênh đón Bổn vương, Bổn vương thấy nàng ta mặc xiêm y của nàng, cho là nàng, đương nhiên tránh ra, đợi đến gần, mới phát phải là nàng, nên vội vàng tránh được, nàng liền té xuống đất."

      Hạ Trọng Phương dám tin, Sử Bích Vân lại muốn quyến rũ Trầm Tử Trai?

      Sớm có ma ma đỡ Sử Bích Vân, dẫn nàng xuống.

      Trầm Tử Trai theo Hạ Trọng Phương vào phòng, sắc mặt có chút giận dữ, : "Phương nương, xem người nàng mang về là người thế nào? Nếu vừa nãy Bổn vương nhanh tránh nàng ta ra, nếu nàng ra ngoài nhìn thấy ta đỡ nàng ta mọi chuyện như thế nào?"

      Sắc mặt Hạ Trọng Phương cũng tốt, Sử Bích Vân đây là thấy mình dễ chuyện, giống dáng vẻ của Vương phi, cho là chỉ cần đến gần Trầm Tử Trai, mình làm gì nàng, đúng ? Nàng tức giận đến mức phải thở gấp, gọi Tiền ma ma : "Sáng mai, đưa Vân nương ra khỏi phủ , nếu nàng nguyện ý đến tiệm son phấn làm người làm, ta vẫn để nàng ta đến đó. Nhưng ngươi giao phó với Tâm nương, chỉ cần coi nàng ta như người làm bình thường mà đối đãi, cần coi nàng ta là khuê mật của ta. Về sau, cho nàng ta bước vào vương phủ, ta cũng gặp lại nàng ta."

      Tiền ma ma nghe những lời này, rốt cuộc cũng thấy sảng khoái chút, : "Vương phi nên sớm bày ra dáng vẻ này, tránh để cho mấy người khác nghĩ vương phi lương thiện dễ bắt nạt, như vậy, ở ngoài cửa phòng. . . . . ." Câu kế tiếp, nàng vội nuốt xuống.

      Hạ Trọng Phương phân phó xong, đợi Tiền ma ma xuống, lúc này mới nhìn về phía Trầm Tử Trai, thấy ngồi bên giường, sắc mặt khá hơn chút, vội rót trà đưa tới, giọng : "Làm kinh sợ Vương Gia, ta xin bồi lễ với Vương Gia!"

      Trầm Tử Trai nhận trà, chỉ giật giật cánh tay : "Mấy buổi tối trước ta luyện phi tiêu, cánh tay mỏi nhừ, cầm ly trà cũng đau nhức."

      Bất đắc dĩ Hạ Trọng Phương đành phải ngồi bên cạnh , bưng trà ghé vào môi : "Vương Gia mời uống trà!"

      Chờ Hạ Trọng Phương ngồi xuống, lại bưng trà tới, toàn bộ tức giận khi nãy của Trầm Tử Trai cũng tiêu tán hết, mặt mày dần dần dãn xuống, lơ đãng xuất nụ cười, liếc mắt nhìn Hạ Trọng Phương, từ từ uống hớp, khen: "Thơm quá!"

      " Trà xuân năm nay còn chưa có , đây là trà đông, uống cũng chỉ tạm được, nhưng lại ít mùi thơm ngát, biết sao Vương Gia lại thấy thơm như
      [​IMG]

    4. alex.le2611

      alex.le2611 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      2
      làm mà cắm đầu đọc vì quá hấp dẫn, cám ơn Team dịch nhá <3

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 115:

      Editor: Krystal99


      Đối với chuyện Sử Bích Vân dám quyến rũ Trầm Tử Trai, Hạ Trọng Phương thấy cực kỳ kinh ngạc, sau đó, liền tự kiểm điểm mình, đúng, mình là Tề vương phi, còn là Phương nương trước kia nữa, mỗi chuyện mình làm đều phải từ góc độ Vương phi mà suy tính, phải hợp với thân phận vương phi mà phải là người chỉ biết niệm tình cũ.

      Cách mấy ngày sau, Phương Chấp Tâm đến vương phủ bái kiến Hạ Trọng Phương mới biết chuyện này, nhất thời cũng nghẹn họng nhìn trân trối, : "Đến tột cùng là nàng ỷ vào cái gì mà dám làm như vậy? Vả lại đó là ngoài cửa phòng vương phi. Nàng cho là Vương Gia nhìn trúng nàng, vì nàng mà đối nghịch với vương phi?"

      Hạ Trọng Phương : "Xét đến cùng là do thái độ của ta có vấn đề, khiến cho nàng có ảo tưởng rằng ở vương phủ ta hề có địa vị, chịu để nàng vào vương phủ chơi mấy hôm chừng là muốn lợi dụng nàng lung lạc Vương Gia, cho nên mới làm ra chuyện như thế."

      Phương Chấp Tâm thở dài : "Nhưng nàng ta chỉ là thôn , Vương Gia sao có thể xem trọng nàng ta?"

      Hạ Trọng Phương : "Đừng quên, lúc đầu ta cũng là thôn . Nàng nghĩ Vương Gia có thể nhìn trúng ta cũng có thể coi trọng nàng."

      Phương Chấp Tâm lắc đầu cái, thở dài : "Nàng được vương phi tương trợ, chỉ cần an phận mà sống lo gì có tương lai?"

      Hạ Trọng Phương rốt cuộc là hỏi "Nàng có đến làm ở tiệm bán son phấn ?"

      Phương Chấp Tâm cười : "Nàng dám vọng tưởng tới cả vương gia sao chịu làm trong tiệm bán son phấn. Nàng ta sớm thu dọn đồ đạc chuyển , có lẽ muốn chui vào mấy nhà đại hộ nhân xem có thể trèo lên cành cây cao hay a!"

      Hạ Trọng Phương nghe vậy, liền hỏi nữa.

      Thời gian này Phương Chấp Tâm tuân lệnh Hạ Trọng Phương, đều giao tiền lời trong cửa hàng cho Hà ma ma, nên lúc này cũng hỏi: "Hà ma ma cầm bạc của vương phi làm nhà nữ học, làm được đến đâu rồi?"

      Hạ Trọng Phương : "Bắt đầu sang năm mới chiêu nhóm nữ sinh khóa đầu, tại họ biết chữ. Qua chút thời gian nữa, còn phải tuyển mấy vị ."

      Phương Chấp Tâm cười : "Vương phi làm nhà nữ học, tương lai được lưu danh ."

      Hai người chuyện, có ma ma vào, kinh hoảng bẩm: "Vương phi, có người báo tang, Du nương rồi."

      "Cái gì?" Hạ Trọng Phương kinh hãi : "Hôm kia mẫu thân còn tới đây mời Phương ngự y tới xem bệnh cho Du nương, khi trở về, Phương ngự y còn bệnh của nàng chỉ là bệnh , sao có thể chết? Mẫu thân biết được còn biết người đau lòng thành cái dạng gì đây?"

      Sắc mặt Phương Chấp Tâm cũng thay đổi,dù gì Vương Du cũng là chất nữ của Giản gia, dưỡng nữ của Vi Thanh Mi, hôm nay mất, mọi người tự nhiên hỏi tới nguyên nhân.

      Bởi vì Trầm Tử Trai có ở phủ, Hạ Trọng Phương cũng kịp với tiếng, chỉ giao phó với ma ma mấy câu, để các nàng chăm sóc tốt cho Hiền ca nhi, còn nàng cũng cho người lập tức chuẩn bị xe ngựa, chạy tới Vương gia.

      Đến Vương gia hỏi, ma ma chỉ Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi chạy tới trạch viện của Trầm Tử Hữu hrồi.

      Hạ Trọng Phương vội để phu xe chạy tới trạch viện của Trầm Tử Hữu.

      Trong trạch viện, Thị Cầm quỳ gối trước mặt Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi, khóc đến thiếu chút nữa ngừng thở, nghẹn ngào : "Cuối năm trước, phu nhân viết thư gửi đến đất phong cho tứ công tử, hỏi tứ công tử khi nào tới đón nàng? Tứ công tử vẫn gửi thư hồi . Nhưng hôm qua, rốt cuộc cũng có thư hồi . Du nương cầm lên xem sắc mặt trở nên trắng bệch, buổi tối hôm qua cũng là đêm có ngủ. Sáng nay phu nhân muốn ăn đò bán sớm ngoài đường nên sai ta mua. Khi ta trở lại, phu nhân treo cổ tự sát rồi."

      Sắ mặt Vi Thanh Mi tái mét, tay run run tìm lá thư mà Vương Du nhận được, cuối cùng tìm được ở dưới cái gối, nhanh chóng mở ra xem kỹ, trong thư Trầm Tử Hữu Vương Du nên suy nghĩ nhiều, đất phong là chỗ thích hợp dưỡng bệnh, tốt hơn, trong thư mặc dù ý hưu thê nhưng lại lộ ra ý này.

      Vương Tinh Huy cũng tìm ra được lá thư khác, mở ra xem thư này là Vương Du viết cho phu thê bọn họ, chỉ tạ ơn bọn họ dưỡng dục hai mươi năm nhưng bây giờ có cách nào để tận hiếu, chỉ hy vọng kiếp sau còn có thể làm nữ nhi của bọn bọ, khi đó cố tận hiếu.

      Hạ Trọng Phương chạy tới trạch viện Trầm gia chỉ thấy Vi Thanh Mi ngồi dưới đất kêu hai chữ "Du nương", nàng vội đỡ bà dậy an ủi.

      lúc sau, Giản Văn Phi và Bạch thị cũng chạy đến.

      Giản gia và Vương gia cùng làm, tang lễ của Vương Du được làm xong cách thuận lợi.

      Nhiều chuyên xảy ra như vậy, Vi Thanh Mi bị đả kích, bị bệnh tại giường, bởi vậy mỗi sáng Hạ Trọng Phương Vương gia chăm sóc mẫu thân, buổi chiều mới trở về vương phủ lo phủ vụ, tất nhiên là bận tối mày tối mặt.

      Trầm Ngọc Tiên thấy Hạ Trọng Phương chỉ lo cho nhà mẹ đẻ, thiếu chút nữa là để ý tới vương phủ nên rất bất mãn, ở trước mặt người cũng luôn oán trách .

      Hôm nay đến xế chiều, đợi Hạ Trọng Phương về phòng, Trầm Ngọc Tiên liền gặp, sau khi ngồi xuống, : "Tẩu tử, nếu thể lo mọi chuyện của vương phủ, để ý tới ca ca, người cũng nên tìm hai người đến giúp chiếu cố ca ca, nên để ca ca hối hả bên ngoài, về phủ còn phải quan tâm việc ăn uống ngủ nghỉ của chính mình."

      Hạ Trọng Phương giương mắt : "Quận chúa có ý gì?"

      Trầm Ngọc Tiên sảng khoái : "Ý của ta chính là dù sao ca ca cũng phải nạp trắc phi, tẩu tử sao để ca ca nạp hai người vào lúc này? Tẩu tử tự chọn người, tự nhiên có thể giúp đỡ tẩu tử, vả lại cũng giúpTề Vương phủ khai chi tán diệp. Tề Vương phủ nay
      [​IMG]
      Yoolirm Park, Halong-ngocvo tam thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :