1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104.1:

      Hoàng thượng mang theo ba phi tử rời , Tịch Nguyệt khôi phục lại cuộc sống ăn uống vui đùa vui vẻ của chính mình.

      Trong ngày xuân này gió xuân hiu hiu, cũng cực kỳ vừa lòng, Tịch Nguyệt dọn trà cụ lên trong đình cách hồ sen xa, nghe gió ngắm cảnh, cũng rất tự tại.

      ít người trong cung đều cho rằng Thuần Chiêu Nghi ngu, sao lại biết nhân cơ hội này nhanh chóng kéo quyền thế đến trong tay, bỏ lỡ cơ hội tốt, nhưng nàng xen vào, đương nhiên người khác cũng vui mừng.

      Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Tịch Nguyệt vẫn sinh hoạt cực kỳ sinh động.

      Bày xích đu trong đình, Tịch Nguyệt nằm phía đung đưa, trong lòng cực kì thoải mái.

      "Chủ tử, người xem bên kia đó có phải Đại hoàng tử hay ?"

      Tịch Nguyệt từ xa nhìn lại, đứa bé đứng bên cạnh ao phải Đại hoàng tử Nghiêm Vũ ư?

      bé đứng nơi đó, hai cung nữ áo trắng sát người, Tịch Nguyệt nhận ra họ, hai người họ là đại cung nữ cận thân của Đại hoàng tử. Cũng là người cẩn thận.

      Chỉ thấy bé ngừng xê dịch cục đá dưới đất, nhìn dáng vẻ hết sức nhàm chán.

      Tịch Nguyệt biết tại sao liền nở nụ cười: "Hạnh Nhi, ngươi mời Đại hoàng tử tới uống trà."

      Hạnh Nhi chạy chậm tới, lát sau, chỉ thấy tầm mắt Nghiêm Vũ nhìn sang. Tiếp đó liền theo bước chân của Hạnh Nhi tới nơi đình này.

      Theo đạo lý, Tịch Nguyệt vốn nên thỉnh an Nghiêm Vũ, cúi người khẽ phúc, chỉ thấy Nghiêm Vũ cũng gọi nàng , chỉ nhìn chằm chằm nàng.

      Trong lòng Tịch Nguyệt cũng có ý tức giận, chỉ nghĩ, đứa bé này lại làm gì đó được tự nhiên rồi.

      lúc lâu, giống như Nghiêm Vũ vừa mới nghĩ đến nàng, vẻ mặt phức tạp lại nhìn nàng.

      thanh non nớt vang lên: "Đứng lên ."

      Tịch Nguyệt nằm lại ghế xích đu, chỉ ngồi băng đá trong đình.

      Cẩm Tâm lanh lợi lót cái đệm bên .

      Nghiêm Vũ nhìn xung quanh chút, suy nghĩ chút, bản thân lại bò lên xích đu của Tịch Nguyệt. Năm nay Nghiêm Vũ năm tuổi, nhưng nằm nơi đó vẫn còn dáng vẻ tiểu oa nhi.

      Tịch Nguyệt và đứa này chuyện ngược lại cũng quen phóng túng chút, cho dù hôm nay nhìn bé giống như có tâm , nàng vẫn mở miệng: " Hôm nay Đại hoàng tử Thượng Thư Phòng?"

      Nghiêm Vũ xoay đầu, cung nữ bên cạnh cười yếu ớt giải thích: "Bẩm Chiêu Nghi nương nương, gần đây thân thể Đại hoàng tử có chút tốt, thái hậu nương nương , tạm thời Thượng Thư Phòng nữa."

      Tịch Nguyệt nhìn Nghiêm Vũ, cũng thấy chút dáng vẻ khó chịu, phỏng đoán tám phần là đứa này muốn .

      Có điều nếu Thái hậu cũng như vậy rồi, nàng càng thể nào quản nhiều, dù sao thân phận tiện.

      ràng tiểu tử này lại thích cung nữ tự chủ trương, mặt hung dữ : "Lúc nào đến phiên người như ngươi lắm miệng."

      Ngược lại khí thế mười phần.

      Cung nữ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.

      Tuy chuyện này là bởi vì mình hỏi thăm, nhưng Tịch Nguyệt cũng hiểu, chủ nhân dạy dỗ người dưới mình, nàng tuyệt đối thể can thiệp, quy củ trong cung là như thế.

      Được, chẳng qua Nghiêm Vũ cũng chỉ câu như vậy, thấy cung nữ quỳ xuống, cũng liền gọi nàng đứng lên.

      "Các ngươi lui xuống hết , ta muốn tâm với Thuần Chiêu Nghi."

      Nghiêm Vũ là nhi tử của Tuệ Từ hoàng hậu, lại là trưởng tử của hoàng thượng, cho dù Tịch Nguyệt phong phi, thân phận cũng bằng Nghiêm Vũ. Bị bé gọi thẳng tục danh như vậy, cũng cực kỳ bình thường.

      Mấy cung nữ cùng liếc mắt nhìn nhau cái, có chút xác định, nhưng thấy thân phận của Nghiêm Vũ, họ cũng thể nghe theo, dù hơi lo lắng, nhưng vẫn cúi chào, ra khỏi đình, Cẩm Tâm Hạnh Nhi bên cạnh Tịch Nguyệt cũng nghe bé : "Các ngươi cũng đều xuống."

      Mấy cung nữ liếc mắt nhìn Tịch Nguyệt, thấy nàng gật đầu, cũng ra khỏi đình.

      Tịch Nguyệt nhìn Nghiêm Vũ như thế, biết được tất nhiên là bé có lời muốn , ra Tịch Nguyệt cũng biết, hai người ở chỗ như vậy mặc kệ là đối với nàng hay đối với Nghiêm Vũ đều tốt. Thân thể Nghiêm Vũ yếu đuối rất dễ dàng bị người khác mưu hại, nếu như phải tất cả đám người Tề phi Đức Phi đều làm, sợ là Tịch Nguyệt cũng như vậy.

      "Đại hoàng tử có lời muốn ?"

      Tịch Nguyệt nhìn bé ngơ ngác nhìn phương xa, cũng mở miệng, chỉ chủ động tìm đề tài.

      Quay đầu lại nhìn Thẩm Tịch Nguyệt cái, Nghiêm Vũ chép miệng: "Làm sao ngươi biết được? Ta bảo các nàng xuống, cũng chỉ là thích họ ồn ào thôi."

      Đứa bé này, lại cứ mạnh miệng.

      Tịch Nguyệt chỉ cười, cũng .

      Nếu như muốn , bé tất nhiên .

      Quả nhiên, lâu sau, bé lại mở miệng: "Ngươi...ngươi muốn sinh nữ nhi?"

      Nghe câu hỏi của bé, Tịch Nguyệt lại lắp bắp kinh hãi, biết được bé nghe từ đâu, nhưng lại nghĩ chút, trong cung này cũng có gì là bí mật, nàng chỉ gật đầu.

      trách được mấy ngày nay Nghiêm Vũ chẳng hề tới Thính Vũ Các, hôm nay lại xoay xoay vặn vặn, có lẽ biết được chuyện này?

      Hơi hòa hoãn, Tịch Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, ta muốn sinh con . Ngươi, thích có tiểu muội muội sao?"

      Nghiêm Vũ trợn mắt: "
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104.2:

      Như vậy khiến Tịch Nguyệt chắc có tâm tư gì, chẳng lẽ lại muốn cho nàng ?

      Tịch Nguyệt lo lắng trong lòng, lại thể trực tiếp hỏi hoàng thượng, sốt ruột giống như con kiến chảo nóng.

      Nàng gấp thành như vậy, nhưng lại biết, hoàng thượng nhìn nàng như thế, cũng cảm thấy buồn cười, lại vẫn gì.

      Đêm tĩnh lặng.

      Mặc dù tại Cảnh đế mỗi ngày nghỉ ở Thính Vũ Các, nhưng cũng là hai ba ngày lại nghỉ ngơi ở nơi này chút. Bây giờ Tịch Nguyệt cũng thấy , trừ mình ra, Cảnh đế ngủ cùng bất cứ kẻ nào, sợ là vẫn có nguyên do, nhưng lại thấy ban đêm cũng có ham mê đặc biệt gì, liền nghi ngờ tất nhiên là liên quan đến mình.

      Mặc dù suy nghĩ như thế có chút dán vàng lên mặt mình, nhưng Tịch Nguyệt lại cảm thấy vô cùng có khả năng.

      chính xác, Cảnh đế lại tin tưởng bất cứ kẻ nào, cho nên mới ngủ mình, mà bởi vì hành động liều chết cứu của chính mình lúc ấy khiến cho sinh ra tin tưởng nào đó, cho nên tại dám ngủ chung với nàng.

      ra Tịch Nguyệt đoán trúng chân tướng, nhưng lại có phần dám tin tưởng quá.

      hai ngày liên tục Hoàng thượng tới đây ngủ, có lẽ hôm nay tới, Tịch Nguyệt ngẩng đầu mong ngóng, muốn xem xem mình có thể tham gia hôn lễ của ca ca hay , nên trong lòng lại rất bất ổn.

      Vốn là thời điểm cũng nghĩ mình có thể ra ngoài, chính là ôm suy nghĩ này, nhưng nay vừa nghe như vậy, liền nổi lên ý định này, thế nào cũng đè xuống được nữa, thế nhưng người khiến nàng có suy nghĩ này lại nhắc lại chuyện này, Tịch Nguyệt hận nghiến răng nghiến lợi.

      Nghe tiểu thái giám bên ngoài kêu to tiếng, Tịch Nguyệt biết được hoàng thượng đến, vội vàng soi vào gương đánh giá mình, ừ, còn là tiểu mỹ nhân.

      Thầm nghĩ, có thể phải câu được tâm của hoàng thượng.

      Mỹ nhân kế, có lúc cũng là kế đáng để thử.

      Cảnh đế vừa vào cửa liền thấy Tịch Nguyệt hỏi han ân cần đối với mình, phục vụ cực kỳ thích đáng, ngược lại trong lòng thầm có chút ghen ghét, sau đó lại nghĩ chút, quan hệ của mấy người huynh muội Thẩm gia thân thiết cũng là bình thường, mẫu thân qua đời, phụ thân lạnh nhạt, giữa huynh muội giúp đỡ lẫn nhau phải.

      "Hôm nay ngươi lại ân cần." Cảnh đế cố ý thể sắc mặt.

      "Hoàng thượng thích nô tì phục vụ như vậy?" Nàng thắc mắc.

      Cảnh đế cười ha ha. Ôm nàng vào trong ngực, :
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105:

      Mãi đến tận lúc hồi cung, Tịch Nguyệt vẫn có dáng vẻ yên lòng. Cảnh để thấy nàng như vậy hỏi: "Làm sao vậy? Sao về nhà chuyến mà tâm tình lại yên vậy?"

      Tịch Nguyệt lắc đầu, hai tay ôm lấy eo , dáng vẻ kia vô cùng đáng thương.

      "Hoàng thượng, người thiếp có phải là kẻ ngốc luôn buồn lo vô cớ ? Tại sao thấy dáng vẻ phồn hoa của Thẩm gia thiếp lại càng bất an?"

      ngờ nàng lại nghĩ như vậy, Cảnh đế vuốt tóc nàng.

      " linh tinh gì vậy, hôm nay là ngày tốt, ca ca nàng thành thân, nàng đó, chừng là cảm thấy ca ca bị chị dâu đoạt mất nên trong lòng mới khó chịu đó!" xong còn dùng khóe mắt liếc nàng.

      Tịch Nguyệt thấy như vậy, giả vờ đánh hai cái: "Người mới linh tinh, ta phải như vậy."

      Đương nhiên Cảnh đế biết phải, có điều thấy tâm tình của nàng tốt nên mới như vậy. Xem , phải là tốt lên rồi sao?

      "Được rồi, ngày hôm nay bận rộn suốt, cũng nệt mỏi rồi, bằng hôm nay tới Tuyên Minh Điện nghỉ ngơi ?"

      Lời đề nghị của Cảnh đế cực kỳ hợp ý Tịch Nguyệt, từ trước đến giờ nàng vốn là người lười biếng, hôm nay xuất cung chuyến cũng khiến nàng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Nếu như có thể đến Tuyên Minh Điện ngâm ôn tuyền cũng là cách thư giãn rất tốt.

      "Ừm, được." Nàng cười hì hì ôm lấy cánh tay Cảnh đế, dáng vẻ kia vô cùng ngây thơ khả ái, Cảnh đế chọt chọt gò má mềm mại non nớt của nàng.

      "Dáng vẻ nàng như thế này, đúng là giống Đại công chúa của trẫm."

      Tịch Nguyệt nhớ đến lời đùa của hai người, mặt đỏ lên.

      Lần này xuất cung, Lai Hỉ theo, thấy Cảnh đế trở về vội vàng tiến lên: "Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Thuần chiêu nghi."

      "Đứng lên ."

      "Vâng." Lai Hỉ đứng dậy, phất cây hất trần ở trong tay, đưa mắt liếc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt, mặc dù chưa gì nhưng Cảnh đế cũng hiểu được là trong cung xảy ra chuyện.

      "Có việc gì?"

      Lai Hỉ biểu ràng như vậy có nghĩa là chuyện này Tịch Nguyệt cũng có thể biết. Nghĩ vậy, Cảnh đế mở miệng hỏi.

      "Bẩm Hoàng thượng, chiều nay Tề phi cảm thấy thân thể khỏe, truyền Thái y tới bắt mạch, chẩn ra là mang thai tháng."

      Khi chuyện công việc giọng của Lai Hỉ vẫn vững vàng thay đổi.

      Động tác của Tịch Nguyệt hơi khựng lại, có điều chỉ trong nháy mắt.

      phải là sớm biết chuyện này rồi sao?

      Đúng như quỹ đạo trước kia, Bạch Du Nhiên có thể sinh ra Tam hoàng tử, vậy hẳn là Tứ hoàng tử của Tề phi cũng có thể sinh ra.

      Cảnh đế suy nghĩ hồi: "Được rồi, ngươi lui xuống trước , việc này ngày mai lại tiếp, trẫm hơi mệt."

      Nắm tay Tịch Nguyệt bước vào nội thất, Cảnh đế đưa tay ôm Tịch Nguyệt vào lòng, thế nhưng như vậy lại thể thấy được vẻ mặt của nàng, trong lòng biết là mùi vị gì, nhất thời cảm thấy có hơi thoải mái.

      "Hoàng thượng làm sao vậy?" Thấy dáng vẻ này của , Tịch Nguyệt cười quay người lại ôm lấy cổ .

      Cảnh đế thấy nàng cười, muốn tìm ra mấy phần ngụy trang thế như vẫn thấy, hiểu sao lại càng thấy phiền muộn.

      biết tại sao, thấy nàng như vậy lại càng cảm thấy nàng cũng thích mình đến vậy, nâng gương mặt nàng lên, nhìn chăm chú vào đó.

      Trong lòng Tịch Nguyệt cảm thấy mờ mịt, hiểu bị làm sao. Tề phi mang thai, phải là nên vui mừng sao, tại sao lại có vẻ mặt này, còn nhìn mình như vậy.

      Trong lòng có hơi phiền chán nhưng vẫn kéo khóe miệng, bên trong nụ cười có mấy phần qua loa lấy lệ.

      Thế nhưng phần qua loa này lại khiến cho tâm tình nóng nảy của Cảnh đế tốt hơn chút.

      Nàng ghen, mới cảm thấy nàng thực thích .

      Nhìn tia tức giận trong mắt nhóc này, trong lòng Cảnh đế thoải mái lên. ra phải là nàng ghen, chẳng qua là nàng giấu thôi.

      Ôm lấy nàng, Cảnh đế an ủi : "Đừng tức giận, trẫm thương nàng."

      Tịch Nguyệt là có chuyện gì xảy ra với , đúng là người thay đổi thất thường. Có điều như vậy, Tịch Nguyệt đương nhiên là thuận thế trèo lên: "Hoàng thượng, người thực thương thiếp sao?"

      Lời này yếu ớt, lại có mấy phần ai oán.

      Nhưng mà Cảnh đế là người thế nào chứ, chỉ tin những phản ứng tự động kia, còn như bây giờ, nhìn thấu mưu kế của nàng.

      Có điều nữ nhân sử dụng mưu kế vặt với cũng thể là họ thực lòng ái mộ .

      Hôn lên môi nàng hồi, Cảnh đế ngang ngược ôm lấy nàng.

      Bên trong ôn tuyền lượn lờ sương khói, hai người đều nằm ngửa, tựa vào thành hồ.

      "Thực thương nàng."

      Tịch Nguyệt mơ mơ nàng màng chỉ nghe câu được câu ,

      "Hả?" Nàng mờ mịt nhìn .

      Thấy nàng dường như là hiểu muốn đến câu hỏi lúc trước của nàng, chỉ sợ là nàng quên việc này rồi, trong lòng hơi oán giận, Cảnh đế nữa, đúng là nhóc vô lương tâm.

      Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ của , lúc này mới nhận ra là trả lời câu hỏi lúc trước của nàng.

      Nàng hơi dịch chuyển vị trí của mình, đến gần người , hai người đều mặt đồ khiến cho phát ra tiếng than .

      "Thiếp biết là Hoàng thượng tốt với thiếp mà."

      Cảnh đế nhìn dáng vẻ dựa vào của nàng, trong lòng sinh ra tia khó hiểu. tiểu nương nhìn như đơn thuần vô hại, tại sao lại thể nhìn thấu nàng? Khi ngây thơ, khi khôn khéo. Rốt cuộc ai mới là nàng, hay là, cả hai đều là nàng?

      Có lẽ là hơi mệt, có lẽ là nghĩ quá nhiều, đêm đó hai người cũng làm gì, sau khi tắm rửa xong chỉ ôm nhau ngủ.

      đêm này, Tịch Nguyệt ngủ rất ngon, sau khi tỉnh lại, đương nhiên là Hoàng thượng còn ở đó. Tịch Nguyệt cảm thán, nàng cũng có lúc ngủ sâu như vậy.

      Nghĩ đến Hoàng thượng tối hôm qua, Tịch Nguyệt lắc đầu, quả thực
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106.
      Editor: trang bubble


      Cuộc sống này trôi qua luôn là cực điểm, chỉ là Tịch Nguyệt có cảm giác, nháy mắt lại tới tháng bảy.

      Ngoài mọi người dự liệu, thai này của Tề phi lại yên ổn, chút gió thổi cỏ lay.

      ra Tịch Nguyệt cũng sớm dự liệu đến tình huống như thế, bên cạnh, chỉ thủ đoạn của Tề phi, những trò vặt đủ tư cách kia còn có thể được nàng ta nhìn vào trong mắt? Nếu ngay cả vụ trong cung cũng có thể giao ra để an tâm dưỡng thai, có thể thấy được Tề phi dốc lòng coi trọng với cái thai này.

      Tề phi bốn tháng rồi, số lần Tịch Nguyệt thấy nàng ta cũng nhiều, nàng ta cũng ra Khánh Tường cung lắm.

      Cũng phải đề phòng người khác ra sao, chỉ có điều mùa hè nóng bức, ra cửa thoải mái.

      Bởi vì trời nóng, mấy ngày nay Tịch Nguyệt cũng ấm ức.

      "Bẩm Chiêu Nghi nương nương, hoàng thượng có chỉ, lệnh ngài Tuyên Minh điện thị tẩm."

      Buổi tối khuya, Tịch Nguyệt vừa muốn ngủ, nghe được Lai Hỉ tới đây có chuyện bẩm báo.

      Tịch Nguyệt nhìn áo quần của mình, suy nghĩ chút, thuận tay cầm lên tấm áo đơn màu đỏ tơ tằm phủ thêm, lại búi búi tóc đầu, cây trâm bích ngọc ngọc trai cứ tùy ý cắm vào búi tóc như vậy.

      Thoạt nhìn chặt chẽ thanh lệ.

      Ngồi lên kiệu niễn qua, Tịch Nguyệt vẫn có chút buồn ngủ, nàng vốn buồn ngủ, dụi dụi mắt, còn véo mình cái, nghĩ chính là có thể lên tinh thần chút.

      Đợi đến được Tuyên Minh điện.

      Tịch Nguyệt vừa vào phòng chính là thấy Cảnh đế nghiêng người dựa vào ghế, vẻ mặt có chút ửng đỏ.

      Sau khi kinh ngạc chút xíu, nàng lập tức cười khanh khách bước liên tục tới bên cạnh .

      Tay bé lạnh lẽo gác lên trán .

      Cảnh đế mở mắt ra, thấy nàng bởi vì khom lưng, ngực như như , ánh mắt tối sầm xuống.

      "Đều tay lạnh người thương, trẫm thương nàng như vậy, sao tay nàng còn lạnh như vậy." Cảnh đế cầm tay nàng trong bàn tay mình, tay nàng chỉ hơi có chút thịt, cầm lên cảm giác rất tốt. Cảnh đế càng kéo tay nàng tới khóe miệng mình, liếc nhìn nàng cái, chính là cắn xuống.

      Quả nhiên, xúc cảm này tốt hiếm thấy.

      "Thần thiếp mới phải là có người thương đâu. Những lời đó làm sao chính xác. Ngược lại thần thiếp cho rằng, trong ngày hè lành lạnh như vậy, tốt!"

      Thấy chuyện mang theo chút mùi rượu, cho rằng nhất định là uống ít rượu, nếu tuyệt đối đến nỗi như thế.

      Ngồi vào bên cạnh : "Hoàng thượng uống rất nhiều rượu ư?"

      Cảnh đế cười, đúng là như vậy .

      "Ừ. Nguyệt nhi đỡ trẫm vào nghỉ ngơi."

      ra Cảnh đế là người khá là tự hạn chế, trang@dđlqđ@bubble editor nếu như uống rượu đến thể hành động tự lo liệu, đó là chắc chắn thể nào. Cứ như vậy, cũng chỉ là ầm ĩ với nàng thôi.

      Tịch Nguyệt chưa đến mười lăm, thân thể mềm mại dẻo dai, vừa nhắn, dìu vào phòng ngược lại có chút cố hết sức, nhưng dù là cung nữ hay là Lai Hỉ, đều bị Cảnh đế sai ra ngoài.

      Góc độ mà Cảnh đế nhìn thân thể của Tịch Nguyệt, có thể thấy được bộ ngực đẫy đà của nàng.

      "Nàng cứ như vậy đến đây?" Giọng của Cảnh đế cũng tốt lắm.

      Tịch Nguyệt cho là liên quan tới say rượu, nhàn nhạt giải thích: "Thiếp ngồi kiệu niễn qua mà."

      Kể từ đó, Cảnh đế buông lỏng yên tâm.

      Đưa môi đến gần cổ nàng vuốt ve: "Về sau được mặc như vậy, trẫm cho phép người khác nhìn nàng."

      Tịch Nguyệt hậu tri hậu giác hiểu ý , mắc cở đỏ bừng mặt.

      "Thần thiếp biết."

      Nâng đến giường, Tịch Nguyệt cúi người cởi giày xuống.

      "Hoàng thượng vào sau phòng tắm rửa?"

      Cảnh đế cứ nhìn chằm chằm Tịch Nguyệt như thế, cũng chuyện.

      Cắn cắn môi, Tịch Nguyệt cũng biết nghĩ như thế nào. Chính là muốn, trước
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 107:

      Sau khi ăn xong dường như tâm tình phiền muộn của Tịch Nguyệt tốt hơn nhiều, biết sao lại mệt mỏi, mí mắt rất nặng, suy nghĩ chút, nàng đuổi mấy người ra ngoài, chuẩn bị thiêm thiếp lát.

      Trong ngày thường Tịch Nguyệt cũng có thói quen ngủ trưa, ngược lại hôm nay lại vừa dính gối đầu liền ngủ thiếp .

      giấc này là ngủ thẳng tới gần tối.

      Cẩm Tâm và mấy nha hoàn đều hơi lo lắng.

      Cẩm Tâm vốn định buổi chiều với chủ tử, muốn truyền thái y tới xem chút. Kết quả là thấy chủ tử vẫn ngủ thẳng tới gần tối như vậy, nàng cũng lo lắng yên trong lòng.

      Giấc ngủ này của Tịch Nguyệt rất hỗn loạn, hoàn toàn hiểu được đêm nay là đêm nào.

      "Cẩm Tâm. . . . . ." Có lẽ do vừa tỉnh ngủ, thanh rất mềm mại.

      Cẩm Tâm vội vàng vào phòng: "Chủ tử tỉnh rồi hả? Nô tỳ hầu hạ người đứng dậy."

      Nhìn trong tầm mắt chủ tử mang theo vẻ mê mang, Cẩm Tâm đề nghị: "Chủ tử, nô tỳ thấy mấy ngày nay trạng thái của người có chút khác thường, bằng chúng ta truyền thái y tới xem chút chứ?"

      Tịch Nguyệt nhìn về phía Cẩm Tâm, trực tiếp hỏi: " phải chúng ta có thể trực tiếp gọi Thúy Văn tới đây hay sao? Vậy rất tiện, ta cũng chỉ là do trời nóng nên phiền lòng thôi."

      Cẩm Tâm thầm mắng tiếng, sao lại quên mất y thuật của Thúy Văn chứ?

      "Xem đầu óc của nô tỳ này, sao lại linh hoạt vậy? Nô tỳ gọi nàng ta qua."

      Thúy Văn nghe thân thể chủ tử khó chịu, cũng nóng nảy, vào phòng vội vàng thỉnh an liền đặt tay kiểm tra mạch đập của nàng.

      Trong khoảnh khắc, Thúy Văn nhăn lông mày lại, lại nhìn chủ tử mình còn dáng vẻ buồn ngủ.

      Nàng ta mở miệng : "Nô tỳ đề nghị, chủ tử trực tiếp truyền thái y ."

      "Chuyện gì xảy ra?" Cẩm Tâm vội vàng.

      Giãn lông mày của chính mình ra, Thúy Văn tiếp: "Hình như chủ tử có tin vui."

      Choang! Thẩm Tịch Nguyệt hoảng hốt, mà Cẩm Tâm bên cạnh cũng mất hồn: "Chủ tử có tin vui? Đây chính là phải truyền thái y."

      Cũng thể , là Thúy Văn trong cung bọn họ chẩn đoán mang thai ?

      Kế tiếp chính là đoàn người bận rộn, trong chốc lát, chỉ thấy Cẩm Tâm chạy phân phó Tiểu Đặng Tử đến báo tin cho hoàng thượng và Thái hậu.

      Mặc dù biết Thúy Văn tuyệt đối thể nào chẩn đoán sai, nhưng thấy thái y chẩn bệnh xong Tịch Nguyệt vẫn hơi khẩn trương.

      Cũng khéo nữa, người tới chính là Vạn thái y, Thúy Văn nhìn thấy Vạn thái y cũng có vẻ kích động.

      lâu lắm, chỉ thấy Cảnh đế bước nhanh vào Thính Vũ Các.

      Lúc Cảnh đế vào cửa nhìn thấy Thúy Văn và Vạn thái y đều đứng, ánh mắt lóe sáng.

      Tiểu nương giường cười híp mắt nhìn .

      "Thuần Chiêu Nghi như thế nào?"

      Vạn thái y cung kính: "Bẩm hoàng thượng, vừa rồi vi thần chẩn mạch cho Thuần Chiêu Nghi, Thuần Chiêu Nghi có bầu tháng."

      "Vậy có cần uống thuốc hay ? Tình trạng thân thể như thế nào?"

      "Thân thể Thuần Chiêu Nghi rất tốt, cũng cần uống thuốc. Nhưng thời gian mang thai, có thể tâm trạng có chút lo âu, khẩu vị cũng có chút khác thường. Bên cạnh nương nương đều là nương chưa gả, cũng biết đây là triệu chứng mang thai."

      Cảnh đế gật đầu.

      "Vậy tốt rồi."

      Cảnh đế nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tịch Nguyệt, thấy đôi mắt nàng sáng lóng lánh, hình như rất vui vẻ.

      "Ngày ngươi vào cung còn giống như ở trước mắt, nhưng ngươi cũng từ tiểu nha đầu mười
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :