1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Thank nàng nhìu nha

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 17


      Trong lúc nhất thời Hòa Sinh kịp phản ứng, buổi sáng Tống vũ Chi tới rồi mà, sao giờ lại tới nữa?


      Tống vũ Chi dám quá gần, cách nàng trượng dừng lại. Vừa rồi cửa hàng quá nhiều người, lách vào trong đám người chỉ có thể từ từ xa xa nhìn nàng cái, vốn định thừa dịp muội muội mua son phấn, nhìn nàng hồi, nhưng Tống Dao lại cứ thích để cho tiếp khách. Sau khi đưa hạ lễ, liền có lý do gì ở lâu. Vô vị chờ ở bên ngoài cửa hàng, nhìn người đều hết sạch, lúc này mới dám ra đây chuyện với nàng.

      "Vệ nương vất vả." Tống vũ Chi nhẫn nhịn cả buổi mới thốt ra được câu chán ngắt.


      Hòa Sinh phúc lễ, khách khí đáp: "Làm phiền Tống công tử quan tâm."


      Khuôn mặt Tống vũ Chi đỏ bừng, chỉ là bị nàng liếc mắt nhìn liền cảm thấy ngu người hít thở thông. Lồng ngực giống như bị búa nện tùng tùng rung động, cách lớp da, trái tim cơ hồ sắp bay ra ngoài.


      Bình sinh bao nhiêu tri thức học được từ cổ chí kim, tại moi hết ruột gan, nhưng ngay cả câu tán gẫu cũng ra. Hận a, sao lại vô dụng như vậy!


      bên này trăn trở buồn rầu, nhưng Hòa Sinh cho là đúng, nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, khuôn mặt Tống công tử y như bánh nướng vừng, có phải ngã bệnh hay ?


      Trầm mặc quá 10 giây, liền lộ ra lúng túng, Tống vũ Chi thầm véo mình chút, nghĩ phải ép mình mở miệng, thân thể lại tự chủ được mà nhát gan. Vạn nhất sai, làm sao bây giờ?


      "Ta. . ." Cắn răng ra khỏi miệng, giọng có chút phát run, vội vàng thu lời lại. Tống vũ Chi oán mình có tiền đồ, thường ngày vũ đao lộng thương, lúc luyện võ dập đầu, bị đao rạch, cũng nghiêm trọng như lúc này, trước mắt, bởi vì đến gần người, mà gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.


      Hòa Sinh chỉ cho là có bệnh bên người, tiến lên ân cần thăm hỏi, "Tống công tử có nơi nào thoải mái sao?" Nhìn mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt nhấp nháy, thở hổn hển, đoán chừng bệnh cũng .


      Nàng hướng phía trước bước , Tống vũ chi liền lùi ra sau bước dài, sợ nàng cách gần quá, thực sống sờ sờ kìm nén mà chết. Hòa Sinh cho là xa lạ, khoanh tay đứng nhìn, lên trước nữa.

      Trước mắt có tinh quang lập loè, huyệt thái dương nhảy thình thịch, Tống vũ Chi thở hơi dài, giống như là dùng hết khí lực bú sữa, mới ép được lời ra ngoài: "Vừa rồi Tống Dao muốn dùng bữa tối với nàng, vừa vặn nhà chúng ta vừa mua mấy chậu san hô*, vừa vặn đón nàng qua phủ tụ họp, được ?"
      [​IMG]


      Tim của nhảy đến cổ họng, lo lắng bị Hòa Sinh nhìn thấu dối, đỏ mặt nhìn xuống đất.


      Nam nhi to lớn tám thước, chuyện thôi mà lại run lẩy bẩy, Hòa Sinh có chút lo lắng, cỗ kiệu Vệ gia đến, tại cùng Tống phủ ăn cơm, có thông báo Vệ gia tiếng, bề ngoài giống như quá hợp cấp bậc lễ nghĩa.


      Tống vũ Chi nhớ tới cái gì, thêm câu: "Ta phái người Vệ gia thông báo, Vệ Lâm cũng nữa."


      Hòa Sinh yên lòng, xem ra cỗ kiệu Vệ gia tới, nếu như Vệ Lâm cũng , nàng thuận tiện cũng xem san hô. Há mồm vừa muốn đáp ứng, ánh mắt liếc qua sau lưng Tống vũ chi có bóng người, dáng người cao ngất, khuôn mặt giống như khuôn mẫu thạch cao, cách đến mấy mét, đạo ánh mắt lãnh thẳng tắp đâm tới.


      Hòa Sinh sợ hãi, mạc danh kỳ diệu khẩn trương lên. Phải làm bộ nhìn thấy, quay đầu , thầm cầu nguyện chỉ là ngang qua, tốt nhất trực tiếp bỏ qua nàng.


      Thẩm Hạo mặt lạnh, nhanh thong thả tới, "Tống công tử, trùng hợp như vậy." hôm nay mặc thân vân bào hoa văn trắng xanh nhạt, ống tay áo mở lớn, áo mũ chỉnh tề, đường dưới chân sinh gió. Hai tay tùy ý chắp tay thi lễ, ánh mắt ràng hàm chứa băng lãnh, nhưng tư thái ưu nhã trước sau như .


      Có vài người kêu gào, thực chất bên trong lạnh nhạt, nhu hoà vài phần, chính là nhân vật ôn nhuận như ngọc, vẫn cứ trưng khuôn mặt ra, ánh mắt nhìn người giống như là châm vào thân thể, bảo người ta sao sợ?


      Hòa Sinh bất đắc dĩ ân cần thăm hỏi tiếng, thanh buồn bực, có tiếp nhận.


      Tống vũ Chi vội vã đón Hòa Sinh trở về, vội vàng đứng ra giảng hòa, "Thẩm công tử khoẻ, ta cùng với Vệ nương muốn hồi phủ, bây giờ sắc trời tối, Thẩm công tử có muốn cùng nhau dùng bữa tối ?"


      Khách khí vài câu, nghĩ đến Thẩm Hạo chắc chắn chối từ, theo tình thế đến xem, Thẩm công tử là ngang qua, chào hỏi xong liền , có lẽ có gì đáng ngại.


      Thẩm Hạo kéo dài điệu "A?" tiếng, nghiêng đầu nhìn Hòa Sinh, vẻ mặt nghiền ngẫm: "Ta cũng biết, nàng muốn Tống phủ bái phỏng, sớm phái người thông báo tiếng, cũng liền tránh khỏi ta đến đây chuyến."


      Hòa Sinh kinh ngạc, người này cái gì thế này, nàng lúc nào để cho chuyến rồi hả?


      Tống vũ Chi nghe lời này bất thường, vội hỏi: "Sao, Vệ nương và Thẩm công tử đêm nay có hẹn? Hẹn ở nơi nào, là vì chuyện gì?"


      Thẩm Hạo liếc mắt nhìn vòng, nhíu lông mày, rất vui, vui buồn nên lời, nhưng lời ra lại bình bình đạm đạm, "Trao đổi chuyện trong cửa hàng."


      Tống vũ Chi gật gật đầu, cửa hàng là Thẩm công tử cho, hôm nay là ngày đầu tiên cửa hàng khai trương, tìm Vệ nương trao đổi chuyện trong tiệm, quả cũng hợp tình hợp lý.


      Chuyển mắt nhìn về phía Hòa Sinh, thấy nàng bĩu môi, khuôn mặt nhắn trắng nõn sáng ngời, lập tức muốn, nghĩ muốn kéo lại, dù sao đợi lâu mới đợi được lý do này, qua lần này, biết đến lúc nào mới có được lý do thuận lợi như vậy.


      Suy nghĩ hồi lâu, lời vừa muốn ra khỏi miệng, Thẩm Hạo cũng đến bên cạnh, ngay cả lời cáo từ cũng có, trực tiếp phẩy tay áo bỏ .


      Tống vũ khẽ giật mình, giương mắt nhìn người rời , trong lòng vừa khổ vừa chát, véo cùi chỏ cái, mắng mình có tiền đồ.


      Hòa Sinh ở phía trước, hai người cách nhau hai ba bước, cũng lời nào.


      Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại rời với ! ràng muốn ở chung với , Hòa Sinh bĩu môi, nhìn ở bên tay phải, vẻ mặt như đưa đám, thấy nàng nhìn sang, liền chuyển mắt đón ánh mắt của nàng, ánh mắt lạnh lùng mà nóng rực.


      Hòa Sinh hừ tiếng, nếu phải sợ lung tung khiến cho hiểu lầm, mới cùng theo đâu. Níu lấy bịa chuyện cần bản thảo, tự tin mười phần: "Thẩm công tử mặt lớn, hẹn ta thương nghị chuyện cửa hàng lúc nào hả, sao ngay cả ta cũng biết?"


      Thẩm Hạo sửa sang tay áo, "vừa mới ." Giọng so với ngày thường lạnh hơn ba phần, nhưng mặt nhìn ra nửa điểm dấu vết.


      Hòa Sinh buồn bực nuốt tiếng, câu "Vô sỉ", nhưng trong lòng có chút bối rối, mắc gì phải dây dưa với , bước ra bước chân, chút kịp phản ứng, dứt khoát dừng lại, chịu lên phía trước.


      Thẩm Hạo vẫn lên trước, khe hở chỉ hai bước, đến sát bên nàng, đột nhiên khẽ vươn tay, ngăn cánh tay của nàng. Tay áo rộng thùng thình, đủ để che tầm nhìn từ phía sau lưng, hai người chẳng qua là đồng hành kế bên nhau


      "Sao, chê quý phủ ta bằng Tống phủ?" cúi người, nhìn vành tai khéo léo trắng xinh của nàng, ước gì có thể cắn lên đó cái.


      Tống vũ chi đói khát thành như vậy, vậy mà nàng vẫn thoải mái ở phía trước . Nếu ngăn cản, có phải nàng còn muốn Tống phủ qua đêm ?


      Ngọn lửa vô danh trong lòng cháy càng dữ dội hơn, tay ôm nàng tự giác dùng sức, ngón tay cơ hồ đều muốn bấm vào trong thịt, Hòa Sinh hô đau, cũng ngừng lại.


      "Nàng thường ngày miệng đầy nam nữ cấm kỵ lớn, ta dựa vào nàng mới chút, nàng liền giống nhau gặp quỷ rồi né tránh, hôm nay sao, nàng thấy liền sáp tới phía trước, còn đồng ý ăn cơm, nàng nữ nhân chưa xuất giá, cùng nam nhân minh bạch, sau này hư mất thanh danh, nàng tìm ai khóc đây?"


      Thanh chậm rãi, đúng trọng tâm bức thiết, nhưng câu chữ lạnh lùng, hàn thấu xương.


      Hòa Sinh bị siết đau đớn, nghe ba chữ" chưa xuất giá", thiếu chút nữa cười ra tiếng, nghe tiếp mấy câu phía sau, lại cảm thấy oán giận.


      "Nếu bị hỏng thanh danh, cũng có phần của ngươi đó."


      "Vậy tính sao, nàng gả cho ta là được."


      Lời này suông như vậy, Hòa Sinh bị sặc, bởi vì ở đường cái, sợ động tĩnh quá lớn làm người khác chú ý, nhấc chân giẫm mạnh cái.


      "Ngươi tránh ra, ta theo ngươi." Hòa Sinh lầm bầm câu, nhẫn tâm lại giẫm cước, lần này giẫm hơn chút ít, ngước mắt liền gặp ánh mắt .


      Thẩm Hạo giống như có việc gì, dắt nàng tiếp tục . Mặt trời lặn xuống núi phía tây, lưu lại vòng sáng trời chiều bao quanh mây, bên cạnh ánh trăng lặng lẽ ra thân ảnh, phát ra màu trắng nhạt. Trời nửa sáng nửa tối, đường người lại thưa thớt, biết gia đình kia nấu đồ ăn gì, mùi thơm bay ra bốn phía, bay thẳng vào trong mũi.


      Thịt chưng, cá nấu gạch cua. Hòa Sinh nghe thấy mùi, đói bụng rồi, đùi còn chút sức lực nào, liếm liếm miệng, hết sức lực rồi, vùi đầu biết làm sao.


      Thẩm Hạo quay đầu lại thấy nàng gục đầu bộ dạng ủ rũ, sức lực tay nới lỏng chút ít. Bên đường thẳng, thoáng nhìn qua hai sư tử bằng đá trước cửa Vệ phủ, thả người ra, lửa trong lòng tiêu hơn phân nửa.


      Hòa Sinh đứng tại chỗ, nhìn hướng bên cạnh, cũng gọi nàng, cũng có quay đầu lại nhìn ý tứ của nàng. Liền như vậy thôi sao? bắt nàng vào phủ?


      Nhìn thấy người đến cửa phủ, Hòa Sinh xác định rốt cuộc bỏ qua cho nàng rồi, giống như con thỏ hướng Vệ phủ chạy tới, bởi vì quá đói rồi, chân đứng vững nữa, suýt nữa ngã sấp xuống nhiều lần.


      Thẩm Hạo đứng ở cửa ra vào, nghĩ đến nàng xa, quay đầu nhìn, thấy nàng bước chân liêu xiêu rất buồn cười, trong thoáng chốc nhớ lại mình sống lớn như vậy, lần đầu tiên đối với nữ nhân để tâm như vậy.


      Trời sinh đụng được dính được, đột nhiên xuất người như vậy, ông trời là thích giỡn. Nâng sợ ngã ngậm sợ tan, xem ra cuối cùng là cũng muốn nếm thử tư vị này.





      Vừa vặn kịp dùng bữa, hạ nhân thêm đôi bát đũa, Hòa Sinh tập trung chuyên môn ăn cơm, bởi vì có vội vàng mở màn, xấu hổ ăn nhiều. Trở về nhà nằm trong sân hóng mát, hồi tưởng chuyện ngày hôm nay, tinh thần có hưng phấn thỏa mãn lại có sợ hãi khẩn trương, việc sau cũng đều là bởi vì cái tên bại hoại sát vách.


      Thúy Ngọc bị gọi lên tiền viện, khi trở về trong tay nhiều hơn hộp đựng thức ăn, mở ra vừa nhìn vài bát món ăn, có gà hấp nhân tôm*, lạc mềm chưng đường*, sủi cảo cua.

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Thúy Ngọc : " là Thẩm phủ đưa tới, mỗi phòng đều có, hộp cho viện chúng ta hộp là Bùi quản gia tự mình đưa qua đó." Nàng trừng mắt nhìn, cười thần bí: "Ta vụng trộm xem qua, cũng chỉ có hộp trong phòng chúng ta nặng nhất, nhiều món nhất."


      Hòa Sinh chép miệng rồi cắn lưỡi, nhìn sang từng chén, tất cả đều là mỹ vị. Vừa rồi chưa ăn no, tại vừa vặn lấp bao tử.


      Phía dưới hộp cơm đè trang giấy, Hòa Sinh cả kinh, thừa dịp Thúy Ngọc vừa quay đầu, nhanh chóng nhặt lên giấu ở trong tay áo. Mượn cớ chạy vào trong phòng lấy ra, đưa dưới đèn xem, giấy vẽ người, chén cơm, còn có đầu heo.


      Khóe miệng Hòa Sinh co lại, dường như xuyên qua giấy ố vàng có thể nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Hạo hai mắt mỉm cười, thực so với người bình càng đáng ghét hơn vạn lần.


      Hừ, heo đâu mà heo, mới là heo!

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hay qua nàng ak

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      chưa gì a kiềm cặp ng ta rồi, :yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Mong chương mới quá nàng ơi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :