1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34: Hẹn hò (4)

      mở bình biết trong bình có gì.

      Chuyện cười lại bị nhắc tới làm cho Lục Diệp vừa buồn cười vừa tức giận, trừng mắt với Thiển Thiển cái, chỉ là cái nhìn này so với lúc trừng mắt với nhóm Giang Đường Hạ Văn, lực sát thương bị yếu chỉ hai phần.

      Thiển Thiển le lưỡi cái, vì muốn vì như vậy mà bị lớp trưởng ghi hận lên mình, vội lấy lòng : “Thời gian cũng còn sớm, chúng ta nhanh mua đồ cho Tướng quân và phu nhân, cậu định mua gì cho bọn họ?”

      câu “chúng ta” liền dễ dàng lấy lòng được Lục Diệp, cậu vui vẻ “ừ” tiếng, trả lời: “Chuồng chó. Tới đây lâu như vậy, hai chúng nó luôn phải ngủ sàn ở phòng khách. Mình cảm thấy cũng nên làm cho chúng nó cái chuồng; còn có đồ chơi nữa; gian của ngôi nhà tlúc trước đủ, muốn cùng chúng nó chơi ném đĩa sắt cũng phải chạy đến bãi đất trống của khu phố bên cạnh. Bây giờ tốt rồi, có thể chơi cái này ở trong sân với bọn chúng, còn có đồ ăn vặt, trước kia mình cùng… mẹ của mình thường mua cho bọn chúng chút đồ ăn vặt, nhưng bây giờ bố của mình cho phép mình cho chúng nó ăn đồ ăn vặt nữa, hơn nữa ở xung quanh nhà mình cũng tìm được chỗ bán đồ ăn vặt cho thú cưng, cho nên mình định lén cất giấu ít chờ tới lúc dẫn chúng ra ngoài dạo lén lút cho chúng ăn, chỉ là sức ăn của chúng nó cũng , mình cũng biết làm thế nào mới có thể ở dưới mí mắt của bố mình mang ra ngoài nhiều đồ như vậy, nếu bất đắc dĩ cũng chỉ có thể mang chút ít, để cho chúng nó đỡ thèm là tốt rồi.”

      “Mình mình mình!” Nghe cậu ấy lầm bầm, Thiển Thiển lập tức nhón chân lên huơ tay trước mặt cậu, còn ra sức chỉ vào bản thân: “Mình có thể mang mà! Chúng ta mua đồ ăn vặt, sau đó để ở nhà của mình, bao giờ cậu dẫn nó ra ngoài dạo gọi điện thoại cho mình, mình cầm đồ ăn vặt chạy qua đó tìm các cậu, như vậy so với việc cậu mang đồ ăn vặt ra ngoài chứ?“

      “Hả?” Lục Diệp hơi nhướng mày, có chút ngoài ý muốn nhìn : “Cậu đồng ý giúp mình giấu đồ ăn vặt?”

      “Đồng ý mà.” Thiển Thiển dùng sức gật đầu cái, đôi mắt long lanh: “Cậu dẫn chó ra chơi chung với mình, mình giúp cậu giấu đồ ăn vặt, vừa vặn nhà của cậu cách nhà mình cũng coi là quá xa… Cậu thấy thế nào?”

      Có chỗ tốt đưa tới cửa, nào có chuyện chặn lại ngoài cửa?

      Đôi mắt của Lục Diệp híp lại cái, trả lời chút do dự: “Được.”

      “Quá tốt!” Thiển Thiển hoan hô tiếng, lại dè dặt hỏi: “Cậu bọn chúng có thể cắn mình hay ?”

      Hai con chó kia mà đứng lên chắc chắn còn cao hơn cả người , có thể bị hai chúng nó nhịn được mà cắn cho hai cái .

      “Cậu yên tâm, mình dắt chúng nó.” Lục Diệp cười dụ dỗ: “Nhưng mà tự bản thân cậu cũng phải nghĩ biện pháp để nhanh chóng thân thiết với hai chúng nó, có như vậy lúc cậu chơi với chúng nó mới cần lo lắng đề phòng.”

      Thiển Thiển nghiêm túc gật đầu cái, : “Ừ, cậu rất có lý. Yên tâm , mình cố gắng!”

      Bên này, Thiển Thiển sớm quyết định về nhà tìm hiểu chút làm thế nào mới có thể mau chóng thân thuộc với cẩu cẩu. Bên kia, khoé miệng của Lục Diệp dần lên ý cười sâu xa.

      đúng là chuyện vui ngoài ý muốn. Phải biết là hai ngày trước cậu vẫn còn băn khoăn đau đầu biết nên làm thế nào mới có thể dụ Thiển Thiển ra ngoài chơi đùa cùng với Tướng quân và Tướng quân phu nhân, dù sao sau này cũng thành người nhà, có lẽ càng sớm quen thuộc càng tốt. nghĩ tới hôm nay Thiển Thiển chủ động đề nghị cậu mang Tướng quân và Tướng quân phu nhân ra ngoài chơi đùa cùng , cứ như vậy cơ hội để mình và Thiển Thiển ở mình tăng lên nhiều, nếu lúc ở cùng chỗ lại xảy ra chút chuyện nhặt ngoài ý muốn gì đó…

      Suy nghĩ chút cảm thấy vô cùng sung sướng rồi.

      Ở thành Nam này là thị trường chuyên về thú cưng, cho nên Lục Diệp phải tìm ở chỗ xung quanh nhà cậu rất lâu mới có thể tìm thấy cửa hàng bán đồ ăn vặt cho thú cưng. Mà thành phố A là thị trường thú cưng lớn nhất ở thành Bắc, trước kia từng có lúc sở thích nuôi thú cưng trước thành trào lưu. Mỗi tuần Thiển Thiển đều phải kéo Nhạc Kì Sâm cùng qua cả thành để tới nơi buôn bán thú cưng, coi như thể mua thể sờ cũng có thể nhìn chút cũng tốt rồi. Cho nên việc làm sao để tới khu buôn bán thú cưng này rất quen thuộc với .

      Lục Diệp dẫn Thiển Thiển tới quán đồ ăn Trung Quốc mà cậu thấy được, giải quyết qua loa bữa trưa, hai người ngủ suốt giờ xe buýt thành Bắc. Thiển Thiển dựa vào chút chỉ số thông minh còn sót lại dẫn Lục Diệp tới cửa hàng thú cưng mà lần nào tới khu buôn bán thú cưng cũng tới chỗ này báo danh. Sau khi theo thường lệ trêu chọc những quả cầu thịt tròn vo ở chỗ này cho thoả mãn tâm hồn thiếu nữ, Thiển Thiển mới cùng Lục Diệp chọn vài đồ chơi thích hợp cho Tướng quân và Tướng quân phu nhân, sau đó lại tới cửa hàng đồ ăn vặt mà chủ cửa hàng thú cưng đề cử càng quét đống lớn đồ ăn vặt, bọn họ chọn cũng ít đồ cho dù là hai người cũng cầm hết, may mắn là hai cửa hàng tỏ ý là có thể giao hàng tận nhà, giúp bọn họ bớt cái phiền toái.

      Tiếp theo hai người tìm cửa hàng bán chuồng chó loại lớn, cái này nhàng như lúc mua đồ chơi và đồ ăn vặt. Berger trưởng thành dáng người cũng , chọn chuồng quá , bọn chúng hoạt động được muốn vào đó ngủ, nhưng chọn chuồng quá lớn ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cả vườn; tiếp theo chính là hình dáng của chuồng chó. thể thừa nhận là ánh mắt của Thiển Thiển và Lục Diệp vẫn là có chênh lệch nhất định, mặc dù
      [​IMG]
      Nhược VânHoa vô ngữ thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35: Hẹn hò (năm)

      Đúng lúc biết nên làm cái gì, cánh tay đưa tới trước mặt , giơ cùi chỏ cong thành góc tù với , giống như là với rằng: "Nắm tay vịn được nắm tôi ."

      Thiển Thiển sửng sốt chút, nhìn lên theo hướng của cánh tay, đối mặt với đôi mắt màu đen hàm chứa ý cười.

      Là Lục Diệp.

      Xem ra là cậu phát ra mình gặp rắc rối rồi.

      Chỉ cần vịn vào cánh tay này, tất cả rắc rối của đều được giải quyết dễ dàng rồi.

      Thiển Thiển hiểu được đạo lý này, nhưng vừa có chút băn khoăn. Như vậy có phải quá thân mật rồi ? Giống như vượt qua giới hạn của bạn học bình thường rồi.

      Thấy chậm chạp chịu vịn vào mình, Lục Diệp khỏi hỏi: "Thiển Thiển làm sao vậy? Vịn vào tay của mình nhanh , như thế này ngã, ngã tốt."

      "Nhưng mà mình cảm thấy như vậy tốt lắm....." Thiển Thiển giọng thầm .

      Khá tốt vì xe có rất nhiều người, Lục Diệp đứng rất gần Thiển Thiển, nếu đúng là cậu nghe cúi đầu xuống thầm cái gì rồi. Lục Diệp dở khóc dở cười : "Vậy cậu cảm thấy tình huống cấp bách khi xe thắng gấp với vịn vào cánh tay của mình, cái gì khó chấp nhận hơn? Yên tâm , mình có ý đồ gì khác đâu, chỉ là lo lắng cậu đứng vững mà ngã thôi, nếu ngã qua bên mình còn tạm được, mình có thể đỡ được cậu. Nhưng mà nếu cậu ngã ra phía sau, người phía sau lại đưa lưng về phía cậu, cậu đụng người ta ngã , còn có khả năng ảnh hưởng đến những hành khách đứng ở phía sau nữa."

      Cân nhắc lợi hại phen, Thiển Thiển vẫn lựa chọn vịn vào cánh tay của Lục Diệp. Ngã xe buýt, cả đời chỉ trải qua lần là đủ rồi!

      Thịt cánh tay của Lục Diệp rất rắn chắc, nắm vào thấy rất cứng rắn, đặc thù như vậy rất ràng, cho dù Thiển Thiển ngây thơ như vậy cũng có thể lập tức đoán được rằng dưới tầng vải trắng mỏng manh này là cơ thể được rèn luyện.

      Lục Diệp để tay cũng rất ổn định, có nhiều lần lúc tài xế phanh gấp tại trạm xe mặc kệ tất cả mọi người ngã trái ngã phải, chỉ có người là cậu là chịu ảnh hưởng, vẫn đứng vững vàng như trước, giống như gốc cây tùng bách bén rễ ăn sâu vào xe buýt vậy.

      Lục Diệp như vậy làm cho Thiển Thiển có cảm giác an toàn tuyệt đối.

      Đối với người vốn mệt mõi rã rời, chậm chạp, hiệu quả đong đưa gây ngủ của xe buýt mang lại quả thực là có thể gây chết người, bên cạnh lại có người đáng tin cậy như vậy tồn tại, cho nên cũng lâu lắm, mí mắt sớm bắt đầu đánh nhau, Thiển Thiển dựa vào người của Lục Diệp mà ngủ gật.

      Lúc đầu còn nhớ mà kiểm soát được mình nên dựa vào người của Lục Diệp, nhưng chút ý thức còn sót lại bị cơn buồn ngủ ăn mòn, hơn nữa Lục Diệp cố ý nuông chiều, Thiển Thiển rất nhanh nằm úp sấp vào trong ngực của Lục Diệp, vốn là vịn vào cánh tay của cậu cũng biến thành thả tay ra mà tóm vào vạt áo của cậu.

      Lục Diệp tay nắm tay vịn, tay che chở cho Thiển Thiển ở trước ngực.

      Cậu hết sức hưởng thụ đối với cái người mềm mại ấm áp trong ngực này, nhưng đối với Thiển Thiển có chút vất vả, sườn xe có chấn động lớn chút đều có thể làm cho giật mình tỉnh dậy, làm cho ngủ cũng yên ổn.

      Cứ như vậy qua bốn năm trạm xe, người chen chúc kẽ hở xe buýt cuối cùng cũng phân tán chút, mà người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Lục Diệp và Thiển Thiển rốt cuộc cũng cầm cặp công văn của ông ta lên, xem ra xuống xe ở trạm kế tiếp.

      Đến trạm xe tiếp theo, người đàn ông trung niên kia đứng dậy xuống xe.

      Lục Diệp nhìn trái nhìn phải chút, xác định xung quanh có người già hay người có nhu cầu cấp bách cần ngồi xuống, vội vàng đánh thức Thiển Thiển, với Thiển Thiển còn buồn ngủ: "Chỗ kia có chỗ ngồi rồi, mau ngồi ."

      Thiển Thiển còn chưa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt, nhìn vào chỗ trống kia chút, lại nhìn Lục Diệp, mơ hồ : "Cậu ngồi , mình ngồi."

      "Mình mà ngồi, đoán chừng cậu liền nằm sấp xuống đất mà ngủ mất." Lục Diệp buồn cười nhéo nhéo vào chóp mũi của : "Được rồi, mau ngồi , nếu bị người ta tranh chỗ ngồi đó, phải chỉ có hai người chúng ta đứng đâu."

      Lục Diệp xong, liền nhìn sang bốn phía tính toán xem có hành khách nào nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi duy nhất này .

      Thiển Thiển còn chưa ngủ thoải mái, cũng từ chối nữa, lui về phía sau bước mà ngồi xuống. dùng hai tay vững vàng vịn vào lan can, tựa vào cửa sổ thủy tinh tiếp tục nghiệp ngủ gật vĩ đại của .

      Nhìn sợ hãi xe phanh gấp như vậy, Lục Diệp cũng tiến lên từng bước, che ở trước mặt . Như vậy, cho dù xe có phanh gấp cũng ngã về phía trước được.

      Tầm mắt của Lục Diệp khẽ xuống, liền rơi vào đôi chân thon dài thẳng tắp, thân hình của gầy, nhưng phải loại gầy trơ xương, cánh tay đùi vẫn còn có chút thịt. Ngoại trừ bộ ngực đầy đặn ra những chỗ khác đều vô cùng cân xứng. Lại vì từ được nuông chiều, toàn thân đều có vẻ còn non nớt. Mượn hai chân này mà , vừa dài vừa thẳng, da thịt trắng nõn có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt ràng, da thịt nhẵn mịn đến mức thấy được lông tơ, vừa nhìn liền cảm thấy trắng mịn như ngà voi, làm cho người ta vừa nhìn cũng rất muốn sờ chút.

      Lục Diệp cảm thấy lòng mình ngứa ngáy, thể ở nơi nhiều người như vậy mà đưa tay đến sờ được, đành phải chà xát tay chút, làm cho Thiển Thiển khom người có thể dựa vào đùi mình chút.

      Nhưng mà tiệc vui mau tàn,
      [​IMG]
      Nhược Vân, lêthanh9009, Chris3 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36: Cuộc gặp gỡ vô tình (1):

      Cuối tháng mười , kỳ thi giữa kì ở Nhất Trung như sét đánh ầm ầm. Đám học sinh thong dong nửa học kì lại bắt đầu đau khổ ca thán, lại đến lúc nước đến chân mới nhảy. học thuộc cổ văn học thuộc cổ văn, làm đề làm đề, cả thời gian nghỉ giải lao cũng cực khổ vùi đầu vào học hành, thành ra học thần Lục Diệp và Nhạc Thiển Thiển trở thành người rảnh rỗi nhất cả lớp.

      lần học lớp cần phải ra sân tập, vậy mà cả lớp có ai chơi, cả phòng học yên tĩnh như trong giờ học. Lúc này Thiển Thiển tỉnh ngủ vươn vai cái lớn, bảo Giang Đường cho mình ngoài nhà vệ sinh. Lúc qua bục giảng còn có tâm trạng vui vẻ, ngâm nga khúc nhạc vui, kết quả…

      Mười mấy hai mươi bạn học ngồi ở hàng ghể trước đồng loạt cùng dừng bút lại, trợn mắt nhìn !

      Mọi người đều liều mạng học tập, bạn muốn vệ sinh yên lặng , còn hát làm cái gì, sợ người khác biết bạn nhà vệ sinh hay sao!

      Học thần Lục Diệp nổi tiếng từ lâu, cậu ấy đọc sách cũng thôi , dựa vào cái gì người như bạn môn số học chỉ thi được 50 điểm cũng xem sách!

      đọc sách đọc sách , mời bạn ra đó hóng mát được ? Lại còn dám ung dung thảnh thơi xuất ở trước mặt đám người bị chín môn học hành hạ đến sức lực và tâm trí đều quá mệt mỏi. Bạn đây là muốn trắng trợn tạo thù hận sao!

      Bị mười mấy hai mươi đôi mắt như sắp phun ra lửa nhìn chằm chằm như vậy, Thiển Thiển bị doạ sợ đến mức nhà vệ sinh cũng dám , ảo não trở về vị trí của mình, uất uất ức ức nằm ở mặt bàn, dùng ánh mắt dò xét Giang Đường.

      Giang Đường bất đắc dĩ thở dài tiếng, chỉ tiếc rèn thành thép, nhìn . “Thiển Thiển, còn hai ngày nữa là phải thi, cậu thể an phận thủ thường ngồi xem sách hay sao?”

      “Nhưng mà mình cảm thấy có gì đáng xem mà.” Thiển Thiển ngã xuống mặt bàn, sống dở chết dở : “Có thể hiểu nghe giáo viên chút cũng hiểu rồi, nếu như nghe giáo viên cũng hiểu dù mình có xem sách cũng chỉ là tự lừa minh, có làm theo cũng hiểu gì. Nhưng mà mình cũng ngoan ngoãn chuẩn bị bài.”

      “Nếu như cậu hiểu thầy , vậy cậu tìm người khác giảng lại cho cậu chút .” Giang Đường gõ cái nặng lên trán của Thiển Thiển, : “ trai Nhạc Kì Sâm của cậu này, nhờ người này tốt biết bao, từng đạt điểm cao thi học kỳ cơ mà, có chỗ nào hiểu được cơ chứ, bảo đảm cậu ngày càng so easy đúng ?

      cần đâu.” Thiển Thiển cười nhìn có vẻ ngây thơ ngốc nghếch: “Thời gian trai ở nhà đều dùng để làm các loại món ăn mới, điểm tâm mới cho mình ăn, mình nên chiếm dụng, ảnh hưởng tới tính sáng tạo tích cực của ấy!”

      còn dễ nghe hơn hát, ra chính là do cậu thèm ăn.” Giang Đường hung hăng lườm cái, lại : “Vậy cậu tìm người kia giảng cho cậu , người kia cũng kém hơn trai của cậu, hơn nữa mình nghĩ cậu ấy nhất định vô cùng tình nguyện.”

      vừa , vừa hếch miệng về bên phải.

      Thiển Thiển nhìn theo hướng ngón tay… là Lục Diệp.

      Cậu ấy dùng hai tay chống trán, thời tiết ở nơi này bắt đầu chuyển lạnh, lúc các bạn học thay đồng phục học sinh mùa thu, cả lớp cũng chỉ còn lại mình cậu ấy mặc áo sơ mi trắng mùa hè , ống tay áo được sắn lên tới khuỷu tay sạch ngăn nắp, cánh tay lộ đường cong của bắp thịt. Tay phải của cậu ấy cầm bút viết lên quyển sách luyện tập số học, cũng cày đề, bộ dạng lúc này của cậu ấy rất nhàng, cảnh đẹp ý vui gấp ngàn lần so với cậu bộ dạng của cậu bạn cùng bàn cắn răng nghiến lợi, mặt mũi dữ tợn, tóc bị cào rối nhìn khác gì ổ chim.

      Sau khi tựu trường được tháng, Lương lão sư lại thay đổi vị trí của học sinh trong lớp, mặc dù tách Thiển Thiển vầ Giang Đường ra, nhưng Hạ Văn, Lâm Nhược Vân và Lục Diệp đều bị đổi chỗ khác, ngay sau đó lại bắt đầu thi hành chế độ đổi tổ luân phiên, hai bên cùng kết hợp, chỗ ngồi tại của Lục Diệp ở bên tay phải của Giang Đường và Thiển Thiển, cách cái lối ở giữa.

      Cứ như vậy Thiển Thiển nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Diệp lúc lâu, cho tới khi
      [​IMG]
      Nhược Vân, ChrisHoa vô ngữ thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37: Cuộc gặp gỡ vô tình (hai)

      Nhìn thấy vẻ mặt có vẻ hài lòng của Thiển Thiển như thế có khả năng lại đồng ý được, đúng lúc này nữ nhân viên bán hàng ngầm hiểu liền đưa Thiển Thiển vào phòng thử đồ.

      So với bạn cùng lứa tuổi Thiển Thiển phát triển tốt hơn rất nhiều, những bộ đồ lót có kiểu dáng đáng đều mặc được, cho nên những kiểu đồ lót mà nhân viên bán hàng lấy ra toàn là loại trưởng thành. Có điều là thấy rằng Thiển Thiển cũng cùng tuổi với , nên nhân viên cố ý lấy những kiểu có màu tương đối tươi sáng như phấn trắng, hồng nhạt, xanh da trời, xanh bạc hà cho chọn.

      Sau khi Thiển Thiển thử xong, chọn hai cái cùng có màu nhạt, nhưng mà còn chưa thỏa mãn, còn thử thêm đồ lót bên trong có miến lót mỏng. Sau khi mặc loại này lên người, Thiển Thiển cảm thấy dường như bên trong có mặc đồ lót cho dù là mỏng nhất vậy.

      Cho nên sau khi từ phòng thử quần áo ra, liền dính vào người của mẹ, làm nũng : "Mẹ ơi, đồ lót của chúng ta chẳng phải là được năm hết rồi sao? Có phải là nên đổi rồi ?"

      Dĩ nhiên người mẹ nào cũng tâm liên tâm với con của mình, vừa nghe Thiển Thiển mẹ biết trong lòng con tính toán chuyện gì rồi, khỏi cười : "Được được được, con đổi đổi, đồ lót phải mặc thoải mái mới tốt." xong, bà quay đầu hỏi bán hàng, "Còn hai loại nào có miếng lót mỏng giống cái này ? Nếu có lấy ra xem thử ."

      Nghe vậy, bán hàng cười đến mức miệng khép lại được, lấy lòng tiếp đón, lại lấy thêm ba bốn cái nữa đưa cho Thiển Thiển.

      Bỏ lại những món mà mặc cảm thấy có chút chật lưng, Thiển Thiển cảm thấy hài lòng mang theo năm bộ đồ lót mới ra khỏi cửa hàng.

      ***

      Mới kéo mẹ được hai bước, Thiển Thiển liền chạm mặt người quen, hoảng sợ tới mức muốn đánh rơi túi đồ to của mình xuống đất.

      "Lớp trưởng?" Thiển Thiển kinh ngạc nhìn Lục Diệp hẹn mà gặp, cảm thấy có chút thẹn thùng, len lén giấu túi đồ to của mình ra phía sau.

      Đồ lót, cái gì mà đồ lót, con mua đồ lót là chuyện kinh thiên động địa đó! Nên, cho nên có cái gì tốt, rất xấu hổ, , phải là gặp được bạn nam sao!

      Thiển Thiển ngừng xây dựng tâm lí trong lòng, nhưng lại ngăn được nhiệt độ mặt mình càng lúc càng nóng lên.

      Lục Diệp mỉm cười với Thiển Thiển: "Bạn học Nhạc Thiển Thiển, mua đồ sao?"

      "Ách.....Là.." Thiển Thiển gật đầu cái được tự nhiên : "Mua chút......đồ. À đúng rồi mẹ, đây là lớp trưởng của lớp chúng con, kêu....."

      "Lục Diệp phải , chính là người lần trước đưa con về." cười trộm đủ rồi nên mẹ gật đầu nghiêm trang . "Ta là mẹ của nó, tuy rằng lớn tuổi, nhưng trí nhớ vẫn rất tốt."

      xong, bà quay đầu trừng mắt nhìn Thiển Thiển.

      Thiển Thiển: "... ...."

      "Chào , cháu là Lục Diệp, là bạn học của Thiển Thiển."So với Thiển Thiển chẳng biết tại sao có chút thẹn thùng, biểu của Lục Diệp lại tự nhiên hơn, cậu rất lễ phép với mẹ của Thiển Thiển, : "Lần trước chúng ta có gặp qua lần."

      "Chào cháu, thường nghe Thiển Thiển nhà chúng ta có nhắc về cháu, đúng là nó rất hâm mộ cháu đấy." Mẹ của Thiển Thiển xong, len lén lấy khuỷu tay huých vào tay của Thiển Thiển chút.

      "Hả?" Nụ cười mặt của Lục Diệp càng thêm chân thành, cảm thấy hứng thú hỏi: " biết bạn học Thiển Thiển hâm mộ cháu việc gì vậy?"

      "Nó cháu rất lợi hại, cái gì cũng biết làm, là lớp trưởng vạn năng." Mẹ mỉm cười liếc Thiển Thiển cái . "Ngoại trừ ba với của nó ra, chưa từng nghe nó đánh giá cao người khác phái như vậy bao giờ."

      Mặc dù là như thế , đó là bởi vì lớp trưởng rất lợi hại thôi! Nhưng mà vì sao lời từ trong miệng của mẹ ra có cảm giác kỳ quái như thế nào ấy?

      Thiển Thiển chán nản thầm nghĩ.

      ***

      "À đúng rồi, dì nhớ lần trước là cháu có lòng đưa Thiển Thiển về nhà, dì còn chưa cảm ơn cháu. Hôm khác bằng hôm nay, nếu hôm nay được ? Mời cháu ăn chiều hay uống trà gì đó nhé." Mẹ của Thiển Thiển để ý những động tác liên tiếp của Thiển Thiển, cười tủm tỉm với Lục Diệp mời: "Cháu có chuyện gì khác phải làm chứ?"

      Lục Diệp buồn cười liếc nhìn Thiển Thiển sốt ruột đến mức rối loạn ngẩng đầu ngơ ngẩn, đáp: " là hân hạnh."

      Sau đó......sau đó nhóm ba người đến tiệm bánh ngồi vào.

      Sau khi chọn bàn bánh ngọt cùng với nước giải khát lạnh, Thiển Thiển liền rong chơi giữa biển đồ ngọt này, nhưng ăn vui vẻ như tưởng tượng. Tuy rằng là ngay từ đầu tính mua đồ lót xong lừa mẹ đưa đến tiệm đồ ngọt mởi mở này làm khách ăn cho ngon, nhưng mà như thế nào cũng ngờ đến khi đến đây lại nhiều thêm người, hơn nữa người này..... tại trò chuyện vui vẻ với mẹ của .

      Vừa nghĩ đến người vừa vừa cười với mẹ là Lục Diệp, trong lòng của Thiển Thiển có chút cảm giác nên lời. mặt cảm thấy vui vẻ bởi vì Lục Diệp tiếp xúc với mẹ cũng tệ, mặt khác......Lại cảm thấy được tự nhiên.

      Nhất định là bởi vì lời kỳ quái của mẹ trước đó! Cái gì mà "Nhìn ánh mắt của cháu là có thể nhìn ra việc gì rồi.", cái gì mà "Còn như vậy mà có tâm tư, ý định gì đó, chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn ra.", gì mà "Ủng hộ cháu tự do đương.".....

      Đều là tại vì cái gì cùng cái gì đó hết đấy!

      Thiển Thiển rầu rĩ chọc chọc vào kem trong ly nước.

      ***

      Ăn được nửa, đột nhiên toàn thân của Thiển Thiển cứng đờ, vội vàng câu với mẹ và Lục Diệp "Con toilet chút." rồi rời khỏi chỗ ngồi.

      Thấy Thiển Thiển vội vội vàng vàng vọt vào toilet, Lục Diệp liền đoán được có thể xảy ra chuyện gì, bởi vì lúc chạy cũng có mang theo cái gì, liền nhắc nhở: "Dì ơi, Thiển Thiển ấy gấp gáp như vậy, có phải thoải mái ở chỗ nào ? Dì có muốn theo xem chút ?"

      Vừa nghe Lục Diệp như thế, mẹ cũng phản ứng kịp hiểu có lẽ là xảy ra
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38: Ngoại truyện (1)

      1. Xin hỏi tên của các
      [​IMG]
      [​IMG]
      Chrismelodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :