1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ám chiến tâm huyền - Huyền Lộng (77/77 + PN5/5)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 56

      Editor: ton ton

      "Đừng mà......." Sau lưng đau quá. Tôi giãy dụa, tứ chi ngược lại bị đè nặng thể động đậy.

      Tôi cố gắng chống mở mí mắt nặng trầm trọng, đầu giường nước sơn trắng toát, giá đỡ điều trị lạnh như băng, mùi thuốc khử trùng gay mũi.

      Bệnh viện?! Trong cơn mơ hồ hỗn loạn, tôi thấy nhõm, ra tôi vẫn ở trong bệnh viện, tôi căn bản chưa từng bỏ . ra là nằm mơ, ra tôi chỉ nằm gặp cơn ác mộng. Tuyệt vọng vẫn quấy rầy tôi, làm tôi hít thở thông bỗng nhiên tiêu tán, trong lòng vừa thả lỏng tôi liền để mặc cho mình chìm vào bóng tối. Tôi mệt mỏi quá, tôi muốn nghỉ ngơi.

      Lúc tỉnh lại lần nữa, ánh nắng mặt trời chiếu tràn khắp đầu giường, chói chang khiến tôi mở mắt ra được.

      Tôi chỉ lấy tay tốn công cản lại chút ít, mở mắt nhìn kỹ lần nữa, có người đứng trước giường.

      Giang Triết Tín!

      Đáy mắt có tức giận, cũng có mỏi mệt. Tầm mắt khí thế hùng hổ của làm tôi chỗ lẩn trốn.

      " vậy mà dám chạy trốn!" híp đôi mắt lại, "Là nên cười ngu ngốc hay là nên bội phục can đảm của ? có bất kỳ giấy tờ tùy thân chứng minh nào mà cũng vọng tưởng lên máy bay?" Trong lời tràn đầy trào phúng.

      Ký ức thống khổ nháy mắt thổi quét qua, kích đau thần kinh tôi. Đó phải là mộng, kia ràng ràng khiến tôi chìm vào vực sâu chân tướng!

      Ngũ tạng lục phủ bắt đầu cuộn xoắn vặn vẹo, cả người tôi lạnh như băng run rẩy co mình lại thành cuộn, hàm răng lách cách va đập vào nhau. Khó chịu, sỉ nhục đánh bại tôi.

      thu lại vẻ mặt châm chọc, bước gần đến tôi vươn hai tay ra.

      Tôi thể ức chế phát ra thét chói tai, cuồng loạn vừa khóc lại kêu, "Cút ngay! được đụng vào tôi! đừng hòng động vào tôi thêm chút xíu nào nữa! Tôi nợ ! Tôi nợ gì của hết! Tôi phải Hứa Lăng Tịch! Tôi phải Hứa Lăng Tịch! Tôi muốn rời khỏi nơi này, tôi hận các người! Tôi hận các người! Tôi hận các người!......". Áp lực tuyệt vọng rốt cục tìm được đường trút ra khỏi miệng, tôi điên cuồng kêu hét.

      lấy làm kinh hãi, dừng lại vài giây.

      Tôi kéo mũi kim tiêm cổ tay trái, giãy dụa đứng dậy, tôi muốn rời khỏi nơi này, bao giờ làm quân cờ nữa! Sau lưng bất ngờ đau đớn và cơ thể suy nhược làm tôi phí công nhọc sức lại tê liệt ngã trở về giường.

      Giang Triết Tín nhanh nhẹn như con báo nhào lên ôm tôi lại, ý muốn ngăn chặn hành vi kích động mất khống chế của tôi, dùng quá nhiều sức lực chụp lấy cổ tay tôi.

      Tôi ra sức giãy mở, quan tâm liều mạng vừa đánh vừa mắng , hoàn toàn để ý sau lưng bị rách toác truyền đến cơn đau đớn tê dại, những nắm đấm như giọt mưa rơi vào vai và trước ngực , " cút ! cút ! Tôi phải Hứa Lăng Tịch! Tôi phải Hứa Lăng Tịch! Tôi phải! Tôi muốn gặp lại ! Vĩnh viễn muốn!"

      "Lăng Tịch! bình tĩnh lại cho tôi! Lăng Tịch! Hứa Lăng Tịch!" cũng hô to, lại nắm chặt cổ tay tôi, ý đồ áp chế tôi.

      Vì sao còn gọi tôi là Lăng Tịch? Vì sao buông tha cho tôi? phải tra tấn tôi, ép hỏi tôi là ai, tin tôi là Hứa Lăng Tịch sao? Vì sao khi tôi thừa nhận lại tin? Máu nóng xông lên tới đỉnh đầu, tôi nhìn thấy trong dĩa trái cây màu xanh tủ đầu giường để con dao gọt hoa quả.

      Tôi biết sức mạnh từ đâu chạy đến, vậy mà đẩy được ra. Tôi tay quơ tới nửa thước chụp con dao để ngay ngực mình, thống hận : "Tôi phải Hứa Lăng Tịch! được gọi tôi là Hứa Lăng Tịch nữa! Tôi chịu đủ rồi! Tôi chịu đủ rồi! đừng bao giờ mơ tưởng tra tấn tôi nữa! Vĩnh viễn cũng đừng mơ!"

      "Hứa Lăng Tịch! Buông dao ra!" lớn tiếng kêu lên.

      Tôi cười lạnh, tôi bao giờ sợ nữa. Tôi cắn răng, dựng thẳng con dao đâm vào trong ngực.

      ra tay nhanh như tia chớp, đột nhiên ở trong trung chặn giữ được cổ tay tôi. Tôi cam lòng, dùng sức giãy dụa, cổ tay vừa lật, lưỡi dao sâu cắt vào mu bàn tay , lập tức màu đỏ uốn lượn xuất , ngay sau đó là máu tràn ra xuống.

      Tôi ngây người. Màu máu tươi làm đau đớn đôi mắt tôi, tay mềm nhũn, cuối cùng giữ được con dao , loảng xoảng làm rơi xuống đất.

      Giang Triết Tín cắn răng nhịn đau, cũng chịu buông tay, vẫn như cũ quắp giữ chặt hai cổ tay tôi.

      Tôi trừng mắt nhìn , cũng chăm chú nhìn chằm chằm tôi, tơ máu che kín đáy mắt, vẻ mặt thô bạo còn, thay vào đó là nhẫn nại bị kiềm nén.

      " được náo loạn. Ngoan ngoãn. Nghe thấy ?" trầm giọng chủ trì, nhưng mang theo xoa dịu trấn an.

      Tôi thở gấp hổn hển, khổ sở : " thả ra. Tôi muốn . Tôi bao giờ muốn gặp các người nữa. tìm lầm người rồi, phải tôi, phải tôi!" Tôi lại trở nên kích động bắt đầu giãy dụa.

      "Lăng Tịch!" quát to, " bình tĩnh chút! điên rồi sao?"

      Tôi thể bình tĩnh, tôi xác thực sắp điên mất rồi. Tôi giãy ra, vừa hận vừa tức, trực tiếp há mồm cắn vào tay . Tôi dùng hết toàn lực cắn, ngược lại chỉ hít vào ngụm khí lạnh, nhưng chút nhúc nhích, máu nhiễm lên mặt tôi.

      Cửa phòng bị đẩy ra, Trần Trác mang y tá vào.

      Thấy bộ dáng của chúng tôi, ta nhanh chóng chạy đến, vặn mở khớp hàm của tôi, giúp Giang Triết Tín mang tôi đặt giường,"Hứa tiểu thư, hãy bình tĩnh chút."

      Tôi vẫn như cũ giãy dụa, lớn tiếng kêu: "Buông ra, buông ra, các người đều là kẻ khốn nạn!"

      "Y tá Trương, tiêm cho ấy thuốc an thần." Trần Trác lớn tiếng .

      Cổ tay bị bắt buộc kéo thẳng, sau cảm giác mát lạnh, chính là nhói đau.

      Cơn buồn ngủ mãnh liệt đánh úp tới, tuy là cam lòng nhưng tôi cũng vô pháp kháng cự, suy yếu chậm rãi nhắm mắt lại.

      " ấy thế này là làm sao vậy?" Trong cơn mơ hồ, tôi nghe được tiếng Giang Triết Tín.

      "Có thể là lần này việc đánh đập tàn nhẫn kích thích ấy, vượt qua khả năng chịu đựng tâm lý của ấy. Dường như ấy thông qua việc phủ nhận bản thân để trốn trách áp lực và sợ hãi......".

      Ngày hôm sau tôi mờ mịt tỉnh lại, minh mẫn thể so với trước khi ngủ, ngược lại càng cảm thấy hỗn độn mệt mỏi. Tôi thử giật giật thân thể, tay chân bị dây vải trói chặt vào bên lan can giường.

      gương mặt trẻ tuổi xa lạ cẩn thận nhìn tôi cười, giọng mềm mại tựa như dùng sức: "Hứa tiểu thư, tôi là hộ lý chăm sóc . cần cái gì đều có thể cho tôi biết."

      Tôi lạnh lùng nhìn ta cái, xoay mặt hướng ra cửa sổ. Bọn họ đổi chị Lí, tôi đờ đẫn nghĩ, bất kỳ cảm giác gì cũng có. Tôi cũng biết bản thân mình nên làm như thế nào, làm sao còn có dư sức lực quan tâm chuyện người khác.

      Vô luận hộ lý cái gì, tôi đều có tai như điếc. Vô luận đút cơm hay nước, tôi cũng há miệng, nhìn cũng như thấy. ấy lo sợ yên chạy ra ngoài.

      đến ba phút, Trần Trác bước nhanh vào, hộ lý theo sau lưng ta.

      "Hứa tiểu thư? cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?" Gương mặt Trần Trác ngăn cách tầm nhìn của tôi hướng ra cửa sổ.

      Tôi hờ hững đối diện ta, vẫn giống như nhìn vào khí. Tôi khỏe, cũng vĩnh viễn bao giờ khỏe được!

      "Hứa tiểu thư, xin hãy thả lỏng chút. bị thương tổn nữa, hãy thả lỏng bình tĩnh lại, được ?" Trần Trác thành khẩn ý đồ đả động tôi.

      Tôi vẫn như vậy nhìn ta, chuyện gì ta cũng biết, dựa vào cái gì cho tôi loại đảm bảo như vậy?

      ta lại những lời nhắc nhở, hướng dẫn và khuyên giải, hoàn toàn dốc ra bản lãnh điều trị tâm lý chuyên nghiệp.

      Tôi biết, nếu tôi mở miệng, ta ắt phải vẫn cứ tiếp tục mãi.

      Tôi cắt đứt lời ta, chỉ ba chữ: "Để tôi ."

      ta ngừng lại, miệng còn há to, nhưng phát ra thanh.

      lâu sau, ta mới lần nữa mở miệng, "Vết thương sau lưng bị nhiễm trùng, ít nhất đợi khỏi hẳn rồi hãy , được ?"

      Tôi nhìn ta, có phản ứng gì.

      ta khẽ thở dài, rời khỏi phòng bệnh.

      Người hộ lý rón ra rón rén tựa vào bên, cũng dám thêm gì.

      Nắng mặt trời hôm nay tốt, nếu tôi có thể nằm giữa hoang mạc bóng người, chậm rãi bị gió cát phơi khô, chôn lấp , như vậy là sạch .

      "Giang tiên sinh." Hộ lý khẩn trương kêu lên.

      Tiếng bước chân dồn dập dừng trước mặt tôi.

      muốn nhìn thấy con người này, tôi nhắm hai mắt lại.

      Hết Chương 56
      thutran, bornthisway011091, Jeremej San2 others thích bài này.

    2. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 57

      Editor: ton ton

      có tiếng gào thét và dùng vũ lực như trong tưởng tượng, ngược lại, bên trong phòng yên tĩnh khác thường.

      Chúng tôi giằng co.

      lâu lâu sau, mở miệng đánh vỡ yên lặng: "Tiểu Đới, ra ngoài trước ."

      "Dạ, Giang tiên sinh." Giọng hộ lý tràn ngập thoải mái sau khi trút bỏ được gánh nặng, quay đầu ra bước chân vừa vội vừa mau, giống hệt như có người đuổi theo phía sau ta.

      Tôi như cũ nhắm mắt lặng im, tôi hề suy nghĩ kỹ hoặc là căn bản chẳng hề bình tĩnh suy xét đến những chuyện trong tương lai, nhưng ít nhất có chuyện tôi hiểu rất , chính là tôi và còn can hệ gì và thể cùng ở chung chỗ(1), cũng bởi vì vậy, vào giờ này ngày này tôi và có lời nào để .

      (1) Nghĩa gốc再无交集 - Tái vô giao tập: hiểu lắm nên edit đại.

      "Lăng Tịch," gọi tôi, thanh trầm thấp: "Tôi...... muốn cho em biết, tôi.... trách lầm em, tôi nghĩ giờ tôi có thể tin tưởng em. Sau này tôi gây thương tổn cho em nữa, em cần sợ hãi." Ngữ khí xa lạ với tôi, hầu như chút dấu vết nào của ý tứ xin lỗi.

      Quá muộn, hơn nữa cũng quá diễn kịch rồi. Lúc tôi khổ tâm mong có thể đạt được tín nhiệm của , tràn ngập hoài nghi. Mà tại, tôi bao giờ còn cần thứ này nữa, lại làm ra bộ dáng khẳng khái ban ơn, còn mơ mộng vọng tưởng tôi vì thế cảm kích, tạ long ân của ?

      Thấy tôi hoàn toàn thờ ơ, có chút phản ứng nào, ngồi xuống bên giường, ngón tay lạnh lẽo xoa lên hai má tôi.

      Lòng tôi trào lên nỗi chán ghét sâu đậm, xoay mặt sang hướng bên kia. Đầu ngón tay hơi dùng sức, cố ý lần nữa xoay đầu tôi trở về.

      "Lăng Tịch, em phải nhanh chóng khỏe lại. Mẹ luôn luôn nhớ em, bà ngừng hỏi tôi chúng ta bao giờ trở về, bà muốn nghe giọng của em, mà tôi rất khó tiếp tục giấu diếm thêm nữa." Dừng lại chút rồi tiếp: "Lần sau mẹ lại gọi điện đến, em chuyện mấy câu với bà được ? Tùy em muốn cái gì đều được, có thể cáo trạng tôi cũng được." bình thản vô hại, cũng làm cho lòng tôi trào dâng cảm xúc phập phồng.

      Tôi trong suốt như vậy sao? Tại sao tất cả mọi người dễ dàng có thể biết tôi quan tâm đến cái gì? Cha nuôi dùng mẹ nuôi để đả động tôi, mà Giang Triết Tín cũng biết dùng Giang phu nhân để khuyên dụ tôi.

      Đáng tiếc, tại tôi còn xúc động như vậy nữa. Mẹ nuôi và Giang phu nhân đối xử tốt với tôi, tôi nhớ kỹ trong lòng, nhưng mà, các người đừng hòng nghĩ lợi dụng tình thương mẹ của tôi đối với hai bà để mà khống chế tôi.

      'Về phần người đàn bà đó, vẫn phải nghĩ biện pháp loại bỏ, thể để bà ta tiếp tục gây ảnh hưởng đến Lăng Tịch', giọng độc ác của Trình Quan Bác đột nhiên quẩn quanh trong đầu. Tôi xiết chặt nắm tay, chậm rãi mở mắt. Tôi quyết ý phải hoàn toàn rời xa hết tất cả mọi thứ, nhưng có số việc dù sao cũng cần thiết nhắc nhở chút, thể làm cho Giang phu nhân gặp nguy hiểm nữa, thể để Hứa Bảo Sơn nhận oan khuất, thay người khác chịu tội được.

      Giang Triết Tín nhìn tôi, đôi mắt ánh lên luồng tinh quang, chắc chắn nghĩ rằng tôi cảm động, rất nhanh bị thất vọng thôi.

      "Tôi cáo trạng," Tôi có hơi khàn khàn mở miệng, vẻ mặt hờ hững, cứ như về chuyện của người nào khác, "Bởi vì điều đó cần thiết. Tôi cũng gặp lại Giang phu nhân, cũng thấy đấy, Giang phu nhân ở cùng tôi có xảy ra nguy hiểm, vẫn là từ nay về sau gặp nhau tốt hơn. Tôi mong là , hãy dùng nhiều tâm tư bảo vệ an toàn cho bà, mà phải lãng phí thời gian và dùng thế lực khống chế mình người phụ nữ."

      Giang Triết Tín mím chặt đôi môi, thở sâu nhẫn nại, sau lúc lâu, mới thấp giọng : "Được rồi. Tôi thừa nhận lần này oan uổng cho em. Tai nạn xe cộ đó liên quan tới em, là người nhà tên tài xế hối lộ cho cảnh sát mới trốt thoát được, giờ lần nữa lập lại hồ sơ vụ án. Lần này tôi nhất định khiến ở trong ngục giam ngốc cả đời."

      cần phải , đây lại là Trình Quan Bác vận dụng thủ đoạn, ông ta lại muốn làm gì? Yểm hộ cho tôi? biết là quá muộn sao?

      Bàn tay trái quấn đầy băng gạc dày, vuốt ve cằm tôi, " cho phép em trốn lần nữa, hãy dưỡng thương cho tử tế, sau đó cùng tôi về nhà. Mẹ vẫn luôn chờ em. Có muốn uống nước ? Đôi môi đều khô nứt nẻ cả rồi." Giang Triết Tín bưng chén nước đặt cái kệ gần bên, che giấu lúng túng khi giải thích hiểu lầm với tôi, đưa thìa nước đến gần bên miệng tôi.

      xem tôi là cái gì? Cho rằng chỉ bằng hai ba câu giải thích là có thể tiêu trừ thương tổn đối với tôi?

      Cho rằng chỉ như vậy tôi vẫn đối với duy mệnh thị tòng ư(2)? quả thực cuồng vọng bá đạo đến buồn cười!

      (2)Duy mệnh thị tòng - Theo lệnh mà làm

      Tôi hờ hững quay đầu, lạnh lùng : "Nếu có liên quan gì đến tôi hãy để tôi , còn có cha của tôi nữa."

      " có khả năng." quả quyết cự tuyệt.

      Vậy có gì đáng để . Tôi cũng muốn hao phí thể lực vô ích nữa, dứt khoát lần nữa nhắm mắt lại. Với tôi còn gì đáng để ý nữa rồi.

      Thìa đụng tới môi tôi, nước theo khóe miệng mím chặt của tôi chảy xuống cổ.

      "Chết tiệt. muốn tuyệt thực kháng nghị sao?" mất kiên nhẫn, nắm cằm tôi, "Đừng tưởng rằng chuyện lần này liên quan đến liền đúng lý hợp tình. Cha thiếu Giang gia chúng tôi, phải đến để hoàn trả."

      Tôi chợt mở to mắt, lạnh lùng nhìn , đúng, tôi tại xác thực chính là đúng lý hợp tình, tôi hề có mưu đồ gì đối với nhà họ Giang của , trước nay tôi chưa từng bình tỉnh thản nhiên như vậy.

      " chuyện em bị mất tích sao? Giang Triết Tín, xin nhờ tôi biết, là cha tôi bắt cóc em sao? Nếu vậy ông ấy tại sao phải bắt cóc em ? Là bắt cóc như thế nào? tận mắt bắt gặp? Hay là điều tra mà ra? Nếu là kết quả điều tra chưa chắc gì nó chuẩn xác. Lúc em bị mất tích, ông vẫn là kỹ thuật viên bình thường trong công ty chẳng có tiếng tăm gì, ông bắt cóc em là để lừa gạt gia đình hay là vơ vét tài sản nhà ? Các người vào lúc đó thế lực vốn cực kỳ hưng thịnh, giết chết ông dễ dàng giống như bóp chết con kiến, tại sao phải chờ đến tận bây giờ mới bắt tôi hoàn trả? Thanh danh cha tôi người trong giới đều biết , có người nào từng phê bình qua nhân phẩm của ông chưa? cứ vậy mà khẳng định ông ấy thiếu sao?"

      Giang Triết Tín sắc mặt khẽ biến, oán hận : "Trong mắt tôi đồng lõa cũng là tội thể thứ."

      "Cha tôi luôn luôn đối nhân xử thế từ ái có thừa, chính trực thiện lương, tuyệt đối làm ra chuyện giúp đỡ kẻ xấu làm điều ác. Bất luận ông làm cái gì, đều nhất định là căn cứ ý tốt mà làm, nhất định có đạo lý của ông. có từng cho ông cơ hội biện bạch chưa?" Tôi chỉ có thể nhiều như vậy, lòng tôi rất loạn rất loạn, tôi khinh thường hết thảy việc làm của Trình gia, nhưng cũng hận Giang Triết Tín làm nhục tôi. Vô tình tôi bị cuốn vào phân tranh của bọn họ, giữa bảo trì im lặng hay là vạch trần Trình gia, tôi vẫn chần chừ do dự.

      "Hừ," hừ lạnh, "Trước mặt con người làm cha nào tự nhiên cũng đều biểu mặt hoàn mỹ, cho dù là ngầm vi phạm pháp luật, chuyện ác nào làm, ở trước mặt con tự động đề cập tới, bày ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử. Cha rốt cuộc là cái thứ gì, sớm hay muộn khắp thiên hạ ràng. Chúng ta ngại cứ mỏi mắt mong chờ." câu hai ý nghĩa.

      Tôi nhìn , hơi hơi khẽ động khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh. có thể mỏi mắt mong chờ, hy vọng tương lai có ngày vì bản thân mình hàm oan cho Hứa Bảo Sơn mà sinh ra tâm lý áy náy, lương tâm bất an. Mà tôi, đối với tất cả những thứ này căm thù đến tận xương tuỷ, tôi cùng với nhìn đến phút cuối.

      "Uống nước." lần nữa đưa thìa nước tới, tôi như trước nghiêng mặt qua.

      "Hứa Lăng Tịch!" hét to, cầm chén thìa đập mạnh lên tủ, " cho rằng như vậy tôi có biệt pháp gì với sao? Tôi bỏ qua để cho , lại càng để chết. Nếu tin chúng ta liền tranh xem ai hao tổn hơn ai."

      Luồn ống vào thực quản đổ thức ăn lỏng rất khó chịu, tiêm dinh dưỡng vào người càng thống khổ.

      Trần Trác ý muốn ngăn trở, lại bị hai gã vệ sĩ thân hình vạm vỡ ngăn trước cửa.

      Bác sỹ và y tá đều là Giang Triết Tín tìm đến, chỉ vì đối phó tôi.

      Giang Triết Tín kiềm chặt đầu tôi, bên lau mồ hôi lạnh mặt tôi, bên chút lưu tình nào sai khiến bác sỹ gia tăng thêm liều lượng dinh dưỡng tiêm vào.

      Tôi ở giường thống khổ dày vò, lại có sức lực đối kháng. Trời cao đối với tôi tàn nhẫn, đúng là muốn chết cũng thể.

      Hết chương 57
      Last edited: 16/10/16
      thutran, bornthisway011091, Jeremej San2 others thích bài này.

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 58

      Editor: ton ton


      Thực tế chứng minh, tỷ thí kiên nhẫn cùng kẻ điên nhất định là người ngốc, có lẽ tôit thế này dùng làm ví dụ về Giang Triết Tín và bản thân mình nhất định chính xác, nhưng mà trạng thái trước mắt biểu đầy đủ hơn kém là kẻ điên có chứa cố chấp cuồng nghiêm trọng. cố ý ngăn tôi bỏ , tiếc cả ngày trói tôi lại, còn kiên quyết cho tôi tự sát, chọn áp dụng đủ loại thủ đoạn phi thường để dẫn truyền dinh dưỡng cho tôi, chẳng những phải duy trì tính mạng tôi mà còn hình như càng muốn tăng cường thể chất cho tôi. Mà dường như cùng phân cao thấp, kì thực với người tâm ý nguội lạnh còn hứng thú sống, hoặc có thể còn ôm ảo tưởng được rời như tôi, ràng tôi chính là đứa ngốc siêu cấp, luôn chịu ngoan ngoãn phối hợp, thế cho nên phải hứng chịu càng nhiều đau khổ, càng nhiều phẫn hận.

      Lại là phen đau đớn kêu rên, tiêm dịch dinh dưỡng khiến tôi gần như chịu đủ tàn phá, cánh tay lưu lại cả sàng lỗ , trong tình trạng kiệt sức và rơi vào đường cùng, tôi hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu. Mắt thấy y tá lại cầm ống luồn thực quản về phía mình, tôi thể lần đầu tiên dùng ánh mắt nhìn thẳng Giang Triết Tín luôn canh giữ bên ở đối diện mình, thực cam lòng : "Tôi tự ăn."

      Giang Triết Tín cũng chẳng hề như tôi tôi đoán trước có vẻ đắc ý khi trông thấy tôi khuất phục, ánh mắt vẫn như mấy ngày nay trầm, rất bình tĩnh thản nhiên. nhìn vào đôi mắt tôi thời gian rất lâu, dường như đánh giá mức độ chân trong lời tôi , sau đó mới bảo y tá: " cần luồn ống, để hộ lý đút cho ấy ăn."

      tên Tiểu Đới kia lập tức bưng bát ghé gần vào, cẩn thận dùng thìa đút tôi ăn.

      Dưới con mắt nhìn chăm chú, tôi từng ngụm từng ngục nuốt xuống phần cháo nhừ sệt như hồ, về phần nó có mùi vị gì, tôi biết.

      vất vả bát cháo thấy đáy, còn chờ tôi thở ra, ngay: "Ăn thêm chén nữa."

      Tôi có lựa chọn khác, ngoan ngoãn há mồm, mặc dù trong lòng tôi càng muốn làm hơn là mang tất cả thứ bên trong cái chén đều nện lên mặt !

      Y tá thu hồi toàn bộ đồ dùng ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Đới dọn dẹp chén dĩa rửa, chờ khi những người liên quan khác rời khỏi "chiến trường", trong phòng chỉ còn lại tên điên và tôi.

      Tên điên vẫn điềm tĩnh thong dong như cũ, từ từ mở miệng: "Rốt cục nghĩ thông suốt?"

      Tôi im lặng.

      Cái gì tôi cũng nghĩ, tại sao lại nghĩ thông suốt được? Tôi có dũng khí hồi tưởng hết thảy chuyện qua. Cái người đó, tên gọi đó, gia đình đó, tất cả hồi ức liên quan đến bọn họ, tôi đều nguyện ý nhắc tới chút nào, càng đừng đến chuyện xé vạch vết thương để mà phân tích và tự hỏi. Tôi tình nguyện nhổ sạch bọn họ từ trong đầu mình, tuy biết rằng chuyện đó có khả năng, nhưng như vậy ít nhất tôi còn có thể trốn tránh, bao giờ suy nghĩ nữa, bao giờ nhớ nữa.

      cúi mình xuống, vuốt gò má tôi, "Đừng giận nữa. Chết tử tế bằng sống tệ, cứ quý trọng sinh mệnh mình như vậy? Nên biết rằng, người khi chết cái gì cũng chẳng có. Mà còn sống mới có giá trị."

      Tôi hơi hơi nghiêng đầu, tránh khỏi đụng chạm của , nhìn vào trong khí hư vô lát: "Giá trị của tôi là cái gì? Đáng cho hao hết tâm tư như vậy giữ tôi lại. Chỉ e đánh giá cao tôi rồi, kỳ thực cái gì tôi cũng phải."

      " là Hứa Lăng Tịch, cái này vậy là đủ rồi." chút để ý .

      Tôi thào : "Hứa Lăng Tịch? cái tên chẳng đại biểu được gì, tương lai phát tất cả mọi chuyện làm hôm nay đều uổng phí công sức, uổng phí tâm cơ."

      " gì?" nghiêng đầu qua, ánh mắt hơi híp lại.

      Tôi lắc đầu: "Tôi có giá trị gì, lãnh phí thời gian."

      "Con người thường thường biết giá trị bản thân mình có, đại đa số thời điểm đều phải đợi người khác đến khai quật. cũng giống vậy, tương lai tôi cho biết, giữ lại giá trị lâu dài ở chỗ nào." bày ra bộ dáng bí hiểm, "Mà giữ lại cũng có giá trị ngắn hạn, tại tôi có thể cho biết, mẹ tôi thích , có thể an ủi bà và cũng làm cho bà vui vẻ."

      "Tôi rồi gặp lại Giang phu nhân."

      "Đáng tiếc, quyền quyết định ở trong tay tôi." lại bày ngữ khí tự đại nắm hết tất cả mọi thứ trong tay mà tôi chán ghét nhất.

      Tôi cười lạnh: " sợ tôi vạch trần bản mặt tàn bạo của . Tôi muốn làm cho Giang phu nhân khổ sở, đừng ép tôi."

      " biết mình làm vậy đâu," mơ hồ thở dài rất , xoay mặt tôi qua, nhìn tôi sâu, "Nếu muốn vạch trần trước kia có vô số cơ hội. Lần chạy trốn này toàn bộ buổi chiều đó, chỉ cần gọi cuộc điện thoại là có thể làm tôi bị động, nhưng làm."

      Tôi chuyển đảo đôi mắt: "Trước kia làm nhưng hề đại biểu rằng sau này tôi thay đổi chủ ý."

      "Tôi dám đánh cuộc, ."

      Tôi như vậy sao? Tôi trong lòng tự hỏi. Tôi cũng biết. Muốn thoát khỏi Giang Triết Tín, có lẽ ra chân tướng với Giang phu nhân là cơ hội duy nhất, nhưng mà tiếp theo thế nào? Giang phu nhân ra sao?

      "Có muốn là ra ngoài phơi nắng ?" bỗng nhiên .

      Tôi quay đầu nhìn trời xanh bên ngoài, rốt cuộc thu được tầm mắt trở về.

      bắt đầu mở dây vải trói cổ tay tôi. Tay trái được tự do tôi nâng lên muốn động đậy chút, trận tê dại, đảo mắt tay tôi bị chộp lấy, uy hiếp nhìn tôi, "Ngoan chút, đừng chạy trốn lần nữa, được lại làm chuyện thương tổn chính mình. Hiểu ý của tôi chứ?"

      Tôi bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, cũng liền nở nụ cười.

      " cười cái gì?" nguy hiểm híp mắt.

      Tôi cong lên khóe môi, trào phúng : "Tôi chưa hề tổn hại qua bản thân, tất cả mọi vết thương cơ thể tôi cũng đâu phải do tự tôi tạo thành." nhiều lần thương tổn tôi, lại răn đe tôi được tự làm mình bị thương? Chỉ có mình có thể thương tổn phải ?

      "......." cứng rắn dừng lại, nghiến cằm, bàn tay siết chặt, cánh tay trái của tôi thể động đậy.

      cắn răng, giống như nhịn nhẫn, buông tay trái, cởi dây trói tay phải tôi ra, sau đó đến hai chân.

      ôm tôi lên xe lăn, chậm rãi từng bước đẩy tôi đến vườn hoa quen thuộc. Ánh mặt trời xán lạn mà quá nóng, chiếu lên người tràn ngập ấm áp. Bầu trời quả rất trong rất xanh, dường như so với lúc nhìn thấy qua cửa sổ càng thêm trong sáng xanh biết, tôi ngửa đầu hít sâu hơi, khe khẽ híp đôi mắt lại.

      Chất lỏng ấm áp từ trong lòng ngực nảy lên, sau đó tràn đầy ra đến mi mắt. Tôi biết bản thân mình vì sao bỗng nhiên rơi lệ, lúc phát giác ra nhẫn được nữa.

      Xe lăn dừng lại, ánh mặt trời bị bóng người trước mắt che , vuốt lau nước mắt tôi.

      Tôi nghiêng lệch đầu, hít thở sâu, tôi muốn nhìn được dáng vẻ rơi lệ của tôi, nước mắt tôi phải chảy ra vì .

      "Muốn khóc cứ khóc . Chỉ cần khóc ra có thể cảm thấy dễ chịu chút."

      ôm tôi, cho tôi giãy thoát. Vì thế, tôi chỉ có thể ở trong ngực kẻ mình thống hận thất thanh khóc nức nở, toàn bộ thế giới đều điên đảo, đây là vận mệnh trêu cợt sao?

      Đau buồn chìm lắng tích tụ nhiều ngày sau trận khóc rống được phát tiết ra, tôi cảm giác trái tim mình lần nữa bắt đầu đập trở lại.

      Mặt tôi chôn ở phần thắt lưng , ngừng tiếng khóc. Tôi phải suy nghĩ kỹ chuyện tương lai sau này.

      Tôi im lặng phơi nắng, cũng lời nào cứ ở bên cạnh tôi, cho đến khi sắc trời từ từ tối dần .

      "Quay về thôi, ngày mai trở ra." cúi đầu ấm giọng .

      Tôi gật đầu.

      Tất cả đều có vẻ khôi phục bình thường, chỉ ngoại trừ im lặng. Tôi còn chống đối việc điều trị nữa, nghe theo an bài mọi thứ. Im lặng đúng giờ ăn cơm, im lặng phơi nắng.

      Tôi biết trốn thoát cũng chết được, thế , cứ như vậy .

      Giang Triết Tín lần này rất kiên nhẫn, tuy rằng tôi biết vui với lãnh đạm quá đáng của tôi, nhưng cũng hề xoi mói bắt bẻ tôi. Đa số thời điểm buổi trưa theo lại đây cùng tôi phơi nắng, có đôi khi cố gắng mở lời tìm kiếm đề tài trò chuyện. Nhưng nhìn thấy tôi miễn cưỡng, chút ý tứ phối hợp, cũng từ bỏ. Giống như giờ vậy, tôi nhìn cành liễu lay động trong gió ngẩn người, nhìn tôi đến xuất thần.

      Ánh mặt trời vừa khuất núi, tôi thở dài, duỗi lưng mỏi mệt, chậm rãi đứng lên. Bây giờ tôi hẳn xem như hoàn toàn khôi phục, có thể lại rất lưu loát.

      vẫn như bình thường đứng lên theo, kéo tay tôi trở về.

      Hộ lý dọn cơm xong, mỗi ngày đều ở trong bệnh viện dùng xong cơm chiều với tôi rồi mới trở lại căn hộ.

      Vừa ăn mấy ngụm, di động vang lên.

      "Cha. Lúc nào ạ? Bây giờ sao rồi? Bác sỹ thế nào?" vừa nhận điện thoại đột nhiên biến sắc, ngừng hỏi, "Vâng, chúng con lập tức trở về." trả lời, ngắt di động.

      "Lăng Tịch, chúng ta hãy lập tức về nhà." nhìn chăm chú tôi, "Cha gọi điện đến, mẹ bỗng nhiên té xỉu, bác sỹ gia đình cấp cứu."

      Đầu óc tôi trống rỗng, mặt chút thay đổi sững sờ ở nơi đó. Tôi biết bản thân lần nữa trở về cái gọi là 'Nhà' kia, còn có ý nghĩa gì, nhưng tôi nghe được lời , vẫn vì lo lắng cho Giang phu nhân.

      có chút vội vàng xao động, rất nhanh đến trước ngăn tủ, tay mở ra, cầm váy áo bên trong ném qua cho tôi: "Nhanh chóng thay quần áo. Chúng ta lập tức liền."

      Tôi còn do dự, hiểu sai ý của tôi, vọt tới trước mặt tôi, khẩu khí cường ngạnh mà chừa đường sống: "Thay nhanh lên. phải cùng tôi trở về." xong, liền tự mình động thủ xé rách y phục bệnh nhân người tôi, "Mẹ lúc nào cũng nhớ thương , cha nếu bà tỉnh lại nhìn thấy chắc chắn rất vui vẻ. Tôi mặc kệ còn muốn náo động khó chịu bao lâu nữa cũng được, nhưng bây giờ phải nghe theo tôi."

      Tôi là thống hận bá đạo và tự cho là đúng, tôi gạt bàn tay nắm chặt cổ áo muốn xé ra, lạnh lùng nhìn : "Tôi có thể cùng trở về. Nhưng tôi có điều kiện."

      nổi giận: "Hứa Lăng Tịch! còn có lương tâm ? Tôi mẹ bình thường đối xử với thế nào? tốt nhất đừng vào lúc này mà chọc giận tôi!"

      Tôi thở sâu, tàn nhẫn dằn lòng quyết tuyệt : "Điều kiện của tôi rất đơn giản, chờ khi bệnh tình Giang phu nhân tốt lên, lập tức thả tôi . đồng ý tôi trở về, muốn đánh muốn giết tùy . Giang phu nhân đối tốt với tôi, tôi vĩnh viễn ghi tạc trong lòng. Nhưng đối với tôi làm đủ việc, tôi cũng quên, tôi bao giờ muốn thấy nữa."

      Hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh lộ ra, căm tức nhìn tôi. Tôi biết nhất định hận thể bóp chết tôi, nhưng đây có lẽ là cơ hội cuối cùng, phải đọ sức lần. Tôi cũng cắn răng nhìn , chút nào lùi bước.

      'Rầm', phẫn nộ ném văng cái bàn , tiếng vang rung trời. Chén dĩa mặt bàn toàn bộ vỡ vụn, dưới đất đống hỗn độn.

      " người phụ nữ chết tiệt này!" mắng, "Cho thời gian phút thay đồ! Bằng cứ trần truồng cùng tôi trở về!"

      Hết Chương 58
      Last edited: 16/10/16
      thutran, bornthisway011091, Jeremej San2 others thích bài này.

    4. Cỏ Mayy

      Cỏ Mayy New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      28
      truyện có phải quá ngược rồi TvT đọc mà tim gan cứ vặn vẹo hết cả lên ~ bao giờ mới thấy màu hường a , cảm ơn vì bạn edit nạ :-* :x
      tonton thích bài này.

    5. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Đau tim đau tim đau tim. Hự hự...
      tonton thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :