1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vậy nên đến tận bây giờ, cho dù trực tiếp chạm mặt Tống Nghiên Nhi, vẫn thèm kiêng nể, thản nhiên khoác tay lên vai Mạc Doãn Nhi, ánh mắt vẫn dịu dàng theo thói quen, nhưng lại nhạt nhẽo chiếu vào nàng.

      Mạc Doãn Nhi càng đắc ý hơn, nếu cướp đàn ông đem lại hưng phấn ngầm trong nội tâm, khoe khoang và diễu võ giương oai trước mặt người phụ nữ bị cướp chính là niềm kiêu hãnh và cảm giác thắng lợi hả hê nhất.

      Nên ả nghiêng người sát vào Ninh Cẩm Niên, tựa đầu vào vai , nhìn Tống Nghiên Nhi, đắc ý và châm chọc cong môi cười.

      Nhưng điều hai kẻ đó bất ngờ là, Tống Nghiên Nhi bình tĩnh khác thường, như nhìn thấy hai người xa lạ. nàng thậm chí còn có chút lạnh lùng, trái lại khiến cho gương mặt nhu mì thường ngày đẹp cách xa lạ khó cưỡng.

      Ninh Cẩm Niên kinh ngạc, trong ấn tượng của , Tống Nghiên Nhi dù bị bắt nạt thế nào cũng cãi lại đánh trả, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt nghẹn ngào chịu đựng. Hơn nữa, nụ cười theo đúng tiêu chuẩn của nàng làm thấy phiền phức.

      Nhưng đây là lần đầu tiên thấy vẻ mặt này.

      Tống Nghiên Nhi cười nhạt, đôi mắt đẹp vẫn thờ ơ, như gió thoảng mây bay: “Ninh Cẩm Niên, công khai Mạc Doãn Nhi là bạn với mọi người sớm , bằng lần nào gặp các nhà khác, họ cũng gán ghép tôi với , tình…”. nàng hừ tiếng đầy lơ đãng.

      tình khá phiền”, Tống Nghiên Nhi lại mệt mỏi nhíu mày, “làm bây giờ mỗi khi có cuộc hội hè nào, tôi đều dám đến chỗ người quen nữa. Hai người nhanh lên được ?”.

      Ninh Cẩm Niên sửng sốt, phải nàng luôn nhẫn nhục chịu đựng, nàng nghe nấy sao? Tự nhiên lại chê phiền? À, mà chưa từng có nào phiền cả.

      dán mắt nhìn gương mặt lãnh đạm chán ghét đến mức xa lạ của nàng, khỏi tò mò, vì sao sau khi nàng thay đổi cảm xúc rồi mới phát , Tống Nghiên Nhi đẹp đến bất ngờ.

      Tuy phải nhìn nàng bằng cặp mắt khác, nhưng lại thay đổi thái độ với . Tống Nghiên Nhi chủ động vạch quan hệ mập mờ với , điều này làm thở phào nhõm. Nhưng nghĩ đến câu nàng vừa , khỏi cau chặt mày.

      Mạc Doãn Nhi cũng cau mày, màn giả kiên cường của nàng diễn vụng về quá thể. Bên ngoài tỏ ra hề gì, trong lòng chắc chắn giận dỗi muốn chết. Nghĩ như thế, Mạc Doãn Nhi lại sung sướng.

      Tống Nghiên Nhi xong, đôi giày cao gót tha thướt lướt qua, rất phóng khoáng tự tại.

      Ninh Cẩm Niên khỏi ngoái đầu nhìn theo, Mạc Doãn Nhi liền nổi cơn ghen. bèn dỗ ả, cuối cùng cũng cần trốn tránh nữa. Nhưng Mạc Doãn Nhi nhận ra, tuy Ninh Cẩm Niên bởi thế mà thích Tống Nghiên Nhi hơn, nhưng chắc chắn, ấn tượng của với nàng thay đổi rồi.

      Tống Nghiên Nhi trước kia trong lòng chỉ là phông nền mờ nhạt, nhưng hôm nay, cương quyết và rộng rãi của nàng rốt cuộc để lại trong lòng ấn tượng rất sâu sắc.

      Lối phỏng đoán này làm Mạc Doãn Nhi đau đầu, nhưng điều làm ả buồn bực hơn chính là, Tưởng Na.

      Chờ Tống Nghiên Nhi rồi, Mạc Doãn Nhi nhân cơ hội này hỏi Ninh Cẩm Niên: “Phải rồi, khi nào chúng ta công khai quan hệ?”.

      Nhưng nụ cười mặt Ninh Cẩm Niên lập tức sượng trân, trả lời ngay. Mạc Doãn Nhi có cảm giác ổn, sau khi gạn hỏi nhiều lần, Ninh Cẩm Niên mới tỏ vẻ lúng túng, : “Mẹ …”.

      ả hiểu ra ngay, Tưởng Na là người việc gì cũng phải lợi ích hóa, chỉ e là chướng mắt ả rồi. Tuy ả lòng đầy oán hận, nhưng cũng biết thể thể ra ngoài, đành hòa nhã cười : “ sao đâu, em cố gắng cải thiện quan hệ của em với Tưởng, làm khó xử. Chỉ cần được ở bên , em rất vui rồi”.

      Ninh Cẩm Niên ôm ả, thở dài thườn thượt: “Em chịu ấm ức rồi, nếu mẹ có thể lo lắng cho như em tốt biết mấy”.

      Mạc Doãn Nhi cười cười, lòng lại thầm tính toán, kéo Ninh Cẩm Niên từ phía mẹ sang mình việc đầy tính khiêu chiến mà, chỉ nghĩ thôi thấy sóng triều mênh mông dâng ngập lòng.

      Lúc Mạc Doãn Nhi đến phòng khách của trường, phát Tưởng Na ngồi uống café trước cửa sổ. Giờ ở đây chỉ có mình bà ta, rất thích hợp để bồi dưỡng tình cảm.

      ả bước vào, ánh mắt Tưởng Na liền chĩa thẳng vào ả. Mạc Doãn Nhi bất giác lạnh cứng sống lưng, đôi mắt khôn khéo lõi đời của Tưởng Na như chỉ cần liếc cái có thể hiểu được suy nghĩ của người khác.

      Người phụ nữ trung niên tao nhã này bề ngoài nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng sắc bén lộ khiến người khác lấy gì làm thoải mái.

      Ả vừa khom người chào nghe tiếng tách café chạm vào đĩa. Tưởng Na buông tách xuống, thong dong lên tiếng, chứa sắc sảo vô hình: “Tôi đồng ý để và Cẩm Niên ở bên nhau”.

      Mạc Doãn Nhi khựng lại: “Sao cơ ạ?”.

      Tưởng Na mỉm cười đủng đỉnh, nhưng ràng có thành ý: “ cũng coi như đứa có ăn có học, chẳng lẽ nhận ra chênh lệch giữa và nó sao? Với thân phận của , tìm người bình thường tốt hơn chứ? phải mẹ gả vào nhà họ Tống là tiểu thư họ Tống đâu”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Những lời khinh bỉ rủ rỉ êm tai từ miệng trưởng bối mới là đòn đau nhất. Mạc Doãn Nhi tức tối nhưng vẫn cười, hề lùi bước: “Nhưng Ninh Cẩm Niên thích cháu”.

      “Thích sao? Hôn nhân của con cháu gia tộc lớn vốn thể theo ý mình được.” Tưởng Na nhàng khuấy tách café, cười rất kì lạ, như giễu cợt như khôi hài, “Bố Tống Nghiên Nhi vốn thích ai? Chắc chắn phải mẹ Tống Nghiên Nhi. Nhưng, ông ta cưới ai?”.

      Ví dụ gần trong gang tấc như thế làm mặt Mạc Doãn Nhi trắng bệch.

      Nhưng ả khác Mạc Mặc, ả tin tưởng hấp dẫn của mình với Ninh Cẩm Niên, nên ả buộc lòng phải lên tiếng: “Nếu cháu nhất định muốn ở bên ấy sao?”.

      Tưởng Na thoáng ngẩn ra, trong mắt lóe lên vui, con ranh biết điều!

      Còn Mạc Doãn Nhi cũng nhìn thẳng vào bà ta, mặt đầy khiêu khích.

      TV phải có rất nhiều con cháu danh gia vọng tộc phản bội gia tộc vì tình sao? Chỉ cần ả giữ được Ninh Cẩm Niên trong lòng bàn tay, ả tin Tưởng Na có thể ngăn cản đến cùng.

      Hơn nữa, nếu bà mẹ độc ác chia rẽ mình và người đáng thương yếu thế, Ninh Cẩm Niên nhất định đứng về phía ả.

      Lúc hai người giằng co, cửa phòng khách bị đẩy ra, Ninh Cẩm Niên bước vào, đến thân mật ôm eo Mạc Doãn Nhi, giới thiệu với Tưởng Na: “Mẹ, chắc mẹ từng gặp rồi, đây là Mạc Doãn Nhi con từng với mẹ”.

      Mạc Doãn Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười cứng ngắc có cất giấu nỗi hận sắc như dao nhọn của Tưởng Na. Ả thong thả chuẩn bị, chờ Tưởng Na bùng nổ cái, ả lập tức khóc lóc giả vờ đáng thương.

      Nhưng Tưởng Na lại cười hào phóng: “Đúng là từng gặp, vừa nhìn mẹ thích rồi”.

      Ninh Cẩm Niên nghe xong, đương nhiên vui mừng, nhưng sắc mặt Mạc Doãn Nhi lại càng xấu hơn, tốc độ trở mặt của Tưởng Na quá nhanh.

      Xem ra, Tưởng Na tuyệt đối làm căng quan hệ giữa mình với con trai vì Mạc Doãn Nhi. Nhưng người như Tưởng Na, nếu ngứa mắt ả cũng tuyệt đối để ả được như ý. Mục đích của Tưởng Na là giả làm người mẹ tốt trước mặt Ninh Cẩm Niên, còn sau lưng , nhất định bà ta nghĩ cách tấn công Mạc Doãn Nhi.

      Ả thà có bà mẹ chồng hung ác hay kích động trút giận nhưng đầu óc đơn giản còn hơn!

      Mạc Doãn Nhi hoảng hốt, cảm thấy gương mặt Tưởng Na mới trầm đáng sợ làm sao, trong đầu chỉ còn suy nghĩ làm sao Tưởng Na mới có thể buông tha cho ả.

      Lúc Ninh Cẩm Niên vào phòng vệ sinh, Mạc Doãn Nhi rốt cuộc nghĩ ra điều kiện rất hấp dẫn, bèn cười : “ Tưởng, cháu biết khinh thường cháu. Nhưng là thương nhân, chắc hẳn coi trọng lợi ích nhất đúng ? Nếu cháu có thể dùng Tống thị làm của hồi môn, xem, có còn phản đối nữa ?”.

      Tưởng Na chần chừ lát, nhìn ả như thẩm tra, ánh mắt sắc bén: ”? Tống thị có thể lọt vào tay ? Có phải quá coi thường Tống Nghiên Nhi rồi ?”.

      ta đáng để cháu phải cân nhắc sao?” Mạc Doãn Nhi coi rẻ rất ràng.

      Tưởng Na cảm thấy hứng thú, ngón tay gõ lên mặt bàn, lúc lâu sau, cười : “Nếu có bản lĩnh như thế, bản thân tôi nhìn bằng ánh mắt khác”.

      Hợp đồng được ký rồi.

      Mạc Doãn Nhi cười đầy tin tưởng: “Cảm ơn cho cháu cơ hội”.

      Đúng lúc đó, Ninh Cẩm Niên ra, thấy hai người trò chuyện hết sức hòa hợp nên rất vui vẻ. thêm vài câu nữa rồi đưa Mạc Doãn Nhi ra ngoài.

      Hai người vừa , nụ cười mặt Tưởng Na tắt ngúm, ánh mắt lạnh lùng. lúc sau, bà ta liếc xéo vào phòng thay đồ, giọng dịu hẳn : “Chuẩn bị xong chưa?”.

      Ninh Cẩm Nguyệt cười tít mắt ra, nhào vào lòng Tưởng Na, thân thiết : “Mẹ, mẹ đúng là thông minh nhất. Cả Mạc Doãn Nhi lẫn Tống Nghiên Nhi đều nghe lời mẹ. Lần này, hai đứa nó đấu trận sống chết cho xem”.

      có mẹ, hai đứa nó cũng đấu, mẹ chỉ bỏ thêm chút chất xúc tác thôi.” Tưởng Na xoa đầu ta, giờ mới toát ra vẻ hiền từ của người mẹ. “ gia tộc sợ nhất là đấu tranh nội bộ. Sau khi Nghê Khả thành người thực vật, Tống thị xuống dốc. Giờ người của họ, từ cha chú đến con cháu đều vô dụng. Xem ra ngày chúng ta tiếp quản sắp tới rồi.”

      “Nhưng con cảm thấy Tống Nghiên Nhi rất ngu ngốc, chắc chắn ta đấu nổi Mạc Doãn Nhi.”

      “Nó ngu ngốc, chỉ là nó chưa tìm được chỗ thông minh của mình thôi. Ngoài ra, nó còn có ưu thế là cháu ngoại nhà họ Nghê, nó bị nhà họ Tống bắt nạt, người nhà họ Nghê mặc kệ.” Tưởng Na nghịch mấy móng tay sơn đỏ chót, khóe môi nét cười thâm độc, “Kéo nó vào cuộc, chẳng khác nào kéo cả nhà họ Nghê vào”.

      “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo.” Ninh Cẩm Nguyệt dán sát vào người Tưởng Na, tiếp, “Mà con thử rồi, con rất ghét Nghê Gia, thể thích ta được đâu. mình mẹ thích có tác dụng gì đâu”.

      “Thích hay liên quan gì?” Tưởng Na nhíu mày, “Hôn nhân là lợi ích, mẹ tự có cách để con bằng lòng”.

      Ninh Cẩm Nguyệt nhíu mày, ngẫm nghĩ lát, chần chừ : “Nhưng con thích Việt Trạch, mẹ đừng phản đối được …”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Đương nhiên mẹ ngăn cản con.” Tưởng Na mỉm cười nhìn ta, “Chủ yếu là vì người trai con thích quá tệ. Nếu nó ngoan như con, mẹ tất mặc nó muốn làm gì làm. Con yên tâm, mẹ có cách của mẹ, rất nhanh thôi, con chấp nhận Nghê Gia, Việt Trạch cũng thích Nghê Gia nữa”.

      Ninh Cẩm Nguyệt tò mò, biết mẹ mình lên kế hoạch gì, nhưng ta nghĩ nên tin tưởng mẹ, gì thêm nữa.

      Màn biểu diễn áp chót trong buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường là vở kịch do hội Tần Cảnh, Nghê Gia dàn dựng. Diễn viên nữ số 1 và số 2 chính là Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi, là hai người mới nổi danh qua bộ phim điện ảnh gần đây.

      Vì doanh thu phòng vé bộ phim đó rất tốt, nên họ hết sức được chú ý, chỉ trong thời gian ngắn trở nên nổi tiếng. Nhưng lúc quay bộ phim kia, hai nàng vẫn còn là chị em tốt thân thiết khăng khít, còn bây giờ, là kẻ thù đối chọi nhau như nước với lửa.

      Các sinh viên ngồi dưới biết nội tình, vẫn vô cùng trông mong đôi chị em đẹp như hoa cống hiến màn biểu diễn đầy phấn khích.

      Nghê Gia và Tần Cảnh đứng sau bức màn, theo dõi nhất cử nhất động của Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi sân khấu. Màn thể của cả hai đều đạt tiêu chuẩn cao, dù sao họ cũng là sinh viên tài năng của khoa Biểu diễn.

      Tần Cảnh xem lát, bỗng quay sang hỏi Nghê Gia: “Em xem, vẻ đối địch sân khấu của hai người này, rốt cuộc có bao phần giả bao phần thực?”.

      Nghê Gia cười: “Mặc kệ chị ơi, đều là hết”. Cuối cùng còn , “Tần Cảnh, lần này em phải cảm ơn chị. Rất nhiều đàn chị đều xung đột trong kịch bản em viết quá kịch liệt, may mà chị áp xuống, nếu được diễn rồi”.

      Tần Cảnh nhún nhún vai: “ tính là giúp, bản thân chị rất có hứng thú với kịch bản này. thùy mị lương thiện, thuần khiết vô cùng lại luôn bất cẩn làm người bên cạnh tổn thương, tâm cơ sâu sắc, giảo hoạt nhiều mặt. Hừm, đôi chị em như thế này, đương nhiên rất thu hút người xem”.

      Tần Cảnh chớp mắt, hỏi tiếp: “Phải rồi, ngày kia em Macau à?”.

      “Vâng, sao chị biết?” Nghê Gia kinh ngạc, chẳng lẽ là Việt Trạch sao? Có lần với Việt Trạch hẹn hò bị Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã bắt gặp. Tuy cả hai người họ ra vẻ như phát , nhưng ai cũng biết tỏng rồi.

      Tần Cảnh liếc nhìn , cười tênh: “Tại chị với Thiên Dã cũng cùng mà. Tốt quá, đến lúc đó chúng ta lại có thể chơi với nhau rồi. Mà nghe Macau cuối tuần sau còn có carnival đó”.

      “Hay quá.” Nghê Gia vui vẻ đáp. chưa từng du lịch xa với bạn bè bao giờ, chỉ nghĩ thôi thấy rất hấp dẫn rồi.

      Tần Cảnh xong, lại nghiêm túc theo dõi buổi diễn, lòng thầm oán thán, đồ thần kinh Việt Trạch cũng nhọc lòng quá cơ.

      Tình hình là như thế này…

      Việt Tiểu Trạch trầm tư: “ muốn ở cùng Nghê Gia, làm thế nào bây giờ?”.

      Tần Tiểu Cảnh chống cằm: “Nếu quá nóng vội, chỉ có lần chứ có lần hai đâu”.

      Việt Tiểu Trạch nhíu mày: “ muốn ở cùng Nghê Gia, làm thế nào bây giờ?”.

      Doãn Tiểu Dã đề nghị: “ khách sạn chỉ còn phòng thôi”.

      Tần Tiểu Cảnh đá đá: “IQ ở đâu hả?”.

      Việt Tiểu Trạch cố chấp: “ muốn ở cùng Nghê Gia, làm thế nào bây giờ?”.

      Nếu Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã cũng , để tiện qua lại, tốt nhất là mọi người ở cạnh nhau. Hơn nữa khách sạn “hỗn loạn”, “ an toàn”, vậy ở phòng tổng thống phòng hai gian tốt hơn. Thế nên, Việt Trạch và Nghê Gia phải ở cùng nhau, đương nhiên là chuyện hai năm mười.

      Đương nhiên, Nghê Gia biết những tình bên trong, nên nghĩ ngợi nhiều.

      nhìn lướt xuống khán đài, thấy thầy bạn học ngồi đông nghẹt, cách sân khấu gần nhất là các hội trưởng hội phụ huynh, tất cả đều nghiêm túc theo dõi vở kịch sân khấu.

      Mạc Mặc rất vui vẻ, gì đó với những người xung quanh, nhìn hướng tay bà ta chỉ, chắc hẳn Mạc Doãn Nhi sân khấu là con cưng của mình.

      Trương Lan rất bình thản, miệng khẽ mỉm cười, lúc thị đến trường học còn cất công tìm Nghê Gia, dặn hết bận nhất định phải về nhà.

      Nghê Gia đồng ý, cũng cảm thấy cách chung sống lãnh đạm, lịch , làm phiền nhau với Trương Lan giờ rất tốt.

      Nhưng biểu cảm của Tưởng Na lại rất kì lạ, ánh mắt mất tập trung, thậm chí còn đượm vẻ nhàm chán, nhưng khóe môi lại điểm nét cười sung sướng, như chờ xem kịch vui.

      Nghê Gia lấy làm lạ, vẻ mặt bà ta như thể hề có hứng thú với màn kịch sân khấu, nhưng lại biết sắp xảy ra chuyện thú vị nên nén nổi cơn kích động mà kiên nhẫn ngồi chờ.

      Chẳng lẽ Ninh Cẩm Nguyệt kể mưu này cho Tưởng Na sao?

      Nghê Gia nghi ngờ cau mày, quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau sân khấu, thấy Ninh Cẩm Nguyệt ngồi trước máy tính.

      Giờ đến màn nữ chính và nữ phụ đối đầu.

      Tống Nghiên Nhi mắng Mạc Doãn Nhi vờ vĩnh, lừa gạt mọi người. Còn Mạc Doãn Nhi dõng dạc bác bỏ từng cái , nữ chính phân biệt được đúng sai, tự cho mình lương thiện, kì thực dốt đặc cán mai.

      Tống Nghiên Nhi thể nhịn được nữa, nàng yếu đuối điềm đạm trong kịch dốc hết dũng khí, dồn hết sức lực tát vào mặt Mạc Doãn Nhi.

      Theo cầu kịch bản lúc diễn tập, cảnh tát này chỉ là đánh giả vờ. Song tiếng “bốp” vang vọng khắp cả sân vận động phải là giả.

      Hỡi toàn bộ sinh viên trông mong dưới hàng ghế khán giả, mọi người thấy màn biểu diễn này phấn khích chứ?
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      44



      Khi cái tát chát chúa của Tống Nghiên Nhi in vào mặt Mạc Doãn Nhi, người trước thực được ý đồ, người sau đớ lưỡi nhìn trân trối.

      Còn sinh viên toàn trường vỗ tay như sấm dậy, khen ngợi kĩ thuật diễn xuất và bùng nổ tình cảm của cặp chị em đẹp như hoa này chê vào đâu được.

      Tần Cảnh sâu xa nhướng mày: “Theo cầu của kịch bản, tiếp theo hai người còn có cảnh đánh nhau ngắn nữa đúng ?”.

      Nghê Gia tỉnh rụi như , trả lời: “Có khi sắp thành đánh rồi”.

      Quả nhiên, sau khi Mạc Doãn Nhi bị đánh, ả lập tức phản ứng lại, đánh trả Tống Nghiên Nhi. Tống Nghiên Nhi né đòn, tuy bị đánh vào mặt nhưng đầu cũng bị đánh cái “bộp”, tiếng vẫn vang vọng khắp sân vận động.

      khí và dưới sân khấu căng thẳng đến tột bậc.

      Tất cả khán giả đều cùng suy nghĩ, (ʘoʘ) oa, diễn y như , quá cảm xúc, quá kích thích. Ai nấy trợn tròn mắt, xem hai người đẹp lúc bình thường nhất mực tao nhã đánh nhau.

      Đúng là tinh thần cao thượng hiến thân cho nghệ thuật, để biểu diễn, tình nguyện phá hỏng hình tượng thường ngày mà.

      Và thế là, các sinh viên muôn phần cảm khái, nổ tràng pháo tay như sấm dậy, kêu gào ủng hộ: “Hay! Hay!”.

      Tần Cảnh và Nghê Gia nhìn nhau biết gì. đúng là dở khóc dở cười…

      Chỉ Tần Cảnh và Nghê Gia mới biết, phải vì kịch bản cầu đánh nhau dữ dội, mà vì hai người này phẫn uất nhau từ lâu. Đến thời điểm biểu diễn, Tống Nghiên Nhi châm ngòi nổ, sau đó hai quả pháo đều nổ tung, mượn danh nghĩa diễn kịch mà bất chấp tất cả.

      Kết quả trực tiếp là, hiệu quả của màn đánh nhau này tốt hơn rất nhiều so với bất cứ buổi diễn tập nào.

      Hai người đánh nhau nên khi hạ thủ chùn tay chút nào, tuy còn kém các động tác giữa Liễu Phi Phi và Mạc Mặc hôm đó cả gang, nhưng với hai chủ chưa bao giờ đánh nhau này mà , đây là đột phá giới hạn về tâm lý và thể chất rồi.

      Tần Cảnh đứng bên cạnh nhìn, cau mày lại, ánh mắt đượm vẻ châm chọc: “Kịch bản thêm nhiều động tác thế sao? Sao đánh mãi thôi vậy? Uổng công ngày thường làm thục nữ”.

      Nghê Gia nhìn cả hai giật tóc móc mắt nhau, cười nhạt: “Chị biết à? Thục nữ đều thích phim hành động”.

      khí và dưới sân khấu càng lúc càng kì diệu.

      Các sinh viên tấm tắc khen thầm, đánh gì mà quá, xứng danh diễn viên tài năng, ngôi sao tương lai ghê.

      Tất cả thầy bạn bè và phụ huynh trong trường nhìn hai ả điên cuồng đánh nhau sân khấu, còn liên tục gật đầu, vỗ tay ủng hộ.

      Đúng là chuyện lạ chưa từng thấy.

      Nghê Gia thờ ơ nhìn, rồi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ba mươi lăm giây rồi. Nếu còn đánh tiếp, có lẽ tất cả mọi người nhận ra hai người này có vấn đề.

      Vào đúng thời điểm kì diệu chuyển thành nghi ngờ, màn hình điện tử sân khấu chuyển cảnh.

      màn hình sân khấu rộng như màn chiếu phim ngoài trời xuất hai bóng người to cao lờ mờ, như hai người khổng lồ đứng sau lưng Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi, cùng lúc đó, loa rít lên tiếng thử chói tai.

      Nghê Gia nhìn lướt qua dưới sân khấu, chỉ thấy Mạc Mặc lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt, mà ánh mắt của những người khác cũng chuyển từ Mạc Doãn Nhi và Tống Nghiên Nhi sang màn hình, ai nấy nhìn chằm chằm chớp mắt.

      Ngay cả Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi cũng dừng màn diễn “đánh nhau”, ngoái đầu nhìn ra phía sau.

      Trong khoảnh khắc quay đầu lại, Mạc Doãn Nhi cứng đờ cả người, mặt cắt còn giọt máu.

      Nghê Gia nhìn ả, đột nhiên nhớ lại buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi, lúc và Việt Trạch nhảy điệu mở màn, trong lòng vừa xúc động và thấp thỏm. Lúc mọi người bắt đầu đếm ngược, hạnh phúc đón tuổi mới, nhưng, thời gian hạnh phúc ấy lại mãi mãi ngừng lại ở giây cuối cùng.

      Cuối cùng biết, giờ khắc quay đầu lại, nhất định cũng giống như dáng vẻ của Mạc Doãn Nhi giờ: Kinh ngạc, khiếp sợ.

      Nhưng chỉ trong chớp mắt, nỗi khiếp sợ bị phẫn nộ thế chỗ, mắt ả bốc lên lửa giận phừng phừng, như thể chỉ muốn hủy diệt cả thế giới này.

      Nghê Gia lặng , nhủ thầm khi đó biểu cảm mặt nhất định còn hơn Mạc Doãn Nhi, mù mờ, bất lực, khổ sở đến cùng cực.

      Nhưng khi ai nấy cũng chế giễu , chỉ có Việt Trạch vẫn dịu dàng như trước, : “Nghê Gia, em chờ tôi lát”.

      Nghê Gia hờ hững nhìn Mạc Doãn Nhi hết cứng đờ như tượng đá lại run rẩy như máy sàng giữa sân khấu, thầm hỏi: Mạc Doãn Nhi, lần này, còn ai chờ ?

      màn hình sân khấu cỡ lớn, người đàn ông trầm giọng : “Mặc Nhi, ngờ Tống Minh lại là cha ruột của Doãn Nhi. Vì con cái, người làm mẹ như em phải chịu ấm ức rồi”.

      Người đàn bà thủ thỉ cảm thán: “Lúc em khó khăn nhất, cùng em vượt qua. Có số việc mãi mãi thay đổi…”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Có lẽ nhiều người biết người đàn ông kia, nhưng người đàn bà chẳng phải chính là Mạc Mặc ngồi hàng ghế đầu tiên trong khán phòng sao. Cuộc đối thoại của cả hai bị micro phóng to hết sức ràng, tất cả những ai có mặt sân vận động đều chấn động.

      Nhất thời, mấy nghìn khán giả là thầy sinh viên phụ huynh đều lặng ngắt như tờ.

      Lần này, ai vỗ tay nữa. Tất cả đều tập trung nín thở nhìn lên sân khấu, dán mắt nhìn cho cặn kẽ những diễn biến tiếp theo.

      Ai cũng muốn chờ xem cuộc đấu sức giữa tiểu thư chính cống và con rơi con vãi nhà họ Tống.

      sân khấu, mặt Mạc Doãn Nhi trắng bệch, vừa quay sang thấy gương mặt tươi tắn như hoa của Tống Nghiên Nhi, đẹp đến mức ả chỉ muốn xé nát. Song, màn kịch gián đoạn rồi, ả thể mượn danh biểu diễn để danh chính ngôn thuận đánh nhau với nàng nữa.

      Dưới sân khấu, sau hồi im lặng, những tiếng xì xào bàn tán chợt bùng lên dứt.

      “Mạc Doãn Nhi là con rơi nhà họ Tống sao?”

      Nghê Gia lạnh nhạt nhìn xuống dưới sân khấu, cả Trương Lan lẫn Mạc Mặc đều mang vẻ khiếp sợ, nhưng Trương Lan là vì thể tin nổi, còn Mạc Mặc là vì họa sắp giáng xuống.

      Tưởng Na vẫn điềm nhiên tươi cười, như mọi đều nằm trong lòng bàn tay, hoặc như màn kịch hay bà ta chờ đợi cuối cùng cũng được trình diễn rồi.

      Ninh Cẩm Nguyệt chẳng biết từ khi nào từ phía sau tới, dừng cạnh Nghê Gia, nhìn khuôn mặt tức đến méo mó của Mạc Doãn Nhi, mỉm cười: “Tôi rất thích cảnh hỗn loạn gà bay chó sửa thế này, giống như buổi sinh nhật của lần trước ấy”.

      Nghê Gia nhìn ta, lạnh nhạt : “Xem ra, ngoài Mạc Doãn Nhi, cũng có chân trong trò đùa quấy phá sinh nhật tôi”.

      Ninh Cẩm Nguyệt nhởn nhơ khoát tay: “Chuyện gì qua rồi cứ để nó qua. Hơn nữa, trò trong sinh nhật của chỉ là đùa…”, ta đổi giọng, cười khẩy nhìn Mạc Doãn Nhi, “còn trò hôm nay với ả ta lại là ”.

      xong, ta quay về chỗ chỉnh thanh to hơn nữa.

      Tần Cảnh thản nhiên , “Hết vui rồi, chị trước”, lúc quay còn với Nghê Gia, “Hình như ấy chờ em đấy”.

      Nghê Gia quay đầu lại mỉm cười với chị: “Em biết rồi”.

      Nghê Gia thấy Tần Cảnh xa, lại nhìn về phía sân khấu lần nữa.

      Tống Nghiên Nhi lạnh lùng sửa sang lại đầu óc quần áo, chỉnh lại cả vị trí và lượng micro, nhìn xuống Mạc Mặc dưới sân khấu, giọng nghẹn ngào oan ức: “Các người, các người lại dám lừa tất cả chúng tôi, trơ trẽn quá mức!”. xong, nàng bưng mặt chạy khỏi sân khấu.

      Những tiếng bàn tán dưới sân khấu lại bùng lên. A! Ngay cả Tống Nghiên Nhi luôn ôn hòa bình thản nhất cũng chịu nổi nữa. Nhất định là giờ nàng mới biết chân tướng, đột ngột bị đả kích, nhất thời chấp nhận nổi.

      Tất cả cùng đồng cảm với Tống Nghiên Nhi bình thường mềm như trái hồng, những tiếng khinh thường trào lên như sóng hết đợt này đến đợt khác, nhằm thẳng vào hai mẹ con họ Mạc.

      Tống Nghiên Nhi bưng mặt chạy xuống sân khấu, đứng sau lưng Nghê Gia rồi cười nhạt. Làm tốt hai mươi năm nay là đủ rồi! Hôm nay đấm đá giữ chút hình tượng nào tuyệt nhiên hề khiến nàng thấy áy náy hoặc xấu hổ, trái lại còn hết sức vui sướng.

      mở chiếc hộp Pandora ra, sau này nàng còn là Tống Nghiên Nhi lương thiện đến ngu xuẩn kia nữa.

      nàng liếc xéo người đứng bên cạnh, nửa mỉa mai nửa tự giễu, hỏi: “Sao? Xem trò vui ?”.

      Nghê Gia quay đầu, chỉ liếc cái, vẻ mặt nhạt nhẽo, bật ngón cái với nàng.

      Tống Nghiên Nhi hừ khẽ tiếng, rằng, lạnh lùng nhìn Mạc Doãn Nhi xấu hổ lúng túng như gà mắc tóc sân khấu.

      Vậy mà cuối cùng giữa những tiếng xì xầm của cả trường, ả vẫn có thể cố gắng bình tĩnh, tao nhã từng bước xuống sân khấu.

      MC sửng sốt mất lúc lâu mới lên bô lô ba la tràng giới thiệu màn biểu diễn ca múa kết thúc chương trình hết sức hoành tráng. nhóm vũ công ăn vận lộng lẫy lướt vào sân khấu như những đóa hoa tươi, nhàng nhảy múa, nhạc cũng hết sức rộn rã, vui vẻ, át những tiếng rầm rì bên dưới.

      Mạc Doãn Nhi mặt lạnh như sương, đến trước mặt Nghê Gia và Tống Nghiên Nhi, tức nên lời, huyệt thái dương cũng giật giật vì tức.

      Nghê Gia dửng dưng nhìn ả.

      Tống Nghiên Nhi mỉm cười, chỉ tay ra sau lưng: “Tôi chỉ cam đoan gửi video cho Nghê Gia. Nhưng các người hỏi tôi có gửi cho Ninh Cẩm Nguyệt ?”.

      Nghê Gia thoáng sửng sốt, sao Tống Nghiên Nhi lại chủ động giúp chuyển chú ý thế này? Hơn nữa, Ninh Cẩm Nguyệt chẳng phải là tay trong giúp nàng cưa đổ Ninh Cẩm Niên hay sao?

      Nhưng vì ngay từ đầu Ninh Cẩm Nguyệt muốn gánh trách nhiệm, nên cũng nghĩ nhiều.

      Mạc Doãn Nhi nghe xong, ánh mắt hung ác lập tức lướt ra sau lưng hai người. Ninh Cẩm Nguyệt đứng điều khiển máy tính, tay quay quay cái USB, cười thản nhiên, mặt đầy vẻ đắc ý miệt thị.

      “Khốn nạn!” Mạc Doãn Nhi chửi khẽ tiếng, tiến lên toan đánh Ninh Cẩm Nguyệt.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :