1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng chỉ khẽ quay đầu thấy Việt Trạch nghiêng người nằm cạnh , nhìn bầu trời mà lại lặng lẽ ngắm nửa khuôn mặt vừa mới nhìn lên trời cao của .

      nhìn thẳng vào , cũng hề né tránh mà đắm đuối nhìn .

      Mắt đen huyền mà trong vắt như nền trời này, chan chứa nét dịu dàng. nhìn chớp mắt như muốn khắc sâu hình bóng vào lòng, lại như muốn nhìn vào tận đáy lòng .

      Nghê Gia đón ánh mắt , bất chợt còn xấu hổ, còn ngượng nghịu nữa, như thể những điều này đều là đương nhiên.

      Rồi đột nhiên phát , cảm giác an toàn và thư thái này thực ra xuất phát từ !

      Vòng ôm mềm mại nhất yên bình nhất, ra là ở nơi .

      nhìn lâu, cầm lòng đặng giọng hỏi: “ nghĩ gì?”.

      khẽ nhếch đôi môi mỏng: “ nghĩ, muốn hôn em cái”.

      Nghê Gia lặng lẽ cụp mắt xuống, rồi lại ngước mắt lên nhìn : “Vậy hôn !”.

      Lá trúc bên dưới hai người vang lên lào xào, sau đó yên lặng tiếng động.

      Việt Trạch ghé sát vào , đôi môi hơi lạnh của chạm vào phiến môi vì hồi hộp mà mím lại của , di chuyển, cũng vuốt ve, chỉ dịu dàng nhường ấy, như quên lãng thời gian...

      Rừng trúc cao, cao xanh ngút ngàn.

      Sau đó, Nghê Gia nghĩ thầm, có phải lúc hôn nhau kích động hưng phấn quá đà, tiêu hao nhiều sức lực mà khi ăn sáng, mệt đến độ gần như vục mặt vào bát cháo ngáy khò khò.

      Lúc cúi đầu che miệng, vất vả lắm mới nhịn ngáp được Việt Trạch lại khẽ nhíu mày: “ với nhàm chán thế à?”.

      Nghê Gia đỏ mặt, chỉ muốn đánh chết mình, vội khoát tay giải thích: “ đâu đâu, vì gần đây em bận quá nên thiếu thời gian nghỉ ngơi”.

      “Sao lại mệt rũ ra thế này?” Việt Trạch lại càng nhíu mày chặt hơn, “Trường em bóc lột lao động trẻ em thế này à?”.

      “Lao động trẻ em gì chứ?” Nghê Gia lườm , ngượng ngùng dụi mắt, “Bao lâu mới có ngày kỉ niệm thành lập trường mà, sau đợt này là ổn thôi”. xong, bàn tay mềm nhũn vô lực của lại múc thìa cháo đưa vào miệng.

      Việt Trạch thấy cố chấp biến thành trạng thái thiếu ngủ đờ đẫn ngây ngô như gấu Koala, khỏi đau lòng, nhưng đây là sở thích của , tiện can thiệp.

      vốn định sau này giám sát nghỉ ngơi đúng giờ, nhưng ý nghĩ này khi lên xe ngay lập tức vỡ tan như bong bóng xà phòng. Bởi vì...

      Nghê Gia có lẽ mệt đến nỗi ý thức mơ hồ, vừa lên xe lần mò lủi vào ngực , nhũn ra ôm lấy như con gấu Koala ôm nhành cây, còn lầm rầm lúng búng “đến trường gọi em”.

      Đương nhiên gọi !

      như loài thú tin cậy rúc vào ngực dụi dụi tìm tư thế ngủ thoải mái, làm tim như tan ra.

      Kết quả, xe đỗ cả buổi sáng.

      Cho dù sau đó bả vai mỏi nhừ, cánh tay đau nhức, Việt Trạch vẫn cảm thấy cuộc hẹn hò lần này trọn vẹn.

      Vì bận quá, cuối tuần Nghê Gia về nhà, dạo này cũng ít gọi cho Nghê Lạc hơn. Chưa kể là thời kì đương ngọt ngào, có chút thời gian rỗi là lại ở bên Việt Trạch, số lần gặp Nghê Lạc cũng vì thế mà giảm xuống nhiều lần. cho rằng đó là vấn đề nghiêm trọng, mãi cho đến hôm.

      cột tóc đuôi ngựa, mặc đồ thể dục rộng thùng thình, ngồi sàn phòng tập, vừa xem những người khác luyện tập, vừa bàn bạc các vấn đề của kịch bản với các biên kịch khác.

      “Mình thấy sửa câu ‘ đến bao giờ thế?’ của nhân vật nữ số 2 thành ‘ đến rồi à’ có vẻ hay hơn.”

      Nghê Gia lấy bút chì khoanh tròn lên kịch bản, lại phát xung quanh có ai đáp lại, ngẩng đầu lên thấy mấy bạn đối diện trưng ra bản mặt mê trai nhìn ra đằng sau .

      “Có ngôi sao đến à?” Nghê Gia lườm các cái, ngoái đầu lại thấy Nghê Lạc đứng cách xa, vẻ mặt rất ngầu, rất ngứa đòn...

      Nghê Gia lẳng lặng quay đầu lại, cân nhắc kịch bản tiếp, còn khinh thường bình luận câu: “Mắt các cậu có vấn đề rồi”.

      Các bạn học xúm lại: “Nghê Gia, em trai hay trai sinh đôi của cậu thế, đẹp trai đấy, dáng cũng đẹp, có bạn chưa, giới thiệu !”.

      Nghê Gia thấy mắt họ sáng như sao đầu đầy vạch đen: “Nó lăng nhăng lắm!”.

      “Vậy cũng được, mình chỉ muốn ngắm thân hình của cậu ấy chút thôi.”

      Nghê Gia thấy tam quan(*) vỡ nát!

      (*) Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan.

      Song các bạn còn chưa xong, “Hai cậu là chị em sinh đôi, có tắm chung với nhau ? Dáng người cậu ấy thế nào?”.

      Nghê Gia quạu mặt: “Bảo mẹ các cậu đẻ cho các cậu !”.

      xong lại quay đầu nhìn Nghê Lạc: “Còn đứng đấy làm gì, có việc , có việc biến, bận lắm”.

      Nghê Lạc liếc , người ngợm bẩn thỉu, ngồi lù lù dưới đất, làm người ta đau đầu: “Bảo chị nữ tính, chị lại mẻ nắp còn sứt vòi hả?”.

      Nghê Gia lườm cậu, nếu phải dạo này mệt hết hơi hết sức, rất muốn đạp chết cậu rồi.

      “Sao cuối tuần chị về nhà? nghe điện thoại, cũng trả lời tin nhắn?” Nghê Lạc nhíu mày, “Chị có còn coi nhà là nhà ? Chị cũng tự do quá nhỉ, cái nhà này chị thích về về, thích về hả?”.

      Nghê Gia cau mày, cảm thấy vẻ bảo thủ đường hoàng hôm nay khác xa với phong cách của cậu ngày xưa, lại nghe mấy câu này quen quen, ngẫm nghĩ lát. Á, phải là mấy câu ngày trước lúc Nghê Lạc thường ngủ lang bên ngoài, Nghê Gia hay mang ra dạy dỗ cậu sao?

      “Hứ!” Nghê Gia xì tiếng, để ý đến cậu nữa.

      Nhưng ra rồi, Nghê Gia lại sửng sốt, chữ “hứ” này chẳng phải Nghê Lạc cũng thường dùng hay sao.

      Sao lại có cảm giác hai người bị tráo đổi cho nhau ấy nhỉ?

      Nghê Lạc thấy cúi đầu viết viết vẽ vẽ, tiến lên vài bước, túm phắt lấy , lôi sang bên: “Em có việc hỏi chị”.

      Nghê Gia bị cậu xách như xách gà, vùng vằng đá cậu mấy cái. Nhưng nghe khẩu khí của cậu giống như có việc gì nghiêm túc ghê lắm, khỏi căng thẳng, chẳng lẽ cậu biết chuyện giữa và Việt Trạch?

      Nghê Lạc tha sang bên, ấm ách do dự nửa ngày mở miệng, Nghê Gia lại càng căng thẳng hơn.

      Song lúc lâu sau, Nghê Lạc lại chỉ hỏi: “Vì chị bận quá nên mới về nhà hả?”.

      “Đúng vậy!” Nghê Gia kinh ngạc, “Nếu em nghĩ vì sao?”.

      “Mẹ tưởng chị muốn gặp mẹ nên về nhà.” Nghê Lạc hơi khó chịu vò vò tóc, “Em cũng nghĩ cuối cùng chị vẫn cảm thấy ở cùng em và mọi người nhõm hơn”.

      Nghê Gia kinh ngạc, lúc sau, trái tim như được đôi tay ấm nóng bưng lấy, ấm áp vô cùng.

      mỉm cười, mềm mỏng dỗ cậu: “Chờ buổi kỉ niệm ngày thành lập trường xong xuôi, chị về nhà, được ?”.

      “Chị với em làm gì?” Nghê Lạc xị mặt, “Đấy là mẹ bảo em hỏi, phải em. Em chẳng thèm quan tâm chị ở đâu”.

      Cái đồ hay thẹn quá hóa giận này ~

      Nghê Gia nhịn được vươn tay vò rối tóc cậu. Nghê Lạc bực bội trợn mắt lườm , nhưng cũng có cách nào phản kháng.

      Nghê Lạc nán lại chuyện với lát, bất giác bị màn tập luyện giữa sàn tập thu hút, đúng cảnh nữ diễn viên số 2 dõng dạc đọc diễn văn.

      Diễn viên Mạc Doãn Nhi ý chí hăm hở, mạnh mẽ hiên ngang, rất có sức hút.

      Nghê Lạc nghiêm túc theo dõi, : “Mạc Doãn Nhi diễn khá đấy”, cuối cùng, bỏ thêm câu: “Nhưng gần đây biết chị ấy làm sao mà xui xẻo thế. Buổi đấu giá tuần trước lại nuốt lời lấy đất, phải bồi thường khoản kếch xù, còn vứt nốt chút thể diện vốn chẳng còn là bao của nhà họ Tống”.

      Bà Nghê luôn thích nhà họ Tống, Trương Lan và Nghê Lạc mưa dầm thấm lâu nên cũng ưa nốt.

      “Song”, Nghê Lạc thở dài hơi, “là họ Tống vốn tốt, Doãn Nhi đáng thương quá”.

      Nghê Gia chẳng lấy gì làm hứng thú, từ đầu đến cuối lời, chỉ nghĩ đến các tình tiết của kịch bản.

      Mãi đến khi nghỉ giữa buổi tập, Mạc Doãn Nhi nhìn thấy Nghê Lạc, đến chào hỏi cậu. Giờ Nghê Gia mới chú ý đến, hình như có vấn đề.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      42



      Các bạn kéo Nghê Gia sang thảo luận kịch bản, nhưng Nghê Gia lọt tai lấy nửa chữ, tất cả chú ý đều vô thức chuyển sang phía Mạc Doãn Nhi và Nghê Lạc.

      Hai người đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp. trẻ trung tuấn tú, thùy mị đáng , thoạt nhìn, đúng là...

      Chẳng qua...

      Tuy Nghê Lạc mỉm cười nhưng rất lễ phép và lãnh đạm. Nghê Gia biết, cậu băn khoăn vì Nghê Gia ở đó, cậu biết Nghê Gia thích Mạc Doãn Nhi.

      Nhưng Mạc Doãn Nhi tươi cười ngọt ngào, còn nghiêng người tựa vào lan can, chẳng biết vô tình hay cố ý làm thân hình chữ S ra mồn .

      Nghê Gia bực mình, Mạc Doãn Nhi có hướng dùng chiêu thường dùng để quyến rũ đàn ông với Nghê Lạc.

      Kiếp trước, tình cảm ban đầu Nghê Lạc dành cho Mạc Doãn Nhi chỉ giới hạn ở tình chị em rất đơn thuần. Nhưng sau này khi Mạc Doãn Nhi có động cơ xấu ra sức cám dỗ tấn công, em rơi vào tay giặc, trở thành người hâm mộ cuồng nhiệt của Mạc Doãn Nhi.

      Từ khi Mạc Doãn Nhi phát động thế tiến công tình ái, quá trình chuyển tình thân thành tình chỉ vỏn vẹn hai tháng, đủ để chứng minh chỉ cần Mạc Doãn Nhi vừa ý người đàn ông nào cũng lọt vào tay ả.

      Kiếp này, có lẽ Mạc Doãn Nhi muốn mượn sức của Nghê Lạc. Dù sao bà nội cũng quyết định trao quyền kinh doanh cho người ngoài (bao gồm cả ả) nên ra sức bồi dưỡng Nghê Lạc. Đứa bé suy nghĩ đơn giản lại dễ mắc lừa này sau này là người thừa kế Hoa thị của nhà họ Nghê. Nắm bắt được cậu, chẳng phải là nắm bắt được ngọn núi vàng của Hoa thị sao?

      “Nghê Lạc!”

      Mạc Doãn Nhi xưng hô thế này làm Nghê Gia biết ổn, trước kia lúc nào ả cũng gọi cậu là “Lạc Lạc” như người chị.

      Nghê Gia lại nhìn sang, thấy Mạc Doãn Nhi nhìn Nghê Lạc, đượm vẻ u sầu pha lẫn bi thương: “Nghê Lạc, chị phát ra mình ngu ngốc. Được nhà họ Tống nuôi dưỡng, chị muốn cống hiến phần sức lực cho cái nhà này, báo đáp công ơn đón nhận, ngờ hiểu giá cả thị trường nên chọn nhầm, chị đúng là đồ sao chổi xúi quẩy mà”.

      như thế, Nghê Lạc đương nhiên phải an ủi: “ đâu, chị vốn biết, đương nhiên phạm sai lầm. Nhưng chị cũng chỉ vì có ý tốt thôi”.

      Nghe cậu thế, Mạc Doãn Nhi lập tức vui sướng khuây khỏa hẳn: “Em đúng là biết an ủi người khác. Em biết đâu, sau khi chị chọn nhầm xong, bởi muốn làm nhà họ Tống tổn thất số tiền lớn như thế nên phải nuốt lời, chuốc bao nỗi nhục từ những người xung quanh. Nhưng”, ả cười đến là kiên cường, như diễn viên chính diện phim truyền hình, “chị thà để người ta giẫm nát dưới chân cũng muốn làm nhà họ Tống bị tổn thất”.

      Hừm, làm như gần chục triệu tiền ký quỹ phải là tổn thất.

      Nghê Lạc cau mày, hơi buồn rầu, : “Em chỉ biết người nhà họ Tống phải hạng tốt đẹp gì. Việc lớn thế này nên giao cho người mít đặc như chị, lúc sai lầm lại đổ hết trách nhiệm cho chị, đúng là vô lý. Việc hại não lại cần tư duy cần chuẩn bị cần suy tính này, chỉ dựa vào chị, làm sao thành công nổi?”.

      Nghê Gia: “...”.

      Ai đến giải thích cho tôi với, thằng ngốc Nghê Lạc này rốt cuộc bất bình thay Mạc Doãn Nhi hay móc vào chỗ rách cạnh khóe ả lù đù đây?

      ra, cậu chỉ là nhắc đến Tống Minh bất mãn thôi.

      Mạc Doãn Nhi cũng bị lời của Nghê Lạc làm sửng sốt, biết cậu thương xót hay châm biếm. Tuy vậy, ả thầm phân tích rất nhanh, suy nghĩ của Nghê Lạc khá đơn giản, chắc phải mỉa ngầm ả. Ả thở phào nhõm hơi, nhưng vẫn còn vấn đề khác.

      ả lả lơi lâu như thế, rốt cuộc cậu có ý thức được ? Đương nhiên là .

      Mạc Doãn Nhi lại tiếp tục kiên trì mềm mỏng biểu diễn: “Haizz, chị đúng là số lận đận long đong. Trong nháy mắt ngã từ thiên đường xuống địa ngục, mất em và mẹ, bây giờ còn phải ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể ấm lạnh tự hay”, xong, mắt lại ầng ậng nước.

      Nghê Lạc ấp úng, nhíu mày hiểu: “Nhưng còn có gã họ Tống làm bố chị, Mạc...”, Nghê Lạc nhớ tới người đàn bà kia lại bực dọc, “chị cũng có mẹ, chị họ Nghiên Nhi cũng thành chị chị. Sao lại bảo là địa ngục chứ? Chẳng lẽ bọn họ phải người à?”.

      ả nhanh nhảu ngân ngấn nước mắt mà vẫn mỉm cười vui tươi: “Đương nhiên rồi, chị phải lạc quan hướng về phía trước, sau này nhất định phải dựa vào nỗ lực của mình để vực nhà họ Tống dậy. Chị có quyết tâm”.

      Nghê Gia sởn hết cả da gà, cái màn tuyên thệ bất thình lình này là thế nào hả trời?

      thờ ơ quan sát từ đầu đến cuối, ả lại nâng trình độ dơ dáng của mình lên tầm cao mới nào nữa đây?

      Với trò mèo ban nãy, Mạc Doãn Nhi đúng là bậc thầy diễn xuất, dùng tình làm người động lòng lấy lý làm người hiểu . Khi nghẹn ngào, khi kiên cường, khi nước mắt lưng tròng, khi chứa chan nghị lực, quả đúng là bộ phim làm cho người rơi lệ, khích lệ người tiến lên.

      Nhưng may, Nghê Lạc có vẻ như xem mà hiểu...

      Cậu thấy tràng xong, vẫn nghi ngờ hiểu: “Chị vốn am hiểu việc quản lý kinh doanh, sao lại phải bắt buộc mình theo hướng ấy?”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ả cho rằng đống tiết mục khích lệ vừa rồi rất cảm động sao?

      Nghê Lạc tiếp: “Chẳng phải con người nên làm việc mình thích mình am hiểu sao? Chị xem, như Nghê Gia ấy, chị ấy thích làm biên kịch, có thể bỏ ăn bỏ ngủ để làm việc đó. Chị ấy làm rất tốt, cũng rất biết hưởng thụ. Nhà bọn em có Hoa thị khổng lồ, nhưng chị ấy có sở trường về mảng này, nên cũng hề có ý muốn tranh giành!”.

      đến đây, Nghê Lạc nhịn được cười, “Có điều chị ấy có nhiều mánh lới tinh quái lắm, nếu có thể giúp đỡ Hoa thị, chị ấy nhất định cố gắng hết sức. Nên em và chị ấy cùng phối hợp rất ổn”.

      Mạc Doãn Nhi á khẩu được gì, Nghê Gia lại vui như mở cờ trong bụng.

      Nhưng đúng thời khắc mấu chốt, Nghê Lạc bỗng nhiên rất dở hơi cám hấp: “Em thấy lúc chị biểu diễn sân khấu tỏa sáng hơn bình thường rất nhiều. Đây chính là sở trường của chị phải ?”.

      Mạc Doãn Nhi nảy ra ý, tức tiếp thu gật đầu liên tục: “Đúng vậy, chị cũng biết điều đó, nhưng vì nhà họ Tống làm chị thấy áp lực quá, đôi khi muốn phát tiết cảm xúc chút thôi. Tâm được với em, chị thấy khá lên nhiều rồi”.

      Nghê Lạc hơi nhếch môi, giờ mới lộ chút dịu dàng: “Ừm, em biết, chị cũng khó khăn lắm”.

      Mạc Doãn Nhi càng được khích lệ, lập tức nịnh hót: “Mới thời gian gặp, Nghê Lạc trở nên sâu sắc thế này, đúng là người đàn ông chân chính! Sau này nếu gặp chuyện gì vui, chị tìm em”.

      Nghê Lạc được ả khen đến phát ngại, xấu hổ cười bảo: “Em chỉ bừa thôi, nào có lợi hại như thế?”.

      “Em xem tai em cũng đỏ bừng rồi kìa!” Mạc Doãn Nhi đột nhiên hóa thành bé ngây thơ, đưa tay muốn véo tai cậu.

      “Nghê Lạc!” Nghê Gia lớn tiếng gọi cậu.

      Nghê Lạc theo phản xạ quay đầu sang, tay Mạc Doãn Nhi liền rơi vào khoảng .

      Mạc Doãn Nhi cũng quay sang, kín đáo nhìn Nghê Gia, trong mắt có chút đắc ý.

      Nghê Gia tỉnh bơ nhìn lướt qua tai Nghê Lạc, đỏ cái quái gì, ả tưởng nó là thỏ trắng dễ xấu hổ sao?

      Có điều, thể khâm phục thủ đoạn của Mạc Doãn Nhi. Dám láo tai cậu đỏ, ràng là nhắc nhở cậu về bầu khí nhạy cảm giờ. Tiếp theo, ả thân thiết véo tai cậu, vậy là tai cậu đỏ rồi.

      khẳng định, Mạc Doãn Nhi chắc chắn bắt đầu có ý với Nghê Lạc rồi!

      Kiếp trước Mạc Doãn Nhi dụ dỗ Nghê Lạc, lừa rất nhiều thứ, giờ tình tiết này lại tái , Nghê Gia tức tới nỗi muốn lao đến tát cho Mạc Doãn Nhi vài cái.

      Đến đứa em trai sống chung mười tám năm mà cũng tính kế được, đúng là mặt trâng mày tráo số thiên hạ!

      Vừa rồi nếu phải vì Nghê Lạc vẫn bình thản, còn nhưng câu khiến Nghê Gia mở mang tầm mắt phen ngắt lời từ lâu rồi.

      Có điều, lời của Mạc Doãn Nhi ràng đánh động được thần kinh trơ lì của Nghê Lạc, song ả lại trơ bản mặt mo ra táy máy tay chân đúng là khó đề phòng.

      Nghê Gia siết chặt tay, xem ra nhất định để hai người họ gặp nhau, nhất là gặp riêng, mặt khác, phải mau chóng để Nghê Lạc chứng kiến bộ mặt của Mạc Doãn Nhi.

      Nghê Gia đón ánh mắt khiêu khích của Mạc Doãn Nhi, lịch mỉm cười: “Mạc Doãn Nhi, giờ cậu định làm gì, tiếp tục luyện tập à?”.

      Tất nhiên rồi, Nghê Lạc cũng vừa khen dáng vẻ biểu diễn của ả rất tỏa sáng, tất nhiên ả phải dốc sức tập luyện hơn nữa chứ sao!

      Mạc Doãn Nhi diêm dúa xoay vai: “Luyện tập ngay chứ, dù sao cũng là diễn viên, có rất nhiều người nhìn vào, thoải mái tự tại như ekip đứng sau sân khấu các cậu được. Mình rất ghen tị với cậu đấy”.

      “Cũng phải”, Nghê Gia gật đầu, “Vậy cậu cố gắng luyện tập ”. xong kéo tay Nghê Lạc, “Mời chị ăn gì , chị vẫn chưa ăn cơm trưa, đói muốn chết”.

      chú ý của Nghê Lạc dĩ nhiên bị chuyển dời, cậu cùng ra ngoài với , còn mắng : “Đáng đời! Ai bảo chị chỉ biết viết kịch bản ăn cơm? Sau này đói quá bị bệnh dạ dày, cho chị đau chết luôn”.

      “Em muốn chị bị bệnh dạ dày như thế, cầu trời phù hộ ước nguyện của em thành .”

      “Này, ai muốn chị bị bệnh chứ? Chị là đồ miệng quạ đen...”

      Hai người đấu khẩu với nhau, càng lúc càng xa.

      Mạc Doãn Nhi đứng trong phòng tập, hoàn toàn rối trí. Con ranh giảo hoạt chết tiệt Nghê Gia!

      muốn kéo Nghê Lạc , nhưng đoán nếu muốn ăn gì đó, Nghê Lạc thể mời Mạc Doãn Nhi cùng. Nên mới hỏi việc tập luyện của ả trước, Mạc Doãn Nhi muốn thể trước mặt Nghê Lạc, đương nhiên là hứng chí bừng bừng rồi. ngờ, người xem biểu diễn lại bị Nghê Gia bắt cóc mất.

      Mạc Doãn Nhi tức đến nghiến răng, Nghê Gia ơi Nghê Gia, mày tưởng mày có thể bảo vệ Nghê Lạc cả đời sao?

      Lễ kỉ niệm ngày thành lập trường được tổ chức trong sân vận động của trường, người ta dựng sân khấu lớn trong sân, bên cạnh còn khán đài lớn có sức chứa vài nghìn người.

      Các thầy cũng tham gia biểu diễn. Các hội trưởng hội phụ huynh của trường cũng đến tham dự.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tuy học viện nghệ thuật Vị Ương có nửa là sinh viên bình thường, nhưng vẫn là trường học quý tộc, đại diện cho hội phụ huynh của trường chính là các thành viên hội đồng quản trị nhà trường có con cháu theo học tại đây, ví như Tưởng Na, Trương Lan, Mạc Mặc...

      Lúc đứng sau sân khấu giúp tổ kịch bản làm công tác chuẩn bị, Nghê Gia chủ động lo việc quản lý thanh và cảnh nền. dùng rất thành thạo những thiết bị đơn giản này rồi.

      định bụng lát nữa đây phát đoạn video trong điện thoại.

      Nhưng vẫn hơi chần chừ, tuy phát lên có thể cho tất cả mọi người biết Mạc Doãn Nhi là con rơi của nhà họ Tống, Mạc Mặc là kẻ thứ ba năm xưa. Nhưng có hai tác dụng phụ có thể xảy ra. Thứ nhất, Tống Minh trả đũa nhà họ Nghê, với hiểu biết của , Tống Minh là gã đàn ông cặn bã biết lễ nghĩa liêm sỉ cùng phường với Mạc Mặc.

      Thứ hai, có lẽ Nghê Lạc cho là quá đáng. giờ, vì sợ buồn nên cậu luôn duy trì khoảng cách với Mạc Doãn Nhi, có việc gì cũng đều đứng về phía , vì vậy tất nhiên cũng phải nghĩ cho cảm xúc của Nghê Lạc. Dù sao ả cũng là người chị chung sống với cậu mười tám năm, đả kích ả kiêng nể chỉ làm Nghê Lạc đau lòng.

      Lúc Nghê Gia chống má đấu tranh nội tâm cảm giác bên cạnh có người, nghiêng đầu sang cái thấy Ninh Cẩm Nguyệt cười tươi rói.

      Nghê Gia liếc ta cái, mất hứng thu hồi ánh mắt: “Nếu thấy khó chịu đừng cười nữa”.

      “Nhưng tôi cứ thấy là vui cơ.” Ninh Cẩm Nguyệt vẫn cười.

      Nghê Gia ngước mắt: “Muốn đánh nhau à?”.

      đời này có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn! Người tìm người là để cùng làm chuyện xấu.” Ninh Cẩm Nguyệt cũng vòng vo, rất thẳng thắn.

      Nghê Gia nhún nhún vai: “Trùng hợp , tôi cũng thích nghe mấy câu này, có chuyện gì ”.

      “Tôi nghe Tống Nghiên Nhi , đoạn video có thể chứng minh Mạc Doãn Nhi là con rơi của Tống Minh, tôi có thể nhờ phát trong buổi liên hoan để cả thế giới này biết ?”.

      Đây chính là tính toán của Nghê Gia, nhưng lại hỏi: “ phải Tống Nghiên Nhi cũng có sao?”.

      “Đừng nhắc đến đứa con thiếu phẩm chất đó với tôi.”

      Ninh Cẩm Nguyệt im lặng đưa mắt nhìn trời: “Ba ta dùng 20% cổ phần công ty y tế Tống thị để lấy lòng ta, kết quả ta xóa đoạn video rồi. Có điều, ta thông minh ở chỗ , lúc trước bảo gửi cho chỉ để chọc tức Mạc Doãn Nhi thôi. May mà dạo này bận rộn vì lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, có động tĩnh gì, nếu , sợ rằng bị người nhà họ Tống theo dõi rồi”.

      Đúng là trời giúp ta mà!

      Nghê Gia giả vờ như có điều suy nghĩ, nom có vẻ khoái chí lắm: “ rất thông minh, bảo tôi phát đoạn video này, làm kẻ thù của nhà họ Tống?”.

      phải phát đâu!” Ninh Cẩm Nguyệt rất bạo gan, “ đưa video cho tôi, tôi tự phát. chỉ cung cấp video, tôi thay gánh lấy tiếng ác. Hơn nữa, chẳng phải rất ghét Mạc Doãn Nhi sao? Ả cướp cuộc sống của suốt mười tám năm, chẳng lẽ hận?”

      Cũng có lời , nếu giờ Ninh Cẩm Nguyệt làm thay , hai nỗi băn khoăn trước đó còn, chẳng phải vừa khéo sao?

      Nghê Gia còn cân nhắc, Ninh Cẩm Nguyệt lẩm bà lẩm bẩm: “Hừ, tôi muốn cho Mạc Doãn Nhi mất hết mặt mũi. Cả đời này ả cũng đừng hòng đến cửa nhà chúng tôi”.

      ta cố chấp . Nghê Gia chợt nghĩ, liệu đây có giống tâm thái muốn bảo vệ Nghê Lạc của ?

      Nghĩ vậy, khỏi hỏi thêm câu: “ làm ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Tống như thế, sợ Tống Minh trả thù à?”.

      Ninh Cẩm Nguyệt nhướng đôi mày, ra chiều khinh thường: “Chỉ ông ta? Hừ, dù sao có mẹ và trai che chở, nhà họ Tống có thể làm gì tôi? Nếu đủ, Cẩm Hạo và cha chú bên chi còn lại cũng bảo vệ tôi”.

      Ngực Nghê Gia nghẹn lại, giờ phút này, rất ghen tị với Ninh Cẩm Nguyệt!

      Chẳng trách ta có thể kiêu căng ngang ngược, đắc tội với vô số người như thế, chẳng trách ta có thể lỗ mãng điêu ngoa, ai cản nổi như thế, bởi vì ta có người cha khiêm tốn cẩn trọng, người mẹ khôn khéo lõi đời và người bề ngoài đạo mạo bên trong mục nát luôn bất chấp tất cả để che chở cho ta.

      Hơn nữa dù họ chỉ là chi chính trị của nhà họ Ninh, nhưng chi của ông nội Ninh Cẩm Hạo cùng họ Ninh cũng thể thấy chết mà cứu được.

      Nhà, chữ xiết bao hạnh phúc.

      Lúc Nghê Gia thất thần, chợt nghe giọng Tống Nghiên Nhi: “Tính cho mình phần”.

      và Ninh Cẩm Nguyệt cùng lúc quay sang, thấy Tống Nghiên Nhi nở nụ cười lạnh lùng, tới: “Nghê Gia, nếu giờ cậu đồng ý lấy đoạn video ra, mình nợ cậu cái ơn”.

      Ninh Cẩm Nguyệt liếc nhìn nàng: “Tống Nghiên Nhi, cậu làm gì thế? Có được cổ phần của nhà họ Tống, giờ lại muốn dùng thân phận con nhà họ Tống để giữ gìn hình tượng gia tộc, mua chuộc Nghê Gia, phá hủy video chứng cứ à?”. Ninh Cẩm Nguyệt quay sang nhìn Nghê Gia, “Đừng đưa cho cậu ta, chẳng lẽ muốn tiết lộ thân thế của Mạc Doãn Nhi sao?”.

      Nghê Gia nhìn Tống Nghiên Nhi, cảm giác ánh mắt dưới đôi kính râm của nàng có ý khác, với Ninh Cẩm Nguyệt: “ hiểu lầm cậu ấy rồi”.

      Ninh Cẩm Nguyệt lấy làm khó hiểu: “Hiểu lầm?”.

      “Đúng!” Tống Nghiên Nhi cong đôi môi đỏ thẫm, cười đến là động lòng, “Mình đứng về phía các cậu, hôm nay, cả ba chúng ta hãy công bố đoạn video này ra ”.

      Ninh Cẩm Nguyệt lại càng ngờ vực: “ phải cậu bị bố cậu mua chuộc rồi sao?”.

      Tống Nghiên Nhi cười sâu xa: “Mình đổi ý, chẳng lẽ ông ấy có thể giết mình? Giờ cổ phần công ty vào tay mình rồi, ông ấy còn có thể đoạt lại chắc?”.

      Ngay cả Ninh Cẩm Nguyệt cũng mất nửa khắc mới kịp phản ứng, cổ quái cười nhạt: “Tống Nghiên Nhi, cậu là...”. ta bỏ lửng phần kế tiếp, nữa. tìm được tính từ thích hợp.

      Nghê Gia trầm mặc, biết nên mừng hay lo, biết, Tống Nghiên Nhi thay đổi. Ánh mắt nụ cười tàn và lạnh lùng đến thế, là...

      “Có điều nhé, Tống Nghiên Nhi!” Ninh Cẩm Nguyệt nhíu mày, có vẻ hứng thú nhìn nàng. “Cậu giờ đáng hơn trước kia!”.

      Tống Nghiên Nhi cười nhạt.

      Nghê Gia nhìn Ninh Cẩm Nguyệt: “Tôi gửi video sang cho , muốn làm thế nào, giao cả cho , tôi dính dáng gì đến chuyện này nữa”.

      Sau khi gửi đoạn video cho Ninh Cẩm Nguyệt, xoay người bỏ .

      Nếu Ninh Cẩm Nguyệt chủ động khai chiến Mạc Doãn Nhi, mong còn được. Những uy hiếp và hiểm họa có khả năng tồn tại, có thể dính vào đừng dính.

      Dù sao , phe cánh của và Nghê Lạc chưa vững vàng, tốt nhất nên chuốc thêm thù hận cho gia tộc, cho dù là dòng họ xuống dốc như nhà họ Tống. Còn về Nghê Lạc, tốt nhất nên để bất đồng xảy ra giữa hai chị em, dù Nghê Lạc giờ đứng về phía , nhưng để lại sơ hở nào mới là tốt nhất.

      ra rất muốn được như Ninh Cẩm Nguyệt, tùy ý khiêu chiến Mạc Doãn Nhi và Tống Minh, có thể đích thân hành hạ đối thủ kiểu này, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ làm người ta thấy sảng khoái.

      Nhưng đáng tiếc, mái nhà nào bảo vệ , mà còn phải bảo vệ mái nhà.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      43



      nghi ngờ gì nữa, Mạc Doãn Nhi dạo gần đây rất đen đủi.

      Hôm sinh nhật Mạc Mặc, Liễu Phi Phi xộc vào tận cửa chửi mắng phen, làm dám ngẩng đầu lên nhìn ai suốt thời gian dài. Tuy Tống Minh mắng ả, nhưng lại nổi trận lôi đình với Mạc Mặc, cũng may ả giở giọng đáng thương đỡ cho mẹ mới khiến Tống Minh tan cơn tức. Trước kia khi ả còn là chủ nhà họ Nghê, Tống Minh là bác ả, khi đó ông ta rất thích ả, giờ thành con , ông ta lại càng chiều ả hơn.

      Đương nhiên, sau này Mạc Doãn Nhi mới biết, khi làm bác, Tống Minh đối xử tốt với ả như thế, hoàn toàn vì ông ta biết trước, Mạc Doãn Nhi (Nghê Gia khi đó) là con ông ta, nên từ ông ta thân thiết với ả hơn cả Tống Nghiên Nhi.

      Mạc Doãn Nhi thấy việc này cũng dễ hiểu. Quan hệ giữa Tống Minh và mẹ Nghê Khả của Tống Nghiên Nhi tốt, họ trường kỳ chiến tranh lạnh.

      Nghê Khả giống hệt bà nội của Nghê Gia, là tuýp phụ nữ mạnh mẽ, bất kể phương diện nào cũng rất tài năng, thừa sức cơ áp chế Tống Minh.

      Tống Minh vốn bà, ngoại trừ trước khi kết hôn ông ta theo đuổi xoắn lấy Nghê Khả, còn những lúc khác đều lạnh lùng. Cuộc sống hôn nhân của ông ta bết bát, thế nên cũng thích Tống Nghiên Nhi giống Nghê Khả như đúc ra từ cùng khuôn.

      Với gã đàn ông mang nặng áp lực gánh vác gia tộc, buồn rầu thất bại, đơn khó nén như Tống Minh, kiểu phụ nữ biết “thú vui tình ái” như Mạc Mặc chắc chắn có thể làm ông ta mê như điếu đổ.

      Nhưng quan trọng hơn là vì ông ta muốn chọc tức Nghê Khả. người phụ nữ tài ba như , thằng chồng lại cứ thích ả đàn bà còn kém cỏi hơn đầu ngón chân đấy!

      Gã đàn ông suốt kiếp sống như cái xác hồn đột nhiên có gia đình mới, vợ mới con mới, áp lực trường kì trong lòng cuối cùng cũng bay biến, dĩ nhiên là vui quên đường về.

      Nhưng Mạc Doãn Nhi cũng thừa hiểu, Mạc Mặc chỉ là niềm hứng khởi mới mẻ nhất thời và là lối thoát khi Tống Minh buồn tẻ mà thôi. Ả từng nghi ngờ Mạc Mặc đánh mất trái tim của Tống Minh, cũng tò mò Tống Minh biết về quá khứ của Mạc Mặc, tại sao lại để bụng chút nào.

      Lúc ả hỏi, Mạc Mặc chỉ cười đầy tin tưởng, : Thứ buộc người và người lại với nhau phải tình cảm, mà là lợi ích!

      Mạc Doãn Nhi đoán ra giữa Tống Minh và Mạc Mặc có quan hệ lợi ích gì, nhưng ả đồng ý với câu này.

      Nên ả vận dụng lý luận lợi ích khi ở cùng Tống Minh. Để trói tim bố, để địa vị của ả ở nhà họ Tống vững chãi hơn, Mạc Doãn Nhi cam đoan với Tống Minh nhất định kéo được nhà họ Ninh hợp tác, còn sau này ả có thể gả vào nhà họ Ninh, mượn thế lực của nhà họ Ninh để phát triển nhà họ Tống tốt hơn nữa.

      Tống Minh có con trai, vốn định giữ lại quyền sở hữu, chuyển giao quyền kinh doanh, nếu Mạc Doãn Nhi có lòng suy nghĩ cho nhà họ Tống như thế, ông ta hiển nhiên rất vui mừng, nên lại càng coi trọng Mạc Doãn Nhi hơn trước kia.

      Chỉ tiếc, Mạc Doãn Nhi tay nghề chưa thạo, vụ mua đất làm nhà họ Tống lỗ gần chục triệu tiền bồi thường, lại làm mất nốt phần thể diện chẳng còn là bao của họ Tống.

      Mạc Doãn Nhi kịp thời trút toàn bộ trách nhiệm sang cho trợ lý và nhóm cố vấn của Tống thị.

      ra nhóm người này bị oan, tuy bọn họ khu II rất tốt, nhưng thêm các khu khác đều tốt, còn từng nhắc nhở Mạc Doãn Nhi, bất kể chọn mảnh nào, giá cuối cùng cũng vượt quá 20% giá khởi điểm. Kết quả…

      Họ bị khai trừ.

      Tống Minh chỉ nổi cơn tức be bé với Mạc Doãn Nhi, nhưng ràng là ông ta chỉ cố kìm nén bực bội trong lòng, sa sầm mặt mày với ả rất nhiều ngày.

      Điều làm ả ngờ đến nhất là, sau khi Tống Minh biết trong tay Tống Nghiên Nhi có đoạn video, ông ta lại dùng 20% cổ phần Tống thị làm phí bịt miệng để trao đổi. Đương nhiên, vì lí do này, Mạc Mặc lại bị mắng trận.

      Giải thích của Tống Minh cho hành động này là, dù sao Tống Nghiên Nhi cũng là con ông ta, dùng 20% của Tống thị mua nỗi hổ thẹn trong lòng, lại mua được lời hứa tiết lộ thân phận Mạc Doãn Nhi của nàng, vẫn hời lắm.

      Tuy Mạc Doãn Nhi rất bực dọc vụ này, nhưng dù sao chút thanh danh còn lại vẫn quan trọng hơn. Hơn nữa nghĩ đến chuyện Tống Minh vốn là kẻ bạc tình, đưa cho Tống Nghiên Nhi 20% cổ phần, sau này ông ta cho rằng Tống Nghiên Nhi bị thua thiệt gì, trái lại còn vạch ranh giới tình cảm giữa nhà họ Tống và Tống Nghiên Nhi, đúng là hời .

      Duy điều khó chịu, bên nhà họ Ninh hình như có vấn đề.

      Ninh Cẩm Niên sau đợt công tác dài ngày, vừa về tới nơi đến tham gia lễ kỉ niệm ngày thành lập trường trước tiên cổ vũ cho màn biểu diễn của ả.

      Cả hai chơi trò đương vụng trộm, núp sau cầu thang tình tự, bậc thang thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bước chân làm cả hai vừa kích thích vừa hưng phấn. Sau chập vuốt ve xoắn xuýt, vòng ra khỏi cầu thang hai người chạm ngay mặt Tống Nghiên Nhi.

      Ninh Cẩm Niên và Tống Nghiên Nhi từng có tín hiệu với nhau, làm các gia tộc khác đều tưởng giữa họ có gì đó, nhất định phát triển lên người , hoặc thậm chí là vợ chồng.

      Ngay từ đầu Ninh Cẩm Niên nhận ra mình thích Mạc Doãn Nhi, lúc thể với Tống Nghiên Nhi, trong lòng hơi áy náy. Nhưng khi đắm chìm trong ngọc mềm hương ngát của Mạc Doãn Nhi, những cảm xúc này đều bị quẳng sạch bách.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :