1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      40



      Nghê Gia hết sức bình tĩnh tới, ngồi xuống chỗ của mình trong ánh mắt cười như có như của Việt Trạch, biết đưa mắt nhìn đâu, đành gãi gãi mũi: “Khụ, bạn học của tôi tạm thời có việc, rồi”.

      Việt Trạch gật gật đầu, ra vẻ rất tin : “Tôi biết”.

      “...”

      có cách để Nghê Lạc gọi ra đây, nhất định là ngay từ đầu nhận ra dối rồi, thứ đàn ông nham hiểm! nhận ra muốn rồi mà vẫn khăng khăng lừa ra đây, để xấu hổ thế này, thứ đàn ông biến thái!

      Nghê Gia hạ quyết tâm trao đổi bất kỳ ánh mắt nào với Việt Trạch, mà chỉ luôn im lặng nhìn về phía Nghê Lạc – thằng đần bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền soàn soạt.

      Nghê Lạc quả đúng là ngố, nhận ra giữa hai người có vấn đề, còn vui tươi hớn hở nhìn Nghê Gia, cười tươi như bông hướng dương: “Nghê Gia, Việt Trạch tốt lắm. ấy biết dạo này em học quản trị nên cho em mượn hết chỗ bài vở ghi chép của ấy ngày xưa”.

      Nghê Gia thấy bộ dạng siêng năng hiếu học lại phấn khởi bừng bừng của Nghê Lạc, biết gì, ánh mắt miễn cưỡng chuyển đến cái mũi cao thẳng của Việt Trạch, nhưng vẫn nhìn vào mắt , nho nhã lịch nhưng hơi thiếu tự nhiên : “Cám ơn!”.

      “Có gì đâu.” Việt Trạch mỉm cười, sao nghe có ý xấu đâu đây, “Nghê Lạc như em trai tôi, là việc nên làm mà”.

      Nghê Gia siết chặt tay, rất muốn lật bàn, ai là em trai ? Nhận họ quàng xiên gì chứ?

      Nhưng Nghê Lạc đến đâu cũng sửa được cái tính nết của mình, nghe Việt Trạch thế, ngay lập tức bắt đầu làm phản, nhận họ lung tung: “ Việt Trạch, tốt bụng đấy. Nếu em có người trai như thế tốt biết bao, nhất định có thể học được nhiều điều bổ ích”.

      Nghê Gia cố lắm mới bóp nát cái ghế. Hàng chân mày thanh mảnh của hết chau lại nhướng.

      ra thằng nhóc thối này trước đây học hành trớt quớt đều do người chị là đây làm gương hả? Muốn có trai như thế chị đóng gói mày lại tống sang nhà họ Việt làm cháu thừa tự cho nhà người ta luôn nhé!

      Việt Trạch ý tứ sâu xa nhìn khuôn mặt cứng đờ đến nỗi có thể làm bàn giặt quần áo của Nghê Gia, mắt dào dạt ý cười, : “ cảm thấy chị cậu rất tốt”.

      Câu này nghe kiểu gì cũng thấy sặc mùi ý.

      Nghê Lạc chỉ là bé thỏ trắng ngây thơ, đương nhiên nghe ra ý trong lời của Việt Trạch, còn nghiêng đầu sang, ra chiều nhìn chằm chằm Nghê Gia, ánh mắt tìm tòi nhòm từ xuống dưới. Cậu chống cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới cân nhắc từng câu từng chữ: “Thỉnh thoảng nghĩ kể cũng tạm được. Nhưng tiếc là lại chịu nghĩ”.

      Việt Trạch nhịn cười, uống trà.

      Nghê Gia: “...”.

      Mày mới chịu nghĩ, cả nhà mày đều chịu nghĩ!

      Nhưng mình cũng nằm trong phạm vi cả nhà nó, là, mắng người cũng bị liên đới dính đòn.

      Nghê Lạc thấy sắc mặt Nghê Gia xám ngoét, còn an ủi: “Ngoan, tiếp tục cố gắng , đừng nản chí. ngày nào đó, chị trở thành người chị tốt số trong lòng em”.

      xong, cậu vò tóc Nghê Gia rối như cái ổ gà.

      Thằng khốn Nghê Lạc ba ngày ăn đòn lên nóc nhà lật ngói!

      Sau khi trêu , Nghê Lạc nhớ ra cái gì đó, quay sang hỏi Việt Trạch: “ Việt Trạch, buổi họp mặt các nhà quản trị khi nãy là hoạt động gì thế?”.

      “Là số công ty xuất sắc trong và ngoài nước họp bàn với nhau, thảo luận phương án quản lý, chia sẻ kinh nghiệm và bài học thực tế.” Việt Trạch bổ sung thêm, “Nếu cậu có hứng thú, lần sau đưa cậu xem”.

      Dụ dỗ bắt cóc thiếu niên đẹp trai nhà người ta cách trắng trợn!

      Nghê Gia tự thầm lẩm nhẩm vô số lần câu: “Nghê Lạc là em trai tôi, Nghê Lạc là em trai tôi...”.

      Nhưng ánh sáng sùng bái chói lòe trong mắt Nghê Lạc cũng là gai mắt, hễ nhìn thấy Việt Trạch là cậu lại kính trọng xáp tới, còn nhìn thấy chị ruột như thấy em , biết lớn , vênh váo tự mãn, còn hay xù lông.

      Nghê Gia giày vò mình chốc, cuối cùng im lặng phản đối, chỉ cần là chuyện tốt giá hời có lợi cho Nghê Lạc tội gì mà vơ lấy.

      Phải nhịn!

      Tuy Nghê Gia nổi máu ghen tị, nhưng vẫn rất hiểu lý lẽ, biết phải lấy đại cục làm trọng.

      Nghĩ như vậy, miễn cưỡng chiều theo. là người chị vĩ đại nhất vô tư nhất khoan dung nhất đời này, Nghê Lạc còn lau bóng đôi mắt của chú mày rồi nhìn cho !

      Nghê Gia mặc xác hai người kia, tự lấy rau xà lách cuộn thịt nướng nhét vào miệng.

      Việt Trạch ngước mắt nhìn ngoan hiền dùng bữa, trong mắt lóe lên ý cười, nhưng cũng gì cả.

      Nghê Lạc ngược lại, có bao nhiêu câu hỏi gần đây gặp trong sách vở đều đem ra xin Việt Trạch chỉ bảo hết. Việt Trạch cũng rất kiên nhẫn, lại mát tính, giảng giải tỉ mỉ cho cậu từng li từng tí .

      Nghê Gia rất có giác ngộ ngoan ngoãn làm phông nền.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng trong lúc vô tình phân tâm, nghe bọn họ thảo luận đến những chuỗi dài thuật ngữ, nhìn Việt Trạch cầm giấy bút giảng cho Nghê Lạc, Nghê Gia hơi giật mình.

      Dưới ánh đèn vàng, thằng bé bướng bỉnh Nghê Lạc nghiêm túc và tập trung hiếm có, giống như cậu thiếu niên lỗ mãng thường ngày nữa, mà như thanh niên tràn đầy tự tin chờ bước chân vào xã hội. Nghê Lạc như thế làm cảm động, lại càng làm yên tâm.

      Mà dưới ánh đèn mông lung, Việt Trạch vừa bình thản vừa nghiêm chỉnh, tay cầm bút chì, mạnh mẽ viết chữ vẽ hình giấy, giọng trầm thấp. Nên mới , đàn ông khi nghiêm túc là quyến rũ nhất...

      Nghê Gia đỏ mặt, cuống quýt thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đút miếng xà lách to vào miệng.

      Cơm nước xong xuôi ra đường, Nghê Lạc và Việt Trạch vẫn tiếp tục thảo luận phương pháp làm việc thực tế của cơ cấu tổ chức dạng trực tuyến và tham mưu. Mặt Nghê Gia dài ra, quả thể miêu tả nổi tâm trạng câm lặng hỏi trời xanh giờ của .

      Các nữ sinh đường lúc ngang qua đều bị thu hút phải ngoái đầu lại. Nghê Gia đoán, trong lòng họ nhất định nghĩ, ồ, người đẹp và đôi gay!

      cùng hai chàng đẹp trai thực tình chẳng có chút cảm giác ưu việt nào.

      Tới cổng trường Nghê Lạc, Nghê Gia bất chợt phát ra phải riêng với Việt Trạch, lập tức véo Nghê Lạc, ra lệnh: “Đưa chị về trường!”.

      Nghê Lạc hiểu gì, chỉ chỉ sang phía đối diện: “Có vài bước thế này mà còn bắt em đưa?”.

      Nghê Gia nhìn Việt Trạch, chỉ trừng mắt nhìn Nghê Lạc, từng chữ đều đượm vị cảnh cáo: “Đưa chị về ký túc xá, đêm khuya rồi, an toàn”.

      Nghê Lạc bị câu của kích thích đến giật cả mình: “ an toàn? Ai an toàn? Chị chị hay người xấu đấy?”, cuối cùng còn quái gở bỏ thêm câu: “Nếu chị gặp người xấu, em thắp hương thay tên xấu xa đó được ?”.

      Nếu phải mặc váy ngắn, Nghê Gia đá bẹp cái mỏ ti tiện của cậu!

      Trở mặt cũng nhanh ghê, vừa rồi chuyện với Việt Trạch đàng hoàng chững chạc, nghiêm túc tập trung, chú mày là máy ghi thay đổi giọng à?

      Tận sâu nội tâm Nghê Gia còn chưa oán thán xong, cái máy hai giọng Nghê Lạc lại bắt đầu vận hành, lễ phép khôn khéo: “ Việt Trạch, lần sau nếu còn vấn đề gì chưa hiểu, em lại liên lạc với ạ”.

      Việt Trạch gật gật đầu.

      Mặt Nghê Gia cứng đến nỗi suýt nữa bị phong hóa rụng xuống đất.

      Khuôn mặt tươi cười của Nghê Lạc nhìn Nghê Gia lại lập tức biến sắc. Cậu đột ngột giơ tay xoa xoa vò vò đầu , có lớn tôn ti gì hết.

      Nghê Gia cáu điên, vừa muốn đá cậu kẻ gây họa cong đuôi chạy trốn rồi, còn vừa chạy vừa hét lên với : “Nghê Gia, chị ngoan ngoãn cho em, đừng gây chuyện đó!”.

      Ngoan ngoãn cho em, đừng gây chuyện...

      Nghê Gia đứng trong gió đêm trước cổng trường, hoàn toàn mụ mị rồi...

      khó chịu xoay người, nhìn Việt Trạch, ánh mắt trong vắt khẽ đậu người , mặt như có nét cười thấp thoáng.

      Nghê Gia rất đúng phép tắc: “Vậy tôi trước đây”.

      Việt Trạch tò mò: “ phải em sợ gặp người xấu sao, tôi đưa em nhé?”.

      Nghê Gia cười ha ha khoát tay: “Vừa rồi tôi chỉ đùa với Nghê Lạc thôi, tôi trước đây, tạm biệt ”, xong co cẳng bỏ chạy.

      Ánh mắt Việt Trạch lóe lên, theo bước, hơi nhoài người, bắt được cánh tay bé của , kéo lại.

      Nghê Gia bất ngờ bị kéo cái, nằm gọn trước lồng ngực .

      Hơi thở ấm áp mà sắc bén của chàng trai trẻ phả vào mặt . Tim Nghê Gia bỗng như ngừng đập, hai má nóng ran, cuống quýt đẩy ra, cố để mình đứng vững.

      Nhưng vẫn giữ chặt , lặng lẽ nhìn luống cuống, môi hiển nụ cười khoái trá hiếm thấy.

      “Tôi đưa em về ký túc xá nhé!” lặp lại.

      Ai cần đưa chứ?

      Nghê Gia thở hổn hển, muốn vùng ra. lại dùng thêm sức, tay hết đường cựa quậy.

      Buổi tối mùa hè, nhiệt độ trong lòng bàn tay như muốn làm tan chảy. ra sức lườm : “ bỏ ra!”.

      mỉm cười, ánh sao lóe lên trong đôi mắt đẹp: “ bỏ!”.

      “...”

      Cái người này bị làm sao thế?

      Nghê Gia tức đỏ mặt, người tự nhiên đối xử tốt với , chơi trò mập mờ là . Người với người khác quen cũng là . Giờ người chơi trò động chạm da thịt với lại là .

      Nghê Gia vốn định đá , nhưng thừa hiểu, Việt Trạch là thanh niên biết bắn súng biết cận chiến ra tay còn nhanh hơn súng của Liễu Phi Dương, chứ chẳng phải là cậu ngốc Nghê Lạc chỉ ăn cú đá của kêu gào ầm ĩ.

      có làm gì, với Việt Trạch mà cũng chỉ là chuyện như con thỏ mà thôi. Mà rất có thể vì đánh nhau mà sinh ra đụng chạm gần gũi hơn nữa.

      Nghê Gia tức điên, mắng khẽ: “Đồ củ cải lăng nhăng!”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Việt Trạch bị chọc cười: “Sao em biết tôi lăng nhăng? Hơn nữa, câu này chẳng phải nên do bạn tôi hay sao?”.

      kéo tay còn trêu ghẹo trắng trợn? To gan lớn mật, vô sỉ hèn hạ!

      Nghê Gia hoảng loạn đưa mắt nhìn quanh, tìm người giúp đỡ, nhưng sinh viên qua ai cũng nhìn đầy ngưỡng mộ, tưởng giận dỗi với bạn trai. lại đưa mắt nhìn quanh tiếp, thấy bản mặt Tiểu Minh cố nhịn cười đến suýt nội thương. Đúng rồi, cậu chủ nhà ta cuối cùng thông suốt rồi, bắt đầu chủ động hơn, ta kích động đến nỗi muốn đưa cuộn dây thừng đến để giúp quấn Nghê Gia lại.

      Nghê Gia nghiến răng lườm ta, nén cười còn khó coi hơn khóc!

      Việt Trạch vẫn nặng nắm tay , buông ra, Nghê Gia quýnh lên: “Việt Trạch, em của dòng họ thế giao là để cho tùy tiện động tay động chân à?”.

      Việt Trạch thoáng sửng sốt, khi tỉnh táo lại, nét cười trong đôi mắt đen thẳm lại dâng lên cao hơn: “À, ra là vì thế. Chẳng trách hôm nay em cứ là lạ”.

      Mặt Nghê Gia càng đỏ hơn, như thể ghen . xấu hổ muốn chết được, vùng ra toan chạy trốn.

      càng nắm chặt hơn, cho , còn đặt tay kia lên bả vai , kéo quay lại nhìn .

      Nghê Gia biết sức mình đọ nổi , xung quanh nhiều người, cũng muốn đóng phim truyền hình ở đây, chỉ có thể cắn môi, im lặng tức tối nhìn chỗ khác.

      thấy tức đến nỗi chu cả cái miệng ra, khỏi mềm lòng, thở ra hơi dài: “ rất thích người khác bàn luận về người để ý”.

      Nghê Gia sửng sốt, chu miệng nữa, nghiến răng nữa, thế nghĩa là sao?

      Việt Trạch thấy tập trung nghe , cong môi cười dịu dàng.

      rất mâu thuẫn. rất muốn quang minh chính đại theo đuổi em, để tất cả mọi người thấy em chính là người con thích.” Giọng trong như khe suối , “Nhưng muốn em bị áp lực. Nếu như người khác nhìn thấy em, gọi em là Nghê Gia mà lại là ‘ai đó của Việt Trạch’, tên em luôn gắn với tên , như vậy rất bất công. Với tính cách của em, em tủi thân mà nhỉ?”.

      Nghê Gia vừa xấu hổ, lại vừa thoải mái và ấm áp.

      bày tỏ cũng vào thẳng thắn gớm, làm người ta nghe xong mà xấu hổ muốn ngất luôn.

      khó xử của lại khiến trái tim dần bình thản, rồi tràn ngập cảm động. ngờ lại lo nghĩ cho nhiều đến thế.

      Nghê Gia bỗng thấy toàn thân nóng bừng, càng đỏ mặt cúi gằm xuống. thế, giờ phải đáp thế nào? Đột ngột quá, còn chưa nghĩ kĩ!

      thấy mặt đỏ au như quả cà chua, đành lòng tăng thêm áp lực cho nữa, chỉ lặng lẽ nắm tay đưa về.

      Nghê Gia chậm rì rì theo, thấy lòng bàn tay rất nóng, hơi nóng lan đến cả trái tim .

      Việt Trạch thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc nhìn cái, vẫn luôn giữ vẻ luống cuống như con thú non. khẽ nhếch môi cười, theo bản năng càng nắm chặt bàn tay bé trong tay mình, dắt giữa gió đêm.

      đoạn dài, biết là do gió đêm xua tan những lo lắng hay trong tiềm thức cảm thấy ở bên nhau thế này mới bình thản và tốt đẹp làm sao mà Nghê Gia dần bình tĩnh lại.

      Khi vừa sống lại, từng chuyện kết hôn với bà nội, lúc đó cho rằng tình là thứ ít quan trọng nhất.

      giờ, quan điểm của vẫn chưa thay đổi.

      Bất kể là góc độ lợi ích hay góc độ tình cảm cá nhân, Việt Trạch chắc chắn là đối tượng phù hợp với nhất.

      Tình cảm dành cho Việt Trạch đến giờ chỉ có thể là rung động chứ chưa phát triển đến mức say đắm sống chết có nhau. Còn tình cảm của Việt Trạch dành cho , lắm, hẳn là hơn thích chút nhưng chưa đến nhỉ? Như vậy cũng rất tốt, công bằng, ai nợ ai.

      Hơn nữa, với hiểu biết của về Việt Trạch, phải kẻ dễ dãi tùy tiện, giáo dục của gia tộc làm có trách nhiệm, thận trọng hơn những người đàn ông bình thường.

      Nếu như có thể phát triển tình cảm với Việt Trạch, mong còn được, gì đến từ chối.

      dần bình tĩnh lại, ngón tay hơi dùng sức, chủ động nắm tay .

      Việt Trạch cảm nhận được lực của bàn tay , mềm mại và êm ái, bước chân như ngừng lại, trong tim trong mắt tràn đầy niềm vui sướng.

      cúi đầu nhìn , ý cười ấm áp trong mắt tài nào che giấu nổi. Đúng lúc cũng nhìn sang, chỉ thấy ánh đèn đường vàng vọt lờ mờ chiếu qua bụi cây um tùm hắt lên lưng , khuôn mặt luôn lãnh đạm của giờ khắc này lại ấm áp đến kì lạ.

      Ý cười chan chứa nơi khóe môi đáy mắt đẹp đến nỗi làm con tim thổn thức!

      Hai má Nghê Gia nóng bừng, cúi đầu chậm rãi theo , khuôn miệng tươi cười chân thành khi nãy vĩnh viễn in sâu vào ký ức đêm nay.

      Đến cổng ký túc xá, vẫn nắm tay , lưu luyến muốn bỏ ra. lúc sau, Nghê Gia mới ra sức rút tay ra khỏi tay , gió đêm thổi qua bàn tay được nắm chặt ủ ấm đến ướt mồ hôi, hơi lạnh bắt đầu thấm vào xương tủy.

      nghĩ ngợi lát rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm của : “Em cảm thấy cứ như thế này cũng rất tốt”.

      rất tốt.” Nghê Gia khẽ đảo mắt, ngượng ngùng mím môi, “Nhưng như , em muốn đến đâu cũng bị khuất dưới bóng ”.

      “Đương nhiên”, vuốt vuốt mái tóc dài bị gió đánh rối, nhoẻn cười, “em cũng cho rằng mình xứng với . Nhưng em hi vọng, chờ khi em thành công hơn, chúng ta có thể thoải mái công khai ở bên nhau!”.

      Việt Trạch im lặng gì, nhìn chăm chú.

      Trong bóng đêm, gương mặt vẫn vốn ửng hồng vì thẹn thùng căng thẳng, giờ lại toát lên vẻ thản nhiên và thông suốt. Đôi mày thanh mảnh cong cong, đôi mắt mát lành trong vắt, chỉ nhìn cái có thể nhìn thấy nội tâm tươi vui và tự tin của .

      Trong nháy mắt này, Việt Trạch cũng thổn thức con tim!

      Đây chính là lần nào cũng có thể làm trầm trồ! Đây chính là hai đời này với !

      Nếu có được, là ta gặp may(*)!

      (*) Trích câu văn của Từ Chí Ma trong Gửi Lương Khải Siêu.

      Việt Trạch nghiêm túc gật đầu: “Được!”.

      Nghê Gia cười toét miệng: “Cảm ơn !”.

      “Có điều”, nghĩ ngợi, mặt càng đỏ hơn, rũ mắt xuống, cười trộm, “trước đó, chúng ta đành đương bí mật nhé!”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      41



      Với Việt Trạch mà , kiểu đương bí mật này vô cùng... kì lạ.

      của ngày trước rất đơn giản và có nguyên tắc, trọng tâm cuộc sống rất ràng: quản lý tốt sản nghiệp dòng họ, quảng giao nhưng bạn bè trong giới lại hạn chế.

      Tới giờ vẫn chưa từng nghĩ mình đương như thế nào, bởi nghĩ người có tính cách nhạt nhẽo như cũng có tình cảm rung động. Thỉnh thoảng có người hỏi, cũng tự nhiên cho rằng, chẳng cần làm gì, tìm môn đăng hộ đối kết hôn luôn, rồi bình yên sống qua ngày.

      Đôi khi trong đầu cũng có những ý nghĩ khác xẹt qua, nhưng cũng tuyệt đối đoán được tình huống này, Việt Trạch lại chịu làm người tình bí mật của người khác?

      Có vẻ như bị xem thường quá rồi.

      Nhưng kích động và hưng phấn kì lạ trong lòng là sao đây?

      Lúc nghĩ thế, Việt Trạch chuẩn bị ra ngoài, trước khi còn đứng trước gương chỉnh lại vài sợi tóc.

      Tiểu Minh đứng bên cạnh, vui như trẩy hội. Tuy Ba nhà họ thường bảo người thương trường nhất định phải chú ý hình ảnh, nhưng chải chuốt từ đầu đến chân mất hơn tiếng đồng hồ như hôm nay... là...

      Hơn giờ, với tác phong năng suất cực cao của mở được cuộc họp rồi. Xem ra rốt cuộc thông suốt rồi, đúng là làm người ta xúc động mà.

      Tiểu Minh cười ha ha hai tiếng gượng gạo: “Hôm nay Ba rất đẹp trai, việc hẹn hò nhất định mã đáo thành công”.

      “...”

      Được người đàn ông khen đẹp trai... Ghê hết cả người!

      Lại còn mã đáo thành công nữa?

      Chút cảm xúc căng thẳng lần đầu tiên hẹn hò của bị cậu ta nhìn ràng đến thế sao?

      Việt Trạch sắt mặt lại, lạnh lùng nhìn Tiểu Minh, người kia run lên, quả nhiên nên mở miệng trêu đùa chuyện cá nhân của Ba, nét cười khó coi lập tức biến thành mếu xệu.

      Việt Trạch nhìn ta lát mới thờ ơ : “Còn phải luyện cười nhiều”, rồi ra khỏi nhà.

      Tiểu Minh lập tức nghiêm túc theo sau, cứ ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng vẫn kiềm được, hỏi: “ Ba, lần hẹn hò này của hai người, cầu của Nghê Gia có phải hơi lạ ?”.

      “Lạ gì?” Mặt Việt Trạch tỉnh bơ, “Tôi thấy rất tốt!”.

      “Nhưng”, khuôn mặt méo xẹo của Tiểu Minh thộn ra hệt như khúc gỗ, “có lần hẹn hò chính thức đầu tiên của ai lại là ăn sáng với nhau chứ?”.

      Việt Trạch: “...”.

      “Sao hôm nay cậu lắm lời thừa thãi thế. Im miệng tuần cho tôi.”

      Tiểu Minh oán thầm, nếu có sức ép, bình thường em toàn tự động im miệng tháng.

      Suốt mấy ngày sau đêm tỏ tình, Nghê Gia đều bộn bề công việc. Vào ngày kỉ niệm thành lập trường, khoa Đạo diễn, khoa Biển diễn và khoa Biên kịch muốn diễn vở kịch quy mô lớn. Nghê Gia và biên kịch phải viết xong trong thời gian ngắn nhất mới có thể đảm bảo quy trình phía sau được tiến hành suôn sẻ.

      bận đến nỗi chỉ có dành chút thời gian ăn sáng ra để hẹn hò.

      Địa điểm hẹn là vườn trúc gần trường học. Sáng sớm, trong vườn phần lớn là các cụ ông cụ bà tập thể dục, gần như có thanh niên nên sợ bị người khác nhìn thấy.

      Ban đầu, Việt Trạch vẫn rất có phép tắc chỉ nắm tay Nghê Gia con đường mòn trong rừng trúc bảng lảng sương sớm. Nhưng rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cựa ngón tay, đổi thành mười ngón đan vào nhau.

      Nghê Gia thoáng ngẩn ra, đáy lòng gợn lên niềm xúc động, chưa từng nắm tay thế này với ai.

      sát gần thêm chút, ngẩng đầu hỏi: “ học được ở đâu thế?”.

      Việt Trạch mỉm cười, suy nghĩ lát, cuối cùng thành thừa nhận: “Nghê Lạc dạy đấy”.

      “...”

      Việt Trạch làm theo bộ “Sách lược cưa cẩm hẹn hò” của Nghê Lạc chứ?

      Học ai học, lại học cái đồ củ cải lăng nhăng Nghê Lạc kia?

      Nghê Gia căng thẳng, vặn hỏi: “Nó dạy cái gì? Đừng học thói hư tật xấu của nó!”.

      “Ấy, em về em trai mình đấy.” tốt bụng nhắc nhở .

      Nghê Gia xù lông: “Chính vì nó là em trai em nên em mới biết tỏng đức hạnh của nó. Những mặt khác nó rất tốt, nhưng riêng vấn đề đối xử với bạn ra gì!”.

      Việt Trạch thấy lo lắng gào thét, kéo lại dỗ dành, lại căn cứ theo cách Nghê Lạc dạy, rất đen tối ôm vào lòng: “Được được được, nghe”.

      chú ý của dồn cả vào việc khác, đương nhiên ý thức được việc ôm rất chặt, tâm hồn phơi phới áp cằm vào thái dương .

      còn trộm nghĩ, chà, chàng này ngoan ghê, cũng biết dỗ dành mình đấy. Thế nên hết sức hài lòng mềm giọng hỏi: “Nó dạy những gì?”.

      “Ừm, để nghĩ...” trong vòng ôm mềm mại thế này, Việt Trạch đương nhiên càng thà, “Nó dạy cách đoán màu áo trong để trêu ghẹo...”.

      “Nó muốn ăn đòn à?” Nghê Gia cáu tiết, lập tức biến thành con nhím.

      Việt Trạch càng cười sảng khoái, cũng ôm chặt cơ thể bé vì nhất thời tức giận mà nhích tới nhích lui.

      Tiểu Minh và Tiểu Lượng theo đằng sau, than thầm, ác ghê, hại em vợ tương lai thế này đây!
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hai người thân mật được lát, Nghê Gia vô tình ngẩng đầu, bỗng dưng cứng đờ cả người, người chạy bộ trong ánh nắng mai đằng kia chẳng phải là Nghê Lạc sao?

      Chuyện bí mật phải làm sao đây?

      Trong đầu Nghê Gia nổ ầm tiếng, đầu óc trống rỗng, theo phản xạ giơ chân đá thẳng về phía người dịu dàng nhìn , tức bạn Việt Trạch còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra...

      Trong cái nhìn kinh ngạc của Tiểu Minh, Việt Trạch xưa nay chưa từng bị ai đá bất ngờ ngã xuống... đống lá trúc xanh to tướng được quét gọn vào ven đường.

      Giữa ngút ngàn những lá trúc bay bay, Nghê Gia cũng chẳng buồn đưa mắt ngó Việt Trạch lấy cái, chạy thẳng đến chỗ Nghê Lạc...

      Tiểu Minh nhìn Việt Trạch ràng chưa kịp phản ứng bị đá ngã vào đống lá trúc, lòng cảm khái vô ngần: người bên gối quả đúng là có hai!

      Nghê Gia chạy như bay đến trước mặt Nghê Lạc, tim đập rộn lên, vờ ngạc nhiên: “Sao sáng sớm ra đây chạy bộ?”.

      Nghê Lạc gỡ tai nghe ra, cũng rất ngạc nhiên: “Ngày nào em chẳng chạy ở đây, nhưng mà chị ấy, chị cũng biết rèn luyện cơ thể á?”.

      Nghê Gia muốn trốn cậu, cười gượng hì hì hai tiếng, lập tức vẫy tay: “Được, tạm biệt”.

      xong, giả vờ tiếp tục chạy về phía trước.

      “Ê!” Nghê Lạc túm lấy , tốn chút sức nào giật lại, “Kể cho chị nghe chuyện buồn cười cực”.

      “Ha ha, chị có hứng”. Nghê Gia vội chạy thoát thân, lại bị cậu xách lại. “ cho chị biết nhé, Việt Trạch là dạng thoạt nhìn thấy bao giờ đương, mà lại hỏi em kinh nghiệm đấy, thú vị lắm.” Nghê Lạc níu bả vai Nghê Gia, cho chạy, còn cười ha ha, “Ông nội Việt Trạch nhất định cảm ơn em, nhưng em rất tò mò, ấy thích kiểu con thế nào nhỉ?”.

      Nghê Gia đần mặt, rất muốn đạp chết thằng ôn con này.

      Nghê Lạc hỉ hả xong, liếc xéo Nghê Gia cái, đả kích hề nể nang: “Nghê Gia, chị nữ tính chút được ? Động chút là lại hung thần ác sát đá người ta, thùy mị, lại võ công đầy mình, nào thèm ngó đến chị? Sau này đừng có ế chồng lại dựa dẫm vào em, nghe chưa?”.

      “Mày muốn chết hả?” Nghê Gia nhịn được nữa, đạp cho cậu cái. Nghê Lạc buông ra, lanh lẹ né tránh, cười ha ha co giò bỏ chạy, còn gào lên bảo : “Sau này đừng có ế chồng lại dựa dẫm vào em, nghe chưa?”.

      Nghê Gia tức đến nỗi chỉ muốn xông lên xé nát cái miệng thối tha của cậu. Ai ế chồng? Ai dựa dẫm vào cậu?

      Lại còn gì mà nữ tính, thùy mị, võ công đầy mình, hễ động đến là đá người. Đúng là bậy! A... Vừa rồi có phải đá Việt Trạch phát , lại còn là cú đá ác độc hết sức tiêu chuẩn...

      O__O

      lập tức vắt chân lên cổ chạy về thấy Việt Trạch vẫn còn ngồi giữa đống lá trúc, im lặng chờ . Quần áo đầu tóc dính đầy lá, giống như chú chó vừa lăn lộn trong đống lá.

      Nghê Gia vừa ngượng vừa áy náy, tức ngồi xổm xuống cạnh , luống cuống phủi hết lá tóc người xuống, xấu hổ đến mức muốn độn thổ cho rồi: “Xin lỗi, xin lỗi , em sợ bị Nghê Lạc nhìn thấy nên nhất thời căng thẳng. Em cố tình đá đâu, cũng ngờ lại đá vào đống rác, à , đống lá”.

      ra Việt Trạch cũng giận, trái lại còn thấy vẻ quẫn bách và day dứt của rất vui, để kệ cho phủi lá tóc .

      Nhưng lại làm mặt lạnh lùng nửa lời.

      Nghê Gia thấy gì lại càng căng thẳng, mặt đỏ bừng, giọng lí nhí vo ve như tiếng muỗi: “Em cố tình đâu, đừng giận được . Hay là”, nhíu hàng mày thanh thanh, thầm bảo , “hay là, em cho đá lại cái?”.

      “Cái đó khỏi”, cuối cùng cũng nén nổi ý cười trong mắt nữa, còn lóe lên vẻ gian xảo, “em đến đây cảm nhận ”. xong, ôm lấy , ngã nhào vào đống lá.

      Nghê Gia hoàn toàn bất ngờ, khẽ kêu lên thất thanh bị ôm lấy lăn vào đám lá rụng êm ái.

      Lá trúc xanh tỏa ra mùi hương tươi mát của ngày hè và mùi sương đêm se lạnh, giống như bàn tay bé ram ráp se vuốt ve da thịt, hơi ngưa ngứa.

      Da ngứa, lòng còn ngứa hơn.

      Nghê Gia phát ra ôm quá chặt, hơn nữa cùng nhau ngã xuống thế này có ý nghĩa quá tế nhị, liền muốn giãy ra để đứng dậy.

      lại ấn chặt xuống, thủ thỉ bên tai : “Nhìn lên trời kìa!”.

      Nghê Gia nhìn lên, chỉ thấy gió xào xạc thổi qua rừng trúc cao cao, lá trúc xanh tươi rập rờn đong đưa, tựa tay áo dài xanh biếc của ai phất phơ theo gió.

      Cao hơn cả rừng trúc là vòm trời cao xa xanh ngăn ngắt, rộng rãi ngút ngàn, trong lòng thoắt hóa bình lặng êm ả, rồi lại như thể dâng trào bao cảm xúc thể diễn tả thành lời.

      Khoảnh khắc đó, Nghê Gia hoàn toàn thả lòng, người vùi sâu hơn vào đống lá trúc lạo xạo, như được ngủ giữa lồng ngực mềm mại nhất yên bình nhất.

      hít hơi sâu. Cảm giác của thiên nhiên, đẹp quá!
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :