1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cả hai cấu xé nhau, mãi cho đến khi người hầu xung quanh xúm lại, chật vật lắm mới tách hai con người điên cuồng này ra.

      Đầu tóc Mạc Mặc hoàn toàn rối như tổ quạ, lông mi giả rơi ra nửa, phấn mặt in vệt tay cào, quần áo nhăn nhúm rách như xơ mướp, còn chút hình tượng nào.

      Mạc Doãn Nhi bên cạnh chỉ muốn chết luôn , màn đánh nhau ban nãy khiến thể diện của cả Mạc Mặc lẫn Mạc Doãn Nhi ả mất sạch rồi!

      Ả vốn tưởng rằng đây là giây phút xấu hổ nhất đời ả, nhưng , tiếp đó Liễu Phi Phi lại chỉ thẳng vào hai mẹ con ả, đanh đá chua ngoa, thèm giữ hình tượng gì chửi ầm lên: “Họ Mạc kia, chỉ dựa vào bà mà cũng dám đánh tôi? Bà nghĩ bà là ai? Bà tưởng bà đến nhà họ Tống, gả cho cậu tôi là bà có địa vị cao chắc? Bà nhìn lại dáng vẻ đê tiện ra gì của mình , còn cả đứa con rơi vãi của bà nữa!”.

      Liễu Phi Phi mắt sắc như dao, lia thẳng vào người Mạc Doãn Nhi: “Đúng là mẹ nào con nấy mà, mẹ mày cướp địa vị của mợ tao, cái ngữ đàn bà sồn sồn rồi mà còn lẳng lơ dính chặt vào đàn ông! Đồ tiện nhân mày cũng di truyền tốt quá, đứa con rơi cha như mày mà cũng muốn làm phượng hoàng? Mày nghiện cuộc sống giàu sang mười tám năm qua phải ? Nhặt được của hời còn giở trò khoe mẽ, phải của mày cũng đừng hòng mơ tưởng cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”.

      Liễu Phi Phi tuy ít tuổi nhưng từ bé chơi với đám bạn xấu, chửi bới vừa độc mồm vừa hung hãn, thao thao bất tuyệt dừng lại được.

      Đời này Mạc Doãn Nhi chưa từng nghe những lời chửi mắng độc địa đến thế. Ả bị chửi cho váng đầu hoa mắt, vừa thẹn vừa nhục, thể phản bác nổi.

      Còn Mạc Mặc nghe mà tức trào máu: “Liễu Phi Phi, tốt xấu gì tôi cũng là mợ mới của chị, chị có chút lễ phép tôn trọng nào ?”.

      “Tôi nhổ vào!” Liễu Phi Phi cứng đầu cứng cổ, từ bé ngang tàng, nhổ toẹt bãi nước bọt lên người Mạc Mặc, “Mợ tôi là tiểu thư cao quý mang họ Nghê, phải hạng ti tiện lẳng lơ phóng đãng như bà!”.

      Nghê Gia hít sâu hơi, quả nhiên để đối phó với tiện nhân thể dùng vũ khí bình thường mà dùng loại có tính sát thương cao như Liễu Phi Phi!

      Mạc Mặc tức đến nỗi suýt thổ huyết, con ranh kia mồm miệng tục tĩu, chửi bới bẩn thỉu . Bà ta nhức đầu bèn mắng to: “Mày phải hạng…”.

      “Phi Phi, hôm nay em sao thế?” Mạc Doãn Nhi lo mẹ ả điều gì đó thô tục làm mất sạch sành sanh hình tượng, vội lã chã nước mắt, khóc lóc đáng thương: “Chẳng phải chúng ta bình thường vẫn tốt sao, sao hôm nay tự nhiên em lại đánh mắng chửi bới thế này? Nếu chị có sai ở đâu, em cứ thẳng, chị sửa mà!”.

      Vẻ nhẫn nhục chịu đựng thấu tình đạt lý này làm người khác khỏi đau lòng, con bé Doãn Nhi đáng thương quá! Tuy được mẹ dạy bảo chu đáo, nhưng con bé này cũng rất khá, chỉ là đường đời long đong thôi!

      Nhưng Liễu Phi Phi là ai, ta chính là kẻ giành giải Oscar cho danh hiệu Nữ diễn viên xuất sắc nhất khi vờ ngây thơ ở trước mặt trai ta, chẳng lẽ nhìn ra chút kỹ thuật cỏn con của Mạc Doãn Nhi?

      “Mày vờ vĩnh ít thôi!” Liễu Phi Phi chỉ thẳng vào mặt Mạc Doãn Nhi, “Còn vờ vĩnh nữa, có tin tao đánh chết mày ?”.

      Mạc Doãn Nhi ầng ậc nước mắt, suýt nữa nghiến gãy răng, bên ngoài lại thể tỏ ra chút phẫn nộ nào, chỉ có thể tiếp tục nín nhịn đến nội thương đặng giả vờ đáng thương tiếp.

      Liễu Phi Phi hừ tiếng: “Mạc Doãn Nhi, mày và mẹ mày ở bên cậu tao sống những ngày tốt lành rồi, kết quả sao, mày đối xử với họ hàng thân thích chúng tao như thế à? Cái con sói mắt trắng lấy oán trả ơn kia! Cái con bọ cạp độc ác lòng dạ nham hiểm kia!”.

      Mạc Doãn Nhi nước mắt lưng tròng, lần này phải là vờ vịt, ả biết mình đắc tội Liễu Phi Phi ở đâu, chậm chạp hỏi: “Rốt cuộc em gì? Chị hiểu gì hết”.

      “Còn giả vờ nữa tao xé nát mặt mày!” Nếu phải có vài người giúp việc cản lại, chỉ e ta nhào đến rồi.

      “Mạc Doãn Nhi, tao ngờ mày lại là loại đê tiện biết xấu hổ, giúp đỡ người ngoài! Nhà họ Tống cho hai mẹ con mày ở đây, mày lại hại trai tao như thế, hại tao như thế?”

      Liễu Phi Phi bật cười sằng sặc: “Hừ, tao biết, mày muốn lấy lòng nhà họ Việt, muốn lấy lòng Việt Trạch, nhưng làm người có ác ra sao cũng thể làm hại người thân của mình!”.

      “Sao hả? Mày tưởng là mày lợi dụng tao để gọi tao về, để ấy rơi vào tay Việt Trạch Việt Trạch bị mày quyến rũ, nhìn đến mày nhiều hơn à? Rồi ấy thích mày, cho mày vào nhà họ Việt? Mày nhìn lại xem mày là ai! Mày chẳng khác gì con mẹ mày, hễ thấy đàn ông là dính như sam!”

      Mặt Mạc Doãn Nhi tái mét. Bị Liễu Phi Phi chửi bới như vậy trước mặt mọi người, hôm nay, ả mất sạch thể diện rồi. Mà điều làm ả căm hận nhất là, vừa nghe Liễu Phi Phi vậy, ả liền nhớ ra, có lần ra ngoài chơi với Ninh Cẩm Niên, ả nghe thấy Ninh Cẩm Nguyệt gọi điện thoại cho Liễu Phi Dương trong phòng vệ sinh.

      ngờ Ninh Cẩm Nguyệt cũng hiểm thế, muốn lấy lòng Việt Trạch, lại dùng ả làm đệm lưng.

      Dĩ nhiên, ả biết rằng, Việt Trạch tìm được Liễu Phi Dương phải nhờ có người mật báo. Còn Ninh Cẩm Nguyệt gọi cho Liễu Phi Dương, chẳng qua là muốn đối phó với nhà họ Nghê.

      Và người chọc vào Liễu Phi Phi, là Nghê Gia.

      Mạc Doãn Nhi mặt đỏ bừng, nửa vì bị tát hai cái, nửa vì ê chề quá, ả chỉ câu: “Chị biết em mà! Chuyện em , chị chưa từng làm”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Đúng nhịn nổi nữa!” Bà Doãn ngồi giữa đám phu nhân mặt nặng như chì lên tiếng, trong đại sảnh im phăng phắc đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

      Nghê Gia tâm tư chấn động.

      Bà Doãn là con họ Việt, sau gả sang nhà họ Doãn. Bà là con nhà đài các, rất có phong thái, bình thường bà tươi cười giản dị dễ gần, song nếu nghiêm túc rồi ai dám thở mạnh, vậy nên rất có tiếng trong giới này.

      Nghê Gia nghĩ bụng, bà ấy phải mắng Liễu Phi Phi chứ! Vậy thế cục giờ ắt có bước ngoặt rồi!

      Hai mẹ con Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi cũng nghĩ thế, cho nên lập tức làm ra nét mặt đau đớn vô cùng của người bị hại, buồn bã nhìn bà Doãn mong bà làm chủ cho.

      Nhưng ánh mắt bà Doãn lại rất thâm trầm, loáng thoáng dán lên mặt Mạc Doãn Nhi.

      Mạc Doãn Nhi bất giác run cả người, Nghê Gia cũng cảm nhận được áp lực rất lớn, thế mới biết khí thế quanh năm suốt tháng bồi đắp mà nên đó, đám nít ranh như các gan nào dám so!

      Khẩu khí của bà Doãn bình tĩnh mà kín đáo, nhưng còn đả kích gấp mấy trăm lần câu nhiếc móc nhục mạ của Liễu Phi Phi: “Bà Tống, Mạc, tôi được ông Tống mời tới đây. ngờ, các người lại cho tôi xem vở kịch hay. Để tôi bình luận vài câu vậy!”

      Mạc, tuy A Trạch nhà tôi là con trai, chú trọng thanh danh như con , song tốt xấu gì nó cũng làm ăn thương trường. Nếu khiến người khác nó nhờ phụ nữ cung cấp đầu mối để làm việc, hừm, ta cũng tự cao tự đại quá mức rồi!” Bà lạnh nhạt nhìn Mạc Doãn Nhi.

      “Tôi cần biết tin đồn này ở đâu ra, song trung tâm của chuyện này vẫn là ở , tôi hi vọng có ai cho rằng bợ đỡ trèo cao. Đương nhiên, phải con cháu nhà tôi, tôi có quyền can thiệp dạy dỗ . Thế nhưng, đối tượng để bợ đỡ trèo cao, tốt nhất đừng dính dáng gì đến nhà họ Việt và nhà họ Doãn!”

      Chân Mạc Doãn Nhi mềm nhũn, lung lay như sắp ngã.

      Bà Doãn xong, lạnh lùng nhìn Mạc Mặc cái: “Phiền bà chuyển lời cho ông Tống, sau này nhà họ Tống có việc gì, cần gửi thiệp mời sang chỗ tôi nữa”.

      Dứt lời, bà xoay người bỏ .

      Mạc Mặc lảo đảo, bà ta còn chưa vào được giới thượng lưu, nhưng e là cũng vào được nữa rồi.

      Nhóm các phu nhân khác thấy bà Doãn rồi, tất cả bèn mặn nhạt nhìn qua đây cái rồi cũng tản mát theo.

      Nghê Gia cũng kéo Nghê Lạc và mẹ rời khỏi đó, lúc ra khỏi nhà họ Tống, trong lòng khỏi thở dài tiếng: Xem ra, em họ Liễu mà chọn có tác dụng đấy!

      Nghê Gia phải về ký túc xá, nên Trương Lan ngồi xe nhà về trước. Trước khi , thị còn níu Nghê Gia bảo cuối tuần này nhất định phải về nhà, còn liên tục thở dài mấy hơi.

      Nghê Gia biết vừa rồi Mạc Doãn Nhi bị đánh làm thị khổ sở trong lòng, nên gì cả.

      Nghê Lạc tự lái xe đến, nên cậu phụ trách đưa Nghê Gia về trường. đường , tâm tình của Nghê Lạc hình như cũng rất nặng nề, dù sao nhìn thấy người sống chung với mình mười tám năm bị đánh bị hạ nhục, là ai cũng rất khó chịu.

      Nghê Gia quyết định để mặc cậu tự tiêu hóa nỗi buồn, mình rúc vào ghế phụ, vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa xe vừa ngáp!

      Trong lúc ngáp đến cái thứ bảy Nghê Lạc nhịn được nữa, cau mày: “Chị là chị của em à? vừa hai phải thôi! Cẩn thận kẻo ngáp rách miệng”.

      Nghê Gia cười hì tiếng, dụi khẽ đôi mắt lờ mờ ướt nước, làu bàu: “Haizz, dạo này ngủ đủ giấc, mệt muốn chết”.

      Nghê Lạc liếc nhìn gương, thấy hình như mệt lắm, : “Còn lâu mới đến trường, chị ngủ lát !”.

      Nghê Gia trề môi, gật đầu. Vừa mới điều chỉnh tư thế thoải mái hơn toan nhắm mắt, đột nhiên nhớ ra việc gì đó, lập tức bật dậy nạt Nghê Lạc: “Nghê Lạc, sao em lại làm thế?”.

      Nghê Lạc vốn tưởng yên lặng sắp ngủ rồi, nào ngờ lại đột ngột hét lên như thế, bàn tay nắm vô lăng suýt giật tung lên. Cậu nhớn nhác vặc lại: “ lái xe đấy! Chị bệnh à?”.

      Nghê Gia lại gào, “Vừa rồi lúc Liễu Phi Phi kêu ‘tiện nhân’ rồi xông đến, em che cho chị làm gì?”.

      Nghê Lạc thù hằn liếc nhìn cái, dáng vẻ tủi thân đúng kiểu “ phân biệt tốt xấu”, chẳng phải nên tỏ vẻ biết ơn hay sao? Cậu nghiến răng nghiến lợi: “ cần cảm ơn đâu!”.

      Nghê Gia vỗ bốp cái lên đầu cậu, hét tướng lên: “Vì sao lúc người khác kêu ‘Tiện nhân’, phản ứng đầu tiên của em lại là coi tiện nhân kia là chị hả?!!!”.

      Nghê Lạc biết gì nữa.

      đời này còn ai oan ức hơn cậu ?

      Nghê Lạc bứt rứt phát rồ, nhịn mãi rồi mà nhịn được, vừa định quay sang gào lại thấy Nghê Gia lát trước còn dồi dào sinh khí giờ ngoẹo đầu, ngủ mê ngủ mệt.

      Sau khi Nghê Gia đến trường, mua sim điện thoại mới, hủy bỏ số cũ, rồi cũng chẳng đủ sức ăn với Nghê Lạc nữa mà tiến thẳng lên lầu ngủ.

      ngủ mạch đến tận chín giờ tối, bạn cùng phòng vẫn chưa về, Nghê Gia gội đầu tắm rửa xong, lục lọi va li mới biết quên mang máy sấy tóc theo.

      Đúng lúc này, tiếng điện thoại trong phòng bất chợt vang lên trong ký túc xá yên tĩnh.

      Nghê Gia giật mình đánh thót, đến bắt máy: “Alo, xin chào?”.

      Đối phương chững lại chút, hiển nhiên ngờ là lại là bắt máy, những lời thoại như “Xin lỗi, tôi tìm Nghê Gia” chuẩn bị ổn thỏa bèn nghẹn ứ trong cuống họng.

      Sau lúc yên lặng kì lạ, Nghê Gia lẩm bẩm tự nhủ: “ phải ma quỷ gọi điện đấy chứ…”. lại khẽ khàng hỏi thêm lần nữa: “Alo, xin chào?”.

      “Ừm…” Tạm dừng lúc, giọng người đó rất nét, “Em xuống dưới được ?” Cuối cùng, người đó bỏ thêm câu nữa, “Tôi ở bên dưới kí túc xá của em”.

      Nghê Gia kinh ngạc: “Việt Trạch?”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      36



      Sao Việt Trạch lại biết ở ký túc xá, còn biết cả số điện thoại của ký túc xá nữa?

      Nghê Gia nghi ngờ, tròng bừa chiếc váy vải bông vào người rồi ra khỏi cửa.

      Sau khi xuống lầu, liền thấy Việt Trạch đứng dưới tán cây ngô đồng đối diện với khu ký túc xá, hai tay đặt túi quần jeans, hơi cúi đầu, dáng lặng lẽ và khép kín, biết nghĩ gì.

      Nghê Gia cảm thấy cảnh tượng chờ ai đó dưới ký túc xá vi diệu.

      Lúc đứng ở đường bên này, lơ đễnh dừng lại, nhìn kĩ, chàng thanh niên đứng trong gió đêm, vóc dáng cao lớn, mặc sơ mi trắng rất ưa nhìn.

      Với tuổi của , thực ra phải là đàn trong trường mới đúng chứ!

      Giờ là lúc tan ca tự học buổi tối, cổng ký túc xá tấp nập người qua kẻ lại, người đến đâu cũng tỏa sáng như đương nhiên thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

      Nhưng vẫn cúi đầu, mái tóc lòa xòa che đôi mắt, toàn thân tỏa ra khí chất ung dung bình tĩnh, giống như những tiếng huyên náo trước nhà ký túc xá chỉ là vùng yên tĩnh với .

      Nghê Gia chậm rãi đến, tiến tới trước mặt , đứng lại.

      Đúng lúc ngước mắt lên, liền rơi vào đôi mắt vừa phẳng lặng vừa tối đen. Nghê Gia khẽ run lên, đôi mắt xa vắng nhường này, rất khó khiến người ta thổn thức tiếng lòng.

      Nhưng Nghê Gia cũng chỉ im lặng, lời, thẹn thùng, nóng ruột, hoảng loạn, nhìn thẳng vào .

      Như thể , tôi cũng .

      Ánh mắt sóng sánh rất tùy ý của Việt Trạch chợt lóe lên rồi tỉnh bơ như , quét nhìn lần từ xuống dưới.

      , còn chưa từng thấy dáng vẻ mì sợi canh suông, lấm bụi trần này của bao giờ.

      trang điểm, tóc vẫn còn ướt nhẹp, khuôn mặt cũng vừa được nước gột rửa nên trắng ngần, hai má hây hây đỏ, ánh mắt trong sáng vừa bình tĩnh vừa tò mò nhìn , môi khẽ mím lại, có lẽ là hơi mất tự nhiên chút xíu.

      Bóng đêm tôn lên gương mặt như loại ngọc quý của , như thể chỉ cần chạm mạnh vỡ tan.

      cũng mặc quần áo sang trọng, chỉ mặc chiếc váy dài bằng vải bông rất bình thường, dáng vẻ rất ngây thơ và đáng . Dưới chân còn dép xỏ ngón, mấy ngón chân trăng trắng còn vô thức nhấc lên bấm xuống, như chơi piano.

      Việt Trạch cắt đứt dòng suy nghĩ, đưa cái túi trong tay cho , giọng vững vàng mà chặt chẽ: “Hình như em bị mất di động!”.

      Nghê Gia lấy làm lạ nhận lấy xem thử, là chiếc di động giống hệt chiếc bị Mạc Doãn Nhi trộm mất, “Sao biết tôi mất di động?”.

      Việt Trạch hình như ngẫm nghĩ lát, đáp: “Tôi nhận được tin nhắn khó hiểu”.

      Đồ Mạc Doãn Nhi thần kinh!

      Nghê Gia chửi thầm câu, tiếp đó dè dặt hỏi: “Tin nhắn như thế nào?”.

      Lần này lại trả lời rất nhanh chóng và qua quýt: “Quên rồi”.

      Nghê Gia suýt trợn tròn mắt, ai tin chứ? Có điều, muốn , cũng hiếu kỳ muốn truy hỏi.

      Nghê Gia cầm cái hộp đựng điện thoại, cân nhắc giây lát, cảm thấy hẳn là người cho phép người khác từ chối, nên giọng hơi khó xử: “Ừm, đồ của , tôi tiện nhận…”.

      Việt Trạch hề gì : “Dù sao tôi cũng được người khác tặng, còn nhiều lắm”.

      đầu cơ trục lợi di động đấy à? Hơn nữa, câu dối này chẳng có trình độ gì hết.

      Nhưng Nghê Gia cũng lười bóc mẽ, nhoẻn cười khoe cái răng nanh bé xinh: “Vậy tôi vui vẻ nhận lấy vậy! Để đáp lại, tôi mời ăn khuya nhé”.

      cái di động đổi bữa ăn khuya, cũng công bằng đấy nhỉ.

      lỡ như vậy rồi, nên Nghê Gia đề nghị rất nhiệt tình: “Tôm hùm đất ở cổng phía Tây trường tôi ngon lắm, còn có cả thịt nướng nữa, chúng ta ăn cái đó nhé”.

      có ý kiến.

      Vừa mới được bước, bụng ai đó sôi lên sùng sục. ~~()_()

      Nghê Gia lúc trước còn cười khì khì, giờ mang vẻ khốn cùng, cười ruồi hai tiếng hi hi.

      Khóe môi Việt Trạch thoáng ý cười dịu dàng, hỏi: “Em chưa ăn tối à?”.

      Nghê Gia xấu hổ sờ sờ bụng, có sao nấy: “Tôi mệt quá, ngủ mạch từ chiều tới giờ mới dậy”.

      “Vậy đừng ăn cái này nữa, khuya rồi, mà bụng vẫn còn rỗng, ăn cái gì thôi nhé?” , rồi cúi đầu nhìn chậm rì rì bên cạnh, chờ đáp lại.

      Nghê Gia cong môi cười, nghiêm túc gật đầu.

      Cái gật đầu này, gió đêm thổi qua làm mấy sợi tóc nghịch ngợm xổ ra, trong lòng như nghẹn lại, có chút kích động muốn giúp vén lên.

      Ánh mắt lóe lên, bất chợt nhớ lại rung động của con tim vào đêm trước hôm sinh nhật , khi ôm khiêu vũ, khỏi thầm cười khổ, xem ra nên gặp vào ban đêm như thế này.

      Bóng đêm luôn có thứ sức mạnh tà ác làm người ta thể kiềm chế.

      Song tài nào xua được suy nghĩ vừa kỳ quặc vừa thích hợp trong đầu này.

      Tay hơi run rẩy, ngượng ngập chỉ chỉ vào vành tai , “Này…”.

      A, chết tiệt!

      rời ánh mắt, chú ý tới lỗ tai nho của bé này, trắng trắng, gần như trong suốt, làm cho người ta có cảm giác rất mềm.

      Nghê Gia kinh ngạc nghiêng đầu nhìn , chẳng biết tại sao vừa thôi. vừa muốn hỏi vì sao, lại bị cơn buồn ngủ đánh úp, muốn ngáp cái.
      Chris_Luu, bornthisway011091, duyenktn12 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghê Gia lấy mu bàn tay che miệng, cố gắng kiểm soát, sau khi thở khẽ ra hơi “Oa~~~”, trong mắt vẫn còn tầng nước mỏng, lại nghiêng nghiêng cái đầu, có phần ngơ ngác mù tịt nhìn Việt Trạch, chờ tiếp.

      hề biết rằng, dáng vẻ mắt long lanh nước, mặt nửa tỉnh nửa mê, ngơ ngơ ngốc ngốc của làm tim người khác loạn nhịp!

      “Vừa nãy muốn gì?” chân thành hỏi, tầng nước mỏng dâng lên trong mắt vì ngáp dần dần tan .

      “Ừm…” Đầu óc trống rỗng, quên bằng sạch, biết vì sao tay mình lại lơ lửng giữa khí, sững lại lúc, mới nhớ ra, “Này, tóc em bị rối”.

      “À.” Nghê Gia hờ hững như , tay vuốt cái, mấy sợi tóc liền ngoan ngoãn nằm sau vành tai.

      Cảm giác hết sức đầy ngượng ngùng này là thế nào?

      Việt Trạch tâm tình bất an lên phía trước, cúi đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt thấm mệt của , hỏi: “ phải em vừa ngủ dậy sao? Lại mệt à?”.

      Nghê Gia ngượng nghịu xoa mặt, : “Gần đây hơi thiếu ngủ”.

      như có như tiếng, giọng nhạt nhòa tan trong gió đêm, gì thêm nữa.

      Việt Trạch dẫn Nghê Gia vào quán cháo ở cổng tây trường đại học, cháo hải sản, bí đỏ hấp, bánh bao xá xíu, rau củ luộc, nguyên bàn đầy đồ ăn. Nghê Gia đói bụng từ trước, thấy rất hợp khẩu vị nên hoan hỉ ăn uống.

      Xưa này có thói quen ăn khuya, hễ ăn gì sau bảy giờ tối là dạ dày ấm ách khó chịu. Nhưng nhìn ăn vui vẻ như vậy, cũng nổi hứng muốn ăn.

      nhủ thầm, vẻ nhìn thấy đồ ăn là mắt sáng lên của hình như hề thay đổi.

      Giống như lần đầu tiên gặp , quắt queo gầy còm, nhìn chằm chằm đồ ăn thừa bàn, đôi mắt đen láy sáng lên như mắt sói đói.

      Khi đó, nhìn , lặng lẽ nghĩ, – cha mẹ vừa qua đời và – cha mẹ ruồng rẫy, ai đáng thương hơn ai?

      Khi còn , từng gặp hai lần.

      lần là dịp mùa đông, Việt Trạch còn thiếu niên ngồi trong xe, tình cờ nhìn thấy ôm vở nằm bò mấy cái thùng rách của cửa hàng tiện lợi làm bài tập. bé lạnh run người, vừa viết chữ vừa hà hơi vào lòng bàn tay be bé đỏ bừng.

      Bà chủ cửa hàng tiện lợi mở cửa ra, nạt : “Mạc Doãn Nhi, con ranh con chết tiệt xúi quẩy này, đừng có ngồi ngay cửa cản trở việc làm ăn của chúng tao! Nhìn thấy điệu bộ xui xẻo của mày, khách nào còn dám tới!”.

      vặc lại rất hùng hồn: “Đây là đất công!”.

      Tiểu Việt Trạch khi đó ma xui quỷ khiến thế nào lại xuống xe, rẽ vào cửa hàng tiện lợi, mua đống đồ, lúc ra khỏi cửa đánh rơi đôi găng tay xuống đất.

      Trong lòng bỗng được an ủi cách kì lạ, nhưng vừa định lên xe, phía sau vang lên giọng giòn giã: “ gì ơi!”.

      Tiểu Việt Trạch quay đầu lại, thấy bé đó chạy đến chỗ , đôi tay đỏ ửng cầm đôi găng tay.

      ơi, làm rơi đồ này!”.

      Thiếu niên Việt Trạch nhíu mày: “ phải của tôi”.

      nghi ngờ cau mày, rất kiên trì: “Của mà, em nhìn thấy nó rơi từ trong túi ra”.

      “Tôi bảo phải của tôi rồi.” Thiếu niên Việt Trạch lạnh lùng đe câu. bé run lên, lẩy bẩy sợ hãi lùi lại bước, con mắt đen cảnh giác nhìn .

      làm mặt khó chịu, đóng sầm cửa xe thèm khách sáo.

      Ngoài cửa xe, bé cau mày rất chặt, trong đôi mắt đen là nghi hoặc khó hiểu, pha lẫn chút tủi thân.

      Lúc xe lăn bánh, Việt Trạch nhìn bóng dáng nho càng lúc càng xa trong gương chiếu hậu, nghĩ thầm, đúng là bé đáng ghét, phải gặp lại nữa tốt.

      Nhưng mùa hè năm tiếp theo, lại gặp lần nữa!

      con đường cái tấp nập người qua kẻ lại, cầm cái hộp , đuổi theo những người qua đường để xin tiền.

      Có người ném mấy đồng xu vào trong hộp của , liền cười hì hì gật đầu cúi gập người cảm ơn. Có người khó chịu chửi mấy câu, cũng cười hì hì xin lỗi.

      Lần đó lặng lẽ ngang qua, bước chân dừng rồi chậm, chậm rồi dừng, mãi đến khi đôi tay bé nắm lấy vạt áo , bước chân mới dừng lại hoàn toàn.

      Giọng phía sau lý lẽ hào hùng như đêm đông rét tái đó, mà lại lúng búng biết sao. Kể cũng phải, đây chuyện mất mặt, khó mở miệng: “ gì ơi, cho em xin ít tiền !”.

      xoay người, im lặng nhìn , đôi mắt sâu hút sa sầm lại.

      Có lẽ bị đôi mắt lạnh lùng trống trải của dọa, run lên, buông áo ra, cẩn thận lùi về phía sau bước, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt , sợ hãi, né tránh.

      Có lẽ nhận ra, thiếu niên này lớn hơn là bao. Tìm bạn cùng lứa xin tiền, nhục nhã tận sâu trong lòng lập tức lớn thêm hàng trăm hàng nghìn lần.

      Dưới ánh mặt trời, mặt đỏ bừng, im lặng cúi đầu.

      Nhưng trong tầm mắt lại xuất bàn tay thuôn gầy trắng trẻo, đặt tờ tiền màu đỏ vào hộp của .

      kinh ngạc ngẩng đầu, thiếu niên kia xoay người bỏ .

      Việt Trạch còn nhớ, từ đó trở , còn gặp lại bé kia thêm lần nào nữa.

      Mãi đến rất nhiều năm sau, khi trưởng thành rồi, có lần đến nhà Doãn Thiên Dã chơi, nhìn thấy tập kịch bản phim điện ảnh do Tần Cảnh làm đạo diễn, tên biên kịch “Mạc Doãn Nhi”.

      chợt xao động, vờ như vô tình hỏi, là vị biên kịch nổi tiếng nào thế. Tần Cảnh là bạn học cùng trường, nhưng sau này nhất định là biên kịch nổi tiếng, còn là chuyển từ Đại Liên đến, là rất tốt.

      Thế nên sau này, khi Doãn Thiên Dã tới trường quay xem Tần Cảnh chỉ đạo, Việt Trạch cũng cùng. lần nữa, gặp được bé ngày xưa xa cách bao năm.

      Điều làm bất ngờ chính là, rất cởi mở và hoạt bát, mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn, tíu tít với mấy bạn và Tần Cảnh, tiếng cười lảnh lót như tiếng chuông ngân.

      Dáng vẻ này khiến người khác hoàn toàn thể nhìn ra có tuổi thơ cực kỳ bất hạnh. Thậm chí còn hoài nghi liệu mình có nhận nhầm người , nhưng cái tên nhầm, rồi cặp mắt, gương mặt đó, cũng nhầm.

      Ngày ấy, thỉnh thoảng lại nhìn cười, trong lòng cảm thấy rất nhõm, như cuối cùng bỏ được vật nặng trong lòng bao năm nay xuống.

      Sau này nghe chuyện cháu nhà họ Nghê bị bế nhầm, biết tên là Nghê Gia.

      Nhưng từ đó trở , chưa từng gặp lại .

      Trong buổi tiệc mừng thọ bà nội nhà họ Nghê, Mạc Doãn Nhi vẫn như là đại tiểu thư nhà họ Nghê, là người nhà thân thiết của Trương Lan và Nghê Lạc, đón khách chiêu đãi. Còn Nghê Gia từ đầu đến cuối thấy mặt đâu, ngay cả chỗ ngồi của để trống trong suốt buổi tiệc cũng ai nhắc tới.

      biết, Nghê Gia khi đó trốn trong phòng khóc mình vì nghi hoặc và đau đớn.

      Nhưng giờ, có lẽ đoán được có chuyện gì xảy ra.

      Từ đầu đến cuối bữa, vẻ mặt Việt Trạch vẫn rất điềm nhiên, tới khi Nghê Gia ăn xong, mới gác đũa.

      Nghê Gia thấy thực tình ăn chẳng đáng là bao, hơn nữa vì mình ăn nữa nên người ta mới buông đũa, vội hỏi: “Có phải tôi ăn hết đồ của rồi ?”.

      Việt Trạch cầm khăn lau tay, mỉm cười: “ đâu”.

      Nghê Gia hoảng hốt giây lát, biết câu của mình tức cười ở đâu. Rồi lại cảm thấy, cười thế này đúng là hiếm thấy!

      Hai người lại bộ trở về trường, vào thời điểm này, đường về trường đều là các đôi tình nhân. Nhìn bao đôi trai quấn quýt ngọt ngào trước mặt, Nghê Gia khá mất tự nhiên, liếc Việt Trạch cái, vẫn giữ vẻ thờ ơ đó.

      Gió đêm thổi mạnh, làm tóc Nghê Gia bay rối tung.

      Nghê Gia lấy tay vuốt lại tóc đầy vất vả, mái tóc dài của thậm chí còn bay đến trước mặt Việt Trạch vài lần.

      Đúng lúc này, Việt Trạch lại cúi đầu nhìn cái. Nhìn tóc rối lại vì gió, nhìn luống cuống tay chân, đỏ mặt lúng túng, trong mắt khẽ lóe lên ý cười như sao sáng.

      Nghê Gia bĩu môi, hơi cáu kỉnh oán trách: “Gió mùa hè, đáng ghét !”.

      nhìn sâu vào mắt , “Vậy à?”. Ánh mắt dịu dàng, môi khẽ cong lên, “Tôi lại thấy rất hay đấy chứ”.

      Nghê Gia nhíu mày, có hay chỗ nào chứ?

      Việt Trạch nhìn hồi lâu, rồi lại nhìn về phía trước, hít căng lồng ngực bầu khí trong lành ban đêm. Đúng vậy, gió đêm như thế này, hay lắm.

      Đến trước khu ký túc xá, Nghê Gia chuẩn bị tạm biệt, bỗng nhớ ra việc: “Lần trước đưa tôi và Nghê Lạc bệnh viện, ừm, có phải quen rất nhiều bác sĩ nổi tiếng ?”.

      “Có thể coi là vậy.” chân thành trả lời, lại bổ sung câu, “Em muốn tìm bác sĩ?”.

      “Ừm!” Nghê Gia gật đầu, “Năm ngoái bác tôi bị tai nạn giao thông, giờ phải sống thực vật, tôi muốn tìm bác sĩ khám cho bác xem tình hình thế nào”.

      nghĩ mấy giây, chân thành nhận lời: “Tôi biết vài người là chuyên gia thần kinh, nhưng họ đều ở Mỹ, tôi liên lạc giúp em”.

      Nghê Gia nhoẻn cười, vui vẻ : “Việt Trạch, cảm ơn !”.

      Biểu cảm mặt Việt Trạch hơi cứng lại, hơi thiếu tự nhiên cong môi, : “Có gì đâu”.

      Nghê Gia tinh nghịch lắc lắc hộp điện thoại trong tay, cười: “Tôi cái này mà”.

      Việt Trạch điềm đạm nhìn , ý cười hiển trong mắt: “Cái này có là gì! Khuya rồi, lên !”.

      Nghê Gia vẫy vẫy tay chào , xoay người chạy lên tầng ký túc xá.

      Đẩy cửa phòng ký túc ra, nhìn thấy Tống Nghiên Nhi ngồi cạnh chiếc bàn học đối diện với , sắc mặt trắng bệch, còn hiền hòa dịu dàng như trước, cũng còn bất cứ cảm xúc nào, mà là lạnh lẽo trước nay chưa từng có.
      Chris_Luu, bornthisway011091, duyenktn12 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      37



      Bạn học ở giường đối diện thu dọn đồ đạc, còn Tống Nghiên Nhi vẫn ngồi lặng yên bất động. Hiển nhiên là Tống Nghiên Nhi đổi phòng với bạn kia rồi.

      Nghê Gia thấy sắc mặt Tống Nghiên Nhi lạnh như tiền, đượm vẻ thù hận. có hứng thú hỏi nguyên nhân, cũng có hứng thú khuyên bảo nàng, nên chỉ im lặng ngồi xuống cạnh bàn mở hộp điện thoại.

      Tống Nghiên Nhi đợi lúc mới nhìn về phía , giọng rất , nhưng mềm: “Chẳng trách cậu nghe điện thoại”.

      Nghê Gia buồn ngẩng đầu lên: “Sau khi mình gửi đoạn video kia cho cậu, Mạc Doãn Nhi trộm điện thoại của mình”.

      Nghe xong câu này, Tống Nghiên Nhi hừ tiếng, vẻ xem thường lên rất .

      Bàn tay của Nghê Gia hơi khựng lại.

      Tống Nghiên Nhi chưa bao giờ thế này, trước giờ biểu cảm nào cũng rất tích cực lạc quan. Ồ, nàng bị kích thích rồi, muốn thay đổi?

      Nghê Gia cười nhạt, tiếp tục lần sờ di động.

      “Mình xem đoạn video cậu gửi rồi, Mạc Doãn Nhi là”, Tống Nghiên Nhi ngừng lại, nhịn được tức, “con riêng của bố mình”.

      Nghê Gia vẫn thản nhiên: “Ừ”.

      “Gia Gia, mình muốn sang nhà cậu ở, nhưng mợ bảo cậu đến trường rồi nên mình cũng chuyển đến đây luôn.” Tống Nghiên Nhi giải thích.

      Nghê Gia bắt đầu lưỡng lự.

      Trước kia, giọng điệu thùy mị ẻo lả của nàng khiến chịu nổi, nhưng dù sao cũng quen rồi. Giờ nàng thay da đổi thịt biến thành phiên bản của Mạc Doãn Nhi khi gặp phụ nữ, nhất thời đúng là khó chấp nhận.

      Nghê Gia hỏi đối phó: “Sao lại chuyển đến ở cùng mình? Để mình an ủi cậu?”.

      “An ủi hay chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi!” Tống Nghiên Nhi nhếch môi mà có ý cười nào, “ phải cậu thích Mạc Doãn Nhi sao? Giờ mình với cậu phe”.

      Nghê Gia lắp sim xong, đặt di động xuống, giọng bình thường, hề kinh hãi: “Phe? Xin lỗi, xưa nay tôi vẫn tự lực cánh sinh”.

      Tống Nghiên Nhi có vẻ khá bất ngờ: “Gia Gia, sau này mình và Mạc Doãn Nhi đội trời chung, chẳng lẽ cậu lại đứng về phe mình?”.

      !” Nghê Gia trả lời chút do dự, rút quyển sách bàn bắt đầu đọc.

      Tống Nghiên Nhi lại càng hoảng loạn, bên cạnh nàng giờ chẳng còn ai, chẳng lẽ ngay cả Nghê Gia cũng…

      “Nhưng cậu vốn thích Mạc Doãn Nhi mà?”

      “Đúng thế!” Nghê Gia đọc sách, “Rất thích, song tôi đối phó với ta, phải vì cậu”. lạnh lùng bổ sung câu, “Tôi làm bất cứ chuyện gì cho cậu”.

      Tống Nghiên Nhi trút toàn bộ tức tối trong lòng xuống đầu Nghê Gia: “Cậu bỏ đá xuống giếng”.

      “Dùng sai thành ngữ rồi.” Nghê Gia lật sách, “Tôi bỏ đá lên người cậu, nhưng cũng định cất công cứu cậu dưới giếng lên”.

      “Vì sao?”

      Nghê Gia dừng tay, quay ghế sang, đôi mắt sâu thẳm lóe lên nét cười lạnh lẽo: “Trông tôi có giống người tốt ?”.

      Tống Nghiên Nhi ngỡ ngàng, căm phẫn: “Nhưng chúng mình phải bạn tốt sao?”.

      “Bốp!” Nghê Gia thả tay, quyển sách rơi xuống bàn, tạo nên luồng khí rét buốt.

      Con ngươi tối đen, nhìn nàng chòng chọc, cười như có như : “Giờ cậu mới nhớ ra chúng ta là bạn tốt à?”.

      “Trước kia cũng…” Tống Nghiên Nhi cúi đầu, im thin thít, trước kia nàng quả đoái hoài gì đến Nghê Gia.

      Sau hồi im lặng buồn tẻ, giọng Tống Nghiên Nhi run rẩy: “Nhưng hôm nay mình chịu đựng đủ rồi. Bố mình lại đứng về phe Mạc Doãn Nhi, còn đánh mình vì ta”. tới đây, nàng nghiến răng kèn kẹt, “ ta vốn là con rơi của kẻ thứ ba xấu xa Mạc Mặc”.

      Nghê Gia khẽ nhướng mày, xem ra Tống Nghiên Nhi bị kích thích rồi, ác độc trong ánh mắt và lời đều là thứ xưa nay chưa từng có.

      ra, nàng biến mất khỏi buổi tiệc là vì xem được video xong liền tìm Tống Minh để tranh luận, chắc hẳn là nàng mất kiềm chế mắng Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi, sau đó bị bố đánh.

      Loại người như nàng xưa nay đều được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, thầm nhủ mình là công chúa, đột nhiên phải chia nửa thành quách cho Mạc Doãn Nhi, đương nhiên là bằng lòng!

      Nghê Gia đáp lại, còn Tống Nghiên Nhi hận đến suýt nghiến nát răng.

      Tất cả mọi điều tốt đẹp của thiên kim nhà họ Tống đều bị phá hủy. Bố phản bội mẹ, phản bội gia đình, còn có con rơi, mẹ của đứa con rơi đó còn làm bà chủ họ Tống.

      Bỗng nhiên, điện thoại của Tống Nghiên Nhi vang lên, nàng nhìn thoáng qua, cúp máy đầy thô bạo.

      Nghê Gia mỉm cười: “Là Mạc Doãn Nhi hả?”.

      Tống Nghiên Nhi sửng sốt: “Sao cậu biết?”.

      “Với tính cách của bố cậu, ông ấy lòng nào để ý cậu đâu. Với Mạc Mặc, cậu ra khỏi nhà, bà ta cầu được ước thấy rồi. Còn Mạc Doãn Nhi”, nghiêng đầu, phân tích nội dung, “ phải vì quan tâm gì đến cậu, mà là vì biết được trong điện thoại của cậu có video. ta muốn dùng lời ngon tiếng ngọt với cậu để lừa cậu thôi”.

      Tống Nghiên Nhi giật mình, mấy cuộc điện thoại trước đó, quả là Mạc Doãn Nhi khóc lóc kể lể, mình vô tội, coi nàng như chị em ruột thịt… Đầu nàng sắp nổ tung, phân biệt được ràng điều gì nữa.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :