1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      vẫn muốn đứng lên, tiếc rằng người đau nhức như bị lửa đốt! Đau đến run bần bật, đau đến toàn thân bải hoải, mắt cũng mờ .

      Hình như nghe thấy Nghê Lạc gọi , hình như cậu rất lo lắng, hình như còn lờ mờ thấy Liễu Phi Dương muốn đá tiếp, nhưng Nghê Lạc ngăn gã lại, đánh nhau với gã.

      Nhưng Nghê Lạc làm sao đánh thắng gã được?

      Nghê Gia từ từ nhắm mắt lại, đau tới rét run cả người, nghiến chặt khớp hàm, từng chút từng chút , nhìn như cuối cùng cũng ấm lên rồi.

      quệt mồ hôi trán, vừa muốn đứng lên chợt ầm tiếng, Nghê Lạc cũng bị Liễu Phi Dương ném đến đây, đụng thẳng vào đống thùng phuy khác.

      Nghê Gia luống cuống qua đó, bới Nghê Lạc giữa đống hàng ra, Nghê Lạc vì dính nhiều đòn của Liễu Phi Dương hơn, nên cũng bị thương nặng hơn.

      Nghê Gia thấy sắc mặt cậu tái nhợt, hòa với mệt mỏi đau đớn xưa nay chưa từng có, lòng vừa xót vừa đau, run rẩy hỏi: “Nghê Lạc, em sao rồi? Vẫn ổn chứ?”.

      Nghê Lạc cố gắng cười, môi cũng trắng bệch, giọng lại rất khẽ: “Đánh nhau thôi mà, thương nặng làm sao được?”. Ánh mắt cậu đượm vẻ bi thương, “Chị nên theo tôi!”.

      Nghê Gia gì, mắt đỏ quạch.

      Nghê Lạc thấy thế, thoáng ngẩn ra, đột ngột đẩy đống đồ ngổn ngang người ra, đứng dậy. Nghê Gia hoảng sợ, vội vã muốn dìu cậu, lại bị cậu khe khẽ hẩy tay ra.

      Vẻ mặt Nghê Lạc khinh thường, nhìn Liễu Phi Dương: “Muốn đánh nữa đánh ! Có điều mấy người liên quan, có phải nên rời khỏi đây ?”.

      Nghê Gia vỡ lẽ, thình lình giữ tay Nghê Lạc, chắc như đinh đóng cột: “Chị thể bỏ em lại!”.

      Kiếp trước, em trai bị kẻ khác hại đến chết thảm. Kiếp này, cho dù hôm nay có là tận thế, cũng tuyệt đối bỏ lại cậu mà chạy trốn!

      Nghê Lạc đột nhiên ngây người.

      kiên định và quyết liệt trong mắt Nghê Gia làm cậu ngạc nhiên, sao lại thế?

      ràng bọn họ mới chỉ sống cùng nhau sáu tháng, lại còn là sáu tháng nhấm nhẳng chảnh chọe mỗi ngày. Hai ngày trước, bọn họ vừa mới cãi nhau ầm ĩ trận, hôm qua cậu còn chịu đưa dạo phố. Nhưng bây giờ, tại sao sẵn sàng cùng đối mặt với cơn nguy hiểm lớn nhường này với cậu?

      Có lẽ chỉ có thể giải thích bằng huyết thống thôi nhỉ? Bằng , vì sao trước đó vẫn còn dỗi mà vừa rồi lúc lưng áp lưng với , cậu lại tin tưởng và an tâm khác thường như thế? Lúc thấy bị đánh, cậu giận đến nỗi máu nóng bốc lên đầu, chỉ hận thể giết người được? Chính mình cũng bị đánh, mà lại lo bảo vệ được ?

      Chẳng phải rất kỳ quặc ư?

      Liễu Phi Dương nheo mắt, ra hiệu cho đám tay chân lồm cồm bò dậy, đám người bất ngờ lao đến, giữ chặt Nghê Lạc. Nghê Lạc vốn bị đòn đau chưa kịp hoàn hồn phản ứng lại, giờ lại có đống người bắt lấy cậu còn đấm đá túi bụi, làm sao cậu tránh kịp?

      “Bỏ em tao ra!” Nghê Gia giận dữ, nhấc chân đá những kẻ đó, mỗi cú đá là đá văng kẻ, ngờ Liễu Phi Dương phía sau tiến thẳng đến, tay bắt lấy eo , vác lên.

      Cả người Nghê Gia bị Liễu Phi Dương ôm lơ lửng , hai chân có chỗ phát lực. định xuống chỏ, nhưng tay kia của gã chặn trước, bóp chặt hai tay , thể động đậy, chỉ có thể hung tợn cào tay gã.

      Nhưng tay gã toàn cơ bắp, có cào cũng chỉ để lại vài vết hồng hồng chẳng ăn thua.

      “Buông tôi ra! Buông ra!” Nghê Gia ra sức đá gã, nhưng có chỗ mượn lực, mà lại quay lưng về phía gã, thể khiến hạ bộ của gã bị thương.

      Liễu Phi Dương túm rất chắc, nhưng khi nhìn đến Nghê Lạc bị tay chân đè chặt, đột nhiên ghé mũi vào cổ Nghê Gia, hít mạnh hơi.

      Cả Nghê Gia và Nghê Lạc cùng lúc run lên, gã muốn làm gì?

      Liễu Phi Dương nhìn Nghê Lạc, “Tao nghĩ rồi, giết mày chỉ tổ phiền hà. Nếu mày ngủ với em tao, vậy tao ngủ với chị mày, thế là công bằng”.

      Nghê Gia cứng đờ người.

      Liễu Phi Dương cười dâm đãng: “Hơn nữa, đẹp hiếm có thế này, cứ buông tha như thế đáng tiếc lắm! Mày xem, đôi chân đẹp như thế này, nếu…”.

      “Liễu Phi Dương, quân khốn nạn!” Nghê Lạc nổi điên, đột nhiên đánh về phía Liễu Phi Dương, bảy tám người giữ cậu hoảng hốt, ngờ cậu tự nhiên lại hóa rồ như thế, tất cả lại nhào lên tóm lấy cậu lần nữa.

      Liễu Phi Dương hoàn toàn ngó tới, tiếp tục khiêu khích cậu: “Nghe chúng mày là chị em sinh đôi, có thần giao cách cảm. biết là mày có thể cảm nhận được nỗi đau của nó ?”.

      “Có điều”, Liễu Phi Dương cười, “cho dù có thần giao cách cảm, mày đứng bên cạnh nhìn, chắc cũng cảm nhận được thôi!”.

      Nghê Lạc lập tức phát điên, vừa đá vừa đánh, mấy tay xã hội đen liên tục khổ sở vây cậu lại, hỗn loạn vô cùng.

      “Liễu Phi Dương, nếu mày dám động vào chị ấy, nhất định tao giết mày! Nhất định giết cả lò họ Liễu nhà mày!!!”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      30



      Nghê Gia điên mất! Nếu bị kẻ khác cưỡng bức trước mặt Nghê Lạc, thà chết còn hơn!

      Thằng biến thái Liễu Phi Dương!

      “Nghê Lạc!!! Cứu chị!!!!”

      Giờ phút này, hai mắt Nghê Lạc đỏ ngầu, biết tìm được sức lực từ đâu ra, cậu thét lên tiếng như hóa điên, ném bay toàn bộ bảy tám người đè lên người mình.

      Cậu tung đòn về phía Liễu Phi Dương, tay giành lại Nghê Gia trong tay gã, ôm vào lòng chặt. Đồng thời đá cú vào ngực Liễu Phi Dương, gã ta bị bất ngờ, ngã vật xuống đất.

      Nghê Lạc ôm Nghê Gia chạy ra ngoài, những người phía sau đuổi theo như đám quỷ hút máu, vây lấy cậu tẩn cậu trận. Nghê Lạc ngã xuống đất, vẫn ra sức che chắn Nghê Gia, muốn để chịu bất cứ tổn thương nào.

      Nghê Gia bị cậu ôm siết vào lòng, nắm tay đặt cơ thể gầy gò của cậu, thấy môi cậu bị cắn đến trắng bệch mà kêu rên tiếng. Mắt ươn ướt: “ cần bảo vệ chị”.

      Cậu bị chúng đánh trúng, nặng nề gục người , thầm bên tai: “Tôi đếm đến ba! Chị phải chạy ra ngoài, được quay đầu lại!”

      Nghê Gia nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên cường của Nghê Lạc, đột nhiên phát ra, em trai hình như thay đổi rồi!

      , hai”, cậu chậm rãi nới lỏng vòng ôm, “ba!”. Cậu đẩy phắt ra, hét “Chạy !”.

      Nghê Gia được cậu đẩy khỏi vòng vây, nhưng vẫn chìa tay muốn kéo Nghê Lạc theo, lại bị cậu hất mạnh tay ra: “Bảo chị chạy mà! Chạy mau!”.

      Nghê Gia giật mình, đột nhiên xoay người, cho phép mình chùn bước chạy vụt ra ngoài.

      “Nghê Gia, chạy mau!” Cậu hét sau lưng .

      Đầu óc Nghê Gia trống rỗng, liều mạng chạy ra ngoài, báo cảnh sát, tìm cứu binh!

      sợ cái nơi bẩn thỉu và gã đàn ông điên cuồng này. Bị kẻ khác cưỡng bức trước mặt Nghê Lạc còn đau đớn hơn cả chết!

      chạy theo bản năng, nhưng bỗng tiếng súng vang lên, nổ đoàng bên chân .

      Nền xi măng cốt thép có thêm lỗ đạn, vỏ đạn đập vào đùi Nghê Gia, đau đến mức có cảm giác như bị xuyên qua.

      Chân Nghê Gia mềm nhũn, ngã xuống đất. Toàn thân lạnh toát, sao lại có súng?

      Vỏ kim loại này lách cách dưới đất đó chính là đầu đạn!

      Nghê Gia cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy Nghê Lạc bị ấn đầu xuống, cây súng nơi tay Liễu Phi Dương chĩa thẳng vào , nòng còn bốc khói.

      Lòng Nghê Gia trĩu xuống từng chút từng chút , nỗi tuyệt vọng và bất lực xưa nay chưa từng có như con sóng triều quét sạch .

      Hôm nay, và Nghê Lạc hoặc chết, hoặc sống bằng chết.

      Liễu Phi Dương lắc lắc cây súng trong tay, nở nụ cười khinh miệt: “Lại đây”.

      Nghê Gia chế ngự thân thể mềm nhũn, chậm chạp đứng lên, đón đầu họng súng đen ngòm sâu hoắm kia, đến từng bước .

      luồng ánh sáng từ khung cửa sổ cao rọi xuống, soi sáng nửa khuôn mặt xinh xắn của , trắng đến độ trong suốt, như lấp lánh hào quang, đẹp như đồ sứ men ngọc thượng hạng.

      Liễu Phi Dương ngả ngớn nhấc tay lên, muốn sờ mặt . Nghê Gia im lặng bình tĩnh nghiêng đầu , tránh tay gã, kết quả, mặt đối diện thẳng với hòng súng trong tay gã.

      Họng súng đen ngòm làm người ta lạnh cứng cả người!

      Liễu Phi Dương nhìn nửa gương mặt bình thản của Nghê Gia, hiểu sao lại cáu lên, bắt lấy quai hàm , vặn đầu quay sang: “Giả vờ bình tĩnh cái gì?”.

      “Liễu Phi Dương, mày có gan đấu với mình tao thôi! Cho dù tao bị mày đánh chết, tao cũng tuyệt nhiên kêu tiếng, cầm súng giả vờ làm cái quái gì?” Nghê Lạc đấm đá những kẻ giữ chặt cậu, gào lên với Liễu Phi Dương.

      Vẻ mặt Liễu Phi Dương đầy hung tàn, gã bắn thẳng vào chỗ đất ngay đỉnh đầu Nghê Lạc.

      Nghê Gia run lên, Nghê Lạc : “Liễu Phi Dương, mày chột dạ rồi. Mày…”.

      Lần này họng súng của Liễu Phi Dương nhắm ngay Nghê Lạc, nhưng Nghê Gia nhanh tay nhanh mắt, đánh “bốp” vào tay gã, viên đạn bắn chệch lên trần nhà.

      Nghê Gia cười khẩy: “Mày vốn chột dạ mà”.

      Liễu Phi Dương trầm nhìn Nghê Gia giây lát, nghiến răng kèn kẹt, lại để súng lên mặt Nghê Gia.

      Nghê Gia bỗng thấy mặt mình lạnh toát, dây thần kinh toàn thân đều căng ra, sợ hãi là chuyện tất nhiên. Nhưng sợ đến mức đến run cũng run nổi, cả người cứng lại như cây cung sắp sửa bị gãy lìa.

      Cây súng trong tay Liễu Phi Dương chậm rãi dịch xuống, từ cổ Nghê Gia, qua xương quai xanh xinh xinh, lướt qua chỗ áo rách, xuống mãi rồi dừng lại ở vòng eo thon.

      Liễu Phi Dương cười thâm độc: “Tôi muốn ra tay, em tự cởi đồ ra ”. xong, gã vỗ vỗ cây súng vào eo Nghê Gia.

      Nghê Gia cắn chặt răng, gì, cũng làm gì.

      Kiếp trước, trải qua bao lần nhục nhã thế này, nhưng trước mặt Nghê Lạc…

      Bất lực và tuyệt vọng! thà chết còn hơn!

      Nghê Lạc hoàn toàn chết lặng!

      Cậu thể trơ mắt nhìn Nghê Gia bị Liễu Phi Dương cưỡng bức, càng thể trơ mắt nhìn Nghê Gia bị bắn chết!

      Tại sao lại lâm vào tình cảnh này?

      Báo ứng ư?

      Cậu hối hận. Tràn ngập trong lòng cậu là hối hận.

      Cậu nên ham chơi, nên gây tai họa, nên vô dụng còn khoe mẽ, nên lãng phí thời gian, nên gây thù chuốc oán, nên nghe lời Nghê Gia .
      Chris_Luu, bornthisway011091, Trâu2 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Quá nhiều cái “ nên”, tất cả đều do cậu!

      Tất cả đều tại cậu, nhưng cậu lại đủ sức cứu được Nghê Gia!

      Ông trời bắt cậu trả giá cho những lỗi lầm trước đây, nhưng vì sao lại giáng nó xuống đầu Nghê Gia.

      “Liễu Phi Dương, tôi nhận lỗi! Tôi nhận lỗi với Liễu Phi Phi! Tôi nhận lỗi với ! Tôi nhận lỗi với nhà họ Liễu! Tôi nhận lỗi! Xin lỗi ! Lỗi tại tôi! có làm gì làm tôi đây này! thả chị ấy ra! Thả chị ấy ra!”

      Nước mắt Nghê Lạc trút như mưa: “Liễu Phi Dương, mày thả chị ấy ra! Mày có giỏi giết tao ! Mày lôi ngu ngốc như chị ấy vào còn là cái giống đàn ông gì? Mày có gan giết tao , mày giết tao !!!”.

      Liễu Phi Dương khịt mũi khinh bỉ, lại nhìn Nghê Gia, lặp lại lần nữa: “Tôi muốn tự mình ra tay”.

      Nghê Gia ngước lên nhìn Liễu Phi Dương, ánh mặt bình lặng đến đáng sợ. Giọng bẫng, nhưng cũng có trọng lượng khác thường: “Ngại quá, tao cũng muốn ra tay, mày nổ súng !”.

      A, nực cười mà! Giờ phút này bất kể là hay Nghê Lạc, nếu còn sống, cũng khổ hơn cả chết!

      Đây là thứ mang tên “số mệnh” ư?

      Liễu Phi Dương giật mình, bỗng nhiên thấy run sợ. Gã vẫn cho rằng cháu trai Nghê Lạc nhà họ Nghê có tiền đồ, cháu mới Nghê Gia nhà họ Nghê yếu ớt vô dụng, song lúc này, gã phát hình như phải thế. Hơn nữa, nếu hôm nay thả hai chị em này ra, chắc chắn nhà họ Liễu chôn mầm tai họa.

      Bất tri bất giác, giơ súng lên, chỉ thẳng vào đôi mắt trong veo của Nghê Gia, tán thưởng: “Mắt đẹp thế này mà phải phá hủy, đáng tiếc !”.

      Nghê Gia lặng lẽ nhìn họng súng sâu hoắm đen ngòm, phảng phất hơi thở tử thần kì dị, lạnh toát người, đầu óc trống rỗng, nhưng cũng đành bó tay.

      Tựa như kiếp trước khi rơi từ tòa nhà cao ốc xuống, ra bản thân muốn chết, nhưng lại rất rằng ai có thể cứu được mình. Tuyệt vọng thực cảm giác đáng sợ!

      Nghê Gia lạnh cứng người, thấy ngón tay Liễu Phi Dương bắt đầu bóp cò súng, trái tim lập tức vọt lên tận họng, đập nữa.

      quá sợ hãi, che mặt theo bản năng.

      Tiếng súng nổ tung đỉnh đầu như sấm sét, vang khắp kho hàng vắng vẻ!

      qua , thế giới lặng im phăng phắc, chỉ còn tiếng tim đập rất nhanh rất nét của , chứng tỏ giờ vẫn còn sống!

      Nghê Gia bưng mặt, hai tay ngăn nổi cơn run rẩy, chậm rãi hé tay ra thấy tay Liễu Phi Dương buông thõng như bị rút gân, súng của gã bị đập nát.

      Nhìn theo tầm mắt gã, cửa kho hàng mở tung, bên ngoài kho hàng u là ánh sáng rực rỡ mùa hạ, chói chang nhức mắt. Sáu bảy người đàn ông áo phông đen quần rằn ri, chỉnh tề xếp thành hàng, tư thế trang bị giống nhau như đúc.

      Cánh tay cuồn cuộn cơ bắp rắn rỏi cầm súng trường tấn công G36(*), trong tư thế ngắm bắn, hề nhúc nhích chĩa về phía này.

      (*) Là loại súng do Heckler & Loch của Đức thiết kế và sản xuất từ đầu những năm 1990, được đưa vào sử dụng trong quân đội Đức và xuất khẩu sang nước ngoài.

      Phía trước những người áo đen là chàng trai trẻ, sơ mi khoác ngoài áo phông, quần jeans, hoàn toàn khác biệt với khí nguy hiểm trong giờ phút này.

      ta cũng giơ tay, đầu nghiêng sang bên, mắt nheo mắt nhắm, đôi mắt bên dưới mái tóc xòa xuống biểu lộ chút cảm xúc nào.

      Hình như ta nổ súng.

      Nhưng trong tay ta vốn có súng!

      ta chỉ chĩa về bên nào, đằng sau có người ngắm trúng bắn đạn rồi.

      Nghê Gia nhìn loạt họng súng đối diện, cảm thấy chàng trai nom có vẻ lãnh đạm này hết sức nguy hiểm. Lúc Nghê Gia nhìn sang toàn bộ phần báng súng trong tay Liễu Phi Dương cũng bị bắn nát như tương.

      Chàng trai như bắn trúng con mồi, đồng thời thu tay lại, mở to mắt, ngẩng đầu lên, khẽ nhếch mép.

      Nghê Gia há hốc miệng, Việt Trạch chạy đến đây làm gì?

      đám lâu la vốn đè lên Nghê Lạc mặc xác cậu, tất cả lao đến chỗ hàng hóa chất đống, nháy mắt mỗi kẻ súng, nhất tề hợp cạnh Liễu Phi Dương.

      Tay Liễu Phi Dương bị thương nặng lắm, rút luôn khẩu súng khác từ trong ống quần ra.

      Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào?

      Nghê Gia cuống cuồng chạy đến chỗ Nghê Lạc, cậu có thể tự đứng dậy, nhưng chưa kịp bị túm cổ kéo luôn vào trong đống thùng phuy đổ ngả đổ nghiêng.

      Phải rút lui khỏi trung tâm chiến trường, bằng , hai con tôm tép vô tội này cũng bị bắn rỗ như cái sảng mất!

      Ánh mắt đuổi theo Nghê Gia của Việt Trạch chợt lóe lên. ngờ mặt xám mày tro, áo quần xộc xệch, tóc tai rối bù mà vẫn rất nhanh nhẹn.

      Nghê Gia lòng nào để ý đến , chỉ lòng quan tâm xem Nghê Lạc sao rồi.

      Hai má Nghê Lạc đỏ bừng, oán hờn trợn trừng mắt. Cậu bị chúng đánh mãi chẳng sao, giờ chỉ bị chị bóp cổ có khi lại chết! Kéo người ta mà lại túm cổ thế à? Cậu bị kéo sắp thành hươu cao cổ luôn rồi!

      Nghê Gia thấy Nghê Lạc tức ách, biết vì sao cậu lại ức chế như thế, liền đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cậu đừng lên tiếng.



    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      31



      Sắc mặt Liễu Phi Dương rất nặng nề, còn miệt thị và coi thường khi đối mặt với Nghê Gia và Nghê Lạc trước đó.

      Nghê Gia kinh ngạc, tuy Việt Trạch rất lạnh lùng, nhưng cũng thể khiến tay xã hội đen lõi đời Liễu Phi Dương sợ đến ngộp thở vậy chứ!

      Cửa sổ tường kho hàng ném vào trong vốc ánh sáng nghiêng chếch, cắt kho hàng thành từng đoạn tranh tối tranh sáng.

      Việt Trạch băng qua lằn ranh bóng tối và ánh sáng, vóc dáng cao gầy. Trong khoảnh khắc lẩn vào bóng tối, khuôn mặt tựa như ma quái, nhưng ngay khi đắm mình trong ánh sáng, toàn thân như rũ bụi lấp lánh hào quang, phong nhã và dịu dàng như vị thần từ trời giáng xuống.

      Từng đốm sáng đậu tóc ấm áp, nhưng đôi mắt sâu dưới mái tóc rối, từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt và hờ hững.

      Khi cách Liễu Phi Dương bảy tám thước, dừng lại, thờ ơ nhìn gã: “Mày cướp số hàng hóa trong tay Tô Dương phải ?”.

      Liễu Phi Dương cứng người mà nhếch mép, trốn tránh vấn đề: “Nó đánh chết người của tao ở Macau, đương nhiên tao phải cho nó bài học”.

      Những kẻ đứng cạnh Liễu Phi Dương sục sôi căm phẫn, còn những người sau lưng Việt Trạch giống hệt , có bất cứ biểu cảm nào.

      Việt Trạch gật gật đầu: “Y đánh chết người của mày, mày lại đánh chết sáu người của y, còn cướp cả số hàng tao chuyển cho y”.

      chuyện nào giờ trầm bổng lên xuống, duy có chữ “tao” kéo dài ra. Chữ “tao” như mây gió này làm tất cả run lên.

      Liễu Phi Dương nhìn loạt quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh trước mặt mình, gã sợ họ, gã trải qua ít lần đối diện với họng súng.

      Nhưng gã sợ kẻ có đôi mắt sâu thẳm trước mặt.

      Gã biết thể dây vào tên này, cho nên mới luôn trốn ở Macau nơi có Trình Hướng bảo kê. Nếu vì Liễu Phi Phi mang thai, gã trở về.

      ngờ, mới về được mười mấy tiếng đồng hồ, Việt Trạch tìm thấy gã.

      “Việt Trạch!” Liễu Phi Dương vẫn bình tĩnh, “Nếu chỗ hàng kia là của mày, tao trả lại cho mày”.

      Trong mắt Việt Trạch lóe lên nét cười quái dị: “Liễu Phi Dương, mày phạm luật rồi”.

      Liễu Phi Dương nghiến bạnh quai hàm, trả lời, tên bên cạnh lại đột nhiên gào lên: “Thế sao? Mày giết được tất cả bọn tao chắc?”.

      xong, tên đó giơ súng lên.

      Cùng lúc, Việt Trạch nâng tay, làm tư thế như cầm súng, nhắm thẳng vào tên đó, ngón trỏ nhấc khẽ cái.

      tiếng súng vang lên, tên kia còn chưa kịp nổ súng, trán thủng lỗ, lập tức đờ ra, ngã xuống đất.

      Việt Trạch lạnh nhạt : “Còn ai dám chĩa súng vào tao ?”.

      Những tên khác sợ mất cả hồn vía, nhớ đến những lời đồn đại về thường nghe, sợ hãi liền biến thành dũng khí, cả đám đưa mắt nhìn nhau, quyết định liều mạng, vội vàng cầm súng lên.

      Việt Trạch đứng thẳng tắp. Mỗi lần chỉ vào đối thủ, hơi hất ngón trỏ, tiếng súng lại vang lên.

      Chỉ ai nấy chết!

      Chỉ động tác hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của đối thủ!

      Việt Trạch rất tự tin vì tốc độ hất ngón tay của nhanh hơn đám người kia, lại có bảy tám người áo đen đứng sau nổ súng theo như mệnh lệnh của . chỉ tin tưởng trung thành của họ, mà còn tin tưởng tốc độ phản ứng cũng như kĩ thuật đấu súng của họ nữa, chỉ cần phát súng lệch, người chết !

      Sau năm sáu tiếng súng liên tiếp, Việt Trạch thu tay, những tên khác dám làm loạn nữa.

      Liễu Phi Dương cứng cả người, bàn tay cầm súng liên tục siết lại, chột dạ: “Tao là tay chân dưới trướng Trình, Việt Trạch, chỉ vì mấy mạng người của Tô Dương mà mày đến giết tao. sợ Trình mày phạm luật à?”.

      Việt Trạch hai tay đút túi quần, nghiêng đầu nhìn cửa sổ kho hàng, hơi nheo mắt lại: “Mày giết sáu người của Tô Dương”.

      Liễu Phi Dương thoáng sửng sốt, đưa mắt nhìn quanh, số người ngã xuống đúng sáu tên, đầu óc căng như dây đàn giờ mới thoáng chùng xuống.

      Nhưng Việt Trạch đột nhiên quay đầu lại, thủng thẳng : “Mày còn phế bàn tay của ”.

      Liễu Phi Dương bất chợt ngẩn ra, cây súng trong tay chĩa thẳng vào Việt Trạch, ra vẻ cứng rắn, nhưng cơ thể lại run lên: “Việt Trạch, tao bị mày giết dễ dàng thế đâu. Vì Tô Dương, mày muốn chọn giận Trình sao?”.

      Nghê Gia lùi vào góc tường, cắn chặt môi dưới theo bản năng. Tuy và Việt Trạch thân thiết lắm, nhưng mong chết!

      Việt Trạch nghiêng đầu, ngón tay dài khẽ day huyệt thái dương, bỗng chốc, mắt loé lên, thình lình nhìn Nghê Gia.

      Lúc đó, ngồi xổm trong đống lộn xộn, người bẩn thỉu nhếch nhác, chỉ riêng khuôn mặt trắng trẻo là còn sạch . Hai nắm tay siết chặt, khóe môi bị cắn tái nhợt, vừa hoảng sợ vừa lo lắng nhìn về phía .

      Bốn mắt nhìn nhau, ánh nắng rọi qua nửa mặt bên trái của , bởi ngược sáng mà đôi mắt nhìn có vẻ còn sâu hơn bình thường. lặng lẽ nhìn lúc, cuối cùng chỉ đơn giản mỉm cười.

      Nụ cười rất khẽ rất , nhưng còn rực rỡ hơn trời mùa hạ!

      Nghê Gia run lên, thời khắc liên quan đến mạng người, còn nhàn nhã thảnh thơi nhìn tôi làm gì? nghiêm túc chút .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chỉ trong nháy mắt, Việt Trạch thu lại ánh mắt.

      Đồng tử của hơi co lại, nhìn chằm chặp vào tay Liễu Phi Dương, nét mặt hoàn toàn nghiêm túc.

      Ở vị trí của Nghê Gia chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt đoạn tuyệt và kiên nghị đến tàn nhẫn của Việt Trạch. còn nghi ngờ gì nữa, đàn ông ở thời điểm này từ trong ra ngoài đều tỏa ra sức quyến rũ thể chống cự.

      Liễu Phi Dương mặt cắt còn hột máu, gã run bần bật. Nhìn ánh mắt u của Việt Trạch, gã hiểu ra, nếu hôm nay Việt Trạch tự mình đến đây tuyệt đối tha cho gã.

      khi thế, chẳng thà ra tay trước hòng chiếm lợi thế.

      Gã bóp cò, nhưng ngón tay còn chưa kịp động đậy, Việt Trạch nghiêng mình quay lại. Viên đạn bắn trượt, đồng thời cú đá rất mạnh của Việt Trạch nhắm thẳng vào đầu Liễu Phi Dương.

      Liễu Phi Dương còn chưa kịp thét lên, Việt Trạch chụp lấy tay gã, vặn cái, bóp cò ngược lại.

      “A!!!”.

      Liễu Phi Dương bưng lấy cổ tay phải bị bắn xuyên qua, lăn lộn điên cuồng dưới đất, máu chảy ròng ròng.

      Việt Trạch đứng thẳng tắp, ngón tay thuôn dài như biểu diễn nghệ thuật, vài giây sau, khẩu M9(*) bị tháo rời thành từng cục sắt vụn, rơi xuống đất.

      (*) Là trong những phiên bản của loại súng ngắn bán tự động Beretta được sản xuất tại Ý.

      Liễu Phi Dương đau đớn rít gào, mấy nguời tới cùng Việt Trạch mặt lạnh như tiền, tước hết vũ khí của những tên còn lại.

      Việt Trạch bước nhanh đến trước mặt Nghê Gia, cởi áo ngoài đưa cho .

      Nghê Gia ngẩn người, nhưng vẫn nhận lấy, lí nhí cảm ơn rồi ngoan ngoãn mặc vào, dù sao áo của cũng rách bươm rồi.

      hơi ngước mắt lên, thấy trai bề ngoài thô ráp bên trong tinh tế đứng sau Việt Trạch.

      trai tinh tế thấy sắc mặt Nghê Gia trắng bệch, nhớ ra Ba dự định tối nay mới xử lý tên Liễu Phi Dương, vừa nghe trợ lý báo tin nhanh chóng xác nhận vị trí tìm đến với Nghê Gia, giờ khắc này chẳng phải nên ôm em xinh xắn kia vào lòng hỏi han an ủi ư? Ba ngố ghê, chẳng hiểu phong tình gì hết!

      ta quyết định giúp Ba mình, bèn nở nụ cười máy móc và méo mó với .

      Sắc mặt Nghê Gia càng trắng hơn.

      Việt Trạch ngoái đầu lại, mỉm cười: “ bảo cậu đừng có cười nữa rồi”.

      trai kia yên lặng rúc vào xó tường. Việt Trạch bình thản : “Tôi đưa hai người đến bệnh viện khám”. Thấy dáng vẻ cúi đầu muốn từ chối của Nghê Gia, rất thông minh bỏ thêm câu nữa, “Hình như Nghê Lạc bị thương đâu”.

      Nghê Gia nhìn sang sắc mặt tái nhợt của Nghê Lạc, giờ mới gật đầu: “Phiền Việt rồi”.

      Việt Trạch ngẩn ra, ràng mười mấy tiếng trước vẫn còn gọi là Việt Trạch.

      Nghê Gia trước bước, dừng lại, nhìn trai tinh tế: “Cho tôi mượn súng của được ?”.

      ta nghiêm nghị đưa cho .

      Nghê Gia hỏi Việt Trạch: “ có thể ra ngoài trước ?”.

      Việt Trạch liếc nhìn cái, xoay người ra.

      lại nhìn Nghê Lạc, “Em ở lại”.

      Nghê Lạc sửng sốt: “Nghê Gia, chị, chị muốn?”.

      Nghê Gia đứng thẳng, nhắm vào Liễu Phi Dương, kẻ phủ phục dưới đất, vẻ mặt hoảng hốt. nể tình mà bóp cò, tiếng súng vang lên, cả người Liễu Phi Dương chấn động, mặt xám ngoét như tro, viên đạn bắn ngay vào mặt đất trước mặt gã.

      “Chỉ có mới thạo bắn súng ư?” Nghê Gia cười khẩy, “Liễu Phi Dương, hôm nay tôi tha cho , nợ tôi mạng”.

      chỉ muốn giết chết gã!

      Nhưng nếu giết gã rồi, nhất định phải bịt miệng tất cả những kẻ còn lại, bằng nếu Trình Hướng biết, nhất định mang lại tai họa cho nhà họ Nghê. Hôm nay thể ra tay với được.

      Nghê Gia ngồi cạnh gã, tủm tỉm: “Trận đấu hôm nay của chúng ta, có kẻ đứng ngoài xem tuồng đúng ?”. Bằng , Liễu Phi Phi phải lén lút xử lý cái thai kia, Liễu Phi Dương ở tít Macau làm sao biết được.

      Liễu Phi Dương đực mặt.

      Nghê Gia tiếp: “Có kẻ muốn chúng ta đôi bên cùng thiệt. Kẻ báo cho Liễu Phi Phi mang trong mình giọt máu của Nghê Lạc, chỉ coi quân cờ thôi”.

      Thực ra đoán được, mục đích của kẻ đứng sau chính là mượn Liễu Phi Dương đối phó với nhà họ Nghê.

      “Bằng , sao Việt Trạch lại đến nhanh như thế? Tôi đoán, lúc kẻ đó báo tin cho , cũng báo luôn cho Việt Trạch tung tích của rồi”.

      Câu này chỉ tùy cơ ứng biến đơm đặt mà thôi, nhưng Việt Trạch đến rất đúng lúc, quyết định lợi dụng tính đa nghi của Liễu Phi Dương.

      Liễu Phi Dương quả nhiên tin , bụm cánh tay chảy máu ròng ròng, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ninh Cẩm Nguyệt”.

      Nghê Gia hơi nheo mắt, tên được ra, thù hận được chuyển sang người khác, cần nán lại thêm!

      Việt Trạch dẫn họ đến bệnh viện quân y tốt nhất Bắc Kinh.

      Chụp CT, chụp NMR các thứ thôi , nhưng Nghê Gia hiểu lấy máu xét nghiệm nhằm mục đích gì. Việt Trạch nếu tới rồi, thôi cứ kiểm tra luôn sức khỏe toàn thân, cuối cùng còn : “Món quà sinh nhật thứ hai của em đấy, được từ chối”.

      Ai lại tặng quà sinh nhật là kiểm tra sức khỏe chứ! Sáng tạo thế sao tặng luôn cái đồng hồ(*) cho rồi!

      (*) Trung Quốc kiêng tặng đồng hồ, cách đọc cụm từ “tặng đồng hồ” nghe giống “ đám tang” nên đây là món quà tối kị ở đất nước này.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :