1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆Chương 132



      Chào hỏi xong, hai vợ chồng Thành vương cùng nhau Vĩnh Thọ cung của Đoan phi.

      "Hoa Dung làm sao vậy, nhìn nàng đường đều nghiêm mặt, người thoải mái?" Ngồi vào chỗ xong, Đoan phi ngó nhìn con dâu, cười hỏi.

      Nghĩ tới tối hôm qua trong màn giường sóng lớn, Thành vương xấu hổ cười cười.

      Lý Hoa Dung sắc mặt rốt cuộc cũng hòa hoãn, nhìn trượng phu, đem lời oán giận nuốt về. Xuất cung lên xe ngựa, mới trong lúc Thành vương muốn ôm nàng nhíu mày đẩy ra, lạnh mặt : "Biểu ca, trước đó ở trong cung cùng Túc vương phi chào xong, chàng vì sao ngơ ngác mãi mới ?"

      Thành vương mặt lộ vẻ mờ mịt, nghĩ ngợi lúc, nhớ ra rồi.

      Khi đó Túc vương phi hướng biểu muội cười, nhất thời kinh diễm...

      Lại nhìn Lý Hoa Dung gương mặt lãnh đạm mất hứng, Thành vương hiểu, để ý Lý Hoa Dung phản đối, cứng rắn đem người ôm trong ngực, cười : "Biểu muội ghen tỵ? Nàng đừng nghĩ nhiều, ta hôm nay lần đầu thấy nàng ấy, tò mò nhìn nhiều mấy lần, có ý khác. Luận mĩ mạo, nàng ấy so với biểu muội, đầu ngón chân cũng bằng."

      Lý Hoa Dung nghe thừa nhận lúc ấy quả là nhìn Phó Dung đến ngẩn ngơ, càng thêm mất hứng, bỗng nhiên đẩy Thành vương phen.

      Tân hôn yến, lại là biểu muội trước nay quen biết, Thành vương hề ngần ngại, tiếp tục lại gần, như cũ bị Lý Hoa Dung đẩy ra. Mắt thấy mĩ nhân giận, Thành vương cười khổ, ôm lấy sau lưng người đè chặt tay Lý Hoa Dung, giọng ở bên tai nàng : "Biểu muội dễ quên, hôm nay ta nhìn nàng ấy chỉ sửng sốt chớp mắt, tối hôm qua ta nhìn biểu muội lâu cũng hoàn hồn. Nàng , ở trong mắt ta đến cùng ai đẹp hơn?"

      dám nhắc chuyện xấu hổ đêm tân hôn việc, Lý Hoa Dung gương mặt thanh tú nhất thời đỏ như chín, lại như trước mất hứng, bị người cường hôn hai cái, sau đó ra sức đấm bả vai: "Dù chàng thế nào; ta chính là thích nàng ấy, thích chàng nhìn nàng ấy..."

      " có chuyện nhìn hay , ta lại phải là Thái Tử." Thành vương cười cho nàng đánh, ý vị thâm trường .

      Lý Hoa Dung ngẩn ra, nghi hoặc nhìn : "Thái Tử?"

      Thành vương gật đầu, thầm bên tai nàng vài câu, "Biểu muội nhớ kỹ cái này, tương lai hành tùy theo hoàn cảnh, nếu có thể làm cho Thái Tử cùng Túc vương bởi vì nàng ta... Đó mới là biểu muội tốt của ta."

      Phía trước tổng cộng có ba huynh trưởng, Khang vương tầm thường vô vi, hoàng vị thế nào rơi vào trong tay , còn Thái Tử là đích trưởng, trời sinh ưu thế, Túc vương văn thao vũ lược, được đủ loại quan lại khen ngợi. Bọn họ đấu tới lưỡng bại câu thương, mới có thể làm ngư ông đắc lợi. Cho nên Phó Dung càng đẹp càng tốt, tốt nhất mê hoặc được Thái Tử, bất chấp tất thảy muốn nhúng chàm nàng ấy.

      nhìn Lý Hoa Dung, hi vọng nàng có thể hiểu được thâm ý trong lời của .

      Lý Hoa Dung hiểu được, trong lòng còn có nửa điểm hoài nghi, dựa vào bả vai nam nhân : "Biểu ca yên tâm, ta hiểu."

      Cho dù Phó Dung so với nàng mạo đẹp như thế nào, ở trong mắt biểu ca chẳng qua là nữ nhân hạ lưu có thể lợi dụng, mà nàng, mới là người đứng ở bên cạnh biểu ca, thê tử phụ tá thành tựu nghiệp lớn.

      Chiêu Ninh cung cũng có đôi biểu huynh muội từ sớm tụ với nhau.

      "Lục ca sao lại tới đây?" Thôi Oản ngồi giường ấm thưởng cúc, màn cửa có động tĩnh, nàng quay đầu nhìn, thấy Từ Hạo sắc mặt trắng bệch vào trong, rất giống Từ Tấn lông mày dài nhíu lại sâu, nghiêm mặt, dường như tức giận cùng ai.

      "Nương Phượng Nghi cung ?" Từ Hạo quen thuộc mà ngồi ở đối diện Thôi Oản, tức ưng ức .

      Thôi Oản trừng mắt nhìn : "Lục ca biết còn cố hỏi, nhìn ngươi như vậy, tối hôm qua ở Thành vương phủ lại uống nhiều ? Bảo ngươi uống ít chút ngươi nghe, tại đến trước mặt ta giả trang cái gì khó chịu. Được rồi, ngươi nhanh , bác biết ngươi vụng trộm chạy tới, quay về lại bị mắng."

      "Tứ ca đánh ta."

      Từ Hạo nhìn nàng, đột nhiên khô khan , "Buổi sáng hai chúng ta so chiêu, hung hăng đạp ta cước..."

      Thôi Oản cúi đầu loay hoay với chậu hoa, nghe được lời này kinh ngạc ngẩng đầu, rất nhanh liền hiểu được vì sao buổi sáng Phó Dung bảo nàng rời , nguyên lai Tứ ca là có lời muốn cùng bác. Hiểu được, lại nhìn thiếu niên trước mặt cùng nàng cáo trạng, Thôi Oản ghét bỏ : "Luận võ so chiêu, vốn dĩ dễ dàng bị thương, chính ngươi công phu bằng Tứ ca, tránh né kịp chịu thua Tứ ca chút, có cái gì mà ủy khuất ?"

      Việc này quả minh bạch, Từ Hạo vốn muốn với Thôi Oản, nhưng sợ Thôi Oản từ người khác nghe được hiểu lầm , cho nên vội vã tới giải thích, đỏ mặt : " phải như vậy , ngươi cảm thấy ta phân biệt được là vô tình hay cố ý? đạp ta cước kia khí lực rất mạnh, quả thực đem ta đối đãi như kẻ thù, bằng chút đánh chút nháo, ta cần gì trách ? Ngươi biết, ta còn hộc máu, tại lồng ngực vẫn đau."

      Thôi Oản sắc mặt đổi đổi, nhìn về phía lồng ngực : "Hộc máu ?"

      Từ Hạo gật gật đầu, vừa muốn chuyện, lồng ngực bởi vì nhớ lại tình cảnh lúc đó lại đau lên, mặt lại trắng nhợt.

      Thôi Oản thấy giống như là giả bộ, nóng nảy, xuống rót chén trà nóng cho , ân cần : "Lục ca gọi thái y chưa?"

      Nàng quan tâm như vậy, lồng ngực Từ Hạo dường như còn đau đớn, nâng bát trà : " có, việc này truyền đến chỗ phụ hoàng tốt, ta trong lòng hiểu ."

      Thôi Oản thở hơi, hai huynh đệ ngấm ngầm nhốn nháo được tự nhiên sao, truyền ra ngoài dễ khiến cho người có tâm lợi dụng. Tứ ca bởi vì tài hoa xuất chúng vẫn bị Thái Tử, Hoàng Hậu kiêng dè, Thành vương, Đoan phi bên kia cũng thỉnh thoảng bỏ đá xuống giếng, loại phiền toái này càng ít càng tốt.

      "Kia Tứ ca cùng ngươi nhận lỗi sao?" Thôi Oản lần nữa ngồi vào cái bàn đối diện, giọng hỏi.

      Từ Hạo hừ lạnh: "Đánh đều đánh, xin lỗi có hữu dụng gì, còn phái người đưa dược cho ta, ta đều ném ."

      Thôi Oản nhíu mày, biết người này thích nghe nàng thay Từ Tấn chuyện, nàng đổi biện pháp, thở dài : "Buổi sáng Tứ ca Tứ tẩu đến, bác biết chuyện các ngươi đánh nhau, Tứ ca chính miệng cùng bác sai rồi. lúc nữa Tứ ca bọn họ trở về, Lục ca ngươi chủ động cùng Tứ ca lấy lòng , đừng để bác lo lắng. Ngươi có biết bác chịu nổi nhất là các ngươi giận dỗi, mỗi lần các ngươi cãi nhau, bác liền nguyên cả đêm ngủ yên, ngươi nhẫn tâm sao?"

      Từ Hạo nhẫn tâm, cho nên muốn để mẫu thân biết, lại ngờ huynh trưởng đem tình ra trước, nhất thời tức giận lên, giọng căm hận : " còn giả bộ làm con trai ngoan! Bây giờ hay rồi, nương khẳng định lại cho rằng ta gây họa, hảo tâm thay ta che giấu đâu, hừ, đánh ta còn muốn để cho ta chủ động chuyện với , có cửa đâu!"

      "Ngươi, người này có đạo lý, ta để ý tới ngươi." Thôi Oản nghiêm mặt ra ngoài, "Chính ngươi ngồi ở đây , ta quay về phòng ta."

      "Oản Oản!"

      Từ Hạo mau chóng tới phía trước người nàng, liên tục nhận lỗi: "Là ta nên phát giận lung tung, biểu muội đừng a, chúng ta đánh ván cờ ?"

      "Vậy ngươi chủ động cùng Tứ ca hòa hảo, đừng để bác lo lắng, ta liền theo ngươi đánh cờ." Thôi Oản quay đầu .

      Từ Hạo mấp máy miệng.

      Thôi Oản vòng qua tiếp tục ra cửa.

      Từ Hạo có cách nào, mắt thấy người trong lòng muốn , nhận mệnh : "Được được được, ta đại nhân nhớ lỗi tiểu nhân, lát nữa chuyện với được chưa? Còn có hai tháng là qua năm mới, ta mới lười cùng giận dỗi."

      Thôi Oản bước chân khựng lại, quay người, hướng cười rực rỡ, "Lục ca lời này mới đúng chứ, chúng ta là người nhà, nên hòa hòa thuận thuận, bởi vì chút chuyện cãi nhau đáng? lát ngươi chủ động hòa hảo, bác cũng vui mừng."

      Từ Hạo trong lòng ủy khuất, dõi mắt nhìn theo nàng: "Oản Oản ngươi nhớ kỹ, ta là cho ngươi mặt mũi, bằng mới để ý tới ."

      Thôi Oản cúi đầu, cố làm ra vẻ hiểu.

      Từ Hạo thích nàng bộ dáng ngượng ngùng, vừa muốn vài lời thầm, bên ngoài cung nữ nhắc nhở bọn họ Thục phi trở về.

      Hai huynh muội cùng nhau ra ngoài đón.

      Từ Tấn Phó Dung cùng với Thục phi ánh mắt nhất tề rơi vào người Từ Hạo.

      Từ Tấn nhìn trước mặt vẻ mặt đệ đệ vui, thầm thở dài, mở miệng : "Lục đệ, buổi sáng cùng so chiêu, ta thất thần, phải là cố ý nặng tay, Lục đệ..."

      "Tứ ca cần thêm nữa, ta biết ngươi phải cố ý, nhưng ta bị thương , ngươi đem cây bảo đao năm trước Tần lão tướng quân tặng ngươi đưa cho ta, lần này ta liền so đo với ngươi ." Từ Hạo khẽ hất cằm, có phần rộng lượng đáp ứng.

      Con trai út hiểu chuyện, Thục phi vui mừng gật đầu, hiểu được nơi này thể thiếu công lao Thôi Oản, lặng lẽ cho Thôi Oản ánh mắt khen thưởng.

      Thôi Oản có chút ngại ngùng mà rũ rèm mắt xuống, phát giác bác dời tầm mắt, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tấn, cười trêu ghẹo : "Thế nào, Tứ ca cam lòng bỏ được cái bảo đao kia sao? Tứ ca nếu nỡ, vậy ta cũng biết nên khuyên Lục ca như thế nào, vừa mới Lục ca nhưng là oan uổng..."

      "Oản Oản..." Từ Hạo vội vã cắt ngang nàng.

      Thôi Oản giảo hoạt mà hướng chớp chớp mắt.

      Từ Hạo bất đắc dĩ thở dài, nhận thấy Từ Tấn chậm chạp mở miệng, sắc mặt lại trở nên khó nhìn: "Tứ ca đến cùng có nguyện ý cho hay a?"

      cước nặng như vậy, nhìn phân thượng biểu muội mới đáp ứng cùng Tứ ca hòa hảo .

      Từ Tấn vẫn chịu chuyện.

      Phó Dung nhìn ra dường như buông xuôi, vụng trộm kéo kéo tay áo .

      Từ Tấn hoàn hồn, chống lại ánh mắt đệ đệ bất mãn, kéo kéo khóe miệng: "Ta về phủ rồi sai người đưa qua cho ngươi."

      Đệ đệ đối với cây bảo đao kia thèm dãi lâu, đời trước lúc đệ đệ thành thân đưa sang, đời này bất quá sớm trước 3 năm mà thôi.

      chịu đưa ra, Từ Hạo tâm hoa nộ phóng (vui mừng), oán khí tồn đọng buổi sáng nháy mắt bay hết.

      Có lẽ trong lòng còn có chút khúc mắc, ít nhất ở mặt ngoài, huynh đệ hai người xem như là hòa hảo như lúc ban đầu .

      Mấy trận tuyết lớn đến, năm mới sắp qua.

      Phó Uyển sản kỳ là vào mấy ngày cuối tháng chạp kia. Phó Dung lo lắng thôi, mỗi ngày đều phái nha hoàn qua chờ tin tức. Xong cung yến hoặc yến hội nhà huân quý khác, về đến phủ, việc đầu tiên chính là gọi nha hoàn tới hỏi thăm tin tức tỷ tỷ, quả thực so Kiều thị còn bận tâm hơn. Buổi tối ngủ ngon giấc, gầy ít.

      Từ Tấn đều thấy, cả tháng chạp cũng nháo nàng, chỉ có hai lần là Phó Dung trong lòng băn khoăn, chủ động cho .

      Đêm giao thừa qua, chính là mùng , Phó Uyển bụng vẫn thấy động tĩnh.

      Phó Dung ngồi yên, về nhà mẹ đẻ hai ngày, gần như mỗi ngày đều chạy qua Lương gia bên kia chuyến, nhìn bụng Phó Uyển cầu: "Cháu ngoại mau ra đây , dì chuẩn bị cho ngươi cái phong bao hồng đặc biệt lớn, nếu ra, qua hết mùng năm còn phong bao."

      Lúc ấy Kiều thị, Phó Tuyên đều ở bên cạnh nhìn, bị nàng chọc cho nhịn được phì cười.

      Hình như là vì chứng minh chính mình tham tài, buổi sáng mùng sáu, Phó Uyển phát động.

      Phó Dung nhận được tin tức, lần đầu tiên trang điểm, vội vàng chạy ra ngoài, Từ Tấn bất đắc dĩ thở dài, cầm áo choàng đuổi theo.

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Hy vọng đời này Phó Uyển đc cứu :-(
      heavydizzy thích bài này.

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Mình rất thích truyện của chị Tiếu Giai Nhân. Cám ơn bạn eidtor tiếp tục bộ này. Bạn eidt mượt lắm ạ. Mình sắp đuổi kịp tiến độ của bạn rồi, phải khẩn trương comt ủng hộ tinh thần bạn. Cố lên nhé bạn
      heavydizzyChris_Luu thích bài này.

    4. lan_leo_queen

      lan_leo_queen Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      29
      Tiếu giai nhân có một bộ np @@ hi vọng bộ này ko dính tý np nào
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Từ giờ đến cuối tuần sau ta bận chết, nếu ko có thời gian post bài các nàng thông cảm nhé. Lúc nào hết bận ta bù sau.


      ☆ Chương 133



      "Nùng Nùng đừng sợ, có việc gì."

      Biết Phó Dung sốt ruột, Từ Tấn cố ý phân phó xe phu nhanh, trong tháng giêng mấy ngày hôm trước chính là thời điểm dân chúng tổ chức tiệc tùng. đường phố, người nhiều xe nhiều, dù là vương gia, cũng có khả năng nghênh ngang xông thẳng qua để ngự sử giám quan bắt được nhược điểm, nên chỉ có thể đem Phó Dung ôm vào trong ngực, nắm chặt tay nàng trấn an, "Cát Xuyên trước khi chẩn mạch cho tỷ tỷ nàng, y thuật của nàng còn tin sao?"

      Phó Dung tin Cát Xuyên, nhưng nàng chính là sợ hãi, nghĩ tới đời trước chính mình vội vàng chạy tới Tề phủ nhìn thấy tình cảnh tỷ tỷ mặt có chút máu nằm trong phòng sinh, nước mắt liền rơi xuống. Sợ bị Từ Tấn nhìn thấy, nàng chui vào trong ngực , vừa muốn dán lên, lại sợ nước mắt làm ướt xiêm y, người khác nhìn thấy...

      Từ Tấn thở dài, cướp khăn trong tay nàng, tự tay lau nước mắt cho nàng.

      Đối với cháu trai hay cháu sắp sinhnày, Từ Tấn vốn để ý chút nào, nhưng thấy Phó Dung đợt này ăn ngủ yên, tự đáy lòng hi vọng Phó Uyển thuận lợi sinh ra đứa , triệt để cho Phó Dung an tâm, cũng làm cho bọn họ hai vợ chồng lần nữa khôi phục những ngày đùa giỡn ầm ĩ thoải mái trước đây. Quan trọng nhất là, Phó Uyển bình an sinh con, Phó Dung còn khúc mắc, nàng cũng cần uống canh tránh thai nữa.

      Lương phủ, đám người Kiều thị đến rồi.

      Đoán được hai vợ chồng bọn họ muốn đến, Phó Phẩm Ngôn Phó Thần đều đứng ở tiền viện, được tin cùng nhau tới cửa nghênh đón.

      "Vương gia sao lại tới, đây..."

      "Thời điểm này nhạc phụ, Chính Đường cần chú trọng hư lễ nữa."

      Sau khi xuống xe Từ Tấn trước cắt ngang hai người khách sáo, lại quay người đỡ Phó Dung, động tác thuần thục tự nhiên, vừa nhìn biết ngay là quen làm.

      Phó Phẩm Ngôn Phó Thần thấy, đều thực vui mừng.

      "Phụ thân, tỷ tỷ ta thế nào ?" Ở trước mặt người nhà, Phó Dung càng khách sáo, sau khi xuống xe vội hỏi.

      Phó Phẩm Ngôn bên mời hai người vào trong, bên giải thích: "Tỷ tỷ ngươi mới vào phòng sinh, cách thời điểm sinh còn xa, nương ngươi ở bên kia cùng vào rồi, ngươi nhìn ." Lại hướng Từ Tấn : "Thiếu Cừ lần đầu làm phụ thân, trong lòng bỏ xuống được, cũng ở đó trông giữ, có chỗ thất lễ kính xin vương gia thứ lỗi."

      Từ Tấn gật đầu: "Nên như thế." Nhìn theo Phó Dung dẫn nha hoàn vội vàng hướng hậu viện vào, gã đàn ông như cũng khó mà hỏi thăm Phó Uyển thế nào, ánh mắt ở trong sân quét vòng, tiến vào sảnh đường thuận miệng hỏi: "Quan ca nhi lưu lại ở Hầu phủ ?"

      Phó Thần : ", tiểu tử kia thấy chúng ta đều , cũng khóc muốn theo, tại cùng Lục muội muội ở trong vườn chơi."

      Từ Tấn khen: "Quan ca nhi thông minh, ngày sau nhất định thành người có tài."

      Phó Thần kéo kéo khóe miệng, đứa như vậy có thể nhìn ra cái gì? Cả ngày chỉ biết tự mình ở trong phòng vơ vét của cải, nếu làm quan, phỏng chừng cũng là đại tham quan. Bất quá lời này cũng chỉ để trong lòng nghĩ ngợi lung tung, chắc chắn ra, ngộ nhỡ bởi vì câu đùa của mình mà chậm trễ tiền đồ của đệ đệ, cũng có chỗ khóc .

      Tiểu nha hoàn bưng trà lên, Phó Phẩm Ngôn nhìn sắc mặt Từ Tấn, đề nghị: "Ta phái người đón Quan ca nhi lại đây?"

      Từ Tấn cười : "Nhạc phụ cần phiền toái, để cho ở bên ngoài chơi , miễn cho nghe được động tĩnh lại lo lắng."

      Phó Phẩm Ngôn cùng chút việc nhà.

      Hậu viện trong phòng sinh, Phó Dung vào Phó Uyển ... ăn cơm.

      Phó Dung thế nào cũng ngờ tới tình hình này.

      Nhìn mẫu thân ngồi ở bên cầm bánh đưa tới trước mặt tỷ tỷ, tỷ tỷ bình tĩnh lại có chút ngượng ngùng ăn, giống như có chuyện gì. Phó Dung hoài nghi chính mình có phải là nằm mơ hay , "Nương, phải tỷ tỷ muốn sinh sao?"

      Kiều thị nghiêng đầu nhìn nàng: "Là muốn sinh rồi a, bất quá tại vừa bắt đầu, nhanh buổi trưa chậm buổi tối mới có thể sinh, trong lúc này cũng thể ăn cơm ? Sinh con là việc rất tốn sức, ăn no mới có sức mà sinh." xong lại đút cho Phó Uyển thìa, ngoài miệng hỏi Phó Dung, "Chính ngươi tới đây?"

      Phó Dung ngồi vào chỗ ở bên cạnh nàng, nhìn bụng Phó Uyển phồng phồng : "Vương gia cũng tới, ở tiền viện cùng phụ thân chuyện đâu."

      Kiều thị liền ngẩng đầu nhìn con rể đứng ở bên kia: "Thiếu Cừ qua chào hỏi , lát Uyển Uyển muốn sinh ta phái người gọi ngươi."

      Lương Thông luyến tiếc ra, nhạc phụ nhạc mẫu biết thê tử trong lòng vô cùng sợ hãi, biết nên muốn theo cùng nàng.

      Trượng phu thương mình như thế, Phó Uyển trong lòng ấm áp, nhưng mẫu thân muội muội đều ở trước mặt, Phó Uyển ngượng ngùng, đỏ mặt thúc : "Ngươi nhanh gặp vương gia, vương gia hảo tâm tới đây thăm hỏi, ngươi thân là chủ nhân sao có thể lộ mặt ?"

      Tức phụ lên tiếng, Lương Thông thể , sợ Phó Uyển lo lắng, vô cùng chắc chắn cam đoan : "Vậy nàng chờ, ta rất nhanh liền trở về."

      Phó Uyển buông mi để ý tới .

      Kiều thị nhàng mà cười, đợi Lương Thông gần như là giật lùi ra, nàng đem chén sứ đưa cho nha hoàn, ôn nhu cảm khái : "Vẫn là Uyển Uyển biết chọn người, nhìn Thiếu Cừ đối với ngươi tốt bao nhiêu, thời điểm ta sinh ca ca ngươi cùng ngươi, phụ thân người đều thương ta như vậy."

      Phó Uyển đỏ mặt.

      Trong phòng bầu khí ấm áp, Phó Dung thấy thú vị, giả trang ghét bỏ : "Nguyên lai lúc trước phụ thân đối với nương chưa đủ tốt a? lúc nữa ta tìm hỏi xem lúc ấy làm cái gì mà ở bên nương."

      Kiều thị nàng là thuận miệng chút hay là muốn hỏi , vội vàng : "Ngươi thành thành ngốc , cái gì mà ngươi có thể hỏi? Dám trước mặt phụ thân ngươi cái này, nhìn ta đem miệng của ngươi dán vào."

      Trưởng tử trưởng nữ đều là ở Hầu phủ sinh ra, lúc ấy lão thái thái ở ngoài phòng sinh trông giữ, Phó Phẩm Ngôn nào dám vào bồi nàng? Bất quá nàng biết trượng phu ở bên ngoài, nàng đau đến được còn nghe thấy mắng bà đỡ, tiện mở miệng trấn an nàng, liền dùng phương thức kia cho nàng biết chờ bên ngoài...

      Hồi ức quá khứ hạnh phúc, Kiều thị đầu mày khóe mắt đều là ôn nhu.

      Phó Dung, Phó Uyển hai tỷ muội vụng trộm trao đổi ánh mắt.

      Buổi trưa qua, Phó Uyển mới chân chính đau, Kiều thị đem Lương Thông, Phó Dung đều đuổi ra bên ngoài, cho phép hai người bọn họ ở bên cạnh nhìn. Vì thế Từ Tấn theo phụ tử Phó Phẩm Ngôn chạy tới thấy Lương Thông ở dưới mái hiên tới tới lui lui, lát phá cửa hồi đấm tường. Phó Dung đứng ở dưới cầu thang, khăn trong tay muốn vặn thành dây thừng.

      Từ Tấn hướng thê tử tới.

      Phó Phẩm Ngôn, Phó Thần thức thời mà đứng xa chút.

      "Cơm trưa ăn sao?" Từ Tấn dừng ở phía trước Phó Dung, lặng lẽ nắm lấy tay nàng.

      Phó Dung trong lòng vội vã, phải làm chút gì đó mới có thể miễn cưỡng đứng vững, mà phải giống Lương Thông thất thố như vậy. Từ Tấn duỗi tay tới, nàng liền ấn đầu ngón tay quên nôn nóng, "Nào có tâm tư ăn a, vương gia sao lại đến bên này?"

      "Sợ nàng gấp quá ngất , lại đây trông chừng chút." Từ Tấn cười trêu ghẹo.

      Phó Dung chút cũng cười nổi, nghe bên trong từng tiếng bà đỡ động viên thúc giục, nàng có chút thẹn thùng, khuyên Từ Tấn: "Vương gia vẫn nên tiền viện đợi tin tức ." Nữ nhân sinh con, nam nhân nên tránh chút.

      Từ Tấn động, nhìn Lương Thông bên kia lại lại nôn nóng, cúi đầu với Phó Dung: " cần, sớm muộn gì ta cũng có ngày này, trước làm quen chút, tương lai nàng sinh, ta còn có thể khí định thần nhàn."

      mắt mang chờ mong, Phó Dung hiểu được là có ý gì, lúc này lại vô tâm lo nghĩ, lòng khẩn cầu Bồ Tát phù hộ tỷ tỷ mẫu tử bình an.

      Trời chiều ngả về Tây, bên trong rốt cuộc truyền đến vang dội tiếng trẻ con khóc nỉ non.

      Phó Dung hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã vào người Từ Tấn.

      Phó Uyển sinh nữ nhi.

      Phòng sinh thu thập sạch rồi, Phó Dung, Phó Tuyên, Quan ca nhi đều có thể vào, ào ào đến gần bên người Phó Uyển nhìn cháu ngoại nữ.

      Phó Uyển tinh thần còn tốt, nằm ở giường nhu hòa mà cười, bất quá tiểu nữ oa ngủ rồi, Phó Dung tỷ đệ ba người đều buông thanh.

      "Nàng chính là cháu ngoại nữ a?" Quan ca nhi ngồi đùi Phó Dung, đôi con mắt đen dường như ngay cả chớp cũng chớp mà nhìn chằm chằm vào tiểu nữ oa trong tã lót, " đẹp như Nhị tỷ tỷ, cũng trắng như Nhị tỷ tỷ, chút cũng giống."

      "Ai giống?" Kiều thị cúi đầu nhìn bé , tự đáy lòng khen : "Cùng Nhị tỷ tỷ ngươi vừa sinh ra lúc ấy giống nhau như đúc." Chính là màu da ít nhiều giống Lương Thông, có chút đen, nhưng khẳng định đen như Lương Thông, ngày sau lớn lên, phỏng chừng so với Lương Ánh Phương còn có thể trắng hơn chút, là đại mĩ nhân như thường.

      Phó Dung cũng với đệ đệ: "Nàng tại còn a, trưởng thành dễ nhìn."

      Năm trước nàng trước sau từng thấy nữ nhi của Khang vương phi và nhi tử của đại đường tỷ. Phó Dung cảm thấy trẻ con vừa sinh ra đều nhăn nhúm chẳng mấy dễ coi, nhưng vì thiên vị người trong nhà, Phó Dung nhìn nhi tử Phó Ninh so với nữ nhi Khang vương phi thuận mắt hơn. Bây giờ nhìn tới thân ngoại sanh nữ (cháu ruột) chờ mong lâu, chẳng để ý tiểu nha đầu đen chút, nàng cũng thích từ trong tư tưởng rồi.

      Cao hứng nhất là tỷ tỷ yên lành, cháu ngoại nữ cũng bình an.

      "Nhạc mẫu, các ngươi nhìn đủ chưa? Nên đến lượt ta ?"

      Các nàng vài người nhìn đến náo nhiệt, bên ngoài Lương Thông chờ nửa ngày rốt cuộc nhịn nổi, đáng thương tội nghiệp mà thúc giục. Tức phụ sinh con, thời điểm sinh cho phép vào cùng, sinh xong rồi còn cho vào đầu tiên, muốn nhìn kĩ trưởng nữ nhi trông thế nào a, còn có tức phụ vất vả hơn nửa ngày, vẫn thể kêu than đâu.

      Phó Uyển lại đỏ mặt, đáng tiếc có sức lực chuyện.

      Con rể hiền hậu thành , tâm ý đối với nữ nhi chỉ là chưa viết ở mặt, Kiều thị hề lo lắng Lương Thông ghét bỏ nữ nhi thể sinh nhi tử cho , ôn nhu dặn dò Phó Uyển vài câu, nàng mau chóng dẫn Quan ca nhi kêu Phó Dung Phó Tuyên hai tỷ muội ra ngoài, đem hai mẹ con bên trong nhường cho con rể thân cận.

      "Uyển Uyển, tại còn đau ?" Đóng cửa lại, Lương Thông sải bước chạy tới trước giường, chờ thê tử chuyện, nâng khuôn mặt nàng lên hôn vài cái, "Lần sau lại sinh đứa , gọi nhạc phụ nhạc mẫu tới, ta ở trong phòng bồi nàng."

      Phó Uyển nhắm mắt cho hôn, nghe ngốc, chờ rốt cuộc hôn đủ rồi, lúc này mới mở mắt ra, nhìn nam nhân của mình cười: "Mau xem nữ nhi chúng ta , Quan ca nhi bộ dạng nàng giống ta."

      Lương Thông nghe thế, vội vàng cúi đầu, nhìn tiểu nữ oa trong tã lót, xấu hổ cười: "Đều tại ta đen, liên lụy nữ nhi chúng ta cũng đen theo." là nam nhân, để ý đen hay , tiểu nương thích đẹp, đều hi vọng chính mình trắng trẻo sạch xinh đẹp. chỉ lần nghe muội muội oán giận nàng đủ trắng.

      Phó Uyển thích nghe như vậy, nhìn nữ nhi : "Đen chút làm sao, Ánh Phương cũng rất dễ nhìn a."

      Lương Thông lập tức phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, ai dám ghét bỏ nữ nhi ta đen, ta đem trói ở trong viện phơi nắng mấy tháng."

      Phó Uyển bật cười, nhàng thở dài: " biết tổ phụ, phụ thân nghe là nữ nhi, có thể mất hứng hay ."

      Lương Thông cười ha ha, sợ kinh động nữ nhi rất nhanh lại ngừng lại, giọng cùng thê tử chuyện: " với nàng bao nhiêu lần, nhà chúng ta nương ít, nàng sinh thêm mấy nữ nhi bọn họ mới cao hứng, nhìn Ánh Phương ở nhà được sủng cỡ nào? Cùng nàng ấy so sánh, mấy người đường huynh đệ chúng ta quả thực là như được nhặt về."

      Đây cũng là lời , nhìn trượng phu bên cạnh vẻ mặt vui mừng, Phó Uyển lại may mắn ngày đó ở thuyền, nàng đẩy người nam nhân này ra.

      ~

      Nhà gặp việc vui, buổi tối mọi người ở Lương phủ dùng xong cơm mới từng người hồi phủ.

      Như tảng đá lớn đè ở trong lòng rốt cuộc được dời , Phó Dung lười biếng mà tựa vào trong ngực Từ Tấn, an tâm lại mệt mỏi, trong xe ngựa nhàng xóc nảy dần dần nhắm hai mắt lại.

      biết ngủ bao lâu, bị người hôn tỉnh.

      Phó Dung bị ôm chặt, ghét bỏ mà đẩy nam nhân người, nghĩ chẳng những , còn nâng eo nàng lên tiến thêm bước.

      Bá đạo này tới quá đột ngột, Phó Dung nhất thời thanh tỉnh, bắt lấy bả vai cầu , "Chậm chút..."

      Từ Tấn sớm quen thuộc thân thể Phó Dung, biết trong lòng nàng thời điểm cam tâm tình nguyện rất nhanh có thể chuẩn bị sẵn sàng, bởi vậy chỉ là đánh thức nàng trước, có vội vã tiếp tục. Chăm chú nhìn nàng con ngươi mĩ lệ dần dần tụ hơi nước, lẩm bẩm hỏi: "Nùng Nùng, tại còn sợ sinh con sao?"

      Phó Dung muốn toàn tâm ứng phó , nhưng bên kia ngừng, nhàng dịu dàng cướp nửa tâm thần của nàng, " sợ, chỉ là ta..."

      " sợ, vậy sinh con cho ta."

      Nghe nàng dường như nguyện ý, Từ Tấn vọt tới trước trực tiếp làm cho nàng mất tiếng, làm cho nàng ra lời hoàn chỉnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :