1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      24



      Cả Nghê Gia lẫn Việt Trạch đều đáp lại câu trêu đùa của Tần Cảnh. Giờ phút này càng lại càng lắm chuyện.

      Mạc Doãn Nhi khác, mắt ả lóe lên, cất lời khen: “Nghê Gia, chiếc váy cậu mặc hôm nay đẹp , Việt Trạch đúng là có ánh mắt tinh tường”.

      Nghê Gia liền cảm nhận được ánh mắt thù hằn của Ninh Cẩm Nguyệt bên phải.

      Mạc Doãn Nhi đúng là cao thủ rước thù hận hộ người khác!

      Việt Trạnh vẫn như nghe thấy, trước sau như trưng mặt lạnh. Còn Nghê Gia quay thẳng sang hỏi Tần Cảnh: “Chúng ta chơi trò gì thế?”.

      hay Thách!” Tần Cảnh đặt cái khay vào giữa bàn, rồi đặt chai xì dầu pha wasabi lên cái khay bóng loáng kia.

      Quy tắc rất đơn giản, cái chai chỉ vào ai, người đó chọn hoặc thử thách, nếu dối hay làm được thử thách phải ăn hết số xì dầu và wasabi trong chai.

      Tần Cảnh nhường Nghê Gia chơi trước, nhưng chưa nghĩ ra câu hỏi gì, bảo để cho người khác chơi trước làm mẫu, kết quả, Mạc Doãn Nhi nhấc tay quay luôn chai xì dầu.

      Sau khi dừng lại, cái chai chỉ vào Ninh Cẩm Hạo.

      Ninh Cẩm Hạo mặt lạnh như tiền:

      “Thách!”.

      Nghê Gia thừa hiểu, chơi trò này, có lẽ những người ở đây đều chọn thử thách, bởi họ đều biết tỏng, có thử thách thế nào cũng xấu hổ. Còn chuyện bí mật trái lại, ai ai cũng liều chết giữ kín, bằng nhất định bị hỏi ngay vào những thứ quan trọng.

      Mạc Doãn Nhi cười khanh khách, giọng điệu rất dịu dàng: “ Cẩm Hạo, hay là ôm Nghê Gia, tặng ấy nụ hôn may mắn !”.

      Nghê Gia căng thẳng, lại hiếu kỳ, thế này có gì là thử thách? Nhưng ngẫm lại, với tính cách lạnh lùng xa cách của Ninh Cẩm Hạo, ôm hôn người lần đầu tiên gặp mặt chẳng phải thách thức là gì?

      Ngay trong tình huống này, Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên tỏ vẻ cười nỗi đau của người khác. Tần Cảnh khẽ nhíu mày, còn Việt Trạch gõ gõ ngón tay lên ly thủy tinh, ánh mắt tối tăm.

      Nghê Gia chợt hiểu ra, trước kia khi bọn họ chơi trò này, nếu gặp phải tình huống tương tự, phản ứng của Ninh Cẩm Hạo tất nhiên là ăn luôn chai xì dầu pha wasabi.

      Đây là mục đích của Mạc Doãn Nhi, nhìn có vẻ lấy Nghê Gia làm nhân vật chính, kì thực là muốn hạ nhục .

      Còn Ninh Cẩm Hạo, ánh mặt chợt lạnh , chụp lấy chai xì dầu lẫn ít wasabi xanh chính giữa bàn, trầm mặc.

      Mạc Doãn Nhi cười đến ngọt ngào, chờ xem kịch hay.

      Nghê Gia ý tứ sâu xa liếc nhìn ả, mặt cũng lạnh , giây lát sau mỉm cười:

      Ninh Cẩm Hạo, tôi thích những thứ vô nghĩa, nụ hôn may mắn lại dùng để chơi bời giống như lãng phí ý may mắn của nó vậy. Thế nên...”, thoải mái vui vẻ nhún vai, xấu xa trêu, “ biết, có thích ăn xì dầu ?”.

      Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Nguyệt đều ngờ rằng Nghê Gia lại phản ứng như vậy, hết sức kinh ngạc và thất vọng.

      Ninh Cẩm Hạo đưa mắt nhìn , bình tĩnh đáp: “Tôi cùng quan điểm với . Thế nên…”, đột ngột đứng dậy, đến chỗ Nghê Gia. Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, cúi người xuống ôm lấy Nghê Gia từ phía sau, đôi môi lành lạnh của chạm khẽ cái lên đôi má hây hây của , “ Nghê Gia, tôi lòng mong gặp may mắn”.

      Nghê Gia ngẩn ngơ mất lúc lâu, trong tim dâng lên cảm xúc ấm áp, dùng ánh mắt biết ơn nhìn lướt qua Ninh Cẩm Hạo trước sau vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh như băng ngồi về chỗ cũ.

      Nhưng, cảm động ban nãy đủ lắm rồi.

      Mạc Doãn Nhi cười thiếu nhiệt tình, gì cả.

      Ninh Cẩm Nguyệt bên cạnh cười máy móc, quay chai xì dầu. Cái chai dừng lại chỉ thẳng vào Nghê Gia.

      Nghê Gia ngây ra, nghĩ ngợi lát, nếu chọn thách thức biết ta giày vò kiểu nào, nhưng nếu chọn ngược lại, bởi quen biết, ta chẳng hỏi được gì.

      !”

      Ninh Cẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn , khác với trước kia, lần này, ta cười đến ngây thơ: “Nghê Gia, nhớ phải đấy nhé!”.

      Nghê Gia gật đầu.

      Ninh Cẩm Nguyệt: “Ai trải qua đêm đầu tiên cùng ?”.

      Thù hận Mạc Doãn Nhi kéo hộ thành công rồi.

      Nghê Gia rất thảnh thơi, thoải mái cười: “Chuyện tương lai, ai mà biết được?”.

      Ninh Cẩm Nguyệt ra chiều thể tin được, : “Nghê Gia, được dối đâu, nếu phải uống xì dầu”.

      Đồng tử Nghê Gia co lại, bên ngoài vẫn cười như gió thoảng mây bay, giống như đùa, giọng điệu rất ung dung tự nhiên:

      chưa từng ngủ với tôi, sao biết tôi dối? Hơn nữa, tôi , sao lại soi mói kỹ đến thế? phải phải lòng tôi đấy chứ? Nhưng tôi chỉ thích Tần Cảnh thôi!”. xong liền dựa luôn vào người Tần Cảnh.

      Tần Cảnh bật cười, đẩy cái.

      Ninh Cẩm Nguyệt còn muốn hỏi dồn, nhưng Doãn Thiên Dã đấu võ mồm với Nghê Gia về chuyện Tần Cảnh rồi, ta cũng tiện nữa, chỉ thầm nhủ, hãy đợi đấy.

      Tiếp theo là Việt Trạch, rất kỳ lạ là, cái chai lại chỉ vào Nghê Gia.

      Vẫn thế, “!”.

      Nhưng Việt Trạch có hứng thú gì, thản nhiên : “ quen, có gì để hỏi”, biết là có mục đích gì, “Thôi nợ vậy”.

      Giờ Ninh Cẩm Nguyệt mới có cảm giác hưng phấn, Việt Trạch quen ta rồi, hừ!
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      25



      Nghê Gia ngẩn ra, Mạc Doãn Nhi bắt đầu tính kế từ khi nào? ả cũng muốn đoạt lấy Vận tải Hoa thị, thậm chí còn thông đồng với Ninh Cẩm Niên rồi!

      Nhưng sao Mạc Doãn Nhi lại biết tính toán của bà nội? Ai cho ả biết? Trương Lan?

      Bà nội trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của ả mà chỉ câu vô thưởng vô phạt: “Mạc Doãn Nhi, ngờ còn có cả dã tâm này”.

      “Chẳng phải bà nội thích người có dã tâm sao?” Mạc Doãn Nhi mỉm cười.

      “Hẳn bà biết Ninh Cẩm Niên có năng lực ra sao. Đương nhiên…”, Mạc Doãn Nhi hết sức tự tin, “Con càng có năng lực thâu tóm đàn ông. Nếu giao quyền kinh doanh của Hoa thị cho Ninh Cẩm Niên, chúng con nhất định quản lý Hoa thị tốt. Còn Nghê Gia, Nghê Lạc và mẹ, cổ đông lớn nắm giữ cổ phần công ty vẫn là họ, ngồi mát ăn bát vàng, chẳng phải tốt quá còn gì? Hi vọng cả đời bà là trao quyền kinh doanh Hoa thị vào tay dòng tộc có năng lực thực để quản lý. Nhưng giờ Nghê Gia có năng lực đó. Nếu bà nội muốn sang tay vì tương lai tập đoàn, sao lại chuyển giao cho đứa cháu được nuôi nấng ở nhà họ Nghê suốt mười tám năm chứ?”.

      Tài ăn của Mạc Doãn Nhi đúng là giỏi đến bất ngờ.

      Nghê Gia sững người.

      ngờ Mạc Doãn Nhi có cùng ý định với , muốn dùng thân phận cháu họ Nghê để tranh đoạt quyền kinh doanh, rốt cuộc là ả muốn hay sau lưng có kẻ nào đó giúp ả?

      Song bất kể ra sao, đối thủ này mạnh hơn nghĩ nhiều.

      Bà nội vẫn im lặng. Sau hồi yên tĩnh, Mạc Doãn Nhi khẽ bật cười: “Giờ bà nội chưa đồng ý là vì trông cậy vào nhà họ Việt chứ gì? Nhưng...”, giọng ả toát ra vẻ khinh miệt, “Bà cảm thấy Nghê Gia có năng lực đó sao? Loại tiểu thư giả vừa mới ra ràng như ta, cụ Việt thích? Hay Việt Trạch thích?”.

      Nghê Gia đứng dưới ánh đèn lờ mờ. Bước đường tương lai còn khó khăn hơn là tưởng tượng nhiều.

      “Chưa kể con nghe , bậc trưởng bối nhà họ Việt hình như nhắm sẵn tiểu thư nhà họ Ninh rồi. Với học thức và tầm nhìn của Nghê Gia, thực rất khó để tìm được người tử tế trong giới này. Loại con như ta, tuyệt nhiên thể quản lý Hoa thị được, Nghê Lạc cũng vậy. Bà nội còn lòng tin ?”

      Nghê Gia đứng ngoài cửa dựa người vào tường, khẽ ngẩng đầu lên, than thầm, Mạc Doãn Nhi giỏi , ả câu nào đều đánh trúng chỗ hiểm, chạm đến điều bà nội lo lắng nhất.

      Nghê Gia cố hít hơi sâu, sau khi buổi tiệc này kết thúc, nhất định phải chuyện đàng hoàng với Nghê Lạc và bà nội. cũng phải cố gắng hơn nữa, ra sức khiến bà tin , tin Nghê Lạc.

      Vừa mới cổ vũ mình xong chợt nghe bà nội mệt mỏi : “Tôi mệt rồi, ra ngoài ”.

      Nghê Gia vội vàng náu vào hành lang bên cạnh, chạy mạch đến phòng vệ sinh cuối dãy, đẩy cửa vào.

      Đúng lúc này, cửa lại bị người đẩy ra, Nghê Gia bất ngờ, liền lao nhào đến theo quán tính.

      Người đó vừa mở cửa vừa tắt đèn, Nghê Gia chỉ thấy trước mặt đột nhiên tối om, trẹo chân cái, cả người mất trọng tâm, ngã nhào vào lòng người đó.

      Người đó cũng bất ngờ, luống cuống đỡ lấy , nào ngờ lại kéo theo bản năng. Để tránh tình trạng ngã sấp xuống cùng , ta bất thình lình nghiêng người về phía trước, tay kia ấn vào tường.

      Phải mất lúc, Nghê Gia khó khăn lắm mới đứng vững được, hoang mang ngẩng đầu lên, thấy ngay khuôn mặt tuấn tú của Việt Trạch.

      Trong cảnh tranh tối tranh sáng nhập nhoạng, đôi mắt trong cách khác thường, đượm chút kinh ngạc, nhưng hoàn toàn hoảng loạn.

      Hai tay vẫn đặt lên eo , lòng bàn tay còn man mát. Hai người chỉ cách nhau khoảng bằng nắm tay, đủ gần để làm con tim nhau loạn nhịp.

      hơi thở mờ ám mà nguy hiểm bao phủ lấy màn đêm mơ màng êm ả.

      “Việt Trạch thích ta?” Giọng xách mé của Mạc Doãn Nhi lại vang lên.

      Nghê Gia hơi cứng người lại, suy nghĩ điên cuồng lên trong đầu, bỗng rất muốn có được người đàn ông này, nhưng phải vì tình , mà đơn giản chỉ vì, mang họ Việt.

      Nhưng ngay khi do dự liệu có nên lao đến cắn cái Việt Trạch buông ra, lùi về phía sau bước, thành công trong việc tạo khoảng cách an toàn.

      Nghê Gia tỉnh táo lại, tức khinh bỉ ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu kia, đúng là ý nghĩ đáng xấu hổ.

      Việt Trạch thấy sắc mặt ổn lắm, bỗng nhiên bất ngờ câu: “Nghê Gia, hôm nay em đẹp lắm!”.

      Nghê Gia sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

      Cùng câu, đêm nay được nghe những bốn lần.

      Việt Trạch nhìn , thần sắc hững hờ: “Sao lại vội vội vàng vàng thế?”.

      Nghê Gia cười nhạt, cúi đầu, hơi mất tự nhiên, kiếm đại lý do: “Chỉ là lát nữa phải nhảy mở màn, tôi hơi căng thẳng”.

      Nhưng lại tưởng .

      thấy cúi đầu im lặng, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên. Lát sau, lại tiến lên bước, nắm lấy bàn tay mềm mại thon thả của . Nghê Gia ngẩn người, ngẩng lên, kéo cái, Nghê Gia liền xô về phía .
      Chris_Luu, bornthisway011091, Trâu2 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc tim bay vọt đến cổ họng, tay kia đặt vào eo , Nghê Gia cuống cả lên, tim lại đập thình thịch.

      Tư thế này…

      Nghê Gia chậm chạp ngước mặt lên, trong bóng tối, ánh mắt càng sâu hơn, cười như có như : “Thế luyện tập chút”.

      Giờ Nghê Gia mới đặt bàn tay chưa bị nắm lên vai , chuyển bước theo .

      Trong ánh sáng nửa tỏ nửa mờ, nhạc, chỉ có tiếng bước nhảy hài hòa đồng nhất của hai người.

      Đáy lòng Nghê Gia bình lặng như cánh bèo trôi theo dòng nước. di chuyển theo , như cánh bướm đuổi theo nắng trời, như thuyền dập dềnh sóng nước, tất cả đều thuận theo tự nhiên, tựa như có thần giao cách cảm.

      Như thể có bài ca vang lên trong bóng đêm, nhịp điệu đẹp đẽ khẽ xuyên qua khí, chạm thẳng vào tim.

      Đến khi điệu nhảy dừng lại, Việt Trạch hỏi: “Còn căng thẳng ?”.

      Nghê Gia hít hơi sâu, lắc đầu.

      Mười phút sau, sàn nhảy giữa bãi cỏ, tất cả mọi người được chứng kiến màn khiêu vũ nhàng giữa hoàng tử và công chúa.

      Trong điệu Waltz êm ái, bước nhảy của cả hai khi chậm rãi du dương, khi uyển chuyển lãng mạn. Ai nấy xôn xao tán thưởng, đẹp đôi đấy, bất kể dung mạo hay phong thái, còn gì để chê trách.

      Chàng trai mặc vest tối màu, nét thanh cao nơi vầng trán, cao quý như chàng hoàng tử. Còn trong lòng xõa tung suối tóc, chiếc váy trắng phất phơ trong gió như nàng công chúa tao nhã nhất xinh đẹp nhất.

      Chiếc váy dài mềm mại tung bay trong gió khuya, chân váy gọn gàng chợt như biến thành tầng tầng lớp lớp, tựa làn sương mờ ảo trong giấc mộng đêm hè, tựa loài hoa đẹp đẽ vươn mình bung cánh.

      Còn Nghê Gia, nằm giữa đài hoa đó.

      Chiếc váy lụa vờn bay như thể cũng có linh khí, khẽ nhảy múa theo bước chân nhàng của hai người.

      Những ánh mắt ước ao, hoặc chúc phúc, hoặc ghen tị, hoặc oán hận của người xem, Nghê Gia đều thấy. Giờ khắc này, trong mắt chỉ có khuôn mặt thâm sâu của Việt Trạch.

      , tự do xoay tròn trong điệu nhảy.

      nhìn , gương mặt trắng ngần là nét cười tươi tắn, từ khóe miệng đến đáy mắt, vui sướng nghĩ:

      Đêm nay, rồi tốt đẹp thôi.

      biết nhảy bảo lâu, vui đến quên cả thời gian. Mãi cho đến khi có người trong đám đông bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín…”.

      Thời gian lần nữa bị gợi lên, đáy lòng Nghê Gia bị cảm giác kích động bao trùm toàn bộ, cười rất tươi: “Việt Trạch?”.

      Đây là lần đầu tiên gọi tên , phải là “ Việt” khuôn phép, cũng phải là “ Việt Trạch” bỡn cợt.

      Bước nhảy của họ chậm rãi dừng lại.

      Nhưng, buông tay ra. cảm thấy tâm tư mình hơi hỗn loạn: “Ừm?”.

      Tiếng người dần dần to hơn: “Tám, bảy…”.

      Giữa màn đêm, đôi mắt Nghê Gia sáng lấp lánh như những vì tinh tú vòm , hân hoan như đứa bé: “Cảm ơn , Việt Trạch”.

      trả lời, chỉ nhìn khuôn mặt trắng ngần của , gió đêm nghịch ngợm làm rối những sợi tóc mai của , lướt qua gò má phơn phớt hồng, đẹp đến mức làm con tim run lên.

      Tiếng người hô càng lúc càng hơn: “Sáu, năm…”.

      bỗng nhớ ra môt tập tục, khi mọi người đếm ngược đón năm mới, vào thời khắc năm mới đến, hôn người bên cạnh mình.

      “Bốn, ba…”.

      nghĩ, có lẽ vì bóng tối phá quấy, đây là lần đầu tiên trong đời có cảm giác thể khống chế nổi.

      thầm gượng cười, yên lành sao lại nghĩ đến cái tập tục năm mới này làm gì chứ?

      Tiếng đếm ngược và bóng đêm chính là thứ làm người ta mất khống chế, nhưng, chưa bao giờ mất tự chủ cả.

      Tiếng hô rất ồn ã: “Hai…”.

      Nhưng đột nhiên.

      Tất cả nín bặt.

      Số “” cuối cùng bao giờ đến nữa.

      Việt Trạch kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn ra sau lưng Nghê Gia, nét dịu dàng trong mắt lập tức được thay thế bằng khiếp sợ sâu sắc.

      Nghê Gia hiểu gì cả, nhìn lại, trong bóng đêm, chiếc váy trắng của như bóng ma điên cuồng chờn vờn.

      Hơi lạnh thổi qua, lòng trùng xuống.

      màn hình LED là bức hình khỏa thân trần trụi, chỉ liếc mắt cái biết là ảnh ở bữa tiệc thác loạn kia.

      Tuy Nghê Gia biết hôm đó có gì xảy ra, nhưng…

      Bức ảnh bị làm mờ, trái lại càng khiến người khác cảm thấy xảy ra đủ mọi chuyện rồi.

      Trời ơi, vì sao lại để cơn ác mộng này diễn ra lần nữa?

      Giờ phút này, tuổi đôi mươi của lại bị phá hỏng.


      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      26



      Nghê Gia ngồi ghế thẫn thờ nhìn sân bãi bữa tiệc trống ngoài cửa sổ. Ánh đèn sáng trưng giữa nền cỏ càng tôn thêm vẻ tĩnh mịch của đêm đen.

      trường ồn ã cách đây lâu giờ vườn nhà trống, bàn ghế chén đũa lộn xộn, hết sức trống trải.

      đột nhiên nhớ lại khi đó. Tấm ảnh màn hình LED rất mờ, nhưng con người ai cũng có khả năng tưởng tượng, tất cả đều rất kinh ngạc.

      Chỉ riêng Việt Trạch, đôi mắt vẫn mềm mại như thế, tiến lên bước, hình như muốn kéo tay , định với điều gì đó, nhưng lại có người chạy đến, cầm chiếc điện thoại đổ chuông liên tục: “Điện thoại của cụ ạ”.

      phớt lờ, vẫn muốn đến gần Nghê Gia, người nọ giục càng riết hơn: “Điện thoại của cụ, việc gấp”.

      Việt Trạch nhìn chiếc di động sáng lóe, lại nhìn Nghê Gia mình ngây ra, : “Nghê Gia, em chờ tôi lát”.

      Nhưng, còn chờ gì đây?

      Phòng khách bên cạnh vọng tới tiếng gào của Nghê Lạc “Tống Nghiên Nhi, chị muốn chết à?”.

      Tống Nghiên Nhi khóc lóc sụt sùi từ nửa tiếng trước: “ phải chị, thực phải chị, chị cũng biết ai đổi ảnh trong USB của chị, chị vốn định mang đến cho Gia Gia ngạc nghiên. phải chị mà”.

      Nghê Gia sầm mặt: “Đóng cửa vào”.

      Từ Hiền đứng dậy đóng cửa, thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

      Nghê Gia nhìn lướt tấm ảnh máy tính, bấm mạnh móng tay vào lưng ghế, mặt tái nhợt, vừa nhìn biết ai làm.

      Kẻ lừa Thượng Hải là Mạc Doãn Nhi, nhưng lần này, có lẽ là Ninh Cẩm Niên cũng có phần.

      Nghê Gia nhìn chằm chằm màn hình, giọng nhạt thếch: “Người trong ảnh này phải tôi”.

      Từ Hiền thoáng ngớ người, rồi chợt hiểu ra. , dù biết tình hình từ trước, dù tấm ảnh này xuất giữa buổi tiệc sinh nhật để thu hút chú ý của mọi người, ta cũng cho rằng người trong ảnh là Nghê Gia.

      Bởi buổi triển lãm cấm các trang thiết bị điện tử, nên độ phân giải của ảnh rất thấp, nếu phải ảnh được chiếu ngay vào buổi tiệc, tuyệt nhiên chẳng ai cho rằng đó là Nghê Gia. Song đối thủ lại biết lợi dụng trí tưởng tượng và tâm lý hiếu kì của mọi người.

      Nếu có kịp thời gỡ bỏ hiểu lầm, thanh danh của trong giới này bị hủy sạch mất! Người của xã hội thượng lưu rất khắc nghiệt, hay đay nghiến sai lầm của kẻ khác, và lại càng dễ dàng quên tai tiếng của kẻ khác.

      “Bóng người mờ mờ này phải tôi. Vào giờ này trong ảnh, tôi quay về Bắc Kinh rồi”.

      chắc như đinh đóng cột.

      Gặp phải tình huống này, điều có thể làm chỉ là phủ nhận.

      thể thừa nhận sai lầm rồi xin lỗi thông cảm. Người khác chỉ túm chặt lấy lời thừa nhận của , từ nay trở châm chọc suốt đời.

      Nếu thông cảm dễ dàng như thế độc ác của con người từ đâu mà ra?

      Từ Hiền gật đầu: “Tôi hiểu rồi, chúng ta xử lý tấm ảnh này. Nếu có ai chỉ ra người đó là tiểu thư nhà họ Nghê, chúng ta gửi thư cho luật sư”.

      “Ý tôi cũng vậy. làm việc tôi rất yên tâm.”

      Từ Hiền rồi, Nghê Gia lặng lẽ nghĩ, hôm đó về Bắc Kinh rất sớm, nếu có nhân chứng thân quen nào tốt biết mấy.

      mải suy nghĩ điện thoại reo lên, là tin nhắn của Tần Cảnh: “Nghê Gia, thời gian góc dưới tấm ảnh là tám giờ tối ngày mùng tháng tư, lúc đó, em với chị xem bản biên tập của gian bí mật

      Nghê Gia sững sờ, lòng vừa ấm áp vừa xót xa, nhắn lại tiếng cảm ơn.

      Họ Doãn là danh gia vọng tộc, danh tiếng của Tần Cảnh trong giới cũng rất tốt. Nếu có chị làm chứng, lại có thêm “tấm ảnh giả” kia, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết xong xuôi.

      Điều khó giải thích nhất tại là Mạc Doãn Nhi, ả bắt tay với Ninh Cẩm Niên rồi. Mục tiêu của chúng chỉ là , mà còn là nhà họ Nghê. Việc lần này đúng là trong cái rủi có cái may, thấy được Nghê Lạc muốn bảo vệ . Giờ chỉ còn bà nội. Điều bà coi trọng nhất là danh dự của dòng họ, nhất định bà tức giận vô cùng.

      Nghê Gia vào phòng bà nội, lúc đóng cửa nhìn thấy Nghê Lạc, vẻ mặt lo lắng.

      xoay người lại, mặt bà nội phủ đầy mây đen, ánh mắt sắc như dao lướt qua người Nghê Gia, nhẫn nhịn rất lâu, nhưng càng nhịn sắc mặt càng xanh mét, môi run lên: “Uổng công tôi nhìn bằng con mắt khác, ngờ khác gì Nghê Lạc, vẫn là đứa hư thân mất nết!”.

      Nghê Gia chấn động, tuy chuẩn bị tâm lý, biết bà nội chỉ giận quá nên mắng, song vẫn thấy đau đớn.

      Mặt Nghê Gia cứng đờ, cúi đầu : “Bà nội, cháu nghĩ ra cách rồi, có sóng gió gì quá lớn, cháu và Từ Hiền lo liệu…”.

      “Giờ cái tôi quan tâm là danh tiếng sao?” Bà ngắt lời , lạnh lùng : “Là ! có dám trước mặt tôi, người trong ảnh phải ?”.

      Nghê Gia mặt biểu cảm, nín thinh.

      “Nghê Gia ơi Nghê Gia, làm tôi rất thất vọng!”. Hôm nay Nghê Gia đánh mất thể diện, bà nội có chút giận kiểu gì cũng hết, bàn tay run run, chỉ vào Nghê Gia, cuối cùng chỉ mệt nhọc thở dài.
      Chris_Luu, bornthisway011091B.Cat thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bà xưa nay chưa từng để danh dự nhà họ Nghê Gia lem nửa vết bẩn. Ngờ đâu cháu bà lại bôi gio trát trấu vào mặt nhà họ Nghê như thế, sao bà có thể tức cho được?

      Nghê Gia cũng biết bà rất trọng sĩ diện, nên vừa cố gắng nghe hết những lời tức giận của bà, vừa làm tâm trạng mình bình ổn lại, bình tĩnh : “Bà nội, việc quan trọng nhất giờ là hạn chế tối đa ảnh hưởng tiêu cực. Giờ có người chứng minh người trong bước ảnh đó phải là cháu. Còn nữa, cháu nghĩ việc này là do Mạc Doãn Nhi làm”.

      “Nghê Gia, chị gì trước mặt bà thế?” Trương Lan nãy giờ vẫn nghe trộm bên ngoài, thấy Nghê Gia hất nước bẩn lên người Mạc Doãn Nhi, nhịn được nữa lao đến:

      “Chị làm chuyện mất mặt này rồi mà còn dám đẩy trách nhiệm cho người khác à? Chị học cái thói này ở đâu ra? Tôi thấy loại vô giáo dục như chị xứng đáng ở cái nhà này!”.

      Vấn đề giáo dục luẩn quẩn quanh suốt mười năm trời kiếp trước lại quay lại!

      xứng đáng ở lại cái nhà này?

      Đủ lắm rồi! chịu đựng đủ lắm rồi!

      Tất cả mọi người đều vô giáo dục, là kẻ nên tồn tại đời này. Nhưng, đời này, người có tư cách những lời này nhất chính là mẹ ruột của .

      Nghê Gia ngước mắt, lặng lẽ nhìn Trương Lan, sau phút giây im lặng tẻ ngắt, nở nụ cười:

      “Từ đến lớn, nền giáo dục con nhận được vốn là thứ hạ lưu, mẹ mong đợi gì vào việc con làm con ngoan đây? À, Mạc Doãn Nhi lớn lên bên cạnh mẹ cũng có gì tốt đẹp đâu! Con Thượng Hải chính là vì nó lừa đấy!”

      Bà nội bất ngờ ngây người.

      Trương Lan tức thét chói tai: “Chị còn dám láo!”.

      Nghê Gia thấy sống mũi cay cay, run rẩy bật cười: “ theo Mạc Mặc mười tám năm, đến nhà họ Nghê sáu tháng, con vẫn luôn là đứa có mẹ sinh, có mẹ dạy, con vốn vô giáo dục mà!”.

      Trương Lan tức đến cực điểm: “Chị có biết mình ? Nghê Gia, chị có biết cái ảnh bừa bãi của chị hủy hoại thanh danh nhà chúng tôi ?”.

      “Nhà các người? Các người?” Nghê Gia dữ tợn cắn răng, bỗng nhiên đau đớn gào lên: “Bị hủy hoại cùng nhà các người còn có cả tôi nữa!”.

      Trong nhà lặng im phăng phắc, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tíc tắc.

      “Mẹ động cái là so sánh con với Mạc Doãn Nhi. Mẹ, con với nó có thể so sánh ư?”.

      Nghê Gia vốn tưởng trái tim mình tê dại, nhưng giờ phút này lại đau nhức như bị ngàn vạn mũi tên xuyên qua.

      hận bản thân mình, hễ đứng trước mặt người nhà là lại yếu đuối kỳ lạ. nào có muốn thế, nhưng nước mắt nén nổi nữa, cứ thế chảy ào ào.

      Giọng khản đặc lại nghẹn ngào, giống như tâm tình tuyệt vọng và bi thương của lúc này:

      “Từ khi Mạc Doãn Nhi còn bé mẹ , nó là công chúa nhà họ Nghê, là báu vật trời ban cho mẹ. Nhưng mẹ có biết Mạc Mặc gì với con ? Nhặt được trong đống rác! đứa bé nhặt trong đống rác ra, mẹ nghĩ nó tốt đẹp được đến đâu?”

      “Các người lúc nào cũng so sánh con với Mạc Doãn Nhi, được, hôm nay con so lại cho các người xem!”.

      “Nó sống như công chúa ở nhà họ Nghê, lo cái ăn cái mặc, thiếu thứ gì; con sống cùng mẹ ruột của nó, bị người ta mắng là đồ con hoang, bị vợ cả nhà người ta sai người đuổi theo phải trốn đông trốn tây. Mùa đông, nó có gia sư đến tận cửa, ngồi trước lò sưởi dạy nó đánh piano; Mạc Mặc tiếp khách của bà ta đến rung giường, đuổi con ra khỏi nhà. Trời mười độ, con phải chồm hỗm ngồi nhờ ngoài hàng tạp hóa làm bài tập, lạnh muốn rụng tay cũng được mua găng tay cho, nếu thành tích tốt được cấp học bổng, phải thôi học. Nó học lễ nghi bàn ăn, học khiêu vũ, học giao tiếp với mẹ; con theo Mạc Mặc, lúc túng thiếu nhất còn phải đóng giả làm ăn mày lừa tiền ngoài đường, bị mắng bị chửi cũng phải liếm mép mà cười, mặt trơ trán bóng vòi cho bằng được! Nó ở trường hay ở nhà cũng có thể thảnh thơi đọc sách vui chơi, con phải giặt giũ nấu nướng làm đủ mọi việc, còn phải đề phòng khách làng chơi của bà ta quấy rối! Con bị người của vợ cả người ta bắt bán cho bọn buôn người! Năm mười tám tuổi, Mạc Mặc còn định bán con cho kẻ khác làm !

      Mẹ thân của con, còn muốn con lấy ví dụ so sánh cho mẹ ?”

      Bà nội đổ ập xuống ghế, nhắm đôi mắt hằn kín nếp nhăn, nước mắt lăn dài đôi má già nua.

      Nghê Lạc ngồi ngoài cửa trong bóng tối, bỗng gai mắt kì lạ, cậu nhìn chằm chằm vào hư , cắn chặt mu bàn tay bật cả máu, nhưng đau bằng phần vạn nỗi đau trong lòng.

      Còn Trương Lan, biểu cảm khuôn mặt cũng như chết lặng .

      “Thế nên…” Nghê Gia khóc thành tiếng, nghẹn ngào hít sâu vài hơi cũng ra lời, lật lại chuyện bao nhiên năm trước, giống như kéo rách miệng từng vết thương , nhức nhối đến thắt ruột thắt gan.

      Trong đôi mắt đẹp của chỉ toàn lưu ly trong vắt rơi xuống thảm, vỡ vụn thành những bông hoa .

      “Mẹ có biết lúc con mới đến cái nhà này, con có bao nhiêu mong ước với mẹ ? Nhưng, ngày đầu tiên con đến đây, mẹ có biết mẹ bắt bao nhiêu lỗi sai của con ? Hai mươi chín!”.

      “Nghê Gia, phải đặt chén trà lên miếng lót ly!”

      “Nghê Gia, được cầm đường viên bằng tay!”

      “Nghê Gia, phải bỏ quần áo vào giỏ!”

      “Nghê Gia, được xếp đồ ăn như thế!”

      “Mẹ, ai dạy con, con phải học như thế nào? Con ở trong cái nhà này, dám làm gì, dám gì, mẹ bèn con kì dị xấc láo. Nhưng sáu tháng qua, mẹ từng quan tâm đến con chưa? Từng hỏi về cuộc sống trước đây của con chưa? Từng tâm với con lần dù chỉ là vài giây chưa?”

      “Con biết mẹ thích Mạc Doãn Nhi. Nhưng con là do mẹ sinh ra. Vì sao mẹ thử đón nhận con, vì sao lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu con, bảo con tốt chỗ này tốt chỗ kia, lúc nào cũng so sánh con với Mạc Doãn Nhi, mẹ bảo con phải thích nó thế nào đây? Mẹ chỉ biết đả kích con lập con, còn chưa từng giúp đỡ con lấy lần, mẹ bảo con phải tốt đẹp hơn thế nào đây?”

      “Với đứa ai dạy dỗ, ai chỉ bảo, ngày này qua ngày khác chỉ biết chỉ trích nó vô giáo dục, mẹ có biết là tàn nhẫn lắm ?”

      Nghê Gia khóc đến run lẩy bẩy, ngay cả hít thở cũng nghẹn lại: “Mẹ, trước kia con rất mẹ. Nhưng mẹ thích con chút nào, đúng ?”.

      “Thực ra con cũng có lỗi, lẽ ra con phải học được khôn khéo của Mạc Doãn Nhi, dỗ cho mẹ vui để mẹ đón nhận con. Nhưng con lại cứng đầu như thế, đây là lỗi của con! đời luôn có những lỗi lầm thể tha thứ được”.

      “Vậy nên mẹ ạ, đừng tha thứ cho con.” Nghê Gia khóc ròng, cười trong lã chã nước mắt: “Bởi vì con cũng tha thứ cho mẹ!”.

      Nghê Lạc ngoài cửa cúi gục đầu xuống, nước mắt như mưa.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :