1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ Ân Sư - Thiên Như Ngọc ( Hoàn+eBook )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 74: Long phượng



      Tư Mã Tấn dùng thủ đoạn mạnh mẽ vang dội trở thành nhiếp chính vương, đặt vương tọa kim điện chỉ thấp hơn ngai vàng chút xíu, chút chút xíu. Lễ phục thân vương đổi thành màu đỏ đen, chỉ còn thiếu hình thêu rồng đạp mây lành mà thôi. Mỗi ngày lên triều bãi triều khác đế vương chút nào cả.

      phố lại còn ngừng lời hay khen ngợi , Lăng Đô Vương thèm nhân cơ hội làm hoàng đế, cũng giết quân vương có tội, đúng là rất có phong độ, phải chăng cải tà quy chính?

      Vương thừa tướng bị ép khơi khơi sinh bệnh.

      Nhà họ Vương xem ra gượng dậy được nữa, các thế gia đại tộc đều rất bối rối. Tất cả việc làm của Tư Mã Tấn ràng là thu gom hoàng quyền, chèn ép thế gia, hoặc là trải đường để chính mình sau này có thể quang minh chính đại làm hoàng đế, hoặc là trải đường cho con trai làm hoàng đế.

      Nhưng rất bất ngờ, Tư Mã Tấn mặc dù tước quyền to của Vương Phô nhưng lại đề bạt Vương Hoán Chi, thoạt nhìn vẫn rất coi trọng nhà họ Vương, chẳng qua chỉ là đổi người khác mà thôi.

      Nhà họ Vương cũng yên tâm, tâm tình xao động của các thế gia cũng được xoa dịu chút.

      Tư Mã Tấn làm như vậy cũng là xuất phát từ suy nghĩ lâu dài, sĩ tộc thế mạnh, muốn tan rã cũng chẳng phải việc ngày hai ngày có thể làm được, phải ổn định mới có thể từ từ gạt bỏ.

      Cục diện triều đình ổn định, chuyện riêng cũng nên bắt đầu làm.

      Vài ngày sau hạ chiếu chỉ: Sắc phong Bạch Đàn làm nhiếp chính vương phi, phong tước ngang nhất đẳng thân vương, sau đó đưa sính lễ đến phủ thái phó.

      Bạch Ngưỡng Đường và Bạch Đống trợn mắt nhìn sính lễ bày đầy phòng mà được gì, sắc phong cũng xong rồi mới đến đưa sính lễ, đây ràng là tiền trảm hậu tấu mà.

      Bách tính nghe tin lập tức cảm thấy mình vẫn còn quá non, ngờ lại cho rằng Lăng Đô Vương, à , nhiếp chính vương cải tà quy chính, thế mà lại vẫn cưới chính giáo viên của mình.

      Dường như sợ bách tính thảo luận đủ, Tư Mã Tấn những sắc phong mà còn cử hành hôn lễ long trọng.

      Đội danh dự từ đô thành thẳng đến Đông Sơn nghênh đón vương phi vào phủ, quả thực là phố dài mười dặm rực rỡ sắc hồng. Xe trâu buộc lụa đỏ chạy ở giữa, đại công tử Vương Hoán Chi của họ Vương ở Lang Gia đích thân dắt ngựa cùng , toàn bộ quan chức trọng thần lên thành chờ đón.

      Tư Mã Tấn mặc đồ chú rể đánh ngựa trước, ràng sắc mặt lạnh như băng mà vẫn khiến bao nhiêu thiếu nữ đô thành tâm tình cuộn sóng.

      Nhân vật như vậy, trận thế như vậy quả thực khiến các nàng chỉ hận thể lập tức hô to câu: "Lấy chồng phải lấy người như nhiếp chính vương!"

      Đến lúc đón dâu về, vào thành bá quan đứng chào, bình dân quỳ lạy càng khiến mọi người hâm mộ may mắn của tiểu thư nhà họ Bạch, quả thực long trọng kém gì hoàng hậu.

      Đô thành vì chuyện này mà náo nhiệt vài ngày, nhưng ai biết hôm đó hoàn toàn chính là xe về xe , bản thân nhiếp chính vương phi hề có mặt ở đô thành.

      Ngô Quận cuối thu hết sức động lòng người, sắc núi như than, bích hồ gợn sóng, thu hút rất nhiều văn nhân mặc khách.

      Vốn trước khi đến Ngô Quận Bạch Đàn tìm được chỗ ở nhưng sau khi đến vẫn ở tòa nhà của quận thủ Chu Hoài Lương, bởi vì Tư Mã Tấn bỏ tiền ra mua từ lâu rồi.

      Chu Hoài Lương dù sao cũng có nhiều tâm tình của văn nhân mặc khách, chỉ là tòa nhà mà thôi, họ thích bán cho họ cũng có gì, huống hồ Tư Mã Tấn còn trả giá rất cao.

      Bạch Đàn đặt tên cho tòa nhà là "Thu Thiện Cư", đề tấm biển treo ở cửa, cũng là vì ngày thu ở trong nhà này xem cảnh sắc Thái Hồ cực kì tươi đẹp.

      Còn bây giờ về cơ bản nơi này xem như hành để của nhiếp chính vương, nếu phải người ngoài hoàn toàn biết Bạch Đàn ở chỗ này, chỉ sợ ngưỡng cửa bị giẫm mòn rồi.

      Ngô Quận bởi vì thông thương tấp nập cho nên dân sinh rất giàu có. Hi Thanh thói quen khó sửa, dạo này lại ra ngoài chào hàng dược liệu lượt. Kết quả bởi vì danh hiệu y tài bị phát nên cung đủ cầu, kiếm được đầy bát đầy mâm, còn thích Ngô Quận nữa, gã phản quân cầm dĩa bị quên béng từ lâu.

      "Điện hạ đúng là nâng lên được đặt xuống được, hoàng đế cũng làm mà lại làm nhiếp chính vương". Buổi tối ngồi trong thư phòng, vừa đếm tiền vừa cằn nhằn với Bạch Đàn mà thèm ngẩng đầu lên.

      Bạch Đàn đâu có tâm tư để ý đến , nàng còn mải đọc thư của Tư Mã Tấn, quả thực dở khóc dở cười.

      Tư Mã Tấn trực tiếp sắc phong nàng là nhẽ, lại còn tổ chức hôn lễ rình rang, làm thế để làm gì chứ, nàng có tận mắt nhìn thấy đâu?

      Thấy nàng , thấy ngẩng đầu nhìn lên, nheo mắt hỏi: "Làm nhiếp chính vương phi cảm giác thế nào?"

      Bạch Đàn liếc cái: "Rất tốt, sau này có đánh ngươi đến chết, ngươi cũng phải quỳ xuống cầu xin tha thứ".

      "..." Hi Thanh bỗng nhiên đứng phắt dậy: " có ta ngươi có thể làm vương phi được ? Ta chính là người mai mối, ngươi lại qua cầu rút ván hả?"

      Bạch Đàn nhịn được cười, đến tận lúc bị em bé trong bụng đá cái mới dừng lại.

      Sau khi làm nhiếp chính vương, Tư Mã Tấn rất bận rộn, nội dung thư ngắn hơn ít nhưng vẫn kiên trì mỗi nửa tháng lá thư.

      Bạch Đàn hồi lại ngày càng lơ đãng, là bởi vì hành động tiện, ngồi ở đó viết lá thư quá mệt mỏi, lại muốn người khác viết thay, cuối cùng biến thành vài hàng chữ cho xong chuyện.

      May mà Tư Mã Tấn hiểu, lúc viết thư đến dứt khoát viết hai chữ cuối thư: "Chớ về".

      Thời tiết dần dần chuyển lạnh, bụng Bạch Đàn cũng càng ngày càng to.

      Vốn nàng để ý lắm, hôm lập đông trước lúc ngủ, Xảo Linh cởi ngoại sam cho nàng, Vô Cấu nhìn thấy sợ hãi kêu lên câu: "Sư tôn, bụng sư tôn to thế này rồi cơ à? Có phải sinh ra thằng nhóc mập mạp ?"

      Phưởng Vân bật cười hì hì: "Cho dù là bé mập với dung mạo của điện hạ và vương phi cũng bé mập xinh đẹp".

      Xảo Linh : "Bụng to mới tốt, em bé khỏe mạnh, mẹ cũng khỏe mạnh".

      Bạch Đàn im lặng cúi đầu nhìn mới phát hình như là hơn to quá, lập tức bắt đầu hoảng hốt.

      Tính toán ngày tháng sắp đủ rồi, chắc chắn là sắp phải sinh rồi.

      Đêm đó nàng mơ thấy cảnh tượng Bạch Hoán Mai sinh con, dáng vẻ đau đến chết sống lại đúng là đáng sợ. Nàng bừng tỉnh giữa đêm khuya, sao ngủ được nữa.

      Hôm sau ma xui quỷ khiến viết bức thư cho Tư Mã Tấn, quay quay lại chỉ câu: Nàng sợ.

      Kết quả thư gửi nàng hối hận, đúng là quá mất mặt, nàng đường đường văn tài mà lại sợ đau dẫn đến sợ sinh con, truyền ra ngoài quả thực làm người ta cười đến rụng răng.

      Có điều nghĩ lại đọc sách nhiều và sợ đau có quan hệ gì ? Hình như là có.

      Có thể suốt ngày ở trong nhà dễ nghĩ ngợi lung tung, Bạch Đàn quyết định thường xuyên ra ngoài cho khuây khỏa.

      Thời tiết càng ngày càng lạnh, bầu trời trầm như có thể rơi tuyết bất cứ lúc nào.

      Trong chợ có mấy quầy thuốc đều là khách hàng lớn của Hi Thanh, mùa đông chính là lúc cần nhiều thuốc, lại làm xong phi vụ, từ hiệu thuốc ra, ra khỏi cửa rẽ về phía đầu ngõ bên cạnh, từ xa nghe thấy trong ngõ truyền ra tiếng ngâm nga "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu".

      Trong ngõ , bốn năm em bé ngồi dưới đất, mặt tay đều nhem nhuốc, chỉ có sách tay là sạch , đứa nào cũng lúc lắc đầu học bài. Đoàn Giám canh gác ở đầu ngõ, bên cạnh là Vô Cấu. Bạch Đàn dựa vào tường, miệng nhai đồ ăn vặt, nhìn thấy đến liền đứng thẳng người lên: "Xong rồi à?"

      Hi Thanh gật đầu: "Ờ, về ".

      Bụng Bạch Đàn có mặc áo rộng đến mấy cũng giấu được nữa, ngồi nhiều ngại mệt, đứng lâu cũng ngại mệt, dạo này lại luôn thích cùng ra ngoài, khuyên thế nào cũng khuyên nổi, đành phải để cho nàng theo. ngờ sau vài lần qua lại, nàng lại quen mấy đứa trẻ con ở đây, tặng sách cho bọn nó, mỗi lần đến còn dạy bọn nó, hôm nay dạy đến Kinh Thi.

      Bạch Đàn tiếng với mấy em bé đó rồi ra, tay đỡ eo, tay bám cánh tay Vô Cấu.

      Hi Thanh bên cạnh lắc đầu thở dài: "Nếu mấy thằng nhóc bình dân đó biết người dạy bọn họ là ai chắc sợ chết mất".

      Bạch Đàn : "Chỉ cần ngươi ra bọn nó làm sao biết được?"

      Hi Thanh cười giả lả: "Bí mật của vương phi ta sao dám ra, bây giờ ta phải sợ ngươi rồi".

      "..." Bạch Đàn suýt nữa sai Đoàn Giám tẩn trận.

      Trời lạnh, đường rất ít người đường. Xảo Linh và Phưởng Vân xoa tay bên cạnh xe ngựa chờ phái trước, nhìn thấy Bạch Đàn đến vội vàng tới khoác áo cho nàng, trái phải đỡ nàng trèo lên xe.

      Hi Thanh ở phía sau tóm Vô Cấu trêu chọc: "Vô Cấu này, về giã thuốc giúp ta nhé, ta trả tiền công cho ngươi".

      cười tít mắt, quả nhiên nhìn thấy mặt Đoàn Giám đen sì.

      "Hi công tử cần làm phiền Vô Cấu, để ta giã thuốc giúp công tử".

      Từ lúc nhìn ra quan hệ giữa hai người này, Hi Thanh lúc có việc gì lại thích trêu chọc họ, lập tức lắc đầu : "Ngươi được, ngươi là đàn ông tám thước, đâu được cẩn thận tỉ mỉ như người ta. Ta thích những thông minh khéo tay, làm việc chu đáo như Vô Cấu".

      "..." Đoàn Giám im lặng kéo Vô Cấu giấu ra sau lưng mình.

      Hi Thanh vui đùa xong liền trèo lên xe, hề khách sáo, ngồi cùng xe với Bạch Đàn cũng có người nào dám gì.

      Vô Cấu cũng muốn ngồi cùng xe với Bạch Đàn, chân vừa bước lên lại bị Đoàn Giám kéo tay áo.

      ghe stowis : " nương cưỡi chung ngựa với tại hạ, trong xe nhiều người như vậy rất chật chội".

      Hi Thanh thính tai, ôm ngực mở cửa xe ra, dường như bị kích động rất mạnh: "Ai da, nhìn ra tên nhóc ngoại tộc nhà ngươi cũng biết chòng ghẹo con nhà lành như vậy, bội phục!"

      Đoàn Giám hất cằm lên, dường như còn rất đắc ý.

      Bạch Đàn đưa tay vén rèm nhìn ra, như cười như : "Đoàn Giám, đây là phố lớn, ngươi cùng cưỡi ngựa với Vô Cấu là phải chịu trách nhiệm".

      Đoàn Giám liên tục gật đầu: "Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm!"

      Vô Cấu : "Chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, ngày trước sư tôn cũng từng cưỡi chung ngựa với nhiếp chính vương rất nhiều lần mà".

      Nụ cười của Bạch Đàn đông cứng, nghe thấy tiếng nhịn cười bên cạnh liền tức giận : "Cho nên bây giờ vi sư trở thành vương phi của ".

      "A a". Rất có lí, Vô Cấu hiểu.

      Bạch Đàn căm giận buông rèm xe xuống, còn chưa lệnh đánh xe đột nhiên ôm bụng kêu tiếng.

      Xảo Linh và Phưởng Vân vội đỡ lấy nàng: "Vương phi đừng tức giận, chỉ vui đùa thôi".

      Hi Thanh nghiêm mặt, nắm cổ tay nàng nhìn sắc mặt nàng: "Đây phải bị chọc tức, ràng là săp sinh rồi".

      Bạch Đàn tái mặt, chỉ hận thể hét lên.

      Nhưng bây giờ hối hận còn kịp sao? Có thể sinh hay sao?

      ***

      thớt tuấn mã phi nhanh vào cổng thành Ngô Quận, trời bắt đầu có tuyết li ti, ràng còn là ban ngày mà lại u như sắp tối.

      Cổng Thu Thiện Cư mở ra, đám người hầu vội vàng quỳ khắp đất.

      Tư Mã Tấn bước nhanh vào cửa, áo choàng, thậm chí mặt đều dính bụi tuyết, cũng kịp phủi . mạch tới hậu viện, trong tai nghe thấy tiếng kêu đau của Bạch Đàn, chân ngày càng bước nahnh hơn.

      Hi Thanh qua lại ở ngoài cửa, nhìn thấy đến kinh ngạc trợn hai mắt: "Điện hạ làm sao lại đến?"

      Tư Mã Tấn có tâm tư trả lời, cởi áo choàng xuống ném cho Hi Thanh rồi mở cửa vào.

      Xảo Linh và Phưởng Vân canh giữ ở gian ngoài, nhìn thấy lập tức quỳ xuống dám ngẩng đầu lên.

      Tư Mã Tấn trực tiếp vén rèm cửa vào phòng trong, bên trong than đốt rừng rực rất ấm áp, mang theo khí lạnh, trước hết đứng bên cửa lát vội vã vào.

      Trong phòng có đống bà đỡ vú già chen chúc, bận rộn qua lại xung quanh giường, nhìn thấy vào đều sợ đến ngẩn người, vội chuẩn bị chào lại bị giơ tay cản lại.

      "Điện... điện hạ, nơi này là phòng sinh, đàn ông vào e cát lợi". Bà đỡ tới, khó xử nhìn .

      Tư Mã Tấn lạnh lùng nhìn cái, bà đỡ lập tức im bặt.

      Ôi chao, đúng là mình hồ đồ rồi, người ta vốn là sát thần, còn sợ gì cát lợi nữa.

      Bạch Đàn còn kêu rên giường, đầu đầy mồ hôi, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi: "Ta sinh nữa, ta sinh nữa, đau chết ta rồi".

      Tư Mã Tấn tới ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay nàng, vừa thương vừa buồn cười: " sinh có thể biến đâu?"

      Nhìn thấy , nước mắt Bạch Đàn trào ra, nặng tay véo cái: "Đều tại ngươi, biết trước đau như vậy, ta còn khuya mới chịu sinh con cho ngươi".

      Tư Mã Tấn cúi đầu, nắm tay nàng áp lên má mình: "Trách ta , trách ta , nàng đánh thế nào cũng được, cố gắng sinh con ra ".

      Những người xung quanh chết đứng cả lượt, Lăng Đô Vương mà lại giọng dỗ dành người khác nưh vậy, mình nhìn lầm chứ?

      Bạch Đàn vật vã hồi cũng mệt, nằm thở hổn hển, cuối cùng nghe thấy bà đỡ em bé thò đầu ra rồi, cảm thấy bàn tay Tư Mã Tấn nắm tay mình siết mạnh, nàng hít sâu lấy hơi rặng mạnh, cuối cùng nghe thấy tiếng khóc của em bé.

      "Trời ạ". Bạch Đàn lẩm bẩm, quả thực hơi ngơ ngác, quay lại nhìn thấy Tư Mã Tấn mỉm cười nhìn mình mới tỉnh táo hơn chút.

      "Nàng nhìn xem, chẳng phải sinh được rồi sao?" Tư Mã Tấn vuốt mặt nàng.

      mà vú tắm cho em bé, Tư Mã Tấn quay sang hỏi câu: "Có phải con ?"

      Bà vú chỉ thấy người ta hỏi có phải con trai , ngẩn ra lát mới cười lên: "Ôi chao, chúc mừng điện hạ, là tiểu thế tử".

      "Con trai!" Tư Mã Tấn cau mày, quay lại nhìn về phía Bạch Đàn: "Cũng được, ít nhất đế vị có người kế tục".

      Bạch Đàn suýt nữa cho cái tát, tại sao ngươi lại thành kiến với con trai như vậy? Ghét nó lắm à?

      Nhưng nàng còn chưa ra lại rên lên vì đau.

      Bà đỡ đứng ở cuối giường sợ hãi kêu lên: "Trong bụng vương phi còn có đứa nữa".

      Bạch Đàn quả thực sụp đổ, dứt khoát cầm lấy cổ tay Tư Mã Tấn co vào miệng cắn miếng, nước mắt rơi xuóng lã chã.

      Tư Mã Tấn cũng kêu đau, dùng tay áo lau nước mắt và mồ hôi cho nàng: "Tốt rồi tốt rồi, đều tại ta, đều tại ta".

      Lại tiếng khóc lanh lảnh nữa, bà đỡ bế em bé thi lễ với Tư Mã Tấn: "Chúc mừng điện hạ, lần này là ".

      " ?" Mắt Tư Mã Tấn sáng lên.

      " thể sai được". Bà đỡ cũng đầy vẻ khó tin: "Nô tì đỡ đẻ hơn hai mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên thấy long phượng thai, vương phi đúng là người đại phúc".

      Tư Mã Tấn nắm tay Bạch Đàn đưa lên miệng hôn, nét cười đầy mắt: "Nàng vất vả rồi".

      Bạch Đàn vốn đau đến chết sống lại, lúc này lại cảm thấy rất đáng giá, nhắm mắt thở phào.

      Xảo Linh bưng bát canh tới hầu hạ nàng uống. Cổ họng Bạch Đàn kêu khản giọng dễ chịu hơn chút. nàng ngồi dậy dựa vào đệm lót dày, lúc này mới chú ý tới cổ tay Tư Mã Tấn bị nàng cắn tím bầm.

      Lúc trước quá đau, nghĩ lại những lời lúc đó cũng rất, nàng khó xử, ho khan tiếng hỏi: "Sao chàng lại chạy tới đây?"

      Tư Mã Tấn : "Ta vốn tính ngày để đến, lại nhận được thư của nàng sợ nên đến sớm. May mà đến sớm nếu kịp mất".

      Bạch Đàn trợn mắt há mồm, mọi người ở đây chắc chắn đều nghe thấy nàng sợ, đúng là quá mất mặt.

      May mà mọi người biết điều, sau khi tắm rửa sạch cho hai nhóc tì đưa tới đều lùi ra ngoài.

      Tư Mã Tấn bế hai đứa con trái phải, đầy mặt thoả mãn: "Ông trời đối xử với ta đúng là quá tốt".

      Bạch Đàn kinh ngạc, vốn là người nên oán trách trời cao nhất mà lại ra lời này, nàng sao có thể kinh ngạc cho được?

      Nàng dịch tới dựa vào vai : "Chàng đáng được như vậy".

      ######

      Thực ra sinh đôi trai là mong ước của toàn bộ người TQ từ nhiều năm nay. Mà có cầu có cung, người đọc thích thế người viết viết thế, có gì lạ. Cũng như nhiều người TQ ghét Nhật, thế viết truyện cứ chửi Nhật thoải mái vào, người đọc thích. Quanh quẩn lại vẫn thoát được hai chữ YY.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 75: Đặt xuống



      Dù lúc sinh con Bạch Đàn kêu gần rách cổ họng, nhưng thực tế nền tảng sức khỏe của nàng vẫn rất tốt, dùng lời của Vô Cấu mà chính là " hổ leo núi hơn mười năm", sau khi sinh xong lại giống như lúc chưa sinh con, thích chạy nhảy thế nào cũng thoải mái.

      Hôm làm lễ đầy tháng cho hai nhóc, Tư Mã Tấn mời Dương Tứ cậu mình và quận thủ Ngô Quận Chu Hoài Lương đến Thu Thiện Cư dự tiệc.

      Vừa mới có trận tuyết lớn, Bạch Đàn uống ngụm rượu hâm nóng cho ấm người, cầm cành cây viết chữ vẽ tranh tuyết. Hi Thanh nhìn thấy liền trêu chọc: "Ngươi bằng này tuổi đầu mà còn có thể nhí nhảnh như thiếu nữ, ta cũng phải bội phục".

      Bạch Đàn sầm mặt xuống, cầm cành cây đuổi theo quất , chạy năm sáu vòng quanh tòa nhà mà cũng thở gấp, Dương Tứ và Chu Hoài Lương nhìn mà cười ngặt nghẽo.

      Cuối cùng vẫn là Tư Mã Tấn kéo nàng vào trong lòng, cầm áo choàng khoác lên người nàng: "Dù sao cũng mới sinh xong, bị nhiễm lạnh làm thế nào?"

      Bạch Đàn thở dài: "Năm tháng tha cho ai, ta đến lúc cần có người chăm sóc rồi".

      Có lẽ trong thời gian ở cữ được tẩm bổ tồi, sắc mặt nàng còn hồng hào hơn trước kia, dáng người lại hề biến dạng, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, lông mày đen như gỗ mun, có phong vận của người phụ nữ mặn mà, còn đẹp hơn trước kia mấy phần.

      Tư Mã Tấn ôm nàng trong lòng, tâm tình khỏi có chút dao động.

      Dương Tứ và Chu Hoài Lương đồng loạt nhìn trời tiện nhìn người, đến lúc hai nhóc tì trong nhà khóe oe oe, mới buông Bạch Đàn ra.

      Con vừa đầy tháng chưa được mấy ngày, Tư Mã Tấn truyền lệnh từ Ngô Quận về Kiến Khang, sắc phong cho hai đứa con của mình.

      Con trai đặt tên là Trạm, sắc phong thế tử. Con đặt tên là Đức , sắc phong là Lạc An quận chúa.

      Triều đình xôn xao trận, chỉ quá mức ngạc nhiên vì sinh liền cặp trai mà còn vì ràng mùa thu thành hôn, mua đông có con rồi, nguyên nhầ là sao mọi người đều biết cả.

      Ôi, đạo đức suy đồi, thế này còn gọi gì là văn tài.

      Bạch Ngưỡng Đường cảm thấy mất hết thể diện, bị chuyện này làm cho hết sức đau đầu nhức óc, dạo này dứt khoát đóng cửa tạ khách.

      Nhiếp chính vương sắc phong con trai làm thế tử, các bên dưới nghe tin lập tức hành động, bắt đầu dâng sớ cầu lập tân quân.

      Lúc tin tức đưa đến Ngô Quận, mọi người vừa cùng nhau ăn cơm tất niên xong.

      Hi Thanh uống mềm môi, cứng lưỡi đùa giỡn Vô Cấu phen khiến mặt Đoàn Giám đen như đáy nồi, cùng Vô Cấu lôi cổ về phòng nghỉ ngơi.

      Trong phòng than đốt ấm áp, chỉ còn lại nhà bốn người. Tư Mã Tấn bế tiểu Đức , tay cầm chiếc lục lạc lắc lư trước mặt con . Bây giờ là lúc nhạy cảm với thanh, mắt em bé ngừng di chuyển theo chiếc lục lạc, Tư Mã Tấn chơi biết chán, lức leng keng leng keng lắc ngừng.

      Bạch Đàn bế con trai trong lòng, tâm tình lại rất phức tạp. COn mình dù sao cũng còn quá , cứ thế nâng lên vị trí kia ngồi cả đời, còn phải đối mặt với các thế gia như lang sài hổ báo, chỉ nghĩ khiến nàng thoải mái.

      Nàng mở miệng : "Kì thực ta hề thích để Trạm nhi làm hoàng đế".

      Chiếc lục lạc trong tay Tư Mã Tấn dừng lại. ngước mắt nhìn sang, nụ cười mặt nhạt vài phần: "Ta biết, nhưng chuyện này thay đổi được. Phiên vương người nào cũng có bè đảng, có thế lực của mình. Dù có lập người nào làm tân quân quyền lực của thế gia cũng lớn mạnh, ta thể lựa chọn. Kì thực ban đầu ta từng nghĩ tới chuyện lập Tư Mã Triệt".

      Bạch Đàn ngẩn ra. Tư Mã Triệt là tên chính thức của tiểu Đan Khâu.

      " ngờ chàng lại chịu lập Đan Khâu". Dù có vạch quan hệ thế nào, Đan Khâu cũng vẫn là con trai của Tư Mã Huyền. Tư Mã Tấn căm hận Tư Mã Huyền đến mức quả thực khó mà tưởng tượng, Bạch Đàn chưa bao giờ nghĩ rằng từng có ý nghĩ này.

      "Ta đích xác nghĩ, chỉ có điều chị họ của nàng cầu xin ta được lập nó, đại khái là sợ con trai trở thành con rối của ta, lại thể trạng nó yếu đuối, e khó nuôi được, ta liền bỏ ý nghĩ đó". Đây là chuyện sau khi Bạch Đàn rời khỏi đô thành, Tư Mã Tấn chưa bao giờ với người khác.

      bế con ngồi đến bên cạnh Bạch Đàn, thoáng nhìn con trai trong lòng nàng: "Mọi người đều có trách nhiệm từ , thân ở hoàng thất, hưởng thụ nhiều hơn người ngoài, trách nhiệm đương nhiên cũng nặng hơn người ngoài. Nó làm con ta phải gánh vác trách nhiệm của nó. Ta làm cha, điều ta có thể làm chỉ là bảo vệ nó trước khi nó chính thức nắm quyền mà thôi".

      Bạch Đàn cúi đầu nhìn gương mặt con trai ngủ say, khe khẽ thở dài: "Chàng đúng".

      Sau tết, các đại thần trong triều thúc giục, Tư Mã Tấn thể lên đường về đô.

      Bạch Đàn mặc dù muốn nhưng chuyện lập tân quân gần ngay trước mắt, nàng đành phải mang con cùng về.

      Vô Cấu và Đoàn Giám còn ở lại Ngô Quận, Hi Thanh muốn nhìn hai người nên cũng về theo, cho nên đường về vắng lạnh hơn lúc rất nhiều.

      Biệt viện nhà họ Bạch Đông Sơn được sửa chữa lại, Bạch Đàn nhớ lúc chỉ có thân mình, lúc về ràng lại có thêm hai đứa nhóc con, đúng là cảm khái.

      Có điều cuộc sống sau khi trở về hề thoải mái, lễ quan và phủ tông thân đều tới tỉ mỉ hỏi han thời gian tiểu thế tử sinh ra, thậm chí ngay cả thời gian có thai cũng hỏi ràng, những người hầu hạ bên cạnh cũng bị hỏi thăm hết lượt.

      Dù sao cũng sắp là tân quân, do sinh ra bên ngoài nên phải chứng minh đây là huyết thống hoàng thất mới được.

      Bạch Đàn mặc dù cảm thấy khó xử nhưng cũng phối hợp trả lời.

      Sau khi được biết chuyện này Tư Mã Tấn lại giận tím mặt, mắng cho đám quan chức đó máu chó ngập đầu. Con nối dõi của lại còn bị hoài nghi phải thân sinh, quả thực đầu óc úng nước rồi.

      Các quan viên sợ gần chết, phủ tông thân vội vàng ghi hai đưa bé vào gia phả hoàng thất, lễ quan vội chọn ngày hoàng đạo, chế tạo gấp gáp cổ̀n phục đế vương, thái sử lệnh còn vất vả quan sát thiên tượng, cuối cùng cũng có thể chọn được ngày tốt lành, tháng ba đầu xuân, thích hợp đăng cơ.

      Đến tháng ba rực rỡ hoa xuân, triều đình quả nhiên phát chiếu văn phế tội quân Tư Mã Huyền, chiêu cáo tin tức tân đế sắp lên ngôi.

      Hôm đó nghi thức rất long trọng, Tư Mã Tấn mặc lễ phục đỏ đen trang trọng, bế cục bột mặc long bào xíu ngồi ngai vàng, mặt trầm như nước, dường như chính mình mới là đế vương.

      Hết thảy đều rất thuận lợi, đến tận lúc bá quan lễ bái, cục bột vốn vẫn yên tĩnh đột nhiên gào khóc, mọi người cả kinh đưa mắt nhìn nhau.

      Tư Mã Tấn biết làm sao, cũng tiện dỗ con trai trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể vỗ khuôn mặt nó. Ngón tay vừa chạm vào bên miệng nó, thằng nhóc lập tức tóm lấy cho vào miệng mút, Tư Mã Tấn mới biết ra là nó đói.

      Vương Hoán Chi bên dưới cười tán dương: "Bệ hạ tuổi thanh lanh lảnh, sau này tất nhiên phải vang vọng như chuông đồng, chấn hưng Đại Tấn".

      Mọi người tới tấp nịnh bợ phụ họa, chỉ có Bạch Ngưỡng Đường rướn cổ muốn xem cháu ngoại mình rốt cuộc trông như thế nào.

      Nghe sau khi trở về Bạch Đàn mang con đến tế bái mẫu thân, cũng đặc biệt đến phủ thái phó chuyến, nhưng ông ta lại vừa vặn có nhà nên thấy mặt.

      Bạch Đàn hề tận mắt nhìn thấy hình ảnh điện, cả ngày nàng bế con đợi trong tẩm cung của Bạch Hoán Mai.

      Tiểu Đan Khâu sắp đầy tuổi, còn rất gầy yếu nhưng may mà hai mắt mở, mi thanh mục tú, ngoại hình rất giống Tư Mã Huyền.

      Bạch Đàn đặt tiểu Đức nằm bò giường, Đan Khâu ngồi bên cạnh, mặc áo chẽn xa tanh, ngoan ngoãn nhìn, rất lâu sau mới đưa tay sờ tay tiểu Đức , lại còn sờ lệch.

      Bạch Hoán Mai ngồi ghế bên giường, thở dài giải thích: "Đứa bé này mắt trái được tốt".

      Bạch Đàn ngẩn ra ghé sát vào xem, mắt trái Đan Khâu vẫn tốt, thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là linh hoạt đảo qua đảo lại như mắt phải.

      "Có điều so với lúc trước cho rằng nó mở mắt ra được thế này là tốt lắm rồi". Bạch Hoán Mai vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Đàn: "Em là người có phúc, hai đứa con đều khỏe mạnh, phải hết sức quý trọng".

      Bạch Đàn gật đầu: "A tỷ cũng là người có phúc, Đan Khâu sinh ra dễ dàng gì, đây là ông trời muốn giữ nó, sau này tất nhiên làm được việc lớn".

      Bạch Hoán Mai cười: "Chị đâu dám cầu nó làm được việc lớn gì, có thể sống bình an cả đời là tốt lắm rồi".

      Nàng bây giờ vẫn mặc cung trang nhưng còn trang điểm kĩ lưỡng để nghênh tiếp tình của người đàn ông như trước nữa. Bề ngoài mộc mạc, tâm cảnh cũng ngày càng bình thản, phải Bạch quý phi trước kia mà chỉ là người mẹ bình thường mà thôi.

      Tiểu Đức bên cạnh bắt được tay Đan Khâu, khanh khách cười ngừng. mặt Đan Khâu cũng lộ ra nụ cười, lúc cười nhìn nó lại càng giống Tư Mã Huyền.

      Bạch Hoán Mai đột nhiên : "Gần đây chị đột nhiên rất muốn dẫn Đan Khâu thăm Tư Mã Huyền cái. Có lẽ cả đời này cũng có cơ hội nhìn thấy con trai mình".

      Bạch Đàn mím môi biết sao.

      ***

      Tân quân đăng cơ, theo lí thuyết Tư Mã Tấn là phụ thân nên tôn làm thái thượng hoàng, nhưng ràng từ bỏ ngôi vị hoàng đế, đương nhiên cũng thể ngồi lên vị trí còn tôn quý hơn hoàng đế này, cho nên vẫn xưng là nhiếp chính vương như cũ, cũng thể ở trong cung.

      Bạch Đàn đúng là thở phào nhõm, nàng muốn tuổi còn trẻ bị gọi là hoàng thái hậu, quá đáng sợ.

      Đám triều thần cho rằng ấu đế nên nuôi trong thâm cung, đề xuất ba bốn lần trong triều sớm nhưng đều bị Tư Mã Tấn lấy lý do "Ấu đế còn chưa thể tự mình chấp chính, cần mẫu thân đích thân chăm sóc" từ chối.

      Đây là điều đáp ứng Bạch Đàn, Bạch Đàn thích bị nhốt trong thâm cung, đương nhiên thể để mẹ con nàng phân tán.

      Sau đó Tư Mã Tấn lấy danh nghĩa tân quân ban chiếu lệnh sắc phong họ Tư Mã Triệt làm Tín An quận vương, tiến phong dì Bạch Hoán Mai làm hoàng quý thái phi, ban cho Mính Hoa cung ở ngoại ô để phụng dưỡng, rất là vinh sủng.

      Có điều vẫn thua kém vinh sủng dành cho con , tiến phong làm công chúa còn chưa đủ, ngoài quận Lạc An còn vạch cho nó mảnh đất phong khác.

      Bình thường chiều đứa con này hết cỡ, gần như tất cả mọi người đều phát số lần bế con nhiều hơn bế con trai nhiều. Bất kể bận thế nào, chỉ cần nghe thấy con khóc, vẫn phải dừng lại hỏi xem có chuyện gì, có lúc còn tự mình dỗ dành.

      Thời gian này Kỳ Phong ra vào Đông Sơn cũng phát tình hình này, hảo tâm nhắc nhở: "Điện hạ, con trai của ngài chính là hoàng đế, tại sao ngài lại chiều nó?"

      Tư Mã Tấn : "Đàn ông từ phải kiên cường rồi, được chiều".

      "..." Kỳ Phong thể phản bác.

      Cuối cùng suy đoán chút, cảm thấy chắc chắn là vì duyên cớ tướng mạo. Mặc dù là sinh đôi nhưng tiểu Đức giống Bạch Đàn hơn chút, trái lại tiểu bệ hạ lại giống Tư Mã Tấn hơn, đặc biệt là đôi mắt đó quả thực như được đúc từ khuôn.

      Kỳ Phong ôm trán, thế này có phải điện hạ tự chán ghét chính mình ?

      Bạch Đàn vẫn có ý kiến với chuyện này, tối hôm đó ngủ cố ý với Tư Mã Tấn: "Chàng chuyển luôn phong hiệu trước kia cho Đức , phong làm Lăng Đô công chúa, bao trùm đô thành".

      Tư Mã Tấn nằm nghiêng bên cạnh nàng, ngón tay vân vê đai áo nàng có ý tốt, nghe vậy chợt dừng lại: "Đúng vậy, tại sao ta lại nghĩ tới nhỉ?"

      Bạch Đàn gạt tay ra: "Chàng còn định làm à?"

      Còn chưa xong đột nhiên ngoài cửa phòng có tiếng bẩm báo hết sức dè dặt: "Khởi bẩm nhiếp chính vương, tội quân Tư Mã Huyền bị mất mạng trong thiên lao".

      Bạch Đàn ngồi bật dậy.

      "Biết rồi". thanh của Tư Mã Tấn lại đặc biệt bình tĩnh.

      Bạch Đàn hơi sợ sệt: "Mấy hôm trước Mai Nương còn với ta muốn dẫn Đan Khâu đến gặp lần, nghĩ tới lại..."

      "Ta để cha con được gặp nhau rồi".

      Bạch Đàn sửng sốt, chợt bừng tỉnh ngộ: "Cuối cùng chàng cho cái chết nhàng?"

      Tư Mã Tấn nằm ngửa mặt, vẻ mặt hơi hư vô mờ mịt: "Nàng ta nên sống mãi trong thù hận, bây giờ cuối cùng ta đặt xuống được".

      Trước kia chỉ nhớ đến người khuất, xương trắng đầy rẫy chất đống tạo thành thù hận khắc cốt ghi tâm. Nhưng giờ đây bên người có tính mạng mới sinh ra, cuối cùng cũng hiểu phải nhìn về phía trước.

      Bạch Đàn im lặng , cúi xuống ôm chặt lấy .

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 76: Vô độ



      Tư Mã Huyền mặc dù có tội, sau khi tạ thế vẫn được an táng theo lễ thân vương.

      Sau đó Bạch Hoán Mai mang Đan Khâu chuyển đến cung Mính Hoa, rời ra khỏi tầm nhìn của đám triều thần.

      Tro bụi lắng, thời gian trôi qua như bóng câu ngoài cửa sổ. Có lúc Bạch Đàn hồi tưởng lại chuyện cũ, ngờ lại có cảm giác như rơi vào trong mơ.

      Thậm chí có lúc tỉnh lại Đông Sơn, nàng còn cho rằng mình vẫn là người thày vừa bỏ nhà ra , dạy học cho đám học trò. Có điều Tư Mã Tấn còn nằm bên cạnh, nàng lại được kéo về thực.

      Mấy năm nay Tư Mã Tấn tay nắm đại quyền ở nước Tấn, cục diện chính trị dần trở nên vững vàng, quốc nội yên ổn, ngay cả Tần quốc bên kia cũng có ý lấy lòng, trước tết còn đặc biệt phái sứ thần đưa tất cả gia quyến Dữu Thế Đạo giấu ở Tần quốc về nước Tấn, còn tỏ thái độ sẵn sàng giao hảo đời đời với nước Tấn.

      Ai cũng biết đây là lời khách sáo, nước Tần vẫn mưu đồ nam chinh, nước Tấn vẫn có ý đồ bắc phạt, nước nào cũng thấy nước kia ngứa mắt. Có điều tạm thời ổn định vẫn có lợi đối với bách tính, ít nhất việc này của bọn chúng cũng coi như có thành ý.

      Thời cuộc ổn định, như vậy có nghĩa thích hợp để nhảy ra ngoài.

      Hi Thanh ở Ngô Quận sáu tháng năm, kiếm đủ tiền rồi, là phải du ngoạn tứ phương tiếp tục học tập y thuật, để lại bức thư rồi mất, bây giờ cũng biết ở nơi nào.

      Bạch Đàn cũng quản được , nàng dạy học trở lại, công việc lại lu bù giống như trước kia.

      Đại khái đây chính là lợi ích của việc làm nhiếp chính vương phi, đám thế gia nhắc tới những chuyện cũ " vinh dự" của nàng nữa, thậm chí còn mong sao nàng dạy con nhà mình thêm mấy năm.

      Thế là sương phòng phía tây lại ngày ngày truyền ra tiếng đọc sách vang vang, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc quấy của trẻ con.

      Bởi vì dạy học, tự nhiên thể rời khỏi Đông Sơn quá lâu, Bạch Đàn cũng chỉ có thể tranh thủ đến Ngô Quận mỗi lúc nhàn hạ.

      Mỗi lần nàng đều ở lại mấy tháng, chỉ cần công việc bận, Tư Mã Tấn đều ở lại cùng nàng.

      Ngô Quận vẫn luôn là giấc mộng trong lòng Bạch Đàn, lúc còn trẻ là chốn chở che, sau khi thành niên là nơi hướng đến. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy cũng hẳn phải ngày ngày ở đó, năm có thể có mấy tháng chơi thuyền Thái Hồ, xa rời huyên náo, cảm giác hướng tới và ước mơ dưới đáy lòng lại càng đậm sâu.

      Hôm đó nghỉ dạy, Bạch Đàn ngồi trong thư phòng Đông Sơn đọc thư của Hi Thanh, đọc xong chuẩn bị hồi , đột nhiên phát lâu nghe thấy động tĩnh của bọn . ràng vừa rồi bọn nó còn chơi đùa với Vô Cấu bên ngoài, thỉnh thoảng còn bật cười khanh khách.

      Nàng gọi Xảo Linh vào thăm dò, Xảo Linh với nàng vừa rồi Bạch thái phó đến, chơi đùa và bệ hạ và công chúa.

      Bạch Đàn ngạc nhiên, đặt thư xuống ra khỏi phòng.

      Còn chưa đến tiền sảnh nghe thấy tiếng tiểu Đức ê a, nàng cố ý vào, đứng bên cửa lặng lẽ thò đầu vào nhìn bên trong. Bạch Ngưỡng Đường ngồi đoan đoan chính chính bên án, Trạm nhi và tiểu Đức trái phải nằm bò đùi ông ta, tay nghịch hai dải mũ của ông ngoại.

      Bạch Ngưỡng Đường bình thường luôn dáng vẻ đoan trang, lúc này cũng vẫn nghiêm nghị như cũ, cho dù hai tiểu quỷ tinh nghịch sắp giật đứt dải mũ mà vẫn giữ phong độ thái phó.

      Đột nhiên tiểu Đức trượt từ đùi ông ta xuống, ngã xuống chiếu khóc òa lên.

      Trạm nhi lập tức từ người Bạch Ngưỡng Đường tụt xuống chạy đến kéo chị dậy, kết quả đủ sức, ngược lại chính mình cũng ngã chổng vó.

      Bạch Ngưỡng Đường còn ngồi ngay ngắn nữa, vội vàng đưa tay đỡ hai đứa cháu ngoại dậy.

      Trạm nhi thích được đỡ, đẩy tay ông ta ra. Bạch Ngưỡng Đường, mặc kệ nó, hai tay đều đỡ tiểu Đức . Đức vẫn gào khóc làm cho Bạch Ngưỡng Đường biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể dịu giọng dỗ dành, gương mặt nghiêm nghị cũng khỏi trở nên dịu dàng.

      Đức được dỗ nín khóc lại định kéo dải mũ ông ngoại, rất giống Bạch Đàn khi còn bé. Khóe mắt Bạch Ngưỡng Đường cười lộ ra nếp nhăn, giữ tay cháu lại tháo ngọc bội bên hông xuống : "Đừng chơi cái đó, chơi cái này vui hơn".

      Đức vừa cầm lấy gõ xuống đất. Dạo này cố bé cầm cái gì cũng thích gõ tạo thành tiếng vang, chỉ cần nghe thấy tiếng leng keng là cực kì vui vẻ.

      Bạch Ngưỡng Đường vội giữ tay bé: "Ngoan nào, đừng gõ vào tay".

      Bạch Đàn đứng ngoài cửa nhìn trộm suýt nữa rớt con ngươi, ho khan tiếng vào: "Phụ thân!"

      Bạch Ngưỡng Đường gần như lập tức ngồi thẳng lên, nụ cười mặt giấu , khôi phục vẻ nghiêm nghị: "Ờ".

      Khóe mắt Bạch Đàn khẽ giật, biết gì cho phải, người từ ngoài cửa xông vào như cơn gió, lao thẳng tới chõ hai đứa bé, miệng ngừng ồn ào: "Ui chu choa, bảo bối tâm can của ta".

      Kẻ nhí nhố này ngoài Bạch Đống còn có thể là ai nữa?

      Bạch Đống trái phải ôm hai nhóc tì, thơm lên má mỗi đứa cái, cười hai mắt cong cong: "Có nhớ cậu ? Gọi tiếng cậu nghe chút nào".

      Trạm nhi chán ghét đẩy mặt ra, Đức lại ngoan ngoãn kêu tiếng cậu, có điều nghe gần giống như cụ.

      "Ôi, bảo bối của cậu vẫn ngoa nhất". Bạch Đống bế Đức nhìn về phía Bạch Ngưỡng Đường, đôi mắt hoa đào lập tức trợn tròn thành chuông đồng: "Lạ , hôm nay phụ thân lại đến đây".

      Bạch Ngưỡng Đường nghiêm mặt lên tiếng.

      Bạch Đống lặng lẽ liếc Bạch Đàn cái đầy chế nhạo, quay lại chỉ Bạch Ngưỡng Đường với Đức : "Nào, gọi ông ngoại ".

      Đức gọi câu, phát còn lắm, Bạch Ngưỡng Đường lại giật mình, nhất thời lên tiếng.

      "Ôi, phụ thân làm sao thế? Công chúa đương triều gọi phụ thân đấy".

      Bạch Ngưỡng Đường nghe vậy với đáp lời, như tiếng muỗi, vẻ mặt lại có chút bối rối.

      Bạch Đàn còn lúng túng hơn ông ta, cố ý vặn hỏi Bạch Đống để hóa giải cục diện khó xử: "Sao cậu lại đến đây?"

      Sau khi nhập ngũ, Bạch Đống còn non nớt mềm yếu như trước nữa mà đen hơn chút, cũng khỏe mạnh hơn kha khá, lại thích mặc áo trắng nên càng lộ . nheo đôi mắt hoa đào : " em nhớ cháu trai cháu chứ sao nữa".

      "Thế cậu mau lấy vợ , như vậy chính cậu cũng rất nhanh có con".

      Bạch Đống hơ hơ ha ha giả vờ ngớ ngẩn, sờ sờ khuôn mặt hai đứa bé, cảm thấy tim sắp tan thành nước: "Ôi, gã sát thần kia tại sao lại tốt số như vậy, em thấy sinh được cặp trai thế này, công lao của a tỷ vẫn là lớn nhất".

      "Đó là đương nhiên". Bạch Đàn liếc Bạch Ngưỡng Đường cái, phát ông ta còn mát tự nhiên như trước, chính nàng cũng thầm thở phào nhõm.

      Mặc dù chẳng mấy lúc đến nhà nhưng Bạch Ngưỡng Đường hề ở lại quá lâu, chưa đến tối ra về. Bạch Đàn giữ ông ta ở lại ăn tối nhưng ông ta cũng đồng ý.

      Bạch Đống lén với Bạch Đàn: " tồi, ít nhất chịu đến đây chuyến, sau này kiểu gì chả ở lại ăn cơm".

      Bạch Đàn yên lặng ra ngoài tiễn Bạch Ngưỡng Đường, từ phía sau nhìn bóng lưng cha mình, đột nhiên cảm thấy ông ta già rất nhiều.

      Đến bên cạnh sơn đạo, nàng câu: "Phụ thân bảo trọng".

      Bạch Ngưỡng Đường dừng bước lát, ở tiếng rồi chậm rãi xuống núi.

      biết vì sao Bạch Đàn lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

      Mười mấy năm trước lúc rời khỏi phủ thái phó, nàng chưa hề nghĩ tới có ngày mình có thể bình tĩnh chuyện với ông ta như vậy.

      Việc này biết truyền ra ngoài thế nào, đám triều thần đều cảm thấy khó tin. Tính khí Bạch Đàn quái gở như vậy, lần trước còn làm thừa tướng nghẹn gần chết, vậy mà lại làm lành với gia đình, đúng là mặt trời mọc từ phía tây rồi.

      Nào ngờ hôm sau Tư Mã Tấn ban thưởng cho Bạch Ngưỡng Đường triều đình.

      Đám triều thần lập tức bóp cổ tay, nhiếp chính vương quá chiều Bạch Đàn, cha con vừa mới làm lành mà vội vàng ban tặng, sau này nhà họ Bạch chắc chắn nước lên thuyền lên.

      Kì thực Tư Mã Tấn ban tặng Bạch Ngưỡng Đường hoàn toàn là vì chính , chẳng qua thời gian trùng hợp mà thôi, có điều sủng ái vợ và con cũng là thể tranh cãi.

      ***

      Cuối năm Bạch Đàn Ngô Quận ở hai tháng, lúc quay về cũng gần đến tết. Tư Mã Tấn ở Đông Sơn, nàng mang hai đứa con đến phủ nhiếp chính vương tìm , ngờ đúng lúc đòi xử quyết thái sử lệnh đương triều.

      Cả thư phòng toàn là các đại thần cầu xin giúp nhưng Tư Mã Tấn hạ quyết tâm, căn bản thể nào sửa đổi.

      Thái sử lệnh than thở khóc lóc, dập đầu sắp vỡ rồi.

      Bạch Đàn hỏi dò Cố Trình gác cổng, ra là gia quyến của thái sử lệnh tham ô quân lương, ông ta bao che báo, bây giờ bị phát khiến Tư Mã Tấn đòi xử tử.

      Bao che dĩ nhiên là tội lớn nhưng dù thế nào cũng đến mức chỉ có đường chết. Bạch Đàn suy nghĩ lát, kéo Đức tới dặn dò vài câu rồi đẩy con vào thư phòng.

      Gần tết rất lạnh, tiểu Đức mặc rất dày, chạy đến như quả bóng tròn xoe. Bạch Đàn dắt tay Trạm nhi đứng chời ngoài hiên, thấy bé lon ton chạy tới bò qua ngưỡng cửa cao cao mà phải cố nhịn cười.

      Cố Trình lại là rất lo lắng, chạy đến bên cửa giơ tay đỡ hờ, sợ bé bị ngã.

      Trong thư phòng vốn ồn ào, đột nhiên bé như hoa như ngọc chạy vào, tất cả mọi người đều trợn mắt.

      Sắc mặt Tư Mã Tấn vốn trầm, nhìn thấy con chạy vào thư phòng đợt nhiên trở nên dịu bớt. đứng dậy khỏi án, tới dang hai tay ra: "Sao con lại đến đây?"

      Các đại thần kinh hãi, nhiếp chính vương vừa rồi còn vô cùng hung ác, bây giờ chuyện lại dịu dàng như gió xuân tháng ba, đây có phải sát thần nắm xưa hay ?

      Tiểu Đức lao vào trong lòng Tư Mã Tấn, ôm cổ lắc đầu liên tục: "Phụ vương, giết giết".

      Tư Mã Tấn đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo hiểu ra bế con ra cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy hai mẹ con dứng dưới hiên, lại còn cười với .

      sầm mặt về chỗ thái sử lệnh, lạnh lùng nhìn ông ta lát, cuối cùng hừ tiếng: "Coi như ngươi cao số".

      Cuối cùng thái sử lệnh bị biếm truất lưu đày, quả thực cảm động đến rơi nước mắt, ngừng tạ ơn.

      Có đại thần lén thò đầu ra cửa nhìn thấy Bạch Đàn, sau đó trong triều ngày càng nhiều tin đồn nhiếp chính vương chiều vợ vô độ, ngay cả chuyện mạng người cũng có thể sửa đổi.

      Tư Mã Tấn lại cảm thấy điều này rất bình thường. Tính tình cứng quá dễ gãy, có lúc vẫn còn bạo ngược thích gây chuyện, Bạch Đàn lại luôn luôn nghiêng lệch, lần nào cũng có thể kéo về. Nếu thế này gọi là chiều vợ vô độ càng vô độ càng tốt.

      Có điều đêm đó vào phòng ngủ, vẫn nghiêm khắc trừng phạt Bạch Đàn: "Ta tốt xấu cũng là nhiếp chính vương, nàng còn như vậy nữa, ta mất hết thể diện".

      Bạch Đàn bị đè dưới thân, hừ lạnh tiếng: "Ta tốt xấu cũng là thầy của trò, lúc nào cũng ở bên cạnh nhắc nhở là chuyện nên làm".

      Tư Mã Tấn ngậm vành tai nàng : "Xem ra ta bị nàng dùng thân phận này đè cả đời rồi".

      Chắc chắn là thế, Bạch Đàn oán thầm.

      Ngoài cửa sổ tuế nguyệt vẫn trôi, năm cũ lại sắp qua rồi.

      HẾT

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks nàng @miamiameo, truyện rất hay
      miamiameo thích bài này.

    5. DingDingDong

      DingDingDong Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      12
      :yoyo69:thanks truyện rất hay :)
      thanks alot :)
      miamiameo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :