1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đông Xưởng Tướng Công - Lạc Bút Xuy Ngữ (Update 75)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 56: Hóa hung thành an.
      Editor: Jun

      Cặp mắt Dịch Khinh Hàn chợt lóe lên, nhìn khối ngọc trong tay Triệu Tần Thủ chỉ khinh thường :"Hừ, bản quan có tội gì!"

      "Tang vật ngươi tư thông với Phiên cương ngay ở đây mà còn nhận tội! phải là ngươi nghĩ có Hạ đốc chủ che chở liền để Hoàng thượng vào mắt đấy chứ? Các vị hình bộ đại nhân đều ở đây, đừng mơ tưởng chống chế!" Triệu Tần Thủ giữ chặt khối ngọc trong tay chỉ sợ Dịch Khinh Hàn đoạt lại.

      "Vật này của Phiên vương? Ta chưa từng thấy qua, cái này đúng là đồ của ta, nhưng là, cũng là ta... khụ khụ." Dịch Khinh Hàn giữ kín như bưng tiếp.

      Triệu Tần Thủ nghe thấy Dịch Khinh Hàn 'đúng là đồ của ta' chớp mắt kinh ngạc nhưng sau đó liền khôi phục như thường.

      "Ngươi đây là ngọc thiền sao? Nếu mấy bị hình bộ đại nhân ngại mời các vị giám định thử xem sao." Dịch Khinh Hàn cẩn thận dò xét rồi :"Nếu Triệu Thiên Hộ cố tình sai cũng nên tự định tội bản thân ."

      Triệu Tần Thủ cười lạnh lùng, giao khối ngọc cho hình bộ hữu thị lang Lý Công Đạt, vì phòng Dịch Khinh Hàn làm điều gian trá mà nhắm chặt chuôi đao lăm lăm xuất kích.

      "Lý đại nhân, đây có phải đồ của Phiên vương ?" Dịch Khinh Hàn cũng thèm nhìn tới, nhếch bên khóe miệng cười hỏi.

      Lý Công Đạt để sát lại nhìn, nhất thời đỏ mặt, ngọc tay cũng khỏi rung lên, lắp bắp :" phải, phải đồ vật của Phiên vương, quả chỉ là hiểu lầm."

      Triệu Tần Thủ đều định liệu trước, nghe thấy lời này lập tức chân tay đều phát hoảng, muốn đến nhìn kỹ lại đột nhiên bị Dịch Khinh Hàn rút đao ngăn lại.

      "Triệu đại nhân diễn trò với ta sao? Ngươi nghĩ Đông Xưởng là cái nha mốn yếu tùy tiện thích làm gì làm sao?" Dịch Khinh Hàn chĩa mũi đao về phía trước, Triệu Tần Thủ cũng rút đao, vì dùng sức quá mạnh nên theo vỏ đao kéo theo vật ra, vật đó lăn lông lốc đến dưới chân vị hình bộ đại nhân khác.

      Vị hình bộ đại nhân đó nhặt lên đúng là khối ngọc thiền, chất ngọc thượng thừa, trong sáng đẹp đẽ, vì thế mà khó hiểu :"Đây mới là ngọc thiền, thế này..."

      Lý Công Đạt từng nhìn qua tín vật của hoàng gia vừa nhìn thấy khối ngọc này liền chắc chắn đây là vật của Phiên vương, lập tức ngẩng phắt đầu lên nhìn Triệu Tần Thủ.

      "Triệu Thiên Hộ, ngươi mang vật này vào đây vu oan giá họa ta mới chính là người tư thông! Xem thường người quá đáng!" Dịch Khinh Hàn phân phó người có liên quan ở phía sau chờ, cho người vây quanh mấy người Triệu Tần Thủ.

      "Điều này thể nào! Nhất định là ngươi sai tiểu nhân động tay động chân!" Triều Tần Thủ nắm chặt đao lui về phía sau, nhớ lúc ở trước cửa vào viện từng rút đao ra nên nhất thời hiểu ra liền hô to oan uổng.

      "Lý đại nhân cứ ở phía sau chờ, máu bắn túng tóe lại mất công giặt đồ." Dịch Khinh Hàn xong liền chĩa đao tiến về phái Triệu Tần Thủ, sau đó liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, cánh tay đứt lìa rơi xuống đất. Mấy vị quan văn gặp phải tình huống này đều run rẩy phải dựa vào góc tường mới đứng vững.

      " Dù sao các người cũng là chấp hành nhiệm vụ, nếu đắc tội liền bị bắt giam, nên ta cũng truy cứu nữa."Dịch Khinh Hàn muốn ở tại phủ trạch của chính mình giết người nên buông tha mấy kẻ mặt xám như tro kia.

      "Lý đại nhân, có thể trả lại "hoan hỉ phật" cho ta hay , aiz, là xấu hổ để mở miệng, thỉnh..." Dịch Khinh Hàn cười xấu xa nhìn vẻ mặt nhân nghĩa đại đức của mấy nam nhân đầy bụng kinh sách sử bỗng nhiên cảm thấy rất vui sướng.

      " sao, "hoan hỉ phật" đây, quấy rầy Dịch bách bộ rồi, bản quan mang tội nhân này trở về trực tiếp bẩm báo với triều đình." Lý Công Đạt cuống quýt giao khối ngọc hoan hỉ vào tay Dịch Khinh Hàn rồi mang theo "tang vật" chạy trối chết.

      Dịch Khinh Hàn cũng rời ngay mà nhìn bóng dáng những người đó cúi đầu mà thực thấy rất buồn cười, sau đó mới đóng cửa viện rồi trở về thượng phòng.

      "Tướng công, Triệu Đô đưa cho thiếp khối ngọc thiền, thiếp nhận nó..." Lam Ngữ Tư khóc nức nở, hấp tấp định tiếp bị Dịch Khinh Hàn ngắt lời.

      " có ngọc thiền nào cả, vật kia là "hoan hỉ Phật" tướng công chôn dưới gốc cây, nhớ kỹ, nàng xem này." Dịch Khinh Hàn đưa vật trong tay cho Lam Ngữ Tư xem.

      "Tướng công, thiếp..." Lam Ngữ Tư xấu hổ chịu nổi, mặt đỏ lên rồi lại lần nữa thề bao giờ giấu diếm bất cứ chuyện gì nữa. Thứ nhất là vì hai người chung sống với nhau phải hiểu nhau, hai là như thể cái gì cũng biết nhưng ra tất cả đều nằm trong khống chế của , cảm giác nàng như chiếc thuyền con chỉ có thể trôi trong lòng biển lớn.

      "Tường công, thiếp nên sớm với chàng, thiếp..." Lam Ngữ Tư tựa đầu vào trước ngực , cúi đầu .

      "Ta biết rồi, sao hết, nàng chớ nghĩ nhiều." Dịch Khinh Hàn khoan dung xoa đầu nàng, đêm đó sau khi nhìn thấy hai người, liền thừa dịp khi có người đào ngọc thiền kia lên. nghĩ có lẽ nàng nổi chút lòng tham, có lẽ nàng sợ mình tức giận.

      chờ chính là ngày này, cho phép người tới được trọn vẹn trở về, lần sau nếu còn có người mạo hiểm tới cũng sợ làm lớn chuyện, càng lớn càng tốt.

      Hai người chuyện lúc liền ăn cơm chiều rồi ngủ. Bên kia Vạn đốc cũng bỏ qua quân cờ Triệu Tần Thủ, đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu , rũ sạch mọi chuyện liên quan. Nếu Triệu Tần Thủ vu oan giá họa Vạn đốc là Thượng quan tất nhiên thoát được dính líu liền có nhược điểm bị Hạ Minh nắm trong tay, nếu Triệu Tần Thủ tư thông với Phiên vương, cùng lắm là Van Đốc có tội quản dưới nghiêm.

      đến Vạn Đốc trốn trong thư phòng, lại nhắc tới vợ chồng Vương Thủ sắp lên đường Nguyên Nam thành nhậm chức.

      "Muội muội, tỷ tỷ biết bao giờ mới trở lại, muội bảo trọng." Vương phu nhân cầm tay Lam Ngữ Tư cười , có chút buồn rầu.

      "Tỷ tỷ, tỷ cũng phải bảo trọng, cũng may Nguyên Nam thành thông suốt,khí hậu tốt hơn kinh thành gấp mấy lần." Lam Ngữ Tư mở miệng, Dịch Khinh Hàn sớm với nàng, đây cũng là thủ đoạn của Hoàng Thường để bảo vệ Vương Thủ, tránh qua thời gian này rồi lại dùng tới khi còn ai để ý tới nữa.

      "Tỷ cũng sớm muốn đến nơi đó, nay lão gia ta được nhận chức quan nhàn tản ra cũng là cơ hội để ngăm cảnh núi sông, chờ khi tỷ tỷ trở về mang về mấy thứ tốt cho muội." Vương phu nhân nhìn Lam Ngữ Tư có thêm chút hâm mộ.

      Mấy ngày nay, Lam Ngữ Tư cân nhắc nếu quyết định ở cùng với Dịch Khinh Hàn, có quan hệ xác thịt thể tránh né lo lắng chuyện sau này. danh nghĩa là... Bọn họ thể có con của mình, cũng ý thức được điều này cho nên lần nào cũng bắn ở bên ngoài, hai người đều hiểu nên .

      Nhưng cả đời đều như vậy sao? Lam Ngữ Tư có chút đơn.

      "Muội muội đừng khổ sở, lại đây, muội xem tỷ tỷ cho muội cái gì này." Vương phu nhân bắt gặp ánh mắt ảm đạm của Lam Ngữ Tư, luyến tiếc 'khuê trung bằng hữu' nhiệt tình hữu hảo nên vội khuyên bảo, người biết còn tưởng người bị giáng chức là Dịch Khinh Hàn.

      Lam Ngữ Tư căng thẳng, khẩn trương biết làm sao, lúc này mới thấy Vương phu nhân mang tới cái bao.

      "Muội muội, những thứ này đều là tỷ tỷ mới làm còn chưa có dùng qua. Lần này đường xa ta cũng mang theo, định đến chỗ kia lại làm cái mới, đây, cho muội." Vương phu nhân thần thần bí bí nhét bao vào trong lòng Lam Ngữ Tư, rồi nhìn về phía xa xa Vương Thủ chuyện cùng với Dịch Khinh Hàn, ánh mắt dịu dàng.

      Đằng kia, Dịch Khinh Hàn vẫn chú ý tới Lam Ngữ Tư, thấy Lam Ngữ Tư mặt đỏ tai hồng cầm cái bao nhịn được nhếch khóe miệng.

      "Về , sau này gặp lại." Vương Thủ câu cuối, sau đó theo Vương phu nhân.

      Vương phu nhân lưu luyến rời bước, thêm:"Mặc dù nơi đó cũng tốt nhưng thể cùng muội muội chuyện phiếm, nhưng cũng may lão gia nhà ta bao lâu trở về, muội muội phải bảo trọng."

      Lam Ngữ Tư và Dịch Khinh Hàn đứng ở ngoài thành nhìn vợ chồng Vương Thủ xa. lúc lâu sau, Dịch Khinh Hàn lần vào cổ tay áo bắt lấy tay Lam Ngữ Tư:" Nương tử có bảo bối gì để tướng công cùng xem nào."

      " , có gì, chàng nhìn nhầm rồi." Lam Ngữ Tư sớm giao cái bao kia cho Tùy Yên ở xe, nàng sợ Dịch Khinh Hàn nhìn thấy.

      "Trời động giá rét, hồi phủ thôi." Dịch Khinh Hàn buông tay, hai tay đan vào nhau tạo thành gian ấm áp.

      Thời tiết đột nhiên rét lạnh, sáng nay muốn ra ngoài đường tiễn người nên hai người mặc áo khoác lông cừu. Trở lại trong xe, Dịch Khinh Hàn giúp Lam Ngữ Tư cởi áo lông cừu xuống để qua bên.

      Đôi giày dính tuyết, trở lại trong xe gặp nóng biến thành nước, Dịch Khinh Hàn dứt khoát cởi giày khỏi chân Lam Ngữ Tư, rồi để giầy sát vào lò sưởi xe. Lam Ngữ Tư nhét chân vào cái đêm dày, cũng học theo cởi giày của Dịch Khinh Hàn.

      Dịch Khinh Hàn cười cười, cố ý để nàng làm, hai người hơ giày của nhau, rất vui vẻ.

      Bên trong xe ấm áp như mùa xuân, nay hai người ở bên nhau, mặc ngoài trời đông giá rét cũng như tương lai biết . Khuôn mặt Dịch Khinh Hàn vẫn tươi cười nhưng trong lòng lo lắng, nếu chính mình mình có thể bất chấp hậu quả, Cẩm y vệ có hành động, chính mình cũng phải có phản ứng lại.

      Hơi vô ý tí có thể gặp phiền toái, sợ nguy hiểm, chỉ sợ vướng bận. Triều đình khôn lường, chuyện của Vương Thủ thực ra cũng là điều bình thường. Vương Thủ may mắn có Hoàng thượng che chở, những người khác phải ai cũng có cái vận khí tốt như thế.

      Lam Ngữ Tư hơ giày ngẩng đầu lên nhìn, thấy cặp mắt đầy ấm áp của Dịch Khinh Hàn, đôi mắt kia sâu lường được lại thấy an tâm.

      Hai người trở lại quý phủ, Dịch An ở cửa chính nghênh đón, thấy Dịch Khinh Hàn cùng Lam Ngữ Tư xuống xe bước về phái Dịch Khinh Hàn :"Lão gia, vừa rồi có người đến, tiểu nhân thỉnh chờ chút, người xem..."

      Dịch Khinh Hàn hiểu được Dịch An vẫn chưa là người nào tới ắt hẳn có nguyên nhân, bởi vậy quay đầu với Lam Ngữ Tư:"Nương tử về thượng phòng trước, uống trà cho ấm người, ta trở về ngay."

      Mặc dù Lam Ngữ Tư hiểu chuyện của Dịch Khinh Hàn nhưng là người mình thương nên nàng vẫn hiếu kỳ, nhưng Dịch Khinh Hàn như thế cũng đành nghe theo trở về viện.

      Dịch Khinh Hàn theo Dịch An vào trong phòng tiếp khách liền thấy môt người giống như người Khánh Nguyên, đó là nam tử gầy tong teo thó , có chòm râu xơ xác, màu da đen sạm.

      "Tại hạ là sứ thần An Nam quốc Hồ Thanh, bái kiến Dịch đại nhân." đường tới, Dịch Khinh Hàn sớm nghe Dịch An qua, người nọ là sử giả của An Nam quốc, lại giữa hai nước mỗi dịp tết nhất hoặc những dịp cần trao đổi hàng hóa với Khánh Nguyên. Khánh Nguyên thông thương hướng ra biển lớn thông thương với trăm nơi, từ vài thập niên trước mở rộng quy mô phái đội tàu đến vùng duyên hải đông nam thông thương hữu hảo, người của tiểu quốc vùng duyên hải cũng từ ngàn dặm xa xôi đến đây trao đổi hàng hóa.

      " được lưu loát ngôn ngữ ở đây, ngàn dặm xa xôi đến đây tìm ta, cũng tốn ít tâm tư nhỉ." mặt Dịch Khinh Hàn bộc lộ điều gì, sau khi ngồi xuống mặn nhạt .
      Abby, nhimxu, mailinh2 others thích bài này.

    2. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 57: phải gian trá cũng là trộm cắp.
      Editor: Jun

      "Dịch đại nhân quá khen, hàng năm bản sứ vào Nam ra Bắc, hàng năm đông hạ tất tới Thiên triều ta biểu đạt tình cảm kính ngưỡng của của quốc vương nước ta. Thiên triều ta có nhiều nhân tài, sản vật phong phú, bản sứ hoàn thành xong sứ mệnh cũng luyến tiếc muốn rời , rất muốn ở lại du ngoạn thêm mấy ngày." Hồ Thanh cũng mặn nhạt .

      Dịch Khinh Hàn nghe xong cũng lên tiếng , bưng chén trà bàn lên. Bình thường trong cuộc chuyện hai người cơ bản có loại cảm ứng, nếu trò chuyện với nhau thực vui vẻ bưng chén trà lên cũng có gì lạ thường, nhưng nếu hồi lâu mà đối phương dường như có hứng thú lúc này nâng trà lên là ý tiễn khách.

      Dịch Khinh Hàn nhanh chậm nâng chén trà lên, người tên Hồ Thanh tất nhiên tinh thông lễ nghi của Khánh Nguyên, thấy vậy liền :"Nghe Dịch đại nhân là trợ thủ đắc lực của Hạ đốc chủ, bản sứ sớm có ý định tới cửa bái phỏng nhưng Dịch đại nhân công vụ bận rộn, mãi cho đến hôm nay mới có cơ hội. Lần này tiểu nhân mang theo vật phẩm quý hiểm của quốc gia mình tới, thỉnh Dịch đại nhân đừng chê cười."

      "Hử? Vật quý hiếm gì?" Dịch Khinh Hàn mục đích của Hồ Thanh đến đây, buông chén trà xuống hỏi.

      "Nước ta có loài chim quý, loài chim này xinh đẹp cao ngạo, có thể là vua của các loài chim, tên là "Lệ điểu". Lông chim này thường được vương hậu nước ta làm đồ trang sức vương miện, tượng trưng cho Như Ý Cát Tường, cũng có ngụ ý đoàn viên mỹ mãn. Bản chúc Dịch đại nhân cùng phu nhân bạch đầu giao lão, vĩnh kết đồng tâm." Hồ Thanh vừa vừa chắp tay, chuyện diễn xuất đều là ngôn ngữ cử chỉ của người bản địa Khánh Nguyên.

      Dịch Khinh Hàn quay đầu nhìn thoáng qua Dịch An, ngẫm lát rồi :" bằng xem trước chút."

      Hồ Thanh nghe xong lòng tràn đầy vui mừng, bên cạnh Dịch Khinh Hàn thẳng tới ngoại viện. Mới vừa rồi mang vật phẩm tới bị Dịch An an trí ở gian phòng lớn tại ngoại viện.

      Trong phòng có đốt lò sưới ấp áp thông thoáng, ở giữa có cái lồng sắt được bện bằng đằng điều, bên trong có con chim lớn, con chim này đặc biệt cao lớn, lông đầu dựng thẳng lên, gáy, lưng và ngực có màu sáng bóng, đôi mắt sáng tĩnh lặng.

      "Lần này bản sứ chỉ mang theo hai vật phẩm, cái nguyện đưa cho Dịch đại nhân, cái khác còn mong Dịch đại nhân hỗ trợ dẫn tiến cho Hạ đốc chủ, mong là Hạ đốc chủ có chút thời gian." Hồ Thanh vừa vừa lệnh cho người thả con chim ra, chỉ thấy con chim này cao ngạo vòng quanh trong phòng, cổ cao ngất còn lóe lên màu sáng bóng. Sau khi con chim vòng đứng lại cách mọi người xa, nhìn Dịch Khinh hàn, bộ lông nhiều màu rực rỡ huyền ảo.

      "Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân, đây chính là cát tường." Hồ Thanh a dua .

      "Sao lại là cát tường? sao ta nghe chim này nhìn thất mỹ nhân phát sáng, hay là ám chỉ ta .. xinh đẹp!" Đôi mắt Dịch Khinh Hàn vừa mới còn ôn hòa giờ lạnh léo như đao khiến cho Hồ Thanh sợ tới mức giật mình.

      Chim này quả thực được lưu truyền nhìn thấy người đẹp phát sáng. biết từ đâu lưu truyền có phi tử dùng điều này để có được chú ý của quốc vương An Nam quốc, câu truyện truyền trở nên vô cùng ký diệu, kì thực là do chim này thấy màu sắc diễm lệ cũng đổi màu, Dịch Khinh Hàn mặc quan phục thêu kỳ lân đẹp đẽ rực rỡ nên khiến chim thay đổi màu lông.

      đợi Hồ Thanh giải thích, chỉ thấy Dich Khinh Hàn tiến lên vài bước, bộc lộ tâm tình hờn giận túm lấy lông vũ của đại điểu bứt xuống rồi hung tợn ra khỏi phòng.

      Hồ Thanh muốn chạy tới giải thích liền bị Dịch An ngăn lại:" Đặc phái viên đại nhân, lão gia nhà ta tức giận là lúc ngàn vạn lần nên gì, ta nghĩ ngài nên trở về trước , đợi lão gia nhà ta bớt giận ngài lại tới, ngài thấy có được ?"

      Hồ Thanh sớm do thám biết tính tình của Dịch Khinh Hàn, trong lòng biết vậy cũng đành chỉ có như thế, nếu đường này thông đành phải tìm phương pháp khác, vì thế mang theo đại điểu rời phủ.

      Dịch Khinh Hàn phụng phịu thẳng đến ngoài viện lúc này mới cong khóe miệng, vào trong thượng phòng.

      "Tướng công trở lại, đói bụng , mau ngồi xuống ." Lam Ngữ Tư bước lên phía trước vừa giữ chặt cánh tay Dịch Khinh Hàn vừa .

      " đói bụng, ăn." Dịch Khinh Hàn vừa vừa vào phòng ngủ, hoàn toàn chú ý tới ánh mắt bất mãn của Lam Ngữ Tư nuốt nước miếng phía sau.

      "Đến đây, nàng nhìn xem đây là gì." Dịch Khinh Hàn ngồi xuống ghế .

      "Đây là cái gì?" Lam Ngữ Tư nhìn lông lệ điểu kia quên luôn cả đói bụng, qua ngồi xuống bên cạnh Dịch Khinh Hàn, vươn tay sờ sờ.

      Dịch Khinh Han cười cài lông chim kia lên tóc Lam Ngữ Tư, ngưỡng về phía sau chút nhìn nhìn rồi :"Ưm, giống như người hoang dã vậy, nghe phía nam toàn là người hoang dã sống núi, rất thích lấy lông chim cài tóc, đúng là giống."

      Lam Ngữ Tư nghe xong lấy lông chim xuống, bĩu môi để ý tới , tay sờ sờ lên lông chim cười cười.

      "Thích ?" Dịch Khinh Hàn thấy Lam Ngữ Tư như thế cười hỏi.

      "Thích, tướng công lấy thứ này ở đâu vậy?" Lam Ngữ Tư quay đầu hỏi.

      "Bứt từ người súc sinh kia xuống. Sứ thần An Nam quốc đến đây là muốn tặng ta vật phẩm hiếm lạ. Nhưng ta nhận chỉ bứt lông chim." Bàn tay to của Dịch Khinh Hàn đặt lên bả vai Lam Ngữ Tư, .

      "Vì sao nhận? Việc bọn họ cầu tướng công làm được sao?" Lam Ngữ Tư khó hiểu hỏi.

      " phải, chỉ là cảm thấy việc này đơn giản như vậy. Nay cả triều đều nhìn chằm chằm Đông Tây Xưởng Cẩm y vệ, ta bước cũng thể sai." Dịch Khinh Hàn tới đây lộ ra chút buồn rầu, chuyện của Vương Thủ khiến bản thân càng phải cẩn thận hơn.

      "Thiếp hiểu rồi, thiếp cũng cẩn thận hơn, dễ dàng tin tưởng người khác." Lam Ngữ Tư nhàng .

      Dịch Khinh Hàn vuốt vuốt lông chim rồi :"Sắp tới tết, đến lúc đó làm đồ trang sức, người ta đây là vật quốc vương An Nam quốc thường đội, nàng có muốn làm vương hậu ?"

      " muốn, nhất định quốc vương có rất nhiều vương phi, thiếp muốn chia sẻ người nam nhân cùng với nữ nhân khác." Lam Ngữ Tư bĩu môi .

      "Ta điều tra được nàng được Van Đốc tìm thấy ở nơi sơn dã, biết nàng ở nơi đó bao lâu, biết là có phải sinh ra cư ở đó ." Dịch Khinh Hàn nghe xong lời này nhớ tới thân thế của Lam Ngữ Tư, thầm nghĩ đây là suy nghĩ của phụ nhân bình thường, nhưng quyết đinh ra miệng, nếu phải người có tính cách hoang dã dễ dàng ra miệng. Dịch Khinh Hàn xoa đầu nàng, lòng tràn đầy thương, chỉ biết thương nữ nhân là nàng mà thôi.

      Lam Ngữ Tư đương nhiên biết chuyện trước kia của mình, vẻ mặt ngây thơ nhìn Dịch Khinh Hàn chờ đợi tiếp.

      Dịch Khinh Hàn cười dịu dàng :" vội, từ từ rồi đến, tập hợp lại rồi gọi nàng chịu tội."

      nhớ chuyện trước kia đương nhiên biết bản thân mình đáng thương bao nhiêu. Lam Ngữ Tư chịu đói bụng, thấy Dịch Khinh Hàn lời chân thành muốn phá hủy bầu khí tốt đẹp này, ai ngờ bụng chịu nghe lời mà lại kêu lên. Hai người sửng sốt, Lam Ngữ Tư cười trừ, xấu hổ :"Bụng của thiếp đồng ý vời của tướng công, thiếp cũng đồng ý."

      Dịch Khinh Hàn nhịn cười, hai người cùng ra bàn ăn cơm.

      Ăn cơm, tắm rửa xong xuôi, Dịch Khinh Hàn cầm quyển sách ngồi xem, Lam Ngữ Tư mở sổ sách, thỉnh thoảng viết viết, lại thỉnh thoảng nhếch khóe miệng.

      " phải là mấy xe đồ sấy thôi sao? Sao nàng cao hứng thế?" Dịch Khinh Hàn cầm sách bất đắc dĩ cười cười.

      "Tự nhiên thấy cao hứng thôi, thiếp nghĩ quý phủ cũng có nhiều người lắm, trừ chi phí sinh hoạt ra cũng còn gì để bàn. Số tiền ấy để mua cửa hàng, khách điếm, kể từ đó về sau chúng ta có thể tiết kiệm thêm bạc, có thể buôn bán kiếm tiền, năm sau thôn trang cũng có thể tự sản tự tiêu." Lam Ngữ Tư càng càng hào hứng, buông bút lông xuống, giương mắt lên :" Kiếm tiền xong đổi hết thành vàng kim, giấu ở nông thôn, giấu vậy mới kĩ."

      Dịch Khinh Hàn lắc đầu tiếp tục đọc sách, hơi nhếch khóe miệng :"Tùy nàng, cũng đỡ cho nàng có việc gì để làm."

      Lam Ngữ Tư nghe thấy bốn chữ " có việc gì làm" rất bất mãn, nhưng cũng thể phản bác, vốn nữ tử như thế, chẳng lẽ còn trông cậy vào chính mình kiến công lập nghiệp! Chỉ cần quản trong nhà cho tốt, nuôi dưỡng con cái là được rồi. Nghĩ đến nuôi dưỡng con cái, ánh mắt Lam Ngữ Tư lại xuất nỗi đơn, nàng cắn đuôi bút cúi đầu nghĩ ngợi, có nhiệt tình như lúc vừa rồi.

      "Chuyện gì thế?" Dịch Khinh Hàn phát nàng khác thường nên buông sách trong tay xuống, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nàng, hỏi.

      " có gì, chỉ hơi mệt thôi." Lam Ngữ Tư muốn tạo thêm gánh nặng cho Dịch Khinh Hàn nên vặn thắt lưng mấy cái rồi khép sổ sách cất cẩn thận.

      "Vậy để tướng công tới giúp nương tử giải lao?" Sắc tâm của Dịch Khinh Hàn nổi lên, lập tức muốn lăn lên giường.

      đêm kịch liệt, cả thân thể bị dày vò, ngày hôm sau khi tỉnh lại nàng cảm thấy cả người đau nhức. Tuy thắt lưng Lam Ngữ Tư đau nhưng đối với người mới nếm thử cảm giác này muốn ngừng cũng ngừng được, nên đành để tùy hành động.

      "Rất vui vẻ sao?" Dịch Khinh Hàn thấy nàng giống như mấy lần trước liền nổi hứng trêu chọc, lấy tay nắm lấy cằm của nàng có ý tốt hỏi.

      "Đâu có!" Lam Ngữ Tư xấu hổ đỏ mặt, nghiêng người thèm nhìn tới cái người đáng giận đó nữa.

      " ?" Dịch Khinh Hàn vừa vừa đưa tay vào trong trung y của nàng, tay linh hoạt lướt qua áo lót tiến thẳng tới trái đào, hai ngón tay khẽ vân vê, cảm nhận được người trong lòng khẽ run lên.

      "Lão gia, Dịch tổng quản sai nô tỳ tới báo lại, Hạ đốc chủ gọi người qua đó." Tùy Yến ở ngoài cửa lớn tiếng , hai người trong phòng đều cảm thấy phiền chán mà thể xả.

      "Nàng cứ ngủ ." Dịch Khinh Hàn dùng sức nhéo trái đào kia, lưu luyến rút tay, tay phủ lên bầu ngực của Lam Ngữ Tư, nơi đó như bị châm lửa.

      Lam Ngữ Tư cảm thấy cả người như nhũn ra, ngực truyền đến cảm giác thể bằng lời.

      Dịch Khinh Hàn thở dài hơi rồi mới đứng lên chỉnh sửa lại vạt áo, mặt mày lạnh lùng nghiêm túc mặc quan phục.

      Đeo giày Thượng Quan, quay đầu nhìn Lam Ngữ Tư ở bên cạnh ý loạn tình mê, cắn ngụm rồi mới cười xấu xa đặt nàng lại giường, sau đó rời khỏi thượng phòng.

      Lam Ngữ Tư nhìn Dịch Khinh Hàn ra khỏi phòng ngủ trong lòng nhịn được cảm thấy vắng vẻ đơn, nàng buông màn, tay để trong áo lót vuốt ve trái đào khó chịu, phiền chán chùm chăn qua đầu.

      Cũng biết trải qua bao lâu, Dịch Khinh Hàn ăn mặc chỉnh tề tới phủ của Hạ Minh, sau khi xuống ngựa bởi vì muốn nhanh đến nơi mà đường tắt mau chóng vào thư phòng Hạ Minh.

      "Đốc chủ." Sau khi hành lễ với Hạ Minh, Dịch Khinh Hàn mới nhìn đến Đông xưởng Thiên hộ Trịnh Dũng đứng bên cạnh, lại chắp tay cung kính đứng ở bên.

      "Ngồi, đều ngồi xuống cả ." Hạ Minh khoát tay, nhìn hai người rồi :"Gần nửa đêm mới gọi các ngươi đến, uống chén trà cho ấm người ."

      Dịch Khinh Hàn cung kính " dám" rồi lập tức nâng chén trà thư án lên.
      Last edited: 15/10/16
      Abby, nhimxu, mailinh4 others thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 58: Đêm nằm mộng.
      Editor: Jun

      "Tối nay gọi các ngươi đến có chuyện gì khác mà chỉ là việc sứ thần An Nam tặng cho bổn tọa vật phẩm hiếm lạ, mời mọi người đến xem." Hạ Minh cười khoát tay, người ngoài cửa liền dẫn lệ điểu vào phòng, mọi người nhìn thấy đều chậc chậc lấy làm lạ kỳ.

      Sau khi thưởng thức phen, Hạ Minh ý bảo người dẫn lệ điểu ra, rồi đóng cửa cùng hai người thấp giọng chuyện.

      "Người An Nam rốt cục có chủ ý gì, bổn tọa thấy có chút đúng, muốn nghe ý kiến của hai ngươi." Hạ Minh nhấp môt ngụm trà, nhìn chằm chằm hai người.

      Mặc dù Dịch Khinh Hàn được Hạ Minh trọng dụng nhưng chức quan thấp hơn Trịnh Dũng nên sau khi nhìn Trịnh Dũng cái lên tiếng.

      Trịnh Dũng thấy vậy liền đứng dậy chắp tay, lập tức :"Vậy trước để hạ quan chút. Đầu tiên sứ thần An Nam đến phủ của ta, sau khi tặng con chim liền muốn hạ quan dẫn tới cầu kiến đốc chủ ngài. Người Đông xưởng xưa nay liền quan tới người An Nam, hạ quan nghĩ vẫn nên báo với đốc chủ ngài biết trước rồi mới dẫn đến cầu kiến đốc chủ. Hạ quan dám tự chủ trương, hết thảy còn thỉnh đốc chủ bảo cho biết."

      Hạ Minh lại nhìn về phía Dịch Khinh Hàn chờ câu trả lời của .

      Dịch Khinh Hàn suy nghĩ kĩ, chọn từ ngữ cho thích hợp rồi mới :"Trịnh đại nhân làm việc cẩn thận, hạ quan bội phục. Những điều Trịnh đại nhân lo đều vô dụng, có thuộc hạ ở phía nam hồi báo, gần đây An Nam quốc có vẻ yên ổn, có số lượng lớn dân cư vượt sông , tình nguyện sống ở núi rừng cũng trở về. Hạ quan tăng số người thám thính, rốt cục có chuyện gì vẫn chưa biết ."

      Hạ Minh nghe xong có bộ dáng phiền chán, lúc lâu sau mới :"Quả đơn giản, nên đưa người này đến gặp ta, sợ là giao du với kẻ xấu."

      Trịnh Dũng nghe xong mồ hôi lạnh rịn ra, bất an xiết chặt tay giấu trong tay áo.

      "Đốc chủ cần lo nghĩ nhiều, quà nhận bằng cứ yên lặng xem xét. Xem người An Nam có cầu gì chúng ta châm chước làm việc đó." Dịch Khinh Hàn xong liếc Trịnh Dũng ở bên cạnh, bắt gặp thần sắc lúng túng tự giác cắn môi dưới của .

      "Vậy , hai người các ngươi xử lý cho ta, nếu có nửa điểm gì khả nghi phải bẩm báo kịp thời." Hạ Minh phân phó xong mới với Dịch Khinh Hàn:"Trịnh Thiên hộ từ phương bắc trở về, dường như Uy Bắc vương có thành , vụng trộm dưỡng những người này trong vương phủ, còn có cả binh khí. Chuyện này ngươi thấy thế nào?"

      Dịch Khinh Hàn nhớ tới truyện Triệu Tần Thủ hãm hại mình liền :" phải là Uy Bắc vương có tâm tư gì đó chứ?"

      Hạ Minh gật gật đầu, nheo mắt lại :"Trịnh Dũng ở Trấn Bắc Thành An theo dõi cùng người tiếp ứng, bổn tọa nghĩ nên làm việc tùy tiện. Việc này sợ là công khai bí mật, nhưng Hoàng thượng và Uy Bắc vương ai muốn chọc thủng cái cửa sổ giấy này, những người khác đương nhiên cũng dám làm."

      Dịch Khinh Hàn nhìn sắc mặt của Hạ Minh thấy có gì khác thường liền tiếp lời:"Đốc chủ phải."

      Hạ Minh vừa lòng nhìn hai người, khoát tay giải tán, còn mình trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi. Có số thời điểm, câu hỏi của thượng cấp đại khái chỉ cần dùng mấy lời ba phải để trả lời là có thể được an lành, bởi vì thường thượng cấp có suy tính, chỉ cần giả vờ lắng nghe là được.

      Dịch Khinh Hàn cùng Trịnh Dũng ra khỏi Hạ phủ, cưỡi ngựa đường cái trống trải.

      "Nhiều ngày gặp, Dịch hiền đệ uống chến chứ, tính ra cũng nhiều ngày gặp mặt." Trịnh Dũng cười sang sảng.

      Mặc dù hai người có quan hệ thân mật nhưng cũng chưa bao giờ đắc tội nhau. Dịch Khinh Hàn vốn định từ chối nhưng đối phương có lời mời đành phải đồng ý.

      Đến Ỷ Hồng lâu, hai người tìm chỗ yên tĩnh, gọi hai ba ca cơ vũ cơ rồi liền ngồi xuống uống rượu.

      "Trịnh huynh vất vả rồi, đường xá xa xôi tính, mệt nhọc đường xa cũng là công lao lớn." Dịch Khinh Hàn tìm chuyện với Trịnh Dũng.

      "Dịch hiền đệ cũng có được thanh nhàn, mấy ngày nay hiền đệ cũng làm việc vất vả. Lần này hồi kinh, ta thấy nhiều người nhất là vu án của Dương Xương Hà?" Trinh Dũng nhấp rượu rồi mở miệng hỏi.

      Dịch Khinh Hàn gật gật đầu, buông chén rượu :"Vụ án này chọc giận mặt rồng, Trịnh huynh có ở đây cũng vô cùng tốt miễn phải nhọc lòng. Vụ án Dương Xương Hà giao cho Cẩm y vệ thẩm tra xử lý, sợ là nhiều ngày thế chuyển qua chiếu ngục."

      " ra là thế." Trinh Dũng gật gật đầu, buông chén rượu hỏi:"Khâm Thiên giám giam cha con Lý đấu cũng ở trong đó sao?"

      Sắc mặt Dịch Khinh Hàn thay đổi, bưng chén rượu lên :"Đúng, là tiểu đệ dẫn người tới thẩm tra."

      Trinh Dũng sớm biết Dịch Khinh Hàn là người thẩm tra liền thử với Dịch Khinh Hàn thấy cũng có giống như để ý tới sống chết của Lý Đấu liền :"Vốn là nên thêm phiền toái cho hiền đệ nhưng nhạc phụ của Lý Đấu và gia phụ ta cùng khoa tiến sĩ, đồng môn thể giúp, nếu hiền đệ có phương pháp thỉnh..."

      "Phương pháp, nếu Trịnh huynh có ý này tiểu đệ đương nhiên giúp, huống hồ vốn là người nặng , ngày mai Trịnh huynh liền thả ra, thừa dịp Cẩm vệ còn chưa mang ." Dịch Khinh Hàn như vô tình có ý tốt .

      Trịnh Dũng vui mừng, hai người lại kính rượu nhau đến mãi sau nửa đêm mới tự mình hồi phủ.

      Dịch Khinh Hàn nhìn qua Trịnh Dũng khóe miệng khẽ cong lên. May sao mình thừa dịp Cẩm y vệ chưa mang thi đánh chết hai cha con Lý Đấu tại trong ngục rồi.

      ______________________________________________________________________________

      Lam Ngữ Tư ngủ ngon lành đột nhiên cảm thấy đôi môi nóng bỏng phủ lên môi của chính mình, sau đó liền bị đôi cánh tay khỏe mạnh ôm chặt lấy. Bờ môi kia xuống phía dưới, thẳng xuống ngậm lấy trái đào ngừng cắn mút trêu chọc, khiến cho nàng thở gấp gáp, bên dưới cũng ẩm ướt.

      Giống như vẫn còn ở trong mộng chưa có tỉnh, Lam Ngữ Tư bĩu môi uốn éo người vô cùng thoải mái sung sướng, nhịn được tách hai chân, kẹp chặt lấy thắt lưng người phía . Lại thấy người phía hé miệng, lần lượt mút lấy trái đào hai bên.

      Dịch Khinh Hàn ngồi ở ghế trong phòng chờ khí lạnh người tản hết rồi mới vào lại nghe thấy tiếng rầm rì nho ngừng, khó hiểu thò người vào nhìn thấy sắc mặt Lam Ngữ Tư ửng hồng, mắt nhắm nghiền ôm chặt chăn.

      Dịch Khinh Hàn tiến lên nhìn, là Lam Ngữ Tư mơ thấy gì, khóe miệng cong lên, lỡ đánh thức nàng dậy, nên cứ đứng trước giường nhìn nữ nhân mình thương, đứng lâu có nhúc nhích.

      Lam Ngữ Tư chợt cảm thấy người phía bay mất, càng bay càng xa, nhất thời sốt ruột vội tỉnh, trợn mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia trong bóng tối, sau đó lúc lâu sau cũng ra lời, biết hình ảnh vừa rồi trong đầu là hay giả.

      "Mơ thấy gì mà cao hứng như vậy?" Dịch Khinh Hàn sợ nàng sợ hãi nên lên tiếng báo mình trở lại.

      Nhìn thấy Dịch Khinh Hàn ăn mặc chỉnh tề, Lam Ngữ Tư mới hiểu ra vừa rồi là mình nằm mơ mộng xuân. Định thần lại mặt liền đỏ lên, lấy chăn che mặt, lí nhí:" có gì, chính là, có gì..."

      Dịch Khinh Hàn cười cười, cởi quần áo tiến vào trong ổ chăn ôm chặt lấy nàng. Phía dưới của Lam Ngữ Tư ẩm ướt lạ thường, nhớ tới mộng xuân vừa rồi liền xấu hổ dám ngẩng đầu lên, sợ Dịch Khinh Hàn lại hỏi vì thế mà giả bộ ngủ nhúc nhích.

      "Sắp đến cuối năm, ngày mai xem trong phủ thiếu cái gì sắp xếp người mua." Dịch Khinh Hàn cọ cằm lên trán Lam Ngữ Tư, hỏi:"Nương Tử xem muốn cái gì, váy áo mới hay trang sức?

      "Muốn thứ gì có giá trị nhưng có thể dễ dàng mang theo người, ví dụ như..." Lam Ngữ Tư còn chưa hết bị Dịch Khinh Hàn dùng sức ghì chặt lấy.

      "Thế nào? Còn muốn rời khỏi ta!" Dịch Khinh Hàn gằn giọng, hung tợn :"Ta cho nàng biết đừng có mà mơ! Dù nàng có trốn ở đâu nữa ta cũng tìm được nàng, bắt nàng phải trở về! Tốt nhất nàng nên thành thành ở với ta, dù thế nào cũng được nghĩ tới việc rời !"

      "Thiếp dám, dám. Thiếp nghĩ tới chuyện rời khỏi tướng công, có." Lam Ngữ Tư cọ khuôn mặt nhắn lên trước ngực , lấy lòng.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Khinh Hàn Đông Xưởng, Lam Ngữ Tư cẩn thận kiểm tra đồ vật trong khố phòng, chọn ra vật phầm tặng cho Hạ Minh dịp lễ đầu năm, xong xuôi mới trở lại thượng phòng.

      Vừa uống chén trà Dịch An tới cầu kiến. Mặc dù có chút khó hiểu vì sao Dịch An phải tới trong viện, nhưng nghĩ có lẽ có việc gấp chừng nên liền cho người tiến vào.

      Cách màn, Dịch An liên miền cằn nhằn ngừng, cuối cùng lại đề xuất muốn kiểm tra tu sửa lại tường viện phòng ốc linh tinh.

      Lam Ngữ Tư nghĩ rằng đây là người Dịch Khinh Hàn tin tưởng nhất nên liền đáp ứng, rồi mình ở trong thượng phòng nghỉ tạm.

      Tùy Yên bị Dịch An kêu theo cùng xem xét tường viện phòng ốc, còn những nha hoàn có phận được phép tiến vào thượng phòng, Lam Ngữ Tư nghỉ tạm tại Noãn các , gối lên cánh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Vừa mới nhắm mắt nghe thấy cạnh cửa có thanh đều đều vang lên, Lam Ngữ Tư mở mắt nhìn qua thấy Dịch An đứng ở cửa. Lam Ngữ Tư hoảng sợ, mặc dù nàng từng cùng Dịch An từng khố phòng kiểm tra kho hàng nhưng đều là có người theo, hoặc là có số việc chung, nhưng hai người lại ở chung ở chỗ tư mật thượng phòng của chủ nhân nên cũng được tự nhiên.

      "Ngươi, Dịch tổng quản, có việc gì sao?" Lam Ngữ Tư cố gắng bình tĩnh hỏi.

      Dịch An giống như hề để ý , cúi đầu :"Vừa rồi tiểu nhân cùng nha đầu Tùy Yên kia xem xét lượt. Tùy Yến ghi lại, tiểu nhân trước đến thông báo phu nhân tiếng."

      Lam Ngữ Tư thấy Dịch An bình thường nên yên lòng, muốn chuyện thấy Tùy Yên tiến vào.

      Tùy Yên nhìn thấy Dịch An đứng ở cửa kinh ngạc nhìn thoáng qua Lam Ngữ Tư, tiếp theo lại thấp đầu cẩn thận bẩm báo:"Phu nhân, chỉ có chỗ tường phía Tây Bắc xuống cấp cần tù sửa lại, tiểu nhân cho người ở tường viện chặn số ghế dựa cũ để tránh có người đến gần."

      "Tốt, các ngươi tiến hành ." Lam Ngữ Tư :"Lui cả ."

      "Vâng." Tùy Yên và Dịch An cùng đáp, hai người trước sau ra ngoài, Tùy Yến phía sau ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dịch An đầy thâm ý rồi lại cúi thấp đầu.

      ______________________________________________________________________________-

      Sau khi Dịch Khinh Hàn hồi phủ, ăn cơm chiều xong liền nội thư phòng, mãi đến khuya mới trở lại phòng ngủ.

      Lam Ngữ Tư xem sổ sách dưới đèn, thình lình phía sau có người liền đứng lên cười cười.

      "Đừng xem nữa, ngủ ." Dịch Khinh Hàn xong liền ôm lấy nàng đặt lên giường, bá đạo sắc bén, loại khí thế này Lam Ngữ Tư vĩnh viễn cũng có cách nào phản kháng. Lam Ngữ Tư chỉ có có chút phản kháng nho nhưng hề có tác dụng.

      Ngoài phòng tĩnh lặng còn trong màn cảnh xuân kiều diễm.
      nhimxu, mailinh, Phong nguyet5 others thích bài này.

    4. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Tự nhiên nghe An Nam Quốc đầu đội lông chim sao giống xuyên tạc nước mình quá nhỉ?:yoyo66:
      Dothuydung thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Hương Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :