1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      8



      Nước Mắt Công Chúa phải kim cương bình thường mà mang ý nghĩa rất đặc biệt với nhà họ Việt. Mẹ của cụ Việt, tức bà cố của Việt Trạch là người xuất thân từ hoàng gia nước Nga trước kia.

      Viên Nước Mắt Công Chúa màu xanh lá là báu vật truyền đời của nhà họ Việt, trải qua mấy trăm năm, giá trị tình cảm của nó vượt xa giá trị kinh tế.

      Năm đó, lúc mẹ của cụ Việt mang thai bị đuổi giết, bà cố của Nghê Gia là bạn tốt của cụ hi sinh tính mạng mình để cứu bạn, cũng đồng nghĩa với việc cứu mạng cụ Việt. Bà nội của Nghê Gia mất mẹ từ khi vẫn còn quấn tã.

      Mẹ cụ Việt trao viên Nước Mắt Công Chúa gia truyền cho bà nội của Nghê Gia, cũng hứa rằng sau này nếu nhà họ Nghê gặp chuyện khó khăn, con cháu nhà họ Việt cũng phải dốc sức giúp đỡ.

      Nhưng lời hứa này chỉ có tác dụng lớn nhất khi đương là cụ Việt còn sống. Nếu để thêm vài thập niên, người đời sau nhà họ Việt còn tình cảm gì với viên kim cương này nữa.

      Tuy nhà họ Việt là danh gia vọng tộc, người đời sau tất nhiên tuân theo di huấn tổ tông, nhưng tới lúc đó, có tình cảm gửi gắm, chỉ còn lời hứa hẹn khô khan, dù thế nào cũng vẫn có cảm giác hèn mọn khi khom lưng xin người khác cứu giúp.

      Hơn nữa Mạc Doãn Nhi ở nhà họ Nghê bao năm như vậy, biết ý nghĩa quan trọng của viên kim cương này, ả để mắt đến nó từ lâu. giờ cả mẹ và em trai đều hướng về ả, Nghê Gia đề phòng được chốc lát, đề phòng được cả đời.

      Vậy dứt khoát lấy ra dùng luôn cho xong.

      Dù sao KARNER nhà họ Ninh cũng vì trúng thầu lần này nên mới phát triển được ngành lưu trữ năng lượng của mình, chỉ có thể đối đầu với Hoa thị mà còn thâu tóm cả Hoa thị lúc lụn bại sau này.

      Cho nên nhất định phải giành lấy hạng mục Max Power.

      Cụ Việt suy nghĩ chốc lát, hỏi mục đích của , trái lại : “Tặng viên kim cương này , cháu thấy tiếc sao?”.

      Nghê Gia đáp hờ hững: “Cháu chỉ muốn ông mua lại viên kim cương này mà thôi. Nó là báu vật vô giá với ông, nếu thả nó ra thị trường đấu giá, ông cảm thấy đáng tiếc. Nhưng với cháu mà , nó chỉ là viên kim cương bình thường, chẳng qua hơi to chút…”.

      Cụ Việt nghĩ hỗn hào, ngược lại còn thấy chân đến đáng , hơn nữa, ông còn bị câu cuối cùng của chọc cho thoải mái bật cười.

      Việt Trạch luôn trong tình trạng cảm xúc cũng ngước lên nhìn cái, nhưng chỉ là trong chớp mắt.

      mạnh miệng !

      Cụ Việt cười xong, lại hỏi: “Dù sao cũng là mang quyên góp, tại sao phải cố tình giá cao thế? 200 triệu phải con số đâu! Nếu cháu muốn thu hút chú ý của ta viên kim cương này cũng đủ rồi, hoàn toàn cần nâng giá cao đến thế”.

      Nghê Gia nhoẻn miệng cười, hào quang ngạo nghễ lấn lướt lên khuôn mặt thanh tú: “Bởi vì, thứ cháu muốn thu hút là chú ý của tất cả mọi người”.

      biết trước mặt người từng trải như cụ Việt đây, tốt nhất là năng thành thẳng thắn, được giở trò khôn lỏi, nên từ đầu đến cuối, mỗi câu đều rất chân thành, làm bộ làm tịch, toàn thân bất tri bất giác toát ra khí thế sừng sững:

      “Cháu chỉ muốn tất cả biết, viên kim cương trị giá 50 triệu của Nghê gia, nhà họ Việt sẵn lòng mua lại với giá 250 triệu.”

      Ý là để mọi người chứng kiến, tình cảm qua lại giữa nhà họ Việt và nhà họ Nghê hề tầm thường, nhà họ Việt đồng ý làm hậu thuẫn cho nhà họ Nghê.

      Niềm tin thị trường đến từ chính điểm này.

      Cụ Việt sâu sa nhìn cái, rồi lại bất ngờ liếc nhìn Việt Trạch, khuôn mặt người nào đó như được gột nước, sạch mang chút biểu cảm.

      Cụ Việt tiếp tục với Nghê Gia: “Nhưng mà, 200 triệu, bé con Gia Gia này cũng ác quá thôi”.

      Cách xưng hô “bé con Gia Gia” làm Nghê Gia ấm lòng hơn, ngượng ngùng : “200 triệu chỉ là tiền chiếc trực thăng riêng của ông thôi mà. Nếu cháu báo giá thấp, hẳn là tôn kính bà cố nhà họ Việt rồi ạ”.

      lanh miệng ứng đối, lại thêm, “Điều này cũng có lợi với nhà họ Việt nữa. Buổi từ thiện lần này, tất cả mọi người đều kéo giá đồ quyên góp xuống thấp. Tuy số tiền dư ra được chuyển vào tài khoản của quỹ từ thiện Tích Thủy, cũng là làm từ thiện, song khó tránh việc người khác có ấn tượng đây là “hối lộ”. Viên kim cương của cháu giúp giải vây hoàn cảnh khốn khó cho ông đấy ạ”.

      “Ha ha ha, thú vị!” Tuy cụ Việt cảm thấy con bé này hơi xảo quyệt, nhưng lại quý ở chỗ thẳng thắn, giấu giếm, làm màu, lại càng tự cho mình thông minh, ông cười càng thoải mái, “Được rồi, nghe lời cháu”.

      “Có điều”, ông thoáng dừng lại, nụ cười tắt khóe miệng, “bỏ viên kim cương ra rồi hãy xem, cầu là gì nào?”.

      Nghê Gia hít hơi sâu: “Nhà họ Nghê muốn giành được hạng mục Max Power”.

      “Được, có thể cho cháu.” Ông nhàng, nhưng rồi đột nhiên chuyển đề tài, “Nhưng mà bé con Gia Gia, ta nhắc cháu câu, cá vàng ăn nhiều quá chết. Nếu là ba bốn năm trước, Vận tải Hoa thị hoàn toàn có đủ lực nắm chắc Max Power. Nhưng mấy năm gần đây Hoa thị chảy máu chất xám, kết cấu tài sản hợp lý, sức sản xuất thiếu hụt, tiền vốn cũng có vấn đề. Gắng gượng giành lấy hạng mục lớn như thế, nếu khâu nào đó xảy ra vấn đề, Hoa thị có thể sụp đổ toàn bộ!”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giọng ông tuy chứa sức mạnh tựa nghìn quân: “Bé con, tại điều mấu chốt phải là ta giao hạng mục này cho nhà họ Nghê làm, mà là nhà cháu tiếp quản nổi. Ta hi vọng hạng mục trợ giúp các cháu cuối cùng lại thành cái hố kéo sụp cả sản nghiệp của dòng họ Nghê”.

      Sắc mặt Nghê Gia thoáng tái nhợt, nhưng hoảng sợ chút nào, trấn tĩnh mỉm cười: “Cháu biết, hạn khởi động Max Power là mười lăm tháng nữa. Điều cháu muốn xin phải ông giao Max Power cho Hoa thị ngay, mà là mong ông chờ cháu mười ba tháng”. Nghê Gia hít sâu hơi, từng tiếng đầy trịnh trọng: “Cháu, em trai cháu, còn cả bà nội nữa, người nhà họ Nghê thay đổi Vận tải Hoa thị trong vòng mười ba tháng. Mười ba tháng sau, Vận tải Hoa thị nhất định có khả năng tiếp nhận Max Power!”.

      Nghe vậy, cụ Việt ngẩn ra, ông nhìn thấy niềm tin trước giờ chưa từng có trong mắt hai mươi tuổi này.

      Sau chừng mười giây im lặng, ông mới cất tiếng cười sang sảng: “Ha ha ha, đúng là huyết mạch nhà họ Nghê mà! Ha ha ha!”.

      Câu này làm Nghê Gia chấn động, cách đánh giá này tương đương với Nước Mắt Công Chúa trong lòng !

      ra bà nội đúng, cách nhận được tán đồng phải là gió chiều nào theo chiều ấy, mà là thẳng thắn tự tin làm chính bản thân mình.

      Nghê Gia nghĩ thế, trong lòng ấm áp, vô thức nở nụ cười trong sáng khuôn mặt nhắn. Trong chớp mắt, gương mặt xinh đẹp của hoàn toàn được nụ cười thuần khiết này thắp sáng.

      Việt Trạch lơ đãng ngẩng đầu, vừa khéo trông thấy khuôn miệng tươi tắn tràn đầy sức sống rạng rỡ như đóa hoa mùa hạ của , ánh mắt dừng lại giây rồi lại rời thản nhiên như nước.

      Cụ Việt nhìn khuôn mặt tươi cười của , đôi mắt hằn đầy nếp nhăn cũng dần chan chứa ý cười, đột nhiên bảo: “ lúc nữa, cháu và Việt Trạch hãy nhảy điệu mở màn dạ tiệc!”.

      Nghê Gia cả kinh, tỉnh rụi liếc Việt Trạch cái, lần này, khuôn mặt tuấn tú của có cảm xúc, nhưng mà là…

      cái nhíu mày rất khẽ.

      Lòng Nghê Gia chùng xuống, các suy nghĩ trong đầu hợp lại, sau khi xử lý với tốc độ cao, trước khi Việt Trạch mở miệng, giành trước với giọng điệu ôn hòa:

      “Ông ơi, tuy cháu cố gắng học nhưng khả năng khiêu vũ của cháu tốt lắm. Hơn nữa thân phận giờ của cháu còn nhiều bất tiện, chưa được đại đa số mọi người chấp nhận, nên cháu hi vọng điệu nhảy đầu tiên của cháu trước mặt công chúng phải hoàn hảo. Dù sao lời cử chỉ của cháu sau này cũng đại diện cho hình ảnh của nhà họ Nghê.”

      Nghe xong câu này, cụ Việt càng cảm thấy biết đạo lý, có chừng mực, song Nghê Gia lại phát mình lỡ lời hớ mất rồi.

      Bởi vì, ánh mắt Việt Trạch chợt lóe lên, trong mắt có nét cười kì dị, pha lẫn với chút móc mỉa nhạt nhòa.

      Đúng rồi, lời cử chỉ của đại diện cho hình ảnh của nhà họ Nghê, nhưng mới mấy chục phút trước thôi, vẫn còn “Tôi dùng tiền mời đám bán hoa cao cấp ấy đến, ngủ với bạn trai tại hoặc sau này của các cậu, từng người từng người !” với đám bạn học. xong còn rót ly Black Maria từ đỉnh đầu người bạn khác xuống.

      Nghê Gia vô cùng khó xử, cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên hối hận về hành động của mình với Diêu Phi, chỉ hối hận đáng lẽ nên ra vẻ giữ gìn hình tượng như thế.

      Nhưng cụ Việt phát ra điều đó, chỉ khen Nghê Gia vài câu rồi đùa giữ sĩ diện cho cháu trai mình: “Vậy ép cháu nữa, coi như Việt Trạch nợ cháu điệu nhảy vậy”.

      Việt Trạch đưa mắt nhìn ông nội như muốn , ông đừng vẽ chuyện để giải vây cho cháu nữa được ?

      Nghê Gia cảm thấy rất vui, vừa hay đây, nghĩ kĩ từ trước, ngờ cụ Việt lại trùng hợp nhắc tới như thế. liền nắm bắt cơ hội, ra vẻ có lỗi vì ban nãy từ chối, : “Sắp tới, cháu và em trai có tổ chức tiệc sinh nhật. Đến lúc đó, Việt Trạch có thể trả cho cháu điệu khiêu vũ mở màn ạ?”.

      thực tế, rất cần Việt Trạch xuất trong buổi tiệc sinh nhật mình, nếu còn nhảy cùng điệu tốt. Buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi này ra mắt lần đầu với giới thượng lưu, nếu cháu trai nhà họ Việt nâng lên, mức độ được coi trọng của tăng lên theo cấp số nhân.

      Kiếp trước, trong buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của , nhà họ Việt chỉ có con chú con bác đến, còn Ninh Cẩm Niên được bà nội mời đến nhảy mở màn với hoàn toàn chìm đắm trong dịu dàng của Mạc Doãn Nhi mà quên sạch mọi thứ.

      Nghê Gia xong, có phần căng thẳng, ánh mắt chuyển chuyển lại giữa Việt Trạch mặt lạnh như tiền và ông nội tươi cười ôn hòa.

      Việt Trạch gì, nhưng cụ Việt lại mau mắn trả lời: “Được, được chứ! Đến lúc đó, Việt Trạch ”.

      Việt Trạch: “…”.

      Nghê Gia lập tức cảm ơn, giống như sợ Việt Trạch kháng chỉ. Phản ứng nhanh nhẹn khác thường này làm lại liếc thêm cái nữa.

      Tâm trạng Nghê Gia rất tốt, mọi mục tiêu đến đây hôm nay đều hoàn thành rồi, hơn nữa còn vượt cả mong đợi, với cụ Việt thêm vài câu nữa rồi lấy lí do ra ngoài trước.

      ra cửa, trong lòng bàn tay Nghê Gia ướt đẫm mồ hôi.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      9



      Nghê Gia vừa , cụ Việt liền quay đầu lại nhìn Việt Trạch, cười: “ biết con bé Nghê Gia kia có biết chuyện , nhưng mục tiêu của bà nội họ Nghê chỉ sợ là con đấy!”

      Việt Trạch chỉ nhếch môi mỏng, hiển nhiên hứng thú gì.

      Cụ Việt cười: “Có điều, con bé này rất thông minh. Thoạt nhìn có vẻ giữ sĩ diện cho con, nhưng thực tế là kéo con đến để hỗ trợ ra oai cho tiệc sinh nhật của nó. Ha ha, thú vị lắm”.

      Cụ Việt cười ha hả trêu ghẹo, cho rằng Việt Trạch bộc lộ cảm xúc nào đó, nhưng đứa cháu trai lạnh nhạt của ông vẫn chẳng có chút xíu tình cảm nào.

      Cụ Việt bỗng thấy nhức nhối cả lòng...

      Cháu trai Nghê Lạc của nhà họ Nghê tuy phá phách, nhưng ít ra tình cảm còn phong phú. Ninh Cẩm Niên của nhà họ Ninh là thằng bé phong phú cả biểu cảm lẫn tình cảm. Ngay cả Ninh Cẩm Hạo của nhà họ Ninh, mặc dù lạnh lùng , nhưng kiểu lạnh lùng như chim cánh cụt Nam Cực cũng là thứ biểu cảm mà.

      Nhưng mà Việt Trạch nhà ông, nóng lạnh, mặn nhạt, haizz, chỉ có thể đổ tại thằng bé số khổ, từ cha mẹ quanh năm suốt tháng ở bên ngoài lại mất sớm.

      Ấn tượng của cụ Việt với Nghê Gia rất tốt, nhưng Việt Trạch tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ có thể tạm gác sang bên. Ông suy nghĩ lát, cười ha ha trở về chủ đề chính:

      “Con muốn nhảy điệu mở màn với ai?”

      “Con muốn nhảy.” Việt Trạch tỉnh bơ, “Để Thiên Dã với Tần Cảnh nhảy ”.

      “Thiên Dã vừa bảo với ông, nó có việc trước rồi.”

      Trong sảnh tiệc rộng rãi, mấy chục chiếc bàn tròn được bày biện xong xuôi, khách khứa cũng sôi nổi vào chỗ.

      Nghê Gia tìm tới vị trí của mình theo số bàn thiệp mời. Rất may, Tống Nghiên Nhi, Mạc Doãn Nhi và cả Ninh Cẩm Niên đều ngồi cùng bàn với , còn gần sát nhau.

      Thứ tự từ trái sang phải lần lượt là Mạc Doãn Nhi, Nghê Gia, Tống Nghiên Nhi, Ninh Cẩm Hiên.

      Tống Nghiên Nhi nho nhã lễ phép chút hứng thú, Mạc Doãn Nhi quay ngoắt trăm tám mươi độ từ vẻ cao quý lạnh lùng, tràn đầy đe dọa trước mặt phái nữ sang thần thái rực rỡ, tao nhã động lòng người chuyện với cánh đàn ông bàn đối diện. Tất nhiên tất cả các bàn đó đều rất ấn tượng với ả, nhiệt tình bắt chuyện lại.

      Tuy Ninh Cẩm Niên còn chưa quen thân với ả, thoạt nhìn hơi mất tự nhiên, nhưng ràng là lúc nhìn Mạc Doãn Nhi, hai mắt sáng lóe cách bất thường.

      Mạc Doãn Nhi nhiệt tình với mọi chàng chuyện với ả, có điều, bao nhiêu chú ý đều nằm cả người Ninh Cẩm Niên, ả nghiêng người hẳn sang phải, dáng vẻ thướt tha quyến rũ.

      Nghê Gia tới, rất “bất cẩn” mà lén lút kéo ghế của mình. Thân thể vốn nghiêng ngả, khuỷu tay chống mặt bàn, Mạc Doãn Nhi tơ tưởng ái tình hồn nhiên chống cằm đột nhiên mất trọng tâm, bàn tay trượt , suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

      ả túm lấy khăn ăn bàn theo quán tính, kéo đổ đồ ăn trước mặt, dao dĩa đũa thìa, các loại ly thủy tinh lớn bé bị rơi theo loảng xoảng.

      Đây là lần đầu tiên Mạc Doãn Nhi thất thố trước mặt bao người, hai má nóng ran, nhưng lại tiện nổi cáu.

      Nghê Gia áy náy xin lỗi trước: “Doãn Nhi, xin lỗi nhé, tôi ngờ cậu ngồi ở vị trí của cậu mà cả thân hình chữ S lại đặt trọng tâm lên ghế của tôi. Rất xin lỗi cậu”.

      Nhận lỗi kiểu này phải đổ lỗi cho tư thế ngồi của ả sao? Còn thân hình chữ S gì nữa chứ?

      Mạc Doãn Nhi tức phát điên, nhưng mắt liếc quanh rất nhanh, các ngồi cùng bàn tỏ vẻ chán ghét, nhưng các chàng lại bị câu này ảnh hưởng nên ả cũng yên tâm, bèn chớp chớp đôi mắt long lanh ướt át, mềm giọng : “ sao, sao đâu!”.

      Nghê Gia hờ hững có ý tiếp chuyện với ả, trái lại Tống Nghiên Nhi vốn ủ rũ vừa thấy Nghê Gia lập tức hai mắt sáng trưng, giống hệt như khi Mạc Doãn Nhi thấy đàn ông.

      “Gia Gia, vừa nãy cậu đâu thế? Mình tìm cậu mãi mà thấy, hôm nay mình sang nhà cậu ngủ qua đêm được ?”

      Bản nương phải đàn ông, cậu sang nhà tôi qua đêm làm gì?

      Vừa hay đối diện có người bàn đến chuyện quyên góp, Nghê Gia “rất tự nhiên” bị chủ đề này cuốn hút, nên “ nghe thấy” cầu Tống Nghiên Nhi muốn qua nhà mình ngủ.

      Vài người khi nhắc đến bản thư pháp gốc Ninh Cẩm Niên quyên tặng đều khen vài câu xã giao. Ninh Cẩm Niên khiêm nhường lịch trả lời, ngay cả khi ánh mắt các cùng bàn dán chặt vào , cũng hề bối rối, rất có phong độ.

      Ngoại trừ thù hận, Nghê Gia chẳng có chút tình cảm nào với . Để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, chẳng hề liếc mắt nhìn Ninh Cẩm Niên lấy cái ngay từ khi bắt đầu. Ngay cả bây giờ, cũng chỉ yên lặng ăn hoa quả, nhân thể thầm cảm thán sóng mắt nhu mì đong đầy ngưỡng mộ của Mạc Doãn Nhi bên cạnh.

      Giữa chừng có người chuyển đề tài sang Nghê Gia: “À phải rồi, nghe viên kim cương Nghê quyên góp yết giá 250 triệu, cao nhất hôm nay”.

      Nghê Gia chưa trả lời, Mạc Doãn Nhi khẽ khàng lên tiếng: “Nhưng viên kim cương này chỉ đáng giá 50 triệu, tôi nghĩ, có lẽ là viết sai rồi”.

      Mọi người nhìn cả sang Nghê Gia, lẫn giữa những ánh mắt tò mò là khinh thường, nhất là Ninh Cẩm Niên, mắt toát ra xem thường khó phát .

      Quả thực, bức thư pháp bản gốc quyên tặng vốn phải là tiêu điểm của đêm nay mới phải, nhưng Nghê Gia lại nâng giá trời thành 250 triệu, thu hút tất cả chú ý.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chỉ trong chốc lát, ánh mắt Ninh Cẩm Niên khôi phục tự tin, trong mắt , hành động của loại tiểu thư giả như Nghê Gia hèn mọn, tuy giành được nổi bật nhất thời, nhưng cuối cùng cũng thành trò cười đêm nay thôi. Ai cũng cho rằng đầu óc tiểu thư giả mới tới nhà họ Nghê có vấn đè. Mà nhà họ Việt bị thiệt mất 200 triệu, chắc chắn xa lánh nhà họ Nghê.

      Mỗi lần cảm xúc của thay đổi, Nghê Gia đều thấy cả. bình thản nhìn thẳng vào mắt , khuôn mặt thấp thoáng ý cười, ánh mắt lại sắc nhọn lạnh lẽo khác thường, mang theo vẻ kiêu ngạo xem ra gì.

      Ninh Cẩm Niên ngẩn ra, loại tiểu thư ất ơ chim sẻ hóa phượng hoàng chưa được bao lâu này lại dám nhìn khinh miệt như thế.

      Trong lòng vốn coi thường Nghê Gia, thế nên thèm nhìn lại chỉ vì ánh nhìn của , ngược lại còn thầm châm biếm, ra đây là ví dụ của câu “Kẻ dốt nát đáng sợ, kẻ vô văn hóa mới đáng sợ!”.

      Nghê Gia chỉ nhìn giây rồi quay , nghiêng đầu cười châm chọc Mạc Doãn Nhi: “Chỉ trị giá 50 triệu, nhưng cũng có thể đổi được mấy cái du thuyền của cậu rồi”.

      Mọi người lập tức nín thinh, ở nơi xã giao này mà cũng dám những lời cay nghiệt đến thế! cháu nhà họ Nghê mới tìm về được cũng nham hiểm lắm!

      Mạc Doãn Nhi tiếng nào, chỉ rưng rưng nước mắt.

      Các ngồi bàn này đều nhíu mày, cảm thấy ả vờ vĩnh quá đà, tuy Nghê Gia độc mồm độc miệng nhưng câu như thế cũng chẳng đến mức làm ả bật khóc. Song các đều bị vẻ yếu đuối như hoa lê chịu mưa, xiết bao hờn tủi của Mạc Doãn Nhi khơi gợi tâm lý muốn bảo vệ.

      Nhưng bọn họ cũng thể cãi nhau tay đôi với Nghê Gia, đành phải nhao nhao an ủi Mạc Doãn Nhi, ả bèn ánh lên cảm ơn trong mắt, nín khóc mỉm cười.

      Búp bê mong manh đáng như thế, đến mình còn thấy thương.

      Những người khác tiện chỉ trích Nghê Gia, nhưng Ninh Cẩm Niên chứng kiến cảnh thục nữ danh môn Mạc Doãn Nhi trước đó bị thứ tép tôm nhãi nhép Nghê Gia ức hiếp thành thế này, lòng phẫn nộ từ lâu, sầm mặt :

      “Nhà họ Tống có hai con quyên góp, chẳng kém là bao so với . Hơn nữa, thứ trị giá 20 triệu, Mặc khiêm tốn chỉ viết 10 triệu, người khác cũng hiểu là vật vượt giá tiền; ngược lại, đồ trị giá 50 triệu, cho dù có khoác thành 250 triệu, mọi người cũng thừa hiểu là đáng danh xưng.”

      Nghê Gia khẽ nheo mắt lại, tài ăn của tên Ninh Cẩm Niên này khá lắm, trước tiên mang nhà họ Tống ra dọa nàng, rồi mượn vấn đề giá trị để mỉa lại, Mạc Doãn Nhi là vật vượt giá tiền, còn Nghê Gia đáng danh xưng.

      Vừa rồi Nghê Gia nhằm vào Mạc Doãn Nhi vì nhớ đến buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi Ninh Cẩm Niên mới trúng tiếng sét ái tình với Mạc Doãn Nhi. hoàn toàn ngờ bây giờ Ninh Cẩm Niên ra mặt thay Mạc Doãn Nhi rồi, xem ra đánh giá thấp sức hấp dẫn của ả này với cánh đàn ông.

      Còn Ninh Cẩm Niên, trước mắt còn chưa chắc chắn có thể dây vào , thế nên lập tức rút lại thế công, cười ngọt ngào: “Tôi nên câu vừa rồi”.

      Ninh Cẩm Niên vốn để tâm đến , nên cũng bỏ qua chuyện này.

      Mạc Doãn Nhi lại hết sức khinh bỉ, Nghê Gia có ý với Ninh Cẩm Niên đấy chứ? Đê tiện!
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      10



      Sau khi Mạc Doãn Nhi có ý nghĩ này, ả gần như đặt toàn bộ chú ý lên người Nghê Gia. Nghê Gia chỉ nhàn tản tự nhiên uống nước, cũng chẳng buồn liếc nhìn Ninh Cẩm Niên thêm lần nào nữa.

      Mạc Doãn Nhi mỉa mai trong lòng, Ninh Cẩm Niên là người con trai tuấn ưu tú như thế, nào cũng kiềm chế được nhìn ấy vài lần, Nghê Gia lại nhìn, nhất định là có mưu ma chước quỷ.

      ta tưởng ra vẻ phớt lờ là có thể lạt mềm buộc chặt, thu hút ấy nhìn đến ta sao? Đúng là nực cười.

      Tưởng tượng như thế, Mạc Doãn Nhi càng cảm thấy kích thích. Tống Nghiên Nhi thích Ninh Cẩm Niên, bây giờ đến Nghê Gia cũng thích Ninh Cẩm Niên, thế này khi chiếm được ấy mới càng có cảm giác thành tựu chứ.

      Nghê Gia hoàn toàn biết kẻ tâm lý vặn vẹo ngồi bên cạnh có suy nghĩ phức tạp ra sao, chỉ hờ hững nhìn vào khoảng , nghĩ ngợi gì nữa.

      Mãi đến khi cụ Việt lên sân khấu đọc diễn văn, Nghê Gia mới hoàn hồn.

      Có người ngồi cùng bàn chúc mừng Ninh Cẩm Niên trước, cụ Việt nhất định mua bức thư pháp bản gốc quyên tặng.

      Ninh Cẩm Niên nâng ly champagne trong tay lên, khiêm tốn lễ độ cảm ơn. Cùng lúc, còn sâu xa liếc nhìn Nghê Gia cái, hoàn toàn che dấu xem thường đầy lỗ mãng của mình.

      Nghê Gia yếu thế chút nào, trong đôi mắt đẹp cũng ánh lên ý cười mỉa mai tương tự, ngón tay mảnh dẻ nâng ly champagne vàng nhạt lên, nghiêng sang phía , tao nhã ngả chếch ly sang, ý là:

      “Đáp lễ .

      Ý nhắn nhủ, trả về y nguyên.”

      Và chính tại thời khắc hơi nghiêng ly thủy tinh trong tay, cụ Việt tuyên bố, thứ ông muốn mua làm của riêng trong buổi tiệc hôm nay là viên kim cương xanh Nước Mắt Công Chúa mà Nghê Gia quyên góp, cũng chuyển tiền mặt vào quỹ bảo vệ môi trường biển ngay khi buổi tiệc kết thúc.

      Bất cứ ai tại đó cũng bất ngờ, trong ánh mắt kinh ngạc của Ninh Cẩm Niên và mọi người, Nghê Gia khoan thai tự đắc uống hơi cạn sạch chỗ champagne trong ly.

      Vài giây sau, có người phản ứng lại bắt đầu vỗ tay, toàn sảnh mới nổ tràng pháo tay đầy tính xã giao.

      Tống Nghiên Nhi rất vui mừng, chúc mừng Nghê Gia: “Gia Gia, bất ngờ quá. ngờ cụ Việt lại mua viên kim cương của cậu, bất ngờ quá”.

      Những người cùng bàn cũng thay đổi thần sắc giật mình, hoặc chân tình hoặc a dua chúc mừng Nghê Gia.

      Chỉ có Mạc Doãn Nhi mặt trắng bệch, nhìn rất khó chịu.

      Ninh Cẩm Niên lại tỏ vẻ gì khác, tỏ vẻ vui mừng nhưng cũng thất vọng. Dù sao bút tích thư pháp kia trước sau cũng phải mang quyên góp, chẳng qua thanh thế được lớn lắm.

      tài nào hiểu nổi, tuy đời trước nhà họ Việt có giao tình với nhà họ Nghê, nhưng cũng đến mức bỏ ra 200 triệu mua thể diện cho nhà họ Nghê chứ!

      Vốn tưởng nhà họ Nghê suy yếu, ngờ nhà họ Việt lại có thể nâng đỡ như thế, xem ra đánh giá sai rồi.

      Nghê Gia vốn cũng định tham gia tiệc rượu kế tiếp, song Từ Hiền lại gọi điện thoại đến Đường Tuyên kéo Nghê Lạc ra ngoài chơi qua đêm rồi.

      Nhà Đường Tuyên là phường con buôn phô phang, Đường Tuyên cũng háo sắc, rất chịu chơi, thích khoe của, là hạng cá mè lứa với Nghê Lạc.

      Nhưng Nghê Lạc ít ra còn có vài thói quen tốt được hun đúc từ trong nhà, còn thằng cha Đường Tuyên này trăm phần trăm là thứ cặn bã loại .

      Nghê Gia tuyệt cho phép Nghê Lạc gần mực đen, tuy biết bản thân Nghê Lạc cũng đen lắm rồi.

      Mấy năm gần đây nhà họ Đường giàu xổi, có ít tiền của, qua lại với người nổi tiếng nhiều hơn, nhưng gần như có gia tộc lớn nào qua lại hằng ngày với bọn họ. Chỉ có mấy kẻ lêu lổng hư thân mất nết như Nghê Lạc mới vất vưởng theo y.

      Đúng ra mà rất nhiều thói hư tật xấu của Nghê Lạc là học theo Đường Tuyên.

      Nên Nghê Gia bảo Từ Hiền, sau khi xác định hành tung của chúng đến rạp hát Kim Sắc đón .

      biết Từ Hiền xưa nay làm việc mau lẹ, quyết định ra ngoài đợi tiện thể hóng gió luôn, nhưng chực rời lại nghe tiếng nhạc vang lên.

      Nghê Gia tò mò muốn xem ai là người nhảy mở màn, bèn dừng chân lại.

      Ánh mắt mọi người trong sảnh đều dán lên đôi nam nữ kia.

      Trong điệu nhạc du dương êm ái, dáng nhảy của hai người trang trọng thanh lịch, bọn họ chắc chắn là đôi bạn nhảy phối hợp nhuần nhuyễn và ăn ý. Những bước nhảy phức tạp thay đổi liên tục, tráng lệ phóng khoáng, mà điều làm Nghê Gia cảm động nhất là nụ cười mặt cả hai.

      Họ vừa khiêu vũ vừa cười với nhau, dường như lãng quên cả thế giới xung quanh.

      Nụ cười người con trai rực rỡ như ánh dương ấm áp.

      Nghê Gia cảm thấy ta quen quen, nhưng nhất thời nhớ ra, mãi đến khi nhìn mặt xinh đẹp kia, mới nhớ ra, ồ, ra đây là người đàn ông của chị.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :