1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      3



      Bà nội nhấp ngụm trà, cân nhắc chốc lát rồi : “Chuyện cưới xin, nếu cháu muốn bà mở miệng phải chứng tỏ mình xứng đáng với cái danh cháu nhà họ Nghê trước . Muốn bà giúp cháu xem mắt, phải là thể. Nhưng cháu nên biết, tuy cháu là cháu ruột của nhà họ Nghê ta, nhưng mười tám năm nay cháu được nuôi nấng trong nhà họ Nghê. Các trưởng bối cho rằng cháu thiếu phong thái thiếu tu dưỡng”.

      “Cháu biết, sau này cháu cố gắng”.

      Bà Nghê thấy cười mỉm, ung dung bình thản, khỏi quan sát thêm vài lần nữa. Con bé này xinh đẹp hơn Mạc Doãn Nhi nhiều, trước kia, nó thua bởi vẻ khói sầu mây muộn, có sinh khí. Song tại, con bé như người hoàn toàn khác, đôi mắt lấp lánh, ngay cả phấn kẻ mắt màu sáng cũng thua vẻ rạng rỡ in nơi đáy mắt.

      tự tin mà tiểu thư nhà họ Nghê nên có này, có vẻ giống hệt như bà năm xưa.

      Bà Nghê nghĩ, có lẽ sống với bà mẹ đơn thân nghèo khổ mười tám năm, con bé còn cứng cỏi hơn đám trẻ bình thường.

      Cuối cùng, bà : “Bà vốn định chuyển nhượng quyền kinh doanh, để mẹ cháu phụ trách quản lý cổ phần công ty. Nhưng nếu cháu tự tin như vậy hãy thực mấy việc này cho bà xem. Nếu cháu thành công chuyện quyền kinh doanh ta làm như lời cháu , cũng chia số cổ phần lớn nhất cho hai chị em cháu”.

      Nghê Gia vừa xúc động vừa kích động, càng cảm nhận được ủng hộ mạnh mẽ: “Việc gì ạ?”.

      “Việc thứ nhất là Nghê Lạc. Sau khi bố cháu qua đời, Nghê gia chỉ có đứa độc đinh là nó, ta bận rộn kinh doanh Hoa thị, nó bị mẹ cháu chiều quá hóa hư. Cháu vừa bảo thay đổi nó, vậy hãy làm . Hạn là mười tháng”.

      Nghê Gia nghiêm túc gật đầu.

      Dù sao Nghê Lạc cũng là em trai mười năm của , tuy khắc khẩu nhưng cũng từng có tình nghĩa chị em ấm áp. Vài năm sa sút cuối cùng đó, cuộc sống của họ lại càng gắn bó với nhau.

      Giờ bất kể ra sao cũng để nhà họ Nghê tuyệt hậu.

      “Việc thứ hai, liên quan đến hạng mục Max Power cần đàm phán gần đây của Vận tải Hoa thị. Nếu cháu muốn chứng minh bản thân hãy giành lấy hạng mục Max Power này. Tình hình cụ thể hãy hỏi Từ Hiền”.

      Nghê Gia cũng nghe đến hạng mục Max Power. tập đoàn vận tải nào đó muốn lắp đặt trang bị vận tải biển cỡ lớn, cuối cùng KARNER, chi nhánh trực thuộc nhà họ Ninh, trúng thầu. Sức mạnh kinh tế và mức ảnh hưởng trong ngành của KARNER cũng nhờ đó nhảy vọt lên nấc thang mới.

      Tuy Nghê Gia tự dặn mình trước tiên được nghĩ đến việc trả thù, nhưng nếu nhân việc này công đôi chuyện, vừa có thể nâng cao bản thân lại vừa có thể chèn ép đối thủ, kể cũng làm người ta ngứa ngáy trong lòng.

      gật đầu: “Cháu cố hết sức”.

      “Việc thứ ba là về cháu.” Bà Nghê đến đây hơi dừng lại. “Gia Gia, cháu về nhà này, ban đầu quen là vì hoàn cảnh sống, nhưng sau này vẫn quen lại do cháu. Cuộc sống vốn thuộc về cháu lại bị kẻ khác cướp đoạt mười tám năm, cháu cảm thấy cam tâm. Tình cảm gia đình và tính cách lẽ ra thuộc về cháu, giờ lại bắt cháu phải cật lực tranh giành. Cảm giác được chấp nhận rất khó chịu. Có lẽ cháu lạc lối, oán hờn. Nhưng cháu phải nhớ kĩ, bao giờ được đánh mất trái tim ban sơ của mình. Và cũng đừng để ý ánh mắt người khác nhìn cháu ra sao”.

      Nghê Gia thoáng ngẩn người, chậm rãi cúi đầu, đừng đánh mất trái tim ban sơ!

      Nếu kiếp trước thường nhắc nhở mình bằng câu này rơi vào kết cục thê thảm, từ nghèo khổ mộc mạc tuổi mười tám hoàn toàn đánh mất bản thân vì ghen tị thù hận.

      Nghê Gia hít sâu hơi: “Bà nội, cháu nhớ kĩ, làm chính con người cháu”.

      Sau cùng, bà nội nhắc tới việc: “Ngày kia có dạ tiệc từ thiện, đám thanh niên các nhà khác đều tới dự, cháu cũng đến đó chơi lát , làm quen thêm vài người”.

      Nghe bà vậy, hẳn là Ninh Cẩm Niên, Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi cũng ở đó rồi, ngờ nhanh như thế gặp những người ấy, ha ha!

      ra khỏi phòng bà nội, lúc qua phòng khách vừa đúng mười giờ tối. Tiếng chuông đồng hồ quả lắc cũ vang lên, thanh đó quẩn quanh mãi trong căn phòng kiểu Trung cổ kính, vừa phiền muộn vừa nặng nề.

      Nghê Gia giật nảy mình, toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa sợ đến toát mồ hôi hột.

      Vừa mới kiếp trước thôi, lúc nhặt xác Nghê Lạc, chuông chiếc đồng hồ kiểu Âu ở bến tàu cũng vang lên như thế, từng tiếng từng tiếng , đau đớn và lạnh lẽo hệt tiếng chuông tang.

      Cậu con trai duy nhất của nhà họ Nghê, em trai sinh đôi Nghê Lạc của , chỉ giỏi ăn chơi nhảy múa, quần áo lụa là tiêu pha phung phí, khiến bao vốn liếng tong, sau này vì báo thù cho mà bị Ninh Cẩm Niên bắn chết.

      Nghê Gia gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, lên tầng về phòng mình, lòng thầm tự cổ vũ, nếu ông trời cho cơ hội sống lại lần nữa, nhất định có thể thay đổi. Nhất định có thể.

      Chiều hôm sau, Nghê Gia gọi Từ Hiền đến hỏi thăm tình hình gần đây của Vận tải Hoa thị, và cả hạng mục Max Power mà bà nội , dở điện thoại đổ chuông.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ngờ lại là Nghê Lạc.

      Vừa bắt máy nghe tràng giọng điệu sốt ruột: “Nghê Gia, chị làm gì đấy? Máy bay ở đâu? Giờ tôi muốn Đại Liên dự tiệc sinh nhật bạn”.

      Nghê Gia chợt ngẩn người, hóa ra hôm qua Nghê Lạc cũng ở Thượng Hải, mà giờ vẫn ở đó?

      Nghê Gia rất bình tĩnh: “À, chắc tối hôm qua lúc mà em nào đó lái máy bay cho cậu chị gọi người lái máy bay về Bắc Kinh rồi”.

      Từ Hiền cắm đầu xem tài liệu, vẻ mặt mang đôi nét khó xử.

      Con sư tử choai choai đầu bên kia điện thoại câm nín lúc, ràng việc chị đột nhiên giảo miệng và bình tĩnh như thế làm cậu nhất thời phản ứng kịp.

      lúc lâu sau, Nghê Lạc nhảy dựng lên: “Chị báo tiếng quay về Bắc Kinh là thế nào? Ai cho chị cái quyền đấy? ràng tôi cho chị biết là tôi có kế hoạch rồi, tôi phải Đại Liên ngay”.

      “Chị quan tâm!” Trái ngược với luống cuống của Nghê Lạc, Nghê Gia vô cùng thong thả, “Nghê Lạc, đừng tưởng chị biết cậu Đại Liên làm gì, thăm bạn là giả, vui chơi mới là phải ? Cậu đừng…”.

      Nghê Lạc vốn chẳng có lòng nào nghe càm ràm, bèn ngắt lời cách coi thường: “Nghê Gia, chị tưởng chị đến nhà tôi rồi là chị của tôi chắc? nhảm ít thôi! Cúp đây!”.

      “Chờ chút. Báo cho cậu việc”, Nghê Gia ngăn lại, “bà nội cho phép rồi, chị tịch thu mọi thứ dính dáng đến tiền của cậu gồm thẻ, cổ phiếu quỹ, nhà, xe. Thẻ tín dụng cậu giữ cũng bị đóng băng rồi. Nhưng cậu cũng có tiền mặt mà nhỉ, nên tốt nhất là giờ cậu mau chóng mua vé máy bay mà về”.

      Nghê Lạc ở đầu bên kia hình như choáng toàn tập.

      “Bằng ”, Nghê Gia từ tốn tiếp, “nếu cậu muốn chạy đến đó chơi chỉ có nước tiết kiệm tiền mà ngồi tàu hỏa thôi”.

      Nghê Gia cười: “Chị xong rồi, cúp được rồi đấy”.

      Đầu bên kia điện thoại có động tĩnh gì, im lặng đến mức đáng sợ, như thể chuẩn bị nổi lên cơn cuồng phong bão táp. Nghê Gia cảm thấy khí ổn, bèn dứt khoát cúp điện thoại ngay thời điểm Nghê Lạc nổi bão.

      do dự lát rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Như thế, khi em trai gọi điện thoại đến, nghe máy, hừ, giày vò nó bằng chết!

      Với kinh nghiệm chung sống mười năm với Nghê Lạc, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng thừa biết dáng vẻ giận điên lên của cậu chàng giờ phút này. Trước kia hai người luôn đối chọi gay gắt, Nghê Lạc chỉ có tính nết cáu kỉnh, mà còn mồm miệng độc địa, có thể làm cho người ta tức chết.

      Có điều giờ Nghê Gia nhận ra, cách chiến đấu có lực công kích mạnh nhất ra chính là phớt lờ cậu chàng .

      rất muốn thấy em trai phải ngồi tàu hỏa về, nhưng nguyện vọng này chắc thành. Nó còn có bạn bè, tấm vé máy bay chẳng là gì. Có điều, lần này bắt Nghê Lạc trước giờ thiếu thốn thứ gì phải mở miệng nhờ vả người khác, chắc cũng bực dọc lắm đây.

      muốn xem xem, nó giờ ở ngoài “ xu dính túi”, nhờ “viện trợ” của bạn bè, sau khi ủ rũ trở về phát hỏa kiểu gì.

      Nghê Gia tiếp tục thảo luận với Từ Hiền những vấn đề trước đó, buồn ngó đến màn hình di động vẫn im lặng lóe sáng và số những cuộc gọi nhỡ liên tục tăng lên.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      4



      Trước khi ra khỏi nhà, Nghê Gia liếc nhanh qua gương, trong gương rất đẹp. Mái tóc búi rối với vài lọn tóc rủ xuống, vẻ đẹp lười biếng. vận váy dài bằng tơ tằm màu da trời, thoạt nhìn có vẻ kín đáo, nhưng bên đùi phải có đường xẻ cao, mỗi lần bước , đôi chân thon dài như như , đoan chính mà mất vẻ gợi cảm.

      dự buổi dạ tiệc từ thiện “Trái Đất xanh” với hình ảnh này, cảm thấy rất vừa ý.

      Lúc ra cửa, gặp mẹ Trương Lan.

      “Gia Gia mọi bữa để ý ăn mặc, hôm nay đẹp quá!” Mấy hôm trước bị bà nội giáo huấn, bà mẹ này quay ngoắt trăm tám mươi độ trong cách cư xử với , bất giác khiến Nghê Gia thấy hoảng sợ.

      thấy tình cảm với mẹ rất phức tạp. Tình thân còn đó, vẫn quý mẹ. Nhưng trong mười năm của kiếp trước, tận khi chết vẫn tại sao lần nào đến thời khắc quan trọng, Trương Lan cũng đứng về phía Mạc Doãn Nhi, đoái hoài gì tới Nghê Gia.

      Nghê Gia gạt bỏ suy nghĩ, mỉm cười: “Buổi dạ tiệc từ thiện “Trái Đất xanh” tổ chức tại rạp hát lớn Kim Sắc ở trường con. Con muốn đến xem thử”.

      Trương Lan hoàn toàn có hứng thú gì với việc này, nở nụ cười đối phó rồi bắt đầu vào việc chính của mình: “Sắp tới là sinh nhật hai mươi tuổi của con và em trai con. Mẹ định tổ chức cho các con bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, coi như là chính thức giới thiệu con với những người khác”.

      Nghê Gia cong miệng cười, biết trọng điểm của mẹ mình phải ở đây.

      Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Trương Lan chuyển đề tài, “Bà nội con muốn mời Doãn Nhi đến, nhưng nó là đứa con mẹ nuôi nấng mười tám năm qua, hơn nữa bây giờ con bé cũng là em danh nghĩa của Nghiên Nhi chị họ con, mời cũng phải phép lắm. Hay là con với bà xem sao?”.

      Nghê Gia trả lời, chỉ buồn bã nhìn thị cái, ánh mắt sợ hãi lại tủi thân, dáng vẻ đáng thương toan lại thôi, muốn dám.

      Trương Lan thấy thế, nhất thời cũng mềm lòng, dỗ dành: “Gia Gia, mẹ biết dạo này mẹ lạnh nhạt với con, làm con tổn thương. Là mẹ tốt, nhưng Doãn Nhi cũng là người thân của chúng ta mà”.

      Nghê Gia yếu ớt gật đầu, : “Con biết, để con nghĩ được ?”.

      Trương Lan vui vẻ gật đầu: “Ừ”.

      Nghê Gia ra khỏi nhà, vẻ mặt rất bình tĩnh, tốt nhất nên tìm hiểu suy nghĩ của bà mẹ này, bằng chỉ làm mình tổn thương, thôi cứ vờ ngớ ngẩn vẫn hơn.

      vừa định lên xe, phía sau bỗng truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Nghê Gia, chị đứng lại đấy cho tôi!”.

      A, cuối cùng chẳng phải cậu chàng vẫn Đại Liên, dám chậm trễ mà phi thẳng về nhà đó sao?

      Bàn tay cầm chiếc hộp gỗ của Nghê Gia siết chặt thêm, xoay người lại, cười ngọt như mía lùi: “Nghê Lạc, có chuyện gì ?”.

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu em trai sinh đôi sau khi sống lại. Thiếu niên sắp tròn đôi mươi, mày kiếm mắt sáng, toát ra khí khái hùng, nhưng vầng trán là nét càn quấy hung hăng ai bì kịp.

      Cậu nổi giận đùng đùng chạy đến, những hạt nắng chiều nhảy nhót mái tóc, ấm áp nhường ấy, tươi sáng nhường ấy. nhìn cậu, đôi mắt vụt trở nên nhức nhối, nước mắt lặng lẽ rơi xuống đáy lòng.

      Kiếp trước, lần cuối cùng nhìn thấy em trai mình là trong container ở bến tàu hoang, vệt máu khô, lỗ đạn đáng sợ, cơ thể lạnh buốt.

      Tuy hai người tranh cãi om sòm mười năm, nhưng dù sao họ vẫn là cặp sinh đôi có tâm linh tương thông. Lúc cãi nhau từng mắng cậu chết , nhưng nếu biết có kẻ muốn giết em mình, liều mạng vì cậu.

      Nhưng trời cao cho cơ hội đó, lúc phát điên chạy đến thi thể cậu lạnh cứng từ lâu.

      Kiếp trước, bảo vệ được em mình, kiếp này, để mình phải hối hận tiếp nữa. muốn chịu đựng nỗi tuyệt vọng mất người thân, đau đến mức trời tan đất nát lần nào nữa.

      ngoảnh mặt về phía cậu, mỉm cười.

      Tốt quá!

      Em trai, em còn sống, tốt quá!

      Nhưng Nghê Lạc nào biết suy nghĩ của , chỉ vài giây lao đến trước mặt . Tuy là song sinh nhưng cậu cao hơn nhiều, những mét tám, cáu kỉnh như muốn đè bẹp Nghê Gia:

      “Nghê Gia, chị nghĩ chị là ai hả? Vừa mới tới nhà tôi mấy tháng mà tưởng mình là chị tôi chắc? Chị có tư cách gì quản lý tôi? Rốt cuộc chị gì với bà nội? Vì sao tiền của tôi đều bị đóng băng hết? Chị làm thế mẹ có biết ? Ai cho chị quyền này?”

      Nghê Lạc tức lắm rồi, lúc chuyện chẳng khác chi bắn súng liên thanh.

      Nghê Gia cao mét sáu mươi tám, còn xỏ thêm đôi cao gót tám phân nên chiều cao cũng chênh là bao, lại thêm nét mặt bình tĩnh, ánh mắt hờ hững, khí chất bình thản hất con sư tử nóng nảy này bay xa vài dãy phố.

      hòa nhã dịu dàng mở miệng: “Nghê Lạc, bất kể cậu có phục hay , bà nội cũng cho chị quyền kiểm soát cậu. Bất kể cậu có hận hay , chị cũng phải sửa lại hết các thói hư tật xấu xa xỉ háo sắc bảnh chọe của cậu”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghê Lạc lần đầu tiên bị người ta gán cho nhiều tính từ tiêu cực như thế, suýt trợn rơi cả mắt. Tuy cậu là thằng cặn bã nhưng vẫn còn biết nhục, thế nên khuôn mặt trắng trẻo chỉ giây lát đỏ gay vì tức tối:

      “Chị dựa vào đâu?”

      “Rất đơn giản thôi!” Nghê Gia nhún nhún vai. “Sau này cậu là người thừa kế Vận tải Hoa thị, nếu Hoa thị phá sản trong tay cậu, chị cũng thảm lắm.”

      Phá sản?

      Nghê Lạc được mẹ và người nhà cưng chiều từ tấm bé, chưa có ai đời dám trái ý cậu, nhưng bà chị ất ơ phải gió vừa mới dọn vào nhà lại dám lôi bà nội ra dọa cậu, cắt đứt nguồn viện trợ kinh tế và phương tiện giải trí của cậu.

      Ở Thượng Hải, tất cả tiền mặt của cậu dùng để trả tiền boa rồi, hôm qua về còn phải để bạn bè mua vé máy bay cho, đời này cậu chưa từng mất mặt đến thế!

      Cậu vừa về nhà tìm lý, nhưng lại liên tục bị hạ thấp chút nể nang, cuối cùng nhịn được nữa, quát: “Hoa thị lắm tiền như thế, chúng ta tiêu cả đời cũng hết, chị biết cái quái gì? Chị có biết chị đối xử với tôi như thế là đáng ghét và tàn nhẫn đến mức nào ?”.

      Nghê Gia chẳng buồn để ý: “Vừa rồi chính cậu cũng đó, chị mới đến cái nhà này mấy tháng, có tình cảm gì với cậu, nên chị cũng thông cảm cho cậu, trái lại thấy hành hạ cậu cũng vui ra trò. Nên cậu phải ngoan, đừng quấy biết ? Nếu chị còn nghĩ ra nhiều biện pháp hơn nữa để trừng trị cậu”.

      “Chị!” Nghê Lạc tức đến cứng họng, vừa muốn vặn lại đột nhiên nhìn thấy chiếc hộp gỗ trong tay , kinh ngạc , “Đây chẳng phải là viên kim cương gia truyền mẹ cho tôi, Nước Mắt Công Chúa sao?”.

      Nghê Gia mặt mày tỉnh bơ, thẳng thắn gật đầu: “Đúng, hôm qua nhân lúc cậu vắng, chị lén lấy trong phòng cậu ra đấy. Hôm nay phải tham gia buổi dạ tiệc từ thiện, chị muốn quyên góp nó”.

      “Cái gì?” Nghê Lạc trừng to mắt, thể tin nổi mình sắp bị tức chết, đời này lại có thứ đàn bà con biết xấu hổ thế sao. “Đấy là mẹ cho tôi để tôi đưa cho vợ tương lai của tôi!”.

      Nghê Gia nhún nhún vai, tỏ vẻ quan tâm.

      “Mẹ có biết chị cầm cái này ra ngoài quyên góp ?” Nghê Lạc hung tợn mang mẹ ra dọa , cảnh cáo: “Nghê Gia, chị dám!”.

      Nghê Gia tỉnh khô nhìn hệ thống dàn tưới mặt cỏ: “Chị dám rồi đấy, cậu mách ”.

      Nghê Lạc thấy chiêu này cũng vô dụng, gần như phát điên: “Tôi hứa tặng người ta rồi”.

      “Chị biết, tặng Mạc Doãn Nhi.” Nghê Gia ngẩng đầu, thờ ơ nhìn cậu cái, “Nếu thấy ta ở đó, chị chuyển giúp tâm ý của cậu”.

      Nghê Lạc thoáng ngẩn ra, lấy làm lạ vì sao Nghê Gia lại biết cậu muốn tặng Mạc Doãn Nhi, nhưng sau nửa khắc, phát đây phải điều quan trọng, vì thế lần nữa tức điên: “Trả cho tôi!”.

      Nghê Gia lắc đầu, “ trả”, xong giấu tay ra sau lưng.

      Nghê Lạc thấy đúng kiểu mặt trơ trán bóng, tức đến mức xì khói, nhẫn tâm độc miệng: “Đúng là cái thứ lớn lên ở khu ổ chuột, trộm cắp biết xấu hổ”.

      Cậu chờ Nghê Gia nổi trận lôi đình, nhưng Nghê Gia lại chỉ im lặng, ánh mắt xem thường liếc nhìn cậu: “Còn hơn cậu, lớn lên trong hoàn cảnh tốt thế này mà lại vô dụng đụng đâu hỏng đó”.

      “Chị!” Nghê Lạc liên tục chịu nhục, nhẫn nại chạm giới hạn, hung hăng : “Tôi lần cuối cùng, trả đồ lại cho tôi!”.

      “Chị cũng lần cuối cùng, trả.”

      “Nghê Gia. Tôi cảnh cáo chị, đừng khiêu chiến với tôi.” Trong mắt Nghê Lạc như bốc hỏa, “Chị đừng ép tôi ra tay đánh chị”.

      Nghê Gia bất chợt ngước mắt, có chút hoảng sợ nhìn cậu, rồi chậm rãi lùi về phía sau bước.

      Nghê Lạc đắc ý lạnh lùng cong môi cười, xem ra chị ta sợ rồi. Hừm, biết vậy thế từ đầu có phải đỡ mất công giở võ mồm .

      Nhưng, chuyện tiếp theo xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu.

      Nghê Gia nín thinh và im lặng lùi về phía sau bước, phải bởi sợ hãi mà né tránh, mà là…

      bình tĩnh, vững vàng đứng lại, bất thình lình, đôi chân dài cân đối thon thả nhấc lên nhanh như gió, vạt váy tơ tằm màu thiên thanh phất phơ như cánh bướm.

      cú đá thẳng tàn nhẫn chuẩn như trong sách!

      Nghê Lạc còn chưa kịp phản ứng bị đá ngã rạp xuống đất!

      Nghê Lạc giàn giụa nước mắt, thanh niên cao mét tám mốt bị quật ngã thế đấy…

      Nếu như bị người khác nhìn thấy, cậu còn mặt mũi nào mà sống nữa…

      Bây giờ điều quan trọng nhất phải vấn đề thể diện, cổ Nghê Lạc đau như sắp gãy, lăn lộn kêu cha gọi mẹ.

      Nghê Gia mau chóng rút chân về, bình tĩnh thong thả kéo lại váy. liếc mắt nhìn Nghê Lạc lăn qua lăn lại dưới đất, bình thản : “Quên cho cậu biết, chị có đai đen karatedo. Vì vậy…”.

      trả lại nguyên si câu uy hiếp ban nãy, “Nghê Lạc, đừng ép chị ra tay đánh cậu”.

      Nghê Gia xoay người bước lên xe, với tài xế: “Đưa tôi đến trường”.

      Nghê Gia ngồi hàng ghế sau, mở hộp gỗ tinh xảo trong tay ra, nhìn viên kim cương màu lam 10.3 carat, cao sang trang nhã, lấp lánh ánh sáng.

      Thằng nhóc thối, dám lấy viên kim cương Nước Mắt Công Chúa nổi tiếng thế giới ra tặng Mạc Doãn Nhi? Dù trong nhà có máy in tiền cũng thể tiêu xài như thế chứ. Đúng là đáng ăn đòn!

      Nghê Gia đủng đỉnh đóng nắp hộp lại, thầm nghĩ, buổi tiệc “Trái Đất Xanh” do ông cụ nhà họ Việt tổ chức, mong sao viên kim cương có ý nghĩa quan trọng này có thể thu hút chú ý của ông.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      5



      Nghê Gia theo học tại Học viện Nghệ thuật Vị Ương có lịch sử trăm năm, rạp hát lớn Kim Sắc bên cạnh trường học cũng là rạp hát có tuổi đời lâu nhất ở thành phố này. Rất nhiều bữa tiệc, buổi biểu diễn hay dạ hội lớn đều được tổ chức ở đây.

      Nghê Gia tham gia bữa tiệc này, nguyên nhân rất đơn giản, ông cụ nhà họ Việt có mặt.

      Hạng mục Max Power của Vận tải Việt thị rơi vào nhà nào đều phải xem tâm tình của nhà họ Việt.

      Max Power là dự án trang bị tàu vận tải cỡ lớn của Vận tải Việt thị, kết hợp với kĩ thuật năng lượng xanh, là giai đoạn thí điểm vận tải xanh. giờ thị trường trong và ngoài nước cũng bắt đầu phát triển công nghệ này, tiềm năng rất lớn.

      ra đây vốn là thế mạnh của Hoa thị, chẳng qua vì thời gian này Hoa thị quản lý tốt, đánh mất nhiều nhân tài nghiên cứu khoa học nên mới bị nhà họ Ninh chiếm cơ hội. Nếu như có thể chiếm được hạng mục này, Hoa thị có bước phát triển nhảy vọt, cảnh tượng lụn bại người nhà trống như kiếp trước có lẽ xảy ra.

      Chủ đề buổi dạ tiệc là quyên góp từ thiện bảo vệ môi trường biển bị ô nhiễm do khai thác dầu thô.

      Nghê Gia bước vào hội trường, nhìn lướt vòng đại sảnh Kim Sắc được trang trí lộng lẫy. tới hơi muộn, các nhân vật nổi tiếng trong các giới kinh doanh, chính trị, văn học, nghệ thuật tập trung từ lâu, cười vui vẻ, ăn uống linh đình.

      Đông như vậy cũng phải, những người muốn bấu víu qua lại với nhà họ Việt đều đến.

      Nghê Gia cúi đầu nhìn hộp gỗ trong tay, kim cương xanh 10.3 carat, giá trị thực tế khoảng ba mươi triệu, nhưng vì là viên Nước Mắt Công Chúa nổi tiếng, chắc hẳn giá trị thị trường vào khoảng dưới năm mươi triệu. Trong số những vật quyên góp hôm nay, cùng lắm chỉ có thể coi là xếp chiếu giữa, ở đây nhất định xuất vật quyên góp có giá trị hơn ngàn vạn lần.

      Nhưng, Nghê Gia mỉm cười, viết vài chữ thanh tú lên tấm thẻ quyên góp: “Kim cương xanh Nước Mắt Công Chúa, 250 triệu – Nghê Gia”.

      Lúc nhân viên phụ trách đăng ký và bảo quản đồ quyên tặng nhận tấm thẻ của , sửng sốt, lắp bắp : “Đàn chị, có phải chị viết sai ?”.

      Nhân viên phục vụ dạ tiệc là sinh viên của Học viện Nghệ thuật Vị Ương. Để tham gia dạ tiệc từ thiện lần này phải có thư mời, nếu sinh viên học viện muốn tham quan xã hội thượng lưu, muốn nhìn (hoặc dụ dỗ) cậu ấm quý ông của danh gia vọng tộc nào đó làm người phục vụ là cách tốt nhất.

      Nghê Gia cũng phát ra, những sinh viên làm phục vụ lần này đều rất đẹp, nào nấy đều như đóa hoa giữa dòng nước biếc, bộ váy liền màu trắng vừa trong sáng vừa gợi cảm.

      lặng lẽ thở dài hơi, đêm nay biết lại có bao nhiêu kẻ tăng doanh thu cho Durex đây. nhìn lướt qua tấm thẻ quyên góp, vờ như biết: “Viết sai, phải chứ? Sao lại thế?”.

      nhân viên phục vụ là bạn cùng lớp Nghê Gia – Diêu Phi, ta thấy Nghê Gia hôm nay ăn vận như ngôi sao, trong lòng cũng dễ chịu gì. Trong mắt ta, trước kia Nghê Gia rành rành là Mạc Doãn Nhi nghèo kiết xác, ngờ lại có miếng bánh từ trời rơi xuống, chỉ trong đêm biến thành tiểu thư nhà giàu, quả chẳng khác gì Lọ Lem hóa công chúa phiên bản đời thực.

      Diêu Phi ra vẻ tốt bụng, thực ra là muốn khó chịu mà nhắc: “Cậu đọc thư mời sao? Hôm nay sau khi tập hợp mọi thứ, nhà họ Việt mang ra đấu giá. Người quyên tặng viết ra cái giá bao nhiêu, nhà họ Việt bắt buộc phải bỏ ra bấy nhiêu tiền mặt. Nếu viết số tiền thấp, sau khi đấu giá tiền được quyên vào quỹ từ thiện Tích Thủy của nhà họ Việt nhiều hơn, nhưng nếu viết số tiền cao, nhà họ Việt phải bù chênh lệch giữa giá trị thực tế và khoản tiền khai lố. Cậu viết mấy chữ này là muốn nhà họ Việt hụt bao nhiêu tiền?”.

      Đúng thế, đây chính là nét thú vị của buổi dạ tiệc từ thiện hôm nay. Ông cụ nhà họ Việt mặt quyên góp cho quỹ bảo vệ môi trường biển, mặt khác là quyên góp cho quỹ từ thiện Tích Thủy nhà mình. Thế nên món đồ mà doanh nhân ngay trước Nghê Gia quyên tặng ràng trị giá mười triệu song lại chỉ viết năm triệu. Ý là, năm triệu kia để dành cho quỹ từ thiện Tích Thủy của nhà họ Việt.

      Tất cả mọi người đều làm vậy, cố tình kéo thấp giá xuống. Dù gì cũng phải tặng , vậy chia phần cho quỹ từ thiện Tích Thủy, coi như là nịnh bợ nhà họ Việt.

      Mà màn kịch quan trọng nhất đêm nay chính là, cụ Việt chọn món đồ ông cụ thích trong số toàn bộ đồ quyên góp, mang đấu giá mà mua luôn với giá người quyên tặng đưa ra tấm thẻ, giữ làm của riêng, tiền mặt được gửi vào quỹ bảo vệ môi trường biển.

      Bởi từng ấy nguyên nhân này, mọi người càng dám viết giá cao, ngộ nhỡ cụ Việt lựa trúng đồ mình quyên góp mà lại phải mua vào với giá cao, vậy coi như mình kiếm chuyện với nhà họ Việt rồi.

      Chỉ có Nghê Gia, những kéo giá xuống mà ngược lại còn nâng giá thêm 200 triệu. Ý là bẫy ông 200 triệu đấy, thương lượng!

      Nghê Gia nhìn Diêu Phi, rất lãnh đạm: “, viết thế này đúng rồi. Chẳng phải nhà họ Việt rồi sao, bọn họ bù chênh lệch giá, vì từ thiện, ắt nhà họ Việt cũng tình nguyện cống hiến”.

      xong xoay người bỏ . được vài bước, lại quay lại nhìn Diêu Phi, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu được huấn luyện phục vụ sao? Vừa rồi thao thao bất tuyệt xấc xược giảng giải cho khách là vì cớ gì? Am hiểu nội dung thư mời quá nhỉ, cậu được mời ư?”.

      Diêu Phi đỏ mặt tía tai, lại thể phản bác, những sinh viên chung quanh sợ hãi hít hơi, đưa mắt nhìn nhau, Nghê Gia đột nhiên thay đổi đáng sợ quá!

      Ánh mắt Nghê Gia lạnh lùng, chán chường liếc các nàng cái rồi bỏ .
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :