1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly hôn là chuyện nhỏ - Bản Lật Tử (DROP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 30:

      Dương Vi nhìn bài thi suy nghĩ hồi, với thầy giáo La: “Để tôi gọi Minh Hạo tới hỏi.”

      “Được.” Thầy giáo La gật đầu, cười với : “ giáo Dương, quần áo hôm nay của rất đáng .”

      Dương Vi cười hai tiếng ha ha, đặt bài thi của Minh Hạo lên bàn làm việc của mình, xoay người ra khỏi văn phòng. Trong phòng học, lớp phó phụ trách môn ngữ văn hướng dẫn các bạn đọc bài, Dương Vi từ cửa bước vào, gõ lên bàn của Minh Hạo: “Em theo đến văn phòng.”

      Minh Hạo trong lòng khẩn trương, gần đây bé cũng làm chuyện gì phải mời đến phụ huynh nhỉ? Chẳng lẽ bởi vì hôm nay quàng khăn đỏ hơi tùy tiện? Cậu bé trong lòng lo lắng theo Dương Vi đến văn phòng, Dương Vi ngồi xuống ghế, ngước mắt lên nhìn hỏi cậu bé: “Bài thi toán học của em là ai ký tên?”

      Minh Hạo sửng sốt chút, thành : “Cậu em ạ.”

      “Ồ, cậu em à.” Dương Vi cười cười với cậu bé, “Tên của cậu em là Viên thuốc bạch tuộc à? phải tên em nên gọi là (*) Dorayaki sao?”

      (*) Dorayaki: Bánh rán Đô rê mon

      Minh Hạo: “......”

      Cậu bé cúi đầu liếc mắt nhìn bài thi toán học bàn cái, Bốn chữ “Viên thuốc bạch tuộc” như rồng bay phượng múa đập vào mắt cậu bé.

      Đáy lòng Minh Hạo dâng lên cảm giác vô lực sâu sắc, cậu của bé như tại sao lại có thể ngu xuẩn như vậy!

      Cậu bé khịt mũi cái, dáng vẻ vô cùng hối lỗi: “Xin lỗi giáo Dương, em sai rồi, bởi vì bài thi của em quá kém, em dám mang về cho gia đình ký tên, đúng lúc thấy có người tổ chức ký tặng, nhân tiện đem bài thi đến để chú ấy ký giúp em.”

      Dương Vi: “......”

      Bạn học này cũng rất liều mạng vì cậu của mình nha.

      giáo Dương, tận sâu trong tư tưởng của em nhận thức được sai lầm của mình, bây giờ em cầm bài thi về nhà, để cậu ký lại giúp em ạ.”

      Minh Hạo cầm bài thi lên muốn rời , Dương Vi “Bốp” tiếng đè bài thi lại, cười với cậu bé: “Chuyện này rất nghiêm trọng, có lẽ phải liên hệ với mẹ em ở nước ngoài để giải quyết.”

      Minh Hạo: “......”

      Xin lỗi cậu, cháu chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.

      Sau khi cầm bài thi trở lại phòng học, Minh Hạo nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gửi cho Phương Thừa Nhiên tin nhắn: “Cậu ký là ngớ ngẩn: Vui vẻ quay ngựa ^_^

      Sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, Phương Thừa Nhiên nhìn đến tin nhắn, gửi lại tin nhắn trả lời: “Cái gì?”

      Minh Hạo chụp lại chữ ký bài thi, gửi hình ảnh trả lời. Mười giây sau --

      Cậu:.................................

      Minh Hạo: o[n_n]o~

      Dương Vi chuẩn bị bài cho tiết học sau, di động bàn đột nhiên rung lên, người gọi điện đến là Phương Thừa Nhiên. Dương Vi trừng mắt nhìn, đến bên cạnh cửa sổ nhận điện thoại: “Phương Thừa Nhiên, có chuyện gì ?”

      “Ừm…Nếu tớ tớ rất thích Viên thuốc Bạch tuộc, cho nên bắt chước chữ ký của ta, cậu có tin tớ ?”

      Dương Vi nghiêng đầu : “Nếu như vậy cậu cảm thấy dễ chịu hơn chút, tớ tin.”

      Phương Thừa Nhiên: “......”

      im lặng lúc, mới mở miệng : “Xin lỗi, tớ cố ý lừa cậu, chẳng qua trong nhà tớ mọi người đều cho rằng viết tiểu thuyết là việc đoàng hoàng, tớ sợ cậu cũng nghĩ như vậy, cho nên mới dỗi là làm việc ở khách sạn.”

      Dương Vi : “Tại sao tớ lại nghĩ như vậy? Cậu ăn trộm ăn cướp, dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền, so với phú đại nhị miệng ăn núi nở còn tốt hơn nhiều, hơn nữa nhà văn là nghề nghiệp phải ai cũng làm được.”

      Phương Thừa Nhiên mừng rỡ: “Cậu thực nghĩ như vậy?”

      Dương Vi nhún nhún vai: “Tớ cũng có thời gian rãnh rỗi để dỗ cậu vui vẻ.”

      Phương Thừa Nhiên cười tiếng, Dương Vi lại : “Nhưng vì sao cậu lại là cậu vừa làm việc ở khách sạn, vừa viết tiểu thuyết?”

      Phương Thừa Nhiên: “......”

      ...... nghĩ đến cái này.

      ho khan tiếng, hào hoa lịch hỏi thăm: “Tối nay tớ có thể mời cậu ăn cơm được ?”

      Dương Vi : “Gần đây tớ bận vẽ phác thảo, để lần sau .”

      Phương Thừa Nhiên có chút thất vọng, nhưng mà vẫn : “Được rồi, lần sau lại hẹn cậu.”

      Dương Vi đáp tiếng, tắt điện thoại, tiếp tục soạn bài. Lúc tan học, giáo Đới nổi giận đùng đùng dẫn Cố Lỗi vào văn phòng, Dương Vi ở trong lòng gào khóc tiếng, giáo Đới muốn nổi đóa, có trốn cũng thoát.

      Quả nhiên giáo Đới đến, nện sách bài tập nặng nề tay lên bàn làm việc của Dương Vi: “ giáo Dương, nhìn Cố Lỗi của lớp ! Bài viết chính tả có hai mươi chữ, em ấy viết sai mười năm chữ! Lại toàn là những lỗi sai cơ bản! Tôi nghe bài thi toán học lần trước em ấy được điểm tối đa, xem ra cũng phải là ngu dốt, có phải là có thành kiến đối với giáo văn là tôi đây có đúng !”

      Dương Vi yên lặng quay đầu nhìn Cố Lỗi, Cố Lỗi cũng nhìn , đôi mắt ủy khuất giống như mình làm điều gì sai trái. Dương Vi mím miệng, cầm lấy sách bài tập ở bàn xem qua, lỗi sai quả rất có sáng tạo.

      bỏ sách bài tập xuống, cười với giáo Đới: “ giáo Đới này, trước tiên đừng tức giận nữa, tiết sau còn có lớp phải ? cứ giao Cố Lỗi cho tôi dạy bảo là được.”

      giáo Diêu ôm sách giáo khoa tiếng trong tay đến, còn phụ họa: “Đúng vậy, Cố Lỗi phải là có thành kiến gì với đâu, lần trước viết từ đơn tiếng cơ bản em ấy cũng sai gần hết.”

      Cố Lỗi: “......”

      rất cảm ơn , giáo Diêu.

      giáo Đới Cố Lỗi vài câu, mới ôm sách giáo khoa rời . Sau khi chuông vào lớp vang lên, Cố Lỗi vẫn còn phải ở lại văn phòng mình nhận dạy dỗ.

      Dương Vi nhìn cậu bé vài lần, : “Như giáo Đới vừa , môn toán em có thể được điểm tối đa, môn ngữ văn cũng được kém như vậy chứ.”

      Cố Lỗi : “ giáo Dương, chẳng lẽ cảm thấy môn ngữ văn khó hơn môn toán sao?”

      cảm thấy.”

      Cố Lỗi cấp nàng phân tích :“Ngữ văn từ ngữ hảo phức tạp, cái gì cảm tình. Sắc thái nghĩa tốt nghĩa xấu dấn thân nghĩa so sánh nghĩa, còn có ràng là cùng cái từ , căn cứ ngữ cảnh bất đồng cư nhiên có thể lý giải ra năm sáu loại bất đồng ý tứ! có thể hảo hảo chuyện sao!”

      Cố Lỗi phân tích cho : “Từ ngữ của môn ngữ văn rất phức tạp. Nào là cảm xúc, sắc thái, nghĩa đen, nghĩa bóng, ví dụ như, ràng là cùng từ, căn cứ vào ngữ cảnh khác nhau lại có thể hiểu theo năm sáu nghĩa khác nhau! dễ chuyện!

      Dương Vi: “......”

      thế nhưng có cách nào phản bác lại.

      “Ngược lại, toán học lại hoàn toàn khác, mỗi đề cách giải của nó, mỗi bước đều có nguyên lý riêng, giống như người đàn ông nghiêm túc.”

      Dương Vi: “......”

      cậu bé học ngữ văn tốt, nhưng khi lấy ví dụ lại dùng từ rất thuần thục.

      giáo Dương, đứng ở đỉnh cao của nghệ thuật, thấy là toán học hết sức ưu tú sao?”

      Dương Vi kiên định : “ cảm thấy.” Hơn nữa em mới là học sinh tiểu học, nghệ thuật gì với .

      “Ai.” thể giải thích cho Dương Vi hiểu, Cố Lỗi hết sức tiếc nuối: “ ràng chồng của là giáo sư toán học, em nghĩ cũng hiểu toán học hết sức ưu tú chứ.”

      ......

      Dương Vi nhìn , khóe miệng tràn ra nụ cười: “Nam sinh học toán về sau tìm được vợ.”

      Cố Lỗi: “......”

      Uy hiếp rất nghiêm trọng.

      Thầy giáo La lớp học đột nhiên đau đầu gối.

      Dương Vi đem sách bài tập trả lại cho Cố Lỗi: “Viết lại hai mươi lần những từ sai em viết ai, viết thêm 300 từ mà em tâm đắc, trước giờ tự học sáng mai nộp cho giáo Đới.”

      Cố Lỗi: “......”

      Ở Đại học Đế Đô, Kỳ Tiếu Ngôn vẫn còn ở trong phòng học giảng đề cho nữ sinh. Nữ sinh luôn vụng trộm liếc nhìn , Kỳ Tiếu Ngôn đặt máy tính xách tay xuống trước mặt , đầu ngón tay gõ gõ lên đó: “Em tính toán lại những bước này lần cho tôi xem.”

      máy tính xách tay là những ký hiệu toán học thâm ảo và những định lý làm cho nữ sinh kia cảm thấy đau đầu, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, cười với Kỳ Tiếu Ngôn: “Giáo sư Kỳ, em vẫn còn chưa hiểu, thầy giảng lại cho em lần nữa với ạ.”

      Kỳ Tiếu Ngôn khép máy tính xách tay lại, thu dọn đồ đạc của mình rồi ra ngoài phòng học: “Chỉ số thông minh của em như vậy vẫn nên chuyển đến khoa khác học .”

      Nữ sinh: “......”

      Hai nữ sinh ngồi ở hàng ghế cuối chút lưu tình nào bật cười, người trong các : “ sớm với cậu, mặc kệ cậu dùng chiêu gì, muốn đăng ký lớp học của giáo sư Kỳ, đầu tiên, mỗi ngày phải ngâm mình ở phòng tự học, lập thệ thi đậu nghiên cứu sinh.”

      Nữ sinh lúc trước nhét máy tính xách tay vào trong túi xách của mình, tiếng: “Các cậu cũng phải thấy, giáo sư Kỳ tra tấn ba nghiên cứu sinh thành cái bộ dạng gì.”

      “Nhưng lại có thể thường xuyên gặp gỡ giáo sư Kỳ, còn có thể mình nhận chỉ dạy của thầy ấy.”

      Bốn chứ chỉ dạy mình này làm cho nữ sinh mơ tưởng viễn vong chút, sau đó lại nghe đối phương : “Nhưng mà giáo sư Kỳ hoàn toàn phủ định chỉ số thông minh của cậu, lấy tiêu chuẩn chọn sinh viên của thầy ấy, cậu phải đầu thai lại lần nữa mới được.”

      “...... chết !”

      Mấy nữ sinh còn cãi nhau ầm ĩ, Kỳ Tiếu Ngôn ra khỏi phòng học. Tổ phim [Tuổi thanh xuân] quay phim, Tống Cẩn nhìn thấy Kỳ Tiếu Ngôn từ phòng học ra, ánh mắt vừa lúc chạm vào ánh mắt của . Kỳ Tiếu Ngôn nhìn ta cái, liền dời mắt , mặt chút thay đổi lướt qua. Tống Cẩn nhíu mày, quay về phía đạo diễn tiếng: “Ngại quá, quay lại lần nữa.”

      Sau khi tan tầm, Dương Vi theo đám đông ra khỏi cổng trường, ven đường có chiếc xe hơi màu trắng đột nhiên bấm còi kêu “píp” tiếng, Dương Vi tránh chiếc xe sang bên cạnh, kết quả chiếc xe kia càng hăng say bấm còi “píp píp píp”.

      Dương Vi nhìn thoáng qua, chiếc xe hơi màu trắng chậm rãi về phía trước, đến bên cạnh . Cửa sổ phía sau chậm rãi mở xuống, chiếc kính râm màu đỏ xuất trước mắt. Chân mày Dương Vi nhíu lại, trước đây lúc còn học, cũng phải chưa bị chặn đường lần nào, nhưng mà bị con chặn vẫn là lần đầu – hơn nữa còn là người phụ nữ bình thường chỉ có thể nhìn thấy ở ti vi.

      Hai mắt của Tống Cẩn đánh giá , giọng bình tĩnh hỏi: “ giáo Dương, có thể cùng nhau chuyện mấy câu ?”

      Dương Vi theo bản năng nắm chặt quai túi xách, nếu như đổi thành ngôi sao bất kỳ nào khác, mặc dù phải là fan, vẫn có chút vui mừng, đáng tiếc người này cố tình lại là Tống Cẩn. Tìm đến trường học, xem ra điều tra về , Dương Vi cong khóe miệng lên, cười với Tống Cẩn: “Ngại quá, xin hỏi là phụ huynh của học sinh nào?”

      Tống Cẩn im lặng lúc, : “Tôi là Tống Cẩn, học muội của Kỳ Tiếu Ngôn.”

      Dương Vi gật đầu : “Ồ, hóa ra phải là phụ huynh của học sinh, vậy chúng ta chẳng có chuyện gì để với nhau cả.” xong, liền tiếp tục bước về phía trước, xe của Tống Cẩn xa gần cứ theo .

      giáo Dương, mời lên xe, chúng ta có thể chuyện ngay ở xe, làm trậm chễ thời gian của .”

      có lỗi, tôi có chuyện gì muốn với cả.”

      “Nhưng tôi có chút chuyện phải với , mời lên xe.”

      Dương Vi quay đầu nhìn ta cái, vòng qua đầu xe, sang bên kia mở cửa xe ra ngồi xuống: “Có lời gì mau .”

      Tống Cẩn tháo mắt kính xuống, nhìn : “Dương tiểu thư, ly hôn với Kỳ Tiếu Ngôn, tôi hy vọng tiếp tục dây dưa với ấy nữa.”

      Dương Vi quay đầu, buồn cười nhìn ta: “Tống tiểu thư, đóng phim nhiều quá có phải hay ? Tiếp theo có phải đưa cho tôi tờ chi phiếu để cho tôi cách xa người đàn ông của chút? Tôi phải trước, mà đưa cho tôi, tôi liền nhận, cầm để sửa chữa đường xá coi như là cống hiến cho xã hội.”

      Lông mày xinh đẹp của Tống Cẩn nhíu lại, nhìn Dương Vi lúc mới : “Tôi hiểu nổi tại sao Kỳ Tiếu Ngôn lại thích người như vậy.”

      Dương Vi : “Chính bởi vì hiểu, cho nên ấy mới thích .”

      Tống Cẩn nhếch môi : “Hôm nay tôi đến đây phải là để cãi nhau với , Dương tiểu thư, có thể biết, buổi tối hôm đó Kỳ Tiếu Ngôn vốn ăn cơm ở nhà tôi, nhưng đột nhiên lại gọi điện thoại gọi ấy . Tôi có thể hiểu được, có thể gặp phiền phức gì đấy, nhưng Kỳ Tiếu Ngôn còn quan hệ gì với , cứ phiền ấy như vậy tốt lắm đâu?”

      Dương Vi nhíu mày, nhìn Tống Cẩn : “Nếu Kỳ Tiếu Ngôn cảm thấy tôi phiền phức, mời ấy chính miệng với tôi, tôi hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng Tống tiểu thư đây đứng lập trường gì mà với tôi những lời này?”

      Tống Cẩn cũng nhìn , khóe miệng gợn lên chút ý cười: “ giáo Dương hổ là giáo, nhưng mà và Kỳ Tiếu Ngôn ly hôn, lên giữa hai người xuất vấn đề. Tôi nghĩ cũng hiểu được, Kỳ Tiếu Ngôn là thiên tài, những người giống như vậy căn bản là thích hợp với ấy. Nhưng tôi giống vậy, mười sáu tuổi tôi thi đỗ hệ toán học của Đại học Đế Đô, chúng tôi từng cùng nhau chứng minh rất nhiều mệnh đề toán học, tôi cũng có thể đưa ra ý kiến cho luận văn của ấy, chúng tôi có rất nhiều đề tài chung có thể với nhau. Còn ? cùng ấy tán gẫu về Da Vinci à?”

      Dương Vi nhịn xuống hàng nghìn hàng vạn con thú bay qua đầu, giọng điệu vững vàng: “ đúng, trong lĩnh vực toán học quả là ưu tú hơn so với tôi, cho dù đề tài câu chuyện là về Goldbach, các người cũng có thể hăng say trò chuyện.” tới đây dừng lại chút, cười với Tống Cẩn, “Nhưng mà Kỳ Tiếu Ngôn là tìm vợ, chứ phải tìm học sinh.”

      ương Vi xong, cũng quản Tống Cẩn là cái gì phản ứng, cũng quay đầu lại địa hạ xe rồi. Theo trường học về nhà này đường, nàng ở trong lòng đem Kỳ Tiếu Ngôn mắng 100 biến.

      Dương Vi xong, cũng để ý xem Tống Cẩn có phản ứng gì, cũng quay đầu lại xuống xe. đoạn đường từ trường học về nhà này, đem Kỳ Tiếu Ngôn mắng đến 100 lần ở trong lòng.

      ghế sô pha lăn hai vòng, vẫn chưa hết giận, cầm điện thoại di động nhắn tin cho Kỳ Tiếu Ngôn.

      Kỳ Tiếu Ngôn ở viết luận văn, nghe thấy bàn di động chấn động, thuận tay điểm mở xem xét.

      Kỳ Tiếu Ngôn viết luận văn, nghe thấy điện thoại di động bàn rung, thuận tay mở ra xem.

      Bé ngoan: [*·w·]8╰ひ╯

      Kỳ Tiếu Ngôn: “......”

      Dương Vi phát hoàn quấy rầy đoản tín sau, phải phòng bếp hạ bát mặt, bởi vì Tống Cẩn duyên cớ, nàng ngay cả xào rau tâm tình đều có . Mặt nấu hảo sau, nàng cầm lấy di động nhìn nhìn, mặt cái tân đoản tín.

      Sau khi gửi tin nhắn gây rối xong, Dương Vi đến phòng bếp nấu bát mì, bởi vì chuyện của Tống Cẩn, ngay cả nấu ăn cũng có tinh thần. Nấu xong bát mì, cầm động lên xem chút, màn hình hiển thị tin nhắn mới.

      Cuốn bài thi: ...... Em chắc chắn?

      Dương Vi nhìn điện thoại di động phù tiếng bật cười, giáo sư Kỳ thế nhưng hiểu cái biểu tình kia là có ý gì sao!

      Dương Vi tính cho hồi phục, tự cố tự ăn khởi mặt đến, trong chốc lát, cuốn bài thi điện thoại truy tung tới. Dương Vi nhìn chằm chằm màn hình nhìn ra ngoài hồi, vẫn là ấn hạ tiếp nghe kiện:“Làm cái gì?”

      Dương Vi định trả lời tin nhắn của , tự mình ăn mì, lâu sau, cuốn bài thi gọi điện thoại tới. Dương Vi nhìn chằm chằm màn hình di động lúc, cuối cùng ấn nút nhận điện thoại: “Có việc gì sao?”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “em làm sao vậy?”

      Dương Vi cuộn đũa mì đưa lên trước mặt, để ở trước miệng thổi thổi: “Em có việc gì, nhưng mà em còn phải lời xin lỗi với , nếu biết buổi tối hôm đó ở nhà Tống Cẩn, em gì cũng gọi điện thoại cho .”

      Lông mày Kỳ Tiếu Ngôn nhíu chặt lại: “Tống Cẩn đến tìm em?”

      “Đúng vậy, bởi vì em phá hủy chuyện tốt của hai người, ấy hình như rất tức giận.”

      Ngón tay của Kỳ Tiếu Ngôn siết chặt điện thoại di động, có chút khẩn trương giải thích : “Ngày đó bọn có chuyện gì cả, buổi tối hôm đó chỉ đơn thuần là ăn cơm thôi.”

      “Ha ha, vẫn nên giải thích với ấy , em muốn gặp lại ấy lần nữa, cứ như vậy, tạm biệt Kỳ tiên sinh.” Dương Vi xong liền tắt điện thoại.
      Tôm Thỏ, Chris_Luu, Sweet you15 others thích bài này.

    2. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 31:

      Tống Cẩn xin trường quay nghỉ giờ, chạy đến trường tiểu học gặp Dương Vi. Sau khi trở lại trường quay, tâm trạng của ta vẫn luôn tốt, số lần ng tăng lên rệt.

      Trương Gia Khẩu đóng vai nam chính cũng thể kiên nhẫn hơn được nữa: “ phải được mệnh danh là học giả của giới giải trí sao? đoạn lời kịch đơn giản như vậy cũng phải làm lại mấy lần, tài năng của đặt ở đâu rồi?”

      Tống Cẩn ngẩng đầu, im lặng nhìn ta: “Tôi bị ng là tôi sai, nhưng album của bán tốt cũng đừng có tức giận lên người tôi.”

      Lông mày Trương Gia Khẩu cau chặt lại với nhau: “Ý của là gì? Thực cho rằng có cái danh hiệu học giả là ưu tú hơn người sao? Chẳng qua chỉ là vỏ bọc thương mại của công ty thôi.”

      Đạo diễn thấy nam nữ chính cãi nhau rùng beng, vội vàng chạy đến khuyên can: “Tiểu Trương, cậu là nam thần, chú ý phong độ, còn Tiểu Tống nữa, tâm trạng của quả tốt, mau chóng điều chỉnh lại .”

      Trương Gia Khẩu và Tống Cẩn liếc mắt nhìn nhau cái, sau đó đều trở về khu nghỉ ngơi. Đạo diễn thở phào nhõm cái, bên ngoài có nhiều sinh viên vây xem như vậy, ông cũng muốn ngày mai khi vừa thức dậy thấy tin tức nam nữ chính bất hòa.

      Lúc trời sắp tối, đạo diễn hô tiếng kết thúc công việc, nhân viên công tác nhanh nhẹn bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tống Cẩn cùng trợ lý ra xe bảo mẫu, chân vừa bước lên xe, có người ở phía sau gọi mình.

      Tống Cẩn hơi dừng lại động tác, quay đầu thấy Kỳ Tiếu Ngôn về phía mình. Ánh hoàng hôn màu cam ở phía sau chiếu vào người tạo thành cái bóng dài, mình chỉ cần nhấc chân cái là có thể dẫm lên bóng của , Kỳ Tiếu Ngôn khom người xuống: “ có thời gan ? Tôi có vài lời muốn với .”

      Khóe miệng Tống Cẩn khẽ cong lên, tháo kính mặt xuống: “Em chuẩn bị về nhà.”

      Kỳ Tiếu Ngôn còn muốn gì đó, gần đó truyền đến tiếng xì xào bàn tán của sinh viên nữ: “Kia phải là giáo sư Kỳ sao? Thầy ấy quen Tống Cẩn à?”

      Tống Cẩn đeo kính vào, bước nhanh lên xe: “Lên xe trước, rồi sau.”

      Kỳ Tiếu Ngôn do dự chút, rồi cũng theo ta ngồi vào xe. Cuối cùng xe bảo mẫu cũng dừng ở trước nhà của Tống Cẩn, ngón tay của Tống Cẩn nhàng gõ lên mu bàn tay của mình hai cái, quay đầu với Kỳ Tiếu Ngôn: “ lên rồi ?”

      Tuy rằng ta dùng câu nghi vấn, nhưng lại đợi Kỳ Tiếu Ngôn trả lời mở cửa xe bước xuống. Trợ lý từ kính chiếu hậu tò mò nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, Kỳ Tiếu Ngôn cũng nhìn lại ta cái, rồi bước xuống xe.

      Tống Cẩn pha bình cà phê, rót ra hai cái ly đặt lên bàn. Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặc ngồi ở đối diện, có ý muốn uống. Tống Cẩn cười tiếng, cầm ly cà phê lên nhấp ngụm: “Vẻ mặt của rất nghiêm túc, làm cho em nhớ đến giáo sư Kiều Y Tư. Ừm, còn nhớ giáo sư Kiều Y Tư ? Tuy rằng ông ấy chỉ có dạy ở đây học kỳ, nhưng làm cho người ta nhớ mãi quên, bây giờ em vẫn còn nhớ ông ấy mắng chửi người thích nhất là ….”

      “Tôi phải đến đây để ôn chuyện cùng .”

      Con ngươi Tống Cẩn hơi giật giật, bỏ ly cà phên tay xuống, im lặng lên tiếng. Hai người trầm mặc lúc, Kỳ Tiếu Ngôn muốn mở miệng, Tống Cẩn ngắt lời : “Trước khi , trước hết có thể nghe em vài câu có được ?”

      Kỳ Tiếu Ngôn gật đầu.

      Tống Cẩn cầm ly cà phê bốc hơi nghi ngút ở trước mặt lên, nở nụ cười tự giễu : “ có biết vì sao em lại bước vào giới giải trí ?”

      biết.”

      Tống Cẩn cúi đầu cười cười: “ từng có rất nhiều phóng viên hỏi em vấn đề này, câu trả lời của em luôn là em muốn khiêu chiến với lĩnh vực trái ngược với lĩnh vực của mình, xem khả năng của mình có thể đạt đến trình độ nào. Nhưng ra, em chỉ là muốn làm cho chú ý đến em.”

      Lông mày của Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, Tống Cẩn nhìn , cười tiếng: “ bất ngờ có đúng ? Em cũng còn bất ngờ nữa là. Lúc còn học, em vẫn muốn đuổi theo bước chân của , em nghĩ chỉ cần em đủ xuất sắc, nhất định chú ý tới em. Nhưng sau khi thi đậu nghiên cứu sinh, áp lực của em càng lúc lại càng lớn, ở trong nước khi em nhìn thấy luận văn của được đăng tải các tạp chí nổi tiếng, mới phát ra, có thể cả đời em cũng thể đạt đến trình độ của .”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “ hoàn toàn phải làm như vậy.”

      Tống Cẩn nhìn vào mắt của , nhấp môi : “ có biết, mỗi lần nhìn em, ánh mắt của đều vô hồn, mặc dù nhìn em, nhưng cũng khác gì so với khi nhìn những thức khác. Sau này em lại phát ra, chỉ có khi em đến số vấn đề toán học khó, hình bóng của em trong mắt mới ràng hơn chút.”

      Kỳ Tiếu Ngôn gì, Tống Cẩn lại tiếp tục : “Nhưng toán học đối với em có cách nào tiến xa hơn được nữa, em biết giới hạn của mình ở đâu. Lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh, em cũng nhận được vài lời đề nghị tốt, lúc ấy em cứ tưởng, đời này cứ như vậy mà trôi qua, sau đó lâu, em nhìn thấy tin tức bộ phim [Họa hồn] công khai tuyển nữ diễn viên chính.”

      Tống Cẩn tạm dừng chút: “Em đột nhiên nảy ra ý tưởng, nếu như em trở thành ngôi sao, có rất nhiều dịp nhìn thấy em đúng ? Có khi là biển quảng cáo ven đường, cũng có khi là ti vi, tàu điện ngầm, có khi là tạp chí nào đó vào buổi sáng…” ta đến đây khẽ cười tiếng, “Vì thế em đăng ký, nghĩ tới mình bất ngờ phù hợp với nhân vật này.”

      Kỳ Tiếu Ngôn vẫn chuyện, Tống Cẩn uống ngụm cà phê, hương vị có chút chua sót: “Có đôi khi em cũng nghĩ vì sao em lại thích , có lẽ là do ánh mắt chuyên chú của khi giảng đề cho em? Hoặc có lẽ là khi em bị thương lo lắng ôm em đến phòng y tế? Có đôi khi em cũng hiểu được, có lẽ em thích phải là , mà chính là tài năng của ….” ta ngước mắt lên nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, trong mắt lóe lên tia cảm xúc khác thường: “Lời của em hết rồi, vẫn có chuyện muốn với em sao?”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “Ừm.”

      Tống Cẩn rũ mắt xuống, cười tiếng: “Được rồi, em rửa tai lắng nghe đây.”

      Kỳ Tiếu Ngôn nghiêng người về phía trước, giọng vẫn lạnh lẽo mười năm như : “Tôi hy vọng, đến quấy rầy Dương Vi nữa.”

      Tống Cẩn thoáng cái sửng sốt, cười nhạo tiếng: “Quấy rầy? ấy với như vậy sao?”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn ta, vẻ mặt có chút nào buông lỏng: “Tôi biết cái gì với ấy, nhưng làm cho ấy vui.”

      ấy thực vui?” Tống Cẩn cảm thấy rất là buồn cười: “ ấy nhanh mồm nhanh miệng bao nhiêu hẳn biết , cảm thấy ấy làm cho em thực vui vẻ sao?”

      Kỳ Tiếu Ngôn trả lời, Tống Cẩn im lặng lúc, sau đó cảm xúc có chút xúc động: “ thích ấy như vậy, tại sao lại còn muốn ly hôn với ấy? Nếu như ly hôn, em cũng có ảo tưởng gì!”

      Lời này của ta có phần oán giận, cũng có phần phẫn nộ, Kỳ Tiếu Ngôn chờ cho ta bình tĩnh chút, sau đó mới mở miệng hỏi: “ xem tranh của Dương Vi chưa? Đề cương luận văn của ấy là tác phẩm có tên [ giữa rừng mưa nhiệt đới].

      dường như nhớ lại cái gì đó, nhanh chậm miêu tả : “Bầu trời xanh thắm, sắc hoa rực rỡ, cây cối rậm rạp, còn có mặc váy dài màu trắng bay tung bay trong gió, những tảng màu lớn giống như những sắc màu của cây bồ công , bao trùm toàn bộ bức tranh.”

      Tống Cẩn hừ tiếng, cười: “Cho nên? ấy ly hôn chính là vì tươi đẹp của bức tranh.”

      Tống Cẩn sợ run cái chớp mắt, nhìn Kỳ Tiếu Ngôn :“Ngươi tại ngữ khí giống như là cái khoan dung trượng phu nhắc tới chính mình hướng tới hoa hoa thế giới thê tử khi ngữ khí. Ngươi tin tưởng chờ nàng ở bên ngoài trải qua quá việc sau, lần nữa trở lại cạnh ngươi.

      Tống Cẩn run sợ, chớp mắt mấy cái, nhìn Kỳ Tiếu Ngôn: “Bây giờ, ngữ điệu của giống như là người chồng khoan dung độ lượng, khát vọng muốn hướng đến thế giới phồn hoa xinh đẹp của vợ mình. tin tưởng, chờ ấy sau khi trải nghiệm thế giới bên ngoài, lần nữa trở lại bên cạnh .”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “Phải là hai người chúng tôi đều cần chút gian để trưởng thành, lúc trước tôi và Dương Vi kết hôn cũng chưa từng trải qua giai đoạn đương, tôi cũng theo đuổi ấy, thậm chí ngay cả cầu hôn cũng có, đây quả là nỗi tiếc hận của ấy, tôi sẵn sàng bổ sung chỗ trống trong bức tranh của ấy.”

      “Vậy có bao giờ nghĩ tới, có khả năng ấy cũng bị người khác theo đuổi mất rồi?”

      Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặc lúc mới , “Tôi để cho loại tình này sảy ra, cho dù bây giờ trong mắt ấy còn có người khác, nhưng ngày, tôi làm cho ấy chỉ chú ý đến tôi.”

      Khóe miệng Tống Cẩn cong lên, nữa. Kỳ Tiếu Ngôn từ ghế đứng lên, nhìn ta : “Tôi nghĩ tôi ràng với rồi, hy vọng về sau quấy rầy ấy nữa.”

      mở cửa phòng rồi ra ngoài, tia luyến tiếc.

      Mấy ngày sau, Kỳ Tiếu Ngôn có gọi điện thoại cho Dương Vi vài lần, Dương Vi nhìn thấy ba chữ “Cuốn bài thi”, liền trực tiếp ấn tắt. Trong tuần này liều mạng vẽ tranh, bận rộn đến tận thứ sáu hôm nay mới giao nộp bản vẽ. Nhà xuất bản rất vừa lòng với bản vẽ phác thảo của , nhanh chóng gửi tiền vào tài khoản cho .

      Dương Vi cầm được tiền nhuận bút, trong lòng vui như nở hoa, gửi tin nhắn cho Thịnh Lôi và Giản Song, mời hai người ăn tối. Giản Song buổi tối phải cùng với người được, trái lại Thịnh Lôi rất thoải mái nhận lời.

      Sau khi tân tầm, trước tiên và Thịnh Lôi cùng xem phim, sau đó đến quán nướng mà các hay tới, gọi mấy chai bia cùng đống thịt lớn.

      Thịnh Lôi nhìn Dương Vi vừa uống rượu vừa ăn thịt, sắc bén trừng mắt: “Cậu gần đây có cái gì đó được tốt à, tâm tình tốt?”

      Dương Vi lập tức phủ nhận: “Ai ? Tớ hôm nay nhận được tiền nhận bút nên rất vui!”

      Thịnh Lôi ăn tiếp miếng sườn lợn, đánh giá thần sắc của : “Cậu phải bị giáo sư Kỳ cấm cho uống rượu sao? Thực là muốn đấu tranh giành lại tự do?”

      Dương Vi nâng cằm lên, hừ lạnh tiếng: “ ta cho tớ uống tớ uống à? ta nghĩ ta là ai?”

      Thịnh Lôi vuốt cằm, tiến đến trước mặt hỏi: “Có liên quan đến Kỳ Tiếu Ngôn?”

      Dương Vi híp mắt: “Đừng nhắc đến ta với tớ, nhắc đến nữa, bữa này cậu tự mình trả tiền.”

      Thịnh Lôi bị uy hiếp, bắt đầu rót rượu cho Dương Vi. biết là tửu lượng của Dương Vi rất kém, mấy chén say, có cái gì đều ra hết.

      “Tống Cẩn…Cậu có biết ta ?” Dương Vi vỗ vai Thịnh Lôi, hai gò má đỏ hồng.

      Thịnh Lôi gật đầu.

      Dương Vi thành thực : “ ta là mối tình đầu của Kỳ Tiếu Ngôn!”

      Thịnh Lôi : “Cái này tớ biết, tạp chí cũng đăng lên, rất ràng là Kỳ Tiếu Ngôn mà. Ăn chút hoa quả khô .”

      Dương Vi ôm lấy cổ của , thần bí : “Buổi tối hôm tớ bị cướp đó, Kỳ Tiếu Ngôn ở nhà ta! Ha Ha, sau đó tớ gọi Kỳ Tiếu Ngôn ,Tống Cẩn tức giận mặt mày tái mét, chạy đến cổng trường học chặn đường tớ!”

      Lượng tin tức này quá lớn, Thịnh Lôi tiêu hóa trong chốc lát mới : “Cậu bị cướp khi nào?! phải là bị trộm sao?”

      Dương Vi mang bộ dạng thèm để ý : “Tớ lừa các cậu, ợ, cậu biết , lúc ấy tớ bị dọa chết khiếp, cầm con dao, dài…dài như này.” Dương Vi đưa tay làm động tác miêu tả cho xem.

      Thịnh Lôi tức giận đứng lên, vỗ bốp cái lên bàn: “Cậu bị cướp ta lại còn ở trong nhà người đàn bà khác, người đàn bà kia còn biết xấu hổ đến trường học chặn đường cậu? Thực cho mình là con nhà quan, đến khi dễ nhà dân à!”

      Dương Vi gật đầu: “ ta còn tớ xứng với Kỳ Tiếu Ngôn.”

      “Cậu xứng? ta xứng sao?” Thịnh Lôi cầm lấy bả vai Dương Vi hỏi, “Vậy còn cậu? Cứ để cho ta như vậy à?”

      , tớ hung hăng cắn cho ta cái!”

      Dương Vi lại ợ rượu lên: “ để ý đến ta, ta gọi điện thoại cho tớ, tớ liền trực tiếp tắt máy.”

      “Làm như vậy sao được! mắng ta trận tớ thể nguôi giận!” Thịnh Lôi lấy điện thoại di động của Dương Vi ra, gọi điện thoại cho Kỳ Tiếu Ngôn.

      Kỳ Tiếu Ngôn vừa tắm rửa xong từ phòng tắm ra, nhìn màn hình di động sáng lên hai chữ “Bé ngoan”, nhanh chóng đến nhận điện thoại: “Bé ngoan?”

      “Ai là bé ngoan của !” Thịnh Lôi mắng to vào Microphone: “Kỳ Tiếu Ngôn là lợi hại nha, mới ly hôn lâu ở cùng chỗ với ngôi sao nữ rồi, còn đến trước mặt Dương Vi để dương oai? sợ mất mặt đúng !”

      Kỳ Tiếu Ngôn ngẩn người lúc, mới hỏi: “ là Thịnh Lôi, Dương Vi đâu? Tôi muốn chuyện với ấy.”

      ấy có gì muốn với cả.”

      Dương Vi cắn miếng thịt dê nướng, quay đầu nhìn Thịnh Lôi: “Cậu chuyện với Kỳ Tiếu Ngôn à? Đưa đây để tớ !” đoạt lấy điện thoại tay Thịnh Lôi, học giọng tức giận vừa rồi của ấy : “Kỳ Tiếu Ngôn phải là người! là tên khốn kiếp! Thằng khốn! Ngu ngốc! Trứng gà thối!”

      Thịnh Lôi: “......”

      Dương Vi hổ là người làm nghệ thuật, mắng chửi người cũng có cảm giác nghệ thuật như vậy.

      Đầu bên kia điện thoại, lông mày Kỳ Tiếu Ngôn nhíu chặt lại với nhau: “Em uống rượu à? phải là cho em ra ngoài uống rượu rồi sao?”

      cho em uống, em càng muốn uống, tức chết !”

      Ánh mắt Kỳ Tiếu Ngôn trầm xuống: “Bây giờ em ở chỗ nào?”

      cho !”

      Kỳ Tiếu Ngôn hơi ngửa đầu ra sau, giọng giận dữ: “Dương Vi, bây giờ em lập tức cho biết, em ở chỗ nào.”

      Dương Vi ấn tắt điện thoại. Kéo cánh tay Thịnh Lôi, giơ chén rượu bàn lên: “Nào, chúng ta tiếp tục uống.”

      Bây giờ, Thịnh Lôi hơi có chút hối hận, nên rót rượu cho Dương Vi. lấy chén rượu tay Dương Vi, để sang bên: “Được rồi, thời gian còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.”

      , tớ còn muốn uống nữa!”

      Thịnh Lôi hơi đau đầu: “Chúng ta về nhà lại tiếp tục uống được ?”

      , phải uống ở đây!”

      Dương Vi xong lại cầm lấy chén rượu, di động đặt bàn đột nhiên vang lên. Dương Vi nhìn thoáng qua tên “Cuốn bài thi” hiển thị màn hình, ghét bỏ đặt di động ở bên, Thịnh Lôi cũng nhìn di động, hai người đều nhận điện thoại. Điện thoại tự động kết thúc cuộc gọi, rất nhanh sau đó lại vang lên, người gọi điện thoại vẫn là Cuốn bài thi.

      Cứ lặp lại như vậy ba lần, Thịnh Lôi nhận điện thoại: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

      “Bây giờ hai người ở chỗ nào?”

      Giọng vốn lạnh lẽo của Kỳ Tiếu Ngôn trong bóng đêm dường như càng trở nên u lạnh lẽo hơn, Thịnh Lôi cầm điện thoại di động, suy nghĩ lúc, địa chỉ cho .

      Điện thoại dường như là bị cắt đứt trong nháy mắt. Thịnh Lôi để điện thoại di động vào trong túi xách của Dương Vi, đoạt chén rượu tay : “Uống rượu làm cái gì, ăn nhiều thịt chút.”

      Dương Vi dường như cảm thấy rất có lý, lại cầm xiên thịt dê lên ăn.

      lâu sau, Thịnh Lôi cũng có may mắn lần đầu tiên nhìn thấy cấp độ D của đua xe kỹ thuật, Xe Audi nhanh như chớp dừng lại ở ven đường đối diện, tiếng phanh xe vang lên chói tai.

      Kỳ Tiếu Ngôn thấy Dương Vi nằm gục ở bàn, cau mày hỏi Thịnh Lôi: “ cho ấy uống bao nhiêu rượu?”

      Thịnh Lôi : “ lời này giống như tôi có ý đồ gây rối đối với ấy vậy. Nhưng mà, tiên sinh là vị ấy à?”

      Kỳ Tiếu Ngôn để ý đến lời châm biếm của , cúi người xuống ôm lấy thắt lưng mềm nhũn của Dương Vi: “Tôi đưa ấy về nhà.” xong liền sang phía đối diện bên kia đường, tận đến khi chiếc xe Audi màu đen chở Dương Vi xa, Thịnh Lôi mới đột nhiên nhớ tới, FML! Còn chưa trả tiền.
      Tôm Thỏ, Chris_Luu, Sweet you18 others thích bài này.

    3. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 32:

      Kỳ Tiếu Ngôn dừng xe xong, bế Dương Vi từ xe xuống.

      Dương Vi tựa vào vai Kỳ Tiếu Ngôn, mơ mơ màng màng mắng: “Kỳ Tiếu Ngôn, phải là người, tên khốn kiếp….”

      Kỳ Tiếu Ngôn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ôm về phía trước. Dương Vi xoay túi trong tay, đánh lên người : “ dựa vào cái gì mà cho em uống rượu, hả? Em càng muốn uống! Đầu của bàn chải đánh răng vì sao phải đặt quay về bên trái? Mặt trời rơi xuống chắc?”

      Kỳ Tiếu Ngôn nghiêng đầu, né tránh túi của đánh vào, Dương Vi tức giận kéo nắm tóc xoăn đầu : “Lại còn chạy đến nhà Tống Cẩn, cắt , cắt !”

      Kỳ Tiếu Ngôn: “......”

      cúi đầu nhìn Dương Vi, miệng khẽ cười: “Cắt em phải làm sao bây giờ?”

      Dương Vi sửng sốt, tức giận cầm túi tay đánh vào : “Cậy mình có mấy phần nhan sắc, liền đắc ý vênh váo? cũng quyến rũ Tống Cẩn như vậy có phải hay ?”

      Cánh tay Kỳ Tiếu Ngôn bị đánh trúng, hơi nhíu mày: “Đừng làm rộn, cẩn thận ngã xuống.”

      Dương Vi dường như nghe thấy, tiếp tục giọng say mèm: “ có mối tình đầu rất giỏi sao, lại còn lên báo đương đương, đốt hết các người, các người!”

      Lồng ngực Kỳ Tiếu Ngôn thở ra hơi, cánh tay lại ôm chặt hơn nữa.

      Sau khi về đến nhà, đặt Dương Vi lên ghế sô pha, lấy hai quả cam trong giỏ, vào phòng bếp, pha cho Dương Vi cốc nước cam: “Uống cái này , có thể tỉnh rượu.”

      Dương Vi bực mình xoay người, bất động ghế sô pha: “Em uống, em muốn dựa vào nghị lực kinh người của em để chống đỡ!”

      Kỳ Tiếu Ngôn: “......”

      lại thở dài lần nữa, giơ cái ly trong tay lên, hơi uống cạn cốc nước cam. Bỏ cái cốc xuống, đứng dậy ôm ngang Dương Vi lên, vào phòng ngủ. Dương Vi ở trong lòng an phận gây rối: “ để em xuống, em uống!”

      Kỳ Tiếu Ngôn ném lên giường, tháo lỏng cà vạt của mình: “Dương Vi, lần sau em còn dám chạy ra ngoài uống rượu như vậy, em nhất định phải chết.”

      Kỳ Tiếu Ngôn lý với , cởi áo khoác ra vào phòng tắm. Tuy rằng trước khi ra khỏi nhà mới tắm giặt sạch xong, nhưng ôm Dương Vi về nhà, lại khiến cho cả người đầy mồ hôi.

      Dương Vi dường như nháo mệt mỏi rồi, cuối cùng cũng trở nên im lặng. Lúc Kỳ Tiếu Ngôn tắm nước lạnh xong ra, yên lặng ngủ ở trong chăn. Kỳ Tiếu Ngôn đến, ngồi xuống bên giường.

      Lông mi của Dương Vi rất dài, phủ bóng xuống hốc mắt. Kỳ Tiếu Ngôn nhìn chằm chằm lúc, nhếch khóe miệng lên, lấy tay sờ sờ lông mi của . Dương Vi bất an nhíu nhíu lông mày, mở mắt ra nhìn người quấy nhiễu giấc ngủ của mình.

      Khóe miệng Kỳ Tiếu Ngôn vẫn mang theo ý cười, mùi sữa tắm vẫn chưa tan hết giống như thuốc mê thúc giục hơi cồn trong người Dương Vi.

      nhíu nhíu mi, nhìn Kỳ Tiếu Ngôn : “Tên trộm này, ở đây quyến rũ em có phải ? cho biết, con người của em chịu được quyến rũ.” xong liền cầm lấy cánh tay của Kỳ Tiếu Ngôn, kéo xuống dưới, hôn lên môi của .

      Kỳ Tiếu Ngôn thoáng giật mình, rất nhanh đổi khách thành chủ, đặt ở dưới thân. Hai người đối với thân thể của đối phương quá mức quen thuộc, gần như dựa sát vào nhau. Kỳ Tiếu Ngôn tham lam hôn cổ Dương Vi, ném áo khoác của xuống đất: “Bà xã…”

      Giọng động tình của Kỳ Tiếu Ngôn luôn đặc biệt gợi cảm, chỉ ngắn gọn hai chữ kéo Dương Vi vùi sâu vào vũng bùn. theo giọng của Kỳ Tiếu Ngôn gọi tiếng ông xã. Ngón tay thon dài của Kỳ Tiếu Ngôn luồn vào tóc Dương Vi, vùi đầu vào tai giọng : “Lâu rồi làm, có thể hơi đau chút, rất nhanh qua thôi…”

      “Ừm…” Dương Vi mơ hồ đáp tiếng, cảm giác có con chó lớn liếm chung quanh người mình. Nhiệt độ người càng lúc càng tăng, đầu óc Dương Vi càng trở nên mơ hồ, chỉ có thể giao tất cả cho người bên .”

      “Quyển Quyển, đau…. chút….”

      Kỳ Tiếu Ngôn hôn cái lên khóe mắt ẩm ướt của , động tác chậm lại : “Như vậy có tốt hơn chút nào ?”

      “Ừm…” Dương Vi mở to mắt nhìn , con ngươi xinh đẹp mờ mịt tầng hơi nước. Ánh mắt của Kỳ Tiếu Ngôn trầm xuống, đặt tay của lên đỉnh đầu, cúi đầu ngậm lấy môi của .

      Sáng hôm sau.

      Bên ngoài rèm cửa sổ dày, chim chóc vui mừng ca hát, Dương Vi lầm bầm vài tiếng, vò vò tóc của mình, mở mắt ra.

      Bên cạnh có người đàn ông ngủ, đẹp trai giống như Kỳ Tiếu Ngôn, từ phần cơ thể lộ ra bên ngoài chăn của , có thể phán đoán xác suất mặc quần áo là hơn 99%.

      Dương Vi theo bản năng sờ sờ lên người mình, cảm giác tay cho thấy, người có quần áo, chỉ có da thịt của mình. Trong lòng run lên bần bật. Hình ảnh kiều diễm tối hôm qua nhanh chóng lên trong đầu, Dương Vi mở to hai mắt, che miệng lại tiếng động hét rầm lên.

      Ông trời ơi! thực đói khát đến mức ngủ với chồng trước của mình!

      Phát tiết xong, Dương Vi cố gắng tìm kiếm quần áo của mình ở sàn. cẩn thận kéo chăn che mình lại, chậm rãi dịch chuyển sang bên cạnh.

      Đột nhiên bàn tay ở eo của mình thắt chặt lại, kéo Dương Vi vào trong lòng: “ đâu? Ăn xong rồi còn muốn trốn sao?”

      Kỳ Tiếu Ngôn mở mắt, nhưng Dương Vi lại cảm thấy ánh mắt của như nhìn mình đầy châm chọc.

      hất cằm lên, khiêu khích : “Người ăn là mới đúng chứ? Em muốn phụ trách là tốt lắm rồi.”

      Kỳ Tiếu Ngôn mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh dịu dàng chăm chú nhìn : “ nguyện ý phụ trách.”

      Dương Vi nhếch khóe miệng, nhìn câu gì. Kỳ Tiếu Ngôn tiến lại gần mặt , vẻ mặt chuyên chú : “Bé ngoan, chúng ta phục hôn .”

      Giọng của mang theo tia khẩn cầu (*), lông mi Dương Vi khẽ giật, đẩy ra: “Kỳ Tiếu Ngôn, năm trước ngủ với em lần, liền cưới em về nhà, bây giờ lại bởi vì ngủ với em lần nữa, liền muốn em phục hôn với ?”

      (*) Khẩn cầu: Khẩn thiết, cầu xin

      Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặt chút, hỏi: “Vậy em có nguyện ý cho cơ hội theo đuổi em lần nữa hay ?”

      muốn!” Dương Vi tung chăn ra, nhảy xuống giường. chân trần đến bên tủ quần áo, lấy ra mấy bộ đồ, mang vào phòng tắm. Kỳ Tiếu Ngôn nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, nhìn trần nhà xoa xoa tóc của mình.

      Dương Vi đứng trước gương nhìn những nốt xanh đỏ loang lổ người mình, khóe miệng theo bản năng co rút cái. Bọn họ đêm qua làm mấy lần? Hai lần? ba lần? Kỳ Tiếu Ngôn quả chính là cầm thú!

      Dòng nước nóng làm dịu đau nhức người , Dương Vi đấm đấm thắt lưng của mình, trước mắt lại lên hình ảnh mình kéo Kỳ Tiếu Ngôn xuống cưỡng hôn .”

      ….Vì sao mình vừa say rượu liền biến thân?

      ! Làm sao có thể trách ! Kỳ Tiếu Ngôn là người đàn ông làm sao chút định lực cũng có được.”

      Lúc Dương Vi tắm rửa, Kỳ Tiếu Ngôn cũng tắm, sau khi Dương Vi từ phòng ngủ ra ngoài, bàn bày hai cốc nước cam, vài miếng bánh mì, hai quả trứng chiên. lòng đỏ của trứng chiên, giăm bông được bày thành khuôn mặt cười, Dương Vi cúi đầu nhìn thoáng qua, dùng dĩa xiên trứng chiên, há mồm cắn miếng hết hơn nữa.

      Kỳ Tiếu Ngôn ngồi đối diện với , uống ngụm nước cam hỏi: “Em còn cảm thấy có chỗ nào thoải mái ?”

      Mặt Dương Vi khẽ đỏ lên, cắn nốt miếng chứng chiên còn lại.

      Giải quyết xong bữa sáng, Dương Vi cũng thu dọn bàn, trực tiếp cầm lấy túi xách ghế sô pha ra khỏi tiểu khu, Kỳ Tiếu Ngôn theo lên chiếc xe buýt, đến ngồi bên cạnh . Dương Vi cau mày quay sang, hỏi : “ theo em làm cái gì?”

      Kỳ Tiếu Ngôn hỏi ngược lại: “Xe buýt này là của nhà em nhận thầu à?”

      Dương Vi trừng mắt nhìn cái, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe buýt được hai trạm, từ cửa trước có đôi ông bà cụ xuống, Kỳ Tiếu Ngôn thấy bọn họ, liền từ chỗ ngồi đứng lên. Dương Vi còn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, Kỳ Tiếu Ngôn gọi tiếng: “Dương Vi.”

      Dương Vi nhịn được quay đầu lại, sau khi thấy ông bà cụ trước mặt bọn họ, liền nhanh chóng đứng lên. Ông bà lão kia ngồi xuống vị trí của bọn họ, cười với bọn họ lời cảm ơn. Dương Vi có chút ngượng ngùng, cũng cười với hai người: “ có gì đâu ạ.”

      Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở bên cạnh , bà cụ kia đánh giá họ vài lần, hỏi: “Hai cháu là người à? Đúng là trai tài sắc.”

      Dương Vi hơi khó xử : “ phải đâu ạ, cháu biết ấy.”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cái, lên tiếng, trái lại bà cụ sang sảng nở nụ cười: “Sao thế, cãi nhau à?”

      Ông cụ bên cạnh oán hận : “Bà lại nhiều chuyện rồi, chuyện của người trẻ bà biết cái gì?”

      Bà cụ phục nhìn ông: “Sao tôi lại hiểu, tôi cũng phải chưa từng trẻ tuổi, ông xem bọn họ xứng đôi như vậy, chia tay là đáng tiếc.”

      Ông cụ lắc lắc đầu , ngẩng đầu với Dương Vi và Kỳ Tiếu Ngôn: “Hai cháu đừng để ý bà ấy, bà ấy lúc nào cũng thích quan tâm đến chuyện của người khác.”

      “Tôi thích quan tâm? Được, lúc ông tìm thấy người chuyện, đừng có hỏi tôi.”

      Dương Vi cúi đầu cười tiếng: “Tình cảm của ông bà tốt.”

      Bà cụ ghét bỏ : “Ai tình cảm tốt với ông ấy? Tính tình ngang bướng giống như đầu bò, lại hay thích làm bừa, nghe khuyên bảo, còn sạch , đúng rồi, tất chân ông mấy ngày rồi thay?”

      Ông cụ bị bà xong lỗ tai liền đỏ lên, lên tiếng phản bác : “Chẳng lẽ giống như bà ngày thay ba lần tất mới gọi là sạch ? Tôi nghe khuyên bảo, bà nghe sao? Lúc trước cả nhà bà đểu phản đối bà gả cho tôi, bà còn phải cùng tôi tự kết hôn sao?”

      “Ha ha hay cho ông, nếu như ông ở dưới nhà tôi quỳ ba ngày ba đêm, ông cho rằng tôi dễ dàng gả cho ông như vậy sao?”

      Dương Vi cong khóe môi cười tiếng, Kỳ Tiếu Ngôn nhìn hai cụ : “Hai cụ chắc cũng phải làm đám cưới vàng rồi đấy ạ?”

      Bà cụ liếc mắt nhìn cái: “Chàng trai trẻ này rất tinh mắt, năm nay vừa tròn 50 năm. Thời gian trôi qua nhanh, tôi vậy mà gả cho ông được 50 năm rồi.”

      Ông cụ lớn tiếng : “ chuyện cứ , liếc mắt làm cái gì?”

      Bà cụ : “Tôi nhìn dáng dấp của cậu ấy rất đẹp trai, nếu tôi trẻ lại mấy chục tuổi, nhất định theo đuổi cậu ấy.”

      Ông già hừ tiếng: “Bà cho rằng ai cũng mắt mù giống tôi sao, lại coi trọng bà?”

      Bà cụ vụng trộm véo ông cái, lại ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tiếu Ngôn: “Chàng trai, cậu đừng trách tôi dông dài, đời này chẳng có cặp vợ chồng nào cãi nhau cả, quan trọng là phải thông cảm và bao dung lẫn nhau, như vậy hôn nhân mới có thể lâu dài. Cậu nhìn này xinh đẹp như vậy, cậu bao dung ấy, chắc chắn còn có rất nhiều người muốn bao dung ấy đấy.”

      Kỳ Tiếu Ngôn gật đầu : “Cháu biết rồi.”

      Dương Vi cầm lấy vòng treo đỉnh đầu, quay sang bên, xe buýt phanh gấp cái, thuận thế ngã vào lòng Kỳ Tiếu Ngôn. Kỳ Tiếu Ngôn tay vịn vào ghế dựa, tay đỡ lấy thắt lưng của : “Em sao chứ?”

      sao cả.” Dương Vi nhanh chóng dãy khỏi tay của , đứng lên, đến điểm dừng chân tiếp theo xuống xe. dọc theo đường phố lúc lâu, Kỳ Tiếu Ngôn vẫn theo phía sau . được lúc, mệt quá, liền rẽ vào cửa hàng bánh ngọt ven đường, gọi cho mình cốc sinh tố mãng cầu.

      Kỳ Tiếu Ngôn cũng theo vào trong quán, ngồi xuống đối diện . Dương Vi câu gì ăn mãng cầu trong cốc. Tận đến khi cốc sinh tố mãng cầu thấy đáy, Dương Vi mới cầm khăn tay hoa hồng bàn xoa xoa khóe miệng, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tiếu Ngôn : “Được rồi, em cho cơ hội nữa để theo đuổi em.”

      Mặt Kỳ Tiếu Ngôn bỗng nhiên tràn ra nụ cười yếu ớt, giống như bầu trời u ám của mùa đông được xua tan bởi tia nắng mặt trời đầu tiên ấm áp của mùa xuân.

      Dương Vi bĩu môi, bổ sung : “Nhưng mà cũng phải biết, kết quả theo đuổi chỉ có thể là thất bại.”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn , giống như tuyên thệ : “ theo đuổi đến lúc nào thành công mới thôi.”
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Sweet you16 others thích bài này.

    4. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 33:

      Đời này giáo sư Kỳ còn chưa theo đuổi con bao giờ, cho nên Dương Vi tốt bụng chỉ cho mấy câu: “Theo đuổi con chí ít phải viết thơ tình, tặng hoa, còn phải nắm tay dắt ấy ăn cơm, dạo phố, xem phim, mỗi ngày phải khen ấy xinh đẹp lần, có việc gì cũng phải chủ động ân cần hỏi han, những thứ khác tạm thời chưa nghĩ ra, lúc nào nghĩ ra cho biết.”

      Khóe miệng Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, sắc mặt hơi cứng lại: “ cố gắng.”

      Dương Vi nhìn bộ dáng của , tâm tình hiểu sao lại tốt lên rất nhiều, vì thế lại gọi thêm hai cái bánh pudding. đẩy cái đến trước mặt Kỳ Tiếu Ngôn, hỏi: “ ăn ?”

      “Ừ.” Kỳ Tiếu Ngôn cầm cái thìa múc miếng bánh, ngước mắt lên nhìn cái, “Đúng rồi, mối tình đầu của phải là Tống Cẩn.”

      Dương Vi mím môi ngậm thìa nhìn , nhíu mày hỏi: “Hả? Vậy mối tình đầu của là ai?”

      “Em.”

      Lúc Kỳ Tiếu Ngôn những lời này cúi đầu ăn bánh pudding, Dương Vi nhìn được nét mặt của . cười tiếng, hỏi: “Vậy phải là fan của ấy à?”

      “Về chuyện này chưa bao giờ thừa nhận.”

      “Nhưng ràng xem trang chủ của ấy.”

      Kỳ Tiếu Ngôn im lặng lúc, bình tĩnh : “ chỉ tò mò tìm hiểu về Mạc Trăn chút, thấy em đến, thuận tay ấn vào bài viết bên cạnh.”

      “Bình thường loại tình huống này mọi người đều là trực tiếp ấn dấu gạch chéo tắt chứ?”

      “Chẳng lẽ giải thích với em là luôn chăm chú nhìn mặt bàn?”

      Dương Vi: “......”

      ăn miếng bánh pudding, trêu tức nhìn : “ cũng có hứng thú với Mạc thiên vương à? Có phải cũng bị sắc đẹp của ấy hấp dẫn đúng ?”

      Kỳ Tiếu Ngôn ngước mắt lên nhìn : “Em tốt nhất là nên tháo tấm poster ở trong phòng ngủ xuống.”

      Dương Vi ngậm bánh pudding trong miệng, cúi đầu nở nụ cười.

      ra ngọt phẩm điếm thời điểm, Dương Vi đột nhiên nhớ tới cái gì, đối bên cạnh Kỳ Tiếu Ngôn hỏi:“Ngày hôm qua ngươi là trực tiếp đem ta theo thiêu nướng điếm ôm ?”

      Lúc ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, Dương Vi đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Kỳ Tiếu Ngôn bên cạnh: “Hôm qua, cứ thế mang em từ quán thịt nướng thẳng?”

      “ừm.”

      “Vậy trả tiền chưa?”

      Kỳ Tiếu Ngôn dừng lại chút: “ nghĩ đến cái này.”

      Dương Vi: “......”

      Thịnh Lôi khởi tố vì tội lừa gạt chứ?

      hơi lo lắng lấy điện thoại di động ra, màn hình quả nhiên có tin nhắn mới chưa đọc của luật sư Thịnh: “Tối hôm qua ăn ở quán thịt nướng tổng cộng hết 237 tệ rưỡi, trước mười hai giờ sáng mai nếu mình vẫn nhận được tiền, vậy cậu cứ chờ nhận giấy triệu tập của tòa án -- ”

      Dương Vi: “......”

      liếc nhìn Kỳ Tiếu Ngôn ở bên cạnh, với : “Trưa nay em phải ăn cơm với Thịnh Lôi, em trước đây.”

      Kỳ Tiếu Ngôn suy nghĩ chút hỏi: “Có muốn đưa em ?”

      cần đâu, xe của còn ở chỗ tiểu khu, em gọi xe là được rồi.” Dương Vi xong liền chạy nhanh đến đầu đường ngăn chiếc xe taxi, còn quên gọi điện hẹn gặp Thịnh Lôi vào giữa trưa, ở quảng trường Ánh Sao.

      Hai người đến nhà hàng hải sản, Thịnh Lôi gọi đồ ăn xong, hóng chuyện nhìn Dương Vi: “Tối hôm qua, sau khi giáo sư Kỳ mang cậu xảy ra chuyện gì?”

      có chuyện gì cả.”

      có gì?” Thịnh Lôi tin chằm chằm lúc lâu, Dương Vi được tự nhiên rụt cổ lại. Thịnh Lôi nhìn hồi, đột nhiên kêu lên sợ hãi: “Dương Vi, cái nốt đỏ cổ cậu là cái gì!”

      Dương Vi hơi quẫn bách, cố ý chọn chiếc sơ mi cao cổ, ngờ Thịnh Lôi lại tinh mắt đến thế.

      “Hai người ngủ với nhau?!”

      Dương Vi quả thực rất muốn chui xuống đất: “Cậu có thể giọng chút được ?”

      “Hai người dám làm mà còn sợ người khác sao?” Thịnh Lôi bĩu môi: “Đúng là đồi phong bại tục.”

      Dương Vi cầm lấy chiếc thìa bàn ăn, chỉ vào : “ cho phép chuyện này nữa.”

      Thịnh Lôi khinh thường nhìn cái thìa kia: “Nếu tớ cứ sao?”

      “Vậy cậu vĩnh viễn mất người bạn là tớ đây, và cả 237 tệ rưỡi tớ nợ cậu nữa.”

      Thịnh Lôi: “......”

      thở dài hơi, : “Vậy bây giờ hai người định thế nào? Phục hôn à?”

      “Ừm… ấy cũng có ý này.”

      “Vậy còn cậu?”

      “Tớ đồng ý để cho ấy theo đuổi tớ lần nữa.”

      Thịnh Lôi trừng mắt nhìn, khuyên bảo : “Lần này nhất định phải ngược giáo sư Kỳ, đem những gì ta nợ cậu đòi về.”

      Kỳ Tiếu Ngôn lái xe về trường học hiểu sao lại cảm thấy cơn gió lạnh thổi qua.

      Sáng hôm sau, Dương Vi cắn miếng bánh bao lao nhanh ra khỏi tiểu khu, thấy chiếc xe Audi quen thuộc đứng ở trước mặt. Cửa kính xe ở chỗ ghế lái chậm rãi được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt của Kỳ Tiếu Ngôn: “Lên xe , đưa em đến trường.”

      Dương Vi nhìn lúc, vòng qua đầu khác lên xe. Xe Audi nhanh chậm đường. Dương Vi ôm chiếc gối ôm của mình vào lòng, nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay, Vì sao giáo sư Kỳ lại tới đón em làm?”

      phải em có việc gì cũng phải chủ động ân cần hỏi han sao?”

      Dương Vi cúi đầu cười tiếng, : “Em còn phải viết thư tình nữa, trước khi kết thúc giờ tự học phải đưa cho em.”

      Kỳ Tiếu Ngôn: “......”

      liếc nhìn cái bánh bao trong tay Dương Vi, hơi nhíu mày, “Buổi sáng em ăn cái này sao?”

      “Ừm, muốn nấu, hơn nữa trong nhà cũng còn gì.” Dương Vi như chuột bạch gặm nhấm chiếc bánh bao trong tay.

      “Buổi chiều tan tầm tới đón em, cùng siêu thị.”

      Dương Vi nhanh chóng trừng mắt nhìn, tiếp tục cắn bánh bao.

      Lúc đến cổng trường vẫn còn sớm, Kỳ Tiếu Ngôn gọi Dương Vi mở cửa xe lại, nhắc nhở : “Đừng quên tan tầm tới đón em.”

      “Biết rồi.” Dương Vi phất phất tay với , bước xuống xe. Sau khi bảo vệ mập mạp ở cổng nhìn thấy Dương Vi xa, liền vuốt cằm quan sát chiếc xe Audi màu đen kia. Trước đây hình như giáo Dương chưa bao giờ làm bằng chiếc xe này, chẵng lẽ chiếc xe Maserati sang trọng kia bị cho knockout sao?

      ta do dự trong lòng vài giây, cuối cùng vẫn là đem chuyện này đăng lên kênh bạn bè.

      Dương Vi vào văn phòng, nhìn thấy giáo Diêu ngồi ở chỗ thần thần bí bí xem cái gì đó, tò mò qua xem: “[36 kế]? [Binh pháp Tôn Tử ]? giáo Diêu cậu đọc cái gì đấy?”

      giáo Diêu theo thói quen đẩy gọng kính đen sống mũi lên, ngẩng đầu với Dương Vi: “Hôm nay tan tầm tớ xem mắt.”

      Dương Vi mở to mắt: “Đối phương là quân nhân? Cho nên cậu phải học cái này?”

      giáo Diêu nhìn Dương Vi lắc đầu, ánh mắt kia giống như cười nhạo hiểu biết: “Xem mắt chính là trận chiến, chỉ có đọc thuộc binh pháp, mới có thể gặp chiêu phá chiêu.”

      Dương Vi đến chỗ, ngồi xuống, trượt cái ghế đến bên cạnh ấy: “Nghe có vẻ rất cao thâm.”

      “Đương nhiên.” giáo Diêu tay mở sách, biểu tình đặc biệt nghiêm túc: “Ví dụ như, đối phương hỏi cậu thích cái gì, cậu trả lời như thế nào?”

      Dương Vi : “ mà trả lời.”

      giáo Diêu lắc đầu: “Tớ với ta, mỗi ngày tớ đều ở nhà xem phim, ta còn có thể nảy sinh hứng thú với tớ ? Căn cứ vào nghề nghiệp của đối phương để đưa ra câu trả lời, nếu đối phương là giáo viên thể hình, cậu nên trả lời là thích ra ngoài vận động, như leo núi.”

      “Như vậy về sau mỗi lần ta đều hẹn cậu ra ngoài leo núi, cậu phải là tự tìm đường chết à?”

      “Cho nên đấy mới là trận chiến chân chính!” giáo Diêu đè lên bả vai của , lông mi kích động đến run rẩy, “Câu trả lời phải khiến cho đối phương cảm thấy hứng thú, còn được làm cho mình khó xử, điều này cần phải thông minh.”

      Dương Vi: “......”

      “Mọi người trong tình cũng vậy, cậu có biết tình cũng có hạn sử dụng, chẳng bao lâu đối phương chán ghét cậu, cậu phải làm cho đối phương luôn luôn cảm thấy có hứng thú với cậu.” ấy ôm lấy sách tiếng bàn đứng lên, xoay người chỉ chỉ vào quyển sách [Binh pháp tôn tử], “Học chút.”

      Dương Vi: “......”

      Sau khi giáo Diêu rời , Dương Vi thất thần nhìn chằm chằm mặt bàn của ấy lúc, cầm [Binh pháp tôn tử ] lên đọc.

      Ở Đại Học Đế Đô, Kỳ Tiếu Ngôn ngồi trong văn phòng, cau mày nhìn chằm chằm trang giấy trắng trước mặt. Tổ trưởng ban toán học đến, vỗ vỗ vai hỏi: “Tiểu Kỳ, Gặp phải vấn đề nan giải gì à?”

      Kỳ Tiếu Ngôn gật đầu.

      Tinh thần của tổ trưởng dâng cao, có thể làm cho giáo sư Kỳ mặt cau mày có như vậy, nhất định là vấn đề nan giải mang tính toàn cầu: “Vấn đề bốn màu hay là giả thuyết Hodge?”

      có biết viết thơ tình như thế nào ?”

      Tổ trưởng: “......”

      Theo nghĩa nào đó, đây đúng là vấn đề nan giải mang tính toàn cầu.

      ta nhìn chằm chằm Kỳ Tiếu Ngôn lúc lâu, xác định hỏi vấn đề này rất nghiêm túc, cảm thấy nhất định là do mình bị sặc khói quá nhiều cho nên mới nhìn nhầm. Giáo sư Kỳ cũng cần phải viết thơ tình để theo đuổi con sao? Vẻ mặt của ta biến đổi còn hơn so với thiên ngôn vạn ngữ.

      ta ho khan tiếng, đưa ra kiến nghị: “Có lẽ cậu nên hỏi các giáo sư hệ tiếng Trung.”

      Kỳ Tiếu Ngôn ngồi ghế suy nghĩ lúc, cũng có ý định rời . Tổ trưởng kéo ghế đến ngồi bên cạnh , lời thấm thía: “Viết thơ tình theo đuổi con có ích lợi gì đầu, những thứ đó đều là hư , cậu phải làm cho ấy ít hành động thực tế.”

      Lông mày Kỳ Tiếu Ngôn nhíu lại: “Thực tế?”

      Tổ trưởng nhìn xung quanh chút, ghé sát vào tai thấp giọng : “Tôi nghe sinh viên trong lớp tôi , con đều thích đàn ông có kỹ thuật hôn và kỹ thuật chèo thuyền tốt.”

      Giáo sư Kỳ rơi vào trầm tư, và Dương Vi làm rất nhiều lần, số lần hôn môi còn nhiều hơn, chắc là có vấn đề gì nhỉ? Ít nhất cho tới bây giờ Dương Vi cũng chưa kỹ thuật của tốt.

      “Nhưng con bây giờ thực đều thích chèo thuyền à? Tôi còn đặc biệt đến công viên trước cửa nhà luyện vài ngày.”

      Kỳ Tiếu Ngôn: “......”

      ngày nào đó biết được , nhưng phải bây giờ, từ chính miệng mình.

      Giáo sư Ngô ban toán học đến, thấy Kỳ Tiếu Ngôn và tổ trưởng châu đầu ghé tai chụm lại chỗ, liền đến hỏi: “Các cậu lén lút làm cái gì thế?”

      Tổ trưởng ngẩng đầu nhìn ta cái, nhàng bâng quơ : “Này, Tiểu Kỳ chuẩn bị hỏi giáo sư hệ tiếng Trung viết thơ tình như thế nào.”

      “Viết thơ tình? Cài này còn phải hỏi giáo sư hệ tiếng Trung sao! Hệ toán học của chúng ta cũng biết cách viết!”

      “Hả? Cậu viết thử bài cho chúng tôi nghe xem nào?”

      Ngô giáo sư đến trước bàn, nhíu mày nhìn Kỳ Tiếu Ngôn: “Cậu có biết công thức thơ tình ?”

      “Công thức thơ tình?”

      “Đúng vậy.” Giáo sư Ngô cầm lấy bút máy bàn của Kỳ Tiếu Ngôn, nhanh chóng viết công thức xuống giấy, “Cậu có nhìn ra nó có cái gì đặc biệt ? Đồ thị của hàm số vẽ ra là hình trái tim.”

      “Còn có thể chơi như vậy sao?” Tổ trưởng mở rộng tầm mắt.

      “Hừ hừ, còn phải à.” Giáo sư Ngô lại viết biểu thức số học lên giấy, cầm lên hỏi Kỳ Tiếu Ngôn, “Đáp án là bao nhiêu?”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn thoáng qua: “520.1314.”

      “Ý nghĩa của nó là em cả cuộc đời.” Giáo sư Ngô sợ bọn họ hiểu, còn giúp bọn họ phiên dịch.

      Ánh mắt Kỳ Tiếu Ngôn khẽ động, tuy rằng như vậy quá phức tạp, Dương Vi có thể xem hiểu, nhưng mà nó cũng cho ít ý tưởng.

      Trước khi kết thúc giờ tự học, Dương Vi nhận được tin nhắn mới từ Cuốn bài thi --

      Nếu là phương trình toán học, em chính là phương pháp giải duy nhất của .

      Dương Vi:“......”

      nhìn chằm chằm tin nhắn phút đồng hồ, cuối cùng cũng phù tiếng bật cười. Phương trình toán học cái quỷ gì! Phương pháp giải cái quỷ gì! Đây chính là bài thơ tình cái quỷ gì!

      Vì thế đặt tên cho bài thơ tình này là [Cái quỷ gì].

      lát sau, màn hình di động lại sáng lên, lần này là Phương Thừa Nhiên. Lông mày Dương Vi giật giật, đến bên cạnh cửa sổ nhận điện thoại: “Phương Thừa Nhiên, có chuyện gì ?”

      Giọng của Phương Thừa Nhiên mang theo ý cười ấm áp: “Cậu chấm bài hội họa chắc xong rồi đúng ? Buổi tối cậu có rảnh , tớ muốn mời cậu ăn cơm tối.”

      Dương Vi suy nghĩ lúc, mở miệng : “Phương Thừa Nhiên, có việc tớ muốn với cậu.”

      “Việc gì?”

      “Ừm...... Kỳ Tiếu Ngôn muốn phục hôn với tớ.”

      Phương Thừa Nhiên trầm mặc lúc, hỏi: “Cậu đáp ứng chưa?”

      “Vẫn chưa.”

      “Nếu chưa đáp ứng, tớ vẫn còn có quyền theo đuổi cậu đúng ?”

      Dương Vi cắn cắn khóe môi, im lặng lúc : “Tớ cảm thấy như vậy là công bằng với cậu......”

      “Chỉ cần còn cơ hội, tớ buông tay. Lần sau tớ lại hẹn cậu.” Phương Thừa Nhiên xong liền tắt điện thoại, đến ngồi trước máy tính, nhìn bản word đánh dở màn hình lúc lâu, sau đó xóa bỏ hết phần văn bản mình vừa viết xong, lại bùm bùm gõ lại đoạn khác.

      Từ nay về sau [Thế giới chỉ thuộc về công chúa của tôi] thay đổi, toàn bộ độc giả đều trầm mặc ba phút, sau đó bình luận bùng nổ giống như núi lửa phun trào.

      “Diễn biến thần kỳ! Nam chủ vượt mọi chông gia cứu công chúa chỉ để tự tay đâm chết nàng sao!”

      “Tôi đoán tác giả muốn đổi nữ chủ [tạm biệt]

      “Tôi đoán tác giả bị thất tình :)

      “Tôi là người duy nhất cảm thấy nam chủ biến thái sao?”

      “Đây mới là tác giả mà chúng ta quen thuộc [cười to]”

      ......

      Dương Vi cũng theo dõi tiểu thuyết này, lúc nhìn đến bài viết mới nhất cũng hơi bất ngờ. đăng nhập Weibo, gửi tin nhắn cho Đợi chút ba phút đồng hồ: “Tác giả, chắc chắn là xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì vậy.”

      Đợi chút ba phút đồng hồ v: Có thể tôi sắp bị thất tình QAQ

      Mời giáo sư uống thuốc: Mơ hồ, nếu là có thể, vẫn còn có cơ hội, cố lên!

      Đợi chút ba phút đồng hồ v: Đúng vậy QAQ

      Mời giáo sư uống thuốc: mà, hãy tin tôi!

      Đợi chút ba phút đồng hồ v: Cám ơn, Hình như tôi lấy lại được tự tin rồi qwq

      Dương Vi gửi khuôn mặt tươi cười, ra cổng trường. Xe của Kỳ Tiếu Ngôn đứng chờ ở cổng, Dương Vi ngồi lên xe, cùng đến siêu thị gần tiểu khu. Kỳ Tiếu Ngôn ném đống đồ mua sắm vào trong xe, lúc đến quầy thu ngân, còn thuận tay nhặt thêm hai hộp hình vuông màu sắc rực rỡ từ kệ xuống.

      Dương Vi nhìn đồ vật ở trong tay , vẻ mặt xấu hổ: “Kỳ tiên sinh, ngay cả học sinh trung học cũng biết cái này phải là kẹo cao su!”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhếch mày: “Ừ.”

      Ừ?

      Dương Vi thực là nghiến răng nghiến lợi: “ lấy cái này!”

      Kỳ Tiếu Ngôn quay đầu nhìn : “Em thích vị ô mai à? Hay lấy vị bạc hà?”

      “Ý của em là, vì sao lại muốn mua cái này!”

      “Bởi vì trong nhà dùng hết rồi.”

      Dương Vi: “......”

      Trả lời hết sức lô gic.

      Kỳ Tiếu Ngôn dường như nhớ ra cái gì đó, con ngươi khẽ động: “Đêm qua còn đủ cho dùng, nếu như….”

      có nếu như!” Dương Vi đợi xong, tức giận cắt đứt lời .

      Kỳ Tiếu Ngôn thèm nữa, đem đồ mua sắm trong xe để lên quầy thanh toán. Nhân viên thu ngân trẻ tuổi thấy , ánh mắt sáng lên: “Tiên sinh, lâu thấy ! tính xem tổng cộng hết bao nhiêu tiền!”

      “578 tệ, 36 đồng.”

      Nhân viên thu ngân mang theo bộ dáng tin tưởng ấn mã vạch, lúc tính ra tổng giá trị, chị ta kích động : “578 tệ, 36 đồng, cảm ơn quý khách đến!”

      Dương Vi đứng đằng sau che mặt, bao giờ muốn đến cái siêu thị này nữa.

      Hai người mang theo mấy túi lớn trở về nhà, Dương Vi ngồi ở chỗ nhìn Kỳ Tiếu Ngôn đem đồ cất ngăn nắp vào trong tủ lạnh: “Cất xong rồi có thể về, lát nữa em còn có lớp học.”

      Động tác của Kỳ Tiếu Ngôn hơi dừng lại chút, nghiêng đầu nhìn : “Lớp học hội họa à?”

      “Vâng.”

      Kỳ Tiếu Ngôn gật đầu, cất mọi thứ xong xuôi, cầm chìa khóa xe ra ngoài, lúc ra đến cửa, đột nhiên xoay người lại với Dương Vi câu: “Hôm nay em rất đẹp.”

      Dương Vi sửng sốt lúc lâu, mới nhơ ra lúc trước mình có “Mỗi ngày đều phải khen ấy lần.”. bổ nhào lên ghế sô pha, ôm đệm cười ngừng.

      Trước đây làm sao lại phát ra, giáo sư Kỳ đáng như vậy.
      Tôm Thỏ, Chris_Luu, Sweet you15 others thích bài này.

    5. jinny1811

      jinny1811 Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      87
      Chuyện hay. chuyện của tác giả này lúc nào cũng ngọt ngào dễ thơng
      Trúc Khải thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :