1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chồng em thật nóng tính!! - Đồng Hoan [Tuyển Editor]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tam Yên

      Tam Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      296
      Editor: Tam Yên
      Chương: 5.3



      Chiếc Ta-xi ngừng lại, tên tài xế tức giận hạ kính xuống, mắng chửi, la hét hồi Tam Tự Kinh, mắng mỏ bọn họ trận, sau đó liền nghênh ngang bỏ .

      “ Cổ Hách Minh!” Thiệu Cảnh Tinh khiếp sợ nhìn ngã lăn đường, vội vã ôm lấy Đô Đô, đến bên cạnh ngồi xổm xuống coi.

      “ Chết tiệt!” khom lưng ôm chân, gương mặt tuấn bởi vì đau đớn mà vặn véo biến dạng.

      xong! chảy máu rồi!” nhìn thấy ống quần rách lỗ to, đầu gối bị trầy da, máu chảy đầm đìa mảng lớn.

      “ Cái con người ngu ngốc này! Con mắt to như vậy là dùng để trưng bày à? ai dạy muốn qua đường phải nhìn xem có xe tới hay sao? muốn chết có phải ?” đột nhiên gào thét dữ dội.

      Hại vừa rồi sợ đến hồn phi phách tán, còn nghĩ rằng chiếc xe đó đụng trúng , làm như bị ma nhập, đánh cược cả tính mạng nhảy ra cứu ! Đúng là thực trúng tà rồi!

      Tiếng gầm gừ giận dữ của làm sợ đến mức ngã ngồi mặt đất, Thiệu Cảnh Tinh rụt vai, khiếp sợ lén lút liếc nhìn .

      “ Vẫn còn giả ngốc sao! Còn mau đỡ tôi đứng lên!?” hung hăng trừng mắt nhìn cùng con chó ngốc kia, tức giận ,

      Nghe vậy, vội vã đứng dậy dìu ."Nào, cẩn thận chút."

      “ Ách!” chân truyền đến cơn đau đớn nhịn được, lảo đảo, nhất thời trọng tâm vững khiến cho người có sức lực con kiến như cũng ngã theo, may mà bên cạnh có chiếc xe đậu, bọn họ thuận thế mà ngồi xuống.

      "Chân trật khớp rồi. " nhíu mày đối mặt với thực.

      “ Tôi đưa đến bệnh viện.”

      Trải qua lần này, xác định Cổ Hách Minh mặt ngoài tuy hung ác nhưng ra rất có tính người, chỉ tâm tính thiện lương, mà còn có lòng dạ vĩ đại liều mình cứu người.

      Nếu mà bị thương, như vậy, quan tâm chút cũng là trách nhiệm mà phải mang người.

      Đúng là có thể tự hình dung chữ “Thảm” sắp bắt đầu được rồi!



      tại, bộ dạng giống như tàn phế của Cổ Hách Minh với vẻ mặt nhợt nhạt nửa nằm ghế sofa, hài lòng nhìn Thiệu Cảnh Tinh sáng sớm đến loay hoay trong nhà, toàn thân bao phủ bụng oán khí.

      “ Rốt cuộc được chưa-------------” kéo dài cuối chứng tỏ tại rất mất kiên nhẫn.

      “Sắp được rồi!” Tiếng mềm mại từ phòng bếp vang lên

      Cổ Hách Minh bất lực đảo đôi mắt. Ba chữ kia được nghe từ lúc sáng sớm 9 giờ, muốn nấu bữa sáng cho ăn, thẳng đến bây giờ là 11 giờ, sắp đến giờ cơm trưa, mà vẫn chư thấy đồ ăn đâu.

      Lần trước được lĩnh giáo qua miếng thịt bít tết cháy đen của , vốn là dám nhận “ý tốt” của , thế nhưng ý tốt thể chối từ, với lại bây giờ lại cũng tiện, bởi vậy nên thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng tự thuyết phục bản thân, bò bít tết là bất ngờ, mà Thiệu Cảnh Tinh ngoài rán thịt, còn lại cái gì cũng luộc.

      Thế nhưng, chứng minh, có thể là còn chê vẫn chưa đủ thảm, còn muốn làm cho bữa thịnh soạn.

      Thực may! hiểu nổi vì sao chính mình lại quá dư thừa lòng tốt, vội vàng chạy giúp nàng để rồi lại khiến chính mình rơi vào trạng thái chật vật này!

      phát , từ khi cuộc sống của có thêm nhân vật Thiệu Cảnh Tinh này, may, để ý, khinh suất,….. quá nhiều thể loại ngoài ý muốn khiến rất khó yên lặng tĩnh tâm.

      khẳng định kiếp trước thiếu nợ , cho nên tại đến đòi nợ, đến trả thù !

      Thời khắc vui nhanh chóng đến gần, của “Hội rảnh rỗi” rốt cuộc cũng mang theo ý cười áy náy xuất .

      “ Tôi… tiện lợi 7—11!” dùng giọng điệu đồng nhất như có chuyện gì xảy ra .

      Hả? ngôn ngữ sao hảo sao? Cổ Hách Minh vẻ mặt mờ mịt.

      muốn ăn cái gì? Xương sườn? Đùi gà?” Thiệu Cảnh Tinh trưng ra bộ mặt siêu cấp vũ trụ hiền lành hỏi, muốn tô son trét phấn*.

      muốn tạo ra khung cảnh hòa bình yên ả giả bên ngoài, che đậy bên trong.

      Cổ Hách Minh cuối cùng cũng phản ứng kịp. Hóa ra, ý là muốn đến cửa hàng tiện lợi.

      “Xương sườn.” đói đến mức trả lời theo phản xạ, nhưng giây sau lại lập tức nhớ tới điểm đúng.

      “Quái lạ, ở trong bếp lần mò hơn 2 tiếng, rốt cuộc là làm cái gì? Làm lâu đến cuối cùng lại muốn cửa hàng tiện lợi!?” ràng là “ làm trò hề ”!

      Ah ách! Vẫn bị phát rồi! còn tưởng rằng cứ làm bộ như có việc gì là có thể lờ mọi chuyện, ai…..

      “Ta vốn là muốn nấu bát cháo, thế nhưng… bên trong có ba nồi cháo bị khét, có muốn ăn ?” Thiệu Cảnh Tinh đẩy đẩy gọng kính, chớp chớp đôi mắt to vô tội, cười xin lỗi đến lúng túng.

      Cháo khét? May mà còn mở miệng được, ngay cả bát cháo còn có thể bị nấu thành khét, chút lòng tin của đối với tài nghệ bếp núc của hoàn toàn biến mất còn sót chút gì.

      ràng là được mà còn phùng má giả làm người mập! lại phải do tôi ép buộc nấu cho tôi ăn! Hại tôi đói bụng lâu như vậy, là nhân lúc tôi khỏe muốn chỉnh tôi ư?” chịu nổi trợn mắt, muốn đập vào sô pha bất tỉnh cho rồi!

      có, có, là ân nhân cứu mạng của tôi và Đô Đô, tôi làm sao có ý định chỉnh được?” vội vàng xua xua tay, bày ra vẻ vô tội, “ Tôi là muốn dùng thành ý tự tay mình nấu cho , nhưng biết nấu cháo lại khó như vậy, tôi cũng đói bụng đến nổi bao tử kêu ùng ục ùng ục này, , nếu như quả thực đói đến chịu nổi….tôi đây có thể làm trước chén nước hỗn hợp rau củ quả cho lót dạ, nhé?” Thiệu Cảnh Tinh lấy ra thành ý cao nhất, ý dồ muốn hoàn hoãn oán giận của .

      ….Nước rau củ quả? “Miễn !” Cổ Hách Minh cao ngạo vung tay.

      Liếc xéo khuôn mặt nhắn biết sai của , bởi vì bận rộn mà lúc này ra chút hồng, giây sau, lại mềm lòng.

      Nhìn dáng vẻ, này chỉ ngốc, mà chính là bông hoa bị gia đình bảo hộ quá độ, cho nên mới cái gì cũng biết, cũng có được trong sáng như trẻ con, cùng đôi mắt trong suốt như chừa từng bị nhiễm bẩn bởi trần thế này.

      cần đâu, tôi chính mình động tay có khi còn nhanh hơn.” tức giận miết môi, cố hết sức vực người đứng dậy.

      Đối với người thành ý có thừa, nhưng năng lực chưa đủ, vẫn là nên tính toán nhiều.

      được ? bị thương đó!” Thiệu Cảnh Tinh lập tức tiến lên đỡ .

      được cũng phải , huống hồ, tôi là bị thương ở chân, phải là tay bị thương, lại giống , bị thương ở đầu!” rất tự nhiên giao trọng lượng thân xác đặt vai , cũng mang theo ý cười chế nhạo .

      vô tội liếc nhìn cái, cánh môi hồng hào nhàng cong lên, “ Đầu của tôi chưa từng bị thương nha!” Cánh vai nhận mệnh nâng lên.

      Thấy dáng vẻ đáng , dễ bị khi dễ của , tâm tình đột nhiên chuyển tốt, kiềm chế ý cười môi, muốn cùng tiếp tục đảo quanh chủ đề này nữa.

      “Đến đây giúp chút, tôi muốn làm mì Ý.”

      đến phòng bếp, bình tĩnh chỉ huy.

      Thiệu Cảnh Tinh chăm chú tận lực hỗ trợ, người , người làm, hai người phân công hợp tác sau 20’, cuối cùng cũng có đồ ăn có thể lấp đầy cái bụng lớn tiếng kháng nghị của bọn họ.
      Last edited: 12/10/16

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tò mò tò mò... Sau này thành phu thê, chắc là thê nô ngầm. Ngoài mặt hằm hằm, bên trong kêu gào đậu hũ.

    3. Tam Yên

      Tam Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      296
      editor: Tam Yên
      Chương 6.1


      “Hô, thơm nha! Tôi đói đến xẹp bụng rồi, nhanh ăn thôi!” ngồi vào chỗ của mình trước bàn ăn Thiệu Cảnh Tinh nhìn món mì Ý đầy đủ sắc hương vị trước mặt, trong miệng khỏi thốt ra những tiếng ngâm nga hạnh phúc.

      Ngồi đối diện , Cổ Hách Minh nhìn dáng dấp chút giả tạo của , môi mỏng nhếch lên vệt cười như cười.

      “ Oa, ăn rất ngon nha! giỏi, mới chốc mà có thể làm ra món mì ngon đến thế, hoàn toàn thua kém nhà hàng bên ngoài nha!” ư a, ăn vùn vụt, lộ ra biểu thỏa mãn, mơ hồ khen dứt tiếng.

      “ Đó là đương nhiên, tôi đối với đồ ăn rất coi trọng.” nhướn mi, giọng điệu tự mãn, tuyệt nhiên chút khiêm tốn với .

      Được người ta khen ngợi như thế, đương nhiên thỏa lòng hư vinh, nhưng mà, nhìn ăn say sưa ngon lành, dáng dấp mãn nguyện, khiến lòng chút cảm xúc khó diễn tả thành lời, suy nghĩ trong lòng đưa đến xúc cảm tràn đầy, ấm áp…

      “ Ách, là, khen hai câu, cái mông cong lên đến đâu rồi!” cười cười , lần đầu tiên lớn mật cùng giỡn.

      chính là , Cổ Hách Minh tôi mới phải cái thể loại giả tạo khách khí kia!” Đó mới chính trái ngược với tính cách thực của .

      Bầu khí hài hòa ngay lúc này, giữa hai người trước đây chưa từng có.

      tháo xuống chiếc kính bị hơi nóng che phủ bằng lớp sương trắng, hé ra gương mặt chút son phấn, nhưng chính khuôn mặt hồng nhuận, trắng trong thuần khiết ấy, lại khiến Cổ Hách Minh khỏi có chút ngây người.

      Nếu như ấn tượng lần đầu gặp gỡ rất đáng sợ --------- như bà nội trợ lôi thôi ----------- Nếu bỏ qua, tính đến chuyện lời có bao nhiêu xui xẻo…., lòng mà , tóc dài phiêu dật, dáng người xinh đẹp, ngũ quan cũng rất thanh tú, đàn ông khắp nơi mà nhìn thấy chắc chắn rung động, thích thú.

      Còn về phần tính cách … Đích thị là ngốc, rất dễ thấu hiểu.

      Tuy là thường bị làm cho tức giận đến suýt chảy máu não, nhưng nếu bình tĩnh mà xét, thực làm cho người ta rất thích.

      “Mau ăn a! phải là rất đói sao, chỉ nhìn tôi ăn no được đâu.” Thiệu Cảnh Tinh nheo nheo cười giục , phát nhìn chăm chú như nào.

      Bị tiếng của làm cho tỉnh lại, Cổ Hách Minh phát mình nhìn , nhìn đến xuất thần, vội vã lắc lắc đầu, xóa suy nghĩ thể hiểu được.

      Ách! Mà quái lạ, sao lại nhảy ra hai chữ “ thích” này?

      Xem ra, cũng bị truyền nhiễm bệnh ngốc của rồi, ngớ ngẩn rồi….


      -----------------------------Ta là phân tuyến bị nhiễm ngốc rồi----------------------------


      Bị thương trặc chân, trầy da tính là cái gì? Bất quá chỉ là case (vụ) mà thôi.

      Mỗi khi Cổ Hách Minh cảm giác được mình đến được thời điểm “thảm” rồi, lão Thiên gia dường như còn có thể cố ý trêu cợt, lại đem đến cái gì đó khiến thảm càng thêm thê thảm.

      Giống như lúc này đây ——

      5h sáng, bầu trời cao vẫn còn mảnh đen kịt, tiếng chim hót vẫn còn chưa xuất , Cổ Hách Minh khổ sở tỉnh giấc.

      càng ngủ càng khó chịu, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, tựa hồ như có ngọn lửa thiêu đốt tại yết hầu, ngay đến cả khi nuốt nước bọt cũng đau tả nổi.

      Xác định là bị cảm rồi, nguyên nhân khỏi cần , nhất định là do tối hôm trước dầm mưa giúp Thiệu Cảnh Tinh tìm con chó kia.

      Aiiiiiii! Tâm điạ tốt bụng cũng là cái tội, nhìn tự khiến bản thân mình rơi vào cái cảnh chật vật thê thảm này, thay vì trách người ta sao chổi, bằng tự trách mình gà mẹ.

      được! Nếu cứ tiếp tục như thế, e là hôn mê mất, Cổ Hách Minh quyết định dùng chút sức lực cuối cùng giữ tỉnh táo, cố hết sức xoay người nhấn công tắc mở chiếc đèn tường, cầm lấy chiếc điện thoại tủ đầu giường, theo tờ giấy Thiệu Cảnh Tinh đặt dưới điện thoại, mà gọi điện cho .

      Tuy hi vọng báo ân, nhưng bị thương như này đều là tại vì giúp mà xảy ra, vì vậy muốn gánh vác chút trách nhiệm, về đạo lý cũng mấy quá đáng, càng huống hồ, có câu , bà con xa bằng láng giềng gần, căn cứ vào hai điểm này, công việc giúp chữa bệnh ngoài ra còn ai khác rồi!

      mờ mịt chờ người bên đầu dây kia trả lời, điện thoại vang lên 3 phút đồng hồ, kia cũng có bắt máy.

      “Đáng chết..” bất mãn mà trả lời trong điện thoại, khẽ nguyền rủa,

      khẳng định là ngủ say như chết đây! Tối hôm qua khi rời khỏi đây, ta viết dãy số này, bảo nếu có chuyện gì đều có thể gọi cho chơi cho vui sao?

      Thôi quên , vẫn là nên cam chịu số phận chút, tự mình chữa bệnh vậy.

      Cổ Hách Minh cố hết sức thay cho mình bộ quần áo tử tế, nhấc cái chân, cà nhắc cà nhắc mà vịn vách tường, bước về phía cửa.

      “ Xin chờ chút!” vừa bước ra khỏi cửa, lại đúng lúc nhìn thấy gã chủ nhà bước ra, muốn mở cửa ra ngoài sáng sớm, vội hô to giữ ta lại, ngăn ta đóng cửa. “ Tôi muốn tìm họ Thiệu lầu hai!”

      Nhận ra Cổ Hách Minh, ta gật đầu chào hỏi sao đó liền rời .

      Khổ cực chống đỡ thân thể yếu ớt bò đến hơn nửa cầu thang, lại thêm cái thang máy lầu hai, khó chịu bắt đầu ấn ấn chuông điện.

      “Nào có ai lại ngủ say như vậy!” Cổ Hách Minh vuốt vuốt cổ họng nóng ngừng khẽ nguyền rủa, lửa bốc lên, lại lấy điện thoại di động ra gọi máy bàn nhà , thúc giục liên tục như vậy, thực tin còn tỉnh ngủ.

      Cuối cùng, mấy phút đồng hồ sau, cũng có tiếng đáp lại.

      “Ưm…” Thiệu Cảnh Tinh khản giọng , từ điện thoại bên kia truyền đến.

      “Mau … Mở … Cửa….” nắm điện thoại gằng từ chữ. Vốn dĩ nên là thanh gào rống, nhưng giờ khắc này hữu khí vô lực, còn chút sức nào mà rống với .

      Nhận ra chủ nhân của giọng là Cổ Hách Minh , Thiệu Cảnh Tinh kinh ngạc luống cuống tay chận vội bò xuống giường. “ Sao lại là ? Tôi lập tức ra ngay.”

      Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Thiệu Cảnh Tinh thấy bóng dáng Cổ Hách Minh đâu, cúi đầu nhìn hai bên trái phải cầu thang, lập tức thấy thân thể to lớn của Cổ Hách Minh ngồi cuộn tròn bậc cầu thang, đầu vô lực tựa vào vách tường.

      làm sao vậy?” nhanh chóng ngồi xổm xuống bên cạnh, nóng lòng đưa bàn tay ra đỡ đầu cho thẳng dậy.

      “Aizzzz, phải hay bị sốt rồi? mặt nóng như vậy.” lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cao làm cho khỏi kinh hô.

      Thiệu Cảnh Tinh liên tục ngừng sờ trán của , nhăn mày, dùng chính hơi lạnh đôi tay của mình áp vào trán cùng má của .

      Tuy rằng đôi tay mềm mại bé của lạnh lẽo, trong chốc lát có chút hiệu quả, nhưng có bệnh vẫn là phải đến gặp bác sĩ.

      “ Đưa tôi đến bệnh viện.” vô lực . Cho dù là thân thể khó chịu, chuyện vẫn là thoát khỏi ngang ngược, phảng phất nghe thấy giọng điệu sai khiến, là chuyện tất nhiên.

      “ Được, chờ tôi chút.”

    4. Tam Yên

      Tam Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      296
      editor: Tam yên
      Chương 6.2

      chạy vội vào phòng thay quần áo, lấy chìa khóa và ví, dùng tốc độ nhanh nhất chạy rồi chạy về.

      “Tôi xuống dưới chạy xe ra cửa trước rồi lên dìu .” Hiếm khi mới thấy lên ý tưởng cách chu đáo như vậy, trước câu, sau thấy vội vã chạy xuống lầu.

      Chỉ chốc lát sau, thấy thở hồng hộc trở về.

      thôi.” sử dụng hết sức lực dìu , hai người loạng chà loạng choạng mà tiến vào thang máy.

      Thân thể nóng đến mức như đám lửa, khí nóng phảng phất phà vào da thịt , cảm nhận được trận nóng hổi liên tục từ truyền đến, làm cũng cảm thấy nóng lên.

      Sau khi đến lầu , chỉ là mới bước có vài bước, liền khiến bọn họ có cảm giác như được quãng đường dài cả 10 dặm vậy.

      Cổ Hách Minh nặng nề nhấc mí mắt, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể nằm trong xe nghỉ ngơi chút, ai ngờ vừa đến cửa, lại chẳng thấy chiếc xe trong mong đợi đâu.

      “ Xe đâu?” nghi hoặc hỏi.

      “ Chính là chiếc này nè!” chỉ vào chiếc xe thích của mình mà .

      “Chiếc xe này!?” trố mắt, càng lúc càng cảm thấy đầu choáng váng.

      Ông trời ạ! Sao cho “ …” thoải mái hơn?

      tại chân đứng có chút tiện lại bị bệnh, mà này còn muốn dùng cái xe cub 50 phân khối trước mắt này chở bệnh viện sao?

      Chẳng lẽ còn chê bệnh chưa đủ nặng nên trước tiên muốn hóng gió thêm chút, để nặng thêm rồi mới cấp cứu, như vậy mới lãng phí tài nguyên y khoa quốc gia !?

      “ Phải nha! phải là muốn tôi chở đến bệnh viện sao? Thiệu Cảnh Tinh rất buồn bực trước phản ứng của .

      Tốt …. Là đúng rồi, là lại sai rồi, nên nghĩ rằng xe của nhất định là 4 bánh.

      lái xe của tôi !” cả người còn chút sức lực nào ngã tựa tường, móc chùm chìa khóa trong túi quần đưa .

      “ Ách … tôi vẫn chưa có bằng lái xe ôtô!” Thiệu Cảnh Tinh xấu hổ lúng túng

      Phải. … lại là lỗi của , nên nghĩ rằng xe, liền biết lái xe…

      Chết tiệt! nhất định là nóng đến hỏng đầu rồi, mới có thể trông cậy vào này!

      Aiiii! Nhưng mà bây giờ phải là lúc để hối hận.

      “ Tôi cầu xin , gọi giúp cho tôi chiếc taxi!”

      Lại tiếp tục sốt cao ngừng, gần như bị đốt nóng giống như nàng Ada* rồi!

      * Đoạn này mình hiểu lắm, nguyên văn là “ liền muốn thiêu đến giống như nàng Ada rồi!” bạn nào biết giúp mình nhé! Thân!


      -----------------------------~ Ta là đường phân cách lại hỏng đầu rồi ~----------------------------------


      tội nghiệp! Vào 2 nình nước mới hạ sốt được chút.

      Đều là tại tốt, khiến thê thảm như này.

      Thiệu Cảnh Tinh ngồi ở cạnh giường nhìn Cổ Hách Minh trong trạng thái mê man, cảm thấy hổ thẹn ngừng, thỉnh thoảng lấy tay ôn nhu sờ trán dò xét, chỉ sợ lại sốt lên.

      Bọn họ từ sáng sớm đến cấp cứu ở bệnh viện ở lại đến gần trưa, mãi đến khi bác sĩ bảo có thể về nhà, bọn họ mới trở về.

      Vì muốn cho ăn chút gì lót dạ trước khi uống thuốc, lại thêm cả buổi nấu nướng tối qua, nấu mãi cũng ra hình dạng gì, quyết định dẫm vào vết xe đổ, đặc biệt lái xe chạy mua cháo loãng về ăn sáng.

      Giày vò mãi đến bây giờ, là xế chiều.

      cố gượng chống đỡ hai mí mắt, tay nâng dưới cằm, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm.

      Dáng dấp khi ngủ của an tĩnh như vậy gần gũi, giống như lúc bình thường, phải là lớn tiếng gào thét chính là thô lỗ cộc cằn, sợ hãi rút chạy còn kịp, căn bản có cơ hội để nghĩ tốt về cách tỉ mỉ.

      Tầm mắt dính chặt gương mặt đẹp đẽ của , nhìn đến ngây người…

      Lần đầu gặp cảm thấy đẹp đến ngẩn ngơ, chăm chú nhìn kỹ còn mê người hơn, thân cường tráng cùng làn da màu đồng cổ, vóc người rắn chắc, chân mày đen như mực tràn đầy khí khái, lông mi vừa dài vừa đen lại còn cong như vậy . . . Nghe những người như vậy rất dữ, chà chà, khó trách tính tình lại xấu như ác bá đến thế.

      Nhìn xuống chút chính là chiếc mũi cao thẳng, môi rộng nhưng mỏng … Bỗng dưng, hình ảnh hôn lại lên trong đầu, Thiệu Cảnh Tinh hô hấp thông, tim đập rất nhanh.

      Hơi thở mê người của làm lòng say, thế tấn công bá đạo của làm tâm phục, trêu chọc của làm tim đập nhanh.

      Trời ạ! , làm sao mà lại nghĩ đến cái chuyện này? Mắc cỡ chết mất!

      Từng đám, từng đám mây hồng nhuộm đỏ gương mặt mỹ lệ của , vội dùng tay che hai má, hít sâu, thu lại suy nghĩ vừa thoát ra.

      Cũng may ngủ say, bằng , nếu để phát , nhất định cười đến xấu hổ mất.

      Bàn tay nhàng đặt lên trán , cảm thấy nhiệt độ tăng cao khiến an tâm.

      Nhìn ngủ yên bình như thế, nên thả lỏng hơn chút!

      Trời còn chưa sáng bị gọi dậy, lúc nhàn rỗi như thế này nên nghĩ lung tung, phải tranh thủ thời gian ngủ bù mới đúng, đúng, nhanh ngủ thôi….

      Tuổi trẻ, thân thể phải tốt, mấy cái vận động tập thể hình lúc bình thường đến khi bị vi khuẩn quấy nhiễu mới đặc biệt nhìn ra được hiệu quả.

      ~*~~*~~~*~~~~

      Uống thuốc xong ngủ giấc, thời điểm khi Cổ Hách Minh tỉnh dậy khôi phục được sức lực, tinh thần sảng khoái.

      duỗi người, ngáp cái, nhìn bầu trời đêm phía ngoài cửa sổ buông xuống, đột nhiên lại nhớ đến Thiệu Cảnh Tinh .

      ở cùng với cả ngày, hẵn là về nhà rồi .. .

      Vừa mới nghĩ xong, nghiêng người liền nhìn thấy ngồi chiếc ghế cạnh giường, thân thể cuộn tròn gối cánh tay mà ngủ.

      Ý cười lên môi Cổ Hách Minh, loại cảm giác có người quan tâm mình thế này, thực tồi a!

      Lúc ở bệnh viện, cuống cuồng vội vã bắt lấy bác sĩ, liên tiếp hỏi, hỏi vì sao lại nóng như thế, hỏi khi nào khỏi, làm thế nào chăm sóc cho , nên chú ý chế độ ăn của như thế nào . .. blah blah

      Sau khi về nhà, ngại vất vả cực nhọc lái xe mua đồ cho ăn, ngay cả thuốc và nước ấm cũng đều chuẩn bị tốt bưng đến cho , cũng ngại phiền hà đo nhiệt độ cơ thể cho , hỏi thăm tình hình của , cho dù bởi vì thân thể khỏe, mệt mỏi mà chuyện chút kiên nhẫn, cũng vẫn như cũ ôn nhu mà đối đãi với .

      Tuy rằng luôn là ‘ thành có, bại có thừa’, nhưng lại rất chân thành quan tâm, chăm sóc .

      ngồi dậy, khom người lấy chiếc chăn mỏng từ ngăn kéo dưới đáy giường, xuống giường, chân cà nhắc đến trước , nhàng đắp chăn lên, tận dụng hết khả năng tránh làm thức giấc.

      Cẩn thận để ý, ôn nhu như vậy là điều chưa bao giờ xuất qua người Cổ Hách Minh, mà chính , hiển nhiên cũng phát ra có điều gì đó sai sai.

      Thiệu Cảnh Tinh lẩm bẩm tiếng, sau đó chẳng gì, liền ôm lấy chăn, thay đổi tư thế tiếp tục ngủ, hồn nhiên biết cái dáng dấp ngây thơ kia của , làm dấy lên trong lòng Cổ Hách Minh trận thương.

      Nhớ lại, còn lo lắng mắc mưa sinh bệnh, nghĩ tới, người bệnh lại là mình.

      Nhưng mà, cũng may người bệnh là , nếu , hoài nghi thân thể mảnh khảnh nhắn như vậy mà bị sốt cao, chắc bệnh liền mấy ngày mất!

      Bước bước chân, vào phòng tắm, lúc hạ sốt ra ít mồ hôi, lại dính thân toàn mùi thuốc nước, tắm rửa rút bỏ nhớt nhát, người cũng có tinh thần hơn.

    5. Tam Yên

      Tam Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      296
      editor: Tam Yên
      Chương 6.3

      tắm hả?”

      Ngồi cuộn ghế khiến Thiệu Cảnh Tinh ngủ ngon, khi Cổ Hách Minh bước ra khỏi từ phòng tắm cũng đúng lúc tỉnh giấc, dụi dụi đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, nhìn về phía quần áo thay qua, xem bóng dáng của tư thế oai hùng rạng rỡ của .

      “ Hưm, sao lại ngủ thêm?” Thấy tỉnh, Cổ Hách Minh lúc này mới chút kiêng dè, chậm rãi co lại cái chân mơ hồ bắt đầu đau ỉ, dứt khoát dùng hết sức nhảy nhảy nhảy đến bên giường ngồi xuống.

      “ Vết thương có đụng nước ?” trả lời câu hỏi của , tại, mối quan tâm trong lòng phải là bệnh của , chính là vết thương của .

      “ Vết thương ở đầu gối, đụng nước tắm thế nào?” lấy tay dùng khăn lau lau chỗ tóc chưa khô, tay kia nâng chân của mình lên, kiểm tra vết thương.

      “Ách! , cái người này sao lại nghe lời rồi? Hôm qua phải bác sĩ dặn , vết thương đụng nước bị nhiễm trùng sau? Vết thương đó lớn như vậy, nếu bị nhiễm trùng đau chết luôn!” trừng mắt, chỉ trích , liên miên cằn nhằn .

      Cổ Hách Minh bĩu môi, có đáp trả, đối với thái độ cùng dáng vẻ lo lắng của , tỏ ra vô cùng để ý.

      Thấy bộ dạng vô thưởng vô phạt* của đối với lời nhắc nhở của mình, tức đến á khẩu.

      * thờ ơ

      với cũng vô dụng, tôi nhanh chóng giúp bôi thuốc còn tốt hơn!”

      chạy đến tủ đồ ngoài phòng khách, lấy ra hòm thuốc rồi nhanh chóng trở về.

      “Ngồi xuống.” dứt khoát ra lệnh.

      thản nhiên ngồi xuống giường, kéo dài khoảng cách giữa hai chân, để thuận tiện quỳ xổm ở giữa, hai tay chống đỡ, để thân ngã về phía sau.

      Thiệu Cảnh Tinh tỉ mỉ, nhàng xử lí vết thương của , đừng xem bình thường hay sơ ý bất cẩn, Thiểu cân*, nhưng khi xức thuốc lại rất nghiêm túc.

      *Chắc các bạn còn nhớ nhỉ? ^.^

      “Trầy da tại khớp xương là đau nhất, cử động thế nào cũng đều động đến…” bên lẩm bẩm, miệng vẫn quên giúp “ Vù vù”.

      Chẳng hiểu vì sao, nhìn thấy bị thương, lại cảm thấy đau thay .

      Cổ Hách Minh từ cao nhìn xuống , đem hết dáng vẻ cẩn thận, ân cần của thu hết vào trong tầm mắt, trong lòng tiết ra dòng nước ấm.

      Tầm mắt bất giác lại trượt xuống, cẩn thận, cảnh “xuân” thoáng qua thu hút chú ý của .

      Háo sắc là bản tính của đàn ông, nên cũng đừng mắng là kẻ thừa cơ đê tiện! Cổ Hách Minh chậm rãi ưỡn thẳng người lên, điều chỉnh góc nhìn để có thể ăn được càng nhiều “kem”

      Hồn nhiên hề biết mình bị chiếm tiện nghi, Thiệu Cảnh Tinh còn nghiêm túc thay băng bó.

      Xuyên qua vạt áo hơi mở, Cổ Hách Minh nhìn thấy cái loại da thịt trắng noãn như sữa bò kia, còn có khe ngực gợi cảm đầy mê người, tỏa ra ma lực hấp dẫn mà bất kỳ đàn ông nào cũng chống cự lại được.

      Nháy mắt, luồng điện tụ tập về giữa hai chân, khiến bất giác co chân lại.

      “ Aiiiiii, đừng lộn xộn nữa! Cũng sắp xong rồi.” ngẩng đầu tức giận trừng , tiếp tục động tác dang dở tay.

      Yết hầu chuyển động lên xuống ngừng, dục vọng khó mà kiềm chế, ánh mắt lại thể rời bỏ được cái phong cảnh mê người kia, thân thể càng lúc càng nhanh căng cứng.

      xong chưa?” khàn giọng hỏi.

      “OK! Xong rồi!” dán miếng băng dính cuối cùng lên, mừng rỡ lộ ra má lúm đồng tiền.

      Nghe vậy, bàn tay to mạnh của nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của , dùng sức kéo vào lồng ngực rộng lớn của

      làm gì vậy?” giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị cánh tay bình thường như kìm sắt ôm chặt.

      “Hôn.” , sau liền cúi đầu ra vẻ muốn hướng đến hôn .

      được!” so với còn nhanh hơn, nghiêng đầu qua bên, bàn tay bé còn cố sức đẩy mặt của ra.

      “Tại sao?” kéo đôi tay mềm mại gây cản trở ra.

      bị cảm a! Như vậy lây cho tôi!” Thực là lòng dạ hiểm độc a! uổng công chăm sóc cả ngày.

      hôn môi cũng được, vẫn có thể hôn chỗ khác thay thế.” đợi phản ứng, đôi môi bá đạo hạ xuống bên tai , dòng điện đột nhiên phát ra, trong nháy mắt lan truyền đến từng tế bào bên trong , khiến cảm thấy tê dại trận.

      “ Đừng mà, á nhột quá!” co vai, thân thể giãy dụa muốn ngăn cản , lại cẩn thận đụng đến vết thương của .

      “ A!” kêu đau tiếng, động tác cương chợt dừng lại.

      “ A,… xin lỗi, tôi cố ý.” vội ngừng giãy dụa, nhìn xin lỗi.

      được lộn xộn” cứng lại lâu, sau đó liếc nhìn cái, rồi in những dấu hôn bá đạo xuống chiếc cổ trắng nõn của .

      Đôi mắt ngập tràn sương mù, yếu ớt dựa vào lồng ngực , mặc kệ cố tình làm bậy, khiêu khích cảm xúc sâu của .

      Này…. Là sao đây? Tràn ngập thích, vui sướng?

      “Ớ?” bỗng cảm nhận được vật cứng nào đó ở nơi riêng tư nào đó nhô lên, ngập ngừng cuối xuống nhìn, lập tức như chim sợ cành cong mà thẳng người…

      hẳn là đói bụng rồi nhỉ?” khỏi hỏi .

      “Tôi đói rồi.” hàm ý thâm sáu , ánh mắt lấp lánh như sao khóa chặt vì hoảng loạn mà tròng mắt cứ mãi đảo nhìn chung quanh.

      “Tôi mua cơm cho ăn.” Đáp án của đúng như trong tính toán của , lập tức đáp lại, giây sau liền có ý định rời khỏi , nhưng lại bị vững vàng chế trụ lại.

      “Tôi muốn ăn cơm, tôi tại muốn ăn em.” vừa , bên hôn xuống như loại đào mật khiến cho người ta thèm dãi.

      “A! là Đô Đô, nó đói bụng!” Tiếng chó sủa lại đúng lúc truyền đến, cho Thiệu Cảnh Tinh cái cớ.

      thể nào…. Đôi mày kiếm của Cổ Hách Minh khẽ nhúc nhích, phát ra lùi bước

      “ Nếu chưa đói bụng, tôi trước tiên kiếm chút đồ cho nó, sau đó mua cơm cho nhé.” lúng túng gượng cười, mạnh mẽ tách khỏi , vừa kéo lại quần áo vừa lui về phía sau, xem ra hoảng loạng ngớt.

      “Em.. phải là muốn bỏ cuộc nửa đường đó chứ?” trầm nheo mắt lại, lo lắng trước cầu bất ngờ muốn bỏ chạy của tiểu bạch thỏ.

      “Quyết định như vậy nhé, chào .” Vờ như nghe lời , thấy vẻ mặt của , tự quyết định, vèo cái, chạy trối chết.

      cứ như vậy mà chạy!? Lại bắt nạt đứng bất tiện!? Lòng bị treo ở giữa trung, vẻ mặt chưa được thỏa mãn dục vọng của Cổ Hách Minh khỏi kinh ngạc.

      Tiếng mở cửa, rồi tiếng của cửa sắt vang lên, chính thức tuyên bố vận mệnh bi thảm của .

      Trời ạ! bây giờ là đốt người, liền vứt bỏ để ý?

      Hưởng thụ phục vụ của , rồi đến thời điểm trở về, cự tuyệt chạy trốn!?

      Thực hèn hạ mà…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :