1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ashley1708

      Ashley1708 New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      12
      M chỉ thích mấy loại như này thôi - trùng sinh ngược cặn bã. Hờ hờ
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Hóng phần xử tội bà già kia quá
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 34: Bức bách phượng hoàng (bốn)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Sau khi Lục Từ Thị lạy xong, được đám người Lâm An công chúa kích động, các trưởng lão sương phường cũng quỳ xuống.

      Khí thế đấy.

      Giống như là tội của nàng được định chắc vậy.

      Khi ánh mắt nàng lơ đãng chạm phải ánh mắt của Lục Cửu, Mộ Khanh Hoàng khẽ gật đầu, để lại dấu vết liền lập tức dời .

      Vào thời điểm nhạy cảm này, vẫn nên tránh hơn.

      Nhưng còn Lục Cửu, vì sao ánh mắt vẫn sáng quắc như thế?

      Hàng lông mày đen của Mộ Khanh Hoàng hơi cau lại, trong lòng thoáng có cảm giác bất an.

      “Ba vị đại nhân ở , việc thứ nhất mà thần phụ muốn cáo trạng, là Triều Dương quận chúa trong lúc còn thành thân với cháu ta, lại tư thông với người khác, mất trinh tiết.” Lục Từ Thị nhàn nhạt liếc qua Mộ Khanh Hoàng cái, .

      “Chứng minh thế nào?” Tả đô ngự sử Đặng Khinh Hầu hỏi.

      "Khởi bẩm đại nhân, bởi vì trong lòng Mạo Nhi của ta có chủ, mặc dù thành thân với Triều Dương quận chúa được nửa năm, nhưng vẫn chưa từng viên phòng với nàng ta, chuyện này đại nhân có thể cho truyền Mạo Nhi lên đối chất với quận chúa.”

      “Mang Lục Mạo lên công đường.” Thích Văn Tú thẳng.

      Hôm nay Tam pháp ty hội thẩm, lào sao mà thiếu Lục Mạo cho được. Đôi “uyên ương số khổ” trong miệng Lục Từ Thị, người cũng thể thiếu.

      Lục Cửu vuốt ve những hạt bảo thạch chuôi tú xuân đao, cười lạnh.

      lát sau, Lục Mạo tóc tai bù xù được Cẩm y vệ áp tải lên.

      "Mạo Nhi!" Tiểu Từ thị vừa thấy thảm trạng của con trai, liền khóc lóc nhào tới ôm cổ.

      " được nhiễu loạn công đường, đứng im.” Thích Văn Tú vỗ mạnh kinh đường mộc.

      "Con sao." Lục Mạo giọng an ủi tiểu Từ thị khóc thút thít.

      "Lục Mạo, tổ mẫu của ngươi ngươi thành thân với Triều Dương quận chúa nửa năm nhưng chưa từng viên phòng, có hay ?”

      “Là ."

      Các trưởng lão nghe xét xử giọng ồn ào.

      “Chuyện này cũng quá... trách được quận chúa người ta muốn..."

      "Yên lặng!"

      Lập tức yên tĩnh lại.

      "Triều Dương quận chúa, lời Lục Mạo sao?"

      “Là ."

      Lục Từ Thị đắc ý cười, nhưng rất nhanh lại nhịn xuống, thương cảm nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Quận chúa, ngươi còn muốn ta thêm gì nữa à?"

      ." Mộ Khanh Hoàng cười khẽ.

      “Haiz, được rồi. Đại nhân, nếu quận chúa trong sạch, vậy thủ cung sa của nàng ta nhất định vẫn còn. Nếu như có...”

      “Ba vị đại nhân, ta sắp xếp xong phòng khách đằng sau Tấn Vân Lâu, mời các phu nhân của ba vị đại nhân chủ trì, dẫn vợ hoặc con dâu của chư vị trưởng lão, đến phòng khách kiểm nghiệm xem thủ cung sa có còn đó hay . Đương nhiên, nếu Từ lão phu nhân yên tâm, cũng mời ngươi tham dự cùng.”

      Các bà vợ của Tam pháp ty đứng dậy, an bài mấy người phụ nữ mà các trưởng lão mang theo đâu vào đấy, vài người thành tổ, lần lượt tiến vào phòng khách.

      Khi đó, Lục Từ Thị thoáng hoảng hốt, cố chấp : "Vậy ta cũng xem chút." Thủ cung sa hay chỉ dùng son phấn chấm lên đấy, hừ.

      - -

      Trong phòng khách, Mộ Khanh Hoàng ngồi chiếc ghế hình trăng lưỡi liềm, nhóm phụ nữ quây tròn xung quanh, Lục Từ Thị cùng tiểu Từ thị đứng ở nơi gần Mộ Khanh Hoàng nhất.

      Mộ Khanh Hoàng mở cánh tay ra, phu nhân của Hình bộ Thượng thư tiếng xin lỗi rồi nhàng vén tay áo màu hồng của Mộ Khanh Hoàng lên, lập tức thấy vết chấm màu đỏ tươi nổi bật khuỷu tay trắng nõn nà như tuyết, thủ cung sa biểu tượng cho trinh tiết vẫn còn nguyên đây.

      Lúc Hình bộ Thượng thư phu nhân được mời đến, trong lòng vẫn thấp thỏm vô cùng. Lời đồn tràn lan mạnh mẽ đến vậy, dường như đó đúng là , thậm chí bà cũng tin là . Phu quân bảo bà kiểm nghiệm, bà còn tưởng ý ông ấy là bảo bà dối ấy chứ.

      Nhưng hóa ra, lời đồn đãi mới là giả. Nhìn Mộ Khanh Hoàng, trong lòng Hình bộ Thượng thư phu nhân hơi xấu hổ.

      ràng là Đại Lý Tự khanh phu nhân cũng có suy nghĩ giống Hình bộ Thượng thư phu nhân, sau khi thấy thủ cung sa liền vỗ tay cười, "Triều Dương quận chúa băng thanh ngọc khiết (1)."

      (1) Băng thanh ngọc khiết: Trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.

      Còn Lục Từ Thị, Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía lão thái thái này, liền thấy lão thái thái này há to miệng, con ngươi trừng đến lồi cả ra, nét mặt già nua vàng như nến.

      Vẻ mặt của tiểu Từ thị cũng khác Lục Từ Thị là bao.

      “Điều này là thể nào!” Lục Từ Thị lắc đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng, “Nhất định là ngươi dùng thứ đồ gì đó mà ta biết dán lên thôi.”

      Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía Tả Đô ngự sử phu nhân, "Làm phiền phu nhân lấy nước sạch đến lau thử."

      ", nếu nước các ngươi mang đến có vấn đề sao. Ta đây lấy.” Lục Từ Thị đong đưa người, mạnh mẽ đẩy nhóm phụ nhân xung quanh ra, chạy vội ra ngoài. Nhìn động tác cùng tốc độ chạy của bà chẳng hề giống lão phu nhân tóc hoa râm chút nào.

      Trong thời gian này, mấy phụ nhân khác lần lượt tiến lên kiểm tra lần, thậm chí Mộ Khanh Hoàng còn để Tả Đô ngự sử phu nhân thay mặt nhóm phụ nhân lau chùi vài lần.

      Đa số những phụ nhân đến đây đều khá lớn tuổi, thái độ đường hoàng có trách nhiệm, sau khi rối rít xin lỗi, có người lên quan sát đường lông mày của Mộ Khanh Hoàng, có người đo độ lớn của cổ, có người xem mông nàng có thịt hay , có người mời Mộ Khanh Hoàng đứng lên vài bước quan sát dáng , còn có cả người muốn ngửi mùi hương của cơ thể... khiến cho Mộ Khanh Hoàng dù có tính tình hào phóng đến mấy cũng phải đỏ mặt.

      Sau khi từng phu nhân xem xong lại xin lỗi lần nữa, rồi cũng theo Đại Lý Tự khanh phu nhân, cười câu "Băng thanh ngọc khiết".

      Được quen biết nhiều lão phu nhân như vậy, Mộ Khanh Hoàng liền cảm thán nghĩ, khoan dung, đại trí giả ngu, thiện lương, đây mới là người đáng để tôn trọng, là lão nhân chính phái.

      “Tránh ra!"

      Lúc Lục Từ Thị vào lần nữa, tay áo ướt chèm nhẹp, còn nước, bà nhìn Mộ Khanh Hoàng, run run vì lạnh, : “Ngươi có dám để ta chà ?”

      “Làm .” Mộ Khanh Hoàng thở dài.

      Lục Từ Thị cũng khách khí, trực tiếp dùng tay áo chà mạnh lên chấm đỏ khuỷu tay Mộ Khanh Hoàng. Càng lau, ánh mắt Lục Từ Thị càng điên cuồng, " thể nào, thể nào. Hôm đó ràng là ta thấy ngươi chột dạ sờ sờ ở đây, còn sờ sờ bụng nữa. thể nào, thể nào...”

      Thấy bà gần như muốn phá nát làn da Mộ Khanh Hoàng, Đại Lý Tự khanh phu nhân nhìn nổi nữa, tay đẩy Lục Từ Thị ra, tay kia kéo tay áo Mộ Khanh Hoàng xuống, : "Từ lão phu nhân, cáo trạng thứ nhất của bà bị bác bỏ. Mời bà quay về tiếp tục ra cáo trạng thứ hai.”

      Lúc Lục Từ Thị ‘cáo trạng đầu tiên’, tất cả mọi người đều nghe thấy. Có cáo trạng đầu tiên, hiển nhiên là phải có cáo trạng thứ hai thứ ba.

      “Đúng đúng đúng, ta còn có cáo trạng thứ hai thứ ba.” xong, Lục Từ Thị vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài.

      Mộ Khanh Hoàng lại trở về công đường nghe cáo trạng lần nữa.

      Nàng đứng ở nơi đó, vân đạm phong khinh, lại còn thích thú đưa tay tiếp bông hồng rơi từ cây xuống.

      Lúc đó, nhóm phụ nhân cũng về chỗ của mình, giải thích những gì mình nghe thấy nhìn thấy trong phòng khách cho phu quân hoặc bố chồng của mình, ba vị phu nhân cũng đều giọng kể lại cho phu quân mình.

      lát sau, Hình bộ Thượng thư mạnh mẽ gõ kinh đường mộc, "Lục Từ Thị, Triều Dương quận chúa băng thanh ngọc khiết, cáo trạng thứ nhất của ngươi thành, ngươi có biết chưa?”

      Lục Từ Thị túm chặt lấy Lục Bỉnh, cắn răng : “Dạ biết.”

      "Đại nhân, cáo trạng thứ hai của ta là Triều Dương quận chúa dung túng điêu nô hành hung, có ý định sát hại bào thai trong bụng người khác. Lúc cái thai đó bị sảy, có rất nhiều người nhìn thấy, chính là do nha hoàn bên cạnh Triều Dương quận chúa, tên là Ngọc Loan làm. Xin đại nhân làm chủ cho thần phụ.” Lục Từ Thị quỳ xuống đất kêu khóc.

      Nghe thấy Mộ Khanh Hoàng băng thanh ngọc khiết, Lục Mạo đầu tiên là thể tin, ngay lập tức lại cảm thấy mừng như điên, sau đó lại cười khổ, chắp tay với Mộ Khanh Hoàng: "Xin lỗi."

      Có thể thi đậu trạng nguyên, Lục Mạo cũng phải là kẻ ngu xuẩn cái gì cũng tệ hại. với Lục Từ Thị: "Tổ mẫu, ngàn sai vạn sai đều là con sai, tất cả tội lỗi đều là của con hết, là do con bảo mọi người vu cáo quận chúa, cứ thế .”

      Nhưng lúc này cũng ai nghe lời .

      Tiểu Từ thị cụp mắt gạt lệ, quỳ mặt đất dậy nổi.

      Vẻ mặt Lục Văn xám trắng, hai chân run run ngã xuống đất. Cáo trạng thứ hai thứ ba chỉ có thể dựa cơ sở cáo trạng thứ nhất được lập thành mới có phần thắng. Nay cáo trạng thứ nhất được thành lập, vậy cáo trạng thứ hai thứ ba, bọn họ cũng có chứng cứ thực tế nào.

      “Yên lặng, công đường được phép gào khóc, ồn ào. Nếu có người lại phạm phải, vả miệng."

      "Truyền Ninh Tú Ngọc cùng với nhóm nô tỳ của Trường Ninh Hầu phủ.”

      Nhân chứng đều được đưa đến Liên Viên từ trước, chỉ chờ truyền vào. Chỉ lúc sau, Ninh Tú Ngọc liền được nâng đến, theo sau còn có đám nha hoàn Sơn Trà cùng với cha mẹ em của những nha hoàn này, đám đông người lên công đường.

      "Đại, đại nhân, vì sao phải truyền bọn nô tỳ cận thân hầu hạ thần phụ?" Mồ hôi lạnh đầu Lục Từ Thị ào ào chảy xuống.

      Thích Văn Tú cười lạnh cái, lại gõ kinh đường mộc, ", vì sao cái thai của Ninh Tú Ngọc lại bị sảy mất.”

      Sơn Trà khóc ròng : "Là do lão phu nhân cho biểu nương uống chén thuốc sẩy thai trước, rồi sau đó lại lệnh cho biểu nương cản xe ngựa của quận chúa, vu oan quận chúa, quậy lớn chuyện."

      "Tiểu tiện nhân ngươi bậy!" Lục Từ Thị tức miệng chửi ầm lên.

      "Nô tỳ láo. Thuốc sẩy thai là do ngài sai cha Hải Đường mua, bã thuốc còn chôn trong vườn hoa ở Phúc Khánh Đường, nô tỳ đào ra giao cho đại nhân rồi."

      Sau đó, cha của Hải Đường cũng ký tên đồng ý xác nhận chuyện này.

      Thích Văn Tú lại truyền chưởng quỹ của quầy bán thuốc đến đối chất, chuyện này cứ thế mà được xác nhận.

      Chân tướng cũng ràng.

      “Trước có tội vu cáo, sau có tội hãm hại, nhân chứng vật chứng cụ thể đều ở đây. Lục Từ Thị, ngươi còn nhận tội ư?"

      Lục Từ Thị trợn trắng mắt muốn té xỉu. Lục Cửu lên công đường, đẩy Lục Bỉnh ra, dùng sức ấn vào nhân trung của Lục Từ Thị, giả vờ quan tâm, "Tổ mẫu ngài sao chứ?"

      Lục Từ Thị ngất nổi nữa, sử dụng cả hai tay bắt lấy Lục Bỉnh, giống như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình vậy, “Con à, con cứu cứu mẹ, cứu cứu mẹ với.”

      Nhưng vào lúc này, cha Hải Đường run rẩy : “Đại, đại nhân, tiểu nhân còn phát chuyện."

      "!"

      "Năm đó lão phu nhân từng sai tiểu nhân tung ra lời đồn về thế tử gia của bọn tiểu nhân, là thế tử gia mười mấy tuổi phong lưu thành tính, nha đầu trong sân đều bị phá thân này nọ. Sau đó lại sai bọn tiểu nhân truyền ra lời tốt đẹp về nhị gia, là thần đồng vân vân."

      Kiến Nguyên Đế bật ngồi thẳng dậy, mặt tái vì giận.

      Mộ Khanh Hoàng bỗng siết chặt hai đấm, rủ mắt xuống cười khổ.

      "Lục Từ Thị, ngươi dám khi quân?!" Kiến Nguyên Đế đứng dậy, ba người đám Thích Văn Tú lập tức đứng dậy nhường chỗ, đứng ở bên.

      Lục Từ Thị chôn đầu trong lòng Lục Bỉnh, khóc ròng : “Con ơi, cứu cứu mẹ, mẹ muốn chết."

      "Tổ mẫu, vì sao ngài phải truyền lời đồn xấu xa về tôn nhi?” Lục Cửu giả bộ bi thống.

      Mộ Khanh Hoàng quay mặt .

      "Lục Văn, ngươi ." Kiến Nguyên Đế lạnh lùng .

      "Hồi, hồi bẩm Thánh thượng, khi đó mẫu thân của thần biết được từ trong miệng đại ca là ngài có ý muốn hứa thân cho Lục Cửu, nghĩ Lục Cửu vốn là thế tử, tương lai có thể duy trì tước vị, Mạo Nhi lại có gì cả. Cho nên, cho nên làm ra ít thủ đoạn nho . Mong Thánh thượng minh giám, chỉ là thử lần mà thôi, chưa từng nghĩ tới chuyện ngài thực định Triều Dương quận chúa cho Mạo Nhi."

      xong, Lục Văn xụi lơ mặt đất, cả người run rẩy.

      hay cho lão tặc phụ to gan! Khi quân, vu cáo, chết có gì đáng tiếc! Lục Từ Thị, tiểu Từ thị, Lục Văn,giam vào chờ ngày xử trảm!"

      Lục Từ Thị hét lên tiếng, kéo Lục Bỉnh : “Con ơi, kim thư thiết khoán của con đâu, mau lấy ra cứu cứu mẹ !”

      Lục Bỉnh lau mặt cái, “Mẹ, mẹ quên mấy lời Thánh thượng ngay từ lúc bắt đầu rồi sao. Lúc chân tướng của vụ án này được tra xét ràng, cho dù là ai, cũng cho phép đặc xá."

      Lục Từ Thị ôm chặt lấy ngực mình, mắt trợn trắng lên, lúc này là hôn mê .

      Lục Mạo ngây ngẩn cả người, dại ra nhìn Lục Từ Thị té xỉu.

      Tại sao lại như vậy chứ, ràng ở trong chiếu ngục, tội gì cũng nhận hết, vì sao phụ thân, mẫu thân cùng tổ mẫu còn bị phán trảm?

      Khi quân?

      Hóa ra người vợ quận chúa mà từng khinh thường vứt bỏ là được mưu tính lấy đến như vậy?

      Hóa ra Mộ Khanh Hoàng nên là vợ của Lục Cửu sao?

      Lục Mạo nhìn về phía Ninh Tú Ngọc còn nằm cáng hôn mê bất tỉnh, mờ mịt, bỗng nhiên đau triệt nội tâm.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 35: Cắt lưỡi

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lục Mạo ôm Ninh Tú Ngọc hôn mê bất tỉnh, sờ khuôn mặt tái nhợt như tuyết của nàng, quay đầu nhìn về phía tiểu Từ thị run lẩy bẩy, "Mẫu thân, tổ mẫu, vì sao phải cho Tú Ngọc uống thuốc sẩy thai, rồi lại còn phải bảo Tú Ngọc cản xe ngựa của quận chúa?”

      Hoàng đế ở , trưởng quan Tam pháp ty ở bên cạnh, tiểu Từ thị dám dối, khóc : "Còn phải là vì cứu con ra à.”

      Nghĩ tới vừa rồi hoàng đế phán quyết xử trảm bà, bà cũng mặc kệ hết, hết toàn bộ những suy nghĩ trong nội tâm mình, “Vì biết được Tú Ngọc mang thai đứa con của con, quận chúa vì sinh hận, trước nháo hòa ly, sau lại hãm hại con phải vào tù. Tổ mẫu con , muốn cởi chuông cần người buộc chuông, phải bức quận chúa thả con ra, cho nên ờ ngoài tung tin đồn quận chúa tư thông với Lục Cửu. Vì muốn chuyện này náo loạn lớn, tổ mẫu con phải thấy máu, liền bảo Tú Ngọc phải tạo trường giả, sảy thai ở bên đường. Mọi chuyện quả nhiên càng thêm náo loạn.”

      "Cái gì, thai nhi mà Tú Ngọc mang là của con?!” Lục Mạo lập tức vừa sợ vừa đau.

      Nghe như thế, tiểu Từ thị chỉ tiếc rèn sắt thành thép trừng mắt nhìn Lục Mạo, "Nếu phải là con với Ninh Tú Ngọc gạt quận chúa làm ra mấy chuyện bậc này, chúng ta cũng đâu phải rơi xuống kết cục như bây giờ. Nghiệt chướng, đều là vì mày hết. Bọn tao vì mày mà dốc hết tâm huyết mưu tính, chỉ cần mày với quận chúa sống với nhau tốt, dụ dỗ ả, ả, lại để cho ả sinh ra trưởng tử trưởng nữ có thể phong tước, cuộc sống sau này của mày, cho dù chỉ thích chơi văn đùa chữ, cũng có thể phú quý lo cả đời. Nhưng mày tên tiểu súc sinh này, sao hết lần này tới lần khác lại nghe lời như thế chứ. Hồi bé mày nghe lời đáng biết mấy, sao càng lớn lại càng ngỗ nghịch thế này! Đều là do mày hại bọn tao hết!”

      Gương mặt tuấn tú của Lục Mạo ngập tràn u ám, vẻ mặt biết nên khóc hay nên cười, khiến người ta nhìn chỉ cảm thấy nỡ nhìn nữa.

      “Là con hại mọi người? Là con hại mọi người?Ha ha, là con hại mọi người sao... Nhưng mọi người có từng hỏi con lần nào chưa?" Mặt mũi Lục Mạo nhăn nhó, lắc đầu, hai mắt đỏ bừng như chứa nước mắt, " quan trọng, đều còn quan trọng nữa. Phải, là con hại mọi người, con đáng chết..."

      xong, Lục Mạo nhìn xung quanh, bỗng dưng ngẩng đầu lao vào góc bàn trà nơi Kiến Nguyên Đế ngồi ở đằng trước.

      “Ngăn lại, lôi xuống , chờ trẫm xử trí." Kiến Nguyên Đế ngồi đấy, lông mày cũng động, .

      Lục Cửu ở ngay công đường, là Cẩm y vệ Thiên hộ, có nhiệm vụ phải bảo vệ hoàng đế, lúc này xông ra đánh đấm vào huyệt thái dương của Lục Mạo, Lục Mạo té xỉu ngay tại chỗ.

      Lục Cửu kéo Lục Mạo, ném sang cho Cẩm y vệ bên cạnh rồi lại quay lại công đường.

      Kiến Nguyên Đế nhìn tiểu Từ Thị từ khi lên công đường đến giờ vẫn luôn im lặng lên tiếng, lấy Lục Từ Thị cùng Lục Văn làm đầu, , “Nghe mấy lời oán hận con trai mình mà ngươi vừa , trẫm hiểu, trong việc này Lục Mạo vô tội, đúng ?"

      Trong lòng tiểu Từ thị căng thẳng, dập đầu ba cái “bộp bộp bộp” với Kiến Nguyên Đế, “Đúng vậy, bệ hạ minh."

      “Lục Văn là nam nhân, là phụ thân, bây giờ cũng chỉ phủ phục mặt đất, sợ run rẩy còn hình dạng gì. Nhưng ngờ, ngươi thoạt nhìn là người nhát gan, vào lúc biết được trẫm muốn chém các ngươi lại nghĩ tới chuyện chạy tội cho con trai. Ngươi coi như là mẫu thân tốt, còn có chỗ đáng khen. Nhưng, ngươi vẫn khó thoát khỏi tội chết.

      Trẫm cho ngươi biết, trước khi các ngươi lên công đường vu cáo Triều Dương, trong tay trẫm nắm giữ hết mọi chứng cứ chứng minh các ngươi vu cáo. Sở dĩ gióng trống khua chiên thẩm vấn các ngươi ở Liên Viên là muốn khiến các ngươi tự mình chột dạ, vọng tưởng Triều Dương muốn hại các ngươi mà tiên hạ thủ vi cường mưu vu cáo. Tạm thời cứ coi như đó là mưu , ra có trăm ngàn chỗ hở, trẫm cũng biết gọi nó là gì. Các ngươi đúng là tự tìm đường chết mà.”

      Kiến Nguyên Đế nhìn Lục Từ Thị ngã vào trong lòng Lục Bỉnh, ngón tay chỉ vào Lục Văn nằm mọp dưới đất, ghét bỏ phi thường, "Thảo nào ngươi làm Lang trung ở Khảo công ty bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa được chuyển nơi khác. Có thể bị cái loại tặc phụ dốt nát ngu ngốc lại tự phụ bảo thủ, tự cho rằng mình rất cao tay như thế lừa gạt quay vòng vòng, ngươi ngu đến mức khiến trẫm đành lòng nhìn thẳng."

      Lục Văn run run rẩy rẩy khóc ròng : "Thần, cũng chỉ vì thần hiếu thuận mẹ già, vâng lời quen.”

      "Được rồi được rồi, chớ kiếm cớ biện minh cho cái dốt nát của ngươi nữa. Người đâu, lôi xuống .”

      Đợi sau khi áp giải Lục Từ Thị, Lục Văn, tiểu Từ thị hết, Kiến Nguyên Đế đứng lên, lập tức các trưởng lão sương phường cũng vội vàng đứng dậy.

      "Triều Dương, con đến đây.” Kiến Nguyên Đế ngoắc ngoắc Mộ Khanh Hoàng.

      “Vâng.” Mộ Khanh Hoàng ngoan ngoãn qua.

      Kiến Nguyên Đế ôm bả vai gầy của Mộ Khanh Hoàng, đến trước mặt các trưởng lão sương phường, : “Trước khi tra thẩm vụ án dù đơn giản nhưng lại khó có thể rửa sạch danh dự này, trẫm với các ngươi, trẫm xử trí công bằng chính trực, thưởng phạt phân minh, cho dù Triều Dương quả thực làm sai, trẫm cũng tuyệt đối nuông chiều. Vì vậy, trẫm lệnh cho các ngươi, lúc nghiệm chứng cần cố kỵ. Bây giờ trẫm hỏi các ngươi, Triều Dương quận chúa của trẫm liệu có băng thanh ngọc khiết?"

      Các trưởng lão sương phường đều xấu hổ cúi đầu xuống, người già nhất trong đó : “Nhóm thảo dân xấu hổ, suýt bị lời đồn lừa bịp, Triều Dương quận chúa băng thanh ngọc khiết."

      vậy, sau khi chư vị trở về, cứ dựa theo chân tướng, quét sạch mọi lời đồn đãi, trả lại trong sạch cho cháu ta. Việc này còn phải dựa vào các ngươi.”

      "Bệ hạ nghiêm trọng rồi."

      “Vừa nãy trẫm , sở dĩ gióng trống khua chiên thẩm vấn, là vì lời đồn mạnh như hổ, để các ngươi tự mình kiểm tra thực hư, chậu nước bẩn giội người cháu ta theo con bé cả đời. Hai, là trẫm muốn để các ngươi biết , thiên tử phạm pháp tội như thứ dân. Bất kể là ai, phạm vào tội, trẫm cũng xử trí theo pháp luật.”

      "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

      Các trưởng lão quỳ xuống đất bái.

      “Thứ ba là, lời đồn hại người rất nặng, nếu lại có người truyền tin đồn lung tung, tạo thành thương tổn, tổn hại danh dự của người khác, tạo thành ảnh hưởng trong phạm vi nhất định, khi bị phát , mặc kệ có phải là người khởi đầu hay , đều phải chịu hình phạt cắt lưỡi. Trẫm cho người viết lại điều luật này vào trong bộ luật, sau khi các trưởng lão về, xin thông báo rộng rãi.”

      Các trưởng lão biến sắc, cung kính đáp ứng.

      “Bắt đầu ngay từ bây giờ, Cẩm y vệ bắt được kẻ nào truyền tin đồn, cứ cắt lưỡi hết, lại cho phơi nắng ở cửa chợ ba ngày mới cho phép về nhà."

      Các trưởng lão lại cung kính đáp ứng lần nữa, trong lòng lo sợ.

      Cho tới bây giờ, vị bệ hạ này chưa từng nương tay.

      Lúc này đây, ngài lại lần nữa để cho dân chúng thấy được ngài lãnh huyết tàn nhẫn đến thế nào.

      "Phật giáo có tầng địa ngục nhổ lưỡi, là khi còn nhân thế, châm ngòi ly gián, phỉ báng hại người, miệng lưỡi trơn tru, xảo ngôn biện luận, dối gạt người, sau khi chết phải vào địa ngục nhổ lưỡi, bị tiểu quỷ dùng kìm sắt kẹp đầu lưỡi lại, mạnh mẽ nhổ xuống. Trẩm chưa từng thấy địa ngục nhổ lưỡi, nhưng nếu có người xảo quyệt, dối chớp mắt lẫn lộn đen trắng như Lục Từ Thị tồn tại, trẫm để ý việc tạo ra địa ngục nhổ lưỡi.”

      đến đây, Kiến Nguyên Đế xụ mặt xuống.

      Mọi người nơi đây đều lặng ngắt như tờ.

      Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía Kiến Nguyên Đế, hơi nhếch khóe môi, trong lòng như nở hoa, quấn quýt dựa sát vào.

      Lời đồn rất độc, khi được tung ra liền khó có thể rửa sạch. Lòng người phức tạp, có vài người cho dù nhìn chân tướng nhưng cũng làm như thấy, phần đông lại chỉ tin điều mà mình muốn tin, chỉ tin vào ‘chân tướng’ mà mình đoán ra được.

      Xuất phát từ lòng ghen tị ganh ghét, cho dù trong lòng biết chân tướng, nhưng khi mở miệng lại liên lục vu oan, chẳng vì điều gì khác, chỉ vì vui thích nhất thời, gỡ bỏ ghen tị u trong lòng mà thôi.

      Vốn dĩ nàng thèm để ý, bởi vì trong lòng nàng biết , người vờ ngủ mãi mãi thể nào gọi tỉnh. So đo với những người đó, quả thực là có chút ý nghĩa nào.

      Nhưng nàng cũng định mở Tấn Vân Lâu, thầm thu nạp nhân tài. Nếu danh tiếng của nàng thối, có người đọc sách nào chịu đến đây đâu. Theo như tật xấu thanh cao của đám người trí thức ấy, đến trước cửa Liên Viên phun nước miếng mắng chửi trận tệ, vì vậy, nàng mới vào cung thỉnh cầu hoàng tổ phụ mở cuộc thẩm vấn công khai này.

      Hoàng tổ phụ đúng, mặc dù vụ án mà Lục Từ Thị bọn họ tạo ra này có trăm ngàn chỗ hở, nhưng Lục Từ Thị lợi dụng lời đồn giội nước bẩn lên người nàng, thủ đoạn này mới là ác độc nhát, muốn minh oan chỉ có nước thuận thế đẩy chuyện lên cao trào. Cũng như vết thương bị mưng mủ, đau nhức, chỉ có nặn hết mủ ra mới có thể khỏi hẳn.

      Còn nếu mạnh mẽ áp chế hoặc gạt sang bên, chậu nước bẩn này theo nàng vĩnh viễn.

      Hoàng quyền có thể áp chế người ta, nhưng lại thể áp đảo lòng người được.

      Dân tâm cũng cần phải lôi kéo, nếu cứ mực chèn ép cưỡng chế, kết quả chỉ dẫn đến bộc phát trong lặng im mà thôi.

      Triều đại thay đổi, chính là vì lòng dân thể nhịn được nữa mà bộc phát.

      Tổ phụ có thể từ kẻ giết heo đến khởi nghĩa diệt Nguyên lên làm hoàng đế, hiển nhiên là biết quá trình này.

      thể mất lòng dân chúng.

      "Trẫm định xây đình Thân Minh ở bốn góc trong kinh đô, người quản lý đình do mấy lão nhân đức cao vọng trọng các ngươi bầu ra, khuyên giải nhân dân, chỉnh đốn tác phong nề nếp, hòa giải những vụ kiện tụng giữa hàng xóm láng giềng trong sương phường. Chuyện này, trẫm giao cho Ứng Thiên phủ doãn mau chóng lo liệu chu toàn.”

      Hành động này khác gì nâng cao địa vị của các lão nhân có thể quản lý Thân Minh đình, vô hình trung làm suy yếu quyền lợi ban đầu của lão nhân trong mỗi sương phường, lại công khai hóa việc khuyên giải người dân của các lão nhân sương phường. Có vài lão nhân kích động, vài khác lại thất lạc.

      Mọi người lại hô lên vạn tuế.

      Ân uy cùng ban, vừa đấm vừa xoa, trước đánh phủ đầu sau lại trấn an, dân tâm phục tùng, Kiến Nguyên Đế vuốt râu cười.

      Sau đó, cấm vệ quân an bài cho các trưởng lão rời khỏi Liên Viên.

      Trưởng quan Tam pháp ty rời sau khi nghe chỉ thị.

      Chuyện này xem như kết thúc viên mãn.

      Lục Cửu , thấy tất cả những người nên đều , chạy đến bên cạnh Kiến Nguyên Đế, “bộp bộp” quỳ xuống.

      "Bệ hạ, xin trả lại vợ cho thần.”

      Thái tử nãy giờ vẫn luôn đứng làm nền, cuối cùng mở miệng, "Làm càn!"

      Kiến Nguyên Đế nhìn Lục Cửu, cũng tức đến mức mặt mày méo xệch, phải vì hành động của , chỉ là vì Lục Cửu biết phấn đấu.

      Nếu hồi trước Lục Cửu phải là kẻ ăn chơi trác táng học vấn nghề nghiệp, ông cũng đưa ra quyết định đó.

      Mộ Khanh Hoàng dịch bước đến bên cạnh thái tử phi, im lặng lên tiếng.

      Thái tử phi vuốt tóc Mộ Khanh Hoàng, im lặng an ủi. Qua vụ này, tuy con được chứng minh là trong sạch, nhưng cũng bị phơi bày ra hết trước mắt người đời. Đối với nữ nhân mà , đây cũng là chuyện xấu hổ vô cùng.

      Nhưng tìm được đường sống trong cõi chết, bày ra thế trận này cũng là điều hiển nhiên.

      Con phải là người có tính bấm bụng chịu đựng, tự mình dối mình.

      “Vốn dĩ tiểu phượng hoàng nên là vợ của thần, xin bệ hạ trả lại vợ cho thần.” Lục Cửu quỳ mặt đất, cố chấp vô cùng.

      Kiến Nguyên Đế giận quá hóa cười, vài bước vòng quanh Lục Cửu, bỗng nhiên cười tiếng, liếc về phía Mộ Khanh Hoàng, "Hoàng Nhi, ý con thế nào?"

      “Đời này tôn nữ muốn thành thân nữa.” Mộ Khanh Hoàng xong liền mím chặt môi, đôi môi hơi vểnh lên, dáng vẻ hết sức trẻ con.

      "Mẫu phi, con ngắm sen cùng với ngài.” Mộ Khanh Hoàng kéo thái tử phi bỏ .

      Thái tử phi vội vàng cáo lỗi, thi lễ rời .

      "Tiểu tử, làm trượt mất người vợ, cũng là đáng đời ngươi, lại còn muốn lừa trẫm nữa, lá gan của ngươi ngược lại lớn đấy, cút cút cút.” Kiến Nguyên Đế cười tiếng, chắp tay sau lưng, dạo trong Liên Viên.

      "Thái tử, hai người chúng ta cũng ngắm sen , hôm nay là tiết quan liên đấy.”

      “Vâng, thưa phụ hoàng."
      thanhbinh, Tiểu Ly 1111, Mai Trinh67 others thích bài này.

    5. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      Ôiiii hả dạ quá . Lục Cửu phải cố lên mới rước được tiểu phượng hoàng nhé. Truyện bạn dịch rất mượt, cám ơn bạn nhé
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :