1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hậu cung Nghi Tu truyện - Sữa Chua Đông Lạnh (28.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36

      Trọng Hoa điện lâm vào cảnh hỗn loạn. Trong Châu Quang điện, Chu Nhu Tắc nhàn nhã nằm giường, ngọn nến chỉ còn cháy phân nửa. Nàng ta đợi Thính Tuyết quay về, sau đó túm lấy áo nàng, kêu lên, “Sao rồi? Hai đứa nghiệt chủng đó chết chưa? Hả?!”

      Thính Tuyết mệt đến mức thở nổi, khó khăn lắm mới trả lời được vài câu, "Nương nương, nô tỳ... Nô tỳ đứng ở bên ngoài lát, nhìn thấy Quý phi ngã xuống đất bất tỉnh, Hoàng thượng vội vàng truyền Thái y vào. Nô tỳ sợ quá nên vội chạy về đây...”

      Chu Nhu Tắc nghe xong liền buông tay, Thính Tuyết lập tức ngã xuống mặt đất. Nàng ta nhìn vị chủ tử gầy yếu đỏ hết cả mặt, vui mừng quá sức. Chu Nhu Tắc cười ha ha, tiếng cười nghe mà sởn gai ốc.

      "Tốt! Ả ta chết rồi! Ả chết ai giành được vị trí Hoàng hậu của bản cung nữa ! Ha ha ha! Cuối cùng ả ta cũng chết rồi!” .

      Tiếng cười độc ác khiến Thính Tuyết lặng im. Nàng hiểu vì sao Chu Nhu Tắc lại trở thành như vậy. Ánh mắt linh động sáng trong giờ đây còn đâu, thay vào đó là đen tối, thâm trầm đến mức đáng sợ.

      Huyền Lăng ôm lấy Chu Nghi Tu, đưa nàng đến Noãn các phía sau điện. Thái hậu vẫn ngồi ghế cao, nhìn xuống mọi người, trầm giọng , "Bắt hết tất cả người trong Trọng Hoa điện! cho phép kẻ nào bước ra ngoài bước!”

      Ngồi ở bên dưới, mấy phi tần và các vị vương gia thân thích đều biết tình nghiêm trọng, ai dám mở miệng phản đối. Mới khắc trước, nơi này còn ca múa cảnh thái bình, vậy mà bây giờ lại im lặng vô cùng, chỉ còn tiếng đinh của châu ngọc chạm vào nhau của mấy nữ nhân.

      Dư phong được Thái hậu bảo vệ nghiêm ngặt. Vĩnh Thái vừa rồi bị dáng vẻ của Chu Nghi Tu dọa tới mức khóc toáng lên. Nhũ mẫu phải dỗ dành mãi, tiểu nương mới im lặng chút.

      Trong chốc lát, Lý Trường dẫn đám người Thái y viện chạy tới. Văn Thế Thanh bắt mạch cho Chu Nghi Tu, , "Hoàng thượng, Quý phi nương nương e là trúng phải kịch độc.”

      "Trúng độc?!" Huyền Lăng tức giận đến mức tưởng như có thể vắt người ta ra nước. "Nàng sao lại trúng độc được?! Cung yến của trẫm sao có thể có kịch độc

      Văn Thế Thanh toát cả mồ hôi, đáp, " biết vừa rồi nương nương nương nương ăn qua thứ gì? Xin hãy Hoàng thượng tránh chút, vi thần dùng kim để ép độc trong người nương nương ra ngoài.”

      Huyền Lăng cùng Thái y khác trở lại thiên điện. Kim bạc được chuẩn bị rất tốt, Tiễn Thu châm vào tất cả đồ ăn mà ban nãy Chu Nghi Tu nếm qua, kim bạc đều có phản ứng gì. Trong lúc đó, Cam thị chợt thấp giọng , "Lúc nãy, Quý phi vì đút sữa bò cho Công chúa uống nên mới xảy ra chuyện này...”

      Chén sữa bò của Vĩnh Thái bị Chu Nghi Tu làm rơi mà bể nát, cũng may còn lại vài mảnh vỡ, kim bạc vừa đâm vào liền lập tức biến thành màu đen, ai nấy nhìn thấy đều hoảng sợ. Ánh mắt Thái hậu lộ ra tia lạnh lẽo.

      "Thử cả chén của Dư Phong luôn .”

      Thái y thay kim bạc, lại châm vào chén sữa khác. Kết quả y hệt.

      Đoan phi buồn bã, , "Xem ra kẻ hạ độc muốn hại Hoàng tử và Công chúa, may là Quý phi lại phải gánh chịu..." Huyền Lăng thấy kim bạc đen thui, nghiến răng nghiến lợi, , "Tra ngay cho trẫm! Trẫm muốn biết kẻ nào muốn hại Hoàng tử và Công chúa của trẫm!”

      Lý dài lập tức dẫn người Ngự Thiện phòng kiểm tra. Trọng Hoa điện rộng lớn, tiếng Vĩnh Thái khóc vang. Mọi người nhìn bàn đồ ăn, nhất thời đều cảm thấy sợ hãi. Món ngon như vậy, đẹp đẽ như vậy, nào ngờ đều là sứ giả câu hồn.

      thái giám bước ra từ trong Noãn các, bẩm báo, "Hoàng thượng, Quý phi nương nương tỉnh rồi.”

      Sắc mặt vừa thoáng dịu của Thái hậu chợt xuất nét cau mày. Huyền Lăng lập tức chạy tới hậu điện.

      Chu Nghi Tu nằm ở giường, bên khóe miệng còn vương vài sợi tơ máu. Nàng cố hết sức, , "Hoàng thượng... Nô tì phúc mỏng, sợ là thể lại..."

      Huyền Lăng cầm lấy tay nàng, vội la lên, "Tiểu Nghi, nàng đừng chuyện may. Trẫm nhất định cứu nàng!" Sau đó, quay đầu với Văn Thế Thanh, "Quý phi sao rồi?”

      "Hồi Hoàng thượng, Quý phi nương nương trúng phải độc của cỏ Đoạn Trường. Loại độc này sau khi ăn phải ruột biến thành màu đen và dính liền với nhau, dẫn tới đau bụng đến chết. May mà nương nương ăn nhiều lắm, thần cho nương nương uống thuốc, phun ra hơn phân nửa, sau đó lại dùng kim ngân và cam thảo để giải độc."

      Huyền Lăng nghe vậy kiềm lòng được nữa! Ai mà lại tàn độc đến thế, mưu giết chết con của ! Sắc mặt Chu Nghi Tu trắng bệch. Nàng với giọng yếu ớt, "Hoàng thượng, Hoàng thượng... cứu Phong nhi với Nguyên An...”

      "Tiểu Nghi, nàng yên tâm. Có trẫm ở đây, xem kẻ nào dám đụng vào mẹ con!” Huyền Lăng để ý thấy lòng bàn tay Chu Nghi đổ đầy mồ hôi lạnh. nắm chặt tay nàng, phân phó Văn Thế Thanh, "Các ngươi phải dốc toàn lực chữa trị. Nếu ngọc thể của Quý phi gặp chuyện hay, trẫm tru diệt gia tộc nhà các ngươi!”

      Văn Thế Thanh liên tục quỳ xuống, dập đầu, , "Vi thần nhất định dốc hết toàn lực."


      Huyền Lăng quay trở lại tiền điện. Người của Thận Hình ty làm việc rất nhanh, sớm tìm được thị nữ bưng sữa đến. Cả người ả ta run bần bật, đôi môi trắng bệch mấp máy, "Hoàng thượng, liên quan đến nô tỳ! Là... là... Thính Tuyết ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương! Nô tỳ chỉ nhà xí chút, những chuyện sau đó, nô tỳ cái gì cũng biết, xin hoàng thượng tha mạng!!!”

      Giọng tàn khốc lạnh lùng của Huyền Lăng hạ xuống, "Mang ả ta ra ngoài, trượng tễ! Bắt ả tiện tỳ kia đến đây cho trẫm!”

      "Hoàng thượng tha mạng...!!!" Thị vệ chút lưu tình, kéo thị nữ kia ra khỏi đại điện. Tiếng ai oán khóc than hồi lâu vẫn tan.

      Quý phi đột ngột bất tỉnh, tất cả mọi người được phen hoảng hốt. Nhữ Nam Vương phi Hạ thị bị kích động đến mức ôm bụng, đau thở nổi. Huyền Tế rất thương thê tử, vội vàng đứng dậy, xin phép Thái hậu đưa Hạ thị ra ngoài.

      Thái Hậu vuốt cằm, trầm ngâm, "Người đâu, gọi Thái y đến xem mạch cho Vương phi. Chư vị hôm nay bị sợ hãi, yến hội đành tạm dừng ở đây. Mọi người giải tán , Hoàng đế còn có chuyện nhà cần giải quyết.”

      Hoàng hậu độc hại Hoàng tử Công chúa, nặng là làm lung lay hoàng quyền, tàn sát hoàng tự; cũng là đích mẫu hãm hại con của kế mẫu. Chuyện nhà, hai chữ này có ý cảnh cáo mọi người rằng đây là chuyện riêng của Hoàng đế, liên quan đến quốc gia đại . Thái hậu xem ra có ý định bênh vực đây mà...

      Mọi người đứng dậy, thưa dạ rời khỏi, chỉ còn lại Thái Hậu, Dư Phong, Vĩnh Thái và Đoan phi, Cam thị. Thang Tĩnh Ngôn vì mang thai, tránh phải nhìn thấy cảnh tượng hay, nàng ta sớm cùng Vương phi Hạ thị ra ngoài.

      Huyền Lăng ngồi ở cao, hai tay nắm chặt đến gắt gao, lộ ra cả gân xanh. Thính Tuyết mặt cắt còn giọt máu, sau khi bị thị vệ kéo đến vội quỳ xuống đất, , "Nô tỳ... thỉnh an Hoàng thượng, Thái hậu...”

      Có điều, Chu Nhu Tắc cũng cùng theo tới. Nàng ta bình tĩnh hành lễ với Thái hậu và Hoàng thượng. Sắc mặt nàng ta vàng như nến, tưởng chừng già mười mấy tuổi.

      "Hoàng hậu sao ở trong cung dưỡng bệnh, đêm khuya gió lạnh lại chạy tới đây làm gì?" Huyền Lăng cố gắng kìm nén, thốt ra câu hỏi lạnh lùng.

      Nhu tắc rùng mình cái, dùng hết sức để đứng vững, đáp, "Hoàng thượng hỏi ràng sai người bắt thị tỳ của nô tì. Nô tì lo lắng nên mới tới để xem

      Huyền Lăng tức giận vô cùng, lớn tiếng quát Thính Tuyết, "! Là ai ra lệnh cho ngươi hãm hại Hoàng tử và Công chúa?” Việc đến nước này, thái độ của Chu Nhu Tắc làm thất vọng.

      "Nô tỳ oan quá... Nô tỳ chưa từng làm chuyện như vậy, Hoàng thượng minh giám..." Thính Tuyết cúi đầu, đầu hơi hơi hướng về bên người Chu Nhu Tắc ra hiệu. Chu Nhu Tắc lại làm ra vẻ hờ hững, thờ ơ.

      "Người đâu, kéo nàng ta tới Thận Hình ty, phải dùng mọi cách để nàng ta khai hết mọi chuyện!” Huyền Lăng có kiên nhẫn để dài dòng tiếp, trực tiếp gọi người kéo nàng ta thẩm vấn.

      Chu Nhu Tắc giống như pho tượng đứng im, hề tức giận, chỉ dùng cặp mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm Huyền Lăng, sống lưng vẫn rất thẳng tắp.

      Qua tuần trà, Lý Trường trở về bẩm báo, "Hoàng thượng, Thính Tuyết thú nhận cả rồi. Ngoại trừ việc hạ độc vào sữa của Hoàng tử và Công chúa, cái chết của Điệu Tần tiểu chủ cũng do nàng ta gây ra. Kẻ đứng đằng sau sai khiến chính là...”

      đến đây, Lý Trường ngừng lại.

      " mau!" Huyền Lăng cười lạnh, , "Có giấu kĩ đến mấy cũng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi. Ngươi chi tiết cho trẫm là được rồi.”

      “Dạ.” Lý Trường khom người, tiếp tục bẩm báo, "Thính Tuyết , tất cả đều là mưu của Hoàng hậu nương nương.”

      Chu Nhu Tắc ngẩng đầu lên, lạnh lùng , "Thận Hình ty xưa nay giỏi dùng khổ hình, vu oan giá hoạ, sao có thể chơi xấu bản cung như vậy chứ? Bản cung thân là hoàng hậu, chẳng lẽ lại hãm hại phi tần?”

      "Oa ——"

      Vĩnh Thái vừa mới được nhũ mẫu dỗ nín đột ngột cất tiếng khóc lớn. Huyền Lăng thấy con khóc giận dữ, khuôn mặt đỏ bừng, nhịn được mà ôm nó vào lòng, , "Vĩnh Thái đừng sợ, có phụ hoàng ở đây, đừng sợ đừng sợ!"

      Cánh tay của Vĩnh thái kéo lấy tay áo Huyền Lăng, vừa khóc vừa , "Phụ hoàng, phụ hoàng, đừng đưa Nguyên An cho người khác... Đừng bắt Nguyên An rời bỏ mẫu phi!

      "Đừng khóc, con đừng sợ, phụ hoàng bắt con rời bỏ mẫu phi...” Huyền Lăng hiểu tại sao con lại đột nhiên lời như vậy, khỏi nghi ngờ, , " phụ hoàng nghe, là ai bảo muốn đưa con cho người khác?”

      Vĩnh Thái vừa khóc vừa chỉ vào Chu Nhu Tắc, , "Mẫu hậu... Mẫu hậu con phải con ruột của mẫu phi, muốn con bỏ mẫu phi để làm con của bà ấy. Phụ hoàng, Nguyên An muốn rời bỏ mẫu phi! Phụ hoàng đừng bắt Nguyên An rời bỏ mẫu phi mà!”

      Đôi mắt Thái hậu hết nhắm lại mở, ánh mắt trở nên lạnh lẽo tựa băng lạnh. Lão nhân gia nàng chậm rãi đứng dậy, , "Hoàng đế, nơi này giao cho con, ai gia đau đầu cả đêm rồi.”

      Chu Nhu Tắc nhìn Thái hậu rời , cảm thấy thân mình bé của mình dường như vừa bị giáng cho gậy đau.

      Huyền Lăng ôm Vĩnh Thái vào lòng, "Phụ hoàng đồng ý với con, bắt con phải rời bỏ mẫu phi. Đừng khóc nữa nhé, Vĩnh Thái...” dịu dàng an ủi con , lúc nhìn qua Chu Nhu Tắc ánh mắt tràn đầy căm giận.

      “Chuyện đến nước này, nàng còn gì để ?”

      " lời khai của con nô tỳ, câu của đứa , Hoàng thượng chỉ bằng bấy nhiêu đó mà hỏi tội nô tì, đúng là khỏi quá mức qua loa!" Chu Nhu Tắc cắn môi dưới, móng tay trở nên run rẩy.

      Trong đại điện yên tĩnh, giọng trầm thấp của Đoan phi chợt vang lên, “Nô tì còn nhớ rất . Năm đó, phế hậu Hạ thị của Tiên đế cũng từng hạ độc, hòng đưa Hoàng thượng và Thanh Hà vương vào chỗ chết, nào ngờ người bị trúng phải lại là Thất Hoàng tử và Bát Hoàng tử. Tiên đế cũng có thẩm vấn, nàng ta thề thốt phủ nhận.”

      Những lời này tựa như đâm vào góc tối trong lòng Huyền Lăng. Năm xưa, vì ngôi vị Hoàng đế, phải trải qua biết bao lần bị ám sát. Vì vậy, tuyệt cho phép con của mình giẫm lên vết xe đổ đó.


      "Đúng là ngoan cố! Nàng cút ra ngoài mau! Trẫm muốn nhìn... thấy nàng nữa!" Huyền Lăng trầm giọng, hạ chỉ, "Truyền ý chỉ của trẫm, Hoàng hậu lòng dạ độc ác, mưu hại hoàng tự, sát hại phi tần, bắt đầu từ hôm nay giam vào Cam Tuyền cung, được bước ra ngoài, tất cả cung nhân nội thị có liên quan đều bị trượng tễ, đợi sau khi Quý phi tỉnh lại liền xử trí!”

      "Tứ lang!"

      Chu Nhu Tắc gọi tiếng, giọng vô cùng thê lương, mang theo tuyệt vọng vô tận.

      "Đừng có gọi trẫm như vậy! Nghe là kinh tởm! Lý Trường, mang nàng ta !!!” Huyền Lăng quay lưng lại, muốn nhìn Chu Nhu Tắc chút nào nữa.



      "Nương nương, người tỉnh rồi." Tiễn Thu thấy Chu Nghi Tu mở mắt, nhất thời mừng rỡ thôi, lập tức với Hội Xuân, "Mau bẩm báo Hoàng thượng, gọi cả Văn đại nhân đến bắt mạch nữa!”


      "Nương nương, độc của người được giải trừ." Văn Thế Thanh bắt mạch cho Chu Nghi Tu, trả lời.

      Chu Nghi Tu chậm rãi , "Làm phiền đại nhân."

      Văn Thế Thanh ngẩn ra, đáp lại, "Đều là việc vi thần nên làm, nương nương khách khí rồi."

      "Bản cung bị kẻ gian làm hại, tính mạng đều do đại nhân cứu lấy. Ân tình này bản cung ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định báo đáp đại nhân.”

      Giọng dịu dàng rơi vào tai Văn Thế Thanh lập tức trở thành thanh kiếm lóe sáng đỉnh đầu . vội đáp lại, "Thần dám nhận. Nương nương được thần linh phù hộ, hóa nguy thành an. Vi thần chỉ là dốc toàn lực mà thôi.”

      "Đại nhân khách khí rồi. Bây giờ đại nhân là người đứng đầu Thái y viện, bản cung hi vọng, sau này đại nhân có thể trước sau như , chiếu cố bản cung và Hoàng tử, Công chúa.”

      "Vi thần vì nương nương, dốc hết toàn bộ sức lực


      Thái Hậu ngồi yên lặng trong Di Ninh cung. Sau khi Chu Nghi Tu tỉnh dậy, ba ngày sau, Huyền Lăng viết chiếu thư phế hậu, chiêu cáo thiên hạ.

      "Hoàng hậu Chu thị hoài chấp oán đỗi, sổ vi giáo lệnh, bất năng phủ tuần tha tử, huấn trường dị thất. Cung vi chi nội, nhược kiến ưng chiên. Kí vô “Quan thư” chi đức, nhi hữu lữ, hoắc chi phong, khởi khả thác dĩ ấu , cung thừa minh tự. Kì thượng tỉ thụ, bãi thối cư Cam Tuyền cung."

      (Đoạn này dài dòng quá, tóm lại là từ nay trở , giam Chu Nhu Tắc ở Cam Tuyền cung vĩnh viễn.)

      Chu Nhu Tắc bị phế khỏi ngôi vị Hoàng hậu, cả đời này chỉ có thể giam mình trong Cam Tuyền cung mà năm xưa, Huyền Lăng vì nàng mà tu sửa.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37

      "Nương nương!" Hội Xuân chạy vào nội điện nhanh như con chim sẻ bay nhảy. Tiễn Thu hầu hạ chủ tử uống thuốc, thấy vậy liếc nàng ta cái, , “Ngươi nhặt được vàng hay sao mà vui quá vậy?”

      "So với nhặt được vàng, chuyện này còn vui hơn gấp trăm lần.” Hội Xuân hề để đến lời châm chọc của Tiễn Thu.

      Chu Nghi Tu cầm khăn, lau vệt nước thuốc môi rồi , “ ta nghe chút.”cầm khăn con lau quệt môi dược nước, , " nghe chút."

      "Lão gia tự mình cầu xin lão thái gia mở từ đường, xóa tên của Đại Tiểu thư khỏi tộc phổ*!”
      *Gia phả

      "Cái gì?" Chu Nghi Tu giật mình, hỏi lại, "Ngươi chứ?"

      Hội Xuân đáp, "Nô tỳ sao dám dối gạt nương nương? Đây chính là ! Đại Tiểu thư, đúng, phải gọi là Tiền Hoàng hậu, nàng ta có ý đồ hãm hại Hoàng tử và Công chúa trong buổi yến tiệc, lời đồn bên ngoài sớm lan truyền rất nhanh. Tất cả hoàng thân quốc thích đều dâng tấu, cầu Hoàng thượng phế bỏ nàng ta. Lão gia biết được, lập tức đến tìm gặp lão thái gia, là coi như mình chưa từng sinh ra đứa con này. Vì sợ thanh danh các nương khác trong tộc bị ảnh hưởng về sau, lão gia thỉnh cầu lão thái gia làm cho xong chuyện này cách nhanh nhất.”

      "Phía Đại Phu nhân có tin tức gì ?” Chu Nghi Tu bội phục phụ thân mình. đến nhẫn tâm, nàng quả nhiên kém Chu lão gia, bằng bản thân cũng chẳng thất bại ở kiếp trước.

      Nhắc tới Chu phu nhân, Hội Xuân càng thêm phần mừng rỡ, hào hứng , "Bà ta ấy à? Tường sập người cũng đổ theo. Như Phu nhân vạch trần nội tình bao năm qua, phát bà ta dùng thuốc để làm sẩy thai biết bao con nối dòng của lão gia. Lão gia ngại bà ta dạy dỗ nữ nhi tốt, liền đưa cho bà ta hưu thư*, đuổi về nhà mẹ đẻ...”
      *Thư bỏ vợ


      "A di đà Phật." Tiễn Thu khẽ niệm Phật câu, trong lòng vô cùng sảng khoái, “Ông trời quả là có mắt, cuối cùng cũng cho bà ta gặp báo ứng!”

      Chu Nghi Tu nghe xong dựa lưng vào giường, trong lòng ngũ vị tạp trần*, nhịn được mà rơi nước mắt. Ngày Mạnh thị còn sống, bà phải nhận hết mọi khi dễ, chà đạp của Chu phu nhân, thậm chí lúc chết cũng có được tang lễ tử tế. Thế gian xoay vần, Chu phu nhân giờ đây lại trở thành kẻ chốn nương thân, kết cục về sau càng thêm thê thảm.
      *Hỗn loạn, buồn vui đan xen.

      Bình tĩnh hạ quyết tâm, Chu Nghi Tu phân phó Hội Xuân, “Ngươi tìm cơ hội, chuyện này cho tỷ tỷ biết. Dù sao họ cũng là mẹ con, lâu ngày gặp mặt nhau, cho nàng ta biết chút tin tức cũng tốt.”

      "Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định làm tốt chuyện này." Hội Xuân chuyện lưu loát.

      Đảo mắt cái hơn tháng, Chu Nghi Tu khỏe hẳn. còn lý do gì để miễn thỉnh an Thái hậu hơn tháng, nàng đàng cùng Tiễn Thu tới Di Ninh cung.

      "Nô tì xin thỉnh an Thái hậu." Chu Nghi Tu nhàng quỳ xuống.

      Thái hậu “ừ” tiếng, tay vẫn ngừng cho cá ăn, " bình phục hẳn chưa?”

      Chu Nghi Tu cung kính , "Phiền Thái hậu quan tâm, nô tì khỏe hơn rồi.”

      Trúc Tức đưa lên chiếc khăn tay, Thái hậu cầm lấy rồi lau hai bàn tay của mình, tiếp, “Khỏe hẳn tốt, ngay cả ai gia cũng muốn chúc mừng ngươi tiếng đấy.”

      "Nô tì ngu dốt, xin Thái hậu dạy bảo.”Chu Nghi Tu nghe ra ý châm chọc trong lời của Thái hậu, nàng càng trở nên khiêm tốn.

      Thái hậu nhìn chằm chằm nàng, sau đó lạnh lùng , “Tâm tư của ngươi rất kín đáo, thủ đoạn vô cùng cao thâm, ai gia đều thấy cả. Nhưng mà, rốt cuộc ai gia vẫn phải bội phục cái vẻ ngoan hiền này của ngươi. Vì muốn lật đổ A Nhu, ngươi tiếc lợi dụng con cái của mình!”

      Chu Nghi Tu lập tức quỳ xuống đất, , "Lời này của Thái hậu, nô tì có chết ngàn lần cũng dám thừa nhận! Nô tì là người làm mẹ, sao dám nhẫn tâm đến mức làm tổn thương con ruột của mình?”

      " dám à? Vậy ai gia hỏi ngươi, ngươi sớm biết canh của Dư Phong và Vĩnh Thái bị hạ độc, vì sao còn bảo nhũ mẫu đút cho chúng uống?” đến đây, Thái hậu chợt cất cao giọng, cười lạnh vài tiếng rồi tiếp tục, “Ngươi vì muốn lật đổ A Nhu, ngay cả mạng của trẻ con cũng dám đem ra đánh cược! tàn nhẫn đến mức này, sợ là chỉ có Võ thị nhà Đường* mới sánh bằng!”
      *Võ Tắc Thiên – Nữ hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc, sống vào thời Đường. Tương truyền, vì hãm hại Vương Hoàng hậu, bà tiếc giết chết con ruột của mình là An Định Công chúa, giá họa cho Hoàng hậu.

      Chu Nghi Tu thầm giật mình, vội ngay, “Nô tì oan quá!”

      "Oan? Ngươi dùng khổ nhục kế để giấu giếm Hoàng đế, nhưng ngươi thể gạt ai gia!” Thái Hậu cười lạnh, , "Ngươi hận A Nhu đâu phải ngày ngày hai? Dù nàng ta có phạm sai lầm, nàng ta cũng giỏi lập mưu tính kế bằng ngươi, thậm chí ngay cả việc xuống tay quyết tuyệt như vậy!”

      Chu Nghi Tu thấy đối phương ra sức bênh vực Chu Nhu Tắc, liền , “Thái hậu thương tỷ tỷ, nô tì còn lời nào để . Tỷ tỷ muốn đẩy Dư Phong và Vĩnh Thái vào chỗ chết, nếu như nô tì nhân cơ hội đó để diệt trừ hậu hoạn về sau, nô tì làm sao xứng đáng là người làm mẹ? Dù Thái hậu có trách phạt, nô tì cũng cam lòng chịu tội."

      "Trách phạt? Ai gia dám trách phạt ngươi sao? Ngươi là người bị hại, bây giờ A Nhu bị phế. Trước mắt, ngươi nhất định sớm lên làm chủ trung cung, sau này, ai gia muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt của ngươi nữa kìa.” Câu trước, Thái hậu còn dùng lời dịu dàng để , câu sau lộ ra bộ dáng nghiêm nghị, khiến cho người ta nghĩ đến nữ nhân năm xưa tự tay đâm chết Nhiếp Chính vương để con trai mình được ngồi yên ổn ngai vàng.

      đến mức này, còn chuyện gì để giấu, Chu Nghi Tu ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu, bình tĩnh , “Thái hậu là người cơ trí, nô tì chỉ có chút tài mọn mà thôi. So với việc năm đó, đến tận đây, giấu diếm nữa cũng tế cho , Chu Nghi Tu nâng mắt nhìn phía Thái Hậu, bình tĩnh , "Thái Hậu cơ trí, nô tì cùng lắm chỉ là có chút tài mọn mà thôi. So với việc năm đó Thái hậu di hoa tiếp mộc*, ba phần công lực trong số ấy, nô tì dù cố học cũng theo được.”
      *Hành động xảo trá, lừa gạt để mưu lợi riêng. Ở đây đến việc năm xưa, Thái hậu qua lại với Nhiếp Chính vương để con trai mình lên làm Hoàng đế, sau đó đâm chết ông ta để giữ ngôi cho con.

      Thái hậu trở nên kinh ngạc...

      Tất cả oan ức cùng chịu đựng, phục nhiều năm qua trào ra trong phút chốc. Chu Nghi Tu , “Nô tì biết mình hiểu ý Thái hậu bằng tỷ tỷ, nhưng trong lòng Thái hậu lại biết rất chuyện. Tính tình của tỷ tỷ như vậy, tài trí của tỷ tỷ như vậy, vốn dĩ chẳng thể quản được lục cung, áp chế phi tần. Bây giờ, trừ nô tì ra, Chu gia còn ai đáp ứng được những điều mà người mong muốn..."

      Thái hậu nghe Chu Nghi Tu xong, sắc mặt lập tức biến đổi, vẻ giận dữ còn nữa, thay vào đó là cái nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu rồi , “Vị trí Hoàng hậu vốn nên thuộc về ngươi. Việc đến nước này, ai gia còn gì để . Chỉ là ai gia có câu muốn nhắc ngươi nhớ kỹ, bất kể lúc nào, làm gì, ngươi đều được quên ngươi là con thế gia. Hành cần phải để lại đường lui cho bản thân mình, đừng bức ép người khác quá đáng mới có thể sống lâu dài.”

      Chu Nghi Tu ngẩng đầu, cất cao giọng, , “Nhi thần xin ghi nhớ lời dặn của mẫu hậu, kéo dài vinh hiển của Chu gia, tuyệt đối để phượng ấn rơi vào tay kẻ nào khác.”

      "Tốt. Nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi , ai gia luôn ở sau lưng, hỗ trợ cho ngươi.” Nhớ kỹ ngươi hôm nay như thế, ai gia hội vẫn nhìn của ngươi." Thái hậu đưa tay ra, Chu Nghi Tu mới dám đứng dậy.

      Rời khỏi Di Ninh cung, Chu Nghi Tu dựa hơn nửa thân của mình vào người Tiễn Thu, sau đó ngồi lên kiệu rồi trở về Chiêu Dương điện.

      Trở lại tẩm cung, lúc Tiễn Thu thay áo cho chủ tử, nàng ta mới phát áo trong của Chu Nghi Tu ướt đẫm mồ hôi hơn phẫn nửa, xem ra vừa rồi chủ tử và Thái hậu cãi nhau rất gắt gao.

      "Nương nương, vì sao người giải thích ràng mọi chuyện với Thái hậu? Nô tỳ sớm đổi hai chén sữa ấy rồi, hai cây kim bạc bị đen cũng đều do mánh khóe của Văn Thái y, người uống thuốc độc chỉ có nương nương mà thôi...”

      Chu Nghi Tu thở dài, "Giải thích? Ngươi cho là Thái Hậu biết sao? Thái hậu chỉ muốn cảnh cáo bản cung, đừng tưởng rằng có thể tay che trời, nhất cử nhất động của bản cung đều thể gạt được bà ấy. Bản cung sớm biết trong lòng Thái hậu, bản thân mình vĩnh viễn cũng bằng tỷ tỷ. Ai bảo tỷ tỷ là đích xuất, bản cung là thứ xuất chứ...”

      Tiễn Thu cảm thấy chủ tử bị đối xử bất công, vội , “Cái gì mà đích xuất với lại thứ xuất? Đại Tiểu thư làm ra chuyện tồi tệ này, mấy nương chưa gả trong tộc chỉ sợ đều bị liên lụy cả ấy chứ...”

      Chu Nghi Tu vỗ vỗ bàn tay của thị tỳ tâm phúc, “Bản cung biết tâm ý của ngươi, nhưng mà xuất thân của ta vẫn còn đấy. Dù tỷ tỷ ở đây, ta cũng bỏ được hai tiếng thứ xuất... Nhưng mà Đại phu nhân có kết cục như vậy, linh hồn của mẫu thân ta trời rốt cuộc cũng được an ủi.”

      "Nương nương..." Tiễn Thu lẩm bẩm.

      Ban đêm, Chu Nghi Tu vừa cầm sách vừa học đánh cờ. Ánh nến chiếu sáng khắp gian phòng. Huyền Lăng xuất sau lưng, tiếng động, , “Nhàn rỗi đánh cờ dưới đèn hoa, ái phi nhàn nhã đấy...”

      Quân cờ trong tay Chu Nghi Tu chợt rơi xuống. Nàng đứng dậy hành lễ, , “Hoàng thượng tới đây, sao dặn dò cung nhân báo tiếng nào? Đám nô tỳ ngày càng lười nhác rồi, để hôm nào đó, nô tì dạy dỗ lại các nàng mới được.”

      Huyền Lăng ngồi đối diện với nàng. , "Đừng trách họ, là trẫm dặn họ được lên tiếng. Nàng tĩnh dưỡng hơn tháng rồi, trẫm lo lắng cho thân thể nàng. Tuy mỗi ngày đều được Thái y viện báo lại tình hình, trẫm vẫn phải tự mình tới đây thăm nàng mới yên tâm được.”

      Chu Nghi Tu gục đầu xuống, nở nụ cười dịu dàng, “Đa tạ tấm lòng của Hoàng thượng. Văn Thái y là người tài giỏi, nô tì khỏe hơn rất nhiều.”

      Huyền Lăng , "Trẫm thấy sắc mặt của nàng hồng hào, có thể thấy Thái y hết lòng chữa trị...”

      "Thái y chữa trị cho nô tì cũng đều nhờ Hoàng thượng hạ lệnh cho họ. là chức trách, làm sao bọn họ dám hết lòng?” Chu Nghi Tu , “Nô tì bệnh hơn tháng, biết Dư Phong và Nguyên An có khỏe hay ?”

      "Dư Phong được mẫu hậu chăm sóc rất tốt, Đoan phi cũng cẩn thận chăm sóc Nguyên An. Nàng cứ an tâm tĩnh dưỡng, đợi hai ngày nữa, trẫm đưa hai đứa nó về. Dù sao cũng là con của nàng, tuổi mà xa mẫu thân lâu quá tốt.”

      Vì sợ đứa nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của mình vì bệnh tật, Chu Nghi Tu xin Huyền Lăng đưa hai đứa trẻ tới chỗ Thái hậu và Đoan phi. Dù Thái hậu hài lòng về nàng, bà ta vẫn rất thương cháu mình; Về phần Đoan phi, Chu Nghi Tu biết nàng ta thương Vĩnh Thái, tạm thời giao cho nàng ta, nàng rất yên tâm...

      Sau khi nghe những lời mà Huyền Lăng , Chu Nghi Tu hành lễ với , “Đa tạ hoàng thượng.”

      Huyền Lăng khoát tay, ra hiệu cho nàng ngồi xuống, , “Hôm nay trẫm tới là vì có việc muốn cùng nàng thương lượng.”

      Chu Nghi Tu hơi giật mình, hỏi, "Nô tì xin lắng nghe.”

      "Việc làm của Chu thị xứng với mẫu nghi thiên hạ, trẫm muốn phế bỏ nàng ta. Nếu cứ giữ lại, tiền triều được yên, lòng dân cũng hoang mang. Ý của trẫm là muốn lập nàng làm Hoàng hậu, biết ý của nàng thế nào?” Ánh mắt của Huyền Lăng trở nên thâm thúy dưới ánh nến, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu hiền của Chu Nghi Tu.

      Chu Nghi Tu nghe vậy vội quỳ xuống đất, thưa, "Nô tì có tài đức gì, sợ là thể đảm đương nổi.”

      Huyền Lăng tự mình đỡ nàng đứng dậy, “Nàng cần tự coi bản thân. Bởi vì nàng là thứ xuất, lúc mới vào cung lại chưa sinh con, cho nên việc lập hậu mới trì hoãn... Nào ngờ sau đó lại...” ngừng lại chút, tiếp tục , “May là trẫm xử lý Chu thị. Nàng có Hoàng tử và Công chúa, Tư Tô Toại đề cử nàng trước tiền triều, mẫu hậu đồng ý, đây cũng là ý của trẫm.

      Chu Nghi Tu nhún người, thi lễ cái rồi , “Được Hoàng thượng nâng đỡ, nô tì vừa mừng lại vừa lo sợ. Bởi vì... Dù sao đều cùng nhà, nô tì sợ người đời cười chê, khiến thanh danh của Hoàng thượng bị tổn hại.”

      Khuôn mặt Huyền Lăng khẽ nhăn lại. Nghĩ tới những hành động hoang đường của Chu Nhu Tắc, so với Chu Nghi Tu cẩn thận lễ nghi, càng quyết tâm lập người trước mắt làm Hoàng hậu.

      "Nàng cần lo ngại những điều đó. Trẫm nghe : Chu thị bị xóa tên khỏi tộc phổ, còn là tỷ muội của nàng nữa. Nàng đừng tự hạ mình, vì nàng ta mà liên lụy. Trẫm nàng thích hợp làm Hoàng hậu, nếu nàng lại từ chối, trẫm giận đấy.”

      Chu Nghi Tu cảm thấy diễn trò hồi quả sai, nàng giả nữa, biết thời biết thế, đáp lại, “Nô tì tạ ơn ân điển của Hoàng thượng.”

      "Tiểu Nghi, sau này trẫm giao hậu cung cho nàng, nàng ngàn vạn lần đừng để trẫm thất vọng.” Huyền Lăng cầm tay nàng, mở miệng vô cùng thân thiết.

      Chu Nghi Tu vừa ngượng ngùng vừa vui mừng. Nàng , "Hoàng thượng tin tưởng nô tì, nô tì tuyệt đối khiến hoàng thượng thất vọng."

      Hai người ôm lấy nhau, dịu dàng thắm thiết mà tiếng động. Giống như trong câu thơ: thử sinh vô thanh thắng hữu thanh.*
      *Trong cuộc đời này, thầm ( tiếng động) lại thắng vang dội (có tiếng động) --- nghĩa lắm.

      [...] Chiếu thư

      Quan lễ đọc chiếu thư, Chu Nghi Tu khoác phượng bào, quỳ gối trước Thái miếu.

      Huyền Lăng tựa như muốn rửa sạch nổi nhục nhã vì Chu Nhu Tắc, lần lập hậu thứ hai này, đại điển hề thua kém lần đầu, toàn bộ nghi thức đều tràn đầy khí thế hoàng thất, xa hoa lộng lẫy...

      Nhớ đến kiếp trước, ngày trở thành Hoàng hậu, nàng bình thản như lẽ thường tình. Giờ đây, Chu Nghi Tu cảm thấy mọi thứ trước mắt như giấc mộng, nàng thực dám tin đó là . .

      Ánh nắng chói lọi chiếu xuyên qua tầng mây lành, phủ màu vàng óng ánh lên mái ngói lưu ly của Chiêu Dương điện, khiến người ta cảm thấy hoa cả mắt...

      Bắt đầu từ giờ phút này, Chiêu Dương điện trở thành nơi náo nhiệt nhất của Tử Cấm Thành...
      Last edited: 13/10/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38

      Sau đại điển phong hậu, tiếng pháo mừng vang lên mọi nơi, ca múa nhạc rộn ràng khắp chốn hoàng thành. Chỉ có duy nhất Cam Tuyền Cung là chỗ vắng người qua lại. Chu Nhu Tắc tuy rằng bị giam lỏng, Huyền Lăng vẫn dành cho nàng ta đãi ngộ của bậc Canh y thấp nhất, bên cạnh chỉ có hai cung nữ thô sử hầu hạ. Ngày hôm nay, nghe thấy tiếng đàn sáo hòa ca, Chu Nhu Tắc nhất thời kích động, hỏi, “Tiếng gì vậy? Trong cung có việc mừng sao?”

      Cung nữ Tiểu Hà nghe nàng ta hỏi cúi đầu, tức giận, đáp cách lơ đãng, “Nhàn Quý phi trở thành Hoàng hậu, trong cung ca múa để ăn mừng.”
      Chu Nhu Tắc chợt cảm thấy hoa mắt. Nàng ta bắt lấy cổ tay Tiểu Hà, hét lớn, “Sao có thể như vậy? Hoàng thượng sao có thể lập ả làm Hoàng hậu? nữ nhân thứ xuất làm gì có tư cách trở thành Hoàng hậu?”

      Tiểu Hà dùng sức, đẩy nàng ta ra, càng tức giận hơn khi thấy cổ tay mình bị Chu Nhu Tắc nắm đến mức đỏ cả lên, “Quý phi trời sinh phú quý, dĩ nhiên trở thành Hoàng hậu. Sao mà giống như ngươi được? Ngay cả người nhà cũng cần ngươi, vội vàng phủi sạch quan hệ với ngươi!”

      Chu Nhu Tắc bị bệnh nhiều năm, thân mình gầy yếu. Nàng ta bị Tiểu Hà đẩy mạnh cái liền ngã ra đất, vừa giận vừa sợ, quát lên, "Ngươi cái gì?"

      Tiểu Hà khinh thường , "Ngươi nghe hiểu tiếng người sao? Ở bên ngoài, ai mà biết ngươi hãm hại Hoàng tử và Công chúa thành, nhà mẹ đẻ sợ liên lụy nên gạch tên ngươi khỏi tộc phổ? Nếu phải vì Hoàng thượng nể mặt Hoàng hậu, bây giờ ngươi phải trả giá đắt rồi! Nghe mẹ ngươi những bị tước bỏ phong hiệu Cáo mệnh phu nhân, mà ngay cả quốc trượng cũng bỏ bà ta. Ngươi còn muốn gây à? Mắc cười quá mất! Quạ đen mà cầu làm Phượng hoàng, đúng là cái đồ si tâm vọng tưởng!”

      Chu Nhu Tắc kinh ngạc đến mức ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt dại ra. hồi lâu sau, nàng ta hét lên tiếng, tựa như bị mũi dùi đâm thấu tâm can, "Chu Nghi Tu, ngươi nham hiểm!"

      Buổi lễ phong hậu kết thúc.

      Trong điện Chiêu Dương, Tiễn Thu dẫn đầu đám cung nhân, lần lượt quỳ xuống, dập đầu trước mặt Chu Nghi Tu, trăm miệng cùng đồng thanh, “Chúng nô tỳ chúc mừng Hoàng hậu nương nương. Nương nương vạn phúc, nương nương thiên tuế!”

      Chu Nghi Tu ngồi ngay ngắn bảo tọa Hoàng hậu. Phượng bào lộng lẫy càng làm tăng thêm vẻ đẹp ung dung, quý phái của nàng. đầu nàng là chiếc trâm phượng hoàng ngậm hạt châu vàng vô cùng tinh xảo, mười hai chiếc đuôi của phượng hoàng được cố định phần tóc búi theo kiểu Thiên Tiên; phượng hoàng ngẩng cao đầu, trong miệng ngậm ba chuỗi ngọc đẹp đẽ, cuối mỗi chuỗi đều có hạt châu to bằng hạt sen.

      "Tất cả đứng lên ."

      Tiễn Thu nay là Thượng nghi Chính nhất phẩm, thân phận cao hơn lúc trước rất nhiều. Nàng ta vui vẻ , “Nương nương cuối cùng cũng chờ được ngày mây mờ trăng sáng.”

      "Các ngươi là người cùng bản cung đến con đường ngày hôm nay, sau này càng phải giữ đúng khuôn phép, được để Phượng Nghi cung mất mặt.” Chu Nghi Tu nhắc nhở.

      "Xin tuân theo dạy bảo của Hoàng hậu nương nương.”

      Chu Nghi Tu giơ tay, ra hiệu cho bọn họ đứng dậy. Nàng , “Tốt lắm. Hôm nay là ngày vui, Tiễn Thu, mau truyền lời của bản cung, thưởng cho mỗi người thêm tháng bổng lộc.”

      hồi sau, Hội Xuân tiến vào, bẩm báo, “Nương nương, các vị cung chủ* đến để bái kiến.”
      *Phi tần làm chủ cung, từ Chính tam phẩm Quý tần trở lên.

      "Nô tì chúc mừng Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an." Chư vị phi tần hành lễ với Chu Nghi Tu.

      Chu Nghi Tu dịu dàng , "Tất cả đều là tỷ muội nhà, cần đa lễ. Mau ngồi cả .”

      Ngồi gần bảo tọa của nàng là Đoan phi và Cam thị. Ninh Quý tần Miêu thị bị Huyền Lăng lạnh nhạt từ lâu, nàng ta thấy Thang Tĩnh Ngôn còn chưa tới, liền buông miệng hỏi câu, “Hôm nay thấy Thang Tiệp dư đâu nhỉ? Hôm nay là ngày vui của Hoàng hậu nương nương, sao nàng ta lại chậm trễ việc bái kiến thế này?”

      Miêu thị đúng là điển hình của kiểu người chứng nào tật nấy. Nếu phải vì Huyền Lăng còn mượn sức của Miêu Tướng quân, Chu Nghi Tu đuổi nàng ta ra khỏi đây ngay lập tức. Tuy trong lòng khó chịu ả phi tần này, Chu Nghi Tu vẫn giữ nụ cười bình thản như trước, , "Bản cung thấy Tiệp dư bụng lớn, lại mệt nhọc, thôi miễn thỉnh an cho nàng ấy vậy. Dù sao Thang Tiệp dư cũng là người hiểu lễ nghĩa, nàng ấy sớm sai người mang lễ vật chúc mừng đến Chiêu Dương điện.”

      Miêu thị che miệng, cười khẽ, "Hoàng hậu nương nương quả là người khoan dung độ lượng, nô tì theo còn kịp.”

      "Muội muội lòng suy nghĩ cho bản cung, bản cung rất hiểu tâm ý của muội.” Chu Nghi Tu chẳng thèm dông dài thêm với nàng ta. Nàng , “Chỉ là muội muội hầu hạ Hoàng thượng lâu, nếu có thể giống như Thang Tiệp dư, sinh thêm cho Hoàng thượng vài vị Hoàng tử Công chúa, bản cung càng thêm vui mừng, Hoàng thượng nhất định càng thương muội muội.”

      Miêu thị nhất thời ngậm miệng. Huyền Lăng chán ghét tính tình kiêu căng của nàng ta, lâu ngày hề tuyên triệu, Chu Nghi Tu lại chọc vào vết đau này, khiến nàng ta khỏi tức giận. Rốt cuộc Miêu thị cũng ngồi yên, dám thêm cái gì nữa.

      có tiếng của Miêu thị, Chu Nghi Tu cảm thấy thanh tịnh hơn rất nhiều. Nàng với Đoan phi, “Tiết trời vào mùa xuân, khó tránh tơ liễu bay nhiều. Bản cung dặn dò cung nhân, trong phạm vi xung quanh Dao Hoa cung được trồng liễu, mong tỷ tỷ bảo trọng.”

      "Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, nô tì vô cùng cảm kích." Giọng của Đoan phi vẫn dịu dàng như trước, Chu Nghi Tu lại thoáng nghe thấy trong đó có đôi phần xa cách. Nàng sợ Đoan phi chỉ muốn bo bo giữ mình, muốn gần gũi với nàng như trước nữa.

      Rời khỏi điện Chiêu Dương, trở về Diên Hi cung, Miêu thị xả ra tràng giận dữ, “Chỉ là Hoàng hậu, có cái gì đặc biệt hơn người đâu? Lại dám làm bản cung mất mặt trước đám người đó!”

      "Nương nương đừng nóng giận, kẻo làm thương tổn thân thể.” Thải Ngọc khuyên nhủ.

      "Nếu phải tiện nhân Chu Nhu Tắc hãm hại, đứa con của bản cung sao lại mất được? Cũng tại ả ta, kẻ sa cơ thất thế như Thang Tĩnh Ngôn mới có cơ hội xuất đầu lộ diện!!!” Miêu thị càng nhớ lại càng phẫn nộ, nghiến răng, “Truyền lời của bản cung tới đám cung nhân bên Cam Tuyền cung, hầu hạ Tiền Hoàng hậu “có tâm” chút!”

      Thải Ngọc dâng trà cho nàng ta, "Nô tỳ sớm với họ rồi. Nương nương bớt giận. Trước mắt, Thang Tiệp dư có thai, dĩ nhiên thể thị tẩm. Trừ Hoàng hậu ra, Hoàng thượng hề cho gọi tiểu chủ nào khác. Nương nương có thể dùng cơ hội để khiến Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý. Có được sủng ái rồi, việc mang thai chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

      Miêu thị nghe xong lời của tâm phúc, nàng tay gảy hạt đá mã não khảm hộ giáp, với vẻ tự tin, “Ngươi đúng. Với dung mạo này của bản cung, Hoàng thượng nhất định thích. Ngày mai, ngươi bảo phòng bếp làm vài món điểm tâm đẹp đẽ, bản cung đưa đến chỗ Hoàng thượng. Hoàng thượng làm việc vất vả cả ngày, thân là phi tần, bản cung cũng nên quan tâm chút.”

      Ngày hôm sau, Huyền Lăng và Chu Nghi Tu thỉnh an Thái hậu. Chu Nghi Tu quỳ xuống, “Nhi thần xin thỉnh an mẫn hậu, nguyện mẫu hậu phượng thể khỏe mạnh, tường hòa kim an.”

      Thái hậu nhận lễ, , "Hoàng hậu chấp chưởng Phượng ấn, sau này phải tận tâm hỗ trợ Hoàng đế, hòa thuận lục cung, khiến cho hoàng thất nhiều con nhiều cháu mới xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ.”

      "Xin nghe theo lời dạy bảo của mẫu hậu.” Chu Nghi Tu khiêm nhường đáp.

      Huyền Lăng đứng ở bên cạnh cũng , “Hoàng hậu là người thông minh, hiền lành, trẫm rất yên tâm khi giao hậu cung cho nàng. Trẫm tin nàng làm mẫu hậu và trẫm thất vọng.”

      Chu Nghi Tu mỉm cười, nhìn Huyền Lăng, , "Nô tì tất nhiên dám phụ tin tưởng của Hoàng thượng.”

      Trở lại Chiêu Dương điện, Tiễn Thu giúp Chu Nghi Tu thay đổi thường phục. Nàng bẩm báo lại với nàng, “Nương nương, lúc nãy Ninh Quý tần Nghi Nguyên điện, trong tay cầm hộp đồ ăn.”

      "Vậy à? Xem ra nàng ta vẫn nhớ lời của bản cung ngày hôm đó, vội vàng đổi dáng vẻ dịu dàng để lấy lòng Hoàng thượng.”

      Tiễn thu cười , "Với đức hạnh của Ninh Quý tần, Hoàng thượng sủng ái nàng ta ba ngày, nàng ta lộ nguyên hình ngay thôi. Ân sủng đúng là thể lâu dài.”

      Chu Nghi Tu uống ngụm trà thơm do Hội Xuân dâng lên. Nàng hỏi, “Dư Phong và Nguyên An đâu rồi?”

      "Hồi nương nương, nhũ mẫu dẫn Hoàng tử và Công chúa ra Ngự hoa viên chơi rồi ạ.”

      "Qua đó dặn họ chú ý hơn chút, đừng để chuyện xảy ra giống như lần trước.” Chu Nghi Tu .

      Tiễn Thu đáp, "Nương nương yên tâm. Bây giờ còn kẻ nào dám lắm miệng, nếu dám trái lời, lập tức bị đưa Thận Hình ty tra khảo.”

      "Vậy tốt.”

      Miêu thị hào hứng Nghi Nguyên điện. Nào ngờ, Huyền Lăng giận dữ vì chuyện chính , Miêu Tướng quân dẫn binh chậm chạp, những dẹp được phản loạn, ngược lại còn bị hao binh tổn tướng, thế còn đòi hỏi triều đình cấp thêm lương thảo. Điên tiết cả lên mà có chỗ phát, vừa gặp Miêu thị, thất tha thất thểu rời khỏi Nghi Nguyên điện.Huyền Lăng liền xả hết toàn bộ vào nàng ta, nàng ta ‘thân là hậu phi nên ở yên trong cung, được tự tiện lại’, phạt nàng ta đóng cửa sám hối, chép phạt “Nữ đức” trăm lần. Miêu thị xám hết cả mặt, thất tha thất thểu rời khỏi Nghi Nguyên điện.

      Chuyện này truyền ra khắp hậu cung, ai nấy đều chê cười, bàn tán xôn xao...

      Mùa thu năm Càn Nguyên thứ bảy, Nhị Hoàng tử Dư Li ra đời. Huyền Lăng chính thức sắc phong Thang Tĩnh Ngôn là Quý tần Chính tam phẩm, vẫn giữ phong hiệu “Cẩn”, ban cho nàng ta quyền làm chủ Thọ Kỳ cung.
      thuyt, TrâuHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38(2)

      Ngày Dư Li tròn tháng, lễ sắc phong Quý tần diễn ra đồng thời. Có thể , thời khắc ấy, Thang Tĩnh Ngôn
      [​IMG]
      thuyt, Huỳnh Thượng HỷTrâu thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 39.

      Trong điện Vân Ý, ước chừng có khoảng năm sáu chục tú nữ đứng. Người nào người nấy đều trang điểm xinh đẹp, châu ngọc cài đầu rực rỡ. Bọn họ khoảng từ mười ba đến mười tám tuổi, dáng người thanh thoát tựa cơn gió xuân phơi phới, khiến cho cả cung đình vốn dĩ trang nghiêm cũng trở nên đầy rạng rỡ...

      Mộ Dung Thế Lan là người nổi bật nhất đám tú nữ d.i.e.n.d.an. le.q.uy. don. Áo màu đỏ hoa hồng, phần cổ được thêu hoa văn tinh xảo, kết lên châu ngọc sáng ngời. Nàng ta mặc chiếc váy làm từ gấm Tứ Xuyên, tóc cài trâm Hỉ Thước Đăng Mai* được làm từ Hồng Mã Não và Hổ Phách, miệng của chim Hỉ Thước ngậm chuỗi hạt kết ngọc bích, rủ xuống bờ vai. Tiếng đinh êm tai vang động mỗi khi Mộ Dung Thế Lan cất bước...
      *Chim khách đậu cành mai, mang ý nghĩa: Hoa mai khoe nhị đón điềm tốt, chim khách cây báo điềm lành.
      Nguồn chú thích: http://phongthuyhoankiem.com/tranh-chim-hy-tuoc-phong-thuy-hoan-kiem.html

      Các cung nữ bắt đầu dâng trà cho tú nữ. Dung mạo khuynh thành khiến Mộ Dung Thế Lan được người khác chú ý. Các tú nữ tụm năm tụm ba, lặng lẽ bàn tán, trong mắt tràn đầy ghen tỵ.

      Mộ Dung Thế Lan với vẻ mặt ngạo nghễ, thản nhiên hưởng thụ chú ý của mọi người.

      Trong điện Vân Ý, nội giám cầm danh sách trong tay, cất cao giọng , “Con của Tri phủ Tề Châu Phùng Tham – Phùng Nhược Chiêu*, mười sáu tuổi.”
      *Nhân vật Kính phi trong Hậu cung Chân Hoàn truyện.

      Phùng Nhược Chiêu tuổi đời còn trẻ. Nàng ta mặc chiếc váy dài màu xanh lơ, dáng người thon thả, cử chỉ tao nhã, giọng uyển chuyển, hành lễ đúng quy củ, “Thần nữ Phùng Nhược Chiêu tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu. Nguyện Hoàng thượng vạn phúc kim an, Hoàng hậu thiên tuế cát tường.”

      Huyền Lăng thấy dung mạo nàng ta thanh tú, so với những kẻ bôi son trát phấn có phần nhã nhặn, liền , “Nhược Chiêu, cái tên này quả là tầm thường chút nào.”

      "Đa tạ
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :