1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 54

      Hôm sau làm, Dư Duyệt cảm thấy có đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình như hình với bóng, muốn làm lơ cũng khó, Dư Duyệt bất đắc dĩ quay đầu lại, gọi Phùng Quân ra ngoài, " có muốn hỏi cứ hỏi ." Cả buổi sáng cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, làm việc cũng có được thoải mái gì đâu.

      "Khụ, chuyện đó Dư Duyệt, rốt cuộc em và tổng giám đốc Tịch có quan hệ gì vậy?" Kể từ hôm đó, Phùng Quân trằn trọc yên, ta ngờ Dư Duyệt lại có quan hệ rắc rối với tổng giám đốc Tịch bọn họ! Lúc đầu ta chỉ cảm thấy ngạc nhiên, dám tin thôi, nhưng cuối cùng lại đột nhiên tức giận, còn có cảm giác giống như người cha khi gả con !

      Dư Duyệt nhà bọn họ dễ thương, mắt to, mũi cao, khuôn mặt nhắn, tính tình dễ chịu, sao lại có thể qua lại với người nóng nảy, bệnh xà tinh như tổng giám đốc Tịch cơ chứ! Chuyện này khoa học tí nào! Nhất định bị bắt nạt thôi!

      "Bọn em quen nhau." Dư Duyệt thẳng thắn thừa nhận, nhớ tới cảnh tượng tối qua Tịch Thành Nghiễn ôm chăm lăn qua lộn lại làm nũng muốn lên giường ngủ, lại nhịn được cười.

      Mặc dù biết trước đáp án, nhưng khi nghe chính miệng Dư Duyệt , Phùng Quân vẫn ngạc nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm , "Từ, từ khi nào?"

      "Mấy tháng trước." Dư Duyệt nhíu mày nghĩ, "Sau đó chia tay thời gian, hôm qua làm hòa lại."

      Được, trâu lắm... Phùng Quân cảm thấy bây giờ trong lòng mình, Dư Duyệt được nâng lên tầm cao mới, chia tay rồi mà còn có thể khiến tổng giám đốc Tịch đuổi tới tận nhà, ta còn lo lắng cái gì nữa!

      Nghĩ vậy, Phùng Quân vô vai Dư Duyệt, thở phào nhõm, " đây phục em rồi."

      Dư Duyệt mỉm cười, gì.

      Trong phòng làm việc, Tịch Thành Nghiễn mặc kệ Vương Bằng có chuyện gì cũng cho phép quấy rầy , bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm, khóa cửa lại, gọi cho Chu Viện.

      "Chị, bọn em làm hòa rồi!

      Bên kia điện thoại, Chu Viện nhíu mày lại, rồi chậm rãi cười cái, biết tâm trạng cậu em nhà mình bây giờ rất tốt. Chị lớn hơn Tịch Thành Nghiễn năm tuổi, nhưng Tịch Thành Nghiễn chưa bao giờ gọi chị là 'chị', trừ những lúc vui vẻ mới chịu gọi câu, nhưng chả có điệu gì cả, thế mà bây giờ lại gọi thân thiết như vậy, chắc chắn vui quá nên quên hết mọi chuyện luôn rồi.

      "Chị có sai đâu, sau này đừng chia tay bừa bãi như vậy nữa." Chu Viện dùng vai kẹp điện thoại, vừa sơn móng tay vừa .

      "Yên tâm , em làm vậy nữa đâu." Giọng của Tịch Thành Nghiễn vô cùng chắc chắn, chia tay? Sao có thể như vậy được, muốn dẫn về nhà còn kịp nữa là, gì tới chia tay! bài học đủ lắm rồi, thằng ngốc mới ngã chỗ hai lần!

      "Dẫn Dư Duyệt tới cho chị làm quen, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm ."

      " thành vấn đề! Em với ấy!" Tịch Thành Nghiễn đồng ý. Tuy chưa bao giờ ra, nhưng người chị họ này chính là người mà tôn trọng nhất. Từ đến lớn, dù làm bất cứ chuyện gì chăng nữa, cũng phải làm ổn thỏa như 'con nhà người ta' trong miệng của mọi người, nhưng như vậy ba mẹ của cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cái, cha thương mẹ , dần dần trở thành người như vậy.

      Nhưng người chị họ Chu Viện này lại là người chăm sóc từ bé. Chu Viện là con của dì cả Tịch Thành Nghiễn, gia cảnh tệ, gia đình cũng khá hạnh phúc, được cha mẹ cưng chiều từ . Chu gia là nhà làm quan, theo lý thuyết, những gia đình như vậy ắt hẳn phải có người con trai để nối dõi tông đường, nhưng ba Chu nhất định muốn sinh thêm đứa nữa, ông , nếu có thêm đứa nữa, mỗi lần môi hở răng lạnh, lại khó tránh khỏi chuyện bất công, thể nào xử lý công bằng được, đời này ông chỉ có mỗi Chu Viện là con.

      Mà con sao, con vẫn thừa kế như thường thôi mà, thương trường, cũng có thể đánh trận lên tận trời cao!

      Rất nhiều người cười sau lưng Chu gia, nhưng Chu Viện càng ngày càng xuất, và chị là hai đứa con nhà thế gia, nhưng vẫn sánh bằng chị, chị thông minh vô cùng, có tài buôn bán, chỉ mới năm năm tiếp quản vị trí của ba, chị thay đổi sản nghiệp Chu gia phen, đây đúng là chuyện hoang đường!

      Từ đó về sau, đám người từng cười nhạo Chu gia cuối cùng cũng chán chường ngâm miệng, còn ba Chu, ông vô cùng kiêu ngạo mỗi khi nhắc tới đứa con này.

      Tính cách Chu Viện rất mạnh mẽ, bình thường những đứa trẻ như vậy có tính nhẫn nại nhiều, nhưng biết tại sao, từ chị thích Tịch Thành Nghiễn, chính bản thân chỉ lớn hơn Tịch Thành Nghiễn năm tuổi, thế mà lại chăm sóc cho Tịch Thành Nghiễn như đứa trẻ, thậm chí chị còn dẫn Tịch Thành Nghiễn đến gặp người nhà.

      Tịch Thành Nghiễn rất may mắn vì có người chị như chị, để trưởng thành với cái tâm lý biến thái, bởi vậy, cho dù bây giờ, danh tiếng của vang xa hơn cả Chu Viện, nhưng vẫn tôn trọng Chu Viện, mỗi lần Chu Viện nổi giận, đều bao dung cho .

      Bây giờ chị họ mình muốn thấy em dâu, Tịch Thành Nghiễn thể từ chối được, cúp máy, trực tiếp gọi cho Dư Duyệt, bảo nhớ tới tìm vào giờ ăn trưa.

      11 giờ rưỡi, Dư Duyệt với Phùng Quân hôm nay thể ăn cơm với ta được, bảo cứ trước , rồi trực tiếp tới tầng bốn mươi tám.

      Để lại mình Phùng Quân đứng sau nhìn theo bóng dáng với ánh mắt phức tạp.

      " thôi, ăn cơm, còn đứng ngây ngốc đó làm gì." Đằng sau, Dương Diễn tới vỗ vai Phùng Quân, muốn lôi ta .

      Phùng Quân nhìn thấy Dương Diễn, lập tức nhớ tới những lời Dương Diễn cảnh cáo mình, ta đột nhiên mở to mắt, " biết lâu rồi à!"

      "Gì cơ?" Dương Diễn sững sờ, vỗ ta cái, cười : "Cậu gì vậy, chả có đầu có đuôi gì cả!"

      "Dư Duyệt và, và..." Trong lòng Phùng Quân thấp thỏm thôi, cuối cùng cũng dám tên Tịch Thành Nghiễn, đành phải vươn ngón tay chỉ lên , : "Chuyện với vị đó đó!"

      "Cậu cũng biết rồi à?" Nghe vậy, Dương Diễn lập tức kéo Phùng Quân qua, trợn mắt hỏi , "Sao câu biết được vây?"

      Phùng Quân khổ sở kể lại chuyện tối qua ở nhà Dư Duyệt, cuối cùng, vừa khoa tay múa chân vừa : "Đệt, biết , tổng giám đốc Tịch đúng là trâu gớm, có tôi ở đó mà còn dám hôn Dư Duyệt! Dọa tôi suýt nữa tiểu luôn ra quần rồi!"

      = 口 = Cằm Dương Diễn rơi xuống đất, " vậy, cậu nhìn thấy hai người bọn họ làm hòa à?" Nhặt cái cằm lên, Dương Diễn chà mặt hỏi.

      "Đúng đó." Phùng Quân gật đầu, vừa đinh gì đó, ta đột nhiên trợn mắt, chợt nhớ lúc đó Dư Duyệt công tác Tân Cương với Dương Diễn, chẳng lẽ...

      Quả nhiên...

      "Tôi chứng kiến bọn họ chia tay đấy." Dương Diễn thở dài nhìn Phùng Quân, "Lúc đó bọn họ dọa tôi sợ đến nỗi muốn điên tới nơi luôn rồi."

      "Tôi rất đồng cảm với ." Phùng Quân vỗ vai Dương Diễn, "Bây giờ tốt rồi."

      Dương Diễn gật đầu, nhìn thoáng qua trần nhà, bây giờ, tổng giám đốc Tịch và Dư Duyệt làm hòa rồi, tổng giám đốc chắc chắn 'đày đọa' phòng hạng mục bọn họ nữa rồi.

      Hai người mà bọn họ say mê đàm luận bây giờ lại mắt to trừng mắt trong phòng.

      "Cái gì? Tôi nay gặp chị họ à?" Dư Duyệt sỡ tới nỗi suýt làm đổ hộp cơm ra, vội vàng từ chối, " được được, em làm cả ngày, cả người bẩn lắm, vẫn chưa kịp tắm rửa gì cả, mà em chua mua cái gì hết cả mà, tối nay tuyệt đối được!"

      " sao cả." Tịch Thành Nghiễn dở khóc dở cười vỗ vai Dư Duyệt, đề phòng nổi giận, "Chỉ gặp mặt đơn giản thôi mà, cần mang theo quà đâu, chị chả có thiếu cái gì đâu, mà mấy ngày nữa chị ấy phải về Mỹ rồi, em có mua chị ấy cũng thể mang theo được đâu, đừng lo lắng, chúng ta chỉ ăn bữa cơm thôi mà."

      "Vậy cũng được." Dư Duyệt lay lay bả vai, dù có thế nào chăng nữa cũng đồng ý. biết chuyện của gia đình Tịch Thành Nghiễn, tuy Chu Viện là chị họ của , nhưng cũng khác là ruột thịt mấy, sao có thể gặp người ta với cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch được, như vậy ràng là tôn trọng người ta.

      " sao mà, với chị ấy rồi, hơn nữa cũng đặt nhà hàng rồi." Dừng chút, thấy Dư Duyệt vẫn còn muốn từ chối, bóp khuôn mặt nhắn đỏ bừng của , : "Hơn nữa, người em lấy là chứ có phải chị đâu, sửa soạn cho đẹp làm gì."

      "Ai thèm gả cho !" Dư Duyệt đỏ mặt lầm bầm, cuối cùng cũng phản đối nữa. Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn thở dài hởi, gửi tin nhắn 'ok' cho Chu Viện.

      Tối hôm đó, Dư Duyệt lo lắng thôi theo sau Tịch Thành Nghiễn vào nhà hàng món tủ.

      Chồng mình dính mình như sam, khó khăn lắm Chu Viện mới về được chuyến, tự nhiên muốn ăn những món ăn Trung Quốc nhớ từ lâu, mấy ngày nay mặc kệ là ăn gì, chị vẫn chọn nhà hàng Trung Quốc.

      Tịch Thành Nghiễn thích Dư Duyệt như vậy, người làm chị như chị đây cũng dám thất lễ, dẹp cái thái độ nghiêm túc qua bên, ra dáng người chị cho Dư Duyệt thấy. Thái độ dịu dàng, vẻ mặt thân thiết, Dư Duyệt nhanh chóng thân với chị, hai xúm xít chuyện rối rít, từ mỹ phẩm tới đàn ông, thực quên Tịch Thành Nghiễn có mặt ở đây.

      Tịch Thành Nghiễn bưng tách trà thiết quan lên uống ngụm, chậm rãi đè nén những lời muốn trong lòng.

      Nhìn xem, dâu này làm gì nầy?! Mặc dù như vậy rất vui, nhưng thể cho đất diễn được à? Chị đừng chuyện với Dư Duyệt nữa được ? Sao chịu cho em cơ hội biểu chứ?!

      Tịch Thành Nghiễn nháy mắt với Chu Viện cái, muốn nhắc Chu Viện vẫn còn ở bên cạnh, ai ngờ Chu Viện lại say mê trò chuyện với Dư Duyệt mà thấy ánh mắt chứ, Tịch Thành Nghiễn cảm thấy bữa cơm này càng lúc càng ngột ngạt, cuối cùng, nặng nề đặt tách trà xuống, đồng thời nhìn qua hai , đen mặt : "Em tiểu chút đây!"

      Cả ghế yên tĩnh vài giây, sau đó Chu Viện bỗng nhiên cười tiếng, lúc đầu chị chỉ len lén cười, nhưng cuối cùng, nhịn được nữa, chị ngửa đầu lên trời cười ngừng!

      Chị kéo Dư Duyệt, thở ra hơi : "Ha ha ha, em biết , từ Tịch Thành Nghiễn thích giả vờ! Ha ha, chưa bao giờ tục, như tên sống ở cổ đại! Ha ha ha, thế mà bây giờ lại như vậy, chúng ta làm gì mà nó lại tức giận tới nỗi ăn mạch lạc nữa rồi? Ha ha ha."

      ... Mẹ kiếp, nghĩ có sai đâu! Tịch Thành Nghiễn bụm mặt chạy ra khỏi lô ghế, hai tai đỏ bừng.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 55

      Buổi gặp mặt hôm nay vô cùng thành công, đường về Dư Duyệt còn vui vẻ nhắc tới Dư Duyệt, sớm biết và Chu Viện dễ thân nhau như vậy, lúc đó chắc chắn từ chối như vậy!

      Tịch Thành Nghiễn thèm bỏ những lời vào tai, đen mặt để ý , khó lắm Dư Duyệt mới tìm ra chuyện vui người , cũng để ý tới , ngược lại còn tự tự vui, biết trong lòng Tịch Thành Nghiễn vô cùng lo lắng.

      Mới vừa nãy còn mất mặt trước mặt Dư Duyệt, đây đúng là vết dơ lớn nhất trong cuộc sống hoàn mỹ của ! Tịch Thành Nghiễn chậm rãi đậu xe dưới nhà Dư Duyệt, sắc mặt thay đổi , "Đến rồi."

      Vừa vừa tháo dây an toàn của mình, ràng muốn ở nhờ nhà Dư Duyệt, nhưng lại muốn mở miệng , đợi Dư Duyệt tự bảo ở lại.

      Dư Duyệt biết được tâm tư bé kia của , sợ thẹn quá hóa giận, đành theo ý : "Tối nay cứ ở lại ."

      Nghe vậy, cơn giận trong lòng Tịch Thành Nghiễn tiêu tan ít, đây chính là lần đầu Dư Duyệt bảo ở lại! ngoéo môi cái, ra vẻ căng thẳng chuyện nhưng lại nhanh chân về phía trước, giống như sợ Dư Duyệt đổi ý.

      Tịch Thành Nghiễn vui vẻ ôm chăn nằm cạnh Dư Duyệt, lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng vén chăn lên, chui qua chăn Dư Duyệt, ôm lấy hông . Dư Duyệt liên tục đẩy tay ra, nhưng vài giây sau lại tự động bò lên người lại, lặp lặp lại vài lần, cuối cùng Dư Duyệt nhịn được, thèm quan tâm nữa, muốn để ở đâu để.

      Lúc Tịch Thành Nghiễn lên giường, Dư Duyệt nằm trong chăn, vậy nên thể thấy được dư Duyệt mặc áo ngủ gì, bây giờ sờ vào cảm giác như tơ lụa, giống như vải bông mặc lần trước.

      Tịch Thành Nghiễn sờ tới sờ lui, cuối cùng vẫn nhịn được, hỏi: "Em mới đổi áo ngủ khác à?"

      "Ừm." Dư Duyệt đáp, "Cái áo ngủ kia bị dính màu quần jean rồi, thể mặc được nữa."

      Cảm giác này nhất định là tơ lụa! Tịch Thành Nghiễn bắt đầu nghĩ, biết Dư Duyệt mặc áo ngủ tơ lụa thế nào đây? Có phải lộ nửa ngực như trong truyền thuyết ? Nghĩ vậy, cơ thể Tịch Thành Nghiễn bắt đầu nóng lên, bàn tay đàng hoàng kéo áo Dư Duyệt lên, chui vào ngang lưng, từ bụng lên .

      "Này, lấy tay ra!" Nơi mềm mại người bị đụng vào, mặt Dư Duyệt bỗng đỏ bừng, nhìn bàn tay làm loạn rồi liếc cái.

      biết nghĩ cái gì nữa? Tuy bây giờ trời vẫn còn nóng, nhưng dù sao cũng bắt đầu vào thu rồi, hai người ngủ chung vậy cũng ổn, lạnh cũng nóng, nhưng cơ thể phía sau lưng lại nóng bừng bừng, hơi thở của càng lúc càng nặng nhọc, cái tên này đúng là có ý đồ tốt rồi!

      Đôi mắt Dư Duyệt trừng lớn, con ngươi đen sáng bừng, chắc vì khi nãy Tịch Thành Nghiễn vừa đụng vào ngực, nên má hơi phiếm hồng, đôi mắt trong suốt linh động đầy sương mù, vừa nhìn thấy đôi mắt đo,s Tịch Thành Nghiễn thầm quyết định, giây sau, lửa dục tăng lên tới đỉnh đầu.

      Tay xiết chặt lại, khiến Dư Duyệt đau đơn kêu lên, kết quả, vừa mở miệng, Tịch Thành Nghiễn bỗng nhiên nhướn người lên, chăn môi lại.

      Hôn nhau giường là chuyện rất nguy hiểm, trong lúc mơ mơ màng màng Dư Duyệt đột nhiên nghĩ tới chuyện này, dùng hai tay đẩy Tịch Thành Nghiễn ra, nhưng lại quan tâm, vẫn tiếp tục đè lên người , Dư Duyêt dần dần bị hôn có cảm giác, lực kháng cự càng lúc càng yếu, đợi tới lúc hoàn hồn lại, mới phát đột nhiên cảm thấy bộ ngực mình lạnh, vừa cúi đầu xuống, vô cùng sợ hãi, biết Tịch Thành Nghiễn cởi dây áo ngủ của ra khi nào, trước ngực bị mở rộng, chẳng khác gì ở trần.

      "... nhắm mắt lại!" Vừa nhìn thấy đôi mắt nóng bỏng của Tịch Thành Nghiễn, Dư Duyệt hốt hoảng sửa quần áo lại, xấu hổ đỏ mặt, hận thể tìm được cái hố để chui xuống, hai chân đạp loạn xạ, muốn đá Tịch Thành Nghiễn xuống giường, nhưng rất nhanh lại bị Tịch Thành Nghiễn nắm được.

      Tịch Thành Nghiễn nhìn thấy ánh mắt lại tiếp tục hung hăng đè lên người , khiến Dư Duyệt sợ run cả người, ngoài mạnh trong yếu dọa : "... mau buông em ra! Nếu sau này em cho tới đây nữa đâu!"

      Tịch Thành Nghiễn vẫn gì, chỉ nhìn chằm chằm như dã thú nhìn con mồi. Ánh mắt nóng bóng nhìn xương quai xanh đẹp đẽ của rồi nhìn tiếp xuống dưới, dường như lộ bản chất . Dư Duyệt bị nhìn càng lúc càng nóng, tim cũng đập nhanh hơn, thể thở được, nước bọt tiết ra mỗi lúc nhiều hơn, nhịn được, nuốt xuống cái, chậm chạp đưa hai tay che ngực mình lại.

      Động tác này khiến cơ thể càng thẳng hơn, cái eo cũng nhàng hơn chút, nhưng ngược lại càng làm nổi bật đường cong cơ thể của , chỗ cần lồi lồi, cần lõm lõm, thực thể chê đâu được!

      Dư Duyệt nhìn thấy ánh mắt Tịch Thành Nghiễn càng lúc càng nóng bỏng, choáng váng, ràng thể nhìn thấy được nữa, nhưng sao hình như lại kích động hơn hồi nãy nữa phải?

      Có lẽ quên mất câu , muốn từ chối lại ra vẻ mời chào!

      Dự Duyệt co rúm lại, cuộn dưới người Tịch Thành Nghiễn, chỉ muốn với 'tính' trước khi cưới hay lắm, nhưng đột nhiên lại cảm thấy đùi nóng bừng, tay phải của Tịch Thành Nghiễn bỗng nhiên giữ lấy chân , từ từ, nghiêm tức vuốt ve lên , dường như muốn lỡ mất bất kỳ xúc cảm nào da thịt , đầu óc Dư Duyệt oành tiếng, trong giây lát trở nên trống rỗng.

      Nơi bị sờ qua như nổi lửa, ngay cả làn da cũng mỏng hơn cả bình thường, có thể cảm nhận được ràng nhiệt độ từ bàn tay .

      "Tịch..." Dư Duyệt lo lắng, hai hàm răng ngừng run rẩy, chưa kịp hết, Tịch Thành Nghiễn đột nhiên cúi xuống hôn , giây sau, thanh xé rách chợt vang lên, trong lúc Dư Duyệt phản ứng gì, áo ngủ của bị xé rách thành nhiều mảnh

      Đệt! Đó là tơ lụa đấy nhé! Tơ lụa mà còn xé được luôn cơ đấy!

      Dư Duyệt trừng mắt dám tin, trong đầu chỉ có ý nghĩ. Nhưng giây sau, lại thể nghĩ thêm gì được nữa, đôi môi bị Tịch Thành Nghiễn cắn, trằn trọc mút vào như bình thường, ngọn lửa hừng hực bốc cháy, chiếc giường 1m5, chăn gối đều vứt đầy xuống đất, chỉ còn lại hai cơ thể dây dưa với nhau.

      Sáng hôm sau, Dư Duyệt vừa mở mắt nhớ tới chuyện xảy ra tối qa, thẹn thùng tới nỗi muốn đeo cái khẩu trang lên mặt luôn rồi, rón rén xuống giường, khuôn mặt đỏ ửng chạy tới toilet, đóng của lại rồi thở dài hơi.

      Đúng là... Mắc cỡ quá mất!

      Thực ra Tịch Thành Nghiễn dậy từ lâu, nhưng sợ Dư Duyệt ngại, mới cố ý giả vờ ngủ. Đúng là nghĩ sai, da mặt Dư Duyệt rất mỏng, Tịch Thành Nghiễn ngáp cái, rồi vui vẻ rời giường, còn thuận tay dọn dẹp giường luôn, xong xuôi, mới gõ cửa toilet, "Dư Duyệt, em mau ra đây."

      ở trong đấy gần nữa tiếng tiếng rồi, Tịch Thành Nghiễn đành phải gọi ra, nếu chắc ở trong đấy cả ngày luôn mất!

      Nhưng mặc kệ Tịch Thành Nghiễn có gõ cửa bao nhiêu lần chăng nữa, Dư Duyệt cũng nhất quyết ra, còn khóa trái cửa luôn, Tịch Thành Nghiễn bất lực, đành : " về nhà trước đây, hôm nay em cần phải làm, cho em nghỉ phép hai ngày."

      xong, lưu luyến nhìn cửa toilet, xoa xoa mái tóc rồi bời rời khỏi nhà Dư Duyệt!

      Chíp chíp, đúng là mộ tên vô tình! Tối qua còn nhiệt tình như vậy, thế mà hôm nay lại thèm để ý tới người ta nữa rồi!

      Nghe tiếng đóng cửa lại, Dư Duyệt thở phào nhõm, mở vòi sen, vỗ nước ấm lên mặt.

      Tối qua sao lại 'lăn' chứ? ràng chưa kịp phản ứng gì cả! Cuối cùng lại là 'lăn! Đúng là trời đánh mà! Tịch Thành Nghiễn cái gì cũng biết! Hại đau muốn chết luôn! Bây giờ vẫn còn đâu! Hơn 30 tuổi mà vẫn chưa lên giường với ai, đúng là chả khoa học tí nào!

      Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Dư Duyệt lại tự chủ được nở nụ cười.

      Bị ông chủ kéo lên giường dậy nổi, tranh thủ hai ngày nghỉ cái gì, tuy được xuôi tai cho lắm, nhưng dù sao cũng được nghỉ. Mà Dư Duyệt chợt nhớ tới, hôm nay là thứ hai, bắt đầu từ thứ tư được nghỉ tuần, tính tính lại được nghỉ hẳn chín này.

      Dư Duyệt thèm để ý tới cơn đau người nữa, vội vàng mở máy tính mua vé máy bay, trực tiếp mua vé chuyến tối nay! Tắt máy tính, xuống giường thu dọn đồ đạc. Lợi ích của việc về nhà đúng là to lớn , Dư Duyệt kéo cơ thể đau nhức của mình siêu thị, mua đống đồ ăn vặt.

      Thế nên, tới khi Tịch Thành Nghiễn tan làn, gọi điện cho Dư Duyệt, định hỏi có muốn mua gì về , nhưng lại phát hiên tắt điện thoại!

      Đúng là da mặt mỏng ! Tịch Thành Nghiễn bất đắc dĩ cười cười, nhưng trong lòng lại mừng thầm. phải chỉ mới có lần thôi, thế mà xấu hổ vậy rồi, còn chịu mở máy nữa cơ đấy, nhưng sao, dù sao cũng biết địa chỉ nhà , có luôn cả cái chìa khóa nhà , để xem, bắt thế nào!

      Tịch Thành Nghiễn lái chiếc Ferrari dạo trong chợ vòng, trước ánh mắt nhìn như người quái vật của mọi người, vui vẻ huýt sao mua đống đồ về nhà, bây giờ hoàn toàn là của rồi, còn chạy đâu cho thoát, nghĩ tới thấy buồn cười!

      "Dư Duyệt, về rồi đây." Tịch Thành Nghiễn mở cửa, đứng ở cửa la lên, trong phòng yên tĩnh, bật đèn. Tịch Thành Nghiễn cười cười, để ý nhiều, chỉ nghĩ Dư Duyệt ngại quá nên cố ý trả lời lại thôi.

      Bỏ túi đồ trong tay xuống, mở cửa phòng ngủ ra, vốn cho rằng Dư Duyệt vẫn còn nằm giường ngủ, hoặc là trốn trong chăn trong muốn gặp , nhưng ngờ giường lại trống , chả có cái gì cả. Chẳng lẽ là trong phòng tắm? Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, muốn toilet xem sao, đột nhiên, mảnh giấy ghi chép dán đèn ngủ hấp dẫn lực chú ý của .

      Vừa lấy xuống xem, mặt bỗng chốc hóa đen.

      tờ giấy chỉ có dòng chữ ngắn ngủn: Em về nhà, chuyến bay buổi tối, quốc khánh vui vẻ nhé! Mặt sau còn kèm theo khuôn mặt cười.

      Tịch Thành Nghiễn hung hăng vứt tờ giấy xuống đất, vui vẻ cái rắm! Bị bà xã vứt bỏ mà vui vẻ cái gì! Hèn chi thể nào gọi điện được cho ! ra máy bay!

      Nhưng ngày mai cũng chưa muộn mà, vì sao phải trong hôm nay? Trong giây lát, Tịch Thành Nghiễn nhớ lại hôm nay mình cho Dư Duyệt nghỉ hai ngày..., nhất thời, hận thể cho mình bạt tai! Đúng là đồ não, đây có khác gì có thể về nhà đâu! Chín ngày! Trong chín ngày này phải sống thế nào đây! Tịch thành Nghiễn u ám ngồi giường Dư Duyệt, suýt nữa nhéo luôn lỗ tai con gấu bông của vợ.
      Phong nguyet, Xuxu2109, Phạm Jenny9 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 56

      máy bay, Dư Duyệt liên tục suy nghĩ lung tung, nhưng khi xuống máy bay, lúc qua con đường dài, trong lòng ngoại trư bà nội, thể nghĩ tới những thứ khác. Bà nội biết hôm nay về, cho nên về tối thế này, bà nhất định rất ngạc nhiên.

      Cơn gió lạnh thổi ngang qua, Dư Duyệt run rẩy cả người, nắm chặt áo khoác người, nhiệt độ giữ Đại Liên và Thẩm Quyến đúng là khác nhau trời vực, mong sao lần này bị cảm lạnh.

      Từ sân bay về tới nhà Dư Duyệt cũng gần tám giờ, bà nội Dư cũng sắp lên giường ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa, cứ tưởng hàng xóm đến chơi, ra mở cửa mới biết là cháu bảo bối của mình! Vui tới nỗi biết gì, bà nghiêng người cho Dư Duyệt vào, nắm lấy bàn tay bé của , bà tức giận mắng: "Nhìn quần áo cháu xem! Mặc vậy bị lạnh cũng đáng đấy!" Mặc dù là vậy, nhưng vẫn tranh thủ khóa cho Dư Duyệt cái áo khoác.

      "Cháu vẫn chưa ăn cơm đúng , cháu chờ đó, bà xào đồ ăn cho cháu."

      xong, bà nội Dư lập tức vào bếp, vừa vừa oán trách, "Hôm nây về mà cũng chẳng chịu với bà tiếng, làm bà mua gì cả, trong nhà chỉ có mỗi rau thôi." Nghĩ hồi, bà bỗng nhiên ném tạp dề lên ghế sofa, " được, cháu ở đây chờ bà, bà ra cửa hàng mau ít thịt về nấu."

      "Bà nội, cần đâu." Dư Duyệt dở khóc dở cười ngăn bà nội Dư lại, "Cháu có phải khách gì xa lạ đâu, có gì ăn nấy thôi!" Dừng chút, thấy bà nội Dư đồng ý, vội vàng : "Cháu muốn ăn cái gì cả, ăn thịt tới phát ngán luôn rồi, cháu chỉ muốn ăn cải trắng muối của bà thôi, ăn chung với cơm trắng, cháu có thể ăn liền hai chén cho bà xem!"

      Bà nội Dư bị chọc cười, nghĩ lại bây giờ cũng còn sớm nữa, thịt ở cửa hàng chắc cũng còn tươi nữa, cuối cùng đành phải làm đồ ăn, nhanh tay hâm cơm lại, lấy đống thức ăn sáng của mình ra, chia thành ba đĩa , rồi thêm vài trứng gà, kèm theo món rau cần khoai tây của bữa tối hâm lên chút, coi như cũng nấu cho Dư Duyệt nồi đồ ăn.

      Từ trưa tới giờ, Dư Duyệt vẫn chưa ăn gì, cầm bát ăn như hổ đói, thấy vậy, bà nội Dư vô cùng đau lòng, đôi mắt đỏ bừng.

      nơi như Thẩm Quyến, vật giá cao, cái gì cũng phải có tiền, cháu ngốc nghếch nhà mình chả kiếm được bao nhiêu, ấy thế mà tháng nào cũng cho bà nhiều tiền như vậy, nhất định bình thường đủ tiền ăn, chừng còn bữa được bữa , mũi bà nội Dư chua xót, suýt nữa bảo cứ ở đây, cần về đấy nữa.

      Dư Duyệt ăn hai chén cơm như lời hứa, lúc này mới thỏa mãn bỏ chén xuống, cười với bà nội Dư, "Ha ha, nếu phải là buổi tối cháu vẫn còn có thể ăn được chén nữa đó!"

      "Cái con bé ngốc này." Bà nội Dư lau khóe mắt, đứng dậy chỗ khác, để lại mình Dư Duyệt ngơ ngác ngồi đó hiểu chuyện gì xảy ra, sao bà nội lại khóc? chọc giận bà rồi sao?

      Chờ tới lúc vào nhà lại, bà nội Dư ổn định được cảm xúc. Mang chăn ra, trùm vào giường sưởi, thấy Dư Duyệt tới, bà quay đầu : "Đợi chăn ấm lên chút rồi hãy vào, bây giờ vẫn còn lạnh, mà cháu vừa mới ăn no, nên vài vòng hoạt động chút ."

      "Bà nội, cháu có phải là con nít nữa đâu." Dư Duyệt áy náy gãi mặt, lúc , rất sợ lạnh, mùa động nhất định phải ngủ ở nơi ấm nhất, nếu rất dễ bị nhiễm lạnh. Mỗi khi trời tối, bà tung chăn ra, đợi đến khi ấm lên rồi, mới cho chui vào ngủ.

      Buổi sáng, bà nội Dư dậy rất sớm, chuyện đầu tiên bà làm chính là làm nóng giường, sau đó đặt quần áo lên, rồi gọi dậy mặc.

      Nhiều năm trôi qua, bà nội vẫn thương như vậy, đột nhiên Dư Duyệt cảm thấy dù có ba mẹ cũng chả sao cả, có mình bà nội là đủ rồi. Bà thương ai sánh bằng!

      Nghĩ vậy, đôi mắt Dư Duyệt hơi ướt, ôm cổ bà nội Dư, tựa vào cổ bà làm nũng, "Bà nội."

      "Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi." Bà nội Dư vỗ đầu Dư Duyệt, cười : "Mau dậy , khó chịu sao?" Bà nội dư chỉ cao 1m6, còn Dư Duyệt cao tận hơn 1m7, phải khom người xuống mới tựa vào cổ bà được.

      Nghe bà nội Dư vậy, Dư Duyệt cũng đa sầu đa cảm nữa, nhanh chóng buông bà nội ra, kéo hành lý của mình qua, nghiêm túc 'dạy dỗ' bà nội Dư, "Chắc chắn ở nhà bà lại chịu ăn cơm đàng hoàng chứ gì, đừng dối! Cháu thấy trong tủ lạnh chẳng có miếng thịt nào cả!"

      "Bà chỉ mua thịt tươi thôi, để sẵn trong tủ lạnh." Bà nội Dư vội vàng giải thích, tuy cháu mình hơi nóng tính, nhưng mỗi khi đề cập tới chuyện này là lại nhất quyết tha, bà nội Dư sợ Dư Duyệt rồi, bà kéo tay Dư Duyệt nhàng : "Sao bà nội có thể ăn thịt được cơ chứ, bà ngày nào cũng mua thịt mà, đó!"

      "Được." Dư Duyệt để ý tới bà nội Dư, "Ngày mai cháu cửa hàng hỏi, có phải ngày nào bà cũng đến mua thịt !"

      Nghe Dư Duyệt vậy..., bà nội Dư tê cả da đầu, bà phải là người thích ăn thịt, sao có thể ăn thịt mỗi ngày được, mà nếu có thể tiết kiệm được, cũng chả có ai ngày nào cũng mua thịt cả.

      Dư Duyệt thấy vẻ mặt chột dạ của bà, biết nhất định ngày nào bà cũng chỉ ăn ít, tức giận dậm chân rơi nước mắt, "Bà mua! Bà vốn chẳng chịu mua ăn gì cả! Được rồi, vậy sau này cháu cũng ăn! Ngày nào ở Thẩm Quyến cũng ăn rau xanh! Tới lúc đó cháu mang bộ xương về nhà cho bà!"

      "Được rồi được rồi, là bà nội đúng." Thấy cháu rơi nước mắt, bà nội Dư giơ tay đầu hàng, "Sau này bà nhất định mua thịt thường xuyên, đó, bà lừa cháu đâu, ây da, con lớn vậy rồi mà còn khóc nữa cơ đấy, xấu hổ quá mất."

      "Cháu biết xấu hổ! biết xấu hổ đấy! Dù sao bà cũng chịu thương cơ thể của mình, cháu cũng học theo bà!"

      "Ai, bà nội sai rồi, đừng khóc, đó, sau này bà nhất định cửa hàng mua, được chưa?"

      " sao?" Dư Duyệt lau mắt quẹt miệng nhìn bà nội Dư

      " mà." Bà nội Dư vội vàng gật mạnh hai cái, cái con bé này rất ít khi khóc, mà khi khóc rồi khó mà chịu nín, từ cứng đầu như vậy, chẳng biết giống ai, khi quyết định chuyện gì rồi nhất định quay đầu lại.

      Bà nội Dư vẫn còn nhớ , lúc còn học cấp hai, hiểu sao thằng con bà đột nhiên quay về, nhờ người bạn cũ ở Quảng Châu, muốn đón Dư Duyệt tới Quảng Châu, bảo bà sau này cần phải nuôi nữa, ông ta muốn tự mình nuôi lấy.

      Bà nội Dư và Dư Duyệt sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, tất nhiên lưu luyến thôi, nhưng bà biết nếu cứ để Dư Duyệt ở lại nhất định rất khó khăn, nên cho dù luyến tiếc cỡ nào, bà và người kia cũng khuyên Dư Duyệt, bảo ba mẹ Dư Duyệt ở đó.

      Người nọ thấy đồng ý, lập tức kéo Dư Duyệt lên xe, Dư Duyệt phản kháng chịu theo, người nọ liền đè tay chân lại, đẩy vào trong, biết Dư Duyệt lấy sức đâu ra, đẩy lại người kia, cầm cuốc đứng trước mặt, bình tĩnh : "Tôi về đầu, ông về với hai người kia, bọn họ cứ tiếp tục nuôi con của bọn họ ."

      Người nọ lôi kéo Dư Duyệt lâu như vậy cũng mất kiên nhẫn, xấu hổ xụ mặt, muốn kéo Dư Duyệt , ông ta nghĩ Dư Duyệt cầm cuốc chỉ làm mẽ thôi, nhưng ngờ lại quất cây cuốc xuống, suýt nữa phế luôn cả chân ông ta.

      Sau lần đó, biết người đó gì với ba mẹ Dư Duyệt, dù sao hai vợ chồng đó cũng có ngó ngàng gì tới Dư Duyệt đâu.

      "Được rồi, mau rửa chân rồi ngủ thôi." Bà nội Dư bất lực vừa lau nước mắt cháu mình, vừa : "Mới về tới khóc, có phải cháu muốn bà khó chịu phải !"

      "Cháu đâu có." Dư Duyệt , "Là vì bà chịu nghe lời cháu đó chứ."

      "Được rồi, bà nội nghe lời." Bà nội Dư vỗ đầu Dư Duyệt, định gì đó, điện thoại Dư Duyệt bỗng nhiên vang lên, Dư Duyệt vừa cầm lên, ra là Tịch Thành Nghiễn, nhìn bà nội Dư bên cạnh, đành nhận điện thoại, "Sao thế?"

      "Sao lúc em chịu nới với tiếng?" Bên kia điện thoại, Tịch Thành Nghiễn sắp điên lên rồi, nghĩ hồi, đúng lúc Dư Duyệt định trả lời, bỗng nhiên , "Em cũng gặp chị họ rồi."

      "Nên?" Dư Duyệt hiểu ý của .

      "Nên em cũng phải dẫn về gặp người lớn chứ, em đúng là công bằng tí nào."

      Dư Duyệt phì cười tiếng, tới giờ vẫn chưa nghe ai gặp người lớn mà còn phải có qua có lại nữa cơ đấy. Định với thêm vài câu, nhưng chợt nhớ bà nội vẫn còn ở đây, đành thấp giọng , "Bà nội em vẫn còn bên cạnh, em thèm nghe nữa đâu, mai em gọi lại cho ." Rồi trực tiếp cúp điện thoại.

      Để lại Tịch Thành Nghiễn bên kia tức giận gào khóc, cuối cũng dám gọi nữa. Lỡ như Dư Duyệt bảo bà nội nghe điện thoại phải làm gì đây? vẫn chưa nghĩ ra mình phải cái gì, thể để bà nội Dư thất vọng với được!

      "Ai thế?" Thấy Dư Duyệt cúp điện thoại, bà nội Dư vui vẻ xông tới, y hệt kẻ phản bội.

      Nghĩ hồi, Dư Duyệt vẫn mang chuyện Tịch Thành Nghiễn cho bà nội Dư nghe, , chỉ cần bà nội Dư nghe có bạn trai, nhất định chạy khắp nơi chuẩn bị hôn lễ cho , nhưng muốn kết hôn sớm vậy đâu, ít nhất cũng phải đợi tới lúc hai mươi tám tuổi!

      "Chỉ là đồng nghiệp thôi ạ, bảo cháu nhớ mang đặc sản về, nên đặc biệt quan tâm cháu thôi."

      "À." Bà nội Dư thất vọng , bà muốn dặn Dư Duyệt phải nhanh chóng tìm bạn trai, thế mà bị đổi đề ngay lập tức, "Bà nội, bà xem, những thứ này là con mua cho bà đấy." Dư Duyệt ôm hành lý lên, lấy mấy món đồ ra cho bà nhìn.

      Bà nội Dư bị mấy thứ đó dời lực chú ý, nháy mắt quên chuyện cháu rể, ngược lại bà bắt đầu xót tiền. Dư Duyệt thở phào nhõm, đối với chuyện kết hôn, bà nội lúc nào cũng cố chấp, nếu ngăn lại, chắc bị tra hỏi hết cả buổi tối luôn mất!

      Lúc này Dư Duyệt hề hay biết, yên tâm quá sớm rồi, mấy ngày nữa trận đánh ác liệt ập tới! Mà trận chiến này, hoàn toàn là từ người mà lén lút trốn ở Thẩm Quyến...

      Cho nên, đôi khi muốn lừa bạn trai chuyến, ấy thế lại thành bẫy mình...

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 57 ( Thực ra đây là chương 58, nhưng do raw bị thiếu chương 57, nên mình tự lùi xuống chương)

      Sáng hôm sau, Hứa Thanh Nguyên gọi điện cho , hỏi khi nào về, muốn cùng chuyến, nghe Dư Duyệt hôm qua về rồi, ta hơi giật mình.

      Hai người chuyện hồi, Dư Duyệt hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng chuyện và Tịch Thành Nghiễn làm hòa với nhau cho Hứa Thanh Nguyên nghe, lúc cúp điện thoại mới bắt đầu hồi hận, nhưng có dũng cảm để với ta, đành tạm thời gác chuyện này sang bên.

      Nhưng ngờ, tới buổi trưa, bà nội Dư lại nhận được điện thoại cả bà nội Hứa, là muốn gặp mặt bà lần. Hai người bọn họ cũng sáu năm rồi gặp nhau, nhận được cuộc điện thoại này, bà nội Dư vui sướng lạ thường, vội vàng lên lịch vào thành phố gặp bà nội Hứa. Nhưng ngờ, bà nội Hứa lại hỏi, hôm nay buổi chiều bà có rảnh , bà ấy muốn tới gặp bà.

      Tất nhiên bà nội Dư trả lời là có, bà vui vẻ cúp điện thoại, lôi Dư Duyệt dọn đẹp góc này góc kia lần, rồi tới cửa hàng mua nhiều đồ ăn, tự mình vui vẻ chuẩn bị, vừa ngồi giường chuyện với Dư Duyệt vừa đợi bà nội Hứa tới.

      Bà vô cùng kích động, lâu lâu lại nhìn ra ngoài lần, còn kể lại chuyện hồi tiểu học của Dư Duyệt, kiên nhẫn lắng nghe, đôi khi lại phụ họa thêm vài câu, bà nội Dư càng càng hứng, còn thêm vài câu tiếng Nhật, khiến Dư Duyệt buồn cười thôi.

      nhiều năm như vậy, bà nội vì chăm sóc mà lúc nào cũng căng thẳng, ít khi thấy bà cười vui vẻ như vậy, Dư Duyệt thở dài, đột nhiên biết làm sao, bà nội cũng lớn tuổi rồi, nếu bảo bà chuyển từ Bắc tới Nam biết có bà quen được ? Có thể thích ứng được ? Mặc dù Thẩm Quyển là thành phố lớn, nhưng có láng giềng bên cạnh, tính bà lại rất hoạt bát, nhất định thể chịu đựng được, vậy mình phải làm sao đây? Về Đại Liên ư? Nhưng Tịch Thành Nghiễn vẫn còn ở Thẩm Quyến...

      Nghĩ hồi, Dư Duyệt bắt đầu buồn bã.

      Bỗng nhiên có tiếng kèn truyền tới, bà nội Dư nghe thấy tiếng động bên ngoài, vội vàng leo xuống giường, trong lúc Dư Duyệt chưa kịp phản ứng cái gì, bà ra mở cửa.

      Dư Duyệt thở dài theo.

      ngờ, bà nội Hứa còn dẫn theo Hứa Thanh Nguyên!

      "Sao lại ở đây?" Dư Duyệt cứ tưởng mình bị hoa mắt, mới hồi sáng lúc Hứa Thanh Nguyên gọi điện cho , ràng vẫn còn ở Thẩm Quyến, sao bây giờ đứng ở đây rồi?

      "Ở lại Thẩm Quyến cũng có làm gì." Hứa Thanh Nguyên cười cười, câu sâu xa, "Nên mới theo em về đây."

      Nghe ta vậy, hai người bạn già lập tức phục hồi tinh thần, nhanh chóng liếc nhau cái: Có hi vọng!

      Bà nội Hứa rất hài lòng Dư Duyệt, dáng vẻ khá được, quá đẹp đẽ, nhưng ngược lại khiến người ta vô cùng thích, xinh cũng bình thường, bà nội Hứa mới nhìn trùng, thế mà trong lòng thành tính toán chuẩn bị cho cháu trai mang Dư Duyệt về nhà!

      Vừa cười vừa vào nhà, bà nội Dư và bà nội Hứa cũng hơn sáu mươi năm gặp mặt, chắc chắn hết chuyện để , Dư Duyệt và Hứa Thanh Nguyên cũng chen lời vào, cứ ngồi vào ghế mà .

      "Tôi cứ tưởng ngày mai mới về."

      "Ừm, vốn dự định là như vậy." Hứa Thanh Nguyên cười, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười nhàn nhạt, "Nhưng nghe bà nội muốn đến nhà em nên mới vội vàng trở về."

      "Khụ." Khuôn mặt Dư Duyệt nóng bừng, vội vàng đổi đề tài, "Quốc khánh ba mẹ về à?"

      "Ừ, trừ ra chưa ai về cả." Hứa Thanh Nguyên trả lời , biết cố ý đổi đề tài, cũng muốn về tiếp nữa, "Bọn họ đều bận chuyện buôn bán, chắc cuối tháng mười mới về nhà lần."

      Bà nội Dư và bà nội Hứa chuyện vô cùng thoải mái, hai người già đơn lâu, bỗng nhiên được gặp nhau như vậy, có mãi cũng hết chuyện, đến giờ cơm chiều, bà nội Dư phá lệ xuống nấu ăn, giao hết mọi chuyện cho Dư Duyệt.

      Bà nội Hứa thấy thế lập tức nhìn Hứa Thanh Nguyên, ý bảo ta cũng nên xuống bếp giúp tay, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm với Dư Duyệt, Hứa Thanh Nguyên gật đầu, giơ tay ra hiệu bảo bà ấy cứ yên tâm.

      Dư Duyệt làm việc vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa có hỗ trợ của Hứa Thanh Nguyên, chỉ tiếng đồng hồ mà làm được bàn đồ ăn vô cùng phong phú. tự mình dọn bàn ăn, bảo Hứa Thanh Nguyên gọi hai bà cụ vào ăn, hai chị em già nắm tay nhau vào bếp, bà nội Hứa thưởng thức tay Dư Duyệt xong càng thêm hai lòng, trong lòng tự xem là cháu dâu của mình.

      Để ăn mừng hai người già lâu ngày gặp nhau, bà nội Hứa còn cố ý mang theo hai bình rượu đỏ, tính cách bà nội Dư khá mạnh mẽ, lúc còn trẻ bà từng uống thắng đám đàn ông, giờ thấy hai bình rượu đỏ này, bà vốn coi nó là cái đinh gì. Dư Duyệt được di truyền từ bà nội Dư, tửu lượng rất khá, cụng ly với Hứa Thanh Nguyên, uống hơi hết nửa ly.

      Hứa Thanh Nguyên thấy thế rũ mắt xuống, cười nổi, ta ước gì Dư Duyệt uống say, vậy mới lo liệu tốt được. Dù sao bây giờ Dư Duyệt cũng độc thân, ta phải nhanh chóng nhân cơ hội này bắt về nhà, sau đó dù có là Tịch Thành Nghiễn chăng nữa cũng phải đứng sang bên thôi!

      Bốn người ăn cơm vui vẻ, điện thoại Dư Duyệt bỗng nhiên đổ chuông, cầm lên xem, thấy là Tịch Thành Nghiễn. hơi nghiêng người nhận điện thoại, "Sao thế?"

      "Ôi, Dư Duyệt à, lạc đường rồi !" Đầu bên kia điện thoại, Tịch Thành Nghiễn rống lên tiếng, may mắn Dư Duyệt vặn tiếng nhở lại, nếu chắc là tránh được rồi.

      Dư Duyệt cảm thấy Tịch Thành Nghiễn vô cùng kỳ lạ, lạc đường cứ lấy điện thoại ra mà xam, bây giờ ở nhà, sao có thể giúp được, liền tức giận đáp lại, "Bản đồ, chẳng phải mấy hôm trước vừa tải bản đồ về sao?"

      "Nhà em bản đồ!" Tịch Thành Nghiễn vừa , vừa khổ sở , đây là lần đâu tiên tới nông thôn Đông Bắc, từng khu hộ dọa sợ ngây người, hỏi đường, nhưng người Đại Liên nhanh quá, làm nghe chẳng hiểu gì cả, đúng là xui mà, vốn định cho Dư Duyệt ngạc nhiên, ai ngờ cuối cùng vẫn phải nhờ trợ giúp.

      "Cái, cái gì...?" Dư Duyệt bỗng nhiên đứng bật dậy, dám tin hét lên, dường như nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi, " cái gì?"

      "Nhà em! tìm ra... Đệt, đạp phải cái quái gì rồi đây này?!" Tịch Thành Nghiễn bỗng nhiên tức giận gầm lên, tuy cách điện thoại, nhưng Dư Duyệt vẫn có thể tưởng tượng được hình ảnh giơ chân lên, giữ bình tĩnh được nữa, phì cười tiếng, " đứng yên đó, đừng cúp điện thoại, em tìm ."

      xong, Dư Duyệt đưa tay che điện thoại, và bà nội Dư và bà nội Hứa: "Cháu ra ngoài đón bạn vào, mọi người cứ ăn trước ạ."

      "Để cùng em." Nghe vậy, Hứa Thanh Nguyên cũng để ý gì, xem như học sinh cấp hai hay tiểu học gì đó, chủ động cầu cùng .

      " cần đâu." Dư Duyệt lắc đầu, đẩy xuống ghế, "Tôi về ngay thôi mà."

      Thấy kiên quyết như vậy, Hứa Thanh Nguyên cũng mặt dày theo, đành phải ngồi yên ở ghế của mình.

      Dư Duyệt ra cửa, bỏ tay ra khỏi điện thoại, " ở đâu?"

      "... cũng biết, đằng trước có vườn trái cây đấy."

      ra là ở đó, Dư Duyệt vừa nghe biết ở đâu, dặn đừng lung tung, cứ đứng yên đấy chờ , định cúp điện thoại, nhưng ngờ đâu Tịch Thành Nghiễn cho, chần chừ : "Dư Duyệt, hình như vừa nãy nghe thấy giọng đàn ông phải?" Dừng chút, thêm, "Hình như còn rất quen nữa."

      "Khụ." Dư Duyệt ho khan tiếng, trong lòng thầm mắng lỗ tai thính như cẩu, đến lúc này, đành chuyện Hứa Thanh Nguyên ở nhà cho nghe.

      Quả nhiên, vừa nghe xong, Tịch Thành Nghiễn lập tức giơ chân lên, Dư Duyệt vừa dỗ , vừa nhanh chóng chạy tìm.

      Tới khi tìm được vị trí của , lỗ tai của Dư Duyệt sắp chai luôn rồi.

      "Sao lại tới đây? Tới Đông Bắc mà mặc ít như vậy dễ lạnh lắm đây!" Dư Duyệt trừng mắt liếc , đau lòng sờ gò má , rồi kéo vào nhà.

      "Em tiếng nào trốn , nên đâu còn cách gì khác, đành phải đuổi theo em thôi." Tịch Thành Nghiễn vô cùng tủi thân, vừa mới tới nơi biết chuyện, tên tình địch 'xông' thẳng vào nhà vợ luôn rồi! Đúng là nhịn được mà!

      "Được rồi, em biết cực khổ rồi." Dư Duyệt liên tục dỗ dành , "Em và Hứa Thanh Nguyên có chuyện gì đâu, ấy tới nhà chơi, chúng ta thể đuổi ấy về được, có đúng ?"

      Mặc dù biết là như vậy, nhưng trong lòng Tịch Thành Nghiễn thoải mái, u ám theo Dư Duyệt vào nhà.

      Vừa tới trước cửa, Dư Duyệt quay đầu lại, xoa xoa khuôn mặt lạnh tanh của Tịch Thành Nghiễn, dọa , "Đừng u ám như vậy, cười cái xem nào, bà nội em thích cháu rể như vậy đâu."

      Cháu rể, nghe xong từ này, Tịch Thành Nghiễn vô cùng yên lòng, hắc khí người cũng tan biến hết, tới khi bước chân vào cửa nhà, mặt vui vẻ như hoa.

      Tịch Thành Nghiễn vừa vào, đúng lúc bà nội Dư ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn bà lập tức ngẩn người, đúng là, dáng vẻ quá tốt, đẹp trai tuấn tú, nữ tính tí nào, ngược lại còn vô cùng có khí chất, mặc dù bà nội Dư gặp qua nhiều người, nhưng cũng phải nhìn tới ngẩn ngơ.

      Bà chớp mắt mấy cái lấy lại phản ứng, đầu óc cũng nhanh nhẹn hơn.

      Xem ra thằng nhóc này cũng có ý với Dư Duyệt nhà bà rồi...

      Hai chàng trai tuấn tú, biết nên chọn ai đây!

      Hứa Thanh Nguyên vừa thấy Tịch Thành Nghiễn tới, sắc mặt lập tức thay đổi, ta ngờ người bạn mà Dư Duyệt lại là Tịch Thành Nghiễn, chẳng phải bọn họ chia tay nhau rồi à? Sao còn tới nhà Dư Duyệt làm gì? Chẳng lẽ bọn họ làm lành rồi?

      Bà nội Hứa thấy vẻ mặt cháu trai mình đột nhiên thay đổi, chỉ biết thằng nhóc này có quan hệ bình thường với Dư Duyệt, trong lòng bắt đầu buồn bã, tên nhóc đúng là quá đẹp trai, còn thằng cháu nhà mình làm gì có cửa sánh bằng người ta cơ chứ!

      "Bà nội, ấy là Tịch Thành Nghiễn." Dừng chút, thấy ánh mắt mong chờ của Tịch Thành Nghiễn, Dư Duyệt tiếp: "Là đồng nghiệp của cháu."

      Tịch Thành Nghiễn bắt đầu lo lắng, tới mức này rồi mà Dư Duyệt vẫn muốn giới thiệu với người nhà sao??

      Nhưng chưa nghĩ được bao nhiêu, Dư Duyệt tiếp, "Cũng là... Khụ, bạn trai của cháu."

      'Oành' tiếng, nghe Dư Duyệt giới thiệu mình như vậy, trong lòng Tịch Thành Nghiễn vô cùng ngọt ngào. mỉm cười, vui vẻ nhìn bà nội Dư, "Chào bà nội, cháu là Tịch Thành Nghiễn, bạn trai của Dư Duyệt."
      Phong nguyet, Phạm Jenny, tieudao1478 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 58

      Bà nội Dư ngờ cuối cùng cháu rể tương lai mà mình mong chờ từ lâu cũng xuất trước mặt mình, bà nhìn chằm chằm Tịch Thành Nghiễn, càng nhìn càng thích. Thằng bé này bộ dáng rất tuấn tú, khí chất tệ, vừa nhìn biết là người có tiền, rất xứng với cháu của bà!

      Bà nội Dư cười toe toét, trong giây lát bà quên béng luôn bà nội Hứa và Hứa Thanh Nguyên. Chống tay vào ghế đứng dậy, bà nhiệt tình kéo tay Tịch Thành Nghiễn, "Cháu trai, cháu ăn cơm chưa? Nhà ở đâu? Đường xá xa xôi như vậy nhất định là mệt muốn chết rồi, mau tới đây, bà nội lấy thêm bát đũa cho cháu."

      "Bà nội, bà ngồi xuống , cần phải lo cho ấy đâu." Dư Duyệt giữ chặt bà nội Dư, thấy bà đồng ý, vội vàng , "Để cháu lấy, cháu lấy ngay đây."

      xong, chạy ra ngoài lấy cái chén sứ kèm theo đôi đũa vào.

      Còn bên này, bà nội Dư vô cùng hăng hái chuyện với Tịch Thành Nghiễn, tuy bình thường Tịch Thành Nghiễn nhiều lắm, nhưng chắc vì đây là lần đầu tiên ra mắt bà nội Dư nên muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng bà, có hỏi có đáp, kể hết mọi chuyện của mình cho bà nghe, cho dù bà nội Dư hỏi cũng ra, vô cùng ngoan ngoãn, bà nội Dư hài lòng gật đầu, trong lòng vô cung kiêu ngạo.

      Nhìn xem, cháu ai thôi, khi phải xuất sắc như này! Cháu ngoan! Rất giống bà năm đó!

      Hứa Thanh Nguyên thấy bà nội Dư và Tịch Thành Nghiễn trò chuyện vui vẻ như vậy, ánh mắt muốn phun ra lửa. Cơ hội ở ngay trước mắt, chỉ còn chút xíu nữa thôi! Trong lòng ta vô cùng hận Tịch Thành Nghiễn, cảm thấy chẳng khác gì con đĩa, ràng chia tay rồi mà còn tới phá chuyện tốt của ta, ta nhịn được nữa, may mắn thay, thừa dịp ta chưa động thủ, bà nội Hứa nhanh chóng giữ tay ta lại, Hứa Thanh Nguyên thở dài hơi, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.

      Tay nghề nấu ăn của Dư Duyệt hoàn toàn kế thừa từ bà nội Dư, Tịch Thành Nghiễn rất thích ăn đồ Dư Duyệt nấu, còn đối với bà nội Dư khỏi rồi, mới chỉ gặp mặt lần đầu mà chẳng chịu khách sáo tí nào, ăn hết hai chén cơm mới bỏ chén xuống, ngoan ngoãn nới với bà nội Dư mình ăn no rồi.

      Chỉ hành động nho như vậy mà lấy lòng được bà nội Dư, thằng nhóc này rất tốt, giả vờ, vô cùng thẳng thắn, đúng là làm người ta thích thôi.

      Vốn là cuộc gặp gỡ của hai người bạn già, ấy thế mà lại biến thành buổi biểu diễn của Tịch Thành Nghiễn, ăn cơm xong, bà nội Dư chỉ tập trung vào mình , ngay cả Dư Duyệt cũng thèm quan tâm.

      Cơm nước xong xuôi, Dư Duyệt vào bếp chuẩn bị trái cây, thấy vậy, Hứa Thanh Nguyên lập tức đứng dậy, chuẩn bị dọn dẹp. Bà nội Dư vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ây dà, đúng là khó quá, bây giờ hiếm có thằng nhóc nào chịu khó như vậy, đứa nào ăn xong cũng quăng chén đũa ở đó rồi chạy xem tivi, thằng cháu của bà bạn mình có vẻ cũng tệ, có thể quan sát thêm...

      Tịch Thành Nghiễn là người thông minh, vừa nhìn mặt bà nội Dư là biết chuyện gì xảy ra, vội vàng đứng dậy giúp đỡ, dọn dẹp chén đũa với Hứa Thanh Nguyên, hai người thầm phân cao thấp với nhau, suýt nữa quăng luôn cái mâm sứ của bà nội Dư.

      Tịch Thành Nghiễn cảm thấy Hứa Thanh Nguyên đúng là biết điều, bây giờ và Dư Duyệt làm hòa rồi, ta còn tới đây làm gì!

      Hứa Thanh Nguyên cảm thấy Tịch Thành Nghiễn đúng là cái tên đáng ghét, ràng chia tay với Dư Duyệt rồi, mà còn mặt dày phá hoại cơ hội của ta và Dư Duyệt!

      Hai người chẳng ai vừa mắt ai, cuối cùng đành phải ngủ sớm.

      Bà nội Dư và bà nội Hứa lâu gặp nhau, đương nhiên phải ngủ cùng nhau rồi, nhưng ba người còn lại ngủ thế nào đây.

      Nhà Dư chỉ có tổng cộng hai cái giường, bà nội Dư và bà nội Hứa chiếm hết cái, chẳng lẽ Dư Duyệt phải ngủ với hai tên đàn ông sao, bà nội Dư nhất định đồng ý! Vì thế, bà vung tay lên, quyết định vận mệnh của mọi người.

      Bà, bà nội Hứa và Dư Duyệt ngủ giường, Tịch Thành Nghiễn và Hứa Thanh Nguyên ngủ giường.

      Hai tên đàn ông to xác ôm chăn nhìn nhau, sao bà nội Dư có thể nghĩ như vậy được chứ!

      Hai người bọn họ có ai ưa nhau đâu, chi là ngủ cùng! Nhưng nghèo còn mắc cái eo, ai có gan dám phản kháng bà nội Dư cả, cuối cùng đành chui vào phòng, tới cái giường gần lò sưởi ngồi xuống, hai người giằng co nhau như sư tử, như hổ rình con mồi, sợ đối phương vi phạm.

      lúc lâu sau....

      "Tôi nghe và Dư Duyệt chia tay nhau rồi mà." Hứa Thanh Nguyên duỗi chân vào ổ chăn lạnh lẽo, nhịn được nhíu mày, vẻ mặt càng lúc càng u ám. Đừng nghĩ người chưa bao giờ ngủ giường sưởi như Tịch Thành Nghiễn là biết gì, vừa bước vào, chỉnh lại lò sửa, để lại cho ta chỗ vô cùng lạnh! Đúng là tên gian xảo!

      Lúc đầu, khi biết Hứa Thanh Nguyên chạy tới nhà Dư Duyệt, Tịch Thành Nghiễn vô cùng tức giận, nhưng nghĩ lại , người là của rồi, bây giờ là người chiến, còn sợ gì nữa!

      "Chia tay?" Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, " nghe ai ?" Dừng chút, xấu xa cười, "Chắc là có kẻ biến thái nào lên kế hoạch chiếm đoạt rồi chứ gì."

      vừa dứt lời, Hứa Thanh Nguyên cứng họng, nên lời, nghẹn tới nỗi sắp nội thương tới nơi, mãi lúc sau vẫn chưa thấy gì.

      "Đoán bừa? Là tự Dư Duyệt với tôi đấy." Hứa Thanh Nguyên khiêu khích Tịch Thành Nghiễn, "Người như có cái gì tốt chứ? Lỗ mãng, bình thường, vừa mở miệng là lời hay, nghĩ rằng bà nội Dư có thể xem trọng sao?" Dừng chút, ta cố ý bổ sung thêm, " đừng quên, bà nội tôi và bà nội Dư là bạn bè hơn sáu mươi năm rồi đấy."

      Nghe ta vậy, vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn được tốt lắm. biết, tuy bà nội Dư rất hài lòng với , nhưng bà cũng rất thích Hứa Thanh nguyên, lỡ như...

      Hứa Thanh Nguyên thấy vẻ mặt thay đổi, liền cố gắng đổ dầu vào lửa, "Chắc là biết, Dư Duyệt từng với tôi, ấy muốn ở lại Thẩm Quyến nữa, chắc khoảng chừng năm sau ấy về lại Đại Liên."

      "Có về cũng có tôi cùng!" Tịch Thành Nghiễn nghiến răng .

      "Cũng đâu nhất định phải như vậy, lỡ cùng tôi sao..." Hứa Thanh Nguyên đối chọi gay gắt.

      "Đúng là biết xấu hổ! Dư Duyệt là bạn của tôi!"

      " đúng là đồ mặt dày! ràng chia tay với Dư Duyệt rồi, mà còn cố chạy tới nhà người ta làm phiền!"

      " mới đúng là đồ biết xấu hổ!"

      "Là có!"

      ...

      Hai người chuẩn bị xông vào bà nội Dư đột nhiên đẩy cửa bước vào, hỏi bọn họ có thiếu cái gì . Vốn hai còn gà mạnh mẽ chọi nhau ấy thế mà lập tức trở nên hiền lành, liên tục lắc đầu thiếu gì cả, bọn họ chuẩn bị ngủ, mãi tới khi bà nội Dư rồi cả hai lại ghét nhau như thường.

      Tối hôm đó, Tịch Thành Nghiễn và Hứa Thanh Nguyên đều mất ngủ, cả hai đều được thưởng quầng thâm mắt to, còn tranh giành nhau làm bữa sáng, khiến Dư Duyệt chuẩn bị nấu cơm lập tức hoảng sợ, suýt nữa cho rằng hai người họ bị cái gì. Nhất là Tịch Thành Nghiễn, bình thường ở nhà lười chảy thây ra, cuối tuần gần như là sống luôn giường, thế mà hôm nay lại như vậy, đúng là chả khoa học tí nào!

      Thậm chí còn kéo Tịch Thành Nghiễn qua bên, sờ trán , xem có phải phát sốt hay gì .

      " có sốt." Tịch Thành Nghiễn xấu hổ kéo tay xuống, lén lút nhìn bà nội Dư ở cạnh Hứa Thanh Nguyên, hận tới ngứa răng, "Chừng nào ta mới chịu đây?"

      " biết nữa." Dư Duyệt lắc đầu, ngẩng mặt trừng cái, " cẩn thận đó, cả ngày cứ theo dõi Hứa Thanh Nguyên làm gì!"

      "Thấy chướng mắt." Tịch Thành Nghiễn thấy ai để ý tới mình, bèn kéo thắt lưng Dư Duyệt, hôn mặt cái, cam lòng : "Cả nhà chúng ta ở cùng nhau là tốt rồi, ta đến đây làm cái gì." Tịch Thành Nghiễn tủi thân .

      "Bà nội ấy và bà nội em là bạn, yên tâm , em và ấy chuyện gì đâu." Dư Duyệt thấy cứ để ý như vậy, vội vàng an ủi , lại hứa này hứa kia, mới dỗ được người đàn ông này, rồi dẫn Tịch Thành Nghiễn vào bàn ăn.

      Có lẽ Tịch Thành Nghiễn đột nhiên tới như vậy phá vỡ kế hoạch của bà nội Hứa, vốn định ở lại nhà Dư Duyệt vài ngày, nhưng ngờ trưa hôm sau bà nội Hứa và Hứa Than Nguyên lại ra về. Bà nội Dư vô cùng tiếc nuối, mãi tới khi bà nội Hứa bảo ngày mai trong nhà có khách tới chơi, về được, bà mới lưu luyến thả người về.

      Tịch Thành Nghiễn vui mừng tới nỗi hận thể đốt pháo hoa, cuối cùng cái tên chướng mắt đó cũng chịu rồi, mình có thể làm rất nhiều việc với Dư Duyệt.

      Thực ra cũng chả làm được gì, tháng mười miền Bắc rất lạnh, phải mặc áo lông, nhà Dư Duyệt lại ở nông thôn, có gì để giải trí cả, bà nội Dư sợ Tịch Thành Nghiễn buồn, bèn vung tay lên, bảo Dư Duyệt dẫn Tịch Thành Nghiễn vào trong thôn chơi.

      Thôn nhà Dư Duyệt lớn lắm, phong cảnh ở đây tệ, nếu là mùa hè, nhất định có rất nhiều nơi để xem, vườn táo, vườn lên, vườn quất, còn có cả dưa hấu nữa. Nhưng đáng tiếc, giờ là mùa thu, lá cây rụng hết rồi, còn gì để mà xem nữa. Nên, Dư Duyệt dẫn Tịch Thành Nghiễn dạo vòng, phong cảnh chả có gì, mà người ít.

      Chưa tới nửa ngày, rất nhiều người biết cháu nhà Dư dẫn bạn trai về nhà.

      Ở cái thôn núi bé này, có thể Dư Duyệt là người vô cùng xuất sắc, nên rất nhiều người mỗi khi nhắc tới lại vô cùng chua chát, thậm chí còn quở trách, học giỏi kiếm tiền nhiều sao chứ, cuối cùng có tên đàn ông nào thèm đâu chứ, lần này Tịch Thành Nghiễn đến đây, ai nấy đều câm miệng hó hé câu nào.

      "Người dân ở đây nhiệt tình ." Lúc về, Tịch Thành Nghiễn vừa vừa noi với Dư Duyệt.

      "Đúng vậy!" Dư Duyệt giơ cằm lên, : "Người Đông Bắc bọn em có tiếng là nhiệt tình rồi!"

      "Sao thấy em chẳng nhiệt tình với tí nào cả?" Tịch Thành Nghiễn khẽ chớp mắt, .

      Thấy Dư Duyệt hung hăng trừng mắt, mới rên rỉ vài tiếng đầu hàng.

      Hai người cười về nhà, vừa tới cửa Dư Duyệt cảm cảm thấy có gì đó đúng, sao trước cửa nhà lại có chiếc xe đậu ở đây thế này?

      Đúng lúc này, từ trong nhà bỗng nhiên truyền tới tiếng bà nội Dư chửi bậy. Bà nội Dư là người ôn hòa, tới tận bây giờ bà rất ít khi cãi nhau với ai, hiếm ai mà chọc giận được bà, vẻ mặt Dư Duyệt trầm xuống, đẩy Tịch Thành Nghiễn ra chạy vọt vào nhà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :