1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 50

      Đỗ Kiêu Kiêu đọc tờ báo trong tay, mỉm cười, tưởng tưởng biết vẻ mặt Đỗ Hồng Bân khi phát ra chuyện này thế nào.

      Nhất định rất tuyệt vời.

      biết Đỗ Khanh Khanh thế nào rồi, bên ngoài truyền ầm lên, chắc mấy ngày nay ta sống yên đâu.

      Trong điện thoại, Đỗ Kiêu Kiêu có rất nhiều cuộc điện thoại chưa nhận, có Cố Nhiễm, có cả Đỗ Hồng Bân.

      Còn số lạ, Đỗ Kiêu Kiêu nhận lần, phát đó là Lâm Trí Hiên, nên cũng quan tâm nữa.

      Số điện thoại của Lâm Trí Hiên bị cho vào sổ đen lâu rồi.

      Đối với cái loại người thế này, cảm thấy tốt nhất là vĩnh viễn bao giờ liên lạc nữa.

      Sau ngày nghỉ ngơi, Đỗ Kiêu Kiêu quyết định học.

      Hết cách rồi, thầy giáo hôm nay là giáo sư già khó tính, là người vô cùng cứng đầu và nghiêm túc, nếu trốn học..., thành tích bình thường xem như có.

      muốn năm sau phải thi lại.

      Nhưng lúc và Cố Bách Chu tới trường, vị khách mời mà tới lao ra trước mặt bọn họ.

      Đỗ Kiêu Kiêu giả vờ thấy, kéo Cố Bách Chu vào.

      Đỗ Hồng Bân thấy vậy, lập tức chặn lại.

      "Kiêu Kiêu." Giọng của Đỗ Hồng Bân vẫn nghiêm túc như trước, nhưng áy náy nhiều hơn.

      "Có chuyện gì ?" Đỗ Kiêu Kiêu dừng chân nhìn ông.

      Đỗ Hồng Bân nhìn xung quanh rồi , "Chúng ta tìm chỗ chuyện chút được ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Bây giờ tôi tiện."

      Vẻ mặt của Đỗ Hồng Bân được tốt lắm, "Ba chỉ muốn nhờ con giúp việc thôi."

      "Tôi tiện." Đỗ Kiêu Kiêu bất lực giơ cổ tay lên, chỉ vào đồng hồ, "Tôi sắp trễ giờ học rồi."

      Đỗ Hồng Bân do dự, "Vắng hôm, chắc sao cả đâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười, "Ông nghĩ cái trường này là của nhà mình à? Ông có thể lấy điểm cao về cho tôi được ư? Cho tôi được cái bằng tốt nghiệp ưu tú ? Đôi khi, có vài thứ phải có tiền là được đâu."

      "Nếu ông có chuyện muốn , buổi tối tôi tới tìm ông, còn bây giờ, xin lỗi, tôi phải học rồi."

      Đỗ Kiêu Kiêu vẫy tôi, ngắt lời Đỗ Hồng Bân muốn .

      "Tạm biệt."

      Cố Bách Chu lễ phép tạm biệt ông, "Tạm biệt chú Đỗ."

      Rồi để mặc Đỗ Kiêu Kiêu nắm tay kéo .

      Đỗ Hồng Bân ngẩn người, bất lực : "Được rồi. Ba ở nhà chờ con."

      Đỗ Kiêu Kiêu trả lời ông, tiếp tục kéo Cố Bách Chu.

      "Chú Đỗ muốn xin lỗi em à?" Cố Bách Chu hỏi.

      Đỗ Kiêu Kiêu đá vào hòn đá ven đường, giọng thở dài: "Sao em biết được?"

      "Mà dù ông ấy có xin lỗi em chăng nữa, em cũng cần."

      Đỗ Kiêu Kiêu xoay mặt lại, "Chính bản thân ông ấy có thèm quan tâm gì tới em đâu."

      Cố Bách Chu ôm vào lòng, hôn lên tóc , "Em vẫn còn có mà."

      Đỗ Kiêu Kiêu phẩn khởi, nhón chân lên, đưa hai tay ôm mặt Cố Bách Chu, hôn mạnh lên.

      "Biết rồi, em vẫn còn có ."

      nhanh chóng chạy , vẫy tay với Cố Bách Chu, "Em vào lớn đây..., tan học gặp lại."

      Cố Bách Chu bất lực thở dài, "Được rồi, em nhớ đứng ở cửa đợi ... tới đón em."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhún nhảy quay lưng rời .

      Tuy , nhưng lúc Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thấy Đỗ Hồng Bân, cả người nổi đầy gai.

      "Xin lỗi có ích gì?" Đỗ Kiêu Kiêu lảm nhảm, "Có bản lĩnh đuổi Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh ra khỏi nhà ."

      May mà hôm nay học, thầy giáo giá điểm danh, có rất nhiều người tới, vậy nên lão tức giận viết vài nét bút vào danh sách.

      "Những người này thành tích bình thường."

      "Tất cả đều có mặt!"

      Thầy giáo già vung tay lên, "Còn các em, cộng thêm điểm!"

      Đỗ Kiêu Kiêu nhịn được cười cười, gần đây mình may mắn quá mất.

      ----------------------

      Buổi tối về nhà.

      đến đúng lúc ăn cơm.

      Lần này có người ở đây nên ăn ngon.

      Đỗ Hông Bân bảo dì làm chút món Đỗ Kiêu Kiêu thích nhất.

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu cần.

      Đỗ Hồng Bân nhìn , "Kiêu Kiêu..."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười, thoải mái ngồi xuống, "Tôi còn thích những món kia nữa."

      Đỗ Hồng Bân bỗng thấy xấu hổ, thêm chút áy náy.

      Lê Thanh ngồi bên yên lặng húp canh.

      "Đỗ Khanh Khanh đâu?"

      Đỗ Kiêu Kiêu tò mò hỏi.

      Lê Thanh dừng chút, Đỗ Hồng Bân lạnh nhạt , "Con bé ngã bệnh, nghỉ ngơi."

      "Ừm." Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, sau đó làm như có chuyện gì xảy ra hỏi: "Hai người đọc bài báo hôm qua chưa?"

      Vẻ mặt Lê Thanh tái nhợt, Đỗ Hồng Bân nắm chặt tay.

      "Chưa đọc à?" Đỗ Kiêu Kiêu cười , "Nghe rất đặc sắc."

      Đỗ Hồng Bân thở dài, "Kiêu Kiêu."

      Đỗ Kiêu Kiêu lập tức dừng cười, "Ông đừng nữa, tôi biết ông muốn bao che cho Đỗ Khanh Khanh."

      "Đương nhiên là phải rồi." Đỗ Hồng Bân nhìn , "Chuyện lần này là của Đỗ Khanh Khanh, nên con có toàn quyền quyết định phải phạt con bé thế nào?"

      có toàn quyền quyết định à?

      "Hả?' Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu, nhàng , "Tôi muốn đuổi ta ra ngoài được ?"

      Lê Thanh nhịn được lên tiếng, "Hồng Bân..."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười chế giễu, "Ông xem, vừa nãy mới mở miệng tôi được toàn quyền quyết định, thế mà bây giờ tôi quyết định rồi, sao lại có người dị nghị thế nhỉ?"

      Đỗ Hồng Bân trách Lê Thanh tiếng, rồi nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Dù sao Khanh Khanh cũng là em con..."

      " ta phải là em tôi!" Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng, "Nếu ta là em tôi, bày mưu bắt cóc tôi như vậy!"

      Nhắc tới chuyện này, Đỗ Hồng Bân và Lê Thanh cùng câm nín.

      "Nên ông đồng ý à?" Ánh mắt Đỗ Kiêu Kiêu tràn đầy giễu cợt, "Dối trá!"

      Đỗ Hồng Bân nhíu mày, " thể đổi cầu khác à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu buông bát đũa trong tay ra, lấy giấy từ từ lau miệng.

      Dưới cái nhìn sáng quắc của hai đôi mắt, lạnh lùng .

      " thể!"

      " đồng ý cũng sao." Đỗ Kiêu Kiêu đứng dậy, quay đầu nhìn Đỗ Hồng Bân cười cười, "Dù sao tôi cũng biết trước đáp án rồi."

      Trước khi ra khỏi cửa, cuối cùng Đỗ Kiêu Kiêu cũng nghe thấy giọng cứng ngắt của Đỗ Hồng Bân.

      "Ba đồng ý!"

      Phía sau, tiếng khóc lóc thảm thiết của Lê Thanh truyền tới.

      Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, quay đầu cảm ơn Đỗ Hồng Bân tiếng, rồi thẳng ra ngoài.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 51

      Đỗ Khanh Khanh ngủ yên, cơn đau nhức người bắt ép ta phải mở mắt ra.

      Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi qua rèm cửa.

      người ngồi giường đưa lưng về phía lẳng lặng nhìn ra cửa sổ.

      Đỗ Khanh Khanh híp mắt cái, "Mẹ."

      Lê Thanh xoay người, thản nhiên nhìn ta.

      "Đỗ Kiêu Kiêu về rồi."

      Đồ Khanh Khanh ồ tiếng, " ta chuẩn bị đối phó với con thế nào hả mẹ?"

      " ta muốn đuổi con ra ngoài." Giọng của Lê Thanh vô cùng bình tĩnh, khiến Đỗ Khanh Khanh cảm thấy hơi sợ.

      " sao?" Đỗ Khanh Khanh bật dậy, "Ba cũng đồng ý luôn rồi?"

      Lê Thanh thở dài, "Mẹ cứ nghĩ con là đứa thông minh."

      Đỗ Khanh Khanh ngẩn người.

      "Nhưng lại ngu tới vậy!" Vẻ mặt Lê Thanh trở nên dữ tợn, "Để người ta nắm được điểm yếu của mình!"

      "Chỉ mình Đỗ Kiêu Kiêu thôi, mà làm bản thân mình rối loạn vậy rồi."

      Đỗ Khanh Khanh cười giễu cợt, "Con cũng thể nhìn thấu được ta từ lâu rồi."

      "Ngu xuẩn!"

      Lê Thanh tức giận : "Con đừng tưởng rằng con mẹ biết mọi chuyện đều do Đỗ Kiêu Kiêu làm."

      "Con chỉ muốn dạy cho Đỗ Kiêu Kiêu bài học chứ gì, nhưng ai ngờ con lại tự lấy đá đập chân mình." Lê Thanh lạnh lùng nhìn ta.

      Đỗ Khanh Khanh lắc đầu, "Lần này con đúng là đáng khinh ."

      "Ngày mai con dọn ra ngoài ." Ánh mắt Lê Thanh lạnh lùng nhìn ta.

      Đỗ Khanh Khanh hơi khó tin, "Mẹ? Mẹ giúp con sao?"

      "Giúp con à?" Lê Thanh cười hừ tiếng, "Mẹ rất muốn giúp con, nhưng gần đây con làm mẹ thất vọng quá."

      Đỗ Khanh Khanh ra vẻ bình tĩnh : "Ra khỏi đây, con biết phải đâu đây?"

      Lê Thanh cười, " đâu? Cái này phải dựa vào bản lĩnh của con rồi."

      Vẻ mặt Đỗ Khanh Khanh khó coi, "Lâm gia cho con quay lại đó đâu."

      Nhất định bọn họ ai cũng biết tin đó rồi, cả ngày hôm nay Lâm Trí Hiên gọi cho ta cuộc, tin nhắn cũng .

      "Hả?" Lê Thanh nhíu mày, "Lâm Trí Hiên dễ dàng bỏ con vậy à?"

      "Tối hôm đó ta còn xem con là Đỗ Kiêu Kiêu." Đỗ Khanh Khanh cắn môi : "Mà gần đây, lúc nào ta cũng hỏi con về chuyện của Đỗ Kiêu Kiêu."

      Lê Thanh nhíu mày, "Đỗ Kiêu Kiêu? Rốt cuộc ta có chuyên gì vậy? Sao đột nhiên Lâm Trí Hiên lại hứng thú với ta thế?"

      " ta thay đổi." Đỗ Khanh Khanh rũ mắt, "Ác hơn trước."

      Lê Thanh phì cười, "Rốt cuộc con hy vọng cái gì vậy? Hy vọng ta nhân từ với con sao? Vậy con phải tự xem lại mình có tư cách ."

      Đỗ Khanh Khanh nằm xuống giường, "Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi chút."

      Lê Thanh hừ hừ, "Chuyện lần này, mẹ nhúng tay vào, con tự xem rồi lo liệu ."

      "Con biết rồi." Đỗ Khanh Khanh lật người, "Mẹ ra ngoài ."

      Lê Thanh cười giễu cợt, rồi rời khỏi phòng.

      Sáng hôm sau, Đỗ Khanh Khanh dọn ra khỏi Đỗ gia.

      Trước khi , ta đứng trước cửa thư phòng lâu, người giúp việc phải giục ba lần ta mới chịu kéo hành lý ra cửa.

      Nghe được tin tức này, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ thản nhiên cười.

      Cố Nhiễm ăn no thỏa mãn, giơ ngón cái với Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Kiêu Kiêu, đúng là chỉ có cậu mới có cách giải quyết."

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Tớ cũng chỉ trùng hợp thôi mà."

      Vì phải điều tra Lê Thanh, mình thể làm được nhiều chuyện, nên đành phải mướn thám tử tư.

      thể điều tra được nhiều chuyện của Lê Thanh, nhưng ngờ lại có được chút niềm vui ngoài ý muốn.

      Lúc đầu Đỗ Kiêu Kiêu với thám tử tư, mẹ con Lê Thanh là nhân vật quan trọng.

      Nên lúc phát Đỗ Khanh Khanh có hành động lạ thường, theo ta tới nơi rồng rắn lộn xộn.

      Sau đó chụp vài tấm hình cho Đỗ Kiêu Kiêu.

      Nhìn thấy những tấm hình kia, Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ thôi.

      Bởi vì trong tấm ảnh, có tên trong bọn cướp từng bắt cóc ở kiếp trước.

      Kiếp trước bị bắt cóc, và bọn cướp xảy ra tranh chấp, cẩn thận kéo mặt nạ của tên trong đó xuống.

      mặt người kia có vết sẹo lớn , giống vết dao.

      Nhưng sau đó vì bắt được hai tên cướp này, Đỗ Kiêu Kiêu luôn canh cánh trong lòng, nên chỉ cần liếc cái nhận ra được.

      Có điều, Đỗ Khanh Khanh lại tiếp xúc với bọn cướp này, đúng là làm người ta phải suy nghĩ.

      Cẩn thận nhớ lại vụ bắt cóc kiếp trước. Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, Đỗ Khanh Khanh đúng là có thiện chí quá thôi.

      Đỗ Khanh Khanh tìm người bắt cóc ta và Đỗ Kiêu Kiêu, sau đó ép Đỗ Hồng Bân chọn trong hai.

      Nếu Đỗ Hồng Bân chọn Đỗ Khanh Khanh, vậy Đỗ Kiêu Kiêu hoàn toàn tuyệt vọng với Đỗ Hồng Bân, hơn nữa, dựa theo tính tình của Đỗ Kiêu Kiêu, chắc chắn về cái nhà đó, coi như mục đích đạt.

      Nhưng nếu Đỗ Hồng Bân chọn Đỗ Kiêu Kiêu, vậy cũng tệ, ít nhất giá trị của Đỗ Khanh Khanh tăng thêm bậc, Đỗ Hồng Bân nhất định rất áy náy, sau này dù có làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều.

      Đỗ Khanh Khanh đoán đúng.

      Kiếp trước, sau vụ bắt cóc đó Đỗ Kiêu Kiêu dọn ra khỏi căn nhà đó.

      Nhưng sau đó lại tức giận chuyện Lâm Trí Hiên thường xuyên tới Đỗ gia gặp Đỗ Khanh Khanh, mới chịu vác mặt lạnh về nhà.

      Nên lần này, ràng tương kế tựu kế, để Cố Bách Chu viếng Ôn Nhã với hai , bất cứ lúc nào cũng có thể giúp trốn thoát. Sau đó để lộ vụ này ra ngoài.

      Đỗ Kiêu Kiêu cười lạnh.

      Lần trước, Đỗ Khanh Khanh ép ra khỏi nhà, lần này, phải để ta nếm thử mùi vị có nhà nhưng thể về được.

      "Nhưng..." Cố Nhiễm nhíu mày, "Dù Đỗ Khanh Khanh thể về được, Lê Thanh cũng tìm cách để ta và ba cậu gặp nhau. Tớ này Đỗ Kiêu Kiêu, ra hình phạt này cũng nặng quá."

      Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt nhìn ấy, "Sao có thể dễ dàng vậy chứ?"

      "Chẳng lẽ cậu quên tớ giao cái gì cho cảnh sát rồi à?"

      Cố Nhiễm dừng chút, rồi cười ha hả, "Đúng ha, tớ quên mất, Đỗ Khanh Khanh từng phạm tội!"

      ấy khoa tay múa chân với Đỗ Kiêu Kiêu, "Cao nhân, xin nhận tiểu nhân tôi lạy!"

      Đỗ Kiêu Kiêu thản nhiên hưởng thụ.

      Hai người xôn xao bàn luận nửa ngày, tiếng cười ồn ào truyền khắp nơi.

      Vì Đỗ Khanh Khanh có nơi nào ấm áp để sống qua ngày, nên đành phải cho ta sống kiếp tù lao thôi.

      " là Đỗ Khanh Khanh?" người đàn ông trung niên mặc đồ cảnh sát, tay cầm thẻ chứng nhận cánh sát, vừa đưa tay ra hiệu đồng nghiệp bên cạnh bao vây Đỗ Khanh Khanh.

      "Tôi..." Đỗ Khanh Khanh hiểu gì nhìn ông.

      "Có người , có liên quan tới vụ bắt cóc, mời về đồn làm việc, hy vọng phối hợp điều tra."

      Còng tay lạnh như băng khiến ta ngẩn người, Đỗ Khanh Khanh cười khổ tiếng, " ra ta còn có thể ác hơn như vậy..."

      Lúc Đỗ Khanh Khanh bị cảnh sát dẫn về đồn, tay phóng viên nằm vùng tại đó chụp được rất nhiều tấm ảnh sắc nét.

      Nhìn kết quả thu hoạch trong máy ảnh, thầm nghĩ, đầu năm nay kiếm tiền dễ .

      Màn Thầu, tieunai691993, lonkon9518 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 52

      "Tên đầy đủ là gì."

      "Đỗ Khanh Khanh."

      "Địa chỉ."

      "Thành phố Z."

      "Tình hình gia đình."

      "Ba mẹ và... Chị ."

      "Xin hỏi, Đỗ Kiêu Kiêu là gì của ?" Cảnh sát viết lên quyển sổ.

      "Là chị cùng cha khác mẹ."

      Vẻ mặt Đỗ Khanh Khanh thay đổi trả lời.

      "Về vụ bắt cóc lần này, có người chính là chủ mưu, có gì muốn ?"

      Cuối cùng Đỗ Khanh Khanh cũng cử động, ta nhìn thẳng vào mắt cảnh sát, "Tôi muốn biết ai là người đó là tôi."

      Đồng chí cảnh sát lắc đầu, "Chúng tôi thể tiết lộ bất cứ thông tin gì liên quan tới nhân chứng."

      Đỗ Khanh Khanh giống như nghe thấy, ánh mắt hơi điên cuồng, "Là Đỗ Kiêu Kiêu đúng ! Là ta đúng ?!"

      "Xin lỗi, tôi thể cho biết được." Đồng chí cảnh sát hỏi: " còn gì muốn nữa ?"

      Đỗ Khanh Khanh đứng vụt dậy, "Tôi chỉ có câu hỏi."

      "Rốt cuộc, có phải là ta đó là tôi hả!"

      "Tôi thể..."

      Đỗ Khanh Khanh cầm lấy quyển sổ trong tay cảnh sát, rồi điên cuồng xé nát nó.

      "Dừng tay!" Cảnh sát lên tiếng ngăn lại: "Mau giữ chặt ta!"

      Người cảnh sát bên cạnh lập tức giữ chặt Đỗ Khanh Khanh lại, đợi tới khi Đỗ Khanh Khanh tỉnh táo lại, mới ép ta ngồi xuống vị trí cũ.

      "Còn muốn gì nữa ? Nếu muốn , cuộc thẩm vấn của chúng ta kết thúc tại đây." Cảnh sát sửa lại quyển sổ bị xé nát.

      Đỗ Khanh Khanh lạnh lùng, gì.

      "Vậy dẫn ta tới trạm tạm giam ."

      Lúc nhận được tin, Lê Thanh lập tức chạy tới trạm tạm giam.

      Đỗ Khanh Khanh mặc chiếc áo màu trắng và áo khoác vàng, tay còn đeo thêm cái còng.

      Vẻ mặt ta thay đổi nhìn Lê Thanh bên ngoài song sắt.

      Răng Lê Thanh sắp bị cắn nát tới nơi, "Sao con lại bị khai ra vậy?!"

      Lúc nhìn thấy tờ báo Đỗ Hồng Bân sai người đè nén tin tức xuống, sau mới biết được, đây chỉ là số ít, hai người cũng tìm những người khác.

      "Con biết." Ánh mắt Đỗ Khanh Khanh hơi mờ mịt, "Con biết..."

      Lê Thanh tức giận, "Nhất định là cái con tiện nhân Đỗ Kiêu Kiêu kia!"

      Đỗ Khanh Khanh vừa nghe thấy tên Đỗ Kiêu Kiêu cả người run rẩy thôi, đôi mắt ngập nước, "Mẹ, là ta làm sao? ta muốn con ngồi tù, ta nghĩ rằng như vậy là có thể thoát khỏi con ư?"

      xong, sắc mặt Đỗ Khanh Khanh hoàn toàn u ám.

      "Mẹ, mẹ phải giúp con!" Trong mắt Đỗ Khanh Khanh tràn đầy ý hận, "Con thể ở đây được, con muốn ra ngoài."

      "Mẹ giúp con được!" Mặt Lê Thanh u ám, "Đây cũng do con gieo gió gặt bão thôi."

      Đỗ Khanh Khanh điên cuồng, "Con muốn ra ngoài!"

      Lê Thanh bị ta dọa sợ, giọng dịu dàng hơn chút, "Con muốn ra ngoài có lợi gì? Chuyện này ai cũng biết hết cả rồi. Bên ngoài có người đưa tin con bị cảnh sát bắt ."

      "Khanh Khanh, con bị phá hủy..."

      Đỗ Khanh Khanh vẫn nở nụ cười, "Con cần biết, con để ý tới cái gì cả."

      "Con chỉ muốn tìm Đỗ Kiêu Kiêu." Đỗ Khanh Khanh cong môi, u ám : "Con chỉ muốn tìm ta..."

      Lê Thanh thở dài, "Mẹ đành cố hết sức vậy."

      Đỗ Khanh Khanh biết ơn cười với Lê Thanh, "Mẹ, con chờ tin mẹ."

      "Hết giờ rồi." Người cảnh sát bên cạnh kéo Đỗ Khanh Khanh đứng lên.

      Đỗ Khanh Khanh vẫn luôn quay đầu nhìn bà ta.

      Lê Thanh hết cách, đành phải gật cái, coi như là hứa hẹn.

      Lê Thanh giấu chuyện trạm tạm giạm với Đỗ Hồng bân.

      Nên vừa về tới nhà, Đỗ Hồng Bân liền hỏi.

      "Con bé thế nào rồi?"

      Lê Thanh lau nước mắt, "Ở cái nơi như vậy, con bé có thể sống tốt được sao?"

      Đỗ Hồng Bân thở dài, "Cái con bé Kiêu Kiêu này, phải biết nó thể dễ dàng bỏ qua như vậy sớm hơn."

      "Hồng Bân..." Lê Thanh khóc nức nở, "Khanh Khanh thể ngồi tù được."

      "Kiêu Kiêu đúng là muốn hủy hoại con bé..."

      " biết." Đỗ Hồng Bân phiền muộn lấy điếu thuốc ra đưa vào miệng, nhíu mày : "Nhưng chuyện này dễ dàng xử lý được."

      Bên ngoài chỉ hình Đỗ Khanh Khanh bị cảnh sát dẫn , mà cả những tấm hình Đỗ Khanh Khanh và bọn cướp ông cho người đè xuống cũng bị tung ra.

      dễ xử lý được...

      Lê Thanh ngừng khóc, bà ta giọng thương lượng với Đỗ Hồng Bân: "Hay là chúng ta dùng tiền chuộc Khanh Khanh ra ."

      Đỗ Hồng Bân nhíu chặt mày, chuyện chuộc người này, phải cứ có tiền là được, còn phải có quen biết.

      Lúc này, Đỗ Khanh Khanh ở đầu ngọn gió, có ai đứng ra giúp đỡ.

      Đương nhiên Lê Thanh hiểu đạo lý này, vì vậy bà ta đành yên lặng nuốt cơn giận xuống.

      ---------------------------------------

      Bên này, Đỗ Kiêu Kiêu tổ chức ăn mừng Đỗ Khanh Khanh bị tạm giam, cố ý 'mời' Có Nhiễm, Khương Hoán và Cố Bách Chu tới 'chung vui'.

      Dọc đường Cố Nhiêm ngừng , giọng đặc biệt lớn, hận thể để cho toàn thế giới biết, bây giờ ấy rất vui.

      Khương Hoán nhịn cười, "Sao vui vậy?"

      Cố Nhiêm ngẩng cao đầu, "Dĩ nhiên rồi, cậu biết đâu, cái con Đỗ Khanh Khanh đó đáng ghét lắm!"

      Khương Hoán im lặng mỉm cười gì.

      Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười, "Vậy... Cố Nhiễm chắc cậu biết đâu, Đỗ Khanh Khanh và Khương Hoán từng có đoạn chuyện xưa đấy nhé."

      Sắc mặt Khương Hoán lập tức thay đổi, thấy vẻ mặt Cố Nhiễm u ám, cậu cười khổ, "Làm gì có chuyện xưa nào, ta là ai tôi còn biết nữa là."

      Cố Nhiễm hừ hừ, cố ý bình tĩnh : "Tội khi quân, mang xử trảm!"

      Khương Hoán ra dáng vợ , "Hoàng thượng, nô tì vô tội!"

      Cố Nhiêm bật cười, vỗ đầu Khương Hoán, "Vô tội cái gì

      Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu đứng xem hai người đùa giỡn.

      Lúc nào ở cùng nhau, Cố Nhiễm và Khương Hoán cũng vui vẻ như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ, chỉ sợ ngay cả Cố Nhiễm cũng phát ra chuyện này.

      Thời tiết buổi tối gió to, Có Bách Chu ôm Đỗ Kiêu Kiêu vào lòng, lấy tay sưởi ấm mặt .

      "Hơi lạnh." Đỗ Kiêu Kiêu cười hắc hắc với Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu búng trán cái, "Lần trước rồi, buổi tối ra ngoài nhớ mặc nhiều chút."

      "Có phải là... Em mặc đồ ra ngoài đâu."

      tìm được phòng ròi, thừa dịp này mà dọn ra ngoài. E rằng Đỗ Hồng Bân cũng biết gì, chắc ông chỉ nghĩ Đỗ Kiêu Kiêu ra ngoài chơi thôi.

      Đỗ Kiêu Kiêu dùng sức đưa đôi tay lạnh cóng của mình vào hông Cố Bách Chu, miệng lẩm bẩm, "Cho em mượn sưởi ấm tí."

      Cố Bách Chu ôm động đậy, đôi tay lạnh lẽo của Đỗ Kiêu Kiêu bên hông rất có cảm giác tồn tại.

      Ánh mắt tối sầm, lần thứ ba.

      Đỗ Kiêu Kiêu hăng say sưởi ẩm, đột nhiên cảm thấy hơi thở bên cổ mình nóng bừng, giọng của Cố Bách Chu cũng khàn theo.

      "Em có biết, thắt lưng là vùng nhạy cảm của ...."

      Đỗ Kiêu Kiêu choáng váng, , biết.

      phải lừa đó chứ, Đỗ Kiêu Kiêu nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu nhìn, phát mặt Cố Bách Chu ửng hồng lạ thường.

      lập tức bỏ tay ra, chỉ vào , "Lưu manh!"

      Cố Bách Chu dỗ , "Kiêu Kiêu, xấu hổ mà."

      Đỗ Kiêu Kiêu chạy ra xa, " lừa ai vậy hả, Cố Bách Chu, em tin đâu."

      Tên này bề ngoài trong sáng vậy thôi chứ ra là con sói già!
      Màn Thầu, tieunai691993, lonkon9517 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 53

      Tòa tuyên án.

      Đỗ Khanh Khanh là chủ mưu của vụ bắt cóc, vốn phải xử 10 năm tù, nhưng xét thấy ta chỉ mời người diễn trò, biết đùa thành như vậy, vả lại còn có thái độ nhận tội, nên chỉ xử ta ba năm tù.

      Nếu sau này chịu cải tạo tốt, có thể xem xét giảm hình phạt cho ta.

      "Mẹ có cách..." Lê Thanh thản nhiên nhìn Đỗ Khanh Khanh.

      Vài ngày gặp, gò má của Đỗ Khanh Khanh hóp lại, đầu tóc cũng loạn xì ngầu. Cuộc sống của trạm tạm giam làm ta có vẻ mệt mỏi phấn chấn được.

      Đỗ Khanh Khanh bị hai cảnh sát giải , cơ thể thể cử động được, ta quơ quơ đôi tay bị còng.

      "Ba năm..." Đỗ Khanh Khanh nhàng , "Đây là đáp án mẹ cho con ư?"

      Lê Thanh lạnh mặt, "Con đừng có biết tốt xấu như vậy, làm ra chuyện như vậy, mà chỉ bị ba năm tù là vị tha cho con lắm rồi!"

      Đỗ Khanh Khanh cười chế nhạo, rồi há miệng thầm hai chữ.

      Vẻ mặt Lê Thanh trắng bệch, bà ta hoảng sợ nhìn Đỗ Khanh Khanh, đột nhiên cả người lạnh run.

      Hôm nay Đỗ Kiêu Kiêu cũng đến tham gia, nghe Đỗ Khanh Khanh bị kết án ba năm tù.

      Ba năm, ngắn cũng dài, nhưng cũng đủ để Đỗ Khanh Khanh mất nhiều thứ.

      đến trước mặt Đỗ Khanh Khanh, lạnh lùng : "Đỗ Khanh Khanh, mà cũng có ngày hôm nay."

      Đỗ Khanh Khanh thấy tới, ánh mắt hơi chấn động, "Chị, phải chị nên hài lòng rồi sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu thản nhiên cười, " cái gì vậy chứ?"

      " còn sống vui vẻ cái cõi đời này, làm sao tôi có thể vừa lòng được?"

      Đỗ Khanh Khanh run lên cái, nhàng , "Chị hận em tới như vậy à?"

      "Hận ?" Đỗ Kiêu Kiêu tới trước mắt ta, " nghĩ là ai? đáng giá để tôi hận sao?"

      Đỗ Khanh Khanh dịu dàng nhìn , "Chị, chị cứ khẩu thị tâm phi."

      Đỗ Kiêu Kiêu bị ta nhìn sợ hãi, lui về sau bước, khẽ hừ, " hiểu tôi sao? Tôi khẩu thị tâm phi à? Đúng, sai, tôi hận , hận thể cho mau mau biến mất khỏi thế giới này, hận chết sớm chút, dừng làm chướng mắt tôi nữa."

      Trong lòng Đỗ Khanh Khanh tê rần, cười với Đỗ Kiêu Kiêu: " thế giới này vẫn còn chị, sao em có thể cam lòng mà chết được?"

      Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, "Đỗ Khanh Khanh, tới bây giờ mà còn muốn đấu với tôi nữa sao? Muốn tôi chết cùng à? Nằm mơ ."

      "Ha." Đỗ Khanh Khanh bật cười, "Chị, sao chị lại đáng vậy."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, Đỗ Khanh Khanh điên rồi à?

      lui về sau, với Đỗ Khanh Khanh: " cứ tạm thời giả ngây giả dại trong đấy, Đỗ Khanh Khanh, tôi cho biết, chiêu này chả có tác dụng gì đâu!"

      xong, kiêu ngạo hất cằm, hừ tiếng với Đỗ Khanh Khanh rồi xoay người .

      Đỗ Khanh Khanh nhìn bóng lưng thẳng tắp của cười lắc đầu, sau đó liền bị hai người cảnh sát bên cạnh giải vào tù giam.

      Lúc ngang qua Lê Thanh, ta với người mẹ còn ngây ngốc của mình, "Mẹ, bảo trọng nhé..."

      Lê Thanh làm như nghe thấy.

      "Sao thế?" Đỗ Hồng Bân tới.

      Lê Thanh theo bản nặng tránh né, " có gì."

      "Khanh Khanh bị kết án ba năm, nếu chúng ta tìm được người, khoảng hai năm là con bé có thể được ra." Đây là ý nghĩ của Đỗ Hồng Bân, trước hết cứ để Đỗ Khanh Khanh vào, chờ tin tức lắng xuống, tìm cơ hội cho ta ra ngoài.

      Lê Thanh vội vàng khoát tay, "Ba năm cũng quá lâu, cứ coi như là bài học cho Khanh Khanh. Nếu để Kiêu Kiêu biết được muốn chuộc Khanh Khanh về, con bé có thể cãi lộn với ư?"

      Đỗ Hồng Bân than thở, Lê Thanh đúng, Đỗ Kiêu Kiêu phải người bao dung, nếu biết được, vậy cũng được à.

      "Được rồi, ba năm ba năm." Đỗ Hồng Bân xoa mày, "Hi vọng con bé có thể tự suy nghĩ lại, sau khi ra khỏi đừng làm chuyện gì điên rồ nữa."

      Lê Thanh đỡ ông, "Sao lại như vậy được? Khanh Khanh chỉ hồ đồ lần này thôi. Con bé lúc nào cũng hối hận."

      "Hối hận?" Đỗ Hồng Bân giễu cợt : "Hối hận cũng vô dụng..."

      " đời làm gì có nhiều chuyện có thể hối hận như vậy?" Đỗ Hồng Bân đẩy Lê Thanh ra, "Mấy ngày nay công tác chuyến, những việc ở công ty em giúp xử lý chút."

      Lê Thanh gật đầu, "Em biết rồi, nhớ mang theo thuốc uống, nếu dạ dày chịu nổi đâu."

      Đỗ Hồng Bân quan tâm, chỉ : "Đến lúc đó em bỏ vào giúp làm được."

      "Vậy được rồi..." Lê Thanh cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.

      Đỗ Hồng Bân cho Lê Thanh biết nơi ông tới chính là thành phố S.

      công tác là giả, đến thành phố S la .

      Ông tự mình lái xe núi mộ.

      Mộ của Ôn Nhã khó tìm, năm đó lúc an táng bà ở đây, ông nhớ kỹ đường xá, dù có nhắm mắt ông vẫn có thể tìm được.

      Mà thực ra năm nào ông cũng đến thăm .

      Chẳng qua là chỉ vào ngày có vẻ bình thường, ví dụ như, kỷ niệm ngày cưới của bọn họ.

      Hôm nay chính là ngày kỷ niệm ông và Ôn Nhã kết hôn.

      Hai người ở chung 20 năm, hình như có gì lãng mạn, tới lúc người mất rồi, lãng mạn nhưng người biết.

      Ông khoanh chân ngồi trước mộ Ôn Nhã, cười cười với phần mộ bia.

      " lại tới nữa đây."

      "Nhất định ở dưới đó em thầm mắng ." biết nghĩ tới chuyện gì, Đỗ Hồng Bân cong miệng cười, " phải là cho phép tới thăm em sao? tới rồi, em tức giận lắm đúng ?"

      Lúc tức giận, Ôn Nhã rất thích nhếch miệng lên, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại, cái mũi cũng nhăn lại, như đứa trẻ tức chịu được.

      Đỗ Hồng Bân rất thích dáng vẻ này của .

      Nhưng sau đó, Ôn Nhã càng lúc càng trở nên lạnh nhạt, mặc kệ Đỗ Hồng Bân có làm gì chăng nữa, bà vẫn như cũ, làm người khác dễ dàng nổi giận.

      "Em biết Đỗ Khanh Khanh đúng , chính là bé lần trước theo Đỗ Kiêu Kiêu tới đây. Con bé bị ở tù rồi." Đỗ Hồng Bân rót cho mình ly rượu, "À đúng rồi, chắc em biết đâu, đó cũng là con của ."

      "Nhưng phải sinh với em." Đỗ Hồng Bân tiếc nuối .

      cơn gió thổi qua, phần cỏ dại mộ phần lay động như đáp lại ông.

      "Sao em tức giận được cơ chứ?"

      Đỗ Hồng Bân thào : "Em mắng , đánh cũng được..."

      " rất nhớ em, A Nhã."

      Làn gió nhàng thổi qua, yên tĩnh tiếng động, chỉ có thân thở dài xa xăm trong rừng trúc.
      Màn Thầu, tieunai691993, lonkon9517 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 54

      Lúc Cố Nhiễm tới nhà mới của Đỗ Kiêu Kiêu đúng lúc gặp người lâu thấy - Lục Nhất Minh.

      Do dự chút, quyết định luôn.

      Nhưng Lục Nhất Minh hình như đợi , thấy Cố Nhiễm sắp rời , ta vội vàng ngăn lại.

      "Ớ...." Cố Nhiễm ngẩng đầu nhìn ta, "Lục Nhất Minh, rốt cuộc là muốn thế nào đây?"

      Lục Nhất Minh do dự, nửa ngày gì.

      " mau tránh ra, tôi có việc." Cố Nhiễm lạnh lùng nhìn ta, rồi lướt qua.

      Nhưng chưa được hai bước, bị Lục Nhất Minh kéo lại.

      "Cố Nhiễm..." Lục Nhất Minh nhàng gọi .

      Cố Nhiễm cau mày hất ra.

      "Tôi biết tôi sai rồi." Lục Nhất Minh , "Tôi vẫn cứ nghĩ Đỗ Khanh Khanh yếu đuối cần người khác bảo vệ."

      "Tôi ngờ ấy thay đổi..."

      Cố Nhiễm dùng sức hất tay Lục Nhất Minh ra, nhìn vết ửng hồng cổ tay mình, xoay người nhìn chằm chằm ta.

      " muốn gì với tôi? Bây giờ cảm thấy rất mất mát sao? ta phải là loại người mà tưởng tượng." Giọng Cố Nhiễm lạnh lùng, "Đúng, cũng là người bị hại, ta lừa gạt tình cảm của ."

      "Nhưng vậy sao? Có liên quan gì tới tôi đâu?"

      Lục Nhất Minh ngạc nhiên, "Tôi..."

      Cố Nhiễm cười lạnh, "Lục Nhất Minh, nghĩ mình vô tội lắm hay sao? Tôi tin biết Đỗ Khanh Khanh là loại người gì. Chính làm tổn thương tôi, nhưng cũng chấp nhận chuyện Đỗ Khanh Khanh là người lấy cái đồng hồ của ."

      "Đúng là tôi ngốc , lúc nào cũng tùy tiện cẩu thả, nhưng tôi phải là người khoan dung tới vậy."

      Lục Nhất Minh biết phải làm sao, " phải, tôi cố ý làm tổn thương ."

      Cố Nhiễm thất vọng nhìn ta, "Lục Nhất Minh, tôi cứ tưởng hiểu chứ."

      nhàng sờ vào cổ tay ửng đỏ, "Nếu tôi , chuyện Đỗ Khanh Khanh ngồi tù cũng có phần của tôi, thế nào đây?"

      Lục Nhất Minh ngớ người, " ... Cái gì?"

      Cố Nhiễm cười khẽ, " có gì? cũng biết mà, tôi thích Đỗ Khanh Khanh, ta ngòi tù, tôi còn chúc mừng nữa đấy."

      Vẻ mặt Lục Nhất Minh biến sắc, "Sao có thể làm như vậy được, tại sao? Dù Khanh Khanh có làm vậy chăng nữa, ấy..."

      " ta thế nào?" Cố Nhiễm rũ mắt, " ta là người trong lòng , đúng ?"

      "Lục Nhất Minh ơi là Lục Nhất Minh. Tôi nên cảm thấy may mắn vì thích , hay nên tiếc nuối vì mến tôi đây?" Giọng của Cố Nhiêm vô cùng thấp.

      "Người được thích... Chắc rất hạnh phúc."

      "Sao thế?" Đỗ Kiêu Kiêu quơ quơ tay trước mắt Cố Nhiễm, mới vừa vào cửa, này bắt đầu ngẩn người, Đỗ Kiêu Kiêu gọi vài lần nhưng ấy vẫn có phản ứng gì.

      "Này!" Đỗ Kiêu Kiêu lắc ấy.

      Cố Nhiễm chợt bừng tỉnh, "Gì vậy?"

      "Tớ mới phải là người hỏi cậu câu đấy đấy?!" Đỗ Kiêu Kiêu vui , "Vừa vào tới ngẩn người, rốt cuộc cậu suy nghĩ triết lý con người gì vậy, tớ nghe chút."

      "Triết lý con người gì." Cố Nhiễm lẩm bẩm, "Tớ chỉ mới vừa gặp Lục Nhất Minh thôi."

      Đỗ Kiêu Kiêu thầm đánh giá giọng của ấy, "Hả? Vậy các cậu chuyện gì với nhau?"

      "Còn cái gì nữa?" Giọng của Cố Nhiễm hơi mất mát, "Có chuyện gì khác ngoài Đỗ Khanh Khanh nữa đâu."

      ấy đem suy nghĩ của mình cho Đỗ Kiêu Kiêu biết.

      Đỗ Kiêu Kiêu phì cười, "Cậu cảm thấy người nào được Lục Nhất Minh thích nhất định rất hạnh phúc?"

      Cố Nhiễm gật đầu.

      "Ngốc!" Đỗ Kiêu Kiêu thẳng thắn phê bình.

      Cố Nhiễm lắc đầu, khó hiểu nhìn .

      Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, "Cái tên Lục Nhất Minh đó là tên gian xảo đấy. Nghĩ thử xem, nếu ta rất thích Đỗ Khanh Khanh, vậy ta cũng đâu cần phải xin lỗi cậu làm gì. Nếu thích, dù Đỗ Khanh Khanh có làm gì chăng nữa, tình cảm của ta bao giờ thay đổi, yên lặng tiếp nhận trong tim.

      Đỗ Kiêu Kiêu thầm bổ sung thêm trong lòng, cũng giống như Cố Bách Chu vậy.

      có làm gì chăng nữa, Cố Bách Chu vẫn đứng sau lưng , dùng hành động cho biết, vẫn luôn ở đó.

      Cố Nhiễm cũng nghĩ tới Cố Bách Chu, ấy hâm mộ nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Cậu hạnh phúc , được tớ cưng chiều tới vậy."

      Đỗ Kiêu Kiêu bật cười, "Cố Nhiễm, chẳng lẽ cậu phát cả cậu cũng vậy à?"

      "Chẳng phải có người luôn đứng sau lưng cậu, đợi cậu phát ra ta sao?"

      "Ai vậy?" Cố Nhiễm tò mò nhìn khắp nơi, "Cậu gạt tớ à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu dùng ngón tay chọc vào trán ấy, nhắc nhở: "Sao cậu mơ hồ quá vậy? Khương Hoán, Khương Hoán của cậu đấy."

      "Cái gì mà của tớ cưa cậu." Cố Nhiễm cười to, "Cậu ấy có đâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, "Chẳng lẽ cậu phát ra sao? Khương Hoán đối xử với cậu rất tốt."

      "Cái đó cũng phải thôi." Cố Nhiễm gật đầu, "Bọn tớ chơi chung với nhau từ cơ mà."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ấy hận thiết rèn thành sắt, "Cậu nghĩ lại ? Cậu dám cậu với cậu ta chỉ là bạn bè thôi ?"

      "Sao tớ biết được?" Cố Nhiễm thầm, "Nhưng mà tớ biết cậu ấy đối xử với bạn cậu ấy thế nào nữa."

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Cậu tự suy nghĩ lại , dù sao tớ cũng cảm thấy Khương Hoán còn tốt hơn cái tên Lục Nhất Minh kia nữa đấy."

      "Cái đó giống..." Cố Nhiễm .

      " giống chỗ nào?"

      "Khương Hoán là bạn, Lục Nhất Minh là người trong lòng. Có giống nhau gì đâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu tức giận nở nụ cười, "Cậu thử xem nhé, Khương Hoán và Lục Nhất Minh, ai đối xử với cậu tốt hơn?"

      "Khương Hoán!" Cố Nhiễm hề nghĩ ngợi lập tức .

      "Vậy chẳng phải tốt lắm sao." Đỗ Kiêu Kiêu buông tay xuống, "Thực ra Khương Hoán là người tốt, nếu được, tớ hy vọng cậu có thể quen với cậu ấy."

      Mặt Cố Nhiễm đỏ bừng, và Khương Hoán à? Đây là cặp đôi gì vậy?!

      ấy lắc đầu mạnh mẽ với Đỗ Kiêu Kiêu, " được đâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc nhìn ấy, "Tớ cảm thấy Khương Hoán mới là người có thể mang lại hạnh phúc cho cậu, cậu ấy trân trọng cậu."

      Cố Nhiễm đỏ bừng cả mặt, "Cậu cái gì vậy? thể nào đâu."

      "Có hay cậu cứ đợi xem." Đỗ Kiêu Kiêu nửa đùa.

      "Ai da, chuyện này nữa, tớ tới tìm cậu có chuyện đấy." Cố Nhiễm đổi đề tài, lấy vài tờ giấy trong túi ra cho Đỗ Kiêu Kiêu xem.

      "Cái gì vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu tò mò cầm lấy.

      "Cậu quên rồi à? Kết quả xét nghiệm của Khương Tình đấy." Cố Nhiễm chỉ vào tờ giấy.

      "Cậu xem, đây viết, hai người đó có quan hệ máu mủ với nhau."

      Ánh mắt Đỗ Kiêu Kiêu sáng bừng lên, "Vậy là Khương Tình phải là con của chú Khương rồi."

      Cố Nhiễm gật đâu, ấy cũng rất vui vẻ, "Cuối cùng, chú Khương cũng được giải thoát."

      "Lần trước Y Vân tới đòi tiền chú Khương, chú Khương có cho bà ta ?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      "Hình như là ." Cố Nhiễm nhíu mày suy nghĩ chút rồi trả lời, "Với lại lúc đó dì Phó có mặt ở đấy, mà còn vui cãi nhau ầm ĩ."

      "À..."

      "Sao vậy?" Cố Nhiễm tới gần.

      " có gì, chúng ta báo tin vui cho chú Khương thôi." Đỗ Kiêu Kiêu kéo Cố Nhiễm, "Sẵn tiện thăm Khương Hoán luôn."

      Cố Nhiễm cười mắng, "Đừng lung tung!"

      Tớ lung tung đâu. Đỗ Kiêu Kiêu cười cái.
      Màn Thầu, lonkon95, milktruyenky17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :