1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      chắc có nguyên do sâu xa ở đây rồi:yoyo20::yoyo20:

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 126



      Đỗ Viễn Chu vừa , Phó Dung lập tức từ phía sau tấm bình phong ra, "Cái này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? như thế nào..."

      có đạo lý a, sao có thể có người sợ Từ Tấn quyền cao chức trọng, lại nhìn mặt mũi nàng mà nhường cửa hàng?

      "Chính nàng tự đoán." Trải qua chen ngang này, bầu khí mờ ám lúc trước sớm còn, Từ Tấn chậm rãi dùng trà.

      Phó Dung chậm rãi ngồi vào ghế, ánh mắt nhìn Từ Tấn, tâm tư nhanh chóng quay vòng.

      Đầu tiên, Đỗ Viễn Chu là vì cảm tình với nàng, vậy nhất định phải bạn cũ của Từ Tấn, phải Từ Tấn chính là nàng.

      Nhưng Phó Dung xác định chính mình chưa từng gặp Đỗ Viễn Chu, vậy đối phương kỳ cũng phải cho nàng mặt mũi, mà là của cha mẹ nàng.

      Cha mẹ...

      Ông bà...

      Trong đầu có cái gì chợt lóe qua, Phó Dung khiếp sợ mà đứng lên, ", là họ hàng tổ mẫu ta bên kia?"

      Nàng có hai tổ mẫu, người là lão thái thái ngụ ở Cảnh Dương Hầu phủ, cùng nàng có nửa điểm quan hệ máu mủ, người là tổ mẫu ruột thịt Đỗ thị, khi phụ thân còn ốm chết,. Đỗ Viễn Chu họ Đỗ, nhất định là thân thích bên kia của ngoại tổ mẫu. Chỉ là Phó Dung đối với Đỗ gia hề hay biết gì, thể phán đoán cụ thể Đỗ Viễn Chu thoạt nhìn tuổi gần 30, đến cùng là quan hệ thế nào với nàng.

      Từ Tấn tỏ ý bảo nàng ngồi xuống, nhìn nàng, quá chắc chắn hỏi: "Đỗ gia tình, nhạc phụ nhạc mẫu đều chưa từng với nàng?"

      Phó Dung đối với thân tổ mẫu chưa từng gặp mặt, có cảm tình gì, nhưng giờ phút này, tận mắt nhìn thấy người Đỗ gia, nàng suy nghĩ lúc, trong lòng sinh ra vài phần buồn bã có lý do, cúi đầu nhìn bát trà của mình, " có, hồi ta hỏi nương, nàng cho ta, cũng cho phép ta nhắc đến. Ta hỏi phụ thân, cũng nhớ được ..."

      ràng là dối, nhưng phụ thân muốn , nàng cũng có cách nào.

      Nàng thần sắc ảm đạm, Từ Tấn nhìn nỡ, qua đem thê tử ôm tới đùi, hai tay nắm tay của nàng, cằm khoác lên đầu vai nàng : "Nhạc phụ nhạc mẫu muốn cho nàng biết, tại ta với nàng, nàng đừnglộ ra trước mặt hai người."

      Nàng vừa nhìn biết ngay là tò mò, Từ Tấn cũng cảm thấy việc này cần giấu diếm. Phó Phẩm Ngôn muốn nhắc tới là bởi vì bản thân trải quá khó chịu. Huynh muội Phó Dung bọn họ có trải qua, cho dù biết những chuyện cũ năm xưa kia, cũng quá để ý.

      Phó Dung chờ mong nhìn , tạm thời đè xuống nghi hoặc khác.

      Từ Tấn hôn mặt nàng, thấp giọng giải thích.

      Đỗ gia là hộ nhà nông ở Kinh Giao, Đỗ thị có hai ca ca, cha mẹ lần lượt qua đời. Huynh muội ba người lần lượt vì Đỗ gia nghèo rớt mồng tơi, Đỗ lão đại mượn tiền chung quanh đến năm 20 tuổi mới miễn cưỡng cưới tức phụ. Đỗ lão nhị trong lòng hâm mộ, cùng huynh trưởng đem Đỗ thị bán cho người môi giới, định dùng tiền bán muội muội cưới tức phụ.

      Sau này Đỗ thị vào Cảnh Dương Hầu phủ làm nha hoàn, bị lão Hầu gia nhìn trúng chiếm lấy thân thể, sinh ra Phó Phẩm Ngôn rồi nâng thành di nương. Đỗ gia bên kia, Đỗ lão Nhị tích cóp đủ tiền cưới tức phụ, tân hôn lâu, lúc lên núi đốn củi bị rắn độc cắn, ngay cả cái con nối dõi đều lưu lại liền ra , tức phụ cũng tái giá. Đỗ lão đại cùng thê tử lo liệu tang , trong tay càng khoa khăn, liền nghĩ mọi cách từ đòi tiền trong tay Đỗ thị. Đỗ thị ốm chếtrồi, bọn họ lại tìm Phó Phẩm Ngôn.

      Phó Phẩm Ngôn lúc ấy còn , vụng trộm tiếp tế cậu mợ ít, phát đối phương lòng tham đáy, mời lão Hầu gia ra mặt, cuối cùng cũng dùng khoản bạc triệt để đoạn tuyệt quan hệ cùng Đỗ gia.

      Theo lý, khoản bạc kia đủ cho Đỗ lão đại cả nhà già trẻ cơm áo lo cả đời. Đáng tiếc Đỗ lão đại kết bạn sơ suất, bị người dụ dỗ nghiện cờ bạc, rất nhanh liền đem gia sản thua sạch, thiếu chút nữa cũng đem nhà ở đều thua mất mới thôi. tiền đất, cũng có muội muội để bán, hai vợ chồng liền đem con trai út bán vào cờ xã làm tiểu nhị.

      Đỗ Viễn Chu chính là đứa con trai út kia, cũng là thân biểu đệ của Phó Phẩm Ngôn. vận khí tốt, bởi vì đầu óc thông minh được đông gia của cờ xã sắp xếp làm thư đồng bên người con trai mình, sau đó con của vị đông gia này bệnh nặng trận rồi mất, lão đông gia cơ khổ nơi nương tựa, liền nhận Đỗ Viễn Chu làm nghĩa tử, sau khi chết đem gia sản đều cho Đỗ Viễn Chu.

      Phó Dung hôm nay mới biết chuyện Đỗ gia, lẩm bẩm : " như vậy, là... của ta"

      "Tam thúc" Từ Tấn tiếp tục giải thích, " có hai huynh trưởng, lão Đại chết rồi, lão Nhị ở nông thôn trồng trọt, có tìm mấy lần, đều nhận. Bên đó tới đây dây dưa, bị đưa vào nhà tù ngồi 3 tháng, ra tù rồi tới dây dưa nữa."

      Phó Dung trố mắt, ngửa đầu nhìn : "Vương gia làm sao mà biết được ràng như vậy?"

      Từ Tấn cười cười.

      Đời trước phái người điều tra tất cả mọi chuyện của Nhị phòng Phó gia, đối với Đỗ gia bên kia kỳ quan tâm như thế. Chỉ là danh sách đưa lên tùy tiện quét mắt nhìn. Trong dãy cái tên quê mùa hộ Đỗ, nhìn đến Đỗ Viễn Chu khó tránh khỏi lưu ý nhiều chút. Sau khi trùng sinh, lại cho người thu thập tin tức Phó gia Nhị phòng bên kia lần nữa, những chuyện này càng ràng hơn.

      Nhìn ra nghi hoặc trong mắt Phó Dung, thản nhiên : "Ý chỉ tứ hôn hạ xuống, ta cho người tra thân thích của các nàng, bình thường sai người theo dõi, miễn cho tương lai xảy ra chuyện liên lụy đến ta. Nùng Nùng đừng trách ta đa tâm, chỉ là ít nhà huân quý trong kinh thành đều bởi vì họ hàng xa gây dẫn đến liên lụy. Ta là vương gia, càng phải cẩn thận làm việc, cho sơ thất."

      Phó Dung im lặng.

      Cảm giác bị người nắm hết chi tiết nhà mình khẳng định tốt. Bất quá dù sao biết có tội, huống chi biết Từ Tấn chu đáo cẩn thận như thế, Phó Dung ngược lại buông lỏng ít nhiều. Từ Tấn bản thân lợi hại, tương lai khả năng tránh được tai hoạ càng lớn. nếu cả ngày chỉ muốn ăn nhậu chơi bời, nàng mới nên lo lắng.

      " nhắc nữa, tại chúng ta nên làm thế nào a?" Phó Dung bất an mà đứng lên, ", Tam thúc chịu chiếu cố ta, ta cũng nghĩ làm khó , kỳ cửa hàng của vốn dĩ cần lấy, trà lâu này thêm cửa hàng bút mực bên cạnh, tu sửa xong cũng coi là ."

      Từ Tấn biết, nàng đối với nam nhân quay người là có thể quên ngay, đối với người thân trước nay đều thực săn sóc, ai đối với nàng tốt, nàng khẳng định đồng dạng tốt lại.

      bình tĩnh nhắc nhở: "Chu chưởng quỹ trung thành đáng khen, nhưng cao tuổi, Nùng Nùng cảm thấy nên bồi dưỡng tâm phúc của mình sao? Như Ý trai, nàng và Cố nương tử mỗi người giữ năm phần, người ở vương phủ có cách nào tự mình chăm sóc bên này, người chỉ biết trốn ở trong phòng làm trang sức, tương lai người Chu chưởng quỹ tiếp nhận nếu như có lòng xấu xa..."

      Phó Dung mắt sáng lên: "Chàng , mời Tam thúc giúp ta làm việc?"

      Từ Tấn gật đầu, " muốn kinh doanh cờ xã là xuất phát từ hiếu nghĩa, nhưng nam nhi đại trượng phu, gian cờ xã nho khỏi làm nhân tài được trọng dụng. có thể ở trong đám tiểu nhị được lão đông gia nhìn trúng, nhân phẩm tài cán nhất định đều thực xuất chúng, thiếu khuyết chỉ là tôi luyện. bằng mời làm Nhị đông gia Như Ý trai, cho theo bên người Chu chưởng quỹ học hỏi thêm, như vậy sau khi Chu chưởng quỹ nghỉ, cũng có thể tiếp quản."

      chu toàn mọi mặt, thời gian ngắn ngủi nghĩ lâu dài như vậy, Phó Dung lòng đầy kính nể, lại nhìn tuấn mĩ nam nhân ngồi ngay ngắn ghế, lần đầu tiên ý thức được Từ Tấn kỳ rất có bản lĩnh. Như , võ có thể lên chiến trường giết địch lại có thể bắt được linh hồ. Văn thải kia muốn dùng có gì dùng, càng quan trọng là tâm kế, ngày hôm nay vì cửa hàng cho thấy đủ chuyện để chứng minh Từ Tấn cũng phải đồ hữu kỳ biểu (người chỉ có bề ngoài).

      "Vương gia..."

      Nàng tới trước mặt , cẩn thận ngắm , dường như hôm nay mới chân chính nhận thức.

      "Nhìn ta như vậy làm cái gì?" Từ Tấn vừa định lại đem nàng ôm tới đùi, đoán chừng Đỗ Viễn Chu sắp quay về rồi, chỉ cầm tay nàng, nhàng nhéo nhéo.

      "Vương gia lợi hại." Phó Dung tự đáy lòng khen ngợi.

      Từ Tấn ngửa đầu nhìn nàng, đột nhiên đứng lên, cắn lỗ tai nàng : "Lời này ta thích, buổi tối nàng lại tiếp cho ta nghe."

      Phó Dung ngượng và bực mà đấm chút, mới khen hai câu lộ nguyên hình.

      Bên ngoài truyền đến hai tiếng bước chân, Từ Tấn tạm thời thu hồi hoa hoa tâm tư, hỏi nàng: "Mời làm Nhị chưởng quỹ, ta hay là nàng tự mình với ?"

      Phó Dung thoáng chần chờ rồi quyết định: "Ta , vương gia ở bên cạnh nhìn là tốt rồi."

      Đó rốt cuộc là thân nhân của nàng, tương lai là đại chưởng quỹ Như Ý trai mà nàng coi trọng, Phó Dung cũng nên gặp.

      Vì thế Đỗ Viễn Chu bước vào nhã gian liền thấy bên người Túc vương trong trẻo khôi ngô có thêm đạo thân ảnh kiều.

      Đỗ Viễn Chu có chút dám tin vào hai mắt của mình, đời này, thế nhưng có nữ tử đẹp như vậy?

      cứng đờ ở cửa, ngoài ý muốn có thêm nữ tử trong phòng, cũng kinh diễm tiểu nương khuynh thành mĩ mạo.

      Từ Tấn khó có thể phát giác mà nhíu nhíu mày.

      Bị nam tử xa lạ nhìn chằm chằm như vậy, Phó Dung lại có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. là bởi vì Đỗ Viễn Chu chỉ là quá mức giật mình, rất nhanh lại khôi phục trấn định. Thứ hai nàng biết đây là thân biểu đệ của phụ thân nàng, là Tam thúc của nàng rồi a.

      Có chút ngượng ngùng, nàng hướng Đỗ Viễn Chu hai bước, giọng kêu: "Tam thúc, ta là nữ nhi thứ hai của phụ thân, ngài biết ta sao?"

      tiếng thân mật kiều nhuyễn "Tam thúc" làm Đỗ Viễn Chu cả người nổi tầng da gà, sau đó là tự đáy lòng vui mừng, là thụ sủng nhược kinh. Xác định thân phận Phó Dung, nam nhân đối mặt với Từ Tấn luôn bình tĩnh thong dong, lại trở nên câu nệ xoa xoa bàn tay, chuyện cũng có chút mạch lạc, "Cái này, vương phi, ta, thảo dân nghe qua, ngài đừng hiểu lầm, ta có ý tứ gì khác, là ngày đó ngài cùng vương gia đại hôn, ta..."

      xong hồi ý thức được chính mình thất thố, Đỗ Viễn Chu khuôn mặt trắng nõn tuấn tú đỏ như chín, buông mi đứng yên chốc lát, mới khôi phục vài phần trầm ổn, cúi đầu : "Vương phi có thân phận gì, thảo dân thất lễ ."

      bị cha mẹ bán năm gần 7 tuổi. Nhưng trong lúc ngẫu nhiên cha mẹ cãi nhau cũng biết được mình có người thân là biểu huynh làm Hầu phủ Nhị thiếu gia, biết được người sinh ra biểu huynh đó cũng là bị nhà mình bán . Sau này mỗi năm trôi qua, hiểu được Phó gia là thân thích thể bám víu cũng mặt mũi nào mà bám víu. Đỗ gia lại là thân thích muốn nhận, cứ như vậy người sống qua ngày cũng rất tốt.

      Đôi khi ngẫu nhiên từ miệng các khách nhân nghe được chút tin tức, cũng tận lực hỏi thăm chuyện Cảnh Dương Hầu phủ. Đến tháng 8, Túc vương đại hôn, mới biết Túc vương phi là thứ nữ của Phó Phẩm Ngôn, cũng chính là cháu họ của .

      Có chút tự hào, cũng có lo lắng, nhưng đều bị giấu ở trong lòng, đối với ai cũng chưa từng nhắc tới.

      nghĩ hôm nay tiểu nương thế nhưng muốn mua cửa hàng của .

      Đỗ Viễn Chu quên dặn dò của nghĩa phụ, chỉ là, nhịn được muốn thành toàn cho người cháu chưa từng gặp mặt.

      tại sao, nàng thế nhưng đứng ở trước mắt , còn gọi Tam thúc.

      Đỗ Viễn Chu chỉ cảm thấy hổ thẹn.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ai chà, Vương gia hiểm quá , nhưng mà ta thích, à à, ta thích hộ Nùng Nùng thôi nhé :p
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 127



      Phó Dung chịu gọi Đỗ Viễn Chu là Tam thúc, do quan hệ lễ tiết, cũng là vì thấy đối phương nguyện ý chiếu cố nàng. Kỳ trong lòng có chút kiêng kị, bởi vì nàng biết phụ thân có chịu nhận thân thích này hay . Ngộ nhỡ chịu, nàng tự tiện nhận thân, phụ thân biết được tức giận làm thế nào đây?

      Nhưng nhìn Đỗ Viễn Chu bởi vì nàng xưng hô tiếng mà bộ dáng mặt đỏ tía tai nhấc tay vô thố, nàng đột nhiên bỏ qua.

      Đỗ Viễn Chu nếu như bình tĩnh thong dong, nàng có lẽ hoài nghi có rắp tâm khác. thất thố, ngược lại thuyết minh ở trong lòng , nàng cháu này so với Túc vương gia còn làm cho khẩn trương hơn. Đối phương lấy thành tâm đối đãi, nàng cần gì phải nghĩ quá nhiều?

      Cùng Từ Tấn đưa mắt nhìn nhau, lĩnh hội trong mắt Từ Tấn có ý tán thành, Phó Dung càng thêm chắc chắn chính mình nhìn lầm người , cười : "Tam thúc cần khách sáo, ngài là trưởng bối, trực tiếp gọi ta Nùng Nùng . Ngài luôn miệng gọi ta vương phi, ta tiểu bối làm sao chịu nổi."

      Đỗ Viễn Chu như cũ dám nhìn nàng, khéo léo từ chối: "Ngài là vương phi, lễ thể bỏ, còn nữa thảo dân thân phận ti tiện, đảm đương nổi vương phi xưng hô như thế, cũng mời vương phi đừng gọi thảo dân như vậy nữa, truyền ra ngoài làm cho người khác hiểu lầm."

      Cảnh Dương Hầu phủ có Tam gia đích xuất, tuy rằng qua đời, nhưng đó mới là người Phó Dung chân chính nên gọi Tam thúc. Nàng gọi như vậy, truyền đến tai Hầu phủ lão thái thái hoặc là Phó Phẩm Xuyên, e rằng cùng Nhị phòng sinh khoảng cách.

      Phó Dung hiểu được thâm ý trong lời Đỗ Viễn Chu, nghĩ ngợi lúc, đổi giọng : "Vậy ta gọi ngài tiểu thúc tốt lắm. Vừa rồi tiểu thúc nguyện ý nhượng lại cửa hàng ta đều nghe thấy . Ngài trong lòng ràng là đem ta làm cháu mà nhìn nhận, tại nếu tiếp tục với ta theo nghi thức xã giao này đó, vậy mời ngài trở về , ta mua cửa hàng nữa, hôm nay coi như chưa bao giờ gặp qua."

      Đỗ Viễn Chu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nàng.

      Cháu muốn mua cửa hàng, đều lao động đến vương gia ra mặt, nghĩ tới là có việc lớn, sao có thể trẻ con như thế, cần là cần?

      Phó Dung để ý tới , cố ý nghiêm mặt tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía mà đứng.

      Đỗ Viễn Chu quay nhìn Từ Tấn: "Vương gia, đây..."

      Từ Tấn khoát tay : "Nếu nàng cần, vậy thôi. Hứa gia, tới hỏi xem cửa hàng bên cạnh chỗ bán bút mực kia". Trà lâu cùng cửa hàng bút mực cộng lại cũng còn hơi , ba cửa hàng sát nhập vừa khéo chuẩn, phá ra rồi sửa lại, hẳn là so với Phượng Lai Nghi còn rộng rãi hơn.

      Hứa gia lĩnh mệnh , bước chân nhanh đến mức Đỗ Viễn Chu muốn ngăn trở cũng được.

      Hảo tâm hoàn thành như vậy, Đỗ Viễn Chu xấu hổ phi thường, biết việc này Phó Dung mới được, thả mềm thanh khuyên nhủ: "Vương phi cần gì lại mất công lo lắng? Ta, cửa tiệm kia..."

      "Đỗ đông gia cần phải , ngươi với ta hề có quan hệ, lúc trước ngươi chứng tỏ đó là của nghĩa phụ ngươi để lại cho ngươi, nguyện ý bán, nếu như thế, ta cùng vương gia cũng muốn làm ra việc ép mua ép bán. Ta cùng vương gia còn có lời muốn , Đỗ đông gia thong thả." Phó Dung sắc mặt bình tĩnh trở lại ngồi vào chỗ đối diện Từ Tấn, bưng trà tiễn khách.

      Tiểu nương ràng là giận lẫy, Đỗ Viễn Chu đứng thẳng bất động chốc lát, bất đắc dĩ : "Ngươi và ta ngấm ngầm nhận thân, ngươi sợ phụ thân ngươi vui sao?"

      Tuy rằng còn chưa hô nhũ danh nàng, nhưng đây là thỏa hiệp.

      Phó Dung lập tức cười dịu dàng đứng lên, tới bên cạnh thân mật : "Tiểu thúc muốn đâu, phụ thân ta phải là người hiểu đạo lý, ngài xem vương gia đều cảm thấy ta với ngài nhận thân có gì thỏa đáng, ngài nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Đến, ngồi xuống uống chén trà ."

      Đỗ Viễn Chu nào dám cùng Từ Tấn ngồi cùng cái bàn, chịu đáp ứng.

      Nhưng Phó Dung cũng thể đứng cùng thương lượng đại a, cắn cắn môi, cầu xin nhìn về phía Từ Tấn.

      Từ Tấn yên lặng nhìn lại nàng, cố làm ra vẻ hiểu.

      Phó Dung lộ ra cái cười nịnh nọt.

      Từ Tấn chuyển mắt , lại dùng ngụm trà, mới ra phía sau bình phong trong ánh mắt thỏa mãn của Phó Dung.

      Phó Dung cũng mong đợi Từ Tấn để nàng mình cùng với tiểu thúc vừa nhận chuyện, cười mời : "Tiểu thúc lần này có thể an tâm ngồi ?"

      xong mới lật lên bát trà, tự tay châm trà cho .

      Đỗ Viễn Chu sống lưng cứng đờ ngồi xuống, nhìn bát trà trước mặt, cảm khái ngàn vạn.

      có người thân, nhưng cũng giống nhau. Trước đây cha mẹ, trai và chị dâu chỉ biết đòi tiền , nếu có, lần sau cũng cũng đến nữa, coi đời có người như . Phó gia bên kia, biết Phó Phẩm Ngôn nhìn thấy cha mẹ ở nhà tham lam ích kỷ, cảm động lây, càng có mặt mũi kết giao. Cho nên nhiều năm như vậy, Phó Dung lại là thân thích đầu tiên chịu thành tâm đối đãi.

      "Cửa tiệm kia..."

      Phó Dung lắc lắc đầu, bên tò mò nhìn người thân mới nhận, bên giọng giải thích: "Đó là nghĩa phụ của tiểu thúc lưu lại cho ngài, ta cảm kích tâm ý tiểu thúc đối với ta, lại nhẫn tâm để ngài một đời lương tâm bất an. Cứ như vậy tốt lắm, ta mua cửa hàng bên kia, về sau cùng tiểu thúc sát vai buôn bán, tương lai có cái gì hiểu, còn mời tiểu thúc chỉ bảo nhiều hơn."

      Đỗ Viễn Chu vừa định khuyên, nhìn mắt Phó Dung sáng ngời, trong vắt, hiểu được tâm ý nàng quyết, tiếp tục kiên trì nữa, chuyển sang hỏi thăm: "Ngươi muốn mở cửa hàng gì?"

      "Trang sức lầu." Phó Dung rất tự hào trả lời, sau đó lại thổn thức đứng lên, "Đó cũng là dì kết nghĩa của ta trước khi ra để lại cho ta, như vậy xem ra, ta cùng tiểu thúc cũng rất giống nhau."

      Nghĩ tới nghĩa phụ, Đỗ Viễn Chu trầm mặc chốc lát, sau đó lại hỏi Phó Dung chuẩn bị như thế nào. Nhìn hôm nay Túc vương gia làm việc bá đạo, Đỗ Viễn Chu lo lắng cháu chỉ là nhất thời xúc động muốn mở cửa hàng chơi, vương gia quá mức sủng ái vung tiền như rác, lại chưa hẳn suy xét xem định làm tốt sinh ý này như thế nào.

      Đề tài chuyển tới đây, Phó Dung cũng thừa nước đục thả câu, đem tình nàng cần Nhị chưởng quỹ có thể tin cậy ra, "Tiểu thúc, ngài có rảnh giúp ta sao? Đây là đồ cưới của ta, mua cửa hàng phiền toái vương gia ta ngại, muốn việc liên quan đến người quản lý cửa hàng cũng mời vương gia hỗ trợ, ta cũng muốn cầu phụ thân, nghĩ tới nghĩ lui, người có bản lĩnh lại đáng giá tín nhiệm chỉ có tiểu thúc."

      Đỗ Viễn Chu ngoài ý muốn nhìn nàng: "Chúng ta hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, ngươi liền dám tín nhiệm ta?" Cháu tin , cao hứng, lại sợ cháu như thế dễ tin người, tương lai chịu thiệt trong tay người ngoài, nhịn được muốn nhắc nhở chút.

      Phó Dung giảo hoạt mà chớp chớp mắt: "Ta vì sao tin đâu? Thứ nhất, tiểu thúc cho vương gia nhân tình lại nguyện ý đem cửa hàng bán cho ta, cầu gì khác. Đủ thấy tiểu thúc chỉ đem ta làm cháu , đem ta làm vương phi để nịnh bợ. Ta tin tưởng tiểu thúc lừa gạt cháu mình. Thứ hai, tiểu thúc dáng vẻ đường đường, có thể được lão đông gia ưu ái, nhân phẩm tài cán khẳng định cũng có chỗ hơn người, tuyệt phải tục nhân. Ta tin tưởng tiểu thúc có thể giúp ta chỉnh lý tốt sinh ý. Thứ ba, cho dù hai điểm trước ta nhìn lầm người, tiểu thúc có đầu óc sinh ý hoặc là tương lai làm giả sổ lừa ta, ta có thể tùy thời đổi người hoặc là mời vương gia thay ta giáo huấn tiểu thúc a."

      Phía sau tấm bình phong truyền đến tiếng cười khẽ.

      Đỗ Viễn Chu cũng cười, nhìn tiểu nương đối diện bởi vì Túc vương cười khẽ hơi hơi đỏ mặt, gật đầu : "Nùng Nùng trong lòng đều hiểu , vậy ta liền giúp ngươi ." Cờ xã bên kia tiểu nhị, chưởng quỹ đều là người cũ quen thuộc, lại là sinh ý thanh nhàn, gần như cần làm cái gì.

      đáp ứng, Phó Dung lại thu hồi cười, nghiêm mặt : "Về Như Ý trai, ta còn có chút bí mật muốn cho tiểu thúc. Nơi này chuyện tiện, sáng mai tiểu thúc đến vương phủ ngồi chút , ta giới thiệu Chu chưởng quỹ cho ngài, chúng ta triệt để để tiểu thúc quyết định?"

      Đỗ Viễn Chu hơi kinh ngạc, rất nhanh đáp: "Cũng tốt."

      Chính xong rồi, Đỗ Viễn Chu dám để Túc vương gia ở bên kia đợi quá lâu, đứng dậy cáo từ: "Vậy chúng ta ngày mai lại gặp, ta trước đây."

      Phó Dung đưa tới cửa.

      Đỗ Viễn Chu do dự lát, vẫn dặn dò: "Chuyện của chúng ta, tạm thời đừng cho phụ thân ngươi, về sau ngươi ngấm ngầm gọi ta tiểu thúc, ở bên ngoài chỉ đem ta làm Nhị chưởng quỹ là tốt rồi."

      Phó Dung trêu ghẹo : "Tiểu thúc còn biết ngày mai ta muốn bí mật gì mà ra quyết định ?"

      Đỗ Viễn Chu cười , quay người rời .

      Phó Dung đóng cửa nhã gian lại.

      Còn chưa quay người, eo bị ôm lấy, "Tương lai tay che trời làm giả sổ sách lừa nàng, ta lại chịu làm chủ, nàng làm sao bây giờ?"

      Phó Dung cúi đầu nhìn cánh tay của , giọng : "Vương gia chịu vì ta làm chủ, đó nhất định là có niềm vui mới, thích ta. như vậy, vương gia cho rằng ta còn có tâm tư để ý tới sinh ý cửa hàng sao?"

      Nàng thần sắc ảm đạm, phảng phất lạc vào cảnh giới kỳ lạ, Từ Tấn buồn cười đem người chuyển trở lại, hôn xuống: "Thuận miệng chút, lại tưởng , ngốc, chỉ cần nàng toàn tâm toàn ý đối với ta, ta thương nàng một đời."

      Phó Dung ôm lấy eo , ở trong lồng ngực cọ cọ.

      Rất nhanh Hứa gia trở lại, bởi vì Từ Tấn ra tay hào phóng, cửa hàng bên kia cũng thống khoái đem khế đất cầm ra.

      Từ Tấn phái người quan phủ đóng dấu, cùng Phó Dung về vương phủ trước.

      Đến hoàng hôn, 3 khế đất đóng quan ấn được giao vào trong tay Phó Dung. Phó Dung vừa hưng phấn vừa vui sướng, bất quá nghĩ tới tiền mua cửa hàng đều là Từ Tấn trả, buổi tối hỏi : "Mua cửa hàng đến cùng tốn bao nhiêu tiền a? Chàng cho ta biết, ta đem tiền trả lại, bằng ta trong lòng được tự nhiên."

      Nàng có tiền, cha mẹ cho nàng đồ cưới xem như là ít, Liễu Như Ý để lại cho nàng tiền tích cóp nửa đời, đủ cho nàng tiêu hoang.

      "30 vạn lượng." Từ Tấn vừa cởi quần áo vừa .

      Phó Dung tựa vào đầu giường chính mình tính toán, nghe được lời này bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, "Bao nhiêu? Chàng thử lại lần nữa xem!"

      Ánh mắt kia, giọng điệu kia, phảng phất giống chủ mẫu chất vấn nhi tử phá sản!

      "30 vạn lượng." Từ Tấn bẫng mà lặp lại, tới trước giường hướng Phó Dung đưa tay đòi: "Trả ta , thoáng cái chi ra ngoài nhiều bạc như vậy, ta trong tay cũng hơi khó khăn."

      Phó Dung ngửa đầu nhìn , khuôn mặt nhắn trắng mịn chậm rãi phủ đầy ráng đỏ.

      Của nàng tất cả cộng lại, cũng đến ba mươi vạn lượng a.

      Hơn nữa nàng hỏi xong liền nghĩ lại, Từ Tấn thuần túy là bịa chuyện, kia 3 gian cửa hàng, 3000 lượng đều là nhiều...

      Nàng đỏ mặt là bởi vì chính mình kêu to ra tiếng, mất mặt quá .

      Nàng nhắm mắt lại, quay đầu muốn chui vào trong ổ chăn.

      Từ Tấn phen nhào tới, đè người hôn khuôn mặt nhắn đỏ bừng, hô hấp dồn dập: "Bản vương bạc chỉ mỹ nhân, vương phi bồi ta đêm, kia tiền nợ 3 gian cửa hàng đều xóa bỏ..."

      cố ý học những nam nhân ăn chơi trác tang ép uổng nữ nhân, động tác cũng đầy vô lại. chớp mắt như vậy, Phó Dung lại nghĩ rằng nam nhân bên cạnh phải là Túc vương gia của nàng, mà là ác bá xa lạ.

      Bởi cái cảm giác cổ quái này, đêm nay thân mật cũng thay đổi mùi vị, ôn nhu lại thô lỗ, nàng ngượng ngùng lại mới lạ, như ngã vào đám mây.

    5. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Nàng ơi nàng đâu rồi @heavydizzy
      Mẹ Tiếu chơi thâm quớ, hay đứt dây đàn, quyết cho ăn canh suông:yoyo64:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :