1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 158: Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công.


      chuyện, liền thấy An Cùng biết từ đâu chạy ra, vẻ mặt hốt hoảng, “Điện hạ, Trang đại phu, tiểu nhân nhìn thấy có mấy con mãnh thú ngã đất, máu chảy rất nhiều, vết máu chưa khổ, hẳn là… chết chưa bao lâu.


      Trang Thư Tình sớm biết chắc chắn có động vật chết, binh lính phải chỉ biết vài chiến lược là có thể lên làm tướng quân, nhưng khi nghe thấy, tâm vẫn trầm xuống thất sâu.


      Đây là tội của nàng, là nàng dựng lên tất cả, chỉ có thể tính lên người nàng.


      “Ôn công công ở đâu?”


      An Cùng đến bẫm báo khiến nàng hiểu được tình đơn giản, sợ là có người trà trộn vào đây, giờ chắc vội tìm người.


      Ôn Đức tời rất nhanh hiển nhiên là nghe thấy An Cùng , lấp tức tiến đến trước mặt Trang Thư Tình: “Trang đại phu liệu có kế sách gì ?”


      “Trong hoàng cung có mật đạo ?”


      Sắc mặt Ôn Đức liền trở nên ảm đạm, “Mật đạo có nhưng cũng chỉ có mỗi hoàng thượng biết.”


      “Ngươi cũng biết?”


      biết, phảu là hoàng thượng muốn cho lão nô biết, mà cho tới bây giờ vẫn chưa từng sử dụng qua.”


      Chuyện này đúng là hỏng bét, lòng Trang Thư Tình có chút gấp gáp, lại hỏi, “Ôn công công còn bao nhiêu người có thể sử dụng?”


      “Hơn hai mươi người.” Ôn Đức cười khổ, hoàng cung lớn như vậy, bây giờ có thể sử dụng được cũng chỉ có hơn hai mươi người, ra quả đúng là chuyện cười, nhưng là như thế, vệ cơ hồ phái toàn bộ ra ngoài, lưu lại cũng chỉ còn tần ấy, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào bọn họ để bảo vệ hoàng thượng vào thời điểm mấu chốt.


      “Người trà trộn vào nhất định phải tìm ra.” Trang Thư Tình cũng dám dùng những người này, “An Cùng, dẫn ta vào trong.”


      An Cùng liếc mắt nhìn điện hạ, Chu Tri Tiếu cũng bước theo nàng, “Ta cũng .”


      “Đệ lưu lại bảo vệ tốt hoàng thượng.” Trang thư Tình tin tưởng buông xuống câu, sau đó dẫn đầu ra ngoài, An Cùng vội vàng đuổi theo sau.


      “Điện hạ, ngài nghe lời Trang tiểu thư .” Sau khi hành lễ, Ôn Đức cũng bước nhành rời , giống như Trang tiểu thư , người trà trộn vào nhất định phải tìm cho ra.


      Trang Thư Tình dẫn theo mười hai mãnh thú theo An Cùng đến nơi xảy ra chuyện, mãnh thú bị chết là con hổ, cự xà và sư tử.


      đám động vật lập tức trở nên nôn nóng, trang Thư Tình ngồi xổm xuống sờ sờ thân thể vẫn còn mang theo hơi ấm của chúng nó, giọng nỉ non, “ xin lỗi.”


      An Cùng kinh ngạc nhìn Trang đại phu, đột nhiên sợ hãi của liền tán , cảm giác với những mãnh thú này cũng trở nên bình thường.


      “Các ngươi ngửi kỹ mùi ở đây, thử xem có tìm được bọn họ hay .”


      “Rống.”


      “Được, tìm thấy đều tùy các người xử lý.”


      Chúng mãnh thú nhận biết kĩ mùi hương sau liền kêu lên vài tiếng, như là trao đổi ý kiến, chia ra mấy hướng chạy .


      Trang Thư tình cuối cùng nhìn lại thoáng qua ba thi thể động vật nằm đất, yên lặng : “Ta đưa các ngươi trở về núi rừng.”


      Trở lại đại điện, Ôn Đức ràng cảm giác được cảm xúc cảu Trang Thư Tình sa sút rất nhiều, để vị đại phu giết người quả thât có chút tàn nhẫn, cũng tiện đến quấy rầy nàng.


      Nhưng rất nhanh, chợt nghe thấy thanh bén nhọn của Trang thư Tình vang lên gọi , “Ôn Đức!”


      chưa bao giờ thấy Trang đại phu biểu thất thố như vậy, Ôn Đức lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới bên người nàng, thấy được nàng có gì khả nghi tâm mới thoáng hạ xuống.


      “Ôn Đức, ngọc tỷ, mục đích của bọn họ là ngọc tỷ!”


      Lời vẫn chưa xong Ôn Đức liền chạy như bay ra ngoài, ngọc tỷ ở nơi nào hấn biết nhất, nhưng bây giờ mới lấy, sợ là…


      Trang Thư Tình gắt gao giữ chặt lấy hai vai Chu Tri Tiếu, “Bảo vệ tốt nơi này!”


      Chu Tri Tiếu nhìn vào mắt nàng chỉ có thể gật gật đầu, sau đó Trang Thư Tình liền chạy mất.


      “Người kia là Trang Thư Tình?” Hoàng hậu bị biến cố trước mắt cả kinh hồi lâu mới tìm được giọng của mình, lúc trước lòng nàng chỉ đặt lên người hoàng thượng, có tâm tư để ý những người khác, tại mới chợt nhận ra.


      Nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý nhưng khổ ỡ trong lòng chỉ có mình mình biết.


      Khi nghe đến vị Trang đại phu này nàng cũng từng cực kỳ hâm mộ. Hâm mộ nàng ấy có thể tự làm chủ nhân sinh của mình, sống được tự do tự tại. Nhưng sau này, nàng lại hâm mộ Trang Thư Tình bởi nàng có thể được người nam nhân như vậy ái mộ nàng.


      Gương mặt của nàng rất tốt, nhưng so với người trong hậu cung, với thiên kim quý tộc, gương mặt kia khó có thể được chú ý.


      Nhưng hôm nay, khi được tận mắt nhìn thấy người , nàng lại nhịn được suy nghĩ, nếu như Trang Thư Tình ngồi lên vị trí này của nàng như thế nào?


      Sợ là người trong cung đều trở thành trợ thủ của nàng ấy, chứ phải như nàng, chỉ biết trơ mắt nhìn cây đổ bầy khỉ tan.


      Chu Tri Tiếu thu hồi ánh mắt, giọng đáp lại hoàng hậu tiếng.


      Trước kia chưa từng cùng vị đứng đầu hậu cung này có bất kì tiếp xúc nào, nhất thời cũng biết gì cho phải.


      Cũng may hoàng hậu là người tính tình nhu hòa, hoặc là trước mắt nàng cũng cố hơn được nữa, thở dài : “Chỉ mong bọn họ có thể tới kịp, nếu ngọc tỷ bị mất, phản cũng biến thành chính.”


      “Chỉ cần phụ hoàng còn sống, phản, cũng chỉ có thể là phản.” Ánh mắt Chu tri Tiếu trong trẻo, thân ảnh phản chiếu trong đó cũng vô cùng ràng, “Mẫu hậu đừng lo.”


      Hoàng hậu ngẩn ra, chợt nở nụ cười, “Hài tử ngoan.”


      Trang Thư Tình suy nghĩ cũng giống như hoàng hậu nếu ngọc tỷ vào tay đối phương, cho dù Chỉ Cố có tâm tư gì khác, nhưng cũng bị vây vào thế hạ phong, càng có khả năng trở thành phàn tặc.


      Tuyệt thế như thế.


      Nếu lúc trước nàng còn có chút cố kỵ, còn có tâm tư thủ hạ lưu tình, nhưng bây giờ cái gì cũng thể cố hơn được nữa, chuyện Chỉ Cố để tâm, nàng thay làm.


      Nàng nên phòng thủ, như vậy chỉ có thể lãng phí sức chiến đấu, cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.


      Ở trong cung này ai quen thuộc hơn Ôn Đức, nàng mù quáng tìm người, như vậy phải đem hết sức chiến đấu của mình phát huy ra.


      Huýt tiếng sáo, Trang Thư Tình đứng bậc thềm cao cao trước cửa đại điện chờ.


      Rất nhanh toàn bộ mãnh thú đều tập trung về phía nàng.


      Trang Thư Tình ra hiệu cho con sói bầy dàn tiến lên, trang Thư Tình ngồi ổn lưng nó, khẽ vuốt bộ long mềm mại của nó, lần đầu tin chút nào cố kị giương giọng : “ theo ta.”


      Con sói nghe được chỉ thị, lập tức chạy lên phía trước, đám động vật cũng phấn khích rít gào đuổi theo, giống như cơn lũ, thổi quét qua hoàng cung.


      Những mãnh thú đến sau thấy vậy cũng gia nhập vào đàn, đội ngũ ngừng lớn mạnh.


      Đến gần, nàng liền nhìn thấy thanh kiếm bay về phía Chỉ Cố.


      Hai tay chống lại bốn bề là địch Chỉ Cố phải địch được, mà là đối phương quá nhiều, người trước người sau muốn tìm chết, cho dù người kiếm cũng chỉ có thể đánh ngừng nghỉ.


      Chiến thuật này vô lại giống như lúc bọn họ tiến vào cung.


      , chỉ vô lại, mà được dành riêng đối phó với Chỉ Cố và người của Bạch phủ.


      Nàng sớm nên nghĩ đến mới đúng.


      “Thấy được những người đó ? Cắn chết bọn họ !”


      Bạch thú tụ tập nghi ngờ là khiến cho người người kinh ngạc. Hơn ngàn mãnh thú vây đánh lại, cơ hồ trong nháy mắt liền tách được đối phương ra, cho dù muốn vậy lại cũng thể.


      Mãnh thú hung hãn, thú tính của bọn chúng bây giờ sớm dược phát huy nhuần nhuyễn.


      Thiên tính của muông thú là luôn bà xích con người, lúc trước chúng bị bao nhiêu trói buộc, đến bây giờ chính là cơ hội để phát huy ra hết.


      Bạch Chiêm đứng ở chỗ cao, nhìn thấy Hưu Phong mặc dù chưa đến gần nhưng chân sớm chịu chế.


      Trang Thư Tình nhìn người , xác định có nơi nào bị thương mới thoáng thở ra hơi, bắt đầu cần nhắc hành động lúc này, chỉ cho rằng bọn chúng châm ngòi chiến cuộc.


      “Tam Tử, Hướng Tả.”


      Hai người bọn họ đều là người tai tính, lập tức chạy qua, lúc này hai người đều có chút hổn hển.


      :Còn đánh được ?”


      Tam Tử cười, “Tay có chút nhuyễn.”


      “Tìm ra kẻ đứng sau chưa?”


      thử tìm, nhưng thấy.” Hướng Tả liếc mắt nhìn công tử, “Công tử ngài từ đầu chính là muốn làm nhưng vậy, nhưng bọn họ giống như sớm có đề phòng công tử, người được giấu vô cùng kĩ.”


      ra là thế, như vậy nàng cũng có nghĩ đến, nhưng những người này có khả năng tự hành động.


      “Những binh lính này phải có người chỉ huy.”


      Hai người hiểu ý, khom người rời .


      đến cũng, phải bọn họ mạnh, nhưng có dù mạnh cũng vô dụng, đối phương dùng số lượng áp chế, bọn họ người ít, cho dù mạnh cũng thấy mệt.


      Trang Thư Tình vỗ vỗ đầu ngân sói, lại huýt sáo, trong thanh mang theo bén nhọn tấn công.


      Đây là khẩu hiệu dường nàng vì ứng phó với trường hợp khẩn nghĩ ra, ở đường dùng thử, hiệu quả rất tốt.


      Cục diện vừa mới được cân bằng lại bắt đầu lâm vào hỗn loạn, bốn phương tám hướng truyền tới tiếng kêu thảm thiết.


      Tay trái của nàng ôm lấy tay phải, tận lực bảo trì sắc mặt bình thường.


      “Khó chịu sao?” Rốt cuộc thoát khỏi đám người, Bạch CHiêm liền về phía nàng, nhíu mày.


      Bị ánh mắt này của nhìn chăm chú khiến nàng có chút nhụt chí. Cũng gạt , “Có chút thể thích ứng, bình thường cho dù ta có mổ bụng cũng là vì cứu người, tại lại nhìn thấy người mất tính mạng ngay trước mắt mình, tương phản quá lớn.”


      Bạch Chiêm cũng mấy lời linh tinh như ‘vậy nàng dừng nhìn’ gì đó đại loại, chỉ đứng bên cạnh nắm lấy tay nàng, phụng bồi cùng nàng

      Người ngã xuống càng ngày càng nhiều, đối phương rốt cuộc ra sức mà lên như lúc ban đầu.


      tìm thấy mấy vị hoàng tử kia?”


      “Vâng.”


      “Nghĩ biện pháp cho người mang quần áo bọn họ thường mặc đến đây.”


      Bạch Chiêm hiểu ý nàng, lập tức cho người lấy.


      Trang Thư tình cười, “Bây giờ ta có cảm giác bản thân giống đao phủ, tiên sinh dạy y thuật cho ta nếu biết được có ngày hôm nay, nhất định đánh ta chết.”


      cho biết.”


      “Ừm, cho biết.” Trang Thư Tình cười phụ họa, “ cũng thể biết, thế giới khác, phải chết, còn sống, chỉ là sống trong thế giới khác, nơi đó, nhân tính của con người cũng u ám như vậy, nhưng so với nơi này, ở đó hòa bình hơn rất nhiều.”


      Bạch Chiêm gì cả, chỉ cẩm lấy tay nàng chặt.


      Nếu phải áp lực trong lòng quá lớn, Hữu Phong những lời này, chút cũng mở miệng đến.


      Trang Thư Tình tiếp tục lầm bẩm.


      “Có đôi khi ta cũng lo lắng chính mình quên những thứ này, ta rất sợ ta quên mất, người sống đời mà biết bản thân từ đâu đến, đó là cỡ nào bi ai a!”


      “Nhưng mà có đôi khi ta lại muốn nhở quá , nếu nhở đến, ta thể dung nhập vào thế giới này, trở thành phần tử của thế giới này, mâu thuẫn có phải hay ?”


      “Thực xin lỗi, mấy lời lung tung này với chàng làm gì chứ, chỉ là trong lòng ta có chút khó chịu.” Trang Thư Tình vẫn cười, chỉ là trong tươi cười lại mang theo chút khổ sở.


      “Là ta bắt nàng thừa nhận những thứ này, sao nàng phải cảm thấy có lỗi với ta, nhưng cho dù làm như vậy ta cũng xin lỗi, hết thấy của ta, nàng đều phải tiếp thu, thế giới của ta, con người của ta, nàng phải dung nhập vào toàn bộ, quy luật của nơi này, chính là cường giả vi tôn.
      hargane187, Layla06, tart_trung35 others thích bài này.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      bác hoàng thượng lần này đúng là gặp hoạn nạn biết được chân tình nhé :)))

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 159: Người nào hạ vũ khí, giết!


      Đúng vậy, nơi này cường giả vi tôn.


      So sánh với xả hội văn minh, nơi này cần tiền bạc, chỉ cần ngươi mạnh, ngươi có bản lĩnh, ngươi có thể muốn gì làm nấy.


      Vì vậy có người vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn nên muốn tạo phản.


      Trang Thư Tình chỉ huy ngân sói trước, bởi vì có Bạch Chiêm hộ vệ, nàng mạnh mẽ vào phạm vi công kích của địch nhân, “Người nào hạ vũ khí, giết.”


      Động tác số người ràng trì hoãn rất nhiều, mãnh thú trước mắt, bên miệng bọn chúng còn mang theo vết máu, thi thể đồng đội cách đó xa còn trọn vẹn.


      buông tay, vũ khí liền rơi xuống.


      Thanh vũ khí chạm đất giống như tín hiệu, trong chớp mắt, bính khí rơi xuống đầy đất.


      Trang Thư Tình lên tiếng huýt sáo, những người ngã xuống đất đều nhặt về lại mạng.


      Đứng ở vị trí này, chung quanh huyết tinh đầy đất, cảnh tượng như tu la địa phủ, Trang Thư Tình dùng sức nuốt mấy ngụm khí mới cố gắng chặn lại cơn buồn nôn trong dạ dày, nỗ lực bảo trì trạng thái, nhưng sắc mặt lại trắng bệch giống bình thường.


      Lúc này, Bạch Chiêm đột nhiên nhìn về phía bến trái, sát khí dần dần tích tụ dày đặc.


      Là tam hoàng tử.


      Chỉ thấy đối với hai người xa xa thi lễ, sau đó liền mang theo người về phía những phản tặc vẫn tranh đấu với mãnh thú.


      Ít nhất giờ khắc này, bọn họ là bạn mà phải địch


      Trang Thư tình nhàng thở ra, “Rốt cuộc vẫn còn người tốt.”


      “Thức thời thôi.” Bạch CHiêm híp mắt nhìn về phía Chu Tri Sâm, nếu , nếu đội mãnh thú Hữu Phong mang đến, Chu Tri Sâm chưa chắc ra quyết định này, trong mấy vị hoàng tử, cũng chỉ mới có chút tâm kế.


      “Công tử, Trang tiểu thư, đồ cầm đến.” vì để mùi lẫn vào với nhau,người phụ trách mang đến đều rất cẩn thận tách từng bộ quần áo ra.


      Vì tìm mất người kia, Trang Thư Tình phân ra trăm con mãnh thú, để chúng nó ngửi kĩ mùi sau đó để chúng tìm, nhìn những phản tặc vẫn còn chống cự nhiều, lại triệu thêm trăm mãnh thú nữa tìm.


      Nàng tin, khứu giác nhạy cảm của hai trâm mãnh thú mà vẫn thể tìm thấy người.


      “Chỉ Cố, chàng cho người hỏi Ôn công công chút, người trà trộn vào tìm được chưa.”


      “Có người vào được?”


      “Ừm. Mục đích hẳn là ngọc tỷ.”


      Lúc này, tiếng vó ngựa vang lên.


      Bạch chiêm ngẩng đầu, “Đến.”


      Trang Thư Tình hai mắt sáng ngời, “Thanh Dương Tử bọn họ đến?”


      “Ừm.”


      Quả là bọn .


      Trần Nguyên xa xa trong thấy công tử nhà cùng với Trang tiểu thư ngồi lưng sói.


      Trang tiểu thư phải bị bắt cóc sao? Làm sao có thể đến kinh đô trước cả bọn họ? Người đường tiếp ứng với bọn họ cũng Trang tiểu thử được giải cứu!


      Nhưng mà chuyện này quan trọng.


      Hai người nhanh chóng xuống ngựa, tiến đến trước mặt công tử, “Công tử thứ tội, thuộc hạ tới chậm.”


      “Thanh Dương tử ở đâu?”


      “Tạ hạ ở đây.” Thanh Dương tử lập tức tiến đến, người kệ nệ bao nhiêu là hộp lớn hộp , trong tay còn ôm máy ly tâm.


      Nhìn thấy hộp phẫu thuật của mình cũng được mang đến, mặt Trang Thư Tình liền lộ ra tươi cười, trong lòng cũng cảm thấy an tâm, cứu được người, nhưng cứu những động vật bị thượng cũng có thể.


      Nhung khi nhìn thấy sống chết ôm buông máy ly tâm, Trang Thư Tình biết nàng nên có biểu tình gì, thứ này đối với giống như món đồ chơi thích, cầm trong tay liền chịu buông.


      “Chỉ Cố, ta dẫn hồi cung trước.”


      “Được.”


      “Niệm Niệm ở lại chỗ này, nếu tìm được mấy người kia ngươi liền mang Chỉ Cố qua.”


      "Ngao ô!"

      được, thể khiến bọn họ chết. Ngoan.”


      “Ngao ô! Niệm Niệm nhất thời uể oải, nhưng vẫn nghe lời nằm bên chân Bạch chiêm nhúc nhích.


      Sờ sờ đầu Niệm Niệm để trấn an, Trang Thư Tình với Thanh Dương Tử: “Ngươi cưỡi ngựa , tại có người còn thời gian chê tật xấu cua ngươi.”


      Thanh Dương tử cao hứng, lập tức xoay người lên ngựa đuổi kịp.


      Vừa , Thanh Dương Tử vừa nhìn thi thể và vết máu khắp nơi líu lưỡi, “Công tử lâu rồi chưa có phát hỏa lớn như vậy.”


      sắp chế nổi.” ở bên Chỉ Cố, Trang Thư Tình thể che giấu được sầu lo, vừa rồi nàng giả bộ như vô tình dò xét mạch tượng của , tình huống càng hỏng bét hơn cả đoán trước cuaa3 nàng.


      Thanh Dương Tử thu lại tươi cười. Mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Giết người bị tiêu hao chân khí, chẳng lẽ chân khí công tử còn tăng lên?”


      “Chân khí có tăng hay ta biết ta chỉ biết nguyên khí của càng lúc càng đầy, nhiều quá mức, ta lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy tự bạo.”


      Thanh Dương Tử dục ngựa về phía trước, Trang Thư Tình cũng hồi đầu tiếp tục về phía trước, “nếu ngươi có cách nào giúp , vậy nhanh chóng chữa khỏi cho hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng tỉnh lại, thế cục tại kết thúc, sau đó chúng ta mới có thể an tâm tìm cách chữa bệnh cho Chỉ Cồ.”


      Thanh Dương Tử suy nghĩ yên lặng đuổi kịp, khí giữa hai người lại trầm mặc xuống, thêm bất kì câu vô nghĩa nào nữa.


      Ôn Đức nhìn thấy người đến lập tức mặt liền lên vui vẻ, nhanh chóng chạy đén tiếp đón, “Thanh Dương Tử đạo trưởng đến, hoang thượng ở bên trong, mời theo lão nô tiến vào.”


      Hoàng hậu nhìn thấy người đến là thanh niên trẻ tuổi, cũng có quá hy vọng có thể cứu được hoàng thượng, nhưng vẫn thức thời đứng qua bên, an tĩnh chờ đợi.


      Trang Thư Tình thấp giọng hỏi Ôn Đức, “Người tìm được chưa?”


      “Tìm được, tìm được ở ngự thư phòng.” Ôn Đức cười lạnh, “Ban đầu phát hoàng thượng có điều khác thường lão nô sớm nghĩ tới có người đánh chủ ý lên ngọc tỷ nên sớm giấu , nhưng mà lúc đó quá vội, giấu kỹ lắm, nếu cho bọn thời gian chắc chắn tìm ra được, may mắn Trang đại phu nhắc nhở tiếng, trước khi tìm thấy bắt được bọn họ.”


      Trang Thư Tình chỉ gật gật đầu, cũng nhiều lời.


      Thanh Dương tử khó có khi nhăn chặt lông mày lại, khiến lòng nàng có dự cảm tốt.


      Sau đó nàng thấy Thanh Dương từ lấy hai giọt máu từ đầu ngón tay của hoàng thượng, lúc sau lông mày vẫn chưa giãn ra.


      Tâm càng thêm trầm xuống.


      “Loại độc này ta thấy.” Thanh Dương Tử nẩng đầu, “ đúng hơn là từng thấy qua với sư phụ, cũng là loại độc duy nhất ta và sư phụ thể giải được.”


      Ôn Đức chỉ cảm thấy bầu trời đều như sụp đổ, thanh khàn khàn hỏi, “ có biện pháp khac1sao?”


      Thanh Dương Tử thong thả lắc đầu, “Vì muốn giải loại độc này ta và sư phụ tìm tất cả loại dược liệu để nghiên cứu, nghiên cứu hơn hai năm nhưng vẫn chưa giải được.”


      Trong phòng mảnh tĩnh mịch.


      Người trước hết đánh vỡ trầm mặc này là hoàng hậu, “Cũng tốt, như vậy cũng tốt, nếu ngio , ta liền theo ngài, lúc sống phải cùng nhiều người tranh đoạt ngài như vậy, chết rồi, ngài cũng chỉ có thể thuộc về ta.”


      Trong lòng Ôn Đức triệt để rối loạn, biết tại có nên lấy di chiếu ra, mời các vị đại thần đến.


      “Người còn sống nên buông tha, trước kia giải dược nhưng tại chưa , Thanh Dương tử, ngươi trưởng thành.” Trang Thư Tình tiến lên bắt mạch, ở đại, nhất định phải dùng tất cả các phương pháp, nếu như vẫn chưa kết luận được người chết vẫn thể buông tha.


      Giống như mạch tượng, nhìn giống đoạn nhưng lại chưa đoạn, nếu như thể thay đổi, nàng cũng biết liên tục như thế trong bao lâu.


      “Thanh Dương Tử, loại độc này sau khi vào cơ thể được chứa đựng lưu lại ở chỗ nào? Lục phủ ngũ tạng? Hay trong đầu?”


      phải, là ở máu.” Thanh Dương tử nỗ lực khiến bản thân trở nên quá thất bại như vậy, tiến lên lại lấy giọt mái cho nàng nhìn, “Nhìn ra được chỗ bất đồng ?”


      Trong phòng đủ sáng, Trang Thư Tình phải nhìn kĩ mới mơ hồ cảm thấy được màu sắc của máu giống như tương đối nhạt.


      “Nếu dưới mặt trời có thể nhìn thấy bên trong máu có dịch thể màu nhũ, ràng, nhưng vẫn có thể nhận biết được.”


      “kết luận cuối cùng của hai sư đồ các người là gi?”


      “Thay máu, chỉ có thể thay hết toàn bộ máu trong người hoàng thượng, nhưng người sao có thể đổi được tất cả máu…” Thanh Dương Tử lập tức thu lời lại, người khác được, trước kia được. Trước kia làm được nhưng lúc này chưa hẳn a! phải Trang tiểu thư có biện pháp đưa máu vào cơ thể người sao? Vậy có thể vừa lấy máu ra vừa truyền vào ?


      Hai người nhìn nhàu, đều lộ ra vui vẻ, chừng… có thể làm được!


      “Thử xem.”


      Hai người cũng giải thích cho những người khác, lập tức đứng lên.


      Thanh Dương Tử trước lấy máu của hoàng thượng để thử xem nhóm máu.


      Trang Thư Tình nhìn mấy người trong phòng, “ta cần máu của các ngươi.”


      Hoàng hậu lập tức muốn tìm dao , “Dùng của ta.”


      “Đợi chút, vội, trước hết phải xác định trong số các người ai có máu phù hợp với hoàng thượng mới có thể lấy được, ta đặc biết lấy công cụ phân biết máu đến, trong khoảng thời gian này các ngươi có ai sinh bệnh hay ? Có di chứng của bệnh nào ? Dừng trả lời vội, cẩn thận suy nghĩ rồi hãy trả lời.”


      Mồi hồi sau mấy người đều lắc đầu.


      “Thanh Dương Từ, tốt lắm đều có.”


      Thanh Dương Tử ôm máy ly tâm lắc đầu, “Chờ chút.”


      Hai người đều cảm thấy vô cùng may mắn vì Thanh Dương tử mang máy ly tâm đến nơi này, nếu có máy ly tâm, cho dù biết có biện pháp nhưng vẫn thể vận dụng, hoàng thương chùng thể chờ được bọn họ chở về Hội Nguyên Phủ chuyến lấy máy ly tâm.


      Trang Thư Tình trước lấy máu của mấy người ra, bên kia cũng sắp có kết quả.


      Chờ trong giây lát, Thanh Dương Tử chỉ về phía Chu Tri tiếu, “Máu của có thể sử dụng.”


      Hoàng hậu gấp giọng hỏi, “Ta được sao? Thân thể của ta rất tốt, chưng từng sinh bệnh.”


      “Nhóm máu của các người giống.” Trang Thư Tình giải thích cho nàng câu, dắt Chu Tri Tiếu đến, vén ống tay áo của lên cắm ông tiêm vào giọng an ủi, “Đừng sợ, lấy chút máu gây trở ngại gì cho thân thể, về mặt y học, lấy ra số lượng máu thích hợp còn có lợi cho cơ thể.”


      Chu Tri Tiếu sợ, có chút sợ hãi, nhưng cũng rất hưởng thụ được Trang đại phu quan tâm như vậy.


      Lấy ước chừng 400ml máu, Trang Thư Tình liền phân phó Thanh Dương tử, “Lấy máu của hoàng thượng ra.”


      tay lấy, tay đưa vào, Trang Thư Tình vẫn mực chế trụ cổ tay buông, nếu phương pháp này dụng nàng cũng biết có thể còn phương pháp nào nữa .


      Đây giống như bộ phận cơ thể bị bệnh, cắt khâu lại là có thể tốt.


      Thanh Dương tử khẩn trương hỏi, “Như thế nào?”


      “Chờ chút, nhanh được như vậy.” Trang Thư Tình biết là an ủi chính nàng hay nhưng người đều sắp hỏng mất trong phòng, nàng cảm thấy, nguyên ngày hôm nay việc nàng làm chỉ có thể là chờ đợi


      Cảm giác hoàn toàn thoát khỏi khống chế khiến nàng sắp bức điên.


      Hoàng hậu càng cảm thấy nàng sống ngày như năm, quá bao lâu lại nhịn được hỏi, “Như thế nào? Hoàng thượng có tốt lên hay ?”


      “Ngài an tâm chút… Có!” Trang Thư tình ngưng thần cẩn thận phân biệt hồi, tránh ra nhường vị trí cho Thanh Dương tử và Chu Tề xem xét mạch tượng.


      Biến hóa rất , nhưng bọn họ đều có thể cảm giác được, điều này lên cái gì? nên rằng phương pháp này hữu dụng.
      hargane187, Layla06, tart_trung32 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 160: kiếm giết ba hoàng tử!


      Ôn Đức muốn hỏi biện pháp này có hữu dụng hay , nhưng lại dám hỏi.


      chỉ sợ chút xíu hy vọng vừa nhen nhóm bị hóa thành tro


      Hoàng hậu mở miệng rồi lại ngậm miệng, chữ cũng thốt ra, ngược lại Chu Tri Tiếu đợi được rốt ruột tiến len hỏi, “Phụ hoàng chuyển biến tốt sao?”


      “Chỉ có thể là biện pháp hữu dụng, nhưng cuối cùng thế nào vẫn thể cam đoan.” Nhìn vẻ mặt thất vọng của mấy người. Trang Thư Tình laị bổ sung thêm chút, “nhưng mà hoàng thượng quả có chút chuyển biến tốt, dù sao so với lúc trước thất thủ vô sách vãn tốt hơn rất nhiều.”


      “Là lão nô tham lam.” Ôn Đức chà sát mặt, “Trang tiểu thư, có phải còn muốn lấy thêm rất nhiều máu hay ?”


      “Đúng là phải cần thêm máu nhưng tại gấp, chẳng những gấp mà còn được để lộ ra, thể để cho những người đó đoán ra được.”


      Ôn Đức nghe liền hiểu, Trang tiểu thư đúng, thể khiến những người kia động tay động chân, tuyệt đối thể để bọn họ chặt đứt đường sinh cuối cùng của hoàng thượng.


      Cũng biết tình huống tại bên ngoài thế nào.


      Ba người kia được tìm thấy, Bạch Chiêm nhanh chóng tiến đến chỗ của bọn họ.


      Tiến vào trong phòng, chớp mắt nhìn qua vòng, trong phòng có chỗ nào xa xỉ,, tiến đến chỗ xa, đá ra góc thảm, là vàng nguyên chất.


      dám làm, sao còn dám trốn.” Bạch Chiêm đảo kiếm qua, chiếc thảm liền biến thành vải vụn, nháy mắt nơi này liền sáng sủa lên ít.


      có người trả lời, trong nhà trống rỗng, ngay cả bóng hạ nhân cũng có.


      “Lực nhẫn nại của ta có hạn, nếu ra ta phá hủy tòa nhà này, chôn sống tất cả các ngươi, hay là các ngươi nghĩ ta dám?”


      đời này có chuyện gì Bạch Chiêm dám làm, đây phải là tự nhận, mà là những người từng gặp qua đều như vậy.


      cần chờ quá lâu, ba người liền nối đuôi nhau ra khỏi phòng, lão đại lão tứ trước sau, lão nhị được hạ nhân dùng cáng trúc nâng ở giữa.


      Hơn hai trăm mãnh thú nhất tề gầm rú, khiến bọn họ hoàng sợ liên tiếp lui về phía sau.


      Cho dù là phạm vào đại sai, kỳ bọn họ cũng có quá nhiều sợ hại, phụ hoàng đối với bọn họ vẫn luôn mếm lòng. Cùng lắm cũng chỉ cấm túc trong phủ, lấy tánh mạng của bọn họ.


      Cái này gọi là biết sợ, bọn biết, Bạch chiêm cũng ràng.


      Vì vậy Bạch Chiêm chút nào che giấu trào phúng của mình, “Cho rằng làm ra chuyện như vậy liền có chuyện gì sao?”


      Tứ hoàng tử Chu Tri Hi hừ lạnh, “Hỗ dữ ăn thịt con, phụ hoàng muốn tánh mạng của chúng ta.”


      “Về sau còn cơ hội rồi.” Bạch Chiêm rút kiếm chỉ thẳng bọn họ, “Nếu như lần này phụ thân thể qua được. Các ngươi cũng nên cùng với người cho vui.”


      “Phụ hoàng để ngươi làm như vậy!”


      Nhị hoàng tử lúc trước vẫn là bộ dáng giống như sắp chết, lúc này lại tựa như phát điên vỗ vào cáng trúc, muốn hạ nhân nhanh chóng khiêng , vừa đối đầu với Bạch chiêm lâu, biết lời này của hoàn toàn là .


      muốn mạng của bọn họ!


      Bạch Chiêm liếc mắt nhìn cái, giống như nhìn con mèo con chó gắng sức vùng vẫy trước khi chết, “ta làm cái gì cũng cần cho phép của , từ làn đầu ta vốn nên lưu lại tánh mạng của các ngươi, để các ngươi còn cơ hội làm loạn, phạm lỗi lớn, lần là đủ rồi.”


      “Ngươi dám…”


      dám!


      Hai người đứng trước, cùng với người nằm sau sơ hồ là đồng thời bọ cắt đứt yết hầu, trước khi lâm vào bóng tối, trong đầu ba người bọn họ đều suy nghĩ như vậy.


      Giải quyết xong ba người, Bạch Chiêm sạch vung sạch vết máu xoay người rời , hoàn toàn biết giết ba hoàng tử có gì đúng.


      Trần Nguyên nghĩ nghĩ, lâp tức liền an bày nhân thủ trông chừng tòa nhà này.


      "Trần Nguyên."

      "Có thuộc hạ."

      “Chuyện phía sau ngươi tới xử lý.”


      “Vâng.” Sớm bị ép buộc trở thành vạn năng, Trần đại tổng quản lập tức đáp ứng, người chết cùng chết rồi, huyết tinh người công tử khiến ngửi cũng thoại mái, biết giết nhiều người như vậy có thể đạt được hiệu quả mong muốn hay , việc này nên thăm dò chút.


      vệ ở đâu?”


      Hai người trong chỗ tối lâp tức bước ra, trầm mặc quỳ xuống.


      “Đến hỏi Ôn Đức, tại người nào có thể xử dụng, lập tức thông tri cho bọn họ.”


      “Vâng.”


      Tuy rằng Bạch Chiêm hổi cung nhưng có lập tức xuất trước mặt Trang Thư Tình, mà chọn cung điện cách nơi của nàng gần nhất ngồi xuống.


      Đại khái sau khi qua canh giờ mới mở mắt phun búng máu ra.


      Sau khi nhổ ra xong , Bạch Chiêm ngược lại cảm thấy thoải mái ít.


      Đêm lạnh như nước, mùi máu tươi bên ngòai giống như cũng được gió đêm thổi bớt ít, lau sạch vết máu khóe miệng, ném khăn ở bên, Bạch chiêm đè nén suy nghĩ muốn gặp Hữu Phong, bình ổn môt chút mới thả người nhảy xuống.


      Sau khi bao lâu, Tam Tử mới xuất nóc nhà, vết máu dưới ánh trăng có thể thấy được ràng, nhặt khăn lên nhìn nhìn chút, trong mắt tràn đầy mịt mù, tình huống của công tử nghiêm trọng hơn so với đoán trước của bọn họ.


      Sau khi bước vào nghi thiên điện, Bạch chiêm liếc thấy Hữu Phong khoác kiện áo chòang gục bàn ngủ.


      tiếng động tiến đến gần, ngồi xuống bên người nàng, nương theo bóng đèn quá sáng nhìn kỹ sườn mặt của Hữu Phong, cạnh mắt của nàng trở nên đen hơn, bởi vì ngủ đũ mà sắc mặt có vẻ ủ rũ, mày nhíu lại, ngủ rất an ổn.


      “Mang nhuyễn sạp kia đến đây .”


      Vừa mới nhìn thấy đến, Ôn Đức định tiến lên hỏi thăm, nghe thấy liền lập tức làm việc.


      nhàng ôm người đặt lên giường nệm, thoát giày cho nàng, đắp chăn che kín, môt bàn tay bỏ vào trong chăn, bàn tay nắm lấy bàn tay của nàng, cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay nàng truyền vào lòng bàn tay truyền đến khiến cho đau lòng thôi.


      Trang Thư Tình quả vô cùng mệt mõi, loạt hành động như vậy vẫn làm cho Thư Tình tỉnh lại.


      Thanh Dương Tử nằm ở bên nghe được động tĩnh liền mở mắt, nhìn thấy công tử lập tức trong đầu liền lên câu của Trang tiểu thư, đầu óc triệt để bừng tỉnh, lập tức đứng dậy tiến lên bắt mạch cho công tử.


      Quả là như thế, tình huống nghiêm trọng hơn rất nhiều so với lúc ở Hội Nguyên Phủ.


      “Công tử, nếu tiếp tục kéo dài sợ là…


      Bạch Chiêm miễn cưỡng lườm cáu, cẩn thận chuyển đầu Trang Thư Tình lên đùi mình, “Ngươi có biến pháp?”


      có cách nào, nhưng phải tìm cách nghĩ ra biện pháp mới được!


      Thanh Dương Tử có chút nôn nóng, độc hoàng thượng trúng hai năm trước vẫn chưa có cách giải, tại rốt cuộc thấy được hi vọng, nhưng vấn đề của công tử lại có biện pháp nào.


      Đây phải là bệnh, chỉ cần tìm được nguyên nhân có khả năng tìm ra được cách điều trị.


      Tình huống của công tử cũng biết nguyên nhân ở đâu.


      “Tạm thời chết được, nghỉ , đừng đánh thức nàng.”


      Thanh Dương Tử cam lòng ngồi vè vị trí cũ, những sau đó vẫn cách nào ngủ được, dứt khoát thay ca cho Chu Tề.


      Ôn Đức đứng ở đó muốn lại thôi, nếu hiểu sai thi thân thể công tử xuất vấn đề ?


      “Chu Tri Lãng, Chu Tru Chương và Chu Tri Hi ba người kia đều bị ta giết rồi, Chu Tri Đức còn trong tay ngươi, người thao túng ở phía sau là ai ngày mai liền để mọi thứ khôi phục bình thường.”


      vệ lúc trước về báo cáo cho chuyện công tử muốn là, tính thời gian, sáng ngày mau quân đội tiếp viện tiến vào thành, công tử hạ thủ ngoan độc, căn nguyên mối họa trừ bỏ, nguyên cơ trong kinh đô bao lâu hoàn toàn biến mất, chỉ cần qua đêm nay!

      Chỉ là tại càng lo lắng vì chuyện vừa rồi nghe được, "Công tử, thân thể ngài..."


      “Luyện công xuất chút vấn đề.” Bạch Chiêm nhắm mắt lại, muốn tiếp tục đề tài này.


      Ôn Đứa chỉ đành lui ra.


      Nhửng người khác trong phòng tất nhiên đều làm như nghe thấy gì cả.


      Nhưng thời khắc an tĩnh này chỉ duy trì đến giờ mẹ, khí đó, sắc trời vẫn còn chữa .


      “Kêu gọi Cần vương?” Bạch Chiêm cười lạnh, :Bọn họ muốn Cần vương của ai? Ai cho bọn họ lá gan này?”


      Toán thân Trang Thư Tình đều vô cùng đau, ngủ lại đủ giấc, tinh thần vô cùng tốt, che miệng hắt xì cái, “Mặc kệ là ai cho bọn họ gan, nhưng chắc chắn là có người muốn đục nước bèo cò, muốn nhường ngôi vị hoàng đế này ra, đổi người khác ngồi cũng là . Ôn công công, những vệ phái có tin tức truyền lại chưa?”


      Ôn Đức lắc đầu sắc mặt có chút khó coi. “Sợ là …”


      “Đối phương có bao nhiêu nhân mã? Chủ tương là ai? Ở kinh đô có người nhà ? Bọn họ bị mê hoặc, bị lợi dụng hay là bị dã tâm của mình che mờ mắt?”


      Trước mắt Ôn Đức lập tức liền trở nên sáng ngời, lập tức khom người lui ra, cung kính : “Lão nô lập tức tra.”

      “Đợi chút. “Trang Thư Tình hơi hơi có chút thanh tỉnh, “Tướng quân thường đóng quân bên ngoài, người nhà bọn họ ở kinh đô đủ nhận thức, nếu bọn họ biết chuyện nên đụng bọn họ, nhất định thể làm ra chuyện lấy người nhà uy hiếp, như vậy làm xôn xao dư luận người dân.”


      "Vâng."

      “Coi chừng là quan trọng nhất, tìm ra mấy người hiểu chuyện trong gia tộc hộ tống bọn ra ngoài thành gặp vị tướng quan kia, để họ chuyện gì xảy ra, nếu thực tạo phản, lúc đó động thủ muộn.


      Ôn Đức hiểu được, “ý của Trang tiểu thư là, có người ở giữa thừa nước đục thả câu?”


      “Nếu thành công, hiệu quả rất tốt quả sao?” Trang Thư Tình lại hắt xì cái, người đổ vào trong ngực Bạch Chiêm, “Chỉ cần phải là người phát rồ, ta tin có thể bỏ qua gia tộc của mình mưu nghịch, cho dù là triều đại nào, mưu nghịch tạo phản là tội lớn chu cửu tộc, thân là tướng quân, hơn ai hết.”


      "Vâng, lão nô biết được ."

      Mơ mơ màng màng, Trang Thư Tình liền ngủ mất, Bạch Chiêm cúi đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy tình ý lưu luyến.


      Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Trang Thư Tình, lúc này nàng hề có chút công kích, Thư tình như vậy nàng chưa từng nghĩ đến, lại nghe thấy có người muốn lấy danh nghĩ cần vương bao vây kinh đô, lòng nàng liền hoàng, trong đầu trống rổng.


      Nhưng khi Trang Thư Tình nghe được tin tức này, trong chớp mắt nàng lại nghĩ ra được rất nhiều, người với người, quả nhiên là bất đồng .


      Cho nên, nàng đều được mọi người dốc lòng che chờ, ngay cà Ôn Đức vẫn luôn chỉ hướng đến hoàng thượng là mệnh lệnh duy nhất cũng cam nguyện cho nàng sai bảo.


      Ngủ tiếp canh giờ, Trang Thư Tình rốt cục tỉnh lại.


      Tuy rằng vẫn cảm thấy buốn ngủ, nhưng tốt xấu vẫn biết tình hình lúc này vẫn còn rối loạn, rửa nước lạnh sau đầu óc cũng thanh tỉnh ít


      “Ôn Đức vẫn chưa trở về?”


      “Đừng duy nghĩ nhiều.” Bạch Chiêm đem chén cháo An Cùng mang đến để xuống trước mặt nàng.


      An Cùng có chút yên, “nếu Trang đại phu muốn ăn thứ khác tiểu nhân lập tức làm.”


      “Cháo rất tốt, những thứ khác sợ là ăn vô,” Tối hôm qua nàng vụng trộm ói hồi, bây giờ cũng chỉ có cháo trằng là hợp khẩu vị.


      An Cùng rất sợ Bạch Chiêm, muốn hỏi nhưng lại dám hỏi, ôm cái khay đứng đó, mặt gấp đỏ bừng, bộ dáng cực kỳ đáng thương.


      Trang Thư Tình bật cười. “Ăn cháo đói, ngươi làm cho bát mỳ , thích ăn hơi chua, giống như cháo dưa này là được, ngươi bỏ phần vào, nếu có trứng luộc quá, cho thêm chút ớt.”


      “Vâng, tiểu nhân lập tức làm.”


      Bạch Chiêm mặt mày cong cong, dứt khoát tiếp tục đút cháo, chỉ ngồi môt bên kẹp dưa chua cho nàng, ràng vẫn còn hoàng hậu và Chu Tri Tiếu ngồi bên, nhưng bầu khí giữa hai người lại ngọt như mật.


      Hoàng hậu nhìn hai người bọn họ ngừng hâm mộ, muốn cái gì, nhưng cuối cùng vẫn ra.
      hargane187, hauyen2803, lêthanh900933 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :