1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590
      À, ra vậy, bộ này mình nhận rồi và chờ beta bạn nhé, bạn vào fb cung quảng hằng liên lạc với admin ấy. mình cũng liên lạc qua fb, suýt nữa là mình đau lòng lắm luôn ấy.
      levuongHằng Lê thích bài này.

    2. trần nguyên anh

      trần nguyên anh Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      55
      mình ko sử dụng fb. với lại mình ko biết xóa bài. nên có j bạn thông cảm làm tiếp c33 nha. vì bộ này tr đây bạn mình eit nhưng chị ấy nay ko còn, mình định làm để kỷ niệm với chị ấy thôi

    3. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590
      Mình k biết chuyện là như vậy, mình xin lỗi. @trần nguyên mình edit chung nhé
      Last edited: 7/10/16
      Phuongphuong57500levuong thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @trần nguyên chào bạn, giờ bạn có mail/ facebook j có thể liên hệ thường xuyên ko? Thế này nhé, tại mình đề nghị bạn với @Tiểu Bông edit chung, bạn thấy sao?

    5. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590
      Chương 33
      Edit: Tiểu Bông
      Beta: Lạc Lạc


      Nữ tử áo tím tự động ngồi cạnh A Bảo cười hữu nghị, trong lúc nương bên cạnh và nữ tử áo tím chào hỏi, biết vị này chính là tam tiểu thư Kim gia quốc công, cũng là cháu bên nhà mẹ đẻ của đương kim Hoàng hậu, là biểu muội ruột thịt của thái tử và Tề vương, muội muội ruột của Kim Cảnh Giác —— Kim Cảnh Hi.

      Bàn về cấp bậc, quốc công phủ còn cao hơn Uy viễn Hầu phủ bậc, Kim Cảnh Hi nên ngồi ở cái bàn cao nhất này, nhưng nàng lại đến ngồi xuống bên cạnh A Bảo, động tác có chút nào ổn, khiến mọi người suýt nữa cho rằng vị trí của nàng vốn là ở chỗ đó.

      Mọi người đều có chút kinh ngạc, có điều sau khi nhìn người bên cạnh nàng là ai, đều lộ ra vẻ đương nhiên, cũng dựa theo thân phận mình vào chỗ ngồi, chỉ có Lý Minh Phượng vốn ngồi bên cạnh A Bảo bị đẩy sang bên, bất đắc dĩ liếc nhìn Kim Cảnh Hi, cực kỳ lo lắng ngồi cạnh đám người Lý Minh Nghi.

      đài hí kịch bắt đầu, tiếng ngâm nga cất lên, A Bảo có tý tế bào nghệ thuật nào, cũng nên lời có dễ nghe hay , có điều mười mấy năm nay nàng khổ luyện quen rồi, ở nơi đông người theo thói quen giả vờ tập trung tinh thần thưởng thức, dễ dàng lừa gạt mọi người.

      A Bảo xem kịch uống trà, thiếu nữ áo tím bên cạnh nàng vừa chậm rãi thưởng trà vừa quan sát nàng, nhìn đến nỗi A Bảo cảm giác da mặt mình sắp cứng nhắc.

      "Ngươi chính là Lý Minh Cẩm?" Kim Cảnh Hi đột nhiên mở miệng.

      A Bảo thầm nghĩ trò đùa bắt đầu rồi, rất tự nhiên xoay đầu lại, mỉm cười : "Đúng vậy."

      Vẻ mặt Kim Cảnh Hi rất lạnh nhạt, cảm xúc trong mắt hết sức phức tạp, tức giận lẫn cam lòng, giọng nàng ta rất , trong thanh diễn hí kịch, chỉ có hai người mới nghe được, nàng ta : "Ta vẫn nghĩ rằng Lệnh Khê biểu ca cưới ta làm phi, ta cũng luôn cố gắng học tập lễ nghi quy củ với nương, hi vọng bản thân có thể xứng với Lệnh Khê biểu ca."

      Quả nhiên xem nàng là tình địch rồi. Trong lòng A Bảo có cảm giác nhịn được, rất muốn cho nàng ta biết, mình coi trọng tên vương gia cặn bã Tề vương Tiêu Lệnh Khê thay đổi xoành xoạch kia, nàng ta hoàn toàn cần bận tâm người qua đường như mình.

      "Nhưng, lúc trước vì ngươi mà Lệnh Khê biểu ca cầu Hoàng Thượng tứ hôn, vì sao có thể như vậy? ràng trước đây từng vương phi của chỉ có thể là ta, chẳng lẽ ta làm chưa đủ tốt sao?"

      "… , ngươi làm rất tốt!" A Bảo chân thành , ngoại trừ thái tử phi, Kim Cảnh Hi chính là nữ tử đoan trang quý khí nhất mà nàng từng gặp, Kim gia hổ là thế gia đại tộc lâu đời, dạy dỗ con cái vô cùng nghiêm cẩn, Kim Cảnh Hi cũng là quý nữ thế gia vọng tộc tiêu chuẩn, phong thái này ngay cả công chúa cũng sánh được.

      "Đúng vậy, tất cả mọi người ta làm rất tốt. Nhưng Lệnh Khê biểu ca lại chọn ngươi!" Nàng ta cúi đầu, nở nụ cười trào phúng trong lúc uống trà, giấu nỗi cay đắng và đau lòng trong nháy mắt đó, muốn ở trước mặt người khác lộ ra bất kỳ điều gì khác thường. "Ta vốn cam lòng, muốn nhìn xem ngươi có năng lực gì khiến vì ngươi mà thay đổi chủ ý, vứt bỏ tình cảm nhiều năm của ta và .”

      A Bảo gẩy hạt dưa bàn, khẽ cắn mấy hạt.

      Kim Cảnh Hi nhìn động tác cắn hạt dưa của nàng, lại : "Nhưng sau khi thấy ngươi rồi, ngươi căn bản sánh bằng ta."

      Khi A Bảo muốn chân chó khen nàng ta tiếng tinh mắt, lại nghe nàng ta tiếp: " sánh bằng sao chứ, lòng dạ nam nhân thay đổi cũng phải nữ tử có thể điều khiển được, vốn cần bất kỳ nguyên nhân gì, chung quy…” Nàng lại nhấp ngụm trà che giấu cảm xúc, ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp, đoan trang hiền nhã, dịu dàng : "May là ngươi xuất , khiến ta hiểu rằng nam nhân này quả nhiên đáng dựa dẫm, nữ nhân vẫn nên dựa vào chính mình. Vì vậy, hôm nay ta còn phải cảm ơn ngươi."

      A Bảo choáng váng!

      Từ loli thuần khiết lương thiện biến thành nữ vương phúc hắc trong vẻn vẹn mấy giây, A Bảo chứng kiến quá trình chuyển biến tâm lý của tiểu thư khuê tú cổ đại tiêu chuẩn, chẳng biết vì sao mơ hồ có cảm giác tội lỗi .

      Có thể là A Bảo cẩn thận biểu ra cảm giác tội lỗi của bản thân, tuy chỉ trong tích tắc, nhưng xưa nay Kim Cảnh Hi rất biết quan sát sắc mặt, nhịn được che miệng nở nụ cười, " tại ta có chút hiểu vì sao Ngũ công chúa đối đãi ngươi với ánh mắt khác, Bình vương Thế tử phi cũng giao hảo với ngươi, ngươi đúng là người thú vị, người khác đều ngươi thô bạo, đanh đá thể tả, quả nhiên thể tin lời đồn."

      A Bảo tuy biết nàng ta phát ra cái gì, vẫn khách khí, : "Kim nương quá khen rồi."

      ". . . . . ."

      Kim Cảnh Hi đột nhiên ngứa tay, rất muốn bắt nạt nương này, phát tiết cục tức ấm ức, sao có thể phối hợp đến mức này chứ? ràng trông a dua nịnh nọt cũng khiêm nhường, nhưng lại kịp thời phản ứng thoả đáng nhất, đồng thời khiến người ta hài lòng, cũng cảm thấy vô lực, bắt nạt nàng ngại mất thân phận, nhưng bắt nạt trong lòng lại thoải mái… là khó chịu.

      Kim Cảnh Hi thầm hít hơi, mới đè nén nỗi kích động muốn rục rịch này, đoan trang thanh tao lịch mỉm cười : "Mặc dù biết sau này Lý nương thế nào, nhưng ta vẫn hi vọng Lý nương có thể tìm được lang quân như ý."

      Lời này chẳng phải rất khôi hài sao? Trong lòng A Bảo co quắp, mặt vẫn treo nụ cười khéo léo, "Cảm tạ Kim nương chúc phúc."

      Hai người nhìn nhau cười, tất cả lời muốn đều để trong lòng.

      ". . . . . ."

      nương bên cạnh luôn để ý các nàng, thấy hai người bắt đầu chuyện đến cuối cùng nhìn nhau cười, giống như hai tỷ muội vậy, cũng bị các nàng làm hồ đồ rồi. Lúc này Kim Cảnh Hi hẳn phải cảnh cáo tiểu tam Lý Minh Cẩm này, bảo nàng đừng si tâm vọng tưởng Tề vương chứ? Tại sao hai người có thể nhìn nhau cười, quên hết thù hận trời? Đúng là hăng hái gì cả, xem ra Kim Cảnh Hi quả nhiên là khuê tú Kim gia, thủ đoạn quá lịch , nên nhờ cậy Hoài Nam quận chúa, hi vọng lực chiến đấu của nàng ta dũng mãnh tí, gọt nữ nhân đanh đá trong lời đồn kia phen.

      Đám người Lý Minh Phượng thấy cảnh này, hơi bất đắc dĩ nhìn nhau,thấy được bất đắc dĩ và thở dài trong mắt A Bảo. Xem , A Bảo có bản lĩnh này đấy, ở chung với người nào, ít ai có thể ầm ĩ với nàng, bởi vì có sức lực.

      Ngày mừng thọ Bình vương Thái phi kết thúc trong cuộc "trò chuyện vui vẻ” giữa A Bảo và Kim nương.

      Sẩm tối, mọi người dồn dập cáo từ rời .

      Lúc Uy viễn Hầu lão phu nhân rời , Bình vương Thái phi kêu cháu dâu dìu tự mình ra tiễn, khiến lão phu nhân cảm động phen, ngoài miệng cười mắng bà lớn tuổi rồi còn giày vò lung tung, hai lão nhân ở trước cửa người tới ta cười mắng vài câu, nhưng thể thứ tình cảm thuần tuý.

      A Bảo và mấy vị tỷ muội theo bên cạnh Uy viễn Hầu phu nhân, Lý Minh Nghi tri kỷ đỡ lão phu nhân, đứng bên cạnh A Bảo, hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, xinh xắn đáng , dào dạt sức sống, làm người ta thích.

      "Hai tôn nữ của ngươi xinh đẹp quá, tràn đầy sức sống, ta có hai tôn tử, nếu ngươi chê, gả hai tôn nữ của ngươi cho nhà chúng ta ." Bình vương Thái phi trìu mến nhìn Lý Minh Nghi và A Bảo.

      Lời này vừa ra, sắc mặt mấy người ở đây đều hơi vi diệu, trong lòng Uy viễn Hầu phu nhân bắt đầu tính toán được mất. Lý Minh Nghi đỏ mặt, Lý Minh Nguyệt thầm xoắn khăn tay, hận thể thế chỗ của Lý Minh Nghi, A Bảo cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng ngỡ ngàng.

      Lão phu nhân cũng hơi sửng sốt, sau đó cười mắng: "Ta già rồi, chuyện của các nương cần lão già này bận tâm, bọn nó còn có cha mẹ mà."

      Lời này của lão phu nhân là cự tuyệt trá hình, Bình vương Thái phi nghe xong cũng tức giận, chỉ đáng tiếc nhìn Lý Minh Nghi và A Bảo, tuổi hai nương này vừa vặn xứng đôi với hai tôn tử còn lại. Bình vương Thái phi vỗ vỗ tay lão phu nhân, thêm mấy câu, mới tiễn bọn họ rời .

      Sau khi lên xe ngựa, lão phu nhân lộ vẻ uể oải, Uy viễn Hầu phu nhân ân cần tới gần nhàng ấn huyệt Thái Dương cho bà thư giãn tinh thần.

      Đột nhiên, lão phu nhân : "Hôm nay Cẩm nha đầu xảy ra chuyện gì? Sao gặp phải Tấn vương?"

      Uy viễn Hầu phu nhân nghe xong, sửng sốt phen, rất nhanh liền nhớ ra lúc nãy có người tới bẩm báo gì đó với Thái phi và lão phu nhân, lúc đó sắc mặt lão phu nhân có chút tốt, chắc chắn là việc này rồi? Việc này bà cũng biết, vì vậy giờ nghe lão phu nhân cảm thấy hơi kỳ quái, sao A Bảo có dính líu tới Tấn vương chứ, vội vàng hỏi: "Nương, sao vậy?"

      Lão phu nhân mím môi nổi nóng: "Danh tiếng của Uy viễn Hầu phủ suýt nữa bị nha đầu kia huỷ hết, lúc nãy có người nhìn thấy Cẩm nha đầu và Tấn vương trước sau ra khỏi Đông viện của Bình vương phủ, còn đụng phải Tề vương và Ninh Vương, cũng biết sao nha đầu này làm chuyện như thế, mấy nha đầu khác đâu qua lại như nó."

      Uy Viễn Hầu phu nhân nghe xong, đăm chiêu, cười : "Nương nghĩ nhiều rồi, lúc trước Minh Cẩm có với con dâu, khi đó là Bình vương Thế tử phi gọi nó đến Lăng Vi các chuyện, nha hoàn dẫn đường có việc rời , nó mới cẩn thận lạc đường, sau đó nhờ Tấn vương điện hạ có lòng tốt dẫn nó ra khỏi."

      Lão phu nhân hơi nguôi giận, : "Tốt nhất như vậy! May là Bình vương Thái phi nể tình ta, cho phép hạ nhân lung tung, nếu việc này truyền , cho dù Cẩm nha đầu vô tội, cũng tốt."

      Uy viễn Hầu phu nhân thầm nhủ, mọi người ai cũng rất sợ chết, hẳn dám bàn tán chuyện của sát tinh đó nhỉ? A Bảo và Tấn vương? Trước giờ bà chưa từng nghĩ tới hai người này có thể ở chung.

      *******

      Suy nghĩ của Uy viễn Hầu phu nhân rất đúng, nhưng bà lại biết rằng đời này có người muốn xuất giá đến phát điên rồi.

      Sau khi mọi người rời , chỉ còn Thất công chúa ở lại Bình Vương phủ chơi với Nhạc Ninh quận chúa, bởi vì tâm tình tốt, cũng muốn hồi cung quá sớm, nhanh chóng từ chỗ nha hoàn của Nhạc Ninh quận chúa biết được chuyện A Bảo từng lạc đường ở trong phủ.

      "Ngươi cái gì? Ngũ hoàng huynh và Lý Minh Cẩm cùng nhau ra khỏi Đông viện? Còn gặp phải Lục hoàng huynh, Thất hoàng huynh?"

      Nha hoàn kia gật đầu, : "Có vài người nhìn thấy, lúc đó nô tỳ trùng hợp ở đó cũng nhìn thấy, có điều Thái phi bảo ma ma tâm phúc bên cạnh tới truyền lời, cho phép chúng nô tỳ lung tung." Nha hoàn xong, lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.

      Thất công chúa nhịn được che miệng cười, đắc ý : "Quả nhiên là ý trời! Lần này Lý Minh Cẩm muốn lấy Ngũ hoàng huynh cũng được rồi! Ta mà, ràng hai người này vô cùng xứng đôi!"

      Nhạc Ninh quận chúa thoáng chần chờ, : "Như thế hình như tốt?" Nàng từ mẫu thân biết được Thích quý phi muốn Ninh Vương dưỡng dưới gối bà cưới Lý Minh Cẩm, nếu để Tấn vương cưới Lý Minh Cẩm, lôi kéo Lý Kế Nghiêu, quý phi chắc chắn vui.

      Thất công chúa trầm mặt, cuối cùng chầm chậm : "Có được hay cũng do phụ hoàng định đoạt." Thất công chúa biết, bởi vì Tề vương và Ninh Vương nhúng tay vào, nên hôn của Lý Minh Cẩm còn do Uy viễn Hầu phủ và Trấn Bắc tướng quân làm chủ nữa, vì muốn Xương Bình công chúa và đám người Tề vương Ninh Vương vì chuyện của Lý Minh Cẩm mà náo loạn ầm ĩ, phụ hoàng chắc chắn tự mình ra tay giải quyết việc này.

      Hiếm khi Thất công chúa thông minh đột xuất, lập tức sai người tiết lộ việc này cho tiểu thái giám hầu hạ trong điện Thái Hòa, để nhân tiện kể việc này cho đại nội tổng quản Trương Kiệt.

      *****

      Chính Đức đế vốn dĩ quan tâm Bình vương Thái phi, ngày sau khi kết thúc lập tức triệu Tổng quản thái giám Trương Kiệt tới Ninh vương phủ chúc thọ Thái phi, hỏi thăm tỉ mỉ việc ở lễ chúc thọ Thái phi.

      Chính Đức đế đăng cơ lâu, mẹ ruột liền mất, trong cung có Thái hậu, thân phận lớn nhất chính là Bình vương Thái phi. Sau khi Bình vương xuất cung xây phủ, đón Thái phi ra ngoài phụng dưỡng, trưởng bối trong cung càng ít, những người khác đều có cấp bậc thấp hơn Thái phi. Chính Đức đế thân thiết với Bình vương Thái phi ngoại trừ bà có bối phận cao, còn bởi vì lúc trước khi ông còn là hoàng tử, Bình vương Thái phi có ơn với mẹ con họ, nên trong lòng hết sức kính trọng vị trưởng bối này. Đáng lẽ muốn Bình vương Thái phi ở trong cung dưỡng lão, nhưng lão nhân gia bà hi vọng ở bên con trai, Chính Đức đế muốn làm trái ý muốn của lão nhân gia, mới để bà xuất cung đến Bình vương phủ.

      Chính Đức đế nghe Trương Kiệt báo cáo, biết sinh thần của Thái phi tổ chức vô cùng long trọng, trong lòng thoả mãn mấy phần, lại nghe Bình vương Thế tử hiểu chuyện, bồi Bình vương tiếp đãi khách mời, khỏi khẽ mỉm cười, thầm nghĩ quả nhiên ông tứ hôn Giang thị cho Bình vương Thế tử là đúng, Giang thị có danh tiếng tốt, lại còn là vợ hiền, nếu phải tuổi quá , ông tứ hôn Giang thị cho thái tử rồi. Có Giang thị tài đức giúp đỡ, ông tin sau khi Bình vương Thế tử kế thừa Bình vương phủ, cũng để Thái phi phải thất vọng.

      nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được Trương Kiệt báo cáo, Chính Đức đế nheo mắt, "Ngươi cái gì?"

      Trương Kiệt càng đè ép sống lưng, khuôn mặt trắng đầy đặn như phật Di Lặc treo nụ cười mang ba phần hòa khí, : " dám gạt thánh thượng, nô tài cũng là nghe người ta , Tấn vương điện hạ tự mình đưa ái nữ của Trấn Bắc tướng quân bất cẩn lạc đường trong Bình vương phủ đến tiền viện, sau gặp phải Tề vương điện hạ và Ninh Vương điện hạ."

      Nụ cười mặt Chính Đức đế hoàn toàn biến mất, mặt biến sắc vuốt vuốt ban chỉ xanh sẫm ngón tay.

      Trương Kiệt thấy Chính Đức đế lời nào, cũng gì thêm, mà tỉ mỉ thêm trà vào chén trà cạn bàn.

      Đột nhiên, Chính Đức Hoàng đế : "Trương Kiệt, năm đó người đầu tiên đứa bé kia nhìn thấy, chính là Lý Minh Cẩm đúng ?"

      Nghe thế, Trương Kiệt sửng sốt chút.

      Trương Kiệt có trí nhớ rất tốt, đây là điều tự hào nhất, trí nhớ tốt giúp rất nhiều việc, cũng giúp từng bước từng bước bò đến vị trí này, thậm chí rất nhiều lúc, mọi người đều quên mấy chuyện , nhưng có thể nhớ ràng ràng trong đầu, cái này cũng khiến Chính Đức đế coi trọng . Rất nhiều lúc, chỉ cần Chính Đức đế chút, lập tức có thể nhớ lại cặn kẽ những chuyện sắp quên kia.

      Trương Kiệt dè dặt nhìn Chính Đức đế, cẩn thận : “Đúng là như vậy ạ, nô tài còn nhớ, lúc đó Lý nương vẫn còn là đứa trẻ nho , theo Uy viễn Hầu phu nhân tiến cung tham gia lễ mừng thọ của hoàng hậu nương nương, cẩn thận ở trong cung lạc đường, khiến Uy viễn Hầu phu nhân lo lắng thôi, ngờ Lý nương còn bé thế, lại có sức lực lạc đường đến chỗ đó." Trong lòng biết hoàng thượng muốn nghe đến tên người con trai kia, Trương Kiệt cũng bỏ qua nhắc tới.

      Chính Đức đế rất lâu lên tiếng, Trương Kiệt yên tĩnh đứng thẳng.

      Hồi lâu, Chính Đức đế lẩm bẩm: "Quả nhiên là người lần đầu tiên gặp mặt, uổng cho nó vô tri như tên ngốc vẫn ghi nhớ lâu như vậy… Trẫm hận nó, nhưng nó lại là con trai A Kinh… Thôi, cả đời trẫm ưa nó, lần này để nó toại nguyện lần có làm sao?"

      Trương Kiệt rũ mắt, làm bộ nghe thấy lời này, trong lòng thầm lắc đầu, may là chưa nhận lễ của Tề vương, Hiền vương, giúp bọn họ làm thuyết khách. Biết thân biết phận, làm tốt bổn phận mới là cách sinh tồn ở trong cung này.

      ***********

      P/S : Chào cả nhà:yoyo69::yoyo69::yoyo69:, mình là mem mới, từ bây giờ mình nhận bộ này. tuần ít nhất là 1 chương nhé. Mong các nàng ủng hộ nhiệt tình. :yoyo51::yoyo45::yoyo45:. các nàng nhiều nhiều.:038:
      Last edited: 31/10/16
      Phuongphuong57500, QTNZ, thuyt57 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :