1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 180: Bàn luận về làm đẹp

      Editor: selena_trần
      Beta: thiên bảo 95


      "Tống phu nhân cũng đến rồi!"

      Ngay từ lúc đầu, Kim Diệu Liên cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh tĩnh tâm trở lại, nhiệt tình chào hỏi Tiểu Ngọc.

      Đáng tiếc nàng ta nhiệt tình quá mức, biểu lộ quá khoa trương, chút chân thành và nhiệt tình cũng có. Tiểu Ngọc sớm biết rằng vị Kim tiểu thư ngày trước này, giờ là Tả phu nhân, cũng phải là đèn dầu cạn, nàng ta đối xử với mình đến nửa điểm ý tốt cũng ngại cho.

      Nhưng Tiểu Ngọc cũng thể phẩy áo bỏ , vì bảo người ta đổi chỗ cho mình, cho nên cũng phải cố gắng miễn cưỡng cười : "Tả phu nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

      Ngồi cùng bàn đều là thái thái nhà quan lại (vợ, mẹ của các quan), nhưng mà tuổi tác cũng lớn hơn bọn họ, Kim Diệu Liên và Tiểu Ngọc ngồi ở bàn này có vẻ khá nổi bật. Những thái thái nhà quan khác nhao nhao nhìn về phía Tiểu Ngọc đến sau, muốn biết vị phu nhân còn trẻ tuổi nổi tiếng này là phu nhân nhà ai.

      Kim Diệu Liên cướp lời: "Tống phu nhân, ngươi rất ít tham dự những nơi như thế này đúng ? Đến đây, để ta giới thiệu vài vị này cho ngươi - - "

      Lời của nàng ta là những lời giấu kim trong bông, ràng là ám chỉ Tiểu Ngọc chưa gặp cảnh tượng lớn như vậy.

      Tiểu Ngọc hiểu dụng ý của nữ nhân độc ác này, nhưng chỉ có thể chịu đựng thầm cắn răng, nuốt cơn giận này xuống. Bởi vì xuất thân của Kim Diệu Liên là thiên kim Thị Lang cho nên nàng ta gặp qua rất nhiều quan lại quyền quý hơn mình. Vẻ mặt của nàng liền trở nên hơi cứng ngắc mặc cho Kim Diệu Liên giới thiệu cho mình, hơn nữa ngoài dự đoán, nàng có thể nhận được tin: “hóa ra là nàng” từ trong mắt đám nữ quyến.

      Thầm nghĩ bản thân mình cũng là danh nhân nho trong vòng tròn của các phu nhân rồi? Đương nhiên, là nghĩa ngược lại.

      Dù sao việc Tống Tiềm tâu lên với hoàng đế về chuyện lấy tỳ làm thê rất náo nhiệt, từ vua đến dân chúng cũng biết, đương nhiên khẳng định đám thái thái nhà quan chỉ biết ăn và buôn chuyện bát quái này chắc chắn biết về mình.

      Tiểu Ngọc biết chắc chắn mấy người kia đều khinh thường nàng, bởi vì xuất thân của mấy người kia có thấp nhất cũng là nữ nhân của gia đình bình thường. Việc nha hoàn có thể lên làm phu nhân đối với họ mà là chuyện khó có thể tiếp nhận được. thẳng ra, chính mình trở thành cừu đen trong vòng tròn của đám phu nhân này.

      Nhưng mà bọn họ cũng để cho nàng phải xấu mặt xuống đài được. nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, cho dù nàng có xuất thân hèn mọn, nhưng trượng phu nàng là người thánh quyến chính long* Lâm An Tri Phủ, hơn nữa họ với mình đụng chạm gì nhau, cần gì bắt mình phải khó chịu. Vì vậy trong bữa yến hội coi như là bình tĩnh, mọi người giả vờ làm thục nữ, cái miệng nhắn khẽ mở uống trà, hé miệng mỉm cười, nhìn cảnh tượng vô cùng hòa thuận vui vẻ.

      *Là người luôn kề cận bên vua, phân ưu với vua.

      Nhưng do Kim Diệu Liên vẫn ở bên cạnh, cho nên Tiểu Ngọc vẫn phải cố gắng giữ mười phần tinh thần cẩn thận. Nữ nhân này biết lúc nào lại muốn đâm đao ở sau lưng mình, vẫn nên cẩn thận đề phòng!

      Sau khi uống hết hai ly trà, bàn yến hội chủ bên kia trở lên ồn ào, hóa ra là gia quyến của Tư Dương Bá ra.

      Chỉ thấy đằng sau bình phong lớn ở đại sảnh có đám người ra, là vị lão phu nhân dung mạo từ ái, ăn mặc sang trọng, nhìn là biết đây là vị phu nhân quyền quý. Lão phu nhân được thiếu nữ cao gầy trẻ tuổi nâng đỡ, nữ tử kia ăn mặc tùy tiện, nhưng mà trang sức đầu, cổ thể thân phận bất phàm. Dung mạo xinh đẹp, da thịt nở nang, từ phía xa Tiểu Ngọc nhìn thấy lại cảm thấy rất quen mắt.

      Hình như nàng gặp qua rồi?

      "A, tiểu thư Bội Bội càng ngày càng đẹp, biết nam nhân nhà nào có thể xứng đôi với nàng!" vị phu nhân Viên Ngoại lang ngồi cùng bàn với Tiểu Ngọc tán thán .

      vị phu nhân khác cũng phụ họa: "Tiểu thư Bội Bội xuất thân tôn quý như vậy, cho dù là vào cung làm Quý Phi cũng đủ tư cách. Nhưng mà ta nghe Tiễn phu nhân, mẫu thân nàng vẫn muốn đưa nàng ấy vào cung --- Nhi lang nhà ai có phúc khí cưới được Bội Bội tiểu thư, đúng là phần mộ tổ tiên của người đó tỏa ra khói xanh đó."

      Kim Diệu Liên cười hề hề ‘giải thích’ cho Tiểu Ngọc: "Vị này là mẫu thân của Tư Dương Bá - Tiễn lão thái quân, nương kia là Bội Bội tiểu thư, nữ nhi quý của Tư Dương Bá, năm nay mới mười sáu tuổi, vẫn chưa chọn được nhà chồng tốt!"

      Mục đích của Kim Diệu Liên là muốn thông qua những động tác này khiến cho người ta cảm thấy được Tiểu Ngọc là ‘nông dân’ cái gì cũng biết, mà nàng ta lại giả vờ được danh tiếng chân lại nhiệt tình, là chiêu hòn đá ném hai chim rất tốt.

      Tiểu Ngọc cố gắng đưa ra khuôn mặt mặt tươi cười, tiếp tục nhìn chằm chằm vào vị Dương Bội Bội tiểu thư. Càng nhìn càng cảm thấy quen mắt - - A!

      Rốt cục nàng cũng nghĩ ra, hóa ra là ""!

      nương vẫn giả dạng nam nhân ở bên cạnh Vân Châu công chúa đêm đó!

      Tiểu Ngọc nhớ tới bản thân Vân Châu công chúa là nữ nhi con vợ cả của Tiễn Vương. Hoàng thất vì muốn lung lạc thế lực của Tiễn Vương cho nên mới đón nàng ta vào trong cung và phong làm công chúa. Nàng nghe Tống Tiềm từng thê tử của Tư Dương Bá là muội muội của Tiễn Vương, vậy Vân Châu công chúa và Dương Bội Bội là biểu tỷ muội?

      Hai đóa hoa tỷ muội của quý tộc này cũng hồ đồ, còn hẹn nhau dạo thanh lâu ---- Việc Vân Châu công chúa nghịch ngợm Tiểu Ngọc cũng sớm được lĩnh giáo, nhưng nhìn Dương Bội Bội này có vẻ là người tự trọng mà bên trong cũng là kẻ hay gây .

      Nghĩ tới đây, khóe miệng Tiểu Ngọc liền lộ ra nụ cười thản nhiên.

      Kim Diệu Liên vẫn luôn quan sát Tiểu Ngọc, nàng ta vô cùng khát vọng được nhìn đến bộ dạng chân tay luống cuống bị xấu mặt trong trường hợp này của Tiểu Ngọc. Nhưng từ khi nàng ta gặp Tiểu Ngọc đến giờ, cử chỉ của Tiểu Ngọc vẫn ung dung bình tĩnh, chút nơm nớp lo sợ cũng lộ ra, khỏi khiến nàng ta thất vọng.

      Tiện nữ này lại có thể trò chuyện vui vẻ với mấy vị phu nhân của quan lớn, hề rơi xuống thế thượng phong. Những biểu tuyệt vời của Tiểu Ngọc làm cho những phu nhân ngồi cùng bàn với Tiểu Ngoc vốn định khinh thường Tiểu Ngọc phải kinh ngạc. thể tưởng được vị Tống phu nhân này có cách chuyện vô cùng hài hước, làm gì giống như hồ ly tinh ở trong truyền thuyết đó?

      thực, Tiểu Ngọc cũng có sắc đẹp kinh tâm động phách, mặt mũi chỉ được coi là xinh đẹp nhưng chưa đến mức quốc sắc thiên hương. Nữ nhân là loài động vật kỳ quái như vậy, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp hơn nhiều so với mình gọi người ta là " cơ", nhưng bộ dáng khó coi lại hề có chút khách khí mà đưa ra câu: "Xấu nữ". Kiểu nhan sắc của Tiểu Ngọc thể khơi dậy được ganh tỵ của người khác, ngược lại rất dễ khiến người ta thích, cho nên rất nhanh chóng khiến cho mấy vị thái thái nhà quan thay đổi việc đối xử với nàng.

      "Tô phu nhân thích ăn đậu hũ? Ngài cũng biết cách ăn, trách được làn da của ngài lại đẹp đẽ như đậu phụ vậy!" Tiểu Ngọc chuyện phiếm với Tô phu nhân khoảng bốn mươi tuổi ngồi cạnh nàng, tùy tiện câu có thể nâng Tô phu nhân lên cao.

      "Ha ha ha, ta nào có tốt như ngươi chứ, ta già rồi- -" Tô phu nhân cười như đóa hoa.

      Tiểu Ngọc cũng rất chân thành : "Đậu hũ rất tốt đối với làn da! Bởi vì đậu hũ là làm từ đậu nành, mà đậu nành có thể ức chế lão hóa của da, phòng ngừa mụn mọc mặt, còn có thể làm trắng da. mặt Tô phu nhân hề xuất chút hoàng ban nào, đều là công lao của đậu hũ đó!"

      mỹ dung dưỡng nhan, phụ nhân nào hứng thú, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tiểu Ngọc.

      vị Trần phu nhân khác lại hỏi: "Xem ra Tống phu nhân có rất nhiều nghiên cứu đối với ẩm thực! Vậy có thể cho chúng ta biết bình thường nữ nhân nên ăn những gì ?"

      Tiểu Ngọc mỉm cười, bàn tay ngọc ngà chỉ lên bàn cơm bày các loại thức ăn, cách chân thành.

      "Món chân giò này, rất thích hợp cho nữ nhân gia muốn trừ những nếp nhăn ."

      "Nhiều mỡ như vậy - -" vài vị phu nhân do dự, bình thường các nàng bao giờ ăn kiểu món ăn như vậy, đa số để khẩu tử trong nhà ăn.

      Tiểu Ngọc giải thích : "Da heo là thứ tốt, bởi vì thành phần bên trong nó hàm chứa chất gọi là collagen. Trong cuộc đời của nữ nhân chúng ta có rất nhiều lúc phải tiêu hao lượng collagen lớn, nguyệt , sinh sản, lúc mệt nhọc. Đó là nguyên nhân vì sao người ta gọi nữ nhân khi thành thân là hoàng kiểm bà (thiếu phụ luống tuổi có chồng)? Bởi vì sau khi thành thân, nữ nhân chúng ta phải lo liệu cả gia đình quá vất vả, collagen bị cạn kiệt dần, đương nhiên gương mặt cũng trở lên khó coi!"

      "Hóa ra là như vậy!" Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, trước kia các nàng chưa từng nghe người ta như vậy. Suy nghĩ kỹ, đại phu (thầy thuốc) bây giờ đều là nam nhân, làm gì có đại phu chuyên nghiên cứu bệnh của nữ nhân, nếu có người làm như vậy khẳng định bị người ta mắng là người đứng đắn. Cho dù có chút nghiên cứu cũng thể tới cửa để thảo luận cùng với phu nhân, tiểu thư để tham khảo y học. giờ được nghe Tiểu Ngọc "giảng giải", người nào cũng lên tinh thần lắng nghe.

      Vốn kiểu yến hội này, bên ngoài là mấy nam nhân thảo luận việc công , bên trong là đám nữ nhân tâm linh tinh, chuyện về con cái, những chủ đề này đều lại nhiều lần, trở nên nhàm chán. Đột nhiên có người về chuyện làm đẹp, hoan nghênh mới lạ!

      Kim Diệu Liên nhìn Tiểu Ngọc giành được ngay tình cảm tốt đẹp của mọi người, cứ nghiến răng kèn kẹt, nhưng nhất thời lại nghĩ ra được ám chiêu gì để chỉnh Tiểu Ngọc, đành phải im lặng lắng nghe.

      "Ăn da heo để bổ sung collagen có rất nhiều chỗ tốt. là có thể tăng cường độ vững chắc cho khung xương, giúp dáng người của chúng ta có thể cao hơn; hai là có thể giữ gìn co dãn của làn da, phòng ngừa nếp nhăn, mờ vết thâm, tróc da, làn da khô ráo; ba là tốt với tóc, có thể làm cho tóc bị rụng; bốn là bổ sung dinh dưỡng, để cho chúng ta giữ vững được sức sống thanh xuân từ trong ra ngoài, thế nào, món ăn này đơn giản phải ?"

      Tiểu Ngọc vừa dứt lời, mọi người liền nhao nhao nhấc đũa chia sạch món chân giò nấu. Tiểu Ngọc còn : " chỉ món này, những loại rau dưa như dưa chuột, mộc nhĩ, cây tể thái mà chúng ta biết, tất cả những thứ đó đều có công hiệu đặc biệt."

      Mọi người chuyên chú lắng nghe Tiểu Ngọc giảng giải, vừa nghe lời của nàng vừa gắp mấy loại đồ ăn ‘có ích với việc làm đẹp’ đó vào chén của mình, tưởng tượng ra khi mình ăn mấy thứ này lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.

      Kim Diệu Liên thừa cơ cười với Tiểu Ngọc: "Tống phu nhân đúng là có học vấn, hổ là phu nhân Trạng Nguyên lang! Xem ra cũng là tài nữ đọc nát vạn cuốn sách rồi?"

      Tiểu Ngọc hận Kim Diệu Liên kia đến ngứa răng, những lời này của Kim Diệu Liên nghe giống như ca ngợi, nhưng thực chính là châm chọc. Biết mình là "nha hoàn biết chữ ", lại vẫn ra hai chữ "tài nữ" này đối với nàng, ý định bới móc cũng quá ràng.

      "Đâu có đâu có, trong ngày thường ta chỉ vội vàng lo lắng những việc gia đình lặt vặt này, chăm sóc tướng công và nhi tử, làm bổn phận của phụ nhân, chưa từng đọc sách viết chữ. Sao có thể so sánh được với Tả phu nhân?"

      câu này của Tiểu Ngọc phản kích rất là sắc bén, lập tức Kim Diệu Liên bị nghẹn họng, ra lời. Tiểu Ngọc bản thân mình vội vàng làm việc gia đình là bổn phận của nữ nhân, rảnh đọc sách, lại có thể lôi nàng ra châm chọc. Câu này ràng là chính mình làm tròn bổn phận?

      Ngồi cùng bàn đều là những thái thái nhà quan rất thích bát nháo, có người nhìn ra hai người này là người bằng mặt bằng lòng, ám đấu ngày càng gây gắt.

      Kim Diệu Liên muốn bị người chế giễu, đành phải nuốt hết những câu cay nghiệt hơn vào trong bụng.

      Trước mặt mọi người mà cãi nhau, đây phải là chuyện mà thục nữ làm!

      Tiểu Ngọc thấy Kim Diệu Liên dường như ổn định trở lại, tiện thể sang chuyện khác, tiếp tục về chuyện về việc dưỡng sinh, muốn chuyện dây dưa với Kim Diệu Liên. Nhưng mà Tiểu Ngọc lại là người thù dai, trong lòng xếp Kim Diệu Liên vào sổ đen, suy nghĩ xem có cơ hội thích hợp đâm nàng nhát .

      "Các vị phu nhân, đồ ăn của hàn xá có hợp khẩu vị của các vị ?"

      Bỗng nhiên vị Bội Bội tiểu thư vẫn ngồi ở bàn chủ kia lại bước nhàng đến từng nơi chào hỏi, mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tuy nhiên vẫn phải đứng hết lên để hoàn lễ, khen ngợi đầu bếp Dương phủ có tay nghề hơn người.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 181: Xuất radanh tiếng lớn

      Edit: selena_ trần


      Beta: trà sữa trà xanhương Bội Bội vài câu với mọi người, ánh mắt thoáng cái lại chuyển lên người Tiểu Ngọc.

      "Chắc vị này là Tống phu nhân?"

      câu bình thường này của Dương Bội Bội lại khiến cho tất cả mọi người ngồi cùng bàn với Tiểu Ngọc và ngay cả bản thân Tiểu Ngọc cũng cảm thấy kinh ngạc.

      Ở đây còn có rất nhiều danh môn thục nữ nhà quan lại quyền quý, tại sao Dương Bội Bội lại chỉ chào hỏi với người đến cả phong cáo mệnh cũng chưa có như Tiểu Ngọc?

      Tiểu Ngọc thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, bình tĩnh cúi người về phía Dương Bội Bội. Mặc dù Dương Bội Bội xuất thân danh môn, nhưng thân phận giờ của mình bây giờ cũng mệnh phụ, nên để mất thân phận, khiêm tốn cung kính lấy lòng quá mức cũng được.

      Ngay cả trước mặt Ngô thái hậu, Chu hoàng hậu và công chúa Vân Châu có thân phận cao hơn nhiều so với Dương Bội Bội, Tiểu Ngọc cũng chưa từng dùng vẻ mặt hèn mọn mà đối xử, từ trước đến nay nàng vẫn cho rằng, chỉ có người có lòng tự tôn, mới có thể được người khác tôn trọng.

      "Tống phu nhân, ta vẫn thường nghe người ta ngươi có nghiên cứu đối với những đồ ăn dưỡng sinh. Vừa rồi tổ mẫu ta cũng hỏi ngươi, biết Tống phu nhân có thể đến ngồi vào bàn chủ vị ?"

      Dương Bội Bội này nhìn là biết đây là nữ tử của gia đình lớn, cách năng vô cùng đúng mực, có chút kiêu căng nào. Tiểu Ngọc cười : "Vậy ta cung kính bằng tuân mệnh!"

      Ánh mắt mọi người toát lên hâm mộ mà nhìn theo bóng dáng Tiểu Ngọc rời khỏi bàn yến hội, nhưng Kim Diệu Liên lại rất tức giận. Còn chưa nghĩ ra cách nào để cho tiểu tiện nhân này mất mặt, vậy mà nàng lại lập tức được ngồi lên bàn chủ trì đó? Đó chính là chỗ ngồi mà tam phẩm cáo mệnh phu nhân mới có tư cách ngồi!

      Tiểu Ngọc sóng vai với Dương Bội Bội, giờ Dương Bội Bội cao hơn nàng ít nhất nửa cái đầu, thời đại này đúng là rất ít thấy nương cao gầy như vậy. Nàng có chút nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư Bội bội nghe ai đến ta?"

      Dương Bội Bội khẽ cười : "Còn phải nha đầu Tần Xuân Nhạn kia. Từ chúng ta biết nhau, gần đây ta hay vào cung nên thường gặp được nàng, nàng vẫn lải nhải với ta rằng ngươi là từ điển đồ ăn chữa bệnh của mọi người, ta ngưỡng mộ ngươi lâu!"

      Nghe Dương Bội Bội những lời này có vẻ khá tùy tiện, xem ra nàng ta rất quen thuộc với Tần Xuân Nhạn. Nhưng được vị thầy thuốc có y thuật cao minh gọi mình là từ điển đồ ăn chữa bệnh của mọi người, Tiểu Ngọc khỏi xấu hổ, nào có lợi hại như thế? Nàng cũng chỉ là thích nghiên cứu hạ dược thiện* thôi, đâu dám ----- (*dược thiện: đồ ăn được kết hợp với thuốc)

      Tiểu Ngọc liên tục chính mình là gì của mọi người, nhưng Dương Bội Bội lại cho rằng nàng khiêm tốn, lại càng có thêm hảo cảm với nàng hơn rồi. Đến bàn chủ trì, Tiểu Ngọc vừa nhìn thấy tất cả mọi người đều là phu nhân uy nghiêm hơn bốn mươi tuổi, loạt ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nàng. Tiểu Ngọc dường như sinh ra cảm giác bị người ta dò xét, vội vàng thu lại tâm tình, mỉm cười hành lễ với mọi người, sau đó mới đặt ánh mắt lên người Tiễn lão thái quân.

      "Chào Lão thái quân!" Tiểu Ngọc nhu thuận kêu tiếng, lão thái quân cười ha ha bảo nàng đến, hiền hoà : "Ngồi , ngồi ." Tiếp theo, lại tự mình giới thiệu nàng với vài vị cáo mệnh phu nhân ngồi ở đó.

      Càng là người có địa vị cao, thường lại là người càng khiêm tốn. Tiểu Ngọc gặp qua rất nhiều người có địa vị rất cao ví dụ như Tiền hoàng Triệu Cấu, Ngô thái hậu, hoàng đế Triệu Yếu..vâng vâng... Bọn họ quá nghiêm khắc với cấp dưới, nhiều lúc còn rất hòa nhã. Ngược lại, những người có chút quyền lực này lại cho rằng bản thân mình là rất hơn người, vô cùng khó lường cho nên rất kiêu ngạo hung hãn. Trong lòng nàng oán thầm Kim Diệu Liên, ngươi chỉ là phu nhân Viên Ngoại còn thấp hơn so với Tri Phủ phu nhân là ta, người hơn ta cái gì mà đòi khinh thường ta? Hừ!

      Tiễn lão thái quân qua miệng của Tần Xuân Nhạn mà nghe được tên tuổi của Tiểu Ngọc. Tần Xuân Nhạn thường đến khám bệnh cho bà, vài chuyện bát quái cho bà nghe. Ở địa vị này của bà, bọn hạ nhân thể nào kể chuyện bát quái cho bà nghe, cho nên "đại danh đỉnh đỉnh" "phu nhân nha hoàn" đúng là bà biết đến. Bà gọi Tiểu Ngọc đến, là muốn hỏi chút về cách dưỡng sinh. Làm lão nhân gia phú quý như vậy, ngoài vấn đề thân thể mạnh khỏe này đáng để bà quan tâm ra, những chuyện khác còn cần bà suy nghĩ sao?

      Đời trước cuối tuần nào Tiểu Ngọc cũng xem “thầy thuốc gia đình”, biết ít cách dưỡng sinh của người già.

      Vốn mồm miệng nàng hoạt bát, thêm vào đó được hai vị nữ quan y cục nghiêm khắc huấn luyện, lời vô cùng khéo léo, khiến cho cả đám phu nhân trung niên thầm gật đầu.

      thể tưởng được vị Tri phủ phu nhân còn trẻ này phải đối mặt
      [​IMG]


      Chương 182: Mùa hè ngắm sen

      Edit: Trang Bubble
      Beta: vô tâm vô tư, trang bubble


      Dù sao Tây Hồ giữa tháng sáu, cảnh tượng giống với bốn mùa. Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng*.

      *:trích trong bài thơ “Hiểu xuất Tĩnh Từ tống Lâm Tử Phương” (buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương) của Dương Vạn Lý. Có nghĩa là:

      “Lá sen xanh biếc, trời xanh biếc
      Dưới nắng, hoa sen thắm thiết hồng” (nguồn: Tống thi tứ tuyệt, NXB Thế giới, 2010) xem thêm ở: thivien.net

      Thơ này Tiểu Ngọc thuộc từ , chỉ là bây giờ đối mặt với phong cảnh vùng hồ đẹp đẽ mà nàng lại thể đọc ra lừa dối người, bởi vì đáng lẽ tác giả bài thơ Dương Vạn Lý huynh ở chỗ của chồng nàng.

      Tiểu Ngọc vốn nghĩ tới mời vài chị em sum họp, ai ngờ Tống Tiềm cũng nổi lên nhã hứng, đồng thời mời bạn tốt của tới Tây hồ ngắm sen. Tống đại nhân hiếm khi mời, đám bạn tốt đương nhiên nể mặt, cho nên bọn họ nhóm hơn mười người dứt khoát mướn chiếc thuyền hoa từ từ dạo chơi ở Tây Hồ.

      Hoa sen ở Tây Hồ ngay từ lúc Đường Tống rất nổi tiếng, Bạch Cư Dị có vịnh "Nhiễu lang hà hoa tam thập lý” (Lượn quanh hành lang hoa sen ba mươi dặm). Mùa hè dù rúc vào Phóng Hạc đình, hay là chèo thuyền dạo chơi ở vùng Tam Đàm (đầm) Ấn Nguyệt, phóng tầm mắt nhìn ra khắp nơi ra vẻ "Vạn can cao hà ánh kính quang" cảnh sắc mê người. Lúc này hương hoa sen Tây Hồ thổi qua, từng chiếc lá sen giống như quần màu xanh của thiếu nữ đón gió xoè ra, từng đóa hoa sen hoặc nụ hoa chớm nở, hoặc từng chút nở rộ, tùy ý nhìn chỗ nào đẹp, thấy sao mà vui tai vui mắt như thế.

      Bọn họ thuê thuyền hoa rất lớn, bên ngoài thuyền hoa có dựng mái che nắng, mấy người đàn ông ngồi vào chỗ dưới mái che nắng uống rượu mua vui, hoặc bàn bạc thời , hoặc ngâm thơ làm câu đối, rất say sưa vui vẻ.

      Trừ chủ nhân Tống Tiềm, Thích Thăng, Quý Phong, Cố Ái Sinh, Hình Quang, Chung Bố Y, Dương Vạn Lý, thậm chí ngay cả Tằng Mậu rất ít xuất cũng tới. Kể từ khi Tống Tiềm trở lại Lâm An, mấy người chưa từng cùng nhau họp lại chung chỗ như vậy.

      Tính tình mấy nam nhân giống nhau, uống rượu vào cũng có hứng thú riêng. Tống Tiềm uống rượu là tự mình nhịp, mặt mỉm cười nhấp từng ngụm , thỉnh thoảng vài câu trong vấn đề công tác với Dương Vạn Lý bên cạnh. Ba người Quý Phong và Chung Bố Y, Tằng Mậu nội khí thâm hậu lại dùng chén lớn cụng rượu, cũng thêm cái gì, chỉ là uống chén nối tiếp chén, lúc này quát lên điên cuồng gào thét tiếng, hù dọa đàn cò mặt hồ.

      Thường ngày Cố Ái Sinh cũng thích uống điên cuồng, nhưng hôm nay biết làm sao mà mình nằm mạn thuyền tự rót tự uống, hình như có chút tâm .

      Thời gian Thích Thăng và Cố Ái Sinh biết nhau cũng ngắn, tới bên cạnh hỏi:" phiền cái gì đấy!"

      Cố Ái Sinh mới phục hồi tinh thần lại, cười gượng :" có gì. Uống rượu!"

      Thích Thăng cân nhắc nhìn vẻ mặt Cố Ái Sinh, hình như nhìn ra gì đó, Cố Ái Sinh khỏi hoảng hốt trận.

      "Các vị lão gia, phu nhân bảo ta bưng chút điểm tâm tới mời các vị thưởng thức. Phu nhân , bụng rỗng uống rượu tổn hại sức khoẻ, kính xin các vị dùng nhiều điểm tâm hơn chút!"

      Huệ Nương chỉ huy hai người gia đinh lấy hộp đựng thức ăn từ trong thuyền hoa mở ra từng cái, từ bên trong lấy ra đĩa lại đĩa điểm tâm .

      Những thứ điểm tâm này phần lớn là vài lệ chi cao (bánh trái vải), lục đậu cao (bánh đậu xanh), lương phấn (bánh đúc đậu/ bánh bột lọc), kê bì (da gà), còn có vài đĩa thức ăn đầu mùa và trái cây.

      Chung Bố Y cười ha ha:"Thiên Thành, phu nhân ngươi thú vị, những thứ điểm tâm này cũng quá tinh xảo rồi, miếng nho Đại lão gia ta cũng dám gắp. Sợ điểm tâm này còn chưa lớn bằng đầu đũa của ta!"

      Tống Tiềm : "Đây là điểm tâm Mỹ Vị Cư đưa tới giải nhiệt, mời các vị xin dùng , ha ha. Tuy là chút, coi như tiêu miệng."

      Mọi người cứ giễu cợt, vẫn là nhận ý tốt của chủ nhân, lấy điểm tâm lên nhâm nhi thưởng thức.

      Bên ngoài nhóm đàn ông uống rượu phóng túng, phòng trong thuyền hoa lại là loại tình hình khác.

      Bày ra Bàn Bát Tiên lớn, mấy chị em tốt ngồi chung quanh. Tụ họp này là bởi vì ăn mừng Tần Xuân Nhạn vào cung làm thái y mà mở ra, Tần Xuân Nhạn tất nhiên ngồi ở chủ vị. Hôm nay cả người nàng mặc váy lụa mỏng màu hồng cánh sen, ngược lại đúng lúc hợp mùa, trông thấy nhàng khoan khoái. Y Từ Tâm ngồi ở bên cạnh nàng vừa vặn là ở chỗ cửa sổ, cả người gần như nằm ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thỉnh thoảng còn say mê hít hít mũi, ngửi mùi hương hoa sen say lòng người này.

      Nụ màu hoa hồng phấn nở ra giữa lá cây, mùi hương hoa sen nước. Làm sao chỉ mình Y Từ Tâm bị phong cảnh này làm mê say, mấy còn lại cũng thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ, rất là vui vẻ. Tiểu Ngọc với bạn mới Dương Bội Bội ngồi ở bên cạnh cánh cửa sổ khác, hai người rất nhanh quen thuộc.

      Đêm đó Tiểu Ngọc thấy Dương Bội Bội theo Vân Châu dạo thanh lâu, cũng biết vị thiên kim Tư Dương Bá này bướng bỉnh chắc chắn thua ngôi sao gây tai họa Vân Châu công chúa. ngồi tới chốc lát, Dương Bội Bội lộ ra bản sắc nghịch ngợm, mới vừa học được
      [​IMG]
      Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 183. Chủ trì xem mắt

      Edit: Trang Bubble
      Beta: vô tâm vô tư, trang bubble


      " để các vị tỷ tỷ lo lắng . . . xin lỗi."

      Dương Bội Bội nghỉ ngơi lúc, từ từ thong thả lấy lại sức. Thời gian nàng rơi xuống nước lâu, chỉ uống hai ngụm nước hồ, ngược lại làm tổn thương nguyên khí (tổn hại sức khoẻ) lắm.

      Lan Hương cầm mảnh khăn vải lau đầu cho tiểu thư. Vị tiểu thư này, từ thích chạy thích nhảy, ngày thường cũng là bộ dáng tiểu thư khuê các, nhưng vừa đụng đến chuyện gì cảm thấy hứng thú bắt đầu làm ầm ĩ. Trước kia trong hoàng cung là hai bé "Cùng giuộc" với Vân Châu công chúa, biết gây ra bao nhiêu chuyện cười.

      Ôi, nếu danh tiếng này truyền ra ngoài, nhi lang nhà ai dám đến cưới! may giờ trong vòng phu nhân có rất ít người biết tính tình của Dương Bội Bội, chỉ coi nàng là khuê tú xuất sắc biết tri thức hiểu lễ nghĩa, ngược lại người cầu hôn rất nhiều. Lan Hương lặng lẽ cầu nguyện: người mau tới cưới tiểu thư phá hoại của nhà ta , coi như làm đợt công đức mà!

      Tần Xuân Nhạn bảo người hầu bưng chén canh nóng tới rót cho Dương Bội Bội, may bây giờ là thời tiết tháng sáu chứ phải là mùa đông khắc nghiệt, nếu vừa rơi xuống nước như vậy có lẽ sinh bệnh nặng.

      "Bội Bội, ngươi cũng là, hái hoa sen cũng đừng chọn thời điểm tốt như vậy chứ."Tình bạn của Tần Xuân Nhạn và Dương Bội Bội sâu nhất, lại là đại phu (thầy thuốc), đương nhiên có tư cách dạy dỗ nàng nhất. Dương Bội Bội cúi đầu , Tiểu Ngọc thấy vội hoà giải :"Ôi chao, người có việc gì là tốt. Nhìn kìa, mưa tạnh rồi!"

      chú ý của mọi người đều ở người Dương Bội Bội, cho nên cũng có chú ý đến tiếng mưa rơi dần dần ngoài cửa sổ, ánh mặt trời lại rải đầy mặt hồ lần nữa.

      "Trận mưa này là tới cũng nhanh, cũng nhanh!"Tú Tâm cho người mở cửa sổ ra, đúng là từng cơn gió thổi qua, mặt hồ gợn sóng , mưa tạnh.

      Từ ở nhà Dương Bội Bội quen gây rắc rối, chuyện hôm nay ngoài ý muốn, với người khác mà có lẽ cần lâu mới có thể trở lại bình thường, còn nàng đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Sau cơn mưa trời lại sáng, sau khi trải qua mưa to rửa sạch, hoa sen càng thêm tươi đẹp sáng rỡ, dáng vẻ thướt tha mềm mại, tươi đẹp lịch tao nhã, ai cũng nhìn cảnh tượng động lòng người này đến mất hồn, lâu nên lời.

      "Hoa sen trắng hồng nở cùng nhau, hai loại màu sắc loại hương. Giống như Hán điện ba ngàn nữ, nửa là trang điểm đậm nửa trang điểm nhạt! Thiên Thành, nếu phải huynh đề nghị, chúng ta hiếm có cơ hội ra ngoài giải sầu xem cảnh đẹp trời ban chút!"

      thanh Dương Vạn Lý truyền tới từ ngoài bình phong. Tiểu Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối, thơ hoa sen này cũng là câu thơ nàng rất ưa thích lúc học, lại là tác phẩm tiêu biểu Dương Vạn Lý, ngờ lại là bởi vì mình trong lúc vô tình mời mà thúc đẩy? Cảm giác này quá kỳ diệu!

      "Oa, Tú Tâm tỷ tỷ, phu quân nhà ngươi rất có tài văn chương!"Y Từ Tâm cười trêu ghẹo Tú Tâm. Tú Tâm cười :"Nghe có người thích tài tử!" Lời này đúng là muốn về phía Y Từ Tâm thích Trâu Chú, Y Từ Tâm lập tức đỏ cả mặt.

      Mấy người nhìn ngoài cửa sổ, trong lúc vô tình chợt có chiếc thuyền hoa tới gần, người thuyền kia cũng đúng lúc mở ra cửa sổ nhìn về phía bên này ——

      "Ơ, đây phải là Tống phu nhân sao?"

      Lúc này Tiểu Ngọc vừa vặn đứng ở trước cửa sổ, nghe tiếng người này nhướng mày, muốn quay đầu để ý tới.

      Lại gặp Kim Diệu Liên rồi, này hồn tan mà!

      Kim Diệu Liên cũng phải cố ý muốn tìm Tiểu Ngọc làm phiền, ai biết cứ khéo gặp phải như vậy?

      Hôm nay nàng cũng ra ngoài dạo chơi với vài phu nhân khuê nữ nhà mẹ đẻ, vô cùng buồn chán tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thấy nữ tử mà nàng oán hận sâu.

      "Tả phu nhân, là trùng hợp, ha ha." Tiểu Ngọc cười giả dối hai tiếng, muốn chuyện nhiều.

      Kim Diệu Liên lại :"Sao Tống phu nhân tới tụ họp thuyền của ta? Những tỷ muội chúng ta cũng nghe tiếng Tống phu nhân lâu!"

      "Hi hi hi. . . . . ." Tiếng cười của đám nữ nhân bên cạnh Kim Diệu Liên kia mập mờ , Tiểu Ngọc suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết "Nghe tiếng lâu" của Kim Diệu
      [​IMG]

    4. quybaba

      quybaba New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      8
      Chương 43, thần là sáng sớm, kê tẫn ti thần là gà mái gáy sáng, gáy sáng vốn là việc của gà trống, ý là làm trái với trật tự của tự nhiên, ngược lại đạo lý của trời đất

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 184: Sắp Bắc phạt

      Editor + Beta: Panh Hoang


      Khi ánh nắng gay gắt cuối cùng tiêu tan hỏa khí, trong hồ, lá sen màu xanh như cái ô từ từ biến thành lá rách Thời Quý Phong sắp bắt đầu hành trình Bắc phạt.

      Đương Kim Hoàng Đế Triệu Thận để ý đến Thái Thượng Hoàng Triệu Cấu hết sức khuyên can, mà vẫn toàn lực tụ họp quân đội tuyên bố Bắc phạt.

      Triệu Cấu khổ tâm khuyên Triệu Thận đừng xuất binh, còn trải qua phen suy nghĩ. Ông ta với Triệu Thận: "Năm đó dưới tay ta có mãnh tướng Như Vân, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Lưu Kỹ đều là danh tướng thời, nhưng mà ta Bắc phạt thành công ? Hôm nay tay Hoàng thượng có người nào có thể dùng?"

      Lúc này, đại thần lâu năm, chiến công hiển hách Ngu Duẫn Văn qua đời. Triệu Thận lập tướng Trương Tuấn, tuổi cũng tương đối lớn, hề thích hợp cho việc xuất chinh nữa.

      Triệu Thận lại : "Vô luận như thế nào, trẫm cũng đánh trận!"

      đánh, cam lòng!

      Nhớ tới Bắc Địa rơi vào tay giặc nhiều năm, nơi đó có vô số dân tộc vùi lấp dưới thống trị trở thành dân đen, máu Triệu Thận liền nóng lên.

      nghĩ tới ứng cử thích hợp nhất để xuất chinh, là Thời Quý Phong xâm nhập doanh địch giết chết Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng ở Trấn Giang.

      Tin tức Thời Quý Phong phải dẫn binh xuất chinh truyền đến từ trong miệng Tống Tiềm, Tiểu Ngọc khỏi ngây ngẩn cả người.

      Nàng nhớ tới lúc này chủ nhân Kim quốc còn là tên Bạo Quân Hoàn Nhan Lượng nữa, mà là Kim Thế Tông Hoàn Nhan Ung được đời sau xưng là "Tiểu Nghiêu Thuấn". Tiểu Ngọc nhớ có câu như thế này: "Kim thay mặt Cửu Quân, Thế Tông nhất hiền."

      Ở hậu thế, trong lịch sử có ghi lại, Tống Hiếu Tông Triệu Thận là Hoàng đế Nam Tống kiệt xuất nhất, mà đồng thời Kim Thế Tông của Kim quốc cũng là quân chủ tài giỏi. biết đây có phải là lịch sử mở ra trò đùa đen tối hay ? Hai người đàn ông xuất sắc như nhau, mỗi người đều nắm giữ phần ranh giới, mà bọn họ lại thể tránh khỏi tiến tới xung đột —— kết quả này, làm cho Tống Kim giằng co đến cuối cùng, dù ai cũng cách nào hoàn toàn đánh bại người nào, cuối cùng bị người Mông Cổ ‘hậu sinh khả uý’ tiêu diệt.

      Làm đại sinh ra trong đất nước khi nhiều dân tộc thống nhất, Tiểu Ngọc rất khó đặt mình vào trong Tống và Kim, người Tống và dân tộc Nguyên đấu tranh, bởi vì khi nàng sinh ra và lớn lên, người Hán và dân tộc thiểu số còn là kẻ địch nữa, mà là hoà thuận sinh hoạt như người nhà. Nhưng ở dưới lịch sử thời này, nàng nhất định phải lựa chọn vị trí của mình, mà lập trường của Tống Tiềm, lại thể tránh được thành lập trường của nàng.

      Nàng chỉ có thể nghĩ tới làm sao trợ giúp Tống Tiềm, Thời Quý Phong, Triệu Thận đánh bại người Kim, nếu đợi đến ngày người Kim xuôi Nam, nàng và Tống Tiềm tất nhiên trở thành tôi tớ của người Kim.

      Nhưng mà, nàng chỉ là , tiếng có thể vang bao xa chứ?

      "Thiên Thành, đối với Hoàng đế Kim quốc chàng hiểu được bao nhiêu?"

      Đối với việc Tiểu Ngọc thích hỏi về vấn đề triều chính, Tống Tiềm còn kinh ngạc nữa. suy nghĩ chút rồi trả lời: "Hoàn toàn biết gì cả."

      Đáp án thành biết bao, cho tới bây giờ Tống Tiềm đều phải là người ra vẻ hiểu biết. Ở thời đại cực kì thiếu thốn tin tức này, diện mạo của người đàn ông vương tọa đế đô Kim quốc xa xôi mơ hồ.

      Tiểu Ngọc : "Người người đều , Hoàn Nhan Lượng là Bạo Quân, nhưng nếu như phải nội bộ mâu thuẫn, chúng ta cũng dễ dàng giết như vậy. Mà Hoàn Nhan Ung. . . . . . Là người rất được dân chúng và quan viên tín nhiệm, và Hoàn Nhan Lượng hoàn toàn giống nhau. chi đoàn kết thành quân đội. . . . . . Quá khó khăn để tìm được nhược điểm của bọn họ."

      Tống Tiềm ngạc nhiên : "Làm sao nàng biết những thứ này?"

      Tiểu Ngọc qua loa: "Là khi ở Minh Châu, nghe các thương nhân buôn bán biển nhắc tới. Bọn họ nhiều chỗ, biết được cũng nhiều. Thời điểm đó, tuy rằng Hoàn Nhan Ung vẫn chưa lên làm hoàng đế, nhưng mà danh tiếng ngoài nhân gian
      [​IMG]




      Chương 185: Công chúa xuất gia

      Edit + Beta: Panh Hoang


      Khi tiếp nhận ý chỉ của Hoàng hậu Gia Nhi Tiểu Ngọc mới nhớ ra lâu rồi nàng chưa vào cung gặp Gia Nhi.

      Lần đầu làm cha mẹ đều cảm giác rằng: Thời gian đủ dùng!

      Nhìn Minh Nhi lớn lên từng ngày, hôm nay so với hôm qua lại có chút khác biệt, Tiểu Ngọc liền vui mừng muốn chết, mỗi ngày đều vây quanh Minh Nhi. Thấm thoát, ngày tháng trôi qua nhanh ——

      Nếu Hoàng hậu có lệnh, thần tử dĩ nhiên chỉ có thể tuân theo. Tiểu Ngọc sửa sang lại vẻ ngoài của mình chút, rồi theo xe ngựa tiến cung.

      Lúc nhìn thấy Gia Nhi, Tiểu Ngọc lại cảm thấy hơi nghi hoặc —— Gia Nhi gặp phải phiền toái gì sao?

      Từ lúc Gia Nhi trở thành Hoàng hậu, Tiểu Ngọc phát nàng càng lúc càng trầm tĩnh, dễ gì lộ ra vẻ mặt bối rối. Nhưng thoạt nhìn lúc này, Gia Nhi lại có vẻ ngổn ngang tâm , vẻ mặt này rất lâu rồi chưa từng xuất gương mặt nàng.

      xảy ra chuyện gì vậy?

      Tiểu Ngọc khỏi bát quái nghĩ đến: Chẳng lẽ Hoàng đế mới có tân sủng, còn tình cảm với Gia Nhi nữa? Đây là chuyện thường trong hậu cung, song cho dù là loại tranh đấu bí mật trong cung đình này, Gia Nhi cũng cần gọi mình đến.

      Đợi Tiểu Ngọc hành lễ xong, Gia Nhi đặc biệt cho hai bên lui, chỉ để lại hai cung nữ tâm phúc đứng xa xa ở cửa.

      "Tiểu Ngọc, lần này ta mời muội tới, là vì hôn của Trưởng công chúa."

      Câu đầu tiên của Gia Nhi làm cho Tiểu Ngọc mông lung.

      Trưởng công chúa —— chính là Tiền Vân Châu hả? Trong Hoàng cung này ngoại trừ nàng, cũng có ai có khả năng được xưng là Trưởng công chúa. Hôn của nàng liên quan gì tới chuyện của mình chứ?

      Tiểu Ngọc có liên tưởng tốt: "Chuyện này —— phải là có liên quan gì tới Thiên Thành nhà muội chứ?"

      Công chúa coi trọng thần tử có vợ, Hoàng đế sủng ái Công chúa nên ép thần tử bỏ vợ để Công chúa được gả cho —— loại kịch tình cẩu huyết này xảy ra ở người mình chứ?

      Ngẫm nghĩ lại, Thiên Thành dường như còn từng cứu tính mạng Tiền Vân Châu đấy! Song chuyện đó cũng lâu, giờ mới nhớ tới lấy thân báo đáp có phải hơi muộn hay ?

      cần nha ——

      Gia Nhi khó hiểu liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc cái: "Việc này đương nhiên liên quan đến Thiên Thành, muội nghĩ gì thế?"

      Trái tim Tiểu Ngọc lần nữa trở về vị trí ban đầu, nếu Gia Nhi phải Hoàng hậu, nàng muốn câu: "Hoàng hậu làm muội sợ muốn chết —— "

      Gia Nhi : "Vân Châu Công chúa đủ mười sáu tuổi, đến tuổi lập gia đình. Tuy rằng nàng cũng phải là huyết mạch Hoàng thất, mà là theo Tiền vương gia tuyển vào trong cung, nhưng chính là bởi vì như thế, càng thể bạc đãi nàng."

      Tiền Vân Châu là đích nữ của Tiền vương gia, nàng được Ngô thái hậu nhận làm dưỡng nữ rồi phong Vệ Quốc công chúa, nguyên nhân chủ yếu nhất là sau khi Nam Độ Tống Vương Thất Dược liên kết với thế lực lớn nhất là Tiền Vương Ngô Việt. Hôn của Tiền Vân Châu, cũng đại diện cho coi trọng của Tống vương thất với Tiền gia, cho nên thể qua loa được.

      "Vậy chọn được người làm phò mã chưa?" Tiểu Ngọc hỏi.

      Gia Nhi gật gật đầu.

      "Rồi. Ngô thái hậu rất thương công chúa, đặc biệt bảo ta phái người chọn ra vài vị thanh niên tài tuấn trong mấy nhà quyền quý. Đây là phò mã của Công chúa, chiếu theo quy củ cần quá để ý đến gia thế —— song Thái hậu , thể tìm người quá kém, chuyện này đúng là tốn chút công phu."

      Tiểu Ngọc hiểu được vì sao tìm Phò mã cho Công chúa khó như vậy, câu đầu tiên là cao tới, thấp xong. Bản thân Tống thái tổ chính là ngoại thích lập nghiệp, cũng sợ hãi ngoại thích giành quyền, cho nên đối với phò mã ngoại thích thông thường đều cho địa vị rất cao, nhưng chính trị lại giới hạn ở mức cao nhất. Tống đại phò mã nguyên tắc giữ chức quan địa phương, giữ chức quan then chốt. Nếu làm Đô úy phò mã, cơ bản là tiền đồ chính trị đời này coi như tong.

      Con em đại gia tộc quyền quý, chỉ cần sai bước đều được làm chức quan , ai ngờ làm phò mã này dễ nghe nhưng thực tế cũng rất uất ức? Những người nghèo hèn có chí khí tài hoa, lại hi vọng thi đậu công danh thay đổi vận mệnh lại càng nguyện làm phò mã đời quan vị này. Mỗi lần tuyển phò mã đều là vấn đề khó khăn , gánh nặng lần này lại rơi vào người vị Hoàng tẩu Gia Nhi này.

      Nhưng Công chúa tuyển Phò mã, ta có thể giúp được chuyện gì? Tiểu Ngọc mờ mịt khó hiểu. Cũng phải vừa ý Thiên Thành nhà nàng rồi bắt nàng nhường chỗ cho, vậy vì cái gì mà Gia Nhi lại tìm nàng gấp như vậy chứ?

      Gia Nhi lấy tay nâng trán, thở dài tiếng : "Tính tình công chúa, muội cũng biết đó —— nhưng chúng ta ai ngờ rằng, nàng vừa nghe tìm Phò mã cho nàng, lại ầm ĩ đòi xuất gia!"

      "Hả?" Tiểu Ngọc mở to hai mắt, thẫn thờ hồi lâu.

      Công chúa muốn xuất gia?

      "Công chúa , tại Thái thượng hoàng lớn tuổi đau ốm liên miên, thân thể Ngô thái hậu cũng được khỏe, nàng làm con nên muốn san sẻ ưu phiền với phụ mẫu, cho nên quyết định xuất gia tu hành, để cầu phúc cho Thái thượng hoàng và Thái hậu. Lần này nàng rất quyết tâm, ai tới khuyên cũng vô dụng!"

      Tiểu Ngọc rốt cục hiểu được Gia Nhi vì sao đau đầu, Vân Châu công chúa tuỳ hứng quen rồi, nàng đoán lúc này nàng ấy ở trong cung điện của mình khóc lóc om sòm càn quấy đây.

      chừng còn sử dụng thủ đoạn tuyệt thực gì đó vân vân——

      Gia Nhi : "Ôi, đầu của ta đau đến sắp nứt ra rồi —— Thái hậu khốn khổ khuyên bảo nàng vài ngày rồi mà vẫn có cách nào khác xoay chuyển tâm ý của nàng. Còn biết nàng lôi bộ xiêm áo ni từ chỗ nào ra, tự mặc vào cho mình rồi xưng là người ở cõi tiên, phải đến am ni bên ngoài ở!"

      Ầm ĩ tới mức này cơ à…

      Tiểu Ngọc biết Gia Nhi tìm mình tới để làm gì, chính là để kể khổ. Leo lên tới địa vị như nàng, thấy ai cũng phải bày ra dáng vẻ của mẫu nghi thiên hạ, muốn tìm người tâm phúc để trò chuyện cũng có.

      Những chuyện như vậy, sao có thể tùy tiện với người khác được chứ?

      "Tại sao bỗng dưng Công chúa lại muốn xuất gia —— có phải muốn xuất giá hay ?" Tiểu Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có lý do này. Có lẽ Tiền Vân Châu cảm thấy ở trong Hoàng cung hoành hành vô cùng vui vẻ quen rồi, nên muốn xuất giá để chịu ràng buộc ? Nhưng mà nàng làm Công chúa, Phò mã của nàng chỉ có thể tôn kính nàng mà thể quản thúc nàng cách qúa đáng được, cho nên
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :