1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Hiện đại ] Tình Chấp - Tiểu Trân Bảo ( Hoàn phần 1 )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 10❤ Chạm Mặt

      Tác giả: Tiểu Trân Bảo



      "Đại tỷ, hôm nay cậu làm sao vậy? Vào đây lại chỉ uống nước chanh?"- Mỹ Khanh kỳ lạ nhìn Tinh Nghiên, thường ngày khi vào club này đại tỷ uống rượu mạnh, nhưng hôm nay lại đổi khẩu vị, kì lạ .

      "Hôm nay giọng khỏe, uống được rượu."- Tinh Nghiên trả lời cho có, ra thời gian này, cổ thân thể này có những chuyển biến rệt về thể chất, có lẽ do thi hành chế độ luyện tập và ăn uống khắc nghiệt nhất mới có thể đạt kết quả khả quan như vậy. Vì vậy, tuyệt đối đụng đến rượu.

      Hôm nay là ngày cuối tuần, bọn họ rũ nhau giải trí trận, Tinh Nghiên cũng tham gia, thấy mấy nơi như thế này có thể cần nghĩ đến mấy chuyện nhảm nhí kia. Bên cạnh đó, qua thời gian tìm hiểu, cảm thấy Mỹ Khanh và Minh khờ cũng phải giao tiếp được, tuy hơi ngu ngu nhưng nhiều lúc lại rất dễ thương, yếu thế nhưng lại trọng nghĩa khí, Tinh Nghiên cực kì thích mẫu người như vậy.

      Mỹ Khanh nhìn Tinh Nghiên, có chút ngập ngừng hỏi: "Đại tỷ, Quốc Hưng hôm nay đến sao?"

      "Tìm ta?"- Tinh Nghiên nhìn nàng.

      Minh khờ bên thêm lời:

      "Đại tỷ, chị phải trong Quốc Hưng cho cẩn thận, Mỹ Khanh thèm dãi rồi kìa."

      " có..."- Mỹ Khanh hốt hoảng phủ nhận, như là lo lắng sợ hiểu lầm nên gấp gáp giải thích: "Đại tỷ cậu đừng nghĩ lung tung, mình chỉ, chỉ là... mình có ý gì khác?"

      "Được rồi cần hoảng như vậy"- Tinh Nghiên có chút buồn cười nhìn bộ dạng hoảng hốt của nàng, là ai? người lớn lên trong xã hội đen tối giỏi nhất là cái gì? Đó là khả năng nhìn thấu lòng người, tâm tư bé của con nhóc sao Tinh Nghiên lại nhìn ra được. Có điều cũng quan tâm cho lắm, Quốc Hưng và vốn liên quan gì đến nhau, nếu Mỹ Khanh và đến với nhau cho dù cuộc hộn này có bất thành cũng đỡ phải day dứt. Tính ra đây cũng là chuyện tốt.

      Điện thoại của Mỹ Khanh reng lên, nàng thấy có ý giận định bắt máy nhận cuộc gọi nhưng khi ánh mắt nhìn qua màn hình hiển thị sắc mặt thoáng ửng hồng, biểu cảm hệt như vậy, Mỹ Khanh nhìn thút thít: "Là... Quốc Hưng."

      Thấy Tinh Nghiên tỏ thái độ gì, nàng lên máy.

      "Quốc Hưng, có chuyện gì?"

      Bên kia là thanh ồn ào nhưng nhang chóng lại im lặng trở lại, chỉ có giọng tựa như hương vị của gió biển dịu lên tiếng, nhưng chỉ câu làm vui mừng trong lòng Mỹ Khanh xếp xó hết, : "Mỹ Khanh, giúp tôi chuyển máy cho Tinh Nghiên."

      Mỹ Khanh như người bị giành mất đồ chơi, khẽ ừ tiếng rồi gượng gạo đưa máy cho Tinh Nghiên.

      đưa điện thoại, bên kia câu, chỉ thấy Tinh Nghiên khẽ nhìn đồng hồ rồi : "Được, tôi lên liền."

      Tầng thượng của Club này nằm ở lầu 3, là nơi vắng người nhất, gió thổi từng cơn làm mái tóc chàng trai bay phấp phới, tay cầm chai rượu, ngồi lên ban công nhìn xuống thành phố bên dưới cứ như chỉ bước sa chân rơi xuống vực thẳm.

      Tạ thị rơi vào khủng hoảng, tin tức này biết rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ Quốc Hưng như vậy càng làm hiểu ra, vấn đề lần mày phải đơn giản.

      Tinh Nghiên đến bên cạnh, dứt khoát nhảy cái lên chỗ của , hỏi: "Mọi chuyện như thế nào?"

      Quốc Hưng nhìn dòng người dưới chân, mặn nhạt : "Mất Tạ thị sao, nhưng muốn mất em."

      Tạ thị bị khủng hoảng đà xuống dốc, nếu Tạ thị phá sản đồng nghĩa với việc hôn ước của họ bị hủy. Tuy Tinh Nghiên muốn hủy bỏ hôn này nhưng cũng hi vọng phải lấy Tạ thị để đánh đổi.

      "Cái gọi là muốn của là bây giờ ngồi ở đây nốc rượu?"- Tinh Nghiên lạnh lùng lên tiếng.

      Quốc Hưng cười, trong nụ cười có tự giễu: " phải làm gì? Tập đoàn cũng sắp bị thu mua, Quách Diệp Thiên Kỳ quả nhiên cao tay, trong mấy ngày ngắn ngủi lại có thể nắm tình hình trong lòng bàn tay."

      ", người thu mua là "Quách Diệp"? Sao có thể, bọn họ ở lĩnh vực dầu khí, cùng với công ty nước hoa Tạ thị đâu liên quan."- Tinh Nghiên đoán ra suy nghĩ gì, tại sao lại cứ xuất xung quanh cuộc sống của ? Tinh Nghiên biết, Thiên Kỳ phải là người làm việc kèm theo lợi ích. Việc mua tập đoàn nằm trong lĩnh vực, lẽ là để rửa tiền?

      Quốc Hưng chán nản uống thêm rượu, hết chai này đến chai kia. Tinh Nghiên cũng gì, chỉ lo suy nghĩ, cũng phải công nhận, gia đình phá sản là đáng sợ thế nào vậy mà Quốc Hưng vẫn rất bình tĩnh hoảng loạn, chỉ yên lặng ngồi uống rượu như vậy.

      Thấy như vậy, trong lòng cũng mấy dễ chịu. Tự cười giễu bản thân mình, có lẽ tên ngốc này phần trong cuộc sống của rồi, tuy biết rằng ở vị trí gì.

      "Được rồi, tôi hôm nay phá lệ, cùng làm bạn nhậu vậy."- Tinh Nghiên lấy chai bên cạnh , bật nắp rồi đưa lên miệng uống. Quốc Hưng ở bên chỉ nhìn rồi nhìn xuống thành phố, giọng gần xa vang lên: "Tinh Nghiên, em xem, trong cuộc sống con người ta cần học những thứ gì."

      Tinh Nghiên nuốt ngụm rượu đắng, tựa vào thành đá kế bên, đôi mắt mông lung hồi tưởng lại chuyện, thanh cũng bớt vài phần lạnh nhạt: "Có người từng với tôi, nếu muốn làm kẻ bất kham, vậy trước tiên học cách chịu trách nhiệm, có thể gánh được hậu quả mới có thể phóng túng ngông cuồng. Nếu muốn được độc lập, vậy trước tiên học cách kiên cường, rồi mới có thể trở nên độc lập. Nếu muốn tùy ý đương, vậy trước tiên học cách quên lãng, chỉ có quên được nỗi đau đớn thất tình, mới có thể mặc sức mà ."

      Quốc Hưng mím môi nhìn gì.

      Tinh Nghiên im lặng lúc, người dạy là cha chồng , đây là quy tắc mà Quách Diệp tiền bối dạy cả , ông vốn là người nghiêm khắc nên khi mới cưới gọi hai người vào thư phòng giáo huấn.

      " có thể làm được mọi chuyện đời, nhưng tiền đề là kết cục bi thương. người mạnh mẽ thực , phải nhìn ở việc ta có thể làm được cái gì, mà là ở việc ta có thể gánh được cái gì."- Tinh Nghiên , từng câu từng chữ ràng rồi lại quay qua nhìn Quốc Hưng, khẽ vỗ vai : "Luôn tự tin vào chính bản thân mình. phải Chúa Trời có là do chúng ta luôn có đức tin sao? Nếu ngày gặp vấn đề nào đó khó khăn, đừng vội nản chí, đừng vội bỏ cuộc. Hãy nghĩ rằng mình vượt qua được, mình giải quyết tốt nó. bao giờ biết được hết khả năng của mình nếu như chịu cố gắng. Rồi thấy, niềm tin đưa xa đến đâu."

      Quốc Hưng nắm lấy tay , ánh mắt nhu hòa nhìn Tinh Nghiên mang theo ý cười yếu ớt: "Tinh Nghiên em thay đổi rồi."

      Đúng, nhóc vô phép vô thiên chịu lý ngày nào trưởng thành hơn, hiểu sao từ , Quốc Hưng cảm nhận được lạnh lẽo và mạnh mẽ, cứ như nó thuộc về Tinh Nghiên lúc trước.

      Tinh Nghiên gượng gạo rụt tay về, Quốc Hưng cũng làm khó .

      Vậy đó, ai cũng quan tâm bạn thay đổi nhưng mấy ai hỏi lý do vì sao như vậy đâu.

      Quốc Hưng vứt chai rượu sang bên, xoay người nhảy xuống đất rồi bế Tinh Nghiên xuống, kéo định rời khỏi bóng lưng cao lớn đột ngột đứng lại, bàn tay nắm tay cũng bất giác căng thẳng siết chặt lại, Tinh Nghiên thấy kì lạ, nhưng vì tầm nhìn bị Quốc Hưng chắn phía trước nên xảy ra chuyện gì. Chỉ nghe Quốc Hưng chuyện với người nào đó: "Quách Diệp chủ tịch cũng khá có nhã hứng, bỏ ra quãng thời gian dài như vậy để nghe lén người khác chuyện."

      Toàn thân Tinh Nghiên cứng đơ, Quách Diệp Thiên Kỳ, sao lại luôn xuất bên cạnh như vậy?

      thanh đầy từ tính lại tao nhã quen thuộc vang lên: "Tôi nghĩ Tạ thiếu gia còn bí mật gì về Tạ thị mà khiến tôi phải rình rập nghe lén."

      Ách, câu này đủ châm biếm.

      Tinh Nghiên cảm nhận được về phía mình, biết làm gì hơn là tự trấn an mình.

      "Tôi và vợ tương lai tâm , hành vi này của Quách Diệp chủ tịch ngài phải quá khiếm nhã sao?"- Quốc Hưng hề khách khí , lại cảm nhận được người sau lưng kéo tay mình tỏ ý ngăn cản, là, muốn chết sao mà dám vậy? Cũng chả trách, thường nhiều người ở bạch đạo biết thân phận ở hắc đạo của Thiên Kỳ và gia thế khổng lồ của "Quách Diệp" gia tộc.

      hình như cũng chấm dứt câu mạo phạm của Quốc Hưng, thong thả lên tiếng: "Vợ tương lai?"

      Quốc Hưng né ra để Tinh Nghiên lộ diện, bất quá cũng kịp trấn tĩnh lại cảm xúc, tự nhủ thầm mình phải bình tĩnh đối mặt.

      "Tinh Nghiên, em khỏe à?"- Quốc Hưng thấy sắc mặt tái nhợt lo lắng hỏi.

      Tinh Nghiên lắc đầu với rồi lại quay sang Thiên Kỳ, biết phải ảo giác của bản thân khi thấy ánh mắt nhìn rất đăm chiêu nhưng nhanh chóng biến mất dấu vết.

      "Chào, Quách Diệp chủ tịch."- Tinh Nghiên mỉm cười lịch , tiếng Quách Diêp chủ tịch xa lạ từ miệng phát ra, Tinh Nghiên trước giờ vô cùng tự tin về khả năng kìm chế cảm xúc của mình. Nhưng với con người này, liệu nó có miễn dịch ?

      "Tinh Nghiên tiểu thư vừa rồi những câu triết lý rất hay, tôi chợt nhớ lúc cha con sống cũng dạy tôi như vậy, biết có quen biết với ông ?"- Sắc mặt vẫn đạm mạc nhìn .

      "Sao có thể, tôi chỉ là người thường làm sao có thể gặp được Quách Diệp tiền bối cao quý như vậy, chắc là do trùng hợp."- Tinh Nghiên mỉm cười cho qua, thể ở đây đối diện với con người này nữa, phải , lí trí phải .

      "Tôi có chút chuyện trước, xin phép."- rồi lướt qua , Quốc Hưng cũng rời phía sau, nhưng trước khi nghe với Thiên Kỳ: "Tôi cố hết sức để bảo vệ Tạ thị, việc thu mua lần này e là khiến Quách Diệp chủ tịch hao tổn sức lực rồi."

      "Niềm tin vẫn ở đó, mấu chốt là sức lực đủ hay , tôi e người tốn sức phải là Tạ thiếu gia mới đúng."- Thiên Kỳ đút tay vào túi quần, trong lạnh lùng lại có ý chế giễu làm Quốc Hưng nghiến răng nhưng phải nhịn xuống.

      Tinh Nghiên nhìn thấy màn này cũng quá lạ mắt, quá quen với cao ngạo của rồi, trong dòng máu của người nhà "Quách Diệp" vốn lạnh lẽo lẫn cao ngạo, ngông cuồng thấm vào xương tủy.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 11❤ Con Dấu

      Tác giả: Tiểu Trân Bảo



      "Nghiên nhi, lúc này con toàn ăn đồ bổ, mẹ thấy bệnh suy dinh dưỡng của con dần cải thiện hơn cũng rất vui mừng."- Tinh phu nhân mỉm cười ấm áp nhìn Tinh Nghiên, con bé này từ đến lớn ghét nhất là đồ bổ, cũng vì thế mà thể chất yếu ớt, nhưng gần đây bà lại thấy con mình thay đổi rệt, còn ngủ nướng như lúc trước, giờ giấc của nó rất có quy tắc thậm chí có thể là cứng ngắc. Mỗi ngày khoảng năm giờ sáng là Tinh Nghiên rời giường, ngoài thời gian ở trường ra con bé hầu như chỉ ở các khu tập thể hình.

      Tinh Nghiên nhìn tờ tạp chí trong tay, chậm rãi lên tiếng cho có: "Con chỉ là hài lòng với cái ngoại hình gầy hơn ma của mình mà thôi."

      Tinh phu nhân cũng chỉ cười thêm.

      "Tập đoàn dầu khí "Quách Diệp" có vẻ như muốn thu mua tập đoàn nước hoa Tạ thị, đối với nghi ngờ của giới chính phủ và truyền thông, bộ phận thông tin quan hệ đại chúng của "Quách Diệp" chỉ trả lời ngắn gọn: "Chúng tôi muốn mở rộng lĩnh vực kinh doanh." Đối với việc này, phóng viên chưa hết nghi ngờ về mục đích của "Quách Diệp" "- Biên tập viên xin đẹp ti vi đọc dòng tin tức mới nhất, Tinh phu nhân nghe xong cảm thán bức xúc: " là vô nhân đạo, lúc người khác gặp khó khăn lại nhảy vào chèn ép."

      Tinh Nghiên nhìn ti vi, nhếch môi lạnh lùng: "Thế sao? Quy luật tồn tại thế giới này lả kẻ mạnh ngày càng mạnh, những tập đoàn lớn như "Quách Diệp" trong kinh doanh chẳng còn hai chữ nhân tình nữa, nếu họ tuyệt tình chẳng có cơ đồ ngay hôm nay."

      Tinh phu nhân thở dài gật đầu: "Con xem. Tinh thị có nên giúp Quốc Hưng tay ?"

      Tinh Nghiên im lặng, với địa vị của Quách Diệp bây giờ, đừng Tinh thị bé, 10 cái Tinh thị và Tạ thị hợp lại cũng đủ sức, thậm chí còn bị "Quách Diệp" cắn ngược lại. Tinh Nghiên trước giờ làm những việc có lợi ích.

      Tòa nhà lớn được đặt ở trung tâm New york, bên ngoài được bọc bằng lớp thủy tinh trong suốt cao cấp, với 12 tầng chọc trời, Quách Diệp chính là nơi xa xỉ nhất nhì ở New York.

      Giờ này là 12 giờ đêm nhưng toàn bộ nhân viên trong công ty vẫn tập trung làm việc, gấp gáp đến các bộ phận để giải quyết cho xong công việc, mặc dù thường tăng ca đến sáng nhưng toàn bộ nhân viên vẫn hề than oán, bởi lẽ, phải ai cũng có thể bước vào đây làm việc. Từ khi Quách Diệp Thiên Kỳ lên làm chủ tịch liền nâng cao chất lượng tuyển dụng nhân viên lên hàng A, gần đây, chủ tịch có xu hướng mở rộng quy mô của "Quách Diệp" nên càng nhiều việc hơn.

      căn phòng cao nhất, Thiên Kỳ ngồi ở sau bàn giám đốc, bận chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây đen, đôi chân dài và mạnh mẽ tùy ý vắt chéo lên nhau, tay trái chậm xoay xoay chiếc nhẫn tay phải. Đôi mắt thâm sâu tia cảm xúc.

      Minh Triều và hai người trong Tam Trượng đứng nghiêm túc ở khoảng xa, Minh Triều : "Lịch học của tiểu thư sắp xếp ổn thỏa, trong khoảng thời gian này tiểu thư cũng yên phận hơn, hề gây rắc rối gì."

      Hữu Quân tiếp lời: "Lão đại, sắp tới ngài định về thành phố X hay ở lại New York?"
      Đôi tay thon dài dừng lại động tác xoay nhẫn, thanh trầm ấm vang lên, đầy uy quyền và lạnh lẽo: "Chúng ta vẫn chưa thu mua xong Tạ thị, cậu xem có nên về hay ?"

      "Nhưng Tạ thị đà lao xuống vực thẳm, nay mai vẫn thuộc về chúng ta."- Hữu Quân thắc mắc, cậu hiểu, lẽ lão đại sợ Quốc Hưng kia giở trò?

      Thiên Kỳ hừ lạnh, chậm rãi đứng lên đến bên cửa sổ sát đất, hai tay đút vào túi quần, : "Tôi chưa từng xem trọng Tạ Quốc Hưng, có điều..."

      dừng lời lúc, đôi giây sau lại tiếp tục, lần này là câu ra lệnh: "Mau thu thập thông tin vị hôn thê của Tạ Quốc Hưng."

      "Dạ."- Hữu Quân cung kính tuân lệnh, Trần Hoàng bên tiếp lời: "Lão đại, số hàng hôm trước mới nhập về vẫn để ở căn cứ của gia tộc."

      Đối với chuyện này cậu cảm thấy rất kì lạ, gia tộc Samuel rình rập lô hàng này nhưng lão đại lại cố ý để số vũ khí mới này ở căn cứ, phải rất kì lạ sao?
      "Cậu nghĩ bọn chúng lấy được ?"- Tiếng vang lên chứa ý chế giễu, đến lúc này ba người kia cũng hiểu được ý của , nhất trí im lặng, ai làm việc người nấy.

      Chiếc xe mui trần màu trắng chạy với tốc độ xé gió quốc lộ, Tinh Nghiên về hướng ngoại ô.

      Hôm nay, muốn đăng kí thẻ kim cương ở phòng tập có tiếng nhưng lại phát mình có con dấu nên liều mạng chạy về "Quách Diệp" ở thành phố A để lấy. Con dấu này chỉ là vật tùy thân, kí tự của nó chỉ giành cho người thừa kế Tinh bang, đó là cha để lại trước khi qua đời, cách khác, có được nó đồng nghĩa với việc nắm Tinh bang trong lòng bàn tay. Thân thể gần đây cũng khôi phục lại phần nào cộng thêm rất rành địa thế của căn cứ nên cũng có vấn đề đáng lo ngại.

      Xe vào thành phố, cảm nhận được hương vị khí quen thuộc, đây là nơi đông dân nhất nước, là nơi sinh ra và lớn lên, chỉ mới nửa năm thôi, trở về.

      Tinh Nghiên mất nửa tiếng để đến căn cứ."Quách Diệp" gia tộc vẫn vậy, là tòa biệt thự hoành tráng, nhìn từ bên ngoài nó tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, toàn bộ chỉ độc màu nâu nhạt, cánh cổng đen cao vút cho người khác xâm nhập, Tinh Nghiên vẫn còn nhớ mật mã của nơi này, chỉ cần chưa đến phút xâm nhập thành công.

      Quy tắc canh gác trong gia tộc là do Thiên Kỳ đặc ra, để thuộc hạ của mình đứng canh gác ở vị trí cố định mà hạ lệnh chia thuộc hạ thành 8 tốp người, cứ cách 10 phút tuần tra lần, vì vậy người ngoài có đường xâm nhập nếu biết chuyện này, nhưng nếu biết cũng chỉ có thời gian 10 phút ngắn ngủi.

      Tinh Nghiên nép vào tường, cảnh giác nhìn xung quanh, ở cách xa là nhóm người qua phía , bọn họ vừa vừa chuyện rôm rả.
      "Cậu xem, lô vũ khí đáng giá cả tỷ đồng sao lão đại lại liều mạng mà để lại gia tộc như vậy? "- tên lính .

      "Cũng đúng, trước giờ toàn bộ hàng đưa về điều được đặc ở khu cách li, để ở ngoài như vậy, lỡ mất cái cái mạng của chúng ta giữ được mất."- người khác .

      Tinh Nghiên chau mày nghe lại câu chuyện , có hứng thú với suy nghĩ của Thiên Kỳ, nhưng nếu lô hàng lần này để trong căn cứ các tên lính kia chắc chắn đề cao cảnh giác, lần này e rằng khó xâm nhập được hay là để lần khác vậy. Nghĩ vậy, bước về phía cổng ra vào định rời khỏi.

      ~Leng keng~ vật gì bị rơi xuống đất, nhóm thuộc hạ chuyện nhìn về bên này quát: "Là ai?"

      Tinh Nghiên nghiến răng, là cãi số khỏi, đành liều mạng lần vậy.
      tên thuộc hạ chạy qua đầu tiên, chưa kịp nhìn thấy người nào bị đánh ngất. Tinh Nghiên nhanh nhẹn phóng qua cửa sổ vào bên trong.

      "Đứng lại!"- Hai tên kia thấy vậy cả kinh đuổi theo vào trong, Tinh Nghiên bị bao vây, tiến lên cách nhanh nhẹn nắm lấy cánh tay tên áo đen bẽ ngược lại làm ngã quỵ xuống đất. Tên áo đỏ nhân lúc để ý mà đánh từ phía sau, nhưng thứ chạm được chỉ là khoảng trống , lập tức, gáy cậu ta đau buốt rồi ngất .

      Tinh Nghiên phủi tay nhìn hai bại tướng dưới tay mình, thời gian lâu như vậy hề động thân thủ, bây giờ được đánh như vậy sảng khoái, giống như mọi huyệt đạo cơ thể được khai thông vậy.

      đến góc khuất bên cạnh cầu thang, Tinh Nghiên dứt khoát ấn công tắc cầu dao tổng, lập tức ánh đèn khắp nơi biến mất, khắp nơi u, Tinh Nghiên lên tầng hai, phòng của ở dãy cuối tầng, quang cảnh xung quanh vẫn thế, nửa năm rồi, thời gian lâu như vậy nhưng nơi đây lại hề đóng bụi. Bất quá chỉ có 10 phút để lấy con dấu, nên quá hồi tưởng chuyện xưa, chạy đến đầu giường lục lọi ngăn tủ.

      Đây rồi! Cầm con dấu tay, chưa kịp vui mừng nghe thấy tiếng động ở phía sau, cùng thứ lạnh như băng đặc ở sau gáy.

      "Người đến là ai? Có mục đích gì?"
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 12❤ Náo Loạn Khu Phố

      Tác giả: Tiểu Trân Bảo



      Hữu Quân đặt súng hướng về gáy người phía trước, cậu thể tưởng tượng nỗi, lại có thể ngang nhiên qua mặt thuộc hạ, cũng may, lão đại bảo cậu về căn cứ trước, nếu khó biết xảy ra chuyện gì.

      Tinh Nghiên thầm nghiến răng, thầm bỏ con dấu vào túi, lỡ phóng lao rồi, phải theo đến tận cùng.

      ~Xoạt~ Tinh Nghiên giơ cao chân, xoay vòng 180 độ đá vào khẩu súng làm nó rớt xuống đất, nhân lúc Hữu Quân lơ là mà chạy về cửa ra vào.

      "Đứng lại!"- bàn tay đặt lên vai , Tinh Nghiên dùng sức đánh mạnh hất tay cậu ra, Hữu Quân tung đấm về phía đối diện, Tinh Nghiên nhanh chóng cuối người xoạc chân làm cậu ngã nhào lên giường.

      Hữu Quân lấy giao găm luôn đem bên mình ra, thế cậu phải dùng biện pháp mạnh, đường thuần thục đâm về phía Tinh Nghiên. Nhưng điều làm cậu tin là cổ tay mình lại bị khống chế, chưa đầy 3 giây bị bẽ về hướng ngược lại, trong tích tắc con dao nằm kề cổ Hữu Quân, mà điều làm cậu chấn kinh hơn là dao vẫn nằm trong tay cậu. Trong bóng tối, thanh xa lạ của người đột nhập vang lên, như muốn nhắc nhở, : "Tôi muốn làm hại cậu."

      Hữu Quân đơ người, cậu cảm nhận được tay người kia buông ra, ngồi nhìn vào màn đêm thấy được năm ngón tay, Hữu Quân nghi hoặc hỏi: ", là ai?"

      Trả lời cậu là im lặng, đèn trong phòng sáng lên, toàn bộ khung cảnh diện trước mắt, nhưng người kia rời dấu vết. đám thuộc hạ gấp gáp chạy vào cảnh giác nhìn xung quanh, trong số đó hỏi: " Quân, kẻ xâm nhập đâu rồi."

      Hữu Quân ngồi dậy, nhìn người vừa hỏi, khẽ thở dài lạnh nhạt : " ta chạy mất rồi."

      "Vậy có cần bao vây toàn phạm vi ?"- người khác hỏi.

      Hữu Quân liếc cậu ta rồi : "Trước khi rời còn bật lại cầu dao tổng, thong thả như vậy, cậu nghĩ chúng ta đuổi theo kịp sao? Ra ngoài hết , bên phía lão đại tôi thông báo sau."

      "Dạ!"

      Trong thu phòng, Hữu Quân gục đầu như chờ trách phạt, cậu là tiên phong của Tam Trượng, là người lão đại xem trọng nhất, vậy mà hôm nay cư nhiên để người phụ nữ đào thoát dễ dàng, sau khi kể lại việc, chỉ biết im lặng chờ hình phạt.

      " ta trông như thế nào?"- Thiên Kỳ xoay ghế lại, gạt điếu thuốc trong tay nhìn Hữu Quân. Thái độ của vẫn thể nhìn ra vui buông hay tức giận giờ.

      "Thưa lão đại, lúc đó quá tối, thuộc hạ nhìn thấy, nhưng ta có câu, ta muốn làm hại thuộc hạ."- Hữu Quân thành kể lại.

      Thiên Kỳ nhìn qua góc kế bên Hữu Quân, chậm rãi hai chữ lạnh lẽo đến tận xương tủy, : "Phế vật."

      Ba người đàn ông quỳ dưới đất kinh hãi cuối sát đầu xuống đất, người trong số đó run rẫy : "Lão đại tha mạng, kì chúng tôi phải là đối thủ với ta..."

      Thiên Kỳ hừ lạnh, khóe mím chặt, căn bản hề để những lời của tên kia vào tai, trực tiếp hạ lệnh: "Lôi bọn chúng ra."

      nhóm người bước lên kéo ba người kia ra khỏi phòng.

      "Lão đại tha mạng, xin tha mạng."- Tiếng hét kinh hãi vang vọng, bọn họ bị tiêm heroin với liều lượng lớn, để rồi chết trong khoái cảm, trong đê mê, đây là cái giá của những kẻ vô dụng, dưới tay Quách Diệp Thiên Kỳ tuyệt đối chứa phế vật.

      "Thứ ta lấy là gì?"- Thiên Kỳ tựa vào ghế, chậm rãi nghịch chiếc nhẫn tay.

      "Thưa lão đại, là con dấu của... phu nhân."- Hữu Quân lên tiếng có phần ngập ngừng.

      Đầu mày khẽ nhíu lại, im lặng lúc rồi lại lên tiếng: "Chuyện tôi bảo cậu điều tra tới đâu rồi?"

      "Thưa lão đại, có kết quả."- Vừa , Hữu Quân vừa đưa hồ sơ về phía . Thiên Kỳ nhận lấy, mở ra xem, lúc sau khóe môi cong lên đường quyến rũ nhưng lại kém phần lạnh lẽo khi môi cười nhưng mắt lại hề chứa ý cười.

      "Cậu đến Cổ Tự, bắn liên tục hai trăm phát súng trúng bia ."

      "Dạ!"- Hữu Quân cung kính cuối đầu, đây là hình phạt lão đại giành cho cậu khi để xổng mất người. là hình phạt nhưng tế muốn huấn luyện cậu, Hữu Quân biết, lão đại là người thưởng phạt văn minh, chỉ cần có thực lực, lòng trung thành, lão đại bạc đãi.

      Thiên Kỳ vắt chéo chân, quăng tập hồ sơ lên bàn, xoay ghế nhìn ra màn đêm bên ngoài khung cửa, hai bàn tay thon dài đan vào nhau, đầy tư vị hai chữ khuấy động đêm đen: "Tinh Nghiên."

      Bắt đầu ngày mới, Tinh Nghiên vào lớp như mọi ngày, vừa đến chỗ của mình khó chịu chau mày, chiếc ghế ngồi nhuộm thứ đỏ tươi như máu, trông vô cùng đáng sợ. Tinh Nghiên kẽ chạm lên đó rồi đưa tay lên ngửi , đầu mày càng chau lại chặt hơn.

      Là sơn đỏ. Tinh Nghiên mặc kệ, dời chỗ khác ngồi.

      Giờ giải lao vừa kết thúc, trở lại phòng học phát túi xách mình toàn là rác bẩn, ràng bị người khác nhét vào, Tinh Nghiên truy cứu, quăng hết rác ra.

      Giờ thực hành hóa học kết thúc, Tinh Nghiên vào tolet rửa tay ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng chữ màu đỏ huyết kiến, đó ghi: Ta là ma!

      Khẽ nhếch môi rồi lắc đầu, để ý cũng chút bận tâm, thong thả rửa tay rồi rời khỏi.

      Giờ ra về, rời khỏi trường, thong thả tản bộ về nhà, Tinh Nghiên muốn ngồi xe vì thứ nhất, nhà cách đây xa, thứ hai, muốn tranh thủ bộ như vậy coi như tập thể dục.

      "Tránh ra!"

      "Đứng lại!"

      ~Két!~

      loạt thanh hỗn loạn ở ngã ba phía trước vang lên làm chú ý nhìn qua, là cuộc rượt đuổi của nhóm với người đàn ông, người đó khoảng 28, thần thái lại được chính chắn lắm, nhất là đôi mắt tà mị mang vẻ giảo hoạt, gương mặt háo thắng đầy khiêu khích nhìn người đuổi theo mình. Bọn họ làm cho giao thông đường bị trì hoãn, người đường cũng tá hoả tâm tư mà tránh qua bên.

      Tinh Nghiên trước giờ xen vào việc người ngoài, cũng chẳng rỗi hơi can thiệp, vẫn còn sớm, thôi kệ, đứng xem bọn họ giở trò gì. thong thả tựa lưng vào tường xem kịch.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 13❤ Gặp Mặt Ông Chủ

      Tác giả: Tiểu Trân Bảo



      "Chạy với tôi"- Tinh Nghiên chỉ nghe được thanh ngắn gọn vang lên bên tai rồi cả thân thể chuyển động nhanh chóng, cổ tay bị người kia kéo .

      Gì đây? ràng liên quan cũng quen biết người này, sao ta lại kéo cùng chạy? Bọn người phía sau thấy vậy hẹn mà cùng suy nghĩ, nhất trí xem là đồng bọn của địch mà đuổi theo.

      Cái tên chết tiệt, lại dám lôi vào chuyện của ! Tinh Nghiên nghiến răng, bàn tay khẽ dùng sức định thoát khỏi tay người kia nhưng cả người lại bị nhấc bổng, ta tay xốc lên rồi quăng qua thanh chắn đường, rồi lại tiếp tục kéo chạy.

      Đám người phía sau đuổi theo hai người vào con hẻm nhìn thấy đôi nam nữ hôn nhau trong góc, tên đầu xỏ thấy vậy đuổi theo hướng khác.

      gian lại trở về im lặng, con hẻm vắng vẻ, tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập của hai người.

      Mệt chết được, khi lại bị kéo chạy đến kịp thở.

      "Buông ra được rồi chứ?"- Tinh Nghiên cố gắng dùng giọng điệu bình thường chuyện, nhìn người áp mình vào tường. giờ tư thế bọn họ rất mờ ám, mà và người này lại chút quan hệ nào. Từ góc độ của đám nghe kia quả thực rất giống đôi nam nữ hôn nhau.

      Thấy người kia động đậy, nghiến răng, dứt khoát dùng chiếc giày thể dục loại cứng dưới chân, ấn mạnh lên chân ta, rồi lại nghe tiếng hét hồng heo bị chọc tiết kia...

      "Ôi mẹ ơi! Đau chết tôi rồi..."

      Người kia ôm chân, nhảy lò cò đất mấy cái rồi ngã hẳn xuống đất.

      Tinh Nghiên lạnh lùng liếc ta, định quay lưng người kia gọi: "Nè, kia."

      Tinh Nghiên dừng bước, nhìn ta gì. Người đó hình như có ý định đứng lên, dùng mắt đánh giá lượt rồi cầm điện thoại đưa , kèm theo câu: "Cho tôi số điện thoại."

      Tinh Nghiên hừ lạnh: "Tôi giết cậu là may lắm rồi."

      rồi dứt khoát quay , khi bị lôi vào chuyện chẳng ra gì, làm hại hứng thú dạo phố cũng bay đâu mất. Bước ra khỏi hẻm thấy chiếc xe màu đen dừng trước mặt , vài người đàn ông áo đen bước xuống nhìn : "Tinh Nghiên tiểu thư phải ?"

      Tinh Nghiên cảnh giác nhìn qua lượt bọn họ rồi gật đầu . trong những người đó : "Ông chủ chúng tôi muốn gặp ."

      "Gặp tôi? Ông chủ mấy người là ai?"- Tinh Nghiên chau mày hiểu, ở thành phố X này cũng quen biết người nào, chẳng lẽ Quốc Hưng là "ông chủ" mà bọn họ ?

      Đám người kia trả lời, chỉ dạt ra hai bên, người giơ tay làm động tác mời trước, Tinh Nghiên hỏi nhiều mà theo họ. Chiếc xe chạy băng qua cánh đồng hoa về hướng ngoại ô, rất lâu cũng chưa dừng lại, ánh nắng bên ngoài cũng dần khép bóng, xe dừng lại, đó là nhà hàng sang trọng, theo những người kia vào trong, men theo vách tường được trang trí theo phong cách retro cổ điển, những bức tranh ảnh thư pháp treo hai bên tường cùng những chiếc bình gốm được điêu khắc tinh xảo được trang trí cách khéo léo, chiếc đèn pha lê treo cao làm nơi đây theo phong cách cổ điển nhưng lại thiếu phần đại.

      Căn phòng vip sang trọng nằm ở tầng cao nhất của khách sạn, phục vụ nam thấy đến nhanh chóng bước lên mở cửa phòng, nhân viên ở xung quanh cũng nhìn Tinh Nghiên với con mắt kì quái khó hiểu. gian bên trong khác hẳn với với cổ điển bên ngoài, nơi này có cách bày trí rất thời thượng, ánh sáng màu vàng nhạt chói mắt. Chiếc bàn ăn kiểu pháp dài với những món thượng hạng, cách đó xa là bóng lưng của người đàn ông cao lớn. Người đó chỉ đứng yên nhưng lại tỏa ra loại cảm giác lạnh lẽo, bóng lưng cao lớn đầy uy quyền khiến bất giác lùi ra sau.

      Tinh Nghiên tin nổi vào mắt mình, tìm sao? Sao lại hề thấy vui mừng mà thay vào đó là loại cảm giác hoảng loạn, hai chân cũng biết nên bước lên hay bỏ chạy.

      "Tinh Nghiên tiểu thư, cuối cùng đến rồi."

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 14❤ Cầu Tàn Nhẫn

      Tác giả: Tiểu Trân Bảo



      Thiên Kỳ chậm rãi quay lại, ánh mắt chạm mắt , vẫn mang dáng vẻ của tảng băng ngàn năm, đôi mắt đen thâm sâu là thứ che dấu cảm xúc cách hữu hiệu, hàng lông mày đen rậm, sóng mũi cao thẳng, cả người toát lên khí chất vương giả, cao quý thể tiếp cận.

      thanh vẫn lạnh nhạt như cũ, Tinh Nghiên nhanh chóng điều tiết cảm xúc hoảng loạn của mình. "Dù sao mày cũng mang ngoại hình khác, ấy nhận ra.", tự nhủ, nhanh chóng che đậy vẻ hoảng sợ, dù sao cũng từng là người lãnh đạo Tinh Bang, nếu ngay cả cảm xúc còn kiềm chế được chắc năm 4 tuổi chết cùng cha mẹ rồi.

      Lạnh nhạt nhưng xa cách, Tinh Nghiên nhìn thẳng vào mắt : " ra là Quách Diệp tiên sinh, xin hỏi tìm tôi có việc gì?"

      Thiên Kỳ đút hai tay vào túi quần, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên đường khó nhìn thấy, nhìn : "Tôi thể cùng Tinh Nghiên tiểu thư ăn bữa tối sao?"

      Tìm người vốn thân thiết để ăn tối? kể chuyện cười sao? Việc vô vị như vậy có đánh chết cũng tin.

      "Theo tôi được biết, Quách Diệp tiên sinh phải là người làm việc có mục đích."- Tinh Nghiên nhìn .

      Thiên Kỳ cười lạnh, chậm rãi bước đến chiếc bàn ăn sang trọng rồi ngồi bên, đưa mắt nhìn : "Có ngại hay cùng tôi dùng bữa?"

      Tinh Nghiên thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười lịch , bước đến bên bàn, ngồi xuống. Phục vụ lúc này cũng bước vào, cung kính rót rượu vào ly của hai người sau đó đứng sang bên.

      Thiên Kỳ gấp gáp uống rượu, nhìn , giọng trầm thấp vang lên: " sai, tôi đúng là có mục đích, Tinh Nghiên tiểu thư thông minh như vậy chắc hẳn cũng đoán được dụng ý của tôi."

      Tinh Nghiên im lặng suy xét lượt cuối cùng lạnh lùng : "Tạ thị và "Quách Diệp" đà tranh chấp, Tạ lão gia lại sắp là thông gia của Tinh thị chúng tôi, lo sợ Tạ thị nhờ tới giúp đỡ của Tinh thị nên hôm nay mới tìm gặp tôi."

      hiểu như vậy, người tàn nhẫn như , thông minh như hề đơn giản, mỗi bước điều được suy nghĩ cặn kẽ. Đó mới chính là Quách Diệp Thiên Kỳ.

      "Tinh Nghiên tiểu thư đúng, nhưng chỉ đúng phần suy nghĩ của tôi mà thôi."- Thiên Kỳ chậm rãi nâng ly rượu lắc : " phải tôi sợ Tinh thị của giúp Tạ Quốc Hưng lấy lại vị thế thị trường, mà là tôi cần hợp tác của Tinh thị."

      Tinh Nghiên nghe vậy chau mày khó hiểu: "Cần hợp tác của chúng tôi? Quách Diệp tiên sinh, xin giải thích."

      Đúng, Tinh Nghiên hiểu được rốt cuộc có suy nghĩ gì. Dựa vào địa vị của "Quách Diệp" đối với mọi người trong hắc bạch lưỡng đạo "Quách Diệp" là đối thủ đáng gờm. Vậy mà Thiên Kỳ lại muốn hợp tác với Tinh thị bé.

      Thiên Kỳ nhanh chậm trả lời: " nghĩ tôi từ Châu Âu xa xôi đến đây chỉ vì thu mua Tạ thị? Quy mô của "Quách Diệp" lớn thế nào Tinh Nghiên tiểu thư hẳn cũng biết , chỉ dựa vào Tạ thị bé căn bản có lợi ích nào."

      Đôi mắt, lóe lên ánh sáng, đôi môi khẽ nở nụ cười lạnh: "Quách Diệp tiên sinh, ngài là muốn thu mua Tạ thị để có chỗ đứng vững trước rồi sao đó muốn Tinh thị giúp "Quách Diệp" mở rộng thị trường ở Châu Á?"

      "Rất thông minh, Tinh Nghiên tiểu thư tuổi đời còn nhưng lại thấu hiểu mọi chuyện, làm tôi mở rộng tầm mắt."- Quách Diệp Thiên Kỳ , môi bạc vốn mím chặt lại câu lên đường, từ lời khó nhận ra tán thưởng đối với .

      này làm ngày càng hứng thú.

      Tận đáy lòng, Tinh Nghiên chợt có cơn sóng mạnh mẽ va đập, dư chấn lan truyền đến quả tim khiến nó nặng nề đập từng nhịp, hóa ra, đối với Tinh Nghiên vợ của bây giờ hoàn toàn xa lạ. Lúc trước cũng vì hôn ước và lợi ích mới lấy nhưng lại là thái độ hoàn toàn khác lúc này.

      " đáng tiếc, tôi và đến từ chuyến tuyến khác nhau."-Tinh Nghiên lạnh lùng.

      Thiên Kỳ lạnh lùng nhếch môi, quả khí chất của này có phần giống với người, nhưng trước mặt lại khác hẳn người đó điểm, tạm thời biết là điểm gì, chỉ biết đây là điểm thu hút nhất.

      "Tinh Nghiên tiểu thư, chuyện này đến lượt quyết định, Quách Diệp Thiên Kỳ tôi trước giờ trọng dụng người tài, "Quách Diệp" thiện chí hợp tác, vấn đề này cần bàn cãi."- Thiên Kỳ lạnh lùng lên tiếng.

      Tinh Nghiên chau mày khó hiểu: "Nếu việc này Tinh thị thỏa hiệp vậy chúng tôi phải làm gì?"

      Thiên Kỳ nhìn , đáy mắt vẫn ảm đạm lạnh lẽo, trở về vẻ lạnh lùng thường ngày, bạc môi khẽ động, câu tiếp theo làm Tinh Nghiên chết trân tại chỗ.

      Tinh Nghiên biết mình về nhà bằng cách nào, hình như từ chối chuyện rồi sao đó bỏ chạy. Tinh phu nhân thấy mặt mày bơ phờ sốt ruột hỏi thăm đủ chuyện, cũng may bà có điện thoại phải nghe mới khiến cho Tinh Nghiên yên tĩnh lúc.
      cô gái bạch dương, sanone2112Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :