1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu phải một mảnh tuyết - Cuồng Thượng Gia Cuồng (18/50)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 19:

      Sau khi Nhạc Ân Trạch vất vả buông Hách Diêu Tuyết ra, lại muốn cởi bỏ quần áo người, túm tay , bắt buộc làm việc giống như lần lưng ngựa kia.

      Thế nhưng lần này Hách Diêu Tuyết đánh chết cũng phối hợp, giãy dụa túm quần lót của bản thân nhảy khỏi phòng muốn chạy ra ngoài, lại bị lực mạnh mẽ của người đàn ông kéo lại, giống như kéo sợi dây diều lôi lại.

      Nghiêng người lần nữa, người đàn ông cưỡi người , nhìn giãy dụa. Cúi đầu, đôi môi chạy loạn người , chóp mũi cảm giác được mùi thơm xử nữ cùng làn môi tiếp xúc da thịt mềm mại của thiếu nữ, trong lúc ngừng giãy dụa ma sát, dục vọng của Nhạc Ân Trạch giống như lửa nóng bỗng chốc sôi trào. chậm rãi rút dây nịch bên hông ra, nhìn Hách Diêu Tuyết khóc thành tiếng.

      Hách Diêu Tuyết mơ hồ biết được, hôm nay người đàn ông này giống như nghĩ lại buông tha cho . Nếu cứ cứng đối cứng như vậy, bị thương cũng chỉ có thể là bản thân. cái khó ló cái khôn, chỉ có thể sợ hãi : “…. đồng ý tôi, chờ sau trăm ngày của ba mẹ tôi…..”

      Nhạc Ân Trạch nhìn Hách Diêu Tuyết nước mắt đầy mặt, giống như cũ thờ ơ: “ nghe lời còn muốn điều kiện với tôi sao?”

      Ánh mắt hai người giằng co hồi, rốt cục Hách Diêu Tuyết vươn tay, sợ hãi vói vào trong lưng quần mở rộng của Nhạc Ân Trạch.

      có thể cảm nhận được vật xấu xa trong tay nhanh chóng trướng lên, kiêng nể gì đâm chọc bàn tay non mềm của . Từ ngón tay cảm nhận được hình dáng kinh người làm cho người ta sinh lòng khiếp sợ, Hách Diêu Tuyết chỉ có thể mặc cho gò má nóng lên, xoay mặt qua hướng khác, nhìn biểu cảm của Nhạc Ân Trạch lúc này.

      Nhưng người đàn ông lại ghé vào thân thể , nhàng mà xoay mặt lại, yên lặng nhìn . Bỗng nhiên đầu gụt xuống áo ngủ của , lè lưỡi ngừng liếm mút rốn cùng xương sườn …..

      Sau khi rốt cuộc làm cho ác ma phóng thích, ngã vào bên cạnh , dưới tác dụng của cồn, ép buộc hồi cuối cùng cũng nặng nề ngủ.

      Hách Diêu Tuyế nhàng xuống giường, rửa sạch chất lỏng dính hai tay. Sau đó đứng dậy ôm lấy gối đầu của bản thân chạy đến phòng của ba mẹ ngày xưa.

      Nhìn ảnh chụp gia đình treo vạch tường, trong bức ảnh bản thân cười vô tư như vậy….

      Hách Diêu Tuyết cuộn mình lại, giống như trẻ con nằm xuống giường, trong đêm tối lén lút khóc nức nở……

      Cũng biết lúc cuối cùng cũng choáng váng ngủ thiếp . Đột nhiên cảm giác thân mình hơi đong đưa, lúc mở mắt ra, mới phát Nhạc Ân Trạch ôm trở về phòng ngủ của , nhất thời thân thể liền cứng đờ.

      Hình như tỉnh rượu, đáy mắt khôi phục vẻ sáng ngời. Sau khi đặt Hách Diêu Tuyết đến giường, lại kéo chăn, ép kỹ góc chăn cho liền đơn giản phun ra hai chữ “Ngủ !” liền cẩm lấy quần áo bản thân xoay người rời khỏi phòng.

      Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy Nhạc Ân Trạch đến công ty, Hách Diêu Tuyết rốt cục có thể thời gian cơm trưa mình tốt đẹp. Cái bàn đồ ăn bừa bãi cũng thoáng trở nên “xa hoa”. Chén sứ tản ra đầy mùi thuốc.

      Dì giúp việc giải thích trong này có bỏ thêm chút thuốc bắc làm tan máu bầm, là Nhạc tiên sinh căn dặn phòng bếp nấu.

      Chỗ nào bị máu bầm đương nhiên trong lòng Hách Diêu Tuyết ràng. Ngày hôm qua người đàn ông kia xuống tay lưu tình, lúc này dù là ngồi ghế dựa bỏ thêm đệm lót giống như vẫn còn cảm thấy có chút đau.

      Nhưng mà nên uống chén to, người đàn ông đáng chết! Miễn cho luôn bị tinh trùng lên não, ép buộc làm chuyện chịu nổi thể ra miệng được.

      Đến trường học, Hách Diêu Tuyết nhìn thấy rất nhiều bạn học tụ tập tốp ba tốp năm cùng nhau, thấp giọng bàn luận cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy đều câm như hến rồi tản ra.

      Lúc nghỉ giữa giờ, Lục Minh Bình liền với “Nè, biết gì , Lưu Giai Giai xin thôi học rồi.”

      "Hả?" Hách Diêu Tuyết sửng sốt, nhìn Lục

      [​IMG]

      ☆ Chương 20:

      Do dự liên tục, vẫn là thả điện thoại trở về trong túi. Hách Diêu Tuyết với tài xế: “Trước cần về nhà, bệnh viện Giang Tổng.

      Vốn nghĩ rằng tài xế gọi điện thoại xin chỉ thị của Nhạc Ân Trạch, ngờ tài xế lại chút do dự thay đổi phương hướng, chạy đến bệnh viện Giang Tổng.

      Hách Diêu Tuyết đến bệnh viện, tìm bác sĩ trực ban hỏi phòng thím nằm ở đâu.

      Hách Diêu Tuyết rất dễ dàng tìm được phòng bệnh, cũng nóng lòng vào, mà là đứng bên cạnh cửa nhìn vào trong. Trong phòng bệnh có đến bốn bệnh nhân, nhưng lại giống nhau, chung quanh các giường bệnh khác đều vây đầy người, nhưng giường bệnh của thím lại có chút vắng vẻ, chỉ có mình bà lẻ loi trơ trọi ngây ngốc ở giường bệnh. Rất lâu rồi gặp, thím gầy rất nhiều. Vốn là Giang Nam bé bỏng, tại vẻ mặt bệnh hoạn ốm yếu, cả người dường như rút lại vòng.

      Lúc này, có y tá vào, với thím: “Giường 306, phí trị liệu của bà sao còn chưa thanh toán? Nếu cứ như vậy, việc trị liệu kế tiếp của bà cũng cách nào tiến hành nữa.”

      Lúc này, trong phòng bệnh, những người khác đều ngừng chuyện, nhìn về phía bà. Vẻ mặt thím khó xử, hai gò má gầy yếu miễn cưỡng làm ra chút tươi cười, miệng chỉ : “ mau thôi, chồng của tôi xoay sở tiền rồi.”

      xong, bà cầm lấy điện thoại, ràng là gọi cho Hách Trì Gia “Alô, Trì Gia, bác sĩ thúc giục…..”

      "Thúc giục. . . . . . Chỉ biết thúc giục! Bà là quỷ đòi nợ chuyển thế hay sao? Bây giờ bà là muốn bức chồng cùng con trai bà tới chết đúng ? Bà chết, chúng tôi chết trước rồi….” Hách Trì Gia bị cháu làm tức giận liền trút hết ra lên người người vợ thân mang bệnh nặng.

      Giọng trong loa là quá lớn, cả căn phòng bệnh đều yên tĩnh lại.

      Tay cầm điện thoại của thím đều có chút run. Sau khi cúp điện thoại, liều mạng kiềm nén nghẹn ngào, với y tá: “Y tá, làm phiền tính số tiền viện phí còn thừa lại của tôi….. Tôi muốn xuất viện, còn việc trị liệu….. Tôi làm nữa…..”

      Con người đứng trước sinh lão bệnh tử, lộ ra đủ loại xấu xa chịu nổi. Y tá ở trong hoàn cảnh như vậy vốn nhìn quen, nhưng nhìn người phụ nữ đáng thương trước mặt này cũng chỉ có thể thở dài, lắc đầu rời khỏi.

      Hách Diêu Tuyết đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, trong lòng khó chịu trận. Vốn còn do dự, nhưng lúc này có quyết định, cuối cùng cũng có tiến vào phòng bệnh.

      Chỉ vì tại tình cảnh của bản thân cũng là làm cho người ta xấu hổ nên lời. Dù cho có lòng màng mặt mũi tìm Nhạc Ân Trạch, nhưng có sảng khoái đồng ý hay cũng là việc khó .

      Thay vì tại có cách nào có thể bảo đảm với hím, bằng an bày mọi việc xong rồi lại ….

      Ra khỏi bệnh viện, hít sâu hơi, bấm gọi day số của Nhạc Ân Trạch, rất nhanh từ điện thoại truyền đến giọng trầm thấp “Tan học rồi hả?”

      Hách Diêu Tuyết khó khăn mở miệng: “Ừ,….. Hôm nay có trở về ăn cơm ?”

      Bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, làm cho hai gò má Hách Diêu Tuyết đỏ ửng, lúc thầm nghĩ muốn nhấn nút tắt bên kia mới truyền đến chữ ngắn ngủi: “Được!"

      "Lisa, gọi điện thoại cho tổng giám đốc Uông, với ngày khác bàn lại.” Người đàn ông hiển nhiên là với thư ký bên cạnh.

      "Có đặc biệt muốn ăn cái gì tôi gọi căn dặn phòng bếp làm?” Phân phó thư ký hủy lịch trình tiếp theo, Nhạc Ân Trạch lại hỏi.

      "Chỉ cần phải là thuốc bắc, cái gì cũng được….” Lời này là lời xuất phát từ đáy lòng của Hách Diêu Tuyết. nhiều ngày phải uống thuốc bắc ngừng, quả thực chính là muốn đào tạo

      [​IMG]
      Ly Vũ, HoaithaoChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      ☆ Chương 21:


      Lời vô sỉ như vậy lại được người đàn ông cả người tản ra hơi thở tinh bình tĩnh ra, luôn làm người khác hiểu lầm lời hẳn là “cùng nhau tản bộ” hay cái gì đó khác.

      Hách Diêu Tuyết coi như nhận thức được độ mặt dày vô sỉ của người đàn ông này, nhưng vẫn nhịn được bị lời hàm bá đạo cùng hạ lưu của làm cho xấu hổ tức giận đến hai gò má đỏ ửng.

      Nhưng những lời mắng tức giận nghĩ muốn liều mạng vọt tới bên miệng lại bị nuốt từng cái từng cái trở về.

      Đường lui của nhiều lắm, dù cho có chuyện tình của thím, còn cái chết của ba mẹ đâu? Bàn tay tàn ác giấu trong bóng tối là ai? Đều là những thứ ràng buộc có muốn thoát khỏi ma chú của cũng thể thoát khỏi.

      Thời điểm đầu óc còn chưa suy nghĩ ràng, thân thể có phản ứng trước, Hách Diêu Tuyết cứng ngắt gật đầu cái.

      Nhưng Nhạc Ân Trạch hiển nhiên đối với loại trả lời như thế còn chưa đủ vừa lòng, muốn chính là trực tiếp ra câu trả lời thuyết phục.

      " ra, nếu tôi mọi chuyện xong xuôi tiểu công chúa của tôi liền quên sạch những hứa hẹn của mình.”

      Hách Diêu tuyết đỏ mắt, tức giận nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, rất giống như con mèo tức giận muốn cắn người.

      "Tôi….. Tôi đồng ý.” Hách Diêu Tuyết cắn răng nghiến lợi .

      "Đồng ý cái gì? lớn tiếng chút….” Người đàn ông tiếp tục dụ dỗ bên tai .

      Khi Hách Diêu Tuyết rốt cục tình nguyện ra lời mắc cỡ chết người kia, từ ngữ lộn xộn phát ra liền biến mất trong đôi môi của Nhạc Ân Trạch.

      Mặc dù còn chưa sâu, nhưng Nhạc Ân Trạch hiển nhiên là cao thủ hôn môi, chỉ cần nguyện ý, có thể là người dẫn dắt nhẫn nại nhất. Dù cho quần áo còn chưa cởi, chưa đụng chạm thân thể, chỉ là môi lưỡi dây dưa, liền làm cho Hách Diêu Tuyết ức chế được cảm giác được tê dại từ chỗ ngón chân truyền tới, chậm rãi lan ra toàn thân….

      Khi nụ hôn nóng bỏng kết thúc, bên môi thấm ướt mảnh, đầu lười cùng gò má vô cùng tê mỏi.

      Nhấm nháp đôi môi đào của xong, bàn tay chút khách khí theo cổ áo chiếc váy vải bông vào, nâng lên bên ngực mềm mại trong lòng bàn tay thưởng thức, cảm thụ được nhịp tim dần dần nhanh hơn của .

      "Về sau tôi căn dặn phòng bếp nấu cho em nhiều canh đu đủ hầm bồi bổ cho em chút….. Em còn tuổi dậy , cần phải lớn hơn chút mới tốt…..” Lực tay Nhạc Ân Trạch nặng vuốt ve, miệng lại tuôn ra lời khắc nghiệt soi mói.

      "Khốn kiếp. . . . . ." Lời hổn hển của Hách Diêu Tuyết lại lần nữa bị Nhạc Ân Trạch ngăn chặn.

      Hách Diêu Tuyết giống như búp bê tinh xảo bị ôm trong ngực tùy ý thưởng thức…..

      ……….

      Lễ truy điệu trăm ngày của vợ chồng Hách Trì Quốc so với tang lễ khiêm tốn hơn rất nhiều.

      Nhưng mức độ phô trương lại chút nào giảm bớt, còn mời cao tăng Trang Nghiêm tụng kinh siêu độ ở kinh đường.

      Những khách mời trong lễ bái tế, họ hàng thân thích của nhà họ Hách ít đến có thể đếm được. Hách Diêu Tuyết biết có phải do Nhạc Ân Trạch sàng lọc danh sách khách mời hay , ngoại trừ ít bạn tốt của ba Hách cũng có những người khác.

      Thế nhưng những người này là nhân vật có uy tính danh dự trong vòng giao tiếp giới thượng lưu rồi.

      Khi nhìn thấy mặc bộ váy màu đen đứng bên cạnh Nhạc Ân Trạch, thế nhưng lại là bình thường rất ít lộ mặt cùng , trong lòng mọi người đều có chút kinh ngạc.

      Nhìn lại bộ dáng Nhạc Ân Trạch thỉnh thoảng dịu dàng săn sóc đưa khăn lau nước mắt cho , nhe ̣ ôm lấy bờ vai , cũng phải quan hệ bạn bè đơn giản như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều tự biết trong lòng, xem ra đứa bé mồ côi cha mẹ này thế nhưng quen biết bạn trai rất có thực lực.

      Mặc dù số tuổi hai người có chút chênh lệch, nhưng nhìn tình hình của Nhạc Ân Trạch cùng Hách Diêu Tuyết, người đàn ông lớn tuổi chút cũng tốt, có thể săn sóc cho . Hơn nữa buổi tế lễ long trọng như vầy, cũng có thể nhìn ra Nhạc Ân Trạch rất coi trọng ba mẹ Hách.

      Vì thế, khi đương còn chưa câu, Nhạc Ân Trạch lại dán thêm người Hách Diêu Tuyết “nhãn sở hữu của nhà họ Nhạc.”

      Đáng tiếc phải tất cả mọi người đều cam chịu hành vi càn rỡ của Nhạc Ân Trạch.

      Lục Minh Phong nhận được thiếp mời lại mang theo em Lục Minh Bình xuất trước cửa lễ đường.

      Ban ngày lễ tế luôn tiếp khách, chỉ cần ăn mặc chỉnh tề, là người phóng khoáng, hai người bảo vệ đều giống nhau cho qua. Sau khi hai người hành lễ xong, rất tự nhiên đến bên cạnh Hách Diêu Tuyết. Hách Diêu Tuyết hơi cúi người đầu hướng về phía hai người tỏ lòng biết ơn, sau đó cũng nhìn Lục Minh Phong mà quay sang chuyện với Lục Minh Bình, nhưng mà trong lòng lại tràn đầy xin lỗi Minh Phong.

      Bên cạnh là người đàn ông cả người tản ra khí lạnh đứng, thể nhiều cùng Minh Phong.

      Lục Minh Phong nhìn sâu sắc mặt tái nhợt của Hách Diêu Tuyết, gương mặt nho nhã khỏi toát ra vẻ thương tiếc. đoạn thời gian gặp, hình như gầy , làm cho người ta nhịn được đau lòng.

      "Lục tiên sinh, vẫn khỏe chứ?” Nhạc Ân Trạch lạnh như băng ân cần thăm hỏi thành công chặn lại ánh mắt của Lục Minh Phong.

      "Nhạc tiên sinh, xin chào, ngờ lễ tế trăm ngày của bác trai lại do tập đoàn nhà họ Nhạc các người xử lý.” Lục Minh Phong miễn cưỡng nở nụ cười.

      "Cần phải, đây là bổn phận.”

      Nhạc Ân Trạch vẫn trả lời ngắn gọn như vậy, nhưng nội dung câu trả lời lại tràn ngập thâm ý sâu xa, chút khách khí phân chia giới tuyến với người bên ngoài.

      Lục Minh Phong lại tin Hách Diêu Tuyết lại đương với người đàn ông như vậy. Tuy cố gắng giữ vững trấn định, nhưng theo hiểu biết của đối với , theo ánh mắt ngẫu nhiên nhìn qua Nhạc Ân Trạch của thấy được vẻ sợ hãi, đây cũng phải là ánh mắt tình cuồng nhiệt nhìn về phía người .

      Trong lúc hai người đàn ông giằng co, Lục Minh Bình nhân cơ hội kéo tay Hách Diêu Tuyết chuyện. Nhưng Hách Diêu Tuyết phát trong tay Lục Minh Bình nắm chặt tờ giấy. Điều này làm cho trong lòng vừa động, nhanh chóng nắm chặt tờ giấy, thừa dịp Nhạc Ân Trạch chú ý, len lén nhét vào túi áo của mình.

      Cũng thể trách Lục Minh Bình làm việc kỳ quái như vậy.

      tuần trước, Nhạc Ân Trạch liền thay Hách Diêu Tuyết xin phép nghỉ, lâu học.

      Theo ý của Nhạc Ân Trạch, trường học trong nước tốt, tham gia thi cao đẳng càng là chuyện tiêu hao tâm thần.

      Chờ sau khi tham gia xong lễ thành nhân, vui chơi cùng các bạn học ngày xưa hồi, mang theo Hách diêu Tuyết đến Mỹ. Tập đoàn nhà họ Nhạc mở trộng thị trường ở nước ngoài, khí thế hừng hực, mà Hách Diêu Tuyết có thể ở nước ngoài học cho xong chương trình học của trung học.

      Khi Nhạc Ân Trạch tuyên bố quyết định này, Hách Diêu Tuyết cực lực phản đối, nhưng dù cho có chảy nước mắt, hay là tức giận với , Nhạc Ân Trạch đều có động tĩnh gì.

      Người đàn ông này là từng bước được voi đòi

      [​IMG]
      boorin489, HoaithaoChris thích bài này.

    3. boorin489

      boorin489 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      bạn ơi... đừng drop nha bạn... truyện hay lắm mà

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :