1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch - chương 103 (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. green59

      green59 Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      31
      :yoyo24:ảnh làm cá xong chắc phải tắm 3 ngày :th_73:

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      cái này gọi là lấy dao mổ trâu giết gà nè, a cg bít tán wa , hihihi hóng chap mới

      t có góp xíu nè: "có công danh như cha nàng" -> "... như cha ta", vì lúc này VH nc trực tiếp với LT nên để ngôi 1 hay hơn

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 14


      vất vả cùng nhau làm xong đồ ăn, loay hoay mồ hôi đầm đìa, phòng bếp nóng, hơi nóng và hơi nước giao hòa, phải mở miệng hô hấp mới làm dịu được.


      Nàng cúi người chuẩn bị bưng thức ăn, người trước mặt đưa khăn tay, cách bên tóc mai nàng chỉ có mấy millimet, chần chờ vài giây, ngược lại nhét vào trong tay nàng.


      Nâng mắt, bưng đồ ăn, giữa lông mày lãnh đạm, "Khổ cực rồi."


      Hòa Sinh vô thức cười cười, lau cái trán, trong lòng bàn tay thấm ướt, vừa nước vừa dính, giống như tâm tình nàng bây giờ, cảm giác ra lời.


      Trở lại bữa tiệc, Vệ Lâm thể chờ đợi được mà kéo nàng hỏi này kia lung tung, biết được Thẩm Hạo cũng đến phòng bếp, hối hận dậm chân, "Sớm biết ta liền cùng , ai, Thẩm công tử phòng bếp làm chi?"


      Đầu kia, Thẩm Hạo thay đổi quần áo ngồi ở chủ vị, chuyện trò vui vẻ với người bên cạnh.


      Hòa Sinh lấy lại tinh thần, chỉ chỉ đầu cá băm tiêu bàn: "Món ăn này, làm đó."


      Tròng mắt Vệ Lâm phóng đại, nàng luôn luôn thích ăn cá lại hận thể lấy món cá này làm của riêng. Hòa Sinh bối rối, tâm tư có chút rời rạc, động đũa gắp thức ăn, thịt cá vào miệng, trơn mềm xốp giòn cay.


      Ừ, mình làm đồ ăn, chính là ngon giống như vậy.


      Sau khi buổi tiệc kết thúc, Hòa Sinh bị Bùi Lương gọi lại. Bùi Lương : "Hôm nay thập phần cảm tạ Vệ nương, công tử nhà ta , ngày sau ổn thỏa hảo hảo tạ ơn."


      Hòa Sinh ah tiếng, cũng để ở trong lòng.


      Đợi trở về phủ, Vệ Lâm mời Tống Dao qua đêm, hai tỷ muội chơi náo loạn đêm.


      Buổi sáng trời còn chưa sáng, Hòa Sinh ngủ say, đột nhiên bị người xô đẩy, từ trong buồn ngủ ngọ ngoạy, hí mắt vừa nhìn, hai vị đại tiểu thư cười hì hì tiến đến trước mặt.


      Tưởng rằng nằm mơ, Hòa Sinh trở mình, ngủ tiếp.


      Vệ Lâm sốt ruột, xốc chăn màn chen lách vào bên cạnh nàng, "Đường tỷ, cho ngủ, ta có chuyện quan trọng, mau đứng lên nha."


      Hòa Sinh chui vào trong,Vệ Lâm lải nhải bên tai: "Đường tỷ, ngươi đứng dậy, ta chết đó!"


      Hòa Sinh thoáng dao động, lầm bầm: "Chuyện gì nha?"


      Vệ Lâm kéo nàng ngồi xuống, cười đến xinh đẹp: "Đường tỷ, ngươi và Thẩm công tử quan hệ tốt, có thể giúp ta ?"


      Hòa Sinh buồn ngủ đều có, nàng lúc nào quan hệ tốt với Thẩm Hạo rồi?


      Vệ Lâm gạt chăn màn ra, "Ngày hôm qua ta cũng nghe được, cái gì Thẩm công tử ngày sau muốn tạ ơn ngươi các loại. Đường tỷ, ta. . . Ta có chút vấn đề muốn thỉnh giáo , nhưng lại sợ để ý tới, cho nên viết thành thư, ngươi có thể giúp ta đưa cho ?"


      Hòa Sinh khóc ra nước mắt, đưa phong thư mà thôi, thiệt tình cần mới sáng sớm tới gọi nàng rời giường.


      Ngây thơ gật gật đầu, Vệ Lâm thấy nàng đồng ý, cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên, ôm nàng vừa ôm vừa cọ, miệng "Đường tỷ tốt".


      Tống Dao kéo nàng ra, để thơ xuống, dắt Vệ Lâm rời khỏi


      ". . . Nếu như lần này được coi như xong. . ." Trong thoáng chốc nghe được Vệ Lâm cùng Tống Dao cái gì, nghiêng tai muốn nghe ràng, hai người xa.


      Bên cạnh phong thư vẽ cành lá hoa đào bày ở trước mắt, Hòa Sinh dường như bừng tỉnh, sau lại nằm xuống, nhắm mắt lại, ngủ tiếp thôi.





      Ăn trưa xong, dưới ánh mắt nhiệt liệt của Vệ Lâm, Hòa Sinh mang theo thơ, gõ đại môn Thẩm phủ bên cạnh.


      Mở cửa là Bùi Lương, vừa thấy là nàng, vừa kinh sợ vừa vui, vội vàng mời vào phủ, ngay cả thông báo cũng miễn , trực tiếp dẫn đường đưa đến thư phòng.


      Trước khi gõ cửa, tay cũng giơ lên, mới nhớ tới Vương Gia phê chữa công văn, phiền nhất bị người quấy rầy, nhất thiết phải hơi làm xong, mới bằng lòng để ý người. Lần trước Hoàng Đế qua phủ nhìn, đợi chừng nửa canh giờ, mới đợi được nhi tử nhà mình ra ngoài nghênh đón.


      Bùi Lương do dự, thời điểm này vào nhà, Vương Gia rất có thể phát giận, nếu như đụng phải Vệ nương, có thể liền đại phát a.


      Vừa định rút tay về, Hòa Sinh bên cạnh lên tiếng: "Bùi quản gia, Thẩm công tử bận sao? tiện ta hãy về trước đây."


      Ai nha lúc này nhưng lại giải thích thế nào đây, tiến thêm bước xong lùi bước cũng xong, Vệ nương vất vả đến chuyến, phải tạo cơ hội cho Vương gia thôi.


      khó xử, trong phòng buồn bực trầm tiếng: "Ai ở bên ngoài?"


      Bùi Lương căng cuống họng hô to: "Là Vệ nương."


      Trong phòng có động tĩnh, sau nửa ngày, mới truyền đến tiếng: " vào ."


      Bùi Lương cám ơn trời đất, bồi khuôn mặt tươi cười cáo lui, trong lòng cầu nguyện chừng trăm lần, chỉ trông mong lúc này vương gia có thể cho mình vài phần hảo cảm.


      Hòa Sinh cố phồng quai hàm, từ trong phổi hít sâu rồi thở ra, đẩy cửa vào.


      Trong phòng có chút tối, khúc đầu che kín mít, khúc sau mở cửa sổ, đột nhiên sáng lên. cúi đầu ngồi ở trước bàn sách, phía sau là giá sách to. Ánh mặt trời sáng ngời thể chiếu hết, chiếu vào thân người, sáng thành vòng trắng, mắt nhìn tới, ánh sáng phản chiếu chói cả mắt.


      Hòa Sinh mấp máy môi dưới, thẳng vào chủ đề: "Vệ Lâm nhờ ta mang phong thư."


      Thẩm Hạo im miệng , ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng đứng ở chỗ giao hòa ánh sáng, khuôn mặt nhắn tinh tế tỉ mỉ trắng trẻo, đôi mắt sáng như nước, lúc này tò mò quan sát trang trí trong phòng.


      "Nàng cầm qua đây."


      buông bút lông, ngồi bất động, chỉ để ý nhìn nàng tới, từng bước giống như tan ra vào quang ảnh. Tay áo rộng thùng thình, biết nàng nhắn xinh xắn đặc biệt lộ ra thân thể thon gầy, có chút gió thổi, liền có thể thổi phồng áo bào của nàng.


      "Ừ, ở nơi này."


      Nàng lo lắng chịu nhìn, duỗi ra ngón trỏ ấn chuyển phong thư qua, bảo đảm trong phạm vi tầm mắt của , "Nếu như thuận tiện, tốt nhất xem xong là có thể hồi ."

      Thẩm Hạo vê góc phong thư, "mắt kém, nàng xé ra đọc cho ta nghe."


      Hòa Sinh cúi đầu, giọng xíu: "Ta biết chữ."


      Thẩm Hạo liền tự mình mở ra nhìn, lướt qua hai hàng, bỗng nhiên dừng lại, cầm thơ đứng dậy: ". . . núi có cây cây có cành, trái tim vui mừng quân biết. . . Tình cảm bờ bến, tình ý nhớ nhung, muốn biết tấm lòng của quân . . ."


      Thanh của giống như châu ngọc rơi vào mâm, lúc lúc nặng, mỗi lần đọc câu, Hòa Sinh lại càng xấu hổ.


      Vốn cho là thơ bình thường, lại là phong thư tình. Vệ Lâm lại lớn gan như vậy!


      "Ta. . . Ta biết. . . đừng đọc. . ." Nàng vội vàng giải thích, liếc nàng cái, tiếp tục đọc, có chút ý tứ nào dừng lại.


      Mỗi chữ mỗi câu, phát ràng mượt mà. Mỗi lần tiết từ trong miệng nuốt ra, giống như là dấy lên tia lửa hừng hực, vòng vây lấy nàng, cháy hừng hực.


      Hòa Sinh cắn môi dưới, chút sức lực nghẹn ở ngực, rồi sau đó nhanh chóng phát ra, rồi sau đó bùng nổ, trống ngực giống như mãnh liệt tản ra, cùng giọng của , như muốn đốt cháy mỗi tấc da thịt của nàng.

      Cuối cùng, cuốn giấy viết thư, chỉ vào chỗ trống : " có kí tên, nàng xác định là Vệ Lâm viết?"


      nhìn qua ánh mắt của nàng, ràng chỉ thư này là nàng viết mà phải là Vệ Lâm. Hòa Sinh sốt ruột, chân tay luống cuống, cắn môi, dám nâng mắt, sợ đụng phải tầm mắt của , càng xấu hổ.


      vất vả định thần lại, nhưng chuyện có chút phát run: "Ta quả biết nội dung bức thư này , nếu biết, đưa tới. tại thơ cũng xem rồi, ta cũng biết, kính xin Thẩm công tử nên hiểu lầm, chữ trong thơ, xác thực là tâm ý đường muội, nếu như ngươi nguyện ý, liền hồi , muốn, ta liền ."


      Thẩm Hạo từ bàn sách vòng qua, đứng ở trước mặt nàng, mặt thản nhiên, nhưng ngữ khí mạnh mẽ: "Nàng mặc dù biết chữ, nhưng cũng có thể nhờ người viết, ta thấy thư tình này sử dụng câu từ rất non nớt, vừa vặn hợp với học thức của nàng."


      cao lớn, vừa vặn ngăn lại ánh sáng. Thân thể Hòa Sinh chỉ đến ngực , trong lúc nhất thời biết làm như thế nào, ánh mắt thoáng nhìn lướt qua, đập vào mắt chính là khuôn mặt gần trong gang tấc của .


      ra ngày thường quả là đẹp mắt, khuôn mặt mặc dù tinh xảo, nhưng hề nữ tính, dương cương và ôn hòa cùng tồn tại, nếu là khuyết điểm duy nhất, đó chính là khóe miệng mang theo vòng hàn ý, lúc mặt biểu tình, luôn lộ ra vẻ lạnh như băng.


      Nhất là dáng vẻ nhất quyết tha này của , ép người ta thở nổi.


      chuyển mắt chạm với ánh mắt nàng, dường như chờ đáp lại của nàng, thanh buồn bực từ cổ họng "Hả?"


      Hòa Sinh cúi đầu, phủ nhận đến cùng: " phải do ta viết."


      Vừa xong, trong lòng lại thầm ảo não: sao đần như vậy, còn lãng phí thời gian giải thích với , chi cho mệt, trực tiếp rời là được.


      Vừa bước bước, lợi dụng thân thể làm tường, chặn đường .


      "Ngươi tránh ra."


      chút sứt mẻ, tư thái ngẩng cao, cúi đầu nhìn nàng.


      Nàng vòng qua bên cạnh, cứng rắn xông ra bên ngoài, lập tức đụng vào bộ ngực của . Thân thể rắn chắc, trực tiếp đụng vào, phản ứng chút nào, ngược lại là nàng, bụm lấy cái ót thiếu chút nữa hô đau.


      Vô lại, lưu manh, biết xấu hổ! Hòa Sinh vừa tức vừa thẹn, trừng mắt hai mắt to, khóe mắt phiếm hồng.


      Thẩm Hạo thấy trong mắt nàng có nước mắt, đưa tay sờ, bị nàng liếc mắt cái lập tức rút tay lại.


      trầm ngâm lát, ngay sau đó sải bước chân, lách mình mời ra.


      Hòa Sinh giống như chạy trốn ra bên ngoài, sau lưng vang lên thanh của : "Vệ Lâm nương bên kia, kính xin thay chuyển cáo, đối với nữ nhân bình thường mà , ta cũng phải là lương xứng, thể nhận được phần tâm ý này của nàng. Nàng là người tốt, càng thể bị ta hại."


      khẩn thiết như vậy, chân Hòa Sinh bước ra ngưỡng cửa, đứng ở mép cửa, quay người nhìn , xùy câu: "Ngươi tự mình biết là được."

      Thẩm Hạo cười lạnh tiếng: "Đó là đương nhiên, ta chỉ gieo họa cho người có thể gieo họa. Người khác, ta muốn cũng thèm."


      Hòa Sinh hừ tiếng, quay đầu liền .





      đường chạy trốn thở hồng hộc, Vệ Lâm và Tống Dao ở cửa phủ đợi, thấy Hòa Sinh, vội vàng tiến lên hỏi thăm: "Như thế nào rồi? phản ứng gì, có hồi ?"

      Hòa Sinh lúc này tức giận, bĩu môi: "Mắc cỡ chết được, lần sau nếu như còn có loại chuyện khổ sai này, ngàn vạn đừng có lại tìm ta, tình nguyện năm ăn cá, cũng cần đưa cái gì thư tình."


      Vệ Lâm ngượng ngùng, che miệng nàng lại. "Đường tỷ, ta sai rồi, tối hôm qua A Dao cùng ta hợp kế, nghĩ đến trước cho biết tâm ý của ta, lại sợ ngươi da mặt mỏng, biết rồi chịu đưa, lúc này mới gạt ngươi. Lần sau làm nữa!"


      Hòa Sinh chỉ về phía trước, bước chân lung la lung lay, Vệ Lâm Tống Dao chia ra hai bên kéo tay áo, dỗ dành hồi lâu, Hòa Sinh mới bằng lòng dừng lại nhìn các nàng.


      "Được đường tỷ, ngươi liền tha thứ ta lần, lần sau nếu như ngươi vừa ý ai, ta tuyệt đối dám chểnh mảng làm làm trung gian cho ngươi, xin ngươi bớt giận, cho ta biết , Thẩm công tử rốt cuộc chịu hay chịu."


      Nàng suy nghĩ khá đơn giản, nếu là ái mộ lẫn nhau, vậy liền đường đường chính chính chung sống. Nếu như muốn, vậy sớm ngày chặt đứt suy nghĩ, so với ngày đêm lo lắng mập mờ tốt hơn mấy trăm lần.


      Hòa Sinh biết mở miệng như thế nào, nàng có đọc qua sách, nghĩ ra từ ngữ quanh co vòng vèo uyển chuyển hàm xúc, lời trả lời thuyết phục ở trong lòng mười mấy lần, lại bắt đầu nóng nảy, trong đầu liền xuất ý niệm -- thể để cho Vệ Lâm quá thương tâm.


      Câu từ trong đầu ngừng xoay chuyển, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí biệt xuất ra câu nửa nửa giả: " : 'Ngươi tốt lắm, tốt, có người tốt hơn xứng với ngươi'."


      Vệ Lâm trầm mặc nửa giây, vẻ mặt thất vọng.


      Tống Dao cũng an ủi nàng: " quả tốt, lạnh lùng quá, cách người ngoài ngàn dặm, ngươi ấm áp, cũng ấm nổi , phải là nam nhân thôi sao, Thịnh Hồ còn nhiều mà."


      Hòa Sinh lòng tràn đầy áy náy, cảm thấy là mình khiến Vệ Lâm thương tâm.


      Cũng may Vệ Lâm tính cách cởi mở, ngày hôm ấy sau khi trở về trong phòng trốn ngày là trở lại bình thường. Ngày hôm sau Thẩm Hạo phái người đưa hồi tới, Vệ Lâm vừa xem xong thư, cười ra tiếng, hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc.


      Hòa Sinh hỏi trong thư viết cái gì, Vệ Lâm thừa nước đục thả câu, chỉ phen tâm ý của mình mặc dù chưa được đáp lại, nhưng cũng công chà đạp.


      "Thẩm công tử, là người tốt."


      Vệ Lâm vứt bỏ câu liền chạy tới chơi đùa với Tống Dao. Hồi của bày ở bàn, kiểu chữ mạnh mẽ hữu lực đoan chính ràng, nàng lại chữ cũng biết.


      Tầm mắt lướt qua cuối thư, nàng lại thần kỳ biết , chỗ đó viết, nhất định là tên của .


      Thẩm Hạo Thẩm, Thẩm Hạo.


      người làm cho người ta nhìn thấu.
      seattle, Thích ăn thịt, Happyanh55 others thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Đọc chừng nào kug ko đủ nàng ak
      Truyện hay lắm
      quỳnhpinkymelodyevil thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      a vô sĩ wa , thik bắt nạt chị hoài, nhưng mà t thik:yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :