1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Chương 29 -New~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 24

      Editor: Bé Muỗi

      hái được Táo liền giao cho nàng, nàng ăn, chỉ dùng khăn thận trọng gói lại.

      “Sao ngươi ăn?”

      Tử Hề :“Ta muốn mang về cho tỷ tỷ nếm thử.”

      Từ Vĩnh Hàn bị ngây ngốc của nàng làm nở nụ cười:“Tỷ tỷ của muội bị Khang Quận vương mang , nàng ấy còn có thể thiếu táo ăn sao?” hiểu được bị dụ dỗ đến hậu sơn, tìm gặp Khang Quận vương, mà lại thấy Nhiễm Tử Hề đứng ngơ ngác, ra là Khang quận vương muốn dẫn Nhiễm Tử Thiến , sợ Nhiễm Tử Hề gặp chuyện may, mới lừa đến bảo vệ nàng.

      Tử Hề nhớ nổi từng thấy cười chưa, hôm nay lại đột nhiên cười, làm cho nàng giật mình. cao lớn, tay với đến hái những chùm táo phía , cười đưa cho nàng ăn. Mây đen che mất Mặt Trời, cũng ảnh hưởng đến khuôn mặt , nụ cười này đẹp đến chói mắt.

      Tử Hề cảm thấy lúc tâm tình tốt cũng đáng sợ mấy, cũng có đạo lý, nam nhân tốt như vậy sủng ái tỷ tỷ, muốn trăng sao đều có thể mang đến, đừng vài trái táo .

      “Mạn che mặt của ngươi bay mất rồi, chúng ta đường về.”

      “Nhưng Ngân Quế rửa mắt, ta phải chờ nàng ấy trở về.”

      Từ thất thiếu lạnh mặt:“ Sao ngươi có thể ngu ngốc như vậy? Nàng ấy trở về tìm thấy ngươi, biết ngươi về. Hôm nay có gió lớn, ngươi muốn đợi đến khi nào?”

      Tử Hề thấy giận dữ, đành phải theo về, ít nhất là chính nhân quân tử, làm chuyện xấu. Hơn nữa có công phu tốt, tuyệt đối có thể bảo vệ nàng.

      Trong rừng rậm, gió rất nhiều, áo choàng của lại tung bay, nàng cũng sợ gió thổi bụi vào mắt. Vốn muốn hỏi chút chuyện bức họa kia, nay có cơ hội lại lười hỏi, cũng phải cái gì đáng giá, bức họa kia đối với nàng mà là vật báu vô giá, đối với người khác có chút giá trị nào. Cho dù là danh họa vô giá, Quốc Công phủ cũng thèm chiếm làm của riêng, người ta có thứ tốt gì chưa thấy qua, sao lại cái vụng vặt này? Nếu hỏi, người ta lại nàng nghĩ xấu.

      Hai người trước sau tiêu sái , ai cũng lời nào. ăn xong trái táo, Tử Hề liền lấy từ trong khăn tay ra trái nữa đưa cho , sau đó nàng cũng ăn trái. Ban đầu Từ thất thiếu gia bước từng bước lớn, Tử Hề theo kịp, rất nhanh bị bỏ xa, nàng chỉ có thể chạy chậm đuổi theo. Vĩnh Hàn phát có táo ăn, thể dừng lại bước chân chờ nàng. Vì tiện ăn táo, cuối cùng chỉ phải chậm lại bước chân song song cùng nàng.

      Rất nhanh ăn hết táo. Phía trước xuất phòng ốc, phỏng chừng cũng sắp trở lại chỗ ở.

      Cây hòe cao lớn thấp thoáng bức tường trắng của tiểu viện, từ bên ngoài nhìn vào khác gì cái miếu. Khi nhìn đến cửa đá, Tử Hề dừng bước chân, thân hình tự giác run lên.

      Trí nhớ xa xôi giống như sống lại, dũng mãnh xông vào đầu, ngày đó lúc nàng cũng mẫu thân đến ngắm tháp, trời đột nhiên đổ mưa to. Hai người vội chạy vào con đường , chính tại cửa đá của tiểu viện, họ liền vào tránh mưa, vừa vào vài bước, lại thấy nam nhân ra. Họ vội vàng ra ngoài, ngờ đến nam nhân này cứ ướt đẫm như vậy trong mưa.

      Nam nhân này bung dù, bị mưa xối đến nhìn hình dáng. cùng mẫu thân hình là chỗ quen biết, đuổi theo mấy câu. Lúc ấy mẫu thân vội vã mang nàng , nhìn vẻ mặt của , Tử Hề lại quay đầu nhìn . Người nọ trong mắt lóe lên hàn ý muốn giết người, làm nàng lạnh cả sống lưng. Nàng nhìn cũng nhớ diện mạo của , nhưng nàng nhớ mãi ánh mắt giết người ấy.

      Tai họa của Nhiễm gia biết là do ai, tại ngẫm lại, tháng tư gặp người này, tháng tám Nhiễm gia liền xảy ra chuyện, có thể liên quan đến hay ? Tiểu viện này là của ai, người nào ở đây?

      Từ Vĩnh Hàn khoanh tay, đứng tìm tòi nghiên cứu tiểu nương này, ràng sợ đến phát run, nhưng vẫn còn thò đầu ra xem xét. dám bước vào, lại chịu rời .

      “Muốn vào ?” rốt cuộc hết kiên nhẫn.

      Nhìn xuyên qua cửa viện, Tử Hề thăm dò cây hòe xum xuê tươi tốt, khẽ ừ.

      “Vậy vào nha.”

      Tử Hề quay đầu, mắt to ngập nước, ánh mắt thành khẩn cầu xin nhìn : “Ta sợ.”

      Bị mỹ nhân mảnh mai khẩn cầu như vậy, tướng quân luôn gần nữ sắc cũng biết phải thể khí khái hùng, bước lên phía trước, hùng hổ tiến vào bên trong. “ theo ta.”

      “Dạ.” Tử Hề mừng thầm sao hôm nay dễ chuyện đến vậy, liền bước theo chân .

      Nơi này hình như thường có người đến, qua đoạn gấp khúc thấy nhà, hai bên có sương phòng, chỉ thấy cây hòe cao to che trời xanh um lắc lư trong gió, hai bên đường trồng rất nhiều hoa hồng và tường vi. Nơi này u, ánh mặt trời thưa thớt, đường có nhiều rêu xanh, đạp lên hơi trơn trượt.

      Mắt nhìn đăm đăm vào nhà giữa, tim Tử Hề đập thình thịch, răng cắn vào môi dưới, hai tay theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo choàng của Vĩnh Hàn.

      Từ lão thất cảm giác người sau lưng khác thường, quay đầu lại nhìn, khuôn mặt trắng bệch dùng sức nắm chặt áo choàng của , cố gắng đem thân mình giấu sau lưng , đầu lại thò ra xem xét phía trước.

      “Nếu ngươi sợ đừng vào.” Từ lão thất nha đầu này vì cái gì cảm thấy hứng thú với căn phòng này, trong ấn tượng, nàng phải là người hiếu kỳ.

      ... Ta muốn vào xem.” Tử Hề quả rất sợ hãi, nhưng cũng chịu buông tha cơ hội này.

      Thấy nàng kiên trì, Từ lão thất nữa, tiến lên vài bước, dùng chân đá văng cửa gỗ loang lổ nước sơn. Bên trong phải thiện phòng, cũng phải phòng cho khách hàng hương ở. Chỉ có pho tượng bằng đá lớn.

      Tử Hề quanh tượng đá vòng, cẩn thận quan sát, do dự : “Đây có phải là Cố Sức trong truyền thuyết hạ cố đến Bạch Tháp?”

      Cố Sức – Con thứ sáu của Long Vương, bộ dáng giống rùa, thích phụ trọng. Tương truyền thời thượng cổ, nó thường đến tam sơn ngũ nhạc gây sóng gió. Sau bị Hạ Vũ thu phục, nó lập ít công lao hãn mã. Sau khi trị thủy thành công, Hạ Vũ liền khắc công đức của nó lên bia đá, bia đá để phía dưới pho tượng của nó, ghi là công tích này là do Cố Sức lập, có Cố Sức có công tích này. Người đời sau liền theo đó mà lập tượng thờ phụng. Hình dáng Cố Sức rất giống con rùa, nhưng nhìn kỹ cũng có sai biệt. Cố Sức có răng nanh, rùa có, vỏ ngoài cũng có sai biệt về hình dạng và số lượng mảnh ghép. Cố Sức cũng được gọi là thạch quy, ý nghĩa là trường thọ cát tường.

      Từ lão thất nhìn xung quanh, gật đầu: “Nơi này gần sau núi, xem ra là chỗ cung phụng Cố Sức, do nơi này hẻo lánh nên ai đến thắp hương, thời gian lâu dần bị bỏ hoang phế.”

      Tử Hề lại vòng quanh hai vòng, phát gì khác thường, chỉ phải ngậm ngùi ra. Khi Từ lão thất ra, nàng liền đứng trước cửa sổ xuất thần nhìn tấm màn màu trắng bằng lụa mỏng. Tuy thường có khách hành hương đến, trong miếu cũng có phái người quét tước dọn dẹp, màn cửa sổ bằng lụa mỏng mà bị rách nát, cho thấy cũng có người chăm nom.

      Tử Hề còn miên man suy nghĩ, thân hình bỗng dưng bay lên trời, kịp la lên đứng cành cây mộc tùng, phía sau cây hòe.

      “Có người đến.” Từ lão thất thấp giọng bên tai nàng.

      Tử Hề sợ đến mức dám thở ra, cúi đầu lẳng lặng nghe động tĩnh phía dưới.

      Từ lão thất là quân tử, nên buông cánh tay ôm bên hông nàng ra, vừa rồi gấp gáp nên thể dùng phương pháp này. Nhưng hôm nay nàng mặc quần áo sáng màu, trốn trong nhánh hoa vẫn có thể thấy được, sáng choanh mảnh. Vì để bị phát , Từ lão thất chỉ đành lấy áo choàng của mình khoác lên thân ảnh bé . Cứ như vậy đem tiểu nữ nhân ôm vào trong ngực.

      Tử Hề thèm nhìn qua , sống cùng nàng nửa tháng, nếu có chuyện làm như vậy, về phương diện này nàng có thể tin .

      Áo choàng màu xám của quả giống với vỏ cây, nàng liền an tâm tránh trong ấy nghe tiếng bước chân ngày càng gần.

      Trong lúc này, trí não của Từ lão thất lại giao chiến kịch liệt, chân chính ôm lấy nàng, nhưng áo choàng vẫn làm thành vòng vây, hai người lại cách nhau non nửa bước chân. Hơn nữa, nha đầu ngốc này ý thức được nguy hiểm, vẫn duy trì tư thế bất động, ngược lại lão thất lại dán sát thân hình lên thân cây sau lưng, cố gắng tránh né nàng. Bởi vì biết lão nhị chịu khống chế của tự dựng lều trại phía dưới, đỉnh lều gần như sắp đụng vào người nàng.

      Vừa cố sức tránh né, vừa nổi lên ý niệm kỳ quái, tư thế như vậy làm cho muốn vươn tay ra kéo nàng vào ngực mà ôm ấp. Ráng kiềm chế. Cánh tay vòng qua nàng, chỉ cần dùng chút sức là có thể ôm nàng vào ngực, nhưng thể động đậy.

      Tiểu nương trong lòng sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn có ý thức đứng trước miệng lão hổ. có sợ hãi run rẩy như vừa rồi, cũng có mặt đỏ thẹn thùng, chỉ vụng trộm lấy ánh mắt quan sát người xa lạ tiến vào sân.

      Từ lão thất nổi chỉ nhìn lên trời, biết nên tức giận hay vui mừng. bình tĩnh của nàng cho thấy nàng tín nhiệm , nhưng sao nàng hồ đồ ngốc nghếch mà quên nam tử thành niên khỏe mạnh, cũng động tình, cũng muốn chiếm lấy nương vừa ý.
      Mikovu, NGÂN TRÚC, Chris_Luu13 others thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Cuối cùng bạn cũng xh lâu lắm rồi mới có chương mới
      Bé Muỗi dễ thương thích bài này.

    3. nguyệt vi

      nguyệt vi New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      8
      Chào mừng nàng trở lại cố lên
      Bé Muỗi dễ thương thích bài này.

    4. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      Tuần sau lại có chương mới ạ.
      Cảm ơn các bạn ủng hộ
      Mình quay trở lại sau 2 tháng vắng bóng

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      Chương 25

      Edit: Bé Muỗi

      Có phải là vì trong lòng nàng có người khác, như đại tẩu, thẹn thùng của nàng ta đều dành cho người kia, làm cho đại ca vĩnh viễn thấy được vẻ mặt ngượng ngùng.

      Nghĩ vậy, ngọn lửa trong lòng Từ Vĩnh Hàn tắt ngúm, nhiệt tình cũng lạnh hẳn .

      Người xa lạ kia chỉ đứng tại cửa rồi bước , Tử Hề nhìn bóng dáng sắp biến mất, nàng dùng tay chỉ hướng cửa vòm tròn, ý bảo Từ thất thiếu nhìn qua. Cách tầng lá xum xuê, Từ Vĩnh Hàn lười biếng nhìn lướt qua, thấy dáng người tao nhã mặc cẩm bào màu trắng, trong lòng thầm mắng câu tiểu bạch kiểm, căn bản nhìn kỹ người nọ là ai.

      Tử Hề chỉ mải suy nghĩ về người xa lạ kia, là ai vậy? Vì sao lại đến nơi này? Có phải có quan hệ với người tám năm trước hay ? Thậm chí có phải là cùng người ?

      Nhìn thoáng qua sườn mặt đó là vị công tử tuấn, phải dạng thiếu niên năng động như bọn người Mặc Kỳ Kiêu, mà là nam nhân trầm ổn, bộ pháp tao nhã, làm cho Tử Hề nghĩ đến câu miêu tả mỹ nam tử trong “Mạch Thượng Tang”: “Doanh doanh công phủ bộ, nhiễm nhiễm phủ trung xu.” [1]

      Kỳ , khi người nọ qua, nàng dám nhìn kỹ, chỉ ngắm trộm vài lần ở khoảng cách khá xa, lại còn bị tầng lá che khuất, xem mặt. Trực giác cho thấy đó phải người xấu, cũng phải người nàng gặp năm xưa.

      “Tướng quân có quen ?” Tử Hề thấy người nọ xa mới giọng hỏi.

      biết.” Thanh trả lời lạnh thấu xương.

      Nghe được lời lạnh như băng, Tử Hề kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , vừa rồi còn rất hào hỏa, sao tự nhiên mất hứng như vậy?

      Khóe môi cương nghị khẽ nhếch, mày kiếm nhăn lại, trong ánh mắt mang theo vài phần cam lòng. phát giác ánh mắt chăm chú của nàng, cúi đầu, hạ cánh tay.

      khắc ánh mắt giao nhau, Tử Hề đỏ mặt, cúi đầu. Vừa rồi quá mức chuyên chú cho người xa lạ kia, nên nàng chủ ý khoảng cách gần như vậy của hai người. Cánh tay vừa mới buông, vậy phải nãy giờ nàng ở trong ngực sao. Lại thấy áo choàng của dựa sát vào thân cây, nàng biết là cố ý.

      Nhưng, chung quy vẫn là nam quả nữ ...

      Tử Hề càng nghĩ càng xấu hổ, mặt đỏ chót, cúi đầu sâu, hận thể tìm cái lỗ chui vào.

      Nếu vừa rồi nàng có vẻ mặt này, nhịn được mà ôm nàng vào ngực rồi hôn nàng đắm đuối, nhưng tại ... xác định được thẹn thùng này là vì hay vì bóng dáng áo bào trắng khi nãy.

      “Í? Đây là cái gì?” tìm được cái lỗ nào, nàng lại phát nửa miếng ngọc bội tàng lá. Nàng ngồi xổm xuống, vươn tay nhặt miếng ngọc lên kiểm tra.

      “Nhặt miếng ngọc bẩn như vậy làm gì?” Từ thất thiếu khinh thường nhìn lướt qua, thả người nhảy xuống mặt đất.

      Tử Hề đứng lên tính theo, lại nhìn thấy xung quanh toàn là hoa tường vi, có chỗ đặt chân.

      “Từ tướng quân, toàn là hoa ...” Đôi mắt to to ngấn nước nhìn , làn da trắng nõn vẫn còn ửng hồng, động lòng người.

      thèm nhúc nhích, lạnh băng nhìn nàng.

      Tử Hề trừng mắt, nhớ tới đại ca Nhiễm Tử Lâm, nếu có đại ca ở đây tốt, cầu tình người mà còn bị lạnh nhạt.

      Nhưng dù sao đại ca cũng ở đây, nàng lại muốn xuống. Đành phải lấy dũng khí, lại ngẩng đầu: “Từ tướng quân ...”

      vẫn như trước, lời nào, cũng cử động. Cho đến khi nàng hết kiên nhẫn, thu hết can đảm, nhắm mắt nhảy xuống, mới nhào đến nhanh, chụp lấy nàng, đưa nàng chạm chân mặt đất.

      Ngốc! câu dễ nghe chết sao? bộ dáng mềm yếu đáng , lại biết làm nũng cầu cứu.

      Tử Hề yên lặng theo , suy nghĩ lại chăm chú miếng ngọc vừa nhặt được, xem tỉ lệ là dương chi bạch ngọc tốt nhất, nàng dùng khăn tay chùi qua, hình dáng những con vật được khắc miếng ngọc lộ ra.

      “Từ tướng quân, người nhìn giúp ta xem có nhận ra miếng ngọc này hay ? Ngài có biết chủ nhân của nó ?” Tử Hề mặc dù giận , nhưng cũng đè nén xuống để cởi bỏ bí bằng bất cứ giá nào.

      Từ Vĩnh Hàn kiên nhẫn tiếp nhận, chỉ liếc mặt cái: “Kỳ Lân bội? Thoạt nhìn cũng đáng tiền, ngươi cần gì bận tâm chủ nhân nó là ai, ngươi nhặt được nó là của ngươi, đem bán cũng ai gì.”

      Tử Hề cẩn thận quan sát: “Ta phải muốn bán lấy tiền, ta muốn tìm chủ nhân của nó. Ngài nghĩ có phải cũng có người giống chúng ta, đứng ở tiểu viện, đột nhiên phát có người đến nên nắp, hoặc là xảy ra việc gì đó nên đánh mất miếng ngọc này. Ngài xem miếng ngọc này có vẻ cũ lại bị mòn mấy góc, có thể thấy được bị rơi ở đây nhiều năm.”

      Từ Vĩnh Hàn ngừng bước chân, nhìn bộ dáng nàng bỗng nghĩ ra được điều gì đó. “Ngươi có ký ức gì về chỗ ấy? Liên quan đến chuyện Nhiễm gia?”

      Tử Hề giận dữ : “Chỉ là hoài nghi có chứng cứ.”

      Từ Vĩnh Hàn cười lạnh: “Đừng suy nghĩ sâu xa, chuyện Nhiễm gia, nương như ngươi có thể làm gì được.”

      Chuyện Nhiễm gia nàng quả giải quyết được, nhưng Từ Vĩnh Hàn ngờ ngày sau nàng lại giải quyết được đại khác.

      Lại qua rừng cây, đến gần dãy phòng dành cho cư sĩ của Bạch Tháp tự, Từ thất thiếu dừng chân, ý bảo nàng cứ về phía trước. ở phía sau trông chừng, cho đến khi nàng đến nơi an toàn.

      Tử Hề vừa đến đường lớn, thấy Tần thị mang theo A Thiến, huynh muội Vệ thị đến từ hướng hậu sơn.

      “Hề Nhi, muội chạy đâu vậy?” A Thiến chạy nhanh vài bước, tiến lên bắt lấy nàng.

      “Muội bị lạc đường , vòng ở trong rừng mới tìm được đường lớn.” Tử Hề chột dạ cúi đầu.

      Tần thị sớm bị dọa đến mặt trắng bệch, nắm lấy tay Tử Hề hỏi xem nàng có bị thương , có gặp nguy hiểm gì .

      Nhiễm Tử Thiến quay đầu nhìn vào lối rẽ , quả nhiên thấy Từ thất thiếu thản nhiên đứng dựa vào gốc cây. Có , Tử Hề bị người khác ức hiếp, về phần có ức hiếp muội muội hay , A Thiến cảm thấy có khả năng. Từ Vĩnh Hàn là khối băng sơn cộng thêm cái đầu gỗ, giống với Mặc Kỳ Kiêu, tùy tiện động chạm tay chân với nữ nhân.

      Nhớ tới Mặc Kỳ Kiêu, nàng tức muốn đau bụng.

      A Thiến vốn theo Khang Quận vương cách vài chục bước, làm bộ biết nhau. Ai ngờ đột nhiên rẽ vào lối , còn bị che chắn bởi mấy nhánh hoa, lùm cây bí tươi tốt, có làm gì phía sau đó cũng ai biết.

      Nàng lập tức nhớ đến nụ hôn ngày đó của , mặt có chút nóng bừng bừng. Vài ngày gặp, nàng ngày đêm đều nghĩ đến , mà chắc cũng nhớ đến nàng. Nếu thực đến sau lùm cây, nhất định nhịn được mà ...

      Khoảng cách từ ven đường đến lùm cây khoảng trượng, muốn rẽ vào đó cách bí mất cũng hơi khó. A Thiến lại nhìn trái nhìn phải, việc này phải là hẹn hò bí mật hay sao?

      Ven đường ngừng có người qua, cách đó xa là vườn hoa cúc đầy người, nàng có dũng khí cứ như vậy trước mặt bao người vào lùm cây hẹn hò với .

      Đứng tại chỗ lại phải là biện pháp hay, A Thiến cảm thấy phía xa xa có ánh mắt nhìn mình tò mò, tuy rằng rất muốn gặp vài câu, nhưng tình cảnh này, nàng đành quyết định .

      Cúi đầu về phía trước chừng chục bước, gặp được trong lòng nàng khó chịu, vừa trách chăm sóc. là nam nhân, hẹn hò tất nhiên sao hết, nhưng nàng lại là nương, nếu bị người nhìn thấy, thanh danh chắc chắn bị phá hủy. Hẹn hò như vậy, bằng gặp nhau đường, hàn huyên vài câu.

      Bên chân dường như có vật gì đó chạy qua, A Thiến cúi đầu hoảng hốt nhìn xuống, do bị khăn che mắt nên nhìn được chính xác là vật gì.

      Nàng dừng bước chân, nhấc khăn lên, cúi đầu tìm kiếm.

      “Tả Tả, là người sao?” A Thiến kinh hỉ, bước nhanh đến gốc cây đại thụ, ôm lấy thân hình béo tròn của con lợn bị sứt tai. Đây là món quà sinh nhật năm tuổi của nàng, do Trịnh Hòa sứ sang Tây Dương mang về, nuôi được hơn năm, rất quấn quýt với nàng. Tai bên phải bị mèo cắn rớt, người hoa văn trắng đen, chỉ còn tai trái, mắt trái có vòng màu vàng.

      ngờ lần vào kinh này, nàng gặp lại được người bạn bốn chân thuở bé, sao có thể kích động được. Ôm nó xem qua xem lại vài lần, nước mắt tràn ra: “Tả Tả, ngươi còn sống, tốt quá....”

      “A Thiến, muội trở lại, huynh cùng Tả Tả luôn mong chờ muội.” Thanh nam nhân ôn nhu truyền đến, hấp dẫn nàng ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh cao cao. Tám năm gặp, vẻ non nớt khi bé biến mất, người có vài phần phong vị trầm ổn như Nhiễm Tử Lâm, thiếu phân luyện võ, dư phân văn nhã của người trí thức. Đôi đồng tử màu nâu lộ ra mong mỏi cùng tưởng niệm, giống như ánh mặt trời ban trưa, ấm áp. Thân hình cao cao có thể bảo hộ người khác, ôn nhuận tuấn lãng nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được bộ dáng lúc .

      A Thiến đắm chìm ở trong ký ức, dường như chuyện xảy ra gần đây nhất, nhàng phun ra ba chữ:“Dật ca ca.”

      [1] Bài thơ Mạch Thượng Tang: http://www.thivien.net/Khuyết-danh-Trung-Quốc/Mạch-thượng-tang/poem-d91Qb5A1bVzWJzHXW77qWg
      Mikovu, NGÂN TRÚC, Winter10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :